[Sáng Tác] Nơi tiếp nhận bản nháp và sơ duyệt cấp nick reader Sáng tác

Thẩm Vãn Tình

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
47.591,16
Tu vi
50,05
Mình xin tk reader để đăng truyện nha
Tên: Đại Đạo Vĩnh Hằng
Tác giả: Thẩm Vãn Tình
Thể loại: Xuyên không, ngôn tình, hài hước, hệ thống.
Tình trạng: Đang ra
Chương 1: Trước tiên cứ cố gắng giữ được cái mạng nhỏ này đã

Ánh sáng trắng mờ ảo chiếu rọi từ trên cao, vạn vật xung quanh dường như biến mất vào trong không gian vô tận. Lạc Thiên cảm thấy mình như đang chìm vào một dòng chảy vô hình, cảm giác như thể linh hồn của mình đang vỡ vụn, bị xé rách giữa các thế giới. Cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể, và trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn bộ thân thể.
Lạc Thiên-một cô gái bình thường của thế giới hiện đại. Cô nhớ mình đang ngồi trong thư viện và vô tình mở ra một cuốn sách thần bí dính đầy bụi bặm. Rồi cô bất ngờ bị cuốn vào một luồng ánh sáng chói mắt. Cơn đau âm ỉ trên người khiến cô rùng mình, buộc phải mở mắt. "??!!..."
Trần nhà xám xịt của thư viện không còn nữa, thay vào đó là bầu trời trong xanh vạn dặm không mây, bên dưới là đất bùn cứng ngắc, hương cỏ thoang thoảng trong không khí cùng với...mùi máu tanh nồng nặc. Lạc Thiên ngẩn người một lúc, nhất thời nghĩ mình đang nằm mơ.Nhưng tất cả những điều này đều quá chân thực. Cô chậm rãi ngồi dậy, không chút do dự véo mạnh vào mu bàn tay, cơn đau nhói khiến cô không khỏi rùng mình.
Cô...xuyên không?
Chưa kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói vang lên trong đầu cô, lạnh lùng nhưng lại đầy uy nghiêm, như thể phát ra từ một thực thể vĩnh hằng: "Ngươi đã bước vào con đường Đại Đạo Vĩnh Hằng.một hành trình không có đường lui."
Cô khựng lại, cơ thể hơi run rẩy. "Đại Đạo Vĩnh Hằng?" Cô chưa bao giờ nghe qua khái niệm này, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng cho thấy nó không phải là chuyện đơn giản. Tiếng nói thần bí kia lại truyền vào tai cô :"Con đường này, chỉ những ai có duyên mới có thể đi tiếp. Ngươi sẽ phải đối mặt với vô vàn thử thách, vượt qua kiếp nạn, và cuối cùng sẽ hiểu được sự huyền bí của Đại Đạo."
Cô cố gắng hít thở, lấy lại bình tĩnh lại có chút tức giận. "Nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường. Làm sao có thể bước vào một con đường như vậy?" Cô lẩm bẩm chửi thề.
"Không có gì là ngẫu nhiên. Ngươi đã chọn con đường này, hoặc nó đã chọn ngươi."
Cô rất muốn biết tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Sau khi ngồi dậy, cô mới nhận ra mùi máu tanh nồng nặc kia thực chất đến từ những thi thể nằm la liệt xung quanh chỗ cô đang ngồi.
Đồng tử của Lạc Thiên chấn động, toàn thân căng cứng vì sợ hãi. Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy mình đang mặc một bộ váy cổ trang màu lam nhạt, đôi tay trắng nõn này cũng không phải của mình. "Hình như mình đoạt xá người ta rồi!"-cô lẩm bẩm, cảm giác tội lỗi dâng trào. Trong đầu Lạc Thiên không có bất kỳ ký ức nào về thân thể này, cô không biết người này là ai, cũng không biết đây là bối cảnh gì, càng không biết nguyên chủ vì sao chết ở đây. Bỗng một bóng người bỗng nhiên xuất hiện phía trước, cô ngơ ngác nhìn lại, đó là một nam nhân cao lớn mặc hắc y đang cầm một thanh trường kiếm sắc bén tiến đến gần chỗ cô. Đây là một nam nhân cực kì đẹp trai. Theo như thuật ngữ ở hiện đại thì đây chính là một người chỉ cần cười lên một cái liền có thể khiến vô số nữ sinh phải hét lên câu: “Em nguyện ý.” Nam nhân đẹp trai trước mắt này có đôi lông mày rậm trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều đem theo khí chất thanh cao và lạnh lùng. Nhưng đối với tình thế hiện tại thì đây hoàn toàn là điều gì đó rất bất ổn. Rất rất nguy hiểm! Nam nhân đối diện rất có thể chính là kẻ đã gây ra cảnh tượng đầy thi thể này. Nhìn thanh trường kiếm trong tay nam nhân kia vẫn còn nhỏ tí tách máu đang hướng về phía mình, nội tâm cô hoảng loạn đầu óc muốn nổ tung nhưng hai chân cô lại mềm nhũn, vô lực.
Cô oán hận tại sao mình không giả chết, nằm chung với đám thi thể kia thì có phải đã không đến nước này rồi không. Đúng lúc cô chuẩn bị xách hành lý đi gặp Diêm Vương thì từ đằng xa một tên nam nhân không sợ chết mang theo sát khí đằng đằng, lao tới hét lớn:
" Tiểu tử Bùi Trác không biết sống chết, dám giết hại đồ đệ ta, còn không mau nộp mạng!"
Trường kiếm hắn vốn định đâm về phía Lạc Thiên bỗng nhiên xoay ngược lại, đỡ được một kích mạnh mẽ của đối phương. Linh lực trong người hắn bùng nổ, đẩy lùi người vừa đến, đồng thời nhảy lên không trung, người kia cũng đuổi theo sát nút. Thì ra hắn tên là Bùi Trác, nhìn thế kia chắc chắn hắn có năng lực không hề bình thường. Lạc Thiên ngẩn người mới nhận ra mình tạm thời được cứu. Cô không nhìn rõ người vừa đến là ai, nhưng giọng điệu của đối phương ngạo mạn như vậy rất có thể là một cao thủ.
Chẳng kịp suy nghĩ nhiếu trước tiên cứ cố gắng giữ được cái mạng nhỏ của mình trước đã. Nghĩ đến đây, cô dốc toàn lực đứng dậy cao chạy xa bay vô định tứ tán.

-------------------HẾT CHƯƠNG 1-------------------
 

Uncle_Sneaky

Phàm Nhân
Ngọc
179,62
Tu vi
0,00
Tác phẩm: Devil's Path: Từ Quỷ giới tới nhẫn giới
Thể loại: Đồng nhân, xuyên không, crossover (Devil May Cry + Naruto)
Tác giả: Uncle_Sneaky

Mình post thử 1 chương nhé
Tên chương: Sự cố gắng trong vô vọng

Một ngày dài nữa lại trôi qua tại Học viện Ninja, và khi trở về nhà, Naruto cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cậu vẫn không thể làm chủ được chakra của mình. Mỗi khi cậu cố gắng thực hiện các kỹ thuật, chakra cứ như một con sóng dập dềnh, không bao giờ ổn định, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Naruto ngồi xuống sàn nhà, tay vuốt mặt, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.

Naruto đã luyện tập suốt cả ngày, thử đủ mọi cách để làm chủ chakra, nhưng mỗi khi cậu nghĩ mình đã làm đúng, mọi thứ lại không như mong muốn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải làm được! Mình không thể để mọi người lại nhìn mình như kẻ thất bại.” Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được sự hòa hợp trong cơ thể mình.

Cảm giác thất vọng ngày càng tăng lên, và Naruto không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vào bàn tay mình, lòng đầy sự nghi ngờ và mệt mỏi. Dù cậu đã cố gắng, nhưng chakra cứ mãi không chịu nghe theo ý muốn của cậu.

Trong lúc đó, giọng Vergil lại vang lên trong tâm trí Naruto, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. “Ngươi thật là một kẻ lạ lùng. Chakra của ngươi không phải là vấn đề. Vấn đề là ngươi không biết cách làm chủ nó.”

Naruto ngẩng đầu lên, thở hổn hển. “Cậu lại nói cái gì vậy?” cậu hỏi, giọng đầy khó chịu. “Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà!”

Vergil không hề nhân nhượng, giọng anh thậm chí còn lạnh lùng hơn. “Sức mạnh của ngươi không nằm ở việc cố gắng một cách vô thức. Ngươi phải học cách điều khiển chakra của mình, không phải để nó điều khiển ngươi.”

Naruto quay lại nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. Cậu không thể phủ nhận rằng lời nói của mà mình nghe được rất có lý. Nhưng làm sao cậu có thể làm được điều đó? Làm sao để kiểm soát được thứ năng lượng mà cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ?

“Chakra của ngươi có thể giống như một con dòng nước. Ngươi không thể gò bó nó, nhưng cũng không thể để nó tuôn trào một cách vô kiểm soát.” Vergil tiếp tục, giọng anh bình thản nhưng lại chứa đựng sự uy nghiêm khó chối cãi. “Ngươi phải học cách dẫn dắt dòng chảy của nó.”

Naruto cảm thấy có chút lo lắng. “Làm sao tôi có thể dẫn dắt chakra nếu tôi không biết cách nào?” cậu hỏi, cảm giác như mình đang đứng trước một bức tường vô hình không thể vượt qua.

