Thanh Phan
Phàm Nhân
Mình gửi chương 82 nhé. Chương kế mình dịch chương vào vậy bạn, chương này mình có thể trả trong vòng 2 3 ngày nghen.
Chương 82: Đầy đủ vật liệu
Trong suy nghĩ của Audrey, nàng luôn có một nhận thức riêng của bản thân về thằn lằn bảy màu cũng như tuyến yên của nó chắc chỉ to bằng kích thước một bàn tay, bề mặt mềm mại và có cảm giác chập trùng, vật liệu phi phàm này chắc sẽ liên tục thay đổi màu sắc.
Vậy nên, thứ đó có liên quan đến con quái vật khổng lồ dài ba mét cao gần đầu gối này?
Trong một khoảnh khắc, nàng có chút hoảng hốt, tới khi nghe thấy tiếng sủa của Susie cô mới hoàn hồn, cô giả vờ ra vẻ thỏa mãn nói với người quản gia:
"Đây chính là tiêu bản động vật mà ta cần."
"Chà ... chỉ là so với tưởng tượng của ta thì lớn hơn một chút, à không... hai chút."
"Ngươi chỉ huy người hầu đem chúng chuyển tới nhà kho đi, ta khi nào nhàn rỗi sẽ lại tới nghiên cứu sau."
"Vâng, tiểu thư!" Quản gia lập tức ra lệnh cho những người hầu đang nhìn trộm xung quanh tới để dọn dẹp.
Audrey nhìn xung quanh, không nói thêm lời nào dắt Susie vào thư phòng trong biệt phủ chính của trang viên, lấy lý do là viết thư trả lời cho anh trai mình để đuổi tất cả những nữ giúp việc cô mang theo ở bên ngoài.
Sau khi được giải phẫu , sẽ có hai tuyến yên của thằn lằn bảy màu ... một phần có thể dùng để đổi tủy sống của thỏ Farsman, phần còn lại vừa đủ để điều chế một bình ma dược “Kẻ đọc tâm” ... Audrey dần dần thoát khỏi sự bàng hoàng, bối rối khi nãy. Cô bắt đầu nghĩ về vấn đề làm sao để tấn thăng cho Susie.
Bây giờ, cô mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Đó là rốt cuộc không biết liệu Susie đã tiêu hóa hết ma dược chưa!
Nếu không tiêu hóa được hoàn toàn mà sử dụng ma dược "Kẻ đọc tâm" thì rất dễ gây ra mất khống chế ... Susie không thể so với con người có thể ráng cầm cự chống đỡ qua được. Khoan, lần đầu tiên nó đã ráng cầm cự qua được ! Hơn nữa IQ của nó hiện tại không thua kém gì một đứa bé mười tuổi. Cô nàng đang học từ đơn của ngôn ngữ Ruen còn nói rằng cô nàng muốn đọc báo với tạp chí ... Audrey im lặng mất vài giây ngồi xổm bên cạnh chú chó săn lông vàng
"Susie, ngươi đã triệt để tiêu hóa hết ma dược chưa ?"
"Tiêu hóa?" Susie tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại.
Audrey đã từng giải thích với cô nàng rằng liều thuốc mà cô nàng đã uống trước đây là một loại ma dược, cũng căn dặn cô đừng nói với ai khác.
Audrey gật đầu rồi chậm rãi nói:
"Đó là một cảm giác rất độc đáo và kì diệu. Dường như trong người có một thứ gì đó giống ảo ảnh bị phá vỡ, hòa quyện với tinh thần của chính ngươi, ngươi có thể mơ hồ tưởng tượng là đang thấy một chòm sao thật mờảo, mà người là một trong những ngôi sao đó, những ngôi sao như hấp dẫn ngươi hòa thành một thể với chúng.”
Susie yên tĩnh nghe xong, nhẹ nhàng trả lời:
"Vậy tôi cũng đã triệt để tiêu hóa, tôi từng có cảm giác tương tự như vậy rồi."
