Luận Truyện Các tác phẩm của nhóm 4.0

LiuMao

Phàm Nhân
Ngọc
-179,25
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XII

KHÔNG THỂ CHỈ XEM EM LÀ BẠN

Nhấc chân lên rồi rụt lại, Nhật Di cầm chặt lon nước trong tay; khi đối mặt với những đối tác lớn, cô cũng không căng thẳng như lúc này. Đối với cô, anh giống như một tuyệt tác, được trưng bày trong tủ kính; còn cô chẳng khác gì một kẻ trước giờ chỉ biết đứng từ xa, lặng lẽ ngắm nhìn. Nhưng bây giờ, cô phải tỉnh lại thôi, đập vỡ giấc mộng kia, bước ra, đoạt lấy thứ mình muốn. Vặn tay nắm cửa, Nhật Di nhìn dáo dác; trưa nắng, không có ai trên sân thượng, cô tiến tới phía sau kho dụng cụ - nơi mà cô biết, có anh ở đó. Lặng lẽ nép sau bức tường, Nhật Di ngắm nhìn người con trai đang nằm bên dưới bóng râm, khóe miệng vô thức cong lên; nhớ lại ngày xưa, cũng chỉ có những lúc trộm nhìn anh ngủ, Nhật Di mới có thể ngắm kỹ gương mặt anh.

*​

Hồi ấy, cả hai còn là bạn học…

- Nhật Di! Em cất giùm cô hộp giấy này vào kho nhé!

- Dạ!

Nhật Di bê hộp giấy to gần bằng nửa người, khệ nệ bước xuống từng bậc thang, vừa đi vừa nhẩm lại những công thức mới được dạy. Nhật Di luôn cố gắng học thuộc hết những bài học ngay khi còn ở trường; về nhà, cô sẽ có thời gian tự học tiếng Anh. Gia đình Nhật Di không quá dư dả để cô theo học ngoại ngữ ở trung tâm.

- Di à! Cần anh giúp một tay không?

Tiếng nói quen thuộc vang lên khiến cô chán ghét, Nhật Di thở dài ngao ngán, tránh cậu ta.

- Nè! Em hiểu tấm lòng anh mà, sao lạnh lùng vậy?

Cô tảng lờ, lướt nhanh qua, tiếp tục lẩm nhẩm bài học. Hiện tại, cô chẳng có tâm trí để quan tâm đến chuyện yêu đương, mục tiêu của cô còn ở phía trước; mà nếu có thì cũng không phải là cậu con trai choai choai, tầm thường như vậy.

Đặt hộp vào kho, Nhật Di thở dốc, chấm mồ hôi vào cánh tay, xoay người toan đi ra ngoài thì chợt nhìn thấy đôi chân người đang thò ra phía sau kệ. Giật mình, nhưng trí tò mò vẫn lớn hơn nỗi sợ hãi, Nhật Di từ từ tiến lại gần; khi cô nhìn thấy gương mặt của người nằm đó, một niềm vui nho nhỏ nhảy nhót trong lòng. Cô cứ đứng đó, say mê nhìn gương mặt bình yên đang ngủ kia của Đình Thiên, bài học đang nhẩm cũng bất giác ngừng lại. Ánh nắng bên ngoài từ từ bò lên cả gương mặt đẹp trai của anh, khiến Đình Thiên nhíu mày, quay mặt né. Nhật Di giật mình, xoay người tránh đi, mặt ửng đỏ, sao cô lại có thể nhìn chăm chú một người con trai như vậy chứ? Cô nghe nói, anh là con trai của một chủ khách sạn lớn; một chút tự ti gợn lên, Nhật Di siết chặt nắm tay; sẽ có một ngày, cô có thể hiên ngang bước ra làm quen với anh, một cách tự tin nhất…

*​

Có tiếng bước chân nhẹ vang lên bên cạnh, Đình Thiên mở choàng mắt, vui vẻ ngước nhìn; nhưng rồi ngay sau đó, ánh mắt anh lại ảm đạm, không phải cô; anh quên mất là Nhật Khánh đã không còn ở đây rồi sao?

- Sao Thiên lại nằm đây? - Nhật Di ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.

Đình Thiên nhìn gương mặt có phần quen mắt đối diện, ngờ ngợ chưa nhận ra là ai.

- Sao vậy, Thiên không nhận ra tôi à? - Ánh mắt Nhật Di thoáng thất vọng nhưng rất nhanh cô lại nhoẻn cười, chỉ tay vào mình. - Nhật Di, chúng ta đã từng gặp nhau ở hành lang rồi đấy!

- À! Cô là em gái của Khánh phải không?

Nụ cười Nhật Di cứng lại, không hiểu sao lúc này cô rất ghét nghe Đình Thiên gọi tên chị mình. Nhưng cô vẫn duy trì nụ cười trên môi, đưa lon nước ra cho đình Thiên.

- Cà phê nhé!

- Cảm ơn, tôi không uống cà phê.

Nhật Di ngượng ngùng thu tay về, khẽ thở dài, đây mới chính là anh, luôn lạnh lùng như vậy. Không giống với lúc ở bên chị gái cô, ánh mắt anh lúc nào cũng ấm áp. Mỉm cười chua chát, hình như giữa cô và anh không có đề tài chung để tiếp tục câu chuyện, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô dùng Nhật Khánh để thu hút sự chú ý của anh. Xoay người ngước mắt nhìn lên bầu trời, Nhật Di dựa hẳn vào bức tường phía sau. Tình cảm này của cô rồi sẽ đi tới đâu?

- Ở góc độ này nhìn lên bầu trời thật đẹp, hèn chi Thiên hay lên đây.

Đình Thiên cũng ngước đầu nhìn theo, bầu trời hôm nay chẳng đẹp bằng những ngày trước.

Nhật Di liếc nhìn nửa bên mặt của Đình Thiên, anh đẹp như một bức tượng được tạc tỉ mỉ. Đình Thiên đột ngột quay qua khiến cô chưa kịp đảo mắt né đi, mắt hai người chạm nhau, Nhật Di chợt mỉm cười.

- Thiên, chắc cậu không nhớ chúng ta từng học chung nhỉ?

- Sao? - Đình Thiên ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô.

- Biết ngay là cậu chẳng nhớ mà, chúng ta học cùng nhau đến mấy năm đại học đấy. Khi đó cậu rất hay trốn học để ra phía sau nhà kho ngủ.

Đình Thiên bất ngờ khi cô biết chuyện này. Nhắc đến những chuyện năm xưa, trong lòng lại có chút hoài niệm. Lúc đó, anh quá chán nản với những chương trình học về quản lý mà anh chẳng hứng thú, nếu không nói là có phần chán ghét. Vì vậy, anh thường kiếm một chỗ mát mẻ để đọc sách, có khi nằm nhoài ra ngủ quên. Bản thân anh không thích tiếp xúc với ai; bạn bè cũng xem anh như một kẻ lập dị, nên hầu như mấy năm đại học, anh chẳng có lấy một người bạn. Giờ lại có một cô gái đột ngột nhắc tới quá khứ, thật ra, anh cũng không quá quan tâm; Đình Thiên lại ngước mắt lên bầu trời, khẽ ừ hữ xem như là trả lời.

Nhìn thái độ hời hợt của Đình Thiên, cô hơi chán nản nhưng lại không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Không khí im lặng bao trùm, nhưng cô lại không muốn rời đi. Khẽ nhắm mắt lại, một lúc thôi, yên bình ở bên cạnh anh như vậy…

- Di nè! Cô biết tại sao Khánh lại nghỉ không?

Nhật Di nhẹ mở hàng mi rợp che phủ một phần đôi mắt xinh đẹp, lúc này đã đượm màu buồn. Cô chưa kịp vui mừng khi lần đầu tiên anh gọi tên mình thì lại nghe anh nhắc về một người con gái khác. Chậm một bước rồi sao? Khẽ cắn môi, cô không cam tâm, quen anh trước là cô, phù hợp với anh cũng là cô… Tại sao lúc nào cũng là Nhật Khánh chứ? Nhật Di tự thấy mình ưu tú hơn hẳn, phù hợp với anh hơn chị gái, thế nhưng anh lại chưa một lần nhìn cô.

- Tôi không biết!

Nhật Di đứng dậy, lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Cô không muốn ở lại nữa, khi mà anh nhìn cô lại tưởng nhớ tới Nhật Khánh, đó là một sự xúc phạm đối với tình cảm của cô, và Nhật Di không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

***​

Nhật Khánh chỉnh lại bảng tên cho ngay ngắn, nhìn lại mình trong gương; hít một hơi thật sâu, cô không giấu nổi hồi hộp. Mỗi khi bước vào một môi trường mới, Nhật Khánh luôn lo sợ. Nở một nụ cười thật tươi, Nhật Khánh luôn tin, nụ cười có thể mang mọi người lại gần nhau hơn. Theo thói quen, cô sờ vào chiếc đồng hồ trong túi, giờ có tới hai cái, một cảm giác kỳ lạ nhộn nhạo chạy khắp cơ thể, có phải là anh không?

- Em là Nhật Khánh phải không? Chị là Hương. Theo chị, chị sẽ hướng dẫn em về khách sạn. - Một cô gái nét mặt hòa nhã vẫy tay với Nhật Khánh.

- Dạ. - Nhật Khánh vui vẻ đi theo chị.

- Khách sạn chúng ta hơi đặc biệt, ngoài cụm phòng chính ở đây còn có những bungalow nằm riêng biệt phía ngoài. - Hương chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ. - Đó, em thấy chưa.

Nói rồi chị lại dắt Nhật Khánh đi tiếp; băng qua những dãy hành lang, tầm mắt của Nhật Khánh bị thu hút bởi hàng loạt những bức tranh treo dọc trên tường; càng đi sâu vào trong, những bức họa phong cảnh càng đặc sắc. Vô thức, Nhật Khánh dừng hẳn bước chân trước một bức họa; cảnh hoàng hôn ngợp vàng phủ trên bức tranh, nhìn thấy nó, cô như cảm giác mình lạc về mùa hè năm trước, khi mà Nhật Di còn chưa dọn ra ngoài, có cô, Nhật Di, cả ba và mẹ, cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn trên chiếc đu quay này. Nhật Khánh có thể nhớ được cả mùi của gió khi ấy.

- Đây là tác phẩm của anh chàng họa sĩ bạn của tổng giám đốc, anh ấy cũng đang sống ở đây để hoàn thành nốt những tác phẩm như vậy.

Nhật Khánh vội giật mình quay qua, đã thấy chị đứng bên cạnh đang mỉm cười nhìn cô.

- Em xin lỗi. - Nhật Khánh luống cuống, lo sợ vì ngày đầu tiên mà cô đã xao nhãng rồi.

- Không sao, đi thôi!

Chị Hương dắt Nhật Khánh vào một căn phòng, yên lặng nhìn cô nhân viên mới thoăn thoắt làm việc, trong lòng lại thầm khen. Cô rất có cảm tình với cô gái này, vừa hiền lành lại vừa tháo vát.

- Chà! Em xếp khăn đẹp thật đấy! - Chị Hương mỉm cười khen ngợi.

- Dạ, em cảm ơn, ở nơi làm việc cũ em hay xếp lắm nên quen tay.

Nhìn nụ cười tít mắt của chị Hương, bất giác Nhật Khánh lại nhớ tới Đan Thy, một thoáng chạnh lòng, cô nhớ mọi người quá! Lẳng lặng, cô mang khăn mới vào thay trong phòng tắm, Nhật Khánh tự hỏi không biết bây giờ Đình Thiên đã phân biệt được vị trí cất khăn chưa? Nghĩ tới Đình Thiên, không dưng cô lại thấy xung quanh mình bây giờ yên ắng quá, không còn những câu hỏi ngu ngốc, vang lên liên tục khiến cho cô khó chịu như trước nữa. Khẽ lắc đầu, sao hôm nay cô lại ủy mị quá nhỉ? Mọi người rồi sẽ quen dần với những thay đổi thôi, cô cũng nên vậy, xốc lại tinh thần, bắt đầu một cuộc sống mới thôi nào!

***​

Lục tung đống quần áo trong tủ, không có! Gia Thành đã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng này, kể cả trong xe, vẫn không tìm ra chiếc đồng hồ. Chán nản, anh nằm vật ra giường, nhìn trân trân lên trần nhà. Khẽ thở dài, mất rồi cũng tốt! Sẽ không còn nhớ tới người đó nữa! Anh đã mua cặp đồng hồ này ở Thụy Sĩ trong một đợt đi du lịch chung với gia đình Đình Phong. Nghĩ một hồi, anh lại bật người dậy, tiến tới bàn làm việc, có khi nào nó rớt ở đây không nhỉ? Đảo lộn giấy tờ, cũng không có!

“Mày điên rồi Thành à!” - Anh cười mỉa mai.

Ngồi bệt xuống đất, anh mệt mỏi tựa đầu vào bức tường sau lưng. “Anh tự đặt tay lên ngực mình cảm nhận đi, nơi đó không có trái tim, nó nằm ở đống tranh của anh đấy!” Đó là người duy nhất mắng anh như vậy, có lẽ vì vậy, anh chẳng thể quên được chăng? Gia Thành đặt tay lên lồng ngực - hành động mà anh đã làm hàng trăm lần - cảm nhận được từng tiếng đập; anh khẽ nhăn mày, tại sao lại nói anh không có trái tim, nó vẫn nằm ở đây mà?

Lôi giấy vẽ ra, Gia Thành vung cọ họa tranh, đây là cách duy nhất giúp anh bình tâm; chìm đắm trong nó, anh sẽ được bảo vệ, không còn phải chịu tổn thương từ bất kỳ ai nữa. Nhưng… Gia Thành khẽ dừng cọ, anh lại vẽ cô, một lần nữa. Trường phái anh theo đuổi là tranh phong cảnh, anh chỉ vẽ chân dung mỗi khi vẽ cô. Lướt bàn tay dọc theo đường nét gương mặt cô gái đang cười, những năm qua anh không biết mình đã vẽ bao nhiêu bức họa khuôn mặt cô; nhưng lần này, anh dễ dàng nhận ra sự khác biệt, gương mặt trong tranh thêm phần ngây thơ, bớt đi vẻ từng trải, ánh mắt cô gái trong tranh cũng đã vui vẻ lên nhiều. Gia Thành mỉa mai cười, những thổn thức trong anh có lẽ nên kết thúc ở đây được rồi! Nhớ tới cô gái hai lần vô tình gặp gỡ, sự hứng thú trong anh lại nổi lên.

Tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Gia Thành nhìn thấy tên người gọi thì buông cọ, vội bắt máy.

- Cậu còn không trở về, tôi sẽ biến mọi cô gái trong khách sạn thành người của tôi hết đấy! - Gia Thành nhăn nhở nói đùa với Đình Phong.

- Vài ngày nữa tôi sẽ về, cậu liệu mà thu xếp những chuyện bê bối đi!

- Gọi tôi có việc gì? - Gia Thành châm thuốc, tiến lên mở cửa sổ, nhẹ nhàng thả khói.

- Giáo sư Dane đã tới chưa, sắp xếp một cuộc hẹn với thầy ấy giúp tôi đi.

- Tôi tưởng cậu sẽ trốn luôn chứ? Đùa thôi, tôi sẽ thu xếp, cậu tranh thủ lo mà mua quà hối lộ cho tôi đi nhé.

- Được rồi, tôi biết cậu thích nhất thứ gì mà.

- Tranh của Claude Monet. - Cả hai đồng thanh lên tiếng.

Gia Thành bật cười cùng lúc với tiếng cười nhẹ trong điện thoại. Họ luôn như thế, đơn giản mà hiểu nhau. Đó cũng là một phần lý do Gia Thành chưa từ bỏ hy vọng đưa Đình Phong trở lại với hội họa.

***​

Nhật Khánh chạy vội trên đường; hôm nay thật xui xẻo, không dưng cô lại làm rơi điện thoại trên xe buýt. Cô tìm mãi cũng không thấy, lại còn bị trễ chuyến tiếp theo, và lại còn không có điện thoại để xin phép nữa chứ, sao mà cô có thể tới kịp giờ làm đây!?

Thình lình, tiếng còi xe vang lên bên cạnh, Nhật Khánh quay ra nhìn, bỗng sửng sốt khi thấy đó là anh chàng cô đụng phải hôm trước, mà cũng có thể là hoàng tử trên tầng áp mái của cô!

- Lên xe đi! Tôi cho cô quá giang, tôi cũng đang tới khách sạn Sand Beach.

Gia Thành ló đầu ra, vẫy tay với Nhật Khánh. Nhìn thấy trong mắt cô có chút chần chừ, anh nhanh chóng xuống xe, nắm lấy tay cô kéo đi trước sự bất ngờ của Nhật Khánh.

- Này, anh… - Nhật Khánh hơi ngạc nhiên, sao anh lại biết cô đang cần tới khách sạn chứ?

- Yên tâm, tôi là người tốt, tôi sẽ đưa cô toàn vẹn tới khách sạn.

Nhật Khánh luống cuống trước tình huống bất ngờ này, đến khi cô bình tĩnh lại thì đã ngồi gọn lỏn trong xe của anh rồi. Nhật Khánh! Mày điên rồi, sao có thể lên xe của một người đàn ông xa lạ chứ?! Cô ngồi im, căng thẳng đến mức tay chân không biết đặt đâu.

Nhìn thấy cô không được tự nhiên, Gia Thành khẽ bật cười, mở nhạc lên. Không khí phần nào bớt ngột ngạt trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.

- Cô tên gì?

- Nhật Khánh… À, anh cho xe dừng ở trước cổng được rồi, tôi sẽ đi bộ vô.

Gia Thành tảng lờ trước lời đề nghị của cô, phóng xe chạy thẳng vào trong. Chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, có khá đông nhân viên đi qua đang tò mò nhìn, Nhật Khánh có chút luống cuống, chần chừ chưa xuống.

- Thế nào, có phải tôi đúng là người tốt không? Khiến cô không muốn rời xa. - Gia Thành hơi nghiêng người, áp về phía Nhật Khánh.

- Chỉ có người xấu mới luôn miệng nói mình tốt thôi! - Nhật Khánh có chút hoảng, vội mở cửa xe chạy ra ngoài.

- Nhật Khánh! - Gia Thành ló đầu ra hướng Nhật Khánh, gọi với theo. - Tôi là Gia Thành, nhớ nhé!

Nói rồi, anh phóng xe chạy vọt ra cổng trước sự ngỡ ngàng của Nhật Khánh, chẳng phải anh nói anh có việc ở khách sạn sao? Thật là một người kỳ lạ; nhớ lại tình huống trong xe lúc nãy, gương mặt Nhật Khánh ửng đỏ.

“Thôi chết rồi! Quên trả lại anh ta cái đồng hồ.”

Nhìn theo chiếc xe đã chạy xa, Nhật Khánh khẽ cắn môi, họ còn gặp nhau nữa không? Sực nhớ ra đã trễ giờ làm, Nhật Khánh vội chạy vào trong khách sạn; cô không muốn mới ngày thứ hai đi làm đã để lại ấn tượng xấu cho mọi người.

***​

Từ hôm qua tới giờ, Đình Thiên đã cố liên lạc với Nhật Khánh nhưng đều không có tín hiệu. Anh lo lắng, đi qua đi lại; chợt nhìn thấy Đan Thy, Đình Thiên đoán chắc cô ấy sẽ biết tin tức của Nhật Khánh.

- Cô có liên lạc được với Nhật Khánh không?

- Không, sao vậy? Gọi không được hả?

- Ừm, vậy… cô có biết nhà Nhật Khánh ở đâu không?

- Tôi không biết, cậu có thể đi hỏi Nhật Di. - Nhìn vẻ lo lắng, sốt ruột của Đình Thiên, Đan Thy nhịn cười.

Nghĩ tới Nhật Di, Đình Thiên thoáng khựng lại, hình như hôm trước anh đã làm cô giận, bỏ đi thì phải. Gãi đầu, anh cũng không hiểu sao cô lại giận nữa; nghĩ tới việc hỏi cô, Đình Thiên có chút chần chừ.

- Đi đi, suy nghĩ gì nữa, không nhanh là Nhật Khánh bay mất đấy!

Đan Thy khẽ đẩy lưng anh, lém lỉnh nháy mắt. “Nhật Khánh à! Tao đem chàng trai ưu tú này gửi tới cho mày đây!” - Đan Thy thầm nghĩ.

***​

Tiếng gõ cửa nhẹ khiến Nhật Di ngẩng lên khỏi đống tài liệu đầy ắp trên bàn. Cô sửng sốt khi thấy người bước vào là Đình Thiên. Cô có hoa mắt không? Anh chủ động tới tìm cô?

- Thiên? Anh đến tìm tôi có việc gì? - Nhật Di đứng dậy, gương mặt thoáng chút rạng rỡ.

- À… - Đình Thiên vuốt cổ, có chút ngại ngùng. - Nhật Khánh… Cô có liên lạc được với cô ấy không?

Gương mặt Nhật Di chợt tối sầm, cô ảo tưởng gì chứ? Khẽ nắm chặt bàn tay, mặc kệ móng tay đâm vào lòng bàn tay, Nhật Di lúc này thấy rất ghét chị mình, ghét nghe đến cái tên Nhật Khánh. Cô ích kỷ, cô biết, nhưng không cách nào ngăn được sự ghen tỵ đang cuộn trào trong lồng ngực.

- Di, tôi xin lỗi về chuyện hôm trước, không hiểu sao cô lại giận tôi, nhưng tôi rất lo cho Nhật Khánh. - Đình Thiên khẽ nói, lo lắng quan sát sắc mặt lại bắt đầu không tốt của Nhật Di.

- Chị ấy bị mất điện thoại thôi, Thiên không cần phải lo lắng. - Hít một hơi nhẹ, Nhật Di cố gắng giữ cho mình bình thản.

- Vậy sao? Cảm ơn cô nhé!

Đình Thiên có phần thở phào khi biết Nhật Khánh vẫn an toàn. Toan xoay người, anh chợt nhớ ra điều gì, liền quay lại, bước tới trước bàn của Nhật Di.

- Từ mai tôi xin nghỉ ở đây nhé!

Nhật Di sững người, anh… như vậy là sao? Thật quá đáng mà!

- Tại sao? Cậu nghĩ đây là nơi cậu thích vào thì vào, đi thì đi sao?

- Tôi…

Trước lời chất vấn đột ngột của Nhật Di, Đình Thiên vô cùng bất ngờ. Anh bối rối vì không biết mình lại sai ở đâu nữa rồi!

- Cậu tới đây với mục đích gì? Tôi đã biết cậu là con trai của chủ khách sạn Sand Beach. - Nhật Di cũng không biết mình đang nói gì nữa, lúc này cô chỉ muốn phát tiết ra hết những cảm xúc bị đè nén từ lâu.

Đình Thiên đột ngột ngẩng đầu lên. Tròn mắt nhìn Nhật Di. Cô biết, vậy… Nhật Khánh cũng biết sao?

- Sao cô biết được?

- Cậu quên tôi học chung với cậu sao?

- Nhật Khánh… cũng biết.

Nhật Di lúc này chợt hiểu ra, lại là Nhật Khánh! Cô không thể chấp nhận sự thật đang bày ra trước mắt mình, chẳng lẽ…

- Thiên đến đây vì chị ấy sao?

- … Phải. - Đình Thiên quay người bỏ đi, chợt bị một vật mềm chọi vào người, khiến anh quay đầu lại.

- Nhật Khánh, Nhật Khánh, suốt ngày anh chỉ biết có chị ấy. - Nhật Di hét lên, lúc này cô đã không thể kiềm chế được nữa.

Đình Thiên ngây người trước phản ứng dữ dội của Nhật Di, mặt anh nghệt ra, không hiểu sao cô lại tức giận đến thế, anh nhớ là mình chẳng làm gì sai với cô cả. Cô có quyền gì ném đồ vào người anh chứ?

- Sao… cô…?

- Tôi thích cậu! - Nhật Di đột ngột cắt ngang lời nói của anh.

Lời tính nói ra chợt nghẹn lại, Đình Thiên không biết đây là tình huống gì nữa. Nhận được lời tỏ tình đột ngột như vậy, khiến anh vô cùng bối rối. Khẽ tránh ánh mắt mãnh liệt đang nhìn thẳng của cô gái đối diện, gương mặt anh ửng đỏ.

- Thích… từ rất lâu rồi! Thiên ngạc nhiên lắm phải không? Nhưng tình cảm tôi dành cho cậu sâu sắc hơn gấp nhiều lần cậu có thể nghĩ tới.

Nhật Di cũng không ngờ cô lại tỏ tình trong hoàn cảnh này, nhưng cô không hối hận khi nói ra. Cô căng thẳng chờ đợi phản ứng của Đình Thiên. Khẽ cắn môi, dù biết là rất khó, nhưng trong mắt Nhật Di vẫn ánh lên một tia hy vọng…

- Tôi xin lỗi!

Gương mặt Nhật Di không còn tuyệt vọng nữa mà bình thản đến lạ, cô cũng không ngờ mình lại có thể thản nhiên nhận lời từ chối của anh như vậy. Có lẽ, cô cũng đã lờ mờ biết được kết quả này từ mấy ngày trước rồi. Chỉ vì không cam tâm buông tay, nên cô mới dây dưa khiến cho mọi chuyện trở nên bẽ bàng như thế này.

- Thiên yêu Nhật Khánh sao?

Đình Thiên bỗng giật mình trước câu hỏi của Nhật Di, có phần chột dạ. Yêu? Anh yêu Nhật Khánh sao? Không biết sao, Đình Thiên lại không thể phủ nhận điều này.

- Thiên đi đi!

Nhật Di xoay người lại, nhìn trân trân lên rèm cửa sổ. Lòng tự trọng không cho phép cô rơi nước mắt trước mặt anh. Cô muốn kiêu hãnh nói lời yêu anh và dù kết quả như thế nào, cô cũng muốn anh nhìn cô là một người phụ nữ mạnh mẽ…

***​

Đình Phong bước ra khỏi cửa sân bay, xoay đầu tìm kiếm. Vẻ ngoài lịch lãm của anh kéo theo rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.

- Cậu đang ở đâu? - Đình Phong nói trong điện thoại.

- Nhìn bên phải của cậu nè.

Anh quay đầu qua thì nhìn thấy Gia Thành đang đứng dựa vào xe, vẫy tay. Bên cạnh anh ta còn có hai cô gái, lúc này đang cười nói, chỉ trỏ về phía Đình Phong. Khẽ lắc đầu, Đình Phong đứng yên tại chỗ, nhướng mày nhìn Gia Thành.

Hai cô gái đã rời đi sau khi nghe Gia Thành thủ thỉ gì vào tai khiến họ bật cười khúc khích. Lúc này, Đình Phong mới dợm bước đi đến.

- Sao cậu lúc nào cũng lông bông như thế chứ? - Nhìn theo hướng hai cô gái rời đi, Đình Phong quay sang Gia Thành với vẻ chán nản.

- Họ đều chủ động đến, đẹp trai cũng không phải lỗi tại tôi. - Gia Thành nhún vai, nhăn nhở đáp trả. - Lên xe đi!

- Nhờ cậu sắp xếp cuộc hẹn thì cậu không để tôi kịp về nhà thay quần áo luôn sao?

- Biết sao được, tối nay là giáo sư bay về nước rồi.

Xe của họ rẽ vào một còn đường nhỏ vắng vẻ, dừng lại trước một quán rượu mang cái tên đặc biệt – “Vẽ”. Cái tên đã cùng lúc nảy ra trong đầu anh và Gia Thành được dùng để đặt cho quán mà hai người cùng mở. Nơi này, như một nơi cất giữ niềm đam mê của anh vậy. Nhưng cũng vì vậy, anh rất ít khi ghé qua, có lẽ anh sợ… Sợ phải đối mặt với niềm đam mê ấy.

- Vào thôi, giáo sư đã tới rồi đấy! - Gia Thành quàng vai Đình Phong, kéo anh vào quán.

