Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Kiều Mạn Phàm bị một trận cãi nhau ầm ĩ làm bừng tỉnh, cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, vây quanh giường cô là một đám người. => Bị bừng tỉnh vì một trận cãi nhau nào đó, Kiều Mạn Phàm cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, để rồi nhận ra có một đám người đang vây quanh giường mình.

Có…Có chuyện gì vậy?

Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, phòng của mình làm sao lại tới nhiều người như thế? ==> Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, tự hỏi tại sao lại có nhiều người vào phòng mình đến thế?

"Bốp…"

Một cái tát vang dội đập trên mặt , làm mặt Kiều Mạn Phàm lệch đi. ==> Một cái tát vang dội đập trên mặt Kiều Mạn Phàm, làm mặt lệch đi.

Đau đớn làm cô thanh tỉnh lại, đầu ong ong ong, gương mặt nóng rát.

Ôi!

Thằng khốn nạn nào dám đánh tôi, không muốn sống nữa đúng không hả?

Thức cả đêm để làm xong offer, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, xã hội bây giờ ngay cả việc ngủ bốn giờ cũng không được? ==> Thức cả đêm để làm xong offer, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, chẳng lẽ xã hội bây giờ cũng không cho phép cô ngủ đủ bốn giờ à?

Chưa gì đã muốn đánh người à?

Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, đối với người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt bực bội, "Bác gái, bác muốn gì? Tôi cho bác biết, mặc dù tôi kính trọng người già, nhưng chọc đến tôi, lớn tuổi tôi cũng đánh." => Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, tỏ vẻ bực bội với người phụ nữ trước mặt,...

Đối diện, người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô một cách không thể nào tin được, ôm ngực lui lại hai bước, được một người đàn ông vóc người cao lớn, anh tuấn đỡ lấy.

Người đàn ông nhíu mày đầy âm trầm, ông ta cắn răng nghiến lợi quát: "Kiều Mạn Phàm, con nói chuyện với mẹ con như thế sao, mặt mũi Kiều gia đều để vì con mà mất hết." ==> .... mặt mũi Kiều gia đều mất sạch vì con đấy."

....................


@SaeKrs Nhìn chung, em có nỗ lực để edit lại bản truyện theo một cách dễ hiểu nhất. Về mặt nghĩa, như vậy là ổn, có thể truyền tải được đa phần nội dung một chương.

Về mặt câu cú, như vậy là chưa chuẩn. Xét theo mặt chi tiết, em còn chưa định hình rõ một câu chuẩn phải gồm chủ ngữ, vị ngữ rõ ràng. Câu cú càng theo xu hướng ngữ pháp Việt càng tốt.

Nói như thế, không phải anh khó tính, mà là chỉ muốn một người edit có thể ngày càng tiến bộ, góp phần nâng cao chất lượng bản dịch và phát triển cá nhân mà thôi.

Tóm lại, em có thể dịch tiếp bộ này, nhưng nhớ liên tục trao dồi văn phong, hạn chế tối đa các lỗi convert và từ đó cho ra đời những bản dịch tốt hơn nha.

cc @Độc Hành
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Kiều Mạn Phàm bị một trận cãi nhau ầm ĩ làm bừng tỉnh, cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, vây quanh giường cô là một đám người. => Bị bừng tỉnh vì một trận cãi nhau nào đó, Kiều Mạn Phàm cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, để rồi nhận ra có một đám người đang vây quanh giường mình.

Có…Có chuyện gì vậy?

Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, phòng của mình làm sao lại tới nhiều người như thế? ==> Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, tự hỏi tại sao lại có nhiều người vào phòng mình đến thế?

"Bốp…"

Một cái tát vang dội đập trên mặt , làm mặt Kiều Mạn Phàm lệch đi. ==> Một cái tát vang dội đập trên mặt Kiều Mạn Phàm, làm mặt lệch đi.

Đau đớn làm cô thanh tỉnh lại, đầu ong ong ong, gương mặt nóng rát.

Ôi!

Thằng khốn nạn nào dám đánh tôi, không muốn sống nữa đúng không hả?

