Rồi Athos chuyển phắt sang đề tài khác, và nói:
- Nhân tiện, xin cảm ơn cậu về con ngựa mà cậu đã mang đến cho tôi.
- Có hợp với anh không? - D' Artagnan hỏi.
- Hợp, nhưng đó không phải là một con ngựa dai sức.
- Anh nhầm rồi. Tôi đã cưỡi nó chạy mười dặm trong một tiếng rưỡi đồng hồ mà cứ như thể mới chạy vòng quanh quảng trường Saint-Sulpice ấy.
- Thế à? Thế thì cậu làm cho tôi tiếc mất rồi.
- Tiếc cái gì?
- Tiếc vì tôi bán nó mất rồi.
- Thế là thế nào?
- Là thế này. Sáng nay tôi thức dậy lúc sáu giờ, cậu vẫn ngủ như chết, tôi chả biết làm gì, tôi vẫn còn ngẩn ngơ về việc quá chén của chúng ta hôm qua, tôi bèn đi xuống đại sảnh và thấy một trong hai người Anh đang mặc cả mua một con ngựa với người lái ngựa, ngựa của hắn bị chết hôm qua vì bị trúng gió.
- Tôi lại gần hắn và vì thấy hắn đang trả một trăm đồng vàng con tuấn mã màu tía. Tôi bảo hắn: "Này nhà quý tộc, tôi cũng có một con muốn bán".
- Và còn rất đẹp nữa - hắn nói - tôi thấy hôm qua rồi, người hầu của bạn ông đang dắt nó.
- Ông thấy nó đáng một trăm chứ?
- Vâng và ông muốn bán cho tôi với giá ấy à?
- Không, tôi chơi bạc nó với ông.
- Ông chơi bạc với tôi?
- Đúng.
- Chơi loại gì?
- Xúc xắc. Nói sao làm vậy, và tôi mất con ngựa, à nhưng mà, - Athos tiếp tục tôi đã gỡ lại được bộ đồ trang sức trên mình ngựa.
D' Artagnan tỏ ra rất bực.
- Trái ý cậu lắm à? - Athos nói.
- Chứ sao, tôi thú thật với anh - D' Artagnan nói tiếp - Con ngựa đó là để chúng ta nhận ra nhau khi xung trận, đó là một tín vật, một kỷ niệm. Athos, anh sai rồi.
- Ôi, bạn thân mến, cậu hãy ở vào địa vị tôi - người lính ngự lâm nói tiếp - tôi buồn muốn chết, thêm nữa, tôi thề danh dự đấy, tôi không thích ngựa Anh. Mà nếu chỉ để nhận ra nhau thôi thì cái yên là đủ, nó có thể nhận ra lắm chứ. Còn con ngựa, ta sẽ tìm một cớ gì đó để biện giải cho việc nó biến mất. Mà đếch gì! Nó chết, ngựa nào mà chả chết, cứ coi như con của tôi bị chết vì xổ mũi hoặc lở loét
D' Artagnan vẫn cau có.
- Điều đó làm tôi áy náy lắm - Athos tiếp tục - vì cậu quan tâm đến những con vật ấy đến thế, vì tôi đã kể hết chuyện đâu.
- Thế anh còn làm những gì nữa?
- Sau khi đã mất con ngựa của tôi, chín điểm thua mười, cậu thấy ức không, tôi bèn nảy ra ý nghĩ chơi con của cậu
- Ờ, nhưng tôi mong mới chỉ dừng lại ở ý nghĩ của anh thôi.
- Không đâu, tôi thực hiện ngay lúc ấy
- À! Hay thật đấy! - D' Artagnan kêu lên lo lắng.
- Tôi chơi và thua.
- Thua con ngựa của tôi?
- Con của cậu, bẩy chọi tám, thua có một điểm… Cậu biết câu ngạn ngữ …
- Athos, tôi xin thề là anh không tỉnh rồi!
- Bạn thân mến, đấy là hôm qua, khi tôi kể cho cậu nghe những chuyện vớ vẩn, tôi phải nói như vậy, chứ không phải sáng nay. Tôi thua hết cả ngựa lẫn yên cương.
- Thế thì ghê tởm quá?
- Khoan đã nào cậu đã nghe hết đâu. Tôi sẽ là một tay chơi sành sỏi nếu tôi không cay cú, nhưng tôi lại cay cú, giống như khi tôi uống ấy, tôi cũng cay cú…
- Nhưng làm sao anh còn chơi nổi nữa, anh có còn cái gì đâu?
- Có chứ? Có quá đi chứ, anh bạn ạ! Chúng ta vẫn còn cái nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay cậu mà tôi đã thấy hôm qua.
- Cái nhẫn kim cương này ư? - D' Artagnan kêu lên và đưa tay giữ chặt lấy cái nhẫn.
- Và vì tôi là kẻ sành chơi, và cũng đã từng có mấy chiếc trong tài sản riêng, tôi ước lượng nó phải có giá một nghìn đồng vàng.
D' Artagnan chết điếng người vì kinh hãi nghiêm nghị nói:
- Tôi hy vọng anh chưa động gì đến chiếc nhẫn kim cương của tôi đấy chứ?
- Trái lại đấy, bạn ơi. Chiếc nhẫn kim cương là tài sản duy nhất của chúng ta. Với nó, tôi có thể gỡ lại được yên cương, ngựa, và thêm nữa, tiền lộ phí
- Athos, anh làm tôi run lên đây này? - D' Artagnan kêu lên.
