Đăng ký lớp học dịch Khóa 1/2022

Tiểu Lack(L)

Phàm Nhân
Moderator
Ngọc
2.000,03
Tu vi
0,00
Trả bài tập 1 ạ:
Mặc dù không thấy được mặt, nhưng Lục Kinh Yến vẫn nhận ra hắn, nàng cơ hồ không do dự, liền bật thốt lên: "Dừng xe. "

Tài xế lái xe thuê liên tục không ngừng đạp thắng xe.

Lục Kinh Yến quay cửa sổ xe xuống, gió tạt vào trong xe, làm mặt có chút lạnh, Lục Kinh Yến đang say lập tức tỉnh rượu không ít, nàng nháy mắt một cái rồi chăm chăm nhìn ra ngoài, đúng như dự đoán, thật đúng là buổi tối hôm đấy gặp một tên cặn bã.

Hắn không đứng một mình, đứng trước mặt một cô gái, tóc đen váy đầm dài, nhìn cũng rất hiền lương thục đức.

Cô bé kia không mang dù, tóc cũng bị ướt, ngước đầu đang khóc lê hoa tỉu vũ.

Thịnh Tiện một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc, dù không biết an ủi cô bé một chút, ngay đến cả kiên nhẫn cũng không có, đối mặt người ta cô gái khóc sướt mướt, còn nghĩ bỏ rơi người ta cho gọn.

Nữ hài tử kia phản ứng ngược lại rất nhanh, tranh thủ hắn còn chưa nhấc được bước chân nào, bắt ngay cánh tay của hắn. Cô gái khóc càng dữ, giống như là đang cầu xin hắn một cái gì đó.

Hắn phản ứng lại không hề bị động, một chút cũng không bị lay động bởi hành động của cô, không chút lưu tình mặt hất ra cánh tay của cô gái dứt khoát.

Động tác kia còn mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí còn có điểm chê cái hành động cô kia.

Cô gái bị bỏ rơi phải lùi lại hai bước rồi ngồi bẹp xuống đất liền khóc thảm hại hơn trước.

Lục Kinh Yến nhìn một chút rồi giơ dù rời đi, Thịnh Tiện thì lại nhìn một cô nương ngồi chồm hổm dưới đất khóc, não tưởng ra tiết mục về một trận si tình vai chính bị nam chủ vô tình bỏ rơi.

Không cần nói, tiếng khóc kia phối hợp với mưa nhỏ này, thật đúng là một hình ảnh rất thương cảm.

Lục Kinh Yến chậm rãi lắc đầu một cái, một bên tỏ ý thay mặt tài xế lái xe thuê đang lo lái về phía trước, một bên chậm rãi trong đầu nghĩ nàng quả nhiên không bao giờ thấy hết đàn ông tồi, tên kia ngàn năm cũng thế, quả nhiên đủ loại cặn bã.

Không tới nửa giờ, xe vượt qua Thịnh Tiện.

Trước mặt đúng lúc là đèn đỏ, xe lập tức ngừng lại.

Lục Kinh Yến đem cánh tay dựa trên cửa sổ xe ướt mấy giọt mưa, tách tách rơi trúng cửa sổ xe, hướng về phía Thịnh Tiện, huýt sáo một cái.

Thịnh Tiện không phản ứng.

Lục Kinh Yến tiếp tục thổi.

Thịnh Tiện mang dù, nhìn về hướng huýt sáo.
Tiểu bối muốn hỏi chút về từ "hoa lê tỉu vũ". Cái cụm từ này nghĩa là sao ạ?:7obgkek: Làm tiểu bối nghĩ đến hoa lê đọng mấy giọt mưa ạ?
 

Hminh985

Tầm Tiên
Ngọc
1.390,20
Tu vi
12,00
Vậy sẽ ra bài tập 1 cho 2 bạn @Thu Thủy vi@manthy8834760. Xét thấy manthy có ý định dịch ngôn tình nên ta là bài tập là 1 đoạn trong chương 2 của bộ ngôn tình Ngày mai vẫn cứ thích anh của tác giả Diệp Phi Dạ! Thể loại ngôn tình, hiện đại, bt1 này chưa có câu hội thoại nào, nhưng chú ý nam chính trong ngôn tình nên để anh và nữ chính để cô. Gặp thành ngữ bốn chữ có thể dịch theo ý mình hoặc để nguyên.
虽然看不到脸, 但陆惊宴还是认出了他, 她几乎没犹豫, 就脱口道: \"停车. \"

代驾司机忙不迭的踩了刹车.

陆惊宴落下车窗, 风夹着雨灌进车里, 扑在脸上有点凉, 陆惊宴酒一下子醒了不少, 她眨了眨眼睛, 定睛往外看去, 果不其然, 还真是晚上那会儿在酒吧里遇见的那个渣.

他不是一个人, 面前站着一个女孩子, 黑发长裙, 看起来就很贤良淑德.

那女孩没带伞, 头发都淋湿了, 仰着头正哭的梨花带雨.

盛羡一点也不怜香惜玉, 伞不知道给那女孩子撑一下, 就连耐心也不怎么好, 面对人家女孩子的哭哭啼啼, 还想着甩身走人.

那女孩子反应倒挺快, 趁他还没抬腿, 抓住了他的胳膊. 女孩子哭的更凶了, 像是在求他什么.

他倒好, 一点也不为所动, 毫不留情面的甩开了那姑娘的胳膊走人了.

那动作还挺强烈, 甚至还有点嫌弃.

姑娘被甩的倒退了两步, 蹲坐在地上, 哭的更惨了.

陆惊宴看了看举着伞离去的盛羡, 又看了看蹲在地上一个劲儿哭的姑娘, 脑补出一场痴情女主被无情男主甩掉的戏码. 1

别说, 那哭声配上那小雨, 还真挺伤感的. 1

陆惊宴缓缓地摇了摇头, 一边示意代驾司机往前开, 一边慢吞吞的心想她果然没看走眼, 那千年妖孽一样的男人, 果然够渣.

没半分钟, 车子超过了盛羡.

前面正好是红灯, 车子停了下来.

陆惊宴把胳膊倚在湿哒哒的车窗上, 对着走过来的盛羡, 吹了个口哨. 3

盛羡没反应.

陆惊宴继续吹. 1

盛羡抬伞看来.

Tuy là nhìn không thấy khuôn mặt, nhưng Lục Kinh Yến vẫn nhận ra hắn, nàng hầu như không có do dự, liền bật thốt lên: "Xe đỗ."

Thay mặt điều khiển tài xế liên tục không ngừng đạp phanh lại.

Lục Kinh Yến quay cửa sổ xe xuống, gió mang theo mưa rót vào trong xe, đánh ở trên mặt có chút mát mẻ, Lục Kinh Yến rượu lập tức tỉnh không ít, nàng nháy mắt một cái, nhìn chăm chú nhìn ra ngoài, quả nhiên, thật đúng là buổi tối lúc ấy ở trong quán rượu gặp cái kia cặn bã.

Hắn không phải là một người, đứng trước mặt một nữ hài tử, tóc đen quần dài, thoạt nhìn cũng rất hiền lương thục đức.

Cô bé kia không mang ô, tóc đều dính ướt, ngửa đầu đang khóc lê hoa tỉu vũ.

Thịnh Tiện tuyệt không thương hương tiếc ngọc, ô không biết cho nữ hài tử kia chống đỡ một cái, ngay cả kiên trì cũng không thế nào tốt, mặt đối với người ta con gái khóc sướt mướt, còn nghĩ bỏ rơi thân rời đi.

