Luận Truyện Các tác phẩm của nhóm 4.0

Bantayxanh

Phàm Nhân
Ngọc
-192,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'

CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG



Digor cũng lao theo Zhang. Cả hai đáp xuống con hẻm bên hông tòa nhà Rubik. Zhang khua đao, rồi chống cả lưỡi đao xuống, đỡ mình đáp xuống nhẹ nhàng; lưỡi đao cắm sâu xuống đất nhưng được rút lên ngay. Zhang thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Tiếp sau đấy, cả thân hình đồ sộ của Digor cũng đáp rầm xuống, tạo một hõm sụt lún; nhưng anh chẳng hề hấn gì.

Zhang đợi khi Digor đã đứng thẳng dậy thì mới tung đòn. Cô thật sự thích đối thủ này. Cô thích cảm giác đối diện với một gã đàn ông và chứng minh mình là chiến binh thực thụ. Không cần thiết phải làm trò bẩn; không động thủ khi đối thủ chưa sẵn sàng - đó luôn là nguyên tắc chiến đấu của Zhang. Digor là một đối thủ đáng được tôn trọng; dẫu hai người có hai chí hướng khác nhau, dẫu trong Digor là một nửa của đầu óc xảo quyệt, ma mãnh, thì rõ ràng, anh ta vẫn luôn hành xử quân tử, đủ để nhận được một sự tôn trọng. Và với Zhang, trong một cuộc chiến, tôn trọng đối thủ nghĩa là chiến đấu hết mình. Chết dưới tay một đối thủ xứng tầm luôn là một điều đáng tự hào và gây hứng thú.

Digor chỉ đứng thẳng dậy và trơ mắt nhìn, hoàn toàn không có động thái gì sẽ ra đòn. Khi lưỡi đao của Zhang còn cách đầu anh một đoạn ngắn, Digor mới giơ tay lên. Hành động đó khiến Zhang thật sự khó hiểu; Digor định dùng tay không đỡ đao của Zhang sao? Nếu thật thế thì anh ta điên rồi! Hai bàn tay Digor xòe ra, vỗ mạnh vào nhau, kẹp thanh đao ở giữa. Digor ngửa hẳn người ra sau, xoáy mạnh tay khiến thanh đao lật nghiêng - kéo theo Zhang bắn chéo sang một góc.

Zhang đáp đất, thu đao về. Gã này thật sự là một tên quái vật điên rồ. Sức mạnh ấy ngoài khả năng tưởng tượng của loài người. Nếu thanh bảo đao này không phải được đúc từ hợp chất đặc biệt, có lẽ Digor đã bẻ gãy cả lưỡi đao rồi. Thật sự, cô có phần kinh hãi trước pha phô diễn vừa rồi của đối thủ.

*​

Bên trong tòa nhà Rubik, Kasian và Goki sau một hồi bất phân thắng bại, bắt đầu dừng lại, gằm ghè nhau, cố tìm điểm yếu của người kia.

Phía bên này, Gemma và Buffy vẫn đang trong cuộc kịch chiến. Buffy bắt đầu mất kiên nhẫn; khi mà đối diện chỉ là một phụ nữ tay không, mà hắn thì không đủ sức để khống chế. Thậm chí, Buffy đã vài lần nhận đòn đau điếng từ cánh tay Corundias kỳ lạ của Gemma.

Ở góc cầu thang, Siren đứng im, thở dốc. Cô bé lại bắt đầu thấy khó thở; cảm giác bất an tăng lên gấp ba lần so với lúc rời khỏi đường hầm. Cũng phải, lúc này, ngay ở đây, có đến ba người Siren quan tâm - ba mảnh ghép quan trọng nhất mà cô bé còn có được trong cuộc đời mình; nếu họ có mệnh hệ nào, Siren nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi. Điều đáng sợ hơn nữa, là Siren bắt đầu không còn nhìn rõ được; cặp mắt trắng dã tạo nên một khoảng mờ đục, lờ nhờ, khó chịu.

- Chào bảo bối!

Giọng nói sát sau lưng khiến Siren giật mình quay lại. Cặp mắt đã không còn nhìn thấy gì, nhưng Siren chắc chắn, giọng nói ấy là của Blue. Siren đưa tay ra trước, huơ mạnh, cố để Blue không thể đến gần mình. Nhưng rồi, cô bé bất lực gục xuống, khi một mũi kim cắm phập vào cổ, bơm nhanh thứ dung dịch lành lạnh ghê người.

- Siren! - Gemma hét lớn.

Sau tiếng hét, Gemma nghiến răng, gạt Buffy sang, lao thẳng về phía Siren đang gục vào tay gã quái vật tay sai của Blue. Nhưng chỉ được vài bước, Gemma cũng gục tiếp, sau tiếng “hự” phát ra bởi chiếc chùy dộng thẳng vào lưng.

Goki cũng đã phát hiện ra vấn đề. Anh vung mạnh tay về phía gã quái vật đang bế Siren đi theo Blue. Mũi tên gián bắn nhanh đến, vây lấy tên quái vật. Thêm một cái phẩy tay nữa, một hàng rào gián chắn giữa Blue và gã quái vật đang giữ Siren. Sau lưng Goki, Kasian lao đến, vung nắm đấm; nhưng Goki đã phản xạ tức thời - vung tay ra sau, đáp trả bằng một “mũi tên gián” khác về phía Kasian.

- Khốn kiếp! - Kasian chửi thề.

Sau câu chửi, Kasian rùng mình, hóa thân thành con chó trắng khổng lồ, vẫn chồm thẳng đến vồ lấy Goki. Nhưng đàn gián đã xòe tròn, như một tấm khiên, chắn đường hắn lại. Rồi ngay lập tức, đàn gián bám vào Kasian, luồn lách qua mớ lông rậm, bắt đầu cắn xé khiến Kasian phải dừng đòn với Goki, vùng vẫy, cố xua đuổi đàn côn trùng đáng ghét trên người mình đi. Và cho dù có không xua chúng đi được, Kasian vẫn nhất định giữ chân Goki để đi đến cùng cuộc chiến riêng giữa hai người.

Có vẻ như Blue nhất định đạt bằng được mục đích; ông đưa tay ra hiệu, đám quái vật tay sai đồng loạt xông lên, đánh thẳng vào bức tường gián đang chắn trước mặt. Vài tên quái vật len qua được bức tường, tiếp tục tấn công bầy gián bên này, giằng Siren ra khỏi tên quái vật đang bị đàn gián của Goki vây hãm, rời đi rất nhanh.

Trong cơn mơ màng khi thuốc của Blue khiến toàn thân tê liệt, Siren tự hỏi, tại sao mình luôn là gánh nặng cho mọi người? Có phải, ai ở cạnh mình rồi cũng sẽ phải nhận một kết cục chẳng tốt đẹp gì? Và, có phải, nếu mạnh mẽ hơn thì mình có thể tự bảo vệ bản thân, để hai ba và sư phụ không phải lo lắng quá? Siren cứ thế, bất động trên tay gã quái vật rồi lịm đi.

Đột nhiên, trần nhà rúng động mạnh, nứt toác ra. Một thân hình đồ sộ lao thẳng từ trên xuống. Tiếp sau đó là loang loáng đường đao của Zhang đuổi theo. Digor đáp rầm xuống trước mặt Blue. Mấy gã quái vật ở phía sau biến sắc. Anh ta có thể cảm nhận được Siren sao? Rõ ràng, khi nãy đã đuổi theo Zhang ra ngoài mà?!

Nhưng Digor chỉ mất vài giây để đánh giá mức độ của bọn quái vật; rồi ngay lập tức quay về phía Zhang. Lúc này, lưỡi đao đã kề sát đỉnh đầu Digor. Anh lại lần nữa vung tay lên cao, dùng hai tay kẹp lấy lưỡi đao của Zhang. Nhưng đã từng chứng kiến cảnh này một lần - cách đây cũng chỉ mấy phút - nên Zhang không còn lúng túng hay kinh hãi nữa; cô lùi một chân về sau, sẵn sàng cho chuyện đáp đất. Với t.ư thế ấy, khi đáp đất và chùn xuống, Zhang có thể tập trung toàn bộ sức vào lưỡi đao, bổ thẳng xuống và nhất định lần này không để Digor bật lưỡi đao ra nữa. Mọi thứ không như dự định của Zhang. Digor lần này chỉ giữ chặt lưỡi đao. Anh đứng bất động, trừng trừng nhìn về phía trước.

Vừa phát hiện ra điều bất thường, Zhang trợn mắt, dồn trọng lực về sau, ngửa người, cố rút đao lại. Vô ích! Hai bàn tay Digor như thể có một loại keo, bám dính lưỡi đao của Zhang. Những phần cơ thể không bị quần áo che đi của Digor xuất hiện những vết - trông như vết nứt - đỏ lự rồi chuyển sang bầm dần; thật sự, trông chúng như những cái rãnh sâu vậy. Nhưng không có vẻ “những vết nứt” ấy có thể tổn hại Digor; ngược lại, chúng giải phóng toàn bộ sức mạnh trong người anh. Digor nhìn Zhang một lúc, rồi nghiến răng, hít sâu - có vẻ anh đang cố gắng kiểm soát năng lượng trong mình - rồi hét lên một tiếng; anh kéo lưỡi đao xuống thấp thêm chút nữa - có nghĩa rất sát với đỉnh đầu anh - rồi chuyển cả tay và vai chếch sang phía phải của mình một chút. Ngay lúc đó, Digor kéo mạnh hai tay ra sau, kéo thanh đao trượt sát hông mình; và dĩ nhiên, hành động ấy cũng là kéo Zhang sát đến gần anh.

Zhang thoáng chần chừ - nên buông tay hay không? Nếu buông tay, nghĩa là cô chấp nhận buông bỏ vũ khí; nếu không, nghĩa là, cô và Digor buộc phải đánh nhau với khoảng cách gần sát. Nhưng tốc độ phản xạ của đầu óc Zhang không nhanh hơn tay chân của Digor được; anh đã kéo cô sát gần mình, rồi lật nghiêng hai bàn tay, đẩy thanh đao chệch ra. Càng thế, Zhang càng mất đà mà lao đến gần Digor. Khi đã đủ gần, không khoan nhượng, không còn suy tính đối thủ của mình thuộc giới tính nào, Digor vung một nắm đấm vào ngay cổ Zhang. Cô hộc một tiếng, mắt trợn ngược, mặt tái mét rồi đỏ lự và bầm dần đi. Không đủ không khí, Zhang lảo đảo, hai tay cứ vô thức ôm cổ, chân lùi vài bước rồi quỵ xuống.

Digor lạnh lùng nhìn Zhang, rồi ngay lập tức quay về sau. Đám quái vật - và cả Blue - tái mặt, đứng trơ ra, không động đậy nổi, cũng không phản ứng gì.

- Đưa con bé qua đây! - Digor lạnh lùng nói.

- Đứng yên đó! - Blue hét, nhưng giọng rất run. - Ngươi qua đây, ta sẽ bóp chết con bé ngay!

Gã quái vật đang giữ Siren nghe thấy thế, liền tiến lên một bước, khẽ nhấc Siren ra để Digor có thể thấy rõ ràng bàn tay hắn đang siết ngay cổ cô bé. Rồi cứ thế, Blue và đàn quái vật lùi dần, khi mà Digor cứ lững thững bước tới.

Lùi đến trước cửa thang máy, đàn quái vật vẫn đối diện Digor, nhìn trừng trừng. Cả hai bên đều biết, nếu chúng vào được thang máy, di chuyển xuống tầng hầm của Blue, coi như Digor không thể thắng nổi.

Gemma tuy lấy lại được thế cân bằng; nhưng mấy cú chùy giáng vào người khiến cô không thể di chuyển nhanh nhẹn như trước. Và nếu tình hình này không thay đổi, chắc chắn, rất sớm thôi, Gemma sẽ bại dưới tay Buffy. Nên dẫu biết tình hình Siren bên kia, cô vẫn không cách nào tiến lại gần chỗ con bé được; thôi thì đành trông cậy vào hai người cha của Siren vậy.

Goki cũng bắt đầu gặp khó khăn, khi mà Kasian bất chấp bầy gián bu kín người, cắn xé hắn. Càng như thế, Kasian càng điên cuồng và mạnh hơn. Blue giữ Siren thật sự là cơ hội lớn cho Kasian, vì rõ ràng Goki không thể nào dồn toàn bộ sức lực về phía hắn; thậm chí, anh còn không thể tập trung vào trận đấu. Toàn bộ tinh thần của Goki lúc này hướng cả về phía cửa thang máy - vẫn đang đóng im lìm.

Thang máy không hoạt động rồi! Blue và đàn quái vật đã đợi vài phút, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cửa thang máy sẽ mở để đón bọn chúng. Bên trái hành lang là Goki và Kasian; bên phải là Gemma và Buffy; còn trước mặt Blue, cách một đoạn rất gần là Digor. Blue tự hiểu, rời khỏi chỗ này, thì cơ hội duy nhất là lại uy hiếp Siren để Digor phải tránh đường, rồi lên tầng, vào phòng làm việc của Zhang, sử dụng thang máy riêng của cô ấy. Ngặt nỗi, lối đi ấy là cầu thang bộ - có nghĩa, sẽ mất đến hai gã quái vật khênh xe lăn cho Blue; mà đám quái vật này ngoài cái thây xù xì gớm ghiếc, có chút sức mạnh hơn người thì chẳng còn gì; thực chất phải nói, chúng cực kỳ ngu si. Di chuyển khỏi đây theo cách đấy, thoát khỏi Digor - với một nửa là kẻ có đầu óc siêu việt - có lẽ là chuyện không tưởng nhất trên đời. Nhưng đấy là cơ hội duy nhất có thể thoát. Thế nên, tỷ lệ thành công có thấp đến mấy, Blue vẫn phải thử thôi.

Và thế là Blue hành động đúng như dự tính trong đầu. Digor dĩ nhiên buộc phải lùi chếch sang nhường đường khi thấy mấy ngón tay gã quái vật siết chặt hơn vào cổ Siren. Nhưng Digor tay không sẽ phải nhường, còn Goki thì chắc chắn không.

Bên này, không quan tâm đến những cú vồ của Kasian nữa, Goki quay hẳn sang phía Siren, vung mạnh tay. Loạt “đạn gián” bắn điên cuồng đến, với tốc độ chóng mặt. Rồi chúng xòe tròn, bám rít lấy mấy ngón tay của gã quái vật, cùng lúc cắn vào. Gã quái vật buộc phải buông tay; ngay lập tức, đàn gián vây kín cơ thể Siren, đáp xuống đất. Hai gã khênh xe lăn cho Blue cũng buông tay khi đàn gián lao đến. Blue rú lên vài tiếng, khi cả thân hình đập mạnh xuống mấy bậc thang, rơi trượt, lăn vòng. Tiếng rú cuối cùng kéo dài, khi cả cơ thể Blue bị ghim chặt vào thanh sắt - từng là tay vịn cầu thang bị Digor bứt ra ban nãy. Digor thậm chí không buồn nhìn đến Blue, vội vàng cúi xuống, bế Siren lên.

Bên này, khi không còn đàn gián hỗ trợ, Goki lại quay hẳn về phía Siren, nên Kasian quá dễ dàng để tìm thấy điểm sơ hở mà tấn công. Một cú vồ đủ mạnh để đè Goki nằm rạp xuống sàn; một cú táp đủ mạnh để tạo ra mấy vết hõm sâu hoắm trên vai Goki. Goki cũng rú lên đau đớn, nhưng toàn thân bị con chó trắng khổng lồ đè giữ, nên anh không thể làm gì hơn ngoài nằm im chịu đựng.

Digor liếc qua chỗ Goki, rồi nhìn xuống Siren vẫn bất tỉnh trên tay mình. Thoáng chần chừ, anh đặt Siren nằm xuống đất, rồi búng mạnh mình đến, bổ thẳng nắm đấm vào giữa lưng con chó trắng khổng lồ. Kasian hự một tiếng, rồi phải lăn mình sang bên, tránh cú đòn tiếp theo. Digor cúi hẳn xuống, kéo Goki đứng dậy. Hai bên nhìn nhau, gằm ghè.

Không gian bên trong tòa nhà Rubik thêm lần nữa rung lắc dữ dội. Goki biến sắc nhìn lên. Trên đó, Zhang đang bổ chúi người xuống, chĩa thẳng lưỡi đao về phía anh và Digor. Cô biết, để có được sức mạnh như ban nãy, Digor cần một khoảng thời gian để tập trung tuyệt đối. Nếu đã thế, cô sẽ không cho anh ta lấy một giây rảnh rỗi nào.

Quả đúng như dự tính của Zhang, Digor không thể đưa tay đỡ nữa; anh buộc phải kéo Goki sang bên, tránh đòn. Nhưng tay chân anh giờ không thể nhanh hơn lưỡi đao của Zhang nữa rồi. Cô lắc nhẹ tay, lưỡi đao nghiêng sang một bên, chồm về phía Digor và Goki. Khi Zhang đáp xuống, cũng là lúc cánh tay lia mạnh, tạo một tiếng “roẹt” rất dài, cắt một đường sâu hoắm trên tay Digor rồi sang cả tay Goki.

Goki rít lên một tiếng, nhưng không phải vì đau; anh lách người khỏi tay Digor, khua hai tay thành vòng tròn. Một “chiếc khiên gián” xuất hiện, quay tròn trước mặt anh và Digor. Rồi, Goki quay sang Digor, gật đầu ra hiệu. Digor thở dài; anh biết, Goki không dễ dàng gì với suy nghĩ hy sinh đồng đội gián của mình. Rồi, Digor bước nhanh tới, tung mạnh hai cú đấm vào “chiếc khiên gián” trước mặt.