- Vậy là tôi nói về cái nhẫn kim cương với con bạc của tôi. Hắn cũng đã để ý thấy cái nhẫn. Mà quỷ ạ, cậu đeo ở ngón tay cậu một ngôi sao trên trời lại muốn người ta không chú ý ư? Không thể được?
- Nói nốt đi, ông bạn quý, nói nốt đi! - D' Artagnan nói- Bởi vì thề danh dự đấy! Với sự bình tĩnh của anh, anh làm tôi chết mất đấy?
- Thế là chúng tôi chia cái nhẫn kim cương ra làm mười phần, mỗi phần một trăm đồng vàng.
- À anh định đùa và thử tôi đấy à? - D' Artagnan nói, mà cơn giận bắt đầu túm lấy tóc chàng giống như thần Minéc túm lấy Akin trong Iliát
- Không, tôi không đùa đâu, mẹ kiếp! Tôi chỉ muốn biết cậu sẽ ra sao trong tình cảnh ấy thôi? Đã mười lăm ngày tôi không được giáp mặt ai và cứ ở đó đàm đạo với những chai rượu cho đến trì độn người đi.
- Đó không phải là lý do đem nhẫn kim cương của tôi ra chơi bạc, thế đó! - D' Artagnan vừa trả lời vừa nắm chặt tay lại, thần kinh co giật bắn người lên.
- Vậy cậu, nghe nốt đã. Mười phần, mỗi phần một trăm đồng vàng, mỗi phần chơi làm mười ván, không chơi gấp thiếc để gỡ, mười ba ván tôi thua tất. Mười ba ván, con số 13 luôn luôn xúi quẩy với tôi, đó là ngày mười ba tháng bẩy mà…
- Mẹ kiếp! - D' Artagnan la lên và đứng lên khỏi bàn, chuyện lúc này khiến chàng quên cả chuyện đêm qua.
- Kiên nhẫn nào - Athos nói - tôi có một kế hoạch. Tên người Anh là một tay độc đáo, sáng nay tôi thấy hắn trò chuyện Grimaud, và Grimaud báo với tôi là hắn đề nghị với Grimaud phục vụ hắn. Tôi đánh luôn với hắn bằng Grimaud và cũng chia Grimaud ra làm mười phần
- Trời, lại còn thế nữa? - D' Artagnan không giữ nổi phá lên cười.
- Chính bản thân gã Grimaud, cậu hiểu không nào? Và với mười phần của Grimaud mà tất cả cũng chưa đáng một đucatông vàng tôi gỡ lại cái nhẫn kim cương. Giờ thì cậu thử nói xem lòng kiên nhẫn có phải là một đức hạnh không?
- Thật tình, tôi chỉ thấy quái gở! - D' Artagnan đã khuây khỏa, vừa nói vừa ôm bụng cười.
- Cậu hiểu chứ, thấy mình đang vận đỏ, tôi lại chơi tiếp ngay bằng nhẫn kim cương.
- Ôi quỷ sứ! - D' Artagnan nói và lại sa sầm mặt lại.
- Tôi đã gỡ lại được yên cương của cậu, rồi ngựa của cậu rồi yên cương của tôi, ngựa của tôi, rồi lại thua. Tóm lại tôi lấy lại được yên cương của cậu, rồi của tôi. Đó, bây giờ chúng ta chỉ có thế. Đó là một ván chơi tuyệt đẹp, vì vậy tôi dừng ở đó thôi.
D' Artagnan thở phào như thể người ta vừa cất bỏ cả cái lữ quán này đè lên ngực chàng.
- Rốt cuộc, tôi vẫn còn nhẫn kim cương chứ? - D' Artagnan rụt rè hỏi.
- Nguyên si! Bạn thân mến ạ. Thêm nữa là những bộ yên cương của con chiến mã của cậu và của tôi.
- Nhân tiện, xin cảm ơn cậu về con ngựa mà cậu đã mang đến cho tôi.
- Có hợp với anh không? - D' Artagnan hỏi.
- Hợp, nhưng đó không phải là một con ngựa dai sức.
- Anh nhầm rồi. Tôi đã cưỡi nó chạy mười dặm trong một tiếng rưỡi đồng hồ mà cứ như thể mới chạy vòng quanh quảng trường Saint-Sulpice ấy.
- Thế à? Thế thì cậu làm cho tôi tiếc mất rồi.
- Tiếc cái gì?
- Tiếc vì tôi bán nó mất rồi.
- Thế là thế nào?
- Là thế này. Sáng nay tôi thức dậy lúc sáu giờ, cậu vẫn ngủ như chết, tôi chả biết làm gì, tôi vẫn còn ngẩn ngơ về việc quá chén của chúng ta hôm qua, tôi bèn đi xuống đại sảnh và thấy một trong hai người Anh đang mặc cả mua một con ngựa với người lái ngựa, ngựa của hắn bị chết hôm qua vì bị trúng gió.
- Tôi lại gần hắn và vì thấy hắn đang trả một trăm đồng vàng con tuấn mã màu tía. Tôi bảo hắn: "Này nhà quý tộc, tôi cũng có một con muốn bán".
- Và còn rất đẹp nữa - hắn nói - tôi thấy hôm qua rồi, người hầu của bạn ông đang dắt nó.
- Ông thấy nó đáng một trăm chứ?
- Vâng và ông muốn bán cho tôi với giá ấy à?
- Không, tôi chơi bạc nó với ông.
- Ông chơi bạc với tôi?
- Đúng.
- Chơi loại gì?
- Xúc xắc. Nói sao làm vậy, và tôi mất con ngựa, à nhưng mà, - Athos tiếp tục tôi đã gỡ lại được bộ đồ trang sức trên mình ngựa.