Nữ hài tử kia phản ứng cũng thật là nhanh, thừa dịp hắn còn không có nhấc chân, bắt được cánh tay của hắn. Nữ hài tử khóc càng hung, như là đang cầu xin hắn cái gì.

Hắn khen ngược, tuyệt không vì sở động, không lưu tình chút nào bỏ qua rồi cô nương kia cánh tay đi.

Động tác kia còn rất mãnh liệt, thậm chí còn có điểm ghét bỏ.

Cô nương bị quăng lùi lại hai bước, ngồi bẹp xuống đất, khóc thảm hại hơn rồi.

Lục Kinh Yến nhìn một chút giơ ô rời đi Thịnh Tiện, lại nhìn một chút ngồi chồm hổm dưới đất liên tiếp khóc cô nương, nhớ lại ra một hồi si tình nữ chủ bị vô tình nhân vật nam chính bỏ rơi tiết mục. 1

Đừng nói, tiếng khóc kia hợp với mưa nhỏ, thật đúng là cố gắng thương cảm. 1

Lục Kinh Yến chậm rãi lắc đầu, một bên ý bảo thay mặt điều khiển tài xế đi phía trước mở, một bên mạn thôn thôn nghĩ thầm nàng quả nhiên không có nhìn lầm, nghìn năm yêu nghiệt một dạng nam nhân, quả nhiên đủ cặn bã.

Không có nửa phút, xe vượt qua Thịnh Tiện.

Phía trước đúng lúc là đèn đỏ, xe ngừng lại.

Lục Kinh Yến đem cánh tay dựa ở ẩm ướt tách tách trên cửa sổ xe, hướng về phía đi tới Thịnh Tiện, huýt sáo một cái. 3

Thịnh Tiện không có phản ứng.

Lục Kinh Yến tiếp tục thổi.

Thịnh Tiện đánh ô xem ra.
Tác phẩm thể loại cổ trang, yêu ma quỷ thần, pha tiên hiệp, YY...
Tên tác phẩm: Ta bị yêu ma nuôi dưỡng
Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên
甚至就连床笫之欢, 都表现得主动妖媚, 让空宁销魂蚀骨 -- 空宁对这妖怪有极大的心理阴影, 根本不敢触碰对方. 所以每次都是妖怪主动. 21

但这样的贤惠, 不过是虚伪的假象罢了.

七十年的妖魔道行, 让空宁能够清楚的感觉到肚子里的妖卵了.

那妖卵一天天的发育长大, 汲取着空宁的血气, 待到妖卵成熟时, 便是空宁殒命之日. 3

眼前的蝎美人虽然看似美好温柔, 但温柔的表象下, 却藏着阴冷的恶毒. 空宁绝不会被其麻痹.

摇了摇头, 空宁道: \"我家不过中元节, 你弄自己的就好了. \"

在空宁的记忆里, 父母是跟亲族断了关系, 独自搬到山兰小县城的. 每年的中元节, 父母是不过的. 1

每年城中的其他人开始烧纸时, 父母则催促空宁早早的上床歇息. 3

因此空宁虽然来到这个世界十一年了, 却还没有正经的过一次中元节.

见他如此回答, 苏妍也不惊讶, 点头道: \"原来是这样... 妍儿知道了. \" 1

说完后, 妖女便低下头, 继续封纸包了, 没有再说话.

空宁见她如此认真的给死去的家人封纸包, 忍不想问妖怪死了真的能收到这钱吗?

毕竟婉儿说过, 阴司城隍出了问题. 连婉儿这种修仙菜鸟都知道的事, 眼前的妖怪肯定也知道.

不过最后, 空宁还是忍住了作死的冲动, 没敢乱说话.

他把朴刀挂在了墙上, 脱下了身上的捕快服, 抱着一套干净的常服去后院洗澡了.

待到空宁洗完澡回来, 准备睡觉时, 发现婚房里的那些纸包已经堆在了院子的墙角. 一身紫衣的苏妍正准备出门.

见到空宁过来, 蝎美人微笑道: \"夫君, 今夜妍儿不能陪你入睡了. 你好好休息, 妍儿回来时会尽量不吵醒你的. \" 0

家中的妖怪, 依旧每天夜里都出去, 差不多要到拂晓时才回来.

有几次回来的时候, 空宁发现她的衣裙有破损, 明显是发生了争斗, 且对方的实力不弱.

妖女回来后, 脱了衣服躺进空宁怀里时, 空宁时不时的还会嗅到淡淡的血腥味.

有些血腥味是其他妖物的, 气息很混杂, 但有些却是苏妍的.

有几次, 空宁无意中看到了她手上的伤口. 那些伤口中泛着恶毒的妖气, 让伤势无法快速的愈合.

空宁明白, 家中的这个女妖怪与县城里的那些妖怪相处得不是很好. 3

或者说, 争斗愈发的激烈.

虽然不知道它们到底在争什么, 但空宁明智的选择不多问. 1

一如既往的点头, 空宁假惺惺的道: \"小心点. \"

虽然他心里巴不得这妖女死在外面, 但对方表面功夫做得好, 自己也不能打破这虚假的表面和平不是.

苏妍微微一笑, 道: \"夫君放心, 妍儿没事的. 那些家伙, 土鸡瓦狗罢了, 不值一提. \" 2

说着, 苏妍准备出门.

却在出门前突然想到了什么, 开口道.

\"对了夫君, 最近这些日子没事的话, 天黑了不要在外面逗留哈. \" 0

\"中元节快到了, 城里也越来越危险了. \"

\"那些妖怪受规矩所限, 或许不会对你轻易出手, 但其他东西就未必了. \"
Thậm chí ngay cả giường tre chi vui mừng, đều biểu hiện chủ động yêu mị, làm cho Không Ninh tiêu hồn thực cốt -- Không Ninh đối với yêu quái này có cực đại bóng ma trong lòng, căn bản không dám đụng vào đối phương. Cho nên mỗi lần đều là yêu quái chủ động.



Nhưng như vậy hiền lành, bất quá là dối trá biểu hiện giả dối mà thôi.



7 năm yêu ma đạo hạnh, làm cho Không Ninh có thể rõ ràng cảm giác được trong bụng yêu trứng rồi.



yêu trứng mỗi một ngày phát dục lớn lên, hấp thu Không Ninh tinh lực, đợi cho yêu trứng thành thục lúc, dù cho Không Ninh chết ngày.



Trước mắt Hạt mỹ nhân tuy là nhìn như mỹ thật là ôn nhu, nhưng ôn nhu biểu tượng dưới, lại cất giấu âm lãnh độc ác. Không Ninh tuyệt sẽ không bị bên ngoài ma túy.



Lắc đầu, Không Ninh nói: “Nhà của ta bất quá Tết Trung Nguyên, ngươi lộng mình thì tốt rồi."



Ở Không Ninh trong trí nhớ, phụ mẫu là theo thân tộc chặt đứt quan hệ, một mình dời đến núi Lan huyện thành nhỏ. Hàng năm Tết Trung Nguyên, phụ mẫu là bất quá.



Hàng năm trong thành những người khác bắt đầu hoá vàng mã lúc, phụ mẫu thì thúc giục Không Ninh thật sớm lên giường nghỉ tạm.



Vì vậy Không Ninh tuy là đi tới thế giới này mười một năm rồi, lại còn không có nghiêm chỉnh qua một lần Tết Trung Nguyên.