Khi Đình Phong bước vào, những nhân viên khẽ chào Gia Thành rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn anh. Có lẽ chính họ cũng không biết đây là ông chủ thứ hai của quán. Đảo mắt nhìn một vòng, anh đã trông thấy giáo sư Dane đang đứng cạnh quầy bar, chăm chú quan sát một bức tranh. Bước chân Đình Phong khẽ dừng lại, khi nhìn rõ bức tranh kia, anh quay đầu nhìn Gia Thành, khẽ nhăn mày.

- Cất hoài trong kho cũng phí, đúng lúc quán đang cần một bức tranh mang màu sắc như vậy. - Gia Thành hắng giọng, tỏ vẻ vô tội giải thích.

Cả hai người đều hiểu đó chỉ là một lời nói dối; Gia Thành muốn làm gì, Đình Phong là người hiểu rõ hơn ai hết. Đứng lặng lẽ sau lưng giáo sư, không dưng Đình Phong lại thấy căng thẳng, trở lại như một cậu bé hồi hộp đang đợi thầy nhận xét bài tập về nhà của mình vậy.

- Phong! Em có bao giờ từng nghĩ sẽ cầm cọ lại không? - Giáo sư Dane chợt thốt lên nhưng ông vẫn đang chăm chú nhìn vào bức tranh như thể vừa rồi không phải là ông nói vậy.

Đình Phong yên lặng, anh không có câu trả lời, hoặc giả anh không dám trả lời. Cầm bút vẽ lại sao? Có chứ! Anh biết trong sâu thẳm nội tâm luôn có niềm khát khao mãnh liệt ấy. Nhưng, anh không dám trả lời giáo sư, anh sợ mình không thực hiện được.

Giáo sư Dane quay người lại, mái tóc bạc trắng được cột gọn gàng sau gáy. Bộ râu dài cũng bạc trắng; trên gương mặt ông lúc này chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt màu xanh lơ vẫn còn rất minh mẫn. Nhìn Đình Phong đang cúi đầu xuống như một đứa trẻ làm sai, ông vỗ nhẹ vai cậu rồi tiến lại phía bàn đã đặt sẵn ly rượu của mình.

Gia Thành thở dài, khẽ vỗ vai bạn thân, rồi cũng bước theo sau giáo sư. Chần chừ một lúc, Đình Phong dợm bước đi theo.

- Lần này, thầy qua Việt Nam để thăm một người bạn già nhưng một phần thầy cũng muốn gặp em sau khi nghe Gia Thành kể, Phong à!

Gia Thành nhìn thấy ánh mắt Đình Phong liếc về phía mình, hơi chột dạ, vội nâng ly rượu lên uống.

- Em xin lỗi, em… đã lãng phí công sức của thầy dạy em.

- Thầy không thấy đó là sự lãng phí, ít nhất thầy rất tự hào vì có hai học trò giỏi như tụi em. Phong à! Mỗi người sinh ra đều có cái nghiệp, nếu đó là nghiệp của em thì dù có chuyện gì xảy ra, nó cũng vẫn quay trở về với em thôi.

Đình Phong lặng người sau khi nghe lời nói của giáo sư, khẽ nhìn về bức tranh đang nằm cô độc trên bức tường kia. Đó là bức tranh cuối cùng mà anh vẽ. Nếu như đây là nghiệp… liệu anh còn có cơ hội được cầm cọ vẽ nữa sao?

- Mỗi bức tranh đều có tiếng nói; tiếng nói đó luôn cố gắng kể cho người khác về câu chuyện của bản thân nó.

Giáo sư Dane mỉm cười nhìn về hướng bức tranh; nỗi trăn trở của học trò, ông có thể hiểu được, nhưng lựa chọn thế nào lại là quyết định của Đình Phong, ông chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ mà thôi.

***​

Tiếng piano du dương vang lên từ máy phát, Đình Phong vẫn ngồi thừ người ở đó, cả giáo sư và Gia Thành đều đã rời đi từ lâu. Cảm xúc trong anh giờ rất hỗn loạn; lúc này, Đình Phong không muốn về nhà. Liếc mắt về phía bức tranh được đề tên anh ở góc - bức tranh duy nhất thuộc về anh; đó là một góc trời riêng Gia Thành để lại cho anh. Người nhân viên nhẹ nhàng châm thêm trà đã kéo Đình Phong trở lại từ mớ cảm xúc hỗn độn kia; liếc mắt về phía cửa sổ, nắng đã tắt từ lúc nào. Mở điện thoại lên, Đình Phong lướt tay bấm gọi cho Đình Thiên, không dưng lúc này anh lại muốn gặp em trai, anh nhớ họ còn có một cuộc hẹn. Tiếng chuông đổ rất lâu, tưởng chừng sẽ chẳng có ai bắt máy, Đình Phong vẫn kiên nhẫn đợi cho đến khi có tiếng Đình Thiên khẽ trả lời.

- Thiên, anh về rồi… Ra ngoài gặp anh đi.

- … Anh… đang ở đâu? - Đầu dây bên kia chần chừ giây lát.

- Anh sẽ gửi địa chỉ cho em, tới đi anh đợi.

- Ừm.

Những cuộc điện thoại với Đình Thiên luôn ngắn gọn như vậy. Đình Phong nhìn màn hình điện thoại, lắc đầu cười.

***​

Đình Thiên bước xuống taxi, ngước nhìn lên biển hiệu của quán, quả thật là một cái tên đặc biệt - anh thầm nghĩ. Toan bước vào trong, chợt có tiếng gọi phía sau khiến anh dừng bước. Quay đầu lại, anh nhìn thấy Đình Phong, lúc này đang đứng ở bên kia đường, dựa vào tường hút thuốc. Liếc mắt nhìn lại quán cà phê, anh tưởng rằng họ sẽ hẹn ở đây chứ! Đình Thiên từ từ băng qua đường; con đường này nhỏ và cũng vắng vẻ nên anh có thể băng qua một cách dễ dàng.

- Đi theo anh, gần đây anh biết một quán rất hay.

Đình Phong dập tắt điếu thuốc, cười với Đình Thiên. Không dưng, anh lại không muốn Đình Thiên bước vào Vẽ - đó là bí mật của riêng của anh, anh vẫn chưa sẵn sàng để phô bày nó ra.

Hai người đi bộ chầm chậm hết con đường, rồi quẹo vào một hẻm nhỏ, phía cuối hẻm có một quán thịt nướng nằm khuất sau cây bàng đã có phần già cỗi.

- Từ lúc về đến giờ anh chưa ăn gì. - Đình Phong quay đầu lại nhìn Đình Thiên cười.

Đình Thiên bước vào trong. Những bộ bàn gỗ thấp được xếp gọn gàng; có vẻ giờ này còn sớm nên quán khá vắng khách. Đình Phong nhanh nhẹn chọn một bàn gần vị trí cửa sổ, mở cửa ra, cơn gió mát mang theo hơi nước từ bờ sông thổi vào khiến anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Đình Phong mặc một bộ vest nhưng lúc này đang ngồi co chân khiến ống quần hơi giựt lên, trông đến buồn cười nhưng anh lại chẳng quan tâm.

- Em nhớ không Thiên? Đây là quán mà hồi nhỏ ba rất hay dắt mình đi ăn.

Đình Thiên vẫn yên lặng; từ lúc gặp Đình Phong đến giờ, anh chưa nói một câu nào. Đình Phong quan sát em trai, mới chỉ xa nhau một tháng thôi mà Đình Thiên đã gầy đi nhiều. Lặng lẽ, anh gắp một miếng thịt vừa chín vào bát của Đình Thiên.

Đình Thiên ngước mắt, nhìn thấy nụ cười của anh trai. Nơi khóe mắt đã có vài nếp nhăn nhỏ xuất hiện khi anh cười. Khẽ cụp mắt, Đình Thiên lôi từ trong túi xách ra một vật. Đặt nhẹ lên mặt bàn, anh đẩy về phía Đình Phong, lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh trai.

Đình Phong rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tập tài liệu nghiên cứu của Đình Thiên.

- Cái này… - Đình Phong ngước mắt, nhìn Đình Thiên chằm chằm.

- Anh đoán đi… em đã tìm thấy nó ở đâu?


Link Thảo luận truyện: https://bachngocsach.com/forum/threads/22107/#post-2054215
Bao giờ mới tỏ tình đây :3
 

augustus

Phàm Nhân
Ngọc
-195,24
Tu vi
0,00
BỘ TRUYỆN: VIỆT MA TÂN LỤC - NHÓM 4.0

TẬP 1: NGHIỆP BÁO DÒNG HỌ

THỰC HIỆN: LÊ NGUYÊN – VÂN ANH



Ánh trăng bàng bạc rủ xuống đôi vai gầy, cơn gió thổi làm lá khô rụng xào xạc, Lan Phương rùng mình chỉnh lại cái áo khoác gió, đưa mắt nhìn khoảng sân vắng vẻ đã không còn khách khứa. Minh Hưng – người em trai cùng cha khác mẹ với cô kết hôn vào một ngày cuối thu mệt mỏi và tiêu điều.

Trăng ẩn mình sau mây, căn nhà trưởng tộc chìm trong bóng tối. Đó là một khu nhà cổ đã có tuổi đời hàng trăm năm, từng mảng tường hay mỗi vật dụng trong nhà đều nhuốm màu hoài cổ. Người ta nói rằng những đồ vật trải qua sự mài mòn thời gian sẽ bắt đầu có linh hồn; biết cảm nhận, yêu thương và biết cả oán hận.

Thỉnh thoảng, mỗi khi gió thổi qua, Lan Hương lại tưởng như ngôi nhà đang thở.

Đêm buông dài, các dãy nhà bắt đầu tắt đèn, Lan Phương quay lại phòng, leo lên giường ngủ. Dù mắt đã lim dim, cô vẫn không vào giấc được. Đôi tai cô vốn nhạy cảm, chẳng hiểu hệ thống nước gần đây có vấn đề gì mà cứ nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống từng giọt. Âm thanh không ồn ào, nhưng cực kỳ phiền phức.

Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Lan Phương chống tay ngồi dậy, uể oải hỏi “ai đấy?” nhưng không một lời đáp lại. Tiếng nước nhỏ tí tách vẫn đều đặn vang lên, cô nằm im một lúc, cuối cùng đành miễn cưỡng đứng dậy, đi mở cửa.

- Em dâu? - Lan Phương sửng sốt. - Muộn như thế này sao em còn ở đây?

Ngọc Ly im lặng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lan Phương. Gương mặt xám ngoét, quầng mắt thâm đen, hai má hóp lại, khác hẳn vẻ xinh đẹp, lộng lẫy lúc sáng. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Lan Phương vô thức lùi lại vài bước.

- Em… em đi tìm Minh Hưng à? - Lan Phương dè dặt hỏi, liếc nhìn đôi tay gầy guộc hiện lên những đường gân xanh đối diện. Chẳng hiểu sao vừa rồi cô lại có cảm giác rờn rợn!

Không tiếng đáp, chỉ có một cái gật đầu rất khẽ, dường như không thể thấy từ Ngọc Ly. Lan Phương khẽ thở dài.

Ban nãy, cô nhìn thấy Minh Hưng vội vã chạy ra ngoài. Đoán chừng người em này lấy vợ nhưng vẫn không nên thân, chẳng để lỡ cuộc vui nào với lũ bạn trác táng nên bỏ bê vợ vào đúng đêm tân hôn.

- Muộn rồi, em về nghỉ ngơi trước đi. Minh Hưng tụ tập với đám bạn, chắc sáng mai sẽ về.

Đôi môi run rẩy, Ngọc Ly muốn nói gì đó lại thôi, chậm rãi xoay lưng đi. Không hiểu sao Lan Phương cứ dõi theo bờ vai gầy ấy; kỳ lạ thay, khi em dâu khuất dạng, tiếng nước nhỏ giọt cũng không còn.

Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Lan Phương quay lại phòng, nằm xuống giường, đắp chăn ngang bụng. Cảm giác buồn ngủ đã không còn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, miệng lẩm nhẩm đọc một bài kinh cầu bình an từng học được từ một nhà sư, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tuy nhiên, ngủ chưa sâu thì Lan Phương lại một lần nữa tỉnh giấc bởi tiếng hò hét, la ó của người làm. Cô bật dậy, mở cửa, đập vào mắt là gương mặt cắt không còn giọt máu của người giúp việc.

- Làm sao? - Lan Phương nghe như chính giọng mình run rẩy. - Có chuyện gì mà ồn ào vậy?

- Cô chủ, chuyện lớn rồi. - Người hầu lắp bắp, cố kiềm chế để bản thân không ngất xỉu. - Cô Ngọc Ly treo cổ tự tử rồi, treo… treo ở căn nhà hoang sau vườn.

- Cái gì?!

Như sét đánh ngang tay, Lan Phương lảo đảo, cố bám lấy cánh cửa để không ngã xuống đất. Sao lại có thể? Vừa rồi Ngọc Ly còn đứng trước mặt cô cơ mà?

Chưa hoàn hồn, Lan Phương lại một lần nữa kinh hoàng bởi những giọt máu từ cửa phòng cô - nơi Ngọc Ly đã đứng - kéo dài đến hướng nhà hoang. Những giọt máu đỏ tươi, sống động như mời gọi, dẫn dụ Lan Phương đến nơi cần đến.

Vậy âm thanh “tí tách” ban nãy không phải tiếng nước, mà là máu của Ngọc Ly nhỏ xuống sàn?

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Minh Hưng, Lan Phương bừng tỉnh khỏi dòng suy t.ư, nhấc chân qua bậc cửa cao, bước xuống tam cấp, vội vã chạy về hướng căn nhà hoang.

- Cô chủ, cô đừng vào! - Một người làm ngăn lại. - Sức khỏe cô vốn yếu, không chịu được cảnh tượng bên trong đâu.

Thoáng chần chừ, Lan Phương chợt nghĩ đến nét mặt của Ngọc Ly trước khi chết, liền lách mình đi vào, mặc kệ người làm ngăn cản.