“Hãy tập trung vào cơ thể mình. Cảm nhận từng dòng chakra di chuyển qua người. Ngừng cố gắng ép buộc nó. Chỉ cần cảm nhận và để nó tuôn chảy tự nhiên.” Vergil nói, nhưng có một sự lạnh lùng rõ rệt trong giọng anh, như thể anh đã chờ đợi một người như Naruto học cách này từ lâu rồi.

Naruto hít một hơi thật sâu, nhìn vào tay mình, cố gắng tập trung vào cơ thể. Cậu nhớ lại những lời mà Vergil vừa nói, nhưng thay vì cố gắng ép buộc chakra, cậu bắt đầu làm theo cách khác. Cậu không nghĩ về việc phải làm gì, chỉ đơn giản là cảm nhận. Cảm nhận từng hơi thở, cảm nhận sự di chuyển của chakra trong cơ thể mình.

Một chút động đậy trong Naruto đã xảy ra. Những cảm giác mà trước đây cậu chưa bao giờ chú ý đến bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Chakra không phải là thứ phải bị ép buộc, mà là một dòng chảy, như một dòng nước tự do.

Cậu cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Những cảm giác đó, dù chỉ là một thoáng qua, đã khiến Naruto có thêm niềm tin vào bản thân. Hơi thở của cậu trở nên đều đặn hơn, tay cậu cũng dần dần bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn khi dòng chakra bắt đầu ổn định trong cơ thể. Đó không phải là một sự chuyển động mạnh mẽ như trước đây, mà là một sự kết nối nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

“Cảm nhận được rồi, phải không?” Vergil lên tiếng, như thể đã biết trước kết quả. “Ngươi phải học cách duy trì trạng thái này. Đừng để sự lo lắng làm cản trở quá trình này.”

Naruto không nói gì, chỉ cảm nhận dòng chakra đang tuôn chảy trong cơ thể mình. Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây, khi mọi thứ không còn rối ren mà trở nên mượt mà hơn. Cảm giác này, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, khiến Naruto có thêm niềm tin rằng mình có thể làm được.

Cậu đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng một phần trong lòng Naruto cảm thấy nhẹ nhõm. Vergil có lý. Cậu không phải cố gắng kiểm soát chakra một cách gượng ép, mà phải để nó tuôn chảy tự nhiên. Và dần dần, cậu sẽ học cách làm chủ chính mình.

Naruto mỉm cười, mặc dù vẫn còn chút lo lắng trong lòng, nhưng cảm giác hy vọng đang dâng lên trong cậu. Cậu biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên trên con đường dài phía trước.

“Mình sẽ làm được...” Naruto thầm nói, tự nhủ với bản thân. “Mình sẽ làm được!”

------------------------------------------

Sau buổi tập luyện miệt mài, dù đã học được cách luân chuyển chakra trong cơ thể, Naruto vẫn cảm thấy thất vọng. Mặc dù cậu có thể cảm nhận được sự chuyển động của chakra, nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát được nó như mong muốn. Mỗi khi cậu cố gắng sử dụng sức mạnh, chakra cứ như một con sóng dập dềnh, không bao giờ ổn định, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Naruto ngồi xuống sàn nhà, tay vuốt mặt, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.

Naruto đã luyện tập suốt cả ngày, thử đủ mọi cách để làm chủ chakra, nhưng mỗi khi cậu nghĩ mình đã làm đúng, mọi thứ lại không như mong muốn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải làm được! Mình không thể để mọi người lại nhìn mình như kẻ thất bại.” Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được sự hòa hợp trong cơ thể mình.

Cảm giác thất vọng ngày càng tăng lên, và Naruto không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vào bàn tay mình, lòng đầy sự nghi ngờ và mệt mỏi. Dù cậu đã cố gắng, nhưng chakra cứ mãi không chịu nghe theo ý muốn của cậu.

Trong lúc đó, giọng của Vergil lại vang lên trong đầu cậu, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. “Ngươi thật là một kẻ lạ lùng. Chakra của ngươi không phải là vấn đề. Vấn đề là ngươi không biết cách làm chủ nó.”

Nhưng ngay khi Naruto cảm thấy như mình đã nắm bắt được điều gì đó, không gian xung quanh cậu lại thay đổi một lần nữa. Lần này, không phải là dòng chakra trong cơ thể, mà là một thứ gì đó khác – một vết rách trong không gian như một lỗ hổng, một thứ gì đó đang kéo cậu vào.

Naruto cảm thấy một cơn lốc xoáy năng lượng mạnh mẽ cuốn lấy mình. Trước khi cậu có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bị hút vào trong không gian tối tăm, và ngay sau đó, mọi thứ xung quanh cậu biến mất.

Khi Naruto mở mắt, cậu không còn ở trong phòng mình nữa. Cậu đứng giữa một không gian hoàn toàn khác, một không gian trống rỗng và tối tăm. Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, nhưng giữa không gian ấy, một hình bóng rõ ràng dần hiện lên. Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc bộ áo choàng xanh lam, với mái tóc bạc và một ánh nhìn sắc bén. Đó chính là Vergil.

Naruto ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người đối diện.

“Chào mừng ngươi đến không gian phong ấn, Naruto. Đây là nơi linh hồn ta và ngươi có thể gặp nhau mà không bị cản trở.” Vergil nói, giống như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Naruto hoang mang, không biết phải phản ứng thế nào. “Không gian phong ấn? Ông là ai?” cậu hỏi, lùi lại một bước.

Vergil mỉm cười nhạt, không có chút cảm xúc nào trên gương mặt. “Ta là một phần trong ngươi. Ngươi sẽ biết nhiều hơn về ta sau này nếu như ngươi cố gắng. Còn bây giờ, ngươi chưa xứng đáng được biết tên của ta.”

Câu nói của Vergil không hề có sự an ủi hay khích lệ, mà chỉ là sự thật lạnh lùng. Naruto nhận ra rằng, để có thể trở thành ninja vĩ đại, cậu sẽ phải đối mặt với những thử thách mà không ai khác có thể giúp đỡ.

“Bây giờ, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp tác nhân chính khiến ngươi không thể kiểm soát được chakra.”

Vergil búng tay một cái, hai người lại biến mất tại chỗ và đến một nơi khác. Trong không gian phong ấn tĩnh lặng và đầy bóng tối, Naruto đang đối diện với Cửu Vĩ, con quái vật khổng lồ với chín chiếc đuôi. Naruto cảm thấy chân tay mình như tê liệt, không thể tiến lên, chỉ có thể đứng yên, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Cửu Vĩ với sự sợ hãi.

“Lại đây, Naruto... Ta sẽ ăn thịt ngươi, đứa trẻ ngốc nghếch.” Cửu Vĩ gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian, nghe như tiếng sấm rền. Những đuôi khổng lồ vung vẩy, cuốn lấy không gian, tạo thành một sức hút mạnh mẽ như muốn kéo Naruto lại gần. Một phần trong Naruto cảm thấy sợ hãi, và cơ thể cậu dường như không thể nhúc nhích.

Naruto lùi lại một bước, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng. “Không... đừng lại đây!” Naruto thét lên, nhưng tiếng nói của cậu chỉ như cơn gió yếu ớt giữa không gian mênh mông. Cậu nhìn vào Cửu Vĩ, trong lòng đầy sự hoang mang và sợ hãi. Cậu không thể chịu đựng được sự hiện diện đáng sợ của con quái vật đó.

“Đừng có mà đến gần tôi!” Naruto hét lên, giọng đầy sự sợ hãi, đôi tay cậu run lên khi phải đối mặt với Cửu Vĩ. Cảm giác căng thẳng khiến cậu không thể đứng yên, nhưng đôi chân cậu vẫn không thể bước ra ngoài khoảng cách an toàn.

Lúc này, Vergil bước lên, giọng anh vang lên trong tâm trí Naruto. “Đừng sợ. Cửu Vĩ không thể làm gì ngươi. Ngươi phải biết, nó chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn trong cơ thể ngươi.”

Naruto nghe thấy giọng Vergil, nhưng không thể làm chủ cảm xúc của mình. Cậu không dám đối diện với Cửu Vĩ nữa, cậu cảm thấy như thể chỉ cần một cái ngoái đầu của con quái vật này là mọi thứ sẽ kết thúc.

Vergil tiếp tục, giọng anh không có chút gì là nhẹ nhàng. “Cửu Vĩ chính là nguyên nhân khiến chakra của ngươi không ổn định. Sự can thiệp của nó đã làm rối loạn mọi thứ trong cơ thể ngươi, và chính nó đã gây ra sự hỗn loạn mà ngươi phải chịu đựng.”

Lời nói của Vergil khiến Naruto như bị giật mình tỉnh dậy. Cậu đã nghi ngờ rất lâu rằng Cửu Vĩ chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện trong cuộc sống của mình không ổn định. Cảm giác giận dữ dâng lên trong lòng Naruto, và lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, cậu cảm thấy không sợ hãi nữa. Cậu nhìn thẳng vào Cửu Vĩ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

“Ngươi là nguyên nhân của tất cả những rắc rối này phải không?!” Naruto hét lên, sự tức giận không thể kìm nén. “Ngươi không có quyền kiểm soát ta nữa! Không phải lúc nào ta cũng phải sợ hãi ngươi!” Cậu bước lên, thẳng thắn mắng Cửu Vĩ một trận. “Ngươi không được phép tiếp tục phá hoại cuộc sống của ta nữa! Ta sẽ làm chủ cuộc sống này, và không để ngươi chi phối ta!”

