[ĐK Dịch] Nơi gửi bản dịch thô Quỷ Bí Chi Chủ

Thanh Phan

Phàm Nhân
Ngọc
12.899,85
Tu vi
0,00
Mình gửi C84 nha. Cho mình xin chương nữa

Chương 84: Tiếng thì thầm đêm trăng tròn.
Klein vừa khoác lên người chiếc áo măng tô, cầm trong tay cái mũ cao bằng lụa quen thuộc đi tới cửa thì bỗng nhiên nghe thấy từng tiếng cầu khẩn hư ảo vang vọng.

Ai đây? Hắn hơi nhíu mày lắng nghe, nhưng chỉ xác nhận được rằng người đang khẩn cầu là một người phụ nữ, giọng nói của cô ta đứt quãng, dường như đang gánh chịu nỗi thống khổ vô cùng.
Nghĩ đến bây giờ cũng không có gì đặc biệt quan trọng, vị tân "Ảo thuật gia" liền thuận tay ném chiếc mũ cao bằng lụa của mình lên cây treo áo một cách chuẩn xác tới từng milimet, rồi tự mình trở về phòng ngủ, đi lui bốn bước tiến vào cung điện nguy nga hùng vĩ.

Lần này, hắn không nhìn thấy bất kìngôi sao ảo ảnh nào đang co giãn chiếu ra ánh sáng đỏ thẫm cả, nhưng ở phía cuối chiếc bàn cổ dài bằng đồng bên cạnh chiếc ghế của “Kẻ Khờ” có một một đốm sáng toát ra từng vòng tròn ánh sáng len lói .
“Không phải là thành viên của hội Tarot khẩn cầu … hay là cô gái tóc xoăn Hugh ? “ Klein ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của mình suy đoán.
Bởi vì hắn đã lấy toàn bộ tiền trong tài khoản của mình, cho nên hắn cũng không nghi ngờ có ai đang ý đồ ăn cắp của cải của hắn.
Ngả người ra sau một chút, bàn tay trái của Klein lan ra một gợn sóng lính tính chạm vào vòng sáng.

Khung cảnh xung quanh bỗng thay đổi, hắn nhìn thấy một bàn trà đã bị lật đổ, một chiếc ghế sofa nghiêng ngả, sách và giấy tờ rơi vãi khắp sàn nhà, một phụ nữ tóc nâu đang hấp hối.

Cùng lúc đó, Klein nghe rõ ràng đối phương khẩn cầu:

"Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, ."

"Ngài là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám. . ."

"Ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.... . ."

"Xin cứu tôi, xin cứu tôi. . ."


"Xin cứu tôi" ? Nhìn cô ấy, có vẻ đang dần mất khống chế. Tóc đang dài ra với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được. Lớp biểu bì của da đã được phủ một tầng sáng trắng quỷ dị. Làm thế nào mình có thể cứu được cô ta... Klein quan sát cẩn thận trong vài giây, khá lúng túng nói với chính mình.

Đúng lúc này, từ cô gái đó hắn ngoài nghe được tiếng khẩn cầu đầy đau đớn, bên trong còn phân biệt ra được tiếng thì thầm vô cùng nhỏ hư ảo như có như không.

Đúng, tiếng thì thâm!

Thứ này có chút giống với tiếng thì thầm trước khi đi vào màn sương xám, nhưng không có cho cảm giác điên cuồng, quỷ dị như vậy mà nó rõ ràng không chứa đựng ác ý.
"Có vẻ như cô gái này đang sắp mất khống chế bởi vì phải nghe thấy tiếng thì thầm đó ... nếu không nghe thấy nó nữa, có thể cô ta sẽ bình tĩnh và chuyển biến tốt hơn? "Klein suy t.ư rồi đưa tay ra không ngừng đẩy ra từng gợn sóng linh tính đến cái vòng sáng.
Ngay lập tức sau đó, hắn ta cho linh tính của mình bùng phát, liên tục tràn ra ngoài, thiết lập một kết nối thần bí thật vững chắc.

Sau khi tấn thăng làm "Ảo thuật gia", linh tính của hắn đã dư dả ra rất nhiều, gánh nặng phải chịu trong những việc như thế này cũng bớt đi không ít.

. . .
Đầu của Filth càng lúc càng mơ hồ, cảm thấy những suy nghĩ của mình giống như nước sôi, liên tục sủi bọt, muốn tìm mọi cách gỡ bỏ bức ép trong đầu.
"Tôi sắp chết sao ... tôi không muốn, đừng, biến thành một con quái vật ..." Ý nghĩ đó cứ lóe lên trong tâm trí cô, nỗi đau giống như thủy triều nhấn chìm mọi thứ.

Đột nhiên, cô trở nên tỉnh táo, những sự đau đớn, bực bội, điên loạn và tuyệt vọng khắc sâu trong xương tủy khi nãy dường như thoáng cái không tồn tại, chỉ như là một ảo giác.
Sao nó trôi qua nhanh quá? Có phải thời gian của mặt trăng máu không kéo dài nữa? Mở to đôi mắt mà mình đã vô thức nhắm mắt lại, Filth thấy một màn sương xám vô tận xung quanh mình và trước mặt là một chiếc bàn dài bằng đồng cổ. Đây là đâu? Cô nhìn xung quanh kinh ngạc, rồi thấy một cột đá cao chót vót chống đỡ cả một cung điện nguy nga tráng lệ.
Sau đó, cô tìm thấy trên đầu của chiếc bàn dài bằng đồng, có một nhân vật bí ẩn được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc dường như đang nhìn xuống mọi thứ dưới này.

Đây là đâu? Anh ta là ai? Filth cảnh giác phòng bị một lần nữa đặt ra câu hỏi ở trong lòng.

Chợt, cô nhớ tới sự tình mà cô vừa mới làm!
Cô trong cơn đau đớn tột cùng đã cầu khẩn câu thần chú mà Hugh tìm thấy từ cuốn sách "Lịch sử của những quý tộc Vương quốc Ruen". Một câu thần chú bí ẩn nghi ngờ hướng tới một Tà Thần nào đó!

Không, không chỉ là Tà Thần !
Anh ta thậm chí còn cho mình tạm thời thoát khỏi lời thì thầm khủng khiếp đó … kéo mình vào một thế giới kỳ lạ thế này ... Filth kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy giữa chừng và chào:

"Xin hỏi ngài là. . ."

Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại nội dung câu thần chú đó, bật thốt lên:

"Anh là Kẻ Khờ ! À không, Ngài "

"Ngài là “Kẻ Khờ” ? "

Klein mỉm cười gật đầu nói:

"Cứ gọi ta là “Kẻ Khờ” đi vậy"

Trong lúc nói chuyện, hắn thấy đằng sau chiếc ghế mà Filth đang ngồi, những ngôi sao sáng tạo thành những biểu tượng kỳ lạ và hoa văn bí ẩn đang thay đổi nhanh chóng.

Chỉ trong một hoặc hai giây, ảo ảnh vô số cảnh cửa được tạo ra, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp!


"Cửa" ? Klein vừa nhìn thấy những biểu tượng, ký hiệu này, trong chớp mắt liên tưởng tới nhật ký của đại đế Russel từng đề cập qua ngài "Cửa".

Ông ta sẽ tiếp cận thế giới thực mỗi khi trăng tròn để phát ra những lời kêu cứu!

Chẳng lẽ những tiếng thì thầm đó liên quan đến ngài “Cửa” ? Ừm ... hôm nay là đêm trăng máu, là phiên bản nâng cao của trăng tròn ... Cô gái này tương ứng với "Cửa", và biểu tượng đằng sau ghế của cô gái Hugh trước đó tương tự như " Thanh kiếm của Thẩm Phán "... Klein thoáng lặng lẽ gật đầu.

Hắn đã xác nhận rõ được tình huống này, nghĩa là một khi kết nối vững chắc được thiết lập và bên kia là người phi phàm , biểu tượng đằng sau ghế tương ứng sẽ thay đổi theo tình hình thực tế của người ngồi lên nó. Không nhất thiết phải tham gia hội Tarot mà chỉ cần đến tầng sương xám là đủ.
Lúc này, Filth bị nguấy động bởi một làn sóng hỗn loạn trong lòng:

“Kẻ Khờ”... thực sự là “Kẻ Khờ” ... cái danh xưng đó thực sự hướng tới một nhân vật vô cùng mạnh mẽ!

Anh ta định làm gì? Không lẽ anh ta muốn cùng mình thực hiện một giao dịch linh hồn sao?

Ồ, ít nhất, ít nhất thì nó cũng tốt hơn là việc mất khống chế trong tiếng thì thầm khủng khiếp đó ... Mình đã nhặt lại được một mạng sống, chuyện trả giá sau này thế nào thì cũng đáng giá ...

Cô chợt nghĩ, rồi chợt nghe Ngài “Kẻ Khờ” mỉm cười hỏi:




"Mỗi khi trăng tròn, cô sẽ nghe thấy những tiếng thì thầm không biết chúng đến từ đâu phải không?"

Anh ta làm sao biết? Filth ngạc nhiên nhìn lại, sững sờ hồi đáp:

"Đúng thế."

Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, bật thốt lên hỏi:
"Anh, Ngài, biết nguồn gốc của lời thì thầm đó ? Ngài biết là ai đang xâm chiếm tôi? Ngài có biết cách nào giải quyết hoàn toàn vấn đề này không?"
Đó như là một mê cung trong bóng tối, như một kẻ đáng thương bị mắc kẹt giữa cơn bão ... Klein dự định sẽ dùng câu trả lời này để xây dựng hình ảnh của mình, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cảm thấy rằng mình cũng không thể chắc chắn rằng tiếng thì thầm của cô gái trước mặt hắn thực sự đến từ quý ngài "Cửa" kia

Vì để không phạm sai lầm, vì tương lai không bị một vố mất mặt, hắn lướt qua vấn đề của đối phương, mập mờ cười nói:

"Hắn ta chưa hẳn muốn thương tổn đến cô, có lẽ, hắn chỉ là đang hướng tới cô để cầu cứu."
Cho nên lời thì thầm không chứa ác ý, không quá điên rồ, không hề xấu xa.

"Cầu cứu tới tôi? Nhưng lời thì thầm đó khiến tôi ngày càng mất kiểm soát. Nếu đó không phải là Ngài trợ giúp tôi, tôi có thể đã trở thành một con quái vật mất rồi." Fowles hoài nghi hỏi .

Klein cười cười nói:

"Đó là bởi vì cô quá yếu ớt."

"Tôi quá yếu ớt ?" Filth vừa kinh ngạc vừa không hiểu.

Klein thoáng giải thích:

"Sức mạnh của cô cùng đối phương quá cách xa nhau. Có lẽ, anh ta chỉ cần một hơi thở bình thường thì cơn bão anh ta mang đến có thể xé nát cô thành từng mảnh. Có lẽ, nếu anh ta muốn thì chỉ cần liếc nhìn một cái cô sẽ chết ngay tại chỗ."
"Tất nhiên, nếu anh ta cố gắng kiểm soát sức mạnh của chính mình, cũng không phải không thể giao tiếp với cô bình thường, nhưng giọng nói của anh ta có thể phải vượt qua rất nhiều lớp trở ngại để đến tai cô. Nếu kiểm soát quá mức thì lời kêu cứu sẽ thất bại mất, Ha ha, ý ta đó là giả sử anh ta đang kêu cứu. "

Sức mạnh cách biệt quá xa. . . Liếc lấy mình một cái, mình liền sẽ chết tại chỗ. . . Filth nghe được liền sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới ráng nở ra nụ cười nói:

"Điều này khiến tôi nhớ đến một câu."

"Không thể nhìn thẳng Thần. . ."

Klein mỉm cười xem nàng, không trực tiếp trả lời.

Chẳng lẽ lời thì thầm khủng khiếp đó thực sự đến từ một tồn tại có sức mạnh tương đương với một vị Thần? Ngài “Kẻ Khờ” có thể giúp mình loại trừ ảnh hưởng của phía bên kia, luôn nói về vấn đề này với giọng điệu khá nhẹ nhàng ... Điều này có nghĩa là ông ấy và tồn tại đó ở cùng một sức mạnh ? Càng nghĩ, Filth càng sốc, cơ thể run rẩy không ngớt.

Klein đợi vài giây rồi quay sang hỏi:

"Tiếng thì thầm đó sẽ kéo dài bao lâu trong mỗi lần trăng tròn?"


"Ba đến năm phút, nếu như là đêm trăng máu, sẽ hơn bảy phút." Filth thu lại suy nghĩ, thành thật trả lời.

Nghe đến đó, Klein càng ngày càng cảm thấy chủ nhân của tiếng thì thầm kia có thể chính là ngài "Cửa".

Hắn tạm thời bỏ qua chuyện này, mỉm cười nói:

"Đợi qua mấy phút nữa, cô có thể trở về."

"Chỉ có một giải pháp cho vấn đề này, và đó là đề thăng sức mạnh của chính mình."

Filth do dự một chút nói:

"Mỗi khi gặp phải trăng tròn, tôi có thể cầu khẩn danh ngài được không?"

"Tôi, tôi sẽ làm tín đồ tôn sùng Ngài!"

"Không, không cần." Klein mỉm cười lắc đầu, "Bất quá ta cũng không ngại thuận tay giúp cô một chút."

"Thật sự là rất cảm tạ ngài!" Mặc dù Filth nghi ngờ rằng không biết có phải cô đang giao dịch với Tà Thần hay không, nhưng cô không bao giờ muốn trải qua một "cơn ác mộng" đau đớn tương tự như lúc trước nữa.
Xác định xong vấn đề này, cô cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều, nhận ra vẫn còn nhiều chỗ ngồi quanh chiếc bàn dài bằng đồng, nên cô ngập ngừng hỏi:

"Ngài “Kẻ Khờ”, dường như còn có những người khác thường xuyên tới đây?"

Không, có lẽ không phải là một con người ... Filth âm thầm thêm vào.

Klein thoải mái cười, nói:
"Đó là một vài người giống như cô. Đã bị ta kéo lên đây vì một vài lý do."

"Họ hy vọng rằng ta có thể thường xuyên tổ chức các cuộc tụ họp để họ có thể giao dịch các công thức, tài liệu, trao đổi tin tức và ủy thác các nhiệm vụ với nhau."

"Cho nên ta đáp ứng bọn họ."

Filth nghe được tim đập thình thịch, nghĩ đến bản thân đã ở đây, thế là lớn mật hỏi:

"Ngài “Kẻ Khờ”, tôi có thể tham gia tụ hội này không?"

“ Có thể, cứ mỗi thứ Hai, ba giờ chiều, hãy tránh xa các nhiễu loạn. " Klein mỉm cười và chỉ vào các thẻ bài vừa đột nhiên xuất hiện trên bề mặt của chiếc bàn đồng dài." Bọn họ quyết định sử dụng tên của các lá bài Tarot như danh xưng của họ. Cô có thể tự chọn, những cái phía sau đã có chủ sở hữu không thể chọn ...... "

Filth gật đầu , vừa có chút hứng thú xáo bài cắt bài, vừa lầm bầm một câu:
“Hãy để số phận của tôi sắp xếp danh xưng đi ......"
Rất nhanh, cô rút ra một lá bài, mắt nhìn nói:

"Ảo Thuật Gia!"
 

Huyền Yên

Phi Thăng kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
2.389,93
Tu vi
611,38
Mình gửi C84 nha. Cho mình xin chương nữa

Chương 84: Tiếng thì thầm đêm trăng tròn.
Klein vừa khoác lên người chiếc áo măng tô, cầm trong tay cái mũ cao bằng lụa quen thuộc đi tới cửa thì bỗng nhiên nghe thấy từng tiếng cầu khẩn hư ảo vang vọng.

Ai đây? Hắn hơi nhíu mày lắng nghe, nhưng chỉ xác nhận được rằng người đang khẩn cầu là một người phụ nữ, giọng nói của cô ta đứt quãng, dường như đang gánh chịu nỗi thống khổ vô cùng.
Nghĩ đến bây giờ cũng không có gì đặc biệt quan trọng, vị tân "Ảo thuật gia" liền thuận tay ném chiếc mũ cao bằng lụa của mình lên cây treo áo một cách chuẩn xác tới từng milimet, rồi tự mình trở về phòng ngủ, đi lui bốn bước tiến vào cung điện nguy nga hùng vĩ.

Lần này, hắn không nhìn thấy bất kìngôi sao ảo ảnh nào đang co giãn chiếu ra ánh sáng đỏ thẫm cả, nhưng ở phía cuối chiếc bàn cổ dài bằng đồng bên cạnh chiếc ghế của “Kẻ Khờ” có một một đốm sáng toát ra từng vòng tròn ánh sáng len lói .
“Không phải là thành viên của hội Tarot khẩn cầu … hay là cô gái tóc xoăn Hugh ? “ Klein ngồi trên chiếc ghế quen thuộc của mình suy đoán.
Bởi vì hắn đã lấy toàn bộ tiền trong tài khoản của mình, cho nên hắn cũng không nghi ngờ có ai đang ý đồ ăn cắp của cải của hắn.
Ngả người ra sau một chút, bàn tay trái của Klein lan ra một gợn sóng lính tính chạm vào vòng sáng.

Khung cảnh xung quanh bỗng thay đổi, hắn nhìn thấy một bàn trà đã bị lật đổ, một chiếc ghế sofa nghiêng ngả, sách và giấy tờ rơi vãi khắp sàn nhà, một phụ nữ tóc nâu đang hấp hối.

Cùng lúc đó, Klein nghe rõ ràng đối phương khẩn cầu:

"Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, ."

"Ngài là chúa tể thần bí phía trên màn sương xám. . ."

"Ngài là vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.... . ."

"Xin cứu tôi, xin cứu tôi. . ."


"Xin cứu tôi" ? Nhìn cô ấy, có vẻ đang dần mất khống chế. Tóc đang dài ra với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được. Lớp biểu bì của da đã được phủ một tầng sáng trắng quỷ dị. Làm thế nào mình có thể cứu được cô ta... Klein quan sát cẩn thận trong vài giây, khá lúng túng nói với chính mình.

Đúng lúc này, từ cô gái đó hắn ngoài nghe được tiếng khẩn cầu đầy đau đớn, bên trong còn phân biệt ra được tiếng thì thầm vô cùng nhỏ hư ảo như có như không.

Đúng, tiếng thì thâm!

Thứ này có chút giống với tiếng thì thầm trước khi đi vào màn sương xám, nhưng không có cho cảm giác điên cuồng, quỷ dị như vậy mà nó rõ ràng không chứa đựng ác ý.
"Có vẻ như cô gái này đang sắp mất khống chế bởi vì phải nghe thấy tiếng thì thầm đó ... nếu không nghe thấy nó nữa, có thể cô ta sẽ bình tĩnh và chuyển biến tốt hơn? "Klein suy t.ư rồi đưa tay ra không ngừng đẩy ra từng gợn sóng linh tính đến cái vòng sáng.
Ngay lập tức sau đó, hắn ta cho linh tính của mình bùng phát, liên tục tràn ra ngoài, thiết lập một kết nối thần bí thật vững chắc.