Nhưng chưa kịp bước đến cửa, bà Nga - mẹ kế của cô - đã chặn đường. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẻ sợ hãi vẫn hiện ra trên gương mặt trắng bệch của bà.

- Nhà chưa đủ loạn sao? Bây giờ cô vào trong đấy rồi ngất ra thì sao? Không làm khổ tôi thì cô không chịu được à?

- Dì, nhưng người chết bên trong là em dâu. Chẳng lẽ con lại không vào?

- Quan tâm làm gì? Từ bao giờ cô biết quan tâm đến cái nhà này như thế? - Bà Nga gắt gỏng,

Bà Nga trước giờ không ưa cô, Lan Phương biết dù nài nỉ thế nào cũng vô ích. Cô nghiêng đầu, nhìn vào trong. Người hầu đã đỡ Ngọc Ly xuống, phủ khăn trắng lên xác em dâu. Minh Hưng gục đầu khóc bên cạnh nên không thể nhìn thấy nét mặt. Rồi, cô chú ý đến vết máu đang loang ra trên tấm khăn trắng. Người chết vì treo cổ đâu có mất máu nhiều đến thế?

Đứng đối diện với cô, bà Nga đang dặn dò người làm sáng sớm mai đánh tiếng cho bên thông gia biết chuyện. Lan Phương lặng thinh một lúc mới chậm rãi xoay lưng đi, trăng chiếu xuống khiến cái bóng đổ dài trên đường của cô trở nên méo mó và mờ ảo.

Đám tang của Ngọc Ly được tổ chức vào ngày hôm sau. Tiết trời âm u, họ hàng nhà gái khóc như mưa, thậm chí có người khóc đến kiệt sức mà ngất, phải đưa vào trong nhà. Còn nhà trai chỉ biết trầm mặc, một vẻ trầm mặc khó hiểu.

- Cũng may, năm nay người chết là Ngọc Ly. – Cô của Lan Phương chợt lên tiếng, như suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu.

- Đừng nói linh tinh, lỡ nhà gái nghe được thì sao? - Bác cô gắt nhẹ, vội vã đảo mắt một vòng rồi thở phào.

Người cô biết sai, mím môi gật đầu, nhưng được một lúc lại không nhịn được mà nói tiếp, rất khẽ, như thì thầm.

- Nhà này mười tám năm lại có một phụ nữ treo cổ. Lần này, may mà người chết là đứa con dâu cưới hỏi bên ngoài chứ không phải con cháu sinh ra trong nhà.

Người cô vừa dứt lời, đột nhiên có con quạ đen đậu lên quan tài của Ngọc Ly, ré lên từng tiếng thê lương, rồi vỗ cánh bay đi. Lan Phương bất động, thẫn thờ như người bị trúng tà, có lẽ tiếng kêu của con quạ là âm thanh buồn thảm và bi thương nhất trên đời mà cô từng được nghe.

***​

Một năm sau.

Ngày xấu trời, những chiếc lá khô bị trận gió âm u thổi tới, bay lả tả, chạm vào vai Gia Huy. Cậu phủi đi, kéo chiếc va li, đi qua một cái hồ, thêm một trận gió thổi làm không khí đột ngột lạnh hơn. Có lẽ mùa đông năm nay sẽ đến sớm.

Sau mấy đợt gió nữa thì trời đổ mưa, bước chân của Gia Huy nhanh hơn, cuối cùng dừng lại tại một cổng nhà rộng, bề thế theo phong cách truyền thống xưa cũ.

Quả nhiên là nơi này, ngôi nhà của gia đình trưởng tộc họ Trịnh danh giá, nổi tiếng không chỉ vì sự giàu có, mà còn cả vì những chuyện ma quái liên tục xảy ra trong một năm trở lại đây

Chỉ mới đứng ở ngoài cửa, Gia Huy đã cảm nhận được luồng âm khí cuộn trào mãnh liệt, như thủy triều dâng lên không sao ngăn lại được. Dường như nó đang chiếm giữ căn nhà này, giày vò từng người sinh sống ở đây một cách trắng trợn, cho đến khi nào họ không chịu nổi nữa mới thôi.

Hít môi hơi thật sâu, Gia Huy chỉnh lại đầu tóc quần áo, dứt khoát bấm chuông. Cánh cửa đen nặng nề được đẩy ra một cách khó nhọc, một cô gái trẻ lưỡng lự ló đầu ra.

- Anh tìm ai?

- Tôi muốn gặp gia chủ. - Gia Huy giơ tờ báo lên. - Tôi đọc được tin về gia đình, nên muốn....

- Là nhà báo muốn săn tin đúng không? - Cô gái ngắt lời. - Mong anh về cho. Ông chủ nhà tôi không muốn chuyện gia đình lên mặt báo.

- Tôi không phải nhà báo. Tôi là một thầy trừ tà. - Gia Huy nói vội. - Ngôi nhà này đang bị bủa vây bởi âm khí. Nếu không tiến hành trừ tà, những người trong nhà chắc chắn sẽ nguy to.

Cô gái tái mặt, câu cuối hẳn nhiên nói trúng điều cô đang lo sợ. Tuy nhiên, đắn đo một hồi, cô vẫn lắc đầu.

- Tôi có muốn cho anh vào cũng không được. Ông bà chủ tôi đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, không biết bao giờ mới về. Còn cô chủ tôi thì sức khỏe yếu, không tiện gặp ai. Tốt nhất là anh nên về đi.

- Vậy… vậy tôi chờ ở đây đến khi nào ông bà chủ cô về. - Gia Huy cố chấp.

Cô giúp việc lộ vẻ khó xử, đúng lúc ấy thì có giọng nữ nhẹ nhàng cất lên từ phía sau.

- Có chuyện gì mà ồn ào thế?

- Cô chủ, người này nhận là thầy trừ tà, muốn vào nhà mình để bắt ma.

Người được gọi là cô chủ tiến lên vài bước, Gia Huy ngẩn người, không thể nói câu nào. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này là nước da quá trắng, nhưng không trắng hồng, rạng ngời, mà là kiểu xanh xao, bệnh tật, không hề có chút sức sống. Đã thế còn có mái tóc đen dài buộc hờ hững khẽ tung bay mỗi khi có gió thổi qua. Nếu như không phải cô đang nói và cử động, chắc anh cũng mơ hồ không rõ người này còn sống hay đã chết.

- Anh đã đọc báo về gia đình tôi rồi à? - Lan Phương nghiêng đầu, nhìn tờ báo còn trên tay Gia Huy. - Là thầy trừ tà, muốn vào nhà tôi bắt ma.

Gia Huy bừng tỉnh, vội vã gật mạnh đầu.

- Phải!

Dứt lời, một trận gió lại thổi tới, áo khoác anh bay phần phật, Gia Huy đứng nghiêm, tự nhiên thấy bản thân toát lên sự bí ẩn của thầy trừ tà lão luyện. Hơn nữa, anh cũng là con nhà gia giáo, được ăn học đầy đủ. Hy vọng cô tiểu thư này sẽ nhìn ra cốt cách đàng hoàng, tử tế của anh mà cung kính mời anh vào nhà.

Lan Phương quan sát từ đầu đến chân người đối diện, thầm ngán ngẩm trong lòng.

Người này da dẻ trắng trẻo, có nét thư sinh, miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai. Tuy nhiên, cũng là chiếc áo dài đen ấy, nếu là người khác mặc thì nhã nhặn, mà khoác lên người anh ta lại vô cùng kệch cỡm, như cố làm bản thân già trước tuổi.

Đã thế còn phần tóc đang bết vào mặt, chứng tỏ đây là kiểu người tùy tiện, muốn đi là lăn ra đường, không buồn xem dự báo thời tiết.

Lan Phương day huyệt thái dương, không còn hứng nhìn tiếp.

- Tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng nhà tôi đã mời thầy về nên thực sự không cần. Trời sắp mưa to rồi, anh về đi.

Dứt lời, cô xoay lưng bước đi. Người giúp việc cũng nhanh tay đóng cửa lại, không để cho Gia Huy có cơ hội được nói thêm bất cứ điều gì.
Mới đọc chương đầu thôi, nhưng mình xin điểm ra vài thứ mình khá yêu thích ở Việt Ma tân lục của nhóm tác giả 4.0. Đó là:
- tạo được không khí trong truyện, rõ nét, rất dễ hình dung ra bối cảnh câu chuyện thông qua lời văn của tác giả.
- các cảnh hù dọa không bị nhàm chán, lan man, tạo được cảm giác khá ghê sợ, và cũng không kém phần hồi hộp.
- các chi tiết trong truyện đan xen nhau tạo được mạch kể chuyện lôi cuốn, không bị lan man, khiến độc giả hóng đọc những chương kế tiếp.
Tạm chấm 9,5/10 điểm.
P/S: Nhóm tác giả nhớ cập nhật nhanh truyện để mình đọc nhé. Thanks.
 

LiuMao

Phàm Nhân
Ngọc
-179,25
Tu vi
0,00
BỘ TRUYỆN: VIỆT MA TÂN LỤC - NHÓM 4.0

TẬP 1: NGHIỆP BÁO DÒNG HỌ

THỰC HIỆN: LÊ NGUYÊN – VÂN ANH



Ánh trăng bàng bạc rủ xuống đôi vai gầy, cơn gió thổi làm lá khô rụng xào xạc, Lan Phương rùng mình chỉnh lại cái áo khoác gió, đưa mắt nhìn khoảng sân vắng vẻ đã không còn khách khứa. Minh Hưng – người em trai cùng cha khác mẹ với cô kết hôn vào một ngày cuối thu mệt mỏi và tiêu điều.

Trăng ẩn mình sau mây, căn nhà trưởng tộc chìm trong bóng tối. Đó là một khu nhà cổ đã có tuổi đời hàng trăm năm, từng mảng tường hay mỗi vật dụng trong nhà đều nhuốm màu hoài cổ. Người ta nói rằng những đồ vật trải qua sự mài mòn thời gian sẽ bắt đầu có linh hồn; biết cảm nhận, yêu thương và biết cả oán hận.

Thỉnh thoảng, mỗi khi gió thổi qua, Lan Hương lại tưởng như ngôi nhà đang thở.

Đêm buông dài, các dãy nhà bắt đầu tắt đèn, Lan Phương quay lại phòng, leo lên giường ngủ. Dù mắt đã lim dim, cô vẫn không vào giấc được. Đôi tai cô vốn nhạy cảm, chẳng hiểu hệ thống nước gần đây có vấn đề gì mà cứ nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống từng giọt. Âm thanh không ồn ào, nhưng cực kỳ phiền phức.

Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Lan Phương chống tay ngồi dậy, uể oải hỏi “ai đấy?” nhưng không một lời đáp lại. Tiếng nước nhỏ tí tách vẫn đều đặn vang lên, cô nằm im một lúc, cuối cùng đành miễn cưỡng đứng dậy, đi mở cửa.

- Em dâu? - Lan Phương sửng sốt. - Muộn như thế này sao em còn ở đây?

Ngọc Ly im lặng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lan Phương. Gương mặt xám ngoét, quầng mắt thâm đen, hai má hóp lại, khác hẳn vẻ xinh đẹp, lộng lẫy lúc sáng. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Lan Phương vô thức lùi lại vài bước.

- Em… em đi tìm Minh Hưng à? - Lan Phương dè dặt hỏi, liếc nhìn đôi tay gầy guộc hiện lên những đường gân xanh đối diện. Chẳng hiểu sao vừa rồi cô lại có cảm giác rờn rợn!

Không tiếng đáp, chỉ có một cái gật đầu rất khẽ, dường như không thể thấy từ Ngọc Ly. Lan Phương khẽ thở dài.

Ban nãy, cô nhìn thấy Minh Hưng vội vã chạy ra ngoài. Đoán chừng người em này lấy vợ nhưng vẫn không nên thân, chẳng để lỡ cuộc vui nào với lũ bạn trác táng nên bỏ bê vợ vào đúng đêm tân hôn.

- Muộn rồi, em về nghỉ ngơi trước đi. Minh Hưng tụ tập với đám bạn, chắc sáng mai sẽ về.

Đôi môi run rẩy, Ngọc Ly muốn nói gì đó lại thôi, chậm rãi xoay lưng đi. Không hiểu sao Lan Phương cứ dõi theo bờ vai gầy ấy; kỳ lạ thay, khi em dâu khuất dạng, tiếng nước nhỏ giọt cũng không còn.

Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Lan Phương quay lại phòng, nằm xuống giường, đắp chăn ngang bụng. Cảm giác buồn ngủ đã không còn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, miệng lẩm nhẩm đọc một bài kinh cầu bình an từng học được từ một nhà sư, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tuy nhiên, ngủ chưa sâu thì Lan Phương lại một lần nữa tỉnh giấc bởi tiếng hò hét, la ó của người làm. Cô bật dậy, mở cửa, đập vào mắt là gương mặt cắt không còn giọt máu của người giúp việc.

- Làm sao? - Lan Phương nghe như chính giọng mình run rẩy. - Có chuyện gì mà ồn ào vậy?

- Cô chủ, chuyện lớn rồi. - Người hầu lắp bắp, cố kiềm chế để bản thân không ngất xỉu. - Cô Ngọc Ly treo cổ tự tử rồi, treo… treo ở căn nhà hoang sau vườn.

- Cái gì?!

Như sét đánh ngang tay, Lan Phương lảo đảo, cố bám lấy cánh cửa để không ngã xuống đất. Sao lại có thể? Vừa rồi Ngọc Ly còn đứng trước mặt cô cơ mà?

Chưa hoàn hồn, Lan Phương lại một lần nữa kinh hoàng bởi những giọt máu từ cửa phòng cô - nơi Ngọc Ly đã đứng - kéo dài đến hướng nhà hoang. Những giọt máu đỏ tươi, sống động như mời gọi, dẫn dụ Lan Phương đến nơi cần đến.

Vậy âm thanh “tí tách” ban nãy không phải tiếng nước, mà là máu của Ngọc Ly nhỏ xuống sàn?

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Minh Hưng, Lan Phương bừng tỉnh khỏi dòng suy t.ư, nhấc chân qua bậc cửa cao, bước xuống tam cấp, vội vã chạy về hướng căn nhà hoang.

