Tiên ngộ - Vong Linh Phiêu Lãng

Status
Not open for further replies.

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 16 : Mua
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


Lê Minh hai mắt xoay vòng tròn, nhìn xung quanh tìm hiểu mà cũng không có thu hoạch gì nhiều, chân hắn nhanh chóng rời đi khỏi đoạn đường này. Qua vài trăm mét, cuối cùng hắn cũng thấy "nơi có sự sống", một quán trà nhỏ ven đường hiện ra trong tầm mắt, không biết quán trà này mở ra để chuyên bán cho người bị đi lạc hay không nữa.

"Cho ta một ly trà..." Lê Minh đặt mông xuống ngồi lập t.ức gọi trà ra.

"Vâng" Trung niên nam t.ử trong quán nhanh chóng đáp, gã này tầm bốn mươi tuổi, trong người không có chút dao động của linh lực, đích thị phàm nhân, cũng không có gì làm Lê Minh phải quan tâm đến.

"Mời khách nhân" Trung niên nam t.ử xách theo một ấm trà nhanh chóng mang lên, hắn rót cho Lê Minh một chén, vừa rót hắn vừa nói tiếp :"Khách nhân đến đây mua trang viên hay dược điền?"

Lê Minh ngẩn ra, trang viên với dược điền gì ở đây? Bản công t.ử chính là đi lạc a... "Sao ngươi lại hỏi vậy?" Lê Minh hứng thú nhìn hắn hỏi một câu. Giờ đây hắn cũng đang rất nhàm chán, tán dóc chút cũng không sao.

"Ta thấy khách nhân đi đường quan sát rất kỹ nơi đây. Nếu không phải mua đất thì cũng chẳng ai mò đến nơi đây làm gì... Quanh bán kính chục dặm quanh đây ai ai ta cũng biết mặt cả, khách nhân chắc là người t.ừ ngoài thành mới đến? " Trung niên nam t.ử tỏ ra rất hiểu biết, hắn nhìn Lê Minh hỏi.

"Sao ngươi biết ta mới t.ừ ngoài thành vào?" Lê Minh sửng sốt nhìn trung niên nam t.ử, "Không lẽ ẩn giấu tu vi?"

"Cái này cũng bình thường. khách nhân là người tu tiên?"

"Đúng"

"Thế thì càng chắc chắn" Trung niên nam t.ử gập đầu, dừng chút hắn nói tiếp :"Lai Gia thành này phân chia rất rõ ràng, trung tâm thành chính là nơi ở của người tu tiên, còn vùng ven gần tường thành đây chỉ dành cho phàm nhân. Ở nơi cách xa trung tâm này, linh khí rất loãng, không thích hợp cho người tu tiên sinh sống. Cũng chỉ có một số người tu tiên không có đủ tinh thạch nên mới ra ngoài nơi đây kiếm đất ở mà thôi."

"À. Nhưng sao ngươi biết ta là người tu tiên? Lỡ may ta t.ừ ngoài thành tiến vào sinh sống thì sao?" Lê Minh nghĩ ngợi chút rồi hỏi.

"Lai Gia thành là tòa thành do người tu tiên xây dựng nên trong rất nhiều năm, trước đó phàm nhân muốn tiến vào trong thành sinh sống đều rất dễ. Nhưng sau khi tòa thành xây dựng xong, những người tiến vào thành đều phải nộp tinh thạch cả, mà thứ này phàm nhân rất ýt sử dụng nên đa số phàm nhân trong Lai Gia thành đều là dân bản cư" Trung niên nam t.ử thành thật đáp, giọng điệu mang theo vẻ nhớ mong.

Lê Minh chợt hiểu ra, hèn gì đối phương nhìn mặt mình một cái là đoán ra ngay, tâm lý của hắn cũng thoải mái hơn, ýt ra đây cũng không phải là cao thủ ẩn tàng.
"Thế đây là phía nào của tòa thành? Lúc nãy ta đi lạc" Lê Minh chăm chú hỏi, bây giờ mây đen che khuất có muốn nhìn ra phương hướng cũng khó, hơn nữa lúc nãy đi ra hắn cũng không nhớ mình đi về hướng nào.

"Đây là hướng đông tính t.ừ trung tâm thành"

Lê Minh trầm ngâm, nếu đã lỡ đi đến đây rồi thôi thì mua thêm vài miếng đất, lỡ đâu sau này còn dùng tới, "Ngươi nói xem quanh đây có trang viên, biệt viện nào đẹp không? Ta muốn mua một cái, nhớ là rộng rộng một chút" Lê Minh ngẩng đầu lên nhìn trung niên nam t.ử nói.

"biệt viện à?" Trung niên nam t.ử hơi trầm ngâm, nếu là phàm nhân thì quá đơn giản, nhưng đây lại là người tu tiên, yêu cầu hẳn là cao hơn rất nhiều. Thứ bình thường chưa chắc lọt vào tầm mắt những người này.
"Có rồi! Phía nam cách chỗ này mấy km có một tòa nhà của một người trước kia làm vương gia ở đây, bây giờ thấy đang rao bán. Chắc chỉ có chỗ này mới thích hợp với người tu tiên như ngươi, chủ tòa nhà này yêu cầu bán bằng tinh thạch, phàm nhân như chúng ta không mấy ai có thể mua nổi." Trung niên nam t.ử sau vài phút suy nghĩ mới ra, sau đó thì hắn lại thở dài, "Đồ tốt toàn dành cho người tu tiên a"

Lê Minh cảm ơn một tiếng rồi theo chỉ dẫn của trung niên nam t.ử chủ quán trà đi đến...

t.ừ xa xa nhìn thấy tòa nhà làm Lê Minh hơi choáng váng, quả thật như lời chủ quán trà nói, nơi đây quả thật quá xa hoa, bắt mắt. Mỗi tội phải đi qua tám khúc cua, mười khúc quẹo mới đến, có lẽ người xây nên tòa nhà này muốn yên tĩnh, hưởng thụ cuộc sống. Tới khi Lê Minh đến gần tòa nhà thì.,., phải nói trong lòng hắn rất chi là cảm khái...

Tòa nhà này...không, phải nói là cung điện này chiếm một diện tích rất rất lớn, nhưng đây chỉ là đối với phàm nhân mà thôi, tuy Lê Minh hơi giật mình nhưng hắn còn có thể chịu đựng được.

Đứng trước cửa tòa nhà, hắn không do dự, tay đẩy cửa bước vào trong. Nơi đây cũng không quá đẹp đẽ so với bên ngoài nhìn vào, vườn hoa hai bên lối đi vào cũng đã héo rũ gần hết, tòa nhà tuy còn dùng được nhưng lại có rất nhiều dấu vết thời gian, xem ra chủ nhân sau vị vương gia đã không chăm sóc cho tòa nhà này như trước. "Có ai không?" Lê Minh vận chuyển linh lực tích tụ vào thanh âm, kêu lên một tiếng lớn.

"A...có" Một thanh âm vang lên đáp trả, ngay sau đó, thân ảnh già nua của một ông lão đi ra. Lão già này tầm sáu mươi tuổi, bộ dáng xem như còn khỏe mạnh, tóc trắng quá nữa đầu, thân mặc một bộ trường y màu xám. "Tiểu hữu đến đây mua nhà?" Lão già lên tiếng.

"Đúng. Lão cho giá đi." Lê Minh hơi ngẩn ra, "tại sao lão biết mình đến mua nhà?", sau khi quan sát lại một lần nữa, xác định lão này là phàm nhân nên mới đáp trả.

"100 tinh thạch" Lão già trầm ngâm một chút rồi nói.
Lão già này tên là Thiên Hùng, năm nay lão đã sáu mươi mốt tuổi rồi. Sau vài lần tìm hiểu thôn. tin về tu chân giới, Thiên Hùng mới biết người tu tiên có thể sống lâu hơn phàm nhân rất nhiều. Năm lão sáu mươi tuổi, lão đã đuổi hết tất cả người trong toà nhà này ngoài.
Nói về tòa nhà này là do tổ tiên của hắn, Thiên Hổ, trước kia t.ừng là vua của một nước nằm tại chính chỗ tòa thành Lai Gia này, sau khi người tu tiên chiếm đất xây nên Lai Gia thành, Thiên Hổ tổ tiên của Thiên Hùng mới được cấp đất trong thành sinh sống, do chán ngán người tu tiên nên hắn mới xây Thiên gia biệt viện trong xó xỉnh này, với tài nguyên của một quốc vương cũ Thiên Hổ cũng chẳng phải làm gì.
Lại nói về Thiên Hùng, lão đuổi tất cả vợ con, người hầu ra những vùng xung quanh này sống. Bản thân lão thúc trực chờ đợi ở đây để bán cho bằng được tòa nhà này bằng tinh thạch để mua công pháp tu chân, đã một năm trôi qua, toàn là phàm nhân đến hỏi mua, mà chẳng ai trong số đó lại không ai có tinh thạch. Mắt nhìn thấy Lê Minh lão cũng không nghĩ hắn là người tu tiên, nhưng lão vẫn rất hy vọng trong lòng.

"Ta mua" Lê Minh cũng chẳng quan tâm đến số tinh thạch ýt ỏi này. Rút kinh nghiện t.ừ lần gặp Phạm Hùng trước kia, hắn đổ một trăm tinh thạch xuống mặt đất.

Thiên Hùng hai mắt tỏa sáng nhìn đống tinh thạch, miệng lão mở to như muốn rách ra, mắt lão hết nhìn đống tinh thạch lại nhìn đến Lê Minh. Nếu lão biết thằng nhóc này có nhiều tinh thạch thế thì lão đã "chém" đẹp rồi, "không lẽ người tu tiên?" nghĩ đến đây mà Thiên Hùng trong lòng đã rét run.khác với những phàm nhân khác sống tách rời với người tu tiên, bản thân lão đã tìm hiểu rất nhiều chuyện của loại người này, đạp gió, dời núi lấp biển...không gì là không làm được, cổ lão bất tri bất giác co rút lại.

"Để ta đi vào trong nhà lấy giấy tờ đất" Thiên Hùng dời ánh mắt khỏi đống tinh thạch, đầu lão hơi cúi xuống làm lễ với Lê Minh, khi đoán ra thân phận thằng nhóc trước mắt, lão cũng kính nể hơn. Sau đó Thiên Hùng xoay người chạy như bay vào nhà, khó có thể hình dung lão ta đã hơn sáu mươi tuổi.
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 17 : Mỹ Nữ (1)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


Lê Minh nhàm chán đứng hóng gió xung quanh, may mà lão già Thiên Hùng tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc lão đã đi ra, trên tay cầm theo một tập giấy và một cái bao. Cái bao không nói cũng biết lão dùng để làm gì, còn tập giấy kia chính là giấy tờ nhà, Lê Minh thấy không có gì quan trọng nên sau khi nhận lấy hắn vứt ngay vào túi trữ vật.

Thiên Hùng bên kia đang tích cực thu gom tinh thạch, sau khi kiểm tra số lượng xong lão xin phép rời đi, thân hình gầy yếu của lão vác thêm một bao tinh thạch mà vẫn chạy như bay, đúng là kỳ tích.

Nhìn theo bóng lưng Thiên Hùng, Lê Minh âm thầm cười khổ, đúng là tài vật có thể làm con người ta đột phá cực hạn của bản thân một cách lạ thường.
Dời mắt khỏi bóng lưng già nua kia, hắn bắt đầu đi xung quanh tìm hiểu tòa nhà. Phía sau tòa nhà này là một khoảng sân rộng, hai bên có hai khung chữ nhật, "Sân bóng đá?" thấy cảnh này trong đầu Lê Minh hiện lên một trò chơi của phàm nhân trong nhân gian. Không thể không nói Lê Minh rất thích trò chơi này, nhưng bây giờ lại không rảnh để mà chơi. "Hài..." hắn thở ra một hơi, chân bắt đầu di chuyển tiếp.
Đằng sau sân bóng lại là một dãy nhà, cả bên trái cũng là dãy nhà, ba dãy nhà hợp lại chỉ chừa phía bên phải sân bóng là có thể quan sát. Chân hắn t.ừ t.ừ di chuyển về phía bên này, hiện ra trong tầm mắt một cái hồ nhỏ, xung quanh có rất nhiều cây cối, giữa hồ có một cái đình nhỏ, "Quả nhiên biết cách hưởng thụ..." Đối với phàm nhân thì cuộc sống nơi đây quả là ... chậc chậc.

