Tiên Ngộ
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng
Chương 11 : Cửa Hàng (4)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Tác giả : Vong Linh Phiêu Lãng
Chương 11 : Cửa Hàng (4)
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Hoàng Thiên Thiên cảm giác được có điều gì đó không đúng, nàng xoay người nhìn sau lưng, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt, nàng hung hăng lườm Lê Minh một cái. Thằng ranh này "tinh trùng lên não" nữa đây.
Lê Minh thấy nàng quay lại thì hơi chột dạ, nhưng khi gặp cái liếc kia, hắn càng thêm si mê. Ôi! Gái đẹp quả nhiên khác biệt. "Tỷ tỷ. Có việc gì cứ phân phó đệ là cho?" Lê Minh ưỡn ngực ra, mở miệng đề nghị, làm việc cho mỹ nữ chính là "thiên kinh địa nghĩa"
Hoàng Thiên Thiên mắt không thèm nhìn Lê Minh, miệng nàng lạnh nhạt nói :"Ngươi biến đi cho ta"
"Ách..." Lê Minh á khẩu, đây quá mức khinh người nha, hắn quay đầu ra phía quầy hàng kiếm người nói chuyện, tất nhiên mục tiêu chính là tiểu cô nương đáng yêu có tiềm chất làm mỹ nữ kia.
"Hì. Muội là người Lý gia hả?" Lê Minh cười đầy thân thiết, tiến lại bắt chuyện.
Tiểu cô nương này nãy giờ vẫn chú ý đến Hoàng Thiên Thiên, do Hoàng Thiên Thiên quá đẹp nên không thể không chú ý được, nhất là bộ dạng không nhiễm bụi trần của nàng càng làm cho tiểu cô nương này hâm mộ. Mỹ nữ a, nàng rất muốn học hỏi theo Hoàng Thiên Thiên, tất nhiên nãy giờ Lê Minh đi theo ngắm Hoàng Thiên Thiên nàng cũng thấy được, tuy không biết bọn họ nói gì nhưng cũng đoán ra được phần nào.
"Muội? Ta đã là mười sáu rồi a. Ngươi bao nhiêu tuổi?" Tiểu cô nương lườm hắn một cái, bộ dáng rất giống Hoàng Thiên Thiên lúc nãy.
Lê Minh si mê ngắm nhìn. Mỹ nữ nữa, tuy chưa phát dục hoàn toàn thế nhưng lại có phong vị khác. "Quả nhiên không đi lầm đường" Lê Minh rất vui sướng, nếu như lúc nãy không liều mạng đi lên làm sao gặp được một "tiềm chất mỹ nữ" bậc này, chuyến này đi về hai mắt phải nói là "cực tốt"
"Này..." Tiểu cô nương gắt lên, nhưng trong lòng lại có đôi chút hưng phấn, quả nhiên bản thân mình cũng có sức hút rất lớn a.
"A..." Lê Minh thấy mình thất thố nên sơ ý a một tiếng, ánh mắt hắn xoay chuyển nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến mình hắn mới yên tâm. Ánh mắt hắn tiếp tục nhìn thẳng và mắt tiểu cô nương, miệng thì thào :"em có biết mình đẹp lắm không? Mỹ nữ t.ừ khi gặp em, trái tim anh đã như tan ra hòa nhịp vào trong tim em, em có thấy trong mắt anh là gì không? Đó chính là hình bóng của em và mãi mãi là em, sẽ không bao giờ thay đổi. Em à, hai ta..."
Tiểu cô nương nghe đến đây thỳ nao nao lòng, bản thân mình làm cho người ta yêu đến mức này ư? Ôi...
"Đùng..." Lê Minh bị một vật lạ đụng trúng vào hông trái, thân hình hắn bay ra vài mét rồi ngã lăn ra đất.
"Hừ" Đến cả tiểu cô nương mới lớn mà ngươi cũng không tha, vật va chạm vào người Lê Minh lúc nãy chính là chân của Hoàng Thiên Thiên, và cả chủ nhân của tiếng nói này cũng chính là nàng. Hoàng Thiên Thiêm tìm mãi mà không ra thứ mình cần, đang định quay ra quầy tính tiền hỏi thì bắt gặp Lê Minh đang "làm nóng" tình cảm với tiểu cô nương trong quầy. Lòng nàng càng thêm t.ức tối, nhưng lại có chút vui mừng, có cơ hội ra tay đường đường chính đánh thằng nhóc lưu manh này mà.