Ah? Susie đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược "Khán giả"? Nhưng đâu ai dạy cô nàng cách đóng vai đâu ! Nhiều lắm là mình thỉnh thoảng nhắc cô nàng phải quan sát nhiều hơn và thật thả lỏng tâm trí... Audrey ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi tiêu hóa hết ma dược từ khi nào?"
“Tháng trước, tháng trước nữa, hoặc là sớm hơn ... "Susie cố gắng nhớ lại một lúc, thấy rằng biểu hiện của chủ nhân ngày càng kỳ lạ, nhanh chóng lắc đầu rụt rè thêm vào " Tôi không thể nhớ rõ được. .. Tôi chỉ là một con chó, tôi sẽ không đi nhớ những điều này đâu "
Chỉ là một con chó mà tiến trình tiêu hóa của ngươi chỉ chậm hơn ta có một chút ... Ta chẳng lẽ sau này khi nói chuyện với những người phi phàm khác, lại phải nói rằng về vấn đề tiêu hóa ma dược ta mạnh hơn so với một con chó chút xíu sao ... Audrey, ngươi nghĩ gì vậy ! Audrey duy trì nụ cười thanh lịch, khen ngợi một cách lịch sự:
"Rất tốt, ý ta là, người đã làm rất tốt việc tiêu hóa ma dược đó biết không."
. . .
Từ chỗ Repad trở về, Klein nhàn nhã nằm dài ngủ trưa.
Nhưng cũng không lâu sau, hắn bị một tiếng cầu khẩn hư ảo vang vọng đầy lo lắng đánh thức.
Là nam giới ? Quý ông “Người treo ngược” hay là cậu bé “Mặt trời” đây ? Tài liệu chính của ma dược cuối cùng cũng đến rồi sao? Klein cẩn thận chấn tĩnh trong vài giây, nhanh chóng quên đi cơn tức giận vì bị đánh thức, nhanh chóng đứng dậy, đi ngược bốn bước rồi tiến lên phía trên màn sương xám
Hắn phát hiện biểu tượng ngôi sao đỏ thẫm của "Người treo ngược" đang co lại rồi phình ra, thế là hắn duỗi tay chạm tới, truyền vào đó một làn linh lực.
Sau khi nhân danh “Kẻ Khờ” như thông lệ, "Người treo ngược" khẩn cầu:
"... Tôi đã thu thập đầy đủ dịch tủy của báo đen tà văn và kết tinh của suối nguồn Linh Tinh . Xin cho phép tôi cử hành nghi thức hiến tế, và hãy trao nó lại cho Ngài “Thế giới”."
Tiến độ thật là nhanh ... "Người treo ngược" nói rằng gần đây sẽ có một sự kiện lớn của những tên cướp biển. Có vẻ như không phải là gần đây, mà là ngay bây giờ ... Anh ta luôn nói chuyện mang một chút giấu giếm, không chân thật một chút nào. Klein thoáng gật đầu nói:
"Có thể."
Sau nghi thức hiến tế đơn giản, Arges đã phải rất cố gắng chống chọi lại sự khát khao trong lòng để không hỏi Ngài "Kẻ Khờ" về thiết bị chiêm tinh của “Thượng tướng ánh sao” Cailtin có liên quan gì đến Thần hay không.
Mà thật sự lúc này, Klein đã quẳng anh ta lại phía sau mà lo chiêm ngưỡng hai vật liệu phi phàm được đặt trên bề mặt của chiếc bàn đồng dài.
Dịch tủy sống của báo đen tà văn là một cái ống chất lỏng trong suốt, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bên trong sự trong veo đó có các tầng xếp lớp, càng phía dưới thì càng trong suốt, được phân lớp một cách hoàn hảo, trọn vẹn.
Kết tinh của suối nguồn Linh Tinh thì lại có màu trứng gà, vỏ có vẻ rất mỏng, đụng một cái liền có thể vỡ vụn, không cần lay động cũng nghe thấy có tiếng ào ào nước chảy ở trên trong
"Hẳn là bây giờ có thể đổi được 300 bảng tiền mặt và manh mối công thức từ Thầy thuốc...Ma dược “Nhà ảo thuật” của mình đã đến rất gần chỉ chờ rễ và nước ép của cây Mê Vụ Thụ Nhân nữa thôi. Không biết khi nào thì "Mặt trời " bé nhỏ có thể hoàn thành nhiệm vụ đây ... "Klein nghĩ thầm.
