[Thơ] Nhà kho lưu trữ Thơ Ba Tê

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Gió & Mây

Mây lững lờ trôi
Em hững hờ tôi
Về bên nắng ấy
Em còn tinh khôi?

Gió tha thẩn bay
Tôi ngơ ngẩn say
Người về nơi ấy
Có nhớ gió này?

Gió đi tìm mây
Ngàn năm vẫn vậy
Tôi đi tìm em
Ngàn đời chẳng thấy.

Rượu tôi uống tràn
Mắt giờ mắc màn
Chìm trong mộng mị
Nhớ em miên man.
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Chuồn Chuồn


Buồn buồn ta ngắm chú chuồn chuồn
Đầu phình thân thẳng cứ thuôn thuôn
Xòe ngang, dựng ngược dang đôi cánh
Phấp phới lưng chừng mặc gió tuôn.


Buồn buồn ta bắt chú chuồn chuồn
Đem cắn rốn em một phát luôn
Bơi được hay không còn chửa biết
Chỉ thấy bụng sưng, vội vã chuồn.


Chuồn chấp chới bay đo thời tiết
Người trên cao hô gió gọi mưa
Người dưới thấp ngu ngơ chẳng biết
Cứ ngắm chuồn thôi, vậy cũng vừa.
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Mặc thiên hạ sầu​


Mặc thiên hạ sầu, mình ta vui
Thế gian ngủ vùi mình ta thức
Ảo ảnh nhân sinh, ta vẫn thực
Chờ qua bĩ cực, đợi thái lai.

Thái dương tỏa chiếu mỗi sớm mai
Hàn nguyệt kéo dài từng đêm lạnh
Giữa đám đông vẫn thấy lòng hiu quạnh
Nỗi cô đơn thêm lớn mạnh từng ngày.

Ta bay cao ngắm Trái đất cuồng quay
Với cười khóc, với người say kẻ hận
Với đúng sai, với bài ca lầm lẫn
Thu một góc nhìn từ vô tận tinh không.​
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Lằn ranh đỏ

Lằn ranh đỏ mong manh
Chợt hiện rồi vụt tắt
Lằn ranh đỏ mong manh
Vui rồi buồn hiu hắt.

Vút cao rồi im bặt
Long lanh những âm thanh
Thoáng trầm rồi chợt ngắt
Ầm ì tiếng sấm tranh

Tôi bước trên nét mảnh
Tôi chạy trên bè trầm
Thoáng thấy mình chống chếnh
Hiểu mình vẫn lặng câm.

Tôi đi,đi mải miết
Đi tìm giết thời gian
Tôi kiếm tìm bất diệt
Cho chết những miên man.

Tôi vui cả một đời
Đời vui với mình tôi
Người buồn,tôi vẫn biết
Phận mình chỉ thế thôi.

Lằn ranh đỏ mong manh
Dễ đứt,tôi biết trước
Giữa biển rộng mông mênh
Cân bằng,tôi dợm bước.
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Nhớ Võ Lâm

Hồ hề…

Đường gập ghềnh ghê
Ế hê!!!Mặc kệ!

Rảo chân ta bước
Đạp gió cưỡi mây
Rượu ngon cứ uống
Cười vang núi đồi.

Khỏa thân cưỡi Chiếu Dạ
Ngạo nghễ ngắm tuyết rơi
Trường Bạch Sơn trắng xóa
Nào biết đất hay trời.

Phá Thiên Kích trong tay
Ma diệm tâm rực cháy
Tuyết dưới chân tan chảy
Hào khí bốc ngút mày.

Bạch mã tung bốn vó
Mịt mờ trắng tuyết bay
Miên man lòng thương nhớ
Mênh mang hồn ta say!

...
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Góa Phụ Trắng


Se thời gian kéo chuỗi tơ vàng
Dệt nên tấm áo trắng màu tang
Phủ lên tâm trí,nàng lặng lẽ
Ngồi bên khung cửa,gió mênh mang

Góa phụ đêm trắng dài đằng đẵng
Thân mình như chực sẵn nổ toang
Muốn khóc xả hết sầu lai láng
Mà sao miệng cứ mãi cười vang.

Từ cửa tới giường xa vạn dặm
Lập lòe nến tắt,tắm trong đêm
Lửa lòng rực cháy,nào ai hiểu
Nghi ngút tâm can,khói đặc thêm
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
F.A

Độc ẩm say đập đầu vào tường
Lưỡi cắn ngập răng, lệ chẳng vương
Phải chăng đương đắm trong mê nhỉ?
Chẳng thấy đau,chỉ thấy thê lương.
 

Trung Thần Thông

Phàm Nhân
Ngọc
373,40
Tu vi
0,00
Chuyện Cổ Tích Về Thầy Giáo



Chuyện rằng xưa thật là xưa
Trẻ con chẳng phải sớm trưa tới trường
Sáng ra ngủ bụng nứt trương
Dạy chơi đùa nghịch đủ đường lăng quăng
Bươu đầu, chảy máu, sứt răng
Phá làng, quậy xóm, phải bằng tiểu yêu
Trưa về lục lọi nồi niêu
Chén cho đẫy bụng, vác diều ra thi
Cha dẫu có cấm cho đi
Leo rào, cạy cửa ngại gì khóa đâu.
Mẹ răn chẳng được nên rầu
Thương thì thương đấy nhưng sau quen dần
Đêm khuya huỳnh huỵch nện chân
Chạy rong khắp xóm chẳng cần sợ ai.
Một ngày sao rõ là dài
Chơi bời thỏa chí anh tài nhóc con.
...
Một ngày kia có lời đồn
Từ đâu xuất hiện trong thôn một người
Trán cao, hai mắt sáng ngời
Tài cao như thể được trời phái qua
Trước diệt nhất quỷ nhì ma
Sau đem thực học mở ra lớp, trường
Người rằng: "Lũ trẻ noi gương
Không ngoan ắt sẽ theo phường lũ kia!
Cố công dạy sớm, thức khuya
Học Văn, luyện Toán nhân chia cộng trừ.
Sau thành bác sỹ, kỹ sư
Công thành danh toại được như người đời.
Muốn chơi khi đó hẵng chơi!"
Trẻ con nghe hết những lời thánh nhân.
Lắc đầu như thể múa lân
Người kia nào có phân vân chút nào
Pháp bảo bay vút lên cao
Hiện ra chữ "Lễ" tựa sao sáng ngời
Hào quang chiếu tỏa khắp nơi
Từ trên áp xuống chữ "Chơi" tan tành
Trẻ con chỉ biết chạy quanh
Nhưng tránh không được nên đành chịu thua.
Người trời thực chẳng nói đùa
Rút ra hơn chục lá bùa đỏ, xanh
Cái thì ghi Toán, Văn, Anh
Sau là Lý, Hóa, Địa, Sinh, Sử, Nghề.
Cái nào cái nấy đều ghê
Trẻ con dính phải đành về trường ông.
...
Ngoài đồng lúa trổ đòng đòng
Trong trường lớn bé xúm đông học bài.
Người trời trổ hết thần oai
Mang ra truyền thụ mười hai năm liền.
Dạy xong biến lại thành tiên
Cưỡi mây đạp gió về miền Thiên Tôn.
Trẻ con khi đó đã khôn.
Chia nhau ra khắp các thôn, xóm làng.
Càng ngày danh tiếng càng vang.
Mở trường mở lớp vững vàng dạy nhau.
Học lấy chữ "Lễ" làm đầu
Sau học kiến thức, chuyên sâu tìm tòi.
Thầy, cô từ đó ra đời.
Mượn câu chuyện cổ thay lời nhắn ghi.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top