D' Artagnan tỏ ra rất bực.
- Trái ý cậu lắm à? - Athos nói.
- Chứ sao, tôi thú thật với anh - D' Artagnan nói tiếp - Con ngựa đó là để chúng ta nhận ra nhau khi xung trận, đó là một tín vật, một kỷ niệm. Athos, anh sai rồi.
- Ôi, bạn thân mến, cậu hãy ở vào địa vị tôi - người lính ngự lâm nói tiếp - tôi buồn muốn chết, thêm nữa, tôi thề danh dự đấy, tôi không thích ngựa Anh. Mà nếu chỉ để nhận ra nhau thôi thì cái yên là đủ, nó có thể nhận ra lắm chứ. Còn con ngựa, ta sẽ tìm một cớ gì đó để biện giải cho việc nó biến mất. Mà đếch gì! Nó chết, ngựa nào mà chả chết, cứ coi như con của tôi bị chết vì xổ mũi hoặc lở loét

D' Artagnan vẫn cau có.
- Điều đó làm tôi áy náy lắm - Athos tiếp tục - vì cậu quan tâm đến những con vật ấy đến thế, vì tôi đã kể hết chuyện đâu.
- Thế anh còn làm những gì nữa?
- Sau khi đã mất con ngựa của tôi, chín điểm thua mười, cậu thấy ức không, tôi bèn nảy ra ý nghĩ chơi con của cậu

- Ờ, nhưng tôi mong mới chỉ dừng lại ở ý nghĩ của anh thôi.
- Không đâu, tôi thực hiện ngay lúc ấy

- À! Hay thật đấy! - D' Artagnan kêu lên lo lắng.
- Tôi chơi và thua.
- Thua con ngựa của tôi?
- Con của cậu, bẩy chọi tám, thua có một điểm… Cậu biết câu ngạn ngữ …

- Athos, tôi xin thề là anh không tỉnh rồi!
- Bạn thân mến, đấy là hôm qua, khi tôi kể cho cậu nghe những chuyện vớ vẩn, tôi phải nói như vậy, chứ không phải sáng nay. Tôi thua hết cả ngựa lẫn yên cương.
- Thế thì ghê tởm quá?
- Khoan đã nào cậu đã nghe hết đâu. Tôi sẽ là một tay chơi sành sỏi nếu tôi không cay cú, nhưng tôi lại cay cú, giống như khi tôi uống ấy, tôi cũng cay cú…

- Nhưng làm sao anh còn chơi nổi nữa, anh có còn cái gì đâu?
- Có chứ? Có quá đi chứ, anh bạn ạ! Chúng ta vẫn còn cái nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay cậu mà tôi đã thấy hôm qua.
- Cái nhẫn kim cương này ư? - D' Artagnan kêu lên và đưa tay giữ chặt lấy cái nhẫn.
- Và vì tôi là kẻ sành chơi, và cũng đã từng có mấy chiếc trong tài sản riêng, tôi ước lượng nó phải có giá một nghìn đồng vàng.
D' Artagnan chết điếng người vì kinh hãi nghiêm nghị nói:
- Tôi hy vọng anh chưa động gì đến chiếc nhẫn kim cương của tôi đấy chứ?
- Trái lại đấy, bạn ơi. Chiếc nhẫn kim cương là tài sản duy nhất của chúng ta. Với nó, tôi có thể gỡ lại được yên cương, ngựa, và thêm nữa, tiền lộ phí