Thấy hắn như thế trả lời, Tô Nghiên cũng không kinh ngạc, gật đầu nói: “Thì ra là vậy... Nghiên Nhi đã biết."



Sau khi nói xong, yêu nữ liền cúi đầu, tiếp tục phong thư bọc, không nói gì thêm.



Không Ninh thấy nàng thật tình như thế cho chết đi người nhà phong thư bao, nhẫn không muốn hỏi yêu quái chết thật có thể thu được tiền này sao?



Dù sao Uyển Nhi nói qua, Âm Ty Thành Hoàng xảy ra vấn đề. Ngay cả Uyển Nhi loại này tu tiên thái điểu đều biết sự tình, trước mắt yêu quái khẳng định cũng biết.



Bất quá cuối cùng, Không Ninh vẫn là nhịn được tìm đường chết xung động, không dám nói lung tung.



Hắn đem phác đao treo ở trên tường, bỏ đi trên người bổ khoái phục, ôm một bộ sạch sẻ thường phục đi hậu viện tắm.



Đợi cho Không Ninh tắm rửa xong trở về, lúc chuẩn bị ngủ, phát hiện trong hôn phòng này bọc giấy đã chồng chất tại rồi sân góc nhà. Một thân tử y Tô Nghiên đang chuẩn bị xuất môn.



Nhìn thấy Không Ninh qua đây, Hạt mỹ nhân mỉm cười nói: “Phu quân, tối nay Nghiên Nhi không thể cùng ngươi chìm vào giấc ngủ. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Nghiên Nhi khi trở về biết tận lực không phải đánh thức ngươi."



Trong nhà yêu quái, như trước mỗi ngày ban đêm đều đi ra ngoài, không sai biệt lắm phải đến tảng sáng lúc mới vừa về.



Có mấy lần lúc trở lại, Không Ninh phát hiện quần áo của nàng có tổn hại, rõ ràng cho thấy đã xảy ra tranh đấu, lại thực lực của đối phương không kém.



Yêu nữ sau khi trở về, cỡi quần áo nằm vào Không Ninh trong lòng lúc, Không Ninh thỉnh thoảng còn có thể ngửi được nhàn nhạt mùi máu tươi.



Có chút mùi máu tươi là cái khác yêu vật, khí tức rất đục tạp, nhưng có chút cũng là Tô Nghiên.



Có mấy lần, Không Ninh trong lúc vô ý thấy được nàng vết thương trên tay. Những vết thương kia trung hiện lên ác độc yêu khí, làm cho thương thế không còn cách nào nhanh chóng khép lại.



Không Ninh minh bạch, trong @*@ này nữ yêu quái cùng trong huyện thành này yêu quái chung đụng được không phải là rất tốt.



Hoặc có lẽ là, tranh đấu ngày càng kịch liệt.



Mặc dù không biết chúng nó đến cùng ở cạnh tranh cái gì, nhưng Không Ninh lựa chọn sáng suốt không hỏi nhiều.



Trước sau như một gật đầu, Không Ninh giả mù sa mưa nói: “Cẩn thận một chút."



Tuy là trong lòng hắn ước gì yêu nữ này chết ở bên ngoài, nhưng đối phương mặt ngoài võ thuật làm tốt lắm, mình cũng không thể đánh phá cái này giả tạo mặt ngoài hòa bình không phải.



Tô Nghiên mỉm cười, nói: “Phu quân yên tâm, Nghiên Nhi không có chuyện gì. Những tên kia, gà đất chó sành mà thôi, không đáng giá nhắc tới."



Nói, Tô Nghiên chuẩn bị xuất môn.



Nhưng ở trước khi ra cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng nói.



"Được rồi phu quân, gần nhất mấy ngày nay không có chuyện, trời tối không phải phải ở bên ngoài dừng hắc."



"Tết Trung Nguyên sắp tới, trong thành cũng càng ngày càng nguy hiểm."



"Này yêu quái chịu quy củ có hạn, có thể sẽ không đối với ngươi tùy tiện ra tay, nhưng những vật khác thì chưa chắc."

Bài tập 3, một đoạn trong Vấn Kiếm - Hắc Đăng Hạ Hỏa @Thu Thủy vi

李昂三人再次婉拒景僧聆听讲经的邀请,离开景寺,

登上马车的时候杨域还在嘀咕着,“怎么现在连景教都学起街头算命的招式,见面就跟人说说印堂发黑有血光之灾了”

厉纬撇嘴道:“不这样怎么能招得到信众、挣得到香火钱呢。”

他们三人身上还佩戴着学宫腰牌,对于景教而言,如果学宫弟子能成为信众,那含金量肯定要比普通信众高不少。

李昂也不相信有血光之灾的说法,乘马车回到家里,想了想干脆把柴柴带出门,叫上宋绍元、尤都知还有一些朋友,一起去酒楼吃顿好的,就当过圣诞节了。

“这家金城坊酒楼的萝卜排骨汤还挺好喝的,有空可以过来尝一尝。冬吃萝卜夏吃姜嘛。”

李昂给自己和柴柴盛了碗汤,说道:“这喝汤,多是一件美事。”

“冬天要多吃萝卜?”

杨域眼前一亮,“这也是医理吗?”

宋绍元想了想说道:“《伤寒论》有云:十一月之时,阳气在里,胃中烦热,以阴气内弱,不能胜热。

可能冬天吃萝卜能清解积热?”

就不能是萝卜好吃吗?话说宋大哥你最近读书读得有点杂啊。

李昂咂了咂嘴巴,决定不再说话看杨域他们脸上的表情,估计回去以后家里也要开始吃萝卜汤了。

自从考进学宫以后,李昂生活上的习惯莫名其妙就会被长安家庭们所模仿。

比如绝对不吃没煮熟的河鲜海鲜,饭前便后坚持用肥皂洗手,只喝过滤、煮开过的水,

连李昂偶尔戴着的棉布口罩,街上都已经有效仿者出现。

有种自己成了长安城时尚风潮带领者的奇怪既视感。

李昂本来也想纠正这种古怪风气,不过后来想想,这样起码有助于推广公共卫生习惯,也就听之任之了。

话说,桌上好像没有猪肉酸菜炖粉条啊

粉条能用杂粮加工而成,而酸菜的原料大白菜在虞国好像还没有,得用十字花科的南方菘菜和北方芜菁杂交演化才能弄出来。

Lý Ngang ba người lần nữa từ chối nhã nhặn Cảnh Tăng lắng nghe giảng kinh mời, rời đi Cảnh tự,

Leo lên xe ngựa thời điểm Dương Vực còn tại nói thầm, "Làm sao hiện tại ngay cả Cảnh giáo đều học lên đầu đường coi bói chiêu thức, gặp mặt liền cùng người nói một chút ấn đường biến thành màu đen có họa sát thân "

Lệ Vĩ bĩu môi nói: "Không dạng này sao có thể chiêu đạt được tín chúng, kiếm được tiền hương hỏa đâu."

Ba người bọn họ trên thân còn đeo Học Cung lệnh bài, đối với cảnh dạy mà nói, nếu như Học Cung đệ tử có thể trở thành tín chúng, kia hàm kim lượng khẳng định phải so phổ thông tín chúng cao không ít.

Lý Ngang cũng không tin tưởng có họa sát thân thuyết pháp, ngồi xe ngựa về đến nhà, nghĩ nghĩ dứt khoát đem Sài Sài mang ra cửa, kêu lên Tống Thiệu Nguyên, Vưu Đô Tri còn có một số bằng hữu, cùng đi tửu lâu ăn bữa ngon, coi như qua lễ Giáng Sinh.

