Đã check. Mời nhóm Hội Cá Kho đăng truyện, đồng thời tham gia event dịch tháng 9 nhéEm có ib anh 10c ở đối thoại, anh check giùm em nhé
Đã check. Mời nhóm Hội Cá Kho đăng truyện, đồng thời tham gia event dịch tháng 9 nhéEm có ib anh 10c ở đối thoại, anh check giùm em nhé
Tại hạ xin phép gửi hồ sơ đăng cho truyện sau đây, các Mod check hộ xem có đạt yêu cầu để đăng không nhé.
Hiện tại thì tại hạ đã dịch được 10c.. nếu ok sẽ dịch tiếp, truyện gốc cũng đang ra đc 60c thôi.
Đa tạ
VẠN GIỚI GIAN THƯƠNG
Tác giả: Tiểu Tiểu Thu Dạ
Thể loại: Xuyên không, huyền huyễn, hài bựa...
Tựa:
Ngươi có muốn cơ duyên của nhân vật chính? Ta muốn!
Ngươi có muốn tình duyên của nhân vật chính? Ta muốn. (Dĩ nhiên, ta người người sống rất tình cảm, thề có cái bóng đèn đây làm chứng)
Ngươi có muốn thành kẻ thù của nhân vật chính không? Khụ khụ, cái này thì taị hạ xin kiếu, tốt nhất là không nên thế!
Anh đây xuyên không đi cướp bóc ngàn vạn thế giới. Lấy đồ vật vốn là của bọn hắn, để mang đi lừa bọn hắn!
(TG: Chuyện này hoàn toàn hư cấu! Chẳng may có chỗ nào trùng hợp! Thì ta không biết gì đâu nhé!)
Chương 1: Nhỏ máu nhận chủ chỉ là trò lừa đảo!
Dịch: KenSeki
Nguồn: Bachngocsach.com
Thôi Bác Văn ngắm ngía chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt vô cùng buồn phiền, chiếc nhẫn này toàn thân đen xì, phía trên còn đính một cái đầu lâu nhìn trông rất dữ tợn.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Cái đáng nói ở đây là từ lúc hắn đeo chiếc nhẫn vào, thì bỗng nhiên thấy trời đất quanh cuồng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc hắn tỉnh dậy, không hiểu thế nào lại nằm giữa một khu rừng rậm nguyên thủy.
Hắn ngẩng đẩu lên nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy ở hướng Tây Bắc có một cái thác nước lớn chảy xuống từ một ngon núi rất cao, nhìn giống như giải ngân hà bị treo ngược vậy.
Còn ở các hướng khác, thì toàn là một rừng rậm, cây cối xanh um.
"Chuyện quái quỷ gì thế này... thế này là sao .... tại sao ta lại ở đây, không lẽ ngủ mơ?"
Lắn lầm bầm mấy câu, rồi đưa tay véo mạnh vào má.
Aida!Đau... thấy bà!
Rõ không phải là nằm mơ, nhưng đây là nơi quái quỉ nào nhỉ?
Hắn chỉ nhớ mang máng, lúc trước khi đang đi dạo tại khu chợ đồ cổ, ở trong một cửa tiệm nhỏ nhìn rất tầm thường, hắn thấy một chiếc nhẫn bằng kim loại, phong cách nhìn rất cổ xưa, họa tiết hoa văn bên trên nhìn cũng vô cùng kỳ lạ. Đến lúc hắn hỏi giá, thì chỉ có hai trăm đồng, hắn biết ngay đây là món đồ không đáng tiền, bình thường thì hắn như con gà mờ,nhưng không biết thế nào lúc đó hắn khua môi múa mép mặc cả ác liệt, cuối cùng mua được chiếc nhẫn với giá mười đồng.
Thôi Bác Văn cảm thấy vô cùng đắc ý, sở thích của hắn vốn là tìm tòi sưu tầm một ít đồ cổ, nên một gã sinh viên năm thứ t.ư Đại học Quản trị Kinh doanh như hắn, ngoài thời gian đi học, thì còn lại hắn thường đi tìm mấy thứ đồ chơi lặt vặt linh tinh.
Trên đường quay lại phòng trọ, hắn cao hứng cầm chiếc nhẫn rồi luồn đeo vào ngón tay.