Cửu Vĩ thoáng chốc ngẩn người. Một thằng nhóc con dám chỉ thẳng vào mặt mình mà lớn giọng? Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn một ngàn năm Cửu vĩ gặp phải. Nó gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian tối tăm: “Thật nực cười. Một đứa trẻ như ngươi lại dám mắng ta sao? Ngươi thực sự nghĩ mình có thể làm chủ được chakra của chính mình?” Con quái vật khổng lồ nhìn Naruto với ánh mắt đầy sự khinh bỉ, đôi mắt đỏ như muốn thiêu đốt cậu.

Naruto lùi lại một bước, cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cậu đã phải sống với sự hiện diện của Cửu Vĩ từ khi còn bé, nhưng giờ đây, đứng trước nó, cảm giác yếu đuối trong cậu lại càng rõ rệt. Cửu Vĩ chính là lý do khiến cậu luôn bị mọi người ghẻ lạnh, bị cô lập. Nó đã sống trong cơ thể cậu bao nhiêu năm, và bây giờ, nó lại muốn ăn thịt cậu.

Vergil, trong khi đó, vẫn đứng từ xa quan sát. Vergil không cần phải sợ Cửu Vĩ, dù con quái vật ấy vô cùng mạnh mẽ. Anh đã từng chinh phục nhiều thứ lớn lao hơn thế này, và anh biết rằng Naruto cần phải đối diện với Cửu Vĩ để thực sự làm chủ được bản thân.

Cửu Vĩ nhìn Vergil với vẻ mặt thù địch, đôi mắt nó lóe lên sự thách thức. “Linh hồn lạc loài. Ngươi là ai mà dám đứng ở đây? Không có quyền gì mà can thiệp vào chuyện của ta.”

Vergil khẽ cười nhạt, không mảy may quan tâm đến sự tức giận trong lời nói của Cửu Vĩ. “Lạc loài? Ta không cần phải thuộc về bất kỳ thế giới nào. Ta tự do hơn ngươi nhiều.” Giọng của Vergil lạnh lùng và đầy tự tin, không chút sợ hãi. “Ta có thể hoạt động tự do, có thể dẫn dắt Naruto theo bất kỳ hướng nào ta muốn. Và giờ chính là lúc để thằng bé hiểu điều đó.”

Cửu Vĩ gầm lên một tiếng, sự tức giận trong nó càng lúc càng mạnh mẽ. “Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì? Chỉ là một linh hồn vô danh mà thôi. Đừng mơ tưởng can thiệp vào ta.”

Vergil không bị lời mắng mỏ của Cửu Vĩ làm lung lay, anh nhếch mép, ánh mắt sắc bén. “Ngươi sai rồi. Ta không chỉ là linh hồn vô danh. Ta là người duy nhất có thể dạy cho Naruto cách làm chủ sức mạnh này, và ngươi, Cửu Vĩ, không thể ngăn cản được điều đó.”

Cửu Vĩ im lặng một lúc, ánh mắt của nó như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cười khẩy. “Nếu ngươi thật sự muốn khiến nhóc con này trở thành một kẻ mạnh mẽ, ta sẽ xem ngươi có thể làm được gì. Nhưng đừng mong ta dễ dàng chấp nhận nó. Nếu muốn được ta công nhận, thì nó phải có năng lực tương đương.”

Vergil mỉm cười, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng kiên quyết. “Ta không cần sự chấp nhận của ngươi. Ta sẽ khiến Naruto làm chủ được chính mình, và ngươi sẽ không thể ngăn cản điều đó.”

Lời nói của Vergil khiến Cửu Vĩ ngưng lại một lúc, và nó nhận ra rằng mình không thể thay đổi sự thật rằng Naruto sẽ phải tự làm chủ sức mạnh trong cơ thể mình. Nhưng nếu muốn cậu ấy trở thành một đối thủ thực sự, Cửu Vĩ biết rằng, bản thân cậu bé sẽ phải là người làm điều đó, không ai khác.

Sau một thời gian im lặng, Cửu Vĩ nhìn về phía Naruto, ánh mắt giờ đã dịu lại, nhưng vẫn đầy sự khinh bỉ. “Nó là một đứa trẻ yếu đuối. Nhưng nếu ngươi nghĩ ngươi có thể dạy dỗ nó, vậy thì cứ thử đi. Nhưng nhớ kỹ, nếu thằng nhóc không thể khiến ta hài lòng, ta sẽ không ngần ngại chiếm lấy cơ thể nó.”

Vergil gật đầu, không tỏ ra hoang mang trước lời cảnh báo của Cửu Vĩ. “Được rồi. Nhưng nếu nó làm được, ngươi sẽ phải vô điều kiện hỗ trợ nó.”

Naruto, mặc dù vẫn cảm thấy sự sợ hãi trong lòng, nhưng lời nói của Vergil đã giúp cậu dần lấy lại tự tin. Cậu bước về phía Cửu Vĩ, đôi mắt cậu đầy quyết tâm. “Ta sẽ làm được. Ta sẽ làm chủ được chakra của mình và sẽ không để ngươi kiểm soát cuộc sống của ta nữa!”

Cửu Vĩ không đáp lại ngay lập tức, nó chỉ nhìn Naruto bằng ánh mắt khinh thường, rồi quay người lại. “Ngươi thật lắm lời. Nhưng không sao, cho ngươi một cơ hội cũng không mất gì”

Vergil liếc nhìn Cửu Vĩ, rồi quay sang Naruto, giọng anh không còn lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó thúc giục. “Nghe thấy rồi chứ. Giờ là lúc ngươi tự chứng minh mình.”

Naruto hít một hơi sâu, cảm giác quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Tôi sẽ làm được. Tôi sẽ cho mọi người thấy rằng tôi có thể làm chủ sức mạnh này.”

Sáng hôm sau, Naruto thức dậy trong phòng của mình, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu nhìn quanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ của mình. Mặc dù cậu vừa trải qua một cuộc gặp gỡ căng thẳng với Cửu Vĩ và những lời khuyên từ Vergil, nhưng cảm giác hôm nay thật khác biệt.

Cậu đưa tay lên, chăm chú cảm nhận. Chakra trong người cậu giờ đây không còn rối loạn, không còn khó kiểm soát như trước. Cảm giác dòng chakra tuôn chảy trong cơ thể mình thật kỳ diệu, không còn sự căng thẳng hay khó chịu. Cậu thở nhẹ, thử thả lỏng cơ thể và bắt đầu vận hành chakra.

Naruto cảm nhận được sự chuyển động trong cơ thể, như thể dòng chakra này đang tự nhiên đi theo những con đường mình muốn, chứ không phải bị đè nén hay ép buộc nữa. Cậu cười vui vẻ khi thấy mình có thể điều khiển chakra dễ dàng hơn rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời, Naruto cảm nhận được sức mạnh thực sự trong cơ thể mình.

“Mình làm được rồi!” Naruto nói với một nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng lên với sự phấn khích. Cảm giác tự do khi có thể kiểm soát chakra khiến cậu hạnh phúc, giống như một cánh cửa mới vừa mở ra.

Cảm giác này không chỉ là về việc làm chủ chakra, mà còn là về sự trưởng thành của chính mình. Naruto biết rằng, dù con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất giờ đây, cậu đã có thể bước đi một cách tự tin hơn.

Cậu nhắm mắt lại, tập trung sâu hơn vào dòng chakra đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Vergil có thể đã giúp cậu hiểu cách vận hành chakra, nhưng chính Naruto mới là người đã tự tìm ra con đường cho mình.

"Cảm ơn, ông đầu bạc." Naruto thì thầm, cảm nhận một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong cơ thể mình.
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Tác phẩm: Devil's Path: Từ Quỷ giới tới nhẫn giới
Thể loại: Đồng nhân, xuyên không, crossover (Devil May Cry + Naruto)
Tác giả: Uncle_Sneaky

Mình post thử 1 chương nhé
Tên chương: Sự cố gắng trong vô vọng

Một ngày dài nữa lại trôi qua tại Học viện Ninja, và khi trở về nhà, Naruto cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cậu vẫn không thể làm chủ được chakra của mình. Mỗi khi cậu cố gắng thực hiện các kỹ thuật, chakra cứ như một con sóng dập dềnh, không bao giờ ổn định, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Naruto ngồi xuống sàn nhà, tay vuốt mặt, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.

Naruto đã luyện tập suốt cả ngày, thử đủ mọi cách để làm chủ chakra, nhưng mỗi khi cậu nghĩ mình đã làm đúng, mọi thứ lại không như mong muốn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải làm được! Mình không thể để mọi người lại nhìn mình như kẻ thất bại.” Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được sự hòa hợp trong cơ thể mình.

Cảm giác thất vọng ngày càng tăng lên, và Naruto không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vào bàn tay mình, lòng đầy sự nghi ngờ và mệt mỏi. Dù cậu đã cố gắng, nhưng chakra cứ mãi không chịu nghe theo ý muốn của cậu.

Trong lúc đó, giọng Vergil lại vang lên trong tâm trí Naruto, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. “Ngươi thật là một kẻ lạ lùng. Chakra của ngươi không phải là vấn đề. Vấn đề là ngươi không biết cách làm chủ nó.”

Naruto ngẩng đầu lên, thở hổn hển. “Cậu lại nói cái gì vậy?” cậu hỏi, giọng đầy khó chịu. “Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà!”

Vergil không hề nhân nhượng, giọng anh thậm chí còn lạnh lùng hơn. “Sức mạnh của ngươi không nằm ở việc cố gắng một cách vô thức. Ngươi phải học cách điều khiển chakra của mình, không phải để nó điều khiển ngươi.”

Naruto quay lại nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng. Cậu không thể phủ nhận rằng lời nói của mà mình nghe được rất có lý. Nhưng làm sao cậu có thể làm được điều đó? Làm sao để kiểm soát được thứ năng lượng mà cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ?

