Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng
Chương 19 : Ăn Hay Không? (2)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng
Chương 19 : Ăn Hay Không? (2)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trần Linh Nhi rùng mình một cái, hai chân nàng khép lại kẹp lấy bàn tay ma quái của Lê Minh. Đầu nàng cũng hơi nhích ra đằng sau thoát khỏi nụ hôn dài kia, "Đừng..." nàng chăm chú nhìn Lê Minh nói. Tuy bản thân cũng có xu hướng muốn tiếp tục làm những việc kia, thế nhưng chút lý trí còn xót lại của nàng không cho phép mình làm như vậy, "đàn ông đôi khi những thứ họ không đạt được thỳ họ càng quý trọng"
Lê Minh đầu óc tràn đầy dục hỏa, lý trí của hắn giờ đây chỉ còn là một màu đen, "tiến lên, tiến lên..." trong đầu hắn cũng đang không ngừng thúc dục bản năng nguyên thủy của loài người.
Miệng hắn tiếp tục tấn công đôi môi kia, bàn tay phía dưới khẽ vuốt một cái qua "nơi cần vuốt" sau đó chuyển hướng lên trên, cả hai tay hắn đều nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng đè sang hai bên người.
Thân thể hắn cũng được chuyển động lên phía bên trên đối mặt với nàng. Khẽ đảo cặp mắt nhìn xuống cái miệng nhỏ nhắn của Trần Linh Nhi không chút do dự đôi môi trên miệng hắn mở ra điên cuồng hôn tới tấp, mặc cho nàng lắc đầu phản kháng. Phía dưới thân, hai chân hắn cũng dần tách cặp đùi của nàng ra, cái miệng đang hôn môi cũng nhả ra theo.
Đầu hắn nhanh chóng ngẩng lên xoay xuống xem xét chỉnh hướng phía dưới cho đúng vị trí, chờ lệnh tiến công...
"Chồng, anh nghĩ kỹ chưa? " Trần Linh Nhi bình tĩnh đáp, nàng không phản kháng nữa mà nằm im chăm chú xem động tác của Lê Minh.
Nghe câu nói này, Lê Minh hơi khựng người trong giây lát, hai mắt hắn dần bình tĩnh lại, thế nhưng lát sau hắn lại tiếp tục điều chỉnh thân thể mình.
Thấy câu nói của mình chỉ có chút tác dụng, trong lòng Trần Linh Nhi cảm thấy hơi đau nhói, "Không lẽ hắn chỉ muốn thế này thôi sao?" Ánh mắt nàng xuất hiện một tia thất lạc, mới đây thôi nàng tưởng chừng người tốt nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời mình sẽ là Lê Minh, thế mà...nước mắt nàng không t.ự chủ được mà rơi xuống. "Đau , rất đau" nỗi đau nào hơn thế này nữa, người mà bản thân luôn muốn dựa dẫm vào lại làm ra hành động mà nàng ghét nhất, nỗi uất ức cùng chua xót hiện ra trong trái tim nàng, "Chết, Đúng chính là chết" có lẽ điều nàng nghĩ đến bây giờ chính là việc này, khi đã mất hết niềm tin, hy vọng thì đây có lẽ là điều tốt nhất với nàng.
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng dường như là một thứ rất quý giá, thế nhưng đối với người tu tiên điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Lê Minh trong lòng đang tràn đầy hưng phấn, đầu hắn ngẩng lên quan sát Trần Linh Nhi trước khi biến nàng thành phụ nữ...
"Nước?" ánh mắt Lê Minh phát hiện nơi khóe mắt nàng có vài giọt nước lóng lánh, "Nàng khóc?" hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu Lê Minh. Dục hỏa đang hừng hực trong người bắt đầu tiêu tan, hai mắt hắn hiện lên một tia áy náy, hơi cúi đầu thấp xuống hắn khẽ hôn lên khóe mắt nơi có vài giọt nước mắt kia.
Thân thể Lê Minh lúc này cũng không còn nằm đè lên người Trần Linh Nhi nữa, hắn đặt hai chân nàng duỗi ra như cũ, thân hình di chuyển nhích sang nằm qua một bên.