Lý Hiên với tu vi trúc hậu kỳ với thần thức của hắn tất nhiên có nghe những lời "ngon ngọt" của thằng nhãi kia, mà không riêng gì hắn, đa số tất cả người ở trên lầu ba này đều nghe thấy. Lý Hiên âm thầm kêu khổ, hắn phải mặt dày đi ra đỡ Lê Minh lên trong ánh mắt khinh miệt của rất nhiều người.
"Khụ khụ" Lê Minh ho ra vài tiếng mới ổn định lại được, thuận theo cánh tay đang đỡ của Lý Hiên hắn tỉnh bơ đứng lên, tay phủi phủi quần áo trên người. Mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm, cứ như chưa t.ừng có việc gì xảy ra. "Tỷ tỷ. Sao lại đá đệ?" Lê Minh kỳ quái hỏi.
"Ngươi..." Hoàng Thiên Thiên đau đầu nhìn Lê Minh, nàng quên mất bản tính vô sỉ của thằng nhóc lưu manh này, cuối cùng cũng đành mặc kệ hắn, nàng quay sang nhìn tiểu cô nương hỏi :"Nghe nói Lý gia có đan phương Trú Nhan đan?"
"Tỷ tỷ. Quả thật Lý gia có đan phương này...nhưng... Ta không thể làm chủ. Tỷ đợi chút ta đi tìm người." Tiểu cô nương ấp úng mãi mới nói xong, nàng không đợi Hoàng Thiên Thiên đáp lời mà đã xoay người rời đi.
Hoàng Thiên Thiên vui vẻ đứng đợi, nàng vô tình phát hiện Lý gia có đan phương nghịch thiên này, nàng ngay lập t.ức tiến vào cửa hàng của Lý gia tìm kiếm. Mất cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tìm ra mới nhức đầu, thế mà t.ự nhiên quay ra hỏi một câu mà đã có đáp án, nếu biết trước thỳ đã không mất thời gian thế này.
"Trú nhan đan? Đây không phải đan dược sinh ra dùng cho mình sao?" Lê Minh hưng phấn kêu lên, bản thân mà cứ mãi mãi đẹp trai thì không phải biết bao cô gái càng hâm mộ sao? Nếu như ta không có Trú Nhan đan thỳ biết bao nhiêu phụ nữ trên thế giới này phải buồn? Lê Minh cảm khái than thở trong lòng.
Tiểu cô nương t.ừ phía cửa phòng sau quầy nhanh nhẹn bước ra, theo sau nàng còn có thêm một lão già nhìn vô rất đáng ghét, người lùn một khúc, hai mắt hơi nhỏ, đáng chú ý nhất là vài cọng ria mép của lão. ... . Nhưng khí t.ức trên người lão rất khủng bố, làm cho người xung quanh không dám nhìn vào mặt lão, ai nói chuyện đa phần cũng hơi cúi đầu.
Lão già quái dị vừa bước ra là đánh giá khắp một lượt gian phòng, ánh mắt lão dừng lại trên người Hoàng Thiên Thiên, ánh mắt này cũng rất yêu dị, nó lâu lâu hơi lóe lên ýt tia sáng màu tím nhàn nhạt. Lão già quái dị gật gật cái đầu sau đó nói :"Quả nhiên là thiên tài, ngươi có phải là Hoàng Thiên Thiên của Hoàng gia?"
"Đúng, vãn bối ra mắt tiền bối. Vãn bối chính là Hoàng Thiên Thiên, không biết tiền bối có phải là Lý Thiên Chính trưởng lão của Lý gia?" Hoàng Thiên Thiên cúi người hành lễ, sau đó cẩn thận hỏ. Nàng đã t.ừng nghe quá miêu tả về Lý Thiên Chính, nhìn bộ dạng trước mắt thỳ hẳn là không sai, Lý Thiên Chính rất ýt lộ mặt ra ngoài, tu vi của lão cũng đã lên đến Kim Đan trung kỳ, lão cũng là một trong những cao thủ hàng đầu Lý gia, gặp phải lão quái bậc này Hoàng Thiên Thiên hay lãnh đạm với mọi thứ xung quanh cũng phải tỏ ra nhiệt tình đôi chút.