“Chakra của ngươi có thể giống như một con dòng nước. Ngươi không thể gò bó nó, nhưng cũng không thể để nó tuôn trào một cách vô kiểm soát.” Vergil tiếp tục, giọng anh bình thản nhưng lại chứa đựng sự uy nghiêm khó chối cãi. “Ngươi phải học cách dẫn dắt dòng chảy của nó.”

Naruto cảm thấy có chút lo lắng. “Làm sao tôi có thể dẫn dắt chakra nếu tôi không biết cách nào?” cậu hỏi, cảm giác như mình đang đứng trước một bức tường vô hình không thể vượt qua.

“Hãy tập trung vào cơ thể mình. Cảm nhận từng dòng chakra di chuyển qua người. Ngừng cố gắng ép buộc nó. Chỉ cần cảm nhận và để nó tuôn chảy tự nhiên.” Vergil nói, nhưng có một sự lạnh lùng rõ rệt trong giọng anh, như thể anh đã chờ đợi một người như Naruto học cách này từ lâu rồi.

Naruto hít một hơi thật sâu, nhìn vào tay mình, cố gắng tập trung vào cơ thể. Cậu nhớ lại những lời mà Vergil vừa nói, nhưng thay vì cố gắng ép buộc chakra, cậu bắt đầu làm theo cách khác. Cậu không nghĩ về việc phải làm gì, chỉ đơn giản là cảm nhận. Cảm nhận từng hơi thở, cảm nhận sự di chuyển của chakra trong cơ thể mình.

Một chút động đậy trong Naruto đã xảy ra. Những cảm giác mà trước đây cậu chưa bao giờ chú ý đến bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Chakra không phải là thứ phải bị ép buộc, mà là một dòng chảy, như một dòng nước tự do.

Cậu cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt. Những cảm giác đó, dù chỉ là một thoáng qua, đã khiến Naruto có thêm niềm tin vào bản thân. Hơi thở của cậu trở nên đều đặn hơn, tay cậu cũng dần dần bắt đầu cảm thấy ấm áp hơn khi dòng chakra bắt đầu ổn định trong cơ thể. Đó không phải là một sự chuyển động mạnh mẽ như trước đây, mà là một sự kết nối nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

“Cảm nhận được rồi, phải không?” Vergil lên tiếng, như thể đã biết trước kết quả. “Ngươi phải học cách duy trì trạng thái này. Đừng để sự lo lắng làm cản trở quá trình này.”

Naruto không nói gì, chỉ cảm nhận dòng chakra đang tuôn chảy trong cơ thể mình. Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây, khi mọi thứ không còn rối ren mà trở nên mượt mà hơn. Cảm giác này, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, khiến Naruto có thêm niềm tin rằng mình có thể làm được.

Cậu đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng một phần trong lòng Naruto cảm thấy nhẹ nhõm. Vergil có lý. Cậu không phải cố gắng kiểm soát chakra một cách gượng ép, mà phải để nó tuôn chảy tự nhiên. Và dần dần, cậu sẽ học cách làm chủ chính mình.

Naruto mỉm cười, mặc dù vẫn còn chút lo lắng trong lòng, nhưng cảm giác hy vọng đang dâng lên trong cậu. Cậu biết rằng đây chỉ mới là bước đầu tiên trên con đường dài phía trước.

“Mình sẽ làm được...” Naruto thầm nói, tự nhủ với bản thân. “Mình sẽ làm được!”

------------------------------------------

Sau buổi tập luyện miệt mài, dù đã học được cách luân chuyển chakra trong cơ thể, Naruto vẫn cảm thấy thất vọng. Mặc dù cậu có thể cảm nhận được sự chuyển động của chakra, nhưng cậu vẫn không thể kiểm soát được nó như mong muốn. Mỗi khi cậu cố gắng sử dụng sức mạnh, chakra cứ như một con sóng dập dềnh, không bao giờ ổn định, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Naruto ngồi xuống sàn nhà, tay vuốt mặt, cảm giác thất bại lại một lần nữa ùa về.

Naruto đã luyện tập suốt cả ngày, thử đủ mọi cách để làm chủ chakra, nhưng mỗi khi cậu nghĩ mình đã làm đúng, mọi thứ lại không như mong muốn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải làm được! Mình không thể để mọi người lại nhìn mình như kẻ thất bại.” Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể cảm nhận được sự hòa hợp trong cơ thể mình.

Cảm giác thất vọng ngày càng tăng lên, và Naruto không thể làm gì khác ngoài việc nhìn vào bàn tay mình, lòng đầy sự nghi ngờ và mệt mỏi. Dù cậu đã cố gắng, nhưng chakra cứ mãi không chịu nghe theo ý muốn của cậu.

Trong lúc đó, giọng của Vergil lại vang lên trong đầu cậu, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. “Ngươi thật là một kẻ lạ lùng. Chakra của ngươi không phải là vấn đề. Vấn đề là ngươi không biết cách làm chủ nó.”

Nhưng ngay khi Naruto cảm thấy như mình đã nắm bắt được điều gì đó, không gian xung quanh cậu lại thay đổi một lần nữa. Lần này, không phải là dòng chakra trong cơ thể, mà là một thứ gì đó khác – một vết rách trong không gian như một lỗ hổng, một thứ gì đó đang kéo cậu vào.

Naruto cảm thấy một cơn lốc xoáy năng lượng mạnh mẽ cuốn lấy mình. Trước khi cậu có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bị hút vào trong không gian tối tăm, và ngay sau đó, mọi thứ xung quanh cậu biến mất.

Khi Naruto mở mắt, cậu không còn ở trong phòng mình nữa. Cậu đứng giữa một không gian hoàn toàn khác, một không gian trống rỗng và tối tăm. Bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, nhưng giữa không gian ấy, một hình bóng rõ ràng dần hiện lên. Đó là một người đàn ông cao ráo, mặc bộ áo choàng xanh lam, với mái tóc bạc và một ánh nhìn sắc bén. Đó chính là Vergil.

Naruto ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người đối diện.

“Chào mừng ngươi đến không gian phong ấn, Naruto. Đây là nơi linh hồn ta và ngươi có thể gặp nhau mà không bị cản trở.” Vergil nói, giống như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Naruto hoang mang, không biết phải phản ứng thế nào. “Không gian phong ấn? Ông là ai?” cậu hỏi, lùi lại một bước.

Vergil mỉm cười nhạt, không có chút cảm xúc nào trên gương mặt. “Ta là một phần trong ngươi. Ngươi sẽ biết nhiều hơn về ta sau này nếu như ngươi cố gắng. Còn bây giờ, ngươi chưa xứng đáng được biết tên của ta.”

Câu nói của Vergil không hề có sự an ủi hay khích lệ, mà chỉ là sự thật lạnh lùng. Naruto nhận ra rằng, để có thể trở thành ninja vĩ đại, cậu sẽ phải đối mặt với những thử thách mà không ai khác có thể giúp đỡ.

“Bây giờ, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp tác nhân chính khiến ngươi không thể kiểm soát được chakra.”

Vergil búng tay một cái, hai người lại biến mất tại chỗ và đến một nơi khác. Trong không gian phong ấn tĩnh lặng và đầy bóng tối, Naruto đang đối diện với Cửu Vĩ, con quái vật khổng lồ với chín chiếc đuôi. Naruto cảm thấy chân tay mình như tê liệt, không thể tiến lên, chỉ có thể đứng yên, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Cửu Vĩ với sự sợ hãi.

“Lại đây, Naruto... Ta sẽ ăn thịt ngươi, đứa trẻ ngốc nghếch.” Cửu Vĩ gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian, nghe như tiếng sấm rền. Những đuôi khổng lồ vung vẩy, cuốn lấy không gian, tạo thành một sức hút mạnh mẽ như muốn kéo Naruto lại gần. Một phần trong Naruto cảm thấy sợ hãi, và cơ thể cậu dường như không thể nhúc nhích.

Naruto lùi lại một bước, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng. “Không... đừng lại đây!” Naruto thét lên, nhưng tiếng nói của cậu chỉ như cơn gió yếu ớt giữa không gian mênh mông. Cậu nhìn vào Cửu Vĩ, trong lòng đầy sự hoang mang và sợ hãi. Cậu không thể chịu đựng được sự hiện diện đáng sợ của con quái vật đó.

“Đừng có mà đến gần tôi!” Naruto hét lên, giọng đầy sự sợ hãi, đôi tay cậu run lên khi phải đối mặt với Cửu Vĩ. Cảm giác căng thẳng khiến cậu không thể đứng yên, nhưng đôi chân cậu vẫn không thể bước ra ngoài khoảng cách an toàn.

Lúc này, Vergil bước lên, giọng anh vang lên trong tâm trí Naruto. “Đừng sợ. Cửu Vĩ không thể làm gì ngươi. Ngươi phải biết, nó chính là nguồn gốc của sự hỗn loạn trong cơ thể ngươi.”

Naruto nghe thấy giọng Vergil, nhưng không thể làm chủ cảm xúc của mình. Cậu không dám đối diện với Cửu Vĩ nữa, cậu cảm thấy như thể chỉ cần một cái ngoái đầu của con quái vật này là mọi thứ sẽ kết thúc.

Vergil tiếp tục, giọng anh không có chút gì là nhẹ nhàng. “Cửu Vĩ chính là nguyên nhân khiến chakra của ngươi không ổn định. Sự can thiệp của nó đã làm rối loạn mọi thứ trong cơ thể ngươi, và chính nó đã gây ra sự hỗn loạn mà ngươi phải chịu đựng.”