Đối với các tài liệu phụ trợ, hắn đã sớm mua chúng từ các cửa hàng khác nhau rồi . Ví dụ, đá quý hình giọt nước cần phải đi mua tại một cửa hàng trang sức rồi tự mình nghiền thành bột. Một viên 5 gram là khoảng 2 bảng rưỡi.
"Mặt Trời" Derek đã không để Klein chờ đợi quá lâu. Vào chạng vạng tối thứ t.ư, anh ta thì thầm cầu nguyện nói với Ngài “Kẻ Khờ” rằng anh ta đã chuẩn bị kỹ càng rễ và nước ép Mê Vụ Thụ Nhân nhờ giao nó cho “Thế Giới”".
Rễ cây Mê Vụ Thụ Nhân có hình trái tim, màu nâu, lớn chừng bàn tay, mặt trước co dúm nhăn nhó, phảng phất nhìn như da của một ông già, phía sau thì bóng loáng nhẵn nhụi giống như bảo thạch, nó đang nhẹ nhàng phình ra rồi co rút lại, tựa như là đang có sự sống vậy.
Chất lỏng của nó thì xanh nhạt óng ánh, nhìn có vẻ là một thức uống ngon lành.
Klein nhìn bọn chúng, lại có chút thoả thê mãn nguyện.
Tại kỷ nguyên đương đại, danh sách 7 chính là cánh cửa của danh sách trung.
Điều này có ý nghĩa rằng người phi phàm lúc này so với trạng thái của người bình thường sẽ không chỉ có một chút sức mạnh vượt trội như trước, mà năng lực siêu phàm sẽ rất phong phú.
Haizz... Klein chậm rãi thở dài trở về phòng ngủ, bằng phương thức triệu hoán chính mình
mang những vật liệu phi phàm vào thế giới thực.
Hắn không cần phải chuẩn bị thêm dụng cụ, liền đi cọ rửa cái bếp hầm mấy lần, sau đó bắt đầu phối chế ma dược theo thứ tự phụ trợ rồi tới tài liệu chính.
Với khả năng điều khiển cơ thể của "Tên hề", hắn ta nhanh chóng hoàn thành phần chuẩn bị ban đầu, lần lượt cho dịch tủy sống của báo đen tà văn và rễ Mê Vụ Thụ Nhân vào trong nồi..
Xì!
Một âm thanh rợn người dội ra, tiếp đó một màn sương trắng nhạt bỗng nhiên bùng lên nhưng lại bị lực lượng vô hình kéo lại vào trong nồi sắt.
Đợi khi mọi thứ dịu xuống, Klein vội vàng đổ chất lỏng vào chai thủy tinh trong suốt đã được chuẩn bị trước đó không để một giọt nào tràn ra ngoài.
Chất lỏng khá đặc biệt, giống như luôn có một pháo hoa đang nở bên trong, đỏ cam vàng xanh và các màu khác liên tục lan ra, liên tục biến mất rồi lại không ngừng xuất hiện.
Đây chính là ma dược “Nhà ảo thuật” !
Klein kẹp một đồng xu vàng với mệnh giá 1 bảng vào giữa ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay trái, tung lên trời rồi xòe lòng bàn tay bắt lấy nó.
Hắn đang sử dụng phương pháp bói toán để xác nhận xem ma dược mà chính hắn đã chuẩn bị có thành công hay không!
Bẹp!
Đồng xu vàng rơi xuống, hình người hướng lên trên, khẳng định!
Klein không một chút do dự, thu hồi đồng xu, cầm ma dược lên rời khỏi nhà bếp.