“Chiếc khiên gián” bắn mạnh về phía trước - giờ là hình thù của hai nắm tay khổng lồ. Bên này, Zhang cũng rít lên, thu đao về, khua mạnh, chém ngang hai “nắm đấm gián”; nhưng cô chỉ có thể khiến chúng lìa ra một chút rồi lại ráp vào ngay. Cũng khá nhiều gián chết, rơi xuống, nhưng “nắm đấm gián” vẫn lớn khổng lồ và vẫn lao đến với tốc độ kinh hoàng. Zhang nhận hai đấm vào bụng, văng ra xa, dội thẳng vào tường.

Buffy nhìn thấy cảnh tượng ấy thì rời khỏi cuộc chiến với Gemma, chạy về phía Zhang. Lúc này, Goki lại điều khiển đàn gián thành một bàn tay xòe rộng, chụp xuống Zhang - vẫn chưa thể đứng lên. Buffy tung chùy thẳng về đàn gián; nhưng chúng như những kẻ cảm tử vậy - con chết chấp nhận chết, con sống vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình. Chiếc chùy băng qua đàn gián, đập thẳng vào tường; những mảnh tường vỡ bắn ra tung tóe. Buffy tiếp tục như thế nhiều lần, nhưng đàn gián vẫn tấn công Zhang.

Zhang gồng mình đứng dậy, gầm lên; toàn bộ gián trên cơ thể cô văng ra tung tóe. Không con nào xác còn nguyên cả! Tất cả mọi người đều sững sờ trước chuyện vừa xảy ra. Zhang có thể dùng nội lực theo cách ấy sao? Rồi, hốt nhiên, Zhang bật cười. Tiếp sau tràng cười ấy là vệt đao loang loáng. Tất cả mọi người đều phải tìm thứ gì đấy để bám trụ, hoặc phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đứng vững được.

Goki thật sự không hiểu; tại sao Digor lại đứng yên khi thanh đao của Zhang đang bắn thẳng về phía hai người? Rõ ràng, với đường đao ấy, anh và Digor không thể nào tránh được. Như để trả lời Goki, Digor sau một phút đứng yên bất động, bất thình lình chạy thẳng về phía trước. Được vài bước, anh nghiêng người, đạp chân lên tường, chạy lên cao; rồi hai tay đấm thẳng vào trần nhà.

- Anh điên rồi! - Goki rú lên.

Sau tiếng rú, Goki phải thở thật chậm để kiểm soát cơn đau từ vết thương; rồi anh dùng toàn bộ sức lực, huy động gián về làm khiên che chắn cho Siren.

- Xin lỗi! - Goki nói trong tận cùng đau khổ.

Chưa khi nào anh nghĩ mình sẽ hy sinh những đồng đội gián của mình thế này. Nhưng cú đấm của Digor đã sập toàn bộ trần nhà, phủ những khối bê tông nặng trịch xuống, chặn hẳn đường đi của thanh trường đao.

Gemma cũng đã lao đến chỗ Siren, nhưng không thể nào với tay chạm được vào cô bé khi từng mảng bê tông cứ trút xuống gần đấy. Digor đáp xuống, tái mặt thật sự. Không phải anh không tính đến nguy cơ này; nhưng anh không hay biết việc đàn gián tự ý dời Siren đi chỗ khác. Nếu đúng với tính toán của anh, cô bé nhất định phải ở khu vực an toàn. Nhưng giữa một cuộc hỗn chiến thế này, khi Siren bất tỉnh, đàn gián theo yêu cầu của Goki từ đầu - cứ thấy nguy cơ thì phải di chuyển cô bé đi. Anh điên cuồng lao vào đống đổ nát - nơi có đầy xác gián và cả những con gián còn sống đang tỉ mẩn chui vào tìm Siren - dùng tay không bới tung mọi thứ lên.

Trần nhà sụp xuống, kéo theo những mảng tưởng lớn sát bên sụp theo. Rồi làm nứt toác cả tầng. Zhang đứng yên, nhìn lên những vết nứt chạy dọc các bức tường, lắng nghe tiếng đất đá; toàn bộ cơ ngơi này, do một tay cô dựng lên suốt bao năm qua, giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nắm tay đang siết chặt của Zhang buông lỏng. Vậy là kết thúc sao? Zhang đứng yên thêm lát nữa, rồi đột nhiên xoay người, tiến thẳng về phía cửa thoát hiểm dẫn xuống tầng dưới. Buffy và Kasian tuy có phần khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Goki và Gemma cũng bắt đầu dùng tay đỡ những phiến bê tông lên. Đàn gián len lỏi vào mọi ngóc ngách có thể; nhưng khi trở ra, chúng đều quẹp râu buồn bã. Không thể nào - Goki nghĩ - cho dù Siren có chết, thì đàn gián cũng đã phải nhìn thấy và báo tin; thái độ đấy, rõ ràng chúng không nhìn thấy gì cả.

Bất thình lình, đống đất đá nổ tung, hất cả Digor, Goki và Gemma qua một bên.

- Siren?! - Cả ba đồng thanh.

Đứa bé gái với cả hai mắt đều xanh thẫm, cùng mái tóc xù bông đứng lặng lẽ giữa đống đất đá. Toàn thân cô bé phủ lớp vảy xanh bạc. Siren lạnh lùng nhìn về phía Digor, Goki và Gemma.

Digor cúi xuống, nhìn miếng vảy ghim trên người; anh không ngờ con bé lại tấn công mình và Goki như vậy. Digor đứng thẳng dậy, chầm chậm tiến lại gần Siren.

- Đừng chạm vào con bé! - Gemma hét lớn.

Thật sự, cô nhận ra chuyện Siren tấn công Digor và Goki trước cả khi hai người họ phát hiện. Có lẽ, sau cuộc chiến, ai cũng bị thương rồi, nên cơn đau từ những chiếc vảy Siren bắn đến khiến họ không kịp hiểu đó là cô bé tấn công mình. Gemma thì nhận ra. Việc một người rắn thức tỉnh, dĩ nhiên Gemma là người biết rõ nhất; cô chỉ không hiểu, tại sao Siren lại chọn vào con đường ma rắn. Một người rắn, khi cả hai mắt đều chuyển về cùng một màu, nghĩa là, họ đã nhập ma. Những người đó, hoặc chịu một đả kích lớn, hoặc quá nôn nóng muốn có sức mạnh mà bẻ gãy tiến trình thức tỉnh, tạo ra con đường ma rắn rồi đi vào. Ma rắn sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng mất đi tri thức, không thể nhận diện bạn bè - có nghĩa, tất cả đều là kẻ thù.

Siren như đã chọn được mục tiêu; dĩ nhiên rồi, Goki vẫn nằm đó, còn Digor đã đứng dậy, tất nhiên anh sẽ trở thành kẻ thù của cô bé. Siren lao thẳng về phía Digor; hai bàn tay như hai lưỡi đao, liên tiếp đâm thẳng về phía Digor.

Digor chỉ có thể tránh né, chẳng làm gì khác được. Anh bị cô bé dồn đến gần đống đổ nát. Dưới đất, cạnh đó là xác Blue bị thanh sắt xuyên ngược lên, đất đá lấp mất hai chân tật nguyền. Siren búng mạnh người lao lên; Digor nghiêng người tránh. Anh thất kinh khi nhận ra Siren vẫn điên cuồng chồm đến, bổ thẳng người về phía thanh sắt đang chĩa ra từ xác Blue. Digor thở mạnh ra, với tay túm lấy Siren. Ngay khoảnh khắc ấy, cặp mắt xanh thẫm của Siren ánh lên một cách kỳ lạ; rồi ngay lập tức, cô bé nghiêng người, xiên thẳng bàn tay vào lồng ngực Digor.

Siren cảm nhận hơi nóng nơi bàn tay mình; nhưng không có tiếng rên la nào cả. Cô bé ngạc nhiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn hết mực âu yếm dành cho mình. Có thứ gì đó rất quen thuộc. Siren ngẩn người giây lát, loáng thoáng những hình ảnh xưa cũ hiện lên trong đầu cô bé. Siren rụt nhanh tay lại, ôm chặt lấy đầu. Đôi mắt xanh thẫm dần trở nên trong suốt.

Digor đặt Siren xuống đất rồi cũng khuỵu xuống. Vết thương trên ngực quá sâu; anh thật sự rất đau. Nhưng nỗi đau đớn về thể xác không là gì so với cảm giác trong lòng Digor lúc này; anh không muốn mất Siren, không muốn con bé trở thành như thế. Anh muốn Siren của anh mãi mãi ngây thơ, trong sáng như ngày nào. Có lẽ, lúc này, Digor cũng đã hiểu, tại sao Siren lại thành ra như thế.

Siren nhìn chằm chằm Digor, nghe ngực trái của mình đau buốt khi ánh mắt chạm phải vết thương trên ngực anh. Digor ngẩng lên, mỉm cười, đưa tay ra trước mặt. Khi đến gần Siren, bàn tay từ từ cong lại, chỉ còn chìa ra hai ngón. Siren lặng im thêm lát nữa, rồi run rẩy đưa tay ra, đặt hai ngón tay nhỏ xíu của mình lên hai ngón tay của Digor, tạo thành hình dấu thăng. Khóe môi Siren run lên khe khẽ, tạo thành một vệt cười ai oán.

- Ba! - Siren lẩm bẩm rồi ngất xỉu.

Digor ôm Siren vào lòng, khẽ siết chặt. Nhưng khi Goki và Gemma tiến lại gần, Digor đột ngột đứng phắt dậy, nói nhanh.

- Rời khỏi đây, ngay!

Sau câu nói của Digor, cơn chấn động kinh hoàng ập đến. Lúc này, không phải chỉ gian phòng này, mà cả tòa nhà Rubik đang rung lắc điên cuồng. Phải thôi, Zhang nhất định không để tổ chức của mình sụp đổ dưới tay ai cả; tự cô sẽ phá nát, nếu không còn cơ hội giữ cho nó vẹn nguyên.

Gemma gật đầu với Digor, rồi đưa tay ra đỡ Goki; nhưng Goki không có vẻ gì sẽ cùng họ bước ra ngoài; anh thậm chí có vẻ tránh tay cô.

- Đi với chúng tôi! - Digor bình thản nói. - Đây đâu còn là nhà của anh nữa?!

Goki thoáng bất ngờ; anh đưa mắt nhìn Digor rồi nhìn sang Siren. Anh hít sâu một hơi, đưa tay quàng qua vai Gemma, tựa hẳn vào cô rồi di chuyển theo sau Digor.

Mùi thuốc nổ xộc mạnh đến sau âm thanh rền vang và cơn rung lắc dữ dội. Khốn kiếp - Goki nghĩ thầm - Zhang đã kích nổ cả tòa nhà. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Goki kéo Gemma dừng lại chỗ bức tường bị Zhang xẻ toang ra lúc giao chiến với Digor.

- Digor! - Goki gọi. - Anh và Gemma bám vào tôi.

- Anh điên à? - Digor cau rịt mày. - Bị thương như thế, đỡ không nổi đâu!

- Một đoạn ngắn thôi mà! - Goki nhếch môi cười. - Nếu không, sẽ không kịp mất.

Thêm một tiếng nổ nữa, thêm một cơn rung lắc. Digor và Gemma đành theo lời Goki. Digor một tay ôm siết Siren vào lòng, tay còn lại ôm sát phần hông của Goki. Gemma cũng ôm phần hông Goki, để phần vai anh được tự do. Từ hai bả vai, đôi cánh mỏng màu nâu từ từ xuất hiện. Goki hít sâu, nghiến chặt răng, tung cánh bay ra ngoài…

Toàn bộ tòa nhà Rubik sang trọng đổ sụp xuống ngay sau lưng họ.

- Nhảy! - Goki hét.

Dẫu biết nguy hiểm cho Goki, nhưng Digor và Gemma vẫn phải làm theo. Cả hai ngay lập tức rời tay khỏi người anh, đáp xuống. Việc di chuyển của Digor và Gemma càng khiến Goki mất đà; cơ thể anh chao đảo rồi cũng rơi uỳnh xuống, lăn vài vòng.

Trước tòa nhà Rubik, đoàn người nhốn nháo chạy, cố tìm đường thoát thân. Tiếng chân cùng tiếng la hét tạo thành một mớ hỗn độn inh tai.

Digor ôm chặt Siren, đứng nhanh dậy, chờ đợi. Gemma tiến nhanh về phía Goki, đỡ anh dậy. Rồi họ hòa vào dòng người, nhanh chóng rời đi, bỏ lại tòa nhà Rubik sau lưng giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

***​

Bên trong tòa nhà Rubik, đất đá đổ xuống khiến bụi giăng mù mịt. Âm thanh thều thào, yếu ớt vang lên - là một bài đồng dao.

Blue ngừng hát, đưa mắt nhìn quanh. Ông thật sự cũng thấy tiếc khi nơi này bị phá hủy; nhưng có lẽ thế cũng tốt, vì Blue không tin có ai khác sẽ làm tiếp được những phần việc dang dở của mình.

Cơn đau từ vết thương nhói lên ở mỗi lần Blue hít thở. Chua chát thật, lẽ ra, nên để ông chết ngay khi bị xuyên qua; nhưng có lẽ, sau tất cả mọi thứ, Blue không được quyền ra đi nhẹ nhàng như thế. Ông phải tỉnh lại, phải nhìn thấy nơi dung chứa những thí nghiệm tàn ác của mình sụp xuống. Ông phải là người cuối cùng chứng kiến giây phút sụp đổ này.

Blue cho mình cơ hội cuối cùng được hát bài đồng dao kỷ niệm ấy - bài hát mà cha đã hát cho ông nghe đến tận hơi thở cuối cùng. Bài hát đã thôi thúc ông phải nghiên cứu để đem cha quay trở lại. Lẽ ra, chỉ còn một bước nữa thôi; phải, chỉ một bước nữa là Blue đã có thể gặp lại cha - trong một hình hài khác, khỏe mạnh hơn.

Ông đã thất bại. Ông đã không làm được thứ mà ông phải làm. Nhưng Blue không bao giờ thừa nhận mình sai, kể cả lúc này, khi chỉ còn vài giây để sống. Tình yêu không bao giờ là tội lỗi. Nếu tiêu diệt cả thế giới này, để nhìn thấy cha lại một lần, để được nghe cha hát bài đồng dao ấy, Blue cũng cam lòng. Ông bật cười, cơn đau thít mạnh khiến ông ngạt thở. Ngu ngốc thật, nếu muốn gặp cha, chỉ cần chọn cách này mà?! Blue bình thản nhắm mắt lại, đợi chờ bàn tay cha chìa ra đón…

***​

Zhang đứng nhìn tòa nhà sụp hẳn xuống - lạnh lùng, không cảm xúc. Lời của Kasian ban nãy khiến Zhang có chút nghĩ suy; có nên đem Goki ra không?! Cô không nghĩ mình sẽ trọng dụng Goki nữa, nhưng Kasian nói không sai - Goki không phải kẻ phản bội, chỉ là, anh ta đã đặt tình cảm vào nhầm phe. Cũng chính Kasian, trên đường trở ra đã nhắc cô về một điều - một bí mật mà cô đã quên mất; rằng năm ấy, nếu không phải cô ra lệnh cho Blue cứu Goki bằng cách tiêm dung dịch vào người anh, thì hôm nay, Goki không có mạng để đối đầu với cô. Quả thật, cơ hội nếu Goki biết toàn bộ sự thật về khoảng thời gian cô đã hy sinh rất nhiều thuộc hạ, tiền bạc, công sức để nghiên cứu ra thuốc phù hợp với cơ thể anh…, chắc chắn, Goki càng không bao giờ phản bội cô. Nghĩ đến đây, Zhang chẹp miệng; cô thấy tiếc khi Goki không thể dùng liều lượng cao nhất để có thể phát huy hết sức mạnh của mình; bởi điều ấy chắc chắn sẽ giết chết anh. Giá mà, cô có thể giúp anh phát huy toàn bộ sức mạnh, thì thế giới này sẽ được đón nhận một tuyệt phẩm.

Zhang không nghĩ mình trách giận Goki. Cô chỉ tiếc là anh đã để tình cảm lấn át mọi thứ. Cô không quay trở lại cứu Goki, không phải vì mong anh bỏ mạng trong ấy; trái lại, là cô tôn trọng anh, để anh đi trên con đường mà chính anh đã lựa chọn.

- Chủ nhân, Rubber đã ra ngoài chưa? - Buffy thắc mắc.

- Rồi! - Zhang lạnh lùng trả lời. - Rubber đang đợi chúng ta. Đi thôi!

- Đi đâu, thưa chủ nhân? - Buffy không giấu được vẻ hoang mang.

Zhang quay lại, nhìn Kasian và Buffy, mỉm cười.

- Về nhà!
Xongg! Hóng tập 4...
 

Bantayxanh

Phàm Nhân
Ngọc
-192,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XVIII

SỰ XUẤT HIỆN CỦA TRẦN TĨNH (1)



Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của mấy người này, tâm trạng Tiểu Duệ càng trầm xuống. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình thản như không.

- Vậy chúng ta xuất phát thôi, kẻo tới tối không kịp đến trấn tiếp theo.

Bọn họ lập tức quất ngựa, bụi bay mù mịt khắp con đường rừng nhỏ bé. Chiếc xe ngựa lại tròng trành không ngừng, Tiểu Duệ ngồi dựa vào bên thành xe, một tay bám chặt cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài. Mặc dù không muốn nhưng trong đầu nàng lúc này, những hình ảnh, sự việc mấy tháng nay cứ lần lượt hiện ra. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu thì nhất thời nàng không thể tìm ra. Mọi việc quá hoàn hảo, nhưng hoàn hảo quá lại dễ gây cảm giác không chân thực. Đúng vậy, cảm giác của Tiểu Duệ lúc này chính là thấy mọi thứ dù có vẻ rõ rành rành nhưng lại giống như ẩn giấu điều gì phía sau. Nàng biết bản thân cần nhiều thời gian hơn để quan sát thì mới mong tìm ra điều gì ẩn giấu đằng sau kia.