Lời nói của Vergil khiến Naruto như bị giật mình tỉnh dậy. Cậu đã nghi ngờ rất lâu rằng Cửu Vĩ chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện trong cuộc sống của mình không ổn định. Cảm giác giận dữ dâng lên trong lòng Naruto, và lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, cậu cảm thấy không sợ hãi nữa. Cậu nhìn thẳng vào Cửu Vĩ, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.

“Ngươi là nguyên nhân của tất cả những rắc rối này phải không?!” Naruto hét lên, sự tức giận không thể kìm nén. “Ngươi không có quyền kiểm soát ta nữa! Không phải lúc nào ta cũng phải sợ hãi ngươi!” Cậu bước lên, thẳng thắn mắng Cửu Vĩ một trận. “Ngươi không được phép tiếp tục phá hoại cuộc sống của ta nữa! Ta sẽ làm chủ cuộc sống này, và không để ngươi chi phối ta!”

Cửu Vĩ thoáng chốc ngẩn người. Một thằng nhóc con dám chỉ thẳng vào mặt mình mà lớn giọng? Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn một ngàn năm Cửu vĩ gặp phải. Nó gầm lên, giọng nó vang vọng trong không gian tối tăm: “Thật nực cười. Một đứa trẻ như ngươi lại dám mắng ta sao? Ngươi thực sự nghĩ mình có thể làm chủ được chakra của chính mình?” Con quái vật khổng lồ nhìn Naruto với ánh mắt đầy sự khinh bỉ, đôi mắt đỏ như muốn thiêu đốt cậu.

Naruto lùi lại một bước, cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Cậu đã phải sống với sự hiện diện của Cửu Vĩ từ khi còn bé, nhưng giờ đây, đứng trước nó, cảm giác yếu đuối trong cậu lại càng rõ rệt. Cửu Vĩ chính là lý do khiến cậu luôn bị mọi người ghẻ lạnh, bị cô lập. Nó đã sống trong cơ thể cậu bao nhiêu năm, và bây giờ, nó lại muốn ăn thịt cậu.

Vergil, trong khi đó, vẫn đứng từ xa quan sát. Vergil không cần phải sợ Cửu Vĩ, dù con quái vật ấy vô cùng mạnh mẽ. Anh đã từng chinh phục nhiều thứ lớn lao hơn thế này, và anh biết rằng Naruto cần phải đối diện với Cửu Vĩ để thực sự làm chủ được bản thân.

Cửu Vĩ nhìn Vergil với vẻ mặt thù địch, đôi mắt nó lóe lên sự thách thức. “Linh hồn lạc loài. Ngươi là ai mà dám đứng ở đây? Không có quyền gì mà can thiệp vào chuyện của ta.”

Vergil khẽ cười nhạt, không mảy may quan tâm đến sự tức giận trong lời nói của Cửu Vĩ. “Lạc loài? Ta không cần phải thuộc về bất kỳ thế giới nào. Ta tự do hơn ngươi nhiều.” Giọng của Vergil lạnh lùng và đầy tự tin, không chút sợ hãi. “Ta có thể hoạt động tự do, có thể dẫn dắt Naruto theo bất kỳ hướng nào ta muốn. Và giờ chính là lúc để thằng bé hiểu điều đó.”

Cửu Vĩ gầm lên một tiếng, sự tức giận trong nó càng lúc càng mạnh mẽ. “Ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì? Chỉ là một linh hồn vô danh mà thôi. Đừng mơ tưởng can thiệp vào ta.”

Vergil không bị lời mắng mỏ của Cửu Vĩ làm lung lay, anh nhếch mép, ánh mắt sắc bén. “Ngươi sai rồi. Ta không chỉ là linh hồn vô danh. Ta là người duy nhất có thể dạy cho Naruto cách làm chủ sức mạnh này, và ngươi, Cửu Vĩ, không thể ngăn cản được điều đó.”

Cửu Vĩ im lặng một lúc, ánh mắt của nó như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cười khẩy. “Nếu ngươi thật sự muốn khiến nhóc con này trở thành một kẻ mạnh mẽ, ta sẽ xem ngươi có thể làm được gì. Nhưng đừng mong ta dễ dàng chấp nhận nó. Nếu muốn được ta công nhận, thì nó phải có năng lực tương đương.”

Vergil mỉm cười, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng kiên quyết. “Ta không cần sự chấp nhận của ngươi. Ta sẽ khiến Naruto làm chủ được chính mình, và ngươi sẽ không thể ngăn cản điều đó.”

Lời nói của Vergil khiến Cửu Vĩ ngưng lại một lúc, và nó nhận ra rằng mình không thể thay đổi sự thật rằng Naruto sẽ phải tự làm chủ sức mạnh trong cơ thể mình. Nhưng nếu muốn cậu ấy trở thành một đối thủ thực sự, Cửu Vĩ biết rằng, bản thân cậu bé sẽ phải là người làm điều đó, không ai khác.

Sau một thời gian im lặng, Cửu Vĩ nhìn về phía Naruto, ánh mắt giờ đã dịu lại, nhưng vẫn đầy sự khinh bỉ. “Nó là một đứa trẻ yếu đuối. Nhưng nếu ngươi nghĩ ngươi có thể dạy dỗ nó, vậy thì cứ thử đi. Nhưng nhớ kỹ, nếu thằng nhóc không thể khiến ta hài lòng, ta sẽ không ngần ngại chiếm lấy cơ thể nó.”

Vergil gật đầu, không tỏ ra hoang mang trước lời cảnh báo của Cửu Vĩ. “Được rồi. Nhưng nếu nó làm được, ngươi sẽ phải vô điều kiện hỗ trợ nó.”

Naruto, mặc dù vẫn cảm thấy sự sợ hãi trong lòng, nhưng lời nói của Vergil đã giúp cậu dần lấy lại tự tin. Cậu bước về phía Cửu Vĩ, đôi mắt cậu đầy quyết tâm. “Ta sẽ làm được. Ta sẽ làm chủ được chakra của mình và sẽ không để ngươi kiểm soát cuộc sống của ta nữa!”

Cửu Vĩ không đáp lại ngay lập tức, nó chỉ nhìn Naruto bằng ánh mắt khinh thường, rồi quay người lại. “Ngươi thật lắm lời. Nhưng không sao, cho ngươi một cơ hội cũng không mất gì”

Vergil liếc nhìn Cửu Vĩ, rồi quay sang Naruto, giọng anh không còn lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó thúc giục. “Nghe thấy rồi chứ. Giờ là lúc ngươi tự chứng minh mình.”

Naruto hít một hơi sâu, cảm giác quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Tôi sẽ làm được. Tôi sẽ cho mọi người thấy rằng tôi có thể làm chủ sức mạnh này.”

Sáng hôm sau, Naruto thức dậy trong phòng của mình, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu nhìn quanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ của mình. Mặc dù cậu vừa trải qua một cuộc gặp gỡ căng thẳng với Cửu Vĩ và những lời khuyên từ Vergil, nhưng cảm giác hôm nay thật khác biệt.

Cậu đưa tay lên, chăm chú cảm nhận. Chakra trong người cậu giờ đây không còn rối loạn, không còn khó kiểm soát như trước. Cảm giác dòng chakra tuôn chảy trong cơ thể mình thật kỳ diệu, không còn sự căng thẳng hay khó chịu. Cậu thở nhẹ, thử thả lỏng cơ thể và bắt đầu vận hành chakra.

Naruto cảm nhận được sự chuyển động trong cơ thể, như thể dòng chakra này đang tự nhiên đi theo những con đường mình muốn, chứ không phải bị đè nén hay ép buộc nữa. Cậu cười vui vẻ khi thấy mình có thể điều khiển chakra dễ dàng hơn rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời, Naruto cảm nhận được sức mạnh thực sự trong cơ thể mình.

“Mình làm được rồi!” Naruto nói với một nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng lên với sự phấn khích. Cảm giác tự do khi có thể kiểm soát chakra khiến cậu hạnh phúc, giống như một cánh cửa mới vừa mở ra.

Cảm giác này không chỉ là về việc làm chủ chakra, mà còn là về sự trưởng thành của chính mình. Naruto biết rằng, dù con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất giờ đây, cậu đã có thể bước đi một cách tự tin hơn.

Cậu nhắm mắt lại, tập trung sâu hơn vào dòng chakra đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Vergil có thể đã giúp cậu hiểu cách vận hành chakra, nhưng chính Naruto mới là người đã tự tìm ra con đường cho mình.

"Cảm ơn, ông đầu bạc." Naruto thì thầm, cảm nhận một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong cơ thể mình.
Đã tạo user reader cho bạn:
Tên tk: Uncle_Sneaky
Mk: ZA4gnZ
Bạch Ngọc Sách
Bạn đăng nhập reader và đổi MK lại nha. Xem hướng dẫn ở đây:
Reader - Đăng ký account
 

An123

Phàm Nhân
Ngọc
199,03
Tu vi
0,00
Tên truyện: Trần Ảnh Hào Ca
Tác giả: Thị Sử Chi Giả​
Thể loại: Lịch sử, võ hiệp, huyền huyễn
Truyện lấy bối cảnh nhà Trần. Nhà Trần vừa được thành lập, bên trong vừa phải an dân trị quốc, bên ngoài lại phải chống giặc Mông Nguyên, Tống, Chiêm Thành và các nước xung quanh. Truyện kể về Phạm Hoài, là một thư sinh vì bỏ lỡ kì thi nên vô tình bước vào con đường luyện võ, để rồi bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ, của người con Đại Việt, hắn trải qua vô số chông gai, gặp gỡ những huynh đệ có cùng chí hướng để cùng nhau đánh đuổi ngoại xâm, bảo vệ nơi hắn sinh ra và lớn lên. Song song với câu chuyện của nhân vật chính đó là những sự kiện lịch sử có thật và những vị anh hùng, tướng tài và danh nhân của dân tộc ta cũng sẽ xuất hiện để viết nên trang sử hào hùng này.
Mình đăng chương 1 để admin đọc thử mong được duyệt. Mình xin cảm ơn ạ.