"Quả nhiên ngươi đã biết về ta. ngươi là người muốn mua đan phương Trú Nhan đan?" Lão già quái dị gật đầu thừa nhận, nếu đã biết nhau thì Lão cũng không vòng vo nữa, lập t.ức đi vào vấn đề chính. Với bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần kia, khỏi cần hỏi cũng biết Hoàng Thiên Thiên mua Trú Nhan đan về làm gì, mỹ nữ bậc này mà trú được dung nhan thì đúng là tai họa cho nhân gian.
"Vâng. Mong tiền bối thành toàn..." Hoàng Thiên Thiên cúi người một lần nữa, cũng như bao người con gái khác, nàng luôn luôn muốn mình mãi mãi trẻ đẹp. Đây cũng là niềm mong mỏi lớn nhất cho đứa con gái đang ở cái tuổi mười tám rất đẹp này, nếu như vĩnh viễn dung nhan được như bây giờ thì nàng mãi mãi là "tai họa nhân gian".
"Điều này không phải là không được, nhưng ta nói trước, đan phương này rất đắt, hơn nữa đan dược này yêu cầu rất rất cao về dược thảo. ngươi nên suy nghĩ kỹ a" Lý Thiên Chính nét mặt hơi mỉm cười. Quả nhiên như lão dự đoán, Hoàng Thiên Thiên này rất muốn có đan phương trú nhan đan này, không biết chừng nếu Lý gia không đưa đan phương Trú Nhan đan ra, rất có thể Hoàng gia và Lý gia sẽ trở mặt cũng nên.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối đã nghĩ kỹ" Hoàng Thiên Thiên mừng rỡ, trước tiên phải cầm trong tay đan phương rồi tính tiếp.
"Hai trăm vạn tinh thạch" Lý Thiên Chính gật đầu một cái, sau đó đưa ra một con số. Không thể không nói đây quả thật là hơi quá đáng, cửa hàng chỉ cần sao chép ra mà thôi, thế mà mở miệng ra đã đòi hai trăm vạn tinh thạch. Đây không phải cháy nhà hôi của sao?
"Cái này....vãn bối quả thật mang không đủ tinh thạch" Nàng ước chừng trên người chỉ mang ra được một trăm hai, trăm ba tinh thạch mà thôi, đối với tu sĩ bình thường con số này đã là rất lớn rồ,thế mà vẫn chưa đủ mua một cái đan phương.
Lê Minh thấy nàng quay lại thì hơi chột dạ, nhưng khi gặp cái liếc kia, hắn càng thêm si mê. Ôi! Gái đẹp quả nhiên khác biệt. "Tỷ tỷ. Có việc gì cứ phân phó đệ là cho?" Lê Minh ưỡn ngực ra, mở miệng đề nghị, làm việc cho mỹ nữ chính là "thiên kinh địa nghĩa"
Hoàng Thiên Thiên mắt không thèm nhìn Lê Minh, miệng nàng lạnh nhạt nói :"Ngươi biến đi cho ta"
"Ách..." Lê Minh á khẩu, đây quá mức khinh người nha, hắn quay đầu ra phía quầy hàng kiếm người nói chuyện, tất nhiên mục tiêu chính là tiểu cô nương đáng yêu có tiềm chất làm mỹ nữ kia.
"Hì. Muội là người Lý gia hả?" Lê Minh cười đầy thân thiết, tiến lại bắt chuyện.
Tiểu cô nương này nãy giờ vẫn chú ý đến Hoàng Thiên Thiên, do Hoàng Thiên Thiên quá đẹp nên không thể không chú ý được, nhất là bộ dạng không nhiễm bụi trần của nàng càng làm cho tiểu cô nương này hâm mộ. Mỹ nữ a, nàng rất muốn học hỏi theo Hoàng Thiên Thiên, tất nhiên nãy giờ Lê Minh đi theo ngắm Hoàng Thiên Thiên nàng cũng thấy được, tuy không biết bọn họ nói gì nhưng cũng đoán ra được phần nào.
"Muội? Ta đã là mười sáu rồi a. Ngươi bao nhiêu tuổi?" Tiểu cô nương lườm hắn một cái, bộ dáng rất giống Hoàng Thiên Thiên lúc nãy.