Lúc này, sắc trời đã tối đen, đèn khí gas trong phòng chưa được thắp sáng, bốn phía đen kịt một màu. Chỉ một chút ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ tạo ra một khung cảnh mờ ảo.
Klein ngồi xuống ghế sofa, dùng minh tưởng để làm dịu bớt sự kích động trong lòng, khiến mọi cảm xúc rời xa bản thân trong giây lát.
Làm xong tất cả những điều này, hắn lấy ra chai thủy tinh ra ngửa cổ đem toàn bộ ma dược “Nhà ảo thuật” đổ vào miệng.
Ừng ực ! Ừng ực
Ma dược lạnh ngắt đi khắp cổ họng, vô số bọt bong bóng liên tục nổ tung bên trong yết hầu.
Klein vô cùng hưởng thụ cảm giác kích thích này ,đột nhiên có một luồng thông tin khổng lồ tuôn chảy vào tâm trí hắn, biến thành từng đóa pháo hoa hết lần này đến lần khác nở rộ.
Những đường gân xanh trên trán hắn phồng lên, đầu hắn dường như bị căng nứt và muốn nổ tung !
Bất quá, trạng thái này không làm Klein phải quá khó khăn để chống đỡ. Những tiếng thì thầm kinh hoàng trước khi bước vào sương xám và tiếng gầm khủng bố của Chúa Sáng Thế Chân Thật còn đáng sợ hơn thế này nhiều.
"Hornaces. . . Fregela. . . Hornaces. . . Fregela. . . Hornaces. . . Fregela. . ."
Ảo giác cùng những thanh âm lại vang lên, đầu Klein như muốn trương phình rồi co lại, rồi lại lần nữa trương phình ra, cuối cùng dần dần hồi phục suy nghĩ, bắt đầu có ý thức kiềm chế ảo giác kia, tưởng tượng quả cầu ánh sáng, từng chút từng chút trở lại trạng thái minh tưởng bản đầu.
Qua không biết bao lâu, ánh mắt hắn mới khôi phục lại , đồng thời cảm giác toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt là hai cánh tay.
Klein nhanh chóng xắn tay áo lên, sững sờ khi thấy một cánh tay của mình đã có một làn da nhăn nheo giống như một ông già trăm tuổi, chỉ khác một điều là cánh tay không màu sắc mà trở nên trong suốt , có thể nhìn thấy trực tiếp các mạch máu, cơ bắp và gân xanh bên trong.
Đây có phải ... vẫn còn một chút mất khống chế ? Không, hẳn là không thể có. Đây là hiệu ứng còn sót lại ... Klein ngồi trong bóng tối, trên ghế sofa, nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát sự bất thường trên cánh tay của mình, như thể có một con quái vật đã sinh sản ở trong đó.
Hắn nghe thấy tiếng người trên đường phố bên ngoài đi ngang qua. Anh nghe thấy bà Stalin chào đón người chồng trở về nhà muộn hơn thường ngày nửa tiếng. Hắn nghe ông Sammer đang phàn nàn rằng có quá nhiều xe ngựa trên đường còn con đường thì quá hẹp, sáng đến tối đều tắc nghẽn.
Tất cả những điều này không liên quan gì đến Klein. Hắn lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong bóng tối, nhìn làn da nhăn nheo cùng trạng thái trong suốt của cánh tay đang dần hồi phục.
Năm sáu phút sau, mọi thứ rốt cục bình thường, Klein khẽ thở dài:
"Còn may là không có ai kéo chuông vào lúc này ... Ta đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược của danh sách 8 rồi mới quyết định tấn thăng vậy mà vẫn còn tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy. Những người phi phàm dựa vào thời gian để mài mòn ma dược muốn vượt qua cửa này khẳng định là quá khó khăn. "
"Khó trách đội trưởng dùng tới chín năm. . ."
"Không có gì lạ khi ông chủ của quán bar Ác Long, cựu đội trưởng Swain, vẫn không dám dùng ma dược danh sách 7 "Nhà hàng hải "..."
Ngồi tĩnh lặng thêm mười mười giây, Klein từ từ đứng dậy.