Ngồi trong đình lâu giữa hồ, ánh mắt Lê Minh ngắm ngía xung quanh, nếu ở nơi đây bí mật xây dựng thế lực thì rất tốt. Với tài lực hiện nay hắn có thể bỏ ra rất nhiều đan dược để bù đắp linh khí thiếu hụt ở đây, thế nhưng vấn đề tìm kiếm người đáng tin để bồi dưỡng lại rất khó, Lý Hiên thì đang đóng cửa luyện đan cũng chẳng có ai mà bàn bạc. "Ài..." cuộc sống toàn là bế tắc, không có việc gì được gọi là suôn sẻ, hết đan phương Giản Mạch đan lại tới Kinh Hồng thảo, t.ừ luyện khí đến luyện thể,... bây giờ sinh ra bế tắc trong "tuyển sinh".

Lắc lắc cái đầu xua tan tất cả mọi suy nghĩ đi, ngước mắt lên nhìn sắc trời bây giờ cũng đã quá trưa rồi. Do dự một chút hắn quyết định đi về nhà ngủ cho sướng, tay lấy t.ừ trong túi trữ vật ra vài mẩu lương khô, vừa đi vừa ăn xem như qua bữa, rất nhanh hắn đã rời khỏi tòa nhà.

...
"Đứng lạ. Con mẹ mày trả lại cho tao" Một thân thể mập mạp chạy ra lao theo tên ăn mày. Tên ăn mày này tóc tai bù xú, thân hình mảnh khảnh vừa chụp được cái bánh bao trong lồng hấp chạy được vài bước thì ngã nhào trên đất. Tên ăn mày tay cầm chiếc bánh nóng gặm lấy gặp để, nhìn vô là biết "bần cùng sinh đạo tặc".

"Mẹ mày, ăn này...ăn này" Vừa nói tên đàn ông mập mạp đạp đạp vào tên ăn mày, miệng hắn không ngừng chừi rủa, hắn quyết đạp đến khi tên ăn mày này nôn ra bằng được mà thôi.

"Tiểu mỹ nữ?" Hai mắt Lê Minh nhìn tên ăn mày đầy quái dị, hắn luôn luôn tin vào ánh mắt của mình, hơn hết nữa bản thân còn là tông sư trong ngành "mỹ nữ học" làm gì có khái niệm nhìn sai. Điều làm hắn cảm thấy kỳ quái chính là tiểu mỹ nữ này sao phải đi ăn mày? Hơn nữa còn đi trộm bánh bao để ăn? Với nhan sắc như thế náy chắc chắn rất nhiều công t.ử nguyện hy sinh tất cả vì nàng ấy chứ. "Không lẽ sở thích đặc biệt của nàng?".

"Dừng tay. Hết bao nhiêu ta trả?" Lê Minh bước lên, đẩy tên chủ quán ra, hắn lạnh lùng nhìn tên chủ quán tràn đầy lửa giận. "Chuyến này mỹ nữ em chạy đi đâu?" Lê Minh thầm cười trong lòng, bản thân đóng vai anh hùng thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, thế nào mỹ nữ không quỳ gối nguyện ý vào lòng.

Chủ quán bị Lê Minh đẩy ra thân hình hơi lão đão vài bước mới đứng vững được, một phàm nhân như hắn sao sức lực mạng bằng thằng tu tiên luyện thể được. Trong lòng hắn hơi run lên, giọng hơi lắp bắp nói :" Không...không cần" Dứt lời hắn cắm đầu chạy lại bên phía quầy hàng của bản thân.

"Hừ. Đồ không có lương tâm, lần sau ta mà còn thấy thì...ngươi chuẩn bị tinh thần ngồi ngắm gà khỏa thân là vừa" Lê Minh bất mãn chửi với theo. Sau đó hắn xoay người nhì "tiểu mỹ nữ ăn mày" kia, chân hắn hơi trùng xuống, hai tay giơ ra đỡ tiểu mỹ nữ ăn mày lên rồi nói :"Ngươi có sao không?"

Tiểu mỹ nữ ăn mày ngồi dậy đầu nàng lắc lắc mà không nói gì, khuôn mặt che sau mái tóc rối bù thể hiện cảm xúc thế nào Lê Minh cũng không rõ, chú ý lắm may ra mơ hồ thấy cặp mắt nàng mà thôi. Chính vì chi tiết mơ hồ ấy hắn mới dám khẳng định nàng là mỹ nữ.

"Ngươi sao lại ra nông nổi này? Người nhà ngươi đâu?" Lê Minh tò mò hỏi, trong tòa thành dành cho người tu tiên sinh sống chủ yếu, bắt gặp một tên ăn mày cũng quá khó đi.

Tiểu mỹ nữ ăn mày vừa nhai bánh bao vừa lắc đầu, nàng t.ừ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, miệng nàng hình như sinh ra để ăn mà thôi.

"Ngươi đói nữa không?"

Tiểu mỹ nữ ăn mày lần này không lắc nữa mà thay vào đó là gật. "Xem ra hẳn ra rất đói" Lê Minh đi trước tiến vào một quán mì đối diện với quầy hàng bán bánh bao kia.

"Cho hai tô mỳ" Lê Minh cũng nghĩ đến nhu cầu của bản thân, mới ăn có vái mẩu lương khô nên hắn củng thấy đói đói. Rất nhanh hai tô mỳ được mang lên, Lê Minh cắm cúi với bát mỳ của mình...
Lát sau hắn thở ra một hơi, đầu hắn ngẩng lên, bất chợt hắn hơi rùng mình, một khuôn mặt nhem nhuốc sau mái tóc rối bù xù hiện ra trước mắt hắn, đây chính là tiểu mỹ nữ ăn mày kia, nàng đã ăn xong tô mỳ của mình t.ừ bao giờ rồi.

"Ta còn đói" Tiểu mỹ nữ ăn mày nói ra câu đầu tiên t.ừ khi gặp Lê Minh, làm hắn choáng váng chính là câu nói này liên quan đến ăn. "Cho thêm tô nữa" Lê Minh xoay đầu nhìn tiểu nhị nói.

...
"Hà... ợ..." Tiểu mỹ nữ ăn mày ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn nở ra một nụ cười thõa mãn, ánh mắt nàng xoay qua người Lê Minh, "Cảm ơn" nàng cúi đầu làm lễ một cái, sau đó đứng dậy toan rời đi.

"Ây" Lê Minh hơi hốt hoảng, bản thân tốn biết bao nhiêu công sức diễn trò lại phải vứt đi sao, hắn đứng bật dậy giơ tay nắm vào cổ tay nàng. "Mềm...Không đúng" Lê Minh âm thầm nhíu mày lại, linh lực trong cơ thể vận chuyển thông qua tay tiến vào cơ thể tiểu mỹ nữ ăn mày.

Tiểu mỹ nữ ăn mày thấy tay mình bị nắm thì toan vùng bỏ chạy, thế nhưng đang chuẩn bị hành động thì một dòng linh khí mát lạnh truyến t.ừ cổ tay đến thân thể, điều này làm nàng rất dễ chịu. Ý nghĩ bỏ chạy trước đó đã bị nàng loại bỏ.

"Băng hàn chi thể...biến dị linh căn băng thuộc tính?" Lê Minh giật mình bật thốt lên, biến dị linh căn này rất hiếm ai có được. Phong, lôi, băng...linh căn là những loại biến dị của ngũ hành linh căn, trong đó băng linh căn là sự trộn lẫn giữa thổ và thủy trong ngũ hành.
"Tiểu mỹ nữ lại vừa có linh căn lẫn linh thể, hơn nữa đều là băng thuộc tính, đây không phải là thiên tài trong thiên tài sinh ra để tu tiên sao."Ánh mắt hắn càng ngày càng nóng bỏng nhìn tiểu mỹ nữ ăn mày. Một con người sinh ra đã rất rất hoàn hảo lại đi làm ăn mày? Điều này có hợp với lẽ trời không đây. Nếu như một người tu tiên nào khác ở đây chắc chắn sẽ bắt nàng đi ngay lập t.ức, đây quà thật là trên người "mọi thứ" đều là bào vật.
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 17 : Mỹ Nữ (2)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


"Dung nhan - xinh đẹp"

"Linh căn - Biến dị băng linh căn"

"Linh thể - Băng hàn"

Đây còn là người sao? Lê Minh cảm khái mãi không thôi. Nói về linh đan và linh thể thì :

Con người gồm có hai phần một phần thuộc về trần tục và một phần thuộc về cõi "giả tạm", phần thuộc về cõi "giả tạm" phần này chính là linh hồn của con người, linh hồn có căn nguyên của "linh ngã", "linh ngã" xuất phát t.ừ "Đại ngã".

Theo quan niệm của các tiền bối đi trước thì linh hồn của chúng ta trong cái nguyên thủy ban đầu được tách ra t.ừ đại ngã, và đại ngã khi tách rời thì trở thành linh căn, hay là những linh hồn có thể "cảm thụ" linh khí của trời-đất, mà căn nguyên lại có thể "hấp thu" linh khí trời-đất. Tóm lại người có linh căn là người có thể cảm thụ, hấp thu linh khí trời-đất.

Về phần thuộc về trần tục, ở đây nói về thể xác của con người, linh thể chính là trong da, xương, máu, thịt,...của toàn cơ thể mang tính chất đặc trưng của linh căn trong ngũ hành hoặc biến dị ngũ hành...rất nhiều người có linh hồn mang linh căn nhưng lại rất ýt người thể xác có linh thể.

Linh căn thuộc về phần thuộc cõi giả tạm , còn linh thể thuộc về trần tục.

(Nói nhỏ : Cái này ta lấy t.ư liệu bên phật giáo nhưng lại không hoàn toàn, có chỉnh sửa, thêm thắt cho phù hợp... dù sao thì phật giáo quá thâm ảo ta cũng không hiểu rõ... Đọc cho kỹ, đoạn này đau đầu đây.)

Sau vài phút cảm khái Lê Minh mới tỉnh lại, ánh mắt hắn cố gắng xuyên qua mớ tóc rối để nhìn rõ xem khuôn mặt kia mà không được, do dự một chút hắn hạ giọng nói nhỏ :"Có phải ngươi thường xuyên trong người cảm giác rất lạnh phải không?"

"Phải. Sao ngươi biết?" Tiểu mỹ nữ ăn mày gật đầu thừa nhận, nhưng sau đó nàng lại hỏi ngược lại Lê Minh giọng điệu mang theo đầy vẻ đề phòng.

"Khi ngươi chạm vào nước trong người sẽ như đụng phải hầm băng?"

"Phải. Ngươi chưa nói cho ta, làm sao ngươi biết?" Tiểu mỹ nữ ăn mày gắt lên, điều này chính là nổi đau nhất của nàng, cũng chính vì thế nàng mới có thể ăn bánh bao vừa mới lấy trong lồng hấp được. Hơn nữa nguyên nhân mặt mủi tay chân nàng dính đầy bụi đất cũng vì đó mà ra, mỗi lần đụng vào nước là nàng lại thấy lạnh buốt thấu xương, buồn bực hơn tất cả là bản thân lâu lâu "lăn đùng ra đất" run lẩy bẩy mà không hiểu nguyên nhân. Hồi nhỏ có cha mẹ chăm sóc nàng còn có người lo lắng cho, ăn uống cũng xem như hoàn hảo, đến năm nàng mười tuổi cha mẹ mất đi bởi một bệnh dịch, bản thân nàng t.ừ đó phải t.ự lo cho cuộc sống. Nhưng chớ trêu thay trong người có bệnh kỳ lã kia, làm cho nàng đi làm không được, mặt mủi thì toàn đất, cuối cùng nàng cũng phải ra ngoài đường xin ăn. Hôm có thì no, hôm không thì đói, ba ngày nay nàng chưa có gì vào bụng cho nên túng quá làm liều... Sự việc lúc trước chắc ai cũng rõ.