Lê Minh si mê ngắm nhìn. Mỹ nữ nữa, tuy chưa phát dục hoàn toàn thế nhưng lại có phong vị khác. "Quả nhiên không đi lầm đường" Lê Minh rất vui sướng, nếu như lúc nãy không liều mạng đi lên làm sao gặp được một "tiềm chất mỹ nữ" bậc này, chuyến này đi về hai mắt phải nói là "cực tốt"
"Này..." Tiểu cô nương gắt lên, nhưng trong lòng lại có đôi chút hưng phấn, quả nhiên bản thân mình cũng có sức hút rất lớn a.
"A..." Lê Minh thấy mình thất thố nên sơ ý a một tiếng, ánh mắt hắn xoay chuyển nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến mình hắn mới yên tâm. Ánh mắt hắn tiếp tục nhìn thẳng và mắt tiểu cô nương, miệng thì thào :"em có biết mình đẹp lắm không? Mỹ nữ t.ừ khi gặp em, trái tim anh đã như tan ra hòa nhịp vào trong tim em, em có thấy trong mắt anh là gì không? Đó chính là hình bóng của em và mãi mãi là em, sẽ không bao giờ thay đổi. Em à, hai ta..."
Tiểu cô nương nghe đến đây thỳ nao nao lòng, bản thân mình làm cho người ta yêu đến mức này ư? Ôi...
"Đùng..." Lê Minh bị một vật lạ đụng trúng vào hông trái, thân hình hắn bay ra vài mét rồi ngã lăn ra đất.
"Hừ" Đến cả tiểu cô nương mới lớn mà ngươi cũng không tha, vật va chạm vào người Lê Minh lúc nãy chính là chân của Hoàng Thiên Thiên, và cả chủ nhân của tiếng nói này cũng chính là nàng. Hoàng Thiên Thiêm tìm mãi mà không ra thứ mình cần, đang định quay ra quầy tính tiền hỏi thì bắt gặp Lê Minh đang "làm nóng" tình cảm với tiểu cô nương trong quầy. Lòng nàng càng thêm t.ức tối, nhưng lại có chút vui mừng, có cơ hội ra tay đường đường chính đánh thằng nhóc lưu manh này mà.
Lý Hiên với tu vi trúc hậu kỳ với thần thức của hắn tất nhiên có nghe những lời "ngon ngọt" của thằng nhãi kia, mà không riêng gì hắn, đa số tất cả người ở trên lầu ba này đều nghe thấy. Lý Hiên âm thầm kêu khổ, hắn phải mặt dày đi ra đỡ Lê Minh lên trong ánh mắt khinh miệt của rất nhiều người.
"Khụ khụ" Lê Minh ho ra vài tiếng mới ổn định lại được, thuận theo cánh tay đang đỡ của Lý Hiên hắn tỉnh bơ đứng lên, tay phủi phủi quần áo trên người. Mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm, cứ như chưa t.ừng có việc gì xảy ra. "Tỷ tỷ. Sao lại đá đệ?" Lê Minh kỳ quái hỏi.
"Ngươi..." Hoàng Thiên Thiên đau đầu nhìn Lê Minh, nàng quên mất bản tính vô sỉ của thằng nhóc lưu manh này, cuối cùng cũng đành mặc kệ hắn, nàng quay sang nhìn tiểu cô nương hỏi :"Nghe nói Lý gia có đan phương Trú Nhan đan?"
"Tỷ tỷ. Quả thật Lý gia có đan phương này...nhưng... Ta không thể làm chủ. Tỷ đợi chút ta đi tìm người." Tiểu cô nương ấp úng mãi mới nói xong, nàng không đợi Hoàng Thiên Thiên đáp lời mà đã xoay người rời đi.
Hoàng Thiên Thiên vui vẻ đứng đợi, nàng vô tình phát hiện Lý gia có đan phương nghịch thiên này, nàng ngay lập t.ức tiến vào cửa hàng của Lý gia tìm kiếm. Mất cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tìm ra mới nhức đầu, thế mà t.ự nhiên quay ra hỏi một câu mà đã có đáp án, nếu biết trước thỳ đã không mất thời gian thế này.
"Trú nhan đan? Đây không phải đan dược sinh ra dùng cho mình sao?" Lê Minh hưng phấn kêu lên, bản thân mà cứ mãi mãi đẹp trai thì không phải biết bao cô gái càng hâm mộ sao? Nếu như ta không có Trú Nhan đan thỳ biết bao nhiêu phụ nữ trên thế giới này phải buồn? Lê Minh cảm khái than thở trong lòng.