- Cô chủ, cô đừng vào! - Một người làm ngăn lại. - Sức khỏe cô vốn yếu, không chịu được cảnh tượng bên trong đâu.

Thoáng chần chừ, Lan Phương chợt nghĩ đến nét mặt của Ngọc Ly trước khi chết, liền lách mình đi vào, mặc kệ người làm ngăn cản.

Nhưng chưa kịp bước đến cửa, bà Nga - mẹ kế của cô - đã chặn đường. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẻ sợ hãi vẫn hiện ra trên gương mặt trắng bệch của bà.

- Nhà chưa đủ loạn sao? Bây giờ cô vào trong đấy rồi ngất ra thì sao? Không làm khổ tôi thì cô không chịu được à?

- Dì, nhưng người chết bên trong là em dâu. Chẳng lẽ con lại không vào?

- Quan tâm làm gì? Từ bao giờ cô biết quan tâm đến cái nhà này như thế? - Bà Nga gắt gỏng,

Bà Nga trước giờ không ưa cô, Lan Phương biết dù nài nỉ thế nào cũng vô ích. Cô nghiêng đầu, nhìn vào trong. Người hầu đã đỡ Ngọc Ly xuống, phủ khăn trắng lên xác em dâu. Minh Hưng gục đầu khóc bên cạnh nên không thể nhìn thấy nét mặt. Rồi, cô chú ý đến vết máu đang loang ra trên tấm khăn trắng. Người chết vì treo cổ đâu có mất máu nhiều đến thế?

Đứng đối diện với cô, bà Nga đang dặn dò người làm sáng sớm mai đánh tiếng cho bên thông gia biết chuyện. Lan Phương lặng thinh một lúc mới chậm rãi xoay lưng đi, trăng chiếu xuống khiến cái bóng đổ dài trên đường của cô trở nên méo mó và mờ ảo.

Đám tang của Ngọc Ly được tổ chức vào ngày hôm sau. Tiết trời âm u, họ hàng nhà gái khóc như mưa, thậm chí có người khóc đến kiệt sức mà ngất, phải đưa vào trong nhà. Còn nhà trai chỉ biết trầm mặc, một vẻ trầm mặc khó hiểu.

- Cũng may, năm nay người chết là Ngọc Ly. – Cô của Lan Phương chợt lên tiếng, như suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu.

- Đừng nói linh tinh, lỡ nhà gái nghe được thì sao? - Bác cô gắt nhẹ, vội vã đảo mắt một vòng rồi thở phào.

Người cô biết sai, mím môi gật đầu, nhưng được một lúc lại không nhịn được mà nói tiếp, rất khẽ, như thì thầm.

- Nhà này mười tám năm lại có một phụ nữ treo cổ. Lần này, may mà người chết là đứa con dâu cưới hỏi bên ngoài chứ không phải con cháu sinh ra trong nhà.

Người cô vừa dứt lời, đột nhiên có con quạ đen đậu lên quan tài của Ngọc Ly, ré lên từng tiếng thê lương, rồi vỗ cánh bay đi. Lan Phương bất động, thẫn thờ như người bị trúng tà, có lẽ tiếng kêu của con quạ là âm thanh buồn thảm và bi thương nhất trên đời mà cô từng được nghe.

***​

Một năm sau.

Ngày xấu trời, những chiếc lá khô bị trận gió âm u thổi tới, bay lả tả, chạm vào vai Gia Huy. Cậu phủi đi, kéo chiếc va li, đi qua một cái hồ, thêm một trận gió thổi làm không khí đột ngột lạnh hơn. Có lẽ mùa đông năm nay sẽ đến sớm.

Sau mấy đợt gió nữa thì trời đổ mưa, bước chân của Gia Huy nhanh hơn, cuối cùng dừng lại tại một cổng nhà rộng, bề thế theo phong cách truyền thống xưa cũ.

Quả nhiên là nơi này, ngôi nhà của gia đình trưởng tộc họ Trịnh danh giá, nổi tiếng không chỉ vì sự giàu có, mà còn cả vì những chuyện ma quái liên tục xảy ra trong một năm trở lại đây

Chỉ mới đứng ở ngoài cửa, Gia Huy đã cảm nhận được luồng âm khí cuộn trào mãnh liệt, như thủy triều dâng lên không sao ngăn lại được. Dường như nó đang chiếm giữ căn nhà này, giày vò từng người sinh sống ở đây một cách trắng trợn, cho đến khi nào họ không chịu nổi nữa mới thôi.

Hít môi hơi thật sâu, Gia Huy chỉnh lại đầu tóc quần áo, dứt khoát bấm chuông. Cánh cửa đen nặng nề được đẩy ra một cách khó nhọc, một cô gái trẻ lưỡng lự ló đầu ra.

- Anh tìm ai?

- Tôi muốn gặp gia chủ. - Gia Huy giơ tờ báo lên. - Tôi đọc được tin về gia đình, nên muốn....

- Là nhà báo muốn săn tin đúng không? - Cô gái ngắt lời. - Mong anh về cho. Ông chủ nhà tôi không muốn chuyện gia đình lên mặt báo.

- Tôi không phải nhà báo. Tôi là một thầy trừ tà. - Gia Huy nói vội. - Ngôi nhà này đang bị bủa vây bởi âm khí. Nếu không tiến hành trừ tà, những người trong nhà chắc chắn sẽ nguy to.

Cô gái tái mặt, câu cuối hẳn nhiên nói trúng điều cô đang lo sợ. Tuy nhiên, đắn đo một hồi, cô vẫn lắc đầu.

- Tôi có muốn cho anh vào cũng không được. Ông bà chủ tôi đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, không biết bao giờ mới về. Còn cô chủ tôi thì sức khỏe yếu, không tiện gặp ai. Tốt nhất là anh nên về đi.

- Vậy… vậy tôi chờ ở đây đến khi nào ông bà chủ cô về. - Gia Huy cố chấp.

Cô giúp việc lộ vẻ khó xử, đúng lúc ấy thì có giọng nữ nhẹ nhàng cất lên từ phía sau.

- Có chuyện gì mà ồn ào thế?

- Cô chủ, người này nhận là thầy trừ tà, muốn vào nhà mình để bắt ma.

Người được gọi là cô chủ tiến lên vài bước, Gia Huy ngẩn người, không thể nói câu nào. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này là nước da quá trắng, nhưng không trắng hồng, rạng ngời, mà là kiểu xanh xao, bệnh tật, không hề có chút sức sống. Đã thế còn có mái tóc đen dài buộc hờ hững khẽ tung bay mỗi khi có gió thổi qua. Nếu như không phải cô đang nói và cử động, chắc anh cũng mơ hồ không rõ người này còn sống hay đã chết.

- Anh đã đọc báo về gia đình tôi rồi à? - Lan Phương nghiêng đầu, nhìn tờ báo còn trên tay Gia Huy. - Là thầy trừ tà, muốn vào nhà tôi bắt ma.

Gia Huy bừng tỉnh, vội vã gật mạnh đầu.

- Phải!

Dứt lời, một trận gió lại thổi tới, áo khoác anh bay phần phật, Gia Huy đứng nghiêm, tự nhiên thấy bản thân toát lên sự bí ẩn của thầy trừ tà lão luyện. Hơn nữa, anh cũng là con nhà gia giáo, được ăn học đầy đủ. Hy vọng cô tiểu thư này sẽ nhìn ra cốt cách đàng hoàng, tử tế của anh mà cung kính mời anh vào nhà.

Lan Phương quan sát từ đầu đến chân người đối diện, thầm ngán ngẩm trong lòng.

Người này da dẻ trắng trẻo, có nét thư sinh, miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai. Tuy nhiên, cũng là chiếc áo dài đen ấy, nếu là người khác mặc thì nhã nhặn, mà khoác lên người anh ta lại vô cùng kệch cỡm, như cố làm bản thân già trước tuổi.

Đã thế còn phần tóc đang bết vào mặt, chứng tỏ đây là kiểu người tùy tiện, muốn đi là lăn ra đường, không buồn xem dự báo thời tiết.

Lan Phương day huyệt thái dương, không còn hứng nhìn tiếp.

- Tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng nhà tôi đã mời thầy về nên thực sự không cần. Trời sắp mưa to rồi, anh về đi.

Dứt lời, cô xoay lưng bước đi. Người giúp việc cũng nhanh tay đóng cửa lại, không để cho Gia Huy có cơ hội được nói thêm bất cứ điều gì.
Đọc cái không khí truyện có vẻ hợp gu mình, sẽ ủng hộ tác giả dài dài
 

shirouchan126

Phàm Nhân
Ngọc
-192,11
Tu vi
0,00
CHƯƠNG XII

THƯ VIỆN MA ÁM

Trời âm u, gió gào mỗi lúc một lớn, những tán cây đập vào nhau kêu xào xạc, Gia Huy đứng nhìn căn nhà kho bỏ hoang một lúc, chậm rãi đẩy cửa bước vào. Cánh cửa cũ kỹ, bản lề rệu rã sắp hỏng vang lên tiếng “ken két” như ai đó đang nghiến răng nghiến lợi.

Bên trong tăm tối, vẫn là những món đồ cũ ám bụi tạo nên thứ mùi kinh khủng, Gia Huy khó chịu bịt mũi lại, được một lúc mới bắt đầu quen. Đi ra giữa phòng, Gia Huy chậm rãi ngồi xuống, vừa đặt ngón tay lên nền đất loang lổ, liền rụt lại. Lạnh toát. Như thể anh vừa chạm vào một xác chết tím tái.

- Thầy cũng cảm thấy nơi này có oán khí rất nặng đúng không? - Giọng nói của Lan Phương từ phía sau, khiến anh hốt hoảng ngoảnh lại nhìn.

Cô bước đến bên cạnh anh, đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, vẻ căng thẳng.

- Bởi mười tám năm một lần, họ Trịnh lại có một người phụ nữ treo cổ. Linh hồn họ không được siêu thoát, vẫn luôn ở đây, không rời đi được. - Đôi mắt hơi nheo lại, cô nói như thầm thì. - Dường như là bị trói buộc ở đây, không thể giao tiếp, cũng không thể kêu cứu.

- Mười tám năm lại có một người treo cổ? - Gia Huy đứng dậy, lạ lẫm trước thông tin này.

- Là một cái nghiệp của gia đình tôi. Không biết họ đã gây ra điều gì, mà mười tám năm sẽ có một người phụ nữ tự tử. Biết là do ma làm đấy, nhưng bố tôi mời thầy về làm lễ cũng không có tác dụng. Dù sao thì…

Lan Phương chớp mắt, chuyển ánh nhìn về phía Gia Huy.

- Mười tám năm mới có một người treo cổ thì coi như là một bản án chung thân với Trịnh tộc chúng tôi. Coi như là sống chung với lũ. Nhưng tình trạng như bây giờ thì đúng là án tử. Cái nào đáng sợ hơn thì lo trước.

Gia Huy gật đầu, âm thầm ghi nhớ điều này. Căn nhà này oán khí ngập tràn như vậy, số yêu ma ám theo nhiều hơn một cũng là lẽ thường tình.

- Đúng rồi. Hôm qua cô bảo là muốn nói chuyện riêng với tôi. Là chuyện gì vậy?

- À… - Lan Phương bỗng căng thẳng.

Ngọc Ly chết, Trịnh tộc không muốn con dâu thiệt thòi, làm một cái lễ tang linh đình rồi đem đi chôn. Với một đứa con gái xuất thân tầm thường, coi như là cũng được chết trong phú quý, sang giàu, lẽ ra không nên luyến tiếc gì mà siêu thoát. Chính Lan Phương cũng nghĩ rằng sẽ không có cơ hội nhìn thấy vong hồn đứa em dâu yểu mệnh.

Thế nhưng chưa hết bốn mươi chín ngày, cô đã sống trong ám ảnh dai dẳng bởi hình ảnh Ngọc Ly gầy gò trong chiếc áo trắng, đôi mắt đỏ ngầu, nước da tím tái, thân hình gầy guộc, dường như sức sống dồn hết cả vào mái tóc dài đen óng, thướt tha trong gió - thứ khiến bao chàng trai say mê em dâu lúc sinh thời. Em dâu đi dọc hành lang, đứng bên hồ nước, đứng ở đầu giường Lan Phương, phát ra những tiếng rền rĩ - “Nó… ở… đâu? Trả… cho… tôi.”

- Ban đầu, Ngọc Ly chỉ trông hơi gầy và nhợt nhạt so với lúc sinh thời, nhưng rồi cách em ấy hiện ra càng lúc càng kinh khủng.

Hình ảnh Ngọc Ly đêm qua ùa về trong tâm trí, mí mắt Lan Phương rung lên, hai tay ôm lấy thân.

- Tôi cảm giác em ấy rất hận tôi, như thể muốn giết tôi đến nơi!

Gia Huy nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Quả nhiên là liên quan đến Ngọc Ly. Khi phát hiện vết máu khô trong căn nhà kho, anh đã luôn cảm thấy cái chết của người con dâu này còn điều gì uẩn khúc.

- Bà Nga khăng khăng chuyện dòng họ bị ma ám không liên quan đến Ngọc Ly. Sao cô không kể chuyện này cho mọi người biết?

- Tôi nói cũng không ai tin. Không khéo mọi người còn bảo tôi trù ẻo dòng họ, bêu xấu người đã khuất.

Lan Phương đáp, vẻ mặt lực bất tòng tâm. Gia Huy không rời mắt khỏi vết máu khô.

- Rốt cuộc cái chết của Ngọc Ly là thế nào? Rõ ràng chết vào giờ đẹp, không thể bị thần trùng bắt được. Tại sao vẫn có hiện tượng trùng tang?

Nhìn Gia Huy vò đầu bứt tai, Lan Phương ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp.

- Thầy muốn cùng tôi đến thư viện “Trịnh Minh” không? Thư viện ở cách đây không xa, biết đâu có tài liệu tâm linh nào đó có thể giải quyết vấn đề của nhà tôi.

- Ma quỷ luôn bị quy kết là thứ không có thật, mê tín dị đoan. - Gia Huy ngán ngẩm. - Dễ gì tìm được tài liệu, sách vở chính thống.