Tiểu Duệ thở dài, nếu nàng không bị mất trí nhớ, có phải mọi việc sẽ khác không? Tiên Y từng nói quên được thì cứ quên, quên cũng là một kiểu hạnh phúc, nhưng bây giờ nếu gặp Tiên Y, nàng nhất định phải nói với ông ta rằng quên chỉ có thể mang lại thứ hạnh phúc giả tạo nhất thời mà thôi, sự thật vẫn luôn là đau khổ.

Khi mặt trời đã lặn khoảng một canh giờ, bầu trời đã tối sẫm thì bọn họ mới đến được Tố Hanh trấn. Nơi này là trấn nhỏ vắng vẻ, còn chưa quá muộn nhưng đã chìm trong tĩnh mịch. Thậm chí khi đi vào con đường nhỏ lát gạch trong trấn, Tiểu Duệ còn có cảm giác vô cùng thê lương. Mấy hàng cờ hai bên đường rách lả tả cũng chẳng ai buồn quản. Đường phố tối om, thi thoảng có ánh đèn từ mấy cửa tiệm chưa đóng cửa. Hai bên đường cũng chẳng có mấy người dân.

Đại Hổ sai một người đi trước hỏi xem ở đây có quán trọ nào không, người đi đường chỉ trỏ một hồi, cả đoàn tiếp tục lần mò đi trong đêm tối. Tiểu Duệ ngẩng đầu, đêm nay trời có vẻ nhiều mây, không có trăng sao gì nên màn đêm càng trở nên tăm tối hơn. Lúc bọn họ đi qua một ngõ nhỏ, Tiểu Duệ nhìn thấy bên khung cửa tối om có một bóng người gầy gò nhìn ra ngoài đường. Dù không nhìn rõ nhưng Tiểu Duệ cảm thấy ánh nhìn ấy vô hồn biết bao, rõ ràng không phải đang nhìn ra đường, mà là đang dõi trông về một nơi xa xăm nào đó.

Bọn họ dừng trước quán trọ, đây rõ ràng là quán trọ nhưng cửa đóng kín mít, phía trước cũng chẳng có đèn đóm gì. Đại Hổ tiến lên, đập cửa ầm ầm.

- Ông chủ, ông chủ.

Hắn gọi một hồi thì thấy cánh cửa kêu lên kẽo kẹt, rồi được mở ra. Trước mặt bọn họ là một người đàn ông cỡ ngoài năm mươi, tay xách một chiếc đèn lồng. Thấy đám người trước mặt thì ông ta hơi đờ ra, sau đó vội vàng đứng tránh sang một bên.

- Quan khách, mời vào, mời vào.

Mấy người bước vào, nhìn quanh, bàn ghế ở đây tồi tàn không nói, mà còn bám một lớp bụi mờ. Đại Hổ cau mày vẻ khó chịu.

- Chỗ ông không định làm ăn nữa hay sao mà để nhà trọ bẩn thỉu thế này.

Ông chủ khuôn mặt nhăn nheo, thở dài.

- Chắc các vị ở nơi xa mới đến đây nên không rõ. Chỗ chúng tôi hiện giờ hoang tàn, khách vãng lai chẳng có mấy, bọn họ cũng chẳng có tiền để vào nhà trọ, vì vậy nơi này mới thành ra như vậy.

Đại Hổ nhìn qua Tiểu Duệ. Nàng mỉm cười, ngữ khí ôn hòa.

- Không sao, ông chủ, dọn dẹp cho bọn ta mấy phòng để ở. Xem còn gì nấu cho chúng ta một bữa là được rồi.

- Vâng, vâng.

Nói rồi ông ta vội vã đặt đèn lồng sang bên, cầm chiếc khăn lau vội lau vàng một chiếc bàn và mấy chiếc ghế. Bọn họ ngồi xuống mấy chiếc ghế ông chủ vừa lau. Ông chủ cũng thắp thêm mấy cây nến đặt xuống bàn. Tiểu Duệ dõi mắt nhìn ra ngoài cửa quán trọ, bên ngoài trời tối đen, mấy cây nến cháy chập chờn chỉ đủ soi sáng một khoảng không gian nho nhỏ.

Ông chủ nhà trọ cả mười ngày nay mới lại có khách thì vô cùng vui mừng, vội vàng chạy đi chuẩn bị. Trước đây lúc quán trọ làm ăn khấm khá, ông ta cũng thuê mấy tiểu nhị để phục vụ, bản thân chỉ đứng quầy thu tiền mà thôi. Nhưng hiện giờ mấy tiểu nhị đó đều bị bắt đi lính, tình hình khó khăn, trong trấn này người chết nhiều hơn người sống nên ông ta phải vừa là ông chủ vừa là tiểu nhị, cố gắng cầm cự qua ngày.

Một lát sau ông chủ mang lên một ấm trà.

- Các vị quan khách, thực xin lỗi, chỗ chúng ta hết sạch rượu rồi. Lương thực không đủ ăn nên quan phủ cấm ủ rượu.

Đại Hổ xua xua tay, dáng vẻ mất kiên nhẫn.

- Được rồi, nhanh lên, đừng nhiều lời nữa.

- Vâng, vâng.

Ông chủ lại chạy xuống bếp, nấu mấy bát mì rồi bưng lên. Trong mỗi bát mì chỉ có vài miếng thịt mỏng dính, Đại Hổ nhìn thấy thì có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì nhiều, bản thân hắn đang đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi du lãm. Vì vậy đám người lập tức cắm cúi ăn mì.

Về phần chủ quán trọ, lúc này lại đang bận rộn thu dọn mấy căn phòng cho khách nhân. Hơn mười người, số tiền thu được cũng giúp ông ta kéo dài thời gian cầm cự qua giai đoạn khó khăn này rồi.

Sau khi đợi ông chủ quán trọ dọn phòng xong xuôi thì tất cả lập tức về phòng nghỉ ngơi để sáng mai lại lên đường sớm. Phòng của Tiểu Duệ vẫn được bố trí ở giữa, hai bên các thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã chia nhau ở để bảo vệ nàng.

Tiểu Duệ đột nhiên nhớ đến những ngày ở vương phủ, hộ vệ của Lâm Vũ vương phủ cũng luôn kè kè bên cạnh bảo vệ nàng. Thực ra đâu chỉ bảo vệ, mà chính là giám sát thì đúng hơn. Tiểu Duệ bật cười tự giễu.

Nàng đang định cởi áo khoác ngoài để lên giường đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh bất thường. Tiểu Duệ lập tức đề cao cảnh giác. Những ngày này tinh thần nàng nhạy bén hơn hẳn. Nếu một mình phiêu bạt trên đời, không nhà để về, không nơi nương tựa, thì dù trước đây từng là kiểu người như thế nào đi nữa cũng buộc phải tự cưỡng ép bản thân trở nên mạnh mẽ, tự lực tự cường, cũng phải biết rèn luyện chính mình trở nên sắc bén và cảnh giác hơn.

Tiểu Duệ ngồi lại xuống bàn, điềm tĩnh chải mái tóc dài, nhưng tai nàng đang chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh. Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi ù ù ngoài cửa. Nàng biết bên ngoài trời tối như mực, những nhà dân xung quanh cũng chẳng thắp đèn đóm gì để tránh lãng phí, giờ dù có cố nhìn cũng chẳng thể nhìn thấy gì phía ngoài kia.

Tuy nhiên tay trái chải tóc, còn tay phải nàng vẫn lần xuống giày, nắm chặt cán dao giấu phía dưới, im lặng chờ đợi. Một tiếng động khẽ như thể chỉ là ảo giác, rồi Tiểu Duệ thấy cánh cửa sổ phòng hơi động. Nàng nhẫn nại đợi, thầm đếm: một, hai, ba.

Cánh cửa vừa xịch mở ra một chút, Tiểu Duệ nhanh như cắt xoay người, phất tay áo khiến ngọn nến trong phòng tắt ngấm. Loáng một cái nàng đã đứng cạnh cửa sổ, lưng dựa sát vào tường, vung con dao trong tay đâm thẳng về phía bóng đen đang nhảy từ cửa sổ vào.

Nhưng người này thân thủ vô cùng cao cường, như vậy mà vẫn có thể nghiêng người xuống rất thấp, né tránh được đòn hiểm của nàng trong gang tấc. Nhưng hắn hoàn toàn không động thủ, chỉ một mực né tránh liền mười mấy chiêu của nàng. Tiểu Duệ thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều. Nửa đêm lẻn vào phòng bằng cửa sổ chắc chắn không phải người tốt.

- Vương phi.

Một giọng nói trầm thấp vang lên. Tiểu Duệ giật nảy mình, động tác tấn công hơi khựng lại. Người kia cũng không lợi dụng thời cơ mà tấn công ngược lại nàng. Hắn đứng im trong căn phòng tối om, tiếp tục nói, giọng hắn trầm, thấp.

- Vương phi, thuộc hạ là Trần Tĩnh.

Tiểu Duệ hơi khựng tay lại, nàng có biết người này, là một hộ vệ của Lâm Vũ vương phủ. Bình thường nàng cũng ít tiếp xúc với hắn ta. Ở trong vương phủ người này cũng chỉ là một hộ vệ bình thường, không có gì nổi bật, không ngờ thân thủ lại tốt như vậy. Nhưng điều quan trọng nhất chính là tại sao hắn lại xuất hiện ở đây vào lúc này?

- Vương phi, thuộc hạ đến tìm người là có chút chuyện.

Tiểu Duệ lưỡng lự một chút rồi thu dao. Mặc dù vẻ ngoài của nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh nhưng nội tâm đang dậy sóng, trái tim đau như dao cắt. Mấy ngày nay nàng đã cố gắng rất nhiều mới có thể điều chỉnh được tâm trạng, nhưng người của vương phủ vừa đến, tất cả những chuyện trước đây, yêu và hận đều dồn dập giày vò tâm can nàng.

Tiểu Duệ hít sâu một hơi, đi về phía bàn. Nàng rút mồi lửa trong túi, châm nến. Căn phòng vừa rồi còn tối thẫm giờ chập chờn trong ánh nến.
Rồi Tiểu Duệ sẽ làm gì đây? Hồi hộp quá!...
 

augustus

Phàm Nhân
Ngọc
-195,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XVII

GIĂNG LƯỚI



Đêm hôm đó, khi Dương Thiên Vũ tắm rửa xong, đang trên đường đi về phía nam viện, nơi Tiểu Duệ bày tiệc rượu, Trần Tĩnh, một thuộc hạ thân tín được bố trí bí mật, ít gây chú ý đã báo với hắn rằng gần đây tâm trạng vương phi không tốt, thường hay nhốt mình trong phòng hoặc trầm lặng suy ngẫm. Quen biết Tiểu Duệ từ nhỏ, hắn dĩ nhiên hiểu rõ tâm t.ư nàng. Nhưng lúc này nhất thời hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Chính vì vậy Dương Thiên Vũ chỉ dặn Trần Tĩnh chú ý hơn rồi đi thẳng về phía Tiểu Duệ. Quả thực xa nàng cả tháng trời, hắn vô cùng, vô cùng nhớ nàng.

Ngay giây phút Tiểu Duệ nói ra những lời đó, hắn đã biết nhất thời quả thực không cách nào có thể giải thích rõ ràng với nàng. Nhát kiếm ấy chính là ván đổ ước của hắn. Hắn đã đem sinh mạng của bản thân ra để đánh đổ ước một lần. đổ ước tình cảm, lòng tin của nàng. Nàng đã không làm hắn thất vọng. Nhát kiếm ấy chệch tim một chút. Nàng là người luyện võ, dĩ nhiên không bao giờ có thể sai sót đến mức ấy, chỉ có duy nhất một nguyên nhân để lý giải cho hành động này mà thôi: Nàng yêu hắn, không thể xuống tay với hắn.

Sau khi Tiểu Duệ bỏ đi, Dương Thiên Vũ đã âm thầm ra lệnh cho Trần Tĩnh bám sát nàng, nhưng không được phép để lộ, chỉ âm thầm theo dõi, chờ thời cơ chín muồi. Chính vì vậy tình hình hiện giờ nàng đi đến đâu, làm những gì hắn đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Hắn đã tỉnh lại từ hôm kia, nhưng vờ như vẫn hôn mê. Thời gian một ngày đó hắn âm thầm bố trí một số hành động. Hôm qua hắn mới để cho toàn bộ gia nhân của vương phủ biết bản thân đã tỉnh. Dù gia nhân trong phủ đều theo hắn ít cũng một năm, nhiều có khi là mấy đời đều phục vụ vương phủ, nhưng Dương Thiên Vũ biết, nhiều khi vì danh lợi hoặc nguyên nhân nào đó, người ta sẵn sàng bán rẻ tất cả, chính vì vậy hắn sợ rằng vương phủ có nội gián của Dương Thiên Khanh nên càng cẩn trọng hành động, chỉ tin dùng mấy người thân tín nhất mà thôi.

Xuân Nhi, Hắc Tôn cũng giúp hắn diễn vở kịch này như thật.

Bởi vì hành động không thành, người của Dương Thiên Khanh nhất định vẫn ở đâu đó tìm cơ hội ra tay. Nếu đã không thể lợi dụng Tiểu Duệ giết hắn, vậy thì chỉ còn cách ám sát. Nhưng vương phủ kín cổng cao tường, hộ vệ tinh nhuệ, việc ám sát quả thực không dễ chút nào.

Cuối cùng Dương Thiên Vũ quyết định, nếu đối phương đã sử dụng yếu điểm duy nhất của hắn để chống lại hắn, vậy thì hắn cũng không ngại phối hợp cùng đối phương một chút. Chính vì vậy Dương Thiên Vũ mới bày ra màn kịch hôm qua, bắt Hắc Tôn mang một trăm hộ vệ gióng trống khua chiêng đi tìm Tiểu Duệ, đồng thời biến bản thân thành kẻ vừa yếu đuối vừa điên cuồng.

Như vậy kẻ trong bóng tối kia sẽ nghĩ rằng mặc dù Dương Thiên Vũ chưa chết nhưng cũng không còn là cánh tay phải đắc lực của hoàng thượng được nữa, sẽ lơ là. Hắn chờ đến lúc đó. Khi kẻ thù đắc thế, nhất định sẽ kiêu ngạo mà lộ ra sơ hở. Chỉ cần toàn lực đánh một kích vào đó sẽ khiến kẻ thù không vong mạng cũng trọng thương.

Dương Thiên Cảnh nghe xong tất cả kế hoạch của Dương Thiên Vũ thì bật cười, đập vào ngực Dương Thiên Vũ một cái. Dương Thiên Vũ bị đau, rên lên một tiếng, Dương Thiên Cảnh càng cười sảng khoái.

- Đệ khá lắm, hại ta lo lắng mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không yên.

- Hoàng thượng thứ tội.

Nói rồi, vẻ tươi cười của Dương Thiên Vũ cũng tắt ngấm, hắn nhìn mông lung về phía trước, Dương Thiên Cảnh thấy vậy thì hơi ngẩn ra, lát sau lên tiếng.

- Đệ vẫn vậy, yêu đến mức không thể quay đầu.

Dương Thiên Vũ cười cười, đúng vậy, từ lần đầu tiên khi nụ cười của Tiểu Duệ chạm vào, làm tan chảy trái tim băng giá của hắn, hắn đã biết bản thân yêu nàng đến không có đường lui nữa rồi. Cả đời này, hắn nguyện trầm luân trong nụ cười như hoa mai dưới nắng xuân ấm áp của nàng.

- Ta quay về hoàng cung xử lý, có gì sẽ bảo Lý công công đưa thông tin đến đệ sau, đệ chú ý tĩnh dưỡng. - Đột nhiên nhớ ra, Dương Thiên Cảnh hơi ái ngại. - Vết thương của đệ thế nào rồi?

Vì mải lo việc chính sự, từ lúc tới đến giờ Dương Thiên Vũ hoàn toàn quên chuyện Dương Thiên Vũ đang bị thương rất nặng. Dương Thiên Vũ nhìn xuống ngực áo, nơi quấn băng trắng tinh của mình rồi lên tiếng.

- Thật kỳ lạ, tối ngày hôm sau khi đệ bị đâm đã có một người tìm đến vương phủ. Hoàng huynh biết người đó là ai không?

- Ai?

- Là Tiên Y.

Cái tên này quả có sức chấn động, Dương Thiên Cảnh kinh ngạc hỏi lại.

- Chẳng phải hắn đã mai danh ẩn tích mấy năm nay rồi ư?

Dương Thiên Vũ gật đầu.

- Mặc dù tin tức đã được phong tỏa nhưng cũng không thể khống chế hoàn toàn. Việc đệ bị ám sát đã lọt ra ngoài không ít. Tiên Y nghe vậy lập tức đến vương phủ, nói muốn tìm vương phi. Sau đó Hắc Tôn vì biết rõ giao tình giữa chúng ta và Tiên Y, cũng biết rõ người này mặc dù tính tình cổ quái nhưng không phải người có dã tâm nên đã nói với Tiên Y việc Tiểu Duệ đâm đệ rồi bỏ đi. Lúc ấy Tiên Y biến sắc mặt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại quyết định ra tay cứu đệ. Chính nhờ thế đệ mới có thể nhanh chóng tỉnh lại như vậy.

