[Cầu trợ giúp & đăng ký dịch] Đế Yên

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Hai tích này đã được ghi chú ở quyển 1 rồi mà các lão. Đoạn này ở phủ Ninh Vương, Nam Kinh đó. Tầm chương 14-18 quyển 1
 

bellelda

Phàm Nhân
Ngọc
37,49
Tu vi
0,00
Văn quân đương lô

tracvanquan0hf.png
Thời ấy, Trác Văn Quân (chữ Hán: 卓文君) được xếp vào hạng quốc sắc thiên hương, con của tri huyện tỉnh Thiểm Tây. Nàng được gả cho thư sinh Vương Hàm Tân, người tuy đã đỗ Tú tài nhưng vẫn tiếp tục việc bút nghiên. Sau nửa năm sống cùng nhau, Hàm Tân bỗng lâm bệnh rồi t.ừ trần. Nửa đời hồng nhan dang dở, trong suốt thời gian làm tuần, Trác Văn Quân ngồi rũ rượi bên bàn thờ chồng.​
Tương Như, tự là Tràng Khanh. Thuở nhỏ nhà nghèo nhưng t.ư chất thông minh, giỏi thi phú, có ngón đàn tuyệt diệu. Khi dấn thân và quan trường, Tương Như chỉ giữ chức quan nhỏ nên chán nản, bỏ chức, ngao du sang nước Lương giao tiếp với nhiều văn nhân nổi tiếng một thời gian rồi trở lại đất Thục.
Nhờ giỏi thi phú và có ngón đàn tuyệt diệu nên Tương Như được giới quan lại, quý tộc đón tiếp. Trong đó, có quan huyện Lâm Cùng là Vương Cát, cũng là ân nhân của Tương Như lúc khốn cùng. Vương Cát để Tương Như ở Đô Đình, chiêu đãi Tương Như như vị khách quý nên bóng dáng chàng lọt vào mắt nhà đại quý tộc Trác Vương Tôn. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài.
Họ Trác vốn có một người con gái rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm góa chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu hoàng” (Chim phượng trống tìm chim phượng mái). Không gian như lắng đọng, thời gian như ngừng trôi, tiếng đàn vang lên réo rắt dìu dặt, du dương, trầm bổng, chạm đến mọi cung bậc xúc cảm ai oán của con người.
Chim phượng, chim phượng về cố hương,Ngao du bốn bể tìm chim hoàngThời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.Hôm nay bước đến chốn thênh thang.Có cô gái đẹp ở đài trang,Nhà gần người xa não tâm tràng.Ước gì giao kết đôi uyên ương,Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường. Nguyên văn:
Phượng hề, phượng hề quy cố hương,Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,Thời vị ngộ hề vô sở tương,Hà ngộ kim tịch đăng t.ư đường.Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.Hà duyên giao cảnh vi uyên ươngTương hiệt cương hề cộng cao tường.
Trác Văn Quân núp sau tấm rèm, tâm hồn ngây ngất theo khúc nhạc du dương. Hình ảnh của Tương Như đã ngự trị trong trái tim nàng. Dư âm tiếng đàn réo gọi theo bao tình cảm nồng nàn, trái tim thôi thúc nên ngay trong đêm đó, nàng đã bỏ nhà, lản sang Đô Đình để đi theo Tương Như.