Đột nhiên, Lan Phương nở một nụ cười thần bí, mà cũng rất dễ thương. Chỗ khác không biết thế nào, nhưng thư viện “Trịnh Minh” không thiếu sách vở về đề tài ma quỷ. Chuyện là, cụ cố Lan Phương là người thích nghe chuyện tâm linh, luôn tin vào sự tồn tại của cõi âm. Vậy nên, cụ không tiếc tiền xây thư viện nhằm mục đích lưu trữ và chia sẻ những quyển sách theo sở thích của cụ. Thời gian trôi qua, thư viện mở rộng quy mô, không thiếu bất kỳ đầu sách gì, nhưng dòng sách “tâm linh” luôn được đầu t.ư.

- Đó là thư viện của họ Trịnh nên chắc chắn sẽ có những quyển sách mà các thư viện bình thường không có được.

Trong lúc Lan Phương gọi người ở chuẩn bị xe thì Gia Huy vẫn ngẩn người. Chỉ vì thích một dòng sách mà xây cả một thư viện! Đúng là ma quỷ làm được chuyện không tưởng, thì người giàu cũng thế. Suy cho cùng, người và ma chẳng kém cạnh gì nhau.

***​

Trịnh tộc bị ma ám, thư viện “Trịnh Minh” cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng - không ai dám lại gần, khiến nó trở nên tĩnh lặng. Lại đúng hôm trời âm u, bầu không khí thêm u ám, rợn người, giống như nấm mồ tập thể của những quyển sách. Gia Huy đẩy cửa đi vào, lập tức bị ấn tượng bởi trần nhà cao với những họa tiết được chạm khắc tinh xảo, sàn gỗ tạo vẻ cổ kính, hoài niệm, trên tường treo bức ảnh của các vĩ nhân, và đặc biệt nhất là những giá sách xếp thành hàng nghiêm chỉnh.

Mùi sách phảng phất làm lòng người ngây ngất, Gia Huy đến kệ sách, vớ bừa một quyển. Lần đầu tiên trong đời anh thấy nhiều sách như thế. Lan Phương nhìn theo, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Rồi, cô tự động đi đến dãy sách “tâm linh”, bắt đầu tìm kiếm.

Kết quả không khả quan cho lắm, đa số là những dạng sách kiểu “không dành cho người yếu tim”, “truyện không đọc lúc nửa đêm”, hay “truyện ma có thật”, rất hiếm tài liệu nhằm mục đích nghiên cứu, mà có thì nội dung rất sơ sài, qua loa, hoàn toàn không có giá trị tham khảo. Trong lúc đang tập trung, đột nhiên, Lan Phương nghe thấy tiếng ai đó lẩm bẩm bên tai, gần, rất gần...

- Dẫn theo một thằng con trai đến nơi vắng vẻ này? Mày lăng loàn thế sao? Nỗi ô nhục của dòng họ. Đồ “sát mẫu” không ai dạy dỗ! Tại sao tao phải chết?! Mày chết mới đúng! Mày! Thứ lăng loàn như mày mới đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết!!

- Đủ rồi!!

Lan Phương hét lên, bịt chặt tai rồi ngồi sụp xuống. Bốn bề yên ắng, cô hoang mang nhìn quanh. Là ai đang nói? Ai đang nguyền rủa cô? Tại sao âm điệu lại khiến cô nghĩ đến… dì Nga?

Rồi, tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà, “cộp cộp cộp” đều đặn. Nắm lấy mặt dây chuyền mề đay, Lan Phương nín thở chờ đợi. Tiếng giày “cộp cộp” càng lúc càng rõ, cảm tưởng như có ai đang trực tiếp gõ lên đầu cô.

- Ai… ai đấy? - Lan Phương lắp bắp gọi, tim đập mạnh dữ dội.

Không có tiếng đáp, Lan Phương thu hết can đảm, ngó ra sau giá sách. Không một bóng người, tự nhiên cô thấy nôn nao khó tả, đứng yên một lúc thì quay đầu lại. Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi và thứ đập vào mắt làm tay chân cô rụng rời.

Gương mặt đầm đìa máu tươi, từng mảng thịt đang rơi xuống đất để lộ ra lớp xương trắng hếu. Giòi bọ chui ra từ tai, tuồn vào hốc mắt như thể đang tận hưởng bữa tiệc xác chết linh đình. Thứ đó nhếch môi cười, máu tươi chảy ồ ạt, không khí tanh ngòm.

- Cắt… cắt… cắt.

- Không!!!

Cảnh tượng đáng sợ đến mức Lan Phương không dám nhìn tiếp, cô hét lên thảm thiết, chộp lấy quyển sách trên giá, ném về phía trước, hết quyển này đến quyển khác. Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại mỗi lúc một rõ ràng, theo phản xạ, cô ôm đầu, khụy xuống, kêu lên thảm thiết.

- Thư viện là chỗ cho cô phá hoại à?

Tiếng người cất lên, Lan Phương hoàn hồn, mở mắt ra. Là thủ thư, đang nhìn cô bằng vẻ mặt vô cảm, vô cảm đến lạnh người.

- Xin, xin lỗi. - Lan Phương run rẩy, vén tóc qua vành tai.

- Đúng là thứ vô học, không có mẹ dạy dỗ.

Cô há hốc mồm, vội vã đuổi theo để nói chuyện cho ra nhẽ. Kỳ lạ là, bà ta đi, còn cô chạy, nhưng thế nào cũng không đuổi kịp. Hơn nữa, dáng đi, bờ vai gầy, búi tóc gọn gàng… tất cả đều đem lại cho cô cảm giác quen thuộc.

Cứ đi theo thủ thư, đến tầng ba thì mất dấu, Lan Phương nhìn quanh, hậm hực giậm chân một cái, rồi đẩy cửa bước vào, tìm kiếm t.ư liệu. Một cảm giác lạnh lẽo rợn người vây bọc cô ngay từ những bước đầu tiên. Tầng ba đem lại cảm giác cũ kỹ hơn rất nhiều so với hai tầng còn lại, mặt bàn hay giá sách phủ một lớp bụi mờ gần như không thể thấy được. Tại khu vực đọc sách, có một nữ sinh đang ngồi ghi chép. Lan Phương nheo mắt nhìn đồng phục kiểu cũ của cô gái, tự nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không định hình được cụ thể.

Đi đến giá sách, Lan Phương cẩn thận lựa chọn, khi vừa lấy được một quyển ưng ý thì bỗng nhiên, một bàn tay chộp lấy cổ tay cô. Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân cô lạnh toát, tưởng chừng như sắp đóng băng đến nơi. Cô sợ sệt nhìn đối phương - cô nữ sinh ban nãy ngồi ở bàn đọc sách.

- Sách ở đây không được tùy tiện lấy đi. Để lại chỗ cũ. - Cô ta ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo lạnh sống lưng.

- Tôi… tôi cần nó. - Lan Phương lắp bắp, chẳng hiểu sao lại sợ hãi.

- TAO ĐÃ NÓI LÀ TRẢ LẠI.

Đột nhiên, Lan Phương cảm thấy cổ tay bỏng rát, vội vã rụt lại. Cô gái rú lên kinh hoàng, rồi bốc cháy, nhanh với tốc độ đáng sợ, cả cơ thể quắt queo, đen ngòm, bốc lên mùi cháy khét. Duy chỉ có đôi mắt vẫn sống động, nhìn Lan Pương với tròng mắt đỏ ngầu, long sòng sọc.
Cô gái vàng trong làng ma đuổi. Đi đâu cũng bị nắm tay :((
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.692,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 'Chủ đề cấm tại BNS''Chủ đề cấm tại BNS'

CUỘC CHIẾN CUỐI CÙNG



Digor cũng lao theo Zhang. Cả hai đáp xuống con hẻm bên hông tòa nhà Rubik. Zhang khua đao, rồi chống cả lưỡi đao xuống, đỡ mình đáp xuống nhẹ nhàng; lưỡi đao cắm sâu xuống đất nhưng được rút lên ngay. Zhang thủ thế, sẵn sàng chiến đấu. Tiếp sau đấy, cả thân hình đồ sộ của Digor cũng đáp rầm xuống, tạo một hõm sụt lún; nhưng anh chẳng hề hấn gì.

Zhang đợi khi Digor đã đứng thẳng dậy thì mới tung đòn. Cô thật sự thích đối thủ này. Cô thích cảm giác đối diện với một gã đàn ông và chứng minh mình là chiến binh thực thụ. Không cần thiết phải làm trò bẩn; không động thủ khi đối thủ chưa sẵn sàng - đó luôn là nguyên tắc chiến đấu của Zhang. Digor là một đối thủ đáng được tôn trọng; dẫu hai người có hai chí hướng khác nhau, dẫu trong Digor là một nửa của đầu óc xảo quyệt, ma mãnh, thì rõ ràng, anh ta vẫn luôn hành xử quân tử, đủ để nhận được một sự tôn trọng. Và với Zhang, trong một cuộc chiến, tôn trọng đối thủ nghĩa là chiến đấu hết mình. Chết dưới tay một đối thủ xứng tầm luôn là một điều đáng tự hào và gây hứng thú.

Digor chỉ đứng thẳng dậy và trơ mắt nhìn, hoàn toàn không có động thái gì sẽ ra đòn. Khi lưỡi đao của Zhang còn cách đầu anh một đoạn ngắn, Digor mới giơ tay lên. Hành động đó khiến Zhang thật sự khó hiểu; Digor định dùng tay không đỡ đao của Zhang sao? Nếu thật thế thì anh ta điên rồi! Hai bàn tay Digor xòe ra, vỗ mạnh vào nhau, kẹp thanh đao ở giữa. Digor ngửa hẳn người ra sau, xoáy mạnh tay khiến thanh đao lật nghiêng - kéo theo Zhang bắn chéo sang một góc.

Zhang đáp đất, thu đao về. Gã này thật sự là một tên quái vật điên rồ. Sức mạnh ấy ngoài khả năng tưởng tượng của loài người. Nếu thanh bảo đao này không phải được đúc từ hợp chất đặc biệt, có lẽ Digor đã bẻ gãy cả lưỡi đao rồi. Thật sự, cô có phần kinh hãi trước pha phô diễn vừa rồi của đối thủ.

*​

Bên trong tòa nhà Rubik, Kasian và Goki sau một hồi bất phân thắng bại, bắt đầu dừng lại, gằm ghè nhau, cố tìm điểm yếu của người kia.

Phía bên này, Gemma và Buffy vẫn đang trong cuộc kịch chiến. Buffy bắt đầu mất kiên nhẫn; khi mà đối diện chỉ là một phụ nữ tay không, mà hắn thì không đủ sức để khống chế. Thậm chí, Buffy đã vài lần nhận đòn đau điếng từ cánh tay Corundias kỳ lạ của Gemma.

Ở góc cầu thang, Siren đứng im, thở dốc. Cô bé lại bắt đầu thấy khó thở; cảm giác bất an tăng lên gấp ba lần so với lúc rời khỏi đường hầm. Cũng phải, lúc này, ngay ở đây, có đến ba người Siren quan tâm - ba mảnh ghép quan trọng nhất mà cô bé còn có được trong cuộc đời mình; nếu họ có mệnh hệ nào, Siren nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi. Điều đáng sợ hơn nữa, là Siren bắt đầu không còn nhìn rõ được; cặp mắt trắng dã tạo nên một khoảng mờ đục, lờ nhờ, khó chịu.

- Chào bảo bối!

Giọng nói sát sau lưng khiến Siren giật mình quay lại. Cặp mắt đã không còn nhìn thấy gì, nhưng Siren chắc chắn, giọng nói ấy là của Blue. Siren đưa tay ra trước, huơ mạnh, cố để Blue không thể đến gần mình. Nhưng rồi, cô bé bất lực gục xuống, khi một mũi kim cắm phập vào cổ, bơm nhanh thứ dung dịch lành lạnh ghê người.

- Siren! - Gemma hét lớn.

Sau tiếng hét, Gemma nghiến răng, gạt Buffy sang, lao thẳng về phía Siren đang gục vào tay gã quái vật tay sai của Blue. Nhưng chỉ được vài bước, Gemma cũng gục tiếp, sau tiếng “hự” phát ra bởi chiếc chùy dộng thẳng vào lưng.

Goki cũng đã phát hiện ra vấn đề. Anh vung mạnh tay về phía gã quái vật đang bế Siren đi theo Blue. Mũi tên gián bắn nhanh đến, vây lấy tên quái vật. Thêm một cái phẩy tay nữa, một hàng rào gián chắn giữa Blue và gã quái vật đang giữ Siren. Sau lưng Goki, Kasian lao đến, vung nắm đấm; nhưng Goki đã phản xạ tức thời - vung tay ra sau, đáp trả bằng một “mũi tên gián” khác về phía Kasian.

- Khốn kiếp! - Kasian chửi thề.

Sau câu chửi, Kasian rùng mình, hóa thân thành con chó trắng khổng lồ, vẫn chồm thẳng đến vồ lấy Goki. Nhưng đàn gián đã xòe tròn, như một tấm khiên, chắn đường hắn lại. Rồi ngay lập tức, đàn gián bám vào Kasian, luồn lách qua mớ lông rậm, bắt đầu cắn xé khiến Kasian phải dừng đòn với Goki, vùng vẫy, cố xua đuổi đàn côn trùng đáng ghét trên người mình đi. Và cho dù có không xua chúng đi được, Kasian vẫn nhất định giữ chân Goki để đi đến cùng cuộc chiến riêng giữa hai người.

Có vẻ như Blue nhất định đạt bằng được mục đích; ông đưa tay ra hiệu, đám quái vật tay sai đồng loạt xông lên, đánh thẳng vào bức tường gián đang chắn trước mặt. Vài tên quái vật len qua được bức tường, tiếp tục tấn công bầy gián bên này, giằng Siren ra khỏi tên quái vật đang bị đàn gián của Goki vây hãm, rời đi rất nhanh.