- Athos, anh làm tôi run lên đây này? - D' Artagnan kêu lên.
- Vậy là tôi nói về cái nhẫn kim cương với con bạc của tôi. Hắn cũng đã để ý thấy cái nhẫn. Mà quỷ ạ, cậu đeo ở ngón tay cậu một ngôi sao trên trời lại muốn người ta không chú ý ư? Không thể được?
- Nói nốt đi, ông bạn quý, nói nốt đi! - D' Artagnan nói- Bởi vì thề danh dự đấy! Với sự bình tĩnh của anh, anh làm tôi chết mất đấy?
- Thế là chúng tôi chia cái nhẫn kim cương ra làm mười phần, mỗi phần một trăm đồng vàng.
- À anh định đùa và thử tôi đấy à? - D' Artagnan nói, mà cơn giận bắt đầu túm lấy tóc chàng giống như thần Minéc túm lấy Akin trong Iliát

- Không, tôi không đùa đâu, mẹ kiếp! Tôi chỉ muốn biết cậu sẽ ra sao trong tình cảnh ấy thôi? Đã mười lăm ngày tôi không được giáp mặt ai và cứ ở đó đàm đạo với những chai rượu cho đến trì độn người đi.
- Đó không phải là lý do đem nhẫn kim cương của tôi ra chơi bạc, thế đó! - D' Artagnan vừa trả lời vừa nắm chặt tay lại, thần kinh co giật bắn người lên.
- Vậy cậu, nghe nốt đã. Mười phần, mỗi phần một trăm đồng vàng, mỗi phần chơi làm mười ván, không chơi gấp thiếc để gỡ, mười ba ván tôi thua tất. Mười ba ván, con số 13 luôn luôn xúi quẩy với tôi, đó là ngày mười ba tháng bẩy mà…

- Mẹ kiếp! - D' Artagnan la lên và đứng lên khỏi bàn, chuyện lúc này khiến chàng quên cả chuyện đêm qua.
- Kiên nhẫn nào - Athos nói - tôi có một kế hoạch. Tên người Anh là một tay độc đáo, sáng nay tôi thấy hắn trò chuyện Grimaud, và Grimaud báo với tôi là hắn đề nghị với Grimaud phục vụ hắn. Tôi đánh luôn với hắn bằng Grimaud và cũng chia Grimaud ra làm mười phần

- Trời, lại còn thế nữa? - D' Artagnan không giữ nổi phá lên cười.
- Chính bản thân gã Grimaud, cậu hiểu không nào? Và với mười phần của Grimaud mà tất cả cũng chưa đáng một đucatông vàng tôi gỡ lại cái nhẫn kim cương. Giờ thì cậu thử nói xem lòng kiên nhẫn có phải là một đức hạnh không?
- Thật tình, tôi chỉ thấy quái gở! - D' Artagnan đã khuây khỏa, vừa nói vừa ôm bụng cười.
- Cậu hiểu chứ, thấy mình đang vận đỏ, tôi lại chơi tiếp ngay bằng nhẫn kim cương.
- Ôi quỷ sứ! - D' Artagnan nói và lại sa sầm mặt lại.
- Tôi đã gỡ lại được yên cương của cậu, rồi ngựa của cậu rồi yên cương của tôi, ngựa của tôi, rồi lại thua. Tóm lại tôi lấy lại được yên cương của cậu, rồi của tôi. Đó, bây giờ chúng ta chỉ có thế. Đó là một ván chơi tuyệt đẹp, vì vậy tôi dừng ở đó thôi.
D' Artagnan thở phào như thể người ta vừa cất bỏ cả cái lữ quán này đè lên ngực chàng.
- Rốt cuộc, tôi vẫn còn nhẫn kim cương chứ? - D' Artagnan rụt rè hỏi.
- Nguyên si! Bạn thân mến ạ. Thêm nữa là những bộ yên cương của con chiến mã của cậu và của tôi.
). Chàng tái người đi khiến Athos đâm sợ lây, đành vui vẻ nói:
; giọng nói của anh nghe thấm thía lại du dương, và rồi, cái khó xác định trong người Athos, người luôn luôn tỏ ra thấp kém và lu mờ, cái đó chính là cái khoa học về thời lưu và về những lề thói của cái xã hội sáng giá nhất, cái thói quen của một nhà dòng dõi tự lộ ra mà không hề hay biết trong những hành động nhỏ nhặt nhất của mình.
(mình thua 1 cắc cũng méo mặt mà ăn 1 xu cũng cười hơ hớ)