Chương 1: Thanh niên sĩ tử

Nhà Lý thời vua Lý Huệ Tông, nhà vua bị bệnh nặng chữa mãi không khỏi, trong triều thì quần thần xung đột, nội bộ hoàng tộc thì diễn ra nội đấu. Quyền hành trong nước dần về tay của họ Trần. Đến thời của Lý Chiêu Hoàng thì nhà Lý chính thức chuyển giao cho họ Trần.
Trần Thái Tông lên ngôi tháng chạp năm Ất Dậu (tức 1225) và mở ra một trong những triều đại hào hùng nhất của dân tộc ta. Vua Trần lên ngôi, chủ trương trị quốc an dân, ban hành nhiều biện pháp phát triển kinh tế, nông nghiệp, giáo dục, văn hóa và luật pháp để củng cố nhà nước, sửa chữa lại sai lầm của nhà Lý trước đó.

Năm Đinh Mùi (1247), triều đình tổ chức cuộc thi chọn ra học trò, các sĩ tử nô nức đổ về kinh thành Thăng Long để tham gia kì thi quan trọng này. Trên đường xá kinh thành đông người, một thanh niên khoảng 17 tuổi gương mặt tuấn tú thư sinh, đầu búi tóc, thân khoác áo viên lĩnh lụa thâm, lưng đeo ống trúc vừa chạy vừa xin nhường đường trông có vẻ rất vội vàng.
“Nhường đường”
“Xin nhường đường cho ta”
Đột nhiên ầm một tiếng, cả người tông trúng một tên trung niên, cả hai nằm lăn quay ra đất.
“Ây ui, ta nói tên mù nào vội vội vàng vàng đi tìm tổ tông ngươi à, đi đường bỏ mắt ở nhà hay sao”
“Xin lỗi, xin lỗi ta không cố ý”
Vừa nói xong câu xin lỗi định chạy tiếp thì bị tên trung niên kia nắm tay lại.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi định xin lỗi là xong hay sao. Ngươi xem cả cái cơ nghiệp của ta bị ngươi phát nát rồi đây này”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào cái bàn trúc bị ngã đưa bốn chân lên trời ở giữa đường, bên cạnh là cây sào dài ở trên có treo tấm vải trắng đề hai chữ bói toán.
“Thúc thúc à không phải chứ, ta thật sự không cố ý mà. Thật sự ta đang vội lắm, người buông ta ra đi”
Vừa dùng tay giữ hắn, tên trung niên vừa nhìn đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi dùng ánh mắt khó hiểu nói với hắn.
“Ngươi là sĩ tử đi thi à, nhưng mà cuộc thi sớm đã bắt đầu từ giờ Thìn rồi mà. Giờ đã là giờ Ngọ rồi đấy”
“Người nói giờ đã là giờ Ngọ rồi à?”
Nói xong tên sĩ tử này nhìn qua nhìn lại trên đường rồi nhìn lên bầu trời, ngây ngất một lúc rồi bỗng ngồi sụp xuống đất thẫn thờ
“Ta bỏ lỡ rồi”
“Bao nhiêu cố gắng của ta, bao nhiêu tài sản của phụ mẫu ta, ta quăng đi hết rồi”​
"Ta chỉ ngủ một chút thôi mà"
“…”
Người trung niên nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại, rồi lấy tay xoa xoa mi tâm thì thầm
“Trông ngươi xem còn thảm hơn cả bần đạo, ngươi bảo ta lòng dạ nào đi bắt đền ngươi đây”
“Thôi thôi vậy, ngươi xem thu xếp cho tốt rồi về quê nhà đi. Coi như hôm nay ta làm phước vậy”
Nói xong hắn dọn dẹp bàn với cây sào rồi nhìn tên thanh niên đang ngồi dưới đất, lắc đầu thở dài rồi quay người đi để lại một câu
“Ta xem sắc mặt ngươi không ổn lắm, dạo này ra đường cẩn thận một chút, tốt nhất là tìm nơi nào đó ở khoảng mười ngày sau hẳn đi”


Vài ngày sau, trên một con đường vắng vẻ, hai bên đường là cỏ cây mọc um tùm, có vẻ như đây là một con đường mòn do người địa phương thường đi nên để lại chứ không phải là đường mở ra cho mọi người đi lại. Một tên thanh niên lê trông không có một chút sức sống nào, tay thì cầm theo ống trúc để đựng giấy mực, đôi mắt thất thần đang cố gắng lê lết bước đi. Bỗng nhiên từ trong bụi rậm bên đường lao ra hai tên trung niên nhìn lực lưỡng, mình để trần, mặt thì bịt kín chỉ để lại đôi mắt trông có vẻ rất hung dữ.
“Có bao nhiêu tiền thì để lại rồi cút đi”
“Nhanh lên đừng để bọn ta phải dùng bạo lực”
“…”
Hai tên cướp nhìn nhau nói nhỏ.
“Tên này hắn bị ngu à"
“Nhìn sang trọng vậy mà đầu óc có vấn đề nhỉ”
Lời này cũng cùng lúc thốt ra từ miệng của một người trung niên đang đứng sau gốc cây ở phía xa xa. Người này trông vào khoảng 30 tuổi, gương mặt hiền lành, bên ngoài là chiếc áo vạt dài cổ tròn màu trắng, chân đi đôi giày vuông đen. Nhìn tổng thể có vẻ rất phong lưu phóng khoáng, đây đúng là tên thầy bói toán vài ngày trước va phải tên thiếu niên đang đứng trước mắt kia ở kinh thành. Hắn thở dài
"Số mệnh ta sao lại có một tia gắn với tên thư sinh này chứ, cố tình tránh đi nhưng vẫn không khỏi"
“Mà hai tên cướp này sao lại có dao động tu vi phàm cảnh trung kỳ nhỉ, võ giả bây giờ nghèo tới mức này sao”
Trong lúc đó thì phía bên kia hai tên cướp đang tranh thủ lục soát trên người tên thiếu niên đang đứng như trời trồng kia
“Này có nên chừa ít lộ phí cho hắn không”
“Ngươi có cái ăn không, tự lo cho bản thân đã”
Sau một hồi “thu xếp hành trang” giúp tên thiếu niên, hai tên cướp này đang chuẩn bị rút lui thì bên tai vang lên giọng nói có phần hơi lười biếng.
“Hai tên võ giả sức dài vai rộng sao không tìm việc chính đáng mà làm, trốn một xó làm cướp nhìn xem có hèn mọn không”
Chưa kịp nhìn xem giọng nói đến từ đâu thì vút một cái, một tên thì bị cây sào dài đập vào trước ngực bay về sau mười thước, tên còn lại chưa kịp định hình thì đầu bị một vật như cái bàn đập vào ngã nhào xuống đất nằm bất động.
“Dạo này khó chịu trong người nên ra tay hơi mạnh thì phải”

Kết chương.
 
Last edited:

LụcTầnDương

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Mình xin tài khoản reader để đăng truyện ạ

Tên truyện: Thiên Mệnh Đồ Tàn
Tác giả: Minh Dương Tử
Thể loại: Tiên hiệp, dị giới, báo thù
Mô tả:
Gia tộc bị diệt, linh căn bị phong, thiên mệnh đứt đoạn — nhưng ý chí vẫn không cúi đầu.
Tần Trần, kẻ mang trong mình huyết mạch cổ tộc bị thiên đạo ruồng bỏ, sống sót từ đống tro tàn nhờ một mảnh ngọc tàn khuyết – Trường Sinh Lệnh.
Trên con đường tu luyện đẫm máu, hắn từng bước khai mở Huyết Ma Chân Kinh, đối mặt với âm mưu tàn sát kéo dài suốt trăm năm, và vạch trần sự thật về kẻ đã hạ lệnh hủy diệt Tần gia.
Kẻ yếu không có t.ư cách nói chuyện lý lẽ. Nếu thiên đạo bất công... hắn sẽ dùng máu để viết lại.

Đây là nội dung chương 1 ạ:

Chương 1: Tàn Cục Diệt Tộc

Gió gào thét dữ dội trên đỉnh Tuyệt Vân Lĩnh, từng cơn sấm sét như đang giận dữ xé toạc bầu trời, báo hiệu một biến cố long trời lở đất sắp xảy ra.

Nơi chân núi, ngọn lửa đang thiêu rụi đại điện của một trong những thế gia tu tiên hùng mạnh nhất Trung Vực — Tần gia. Cả tòa Tần phủ rực cháy, máu đổ thành suối, xác người nằm rải rác như rơm rạ.

Bên trong một mật thất ẩn sâu dưới lòng đất, một bé trai khoảng năm tuổi, toàn thân nhuốm máu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn kiên cường. Trên tay nó ôm chặt một vật cổ xưa — một chiếc ngọc giản đen tuyền tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chính là Gia Tổ Bảo Vật của Tần gia: “Trường Sinh Lệnh”.