Trong cơn mơ màng khi thuốc của Blue khiến toàn thân tê liệt, Siren tự hỏi, tại sao mình luôn là gánh nặng cho mọi người? Có phải, ai ở cạnh mình rồi cũng sẽ phải nhận một kết cục chẳng tốt đẹp gì? Và, có phải, nếu mạnh mẽ hơn thì mình có thể tự bảo vệ bản thân, để hai ba và sư phụ không phải lo lắng quá? Siren cứ thế, bất động trên tay gã quái vật rồi lịm đi.

Đột nhiên, trần nhà rúng động mạnh, nứt toác ra. Một thân hình đồ sộ lao thẳng từ trên xuống. Tiếp sau đó là loang loáng đường đao của Zhang đuổi theo. Digor đáp rầm xuống trước mặt Blue. Mấy gã quái vật ở phía sau biến sắc. Anh ta có thể cảm nhận được Siren sao? Rõ ràng, khi nãy đã đuổi theo Zhang ra ngoài mà?!

Nhưng Digor chỉ mất vài giây để đánh giá mức độ của bọn quái vật; rồi ngay lập tức quay về phía Zhang. Lúc này, lưỡi đao đã kề sát đỉnh đầu Digor. Anh lại lần nữa vung tay lên cao, dùng hai tay kẹp lấy lưỡi đao của Zhang. Nhưng đã từng chứng kiến cảnh này một lần - cách đây cũng chỉ mấy phút - nên Zhang không còn lúng túng hay kinh hãi nữa; cô lùi một chân về sau, sẵn sàng cho chuyện đáp đất. Với t.ư thế ấy, khi đáp đất và chùn xuống, Zhang có thể tập trung toàn bộ sức vào lưỡi đao, bổ thẳng xuống và nhất định lần này không để Digor bật lưỡi đao ra nữa. Mọi thứ không như dự định của Zhang. Digor lần này chỉ giữ chặt lưỡi đao. Anh đứng bất động, trừng trừng nhìn về phía trước.

Vừa phát hiện ra điều bất thường, Zhang trợn mắt, dồn trọng lực về sau, ngửa người, cố rút đao lại. Vô ích! Hai bàn tay Digor như thể có một loại keo, bám dính lưỡi đao của Zhang. Những phần cơ thể không bị quần áo che đi của Digor xuất hiện những vết - trông như vết nứt - đỏ lự rồi chuyển sang bầm dần; thật sự, trông chúng như những cái rãnh sâu vậy. Nhưng không có vẻ “những vết nứt” ấy có thể tổn hại Digor; ngược lại, chúng giải phóng toàn bộ sức mạnh trong người anh. Digor nhìn Zhang một lúc, rồi nghiến răng, hít sâu - có vẻ anh đang cố gắng kiểm soát năng lượng trong mình - rồi hét lên một tiếng; anh kéo lưỡi đao xuống thấp thêm chút nữa - có nghĩa rất sát với đỉnh đầu anh - rồi chuyển cả tay và vai chếch sang phía phải của mình một chút. Ngay lúc đó, Digor kéo mạnh hai tay ra sau, kéo thanh đao trượt sát hông mình; và dĩ nhiên, hành động ấy cũng là kéo Zhang sát đến gần anh.

Zhang thoáng chần chừ - nên buông tay hay không? Nếu buông tay, nghĩa là cô chấp nhận buông bỏ vũ khí; nếu không, nghĩa là, cô và Digor buộc phải đánh nhau với khoảng cách gần sát. Nhưng tốc độ phản xạ của đầu óc Zhang không nhanh hơn tay chân của Digor được; anh đã kéo cô sát gần mình, rồi lật nghiêng hai bàn tay, đẩy thanh đao chệch ra. Càng thế, Zhang càng mất đà mà lao đến gần Digor. Khi đã đủ gần, không khoan nhượng, không còn suy tính đối thủ của mình thuộc giới tính nào, Digor vung một nắm đấm vào ngay cổ Zhang. Cô hộc một tiếng, mắt trợn ngược, mặt tái mét rồi đỏ lự và bầm dần đi. Không đủ không khí, Zhang lảo đảo, hai tay cứ vô thức ôm cổ, chân lùi vài bước rồi quỵ xuống.

Digor lạnh lùng nhìn Zhang, rồi ngay lập tức quay về sau. Đám quái vật - và cả Blue - tái mặt, đứng trơ ra, không động đậy nổi, cũng không phản ứng gì.

- Đưa con bé qua đây! - Digor lạnh lùng nói.

- Đứng yên đó! - Blue hét, nhưng giọng rất run. - Ngươi qua đây, ta sẽ bóp chết con bé ngay!

Gã quái vật đang giữ Siren nghe thấy thế, liền tiến lên một bước, khẽ nhấc Siren ra để Digor có thể thấy rõ ràng bàn tay hắn đang siết ngay cổ cô bé. Rồi cứ thế, Blue và đàn quái vật lùi dần, khi mà Digor cứ lững thững bước tới.

Lùi đến trước cửa thang máy, đàn quái vật vẫn đối diện Digor, nhìn trừng trừng. Cả hai bên đều biết, nếu chúng vào được thang máy, di chuyển xuống tầng hầm của Blue, coi như Digor không thể thắng nổi.

Gemma tuy lấy lại được thế cân bằng; nhưng mấy cú chùy giáng vào người khiến cô không thể di chuyển nhanh nhẹn như trước. Và nếu tình hình này không thay đổi, chắc chắn, rất sớm thôi, Gemma sẽ bại dưới tay Buffy. Nên dẫu biết tình hình Siren bên kia, cô vẫn không cách nào tiến lại gần chỗ con bé được; thôi thì đành trông cậy vào hai người cha của Siren vậy.

Goki cũng bắt đầu gặp khó khăn, khi mà Kasian bất chấp bầy gián bu kín người, cắn xé hắn. Càng như thế, Kasian càng điên cuồng và mạnh hơn. Blue giữ Siren thật sự là cơ hội lớn cho Kasian, vì rõ ràng Goki không thể nào dồn toàn bộ sức lực về phía hắn; thậm chí, anh còn không thể tập trung vào trận đấu. Toàn bộ tinh thần của Goki lúc này hướng cả về phía cửa thang máy - vẫn đang đóng im lìm.

Thang máy không hoạt động rồi! Blue và đàn quái vật đã đợi vài phút, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cửa thang máy sẽ mở để đón bọn chúng. Bên trái hành lang là Goki và Kasian; bên phải là Gemma và Buffy; còn trước mặt Blue, cách một đoạn rất gần là Digor. Blue tự hiểu, rời khỏi chỗ này, thì cơ hội duy nhất là lại uy hiếp Siren để Digor phải tránh đường, rồi lên tầng, vào phòng làm việc của Zhang, sử dụng thang máy riêng của cô ấy. Ngặt nỗi, lối đi ấy là cầu thang bộ - có nghĩa, sẽ mất đến hai gã quái vật khênh xe lăn cho Blue; mà đám quái vật này ngoài cái thây xù xì gớm ghiếc, có chút sức mạnh hơn người thì chẳng còn gì; thực chất phải nói, chúng cực kỳ ngu si. Di chuyển khỏi đây theo cách đấy, thoát khỏi Digor - với một nửa là kẻ có đầu óc siêu việt - có lẽ là chuyện không tưởng nhất trên đời. Nhưng đấy là cơ hội duy nhất có thể thoát. Thế nên, tỷ lệ thành công có thấp đến mấy, Blue vẫn phải thử thôi.

Và thế là Blue hành động đúng như dự tính trong đầu. Digor dĩ nhiên buộc phải lùi chếch sang nhường đường khi thấy mấy ngón tay gã quái vật siết chặt hơn vào cổ Siren. Nhưng Digor tay không sẽ phải nhường, còn Goki thì chắc chắn không.

Bên này, không quan tâm đến những cú vồ của Kasian nữa, Goki quay hẳn sang phía Siren, vung mạnh tay. Loạt “đạn gián” bắn điên cuồng đến, với tốc độ chóng mặt. Rồi chúng xòe tròn, bám rít lấy mấy ngón tay của gã quái vật, cùng lúc cắn vào. Gã quái vật buộc phải buông tay; ngay lập tức, đàn gián vây kín cơ thể Siren, đáp xuống đất. Hai gã khênh xe lăn cho Blue cũng buông tay khi đàn gián lao đến. Blue rú lên vài tiếng, khi cả thân hình đập mạnh xuống mấy bậc thang, rơi trượt, lăn vòng. Tiếng rú cuối cùng kéo dài, khi cả cơ thể Blue bị ghim chặt vào thanh sắt - từng là tay vịn cầu thang bị Digor bứt ra ban nãy. Digor thậm chí không buồn nhìn đến Blue, vội vàng cúi xuống, bế Siren lên.

Bên này, khi không còn đàn gián hỗ trợ, Goki lại quay hẳn về phía Siren, nên Kasian quá dễ dàng để tìm thấy điểm sơ hở mà tấn công. Một cú vồ đủ mạnh để đè Goki nằm rạp xuống sàn; một cú táp đủ mạnh để tạo ra mấy vết hõm sâu hoắm trên vai Goki. Goki cũng rú lên đau đớn, nhưng toàn thân bị con chó trắng khổng lồ đè giữ, nên anh không thể làm gì hơn ngoài nằm im chịu đựng.

Digor liếc qua chỗ Goki, rồi nhìn xuống Siren vẫn bất tỉnh trên tay mình. Thoáng chần chừ, anh đặt Siren nằm xuống đất, rồi búng mạnh mình đến, bổ thẳng nắm đấm vào giữa lưng con chó trắng khổng lồ. Kasian hự một tiếng, rồi phải lăn mình sang bên, tránh cú đòn tiếp theo. Digor cúi hẳn xuống, kéo Goki đứng dậy. Hai bên nhìn nhau, gằm ghè.

Không gian bên trong tòa nhà Rubik thêm lần nữa rung lắc dữ dội. Goki biến sắc nhìn lên. Trên đó, Zhang đang bổ chúi người xuống, chĩa thẳng lưỡi đao về phía anh và Digor. Cô biết, để có được sức mạnh như ban nãy, Digor cần một khoảng thời gian để tập trung tuyệt đối. Nếu đã thế, cô sẽ không cho anh ta lấy một giây rảnh rỗi nào.

Quả đúng như dự tính của Zhang, Digor không thể đưa tay đỡ nữa; anh buộc phải kéo Goki sang bên, tránh đòn. Nhưng tay chân anh giờ không thể nhanh hơn lưỡi đao của Zhang nữa rồi. Cô lắc nhẹ tay, lưỡi đao nghiêng sang một bên, chồm về phía Digor và Goki. Khi Zhang đáp xuống, cũng là lúc cánh tay lia mạnh, tạo một tiếng “roẹt” rất dài, cắt một đường sâu hoắm trên tay Digor rồi sang cả tay Goki.

Goki rít lên một tiếng, nhưng không phải vì đau; anh lách người khỏi tay Digor, khua hai tay thành vòng tròn. Một “chiếc khiên gián” xuất hiện, quay tròn trước mặt anh và Digor. Rồi, Goki quay sang Digor, gật đầu ra hiệu. Digor thở dài; anh biết, Goki không dễ dàng gì với suy nghĩ hy sinh đồng đội gián của mình. Rồi, Digor bước nhanh tới, tung mạnh hai cú đấm vào “chiếc khiên gián” trước mặt.

“Chiếc khiên gián” bắn mạnh về phía trước - giờ là hình thù của hai nắm tay khổng lồ. Bên này, Zhang cũng rít lên, thu đao về, khua mạnh, chém ngang hai “nắm đấm gián”; nhưng cô chỉ có thể khiến chúng lìa ra một chút rồi lại ráp vào ngay. Cũng khá nhiều gián chết, rơi xuống, nhưng “nắm đấm gián” vẫn lớn khổng lồ và vẫn lao đến với tốc độ kinh hoàng. Zhang nhận hai đấm vào bụng, văng ra xa, dội thẳng vào tường.

Buffy nhìn thấy cảnh tượng ấy thì rời khỏi cuộc chiến với Gemma, chạy về phía Zhang. Lúc này, Goki lại điều khiển đàn gián thành một bàn tay xòe rộng, chụp xuống Zhang - vẫn chưa thể đứng lên. Buffy tung chùy thẳng về đàn gián; nhưng chúng như những kẻ cảm tử vậy - con chết chấp nhận chết, con sống vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình. Chiếc chùy băng qua đàn gián, đập thẳng vào tường; những mảnh tường vỡ bắn ra tung tóe. Buffy tiếp tục như thế nhiều lần, nhưng đàn gián vẫn tấn công Zhang.

Zhang gồng mình đứng dậy, gầm lên; toàn bộ gián trên cơ thể cô văng ra tung tóe. Không con nào xác còn nguyên cả! Tất cả mọi người đều sững sờ trước chuyện vừa xảy ra. Zhang có thể dùng nội lực theo cách ấy sao? Rồi, hốt nhiên, Zhang bật cười. Tiếp sau tràng cười ấy là vệt đao loang loáng. Tất cả mọi người đều phải tìm thứ gì đấy để bám trụ, hoặc phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đứng vững được.

Goki thật sự không hiểu; tại sao Digor lại đứng yên khi thanh đao của Zhang đang bắn thẳng về phía hai người? Rõ ràng, với đường đao ấy, anh và Digor không thể nào tránh được. Như để trả lời Goki, Digor sau một phút đứng yên bất động, bất thình lình chạy thẳng về phía trước. Được vài bước, anh nghiêng người, đạp chân lên tường, chạy lên cao; rồi hai tay đấm thẳng vào trần nhà.

- Anh điên rồi! - Goki rú lên.

Sau tiếng rú, Goki phải thở thật chậm để kiểm soát cơn đau từ vết thương; rồi anh dùng toàn bộ sức lực, huy động gián về làm khiên che chắn cho Siren.

- Xin lỗi! - Goki nói trong tận cùng đau khổ.

Chưa khi nào anh nghĩ mình sẽ hy sinh những đồng đội gián của mình thế này. Nhưng cú đấm của Digor đã sập toàn bộ trần nhà, phủ những khối bê tông nặng trịch xuống, chặn hẳn đường đi của thanh trường đao.