Dương Thiên Cảnh ngẫm nghĩ một chút, nghi hoặc.

- Ông ta cũng dính líu vào chuyện này sao?

- Sau khi tỉnh lại đệ đã hỏi ông ta. Trước đây Tiểu Duệ từng đến tìm Tiên Y mấy lần. Bản thân ông ta cũng nghi ngờ chúng ta hạ độc Mai gia.

- Vậy tại sao lần này lại giúp chúng ta?

- Bởi vì ông ta mới tìm ra được một số chứng cứ, đang chuẩn bị đến báo cho Tiểu Duệ thì nhận được tin đệ bị thương nên lập tức đến vương phủ.

Không khí trong phòng rơi vào trầm t.ư hồi lâu, cả hai người đều tập trung tinh thần suy nghĩ, xâu chuỗi các sự việc với nhau.

- Đệ thấy thế nào? - Hồi lâu sau Dương Thiên Cảnh lên tiếng trước.

- Hoàng huynh cũng cảm thấy vậy ư? - Dương Thiên Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.

Dương Thiên Cảnh gật đầu, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt nghiêm nghị, phong thái quân vương ngút trời.

- Rõ ràng hành động kín kẽ, tỉ mỉ như vậy không phải phong cách của Dương Thiên Khanh. Dù có hai năm chuẩn bị đi chăng nữa, với bản tính của hắn, cũng khó lòng có thể bày ra thế trận vừa rộng lớn vừa tỉ mỉ, rõ ràng từng bước như vậy được.

Dương Thiên Vũ gật đầu.

- Còn có kẻ khác đứng đằng sau.

- Mà kẻ này mới là nguy hiểm. - Dương Thiên Cảnh tiếp lời.

Đột nhiên Dương Thiên Vũ cười cười.

- Hoàng huynh, không cần phải nghĩ nữa đâu, đệ biết kẻ này là ai rồi.

***

Buổi trưa, bọn họ dừng lại ở trong rừng nghỉ ngơi một lát, Đại Hổ đưa một bầu nước và mấy chiếc bánh bao cho Tiểu Duệ.

- Mai tiểu thư, khu vực này không có thành trấn nào, tiểu thư chịu khó một chút vậy. Hi vọng lúc trời tối chúng ta kịp tới trấn nhỏ phía trước để dừng chân.

Tiểu Duệ mỉm cười, lôi từ góc xe ra một chiếc bọc lớn. Nàng mở bọc ra, bên trong là hai con gà nướng và một súc thịt chua.

- Các vị huynh đệ vất vả vì ta rồi, sáng nay ta có tranh thủ chuẩn bị chút đồ ăn đi đường đây.

Nói rồi nàng mang bọc đồ ăn xuống xe, thoải mái ngồi xuống cỏ cùng đám thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã. Bọn họ rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức ăn thịt, uống rượu cùng nàng. Thực ra mấy chiếc bánh bao của Đại Hổ hoàn toàn bình thường, không có thuốc mê, bởi lẽ hắn đã nhận được thư của quận vương, nói phải hết lòng phục vụ Mai tiểu thư, kể cả có đến chậm một chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được để Mai tiểu thư phật ý. Nhận được thư này, ban đầu Đại Hổ toát mồ hôi lạnh, bởi hành động hắn làm, nếu bị quận vương phát giác, chắc chắn đầu hắn sẽ không thể ở trên cổ được nữa. Nhưng hình như Mai tiểu thư không có ý định tố cáo hắn. Cũng có thể nàng ta hiện giờ đang đi cùng bọn hắn nên vẫn nhu thuận, sau này gặp quận vương biết đâu lại giở trò lật lọng, tố cáo bọn hắn từng bỏ thuốc mê vào đồ ăn của nàng ta thì sao?

Đại Hổ đã bàn bạc cùng những tên khác, bọn họ thống nhất dù có chết cũng không khai ra chuyện này. Nếu chẳng may bị truy cứu sẽ thống nhất nói rằng do Mai tiểu thư mệt mỏi quá độ nên mới ngủ say như vậy. Cũng may sự việc mới xảy ra có một ngày nên nói dối có lẽ vẫn có cơ hội thoát tội.

Bây giờ đám thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã không dám càn rỡ, ngược lại vô cùng phối hợp với Tiểu Duệ. Nàng ăn thịt, uống rượu, bọn họ cũng vui vẻ ăn thịt, uống rượu cùng nàng. Thậm chí trong lòng bọn chúng còn nảy sinh hy vọng cố gắng kết thân với nàng, biết đâu nàng sẽ nương tình mà không tố cáo sai lầm của bọn chúng với quận vương. Vì bọn chúng đã chứng kiến Mai tiểu thư tốt bụng cứu giúp người phụ nữ và đứa trẻ ăn mày kia nên hy vọng trong lòng bọn chúng càng ngày càng mãnh liệt.

Ăn uống xong xuôi, Tiểu Duệ nhìn một vòng khu rừng, vừa phủi phủi tay vừa đứng dậy.

- Chúng ta đến đâu rồi?

- Mai tiểu thư, đã gần đến Thùy Châu rồi. Hy vọng tối mai kịp đến địa phận Thùy Châu.

Mấy người còn lại mặt mày vô cùng tươi tỉnh, bởi vì mấy ngày nay lúc nào bọn họ cũng lo lắng phấp phỏng không yên. Dù quận vương đã sắp xếp đi chăng nữa cũng vẫn có nguy cơ vô tình bị quan phủ giữ lại khám xét hoặc xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nhưng chỉ cần đến được Thùy Châu thì bọn họ có thể kê cao gối ngủ rồi. Thùy Châu tuy vẫn đang trong tình thế giằng co giữa Thiên Tước và Huyền Vũ, nhưng về cơ bản thành trì vẫn thuộc về đại hoàng tử và Thiên Tước, đó chính là lãnh địa của bọn chúng.
Hay quá. huhu
 

augustus

Phàm Nhân
Ngọc
-195,24
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'

CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG



Digor cũng lao theo Zhang. Cả hai đáp xuống con hẻm bên hông tòa nhà Rubik. Zhang khua đao, rồi chống cả lưỡi đao xuống, đỡ mình đáp xuống nhẹ nhàng; lưỡi đao cắm sâu xuống đất nhưng được rút lên ngay. Zhang thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Tiếp sau đấy, cả thân hình đồ sộ của Digor cũng đáp rầm xuống, tạo một hõm sụt lún; nhưng anh chẳng hề hấn gì.

Zhang đợi khi Digor đã đứng thẳng dậy thì mới tung đòn. Cô thật sự thích đối thủ này. Cô thích cảm giác đối diện với một gã đàn ông và chứng minh mình là chiến binh thực thụ. Không cần thiết phải làm trò bẩn; không động thủ khi đối thủ chưa sẵn sàng - đó luôn là nguyên tắc chiến đấu của Zhang. Digor là một đối thủ đáng được tôn trọng; dẫu hai người có hai chí hướng khác nhau, dẫu trong Digor là một nửa của đầu óc xảo quyệt, ma mãnh, thì rõ ràng, anh ta vẫn luôn hành xử quân tử, đủ để nhận được một sự tôn trọng. Và với Zhang, trong một cuộc chiến, tôn trọng đối thủ nghĩa là chiến đấu hết mình. Chết dưới tay một đối thủ xứng tầm luôn là một điều đáng tự hào và gây hứng thú.

Digor chỉ đứng thẳng dậy và trơ mắt nhìn, hoàn toàn không có động thái gì sẽ ra đòn. Khi lưỡi đao của Zhang còn cách đầu anh một đoạn ngắn, Digor mới giơ tay lên. Hành động đó khiến Zhang thật sự khó hiểu; Digor định dùng tay không đỡ đao của Zhang sao? Nếu thật thế thì anh ta điên rồi! Hai bàn tay Digor xòe ra, vỗ mạnh vào nhau, kẹp thanh đao ở giữa. Digor ngửa hẳn người ra sau, xoáy mạnh tay khiến thanh đao lật nghiêng - kéo theo Zhang bắn chéo sang một góc.

Zhang đáp đất, thu đao về. Gã này thật sự là một tên quái vật điên rồ. Sức mạnh ấy ngoài khả năng tưởng tượng của loài người. Nếu thanh bảo đao này không phải được đúc từ hợp chất đặc biệt, có lẽ Digor đã bẻ gãy cả lưỡi đao rồi. Thật sự, cô có phần kinh hãi trước pha phô diễn vừa rồi của đối thủ.

*​

Bên trong tòa nhà Rubik, Kasian và Goki sau một hồi bất phân thắng bại, bắt đầu dừng lại, gằm ghè nhau, cố tìm điểm yếu của người kia.

Phía bên này, Gemma và Buffy vẫn đang trong cuộc kịch chiến. Buffy bắt đầu mất kiên nhẫn; khi mà đối diện chỉ là một phụ nữ tay không, mà hắn thì không đủ sức để khống chế. Thậm chí, Buffy đã vài lần nhận đòn đau điếng từ cánh tay Corundias kỳ lạ của Gemma.

Ở góc cầu thang, Siren đứng im, thở dốc. Cô bé lại bắt đầu thấy khó thở; cảm giác bất an tăng lên gấp ba lần so với lúc rời khỏi đường hầm. Cũng phải, lúc này, ngay ở đây, có đến ba người Siren quan tâm - ba mảnh ghép quan trọng nhất mà cô bé còn có được trong cuộc đời mình; nếu họ có mệnh hệ nào, Siren nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi. Điều đáng sợ hơn nữa, là Siren bắt đầu không còn nhìn rõ được; cặp mắt trắng dã tạo nên một khoảng mờ đục, lờ nhờ, khó chịu.

- Chào bảo bối!

Giọng nói sát sau lưng khiến Siren giật mình quay lại. Cặp mắt đã không còn nhìn thấy gì, nhưng Siren chắc chắn, giọng nói ấy là của Blue. Siren đưa tay ra trước, huơ mạnh, cố để Blue không thể đến gần mình. Nhưng rồi, cô bé bất lực gục xuống, khi một mũi kim cắm phập vào cổ, bơm nhanh thứ dung dịch lành lạnh ghê người.

- Siren! - Gemma hét lớn.

Sau tiếng hét, Gemma nghiến răng, gạt Buffy sang, lao thẳng về phía Siren đang gục vào tay gã quái vật tay sai của Blue. Nhưng chỉ được vài bước, Gemma cũng gục tiếp, sau tiếng “hự” phát ra bởi chiếc chùy dộng thẳng vào lưng.

Goki cũng đã phát hiện ra vấn đề. Anh vung mạnh tay về phía gã quái vật đang bế Siren đi theo Blue. Mũi tên gián bắn nhanh đến, vây lấy tên quái vật. Thêm một cái phẩy tay nữa, một hàng rào gián chắn giữa Blue và gã quái vật đang giữ Siren. Sau lưng Goki, Kasian lao đến, vung nắm đấm; nhưng Goki đã phản xạ tức thời - vung tay ra sau, đáp trả bằng một “mũi tên gián” khác về phía Kasian.

- Khốn kiếp! - Kasian chửi thề.

Sau câu chửi, Kasian rùng mình, hóa thân thành con chó trắng khổng lồ, vẫn chồm thẳng đến vồ lấy Goki. Nhưng đàn gián đã xòe tròn, như một tấm khiên, chắn đường hắn lại. Rồi ngay lập tức, đàn gián bám vào Kasian, luồn lách qua mớ lông rậm, bắt đầu cắn xé khiến Kasian phải dừng đòn với Goki, vùng vẫy, cố xua đuổi đàn côn trùng đáng ghét trên người mình đi. Và cho dù có không xua chúng đi được, Kasian vẫn nhất định giữ chân Goki để đi đến cùng cuộc chiến riêng giữa hai người.

Có vẻ như Blue nhất định đạt bằng được mục đích; ông đưa tay ra hiệu, đám quái vật tay sai đồng loạt xông lên, đánh thẳng vào bức tường gián đang chắn trước mặt. Vài tên quái vật len qua được bức tường, tiếp tục tấn công bầy gián bên này, giằng Siren ra khỏi tên quái vật đang bị đàn gián của Goki vây hãm, rời đi rất nhanh.

Trong cơn mơ màng khi thuốc của Blue khiến toàn thân tê liệt, Siren tự hỏi, tại sao mình luôn là gánh nặng cho mọi người? Có phải, ai ở cạnh mình rồi cũng sẽ phải nhận một kết cục chẳng tốt đẹp gì? Và, có phải, nếu mạnh mẽ hơn thì mình có thể tự bảo vệ bản thân, để hai ba và sư phụ không phải lo lắng quá? Siren cứ thế, bất động trên tay gã quái vật rồi lịm đi.

Đột nhiên, trần nhà rúng động mạnh, nứt toác ra. Một thân hình đồ sộ lao thẳng từ trên xuống. Tiếp sau đó là loang loáng đường đao của Zhang đuổi theo. Digor đáp rầm xuống trước mặt Blue. Mấy gã quái vật ở phía sau biến sắc. Anh ta có thể cảm nhận được Siren sao? Rõ ràng, khi nãy đã đuổi theo Zhang ra ngoài mà?!

Nhưng Digor chỉ mất vài giây để đánh giá mức độ của bọn quái vật; rồi ngay lập tức quay về phía Zhang. Lúc này, lưỡi đao đã kề sát đỉnh đầu Digor. Anh lại lần nữa vung tay lên cao, dùng hai tay kẹp lấy lưỡi đao của Zhang. Nhưng đã từng chứng kiến cảnh này một lần - cách đây cũng chỉ mấy phút - nên Zhang không còn lúng túng hay kinh hãi nữa; cô lùi một chân về sau, sẵn sàng cho chuyện đáp đất. Với t.ư thế ấy, khi đáp đất và chùn xuống, Zhang có thể tập trung toàn bộ sức vào lưỡi đao, bổ thẳng xuống và nhất định lần này không để Digor bật lưỡi đao ra nữa. Mọi thứ không như dự định của Zhang. Digor lần này chỉ giữ chặt lưỡi đao. Anh đứng bất động, trừng trừng nhìn về phía trước.

Vừa phát hiện ra điều bất thường, Zhang trợn mắt, dồn trọng lực về sau, ngửa người, cố rút đao lại. Vô ích! Hai bàn tay Digor như thể có một loại keo, bám dính lưỡi đao của Zhang. Những phần cơ thể không bị quần áo che đi của Digor xuất hiện những vết - trông như vết nứt - đỏ lự rồi chuyển sang bầm dần; thật sự, trông chúng như những cái rãnh sâu vậy. Nhưng không có vẻ “những vết nứt” ấy có thể tổn hại Digor; ngược lại, chúng giải phóng toàn bộ sức mạnh trong người anh. Digor nhìn Zhang một lúc, rồi nghiến răng, hít sâu - có vẻ anh đang cố gắng kiểm soát năng lượng trong mình - rồi hét lên một tiếng; anh kéo lưỡi đao xuống thấp thêm chút nữa - có nghĩa rất sát với đỉnh đầu anh - rồi chuyển cả tay và vai chếch sang phía phải của mình một chút. Ngay lúc đó, Digor kéo mạnh hai tay ra sau, kéo thanh đao trượt sát hông mình; và dĩ nhiên, hành động ấy cũng là kéo Zhang sát đến gần anh.

Zhang thoáng chần chừ - nên buông tay hay không? Nếu buông tay, nghĩa là cô chấp nhận buông bỏ vũ khí; nếu không, nghĩa là, cô và Digor buộc phải đánh nhau với khoảng cách gần sát. Nhưng tốc độ phản xạ của đầu óc Zhang không nhanh hơn tay chân của Digor được; anh đã kéo cô sát gần mình, rồi lật nghiêng hai bàn tay, đẩy thanh đao chệch ra. Càng thế, Zhang càng mất đà mà lao đến gần Digor. Khi đã đủ gần, không khoan nhượng, không còn suy tính đối thủ của mình thuộc giới tính nào, Digor vung một nắm đấm vào ngay cổ Zhang. Cô hộc một tiếng, mắt trợn ngược, mặt tái mét rồi đỏ lự và bầm dần đi. Không đủ không khí, Zhang lảo đảo, hai tay cứ vô thức ôm cổ, chân lùi vài bước rồi quỵ xuống.

Digor lạnh lùng nhìn Zhang, rồi ngay lập tức quay về sau. Đám quái vật - và cả Blue - tái mặt, đứng trơ ra, không động đậy nổi, cũng không phản ứng gì.

- Đưa con bé qua đây! - Digor lạnh lùng nói.

- Đứng yên đó! - Blue hét, nhưng giọng rất run. - Ngươi qua đây, ta sẽ bóp chết con bé ngay!

Gã quái vật đang giữ Siren nghe thấy thế, liền tiến lên một bước, khẽ nhấc Siren ra để Digor có thể thấy rõ ràng bàn tay hắn đang siết ngay cổ cô bé. Rồi cứ thế, Blue và đàn quái vật lùi dần, khi mà Digor cứ lững thững bước tới.

Lùi đến trước cửa thang máy, đàn quái vật vẫn đối diện Digor, nhìn trừng trừng. Cả hai bên đều biết, nếu chúng vào được thang máy, di chuyển xuống tầng hầm của Blue, coi như Digor không thể thắng nổi.

Gemma tuy lấy lại được thế cân bằng; nhưng mấy cú chùy giáng vào người khiến cô không thể di chuyển nhanh nhẹn như trước. Và nếu tình hình này không thay đổi, chắc chắn, rất sớm thôi, Gemma sẽ bại dưới tay Buffy. Nên dẫu biết tình hình Siren bên kia, cô vẫn không cách nào tiến lại gần chỗ con bé được; thôi thì đành trông cậy vào hai người cha của Siren vậy.

