1. - Sao! ông che mặt à? - Người mới đến nói với một giọng ngạc nhiên pha lẫn chút bực bội.
Cauvignac khi nhìn kỹ hơn người vừa nói với mình, không thể kềm được một cử chỉ ngạc nhiên, khiến người kia hỏi:
- Sao? ông làm sao vậy?
- Không có gì cả, thưa ông, tôi chỉ bị mất thăng bằng thôi. Nhưng hình như ông vừa ban cho tôi cái hân hạnh đã mở lời với tôi thì phải. Ông vừa nói gì nhỉ?
- Tôi hỏi tại sao ông lại che mặt?
- Câu hỏi rất thẳng thắn. - Chàng thanh niên đáp - Và tôi cũng xin thẳng thắn trả lời, tôi che mặt để ông không thấy mặt tôi.
- Thế có nghĩa là tôi biết mặt ông à?
- Có lẽ không đâu. Nhưng thấy được một lần rồi, thì sau này ông có thể nhận ra, điều mà tôi cho là hoàn toàn không cần thiết.
- Nhưng như vậy thì ông không được thành thật như tôi.
- Vâng. Nếu sự thành thật đó có thể làm hại đến tôi.
..
2. Cauvignac nói tiếp: chiến đấu cho phe phản loạn, hoặc là cho nhà vua. Không, tôi nảy ra một ý nghĩ, đó là không theo một phe nào cả. Đối với tôi, tất cả chỉ là vấn đề tùy theo tình hình. Khi tham chiến vì lợi ích của chính mình, chúng tôi bắt gặp những người thu thuế của quận đang đi từ làng này sang làng khác, góp nhặt đầy đủ túi cho Đức Hoàng thượng chừng nào lão ta chưa hái đến đồng vàng cuối cùng thì chúng tôi đi theo hộ tống lão. Và phải thú nhận rằng khi thấy các túi căng phồng tiền vàng đó, tôi rất muốn theo về phe với nhà vua. Nhưng những biến cố rối tung lộn xộn, cùng với hoạt động chống ngài Mazarin và những lời oán trách ngài công tước D'epernon mà chúng tôi nghe nổi lên khắp nơi đã khiến chúng tôi hồi tâm lại. Chúng tôi cho rằng chân lý của phe phản loạn là tốt hơn cả nên chúng tôi cuồng nhiệt ủng hộ họ. Viên thu thuế chấm dứt chuyển công vụ của mình khi vào căn nhà nhỏ biệt lập mà ông thấy đằng kia, phía sau rặng liễu và bạch dương.
Người đứng tuổi lẩm bẩm - Có. tôi có thấy.
- Chúng tôi rình lúc lão đi ra, chúng tôi đi theo lão như đã làm từ năm ngày qua. Chúng tôi cùng theo lão ta xuống thuyền qua sông, và khi ra đến giữa sông, chúng tôi trình bày cho lão ta biết sự hồi tâm của chúng tôi về mặt chính kiến. Và với một thái độ hết sức lịch sự. chúng tôi khuyên dụ lão ta nên trao lại cho chúng tôi món tiền mà lão đang giữ. Lão ta từ chối, ông ạ! Thế là các bạn hữu của tôi lục soát người lão, và vì lão kêu la đến độ chói tai nên viên thuộc cấp của tôi- một thành viên đầy tài năng- nghĩ rằng vì nước vốn không bao giờ để lọt qua các luồng không khí, cũng vì vậy sẽ cắt đứt mọi âm thanh. Đó là một định luật vật lý mà tôi có biết.,bởi vì tôi từng là y sĩ, nên rất hoan nghênh. Thế là kẻ vừa đưa ra đề nghị đó đè đầu tên cứng cổ xuống sông, vừa giữ nó dưới nước sâu độ một bộ, chứ không hơn. Quả vậy, lão thu thuế không kêu la nữa. Hoặc nói cho đúng hơn, chúng tôi không còn nghe lão kêu la nữa.
Do đó chúng tôi có thể vì danh nghĩa của phe phản loạn lấy tất cả số tiền của lão. và thư từ mà lão có nhiệm vụ chuyển giao. Tôi đã cho quân lính của tôi số tiền, vì như ông đã nhận xét một cách chính xác rằng họ đang cần có trang phục mới. Còn tôi giữ lại các giấy tờ, trong đó có lá thư này.
- Người đứng tuổi lẩm bẩm: Còn cái tên thu thuế thì sao rồi?
- À! Rồi ông sẽ thấy rằng chúng tôi đã hành động đúng khi nhúng tên khốn kiếp ấy xuống nước. Thật vậy, nếu không có hành động thận trọng đó, lão ta đã kêu gào cho mọi người trên trái đất này chạy đến. Ông có thể tưởng tượng được không, khi chúng tôi lôi lão từ dưới nước lên, dù chỉ mới độ mười lăm phút thế mà lão đã chết vì quá tức giận.
Cauvignac khi nhìn kỹ hơn người vừa nói với mình, không thể kềm được một cử chỉ ngạc nhiên, khiến người kia hỏi:
- Sao? ông làm sao vậy?
- Không có gì cả, thưa ông, tôi chỉ bị mất thăng bằng thôi. Nhưng hình như ông vừa ban cho tôi cái hân hạnh đã mở lời với tôi thì phải. Ông vừa nói gì nhỉ?
- Tôi hỏi tại sao ông lại che mặt?
- Câu hỏi rất thẳng thắn. - Chàng thanh niên đáp - Và tôi cũng xin thẳng thắn trả lời, tôi che mặt để ông không thấy mặt tôi.