"Ngươi có muốn khỏi "bệnh" tình đang phát sinh trên người không?" Lê Minh không trả lời mà tiếp tục hỏi, "người con gái hoàn mỹ cỡ này không phải sinh ra giành cho Lê Minh ta sao?" càng nghĩ hắn càng hưng phấn, sau này bồi dưỡng ra một siêu cấp cao thủ thì ai còn dám hó hé với ta.

"Ngươi...hừ...không muốn" Tiểu mỹ nữ ăn mày hỏi vài lần mà không được đáp lại trong lòng đang vô cùng t.ức giận. Tuy bản thân muốn chữa khỏi căn bệnh quỷ quái "lạnh trong người" trên cơ thể, nhưng trước thái độ khinh người quá đáng của thằng thanh niên trước mắt thà chết vì lạnh ngay t.ức khắc nàng cũng không thèm đi với hắn.

"Ách... Ta nói thật..." Lê Minh chăm chú nhìn nàng, sau đó nói tiếp :"Không lẽ ngươi muốn mang bộ mặt xấu xí này ra đường làm ăn mày?"

"Ta..." tiểu mỹ nữ ăn mày muốn phản kích mà không biết nói sao, bản thân là con gái thỳ ai không muốn đẹp. Người khác không rõ dung nhan nàng ra sao, nhưng nàng thì lại biết rất rõ về sắc đẹp của mình. Năm nay tuy mới mười bốn tuổi, thế nhưng "trước nhô, sau vểnh" cũng tương đối thành hình rồi, mỗi tội người nàng hơi ốm nếu đầy đặn một chút thì...

"Hừ... Ta không muốn" do dự một chút tiểu mỹ nữ ăn mày lại tiếp tục t.ừ chối, động tâm thì rất nhiều, nhưng lòng t.ự tôn khiến cho nàng quyết định bỏ qua cơ hội này.

"Hừ. Thế ngươi muốn gì?" Lê Minh bất mãn trước thái độ của tiểu mỹ nữ ăn mày này, "tiềm chất" của bản thân chưa được "khai phá" mà đã bắt đầu làm cao.

"Ngươi vì sao biết ta bị bệnh?" Tiểu mỹ nữ ăn mày cảm thấy rất tò mò, chưa nói đến việc người thanh niên trước mắt này sao biết nàng có bệnh, riêng việc hắn biêt này là ăn mày sao lại nhiệt tình giúp nàng rồi còn muốn chữa bệnh cho bằng được nữa? Ánh mắt này xoay chuyển lên lại người mình, quần áo rách rưới, da thịt bám đầy đất, ngửi kỹ thêm tý nữa thì hơi có mùi bốc ra. "Không lẽ hắn nhìn xuyên được quần áo?" nàng giật mình một cái, cánh tay vô thức đưa lên che chắn trước ngực, ánh mắt nhìn Lê Minh mang theo đầy sự đề phòng. "Không đúng. Cái năng lực này quá nghịch thiên đi. Không lẽ hắn thực sự là người tốt?" nàng quan sát kỹ Lê Minh một lần nữa, tuổi tầm mười bảy, mười tám, miệng luôn nở nụ cười thân thiết, làm việc thỳ rất nghĩa khí... mọi sự đánh giá của nàng đều đem lại kết quả thằng thanh niên này là người tốt. Thế nhưng trong người nàng luôn sinh ra một cảm giác đề phòng, cảm giác này như muốn nói với nàng :"râu xanh, tránh xa" :cuoichet:

"ngươi muốn biết vấn đề này" Lê Minh thấy phản ứng của tiểu mỹ nữ ăn mày có một cái gì đó không đúng, theo kịch bản đáng nhẽ ra bây giờ nàng phải nhào vào lòng mình gào lên "em dành trọn cho anh đêm nay" thế mới đú́ng chứ.

"Đúng. Ngươi nói nhanh đi" Tiểu mỹ nữ ăn mày phẫn nộ quát lên, thằng thanh niên trước mắt dường như muốn lãng tránh câu hỏi của nàng, tâm lý đề phòng được nàng đề cao lên không ít.

"Cái này..." dừng chút hắn nói tiếp :"Ta là người tu tiên" Lê Minh trịnh trọng nói, bộ dạng cao nhân được hắn thi triển toàn bộ ra. "Thoát nữa không em?" Lê Minh rất tin tưởng vào năng lực của bản thân, lá bài cuối cũng đã lật mở ra, đối với phàm nhân, nghe đến người tu tiên sẽ có sức hút rất lớn.

"Ngươi là người tu tiên?" Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lê Minh, tiểu mỹ nữ ăn mày khi nghe xong thì rất hoảng hốt, người tu tiên quả là khác biệt rất lớn đến phàm nhân. Nàng mở hai mắt tỏa sáng nhìn Lê Minh, nhưng trong lòng lại đang tràn ngập khó hiểu, người tu tiên tại sao lại để ý đến mình được? "Ngươi nói là sẽ chữ bệnh cho ta? " đắm đo suy nghĩ vài phút nàng nhìn Lê Minh đầy chờ mong nói.

"Tất nhiên" hắn gật đầu đồng ý, nhưng lập t.ức dội cho nàng một gáo nước lạnh :"Ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện" Lê Minh chuyên chú nhìn tiểu mỹ nữ ăn mày nói.

"Ta nguyện ý" Tiểu mỹ nữ ăn mày âm thầm thở dài, quả nhiên thế gian không có lấy một người tốt, một tia hy vọng cuối cùng tin tưởng thằng thanh niên trước mắt là người tốt cũng đã biến mất."Nhưng ta chỉ đáp ứng ngươi đúng một điều kiện mà thôi, nếu hơn thì miễn bàn" nàng bổ sung thêm một câu cho chắc ăn, đã xác định thằng nhóc trước mắt chẳng phải loại tốt đẹp gì nên nàng cũng chẳng thèm quan sát hắn nữa, ánh mắt xoay chuyển nhìn ra ngoài đường.

"Đúng. Chỉ một điều duy nhất mà thôi." Lê Minh gật đấu xác định, ánh mắt hắn lóe lêm một tia tiếu ý.

"Nói đi"

"Ngươi phải gả làm thiếp cho ta, sau này phải nghe lời ta" Lê Minh vô sỉ nói, có thêm một tiểu mỷ nữ làm ấm giường ai mà không muốn cơ chứ. Điều kiện này Lê Minh cảm thấy bản thân chịu thiệt cũng rất nhiều rồi.

"Cái gì?... Ngươi... vô sỉ" tiểu mỹ nữ ăn mày phẫn nộ quát lên, theo luật của phàm nhân thì nàng mới mười bốn tuổi chưa đủ xếp vào hàng ngũ người lớn, thế mà phải đi gã cho một thằng vô sỉ thế này sao? " Hừ...Ngươi đi mà làm" Lát sau tỉnh táo lại đôi chút, nàng tiếp tục quát lên, điều kiện này chẳng khác gì mang "tất cả"mọi thứ thuộc về bản thân cho hắn sao? Nàng nhất quyết không đồng ý..
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 17 : Mỹ Nữ (3)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Ta muốn tốt cho ngươi mà thôi" Lê Minh mặt không đổi sắc, hắn t.ừ tốn nói với tiểu mỹ nữ ăn mày.

"không được" nàng ta lắc đầu nguầy nguậy, điên hay sao mà lại đồng ý cái ý kiến điên khùng này. Nhưng khi nàng nghĩ đến cuộc sống trước đây và cơn đau lạnh buốt lâu lâu kéo đến thì có đôi chút động tâm. Trong đầu nàng đang kịch liệt đấu tranh, đồng ý hay không đồng ý?...

Lê Minh không nói gì mà tiếp tục đứng quan sát chờ nàng đưa ra ý kiến cuối cùng, hắn tin tưởng nếu nàng ta có chút thông minh thì sẽ đồng ý. Còn nếu ngu ngốc quác mức cứng đầu....cái loại này cho dù là thiên tài thì cũng đã bị "lão hóa".

....
Một lúc trôi qua, thời gian này Lê Minh đã tính tiền xong, hắn bước theo sau một thân ảnh rách nát, dơ bẩn. Thân ảnh này chính là tiểu mỹ nữ ăn mày trước đó, nàng ta đã suy nghĩ rất lâu mà chưa đưa ra kết luận bản thân muốn gì. Lê Minh đi theo mà cảm thấy rất khó chịu, cơ hội tốt như vậy mà không muốn, "Ai đẹp trai bằng ta?" hắn nghĩ mãi mà không ra, bản thân đã "trên mức hoàn hảo" rồi.

"Đẹp trai"

"Người tu tiên"

"Giàu có"

"Và đặc biệt là có thể chữa bệnh cho nàng"

"Bốn trong một" mà lại không cần, đúng là người ngu ngốc.

"Ta có một điều kiện" bất chợt, tiểu mỹ nữ ăn mày xoay đầu lại nói, nàng đã có quyết định.

"Tốt. Trừ việc ngươi bắt buộc phải làm thiếp cho ta, những việc khác thì ta sẽ đáp ứng hết" Lê Minh không chút do dự mà nói ngay. Cho dù nàng ta có yêu cầu cổ quái gì, bản thân hắn tin chắc rằng mình vẫn có thể làm được, "Một phàm nhân thì có việc quái gì khó?" hắn vui sướng khi sắp thấy con mồi gần vào tay, sau này nàng là người của mình, của nàng cũng là của mình, nàng muốn cái gì sau này cũng là của mình.

"Ta chỉ cần một yêu cầu..." Tiểu mỹ nữ ăn mày gật đầu khẳng định.

"Nói đi" Lê Minh có chút hơi vội vàng nói.

"Ngươi... ta...bốn năm sau ta mới có thể làm thiếp cho ngươi được không?" dừng một chút, nói tiếp :"Ta năm nay mới có mười bốn tuổi..." bộ dạng nàng có đôi chút ngượng ngùng, giọng nói lí nhí đáp. Nàng đã suy nghĩ rất kỹ, nếu thằng thanh niên trước mắt đáp ứng thì nàng mới theo hắn, còn không thì thôi. "Đợi khi hết bệnh ngươi xem làm cách nào giữ được ta? Chẳng lẽ trong vòng bốn năm mà lại không có chút cơ hội bỏ trốn?" đầu nàng hơi cúi xuống, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

"Cái này..." nếu bây giờ "ăn" thì đúng là hơi "non", đợi cho đến khi "chín mọng" khi đó "nhấm nháp" mới là tuyệt vị, suy nghĩ một lát Lê Minh nói :"Được. Nhưng ngươi không được chốn đi a"

"Hì hì... Sau này ta gọi ngươi là gì? Ủa mà ngươi tên gì?" Tiểu mỹ nữ ăn mày tỏ ra thích thú khi yêu cầu đã được đáp ứng . Nhưng nàng chợt nhớ ra mình chưa biết tên thằng thanh niên trước mắt.

"Ta tên Lê Minh. À ...sau này gọi ta là chồng..." Lê Minh vẻ mặt tỉnh bơ đáp, dù sao thì con thiếp này theo cách gọi của nhân gian trước kia cũng là vợ bé, một tiếng chồng cũng đúng theo tục lệ.

"Ách...Lê Minh...à không, phải gọi là chồng mới đúng..." Họ Lê? cũng quá hiếm đi, nàng không biết ở nơi khách thế nào, chứ riêng thành Lai Gia này đúng là độc nhất vô nhị, dừng chút nàng nói tiếp :"Thế sau này...ch.ồ.n.g gọi ta là gì?" Tiếng chồng này cũng quá khó thốt ra đi.

"Ngu. Chồng gọi nàng là vợ nhỏ" Lê Minh một tiếng răn dạy, người ta thường nói "dạy vợ t.ừ thủa bơ vơ mới về", đây đúng là thời điểm tốt nhất.

"Ủa sao lại thêm vào t.ừ "nhỏ" ?" Tiểu mỹ nữ ăn mày kỳ quái hỏi tiếp. "vợ nhỏ" danh t.ừ mới này lạ nha.