Thức cả đêm để làm xong offer, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, xã hội bây giờ ngay cả việc ngủ bốn giờ cũng không được? ==> Thức cả đêm để làm xong offer, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, chẳng lẽ xã hội bây giờ cũng không cho phép cô ngủ đủ bốn giờ à?

Chưa gì đã muốn đánh người à?

Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, đối với người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt bực bội, "Bác gái, bác muốn gì? Tôi cho bác biết, mặc dù tôi kính trọng người già, nhưng chọc đến tôi, lớn tuổi tôi cũng đánh." => Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, tỏ vẻ bực bội với người phụ nữ trước mặt,...

Đối diện, người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô một cách không thể nào tin được, ôm ngực lui lại hai bước, được một người đàn ông vóc người cao lớn, anh tuấn đỡ lấy.

Người đàn ông nhíu mày đầy âm trầm, ông ta cắn răng nghiến lợi quát: "Kiều Mạn Phàm, con nói chuyện với mẹ con như thế sao, mặt mũi Kiều gia đều để vì con mà mất hết." ==> .... mặt mũi Kiều gia đều mất sạch vì con đấy."

....................


@SaeKrs Nhìn chung, em có nỗ lực để edit lại bản truyện theo một cách dễ hiểu nhất. Về mặt nghĩa, như vậy là ổn, có thể truyền tải được đa phần nội dung một chương.

Về mặt câu cú, như vậy là chưa chuẩn. Xét theo mặt chi tiết, em còn chưa định hình rõ một câu chuẩn phải gồm chủ ngữ, vị ngữ rõ ràng. Câu cú càng theo xu hướng ngữ pháp Việt càng tốt.

Nói như thế, không phải anh khó tính, mà là chỉ muốn một người edit có thể ngày càng tiến bộ, góp phần nâng cao chất lượng bản dịch và phát triển cá nhân mà thôi.

Tóm lại, em có thể dịch tiếp bộ này, nhưng nhớ liên tục trao dồi văn phong, hạn chế tối đa các lỗi convert và từ đó cho ra đời những bản dịch tốt hơn nha.

cc @Độc Hành
@SaeKrs Tk của bạn đã được tạo rồi ma, đóng góp nội dung thì dùng chung tk đều được.
 

anhdunghcdc

Dịch Giả Tử Vi
Ngọc
653,19
Tu vi
-455,00
Kiều Mạn Phàm bị một trận cãi nhau ầm ĩ làm bừng tỉnh, cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, vây quanh giường cô là một đám người. => Bị bừng tỉnh vì một trận cãi nhau nào đó, Kiều Mạn Phàm cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, để rồi nhận ra có một đám người đang vây quanh giường mình.

Có…Có chuyện gì vậy?

Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, phòng của mình làm sao lại tới nhiều người như thế? ==> Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, tự hỏi tại sao lại có nhiều người vào phòng mình đến thế?

"Bốp…"

Một cái tát vang dội đập trên mặt , làm mặt Kiều Mạn Phàm lệch đi. ==> Một cái tát vang dội đập trên mặt Kiều Mạn Phàm, làm mặt lệch đi.

Đau đớn làm cô thanh tỉnh lại, đầu ong ong ong, gương mặt nóng rát.

Ôi!

Thằng khốn nạn nào dám đánh tôi, không muốn sống nữa đúng không hả?

Thức cả đêm để làm xong offer, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, xã hội bây giờ ngay cả việc ngủ bốn giờ cũng không được? ==> Thức cả đêm để làm xong offer, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, chẳng lẽ xã hội bây giờ cũng không cho phép cô ngủ đủ bốn giờ à?

Chưa gì đã muốn đánh người à?

Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, đối với người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt bực bội, "Bác gái, bác muốn gì? Tôi cho bác biết, mặc dù tôi kính trọng người già, nhưng chọc đến tôi, lớn tuổi tôi cũng đánh." => Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, tỏ vẻ bực bội với người phụ nữ trước mặt,...

Đối diện, người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô một cách không thể nào tin được, ôm ngực lui lại hai bước, được một người đàn ông vóc người cao lớn, anh tuấn đỡ lấy.