Sau khi tấn thăng làm "Ảo thuật gia", linh tính của hắn đã dư dả ra rất nhiều, gánh nặng phải chịu trong những việc như thế này cũng bớt đi không ít.

. . .
Đầu của Filth càng lúc càng mơ hồ, cảm thấy những suy nghĩ của mình giống như nước sôi, liên tục sủi bọt, muốn tìm mọi cách gỡ bỏ bức ép trong đầu.
"Tôi sắp chết sao ... tôi không muốn, đừng, biến thành một con quái vật ..." Ý nghĩ đó cứ lóe lên trong tâm trí cô, nỗi đau giống như thủy triều nhấn chìm mọi thứ.

Đột nhiên, cô trở nên tỉnh táo, những sự đau đớn, bực bội, điên loạn và tuyệt vọng khắc sâu trong xương tủy khi nãy dường như thoáng cái không tồn tại, chỉ như là một ảo giác.
Sao nó trôi qua nhanh quá? Có phải thời gian của mặt trăng máu không kéo dài nữa? Mở to đôi mắt mà mình đã vô thức nhắm mắt lại, Filth thấy một màn sương xám vô tận xung quanh mình và trước mặt là một chiếc bàn dài bằng đồng cổ. Đây là đâu? Cô nhìn xung quanh kinh ngạc, rồi thấy một cột đá cao chót vót chống đỡ cả một cung điện nguy nga tráng lệ.
Sau đó, cô tìm thấy trên đầu của chiếc bàn dài bằng đồng, có một nhân vật bí ẩn được bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc dường như đang nhìn xuống mọi thứ dưới này.

Đây là đâu? Anh ta là ai? Filth cảnh giác phòng bị một lần nữa đặt ra câu hỏi ở trong lòng.

Chợt, cô nhớ tới sự tình mà cô vừa mới làm!
Cô trong cơn đau đớn tột cùng đã cầu khẩn câu thần chú mà Hugh tìm thấy từ cuốn sách "Lịch sử của những quý tộc Vương quốc Ruen". Một câu thần chú bí ẩn nghi ngờ hướng tới một Tà Thần nào đó!

Không, không chỉ là Tà Thần !
Anh ta thậm chí còn cho mình tạm thời thoát khỏi lời thì thầm khủng khiếp đó … kéo mình vào một thế giới kỳ lạ thế này ... Filth kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy giữa chừng và chào:

"Xin hỏi ngài là. . ."

Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ lại nội dung câu thần chú đó, bật thốt lên:

"Anh là Kẻ Khờ ! À không, Ngài "

"Ngài là “Kẻ Khờ” ? "

Klein mỉm cười gật đầu nói:

"Cứ gọi ta là “Kẻ Khờ” đi vậy"

Trong lúc nói chuyện, hắn thấy đằng sau chiếc ghế mà Filth đang ngồi, những ngôi sao sáng tạo thành những biểu tượng kỳ lạ và hoa văn bí ẩn đang thay đổi nhanh chóng.

Chỉ trong một hoặc hai giây, ảo ảnh vô số cảnh cửa được tạo ra, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp!


"Cửa" ? Klein vừa nhìn thấy những biểu tượng, ký hiệu này, trong chớp mắt liên tưởng tới nhật ký của đại đế Russel từng đề cập qua ngài "Cửa".

Ông ta sẽ tiếp cận thế giới thực mỗi khi trăng tròn để phát ra những lời kêu cứu!

Chẳng lẽ những tiếng thì thầm đó liên quan đến ngài “Cửa” ? Ừm ... hôm nay là đêm trăng máu, là phiên bản nâng cao của trăng tròn ... Cô gái này tương ứng với "Cửa", và biểu tượng đằng sau ghế của cô gái Hugh trước đó tương tự như " Thanh kiếm của Thẩm Phán "... Klein thoáng lặng lẽ gật đầu.

Hắn đã xác nhận rõ được tình huống này, nghĩa là một khi kết nối vững chắc được thiết lập và bên kia là người phi phàm , biểu tượng đằng sau ghế tương ứng sẽ thay đổi theo tình hình thực tế của người ngồi lên nó. Không nhất thiết phải tham gia hội Tarot mà chỉ cần đến tầng sương xám là đủ.
Lúc này, Filth bị nguấy động bởi một làn sóng hỗn loạn trong lòng:

“Kẻ Khờ”... thực sự là “Kẻ Khờ” ... cái danh xưng đó thực sự hướng tới một nhân vật vô cùng mạnh mẽ!

Anh ta định làm gì? Không lẽ anh ta muốn cùng mình thực hiện một giao dịch linh hồn sao?

Ồ, ít nhất, ít nhất thì nó cũng tốt hơn là việc mất khống chế trong tiếng thì thầm khủng khiếp đó ... Mình đã nhặt lại được một mạng sống, chuyện trả giá sau này thế nào thì cũng đáng giá ...

Cô chợt nghĩ, rồi chợt nghe Ngài “Kẻ Khờ” mỉm cười hỏi:




"Mỗi khi trăng tròn, cô sẽ nghe thấy những tiếng thì thầm không biết chúng đến từ đâu phải không?"

Anh ta làm sao biết? Filth ngạc nhiên nhìn lại, sững sờ hồi đáp:

"Đúng thế."

Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, bật thốt lên hỏi:
"Anh, Ngài, biết nguồn gốc của lời thì thầm đó ? Ngài biết là ai đang xâm chiếm tôi? Ngài có biết cách nào giải quyết hoàn toàn vấn đề này không?"
Đó như là một mê cung trong bóng tối, như một kẻ đáng thương bị mắc kẹt giữa cơn bão ... Klein dự định sẽ dùng câu trả lời này để xây dựng hình ảnh của mình, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, cảm thấy rằng mình cũng không thể chắc chắn rằng tiếng thì thầm của cô gái trước mặt hắn thực sự đến từ quý ngài "Cửa" kia

Vì để không phạm sai lầm, vì tương lai không bị một vố mất mặt, hắn lướt qua vấn đề của đối phương, mập mờ cười nói:

"Hắn ta chưa hẳn muốn thương tổn đến cô, có lẽ, hắn chỉ là đang hướng tới cô để cầu cứu."
Cho nên lời thì thầm không chứa ác ý, không quá điên rồ, không hề xấu xa.

"Cầu cứu tới tôi? Nhưng lời thì thầm đó khiến tôi ngày càng mất kiểm soát. Nếu đó không phải là Ngài trợ giúp tôi, tôi có thể đã trở thành một con quái vật mất rồi." Fowles hoài nghi hỏi .

Klein cười cười nói:

"Đó là bởi vì cô quá yếu ớt."

"Tôi quá yếu ớt ?" Filth vừa kinh ngạc vừa không hiểu.

Klein thoáng giải thích:

"Sức mạnh của cô cùng đối phương quá cách xa nhau. Có lẽ, anh ta chỉ cần một hơi thở bình thường thì cơn bão anh ta mang đến có thể xé nát cô thành từng mảnh. Có lẽ, nếu anh ta muốn thì chỉ cần liếc nhìn một cái cô sẽ chết ngay tại chỗ."
"Tất nhiên, nếu anh ta cố gắng kiểm soát sức mạnh của chính mình, cũng không phải không thể giao tiếp với cô bình thường, nhưng giọng nói của anh ta có thể phải vượt qua rất nhiều lớp trở ngại để đến tai cô. Nếu kiểm soát quá mức thì lời kêu cứu sẽ thất bại mất, Ha ha, ý ta đó là giả sử anh ta đang kêu cứu. "

Sức mạnh cách biệt quá xa. . . Liếc lấy mình một cái, mình liền sẽ chết tại chỗ. . . Filth nghe được liền sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới ráng nở ra nụ cười nói:

"Điều này khiến tôi nhớ đến một câu."

"Không thể nhìn thẳng Thần. . ."

Klein mỉm cười xem nàng, không trực tiếp trả lời.

Chẳng lẽ lời thì thầm khủng khiếp đó thực sự đến từ một tồn tại có sức mạnh tương đương với một vị Thần? Ngài “Kẻ Khờ” có thể giúp mình loại trừ ảnh hưởng của phía bên kia, luôn nói về vấn đề này với giọng điệu khá nhẹ nhàng ... Điều này có nghĩa là ông ấy và tồn tại đó ở cùng một sức mạnh ? Càng nghĩ, Filth càng sốc, cơ thể run rẩy không ngớt.

Klein đợi vài giây rồi quay sang hỏi:

"Tiếng thì thầm đó sẽ kéo dài bao lâu trong mỗi lần trăng tròn?"


"Ba đến năm phút, nếu như là đêm trăng máu, sẽ hơn bảy phút." Filth thu lại suy nghĩ, thành thật trả lời.

Nghe đến đó, Klein càng ngày càng cảm thấy chủ nhân của tiếng thì thầm kia có thể chính là ngài "Cửa".

Hắn tạm thời bỏ qua chuyện này, mỉm cười nói:

"Đợi qua mấy phút nữa, cô có thể trở về."

"Chỉ có một giải pháp cho vấn đề này, và đó là đề thăng sức mạnh của chính mình."

Filth do dự một chút nói:

"Mỗi khi gặp phải trăng tròn, tôi có thể cầu khẩn danh ngài được không?"

"Tôi, tôi sẽ làm tín đồ tôn sùng Ngài!"