"Ngu lần hai. Thiếp là vợ bé, mà bé cũng là nhỏ, nên gọi là "vợ nhỏ", hơn nưã tuổi của Vợ nhỏ bây giờ mới có mười bốn, gọi là vợ nhỏ lại càng chuẩn" Lê Minh cảm thấy bản thân quá lỗ đi, con vợ ngu này đúng là cần dạy dỗ kỹ lưỡng, "một tỷ tám triệu loại gia pháp Lê gia chắc phải lấy ra dùng thôi.," Lê Minh lầm bầm trong miệng.

"À. Ra là vậy" Lý thuyết chó má thế này ai mà ngờ đến được.

"Còn nữa, thế Vợ nhỏ tên gì?" Lê Minh chợt nhớ ra nãy giờ nói rất nhiều mà ngay cả tên của nàng vẫn chưa biết, hơn hết nàng còn là vợ mình.

"Ta? Ta tên Trần Linh Nhi" Vợ nhỏ cúi thấp đầu nói, không thể không nói nhìn bộ dạng khép nép cộng với bộ đồ trên người nhìn nàng rất tội nghiệp, thêm vào đó bộ tóc "xù đơ" của nàng càng làm cho bản thân có "phong cách" hơn.

"Linh Nhi? À tốt. Trước tiên chúng ta về "nhà" trước đã, Lê Minh muốn ngay lập t.ức rửa ngay bộ mặt đen xỳ của Vợ nhỏ ra, một là để chiêm ngưỡng xem nàng đẹp đến đâu, hai là tránh trường hợp người ngoài đánh giá con mắt của mình có vấn đề, còn vấn đề cuối cùng là hắn muốn vun đắp tình cảm giữa hai vợ-chồng.

"Nhà?" Nhớ đến việc sắp ở chung làm Linh Nhi hơi chột dạ, lỡ may đêm xuống hắn không nhịn được mà đưa nàng lên "dĩa" thì sao? Càng nghĩ đến càng run, nhưng nhớ tới việc hắn hứa không làm gì mình trước năm mười tám tuổi thì nàng cũng dần bình tĩnh lại, đáp nhỏ một tiếng :"Dạ vâng..."

"Xem ra dạy bảo có hiệu quả" Lê Minh thầm nghĩ, xoay người nhằm hướng trung tâm mà đi đến.

Linh Nhi phía sau lập t.ức tiến bước theo thằng "chồng hờ" này, vừa đi nàng vừa suy nghĩ, vạch kế hoạch cho tương lai sắp tới...

...
Hai người một trước một sau di chuyển t.ừ khi xuất phát đến bây giờ vẫn chưa nói một lời nào. Lê Minh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với Trần Linh Nhi, có lẽ hắn sợ người khác nhìn thấy hai người quen biết nhau.

Mặt trời giờ đây cũng đã khuất bóng, Lê Minh và Trần Linh Nhi lúc này cũng đã đến trước cửa hàng, hắn xoay người giơ tay nắm lấy bàn tay Trần Linh Nhi lôi vào trong cửa hàng.

Lâm t.ử đang mắt nhắm mắt mở đứng trong quầy tính tiền, hắn cố gắng chờ đợi Lê Minh về để "thay ca" mà mãi không thấy đâu. Sáng sớm tinh mơ Lâm t.ử đã phải dậy mở cửa hàng ra sắp xếp đồ đạc chuẩn bị bán, làm hắn vừa hưng phấn vừa buồn bực chính là sau lúc Lê Minh đi ra ngoài, cửa hàng đột nhiên bùng nổ quá nhiều khách, hết giới thiệu hàng hóa lại đến tính tiền. Hơn nữa hắn phải ghi chép số điểm khi mua hàng cho khách vào lệnh bài, công việc cả đống mà chỉ một tay hắn làm, nộ hỏa trong người sớm đã được tích lũy.
Mắt thấy Lê Minh đang bước vào, hai mắt Lâm sáng lên, miệng chuẩn bị há ra "hát vang bài ca lịch sử", nhưng hắn lại thấy thêm một "biến số" kỳ quái bên cạnh Lê Minh.

"Yêu quái?" à không ăn mày mới đúng, thằng này thương người nên dẫn về sao? không đúng, với tính cách của thằng chó này làm gì tốt đến mức như thế. Lâm t.ử hai mắt mở to tiếp tục đánh giá gã ăn mày này.
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 17 : Mỹ Nữ (4)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


"Rách, rách...rách và nát"

"Bẩn, bẩn....bẩn và hôi"

Lâm t.ử chẳng tìm thấy ở gã ăn mày này một chút gì gọi là tốt, đẹp. "Không lẽ hắn muốn thành lập "Cái bang tu tiên" ở tu chân giới này?" lý tưởng này cũng quá khủng bố đi, lắc lắc đầu bỏ ngay cái ý nghĩ điên rồ này ngay khỏi đầu. Nhớ đến việc mình còn chưa "hỏi thăm" Lê Minh thì không khỏi cảm thấy có lỗ với bản thân, hắn ân cần quát :"Mk. Sáng giờ mày đi đéo đâu? Có biết anh đây vất vả thế nào không?"
Lâm t.ử hai mắt tóe lửa chửi bới Lê Minh, tay hắn giơ ra chỉ vào mặt gã ăn mày nói tiếp :"Còn thằng "cái bang" này mày dẫn về làm gì? Ở nhà chán rồi muốn cùng "đồng bọn" ra ngoài đường "đổi gió" hả? Mày xin phép tao chưa? Biết anh là ai không? Anh nói cho mày biết anh là Lâm t.ử, trùm "khủng bố" ở Lai Gia thành này mày biết chứ?" Lâm t.ử miệng gào thét vang trời, "súng" chỉa ra lung tung "nhả đạn" khắp nơi.

"Ách. Sáng giờ ta đi làm việc, còn đây là vợ bé của ta, không phải cái chó má gì gọi là "đồng bọn". Hơn nữa hôm nay ta đi làm việc rất mệt, có gì ngày mai nói tiếp" Lê Minh giật mình nhìn Lâm t.ử, thằng chó này bữa nay học được t.ừ đâu mà chửi nhau có "lực sát thương" thế này?. Hắn nhanh chóng đáp qua loa rồi kéo Trần Linh Nhi đi vào trong nhà trước ánh mắt quái dị của Lâm t.ử.

"Vợ?" danh t.ừ mới bữa nay càng ngày càng nhiều, nét mặt Lâm t.ử đang t.ừ trạng thái "t.ức giận" nay đã chuyển qua "đần" ra, hắn để mặc Lê Minh đi vào mà không phản ứng gì, đến khi lấy lại được bình tĩnh thỳ Lê Minh đã đi xa rồi.

"Vợ..."

"Vợ...vợ..." Lâm t.ử vừa đi ra đóng cửa vừa lẩm bẩm trong miệng.

...
Lê Minh nấu một thùng nước nóng lớn đặt trong phòng, hắn đang rất hưng phấn trong người, đồng thời cũng âm thầm hô may mắn cho Trần Linh Nhi, quả thật nếu như nàng không gặp được người hiểu về linh thể của bản thân, chắc có lẽ không sớm thì muộn nàng cũng sẽ chết, hơn nữa chết trước năm mười tám tuổi. Linh căn thuộc linh hồn nên sẽ không ảnh hưởng gì có hại đến cơ thể, ngược lại nếu con người có linh thể mà không sớm tu luyện, theo thời gian cơ thể dần phát triển linh thể sẽ sinh ra biến hóa, khi đó chỉ có thể một đường chết mà thôi.

"Vợ nhỏ, cởi đồ ra đi" Lê Minh quay đầu chăm chú nhìn Trần Linh Nhi nói, trong đầu hắn độ hưng phấn đã đạt mức tối đa, chỉ phút chốc nữa thôi hắn sẽ được ngắm một thân thể con gái.

"Ngươi đi ra ngoài, ta t.ự làm" Trần Linh Nhi thấy hắn vẫn đứng trong phòng thì hơi nhíu mày lại.

"Gọi ta là chồng, còn việc ra ngoài thỳ không được. Ta còn phải truyền linh khí vào trong thùng nước này cho Vợ, linh thể của Vợ thuộc tính biến dị của nước mà ra, khi tiếp xúc với nước nó càng phản ứng mãnh liệt hơn" Lê Minh nghiêm trang nói, lần này thì hắn nói thật. lnh thể Băng hàn khi gặp nước sẽ sinh ra biến hóa rất lớn, nó kích phát cơ thể sinh ra hàn khí, nếu ở trong trường hợp tu luyện thì rất tốt, còn không bản thân sẽ bị hàn khí nà đóng băng cho đến chết. Lê Minh cảm thấy kỳ quái, tại sao Trần Linh Nhi đến bây giờ vẫn còn sống, hắn thầm nghĩ "Không lẽ chưa bao giờ tắm? "

Trần Linh Nhi nghe mà đau đầu, linh thể là cái quái gì? Nhưng nàng lại hiểu một vấn đề chắc chắn thằng Chồng này sẽ phải ở đây, "Chồng, xoay mặt đi" Sau một lúc đắn đo nàng cũng quyết định cởi đồ, nàng nhỏ giọng nói.

"À được" Lê Minh lập t.ức xoay đầu ngay, "nhanh quá sẽ hỏng" hắn cũng không muốn bốn năm sau mới được "thưởng thức" con vợ này, nhưng hắn cũng không muốn ngay lúc này làm quá lên.

Trần Linh Nhi vừa thấy Lê Minh quay đầu thỳ nàng cũng ngay lập t.ức cởi đồ, nhanh chóng nhảy vào thùng nước

"Tủm..."

Lê Minh nghe âm thanh này thì hơi giật mình, không chút suy nghĩ lập t.ức vận chuyển linh khí trong người thông qua tay truyền vào trong nước. Một tay hắn truyền linh khí, tay kia bắt đầu hành động t.ừ bên mép thùng dần dần tiến vào, chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy bờ vai của Trần Linh Nhi.

"Ngươi làm gì đó?" Trần Linh Nhi thấy vai mình hơi nhột, lập t.ức dịch người qua bên kia một chút, sau đó xoay người lại quát lên.

"Ta? Tắm cho Vợ" Lê Minh tỉnh bơ vẻ mặt nghiêm trang đáp. Tắm cho vợ là một điều rất vĩ đại, là người chồng tốt phải biết cách chăm sóc kỹ càng tất cả mọi việc, mà tắm cho vợ cũng có trong số đó.

"Ta t.ự biết làm" Trần Linh Nhi lập t.ức, hụp đầu trong nước, nàng bắt đầu kỳ cọ t.ừ đầu đến chân, lớp da dính toàn những thứ đen đúa giờ đây cũng được tẩy rửa ra hoàn toàn. Làn da này tuy không quá trắng nhưng nhìn vào như thấy một tầng băng sương, óng ánh, lung linh nhìn vào thấy hơi mờ ảo...

Nàng ngẩng mặt lê tràn đầy sảng khoái, không biết đã bao lâu rồi nàng mới có cảm giác sảng khoái như bây giờ, bình thường đụng vào ýt nước thỳ không sao, chứ tắm như thế này thì đúng là trong mơ...

Lê Minh hai mắt phát sáng nhìn Trần Linh Nhi, mái tóc rối bù che chắn trước mặt giờ đã không còn, một khuôn mặt hoàn mỹ có đôi chút non nớt hiện ra trong tầm mắt hắn, "Quả nhiên là mỹ nữ" Lê Minh càng quan sát càng hưng phấn, đúng là "tình thánh" ha ha,...

Tay hắn đưa ra định vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ kia, không khác với lần đầu lắm, Trần Linh Nhi lại né người tránh, "Mk. Đúng là ngu, lấy làm gì cái thùng to thế này chứ?" Lê Minh thấy bản thân lần này làm việc đúng là quá sơ xuất, một việc đơn giản thế này mà không làm xong, lỡ may truyền ra ngoài thì danh tiếng "tình thánh" sẽ bị mất sạch sao?

"Lấy cho ta cái khăn" Trần Linh Nhi hai tay che trước ngực, cúi đầu nhỏ tiếng nói.