"Nhà này Kim Thành phường tửu lâu củ cải canh sườn còn rất tốt uống, có rảnh có thể tới nếm thử. Đông ăn củ cải hạ ăn gừng nha."

Lý Ngang cho mình cùng Sài Sài đựng chén canh, nói: "Cái này ăn canh, phần lớn là một kiện chuyện tốt."

"Mùa đông phải ăn nhiều củ cải?"

Dương Vực hai mắt tỏa sáng, "Đây cũng là y lý, lý thuyết y học sao?"

Tống Thiệu Nguyên nghĩ nghĩ nói: "« Thương Hàn Luận » có nói: Tháng mười một thời điểm, dương khí ở đâu, dạ dày bên trong phiền nóng, lấy âm khí bên trong yếu, không thể thắng nóng.

Khả năng mùa đông ăn củ cải có thể thanh giải tích nóng?"

Liền không thể là củ cải ăn ngon không? Lại nói Tống đại ca ngươi gần nhất đọc sách đọc đến có chút tạp a.

Lý Ngang chẹp chẹp miệng, quyết định không nói thêm gì nữa nhìn Dương Vực trên mặt bọn họ biểu lộ, đoán chừng sau này trở về trong nhà cũng muốn bắt đầu ăn củ cải canh.

Từ khi thi được Học Cung về sau, Lý Ngang trên sinh hoạt thói quen không hiểu thấu liền sẽ bị Trường An gia đình nhóm chỗ bắt chước.

Tỉ như tuyệt đối không ăn không đun sôi tôm cá tươi hải sản, trước khi ăn cơm liền sau kiên trì dùng xà phòng rửa tay, uống lọc, nấu mở qua nước,

Ngay cả Lý Ngang ngẫu nhiên mang theo vải bông khẩu trang, trên đường đều đã hữu hiệu mô phỏng người xuất hiện.

Có loại mình thành thành Trường An lúc còn phong trào dẫn đầu người kỳ quái ký ức ảo giác.

Lý Ngang lúc đầu cũng nghĩ uốn nắn loại này cổ quái tập tục, bất quá về sau ngẫm lại, dạng này tối thiểu có trợ giúp mở rộng vệ sinh công cộng quen thuộc, cũng liền buông xuôi bỏ mặc.

Lại nói, trên bàn giống như không có thịt heo dưa chua hầm miến a

Miến có thể sử dụng hoa màu gia công mà thành, mà dưa chua nguyên liệu rau cải trắng tại Ngu quốc còn giống như không có, phải dùng họ cây mù tạc phương nam rau cải trắng cùng phương bắc cây củ cải tạp giao diễn hóa mới có thể lấy ra.

Bài tập 4: Tu Tiên Tử Lộ Nhất Điều! của tác giả Yêu Tăng Hoa Vô Khuyết
Hạn nộp: 21h tối thứ hai 28/2

当晚。

跟赵小霜说会儿话之后,孟南就盘坐在自己编织的竹蒲团上,屁股底下传来清凉,他调整姿势,开始修行。

修行第一关:胎息。

胎息第一关:入静。

入静,即调心。

这是修行的入门功夫。

孟南在这一小小关卡中已经摸爬滚打两年之久,但迟迟达不到‘心随意降,头、手如同虚无,只觉脐中一点真息幽幽出入,移之不动’的这种境界,迟迟踏不进‘气感境’的门槛。

没奈何。

只能苦熬,唯持之以恒。

孟南从赵小霜那里打听到,‘他’是在婚后第二年晋升的‘气感境’,婚后第八年晋升的‘观想境’。

然后一直停留。

直到走火入魔。

修行重重难关,又伴随种种凶险。

‘走火入魔’就是最常见的一种,在修行界中屡见不鲜。

甚至小小的银链寨中也偶有出现。

不稀奇。

“不过我现在可得小心修行,争取在这八年时间里修成‘观想’,甚至踏入‘内气期’。”

孟南并不因为自己即使在这边再次死亡也只是回归现实就飘飘然不知所谓。

也别说什么死又没事干嘛怕死不敢浪。

实在是这一次机会太重要。

现在还没资格浪。

如果浪死,死在‘入静境’,那就等于白来一趟。再下次再来未来时空还不知道有什么要求要等到什么时间呢。

得慎重。

“不管西瓜芝麻,先抓到手里才是真的。”

孟南现在的小目标就是修成‘内气’。

其他的,且行且看。

……

接下来几天时间孟南都在熟悉这一处时空,十二年后的生活,了解十二年间的种种。

又过了几日。

他去看过被钱雨移植在寨中,有人把守的那株‘娑罗子’树。那树乍一看像是一蓬茶树,矮矮的,不大起眼。

孟南三五不时去看一眼,将这树的各个阶段各个季节的模样的记在脑海里。

抽空又打听到当初钱雨发现这株‘娑罗子’树的地方。

这地方不少人都知道,甚至连寨主都来看过,打听不难,过来也不难。其实就是一处不常来人的偏僻山坳,距离银链寨不远不近,以孟南的脚程,大约需要一个时辰的样子。来到这里,依稀还能看到挖走‘娑罗子’树之后留下的土坑。

孟南记下这个位置,并决定以后每年都要过来走几遍看几次。

还有寨里的‘娑罗子’树,也得继续看,常常看,争取彻底记下,岁月不磨。

小小的寨子没什么其他新闻,往前数十二年,值得称道的事情少之又少。

对孟南有用的就更少。

钱雨晋升真元期算一个。

‘娑罗子’树算一个。

再然后,就没了。

一年过去。

两年过去。

孟南来到这里的第二年年中,远在天霖洞,有一位真元期巅峰的准修士,五次铭感,定位三焦,然后成功晋升练气仙师,成为天霖洞开辟五十四年以来晋升的第一位仙师。

一时间,普天同庆!

三百峒寨大赦的大赦,放假的放假,摆席的摆席,喜庆至极。

银链寨一连摆了七天的流水席,全寨上下管吃管喝,孩子们欢天喜地,大人们也都整日笑呵。

别人晋升练气仙师跟他们没关系。

但放假跟流水席却是实打实的好处。

孟南一家子这七天里也吃了个尽兴。

第七天晚上。

孟南难得没有修行,跟赵小霜一番尽兴。

待到第二天一早,他才爬起来修行早课。

竹制蒲团。

孟南盘坐,上体正直,双手握子午扣,二目垂帘,眼观鼻。鼻观口,口观心。

舌抵上腭,心、神、意守脐部,心念不移。

不知过去多久。

孟南忽的心中一动,那一瞬间,他似乎无头也无手,全都感应不到,一切虚无。

肢体的感官不存。

其他方面就格外明显。

譬如此时。

孟南就感觉到,在他肚脐的位置,似乎有一点温凉滋生,酥酥麻麻,十分奇特。

但任他如何支使,这温凉气息始终不动。

再过少时。

孟南有些疲惫,他自然而然的睁开眼。

直到睁眼这一刹那,他才反应过来——

“一点真息!”

“气感成了!”

Đêm đó.

Nói với Triệu Tiểu Sương một chút lời sau, Mạnh Nam liền ngồi xếp bằng ở chính mình bện trên đồ đoàn trúc, dưới mông truyền đến mát mẻ, hắn điều chỉnh t.ư thế, bắt đầu tu hành.

Tu hành cửa thứ nhất: Thai Tức.

Thai Tức cửa thứ nhất: Nhập Tĩnh.

Nhập Tĩnh, tức điều tâm.