Người đàn ông nhíu mày đầy âm trầm, ông ta cắn răng nghiến lợi quát: "Kiều Mạn Phàm, con nói chuyện với mẹ con như thế sao, mặt mũi Kiều gia đều để vì con mà mất hết." ==> .... mặt mũi Kiều gia đều mất sạch vì con đấy."

....................


@SaeKrs Nhìn chung, em có nỗ lực để edit lại bản truyện theo một cách dễ hiểu nhất. Về mặt nghĩa, như vậy là ổn, có thể truyền tải được đa phần nội dung một chương.

Về mặt câu cú, như vậy là chưa chuẩn. Xét theo mặt chi tiết, em còn chưa định hình rõ một câu chuẩn phải gồm chủ ngữ, vị ngữ rõ ràng. Câu cú càng theo xu hướng ngữ pháp Việt càng tốt.

Nói như thế, không phải anh khó tính, mà là chỉ muốn một người edit có thể ngày càng tiến bộ, góp phần nâng cao chất lượng bản dịch và phát triển cá nhân mà thôi.

Tóm lại, em có thể dịch tiếp bộ này, nhưng nhớ liên tục trao dồi văn phong, hạn chế tối đa các lỗi convert và từ đó cho ra đời những bản dịch tốt hơn nha.

cc @Độc Hành
bạn ơi, tớ có ý định thử dịch truyện, nhờ bạn check hộ xem nếu dịch truyện này thì có vấn đề gì không nhé.

298df5631cd415713c380c17e22daae9d547352b8679a087575f82d7eaa289be.jpg


Tên truyện là Mạc Cầu Tiên Duyên - 莫求仙缘. Tác giả Mông Diện Quái Khách. Tớ search mạng thì chưa thấy có chỗ nào dịch truyện này, toàn là bản cv có gốc từ bên tangthuvien. Nhờ bạn xem giúp có bị vấn đề gì về bản quyền hay vướng mắc gì không. Bên bns mình cũng ko thấy có người dịch, có bản convert sưu tầm thôi.

Cám ơn nhé.
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
bạn ơi, tớ có ý định thử dịch truyện, nhờ bạn check hộ xem nếu dịch truyện này thì có vấn đề gì không nhé.

298df5631cd415713c380c17e22daae9d547352b8679a087575f82d7eaa289be.jpg


Tên truyện là Mạc Cầu Tiên Duyên - 莫求仙缘. Tác giả Mông Diện Quái Khách. Tớ search mạng thì chưa thấy có chỗ nào dịch truyện này, toàn là bản cv có gốc từ bên tangthuvien. Nhờ bạn xem giúp có bị vấn đề gì về bản quyền hay vướng mắc gì không. Bên bns mình cũng ko thấy có người dịch, có bản convert sưu tầm thôi.

Cám ơn nhé.
Bạn dịch thử 1 chương rồi đăng bản dịch (kèm bản raw) lên topic này để mình xem thử trước nhé :D Cảm ơn bạn!
 

anhdunghcdc

Dịch Giả Tử Vi
Ngọc
653,19
Tu vi
-455,00
Bạn dịch thử 1 chương rồi đăng bản dịch (kèm bản raw) lên topic này để mình xem thử trước nhé :D Cảm ơn bạn!
tớ chưa quen sử dụng các tính năng, nên tạm thời làm theo cách thủ công. Truyện này chưa lấy được tex tiếng Trung, quá trình dịch cũng dịch theo bản cv là chính. Tớ copy tex cv và bản dịch, bạn cứ xem. Thấy ổn thì hướng dẫn tớ phải làm gì nhé. Cám ơn nhiều!

Hệ Thống!

“Tít tít”

Từ trong thế giới ý thức màu đen đột ngột xuất hiện một màn sáng.

Trên màn sáng lần lượt hiện ra từng dòng chữ.

TÍnh danh: Mạc Cầu

Giới tính: Nam

Tuổi: 14

Chiều cao: Ước chừng 1,2m

Trọng lượng: Không rõ.

Tài nghệ: Học chữ cấp cao, âm nhạc sơ cấp, hội họa nhập môn, vật lý trung cấp, hóa học...