"Xin lỗi..." Hắn ghé miệng sát tai nàng khẽ nói, hai cánh tay hắn vòng qua cơ thể tuyệt mỹ kia kéo lại, ôm sát vào lòng.
Trần Linh Nhi ánh mắt nhắm nghiền trong cơn tuyệt vọng, bất chợt nàng nghe tiếng Lê Minh thì hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nàng lại tràn ngập vui mừng, ýt ra hắn vẫn còn biết tôn trọng nàng.
"Hay là tiếp tục đi" Trần Linh Nhi nhỏ giọng nói, lần này thì nàng tình nguyện dâng hiến cho hắn, nàng biết rất rõ khi người đàn ông đã "muốn" sẽ rất điên cuồng. Thế nhưng nếu hắn còn tỉnh lại được chứng tỏ trong lòng hắn còn có nàng, hơn hết chính là điều hắn vừa làm đã chứng minh hắn rất có hứng thú với nàng. Nhưng nàng cũng biết một điều khi đàn ông đã "muốn" nếu dừng lại giữa chừng thì rất khó chịu, cho nên nàng tình nguyện hy sinh vì hắn.
"Không cần" Lê Minh có đôi chút xấu hổ khi nói chuyện với Trần Linh Nhi. Bản thân đã khi phụ nàng thế mà nàng lại đề nghị mình làm việc đó, nếu mà đồng ý cũng quá mất mặt đi.
Nghe câu trả lời cũng hắn Trần Linh Nhi có đôi chút thất vọng, thế nhưng lát sau lại chuyển sang áy náy, nàng khẽ nhướng người lên hôn phớt qua đôi môi của Lê Minh. Tay nàng cũng dần trượt xuống bắt đầu tìm kiếm cái "vật" kia, nàng quyết định sẽ dùng tay trợ giúp hắn ra.
"Ư.." Lê Minh rên khẽ lên một tiếng, ánh mắt hắn dần hiện lên vẻ si mê...
...
Sáng hôm sau.
"Chồng, dậy thôi" Trần Linh Nhi khẽ nhéo lên bàn tay đang đặt trên ngực mình mộ cái, nàng kêu to một tiếng bên tai Lê Minh.
"Sớm mà, ngủ tiếp đi" Tay hắn mở ra nắm lấy mỗt bên ngực mà đùa nghịch, mắt vẫn nhắm nghiền mở miệng nói.
"Chồng, nghe lời em không?" Trần Linh Nhi thấy phản ứng của Lê Minh thi hơi chán nản, sau đó nàng nghiêm giọng nói.
̀"À. Dậy dậy..." Lê Minh lập t.ức đứng lên, hắn vẫn còn đang rất xấu hổ về chuyện đêm qua, đây có lẽ là một trong những điều xấu hổ nhất của hắn t.ừ khi sinh ra trong đời. Lướt mắt qua xung quanh, hắn càng cảm thấy xấu hổ hơn, quần áo lúc này đã tán loạn khắp nơi, mặt hắn chợt đỏ bừng lên khi thấy tấm áo lót trong của Trần Linh Nhi bị rách làm hai. Không chút do dự, người nhoáng lên một cái thu gom tất cả bãi chiến trường hôm qua lại...
Tay Lê Minh cầm theo một bộ quần áo mới t.ừ t.ừ đi lại bên giường, ánh mắt hắn lãng tránh cái nhìn quái dị của Trần Linh Nhi. "Không lẽ ta làm gì sai?" Lê Minh đặt bộ quần áo mới xuống giường, trong đầu hắn thi đang phân tích cái nhìn cổ quái kia của Trần Linh Nhi.
̀
"Chồng, anh chưa mặc đồ" Trần Linh Nhi thấy bộ dạng của hắn thì cố nhịn cười, giọng nói có hơi run run nhìn hắn nói.
"Hả?" Lê Minh thu hồi suy nghĩ, đầu hắn cúi xuống nhìn mình, "Trắng gì mà sáng thế?", tay hắn lập t.ức đưa ra che chắn bộ vị mấu chốt, nhanh chóng xoay người lại hắn bắt đầu tìm quần áo cho bản thân. ..