Trác Vương Tôn thấy con gái bỏ nhà đi thì vô cùng t.ức giận, nên quyết định t.ừ con. Như vậy, chữ “loan” theo tiếng gọi tình yêu của “phượng” cùng nhau chung sống. Tương Như và Văn Quân phải bán những vật dụng cần thiết để kiếm sống. Đôi trai gái trở về Lâm Cùng mở một quán nấu rượu. Vợ chồng cùng cặm cụi làm ăn.
Sau Hán Vũ Đế đọc bài t.ử hư phú của Tương Như, khen tài mới vời vào triều, ban chức tước. Lại sai chàng cầm cờ tiết, thay nhà vua về Ba Thục chiêu an bọn phụ lão tùng phục nhà Hán. Lần này thỏa chí bình sinh, Tương Như áo gấm vinh quy được người đón rước long trọng. Nhưng làm quan ít lâu, lại chán, cáo bệnh lui về quê.
Lần thứ hai t.ư Mã Tương Như đến Trường An, không lâu sau thì quan vận hanh thông, được làm quan cao, được cưỡi tuấn mã. Con người có thể thay đổi hoàn cảnh thì hoàn cảnh cũng có thể thay đổi con người. Tương truyền t.ư Mã Tương Như sau khi làm bài Trường Môn phú nói lên nỗi lòng A Kiều, giúp nàng lấy lại được sủng ái của quân vương thì chàng cũng trở thành người trong mộng của bao nhiêu tiểu thư mệnh phụ chốn kinh thành, chàng quên mất Trác Văn Quân tài hoa đa tình đang mỏi mắt chờ chàng ở chốn Thành Đô. t.ư Mã Tương Như nhất đăng long môn, thân giá tăng cao gấp trăm lần, từ đấy liền trầm mê thanh sắc, đăng hồng tửu lục. Tương Như chợt cảm thấy Văn Quân không còn xứng đáng với mình khiến hắn nảy sinh ý muốn bỏ vợ, quang cảnh năm năm trời vụt qua trong thoáng chốc.
Vào một ngày, Trác Văn Quân đang ngồi sầu lệ bên cửa sổ, bỗng có một vị quan sai từ kinh thành đến, giao cho nàng một phong thư và nói với nàng rằng đại nhân muốn nhận thư đáp ngay lập tức. Trác Văn Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mở thư ra vừa xem thấy một trang giấy trắng cùng với mấy chữ số : “Nhất nhị tam tứ ngũ lục thất bát cửu thập bách thiên vạn”. Trác Văn Quân vừa xem thì hiểu ngay, đấng trượng phu làm quan cao đã có ý hiềm khí, đây ắt là dùng cách trêu đùa để làm khó mình. Nàng nhất thời bi phẫn vạn phần, viết luôn một phong thư giao cho quan sai.
Nhất biệt chi hậu, nhị địa tương huyền, chỉ thuyết thị tam tứ nguyệt, hựu thùy tri ngũ lục niên. Thất huyền cầm vô tâm đàn, bát hành thư vô khả truyền, cửu liên hoàn tòng trung đoạn, thập lí trường đình vọng nhãn dục xuyên. Bách t.ư tưởng, thiên quải niệm, vạn ban vô nại bả lang oán. Vạn ngữ thiên ngôn thuyết bất hoàn, bách ngã liêu nại thập y lan, trùng cửu đang cao khán cô nhạn, bát nguyệt trung thu nguyệt viên nhân bất viên, thất nguyệt bán thiêu khán bỉnh chúc vấn thương thiên, lục nguyệt thiên biệt nhân dao phiến ngã độc tâm hàn, ngũ nguyệt thạch lựu như hỏa thiên ngộ trận trận lãnh vũ kiêu hoa đoan, tứ nguyệt tì bà vị hoàng ngã dục đối kính tâm ý loạn, hốt thông thông, tam nguyệt đào hoa tùy thủy chuyển, phiêu Y ! Lang a lang, ba bất đắc hạ nhất dã nhĩ vi nữ lai ngã vi lang !