Đây là tu hành nhập môn công phu.

Mạnh Nam ở trong cửa ải nho nhỏ này đã sờ soạng lần mò hai năm lâu dài, nhưng chậm chạp không đạt tới Tâm tùy ý hàng, đầu, tay dường như hư vô, chỉ cảm thấy trong rốn một điểm chân tức thăm thẳm ra vào, di chi bất động loại cảnh giới này, chậm chạp đạp không tiến Khí Cảm cảnh ngưỡng cửa.

Không làm sao được.

Chỉ có thể chịu khổ, duy kiên trì bền bỉ.

Mạnh Nam từ Triệu Tiểu Sương nơi đó hỏi thăm được, Hắn là ở sau khi kết hôn năm thứ hai lên cấp Khí Cảm cảnh, sau khi kết hôn năm thứ tám lên cấp Quan Tưởng cảnh .

Sau đó vẫn dừng lại.

Mãi đến tận tẩu hỏa nhập ma.

Tu hành tầng tầng cửa ải khó, lại nương theo các loại hung hiểm.

Tẩu hỏa nhập ma chính là thường thấy nhất một loại, ở trong giới tu hành chẳng lạ lùng gì.

Thậm chí nho nhỏ trong Ngân Liên trại cũng có khi xuất hiện.

Không hiếm lạ.

"Bất quá ta hiện tại có thể phải cẩn thận tu hành, tranh thủ ở trong thời gian tám năm này tu thành Quan Tưởng, thậm chí bước vào Nội Khí kỳ."

Mạnh Nam cũng không bởi vì chính mình cho dù ở chỗ này lần thứ hai tử vong cũng chỉ là trở về hiện thực liền lâng lâng không biết mùi vị.

Cũng đừng nói cái gì chết lại không có chuyện làm mà sợ chết không dám lãng.

Thực sự là một cơ hội này quá trọng yếu.

Hiện tại còn không t.ư cách lãng.

Nếu như lãng chết, chết ở Nhập Tĩnh cảnh, vậy thì tương đương với đi một chuyến uổng công. Lần sau nữa lại đến tương lai thời không còn không biết có yêu cầu gì phải chờ tới thời gian nào đây.

Đến thận trọng.

"Không quản dưa hấu hạt vừng, trước tiên tóm vào trong tay mới là thật."

Mạnh Nam hiện tại tiểu mục tiêu chính là tu thành Nội Khí .

Cái khác, mà được mà nhìn.

. . .

Mấy ngày sau đó thời gian Mạnh Nam đều đang quen thuộc nơi này thời không, sau mười hai năm sinh hoạt, hiểu rõ mười hai năm gian các loại.

Lại quá rồi mấy ngày.

Hắn đến xem quá bị Tiền Vũ cấy ghép ở trong trại, có người trấn giữ gốc kia Sa La Tử cây. Cây kia mới nhìn như là một chùm cây trà, thấp thấp, không nổi lên mắt.

Mạnh Nam ba, năm thỉnh thoảng đi liếc mắt nhìn, đem cây này mỗi cái giai đoạn mỗi cái mùa dáng dấp nhớ ở trong đầu.

Bớt thời gian lại hỏi thăm được lúc trước Tiền Vũ phát hiện gốc này Sa La Tử cây địa phương.

Chỗ này không ít người đều biết, thậm chí ngay cả trại chủ đều đến xem qua, hỏi thăm không khó, lại đây cũng không khó. Kỳ thực chính là một chỗ không thường người đến hẻo lánh khe núi, khoảng cách Ngân Liên trại không xa không gần, lấy Mạnh Nam cước trình, khoảng chừng cần một canh giờ dáng vẻ. Đi tới nơi này, ngờ ngợ còn có thể nhìn thấy đào đi Sa La Tử cây sau lưu lại hố đất.

Mạnh Nam ghi nhớ vị trí này, cũng quyết định sau đó hàng năm đều muốn đi qua đi mấy lần nhìn mấy lần.

Còn có trong trại Sa La Tử cây, cũng phải tiếp tục nhìn, thường thường nhìn, tranh thủ triệt để ghi nhớ, năm tháng không mài.

Nho nhỏ trại không cái gì cái khác tin tức, hướng phía trước số mười hai năm, đáng giá khen ngợi sự tình đã ít lại càng ít.

Đối Mạnh Nam hữu dụng thì càng thiếu.

Tiền Vũ lên cấp Chân Nguyên kỳ tính một cái.

Sa La Tử cây tính một cái.

Lại sau đó, liền không còn.

Một năm qua đi.

Hai năm trôi qua.

Mạnh Nam đi tới nơi này năm thứ hai trong năm, cách xa ở Thiên Lâm động, có một vị Chân Nguyên kỳ đỉnh phong chuẩn tu sĩ, năm lần Minh Cảm, định vị Tam Tiêu, sau đó thành công lên cấp Luyện Khí tiên sư, trở thành Thiên Lâm động mở ra 54 năm tới nay lên cấp người thứ nhất tiên sư.

Trong lúc nhất thời, khắp chốn mừng vui!

Ba trăm động trại đại xá đại xá, nghỉ nghỉ, bày tiệc bày tiệc, vui mừng đến cực điểm.

Ngân Liên trại liên tiếp xếp đặt bảy ngày tiệc cơ động, toàn trại trên dưới lo ăn quản uống, bọn nhỏ rất vui mừng, các đại nhân cũng đều cả ngày cười a.

Người khác lên cấp Luyện Khí tiên sư không có quan hệ gì với bọn họ.

Nhưng nghỉ cùng tiệc cơ động nhưng là chân thật chỗ tốt.

Mạnh Nam toàn gia trong bảy ngày này cũng ăn cái tận hứng.

Ngày thứ bảy buổi tối.

Mạnh Nam khó được không có tu hành, cùng Triệu Tiểu Sương một phen tận hứng.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn mới bò lên tu hành bài tập buổi sớm.

Trúc chế bồ đoàn.

Mạnh Nam ngồi xếp bằng, thân trên chính trực, hai tay nắm tử ngọ móc, hai mục rèm, mắt nhìn mũi. Mũi nhìn miệng, miệng xem tâm.

Lưỡi chống đỡ trên ngạc, tâm, thần, ý thủ rốn bộ, tâm niệm không di.

Không biết đi qua bao lâu.

Mạnh Nam bỗng trong lòng hơi động, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ không đầu cũng không tay, tất cả đều không cảm ứng được, tất cả hư vô.

Tứ chi cảm quan không tồn.

Những phương diện khác liền đặc biệt rõ ràng.

Thí dụ như lúc này.

Mạnh Nam cũng cảm giác được, ở hắn rốn vị trí, tựa hồ có một chút ấm lạnh sinh sôi, tê tê dại dại, hết sức kỳ lạ.

Nhưng mặc hắn làm sao sai khiến, này ấm lạnh khí tức trước sau bất động.

Lại quá không bao lâu.

Mạnh Nam có chút uể oải, hắn một cách tự nhiên mở mắt ra.

Mãi đến tận mở mắt trong chớp mắt này, hắn mới phản ứng được ——

"Một điểm chân tức!"

"Khí Cảm xong rồi!"

