Nam Ảnh Hào Ca
Tác giả: Thị Sử Chi Giả
Thể loại võ hiệp, huyền huyễn, cung đấu, xây dựng thế lực
Truyện lấy bối cảnh tại Thiên Cương đại lục, nhân vật chính có tên là Phạm Hoài, xuất thân bình dân, vô tình bỏ lỡ cuộc thi tuyển chọn học giả thì lại đến với con đường võ đạo. Tại đây hắn dần dần trưởng thành, phát triển bản thân và xây dựng nên một thế lực của riêng mình, từng bước lên đến đỉnh cao nhân sinh.
Mình đăng chương 1 trước mong được admin duyệt. Mình xin cảm ơn ạ.
Chương 1: Thanh niên sĩ tử
Thiên Cương đại lục rộng lớn được chia làm ngũ vực có Nam Thiên, Bắc Phong, Tây Mạc, Đông Hải và Trung Nguyên. Nam Thiên thì thiên nhiên hài hòa, quanh năm cỏ cây tươi tốt. Bắc Phong có gần một nửa là thảo nguyên bao la, còn một nửa trên cực bắc là vùng đất băng tuyết quanh năm. Tây Mạc thì được bao phủ bằng toàn bộ đại mạc nắng nóng, cây cối, động vật khó phát triển. Đông Hải và Trung Nguyên lại là hai vực chia nhau nhiều tài nguyên nhất, một vực thì biển cả bao la, một vực thì có dân số nhiều nhất, mọi thứ phát triển gần như áp đảo bốn vực còn lại.
Tại Nam Thiên, ở một quốc gia nhỏ phía nam của vực có tên là Nam Quyết Quốc. Năm thứ hai sau khi tân Hoàng đế Khương Hạ lên ngôi, người tổ chức khoa thi học giả để lựa chọn nhân tài giúp ngài trị quốc an dân. Trên đường xá đông người tại kinh thành Hoàng Long, một thanh niên khoảng 17 tuổi có gương mặt khá tuấn tú thư sinh, đầu búi tóc, thân khoác áo lụa thâm, lưng đeo ống trúc vừa chạy vừa xin nhường đường trông có vẻ rất vội vàng.
“Nhường đường”
“Xin nhường đường cho ta”
Đột nhiên ầm một tiếng, cả người tông trúng một tên trung niên, cả hai nằm lăn quay ra đất.
“Ây ui, ta nói tên mù nào vội vội vàng vàng đi tìm tổ tông ngươi à, đi đường bỏ mắt ở nhà hay sao”
“Xin lỗi, xin lỗi ta không cố ý”
Vừa nói xong câu xin lỗi định chạy tiếp thì bị tên trung niên kia nắm tay lại.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi định xin lỗi là xong hay sao. Ngươi xem cả cái cơ nghiệp của ta bị ngươi phát nát rồi đây này”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào cái bàn trúc bị ngã đưa bốn chân lên trời ở giữa đường, bên cạnh là cây sào dài ở trên có treo tấm vải trắng đề hai chữ bói toán.
“Thúc thúc à không phải chứ, ta thật sự không cố ý mà. Thật sự ta đang vội lắm, người buông ta ra đi”
Vừa dùng tay giữ hắn, tên trung niên vừa nhìn đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi dùng ánh mắt khó hiểu nói với hắn.
“Ngươi là sĩ tử đi thi à, nhưng mà cuộc thi sớm đã bắt đầu từ giờ Thìn rồi mà. Giờ đã là giờ Ngọ rồi đấy”
“Người nói giờ đã là giờ Ngọ rồi à?”