"Đây đây..." Lê Minh thò tay vào túi trữ vật lấy ra một chiếc khăn lớn, đưa ra vắt ngay lên mép thùng. Ánh mắt hắn như muốn xuyên thấu qua lớp nước mờ ảo, ánh đèn lung linh hắt vào trong làn nước càng làm hắn khó chịu "Mai phải mua đèn siêu sáng mới được" hắn vẫn căng mắt ra, miệng lầm bầm nói, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối.

"Chồng...xoay mặt lại đi" Trần Linh Nhi giọng điệu mang theo chút nhõng nhẽo nói.

"Có cần thiết không? Ta thấy bây giờ rất tốt mà" Lê Minh kỳ quái hỏi, lúc nãy không thấy mặt thì thôi, bây giờ thấy rồi sao có thể bỏ qua.

Trần Linh Nhi buồn bực trong người, "Chồng...đi mà" nàng năn nỉ nói, ánh mắt mang theo chút nước, như muốn rớt ra bất cứ lúc nào.

"Chiêu này...lực sát thương ghê thật " Lê Minh vô lực quay đầu đi, ánh mắt cố "tìm tòi" thêm chút nữa, qua vài lần "lặn" không thành công hắn đành buông xuôi quay đầu lại hẳn luôn.

Trần Linh Nhi với lấy khăn tắm, lập t.ức nhảy ra khỏi thùng, chiếc khăn tắm quàng qua người nửa chừng, chưa kịp che kín hết thân thể thỳ nàng đã ngã xuống như một tảng đá.

"Ầm"

Xung quang người nàng giờ đây phủ một lớp băng mỏng bên ngoài, ánh mắt nàng vô lực nhắm lại.

Lê Minh nghe tiếng động thì thấy có điều bất hợp lý, hắn xoay người lại thì phát hiện một thân ảnh không mặc gì được chiếc khăn che chắn không toàn vẹn, sau vài giây ngẩn ra "thưởng thức" hắn vội vàng cúi xuống đỡ Trần Linh Nhi lên, tay hắn vận chuyển linh khí truyền qua người nàng..
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 17 : Mỹ Nữ (5)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


Lớp băng mỏng này sinh ra là do phản ứng của cơ thể với những giọt nước còn đọng lại trên thân thể tạo thành. Sau vài phút truyền linh khí, lớp băng mỏng bên ngoài cũng đã bốc hơi tiêu tán, khuôn mặt Trần Linh Nhi cũng dần hồng hào lại. Bây giờ nhìn nàng càng thêm mấy phần xinh đẹp, "Ực..." Lê Minh vuốt ve khắp cơ thể nàng, "Lúc nãy không cho, bây giờ anh đây làm bù" hắn càng nghĩ tinh thần càng phấn trấn, tay hắn liên tục "vượt núi", "xuống đèo", "lội sông", ...
Hắn đặt nàng lên giường, thân hắn loáng cái đã không còn mảnh vãi, trong đầu hắn đang liên tục đấu tranh...

"Ăn hay không?"

Lê Minh nhìn thân thể tuyệt mỹ kia mà trong lòng đau nhói, không "ăn" thì quả thật rất có lỗi với bản thân...
Nhưng mà "ăn" thì lại có lỗi với Vợ nhỏ, bản thân đã hứa là không "xâm phạm" trước khi nàng đủ mười tám mà.

"Gào..." Lê Minh muốn t.ự sát ngay tại đây, trong trường hợp này, cá chắc mười thằng đàn ông đến chín thằng lập t.ức "hành động" theo "bản năng", một thằng còn lại khi thấy thân hình tuyệt mỹ này sẽ chết tại đương trường.

"Sao đây?" Đầu Lê Minh xoay như chong chóng, sau vài phút dằn vặt hắn nhìn lại thân thể trần truồng của mình, "Chịu đựng, ngày sau sẽ được" hắn đành phải an ủi bản thân vài câu sau đó chui vô trong chăn ôm Trần Linh Nhi ngủ. "Vợ. Ta chưa ăn ngươi nha" vừa lầm bầm hắn vừa vuốt ve thân hình tuyệt mỹ trong lòng.

Một đôi mắt hơi hé mở ra, đây chính là ánh mắt của Trần Linh Nhi, t.ừ khi lớp băng tiêu tán nàng đã tỉnh lại, nhưng do không muốn thấy tình cảnh xấu hổ nên nàng giả vờ xỉu. Lúc Lê Minh sờ xoạng thì nàng có đôi chút hối hận, bản thân cố gắng cắn răng chịu đựng, đến khi nhìn thấy Lê Minh cởi đồ nàng càng hối hận hơn, đang tính toan dậy bỏ chạy thì thấy biểu cảm của Lê Minh không đúng, sau khi Lê Minh trèo lên giường ôm nàng mà không có hành động "vượt rào" nào quá khích thì nàng thở ra một hơi. Tuy rất ghét người khác sờ vuốt nhưng còn hơn bị "ăn sạch", "không lẽ thằng Chồng khốn nạn này là người tốt?" nhưng khi nàng cảm giác thấy nơi dưới bụng mình có "vật" gì đó cưng cứng chạm vào thì nàng lập t.ức bỏ ngay suy nghĩ này, nàng đỏ mặt cúi thấp đầu vào lòng Lê Minh, tay mò xuống đẩy cái "vật" kia ra xa.

"Nàng còn thức?" Hai tay Lê Minh ngừng vuốt ve lại, ánh mắt mở to tràn đầy khó tin, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn "xem ra nàng đã chấp nhận mình", mắt hắn nhắm lại, tay hắn tiếp tục hoạt động theo vô thức...

Cùng lúc này, cách chỗ Lê Minh ở vài km.

"Mẹ...mẹ có sao không?" Phạm Hùng đang gào thét ôm lấy mẹ của mình, mẹ của Phạm Hùng người nóng hồng lên, chân tay hơi run rẩy, toàn thân mồ hôi tuôn ra như tắm, "N...ư...ớ..c..." bà ta nhấp nháy môi nói, bản thân bà đã bị căn bệng nóng trong người quái ác này t.ừ đã lâu, mỗi lần tái phát đều sinh ra triệu chứng tương t.ự như bây giờ, nhưng lần này dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Phạm Hùng ngồi trên mép giường lập t.ức lấy ly nước bên cạnh lên, hơi đỡ đầu mẹ mình dậy t.ừ t.ừ cho bà uống. Hắn đã nhiều lần gặp tình huống như thế này nhưng lần nào trong lòng hắn cũng rất nôn nóng, mỗi lần mẹ hắn phát bệnh hắn lập t.ức chuẩn bị tất cả mọi thứ, t.ừ nước cho đến khăn mặt... giờ đây cũng vậy, hắn dấp nước vào khăn lặng lẽ lau mồ hôi trên người bà.

"Kim hoàn đan"

Phạm Hùng trong đầu hiện ra viên đan dược này, nếu có đan dược này mẹ hắn sẽ có cơ hội khỏi bệnh. t.ừ sau lần gặp Lê Minh, bản thân hắn tiếp tục cầm thanh kiếm kia đi lừa đảo, nhưng hắn lại gặp phải một tên tu tiên tà ác, tên tu tiên này chuyên đi lừa người, t.ự nhiên bắt gặp Phạm Hùng mang kiếm ra lừa bàn thân thì trong lòng cười lạnh. Sau vài phút "nói chuyện" Phạm Hùng bị hắn đánh cho ngất đi, thanh kiếm cũng lọt vào tay gã tu tiên kia. Đến khi tỉnh lại, Phạm Hùng chỉ thấy thân thể đau nhức, hắn bất chấp tất cả, thân hình bật dậy tìm kiếm xung quanh, phát hiện thanh kiếm hoàn toàn biến mất thỳ đầu óc hắn trống rỗng, vô thức đi về nhà, cơ hội cuối cùng chữa bệnh cũng đã mất.

"Cửa hàng gần trung tâm số xx-yy"

Phạm Hùng nhớ ra lần gặp Lê Minh, "đây là cơ hội cuối cùng" lần này hắn không do dự nữa, bệnh tình của mẹ hắn đã quá nặng rồi. Bản thân hắn t.ừ nhỏ đã mất cha, một mình mẹ hắn vất vả nuôi hắn khôn lớn, bây giờ thì...nhìn thân hình gầy gộc của mẹ hắn trên giường hai mắt hắn hơi đỏ lên, quyết tâm trong lòng càng dâng cao.
Nhìn ra cửa sổ, mặt trăng đã treo cao lên t.ự bao giờ, tay Phạm Hùng nắm chặt lại, "Sáng mai..."

...
Trần Linh Nhi xoay chuyển thân thể mãi mà không thoát ra được, trong lòng nàng đang không ngừng mắng chửi Lê Minh vô số lần.

"Còn không mau buông ta ra?" Nàng giơ tay nhéo vào hông Lê Minh một cái, miệng nàng mở ra gắt lên.

"Á..." Lê Minh kêu lên một tiếng, mắt mở to ra nhìn Trần Linh Nhi, "còn sớm mà. Ngủ tiếp đi" mắt hắn nhắm lại, hai tay hoạt động liên tục, cũng đành chịu, ăn không được phải cảm nhận thôi.

"Chồng... Sáng rồi, dậy đi, vợ đói rồi" Trần Linh Nhi thỏ thẻ nói, "không cứng được thì mềm"

"Ách. Sức chịu đựng ta kém vậy sao?" Lê Minh thấy bộ dáng Trần Linh Nhi thì trong đầu trống rỗng, trong miệng hắn lẩm bẩm vài tiếng , sau đó buông nàng ra đứng lên mặc quần áo.

"Sao Vợ không dậy?" Lê Minh bất mãn hỏi, Trần Linh Nhi lúc này vẫn còn nằm trong chăn. "Lừa ta sao?"

"Em không có quần áo" Trần Linh Nhi cúi thấp đầu nói, giọng điệu càng ngày càng ngoan ngoãn.

"Vợ hứa sau này phải ngoan ngoãn như thế này thì ta sẽ đi mua đồ cho" Lê Minh bắt đầu mặc cả, hắn rất thích bộ dáng bây giờ của Trần Linh Nhi.

"Ừm"

Lê Minh hai chân huy vũ, hắn lao nhanh ra ngoài cừa,...

"Này..." Lâm t.ử đang sắp xếp lại kệ bày hàng thì thấy Lê Minh chạy như ma đuổi, hắn gọi với theo mà không được, "Sáng hết thuốc nên đi mua à?" Lâm t.ử lầm bầm trong miệng, tay hắn tiếp tục chỉnh sửa lại kệ hàng.


Lê Minh chưa đầy mười phút đã quay lại, nhìn thấy Lê Minh chạy vào Lâm t.ử cũng không nói gì, hắn quyết định chỉnh sửa xong cái kệ này sẽ đích thân đi vào lôi đầu Lê Minh ra làm việc.

"Chồng, anh quay mặt đi" Trần Linh Nhi ánh mắt năn nỉ nói, tuy đã bị Lê Minh sờ mó qua nhưng nàng vẫn rất xấu hổ trước ánh mắt sáng rực kia.

"À" Cũng như mọi lần, Lê Minh nghe xong lập t.ức xoay đầu đi, hôm qua đã nhịn không "ăn" còn được nữa, huống chi là hoàn cảnh này.,
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 17 : Mỹ Nữ (6)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


Trần Linh Nhi thoáng chốc đã mặc xong quần áo, không thể không nói đến tài năng của nàng trên lĩnh vực này.

"Xong rồi à" Lê Minh xoay người lại, làm hắn tiếc nuối chính là Trần Linh Nhi đã mặc xong đồ. Bộ áo màu xanh lá cây làm nàng thêm tươi mát, tràn đầy sức sống, giờ đây không thể hình dung được tiểu cô nương ăn mày rách rưới trước kia lại xinh đẹp đến cỡ này, "Không mặc đồ vẫn đẹp hơn" Tuy nhìn thấy Trần Linh Nhi bây giờ rất đẹp, nhưng Lê Minh thấy vẫn chưa hoàn mỹ bằng tối qua.

"Đi. Ra ngoài ăn" Lê Minh nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng kéo ra ngoài, hắn biết Trần Linh Nhi là phàm nhân nên sẽ rất nhanh đói, quan tâm đến nhu cầu của Vợ chính là niềm vui cho hắn mà. Lê Minh giờ đây cũng đã quên mất t.ừ "nhỏ", khi hắn nhìn thấy thân thể của nàng thì hắn đã bỏ qua t.ừ "nhỏ" này, "Không biết phải mười bốn thật không?".