Tiểu cô nương t.ừ phía cửa phòng sau quầy nhanh nhẹn bước ra, theo sau nàng còn có thêm một lão già nhìn vô rất đáng ghét, người lùn một khúc, hai mắt hơi nhỏ, đáng chú ý nhất là vài cọng ria mép của lão. ... . Nhưng khí t.ức trên người lão rất khủng bố, làm cho người xung quanh không dám nhìn vào mặt lão, ai nói chuyện đa phần cũng hơi cúi đầu.
Lão già quái dị vừa bước ra là đánh giá khắp một lượt gian phòng, ánh mắt lão dừng lại trên người Hoàng Thiên Thiên, ánh mắt này cũng rất yêu dị, nó lâu lâu hơi lóe lên ýt tia sáng màu tím nhàn nhạt. Lão già quái dị gật gật cái đầu sau đó nói :"Quả nhiên là thiên tài, ngươi có phải là Hoàng Thiên Thiên của Hoàng gia?"
"Đúng, vãn bối ra mắt tiền bối. Vãn bối chính là Hoàng Thiên Thiên, không biết tiền bối có phải là Lý Thiên Chính trưởng lão của Lý gia?" Hoàng Thiên Thiên cúi người hành lễ, sau đó cẩn thận hỏ. Nàng đã t.ừng nghe quá miêu tả về Lý Thiên Chính, nhìn bộ dạng trước mắt thỳ hẳn là không sai, Lý Thiên Chính rất ýt lộ mặt ra ngoài, tu vi của lão cũng đã lên đến Kim Đan trung kỳ, lão cũng là một trong những cao thủ hàng đầu Lý gia, gặp phải lão quái bậc này Hoàng Thiên Thiên hay lãnh đạm với mọi thứ xung quanh cũng phải tỏ ra nhiệt tình đôi chút.
"Quả nhiên ngươi đã biết về ta. ngươi là người muốn mua đan phương Trú Nhan đan?" Lão già quái dị gật đầu thừa nhận, nếu đã biết nhau thì Lão cũng không vòng vo nữa, lập t.ức đi vào vấn đề chính. Với bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần kia, khỏi cần hỏi cũng biết Hoàng Thiên Thiên mua Trú Nhan đan về làm gì, mỹ nữ bậc này mà trú được dung nhan thì đúng là tai họa cho nhân gian.
"Vâng. Mong tiền bối thành toàn..." Hoàng Thiên Thiên cúi người một lần nữa, cũng như bao người con gái khác, nàng luôn luôn muốn mình mãi mãi trẻ đẹp. Đây cũng là niềm mong mỏi lớn nhất cho đứa con gái đang ở cái tuổi mười tám rất đẹp này, nếu như vĩnh viễn dung nhan được như bây giờ thì nàng mãi mãi là "tai họa nhân gian".
"Điều này không phải là không được, nhưng ta nói trước, đan phương này rất đắt, hơn nữa đan dược này yêu cầu rất rất cao về dược thảo. ngươi nên suy nghĩ kỹ a" Lý Thiên Chính nét mặt hơi mỉm cười. Quả nhiên như lão dự đoán, Hoàng Thiên Thiên này rất muốn có đan phương trú nhan đan này, không biết chừng nếu Lý gia không đưa đan phương Trú Nhan đan ra, rất có thể Hoàng gia và Lý gia sẽ trở mặt cũng nên.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối đã nghĩ kỹ" Hoàng Thiên Thiên mừng rỡ, trước tiên phải cầm trong tay đan phương rồi tính tiếp.
"Hai trăm vạn tinh thạch" Lý Thiên Chính gật đầu một cái, sau đó đưa ra một con số. Không thể không nói đây quả thật là hơi quá đáng, cửa hàng chỉ cần sao chép ra mà thôi, thế mà mở miệng ra đã đòi hai trăm vạn tinh thạch. Đây không phải cháy nhà hôi của sao?
"Cái này....vãn bối quả thật mang không đủ tinh thạch" Nàng ước chừng trên người chỉ mang ra được một trăm hai, trăm ba tinh thạch mà thôi, đối với tu sĩ bình thường con số này đã là rất lớn rồ,thế mà vẫn chưa đủ mua một cái đan phương.