Goki cũng bắt đầu gặp khó khăn, khi mà Kasian bất chấp bầy gián bu kín người, cắn xé hắn. Càng như thế, Kasian càng điên cuồng và mạnh hơn. Blue giữ Siren thật sự là cơ hội lớn cho Kasian, vì rõ ràng Goki không thể nào dồn toàn bộ sức lực về phía hắn; thậm chí, anh còn không thể tập trung vào trận đấu. Toàn bộ tinh thần của Goki lúc này hướng cả về phía cửa thang máy - vẫn đang đóng im lìm.

Thang máy không hoạt động rồi! Blue và đàn quái vật đã đợi vài phút, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cửa thang máy sẽ mở để đón bọn chúng. Bên trái hành lang là Goki và Kasian; bên phải là Gemma và Buffy; còn trước mặt Blue, cách một đoạn rất gần là Digor. Blue tự hiểu, rời khỏi chỗ này, thì cơ hội duy nhất là lại uy hiếp Siren để Digor phải tránh đường, rồi lên tầng, vào phòng làm việc của Zhang, sử dụng thang máy riêng của cô ấy. Ngặt nỗi, lối đi ấy là cầu thang bộ - có nghĩa, sẽ mất đến hai gã quái vật khênh xe lăn cho Blue; mà đám quái vật này ngoài cái thây xù xì gớm ghiếc, có chút sức mạnh hơn người thì chẳng còn gì; thực chất phải nói, chúng cực kỳ ngu si. Di chuyển khỏi đây theo cách đấy, thoát khỏi Digor - với một nửa là kẻ có đầu óc siêu việt - có lẽ là chuyện không tưởng nhất trên đời. Nhưng đấy là cơ hội duy nhất có thể thoát. Thế nên, tỷ lệ thành công có thấp đến mấy, Blue vẫn phải thử thôi.

Và thế là Blue hành động đúng như dự tính trong đầu. Digor dĩ nhiên buộc phải lùi chếch sang nhường đường khi thấy mấy ngón tay gã quái vật siết chặt hơn vào cổ Siren. Nhưng Digor tay không sẽ phải nhường, còn Goki thì chắc chắn không.

Bên này, không quan tâm đến những cú vồ của Kasian nữa, Goki quay hẳn sang phía Siren, vung mạnh tay. Loạt “đạn gián” bắn điên cuồng đến, với tốc độ chóng mặt. Rồi chúng xòe tròn, bám rít lấy mấy ngón tay của gã quái vật, cùng lúc cắn vào. Gã quái vật buộc phải buông tay; ngay lập tức, đàn gián vây kín cơ thể Siren, đáp xuống đất. Hai gã khênh xe lăn cho Blue cũng buông tay khi đàn gián lao đến. Blue rú lên vài tiếng, khi cả thân hình đập mạnh xuống mấy bậc thang, rơi trượt, lăn vòng. Tiếng rú cuối cùng kéo dài, khi cả cơ thể Blue bị ghim chặt vào thanh sắt - từng là tay vịn cầu thang bị Digor bứt ra ban nãy. Digor thậm chí không buồn nhìn đến Blue, vội vàng cúi xuống, bế Siren lên.

Bên này, khi không còn đàn gián hỗ trợ, Goki lại quay hẳn về phía Siren, nên Kasian quá dễ dàng để tìm thấy điểm sơ hở mà tấn công. Một cú vồ đủ mạnh để đè Goki nằm rạp xuống sàn; một cú táp đủ mạnh để tạo ra mấy vết hõm sâu hoắm trên vai Goki. Goki cũng rú lên đau đớn, nhưng toàn thân bị con chó trắng khổng lồ đè giữ, nên anh không thể làm gì hơn ngoài nằm im chịu đựng.

Digor liếc qua chỗ Goki, rồi nhìn xuống Siren vẫn bất tỉnh trên tay mình. Thoáng chần chừ, anh đặt Siren nằm xuống đất, rồi búng mạnh mình đến, bổ thẳng nắm đấm vào giữa lưng con chó trắng khổng lồ. Kasian hự một tiếng, rồi phải lăn mình sang bên, tránh cú đòn tiếp theo. Digor cúi hẳn xuống, kéo Goki đứng dậy. Hai bên nhìn nhau, gằm ghè.

Không gian bên trong tòa nhà Rubik thêm lần nữa rung lắc dữ dội. Goki biến sắc nhìn lên. Trên đó, Zhang đang bổ chúi người xuống, chĩa thẳng lưỡi đao về phía anh và Digor. Cô biết, để có được sức mạnh như ban nãy, Digor cần một khoảng thời gian để tập trung tuyệt đối. Nếu đã thế, cô sẽ không cho anh ta lấy một giây rảnh rỗi nào.

Quả đúng như dự tính của Zhang, Digor không thể đưa tay đỡ nữa; anh buộc phải kéo Goki sang bên, tránh đòn. Nhưng tay chân anh giờ không thể nhanh hơn lưỡi đao của Zhang nữa rồi. Cô lắc nhẹ tay, lưỡi đao nghiêng sang một bên, chồm về phía Digor và Goki. Khi Zhang đáp xuống, cũng là lúc cánh tay lia mạnh, tạo một tiếng “roẹt” rất dài, cắt một đường sâu hoắm trên tay Digor rồi sang cả tay Goki.

Goki rít lên một tiếng, nhưng không phải vì đau; anh lách người khỏi tay Digor, khua hai tay thành vòng tròn. Một “chiếc khiên gián” xuất hiện, quay tròn trước mặt anh và Digor. Rồi, Goki quay sang Digor, gật đầu ra hiệu. Digor thở dài; anh biết, Goki không dễ dàng gì với suy nghĩ hy sinh đồng đội gián của mình. Rồi, Digor bước nhanh tới, tung mạnh hai cú đấm vào “chiếc khiên gián” trước mặt.

“Chiếc khiên gián” bắn mạnh về phía trước - giờ là hình thù của hai nắm tay khổng lồ. Bên này, Zhang cũng rít lên, thu đao về, khua mạnh, chém ngang hai “nắm đấm gián”; nhưng cô chỉ có thể khiến chúng lìa ra một chút rồi lại ráp vào ngay. Cũng khá nhiều gián chết, rơi xuống, nhưng “nắm đấm gián” vẫn lớn khổng lồ và vẫn lao đến với tốc độ kinh hoàng. Zhang nhận hai đấm vào bụng, văng ra xa, dội thẳng vào tường.

Buffy nhìn thấy cảnh tượng ấy thì rời khỏi cuộc chiến với Gemma, chạy về phía Zhang. Lúc này, Goki lại điều khiển đàn gián thành một bàn tay xòe rộng, chụp xuống Zhang - vẫn chưa thể đứng lên. Buffy tung chùy thẳng về đàn gián; nhưng chúng như những kẻ cảm tử vậy - con chết chấp nhận chết, con sống vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình. Chiếc chùy băng qua đàn gián, đập thẳng vào tường; những mảnh tường vỡ bắn ra tung tóe. Buffy tiếp tục như thế nhiều lần, nhưng đàn gián vẫn tấn công Zhang.

Zhang gồng mình đứng dậy, gầm lên; toàn bộ gián trên cơ thể cô văng ra tung tóe. Không con nào xác còn nguyên cả! Tất cả mọi người đều sững sờ trước chuyện vừa xảy ra. Zhang có thể dùng nội lực theo cách ấy sao? Rồi, hốt nhiên, Zhang bật cười. Tiếp sau tràng cười ấy là vệt đao loang loáng. Tất cả mọi người đều phải tìm thứ gì đấy để bám trụ, hoặc phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đứng vững được.

Goki thật sự không hiểu; tại sao Digor lại đứng yên khi thanh đao của Zhang đang bắn thẳng về phía hai người? Rõ ràng, với đường đao ấy, anh và Digor không thể nào tránh được. Như để trả lời Goki, Digor sau một phút đứng yên bất động, bất thình lình chạy thẳng về phía trước. Được vài bước, anh nghiêng người, đạp chân lên tường, chạy lên cao; rồi hai tay đấm thẳng vào trần nhà.

- Anh điên rồi! - Goki rú lên.

Sau tiếng rú, Goki phải thở thật chậm để kiểm soát cơn đau từ vết thương; rồi anh dùng toàn bộ sức lực, huy động gián về làm khiên che chắn cho Siren.

- Xin lỗi! - Goki nói trong tận cùng đau khổ.

Chưa khi nào anh nghĩ mình sẽ hy sinh những đồng đội gián của mình thế này. Nhưng cú đấm của Digor đã sập toàn bộ trần nhà, phủ những khối bê tông nặng trịch xuống, chặn hẳn đường đi của thanh trường đao.

Gemma cũng đã lao đến chỗ Siren, nhưng không thể nào với tay chạm được vào cô bé khi từng mảng bê tông cứ trút xuống gần đấy. Digor đáp xuống, tái mặt thật sự. Không phải anh không tính đến nguy cơ này; nhưng anh không hay biết việc đàn gián tự ý dời Siren đi chỗ khác. Nếu đúng với tính toán của anh, cô bé nhất định phải ở khu vực an toàn. Nhưng giữa một cuộc hỗn chiến thế này, khi Siren bất tỉnh, đàn gián theo yêu cầu của Goki từ đầu - cứ thấy nguy cơ thì phải di chuyển cô bé đi. Anh điên cuồng lao vào đống đổ nát - nơi có đầy xác gián và cả những con gián còn sống đang tỉ mẩn chui vào tìm Siren - dùng tay không bới tung mọi thứ lên.

Trần nhà sụp xuống, kéo theo những mảng tưởng lớn sát bên sụp theo. Rồi làm nứt toác cả tầng. Zhang đứng yên, nhìn lên những vết nứt chạy dọc các bức tường, lắng nghe tiếng đất đá; toàn bộ cơ ngơi này, do một tay cô dựng lên suốt bao năm qua, giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nắm tay đang siết chặt của Zhang buông lỏng. Vậy là kết thúc sao? Zhang đứng yên thêm lát nữa, rồi đột nhiên xoay người, tiến thẳng về phía cửa thoát hiểm dẫn xuống tầng dưới. Buffy và Kasian tuy có phần khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Goki và Gemma cũng bắt đầu dùng tay đỡ những phiến bê tông lên. Đàn gián len lỏi vào mọi ngóc ngách có thể; nhưng khi trở ra, chúng đều quẹp râu buồn bã. Không thể nào - Goki nghĩ - cho dù Siren có chết, thì đàn gián cũng đã phải nhìn thấy và báo tin; thái độ đấy, rõ ràng chúng không nhìn thấy gì cả.

Bất thình lình, đống đất đá nổ tung, hất cả Digor, Goki và Gemma qua một bên.

- Siren?! - Cả ba đồng thanh.

Đứa bé gái với cả hai mắt đều xanh thẫm, cùng mái tóc xù bông đứng lặng lẽ giữa đống đất đá. Toàn thân cô bé phủ lớp vảy xanh bạc. Siren lạnh lùng nhìn về phía Digor, Goki và Gemma.

Digor cúi xuống, nhìn miếng vảy ghim trên người; anh không ngờ con bé lại tấn công mình và Goki như vậy. Digor đứng thẳng dậy, chầm chậm tiến lại gần Siren.

- Đừng chạm vào con bé! - Gemma hét lớn.

Thật sự, cô nhận ra chuyện Siren tấn công Digor và Goki trước cả khi hai người họ phát hiện. Có lẽ, sau cuộc chiến, ai cũng bị thương rồi, nên cơn đau từ những chiếc vảy Siren bắn đến khiến họ không kịp hiểu đó là cô bé tấn công mình. Gemma thì nhận ra. Việc một người rắn thức tỉnh, dĩ nhiên Gemma là người biết rõ nhất; cô chỉ không hiểu, tại sao Siren lại chọn vào con đường ma rắn. Một người rắn, khi cả hai mắt đều chuyển về cùng một màu, nghĩa là, họ đã nhập ma. Những người đó, hoặc chịu một đả kích lớn, hoặc quá nôn nóng muốn có sức mạnh mà bẻ gãy tiến trình thức tỉnh, tạo ra con đường ma rắn rồi đi vào. Ma rắn sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng mất đi tri thức, không thể nhận diện bạn bè - có nghĩa, tất cả đều là kẻ thù.

Siren như đã chọn được mục tiêu; dĩ nhiên rồi, Goki vẫn nằm đó, còn Digor đã đứng dậy, tất nhiên anh sẽ trở thành kẻ thù của cô bé. Siren lao thẳng về phía Digor; hai bàn tay như hai lưỡi đao, liên tiếp đâm thẳng về phía Digor.

Digor chỉ có thể tránh né, chẳng làm gì khác được. Anh bị cô bé dồn đến gần đống đổ nát. Dưới đất, cạnh đó là xác Blue bị thanh sắt xuyên ngược lên, đất đá lấp mất hai chân tật nguyền. Siren búng mạnh người lao lên; Digor nghiêng người tránh. Anh thất kinh khi nhận ra Siren vẫn điên cuồng chồm đến, bổ thẳng người về phía thanh sắt đang chĩa ra từ xác Blue. Digor thở mạnh ra, với tay túm lấy Siren. Ngay khoảnh khắc ấy, cặp mắt xanh thẫm của Siren ánh lên một cách kỳ lạ; rồi ngay lập tức, cô bé nghiêng người, xiên thẳng bàn tay vào lồng ngực Digor.

Siren cảm nhận hơi nóng nơi bàn tay mình; nhưng không có tiếng rên la nào cả. Cô bé ngạc nhiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn hết mực âu yếm dành cho mình. Có thứ gì đó rất quen thuộc. Siren ngẩn người giây lát, loáng thoáng những hình ảnh xưa cũ hiện lên trong đầu cô bé. Siren rụt nhanh tay lại, ôm chặt lấy đầu. Đôi mắt xanh thẫm dần trở nên trong suốt.

Digor đặt Siren xuống đất rồi cũng khuỵu xuống. Vết thương trên ngực quá sâu; anh thật sự rất đau. Nhưng nỗi đau đớn về thể xác không là gì so với cảm giác trong lòng Digor lúc này; anh không muốn mất Siren, không muốn con bé trở thành như thế. Anh muốn Siren của anh mãi mãi ngây thơ, trong sáng như ngày nào. Có lẽ, lúc này, Digor cũng đã hiểu, tại sao Siren lại thành ra như thế.

Siren nhìn chằm chằm Digor, nghe ngực trái của mình đau buốt khi ánh mắt chạm phải vết thương trên ngực anh. Digor ngẩng lên, mỉm cười, đưa tay ra trước mặt. Khi đến gần Siren, bàn tay từ từ cong lại, chỉ còn chìa ra hai ngón. Siren lặng im thêm lát nữa, rồi run rẩy đưa tay ra, đặt hai ngón tay nhỏ xíu của mình lên hai ngón tay của Digor, tạo thành hình dấu thăng. Khóe môi Siren run lên khe khẽ, tạo thành một vệt cười ai oán.

- Ba! - Siren lẩm bẩm rồi ngất xỉu.

Digor ôm Siren vào lòng, khẽ siết chặt. Nhưng khi Goki và Gemma tiến lại gần, Digor đột ngột đứng phắt dậy, nói nhanh.

- Rời khỏi đây, ngay!

Sau câu nói của Digor, cơn chấn động kinh hoàng ập đến. Lúc này, không phải chỉ gian phòng này, mà cả tòa nhà Rubik đang rung lắc điên cuồng. Phải thôi, Zhang nhất định không để tổ chức của mình sụp đổ dưới tay ai cả; tự cô sẽ phá nát, nếu không còn cơ hội giữ cho nó vẹn nguyên.

Gemma gật đầu với Digor, rồi đưa tay ra đỡ Goki; nhưng Goki không có vẻ gì sẽ cùng họ bước ra ngoài; anh thậm chí có vẻ tránh tay cô.

- Đi với chúng tôi! - Digor bình thản nói. - Đây đâu còn là nhà của anh nữa?!

Goki thoáng bất ngờ; anh đưa mắt nhìn Digor rồi nhìn sang Siren. Anh hít sâu một hơi, đưa tay quàng qua vai Gemma, tựa hẳn vào cô rồi di chuyển theo sau Digor.

Mùi thuốc nổ xộc mạnh đến sau âm thanh rền vang và cơn rung lắc dữ dội. Khốn kiếp - Goki nghĩ thầm - Zhang đã kích nổ cả tòa nhà. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Goki kéo Gemma dừng lại chỗ bức tường bị Zhang xẻ toang ra lúc giao chiến với Digor.

- Digor! - Goki gọi. - Anh và Gemma bám vào tôi.

- Anh điên à? - Digor cau rịt mày. - Bị thương như thế, đỡ không nổi đâu!

- Một đoạn ngắn thôi mà! - Goki nhếch môi cười. - Nếu không, sẽ không kịp mất.

Thêm một tiếng nổ nữa, thêm một cơn rung lắc. Digor và Gemma đành theo lời Goki. Digor một tay ôm siết Siren vào lòng, tay còn lại ôm sát phần hông của Goki. Gemma cũng ôm phần hông Goki, để phần vai anh được tự do. Từ hai bả vai, đôi cánh mỏng màu nâu từ từ xuất hiện. Goki hít sâu, nghiến chặt răng, tung cánh bay ra ngoài…

Toàn bộ tòa nhà Rubik sang trọng đổ sụp xuống ngay sau lưng họ.

- Nhảy! - Goki hét.

Dẫu biết nguy hiểm cho Goki, nhưng Digor và Gemma vẫn phải làm theo. Cả hai ngay lập tức rời tay khỏi người anh, đáp xuống. Việc di chuyển của Digor và Gemma càng khiến Goki mất đà; cơ thể anh chao đảo rồi cũng rơi uỳnh xuống, lăn vài vòng.