Gemma cũng đã lao đến chỗ Siren, nhưng không thể nào với tay chạm được vào cô bé khi từng mảng bê tông cứ trút xuống gần đấy. Digor đáp xuống, tái mặt thật sự. Không phải anh không tính đến nguy cơ này; nhưng anh không hay biết việc đàn gián tự ý dời Siren đi chỗ khác. Nếu đúng với tính toán của anh, cô bé nhất định phải ở khu vực an toàn. Nhưng giữa một cuộc hỗn chiến thế này, khi Siren bất tỉnh, đàn gián theo yêu cầu của Goki từ đầu - cứ thấy nguy cơ thì phải di chuyển cô bé đi. Anh điên cuồng lao vào đống đổ nát - nơi có đầy xác gián và cả những con gián còn sống đang tỉ mẩn chui vào tìm Siren - dùng tay không bới tung mọi thứ lên.

Trần nhà sụp xuống, kéo theo những mảng tưởng lớn sát bên sụp theo. Rồi làm nứt toác cả tầng. Zhang đứng yên, nhìn lên những vết nứt chạy dọc các bức tường, lắng nghe tiếng đất đá; toàn bộ cơ ngơi này, do một tay cô dựng lên suốt bao năm qua, giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nắm tay đang siết chặt của Zhang buông lỏng. Vậy là kết thúc sao? Zhang đứng yên thêm lát nữa, rồi đột nhiên xoay người, tiến thẳng về phía cửa thoát hiểm dẫn xuống tầng dưới. Buffy và Kasian tuy có phần khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Goki và Gemma cũng bắt đầu dùng tay đỡ những phiến bê tông lên. Đàn gián len lỏi vào mọi ngóc ngách có thể; nhưng khi trở ra, chúng đều quẹp râu buồn bã. Không thể nào - Goki nghĩ - cho dù Siren có chết, thì đàn gián cũng đã phải nhìn thấy và báo tin; thái độ đấy, rõ ràng chúng không nhìn thấy gì cả.

Bất thình lình, đống đất đá nổ tung, hất cả Digor, Goki và Gemma qua một bên.

- Siren?! - Cả ba đồng thanh.

Đứa bé gái với cả hai mắt đều xanh thẫm, cùng mái tóc xù bông đứng lặng lẽ giữa đống đất đá. Toàn thân cô bé phủ lớp vảy xanh bạc. Siren lạnh lùng nhìn về phía Digor, Goki và Gemma.

Digor cúi xuống, nhìn miếng vảy ghim trên người; anh không ngờ con bé lại tấn công mình và Goki như vậy. Digor đứng thẳng dậy, chầm chậm tiến lại gần Siren.

- Đừng chạm vào con bé! - Gemma hét lớn.

Thật sự, cô nhận ra chuyện Siren tấn công Digor và Goki trước cả khi hai người họ phát hiện. Có lẽ, sau cuộc chiến, ai cũng bị thương rồi, nên cơn đau từ những chiếc vảy Siren bắn đến khiến họ không kịp hiểu đó là cô bé tấn công mình. Gemma thì nhận ra. Việc một người rắn thức tỉnh, dĩ nhiên Gemma là người biết rõ nhất; cô chỉ không hiểu, tại sao Siren lại chọn vào con đường ma rắn. Một người rắn, khi cả hai mắt đều chuyển về cùng một màu, nghĩa là, họ đã nhập ma. Những người đó, hoặc chịu một đả kích lớn, hoặc quá nôn nóng muốn có sức mạnh mà bẻ gãy tiến trình thức tỉnh, tạo ra con đường ma rắn rồi đi vào. Ma rắn sở hữu sức mạnh vượt trội, nhưng mất đi tri thức, không thể nhận diện bạn bè - có nghĩa, tất cả đều là kẻ thù.

Siren như đã chọn được mục tiêu; dĩ nhiên rồi, Goki vẫn nằm đó, còn Digor đã đứng dậy, tất nhiên anh sẽ trở thành kẻ thù của cô bé. Siren lao thẳng về phía Digor; hai bàn tay như hai lưỡi đao, liên tiếp đâm thẳng về phía Digor.

Digor chỉ có thể tránh né, chẳng làm gì khác được. Anh bị cô bé dồn đến gần đống đổ nát. Dưới đất, cạnh đó là xác Blue bị thanh sắt xuyên ngược lên, đất đá lấp mất hai chân tật nguyền. Siren búng mạnh người lao lên; Digor nghiêng người tránh. Anh thất kinh khi nhận ra Siren vẫn điên cuồng chồm đến, bổ thẳng người về phía thanh sắt đang chĩa ra từ xác Blue. Digor thở mạnh ra, với tay túm lấy Siren. Ngay khoảnh khắc ấy, cặp mắt xanh thẫm của Siren ánh lên một cách kỳ lạ; rồi ngay lập tức, cô bé nghiêng người, xiên thẳng bàn tay vào lồng ngực Digor.

Siren cảm nhận hơi nóng nơi bàn tay mình; nhưng không có tiếng rên la nào cả. Cô bé ngạc nhiên nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn hết mực âu yếm dành cho mình. Có thứ gì đó rất quen thuộc. Siren ngẩn người giây lát, loáng thoáng những hình ảnh xưa cũ hiện lên trong đầu cô bé. Siren rụt nhanh tay lại, ôm chặt lấy đầu. Đôi mắt xanh thẫm dần trở nên trong suốt.

Digor đặt Siren xuống đất rồi cũng khuỵu xuống. Vết thương trên ngực quá sâu; anh thật sự rất đau. Nhưng nỗi đau đớn về thể xác không là gì so với cảm giác trong lòng Digor lúc này; anh không muốn mất Siren, không muốn con bé trở thành như thế. Anh muốn Siren của anh mãi mãi ngây thơ, trong sáng như ngày nào. Có lẽ, lúc này, Digor cũng đã hiểu, tại sao Siren lại thành ra như thế.

Siren nhìn chằm chằm Digor, nghe ngực trái của mình đau buốt khi ánh mắt chạm phải vết thương trên ngực anh. Digor ngẩng lên, mỉm cười, đưa tay ra trước mặt. Khi đến gần Siren, bàn tay từ từ cong lại, chỉ còn chìa ra hai ngón. Siren lặng im thêm lát nữa, rồi run rẩy đưa tay ra, đặt hai ngón tay nhỏ xíu của mình lên hai ngón tay của Digor, tạo thành hình dấu thăng. Khóe môi Siren run lên khe khẽ, tạo thành một vệt cười ai oán.

- Ba! - Siren lẩm bẩm rồi ngất xỉu.

Digor ôm Siren vào lòng, khẽ siết chặt. Nhưng khi Goki và Gemma tiến lại gần, Digor đột ngột đứng phắt dậy, nói nhanh.

- Rời khỏi đây, ngay!

Sau câu nói của Digor, cơn chấn động kinh hoàng ập đến. Lúc này, không phải chỉ gian phòng này, mà cả tòa nhà Rubik đang rung lắc điên cuồng. Phải thôi, Zhang nhất định không để tổ chức của mình sụp đổ dưới tay ai cả; tự cô sẽ phá nát, nếu không còn cơ hội giữ cho nó vẹn nguyên.

Gemma gật đầu với Digor, rồi đưa tay ra đỡ Goki; nhưng Goki không có vẻ gì sẽ cùng họ bước ra ngoài; anh thậm chí có vẻ tránh tay cô.

- Đi với chúng tôi! - Digor bình thản nói. - Đây đâu còn là nhà của anh nữa?!

Goki thoáng bất ngờ; anh đưa mắt nhìn Digor rồi nhìn sang Siren. Anh hít sâu một hơi, đưa tay quàng qua vai Gemma, tựa hẳn vào cô rồi di chuyển theo sau Digor.

Mùi thuốc nổ xộc mạnh đến sau âm thanh rền vang và cơn rung lắc dữ dội. Khốn kiếp - Goki nghĩ thầm - Zhang đã kích nổ cả tòa nhà. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Goki kéo Gemma dừng lại chỗ bức tường bị Zhang xẻ toang ra lúc giao chiến với Digor.

- Digor! - Goki gọi. - Anh và Gemma bám vào tôi.

- Anh điên à? - Digor cau rịt mày. - Bị thương như thế, đỡ không nổi đâu!

- Một đoạn ngắn thôi mà! - Goki nhếch môi cười. - Nếu không, sẽ không kịp mất.

Thêm một tiếng nổ nữa, thêm một cơn rung lắc. Digor và Gemma đành theo lời Goki. Digor một tay ôm siết Siren vào lòng, tay còn lại ôm sát phần hông của Goki. Gemma cũng ôm phần hông Goki, để phần vai anh được tự do. Từ hai bả vai, đôi cánh mỏng màu nâu từ từ xuất hiện. Goki hít sâu, nghiến chặt răng, tung cánh bay ra ngoài…

Toàn bộ tòa nhà Rubik sang trọng đổ sụp xuống ngay sau lưng họ.

- Nhảy! - Goki hét.

Dẫu biết nguy hiểm cho Goki, nhưng Digor và Gemma vẫn phải làm theo. Cả hai ngay lập tức rời tay khỏi người anh, đáp xuống. Việc di chuyển của Digor và Gemma càng khiến Goki mất đà; cơ thể anh chao đảo rồi cũng rơi uỳnh xuống, lăn vài vòng.

Trước tòa nhà Rubik, đoàn người nhốn nháo chạy, cố tìm đường thoát thân. Tiếng chân cùng tiếng la hét tạo thành một mớ hỗn độn inh tai.

Digor ôm chặt Siren, đứng nhanh dậy, chờ đợi. Gemma tiến nhanh về phía Goki, đỡ anh dậy. Rồi họ hòa vào dòng người, nhanh chóng rời đi, bỏ lại tòa nhà Rubik sau lưng giờ chỉ còn là một đống đổ nát.

***​

Bên trong tòa nhà Rubik, đất đá đổ xuống khiến bụi giăng mù mịt. Âm thanh thều thào, yếu ớt vang lên - là một bài đồng dao.

Blue ngừng hát, đưa mắt nhìn quanh. Ông thật sự cũng thấy tiếc khi nơi này bị phá hủy; nhưng có lẽ thế cũng tốt, vì Blue không tin có ai khác sẽ làm tiếp được những phần việc dang dở của mình.

Cơn đau từ vết thương nhói lên ở mỗi lần Blue hít thở. Chua chát thật, lẽ ra, nên để ông chết ngay khi bị xuyên qua; nhưng có lẽ, sau tất cả mọi thứ, Blue không được quyền ra đi nhẹ nhàng như thế. Ông phải tỉnh lại, phải nhìn thấy nơi dung chứa những thí nghiệm tàn ác của mình sụp xuống. Ông phải là người cuối cùng chứng kiến giây phút sụp đổ này.

Blue cho mình cơ hội cuối cùng được hát bài đồng dao kỷ niệm ấy - bài hát mà cha đã hát cho ông nghe đến tận hơi thở cuối cùng. Bài hát đã thôi thúc ông phải nghiên cứu để đem cha quay trở lại. Lẽ ra, chỉ còn một bước nữa thôi; phải, chỉ một bước nữa là Blue đã có thể gặp lại cha - trong một hình hài khác, khỏe mạnh hơn.

Ông đã thất bại. Ông đã không làm được thứ mà ông phải làm. Nhưng Blue không bao giờ thừa nhận mình sai, kể cả lúc này, khi chỉ còn vài giây để sống. Tình yêu không bao giờ là tội lỗi. Nếu tiêu diệt cả thế giới này, để nhìn thấy cha lại một lần, để được nghe cha hát bài đồng dao ấy, Blue cũng cam lòng. Ông bật cười, cơn đau thít mạnh khiến ông ngạt thở. Ngu ngốc thật, nếu muốn gặp cha, chỉ cần chọn cách này mà?! Blue bình thản nhắm mắt lại, đợi chờ bàn tay cha chìa ra đón…

***​

Zhang đứng nhìn tòa nhà sụp hẳn xuống - lạnh lùng, không cảm xúc. Lời của Kasian ban nãy khiến Zhang có chút nghĩ suy; có nên đem Goki ra không?! Cô không nghĩ mình sẽ trọng dụng Goki nữa, nhưng Kasian nói không sai - Goki không phải kẻ phản bội, chỉ là, anh ta đã đặt tình cảm vào nhầm phe. Cũng chính Kasian, trên đường trở ra đã nhắc cô về một điều - một bí mật mà cô đã quên mất; rằng năm ấy, nếu không phải cô ra lệnh cho Blue cứu Goki bằng cách tiêm dung dịch vào người anh, thì hôm nay, Goki không có mạng để đối đầu với cô. Quả thật, cơ hội nếu Goki biết toàn bộ sự thật về khoảng thời gian cô đã hy sinh rất nhiều thuộc hạ, tiền bạc, công sức để nghiên cứu ra thuốc phù hợp với cơ thể anh…, chắc chắn, Goki càng không bao giờ phản bội cô. Nghĩ đến đây, Zhang chẹp miệng; cô thấy tiếc khi Goki không thể dùng liều lượng cao nhất để có thể phát huy hết sức mạnh của mình; bởi điều ấy chắc chắn sẽ giết chết anh. Giá mà, cô có thể giúp anh phát huy toàn bộ sức mạnh, thì thế giới này sẽ được đón nhận một tuyệt phẩm.

Zhang không nghĩ mình trách giận Goki. Cô chỉ tiếc là anh đã để tình cảm lấn át mọi thứ. Cô không quay trở lại cứu Goki, không phải vì mong anh bỏ mạng trong ấy; trái lại, là cô tôn trọng anh, để anh đi trên con đường mà chính anh đã lựa chọn.

- Chủ nhân, Rubber đã ra ngoài chưa? - Buffy thắc mắc.

- Rồi! - Zhang lạnh lùng trả lời. - Rubber đang đợi chúng ta. Đi thôi!

- Đi đâu, thưa chủ nhân? - Buffy không giấu được vẻ hoang mang.

Zhang quay lại, nhìn Kasian và Buffy, mỉm cười.

- Về nhà!
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top