Giờ khắc này, hắn đã là một người phi phàm danh sách trung.
Giờ khắc này, hắn đã là một "Nhà ảo thuật".
Trong suy nghĩ của Audrey, nàng luôn có một nhận thức riêng của bản thân về thằn lằn bảy màu cũng như tuyến yên của nó chắc chỉ to bằng kích thước một bàn tay, bề mặt mềm mại và có cảm giác chập trùng, vật liệu phi phàm này chắc sẽ liên tục thay đổi màu sắc.
Vậy nên, thứ đó có liên quan đến con quái vật khổng lồ dài ba mét cao gần đầu gối này?
Trong một khoảnh khắc, nàng có chút hoảng hốt, tới khi nghe thấy tiếng sủa của Susie cô mới hoàn hồn, cô giả vờ ra vẻ thỏa mãn nói với người quản gia:
"Đây chính là tiêu bản động vật mà ta cần."
"Chà ... chỉ là so với tưởng tượng của ta thì lớn hơn một chút, à không... hai chút."
"Ngươi chỉ huy người hầu đem chúng chuyển tới nhà kho đi, ta khi nào nhàn rỗi sẽ lại tới nghiên cứu sau."
"Vâng, tiểu thư!" Quản gia lập tức ra lệnh cho những người hầu đang nhìn trộm xung quanh tới để dọn dẹp.
Audrey nhìn xung quanh, không nói thêm lời nào dắt Susie vào thư phòng trong biệt phủ chính của trang viên, lấy lý do là viết thư trả lời cho anh trai mình để đuổi tất cả những nữ giúp việc cô mang theo ở bên ngoài.
Sau khi được giải phẫu , sẽ có hai tuyến yên của thằn lằn bảy màu ... một phần có thể dùng để đổi tủy sống của thỏ Farsman, phần còn lại vừa đủ để điều chế một bình ma dược “Kẻ đọc tâm” ... Audrey dần dần thoát khỏi sự bàng hoàng, bối rối khi nãy. Cô bắt đầu nghĩ về vấn đề làm sao để tấn thăng cho Susie.
Bây giờ, cô mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Đó là rốt cuộc không biết liệu Susie đã tiêu hóa hết ma dược chưa!
Nếu không tiêu hóa được hoàn toàn mà sử dụng ma dược "Kẻ đọc tâm" thì rất dễ gây ra mất khống chế ... Susie không thể so với con người có thể ráng cầm cự chống đỡ qua được. Khoan, lần đầu tiên nó đã ráng cầm cự qua được ! Hơn nữa IQ của nó hiện tại không thua kém gì một đứa bé mười tuổi. Cô nàng đang học từ đơn của ngôn ngữ Ruen còn nói rằng cô nàng muốn đọc báo với tạp chí ... Audrey im lặng mất vài giây ngồi xổm bên cạnh chú chó săn lông vàng
"Susie, ngươi đã triệt để tiêu hóa hết ma dược chưa ?"
"Tiêu hóa?" Susie tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại.
Audrey đã từng giải thích với cô nàng rằng liều thuốc mà cô nàng đã uống trước đây là một loại ma dược, cũng căn dặn cô đừng nói với ai khác.
Audrey gật đầu rồi chậm rãi nói:
"Đó là một cảm giác rất độc đáo và kì diệu. Dường như trong người có một thứ gì đó giống ảo ảnh bị phá vỡ, hòa quyện với tinh thần của chính ngươi, ngươi có thể mơ hồ tưởng tượng là đang thấy một chòm sao thật mờảo, mà người là một trong những ngôi sao đó, những ngôi sao như hấp dẫn ngươi hòa thành một thể với chúng.”
Susie yên tĩnh nghe xong, nhẹ nhàng trả lời:
"Vậy tôi cũng đã triệt để tiêu hóa, tôi từng có cảm giác tương tự như vậy rồi."
Ah? Susie đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược "Khán giả"? Nhưng đâu ai dạy cô nàng cách đóng vai đâu ! Nhiều lắm là mình thỉnh thoảng nhắc cô nàng phải quan sát nhiều hơn và thật thả lỏng tâm trí... Audrey ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi tiêu hóa hết ma dược từ khi nào?"