Nói xong tên sĩ tử này nhìn qua nhìn lại trên đường rồi nhìn lên bầu trời, đứng như trời trồng một chút rồi bỗng ngồi sụp xuống đất thẫn thờ
“Ta bỏ lỡ rồi”
“Bao nhiêu cố gắng của ta, bao nhiêu tài sản của phụ mẫu ta, ta quăng đi hết rồi"
"Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà sao lại thành ra thế này"
“…”
Người trung niên nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại, rồi lấy tay xoa xoa mi tâm thì thầm
“Trông ngươi xem còn thảm hơn cả bần đạo, ngươi bảo ta lòng dạ nào đi bắt đền ngươi đây”
“Thôi thôi vậy, ngươi xem thu xếp cho tốt rồi về quê nhà đi. Coi như hôm nay ta làm phước vậy”
Nói xong hắn dọn dẹp bàn với cây sào rồi nhìn tên thanh niên đang ngồi dưới đất, lắc đầu thở dài rồi quay người đi để lại một câu
“Ta xem sắc mặt ngươi không ổn lắm, dạo này ra đường cẩn thận một chút, tốt nhất là tìm nơi nào đó ở khoảng mười ngày sau hẳn đi”
…
Vài ngày sau, trên một con đường vắng vẻ, hai bên đường là cỏ cây mọc um tùm, trông có vẻ như đây là một con đường mòn do người địa phương thường đi nên để lại chứ không phải là đường mở ra cho mọi người đi lại. Một tên thanh niên lê trông không có một chút sức sống nào, tay thì cầm theo ống trúc để đựng giấy mực, đôi mắt thất thần đang cố gắng lê lết bước đi. Bỗng nhiên từ trong bụi rậm bên đường lao ra hai tên trung niên nhìn lực lưỡng, mình để trần, mặt thì bịt kín chỉ để lại đôi mắt trông có vẻ rất hung dữ.
“Bao nhiêu tiền thì để lại rồi cút đi”
“Nhanh lên đừng để bọn ta phải dùng vũ lực”
“…”
Chỉ có im lặng, không có phản kháng hay lời nói nào đến từ người thanh niên kia.
Hai tên cướp nhìn nhau nói nhỏ.
“Tên này hắn bị ngu à”
“Nhìn sang trọng vậy mà đầu óc có vấn đề à”
Lời này cũng cùng lúc thốt ra từ miệng của một người trung niên đang đứng sau gốc cây ở phía xa xa. Người này trông vào khoảng 30 tuổi, gương mặt hiền lành, bên ngoài là chiếc áo vạt dài cổ tròn màu trắng, chân đi đôi giày vuông đen. Nhìn tổng thể có vẻ rất phong lưu phóng khoáng, đây đúng là tên thầy bói toán vài ngày trước va phải tên thiếu niên đang đứng trước mắt kia ở kinh thành. Hắn thở dài.
“Mệnh ta sao lại có một tia gắn liền với tên nhóc này thế, đã cố tình tránh đi rồi mà vẫn dính phải.”
“Mà hai tên cướp này sao lại có dao động tu vi phàm cảnh trung kỳ nhỉ, võ giả bây giờ nghèo tới mức này sao”
Trong lúc đó thì phía bên kia hai tên cướp đang tranh thủ lục soát trên người tên thiếu niên đang đứng như trời trồng kia
“Này có nên chừa ít lộ phí cho hắn không”
“Ngươi có cái ăn không, tự lo cho bản thân đã”
Sau một hồi “thu xếp hành trang” giúp tên thiếu niên, hai tên cướp này đang chuẩn bị rút lui thì bên tai vang lên giọng nói có phần hơi lười biếng.
“Hai tên võ giả sức dài vai rộng sao không tìm việc chính đáng mà làm, trốn một xó làm cướp nhìn xem có hèn mọn không”
Chưa kịp nhìn xem giọng nói đến từ đâu thì vút một cái, một tên thì bị cây sào dài đập vào trước ngực bay ngược về sau mười thước, tên còn lại chưa kịp định hình thì đầu bị một bàn tay đập vào mặt ngã nhào xuống đất nằm bất động.
“Dạo này khó chịu trong người nên ra tay hơi quá thì phải”
Kết chương 1.