Dịch rằng : “Sau lần từ biệt, hai bến tương t.ư, nói rằng ba bốn tháng, ai ngờ là năm sáu năm, thất huyền cầm không lòng dạ nào đàn, bát hành thư ngâm mãi không thể thông, cửu liên hoàn gãy đứt từ bên trong, ánh mắt chờ mong dường xuyên cả thập lí trường đình, trăm lần tưởng, ngàn lần nhớ, vạn lần không ngăn được oán hờn chàng. Vạn ngữ thiên ngôn nói không hết, trăm lần sầu muộn tựa mười gốc bằng lan, ngày trùng cửu lên cao ngắm chim nhạn, tiết trung thu tháng tám trăng tròn người không được đoàn viên, rằm tháng bảy thắp nén hương ngọn nến hỏi trời xanh, ngày hè tháng sáu người người vẫy quạt riêng lòng thiếp lạnh lẽo, hoa lựu tháng năm đỏ như đốm lửa gặp mưa lạnh tưới tắm, tháng t.ư tì bà vàng, thiếp soi gương càng thấy tâm loạn, hoa đào tháng ba trôi theo nước, con diều tháng hai đứt mất dây. Y ! Chàng ơi chàng, hay là kiếp sau chàng đổi làm nữ, thiếp làm nam !
t.ư Mã Tương Như cho rằng lần này nhất định có thể làm khó Trác Văn Quân, không ngờ là thư đáp lại đến một cách thần tốc như vậy, vội vã mở ra xem, hoa cả mắt. Thì ra Trác Văn Quân đã khéo léo án theo thứ tự các chữ số trong thư viết thành một bài thơ đầy huyết lệ với tình ý triền miên lại mang một nét chính khí hùng hồn:
Sau khi đọc xong, t.ư Mã Tương Như vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình thật có lỗi với vị phu nhân tài hoa hoành dật, đa tình đa nghĩa. Sau cùng, Tương Như dùng cao xa tứ mã, đích thân quay về hướng Thành Đô nghênh đón Trác Văn Quân nhập kinh.
Trong Bích Câu kỳ ngộ có câu:
Cầu hoàng tay lựa nên vần,Tương Như lòng ấy, Văn Quân lòng nào. Trong Đoạn trường tân thanh hay Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng có câu:
Khúc đâu t.ư Mã phượng cầu,Nghe ra như oán, như sầu phải chăng!Nguyễn Bính trong bài “Hoa với Rượu” cũng có nhắc đến, cũng t.ừ điển tích đó mà ra:
Như truyện Tương Như và Trác ThịĐưa nhau về ở đất Lâm CùngVườn cam trắng xóa hoa cam rụngTôi với em Nhi kết vợ chồng!
Hồng Phất dạ bôn (tạm dịch Hồng Phất chạy trốn trong đêm) là một câu truyện kể về một người con gái. Nàng vốn là người của Dương Tố, một kẻ vô cùng giàu có. Về sau nàng gặp được Lý Tĩnh (sau là đại thần nhà Đường), một kẻ nghèo kiết xác, tiền đồ mờ mịt, nàng đã chọn y. Trong đêm tối nàng trốn ra ngoài cùng theo y chịu khổ, lang bạt, cuối cùng cũng đổi được một cuộc sống tốt đẹp
Sau này biên, ca nhớ dẫn link chú thích hai điển cố này nhé, còn điển cố Lục Châu trụy lâu thì khúc dưới người đẹp Đông Doanh có giải thích luôn rồi.
 