“Tháng trước, tháng trước nữa, hoặc là sớm hơn ... "Susie cố gắng nhớ lại một lúc, thấy rằng biểu hiện của chủ nhân ngày càng kỳ lạ, nhanh chóng lắc đầu rụt rè thêm vào " Tôi không thể nhớ rõ được. .. Tôi chỉ là một con chó, tôi sẽ không đi nhớ những điều này đâu "
Chỉ là một con chó mà tiến trình tiêu hóa của ngươi chỉ chậm hơn ta có một chút ... Ta chẳng lẽ sau này khi nói chuyện với những người phi phàm khác, lại phải nói rằng về vấn đề tiêu hóa ma dược ta mạnh hơn so với một con chó chút xíu sao ... Audrey, ngươi nghĩ gì vậy ! Audrey duy trì nụ cười thanh lịch, khen ngợi một cách lịch sự:
"Rất tốt, ý ta là, người đã làm rất tốt việc tiêu hóa ma dược đó biết không."
. . .
Từ chỗ Repad trở về, Klein nhàn nhã nằm dài ngủ trưa.
Nhưng cũng không lâu sau, hắn bị một tiếng cầu khẩn hư ảo vang vọng đầy lo lắng đánh thức.
Là nam giới ? Quý ông “Người treo ngược” hay là cậu bé “Mặt trời” đây ? Tài liệu chính của ma dược cuối cùng cũng đến rồi sao? Klein cẩn thận chấn tĩnh trong vài giây, nhanh chóng quên đi cơn tức giận vì bị đánh thức, nhanh chóng đứng dậy, đi ngược bốn bước rồi tiến lên phía trên màn sương xám
Hắn phát hiện biểu tượng ngôi sao đỏ thẫm của "Người treo ngược" đang co lại rồi phình ra, thế là hắn duỗi tay chạm tới, truyền vào đó một làn linh lực.
Sau khi nhân danh “Kẻ Khờ” như thông lệ, "Người treo ngược" khẩn cầu:
"... Tôi đã thu thập đầy đủ dịch tủy của báo đen tà văn và kết tinh của suối nguồn Linh Tinh . Xin cho phép tôi cử hành nghi thức hiến tế, và hãy trao nó lại cho Ngài “Thế giới”."
Tiến độ thật là nhanh ... "Người treo ngược" nói rằng gần đây sẽ có một sự kiện lớn của những tên cướp biển. Có vẻ như không phải là gần đây, mà là ngay bây giờ ... Anh ta luôn nói chuyện mang một chút giấu giếm, không chân thật một chút nào. Klein thoáng gật đầu nói:
"Có thể."
Sau nghi thức hiến tế đơn giản, Arges đã phải rất cố gắng chống chọi lại sự khát khao trong lòng để không hỏi Ngài "Kẻ Khờ" về thiết bị chiêm tinh của “Thượng tướng ánh sao” Cailtin có liên quan gì đến Thần hay không.
Mà thật sự lúc này, Klein đã quẳng anh ta lại phía sau mà lo chiêm ngưỡng hai vật liệu phi phàm được đặt trên bề mặt của chiếc bàn đồng dài.
Dịch tủy sống của báo đen tà văn là một cái ống chất lỏng trong suốt, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bên trong sự trong veo đó có các tầng xếp lớp, càng phía dưới thì càng trong suốt, được phân lớp một cách hoàn hảo, trọn vẹn.
Kết tinh của suối nguồn Linh Tinh thì lại có màu trứng gà, vỏ có vẻ rất mỏng, đụng một cái liền có thể vỡ vụn, không cần lay động cũng nghe thấy có tiếng ào ào nước chảy ở trên trong
"Hẳn là bây giờ có thể đổi được 300 bảng tiền mặt và manh mối công thức từ Thầy thuốc...Ma dược “Nhà ảo thuật” của mình đã đến rất gần chỉ chờ rễ và nước ép của cây Mê Vụ Thụ Nhân nữa thôi. Không biết khi nào thì "Mặt trời " bé nhỏ có thể hoàn thành nhiệm vụ đây ... "Klein nghĩ thầm.