@Thu Thủy vi @Bảo Ca :gjsyynk:
ôi cái cảm giác quen thuộc này :4cool_baffle:
mà hình như cái cam kết ta chưa làm được chương nào thì phải :54:
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Tại hạ đọc qua convert thì đoán câu in đậm chắc như này: "Mạnh Nam không hề cảm thấy dù chết cũng cùng lắm là trở về thực tại nên chẳng có gì đáng sợ."
câu này của chú vẫn sượng lắm, nghiêm túc dùng quick để cho ra câu hay hơn đi
 

Tử Hy cư sĩ

Kim Tiên Hậu Kỳ
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
121,10
Tu vi
4.428,00
Trả bài tập 1 ạ:
Mặc dù không thấy được mặt, nhưng Lục Kinh Yến vẫn nhận ra hắn, nàng cơ hồ không do dự, liền bật thốt lên: "Dừng xe. "

Tài xế lái xe thuê liên tục không ngừng đạp thắng xe.
<bị trùng nghĩa, lược 1 trong 2 từ là đc>

Lục Kinh Yến quay hạ cửa sổ xe xuống, gió tạt vào trong xe, làm mặt có chút lạnh, Lục Kinh Yến đang say lập tức tỉnh rượu không ít, nàng chớp mắt nháy mắt một cái rồi chăm chăm nhìn ra ngoài, đúng như dự đoán, thật đúng là tên tra nam mà cô gặp trong quán rượu buổi tối hôm đấy gặp một tên cặn bã.
<nháy mắt: nghe giống như ra hiệu>

Hắn không đứng một mình, đứng trước mặt một cô gái, tóc đen váy đầm dài, nhìn cũng rất hiền lương thục đức.

Cô bé kia không mang dù, tóc cũng bị ướt, ngước đầu đang khóc lê hoa tỉu vũ.

Thịnh Tiện một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc chút nào, dù không biết an ủi cô bé một chút <sai nghĩa>có ô cũng không che cho nàng lấy một lần, ngay đến cả kiên nhẫn cũng không có, đối mặt người ta cô gái khóc sướt mướt, còn nghĩ bỏ rơi người ta cho gọn.

Nữ hài tử kia phản ứng ngược lại phản ứng rất nhanh, tranh thủ hắn còn chưa nhấc được bước chân nào, bắt ngay cánh tay của hắn. Cô gái khóc càng dữ dội, giống như là đang cầu xin hắn một cái gì đó.

Hắn phản ứng lại không hề bị động, một chút cũng không bị lay động bởi hành động của cô, mặt không chút lưu tình mặt hất ra cánh tay của cô gái ra dứt khoát.

Động tác kia còn mạnh mẽ dứt khoát, thậm chí còn có chút ghét bỏ điểm chê cái hành độngkia.

Cô gái bị bỏ rơi phải lùi lại hai bước rồi ngồi bẹp xuống đất liền , sau đó khóc còn thảm hại hơn trước.

Lục Kinh Yến nhìn một chút rồi giơ dù rời đi, Thịnh Tiện thì lại nhìn một cô nương ngồi chồm hổm dưới đất khóc, não tưởng ra trong đầu nhớ lại tiết mục về một trận “nữ chính si tình bị nam chính bỏ rơi”.
<Tách câu sai mất nghĩa gốc> LKY nhìn Thịnh Tiện cầm ô xoay người rời đi, rồi quay mặt lại nhìn cô gái đang ngồi xổm dưới đất khóc không ngừng kia....

Không cần nói, tiếng khóc kia phối hợp với mưa nhỏ này, thật đúng là một hình ảnh rất thương cảm.

Lục Kinh Yến chậm rãi lắc đầu một cái, một bên tỏ ý thay mặt tài xế lái xe thuê đang lo lái về phía trước, một bên chậm rãi trong đầu nghĩ nàng quả nhiên không bao giờ thấy hết đàn ông tồi, tên kia ngàn năm cũng thế, quả nhiên đủ loại cặn bã.
<một bên thầm nghĩ ở trong đầu......>
Không tới nửa giờ nửa phút, xe vượt qua Thịnh Tiện.

Trước mặt đúng lúc là đèn đỏ, xe lập tức ngừng lại.

Lục Kinh Yến đem cánh tay dựa trên cửa sổ xe bị ướt mấy giọt mưa làm ướt, tách tách rơi trúng cửa sổ xe, hướng về phía Thịnh Tiện, huýt sáo một cái.

Thịnh Tiện không phản ứng.

Lục Kinh Yến tiếp tục thổi.

Thịnh Tiện mang nghiêng dù, nhìn về hướng huýt sáo.
Tiểu bối muốn hỏi chút về từ "hoa lê tỉu vũ". Cái cụm từ này nghĩa là sao ạ?:7obgkek: Làm tiểu bối nghĩ đến hoa lê đọng mấy giọt mưa ạ?

Thêm chữ vào câu cx ok á, nhưng dùng từ hơi lộn xộn, để ý một xíu!

Đôi chỗ hơi lậm convert.
 

Tử Hy cư sĩ

Kim Tiên Hậu Kỳ
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
121,10
Tu vi
4.428,00
Bài tập 5: Tác phẩm Kiếm Vương Triều của Vô Tội - Q6: Chương 6

无论是从这支四千骑军的骑术,冲刺的速度以及那种无畏的气势来看,姬杏白都可以断定这支骑军是大楚王朝最为精锐的骑军之一。

这样的一支骑军按照正常的配备,不是像今天这样连轻薄的甲衣都没有穿的情形下,战斗力远超数万寻常民众,哪怕不能杀死七万余寻常民众,彻底冲溃应该没有任何的问题。

然而若纯粹论战力,那一名自尽于遥远的长陵皇宫里的老宫女,她这样一名大宗师的生死便更胜于这七万余人。

有些东西,便不能这样简单的衡量。姬杏白看着被血染红的湖面,他看到了很多先前已经上岸的年轻人重新下水。

他还没有出声,这些年轻人已经自发的在打捞这支骑军的军士遗体。

越来越多的人下水,甚至包括许多先前还因为绝望而在痛哭着的人。

军士的遗体被首先从靠近对岸的水面被拖上了这边岸边,接着便是粮食和马匹,这是贯穿大半个湖面的艰难跋涉,然而这一夜却似乎无人再觉得疲惫。

先前为了让这些人跟随着他来到这片湖边,姬杏白动用了一切可以动用的手段,但是这一夜里,他却不需要说任何的话语,只是站着看着这样的画面,看成了雕像一般。

很多妇孺在清洗这些军士的遗体,除了开始处理粮食、药物和那些马匹之外,很多人沉默的将这些军士所携带的一些武器,包括刺入他们身上的箭矢和其它锐器佩在了身上。

队伍里依旧有许多压抑的哭喊声,但是有一种伟大的力量,却在人群中蔓延。

姬杏白知道,今夜过后,这样的力量不只在湖岸边的这些人心中蔓延,还会在楚境更多的地方蔓延。

……

“唐折风,黑夜里看山是黑乎乎的一团,看得见什么东西,也太过无聊了吧?”

“夜里跑出来看任何的东西都是远远的看不清楚,本身就很无聊啊,又不是只有看山才无聊。”

“说的也对,反正无聊,还不如陪兄弟透透风。”

距离阳山郡很远的阴山一带战场上,夜色里裹映着无数楚军的营帐,而这些营帐中的一座山丘上,静静的矗立着七条身影,其中六人都不说话,只有一个人很无聊,很怪异的在自己和自己说话。

他身边的这些人都早已习惯他一到兴奋的时刻就自己和自己说话的怪癖。

跟随着唐昧隐居了很多年,他们互相之间对彼此了如指掌。

就如今夜,即便是大楚各名名将身边的军师和谋士们都没有觉察出唐昧下达的一些军令之中包含着什么样的用意,然而此时站在唐昧身周的这些人却都可以不靠军令的深刻剖析,只靠唐昧一些细微的神色变化,便明白了唐昧接下来要做什么。

“会不会太冒险?”