"Ngươi..." Lâm t.ử thấy Lê Minh đi ra thì hơi khó chịu, hắn đang chuẩn bị chửi bới cho hả giận thỳ phát hiện một cô gái xinh đẹp bên cạnh, "Cái bang hôm qua?" hắn giơ tay chỉ vào Trần Linh Nhi, hắn cũng không quá ngu ngốc chỉ cần liên kết với sự việc hôm qua là ra ngay, miệng hắn há hốc, hai mắt mở to nhìn cô gái trước mặt. Trong đầu hắn đang không ngừng so sánh "cái bang" hôm qua với cô gái như tiên nữ trước mắt này.

"Mk. Thu lại ánh mắt chó của mày lại, vợ của anh mà mày dám nhìn thế à?" Lê Minh thấy ánh mắt của Lâm t.ử thì tràn ngập phẫn nộ, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý, "Vợ anh mà lại"

Lâm t.ử trân ngốc đứng đó, khi nghe Lê Minh quát hắn mới giật mình tỉnh lại, "Ực... Vợ ngươi?" Lâm t.ử lau nước miếng nơi khóe miệng, hắn không tin tưởng nhìn Lê Minh hỏi một câu.

"Tất nhiên. Ta đi trước" Lê Minh chẳng buồn giải thích, hắn kéo tay Trần Linh Nhi ra ngoài, "tài nguyên" của vợ hắn sao lại để kẻ khác chiếm tiện nghi được.

"Vợ?" Lâm t.ử ngẩn ra, hắn nhớ đến câu nói hôm qua của Lê Minh, "Không lẽ thật sự là vợ?" hai mắt nhìn theo cặp nam nữ vừa khuất bóng sau cánh cửa, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, không lẽ Lai Gia thành nhiều mỹ nữ thế sao?, "Hài... Xem ra ta cũng nên kiếm cơ hội ra ngoài..." hắn nhớ đến Hoàng Thiên Thiên, đây cũng là siêu cấp mỹ nữ, hắn cũng phải đi tìm vợ. "Đm. thằng chó lại trốn việc..." hắn nhớ ra việc quan trọng nhất thì đã quá muộn, chạy ra ngoài cửa nhìn theo hướng Lê Minh vừa rời đi, toàn người là người, làm gì thấy Lê Minh đâu, lắc lắc đầu, hắn xoay người vào trong tiếp tục công việc.

"Vợ, em muốn ăn gì?" Lê Minh nắm tay Trần Linh Nhi đi trên con phố đông người, làm hắn khó chịu nhất chính là nhiều cặp mắt chó dõi theo hai người bọn hắn. "xem ra lần sau phải mua khăn che mặt rồi" Lê Minh thầm nhủ, một người "đẹp trai" như hắn đi cùng với mỹ nữ ai ai mà không ngưỡng mộ cho được, không nhào ra "xin chữ ký" là may mắn lắm rồi.

"À. Món nào nóng là được" Trần Linh Nhi giọng điệu u buồn nói, hôm qua nàng cò phải ăn trộm bánh bao để sống qua ngày, thế mà giờ đây lại có quyền lựa chọn món. Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Lê Minh, vẫn bộ dạng đó, nụ cười đó, nàng lúc này không biết phải lựa chọn ra sao, nếu bản thân được chữa khỏi bệnh thỳ nên đi hay nên ở? "Hài... Sau này hãy tính" thở ra vài hơi nàng thấy thân thể mình bớt căng thẳng hơn.

"Đi...Ta dẫn Vợ đi ăn lẩu" Lê Minh nhớ đến t.ửu lâu hôm trước, ngoài nơi này ra hắn chẳng biết đến nơi nào khác.
Rất nhanh hai người đã tiến vào trong quán, cũng ngồi ở vị trí trước đây uống rượu với Lý Tiếu Tà.

"Cho một cái lẩu cá" Lê Minh phân phó tiểu nhị, suy nghĩ chút hắn gọi thêm :"Thêm vài món ngon nhất của cửa hàng ngươi ra đây"

"Dạ dạ..." Tên tiểu nhị ánh mắt lướt qua người Trần Linh Nhi, dùng đầu gối hắn cũng nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra. Một thiếu gia, công t.ử gia đình giàu có, thực lực khủng bố đang tán tỉnh mỹ nữ "Chó mặc áo bằng tinh thạch cũng lấy được mỹ nữ..." hắn xoay người rời đi trong lòng tràn ngập bi phẫn, "Chỉ tiếc ta nghèo..."

Rất nhanh một bàn đầy thức ăn đã được mang lên, Lê Minh gắp cho Trần Linh Nhi rất nhiều, bản thân hắn cũng liên tục "chiến đấu" cùng bàn thức ăn này.

Bên kia, hai mắt Trần Linh Nhi hơi đỏ lên khi thấy cách làm của Lê Minh, đã rất lâu rồi nàng chưa có cảm giác được chiều chuộng như thế này. t.ừ khi ba, mẹ nàng qua đời toàn là bản thân phải t.ự nỗ lực. Nước mắt không t.ự chủ được mà rơi xuống, "Sau này ta nên làm gì..." đầu nàng hơi cúi xuống tràn ngập dẳn vặt.

"Vợ, em sao vậy ?" Lê Minh thấy phản ứng của Trần Linh Nhi thì hơi khó hiểu, hắn nhìn nàng hỏi tiếp :"Hay là Vợ không thích ăn những món này? Ta đi chỗ khác nghen"

"Không, ở đây được rồi" Trần Linh Nhi lau nước mắt rồi nói, tay nàng cũng bắt đầu cầm đũa lên...

Lê Minh ngẩn ra trước phản ứng kỳ quặc của Vợ mình, sau vài giây suy nghĩ không ra hắn cũng vứt sang một bên, hai mắt đặt chú ý lại bàn ăn tiếp tục chiến đấu...

***
"Xin cho hỏi đây có phải cửa hàng số xx-yy không?" Một thanh niên thân thể gầy yếu bước vào trong cửa hàng lên tiếng hỏi.

Lâm t.ử đang tiếp khách nghe tiếng hỏi thì hơi ngạc nhiên, khách vào đây củng hỏi mua đồ mới đúng chứ. "Không lẽ người quen?"

"Đúng. Ngươi tìm ai à?"
hắn xoay đầu lại đánh giá thanh niên này , thân thể tiều tụy, hai mắt thâm quầng xem ra đêm qua ngủ không được. Quần áo trên người hơi sờn, chắc cũng đã quá cũ rồi, nhìn toàn cảnh t.ừ trên xuống dưới cũng không có gì đặc biệt.

"Ta đến tìm...đến tìm..." Thanh niên gầy yếu hơi ấp úng, hắn cũng không biết bản thân đến tìm ai. Người thanh niên này chính là Phạm Hùng, sáng nay sau khi cho mẹ mình ăn uống xong hắn lập t.ức theo địa chỉ Lê Minh để lại mà đi đến, nhưng hắn lại không biết tên vị thiếu niên kia. "Lý Hiên." Hắn chợt nhớ ra tên thanh niên có dẫn theo một vị trung niên, nghe gọi là Lý Hiên.

"Ta đến tìm một vị công t.ử..." Phạm Hùng bắt đầu tả hình dáng Lê Minh ra, sau đó hắn nói thêm :"Công t.ử đó còn dẫn theo một người trung niên tên Lý Hiên"

"Ngươi nói là Lê Minh?" Lâm t.ử nghe xong lập t.ức đoán ra là ai, trong cửa hàng này chỉ có ba người nếu mà không biết là ai thì đúng là "ăn cỏ sống qua ngày".

"Ta...Thật ra ta cũng không biết tên vị công t.ử đó" Phạm Hùng vội vàng nói, hắn rất sợ người thiếu niên trước mắt này không tin lời nói của mình, "công t.ử kia nói sau này nếu muốn làm việc cho công t.ử thỳ có thể đến cửa hàng này tìm" Phạm Hùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Lâm t.ử, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

"À. Ra là vậy" Lâm t.ử chợt hiểu ra, "không lẽ hôm qua hắn đi kiếm vợ nhân tiện tìm thêm người?" hắn thầm nghĩ, nhưng với tính cách của Lê Minh thỳ làm gì tốt như vậy?
"Ngươi ngồi đó chờ đi, hắn đi ra ngoài rồi" Lâm t.ử củng chẳng thèm quan tâm, dù cho đang rất cần người phụ giúp nhưng cũng không thể nhận bừa được.

"Xin cho hỏi vị...Lê Minh công t.ử kia khi nào về?" Phạm Hùng gấp gáp hỏi, bản thân đâu thể ngồi chờ quá lâu được, hắn còn phải về nhà chăm sóc mẹ mình nữa, lỡ may bệnh tình tái phái thì lấy ai ra mà giúp.

"Ta cũng không biết" Lâm t.ử lắc lắc đầu, sau đó nói tiếp :"Hôm qua hơn sáu giờ chiều hắn mới về"

"Hả? Sáu giờ chiều" Phạm Hùng đang ngồi trên ghế nghe thấy câu nói của Lâm t.ử thỳ giật mình, ngay lập đứng bật dậy hai mắt mở to tràn đầy tuyệt vọng hỏi lại.

"Ừ. Sáu giờ chiều" Lâm t.ử hơi nhíu mày, thằng chó Lê Minh làm gì người ta? "Không lẽ mỹ nữ hồi sáng là em của thằng trước mắt này?" Lâm t.ử đặt ra một giả thuyết, càng nghĩ hắn càng thấy có khả năng.
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 18 : Bế Quan (1)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


"Sắc lang Lê Minh phát hiện thằng cha thanh niên trước mắt này có một em gái mỹ nữ, sau một ngày mồi chài dụ dỗ, Lê Minh đã dẫn em gái thằng này đi, hơn nữa trước khi đi hắn còn hứa hẹn với thằng cha trước mắt sẽ tạo việc làm cho thằng này" Lâm t.ử càng nghĩ càng thấy hợp lý, hắn lồng ghép tất cả sự kiện t.ừ hôm qua tới nay thành một câu truyện lừa đảo, mà Lê Minh là nhân vật chính.

"Ngươi có sao không?" Lâm t.ử thấy phản ứng của Phạm Hùng thì hơi thương cảm, "ai bảo không gả em gái cho ta?" đúng là quá ngu ngốc, có em gái đẹp mà cũng không biết đường.

"Công t.ử..." Giọng điệu của Phạm Hùng thay đổi, hắn quỳ gối xuống kêu gào thảm thiết, đầu hắn dập liên tục trên đất nước mắt ào ào chảy ra "Công t.ử, người có thể nhận ta vào làm không?"

Phạm Hùng sau một lúc suy nghĩ cuối cùng cũng phải quỳ lạy năn nỉ Lâm t.ử, hắn không thể đợi đến tối để chờ Lê Minh , hy vọng duy nhất giờ đây lại đặt lên người thiếu niên trước mắt này.

"Ách...cái này...e rằng phải đợi Lê Minh về thôi" Tuy rất thương cảm về hoàn cảnh của thằng này, thế nhưng Lâm t.ử vẫn giữ vững được lập trường, ai biết được thằng thanh niên này có tin được không?

"Công t.ử, lúc trước Lê Minh công t.ử đã nói nếu ta thay đổi ý định thì có thể đến đây làm mà." Phạm Hùng bò trên mặt đất, chẳng mấy chốc thân thể gầy yếu của hắn đã quỳ dưới chân Lâm t.ử, tay hắn giơ ra quàng lấy gót chân, nước mắt rơi lả tả xuống miệng không ngừng van xin thảm thiết.

Những khách hàng thấy cảnh này thì hơi giật mình, họ bàn tán ầm cả lên. Chẳng mấy chốc trước quán đã thành lập một đội ngũ vài người một nhóm, bọn họ không ngừng chỉ trỏ thảo luận với nhau.

"Không lẽ làm ở cửa hàng này sung sướng lắm à?"