Đối với các tài liệu phụ trợ, hắn đã sớm mua chúng từ các cửa hàng khác nhau rồi . Ví dụ, đá quý hình giọt nước cần phải đi mua tại một cửa hàng trang sức rồi tự mình nghiền thành bột. Một viên 5 gram là khoảng 2 bảng rưỡi.
"Mặt Trời" Derek đã không để Klein chờ đợi quá lâu. Vào chạng vạng tối thứ t.ư, anh ta thì thầm cầu nguyện nói với Ngài “Kẻ Khờ” rằng anh ta đã chuẩn bị kỹ càng rễ và nước ép Mê Vụ Thụ Nhân nhờ giao nó cho “Thế Giới”".
Rễ cây Mê Vụ Thụ Nhân có hình trái tim, màu nâu, lớn chừng bàn tay, mặt trước co dúm nhăn nhó, phảng phất nhìn như da của một ông già, phía sau thì bóng loáng nhẵn nhụi giống như bảo thạch, nó đang nhẹ nhàng phình ra rồi co rút lại, tựa như là đang có sự sống vậy.
Chất lỏng của nó thì xanh nhạt óng ánh, nhìn có vẻ là một thức uống ngon lành.
Klein nhìn bọn chúng, lại có chút thoả thê mãn nguyện.
Tại kỷ nguyên đương đại, danh sách 7 chính là cánh cửa của danh sách trung.
Điều này có ý nghĩa rằng người phi phàm lúc này so với trạng thái của người bình thường sẽ không chỉ có một chút sức mạnh vượt trội như trước, mà năng lực siêu phàm sẽ rất phong phú.
Haizz... Klein chậm rãi thở dài trở về phòng ngủ, bằng phương thức triệu hoán chính mình
mang những vật liệu phi phàm vào thế giới thực.
Hắn không cần phải chuẩn bị thêm dụng cụ, liền đi cọ rửa cái bếp hầm mấy lần, sau đó bắt đầu phối chế ma dược theo thứ tự phụ trợ rồi tới tài liệu chính.
Với khả năng điều khiển cơ thể của "Tên hề", hắn ta nhanh chóng hoàn thành phần chuẩn bị ban đầu, lần lượt cho dịch tủy sống của báo đen tà văn và rễ Mê Vụ Thụ Nhân vào trong nồi..
Xì!
Một âm thanh rợn người dội ra, tiếp đó một màn sương trắng nhạt bỗng nhiên bùng lên nhưng lại bị lực lượng vô hình kéo lại vào trong nồi sắt.
Đợi khi mọi thứ dịu xuống, Klein vội vàng đổ chất lỏng vào chai thủy tinh trong suốt đã được chuẩn bị trước đó không để một giọt nào tràn ra ngoài.
Chất lỏng khá đặc biệt, giống như luôn có một pháo hoa đang nở bên trong, đỏ cam vàng xanh và các màu khác liên tục lan ra, liên tục biến mất rồi lại không ngừng xuất hiện.
Đây chính là ma dược “Nhà ảo thuật” !
Klein kẹp một đồng xu vàng với mệnh giá 1 bảng vào giữa ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay trái, tung lên trời rồi xòe lòng bàn tay bắt lấy nó.
Hắn đang sử dụng phương pháp bói toán để xác nhận xem ma dược mà chính hắn đã chuẩn bị có thành công hay không!
Bẹp!
Đồng xu vàng rơi xuống, hình người hướng lên trên, khẳng định!
Klein không một chút do dự, thu hồi đồng xu, cầm ma dược lên rời khỏi nhà bếp.
Lúc này, sắc trời đã tối đen, đèn khí gas trong phòng chưa được thắp sáng, bốn phía đen kịt một màu. Chỉ một chút ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ tạo ra một khung cảnh mờ ảo.