"Không, không cần." Klein mỉm cười lắc đầu, "Bất quá ta cũng không ngại thuận tay giúp cô một chút."

"Thật sự là rất cảm tạ ngài!" Mặc dù Filth nghi ngờ rằng không biết có phải cô đang giao dịch với Tà Thần hay không, nhưng cô không bao giờ muốn trải qua một "cơn ác mộng" đau đớn tương tự như lúc trước nữa.
Xác định xong vấn đề này, cô cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều, nhận ra vẫn còn nhiều chỗ ngồi quanh chiếc bàn dài bằng đồng, nên cô ngập ngừng hỏi:

"Ngài “Kẻ Khờ”, dường như còn có những người khác thường xuyên tới đây?"

Không, có lẽ không phải là một con người ... Filth âm thầm thêm vào.

Klein thoải mái cười, nói:
"Đó là một vài người giống như cô. Đã bị ta kéo lên đây vì một vài lý do."

"Họ hy vọng rằng ta có thể thường xuyên tổ chức các cuộc tụ họp để họ có thể giao dịch các công thức, tài liệu, trao đổi tin tức và ủy thác các nhiệm vụ với nhau."

"Cho nên ta đáp ứng bọn họ."

Filth nghe được tim đập thình thịch, nghĩ đến bản thân đã ở đây, thế là lớn mật hỏi:

"Ngài “Kẻ Khờ”, tôi có thể tham gia tụ hội này không?"

“ Có thể, cứ mỗi thứ Hai, ba giờ chiều, hãy tránh xa các nhiễu loạn. " Klein mỉm cười và chỉ vào các thẻ bài vừa đột nhiên xuất hiện trên bề mặt của chiếc bàn đồng dài." Bọn họ quyết định sử dụng tên của các lá bài Tarot như danh xưng của họ. Cô có thể tự chọn, những cái phía sau đã có chủ sở hữu không thể chọn ...... "

Filth gật đầu , vừa có chút hứng thú xáo bài cắt bài, vừa lầm bầm một câu:
“Hãy để số phận của tôi sắp xếp danh xưng đi ......"
Rất nhanh, cô rút ra một lá bài, mắt nhìn nói:

"Ảo Thuật Gia!"
98 nha
 

lumos

Kim Đan Hậu Kỳ
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
80,99
Tu vi
214,26
Chương 96: Hai chọn một

Khi cảm giác hư ảo đó mất đi, Klein nhìn lại ngọn nến kỳ dị trong tay thì thấy tim nến trở nên đen kịt còn ngọn lửa thì nhợt nhạt đi.

Mặt đất khi nãy bị Kỵ Sĩ Bình Minh đánh nát, cái ghế bị phá hư và những ngọn nến bị chặt đứt đã khôi phục lại trạng thái như trước khi chiến đấu, không nhìn ra dấu vết đã từng bị phá hoại.

Giám mục Otlowski đang đứng trước mặt Klein không biết từ lúc nào đã ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Ông ta cúi đầu, gập người, hai tay ghì chặt hai bên huyệt thái dương.

Tách!

Tách!

Mồ hôi không ngừng chảy từ khuôn mặt ông ta xuống giữa hai chân, hình thành một vũng nước lớn.

Cảm nhận được ngọn nến kỳ dị đã bị Klein bóp tắt. Otlowski sợ hãi run lẩy bẩy, trong ánh mắt chăm chú của Klein chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt vẩn đục của ông ta phủ đầy nước mắt, những nếp nhăn đan xen với những vệt nước mắt.

Nhưng trong ánh mắt đó lại chứa đầy hoài niệm, vui sướng và trong trẻo.

Nếu như lúc trước “Người khổng lồ” này mang đến cảm giác cao lớn mà nặng nề thì lúc này ông ta chỉ còn lại cơ thể nặng trĩu còn tinh thần thì bay bổng.

Trong giờ phút này, Klein giống như chứng kiến một đứa trẻ vừa ra đời.

Những giọt nước mắt đó là chứng minh cho một sự sống mới.

Giám mục Otlowski từ từ nở nụ cười hiền lành nói:

“Anh lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của tôi.”

“Không, bởi vì tôi đối với tình huống có sự hiểu biết đầy đủ, đã có những chuẩn bị phù hợp mà quá khứ của ông không những không hiểu rõ đối thủ am hiểu những gì mà còn bị suy yếu không ít. Nếu trong thế giới hiện thực mà phải chiến đấu cùng người như vậy thì điều đầu tiên tôi nghĩ đến là phải chạy trốn như thế nào.” Klein bình thản trả lời.

“Ảo thuật gia” có chuẩn bị và “Ảo thuật chưa chuẩn bị” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau… Hắn thầm bổ sung trong lòng một câu.

Giám mục Otlowski không muốn dừng lại vấn đề này quá lâu, đầy vẻ thoải mái nói:

“Cảm ơn anh, người bạn của tôi.”

“Dựa theo giao hẹn lúc nãy, tôi sẽ đưa anh cách điều chế “Thầy Thuốc”, ngoài ra còn có một vật phẩm thần bí.”

Khi đang nói, ông ta lấy từ trong túi áo tu sĩ màu nâu một vật giống ống tiêm và vật đựng.

“Anh có hai sự lựa chọn, đây là một trong số đó. Lúc tôi có được cũng không biết tên của nó, sau này cũng chưa nghĩ qua sẽ đặt tên cho nó. Anh có thể dùng nó rút một ống máu của mình ra, khi cần thiết thì truyền trở lại. Khi đó những mệt mỏi của anh sẽ biến mất, bệnh tật và thương tích sẽ giảm nhẹ, sức mạnh, tốc độ, cảm giác thăng bằng và các tố chất cơ thể khác của anh sẽ được tăng mạnh trong khoảng thời gian ngắn.” Giám mục Otlowski chỉ vào vật trong tay và nói.

“Vậy thì hạn chế và tai họa ngầm của nó là gì?” Klein lý trí hỏi ngược lại.

Giám mục Otlowski ngắm hoa văn thần bí trên ống tiên, giới thiệu cặn kẽ:

“Sau khi rút một ống máu, anh sẽ bị suy nhược trong vòng 12 tiếng. Trong thời gian đó anh có truyền lại cũng không có tác dụng gì. Tất nhiên là thời gian cụ thể sẽ không chính xác như vậy, nó còn tùy thuộc vào thể chất và tình trạng của mỗi người mà tăng giảm. Ngoài ra tốt nhất không nên sử dụng nhiều lần, một tuần không quá một lần nếu không lượng máu truyền vào không những mang đến năng lực cho anh, mà còn làm cho anh mất trí trong một khoảng thời gian. Khoảng cách giữa những lần sử dụng gần nhau sẽ khiến cho suy nhược trở thành điểm yếu của anh.

“Ngoài ra, còn có một vấn đề là khi mang theo bên người quá nửa tiếng, anh sẽ trở nên hơi thần kinh.”

May là quá khứ của giám mục Otlowski không sử dụng nó, nếu không ông ta truyền máu thì cơ hội thắng của mình sẽ trở nên rất thấp… Trong đầu Klein chợt hiện lên suy nghĩ như vậy.

Đột nhiên hắn cau mày, đối với tác dụng phụ của vật phẩm thần bí này có hơi lo lắng.

Dù là tạm thời mất trí hay là suy nhược 12 tiếng và trở nên hơi thần kinh thì nhìn qua chỉ là vấn đề không lớn. Nhưng Klein đã từng thấy kẻ khống chế khuyết điểm, từng nghe lời thì thầm của Tà Thần, hắn cho rằng trạng thái tinh thần của người phi phàm rất quan trọng. Nếu như nó thường xuyên hoạt động kém hoặc là hay có nhiều biểu hiện khác thường thì rất dễ dẫn đến tình trạng mất khống chế. Dù là người phi phàm có phương pháp đóng vai cũng không ngoại lệ.

“Lựa chọn thứ hai thì sao?” Klein suy nghĩ hai giây rồi nói.

Giám mục Otlowski lấy từ một túi khác ra một chiếc chìa khóa màu đồng có hình dạng và cấu tạo theo phong cách cổ xưa, mỉm cười nói:

“Nó gọi là “Chìa khóa vạn năng” có thể giúp anh mở tất cả loại khóa không có lực lượng thần bí và vài loại khóa có hiệu quả siêu phàm. Nếu là nơi không có khóa hoặc cửa thì nó vẫn có thể mở một thông đạo không thuộc hiện thực. Haha, điều kiện tiên quyết là không bị hạn chế bởi sức mạnh phi phàm và vật cản không quá dày.”

“Linh tính của nó hoàn toàn nội liễm, những lúc không sử dụng thì người phi phàm rất khó phát hiện giữa nó và những chiếc chìa khóa khác có gì khác biệt.”

Giám mục Otlowski lần nữa đứng dậy, khiến Klein chỉ có thể ngước nhìn.

Ngài Giám mục “Người khổng lồ” bước đến một bức tường trong đại sảnh nhà thờ, để “Chìa khóa vạn năng” lên gạch.

Ông ta vặn nhẹ một cái, cả người như chìm vào trong nước, có những gợn sóng lan ra, xuyên qua bức tường ra bên ngoài.

Sau đó, Giám mục Otlowski dùng cách tương tự để quay trở lại đại sảnh nhà thờ, xuất hiện trong tầm mắt Klein.

“Anh muốn chọn vật phẩm thần bí nào?” Giám mục cao lớn cúi đầu hỏi.

“Ừm, tai họa ngầm của “Chìa khóa vạn năng” là gì?” Klein cân nhắc hỏi.