"Đi" Lê Minh mặc xong quần áo, hắn quay qua nhìn Trần Linh Nhi, thấy nàng cũng đã mặc xong thì hắn mới kêu một tiếng. "Ra ngoài..." hắn phải nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí xấu hổ trong căn phòng này ngay.
Trần Linh Nhi chủ động chạy lại ôm lấy một cánh tay hắn, khoảng cách của hai người dường như đã được rút ngắn đi rất nhiều...
Lê Minh đầu óc tràn đầy dục hỏa, lý trí của hắn giờ đây chỉ còn là một màu đen, "tiến lên, tiến lên..." trong đầu hắn cũng đang không ngừng thúc dục bản năng nguyên thủy của loài người.
Miệng hắn tiếp tục tấn công đôi môi kia, bàn tay phía dưới khẽ vuốt một cái qua "nơi cần vuốt" sau đó chuyển hướng lên trên, cả hai tay hắn đều nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng đè sang hai bên người.
Thân thể hắn cũng được chuyển động lên phía bên trên đối mặt với nàng. Khẽ đảo cặp mắt nhìn xuống cái miệng nhỏ nhắn của Trần Linh Nhi không chút do dự đôi môi trên miệng hắn mở ra điên cuồng hôn tới tấp, mặc cho nàng lắc đầu phản kháng. Phía dưới thân, hai chân hắn cũng dần tách cặp đùi của nàng ra, cái miệng đang hôn môi cũng nhả ra theo.
Đầu hắn nhanh chóng ngẩng lên xoay xuống xem xét chỉnh hướng phía dưới cho đúng vị trí, chờ lệnh tiến công...
"Chồng, anh nghĩ kỹ chưa? " Trần Linh Nhi bình tĩnh đáp, nàng không phản kháng nữa mà nằm im chăm chú xem động tác của Lê Minh.
Nghe câu nói này, Lê Minh hơi khựng người trong giây lát, hai mắt hắn dần bình tĩnh lại, thế nhưng lát sau hắn lại tiếp tục điều chỉnh thân thể mình.
Thấy câu nói của mình chỉ có chút tác dụng, trong lòng Trần Linh Nhi cảm thấy hơi đau nhói, "Không lẽ hắn chỉ muốn thế này thôi sao?" Ánh mắt nàng xuất hiện một tia thất lạc, mới đây thôi nàng tưởng chừng người tốt nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời mình sẽ là Lê Minh, thế mà...nước mắt nàng không t.ự chủ được mà rơi xuống. "Đau , rất đau" nỗi đau nào hơn thế này nữa, người mà bản thân luôn muốn dựa dẫm vào lại làm ra hành động mà nàng ghét nhất, nỗi uất ức cùng chua xót hiện ra trong trái tim nàng, "Chết, Đúng chính là chết" có lẽ điều nàng nghĩ đến bây giờ chính là việc này, khi đã mất hết niềm tin, hy vọng thì đây có lẽ là điều tốt nhất với nàng.
Trong màn đêm tĩnh lặng, ánh sáng dường như là một thứ rất quý giá, thế nhưng đối với người tu tiên điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Lê Minh trong lòng đang tràn đầy hưng phấn, đầu hắn ngẩng lên quan sát Trần Linh Nhi trước khi biến nàng thành phụ nữ...
"Nước?" ánh mắt Lê Minh phát hiện nơi khóe mắt nàng có vài giọt nước lóng lánh, "Nàng khóc?" hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu Lê Minh. Dục hỏa đang hừng hực trong người bắt đầu tiêu tan, hai mắt hắn hiện lên một tia áy náy, hơi cúi đầu thấp xuống hắn khẽ hôn lên khóe mắt nơi có vài giọt nước mắt kia.
Thân thể Lê Minh lúc này cũng không còn nằm đè lên người Trần Linh Nhi nữa, hắn đặt hai chân nàng duỗi ra như cũ, thân hình di chuyển nhích sang nằm qua một bên.
"Xin lỗi..." Hắn ghé miệng sát tai nàng khẽ nói, hai cánh tay hắn vòng qua cơ thể tuyệt mỹ kia kéo lại, ôm sát vào lòng.
Trần Linh Nhi ánh mắt nhắm nghiền trong cơn tuyệt vọng, bất chợt nàng nghe tiếng Lê Minh thì hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nàng lại tràn ngập vui mừng, ýt ra hắn vẫn còn biết tôn trọng nàng.