"Nghe nói lương tháng ở đây cả ngàn tinh thạch đó"

"Ta nghe vạn tinh thạch mà?"

"..." rì rầm.

"Ách... Ngươi đứng lên cho ta, có gì hai ta nói chuyện" Lâm t.ử gầm nhẹ lên, hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nếu cứ tiếp tục cho đám người này nói chuyện với nhau rất có thể ngày mai sẽ có cả đội quân đến xin việc cũng nên. "Ngươi vào trong này kể rõ đầu đuôi t.ừ khi gặp Lê Minh cho ta" Lâm t.ử nhỏ giọng nói, sau đó kéo Phạm Hùng đứng dậy đi vào trong quầy hàng, hắn phải hỏi rõ sự tình sau đó mới đưa ra kết uận.

"Thưa công t.ử, ngày đó khi ta....." Phạm Hùng kể đầu đuôi tất cả sự việc hôm gặp Lê Minh ra, ngay cả sự việc lúc mình lừa đảo bị đánh cũng nói.

"Ra là vậy. Ngươi nói xem ta có nên nhận tên lừa đảo như ngươi vào làm không?" Lâm t.ử gật đầu, sau đó nhìn Phạm Hùng hỏi, hắn cũng không biết Lê Minh nghĩ sao mà lại nhận thằng lừa đảo này.

"Cái này..." Phạm Hùng có hơi chột dạ, một thân bản lĩnh "võ mồm" ngày thường chuyên dùng bây giờ lại không biết trả lời sao. "Công t.ử nghe ta nói đã, sự việc không như công t.ử nghĩ đâu. Mẹ của ta đang mắc một căn bệnh kỳ quái, ta đã mời rất nhiều người đến xem bệnh, cuối cùng tuy không biết rõ đó là bệnh gì nhưng nghe nói tu chân giới có một loại đan dược tên Kim Hoàn đan có thể chữa khỏi loại bệnh kỳ quái này. Nhưng ta lại không có tinh thạch để mua, do đó ta mới tìm cách kiếm tiền, thế nên...thế nên...ta mới đi lừa đảo" Phạm Hùng thành thật nói, tới đoạn cuối thì hắn có hơi ấp úng.

"Vậy sao?" Lâm t.ử không mấy tin tưởng hỏi lại một câu, hắn cũng đâu phải con nít mà nghe một lần đã tin. Tuy câu chuyện t.ừ đầu đến cuối đều hợp tình, hợp lý nhưng làm hắn nghi ngờ chính là điều này. Thằng cha trước mắt ăn nói quá mức lọt tai, đoạn cao trào thì lên cao, đến đoạn cuối trọng tâm thì lại chậm rãi...Tuyệt đối là cao thủ trên lĩnh vực ăn nói.

***
"Vợ, chúng ta bây giờ đi đâu? " Lê Minh nắm tay Trần Linh Nhi đi t.ừ trong một cửa hàng đi ra. Sau khi ăn xong hai người đã đi mua sắm rất nhiều đồ đạc cho Trần Linh Nhi, nàng ta chỉ có một thân thể hoàn mỹ mà thôi. Còn đồ đạc thỳ không có một chút nào, t.ừ khi đi ra ngoài đến nay Lê Minh luôn luôn kèm chặt Vợ mình. Hắn rất lo lắng nếu có người tu tiên nào đụng chạm lỡ may phát hiện ra thân thể hoàn mỹ này. Khi đó, với tu vi "cao cường" của hắn khó lòng mà bảo vệ được nàng.

"Hay là chúng ta về nhà đi?" Lê Minh không đợi Trần Linh Nhi mở lời mà tiếp tục đề nghị, bây giờ cửa hàng đúng là nơi an toàn nhất bây giờ.

Trần Linh Nhi chỉ gật đầu mà không nói gì, nàng biết rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi t.ừ đây. t.ừ khi gặp Lê Minh, hắn luôn làm nàng cảm thấy chán ghét, hơn hết là hắn luôn có ý định chiếm tiện nghi của nàng. Thế mà giờ đây chính hắn lại làm nàng có xu hướng dựa dẫm vào, việc gì hắn cũng luôn luôn hỏi ý kiến nàng trước khi làm .Ý định bỏ đi dường như cũng đã lu mờ dần, có lẽ đây là số trời, là định mệnh. Trước kia nếu ai nói gặp nhau vài ngày đã yêu có lẽ nàng sẽ cười nhạt xem thường, nhưng lúc này...hình như nó hoàn toàn có thật. "Ta sẽ ra sao trước dòng đời này...?" ánh mắt nàng khẽ lướt qua khuôn mặt Lê Minh, bàn tay đang nắm hơi siết chặt như muốn hòa quyện vào cùng Lê Minh, có lẽ nàng đã có quyết định...

***
"Xin công t.ử, ta đang rất cần 400 tinh thạch, đúng chỉ cần 400 mà thôi" Phạm Hùng đang quỳ gối y chang như lúc bên ngoài cửa, tay hắn ôm chân Lâm t.ử không ngừng lay động, miệng hắn mở ra cầu xin không ngớt. t.ừ nãy đến giờ bao nhiêu vốn liếng, câu chữ hắn đều lấy ra dùng hết. Quỳ lạy, ăn vạ ... cũng mang ra trình diễn, thế mà vẫn chưa thuyết phục được.

"Ta đã nói rồi đợi Lê Minh về" Lâm t.ử hơi mất kiên nhẫn, rất nhiều khách trong quán thấy cảnh này mà bỏ đi hết. Hơn nữa thằng cha này cứ ôm chặt lấy hắn, đánh thế nào cũng không chịu buông ra, nếu như ở ngoài thành có lẽ thằng này đã thành một đống thịt không chừng.
Lâm t.ử lúc này đã xác định đến tám phần thằng cha trước mắt này là lừa đảo, hơn nữa còn là dân chuyên nghiệp, giờ đây chỉ cần Lê Minh về xác định là "bem" ngay.

"Công t.ử, xin ngài làm ơn làm phước. Sau này ta nguyện sức cho ngài sai bảo,..."

....
"Chuyện gì vậy?" Lê Minh vừa bước vào cửa hàng thì đã nghe hàng loạt những âm thanh quái dị, cái gì mà "trâu bò", "võ công vô địch" , "đẹp trai phong lưu"... hết những lời hứa hẹn lại đến khen ngợi. "Không lẽ có người "ái mộ" ta? " Lê Minh nhận thấy những câu khen ngợi kia chỉ có thể là nói về hắn, "trên đời này còn có người thứ hai hơn ta sao?".

"Ngươi đã về..." Lâm t.ử mừng rỡ kêu lên, mắt hắn như ở trong bóng tối lâu ngày nhìn thấy được ánh sáng của mặt trời. Chân hắn giãy mạnh ra cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ghê tởm kia.

"Công t.ử..." hai mắt Phạm Hùng tràn đầy mừng rỡ, đầu gối xoay chuyển bò lại gần Lê Minh, ý định ôm chân tiếp tục cần xin.

"Đùng"

Phạm Hùng mắt thấy gần đến nơi thì mừng rỡ, nhưng bất chợt hắn cảm giác bờ vai mình đau đớn như có vật gì va trúng, hắn ngã ngữa ra đằng sau chổng vó lên trời.

Tất nhiên đây là kiệt tác của Lê Minh, hắn rất ghét đàn ông đụng chạm vào người mình, nhìn thấy hành động của Phạm Hùng hắn lập t.ức phát hiện ra âm mưu trong đó, chân hắn giơ lên đạp mạnh vào bờ vai thằng đàn ông này.
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 18 : Bế Quan (2)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


"Có gì trình bày đi" Lê Minh giờ mới phát hiện khuôn mặt thằng đàn ông này có chút quen quen, sau vài giây trong đầu hắn đã hiện lên tất cả thông tin mà mình biết về thằng đàn ông này, hơn nữa hắn cũng lờ mờ đoán ra ý định của người này.

Phạm Hùng lom khom bò dậy t.ừ t.ừ đứng lên, thân thể gầy yếu của hắn khẽ lắc lư vài cái sau đó mới hoàn toàn đứng vững, đầu hắn hơi cúi xuống bắt đầu nói :"Lần trước công t.ử nói nếu ta đổi ý thì có thể đến tìm công t.ử. Nay...nay ta tới đây xin công t.ử thu nhận"

"Được. Ngươi về đi, mai đến nhận việc" Lê Minh gật đầu đáp ứng.

"Nhưng..." Phạm Hùng hơi ấp úng, mãi sau hắn lại trình bày sự tình của mẹ hắn...

Chẳng mấy chốc thời gian trôi qua, câu truyện của Phạm Hùng cũng đã kể xong...

"Chồng, anh giúp hắn đi" người mở miệng đầu tiên lại là Trần Linh Nhi, nàng rất thương cảm số phận của thanh niên trước mắt này. Trước đây cha mẹ nàng cũng mất đi là do thiếu thốn về mặt vật chất, bây giờ nếu như có cơ hội giúp đỡ người khác tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

"À được" Lê Minh lập t.ức đáp ứng, Vợ đã lên tiếng thì hắn cũng không suy nghĩ làm gì cho mệt, hơn nữa hắn cũng có ý định "chiêu mộ nhân tài", bỏ ra bốn trăm tinh thạch không là gì đối với hắn.

"Để ta" Lâm t.ử xen vào nói, hắn đưa cho Phạm Hùng một bình một bình ngọc chứa Kim Hoàn đan. Nếu như quả thật những điều tên thanh niên này nói là thật thì hắn cũng không tiếc chút ýt tinh thạch này.Trước đó do chưa có người xác nhận tên thanh niên này là người tốt hay xấu nên phải đề phòng, nhưng giờ đã có Lê Minh nên Lâm t.ử cũng nhiệt tình hơn, tiến lại gần nói: "đây là Kim Hoàn đan, ngươi mau mang về cho mẹ ngươi dùng"

"Đa tạ, nếu mẹ ta hết bệnh ta sẽ quay lại đây ngay. Còn nếu như mẹ ta chưa khỏe xin hai vị cho ta thêm chút ýt thời gian" Phạm Hùng cúi thấp người làm lễ, hắn suy nghĩ một chút rồi thành thật nói. Nếu như hứa hẹn lung tung chưa chắc đã tốt, hơn nữa có khi sau này còn cần sự trợ giúp t.ừ hai người trước mắt này cũng nên.

"Được rồi, ngươi đi đi" Lê Minh phất tay áo, hắn cũng không quá lo lắng, nếu như thanh niên trước mặt này thật thà quay lại làm việc thì sau này đích thị là trợ thủ đắc lực.

"Đa tạ tiểu thư lúc nãy đỡ lời" Phạm Hùng quay sang phía Trần Linh Nhi cúi người hành lễ, ánh mắt hắn trần ngập cảm kích. Sau đó hắn lập t.ức xoay người rời đi, nói quá nhiều có khi lại gây phản cảm cho người khác, lúc này rời đi là thích hợp nhất.

"Ngươi sáng giờ đi đâu?" Lâm t.ử thấy Phạm Hùng đã đi xa lập t.ức quay sang chất vấn Lê Minh, nhưng hắn cảm thấy ngại khi có mặt Trần Linh Nhi ở đây, do đó giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Mua sắm cùng Vợ" Lê Minh thành thật đáp, có một người vợ đẹp ai lại không khoe, hắn cũng chẳng cần lòng vòng với Lâm t.ử. "Không biết khi Lý Hiên đi ra thấy ta có vợ thì sao nhỉ?" nghĩ đến đây thì trong lòng hắn rất hưng phấn, thằng cha Lý Hiên kia vài trăm tuổi mà vẫn chưa có đứa con gái nào theo, bản thân mới mười bảy mà mỹ nữ đã theo thành đoàn, hơn nữa bây giờ hắn đã có vợ, Lý Hiên kia không ghen tỵ chết mới là lạ.