Giám mục Otlowski cười hiền lành nói:

“Người mang nó theo sẽ thỉnh thoảng bị lạc đường.”

“Theo lời người khác nói là ngẫu nhiên lại đi lạc.”

Đi lạc? Mình là Thầy Bói, mình có linh tính trực giác… Klein lẩm bẩm, trong lòng dần hình thành quyết định.

Qua vài giây hắn nói:

“Tôi chọn “Chìa khóa vạn năng”.”

Hắn không muốn trạng thái tinh thần của mình xảy ra vấn đề, tích lũy nguy cơ mất khống chế.

Thật tiếc, mình muốn ngọn nến kỳ dị kia… Giống chỗ sâu nhất trong tâm linh, tầng đáy mộng cảnh đó là sân nhà của mình… Trong lòng hắn cảm thán một câu.

“Được.” Giám mục Otlowski đưa chiếc chìa khóa phong cách cổ xưa màu đồng cho Klein, lấy lại ngọn nến kỳ dị như được bọc bởi da người.

Trong khi Klein đang quan sát kỹ vật phẩm thần bí mới, ông ta chỉ ra phía sau nói:

“Cách điều chế “Thầy Thuốc” ở trong phòng. Tôi đi lấy. Anh ở đây đợi tôi chút.”

Klein gật đầu, nhân cơ hội bóng dáng Giám mục Otlowski khuất sau đại sảnh, lấy ra 1 đồng penny, xem bói coi ông ta có nói dối về “Chìa khóa vạn năng” hay không.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn đến bên cạnh một bức tường được đặt một hàng nến, lấy chiếc chìa khóa cổ xưa màu đồng đặt lên viên gạch cứng rắn.

Đưa vào linh tính, vặn chìa khóa, tầm mắt của Klein chợt nhòa đi rồi đột ngột rõ trở lại.

Lúc này trong tầm mắt hắn không còn những ngọn nến đang cháy, không có những hàng ghế ngay ngắn và những bức tường thẳng tắp, chỉ có cỏ khô tàn tạ và những món đồ bỏ đi nằm trên đất. Cạnh đó ở bên ngoài là một trụ đèn đường khí gas đang đứng hiên ngang.

“Đi ra thật.” Klein gật đầu mỉm cười, xoay người, sử dụng lại “Chìa khóa vạn năng”, thành công quay trở lại đại sảnh.

Chờ hơn mười giây thì Giám mục Otlowski bước chân nặng nề đi vào, trong tay cầm một tấm da dê màu vàng nâu.

“Anh có thể tìm người giám định, nếu có vấn đề, tôi vẫn luôn ở trong giáo đường Bội Thu.” Giám mục “Người khổng lồ” đưa cách điều chế “Thầy Thuốc” cho Klein.

Tài liệu chính: Sừng của ngựa bay một sừng, 3 gram nọc độc kết tinh của sứa vương miện… Klein mở ra nhìn thoáng qua rồi mỉm cười trả lời:

“Tôi sẽ đi xác nhận nó.”

Ví dụ như lên màn sương xám xem bói… Hắn bổ sung trong lòng.

Giám mục Otlowski không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người đến trước “Sinh Mệnh Thánh Huy” của Đại Địa Mẫu Thần.

Ông ta vươn hai tay ra, thấp giọng cầu nguyện:

“Cảm ơn ngài, cội nguồn của sinh mệnh!”

“Ca ngợi ngài, mẹ của vạn vật!”



Klein cất kỹ “Chìa khóa vạn năng” và cách điều chế “Thầy Thuốc”. Sau khi Otlowski kết thúc cầu nguyện, hắn nói đùa một câu:

“Chẳng lẽ việc tôi đến đây cũng là do Đại Địa Mẫu Thần sắp đặt?”

Bằng không thì ông cảm tạ Thần làm cái gì? Klein, giả tín đồ Nữ Thần Đêm Tối, chậc lưỡi nói trong lòng.

“Đúng vậy, tất cả đều do Mẫu Thần sắp đặt, nếu không thì chuyện tôi cần người giúp đỡ sẽ không truyền đến tai của anh. Tôi cũng sẽ không đến Backlund và cũng sẽ không tìm được “Ngọn nến kỳ dị””. Giám mục Otlowski không chút nào tức giận, mỉm cười hiền lành nói.

Logic của tín đồ trước sau như một… Klein đột nhiên cảm thấy mình không có cách nào cùng ông ta nói chuyện tiếp, để tay lên ngực, thi lễ nói:

“Cảm tạ sự rộng rãi của ngài, tôi nên cáo từ rồi.”

Hắn đứng thẳng người lên, nhanh chóng lùi lại rồi biến mất trong đại sảnh nhà thờ, rời khỏi phố Nguyệt Quý Hoa.

Mười phút sau, hắn từ một hướng khác đi tới, lại lần nữa nhìn thấy bức tường màu vàng óng ánh của giáo đường Bội Thu, khóe miệng không nhịn được hơi run rẩy.

“Không xem bói thì mình không về được hay sao?” Hắn im lặng tự nói, rất muốn cố gắng tự mình vượt qua chuyện lạc đường này.

Nhưng tay hắn lại nhanh hơn suy nghĩ của hắn, đã bẻ gãy một cành cây bên đường, làm gậy xem bói tạm thời.

“Phương pháp bói gậy” có thể tìm người, tìm vật và tìm đường!

Lần này thì Klein đã thuận lợi về đến nhà, cũng đã lên màn sương xám để xác nhận cách điều chế là thật hay giả và tai họa ngầm của “Chìa khóa vạn năng” là lớn hay nhỏ.



Sáng hôm sau, cũng chính là sáng chủ nhật.

Klein đã thức dậy và ăn xong bữa sáng, đi lấy giấy bút để viết thư cho Isengard Stanton, nhờ ông ấy tìm sở cảnh sát hỗ trợ đi xác nhận tình hình gần đây của những kẻ tình nghi trong vụ án giết người hàng loạt 4 năm trước. Mục tiêu của vụ án đó là gái bán hoa độc thân có một đứa bé.

Sau khi gấp thư lại, nhét vào phong bì, Klein dán lên một con tem màu đen mệnh giá 1 penny. Hắn thay đồ rồi lấy mũ và gậy ba-toong, bước ra khỏi cửa, định đến hòm thư cuối phố để gửi đi.

Lúc này hắn nhìn thấy cặp vợ chồng hàng xóm là phu nhân Stalin Sammer và quý ông Luke đang cùng nhau đi ra ngoài trong bộ trang phục lộng lẫy.

Trước cửa nhà bọn họ đã đậu một chiếc taxi xe ngựa.

“Chào buổi sáng, sớm như vậy đã đi dự tiệc?” Klein cảm thấy kinh ngạc hỏi.

Luke cười ha ha nói:

“Không tính là đi dự tiệc, phần lớn là đi hỗ trợ.”

Phu nhân Stalin hơi hất cằm, nói bổ sung:

“Mary thành công tiến vào Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí của Vương quốc. Đêm nay sẽ có một buổi dạ hội long trọng, chúng tôi phải sớm đến đó để hỗ trợ.”

Mong muốn của phu nhân Mary đã trở thành sự thật? Thật lợi hại… Klein than thở một câu, mỉm cười nói:

“Ông bà thay tôi gửi lời chúc đến phu nhân Mary.”

Luke Sammer gật đầu nói:

“Chắc anh còn chưa xem báo sáng nay? Đã đăng báo toàn bộ thành viên của Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí.”

“Chủ tịch ủy ban là tước sĩ Sanders Shaw, tổng thư ký là ngài Hibbert Hall.”
Mình gửi bản dịch. Bạn phân dùm mình chương tiếp nha. @alreii
 

lumos

Kim Đan Hậu Kỳ
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
80,99
Tu vi
214,26
À, có một cụm:
"心魇蜡烛"
HV: "Tâm yểm chá chúc"
Mình không biết dịch làm sao nên để là ngọn nến kỳ dị cho đồng bộ, có gì bạn sửa giúp mình với.
 

Bán Nhị Lang

Tầm Tiên
Ngọc
3.707,20
Tu vi
10,00
Chương 95: "Nhà Ảo Thuật" có chuẩn bị

Lúc này Klein cúi đầu xuống, đã không nhìn thấy ngọn nến kỳ dị được bọc bởi một lớp giống như da người trong tay nữa, nhưng mùi thơm nhàn nhạt hơi ngọt vẫn thủy chung quanh quẩn quanh chóp mũi.

Hắn không nhìn giáo chủ Otlowski đang nằm trong vũng máu, lấy ra hộp diêm, quẹt cháy một que.

Theo tia lửa sáng lên, huyết dịch trên mặt đất nhanh chóng biến mất, nhà thờ đại sảnh bừa bộn trở nên chỉnh tề như cũ.

Cự Nhân Otlowski chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn xuống Klein, khuôn mặt vặn vẹo nói:

"Vậy mà không có hiệu quả..."

"Khó trách ngươi dám tiếp ủy thác này."

"Bất quá, đây là bất hạnh của ngươi, ta vốn không muốn giết chết ngươi."

Trong khi hắn nói chuyện, hào quang từng ngọn nến hai bên nhà thờ trở nên chập chờn, toàn bộ đại sảnh đột nhiên sáng lên, nhưng chỉ nhẹ nhàng không rực sáng, giống như ánh ban mai chiếu vào ngay khi bóng đêm vừa mất.

Linh không thấy rõ đang nhanh chóng tiêu hao, Klein không nói nhảm, vứt que diêm, phồng quai hàm, mô phỏng lên tiếng vang:

"Phanh!"