“Chà...!”

Trong hiện thực, Mạc Cầu thở dài. Hắn khẽ thay đổi suy nghĩ, phần học chữ liền biến thành sơ cấp. Thêm một lần nữa, phần hội họa đã trở thành cấp đại sư.

Nhưng... cũng không dùng được!

Hệ thống này có vẻ ngoài hào nhoáng, bên trên hiện ra đồ vật có thể dễ dàng sửa đổi nhưng lại không có tác dụng gì đến thực tế.

Thậm chí hàng chữ hiện ra ở kia cũng là do Mạc Cầu thêm vào, không phải tự nhiên mà có.

“Ta cần hệ thống này để làm gì!”

Hắn kêu lên một câu cảm thán. Màn sáng được thu hồi, mới nhìn thì như trở lại thành màu đen như cũ, để ý kỹ mới thấy có những tinh quang lấp lóe. Chỉ không biết phần tinh quang này cùng với màn sáng kia có tác dụng gì.

Mạc Cầu đi vào thế giới này đã hơn nửa tháng, đến giờ vẫn chưa hiểu rõ hệ thống này.

Hắn mở mắt, thấy dưới người là một cái chiếu rơm lạnh lẽo, cứng nhắc đã cũ, đôi chỗ còn bị rách làm cọng rơm đâm vào người hắn. Cái chăn đắp lên người cũng không biết làm từ cái gì mà nặng chết, chẳng giữ được ấm.

Trên đầu hắn là các đồ mộc sắp thành hàng bị mạng nhện giăng kín, đã lâu không được quét dọn.

Nhìn quanh một hồi, ngoài mùi mồ hôi nồng đậm của đàn ông chỉ có mùi thảo dược quanh quẩn không tan.

Dù đã qua nửa tháng, mỗi ngày trôi qua Mạc Cầu vẫn cảm thấy có chút mờ mịt, thực chưa hoàn hồn.

“Dậy mau!”

“Nhanh lên, dậy mau!”

Theo tiếng quát lớn là âm thanh đẩy cửa thô lỗ. Cánh cửa bị người đẩy lung lay như sắp rơi xuống đất.

“Dậy đi, mau rời khỏi giường!”

Đám người nghe thấy nhanh chóng bật dậy, mặc áo ngắn bằng vải thô, xỏ giày cỏ.

Mạc Cầu vén chăn làm theo trong tiếng hét giục mọi người ra khỏi phòng ốc.

Lúc này sắc trời đã hơi sáng nhưng vẫn còn ảm đạm, thi thoảng vang lên tiếng gà gáy từ bốn phía truyền tới.

Nơi này là hậu viện của hiệu thuốc Thanh Nang. Trong sân, ngoài đám người còn có rất nhiều dược liệu chưa được xử lý.

Một đại hán chắp tay sau lưng đi tới, thân hình cao đến hai mét tạo ra uy áp vô hình, nhất là với những người nhỏ bé như Mạc Cầu.

“Những người mới đến hôm qua đứng lên.”

Đại hán phất tay ra sau, nói: “Đầu tiên hãy ký vào học đồ trạng, những cái khác từ từ sẽ nói.”

Phía sau hắn có một thanh niên chừng hai mươi tuổi, bưng ra một cái mâm gỗ.

Bên trong mâm gỗ có một xấp giấy, chính là học đồ trạng.

Có năm người trong tổng số chín người đi tới, theo phân phó lần lượt ký tên đồng ý.

Chờ Mạc Cầu viết tên xong, người thanh niên trẻ tuổi và đại hán cùng liếc nhìn hắn một cái.

Gọi là ký tên, kỳ thực đa phần đều là ấn tay làm dấu, chỉ có hắn là viết được tên mình.

Nói cách khác, chỉ có hắn là người biết chữ, những người còn lại đều không viết được.

Bên cạnh hắn có một tên nhóc mập mạp vừa đi vừa chớp mắt nhìn hắn. Trong chốc lát, Mạc Cầu như biến thành một người khác.

Cùng là ăn mày trong thành, hắn vẫn tìm cách học hỏi, hôm nay còn kiếm được việc làm ở hiệu thuốc Thanh Nang.