"Hay là tiếp tục đi" Trần Linh Nhi nhỏ giọng nói, lần này thì nàng tình nguyện dâng hiến cho hắn, nàng biết rất rõ khi người đàn ông đã "muốn" sẽ rất điên cuồng. Thế nhưng nếu hắn còn tỉnh lại được chứng tỏ trong lòng hắn còn có nàng, hơn hết chính là điều hắn vừa làm đã chứng minh hắn rất có hứng thú với nàng. Nhưng nàng cũng biết một điều khi đàn ông đã "muốn" nếu dừng lại giữa chừng thì rất khó chịu, cho nên nàng tình nguyện hy sinh vì hắn.
"Không cần" Lê Minh có đôi chút xấu hổ khi nói chuyện với Trần Linh Nhi. Bản thân đã khi phụ nàng thế mà nàng lại đề nghị mình làm việc đó, nếu mà đồng ý cũng quá mất mặt đi.
Nghe câu trả lời cũng hắn Trần Linh Nhi có đôi chút thất vọng, thế nhưng lát sau lại chuyển sang áy náy, nàng khẽ nhướng người lên hôn phớt qua đôi môi của Lê Minh. Tay nàng cũng dần trượt xuống bắt đầu tìm kiếm cái "vật" kia, nàng quyết định sẽ dùng tay trợ giúp hắn ra.
"Ư.." Lê Minh rên khẽ lên một tiếng, ánh mắt hắn dần hiện lên vẻ si mê...
...
Sáng hôm sau.
"Chồng, dậy thôi" Trần Linh Nhi khẽ nhéo lên bàn tay đang đặt trên ngực mình mộ cái, nàng kêu to một tiếng bên tai Lê Minh.
"Sớm mà, ngủ tiếp đi" Tay hắn mở ra nắm lấy mỗt bên ngực mà đùa nghịch, mắt vẫn nhắm nghiền mở miệng nói.
"Chồng, nghe lời em không?" Trần Linh Nhi thấy phản ứng của Lê Minh thi hơi chán nản, sau đó nàng nghiêm giọng nói.
̀"À. Dậy dậy..." Lê Minh lập t.ức đứng lên, hắn vẫn còn đang rất xấu hổ về chuyện đêm qua, đây có lẽ là một trong những điều xấu hổ nhất của hắn t.ừ khi sinh ra trong đời. Lướt mắt qua xung quanh, hắn càng cảm thấy xấu hổ hơn, quần áo lúc này đã tán loạn khắp nơi, mặt hắn chợt đỏ bừng lên khi thấy tấm áo lót trong của Trần Linh Nhi bị rách làm hai. Không chút do dự, người nhoáng lên một cái thu gom tất cả bãi chiến trường hôm qua lại...
Tay Lê Minh cầm theo một bộ quần áo mới t.ừ t.ừ đi lại bên giường, ánh mắt hắn lãng tránh cái nhìn quái dị của Trần Linh Nhi. "Không lẽ ta làm gì sai?" Lê Minh đặt bộ quần áo mới xuống giường, trong đầu hắn thi đang phân tích cái nhìn cổ quái kia của Trần Linh Nhi.
̀
"Chồng, anh chưa mặc đồ" Trần Linh Nhi thấy bộ dạng của hắn thì cố nhịn cười, giọng nói có hơi run run nhìn hắn nói.
"Hả?" Lê Minh thu hồi suy nghĩ, đầu hắn cúi xuống nhìn mình, "Trắng gì mà sáng thế?", tay hắn lập t.ức đưa ra che chắn bộ vị mấu chốt, nhanh chóng xoay người lại hắn bắt đầu tìm quần áo cho bản thân. ..
"Đi" Lê Minh mặc xong quần áo, hắn quay qua nhìn Trần Linh Nhi, thấy nàng cũng đã mặc xong thì hắn mới kêu một tiếng. "Ra ngoài..." hắn phải nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí xấu hổ trong căn phòng này ngay.
Trần Linh Nhi chủ động chạy lại ôm lấy một cánh tay hắn, khoảng cách của hai người dường như đã được rút ngắn đi rất nhiều...