Trả bài tập 1 ạ:
Tiểu bối muốn hỏi chút về từ "hoa lê tỉu vũ". Cái cụm từ này nghĩa là sao ạ?
Làm tiểu bối nghĩ đến hoa lê đọng mấy giọt mưa ạ?
Mặc dù không thấy được mặt, nhưng Lục Kinh Yến vẫn nhận ra hắn, nàng cơ hồ không do dự, liền bật thốt lên: "Dừng xe. "
Tài xế lái xe thuê liên tục không ngừng đạp thắng xe.
Lục Kinh Yến quay cửa sổ xe xuống, gió tạt vào trong xe, làm mặt có chút lạnh, Lục Kinh Yến đang say lập tức tỉnh rượu không ít, nàng nháy mắt một cái rồi chăm chăm nhìn ra ngoài, đúng như dự đoán, thật đúng là buổi tối hôm đấy gặp một tên cặn bã.
Hắn không đứng một mình, đứng trước mặt một cô gái, tóc đen váy đầm dài, nhìn cũng rất hiền lương thục đức.
Cô bé kia không mang dù, tóc cũng bị ướt, ngước đầu đang khóc lê hoa tỉu vũ.
Thịnh Tiện một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, dù không biết an ủi cô bé một chút, ngay đến cả kiên nhẫn cũng không có, đối mặt người ta cô gái khóc sướt mướt, còn nghĩ bỏ rơi người ta cho gọn.
Nữ hài tử kia phản ứng ngược lại rất nhanh, tranh thủ hắn còn chưa nhấc được bước chân nào, bắt ngay cánh tay của hắn. Cô gái khóc càng dữ, giống như là đang cầu xin hắn một cái gì đó.
Hắn phản ứng lại không hề bị động, một chút cũng không bị lay động bởi hành động của cô, không chút lưu tình mặt hất ra cánh tay của cô gái dứt khoát.
Động tác kia còn mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí còn có điểm chê cái hành động cô kia.
Cô gái bị bỏ rơi phải lùi lại hai bước rồi ngồi bẹp xuống đất liền khóc thảm hại hơn trước.
Lục Kinh Yến nhìn một chút rồi giơ dù rời đi, Thịnh Tiện thì lại nhìn một cô nương ngồi chồm hổm dưới đất khóc, não tưởng ra tiết mục về một trận si tình vai chính bị nam chủ vô tình bỏ rơi.
Không cần nói, tiếng khóc kia phối hợp với mưa nhỏ này, thật đúng là một hình ảnh rất thương cảm.
Lục Kinh Yến chậm rãi lắc đầu một cái, một bên tỏ ý thay mặt tài xế lái xe thuê đang lo lái về phía trước, một bên chậm rãi trong đầu nghĩ nàng quả nhiên không bao giờ thấy hết đàn ông tồi, tên kia ngàn năm cũng thế, quả nhiên đủ loại cặn bã.
Không tới nửa giờ, xe vượt qua Thịnh Tiện.
Trước mặt đúng lúc là đèn đỏ, xe lập tức ngừng lại.
Lục Kinh Yến đem cánh tay dựa trên cửa sổ xe ướt mấy giọt mưa, tách tách rơi trúng cửa sổ xe, hướng về phía Thịnh Tiện, huýt sáo một cái.
Thịnh Tiện không phản ứng.
Lục Kinh Yến tiếp tục thổi.
Thịnh Tiện mang dù, nhìn về hướng huýt sáo.
Tài xế lái xe thuê liên tục không ngừng đạp thắng xe.
Lục Kinh Yến quay cửa sổ xe xuống, gió tạt vào trong xe, làm mặt có chút lạnh, Lục Kinh Yến đang say lập tức tỉnh rượu không ít, nàng nháy mắt một cái rồi chăm chăm nhìn ra ngoài, đúng như dự đoán, thật đúng là buổi tối hôm đấy gặp một tên cặn bã.
Hắn không đứng một mình, đứng trước mặt một cô gái, tóc đen váy đầm dài, nhìn cũng rất hiền lương thục đức.
Cô bé kia không mang dù, tóc cũng bị ướt, ngước đầu đang khóc lê hoa tỉu vũ.
Thịnh Tiện một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, dù không biết an ủi cô bé một chút, ngay đến cả kiên nhẫn cũng không có, đối mặt người ta cô gái khóc sướt mướt, còn nghĩ bỏ rơi người ta cho gọn.
Nữ hài tử kia phản ứng ngược lại rất nhanh, tranh thủ hắn còn chưa nhấc được bước chân nào, bắt ngay cánh tay của hắn. Cô gái khóc càng dữ, giống như là đang cầu xin hắn một cái gì đó.
Hắn phản ứng lại không hề bị động, một chút cũng không bị lay động bởi hành động của cô, không chút lưu tình mặt hất ra cánh tay của cô gái dứt khoát.
Động tác kia còn mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí còn có điểm chê cái hành động cô kia.
Cô gái bị bỏ rơi phải lùi lại hai bước rồi ngồi bẹp xuống đất liền khóc thảm hại hơn trước.
Lục Kinh Yến nhìn một chút rồi giơ dù rời đi, Thịnh Tiện thì lại nhìn một cô nương ngồi chồm hổm dưới đất khóc, não tưởng ra tiết mục về một trận si tình vai chính bị nam chủ vô tình bỏ rơi.
Không cần nói, tiếng khóc kia phối hợp với mưa nhỏ này, thật đúng là một hình ảnh rất thương cảm.
Lục Kinh Yến chậm rãi lắc đầu một cái, một bên tỏ ý thay mặt tài xế lái xe thuê đang lo lái về phía trước, một bên chậm rãi trong đầu nghĩ nàng quả nhiên không bao giờ thấy hết đàn ông tồi, tên kia ngàn năm cũng thế, quả nhiên đủ loại cặn bã.
Không tới nửa giờ, xe vượt qua Thịnh Tiện.
Trước mặt đúng lúc là đèn đỏ, xe lập tức ngừng lại.
Lục Kinh Yến đem cánh tay dựa trên cửa sổ xe ướt mấy giọt mưa, tách tách rơi trúng cửa sổ xe, hướng về phía Thịnh Tiện, huýt sáo một cái.
Thịnh Tiện không phản ứng.
Lục Kinh Yến tiếp tục thổi.
Thịnh Tiện mang dù, nhìn về hướng huýt sáo.