Một lão giả tóc trắng, cơ thể đầy thương tích, đang niệm chú vội vã, ánh mắt lo lắng nhìn đứa trẻ: “Thiếu chủ, mau cầm lấy Trường Sinh Lệnh. Đây là cơ hội sống duy nhất. Thứ này sẽ đưa ngươi đến nơi mà không ai có thể tìm được… ít nhất là trong vài năm.”

Lão khẽ ho ra máu, đôi mắt mờ dần nhưng vẫn cháy sáng bởi ý chí cuối cùng: “Bọn chúng đã phản bội. Kẻ đứng sau chính là… kẻ mà tổ tiên ngươi từng cứu mạng... Tần gia... không thể ngã xuống vô ích được! Hãy sống, Tần Trần! Nhất định phải sống, và... báo thù!”

Cậu bé không kịp hỏi gì, chỉ thấy cả cơ thể mình bị kéo vào một luồng ánh sáng đen huyền ảo. Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng in trong mắt cậu là khuôn mặt của vị trưởng lão trung thành đang mỉm cười, thân thể nổ tung, ngăn cản kẻ địch đang đuổi tới.

---

Mười ba năm sau...

Tại một thôn làng hẻo lánh phía Tây Bắc Vực, nơi linh khí thưa thớt, không ai nghĩ rằng một thiếu niên cày ruộng lại mang trong mình huyết mạch của một gia tộc từng chấn động đại lục.

Thiếu niên ấy tên gọi Tần Trần, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên nghị, thân thể rắn rỏi dù chỉ mới mười tám tuổi. Hằng ngày ngoài làm ruộng, cậu còn luyện tập quyền cước theo phương pháp kỳ lạ được khắc bên trong Trường Sinh Lệnh — thứ duy nhất còn sót lại từ quá khứ đẫm máu.

Dù bị phong ấn linh căn từ nhỏ, không thể hấp thụ linh khí tu luyện, Tần Trần vẫn chưa từng bỏ cuộc. Trong lòng cậu là một ngọn lửa chưa từng tắt: nỗi đau của kẻ mất nhà, thù hận của kẻ bị diệt tộc.

Một đêm nọ, khi trăng tròn treo cao, Trường Sinh Lệnh đột nhiên phát sáng kỳ dị. Cậu nghe thấy một giọng nói cổ xưa vang lên trong đầu: “Huyết mạch đã thành, thời cơ đã tới. Huyết tế mở ấn. Dù phong ấn trùng trùng, ý chí nghịch thiên sẽ bẻ gãy xiềng xích…”

Toàn thân Tần Trần run lên. Đột nhiên, từ ngực hắn, một luồng máu đỏ như dung nham phun trào, bao phủ Trường Sinh Lệnh. Ánh sáng đen nuốt trọn cả gian nhà nhỏ, trước khi tan biến, để lại một thiếu niên toàn thân lấp lánh linh quang, ánh mắt sắc như đao kiếm.

Linh căn đã được khai mở.

Nhưng không phải linh căn bình thường.

Trường Sinh Lệnh đã dùng huyết mạch Tần gia, dung hợp với một phần Thiên Đạo chi lực ẩn giấu bên trong, đánh thức thứ mà từ thời Thái Cổ chưa từng xuất hiện lần nữa — Thiên Ma Linh Căn.

Một linh căn... bị trời đất ghen ghét.

Một linh căn... có thể đảo loạn âm dương, phá tan luân hồi, một bước thành thần, vĩnh sinh bất tử.

Tần Trần từ đó đã không còn là thiếu niên thường dân.

Hắn bắt đầu hành trình rời khỏi thôn làng, bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia — nơi các tông môn, thế lực, yêu tộc, thần tộc tranh đoạt, nơi mỗi bước đi là một vạn kiếp.

Hắn phải tu luyện, phải mạnh lên, từng bước một đạp lên xác kẻ thù mà đi.

Bởi vì hắn biết: Nếu không mạnh, kẻ như hắn… sẽ không có t.ư cách sống.
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Tên truyện: Trần Ảnh Hào Ca
Tác giả: Thị Sử Chi Giả​
Thể loại: Lịch sử, võ hiệp, huyền huyễn
Truyện lấy bối cảnh nhà Trần. Nhà Trần vừa được thành lập, bên trong vừa phải an dân trị quốc, bên ngoài lại phải chống giặc Mông Nguyên, Tống, Chiêm Thành và các nước xung quanh. Truyện kể về Phạm Hoài, là một thư sinh vì bỏ lỡ kì thi nên vô tình bước vào con đường luyện võ, để rồi bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ, của người con Đại Việt, hắn trải qua vô số chông gai, gặp gỡ những huynh đệ có cùng chí hướng để cùng nhau đánh đuổi ngoại xâm, bảo vệ nơi hắn sinh ra và lớn lên. Song song với câu chuyện của nhân vật chính đó là những sự kiện lịch sử có thật và những vị anh hùng, tướng tài và danh nhân của dân tộc ta cũng sẽ xuất hiện để viết nên trang sử hào hùng này.
Mình đăng chương 1 để admin đọc thử mong được duyệt. Mình xin cảm ơn ạ.

Chương 1: Thanh niên sĩ tử

Nhà Lý thời vua Lý Huệ Tông, nhà vua bị bệnh nặng chữa mãi không khỏi, trong triều thì quần thần xung đột, nội bộ hoàng tộc thì diễn ra nội đấu. Quyền hành trong nước dần về tay của họ Trần. Đến thời của Lý Chiêu Hoàng thì nhà Lý chính thức chuyển giao cho họ Trần.
Trần Thái Tông lên ngôi tháng chạp năm Ất Dậu (tức 1225) và mở ra một trong những triều đại hào hùng nhất của dân tộc ta. Vua Trần lên ngôi, chủ trương trị quốc an dân, ban hành nhiều biện pháp phát triển kinh tế, nông nghiệp, giáo dục, văn hóa và luật pháp để củng cố nhà nước, sửa chữa lại sai lầm của nhà Lý trước đó.

Năm Đinh Mùi (1247), triều đình tổ chức cuộc thi chọn ra học trò, các sĩ tử nô nức đổ về kinh thành Thăng Long để tham gia kì thi quan trọng này. Trên đường xá kinh thành đông người, một thanh niên khoảng 17 tuổi gương mặt tuấn tú thư sinh, đầu búi tóc, thân khoác áo viên lĩnh lụa thâm, lưng đeo ống trúc vừa chạy vừa xin nhường đường trông có vẻ rất vội vàng.
“Nhường đường”
“Xin nhường đường cho ta”
Đột nhiên ầm một tiếng, cả người tông trúng một tên trung niên, cả hai nằm lăn quay ra đất.
“Ây ui, ta nói tên mù nào vội vội vàng vàng đi tìm tổ tông ngươi à, đi đường bỏ mắt ở nhà hay sao”
“Xin lỗi, xin lỗi ta không cố ý”
Vừa nói xong câu xin lỗi định chạy tiếp thì bị tên trung niên kia nắm tay lại.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi định xin lỗi là xong hay sao. Ngươi xem cả cái cơ nghiệp của ta bị ngươi phát nát rồi đây này”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào cái bàn trúc bị ngã đưa bốn chân lên trời ở giữa đường, bên cạnh là cây sào dài ở trên có treo tấm vải trắng đề hai chữ bói toán.
“Thúc thúc à không phải chứ, ta thật sự không cố ý mà. Thật sự ta đang vội lắm, người buông ta ra đi”
Vừa dùng tay giữ hắn, tên trung niên vừa nhìn đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi dùng ánh mắt khó hiểu nói với hắn.
“Ngươi là sĩ tử đi thi à, nhưng mà cuộc thi sớm đã bắt đầu từ giờ Thìn rồi mà. Giờ đã là giờ Ngọ rồi đấy”
“Người nói giờ đã là giờ Ngọ rồi à?”
Nói xong tên sĩ tử này nhìn qua nhìn lại trên đường rồi nhìn lên bầu trời, ngây ngất một lúc rồi bỗng ngồi sụp xuống đất thẫn thờ
“Ta bỏ lỡ rồi”
“Bao nhiêu cố gắng của ta, bao nhiêu tài sản của phụ mẫu ta, ta quăng đi hết rồi”​
"Ta chỉ ngủ một chút thôi mà"
“…”
Người trung niên nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại, rồi lấy tay xoa xoa mi tâm thì thầm
“Trông ngươi xem còn thảm hơn cả bần đạo, ngươi bảo ta lòng dạ nào đi bắt đền ngươi đây”
“Thôi thôi vậy, ngươi xem thu xếp cho tốt rồi về quê nhà đi. Coi như hôm nay ta làm phước vậy”
Nói xong hắn dọn dẹp bàn với cây sào rồi nhìn tên thanh niên đang ngồi dưới đất, lắc đầu thở dài rồi quay người đi để lại một câu
“Ta xem sắc mặt ngươi không ổn lắm, dạo này ra đường cẩn thận một chút, tốt nhất là tìm nơi nào đó ở khoảng mười ngày sau hẳn đi”