Đạn không khí vô hình bắn ra, nặng nề đánh vào ngực giáo chủ Otlowski, đánh ra tiếng giòn vang rõ ràng, nhưng mà, vị "Cự Nhân" giáo chủ kia không biết lúc nào đã mặc vào một bộ khôi giáp, che tay, giáp ngực, mũ giáp màu trắng bạc bao phủ toàn thân.

Ngay lúc này, "Kim loại" màu trắng bạc ở ngực hắn bị đánh ra một vết rạn giống như mạng nhện, nhưng không vỡ vụn hoàn toàn, thậm chí còn đang khôi phục từ từ.

"Phanh!" "Phanh!"

Klein liên tục phát ra tiếng, chế tạo ra hai viên đạn không khí nối đuôi nhau bay về phía ngực đối thủ, ý định liên tục tấn công để phá vỡ phòng thủ một chỗ!

Chính mà hắn lại nhìn thấy giáo chủ Otlowski có thêm một thanh kiếm lớn nặng trĩu dày rộng, dường như do ánh sáng ngưng tụ thành ở trong tay, cùng sử dụng nó linh hoạt đón đỡ hai viên đạn không khí, thanh âm đương đương khó phân trước sau, gần như hòa làm một thể.

Loảng xoảng Đ...A...N...G...G!

Otlowski chỉ là nhảy tới một bước, nhà thờ như bị dẫm đến lay động, cùng lúc đó, hai tay hắn cầm thanh kiếm lớn bổ từ trên xuống dưới về phía Klein như muốn chém vỡ mọi thứ.

Kiếm còn chưa tới, kình phong đi theo đã thổi Klein thiếu chút nữa mất cân bằng.

Sức mạnh thật kinh khủng! Ngay khi ý nghĩ như vậy thoáng qua, Klein đã nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, cũng khom lưng co người, chuẩn bị kỹ càng động tác lăn lộn tại chỗ.

Đùng!

Otlowski bổ thanh kiếm lớn hai tay vào mặt đất, chém nát phiến đá, bổ đến vết rạn nhanh chóng lan tràn về bốn phía.

Xoẹt xoẹt! Hắn kéo lấy thanh kiếm lớn, ma sát mặt đất, đổi bổ dọc thành quét ngang, tạo thành một chuỗi tia lửa.

Một chiêu này chính là chuẩn bị cho đối thủ thích lăn lộn!

Khi Klein gần chạm đất, trong nháy mắt hình ảnh mình bị thanh kiếm lớn hai tay quét ngang đánh trúng hiện ra trong đầu, vội vàng đưa cánh tay ra, dùng bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái, một lần nữa bay lên không trung.

Vù! Kình phong thổi bay bụi bặm trên mặt đất, thanh kiếm lớn đáng sợ đập tan mấy cái ghế gần đó.

Mà Klein còn chưa kịp phản công, công kích của "Cự nhân" giáo chủ lại theo sát tới, không dừng lại chút nào.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm... năm kiếm, sáu kiếm, bảy kiếm... Otlowski tựa hồ có thể lực dồi dào tới cực điểm, tấn công như cuồng phong bão táp liên tục mấy chục giây, không hề gián đoạn.

Bổ dọc, chặt nghiêng, quét ngang, đâm thẳng, chém, hắn dùng kiếm thuật đơn giản nhất để diễn giải lại cái gì gọi là hữu hiệu nhất, hợp lý nhất, mà phạm vi sát thương của thanh kiếm lớn hai tay càng đạt đến trình độ khủng bố.

Klein khi thì nhảy vọt, khi thì lăn lộn, khi thì bỏ chạy, lại không tìm được cơ hội thi triển năng lực, có vẻ chật vật không chịu nổi, tràn đầy nguy cơ, nếu không phải hắn trước đó đã ném diêm đến các nơi hẻo lánh khác nhau trong nhà thờ, hai bên cũng còn một số ngọn nến chưa dập tắt, nhờ đó sử dụng "Thiểm hiện", hắn chỉ sợ đã bị đối phương trảm dưới kiếm.

Không hổ là chức nghiệp phi phàm nổi danh am hiểu chiến đấu... Không có chút sai lầm nào, không có điểm yếu... Klein cũng không vì vậy mà bối rối, trong lúc lăn lộn trốn tránh, vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của địch nhân, chờ đợi công kích của đối phương tiến vào giai đoạn hòa hoãn.

Rốt cuộc, hắn phát hiện một vấn đề trong kiếm thuật của Otlowski.

Đó chính là thanh kiếm lớn hai tay quá dài quá lớn, có thiếu sót rõ ràng khi chiến đấu cận thân!

Ý tưởng chợt lóe, Klein thừa dịp thanh kiếm lớn bổ dọc tới trước, lật người hướng về phía trước bên trái, sau đó bàn tay khẽ chống, nhanh chóng lăn hướng giữa hai chân Otlowski.

Với t.ư cách một tên "Bán Cự Nhân" thân cao vượt quá 2m20 , Otlowski chỉ là đứng thẳng bình thường, hai chân cũng tách ra khá rộng, có thể thấy rõ đồ bảo hộ đũng quần màu trắng bạc.

Vừa lăn tới đó, Klein đã thò tay trái vào túi áo, muốn rút ra một mảnh giấy dài, biến nó thành một cây gậy ba-toong cứng rắn sắc bén, theo khe hở bên cạnh đồ bảo hộ đũng quần, cắm vào trong cơ thể "Cự nhân" giáo chủ!

Cái này chính là một kích trí mạng!

Nhưng ngay tại lúc này, nội tâm hắn chợt run lên, trong đầu hiện ra hình ảnh thanh kiếm lớn đâm xuống, vô số tia sáng bắn tao, tạo thành cơn lốc khủng bố nuốt hết bản thân.

Cạm bẫy! Cạm bẫy của Otlowski! Klein không chút do dự, tay phải nhấn một cái, nhảy tới phía trước, xuyên qua khe hở giữa hai chân "Cự Nhân" giáo chủ, nhảy tới sau lưng của hắn.

Ngay khi hắn thực hiện động tác này, Otlowski đã hai tay nắm lấy chuôi kiếm, uốn lượn lưng eo, đem thanh kiếm lớn đâm thẳng từ trên xuống dưới vào phiến đá trước người.

Trong thanh âm răng rắc, từng mảng từng mảng ánh sáng từ trên thân kiếm tuôn ra, hóa thành cơn lốc quét ngang xung quanh.

Không một tiếng động, ở vị trí mà Klein đứng lúc trước, phiến đá đã biến mất không thấy, bùn đất bên dưới lún xuống gần mười cen-ti-mét, phần giáp màu trắng bạc ở hai chân cùng thân dưới Otlowski cũng bị thương tổn, vỡ ra từng khúc, lộ ra làn da.

Cạm bẫy của hắn chính là, lấy bản thân bị thương, đổi lấy địch nhân bị giết.

Lúc này, đã nhảy đến phía sau giáo chủ Otlowski, Klein rút cuộc tìm được cơ hội phản công, hắn cưỡng ép xoay người giữa không trung, phồng quai hàm, mô phỏng tiếng súng vang hướng tới ót địch nhân:

"Phanh!"

"Phanh!"

Hai viên đạn không khí lần lượt đánh trúng ót Otlowski, viên đầu đánh nứt kim loại màu trắng bạc ở vị trí đó, viên sau khiến nó chia năm xẻ bảy, lỗ ra một chỗ không có phòng hộ.

Klein đang muốn cho một kích trí mạng, Otlowski đột nhiên đứng thẳng người, chuyển động lưng eo, cuồng bạo quét ngang thanh kiếm lớn hai tay ra sau.

Với đòn tấn công nhanh và bất ngờ như vậy, Klein tựa hồ đã khó có thể tránh né, nhưng mà, hắn lại rút ra một trang giấy từ túi áo, kịp thời chắn trước người.

Đ...A...N...G...G!

Thanh kiếm lớn cùng trang giấy va chạm, lại phát ra tiếng kim loại nặng nề va chạm, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp cả nhà thờ.

Klein bị đánh bay ra ngoài như một trái banh tennis, trang giấy trong tay chia năm xẻ bảy, chỉ còn một chút kẹp giữa ngón tay.

Ở giữa không trung, hắn lập tức lại phải đối mặt với truy kích cuồng bạo, nhanh chóng, không có điểm dừng từ Otlowski, tình thế tràn đầy nguy cơ.

Bất quá, hắn lại không có chút bối rối nào, chỉ là rung nhẹ cổ tay.

Mảnh giấy nhỏ bùng cháy lên, ánh lửa nhanh chóng bành trướng, hoàn toàn bao phủ lấy Klein.

Ô! Thanh kiếm lớn chặt đứt ngọn lửa này, cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì, chỉ là chế tạo ra một chút đốm lửa.

Ngay chỗ một ngọn nến phía bên phải nhà thờ, ngọn lửa lập lờ bỗng dưng khuếch tán, phác họa ra một thân ảnh với khuôn mặt bôi thuốc màu.

Klein một lần nữa hiện ra, lại rút ra một mảnh giấy dài từ trong túi áo.

Ba!

Cổ tay hắn run lên, trang giấy biến thành một cây roi cứng rắn, ngọn lửa đỏ thẫm vẫn đang thiêu đốt bên ngoài cây roi.

Đùng! Đùng! Đùng!

Klein vung roi từ xa, quất đánh "Cự Nhân" giáo chủ.

Nhưng vũ khí của hắn bị thanh kiếm lớn hai tay với ánh sáng bao phủ đón đỡ cùng công kích, nhanh chóng chia năm xẻ bảy

Mà đây chính là mục đích của Klein!