Hương Giang

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
秋长风淡然一笑道: "你还记得我曾经问过你'红拂夜奔, 文君当垆' 的典故吗?"Thu trường phong đạm nhiên nhất tiếu đạo: "Nhĩ hoàn ký đắc ngã tằng kinh vấn quá nhĩ'Hồng phất dạ bôn, văn quân đương lư' đích điển cố mạ?"[Thu Trường Phong] [cười nhạt một tiếng] [nói:] "[Ngươi] [còn nhớ rõ] [ta] [đã từng hỏi] [ngươi] '[Hồng Phất] [ban đêm] [chạy], [văn] [quân] [khi] [lư]' [] [điển cố] [sao?] "

Anh em biết điển cố này không, để nguyên văn HV luôn được ko nhỉ?

phải là Hồng Hạnh hay Hồng Hoa trèo tường chứ nhỉ :D Văn Quân bỏ nhà, cái này chuẩn rồi :D
http://lingmok.wordpress.com/2012/01/13/trác-van-quan/
sự tích nàng Trác Văn Quân bỏ nhà thì đây, còn Hồng Hạnh xuất tường, mình chịu, tìm không thấy :D
 

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
见秋长风不语, 云琴儿娇羞道: "花有清香月有阴, 春宵一刻值千金. 歌管楼台琴心动, 长风撩帐秀色深. 秋大人当初的诗句, 小女子可一直记在心上呢, 就是不知道秋大人是否还记得?"
Kiến thu trường phong bất ngữ, vân cầm nhi kiều tu đạo: "Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim. Ca quản lâu đài cầm tâm động, trường phong liêu trướng tú sắc thâm. Thu đại nhân đương sơ đích thi cú, tiểu nữ tử khả nhất trực ký tại tâm thượng ni, tựu thị bất tri đạo thu đại nhân thị phủ hoàn ký đắc?"
[Gặp] [Thu Trường Phong] [không nói], [Vân Cầm Nhi] [thẹn thùng nói]: "[Hoa] [có] [mùi thơm ngát] [nguyệt] [có] [âm], [xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng]. [Ca] [quản] [ban chắn] [Cầm Tâm] [động], [Trường Phong] [trêu chọc] [trướng] [sắc đẹp] [sâu]. [Thu đại nhân] [lúc trước] [] [câu thơ], [Tiểu Nữ Tử] [nhưng] [một mực] [nhớ ở trong lòng] [đâu rồi,] [cũng không biết] [Thu đại nhân] [hay không còn] [nhớ rõ]?"

Anh em dịch giúp phần thơ này với.
Cái số đi dịch, dịch truyền kiếm thì gặp ngay chương con Hồ Ly nó dụ thằng Mạc Vấn. Dịch ĐYI thì đụng thằng TTP với con DVH gặp nhau. H lại đụng lại nàng này. Mấy hoạt cảnh này đau não bỏ xừ, toàn phải tưởng tượng đâu đâu.
Tìm được rồi, bài "Xuân tiêu" : http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=10128

Ách, được hai cầu đầu giống, hai câu sau pó tay.

Hoa có hương thơm trăng có khuyết
Ngàn vàng mua một khắc xuân duyên
Sáo ca cho lòng Cầm lưu luyến
Trường Phong đùa khẽ trướng thuyền quyên

Chém!!!! :dead:
 

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
Cái này chắc là chơi chữ rầu, nếu đấy là đối thoại của Vân Cầm Nhi với Thu Trường Phong thì Cầm trong "Cầm tâm" vừa có thể hiểu là đàn (ứng với Ca (tiếng ca) Quản (tiếng sáo)) Lại vừa có thể hiểu là lòng của nàng Vân Cầm Nhi, Cầm Tâm ứng với Trường Phong

Haixx, và Trường Phong vừa là tên anh TT Phong, vừa có thể hiểu là gió đêm, gió đêm thổi làm lay động rèm che phòng khuê nữ á... cũng như chàng Cẩm Y Vệ phong lưu trêu chọc nàng kĩ nữ đa tình... :bitmieng:

Ý kiến cá nhân thôi ợ. :dead:
 

bellelda

Phàm Nhân
Ngọc
37,49
Tu vi
0,00
Hoa có hương thơm trăng có khuyết
Ngàn vàng mua một khắc xuân duyên
Sáo ca cho lòng Cầm lưu luyến
Trường Phong đùa khẽ trướng thuyền quyên

Chém!!!! :dead:
Một bài thơ mang tính gợi ý tuyệt.

PS: thiền quyên hay thuyền quyên anh em, sao lúc thì thấy người ta dịch thiền, lúc thì thuyền nhỉ.
 