Vài ngày sau, trên một con đường vắng vẻ, hai bên đường là cỏ cây mọc um tùm, có vẻ như đây là một con đường mòn do người địa phương thường đi nên để lại chứ không phải là đường mở ra cho mọi người đi lại. Một tên thanh niên lê trông không có một chút sức sống nào, tay thì cầm theo ống trúc để đựng giấy mực, đôi mắt thất thần đang cố gắng lê lết bước đi. Bỗng nhiên từ trong bụi rậm bên đường lao ra hai tên trung niên nhìn lực lưỡng, mình để trần, mặt thì bịt kín chỉ để lại đôi mắt trông có vẻ rất hung dữ.
“Có bao nhiêu tiền thì để lại rồi cút đi”
“Nhanh lên đừng để bọn ta phải dùng bạo lực”
“…”
Hai tên cướp nhìn nhau nói nhỏ.
“Tên này hắn bị ngu à"
“Nhìn sang trọng vậy mà đầu óc có vấn đề nhỉ”
Lời này cũng cùng lúc thốt ra từ miệng của một người trung niên đang đứng sau gốc cây ở phía xa xa. Người này trông vào khoảng 30 tuổi, gương mặt hiền lành, bên ngoài là chiếc áo vạt dài cổ tròn màu trắng, chân đi đôi giày vuông đen. Nhìn tổng thể có vẻ rất phong lưu phóng khoáng, đây đúng là tên thầy bói toán vài ngày trước va phải tên thiếu niên đang đứng trước mắt kia ở kinh thành. Hắn thở dài
"Số mệnh ta sao lại có một tia gắn với tên thư sinh này chứ, cố tình tránh đi nhưng vẫn không khỏi"
“Mà hai tên cướp này sao lại có dao động tu vi phàm cảnh trung kỳ nhỉ, võ giả bây giờ nghèo tới mức này sao”
Trong lúc đó thì phía bên kia hai tên cướp đang tranh thủ lục soát trên người tên thiếu niên đang đứng như trời trồng kia
“Này có nên chừa ít lộ phí cho hắn không”
“Ngươi có cái ăn không, tự lo cho bản thân đã”
Sau một hồi “thu xếp hành trang” giúp tên thiếu niên, hai tên cướp này đang chuẩn bị rút lui thì bên tai vang lên giọng nói có phần hơi lười biếng.
“Hai tên võ giả sức dài vai rộng sao không tìm việc chính đáng mà làm, trốn một xó làm cướp nhìn xem có hèn mọn không”
Chưa kịp nhìn xem giọng nói đến từ đâu thì vút một cái, một tên thì bị cây sào dài đập vào trước ngực bay về sau mười thước, tên còn lại chưa kịp định hình thì đầu bị một vật như cái bàn đập vào ngã nhào xuống đất nằm bất động.
“Dạo này khó chịu trong người nên ra tay hơi mạnh thì phải”

Kết chương.
Mình có chút góp ý, đó là khi viết liên quan đến lịch sử VN là vô cùng nhạy cảm. Viết đúng thì thôi, nhỡ viết lệch tình tiết nào đó là dễ bị người ta bắt bẻ. Vài chương đầu có thể không sao, nhưng về sau cũng khó lòng đọc riêng từng chương để check được.
Mình nghĩ viết huyền huyễn hay tu tiên gì đó dễ hơn, né lịch sử VN cho chắc bạn. 😅
 

An123

Phàm Nhân
Ngọc
199,03
Tu vi
0,00
Mình có chút góp ý, đó là khi viết liên quan đến lịch sử VN là vô cùng nhạy cảm. Viết đúng thì thôi, nhỡ viết lệch tình tiết nào đó là dễ bị người ta bắt bẻ. Vài chương đầu có thể không sao, nhưng về sau cũng khó lòng đọc riêng từng chương để check được.
Mình nghĩ viết huyền huyễn hay tu tiên gì đó dễ hơn, né lịch sử VN cho chắc bạn. 😅
Mình cũng tìm hiểu kĩ rồi ạ, mình lấy nguồn từ Việt Nam sử lược với Đại Việt sử ký toàn thư nên chắc chắn là đúng ạ 🥲 do mình khá thích chủ đề này. Hi vọng là được duyệt ạ, mình sẽ cẩn thận hết mức
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Mình xin tài khoản reader để đăng truyện ạ

Tên truyện: Thiên Mệnh Đồ Tàn
Tác giả: Minh Dương Tử
Thể loại: Tiên hiệp, dị giới, báo thù
Mô tả:
Gia tộc bị diệt, linh căn bị phong, thiên mệnh đứt đoạn — nhưng ý chí vẫn không cúi đầu.
Tần Trần, kẻ mang trong mình huyết mạch cổ tộc bị thiên đạo ruồng bỏ, sống sót từ đống tro tàn nhờ một mảnh ngọc tàn khuyết – Trường Sinh Lệnh.
Trên con đường tu luyện đẫm máu, hắn từng bước khai mở Huyết Ma Chân Kinh, đối mặt với âm mưu tàn sát kéo dài suốt trăm năm, và vạch trần sự thật về kẻ đã hạ lệnh hủy diệt Tần gia.
Kẻ yếu không có t.ư cách nói chuyện lý lẽ. Nếu thiên đạo bất công... hắn sẽ dùng máu để viết lại.

Đây là nội dung chương 1 ạ:

Chương 1: Tàn Cục Diệt Tộc

Gió gào thét dữ dội trên đỉnh Tuyệt Vân Lĩnh, từng cơn sấm sét như đang giận dữ xé toạc bầu trời, báo hiệu một biến cố long trời lở đất sắp xảy ra.

Nơi chân núi, ngọn lửa đang thiêu rụi đại điện của một trong những thế gia tu tiên hùng mạnh nhất Trung Vực — Tần gia. Cả tòa Tần phủ rực cháy, máu đổ thành suối, xác người nằm rải rác như rơm rạ.

Bên trong một mật thất ẩn sâu dưới lòng đất, một bé trai khoảng năm tuổi, toàn thân nhuốm máu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhưng vẫn kiên cường. Trên tay nó ôm chặt một vật cổ xưa — một chiếc ngọc giản đen tuyền tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chính là Gia Tổ Bảo Vật của Tần gia: “Trường Sinh Lệnh”.

Một lão giả tóc trắng, cơ thể đầy thương tích, đang niệm chú vội vã, ánh mắt lo lắng nhìn đứa trẻ: “Thiếu chủ, mau cầm lấy Trường Sinh Lệnh. Đây là cơ hội sống duy nhất. Thứ này sẽ đưa ngươi đến nơi mà không ai có thể tìm được… ít nhất là trong vài năm.”

Lão khẽ ho ra máu, đôi mắt mờ dần nhưng vẫn cháy sáng bởi ý chí cuối cùng: “Bọn chúng đã phản bội. Kẻ đứng sau chính là… kẻ mà tổ tiên ngươi từng cứu mạng... Tần gia... không thể ngã xuống vô ích được! Hãy sống, Tần Trần! Nhất định phải sống, và... báo thù!”

Cậu bé không kịp hỏi gì, chỉ thấy cả cơ thể mình bị kéo vào một luồng ánh sáng đen huyền ảo. Trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng in trong mắt cậu là khuôn mặt của vị trưởng lão trung thành đang mỉm cười, thân thể nổ tung, ngăn cản kẻ địch đang đuổi tới.

---

Mười ba năm sau...

Tại một thôn làng hẻo lánh phía Tây Bắc Vực, nơi linh khí thưa thớt, không ai nghĩ rằng một thiếu niên cày ruộng lại mang trong mình huyết mạch của một gia tộc từng chấn động đại lục.

Thiếu niên ấy tên gọi Tần Trần, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên nghị, thân thể rắn rỏi dù chỉ mới mười tám tuổi. Hằng ngày ngoài làm ruộng, cậu còn luyện tập quyền cước theo phương pháp kỳ lạ được khắc bên trong Trường Sinh Lệnh — thứ duy nhất còn sót lại từ quá khứ đẫm máu.

Dù bị phong ấn linh căn từ nhỏ, không thể hấp thụ linh khí tu luyện, Tần Trần vẫn chưa từng bỏ cuộc. Trong lòng cậu là một ngọn lửa chưa từng tắt: nỗi đau của kẻ mất nhà, thù hận của kẻ bị diệt tộc.

Một đêm nọ, khi trăng tròn treo cao, Trường Sinh Lệnh đột nhiên phát sáng kỳ dị. Cậu nghe thấy một giọng nói cổ xưa vang lên trong đầu: “Huyết mạch đã thành, thời cơ đã tới. Huyết tế mở ấn. Dù phong ấn trùng trùng, ý chí nghịch thiên sẽ bẻ gãy xiềng xích…”

Toàn thân Tần Trần run lên. Đột nhiên, từ ngực hắn, một luồng máu đỏ như dung nham phun trào, bao phủ Trường Sinh Lệnh. Ánh sáng đen nuốt trọn cả gian nhà nhỏ, trước khi tan biến, để lại một thiếu niên toàn thân lấp lánh linh quang, ánh mắt sắc như đao kiếm.

Linh căn đã được khai mở.

Nhưng không phải linh căn bình thường.

Trường Sinh Lệnh đã dùng huyết mạch Tần gia, dung hợp với một phần Thiên Đạo chi lực ẩn giấu bên trong, đánh thức thứ mà từ thời Thái Cổ chưa từng xuất hiện lần nữa — Thiên Ma Linh Căn.

Một linh căn... bị trời đất ghen ghét.

Một linh căn... có thể đảo loạn âm dương, phá tan luân hồi, một bước thành thần, vĩnh sinh bất tử.

Tần Trần từ đó đã không còn là thiếu niên thường dân.

Hắn bắt đầu hành trình rời khỏi thôn làng, bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia — nơi các tông môn, thế lực, yêu tộc, thần tộc tranh đoạt, nơi mỗi bước đi là một vạn kiếp.

Hắn phải tu luyện, phải mạnh lên, từng bước một đạp lên xác kẻ thù mà đi.

Bởi vì hắn biết: Nếu không mạnh, kẻ như hắn… sẽ không có t.ư cách sống.
Có vẻ như, tác phẩm của bạn là viết bằng AI?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top