Ba, ba, ba! Hắn búng tay vài cái, để từng ngọn lửa bốc lên từ mặt đất, dùng cái này ngăn cản Otlowski, cũng thiêu cháy hai chân đã không có hộ giáp của đối phương.

Áo giáp bình minh khôi phục khá là chậm chạp!

Trong lúc ngọn lửa phun ra nuốt vào, hai chân Otlowski bị đốt ra vài vết cháy đen, cũng có chút vết bỏng đang mở rộng.

Nhưng điều này cũng ảnh hưởng đến sự nhạy bén của "Cự Nhân" giáo chủ, hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, giống như một đoàn tàu hỏa hơi nước đã tăng tốc đến tốc độ cao nhất, vừa nhanh vừa nặng lại mạnh mẽ đánh vỡ ngọn lửa trùng điệp, vọt tới trước mặt Klein.

Tốc độ này nhanh đến mức không tưởng tượng nổi!

Ngay sau đó, thanh kiếm lớn hai tay của Otlowski vỡ nát ra, hóa thành từng mảnh ánh sáng, quét ngang bốn phía.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Klein liền lâm vào hoàn cảnh phải chết.

Mấy que diêm để riêng lẻ trên người hắn bỗng bốc cháy, ngọn lửa mãnh liệt bao phủ hoàn toàn hắn.

Nhưng mà, cái này không nhanh bằng tốc độ càn quét của "Cơn lốc ánh sáng”, đỏ thẫm vừa hiện ra, lập tức bị nuốt hết!

Cơ thể Klein theo đó bị chia năm xẻ bảy, tan nát thành từng khúc, bất quá, bọn chúng lại mất đi độ dày, biến thành giấy vụn.

Một ngọn lửa đỏ thẫm dâng lên từ phía sau Otlowski, Klein đi ra từ bên trong.

Hắn móc ra hộp diêm từ túi áo còn lại, ném về phía địch nhân, tựa hồ muốn một lần đốt cháy toàn bộ số diêm còn lại, cũng nhờ vào áp suất trong không gian nhỏ mà chế tạo một vụ nổ.

Mà vị trí hộp diêm bay tới chính là phần thân dưới không còn giáp bảo hộ của Otlowski!

Klein nâng lên tay phải, búng tay kêu vang.

Cùng lúc đó, giáo chủ Otlowski quay người nhảy dựng lên, gập đầu gối, co hai chân lại.

Đùng!

Nhưng hộp diêm lại không chút biến hóa theo tiếng búng tay, mà là một tiếng nổ vang, là một viên đạn không khí chuẩn xác bắn vào cái ót đã không còn bảo hộ của giáo chủ Otlowski, là một đòn chí mạng đã chuẩn bị từ sớm!

Xương đầu nứt ra, máu tươi cùng điểm trắng tràn ra, Otlowski khó khăn quay đầu, mù mờ mở miệng:

"Ngươi..."

Lách cách, diêm hộp rơi xuống vị trí mặt đất đã bị "Cơn lốc ánh sáng” làm cho gồ ghề, nhưng không hề bị thiêu đốt.

Klein cười cười nói:

"Ta cho tới bây giờ chưa từng nói, búng tay chỉ có thể thao túng ngọn lửa, mà không thể bắn ra đạn không khí."

"Ngươi xem."

Đùng, đùng, đùng!

Hắn búng tay vài cái, từng viên từng viên đạn không khí bắn vào đầu Otlowski, đánh nát mũ giáp của hắn, phá vỡ đầu của hắn.

Bịch!

Otlowski mất đi khí tức, nặng nề ngã xuống đất, đại sảnh nhà thờ đều có chút lung lay.

Đùng!

Klein xoay người, búng tay.

Hộp diêm trên đất lập tức nổ tung, hóa thành ngọn lửa đỏ thẫm, mai táng bộ thi thể khổng lồ của Otlowski.

Klein không có đi cảm ứng sự tồn tại của ngọn nến kỳ dị, trực tiếp dựa vào sự tỉnh táo cùng lý trí của bản thân, cưỡng ép thoát khỏi tầng sau nhất trong tâm linh.

Ở phía sau hắn, thi thể bị ngọn lửa đỏ thẫm bao trùm, hừng hực thiêu đốt, thế giới tan rã từng tấc một.
Gửi q2 c95 nha :D
cho mình chương nào xa xa chút, tại làm hơi chậm :D
 

lumos

Kim Đan Hậu Kỳ
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
80,99
Tu vi
214,26
Chương 97: Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí

Tước sĩ Sanders Shaw? Ngài Hibbert Hall? Đây là ai với ai, mình hoàn toàn không biết… Klein giả vờ như chẳng có gì thắc mắc, nửa đùa nửa thật nói:

“Hy vọng bọn họ sẽ mang ánh mặt trời và bầu trời trong xanh đến cho Backlund.”

“Đúng vậy, mặc dù lò sưởi trong nhà mình muốn đốt gì thì đốt, đó là tự do của mỗi người, là quyền lợi mà pháp luật cho phép nhưng ánh mặt trời và bầu trời trong xanh là thứ gì đó khiến người ta mong ước.” Luke Sammer, thành viên Hiệp hội giảm thiểu khói than phụ họa than thở một câu, chỉ chỉ xe ngựa: “Chúng tôi phải đi rồi, Mary thực sự cần chúng tôi giúp đỡ.”

Stalin Sammer lại ra vẻ rụt rè bổ sung:

“Chắc là sẽ có nghị sĩ đến dự tiệc, từ quận lớn Backlund hoặc là Vương quốc.”

“Có thể tưởng tượng buổi dạ hội sẽ long trọng như thế nào.” Klein lễ phép khen một câu, nhìn nhà Sammer lên xe rời đi.

Đúng lúc hắn xoay người lại, chuẩn bị xuống hòm thư cuối phố thì một người đưa thư mặc đồng phục màu xanh lá cây lái xe ngựa đến, để vào trong hòm thư nhà hắn một phong thư.

Thư của mình? Klein móc ra một chùm chìa khóa rồi tiện tay chọn chiếc có màu đồng hình dạng và cấu tạo phong cách cổ xưa.

Cạch!

“Chìa khóa vạn năng” dễ dàng mở được hòm thư.

Sau này ra ngoài chỉ cần mang cái chìa này là đủ… Klein lẩm bẩm một câu, lấy báo đặt mua và phong thư lúc nãy ra.

Phong thư này được gửi bởi Isengard Stanton.

Hôm qua ông ta cũng lật lại những vụ giết người hàng loạt chưa bị phá, từ đó sàng lọc ra được vài vụ đáng nghi nhất, đồng thời thông qua sở cảnh sát, cũng đã bước đầu xác nhận tình trạng của những kẻ bị tình nghi tương ứng. Vì thế ông ta cố ý viết thư cho Klein và Kaslana để chia sẻ thành quả của mình với hai vị thám tử t.ư này.

Trong đó vừa đúng có 2 vụ mà Klein đặc biệt chú ý.

Đúng là những thám tử lừng danh thì có suy nghĩ gần giống nhau ha… Lúc nãy viết thư thật phí công… Klein trêu chọc bản thân một câu, sau đó quay trở lại phòng khách.

Theo miêu tả của Isengard thì rất nhiều người đã bị điều tra trong vụ án giết ngẫu nhiên những người về muộn nhưng vẫn không thể khóa chặt kẻ tình nghi. Đã nhiều năm trôi qua, nếu muốn tìm kiếm manh mối lần nữa thì cực kỳ khó khăn, gần như là không có chút hy vọng nào.

Mà trong một vụ giết người khác, một trong bốn kẻ tình nghi là một thiếu niên có mẹ cũng là người bị hại.

Bà ta là gái bán hoa, còn độc thân mà lại chỉ có mỗi cậu ta là con trai. Cậu ta chịu đủ sự hành hạ đến từ mẹ cậu ta, trở nên quái gở ngoan độc. Cậu ta là đối tượng tình nghi số một của cảnh sát nhưng chưa đến nửa năm sau vụ án đó, cậu ta đã bị trọng thương trong một vụ đụng độ với xã hội đen ở quận Đông và đã chết trên bàn mổ trong một bệnh viện từ thiện.

Thi thể của cậu ta dưới sự chứng kiến đã bị đốt thành tro và chôn cất vào nghĩa trang.

Vì vậy cậu ta không có khả năng có liên quan với vụ án giết người hàng loạt gần đây.

Nếu không hỏa táng thì mình chắc phải đi đào mộ để xác nhận rồi… Klein nghiêm túc suy tính khả năng xuất hiện xác chết tỉnh dậy.

Còn lại ba kẻ tình nghi thì một kẻ liên tục chuyển nhà trong những năm qua khiến cảnh sát không thể nắm bắt tình hình của gã, cần nhiều thời gian hơn để truy tìm. Một kẻ đã bị phá sản phải từ quận Bắc chuyển sang quận Đông. Còn một kẻ thì như cũ, vẫn trông coi tiệm tạp hóa.

Klein lại lấy thêm một tờ giấy, đầu tiên miêu tả tình huống hiện tại, sau đó nhờ người nhận thư âm thầm quan sát nơi ở của hai kẻ tình nghi. Hắn đặc biệt nhấn mạnh viết:

“Hung thủ vụ án giết người hàng loạt rất tàn nhẫn và ác độc, có khả năng công kích mạnh mẽ, làm ơn nhất định phải chú ý, không nên tiếp xúc quá gần với bọn họ, chỉ nên xem mình như hàng xóm bình thường mà tiến hành quan sát.”