VôHưKhông

Phàm Nhân
Ngọc
405,59
Tu vi
0,00
=.= Nếu mình nhớ không nhầm thì điển cố "Hồng Hạnh xuất tường" là kể về một người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình, người chồng biết nhưng không hề nói gì, chỉ đến khi về già ông này mới làm bài thơ Hồng Hạnh xuất tường... bà vợ đọc thì hiểu ra và rất xấu hổ.
 

bellelda

Phàm Nhân
Ngọc
37,49
Tu vi
0,00
《 晋书 》 中记载了绿珠坠楼的故事. 故事可以是虚构, 当然也可以说是过去的往事. 当年西晋豪富石崇有一爱妾叫做绿珠, 不但美艳绝伦, 而且善吹笛子, 妙解音律. 石崇和中书令孙秀素有恩怨. 当石崇势衰时, 孙秀前来索要绿珠. 石崇愤然拒绝, 认为绿珠不可赠与, 因此惹怒了孙秀. 孙秀劝赵王矫诏诛杀石崇. 当兵临楼下时, 石崇感喟因绿珠获罪. 绿珠虽是一个羸弱女子, 却当下道: "当致死于君前." 言罢跳楼自尽.
《 tấn thư 》 trung ký tái liễu lục châu trụy lâu đích cố sự. Cố sự khả dĩ thị hư cấu, đương nhiên dã khả dĩ thuyết thị quá khứ đích vãng sự. Đương niên tây tấn hào phú thạch sùng hữu nhất ái thiếp khiếu tố lục châu, bất đãn mỹ diễm tuyệt luân, nhi thả thiện xuy địch tử, diệu giải âm luật. Thạch sùng hòa trung thư lệnh tôn tú tố hữu ân oán. Đương thạch sùng thế suy thì, tôn tú tiền lai tác yếu lục châu. Thạch sùng phẫn nhiên cự tuyệt, nhận vi lục châu bất khả tặng dữ, nhân thử nhạ nộ liễu tôn tú. Tôn tú khuyến triệu vương kiểu chiếu tru sát thạch sùng. Đương binh lâm lâu hạ thì, thạch sùng cảm vị nhân lục châu hoạch tội. Lục châu tuy thị nhất cá luy nhược nữ tử, khước đương hạ đạo: "Đương trí tử vu quân tiền." Ngôn bãi khiêu lâu tự tẫn.
[ «] [tấn] [sách] [» ] [trung] [ghi lại] [Lục Châu] [rơi lầu] [] [câu chuyện]. [Câu chuyện] [có thể là] [Hư Cấu], [đương nhiên] [cũng] [có thể nói là] [đã qua] [chuyện cũ]. [Năm đó] [Tây Tấn] [hào phú] [Thạch Sùng] [có một] [Ái Thiếp] [gọi là] [Lục Châu], [chẳng những] [xinh đẹp] [tuyệt luân], [hơn nữa] [thiện] [thổi địch], [hay] [giải] [Âm Luật]. [Thạch Sùng] [cùng] [Trung Thư Lệnh] [Tôn Tú] [tố] [có ân oán]. [Khi] [Thạch Sùng] [thế] [suy] [lúc], [Tôn Tú] [đến đây] [yêu cầu] [Lục Châu]. [Thạch Sùng] [giận dữ] [cự tuyệt], [cho rằng] [Lục Châu] [không thể] [tặng] [cùng], [bởi vậy] [chọc giận] [Tôn Tú]. [Tôn Tú] [khích lệ] [Triệu Vương] [giả mạo chỉ dụ vua] [Tru Sát] [Thạch Sùng]. [Tham gia quân ngũ] [lâm] [dưới lầu] [lúc], [Thạch Sùng] [than thở] [bởi vì] [Lục Châu] [hoạch tội]. [Lục Châu] [mặc dù] [là một cái] [luy] [con gái yếu ớt], [lại] [lập tức] [nói:] "[Khi] [chí tử] [tại] [quân] [trước]." [Nói xong] [nhảy lầu] [tự vận].

Anh em giúp đỡ khúc bôi đỏ với. Cảm ơn nhiều.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top