Klein ngồi xuống ghế sofa, dùng minh tưởng để làm dịu bớt sự kích động trong lòng, khiến mọi cảm xúc rời xa bản thân trong giây lát.
Làm xong tất cả những điều này, hắn lấy ra chai thủy tinh ra ngửa cổ đem toàn bộ ma dược “Nhà ảo thuật” đổ vào miệng.
Ừng ực ! Ừng ực
Ma dược lạnh ngắt đi khắp cổ họng, vô số bọt bong bóng liên tục nổ tung bên trong yết hầu.
Klein vô cùng hưởng thụ cảm giác kích thích này ,đột nhiên có một luồng thông tin khổng lồ tuôn chảy vào tâm trí hắn, biến thành từng đóa pháo hoa hết lần này đến lần khác nở rộ.
Những đường gân xanh trên trán hắn phồng lên, đầu hắn dường như bị căng nứt và muốn nổ tung !
Bất quá, trạng thái này không làm Klein phải quá khó khăn để chống đỡ. Những tiếng thì thầm kinh hoàng trước khi bước vào sương xám và tiếng gầm khủng bố của Chúa Sáng Thế Chân Thật còn đáng sợ hơn thế này nhiều.
"Hornaces. . . Fregela. . . Hornaces. . . Fregela. . . Hornaces. . . Fregela. . ."
Ảo giác cùng những thanh âm lại vang lên, đầu Klein như muốn trương phình rồi co lại, rồi lại lần nữa trương phình ra, cuối cùng dần dần hồi phục suy nghĩ, bắt đầu có ý thức kiềm chế ảo giác kia, tưởng tượng quả cầu ánh sáng, từng chút từng chút trở lại trạng thái minh tưởng bản đầu.
Qua không biết bao lâu, ánh mắt hắn mới khôi phục lại , đồng thời cảm giác toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt là hai cánh tay.
Klein nhanh chóng xắn tay áo lên, sững sờ khi thấy một cánh tay của mình đã có một làn da nhăn nheo giống như một ông già trăm tuổi, chỉ khác một điều là cánh tay không màu sắc mà trở nên trong suốt , có thể nhìn thấy trực tiếp các mạch máu, cơ bắp và gân xanh bên trong.
Đây có phải ... vẫn còn một chút mất khống chế ? Không, hẳn là không thể có. Đây là hiệu ứng còn sót lại ... Klein ngồi trong bóng tối, trên ghế sofa, nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát sự bất thường trên cánh tay của mình, như thể có một con quái vật đã sinh sản ở trong đó.
Hắn nghe thấy tiếng người trên đường phố bên ngoài đi ngang qua. Anh nghe thấy bà Stalin chào đón người chồng trở về nhà muộn hơn thường ngày nửa tiếng. Hắn nghe ông Sammer đang phàn nàn rằng có quá nhiều xe ngựa trên đường còn con đường thì quá hẹp, sáng đến tối đều tắc nghẽn.
Tất cả những điều này không liên quan gì đến Klein. Hắn lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong bóng tối, nhìn làn da nhăn nheo cùng trạng thái trong suốt của cánh tay đang dần hồi phục.
Năm sáu phút sau, mọi thứ rốt cục bình thường, Klein khẽ thở dài:
"Còn may là không có ai kéo chuông vào lúc này ... Ta đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược của danh sách 8 rồi mới quyết định tấn thăng vậy mà vẫn còn tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy. Những người phi phàm dựa vào thời gian để mài mòn ma dược muốn vượt qua cửa này khẳng định là quá khó khăn. "
"Khó trách đội trưởng dùng tới chín năm. . ."
"Không có gì lạ khi ông chủ của quán bar Ác Long, cựu đội trưởng Swain, vẫn không dám dùng ma dược danh sách 7 "Nhà hàng hải "..."
Ngồi tĩnh lặng thêm mười mười giây, Klein từ từ đứng dậy.
Giờ khắc này, hắn đã là một người phi phàm danh sách trung.
Giờ khắc này, hắn đã là một "Nhà ảo thuật".