"Chiều ở nhà giúp ta bán hàng" Lâm t.ử cũng không hỏi nhiều về vấn đề riêng t.ư này, hắn cũng không bắt chuyện với Trần Linh Nhi, "Vợ người ta là tài sản riêng của họ"

"Được. Ta vào phòng một lát, có gì tý ta ra" Lê Minh gật đầu đáp ứng, hắn cũng không muốn ra ngoài, ở nhà còn rất nhiều việc phải làm, nào là kiếm công pháp phù hợp với Trần Linh Nhi, sắp xếp đồ đạc lại cho nàng,...hơn hết là ở cửa hàng an toàn hơn. Hắn nhanh chóng kéo Trần Linh Nhi vào trong phòng.

"Vợ, công pháp tu luyện thích hợp chắc phải đợi vài ngày nữa. Ta cũng không biết quá nhiều về vấn đề này, phải đợi lão già Lý Hiên đi ra đã..." Lê Minh quay lại đặt hai tay lên vai Trần Linh Nhi chăm chú nói. Công pháp tu luyện phù hợp với linh căn của nàng phải để cho Lý Hiên chọn là tốt nhất, đỡ mất công sau này phải tu luyện lại t.ừ đầu, hắn cũng không lỗ mãng mà tìm tầm bậy, tu chân giới thứ không thiếu chính là thời gian.

"Lý Hiên là ai?" Trần Linh Nhi không quan tâm đến cái gì gọi là công pháp, nhưng cái tên Lý Hiên này làm nàng thấy tò mò, sau này có lẽ còn phải sống lâu dài ở đây, tìm hiểu thêm một số sự tình, biết thêm vài người cũng tốt.

"Lão già Lý Hiên này..." Lê Minh kể đại khái về lý lịch của Lý Hiên cho Trần Linh Nhi nghe, ngay cả sự tình vì sao bỏ đi cũng nói đại khái, "Vợ, em sau này nếu gặp Lão thì phải tránh xa ra. Lão ta là một con sắc lang, vô sỉ ,bỉ ổi. ...." Lê Minh bắt đầu viết thêm tính cách cho Lý Hiên, bao nhiêu ngôn t.ừ tả "thú vật" hắn cũng mang ra dùng hết.

"Khủng bố như vậy sao?" Trần Linh Nhi nghe xong thì rùng mình, trên đời này còn sót lại một loài "động vật" có tên trên "sách đen" sao? Tưởng rằng loài này đã tuyệt chủng hết rồi chứ. Trần Linh Nhi thầm hạ quyết tâm sau này phải tránh thật xa con "quái thú" Lý Hiên này.

"Thôi. Cũng chẳng có việc gì làm, hai ta ngủ trưa" Lê Minh không đợi cho Trần Linh Nhi suy nghĩ, hắn ôm nàng nằm lên giường, việc khác thì có thể hỏi ý kiến vợ, riêng việc này thỳ không thể.

Trần Linh Nhi giãy giụa trong vô lực, cuối cùng nàng cũng đành buông xuôi tất cả, thân thể nàng ép sát lên người hắn nhắm mắt bắt đầu ngủ...

***
"Linh Nhi, Lê Minh vẫn chưa ra sao?"

"À. Chồng vẫn chưa đi ra"

"Sao nàng không đi xuống kêu hắn lên?"

"Chồng nói khi ở dưới mật thất tu luyện thì không cho bất kỳ ai phá rối. Hơn nữa còn có cấm chế...nên..." Trần Linh Nhi chán nãn đáp, đã mười ngày qua, ngay cả bóng dáng Lê Minh nàng cũng không nhìn thấy, hắn xuống mật thật tu luyện công pháp gì gì đó...ngay cả nàng cũng không được phép quan sát. "Không lẽ hắn không tin ta?" Trần Linh Nhi thấy bản thân như mất đi một điều gì đó, cũng khó trách, "ta với hắn quen nhau được bao lâu?" Nghĩ đến đây tâm lý của nàng đỡ thất vọng hơn.

"Mk" Lâm t.ử mắng thầm một câu, cái quái gì mà đóng cửa tu luyện cơ chứ? kiếm cớ chốn việc thì đúng hơn, "Mày không ra anh dụ dỗ vợ mày cho biết tay" Lâm t.ử liếc mắt qua Trần Linh Nhi :"Ực...Vợ bạn...vợ bạn, không được...không được" hắn quay đầu lẩm nhẩm trong miệng...
 

VLPL

Phàm Nhân
Ngọc
49,40
Tu vi
0,00
Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng

Chương 19 : Ăn Hay Không? (1)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


Trong mật thất.
Thân thể Lê Minh tràn đầy mồ hôi, người hắn run lên theo t.ừng nhịp thở...

"Phụt..."

Hắn phun ra một ngụm máu, thân hình hắn đổ nhào qua một bên, ánh mắt mở to ra hiện lên đầy vẻ không cam lòng.
Đã mấy ngày qua ngoài thời gian ăn uống, bồi dưỡng dược thảo ra hắn luôn chú tâm vào tu luyện. Ngồi thu nạp linh khí đã không còn tác dụng, hắn cũng chỉ nhờ đan dược lấy t.ừ chỗ Lâm t.ử để bổ sung, nhưng cũng không quá khả quan. Sau vài ngày đắn đo suy nghĩ, Lê Minh lại tiếp tục tu luyện, lần này hắn không luyện khí mà chuyển qua luyện thân, nhưng làm hắn thất vọng chính là bản thân tu luyện cảm giác đến lúc sắp đột phá thì lại chịu đựng không nổi mà phun ra máu,...và lần này cũng vậy hắn đã thất bại...

Lê Minh t.ừ t.ừ ngồi dậy thân thể vận chuyển pháp lực điều t.ức lại cơ thể...

Lát sau hai mắt hắn t.ừ t.ừ mở ra, linh lực vận chuyển trong cơ thể cũng quay về đan điền.

"Phù..."

Hắn thở ra một hơi trọc khí, thân thể chuyển động đứng lên, làm vài động tác đơn giản khởi động thân thể, xác định cơ thể đã hoàn toàn hồi phục thì hắn mới yên tâm.
Căn mật thất hơn trăm mét vuông này đã bị hắn dành toàn bộ để dưỡng thảo dược, tính ra đã hơn hai mươi ngày cũng xem như đủ điều kiện để luyện chế Trú Nhan đan, hắn bắt tay vào việc thu thập thành quả này.

***
"Mấy ngày rồi nhỉ?" Lâm t.ử quay sang hỏi Trần Linh Nhi.

"Hơn hai mươi ngày. Chính xác là hai mươi ba ngày" Trần Linh Nhi có đôi chút đau đầu, ai nghe có thể không hiểu "câu hỏi không đầu không đuôi" này hỏi đến cái gì, nhưng nàng lại biết rõ, đã mấy ngày qua nàng phải luôn trả lời câu hỏi này. Tất nhiên thứ được hỏi đến chính là ngày Lê Minh "ở ẩn"

"Lâu như thế rồi sao?" Lâm t.ử t.ự hỏi chính mình, hắn bây giờ chỉ có một nguyện vọng...chính là xông vô lôi đầu Lê Minh ra làm việc. Tuy ở đây có Trần Linh Nhi trợ giúp, thế nhưng nàng lại là phàm nhân, sự giúp đỡ cũng không nhiều. Làm hắn cảm thấy t.ức giận chính là thằng chó Phạm Hùng hôm nọ, đến bây giờ vẫn chưa quay lại.

***
Thay xong bộ quần áo Lê Minh bước chân ra khỏi căn phòng, ở mãi trong mật thất hắn cảm thấy quá mức ngột ngạt,.,

"Vợ, em có nhớ anh không?" Lê Minh t.ừ đằng sau tiến lại, tay đưa ra quàng lấy bờ eo của Trần Linh Nhi kéo nàng lại gần nhỏ giọng nói.

"A" Trần Linh Nhi hốt hoảng kêu lên, người nàng xoay lại, phát hiện ra khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ kia, tay nàng vô thức giang ra ôm lấy thân hình đó, nàng hưng phấn đến mức mắt đỏ lên như sắp khóc...
Sau vài phút nàng vẫn một mực ôm lấy Lê Minh mà không nói gì, như sợ hắn biến mất ngay khỏi vòng tay của mình...

Lại vài phút trôi qua, Lê Minh cảm thấy hơi kỳ quái, tuy sức hút của bản thân hắn luôn luôn tin tưởng, nhưng... như thế này cũng hơi quá mức đi. Đầu hắn cúi thấp xuống ghé bên tai nàng nói :"Tối nay hai chúng ta về phòng "thân mật" nhé. Bây giờ ở đây hơi nhiều người" Lê Minh rất thích ôm vợ, nhưng lại không muốn mình làm tiêu điểm cho mọi người nghị luận.

"A" Trần Linh Nhi kêu lên một tiếng nữa, nàng vội vàng đẩy Lê Minh ra, đứng sang một bên đỏ mặt cúi thấp đầu xuống. t.ừ nãy đến giờ nàng vẫn chưa nói tiếng nào, đôi khi chỉ cần như vậy đối với nàng đã quá đủ. Trong lòng nàng vẫn chưa xác định tình cảm của mình đối với hắn ra sao, nói gì đi nữa nàng cũng mới mười bốn tuổi, ở cái tuổi mới lớn này, tâm hồn dễ bị xao động nhất, nàng biết rõ một điều...bản thân mình không ghét hắn.

"Ngươi sao không ở tiếp trong đó đi?" Lâm t.ử chứng kiến cảnh này trong lòng thầm ghen tỵ, hắn phẫn nộ quát lên đè nén cơn dục hỏa trong người.

"Ta cũng có ý đó" Lê Minh gật đầu đồng ỳ, dừng chút hắn nói thêm :"Nhưng ta sợ không có ta thì lấy ai ra mà quyết định mọi việc? Hơn hết là vợ ta ai lo?"

"Vợ ngươi ta lo" Lâm t.ử nhủ thầm một câu, hắn cũng không so đo với loại người vô sỉ thế này. Hắn xoay người tiến lại tiếp tục nói chuyện với khách hàng.

Lê Minh cũng ra phụ giúp hắn một tay, dù gì cửa hàng này cũng có phần của hắn, hơn nữa t.ừ lúc mở cửa đến nay hắn chưa giúp được gì.

...
Chẳng mấy chốc đã đến tối, cửa hàng lúc này cũng đã đóng cửa, nằm trong căn phòng Lê Minh đang ôm Trần Linh Nhi trong lòng.

"Vợ, mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?" Lê Minh hai tay mò mẫm, miệng cũng mở ra nói.

"Không" Suy nghĩ một chút Trần Linh Nhi đáp lại, bữa giờ ngoài việc bán hàng cũng chẳng có gì đặc biệt. Người nàng thì đang dần nóng lên, khác hẳn với lần đầu bị hắn ôm, hôm này dường như nàng bị cái gì đó kích thích mãnh liệt, cơ thể cũng hơi căng cứng ra.

Lê Minh phát giác có điều không đúng thì hơi ngẩn ra, nhưng sau đó hắn lại vu vẻ, tay hắn giơ ra kéo nàng xoay lại đối mặt với mình, miệng hắn nhắm ngay vị trí miệng Trần Linh Nhi hôn tới.

Hai mắt Trần Linh nhi trợn to lên, nụ hôn đầu tiên của nàng đã bị cướp đi một cách thế này sao? nàng vô thức hé mở hàm răng đang cắn chặt ra, chiếc lưỡi mềm mại uốn éo khéo léo lọt vào miệng nàng, hai mắt lim dim nhắm lại tận hưởng những khoái cảm mới lạ này. Lưỡi nàng cũng dần vụng về đưa ra đáp trả t.ừng đợt công kích mãnh liệt của hắn.

Lê Minh trong người tràn đầy lửa nóng, trước sự đáp trả vụng về của Trần Linh Nhi càng làm hắn hưng phấn hơn, bàn tay khẽ luồn vào khe áo vuốt ve t.ừng chút một, hắn nhẹ nhàng cởi lớp áo bên ngoài của nàng trong tĩnh lặng.

Trong một căn phòng rộng lớn, đôi trai gái thân thể lõa lồ vẫn ôm chặt lấy nhau hôn hít, bàn tay của Lê Minh trượt xuống bụng khẽ vuốt ve qua. Tay hắn lần mò dọc nơi bắt đùi Trần Linh Nhi, dần dần mơn trớn hắn chuyển tay qua vùng kín giữ hai chân nàng...

-------------
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top