- Thế có nghĩa là tôi biết mặt ông à?
- Có lẽ không đâu. Nhưng thấy được một lần rồi, thì sau này ông có thể nhận ra, điều mà tôi cho là hoàn toàn không cần thiết.
- Nhưng như vậy thì ông không được thành thật như tôi.
- Vâng. Nếu sự thành thật đó có thể làm hại đến tôi.

..
2. Cauvignac nói tiếp: chiến đấu cho phe phản loạn, hoặc là cho nhà vua. Không, tôi nảy ra một ý nghĩ, đó là không theo một phe nào cả. Đối với tôi, tất cả chỉ là vấn đề tùy theo tình hình. Khi tham chiến vì lợi ích của chính mình, chúng tôi bắt gặp những người thu thuế của quận đang đi từ làng này sang làng khác, góp nhặt đầy đủ túi cho Đức Hoàng thượng chừng nào lão ta chưa hái đến đồng vàng cuối cùng thì chúng tôi đi theo hộ tống lão. Và phải thú nhận rằng khi thấy các túi căng phồng tiền vàng đó, tôi rất muốn theo về phe với nhà vua. Nhưng những biến cố rối tung lộn xộn, cùng với hoạt động chống ngài Mazarin và những lời oán trách ngài công tước D'epernon mà chúng tôi nghe nổi lên khắp nơi đã khiến chúng tôi hồi tâm lại. Chúng tôi cho rằng chân lý của phe phản loạn là tốt hơn cả nên chúng tôi cuồng nhiệt ủng hộ họ. Viên thu thuế chấm dứt chuyển công vụ của mình khi vào căn nhà nhỏ biệt lập mà ông thấy đằng kia, phía sau rặng liễu và bạch dương.
Người đứng tuổi lẩm bẩm - Có. tôi có thấy.
- Chúng tôi rình lúc lão đi ra, chúng tôi đi theo lão như đã làm từ năm ngày qua. Chúng tôi cùng theo lão ta xuống thuyền qua sông, và khi ra đến giữa sông, chúng tôi trình bày cho lão ta biết sự hồi tâm của chúng tôi về mặt chính kiến. Và với một thái độ hết sức lịch sự. chúng tôi khuyên dụ lão ta nên trao lại cho chúng tôi món tiền mà lão đang giữ. Lão ta từ chối, ông ạ! Thế là các bạn hữu của tôi lục soát người lão, và vì lão kêu la đến độ chói tai nên viên thuộc cấp của tôi- một thành viên đầy tài năng- nghĩ rằng vì nước vốn không bao giờ để lọt qua các luồng không khí, cũng vì vậy sẽ cắt đứt mọi âm thanh. Đó là một định luật vật lý mà tôi có biết.,bởi vì tôi từng là y sĩ, nên rất hoan nghênh. Thế là kẻ vừa đưa ra đề nghị đó đè đầu tên cứng cổ xuống sông, vừa giữ nó dưới nước sâu độ một bộ, chứ không hơn. Quả vậy, lão thu thuế không kêu la nữa. Hoặc nói cho đúng hơn, chúng tôi không còn nghe lão kêu la nữa.
Do đó chúng tôi có thể vì danh nghĩa của phe phản loạn lấy tất cả số tiền của lão. và thư từ mà lão có nhiệm vụ chuyển giao. Tôi đã cho quân lính của tôi số tiền, vì như ông đã nhận xét một cách chính xác rằng họ đang cần có trang phục mới. Còn tôi giữ lại các giấy tờ, trong đó có lá thư này.- Người đứng tuổi lẩm bẩm: Còn cái tên thu thuế thì sao rồi?
- À! Rồi ông sẽ thấy rằng chúng tôi đã hành động đúng khi nhúng tên khốn kiếp ấy xuống nước. Thật vậy, nếu không có hành động thận trọng đó, lão ta đã kêu gào cho mọi người trên trái đất này chạy đến. Ông có thể tưởng tượng được không, khi chúng tôi lôi lão từ dưới nước lên, dù chỉ mới độ mười lăm phút thế mà lão đã chết vì quá tức giận.




thỉnh thoảng lại bấm 