Trước tòa nhà Rubik, đoàn người nhốn nháo chạy, cố tìm đường thoát thân. Tiếng chân cùng tiếng la hét tạo thành một mớ hỗn độn inh tai.

Digor ôm chặt Siren, đứng nhanh dậy, chờ đợi. Gemma tiến nhanh về phía Goki, đỡ anh dậy. Rồi họ hòa vào dòng người, nhanh chóng rời đi, bỏ lại tòa nhà Rubik sau lưng giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

***​

Bên trong tòa nhà Rubik, đất đá đổ xuống khiến bụi giăng mù mịt. Âm thanh thều thào, yếu ớt vang lên - là một bài đồng dao.

Blue ngừng hát, đưa mắt nhìn quanh. Ông thật sự cũng thấy tiếc khi nơi này bị phá hủy; nhưng có lẽ thế cũng tốt, vì Blue không tin có ai khác sẽ làm tiếp được những phần việc dang dở của mình.

Cơn đau từ vết thương nhói lên ở mỗi lần Blue hít thở. Chua chát thật, lẽ ra, nên để ông chết ngay khi bị xuyên qua; nhưng có lẽ, sau tất cả mọi thứ, Blue không được quyền ra đi nhẹ nhàng như thế. Ông phải tỉnh lại, phải nhìn thấy nơi dung chứa những thí nghiệm tàn ác của mình sụp xuống. Ông phải là người cuối cùng chứng kiến giây phút sụp đổ này.

Blue cho mình cơ hội cuối cùng được hát bài đồng dao kỷ niệm ấy - bài hát mà cha đã hát cho ông nghe đến tận hơi thở cuối cùng. Bài hát đã thôi thúc ông phải nghiên cứu để đem cha quay trở lại. Lẽ ra, chỉ còn một bước nữa thôi; phải, chỉ một bước nữa là Blue đã có thể gặp lại cha - trong một hình hài khác, khỏe mạnh hơn.

Ông đã thất bại. Ông đã không làm được thứ mà ông phải làm. Nhưng Blue không bao giờ thừa nhận mình sai, kể cả lúc này, khi chỉ còn vài giây để sống. Tình yêu không bao giờ là tội lỗi. Nếu tiêu diệt cả thế giới này, để nhìn thấy cha lại một lần, để được nghe cha hát bài đồng dao ấy, Blue cũng cam lòng. Ông bật cười, cơn đau thít mạnh khiến ông ngạt thở. Ngu ngốc thật, nếu muốn gặp cha, chỉ cần chọn cách này mà?! Blue bình thản nhắm mắt lại, đợi chờ bàn tay cha chìa ra đón…

***​

Zhang đứng nhìn tòa nhà sụp hẳn xuống - lạnh lùng, không cảm xúc. Lời của Kasian ban nãy khiến Zhang có chút nghĩ suy; có nên đem Goki ra không?! Cô không nghĩ mình sẽ trọng dụng Goki nữa, nhưng Kasian nói không sai - Goki không phải kẻ phản bội, chỉ là, anh ta đã đặt tình cảm vào nhầm phe. Cũng chính Kasian, trên đường trở ra đã nhắc cô về một điều - một bí mật mà cô đã quên mất; rằng năm ấy, nếu không phải cô ra lệnh cho Blue cứu Goki bằng cách tiêm dung dịch vào người anh, thì hôm nay, Goki không có mạng để đối đầu với cô. Quả thật, cơ hội nếu Goki biết toàn bộ sự thật về khoảng thời gian cô đã hy sinh rất nhiều thuộc hạ, tiền bạc, công sức để nghiên cứu ra thuốc phù hợp với cơ thể anh…, chắc chắn, Goki càng không bao giờ phản bội cô. Nghĩ đến đây, Zhang chẹp miệng; cô thấy tiếc khi Goki không thể dùng liều lượng cao nhất để có thể phát huy hết sức mạnh của mình; bởi điều ấy chắc chắn sẽ giết chết anh. Giá mà, cô có thể giúp anh phát huy toàn bộ sức mạnh, thì thế giới này sẽ được đón nhận một tuyệt phẩm.

Zhang không nghĩ mình trách giận Goki. Cô chỉ tiếc là anh đã để tình cảm lấn át mọi thứ. Cô không quay trở lại cứu Goki, không phải vì mong anh bỏ mạng trong ấy; trái lại, là cô tôn trọng anh, để anh đi trên con đường mà chính anh đã lựa chọn.

- Chủ nhân, Rubber đã ra ngoài chưa? - Buffy thắc mắc.

- Rồi! - Zhang lạnh lùng trả lời. - Rubber đang đợi chúng ta. Đi thôi!

- Đi đâu, thưa chủ nhân? - Buffy không giấu được vẻ hoang mang.

Zhang quay lại, nhìn Kasian và Buffy, mỉm cười.

- Về nhà!
KẾT THÚC HAY QUÁ. MONG CHỜ T4
 

LanKhanh123

Phàm Nhân
Ngọc
-194,94
Tu vi
0,00
Hóng tập 4!!!!
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'

CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG



Digor cũng lao theo Zhang. Cả hai đáp xuống con hẻm bên hông tòa nhà Rubik. Zhang khua đao, rồi chống cả lưỡi đao xuống, đỡ mình đáp xuống nhẹ nhàng; lưỡi đao cắm sâu xuống đất nhưng được rút lên ngay. Zhang thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Tiếp sau đấy, cả thân hình đồ sộ của Digor cũng đáp rầm xuống, tạo một hõm sụt lún; nhưng anh chẳng hề hấn gì.

Zhang đợi khi Digor đã đứng thẳng dậy thì mới tung đòn. Cô thật sự thích đối thủ này. Cô thích cảm giác đối diện với một gã đàn ông và chứng minh mình là chiến binh thực thụ. Không cần thiết phải làm trò bẩn; không động thủ khi đối thủ chưa sẵn sàng - đó luôn là nguyên tắc chiến đấu của Zhang. Digor là một đối thủ đáng được tôn trọng; dẫu hai người có hai chí hướng khác nhau, dẫu trong Digor là một nửa của đầu óc xảo quyệt, ma mãnh, thì rõ ràng, anh ta vẫn luôn hành xử quân tử, đủ để nhận được một sự tôn trọng. Và với Zhang, trong một cuộc chiến, tôn trọng đối thủ nghĩa là chiến đấu hết mình. Chết dưới tay một đối thủ xứng tầm luôn là một điều đáng tự hào và gây hứng thú.

Digor chỉ đứng thẳng dậy và trơ mắt nhìn, hoàn toàn không có động thái gì sẽ ra đòn. Khi lưỡi đao của Zhang còn cách đầu anh một đoạn ngắn, Digor mới giơ tay lên. Hành động đó khiến Zhang thật sự khó hiểu; Digor định dùng tay không đỡ đao của Zhang sao? Nếu thật thế thì anh ta điên rồi! Hai bàn tay Digor xòe ra, vỗ mạnh vào nhau, kẹp thanh đao ở giữa. Digor ngửa hẳn người ra sau, xoáy mạnh tay khiến thanh đao lật nghiêng - kéo theo Zhang bắn chéo sang một góc.

Zhang đáp đất, thu đao về. Gã này thật sự là một tên quái vật điên rồ. Sức mạnh ấy ngoài khả năng tưởng tượng của loài người. Nếu thanh bảo đao này không phải được đúc từ hợp chất đặc biệt, có lẽ Digor đã bẻ gãy cả lưỡi đao rồi. Thật sự, cô có phần kinh hãi trước pha phô diễn vừa rồi của đối thủ.

*​

Bên trong tòa nhà Rubik, Kasian và Goki sau một hồi bất phân thắng bại, bắt đầu dừng lại, gằm ghè nhau, cố tìm điểm yếu của người kia.

Phía bên này, Gemma và Buffy vẫn đang trong cuộc kịch chiến. Buffy bắt đầu mất kiên nhẫn; khi mà đối diện chỉ là một phụ nữ tay không, mà hắn thì không đủ sức để khống chế. Thậm chí, Buffy đã vài lần nhận đòn đau điếng từ cánh tay Corundias kỳ lạ của Gemma.

Ở góc cầu thang, Siren đứng im, thở dốc. Cô bé lại bắt đầu thấy khó thở; cảm giác bất an tăng lên gấp ba lần so với lúc rời khỏi đường hầm. Cũng phải, lúc này, ngay ở đây, có đến ba người Siren quan tâm - ba mảnh ghép quan trọng nhất mà cô bé còn có được trong cuộc đời mình; nếu họ có mệnh hệ nào, Siren nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi. Điều đáng sợ hơn nữa, là Siren bắt đầu không còn nhìn rõ được; cặp mắt trắng dã tạo nên một khoảng mờ đục, lờ nhờ, khó chịu.

- Chào bảo bối!

Giọng nói sát sau lưng khiến Siren giật mình quay lại. Cặp mắt đã không còn nhìn thấy gì, nhưng Siren chắc chắn, giọng nói ấy là của Blue. Siren đưa tay ra trước, huơ mạnh, cố để Blue không thể đến gần mình. Nhưng rồi, cô bé bất lực gục xuống, khi một mũi kim cắm phập vào cổ, bơm nhanh thứ dung dịch lành lạnh ghê người.

- Siren! - Gemma hét lớn.

Sau tiếng hét, Gemma nghiến răng, gạt Buffy sang, lao thẳng về phía Siren đang gục vào tay gã quái vật tay sai của Blue. Nhưng chỉ được vài bước, Gemma cũng gục tiếp, sau tiếng “hự” phát ra bởi chiếc chùy dộng thẳng vào lưng.

Goki cũng đã phát hiện ra vấn đề. Anh vung mạnh tay về phía gã quái vật đang bế Siren đi theo Blue. Mũi tên gián bắn nhanh đến, vây lấy tên quái vật. Thêm một cái phẩy tay nữa, một hàng rào gián chắn giữa Blue và gã quái vật đang giữ Siren. Sau lưng Goki, Kasian lao đến, vung nắm đấm; nhưng Goki đã phản xạ tức thời - vung tay ra sau, đáp trả bằng một “mũi tên gián” khác về phía Kasian.

- Khốn kiếp! - Kasian chửi thề.

Sau câu chửi, Kasian rùng mình, hóa thân thành con chó trắng khổng lồ, vẫn chồm thẳng đến vồ lấy Goki. Nhưng đàn gián đã xòe tròn, như một tấm khiên, chắn đường hắn lại. Rồi ngay lập tức, đàn gián bám vào Kasian, luồn lách qua mớ lông rậm, bắt đầu cắn xé khiến Kasian phải dừng đòn với Goki, vùng vẫy, cố xua đuổi đàn côn trùng đáng ghét trên người mình đi. Và cho dù có không xua chúng đi được, Kasian vẫn nhất định giữ chân Goki để đi đến cùng cuộc chiến riêng giữa hai người.

Có vẻ như Blue nhất định đạt bằng được mục đích; ông đưa tay ra hiệu, đám quái vật tay sai đồng loạt xông lên, đánh thẳng vào bức tường gián đang chắn trước mặt. Vài tên quái vật len qua được bức tường, tiếp tục tấn công bầy gián bên này, giằng Siren ra khỏi tên quái vật đang bị đàn gián của Goki vây hãm, rời đi rất nhanh.

Trong cơn mơ màng khi thuốc của Blue khiến toàn thân tê liệt, Siren tự hỏi, tại sao mình luôn là gánh nặng cho mọi người? Có phải, ai ở cạnh mình rồi cũng sẽ phải nhận một kết cục chẳng tốt đẹp gì? Và, có phải, nếu mạnh mẽ hơn thì mình có thể tự bảo vệ bản thân, để hai ba và sư phụ không phải lo lắng quá? Siren cứ thế, bất động trên tay gã quái vật rồi lịm đi.

Đột nhiên, trần nhà rúng động mạnh, nứt toác ra. Một thân hình đồ sộ lao thẳng từ trên xuống. Tiếp sau đó là loang loáng đường đao của Zhang đuổi theo. Digor đáp rầm xuống trước mặt Blue. Mấy gã quái vật ở phía sau biến sắc. Anh ta có thể cảm nhận được Siren sao? Rõ ràng, khi nãy đã đuổi theo Zhang ra ngoài mà?!

Nhưng Digor chỉ mất vài giây để đánh giá mức độ của bọn quái vật; rồi ngay lập tức quay về phía Zhang. Lúc này, lưỡi đao đã kề sát đỉnh đầu Digor. Anh lại lần nữa vung tay lên cao, dùng hai tay kẹp lấy lưỡi đao của Zhang. Nhưng đã từng chứng kiến cảnh này một lần - cách đây cũng chỉ mấy phút - nên Zhang không còn lúng túng hay kinh hãi nữa; cô lùi một chân về sau, sẵn sàng cho chuyện đáp đất. Với t.ư thế ấy, khi đáp đất và chùn xuống, Zhang có thể tập trung toàn bộ sức vào lưỡi đao, bổ thẳng xuống và nhất định lần này không để Digor bật lưỡi đao ra nữa. Mọi thứ không như dự định của Zhang. Digor lần này chỉ giữ chặt lưỡi đao. Anh đứng bất động, trừng trừng nhìn về phía trước.

Vừa phát hiện ra điều bất thường, Zhang trợn mắt, dồn trọng lực về sau, ngửa người, cố rút đao lại. Vô ích! Hai bàn tay Digor như thể có một loại keo, bám dính lưỡi đao của Zhang. Những phần cơ thể không bị quần áo che đi của Digor xuất hiện những vết - trông như vết nứt - đỏ lự rồi chuyển sang bầm dần; thật sự, trông chúng như những cái rãnh sâu vậy. Nhưng không có vẻ “những vết nứt” ấy có thể tổn hại Digor; ngược lại, chúng giải phóng toàn bộ sức mạnh trong người anh. Digor nhìn Zhang một lúc, rồi nghiến răng, hít sâu - có vẻ anh đang cố gắng kiểm soát năng lượng trong mình - rồi hét lên một tiếng; anh kéo lưỡi đao xuống thấp thêm chút nữa - có nghĩa rất sát với đỉnh đầu anh - rồi chuyển cả tay và vai chếch sang phía phải của mình một chút. Ngay lúc đó, Digor kéo mạnh hai tay ra sau, kéo thanh đao trượt sát hông mình; và dĩ nhiên, hành động ấy cũng là kéo Zhang sát đến gần anh.

Zhang thoáng chần chừ - nên buông tay hay không? Nếu buông tay, nghĩa là cô chấp nhận buông bỏ vũ khí; nếu không, nghĩa là, cô và Digor buộc phải đánh nhau với khoảng cách gần sát. Nhưng tốc độ phản xạ của đầu óc Zhang không nhanh hơn tay chân của Digor được; anh đã kéo cô sát gần mình, rồi lật nghiêng hai bàn tay, đẩy thanh đao chệch ra. Càng thế, Zhang càng mất đà mà lao đến gần Digor. Khi đã đủ gần, không khoan nhượng, không còn suy tính đối thủ của mình thuộc giới tính nào, Digor vung một nắm đấm vào ngay cổ Zhang. Cô hộc một tiếng, mắt trợn ngược, mặt tái mét rồi đỏ lự và bầm dần đi. Không đủ không khí, Zhang lảo đảo, hai tay cứ vô thức ôm cổ, chân lùi vài bước rồi quỵ xuống.

Digor lạnh lùng nhìn Zhang, rồi ngay lập tức quay về sau. Đám quái vật - và cả Blue - tái mặt, đứng trơ ra, không động đậy nổi, cũng không phản ứng gì.

- Đưa con bé qua đây! - Digor lạnh lùng nói.

- Đứng yên đó! - Blue hét, nhưng giọng rất run. - Ngươi qua đây, ta sẽ bóp chết con bé ngay!

Gã quái vật đang giữ Siren nghe thấy thế, liền tiến lên một bước, khẽ nhấc Siren ra để Digor có thể thấy rõ ràng bàn tay hắn đang siết ngay cổ cô bé. Rồi cứ thế, Blue và đàn quái vật lùi dần, khi mà Digor cứ lững thững bước tới.

Lùi đến trước cửa thang máy, đàn quái vật vẫn đối diện Digor, nhìn trừng trừng. Cả hai bên đều biết, nếu chúng vào được thang máy, di chuyển xuống tầng hầm của Blue, coi như Digor không thể thắng nổi.

Gemma tuy lấy lại được thế cân bằng; nhưng mấy cú chùy giáng vào người khiến cô không thể di chuyển nhanh nhẹn như trước. Và nếu tình hình này không thay đổi, chắc chắn, rất sớm thôi, Gemma sẽ bại dưới tay Buffy. Nên dẫu biết tình hình Siren bên kia, cô vẫn không cách nào tiến lại gần chỗ con bé được; thôi thì đành trông cậy vào hai người cha của Siren vậy.

Goki cũng bắt đầu gặp khó khăn, khi mà Kasian bất chấp bầy gián bu kín người, cắn xé hắn. Càng như thế, Kasian càng điên cuồng và mạnh hơn. Blue giữ Siren thật sự là cơ hội lớn cho Kasian, vì rõ ràng Goki không thể nào dồn toàn bộ sức lực về phía hắn; thậm chí, anh còn không thể tập trung vào trận đấu. Toàn bộ tinh thần của Goki lúc này hướng cả về phía cửa thang máy - vẫn đang đóng im lìm.