“Ngoài ra tôi cũng cần tin tức về trạng thái tinh thần của bọn họ, chẳng hạn như có nóng nảy hay không, có thích cô lập bản thân trong phòng hay không, có hạn chế giao tiếp với người khác hay không, có đánh người hay không.”

Đây là tin tức hắn có được từ chỗ “Mặt Trời”. Sau mỗi lần giết người thì “Ác Ma” phải ăn sống nội tạng của người bị hại theo yêu cầu của nghi thức và luôn ở trong trạng thái điên cuồng khát máu muốn tấn công người khác, cho đến khi mục tiêu mới xuất hiện.

Lại lần nữa nhấn mạnh phải chú ý sự an toàn của bản thân. Klein gấp thư lại, bỏ vào phong bì rồi dán con tem màu đen bên ngoài.

Sau đó hắn đặt bút viết ra tên người nhận thư:

“Thám tử Stuart.”

… …

Quận Hoàng Hậu, trong căn biệt thự xa hoa của bá tước Hall.

Susie đang nằm trong góc thư phòng, ra vẻ nhàm chán quan sát xung quanh.

Bá tước Hall với cái bụng phệ hút một hơi từ tẩu thuốc, nói với con trai trưởng ở trước mặt:

“Hibbert, con có biết vì sao ba nhất định phải để con vào Ủy ban điều tra ô nhiễm hay không?”

Hibbert Hall đã suy nghĩ trước vấn đề này, trả lời:

“Ba hy vọng con có thể ảnh hưởng đến quá trình lập ra những điều luật và chính sách liên quan?”

“Không, mặc dù ba là đại cổ đông lớn thứ hai trong Hiệp hội than thép Conston nhưng ba cũng không quá chú ý chuyện này. Ba đã sớm nhắc nhở bọn họ điều chỉnh cho phù hợp rồi. Kiểm soát ô nhiễm không khí là trào lưu trong tương lai, đối với chuyện này ba không có chút nghi ngờ nào cả.”

“Hibbert, mặc dù nhà chúng ta có một ghế cố định trong thượng viện. Con sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một thượng nghĩ sĩ. Nhưng mà ngoại trừ những người có thân phận đặc thù như chủ tịch thượng viện thì tại sao, đều là thượng nghị sĩ như nhau lại có quý tộc có sức ảnh hưởng lớn hơn những người khác?”

Hibbert suy nghĩ nói:

“Tước vị, tài sản, địa vị trong thương nghiệp, quan hệ với chính phủ và quân đội?”

“Đây chỉ là một phần trong đó thôi, ngoài ra còn phải có khả năng xử lý công việc. Người có kinh nghiệm phong phú, từng đảm nhiệm nhiều vị trí bao giờ cũng được mọi người tin tưởng và ủng hộ. Tương lai nếu con muốn có được thành tựu trên chính đàn thì ngoài kế thừa ghế nghị sĩ, con còn phải cố gắng tham gia các loại công việc khác nhau, biểu hiện ra năng lực thích hợp, từng bước phát triển trong tầm mắt của các vị bộ trưởng và nghị sĩ. Đây là nền tảng sức ảnh hưởng của con.”

“Hãy nhìn nước cộng hòa Entis đi Hibbert, nhìn hoàn cảnh hiện nay của các quý tộc nước họ. Con nên hiểu là theo thời gian trôi đi và sự phát triển của xã hội thì những đặc quyền bên ngoài sẽ bị suy yếu, còn tước vị thì càng ngày càng không đáng giá, chỉ còn là một tước hiệu mang tính danh dự. Địa vị trong lĩnh vực thương nghiệp và sức ảnh hưởng của bản thân mới là cốt lõi cần con chú ý.” Bá tước Hall giải thích cặn kẽ.

“Nếu như vô tình gặp phải chuyện không am hiểu thì sao?” Hibbert thắc mắc hỏi.

“Vậy thì con hãy ra vẻ là có thể xử lý chuyện đó, rồi tổ chức một đội ngũ chuyên nghiệp để xử lý nó. Con hãy nghe ý kiến của bọn họ rồi dựa vào đó mà ra quyết định. Đừng để ý việc có lãng phí tiền bạc hay không, bởi vì mỗi người đều có rất nhiều lĩnh vực mà mình không am hiểu, chỉ có tiền bạc là toàn năng.” Bá tước Hall chỉ dạy.

Hibbert giật mình hiểu ra, trả lời:

“Con hiểu rồi ba.”

Lúc này, Susie đang ở bên cạnh nhàm chán ngáp một cái.

Đợi khi mọi thứ xong xuôi, nó chạy vào phòng vẽ của Audrey, kể hết những chuyện nghe được cho cô ấy rồi lẩm bẩm:

“Tôi hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói về chuyện gì…”

Audrey đang suy nghĩ, nghe xong thì cười khẽ nói:

“Đó là chuyện tốt, em không cần phải ngửi thấy những thứ mùi khó chịu đó.”

“Phải không?” Susie cái hiểu cái không, hỏi ngược lại.

Audrey không trả lời nó mà lại nghĩ đến một chuyện khác.

Lúc đầu cô ấy định sẽ lặng lẽ dẫn dắt sự chú ý của nghị sĩ vào tình hình tồi tệ ở quận Đông, quận Nhà Xưởng và quận Bến Tàu. Nhưng trong hai lần tụ hội xã giao gần đây, cô nàng phát hiện ra là mình chẳng thể tìm thấy cơ hội.

Những quý tộc, nghị sĩ, nhân viên cao cấp chính phủ đó hoàn toàn không nói về đề tài tương tự, muốn dẫn dắt mà không cách nào dẫn dắt.

… …

Lại đến xế chiều thứ hai, Klein thong thả quay về số 15, phố Minsk từ câu lạc bộ Cragg.

Bởi vì phía bên Stuart vẫn chưa có kết quả sơ bộ điều tra và hắn tạm thời vẫn chưa tìm được đối tượng để bồi dưỡng trở thành Thầy Thuốc, cho nên hôm qua và hôm nay hắn vô cùng rảnh rỗi đành dứt khoát đi câu lạc bộ Cragg để luyện súng, đọc sách và… ăn chực.

Trong quá trình này hắn lại quen biết thêm được nhiều thành viên câu lạc bộ.

Đây là để chuẩn bị cho nghiệp vụ sau này nhỉ… Klein cảm khái một câu, sau đó đi ngược bốn bước, lên trên màn sương xám.

Hắn làm từng bước chuẩn bị, đầu tiên triệu hồi clone “Thế giới”, sau đó làm quen với kỹ xảo khống chế “Con mắt đen tuyền”, tiếp theo thì nhắn cho “Mặt trời” biết tụ hội Tarot sắp bắt đầu.

Hoàn thành mọi việc, Klein ngồi đợi đến 3 giờ rồi đụng vào ngôi sao đỏ rực tương ứng với từng thành viên. Sau khi lập được liên kết vững chắc, “Nhà Ảo Thuật” cũng có ngôi sao hư ảo thuộc về mình.

Filth Wall dùng cớ cần chuyên tâm sáng tác để đuổi Hugh đi. Lúc này, tầm nhìn cô mờ đi rồi đột ngột thấy được màn sương xám tràn ra.

Trong chớp mắt, cô phát hiện mình đã đi lên một màn sương xám bí ẩn sâu thẳm và đang ở trong một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ. Trước mắt cô là một chiếc bàn dài cổ xưa bằng đồng, xung quanh có từng bóng người được che phủ bởi sương mù nên không thể nhìn rõ.

Từng bóng người? Từng bóng người! Đây là cuộc tụ hội thành viên mà ngài “Kẻ Khờ” nói đến? Filth dè dặt quan sát mọi thứ, cảm thấy những thành viên tham dự loại tụ hội bí mật như thế này đều là những người phi phàm cực kỳ mạnh mẽ.

Trừ mình ra… Cô vừa chột dạ vừa sợ sệt nghĩ thầm.

Nhưng mà nếu nghĩ theo quan điểm khác thì mình là danh sách 9 cũng có thể gia nhập thì những thành viên khác chưa chắc phải là danh sách cao. Tụ hội này rõ ràng không đòi hỏi thực lực phải mạnh, chắc là vì một vài lý do gì đó nên được ngài “Kẻ Khờ” lập nên liên kết… Filth nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ ban đầu, cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Cùng lúc đó, “Chính Nghĩa” Audrey cũng phát hiện tụ hội hôm nay lại có thêm một người mới.

Là phụ nữ… Là Hugh hay là Filth? Vượt qua kiểm tra rồi à? Hay là người khác nhỉ? Audrey thiếu chút nữa thì quên chào hỏi ngài “Kẻ Khờ”, chỉ muốn quan sát tỉ mỉ đặc điểm của thành viên mới.

Dù bóng dáng của người đó mơ hồ nhưng cũng có thể nhìn được màu tóc và dáng người, có thể nghe được giọng nói và những từ ngữ thường dùng!

Ừm… Mình cũng phải chú ý. Anh “Người Treo Ngược” đã sớm phát hiện mình là một quý tộc thông qua cách phát âm đặc trưng ở một vài từ và thói quen sử dụng một vài từ đặc trưng. Audrey đứng dậy, khẽ nâng nhẹ tà váy, nói với Klein ở đầu bàn dài:

“Chào buổi chiều, ngài “Kẻ Khờ”.”

Sau khi chào hỏi xong, cô không che dấu sự tò mò của mình, nhìn qua thành viên mới đang ở cùng hàng với mình, mỉm cười hỏi:

“Vị này là?”
Mình gửi chương 97. Cho mình xin chương mới nha @alreii
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top