一片冰冷,长发飘飘的赵剑炉修行者赵策没有去管唐折风的自说自话,转头看了一眼唐昧,问道。
Vô luận là từ nơi này chi bốn nghìn kỵ quân cỡi ngựa kỹ thuật, chạy nước rút tốc độ cùng với cái loại này không sợ khí thế đến xem, Cơ Hạnh Bạch đều có thể kết luận cái này chi kỵ quân là Đại Sở Vương Triều tinh nhuệ nhất kỵ quân một trong.

Như vậy một chi kỵ quân dựa theo bình thường phân phối, không giống là hôm nay như vậy liền sơ sài áo giáp đều không có xuyên tình hình xuống, sức chiến đấu vượt xa mấy vạn bình thường dân chúng, dù là không thể giết chết hơn bảy vạn bình thường dân chúng, triệt để trùng bại có lẽ không có có vấn đề gì.

Nhưng mà như thuần túy luận chiến lực lượng, cái kia một gã tự tận ở xa xôi Trường Lăng trong hoàng cung cung nữ già, nàng như vậy một gã Đại Tông Sư sinh tử liền càng hơn tại cái này hơn bảy vạn người.

Có nhiều thứ, liền không thể đơn giản như vậy cân nhắc.

Cơ Hạnh Bạch nhìn xem bị máu nhuộm đỏ mặt hồ, hắn thấy được rất nhiều lúc trước đã lên bờ người trẻ tuổi một lần nữa xuống nước.

Hắn vẫn không có lên tiếng, những người tuổi trẻ này đã tự phát tại vớt cái này chi kỵ quân quân sĩ di thể.

Càng ngày càng nhiều người xuống nước, thậm chí kể cả rất nhiều lúc trước cũng bởi vì tuyệt vọng mà tại khóc rống lấy người.

Quân sĩ di thể bị đầu tiên từ tới gần bờ bên kia mặt nước được kéo lên bên này bên cạnh bờ, tiếp theo chính là lương thực cùng ngựa, đây là xỏ xuyên qua hơn phân nửa mặt hồ khó khăn bôn ba, nhưng mà một đêm này lại tựa hồ như không người lại cảm thấy mỏi mệt.

Lúc trước vì để cho những người này theo sau hắn đi tới nơi này mảnh bên hồ, Cơ Hạnh Bạch vận dụng hết thảy có thể vận dụng thủ đoạn, nhưng mà trong một đêm này, hắn rồi lại không cần nói bất luận cái gì lời nói, chẳng qua là đứng đấy nhìn xem hình ảnh như vậy, nhìn đã thành pho tượng một loại.

Rất nhiều phụ nữ và trẻ em tại tẩy trừ những thứ này quân sĩ di thể, ngoại trừ bắt đầu xử lý lương thực, dược vật cùng những cái kia ngựa bên ngoài, rất nhiều người trầm mặc đem những thứ này quân sĩ làm cho mang theo một ít vũ khí, kể cả đâm vào trên người bọn họ mũi tên cùng khác căn sắc bén đeo tại trên người.

Trong đội ngũ như trước có thật nhiều áp lực tiếng la khóc, nhưng mà có một loại vĩ đại lực lượng, rồi lại trong đám người lan tràn.

Cơ Hạnh Bạch biết rõ, tối nay sau đó, lực lượng như vậy không chỉ tại ven bờ hồ những người này trong lòng lan tràn, còn có thể tại Sở cảnh càng nhiều nữa địa phương lan tràn.



"Đường Chiết Phong, trong đêm tối nhìn núi là đen sì một đoàn, thấy được cái gì, cũng quá mức nhàm chán đi?"

"Trong đêm chạy đến nhìn bất luận cái gì đồ vật đều là xa xa thấy không rõ lắm, bản thân cũng rất nhàm chán a, cũng không phải chỉ có nhìn núi mới nhàm chán."

"Nói cũng đúng, dù sao nhàm chán, còn không bằng cùng huynh đệ xuyên qua gió lùa."

Khoảng cách Dương Sơn Quận rất xa Âm Sơn khu vực trên chiến trường, trong bóng đêm khỏa chiếu đến vô số Sở quân doanh trướng, mà những thứ này trong doanh trướng một ngọn núi trên đồi, lẳng lặng đứng sừng sững lấy bảy đầu thân ảnh, trong đó sáu người đều không nói lời nào, chỉ có một người rất nhàm chán, rất quái dị tại chính mình nói chuyện với mình.

Bên cạnh hắn những người này đều sớm thành thói quen hắn vừa đến hưng phấn thời khắc liền bản thân nói chuyện với mình cổ quái.

Theo sau Đường Muội ẩn cư rất nhiều năm, bọn hắn lẫn nhau giữa đối với lẫn nhau rõ như lòng bàn tay.

Giống như tối nay, mặc dù là Đại Sở tất cả tên danh tướng bên người quân sư cùng mưu sĩ đám đều không có cảm giác thấy Đường Muội truyền đạt một ít quân lệnh bên trong bao hàm cái dạng gì dụng ý, nhưng mà lúc này đứng ở Đường Muội quanh người những người này rồi lại cũng có thể không dựa vào quân lệnh khắc sâu phân tích, chỉ dựa vào Đường Muội một ít rất nhỏ thần sắc biến hóa, liền đã minh bạch Đường Muội kế tiếp muốn làm cái gì.

"Có thể hay không quá mạo hiểm?"

Một mảnh lạnh như băng, tóc dài bồng bềnh Triệu Kiếm Lô Tu Hành Giả Triệu sách không có đi quản Đường Chiết Phong tự quyết định, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Muội, hỏi.


Hạn nộp 21h thứ năm 3/3
@Thu Thủy vi @Bảo Ca @Tiểu Lack(L)

cái nào khó hiểu tag @Hoàng Hi Bình @Sae Krs nhé!!! :54::54:
 

Tiểu Lack(L)

Phàm Nhân
Moderator
Ngọc
2.000,03
Tu vi
0,00
Bài tập 5: Tác phẩm Kiếm Vương Triều của Vô Tội - Q6: Chương 6

无论是从这支四千骑军的骑术,冲刺的速度以及那种无畏的气势来看,姬杏白都可以断定这支骑军是大楚王朝最为精锐的骑军之一。

这样的一支骑军按照正常的配备,不是像今天这样连轻薄的甲衣都没有穿的情形下,战斗力远超数万寻常民众,哪怕不能杀死七万余寻常民众,彻底冲溃应该没有任何的问题。

然而若纯粹论战力,那一名自尽于遥远的长陵皇宫里的老宫女,她这样一名大宗师的生死便更胜于这七万余人。

有些东西,便不能这样简单的衡量。姬杏白看着被血染红的湖面,他看到了很多先前已经上岸的年轻人重新下水。

他还没有出声,这些年轻人已经自发的在打捞这支骑军的军士遗体。

越来越多的人下水,甚至包括许多先前还因为绝望而在痛哭着的人。

军士的遗体被首先从靠近对岸的水面被拖上了这边岸边,接着便是粮食和马匹,这是贯穿大半个湖面的艰难跋涉,然而这一夜却似乎无人再觉得疲惫。

先前为了让这些人跟随着他来到这片湖边,姬杏白动用了一切可以动用的手段,但是这一夜里,他却不需要说任何的话语,只是站着看着这样的画面,看成了雕像一般。

很多妇孺在清洗这些军士的遗体,除了开始处理粮食、药物和那些马匹之外,很多人沉默的将这些军士所携带的一些武器,包括刺入他们身上的箭矢和其它锐器佩在了身上。

队伍里依旧有许多压抑的哭喊声,但是有一种伟大的力量,却在人群中蔓延。

姬杏白知道,今夜过后,这样的力量不只在湖岸边的这些人心中蔓延,还会在楚境更多的地方蔓延。

……

“唐折风,黑夜里看山是黑乎乎的一团,看得见什么东西,也太过无聊了吧?”