Thang máy không hoạt động rồi! Blue và đàn quái vật đã đợi vài phút, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cửa thang máy sẽ mở để đón bọn chúng. Bên trái hành lang là Goki và Kasian; bên phải là Gemma và Buffy; còn trước mặt Blue, cách một đoạn rất gần là Digor. Blue tự hiểu, rời khỏi chỗ này, thì cơ hội duy nhất là lại uy hiếp Siren để Digor phải tránh đường, rồi lên tầng, vào phòng làm việc của Zhang, sử dụng thang máy riêng của cô ấy. Ngặt nỗi, lối đi ấy là cầu thang bộ - có nghĩa, sẽ mất đến hai gã quái vật khênh xe lăn cho Blue; mà đám quái vật này ngoài cái thây xù xì gớm ghiếc, có chút sức mạnh hơn người thì chẳng còn gì; thực chất phải nói, chúng cực kỳ ngu si. Di chuyển khỏi đây theo cách đấy, thoát khỏi Digor - với một nửa là kẻ có đầu óc siêu việt - có lẽ là chuyện không tưởng nhất trên đời. Nhưng đấy là cơ hội duy nhất có thể thoát. Thế nên, tỷ lệ thành công có thấp đến mấy, Blue vẫn phải thử thôi.

Và thế là Blue hành động đúng như dự tính trong đầu. Digor dĩ nhiên buộc phải lùi chếch sang nhường đường khi thấy mấy ngón tay gã quái vật siết chặt hơn vào cổ Siren. Nhưng Digor tay không sẽ phải nhường, còn Goki thì chắc chắn không.

Bên này, không quan tâm đến những cú vồ của Kasian nữa, Goki quay hẳn sang phía Siren, vung mạnh tay. Loạt “đạn gián” bắn điên cuồng đến, với tốc độ chóng mặt. Rồi chúng xòe tròn, bám rít lấy mấy ngón tay của gã quái vật, cùng lúc cắn vào. Gã quái vật buộc phải buông tay; ngay lập tức, đàn gián vây kín cơ thể Siren, đáp xuống đất. Hai gã khênh xe lăn cho Blue cũng buông tay khi đàn gián lao đến. Blue rú lên vài tiếng, khi cả thân hình đập mạnh xuống mấy bậc thang, rơi trượt, lăn vòng. Tiếng rú cuối cùng kéo dài, khi cả cơ thể Blue bị ghim chặt vào thanh sắt - từng là tay vịn cầu thang bị Digor bứt ra ban nãy. Digor thậm chí không buồn nhìn đến Blue, vội vàng cúi xuống, bế Siren lên.

Bên này, khi không còn đàn gián hỗ trợ, Goki lại quay hẳn về phía Siren, nên Kasian quá dễ dàng để tìm thấy điểm sơ hở mà tấn công. Một cú vồ đủ mạnh để đè Goki nằm rạp xuống sàn; một cú táp đủ mạnh để tạo ra mấy vết hõm sâu hoắm trên vai Goki. Goki cũng rú lên đau đớn, nhưng toàn thân bị con chó trắng khổng lồ đè giữ, nên anh không thể làm gì hơn ngoài nằm im chịu đựng.

Digor liếc qua chỗ Goki, rồi nhìn xuống Siren vẫn bất tỉnh trên tay mình. Thoáng chần chừ, anh đặt Siren nằm xuống đất, rồi búng mạnh mình đến, bổ thẳng nắm đấm vào giữa lưng con chó trắng khổng lồ. Kasian hự một tiếng, rồi phải lăn mình sang bên, tránh cú đòn tiếp theo. Digor cúi hẳn xuống, kéo Goki đứng dậy. Hai bên nhìn nhau, gằm ghè.

Không gian bên trong tòa nhà Rubik thêm lần nữa rung lắc dữ dội. Goki biến sắc nhìn lên. Trên đó, Zhang đang bổ chúi người xuống, chĩa thẳng lưỡi đao về phía anh và Digor. Cô biết, để có được sức mạnh như ban nãy, Digor cần một khoảng thời gian để tập trung tuyệt đối. Nếu đã thế, cô sẽ không cho anh ta lấy một giây rảnh rỗi nào.

Quả đúng như dự tính của Zhang, Digor không thể đưa tay đỡ nữa; anh buộc phải kéo Goki sang bên, tránh đòn. Nhưng tay chân anh giờ không thể nhanh hơn lưỡi đao của Zhang nữa rồi. Cô lắc nhẹ tay, lưỡi đao nghiêng sang một bên, chồm về phía Digor và Goki. Khi Zhang đáp xuống, cũng là lúc cánh tay lia mạnh, tạo một tiếng “roẹt” rất dài, cắt một đường sâu hoắm trên tay Digor rồi sang cả tay Goki.

Goki rít lên một tiếng, nhưng không phải vì đau; anh lách người khỏi tay Digor, khua hai tay thành vòng tròn. Một “chiếc khiên gián” xuất hiện, quay tròn trước mặt anh và Digor. Rồi, Goki quay sang Digor, gật đầu ra hiệu. Digor thở dài; anh biết, Goki không dễ dàng gì với suy nghĩ hy sinh đồng đội gián của mình. Rồi, Digor bước nhanh tới, tung mạnh hai cú đấm vào “chiếc khiên gián” trước mặt.

“Chiếc khiên gián” bắn mạnh về phía trước - giờ là hình thù của hai nắm tay khổng lồ. Bên này, Zhang cũng rít lên, thu đao về, khua mạnh, chém ngang hai “nắm đấm gián”; nhưng cô chỉ có thể khiến chúng lìa ra một chút rồi lại ráp vào ngay. Cũng khá nhiều gián chết, rơi xuống, nhưng “nắm đấm gián” vẫn lớn khổng lồ và vẫn lao đến với tốc độ kinh hoàng. Zhang nhận hai đấm vào bụng, văng ra xa, dội thẳng vào tường.

Buffy nhìn thấy cảnh tượng ấy thì rời khỏi cuộc chiến với Gemma, chạy về phía Zhang. Lúc này, Goki lại điều khiển đàn gián thành một bàn tay xòe rộng, chụp xuống Zhang - vẫn chưa thể đứng lên. Buffy tung chùy thẳng về đàn gián; nhưng chúng như những kẻ cảm tử vậy - con chết chấp nhận chết, con sống vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình. Chiếc chùy băng qua đàn gián, đập thẳng vào tường; những mảnh tường vỡ bắn ra tung tóe. Buffy tiếp tục như thế nhiều lần, nhưng đàn gián vẫn tấn công Zhang.

Zhang gồng mình đứng dậy, gầm lên; toàn bộ gián trên cơ thể cô văng ra tung tóe. Không con nào xác còn nguyên cả! Tất cả mọi người đều sững sờ trước chuyện vừa xảy ra. Zhang có thể dùng nội lực theo cách ấy sao? Rồi, hốt nhiên, Zhang bật cười. Tiếp sau tràng cười ấy là vệt đao loang loáng. Tất cả mọi người đều phải tìm thứ gì đấy để bám trụ, hoặc phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đứng vững được.

Goki thật sự không hiểu; tại sao Digor lại đứng yên khi thanh đao của Zhang đang bắn thẳng về phía hai người? Rõ ràng, với đường đao ấy, anh và Digor không thể nào tránh được. Như để trả lời Goki, Digor sau một phút đứng yên bất động, bất thình lình chạy thẳng về phía trước. Được vài bước, anh nghiêng người, đạp chân lên tường, chạy lên cao; rồi hai tay đấm thẳng vào trần nhà.

- Anh điên rồi! - Goki rú lên.

Sau tiếng rú, Goki phải thở thật chậm để kiểm soát cơn đau từ vết thương; rồi anh dùng toàn bộ sức lực, huy động gián về làm khiên che chắn cho Siren.

- Xin lỗi! - Goki nói trong tận cùng đau khổ.

Chưa khi nào anh nghĩ mình sẽ hy sinh những đồng đội gián của mình thế này. Nhưng cú đấm của Digor đã sập toàn bộ trần nhà, phủ những khối bê tông nặng trịch xuống, chặn hẳn đường đi của thanh trường đao.

Gemma cũng đã lao đến chỗ Siren, nhưng không thể nào với tay chạm được vào cô bé khi từng mảng bê tông cứ trút xuống gần đấy. Digor đáp xuống, tái mặt thật sự. Không phải anh không tính đến nguy cơ này; nhưng anh không hay biết việc đàn gián tự ý dời Siren đi chỗ khác. Nếu đúng với tính toán của anh, cô bé nhất định phải ở khu vực an toàn. Nhưng giữa một cuộc hỗn chiến thế này, khi Siren bất tỉnh, đàn gián theo yêu cầu của Goki từ đầu - cứ thấy nguy cơ thì phải di chuyển cô bé đi. Anh điên cuồng lao vào đống đổ nát - nơi có đầy xác gián và cả những con gián còn sống đang tỉ mẩn chui vào tìm Siren - dùng tay không bới tung mọi thứ lên.

Trần nhà sụp xuống, kéo theo những mảng tưởng lớn sát bên sụp theo. Rồi làm nứt toác cả tầng. Zhang đứng yên, nhìn lên những vết nứt chạy dọc các bức tường, lắng nghe tiếng đất đá; toàn bộ cơ ngơi này, do một tay cô dựng lên suốt bao năm qua, giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nắm tay đang siết chặt của Zhang buông lỏng. Vậy là kết thúc sao? Zhang đứng yên thêm lát nữa, rồi đột nhiên xoay người, tiến thẳng về phía cửa thoát hiểm dẫn xuống tầng dưới. Buffy và Kasian tuy có phần khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Goki và Gemma cũng bắt đầu dùng tay đỡ những phiến bê tông lên. Đàn gián len lỏi vào mọi ngóc ngách có thể; nhưng khi trở ra, chúng đều quẹp râu buồn bã. Không thể nào - Goki nghĩ - cho dù Siren có chết, thì đàn gián cũng đã phải nhìn thấy và báo tin; thái độ đấy, rõ ràng chúng không nhìn thấy gì cả.

Bất thình lình, đống đất đá nổ tung, hất cả Digor, Goki và Gemma qua một bên.

- Siren?! - Cả ba đồng thanh.

Đứa bé gái với cả hai mắt đều xanh thẫm, cùng mái tóc xù bông đứng lặng lẽ giữa đống đất đá. Toàn thân cô bé phủ lớp vảy xanh bạc. Siren lạnh lùng nhìn về phía Digor, Goki và Gemma.

Digor cúi xuống, nhìn miếng vảy ghim trên người; anh không ngờ con bé lại tấn công mình và Goki như vậy. Digor đứng thẳng dậy, chầm chậm tiến lại gần Siren.

- Đừng chạm vào con bé! - Gemma hét lớn.

Thật sự, cô nhận ra chuyện Siren tấn công Digor và Goki trước cả khi hai người họ phát hiện. Có lẽ, sau cuộc chiến, ai cũng bị thương rồi, nên cơn đau từ những chiếc vảy Siren bắn đến khiến họ không kịp hiểu đó là cô bé tấn công mình. Gemma thì nhận ra. Việc một người rắn thức tỉnh, dĩ nhiên Gemma là người biết rõ nhất; cô chỉ không hiểu, tại sao Siren lại chọn vào con đường ma rắn. Một người rắn, khi cả hai mắt đều chuyển về cùng một màu, nghĩa là, họ đã nhập ma. Những người đó, hoặc chịu một đả kích lớn, hoặc quá nôn nóng muốn có sức mạnh mà bẻ gãy tiến trình thức tỉnh, tạo ra con đường ma rắn rồi đi vào. Ma rắn sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng mất đi tri thức, không thể nhận diện bạn bè - có nghĩa, tất cả đều là kẻ thù.

Siren như đã chọn được mục tiêu; dĩ nhiên rồi, Goki vẫn nằm đó, còn Digor đã đứng dậy, tất nhiên anh sẽ trở thành kẻ thù của cô bé. Siren lao thẳng về phía Digor; hai bàn tay như hai lưỡi đao, liên tiếp đâm thẳng về phía Digor.

Digor chỉ có thể tránh né, chẳng làm gì khác được. Anh bị cô bé dồn đến gần đống đổ nát. Dưới đất, cạnh đó là xác Blue bị thanh sắt xuyên ngược lên, đất đá lấp mất hai chân tật nguyền. Siren búng mạnh người lao lên; Digor nghiêng người tránh. Anh thất kinh khi nhận ra Siren vẫn điên cuồng chồm đến, bổ thẳng người về phía thanh sắt đang chĩa ra từ xác Blue. Digor thở mạnh ra, với tay túm lấy Siren. Ngay khoảnh khắc ấy, cặp mắt xanh thẫm của Siren ánh lên một cách kỳ lạ; rồi ngay lập tức, cô bé nghiêng người, xiên thẳng bàn tay vào lồng ngực Digor.

Siren cảm nhận hơi nóng nơi bàn tay mình; nhưng không có tiếng rên la nào cả. Cô bé ngạc nhiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn hết mực âu yếm dành cho mình. Có thứ gì đó rất quen thuộc. Siren ngẩn người giây lát, loáng thoáng những hình ảnh xưa cũ hiện lên trong đầu cô bé. Siren rụt nhanh tay lại, ôm chặt lấy đầu. Đôi mắt xanh thẫm dần trở nên trong suốt.

Digor đặt Siren xuống đất rồi cũng khuỵu xuống. Vết thương trên ngực quá sâu; anh thật sự rất đau. Nhưng nỗi đau đớn về thể xác không là gì so với cảm giác trong lòng Digor lúc này; anh không muốn mất Siren, không muốn con bé trở thành như thế. Anh muốn Siren của anh mãi mãi ngây thơ, trong sáng như ngày nào. Có lẽ, lúc này, Digor cũng đã hiểu, tại sao Siren lại thành ra như thế.

Siren nhìn chằm chằm Digor, nghe ngực trái của mình đau buốt khi ánh mắt chạm phải vết thương trên ngực anh. Digor ngẩng lên, mỉm cười, đưa tay ra trước mặt. Khi đến gần Siren, bàn tay từ từ cong lại, chỉ còn chìa ra hai ngón. Siren lặng im thêm lát nữa, rồi run rẩy đưa tay ra, đặt hai ngón tay nhỏ xíu của mình lên hai ngón tay của Digor, tạo thành hình dấu thăng. Khóe môi Siren run lên khe khẽ, tạo thành một vệt cười ai oán.

- Ba! - Siren lẩm bẩm rồi ngất xỉu.

Digor ôm Siren vào lòng, khẽ siết chặt. Nhưng khi Goki và Gemma tiến lại gần, Digor đột ngột đứng phắt dậy, nói nhanh.

- Rời khỏi đây, ngay!

Sau câu nói của Digor, cơn chấn động kinh hoàng ập đến. Lúc này, không phải chỉ gian phòng này, mà cả tòa nhà Rubik đang rung lắc điên cuồng. Phải thôi, Zhang nhất định không để tổ chức của mình sụp đổ dưới tay ai cả; tự cô sẽ phá nát, nếu không còn cơ hội giữ cho nó vẹn nguyên.

Gemma gật đầu với Digor, rồi đưa tay ra đỡ Goki; nhưng Goki không có vẻ gì sẽ cùng họ bước ra ngoài; anh thậm chí có vẻ tránh tay cô.

- Đi với chúng tôi! - Digor bình thản nói. - Đây đâu còn là nhà của anh nữa?!

Goki thoáng bất ngờ; anh đưa mắt nhìn Digor rồi nhìn sang Siren. Anh hít sâu một hơi, đưa tay quàng qua vai Gemma, tựa hẳn vào cô rồi di chuyển theo sau Digor.

Mùi thuốc nổ xộc mạnh đến sau âm thanh rền vang và cơn rung lắc dữ dội. Khốn kiếp - Goki nghĩ thầm - Zhang đã kích nổ cả tòa nhà. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Goki kéo Gemma dừng lại chỗ bức tường bị Zhang xẻ toang ra lúc giao chiến với Digor.

- Digor! - Goki gọi. - Anh và Gemma bám vào tôi.

- Anh điên à? - Digor cau rịt mày. - Bị thương như thế, đỡ không nổi đâu!

- Một đoạn ngắn thôi mà! - Goki nhếch môi cười. - Nếu không, sẽ không kịp mất.

Thêm một tiếng nổ nữa, thêm một cơn rung lắc. Digor và Gemma đành theo lời Goki. Digor một tay ôm siết Siren vào lòng, tay còn lại ôm sát phần hông của Goki. Gemma cũng ôm phần hông Goki, để phần vai anh được tự do. Từ hai bả vai, đôi cánh mỏng màu nâu từ từ xuất hiện. Goki hít sâu, nghiến chặt răng, tung cánh bay ra ngoài…

Toàn bộ tòa nhà Rubik sang trọng đổ sụp xuống ngay sau lưng họ.

- Nhảy! - Goki hét.

Dẫu biết nguy hiểm cho Goki, nhưng Digor và Gemma vẫn phải làm theo. Cả hai ngay lập tức rời tay khỏi người anh, đáp xuống. Việc di chuyển của Digor và Gemma càng khiến Goki mất đà; cơ thể anh chao đảo rồi cũng rơi uỳnh xuống, lăn vài vòng.

Trước tòa nhà Rubik, đoàn người nhốn nháo chạy, cố tìm đường thoát thân. Tiếng chân cùng tiếng la hét tạo thành một mớ hỗn độn inh tai.

Digor ôm chặt Siren, đứng nhanh dậy, chờ đợi. Gemma tiến nhanh về phía Goki, đỡ anh dậy. Rồi họ hòa vào dòng người, nhanh chóng rời đi, bỏ lại tòa nhà Rubik sau lưng giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

***​

Bên trong tòa nhà Rubik, đất đá đổ xuống khiến bụi giăng mù mịt. Âm thanh thều thào, yếu ớt vang lên - là một bài đồng dao.