Tuy nói việc học gian khổ nhưng ít nhất cũng không sợ đói, lại có chỗ ở, so với cuộc sống ăn mày trước kia thì tốt hơn nhiều.

“Hừ!”

Đại hán phất tay về phía thanh niên đang thu hồi học đồ trạng, lại quay ra nhìn đám người. “Đã ký nhận làm học đồ, tức cũng là người của chúng ta. Nhưng ta phải nói trước, để xem ba năm tới đây các ngươi làm được cái gì.”

“Đầu tiên.”

Hắn lại chắp tay sau lưng. “Sư phó bảo việc, đệ tử phải cố gắng. Không cần biết là bưng trà đổ nước hay trải chiếu xếp chăn các người đều phải chú ý mà làm. Đừng trách là ta không nhắc trước. Nếu làm sư phó mất hứng, lúc nào cũng có thể đuổi các ngươi đi.”

“Mặc khác, trong vòng ba năm, nếu các ngươi không theo sư phó học được cái gì cũng sẽ bị đuổi.”

“Các ngươi đã rõ chưa?”

“Rõ rồi.”

Đám học đồ vội hô. Một người trong đó còn hô lớn. “Sư phó giao việc, đệ tử phải cố gắng.”

“Học được việc, sẽ lưu lại!”

Mạc Cầu nghiêng đầu, nhận ra người vừa lên tiếng. Hắn là Tôn Hữu Tài, là con của một gia đình trong thành, gọi là có chút thân thích với quản sự hiệu thuốc.

“Phải.” Đại hán gật đầu hài lòng, tiếp tục nói.

“Sư phó của hiệu thuốc Thanh Nang chúng ta là danh thủ trong thành, có thể theo bên người học việc chính là phúc phận của các ngươi.”

“Không cần nói nhiều. Chỉ cần các ngươi học được một hai phần, làm lang trung ở nông thôn cũng đủ tiêu xài rồi.”

“Nhưng các ngươi cũng đừng vội. Trước nên tìm hiểu, học cách nhớ dược liệu. Sau nửa năm, một năm mới đủ t.ư cách học sử dụng đơn thuốc.”

“Vâng.” Đám người cùng hô.

“Việc khác chính là việc ăn ở của các ngươi.” Đại hán quét mắt nhìn qua năm người, nói.

“Mỗi năm sẽ được phát một bộ quần áo mùa đông, hai bộ áo mỏng, giày đi thì tùy hoàn cảnh, có đôi khi lên núi hái thuốc sẽ được dùng.”

Nói đến đây hắn không nhịn được, nhíu mày. Bởi trước đây có mấy tên học đồ lên núi hái thuốc gặp thổ phỉ, tổn thất nặng nề. Lúc này hiệu thuốc lại đang ăn nên làm ra nên mới tổ chức chiêu sinh.

Hắn hy vọng đám người này có thể vượt qua được, nếu không công sức dạy dỗ bao lâu sẽ đổ sông đổ biển hết.

Có điều lần này hắn thấy không tệ. Có cả tên biết chữ, nhìn là phân biệt được dược liệu bên cạnh nhiều thứ công phu phải học khác.

“Chuyện ăn uống, mỗi ngày được hai bữa. Các ngươi ăn cùng với tiểu nhị nơi này, có thể ăn no, ăn thêm.”

“Ọc ọc...”, tên mập béo lúc nãy nuốt nước bọt, vô ý sờ lên bụng.

Mạc Cầu cũng nuốt nước miếng đánh ực. Nửa tháng nay hắn làm một tên ăn mày, đã biết thế là nào ăn không đủ no ngủ không đủ ấm.

“Chỗ ở thì các ngươi đã biết rồi.”

“Vâng.”

Đại hán dừng bước, sắc mặt trầm xuống nói. “Hiệu thuốc không phải đường phố, không dung những người không tuân theo quy củ. Ta chỉ nói một lần, các ngươi phải nhớ kỹ.”

Đám người vội vàng đứng thẳng người.