“夜里跑出来看任何的东西都是远远的看不清楚,本身就很无聊啊,又不是只有看山才无聊。”

“说的也对,反正无聊,还不如陪兄弟透透风。”

距离阳山郡很远的阴山一带战场上,夜色里裹映着无数楚军的营帐,而这些营帐中的一座山丘上,静静的矗立着七条身影,其中六人都不说话,只有一个人很无聊,很怪异的在自己和自己说话。

他身边的这些人都早已习惯他一到兴奋的时刻就自己和自己说话的怪癖。

跟随着唐昧隐居了很多年,他们互相之间对彼此了如指掌。

就如今夜,即便是大楚各名名将身边的军师和谋士们都没有觉察出唐昧下达的一些军令之中包含着什么样的用意,然而此时站在唐昧身周的这些人却都可以不靠军令的深刻剖析,只靠唐昧一些细微的神色变化,便明白了唐昧接下来要做什么。

“会不会太冒险?”

一片冰冷,长发飘飘的赵剑炉修行者赵策没有去管唐折风的自说自话,转头看了一眼唐昧,问道。
Vô luận là từ nơi này chi bốn nghìn kỵ quân cỡi ngựa kỹ thuật, chạy nước rút tốc độ cùng với cái loại này không sợ khí thế đến xem, Cơ Hạnh Bạch đều có thể kết luận cái này chi kỵ quân là Đại Sở Vương Triều tinh nhuệ nhất kỵ quân một trong.

Như vậy một chi kỵ quân dựa theo bình thường phân phối, không giống là hôm nay như vậy liền sơ sài áo giáp đều không có xuyên tình hình xuống, sức chiến đấu vượt xa mấy vạn bình thường dân chúng, dù là không thể giết chết hơn bảy vạn bình thường dân chúng, triệt để trùng bại có lẽ không có có vấn đề gì.

Nhưng mà như thuần túy luận chiến lực lượng, cái kia một gã tự tận ở xa xôi Trường Lăng trong hoàng cung cung nữ già, nàng như vậy một gã Đại Tông Sư sinh tử liền càng hơn tại cái này hơn bảy vạn người.

Có nhiều thứ, liền không thể đơn giản như vậy cân nhắc.

Cơ Hạnh Bạch nhìn xem bị máu nhuộm đỏ mặt hồ, hắn thấy được rất nhiều lúc trước đã lên bờ người trẻ tuổi một lần nữa xuống nước.

Hắn vẫn không có lên tiếng, những người tuổi trẻ này đã tự phát tại vớt cái này chi kỵ quân quân sĩ di thể.

Càng ngày càng nhiều người xuống nước, thậm chí kể cả rất nhiều lúc trước cũng bởi vì tuyệt vọng mà tại khóc rống lấy người.

Quân sĩ di thể bị đầu tiên từ tới gần bờ bên kia mặt nước được kéo lên bên này bên cạnh bờ, tiếp theo chính là lương thực cùng ngựa, đây là xỏ xuyên qua hơn phân nửa mặt hồ khó khăn bôn ba, nhưng mà một đêm này lại tựa hồ như không người lại cảm thấy mỏi mệt.

Lúc trước vì để cho những người này theo sau hắn đi tới nơi này mảnh bên hồ, Cơ Hạnh Bạch vận dụng hết thảy có thể vận dụng thủ đoạn, nhưng mà trong một đêm này, hắn rồi lại không cần nói bất luận cái gì lời nói, chẳng qua là đứng đấy nhìn xem hình ảnh như vậy, nhìn đã thành pho tượng một loại.

Rất nhiều phụ nữ và trẻ em tại tẩy trừ những thứ này quân sĩ di thể, ngoại trừ bắt đầu xử lý lương thực, dược vật cùng những cái kia ngựa bên ngoài, rất nhiều người trầm mặc đem những thứ này quân sĩ làm cho mang theo một ít vũ khí, kể cả đâm vào trên người bọn họ mũi tên cùng khác căn sắc bén đeo tại trên người.

Trong đội ngũ như trước có thật nhiều áp lực tiếng la khóc, nhưng mà có một loại vĩ đại lực lượng, rồi lại trong đám người lan tràn.

Cơ Hạnh Bạch biết rõ, tối nay sau đó, lực lượng như vậy không chỉ tại ven bờ hồ những người này trong lòng lan tràn, còn có thể tại Sở cảnh càng nhiều nữa địa phương lan tràn.



"Đường Chiết Phong, trong đêm tối nhìn núi là đen sì một đoàn, thấy được cái gì, cũng quá mức nhàm chán đi?"

"Trong đêm chạy đến nhìn bất luận cái gì đồ vật đều là xa xa thấy không rõ lắm, bản thân cũng rất nhàm chán a, cũng không phải chỉ có nhìn núi mới nhàm chán."

"Nói cũng đúng, dù sao nhàm chán, còn không bằng cùng huynh đệ xuyên qua gió lùa."

Khoảng cách Dương Sơn Quận rất xa Âm Sơn khu vực trên chiến trường, trong bóng đêm khỏa chiếu đến vô số Sở quân doanh trướng, mà những thứ này trong doanh trướng một ngọn núi trên đồi, lẳng lặng đứng sừng sững lấy bảy đầu thân ảnh, trong đó sáu người đều không nói lời nào, chỉ có một người rất nhàm chán, rất quái dị tại chính mình nói chuyện với mình.

Bên cạnh hắn những người này đều sớm thành thói quen hắn vừa đến hưng phấn thời khắc liền bản thân nói chuyện với mình cổ quái.

Theo sau Đường Muội ẩn cư rất nhiều năm, bọn hắn lẫn nhau giữa đối với lẫn nhau rõ như lòng bàn tay.

Giống như tối nay, mặc dù là Đại Sở tất cả tên danh tướng bên người quân sư cùng mưu sĩ đám đều không có cảm giác thấy Đường Muội truyền đạt một ít quân lệnh bên trong bao hàm cái dạng gì dụng ý, nhưng mà lúc này đứng ở Đường Muội quanh người những người này rồi lại cũng có thể không dựa vào quân lệnh khắc sâu phân tích, chỉ dựa vào Đường Muội một ít rất nhỏ thần sắc biến hóa, liền đã minh bạch Đường Muội kế tiếp muốn làm cái gì.

"Có thể hay không quá mạo hiểm?"

Một mảnh lạnh như băng, tóc dài bồng bềnh Triệu Kiếm Lô Tu Hành Giả Triệu sách không có đi quản Đường Chiết Phong tự quyết định, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Muội, hỏi.


Hạn nộp 21h thứ năm 3/3
@Thu Thủy vi @Bảo Ca @Tiểu Lack(L)

cái nào khó hiểu tag @Hoàng Hi Bình @Sae Krs nhé!!! :54::54:
:xinloi: để tiểu bối xong 3 bài trước đã ạ. Tí thử tiếp liền ạ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top