Blue ngừng hát, đưa mắt nhìn quanh. Ông thật sự cũng thấy tiếc khi nơi này bị phá hủy; nhưng có lẽ thế cũng tốt, vì Blue không tin có ai khác sẽ làm tiếp được những phần việc dang dở của mình.

Cơn đau từ vết thương nhói lên ở mỗi lần Blue hít thở. Chua chát thật, lẽ ra, nên để ông chết ngay khi bị xuyên qua; nhưng có lẽ, sau tất cả mọi thứ, Blue không được quyền ra đi nhẹ nhàng như thế. Ông phải tỉnh lại, phải nhìn thấy nơi dung chứa những thí nghiệm tàn ác của mình sụp xuống. Ông phải là người cuối cùng chứng kiến giây phút sụp đổ này.

Blue cho mình cơ hội cuối cùng được hát bài đồng dao kỷ niệm ấy - bài hát mà cha đã hát cho ông nghe đến tận hơi thở cuối cùng. Bài hát đã thôi thúc ông phải nghiên cứu để đem cha quay trở lại. Lẽ ra, chỉ còn một bước nữa thôi; phải, chỉ một bước nữa là Blue đã có thể gặp lại cha - trong một hình hài khác, khỏe mạnh hơn.

Ông đã thất bại. Ông đã không làm được thứ mà ông phải làm. Nhưng Blue không bao giờ thừa nhận mình sai, kể cả lúc này, khi chỉ còn vài giây để sống. Tình yêu không bao giờ là tội lỗi. Nếu tiêu diệt cả thế giới này, để nhìn thấy cha lại một lần, để được nghe cha hát bài đồng dao ấy, Blue cũng cam lòng. Ông bật cười, cơn đau thít mạnh khiến ông ngạt thở. Ngu ngốc thật, nếu muốn gặp cha, chỉ cần chọn cách này mà?! Blue bình thản nhắm mắt lại, đợi chờ bàn tay cha chìa ra đón…

***​

Zhang đứng nhìn tòa nhà sụp hẳn xuống - lạnh lùng, không cảm xúc. Lời của Kasian ban nãy khiến Zhang có chút nghĩ suy; có nên đem Goki ra không?! Cô không nghĩ mình sẽ trọng dụng Goki nữa, nhưng Kasian nói không sai - Goki không phải kẻ phản bội, chỉ là, anh ta đã đặt tình cảm vào nhầm phe. Cũng chính Kasian, trên đường trở ra đã nhắc cô về một điều - một bí mật mà cô đã quên mất; rằng năm ấy, nếu không phải cô ra lệnh cho Blue cứu Goki bằng cách tiêm dung dịch vào người anh, thì hôm nay, Goki không có mạng để đối đầu với cô. Quả thật, cơ hội nếu Goki biết toàn bộ sự thật về khoảng thời gian cô đã hy sinh rất nhiều thuộc hạ, tiền bạc, công sức để nghiên cứu ra thuốc phù hợp với cơ thể anh…, chắc chắn, Goki càng không bao giờ phản bội cô. Nghĩ đến đây, Zhang chẹp miệng; cô thấy tiếc khi Goki không thể dùng liều lượng cao nhất để có thể phát huy hết sức mạnh của mình; bởi điều ấy chắc chắn sẽ giết chết anh. Giá mà, cô có thể giúp anh phát huy toàn bộ sức mạnh, thì thế giới này sẽ được đón nhận một tuyệt phẩm.

Zhang không nghĩ mình trách giận Goki. Cô chỉ tiếc là anh đã để tình cảm lấn át mọi thứ. Cô không quay trở lại cứu Goki, không phải vì mong anh bỏ mạng trong ấy; trái lại, là cô tôn trọng anh, để anh đi trên con đường mà chính anh đã lựa chọn.

- Chủ nhân, Rubber đã ra ngoài chưa? - Buffy thắc mắc.

- Rồi! - Zhang lạnh lùng trả lời. - Rubber đang đợi chúng ta. Đi thôi!

- Đi đâu, thưa chủ nhân? - Buffy không giấu được vẻ hoang mang.

Zhang quay lại, nhìn Kasian và Buffy, mỉm cười.

- Về nhà!
 

LanKhanh123

Phàm Nhân
Ngọc
-194,94
Tu vi
0,00
Càng ngày càng drama :D
CHƯƠNG XIX

SỰ XUẤT HIỆN CỦA TRẦN TĨNH (2)



Tiểu Duệ ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản bên cạnh bàn. Trần Tĩnh đứng một bên, dáng vẻ vô cùng cung kính, giống như thể nàng vẫn còn là Lâm Vũ vương phi vậy. Tiểu Duệ liếc hắn một cái.

- Tại sao lại bám theo ta? Hắn có ý gì?

- Vương phi, vương gia trước lúc hôn mê có dặn thuộc hạ nhất định phải đi theo bảo vệ vương phi. Người còn nói khúc mắc này nhất định sẽ giải thích rõ ràng với vương phi.

Tiểu Duệ nghe vậy thì nhếch khóe môi, cười mỉa mai.

- Ngày mai là bọn ta đến Thùy Châu, lúc đó e rằng ngươi cũng khó lòng bám theo được nữa nên đêm nay mới lựa chọn xuất đầu lộ diện. Mục đích của ngươi là gì? Đừng nói với ta mấy từ bảo vệ gì đó nữa.

Nhìn thái độ khi nói mấy câu cuối có phần tức giận của Tiểu Duệ, Trần Tĩnh biết vương phi đang nghĩ hắn theo dõi nhất cử nhất động của nàng nên nảy sinh ác cảm.

- Vương gia sợ người nguy hiểm. Bước chân vào Thùy Châu là vào hang hùm miệng sói, mong vương phi bảo trọng thật tốt. Thuộc hạ nguyện liều mình bảo vệ vương phi.

Tiểu Duệ nhìn hắn đầy vẻ giễu cợt.

- Vậy ngươi nói ta nghe nơi đâu không phải hang hùm miệng sói? Lâm Vũ vương phủ ư?

Trần Tĩnh cúi đầu. Hắn vẫn giữ thái độ rất đúng mực, lấy trong ngực áo ra một chiếc túi.

- Vương phi, đây là ngân châm đã tẩm độc và một ít độc dược không màu không mùi không vị, dùng trong trường hợp nguy cấp.

Nghe thấy vậy, Tiểu Duệ biến sắc mặt, nàng giận dữ đến mức run rẩy, hồi lâu sau mới nói được nên lời.

- Ngươi đang giễu cợt ta?

Thấy phản ứng của Tiểu Duệ như vậy, Trần Tĩnh có chút hoảng hốt, hắn nào biết chuyện Dương Thiên Vũ hạ độc cả Mai gia kia chứ. Vì vậy hắn vội thu chiếc túi lại, quỳ sụp xuống.

- Thuộc hạ sơ suất, mong vương phi trách phạt.

Tiểu Duệ bước đến gần Trần Tĩnh, hắn có thể nhìn thấy mũi giày nam trang của nàng cách mình chỉ một bước chân.

- Nếu Dương Thiên Vũ còn chưa chết, hãy trở về nói với hắn, ta và hắn không đội trời chung. Nếu muốn chém, muốn giết gì cứ việc ra tay, đừng bao giờ bám theo ta nữa.

Giọng nàng lạnh lẽo như băng, khác hẳn giọng nói trong trẻo, hoạt bát thường ngày. Trần Tĩnh vẫn cúi đầu, hắn biết bản thân lần này đã gây họa rồi. Vì vậy chỉ có thể cúi đầu thật thấp, một lát sau mới lên tiếng.

- Vương phi, thuộc hạ tuy chỉ là kẻ hạ nhân, hôm nay nếu vương phi bắt chết thuộc hạ cũng cam lòng. Nhưng thuộc hạ có một câu, mong vương phi cho nói.

Tiểu Duệ không nói gì, chỉ lặng im đứng cách hắn một bước chân. Thấy Tiểu Duệ không lên tiếng, hắn hiểu rằng nàng đang ngầm đồng ý, liền nói tiếp.

- Vương phi, người không thấy tất cả những chuyện xảy ra đều hoàn hảo sao? Hoàn hảo đến mức có vấn đề.

Tiểu Duệ lặng im không đáp, nàng quay người đi về phía bàn nước, nhưng không ngồi xuống ghế. Tiểu Duệ mặc nam trang nhưng thân hình nàng mảnh mai, lúc này bóng lưng lay động dưới ngọn nến bập bùng càng có cảm giác cô đơn đến cùng tận. Nàng quay lưng về phía Trần Tĩnh.

- Ngươi là người của Dương Thiên Vũ dĩ nhiên sẽ bảo vệ hắn. Nhưng ta vẫn không hiểu, một kẻ như ta có giá trị lợi dụng đến mức nào mà các ngươi phải hành hạ ta suốt bao năm như vậy? Hại cả Mai gia cũng vẫn chưa đủ?

- Vương phi, tình cảm thì không thể giả dối, tình cảm của vương gia đối với vương phi không ai là không biết. Thuộc hạ nghĩ… - Hắn dừng lại đôi chút. - Có kẻ muốn lợi dụng tấm chân tình của vương gia với vương phi để công kích người, khiến người thất bại.

Tiểu Duệ không quay đầu, nhưng trong đôi mắt đen láy của nàng chất chứa muôn vàn đau thương.

- Hoàng quyền của bọn họ thì liên quan gì đến ta?

Trần Tĩnh không thể trả lời câu hỏi này. Hắn thở dài.

- Vương phi, với tốc độ này tối mai là đến Thùy Châu, mong người suy nghĩ kỹ. Chỉ cần người chịu trở về, thuộc hạ tin vương gia sẽ giải thích rõ ràng với người.

Tiểu Duệ nhắm mắt, cố ngăn giọt lệ nóng hổi chực rơi xuống. Nàng nặng nề lắc đầu.

- Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng yếu đuối nhưng vẫn cố kiên cường của Tiểu Duệ, trong lòng Trần Tĩnh đột nhiên dội lên cảm giác đau đớn khó diễn tả thành lời. Hắn biết nàng đang đau lòng, cũng đang phân vân. Hắn cúi người hành lễ rồi lặng lẽ đi đến bên cửa sổ. Đột nhiên Tiểu Duệ lên tiếng.

- Ngươi đánh thuốc mê bọn họ rồi sao?

Từ nãy đến giờ bọn họ nói chuyện rất nhiều, mà quán trọ này cũ kỹ, tường mỏng manh, chắc chắn phòng bên phải phát hiện ra động tĩnh nhưng đến giờ vẫn không thấy gì, chứng tỏ bọn chúng hoặc là trúng thuốc mê, hoặc là đã chết rồi.

- Vâng, vương phi. - Trần Tĩnh dừng bước, trả lời.

- Ừm.

Thấy Tiểu Duệ không nói gì thêm, Trần Tĩnh mở cửa, tung người nhảy vào bóng đêm tối thẫm. Tiểu Duệ quan sát, thân thủ của người này vô cùng cao cường, e rằng còn lợi hại hơn cả Hắc Tôn, Hắc Mã.

Cây nến đã cháy gần hết, Tiểu Duệ cởi áo khoác, nằm xuống giường. Nàng kéo chăn lên ngang cằm, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Trên đó ánh nến nhỏ nhoi không soi sáng được, chỉ lờ mờ thấy những hình thù kỳ dị. Câu nói của Trần Tĩnh đã đánh động tâm t.ư nàng. Đúng vậy, mấy ngày nay cảm giác bất an cứ lớn dần trong nàng, bản thân nàng cũng thấy có điều gì đó không ổn. Trần Tĩnh đã nói trúng tâm t.ư nàng. Phàm mọi việc trên đời càng hoàn hảo càng dễ để lộ sai sót. Là bởi vì không có gì toàn vẹn trên đời này.

Nàng ngẫm nghĩ lại từng sự việc, dường như có một bàn tay vô hình đang cố gắng sắp xếp mọi thứ rồi đẩy nàng bước đi trên con đường đã sắp xếp đó. Ánh nến khẽ lay động rồi phụt tắt, khiến căn phòng trong chớp mắt chìm vào bóng đêm tĩnh lặng.

Tiểu Duệ nhắm mắt, tập trung tinh thần nghĩ về tất cả những việc đã diễn ra. Cuối cùng, nàng nghĩ đến việc nên làm tiếp theo. Đi cùng Dương Thiên Khanh để lật đổ hoàng triều của Dương Thiên Cảnh, giết Dương Thiên Cảnh và Dương Thiên Vũ để trả thù cho Mai gia. Nhưng chiến tranh sẽ khiến tình hình đất nước càng tồi tệ hơn. Nàng đã tận mắt chứng kiến những hàng dài ăn mày, những người đói rét đến chết không có chỗ chôn, nhìn thấy đứa trẻ đói ngẩn ngơ trong lòng mẹ. Tim Tiểu Duệ cứ quặn đau từng cơn.

Nàng sợ, quả thực giờ phút này nàng vô cùng sợ hãi. Mối huyết thù ấy nàng muốn báo. Nhưng nàng sợ bản thân lại quyết định sai lầm. Nàng sợ mình như con cá đang từng bước sa vào tấm lưới được giăng sẵn. Rồi cuối cùng nhìn lại nàng sẽ thành kẻ tội đồ của muôn dân bách tính.

Đầu Tiểu Duệ đau nhức từng cơn. Nàng nghiêng người quay vào phía trong tường, đột nhiên cảm thấy hẫng hụt. Trước đây mỗi khi đi ngủ Dương Thiên Vũ đều kéo nàng nằm gọn trong lòng hắn. Nửa đêm Tiểu Duệ ngủ say có đạp chăn thì hắn cũng kéo lại cẩn thận. Nàng quay lưng về phía hắn thì hắn ôm lấy nàng từ phía sau.

Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống gối. Tiểu Duệ cứ nghĩ nàng đã trở nên mạnh mẽ, kiên cường, nhưng giờ phút này trái tim nàng đau như bị ai bóp nát. Nàng đã trao cho hắn cả trái tim chân thành. Vậy mà hết lần này đến lần khác nàng bị kéo vào vòng xoáy tranh đoạt điên cuồng này. Tham vọng duy nhất của nàng chỉ là bình an, vui vẻ, nàng đâu cần vương vị, bạc vàng như bọn họ.

***​

Sáng hôm sau bọn Đại Hổ vươn vai tỉnh dậy. Đại Hổ nhíu mày suy nghĩ, hình như giấc ngủ hôm qua sâu hơn bình thường. Hắn đặt lưng xuống liền ngủ một mạch đến tận sáng nay. Liệu có phải có chuyện gì không?

- Mệt quá đi mất, ông chủ, mau làm mấy món cho bọn ta đi.

Ông chủ đang đứng dưới quầy tính tiền, nghe vậy lập tức chạy đi nấu đồ ăn sáng.

- Làm thêm ít bánh để bọn ta mang đi đường.

Ông chủ quán trọ ngẩn ra, bối rối.

- Quan khách, chỗ chúng tôi chỉ còn mì như tối qua thôi.

Đại Hổ đành phải gật đầu, xua tay đuổi ông ta mau đi nấu nướng. Hắn ngồi xuống chiếc bàn hôm qua, mấy kẻ khác cũng ngồi vây xung quanh.

- Đại ca, sắp đến nơi rồi. Lần này chắc quận vương sẽ thưởng cho chúng ta không ít nhỉ? - Một kẻ vui vẻ tán gẫu.

- Đương nhiên. Quận vương lúc nào cũng hào phóng.

Bọn họ mỗi người một câu, rôm rả trò chuyện. Đại Hổ cũng nhanh chóng quên đi chuyện đêm qua ngủ say một cách kỳ quặc, hắn nghĩ có lẽ bản thân mấy ngày nay căng thẳng quá độ, hiện giờ đã gần đến Thùy Châu, t.ư tưởng thả lỏng nên mới ngủ say như thế.

Tiểu Duệ cũng đã rửa mặt, mặc đồ xong, nàng mang theo chiếc tay nải nhỏ đi xuống dưới lầu.

- Mai tiểu thư.

Bọn họ lên tiếng chào hỏi nàng. Tiểu Duệ cũng mỉm cười chào bọn họ.

Một lát sau ông chủ bưng lên mấy bát mì giống y như tối hôm qua. Bọn họ lập tức cúi đầu ăn uống. Tiểu Duệ nhìn ông chủ, dặn dò.

- Phiền ông chủ làm chút bánh để bọn ta ăn trên đường.

Ông chủ quán trọ ái ngại.

- Công tử, chỗ chúng ta chẳng còn gì ăn được nữa cả. Hay là… đi thêm mấy dặm nữa là vào thành, nơi đó sầm uất hơn ở đây nhiều, các vị mua đồ ăn có được không?

Tiểu Duệ gật đầu.

- Làm phiền rồi.

Ăn xong bữa sáng đơn giản, bọn họ lập tức tiếp tục cuộc hành trình mệt mỏi. Đại Hổ hôm nay lại đánh xe, hắn ngồi bên ngoài, Tiểu Duệ ngồi bên trong, cách một tấm rèm.

- Mai tiểu thư, phía trước là thành Châu Vụ, nơi này mấy ngày trước từng xảy ra giao chiến kịch liệt giữa hai bên, bây giờ e rằng vẫn chưa ổn định lại.

- Chúng ta có phải đi đường vòng không? - Tiểu Duệ hỏi.

- Theo thuộc hạ thì không nên. Nơi hỗn loạn càng ít người để ý đến chúng ta. Nếu đi đường vòng, không cẩn thận có thể gặp quân của Huyền Vũ, rất nguy hiểm.

Tiểu Duệ gật đầu, bọn họ thẳng tiến về phía thành Châu Vụ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top