“Lúc các sư huynh, sư phó ở đây, nếu bọn họ không lên tiếng, các người cũng không được chủ động mở miệng, chỉ ở bên cạnh hầu hạ, lắng nghe dậy dỗ. Khi được hỏi phải trả lời nhẹ nhàng, không to tiếng. Phải biết cung kính, lễ phép, rõ chưa?”

“Đã rõ.” Mấy người hét lớn.

“Được rồi.” Đại hán gật đầu.

“Ngoài chuyện cho nơi ăn chốn ở, nếu các sư phó có tâm trạng tốt còn cho các ngươi chút tiền tiêu vặt. Không nhiều, nhưng hãy biết tiết kiệm mà dùng.”

“Ngày lễ tết, hiệu thuốc sẽ có tiền thưởng. Chỉ ở chỗ chúng ta mới có việc này, nơi khác không có chuyện này đâu.”

“Khụ khụ...” Ngay lúc này vang lên mấy tiếng ho khẽ.

Đại hán nghe thấy thì thu sắc mặt, vội khom người lùi lại.

“Tần sư phó, ngài đã tới.”

“Ừ.” Người tới gật đầu, chậm rãi đi tới gần.

“Người biết chữ hôm qua là ai? Đứng ra ta xem.”
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
tớ chưa quen sử dụng các tính năng, nên tạm thời làm theo cách thủ công. Truyện này chưa lấy được tex tiếng Trung, quá trình dịch cũng dịch theo bản cv là chính. Tớ copy tex cv và bản dịch, bạn cứ xem. Thấy ổn thì hướng dẫn tớ phải làm gì nhé. Cám ơn nhiều!
:5cool_ops: :5cool_ops:chiều cao nhân vật 1,2m, có nhầm không vậy cha? :5cool_ops:tài nghệ: học chữ cao cấp=> dòng này nghe vô lý quá, học chữ cao cấp là sao? Chắc là học vấn chứ


Trọng lượng là từ thường cho vật/con vật, dùng cho con người là cân nặng
"Hắn khẽ thay đổi suy nghĩ, phần học chữ liền biến thành sơ cấp. Thêm một lần nữa, phần hội họa đã trở thành cấp đại sư."
Hệ thống này có vẻ ngoài hào nhoáng, bên trên hiện ra đồ vật có thể dễ dàng sửa đổi nhưng lại không có tác dụng gì trong đến thực tế.
“Ừ.” Người tới gật đầu, chậm rãi đi tới gần.=> Người kia gật đầu, chậm rãi bước lại gần.
:hutthuoc:ta thấy dịch khá tốt, mà nam chính cao 1m2 thôi à? Nên dùng một từ nào hay hơn là từ "học chữ", không có raw nên không tra rõ được. :ygfwnig::ygfwnig::ygfwnig:đủ chuẩn cho đăng rồi đó @Thương Khung Chi Chủ
Chú ý dùng từ nên phân biệt dùng cho hợp với đối tượng hơn nhé, từ "khẽ" dùng không dễ đâu, hạn chế dùng, nên thay bằng từ "hơi", từ khẽ nên dùng cho nữ giới, đàn ông thì không nên.
:ygfwnig: đây là tên raw của truyện Mạc Cầu, tác giả là nữ, level 4 ở Khởi Điểm, nhìn cũng khá dễ xương:

莫求仙缘

 

chienthanlubu

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
Trọng lượng là từ thường cho vật/con vật, dùng cho con người là cân nặng
Chỗ này có vẻ sai sai. Vì:
Trọng lượng là trọng lực tác dụng lên vật đó. Công thức p = g.m (p là trọng lượng, m là khối lượng, g là hệ số trọng lực)
Dó đó ở trái đất vật có cân nặng/khối lượng là 1kg thì sẽ có trọng lượng ~ 9.8 Newton.

Khối lượng của vật không đổi nhưng trọng lượng có thể thay đổi tùy vào vị trí. Ví dụ ở tinh cầu A, nhân vật B có trọng lượng x, nhưng nếu B mở lĩnh vực trọng trường gia tăng trọng lực thì trọng lượng của B tăng lên trong khi khối lượng vẫn như cũ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top