Ngay lúc này thì một chuyện bất ngờ xảy ra, Thôi Bác Văn cảm thấy không gian xung quanh nổi lên từng trận gió lạnh lẽ, sau đó một tiếng cười cổ quái vang lên lùng bùng trong tai hắn, hắn bỗng cảm thấy mặt mày tối sầm, ngã xuống đất hôn mê.
"Nhất định không được gục ngã!" Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi bất tỉnh.
Hắn cố bình tĩnh lại, ném suy nghĩ linh tinh sang một bên, rồi đưa mắt tập trung nhìn chiếc nhẫn trên tay, không phải... chính xác thì là hắn nhìn cái đầu lâu được gắn trên chiếc nhẫn, thi thoảng lại phát ra một tia sáng lập lòe.
"Kỳ lạ thật! Rốt cuộc thì đây là cái nhẫn quái quỷ gì, chắc không phải là bị thứ ma quỷ ám chứ, hơn nữa lúc trước nhìn rõ là một chiếc nhẫn bình thường, sao giờ lại biến thành đáng sợ như này nhỉ"
Nhìn những tia sáng lập lòe phát ra từ chiếc nhẫn, Thôi Bác Văn cảm thấy rờn rợn, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Hắn nghiến răng, cố gắng dùng sức tháo chiếc nhẫn ra, nhưng mà bất kể hắn vận bao nhiêu sức lực, chiếc nhẫn cũng không hề di chuyển, cứ như nó vồn mọc ra trên thân hắn vậy.
"Không có lẽ, thực sự muốn ta phải chặt bỏ ngón tay này sao?"
Vẻ mặt Thôi Bác Văn buồn thảm,hắn vắt óc cố nghĩ cách tháo chiếc nhẫn ra, nhưng vẻ mặt của chiếc đầu lâu gắn trên chiếc nhẫn lại có vẻ rất thích thú, cười cười giễu cợt hắn. Quả thực, nếu như không tháo được chiếc nhẫn ra, thì hắn cũng chỉ còn cách chặt bỏ cái ngón tay này đi mà thôi. Hắn không muốn bị mấy thứ ma quỉ, quái gở dị hợm gì ám vào người.
Thôi Bác Văn lại sờ sờ quanh người, ngoại trừ quần áo vẫn y như lúc hôm mê, thì đồ đạc trong túi quần túi áo đều không thấy nữa.
Hắn lại ngó quanh một lúc, cũng chỉ toàn là cây với cỏ, hắn thật sự không nghĩ ra được cách nào để tháo chiếc nhẫn ra.
"Là kẻ nào dám tự tiện xông vào Vô Lượng sơn?"
Sau lưng Thôi Bác Văn, bỗng vang lên một giọng con gái, Thôi Bác Văn quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói, đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm, đang chỉ thẳng Thôi Bác Văn.
"Đừng làm ồn, không thấy ta đang rất bận hay sao!?" Thôi Bác Văn vẫn đang chăm chú xem xét chiếc nhẫn, bị lời nói của người thiếu nữ làm cho giật mình, cũng không để ý đến ý trong lời nói của thiếu nữ có nghĩa là gì.
"Cuồng đồ lớn mật, xem kiếm đây!"
Kẻ này rõ ràng coi nàng như ruồi muỗi không khí, chỉ một mực cúi đầu bận rộn cái gì đó, nghĩ tới đây, cô gái nghiến răng, vung kiếm lên, hướng Thôi Bác Văn đâm tới.
Thôi Bác Văn sững sờ, trong lòng vô cùng bối rối, không hiểu ngô khoai thế nào, tự nhiên ở đâu ra xuất hiện trong rừng, lại càng không hiểu tại sao bị người ta chém, tuy rằng tuổi cô gái này không lớn lắm, nhưng thanh kiếm thì thật là dai nha, rốt cuộc là hắn đã làm gì sai sao?
Chẳng lẽ lại là kiếm khách thời cổ đại sao?
Ngay lúc tưởng trừng như mũi kiếm sẽ đâm trúng Thôi Bác Văn, thì bỗng nhiên một luồng gió lạnh nổi lên, một cái đầu lâu quỷ dị hiện ra, chặn lại đường kiếm suýt lấy đi cái mạng nhỏ của Thôi Bác Văn.
Keng!~
Tiếng kim loại va chạm vang lên, thiếu nữ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, đẩy lùi nàng về sau mấy bước, trong miệng cảm thấy vị ngọt ngọt, rồi phun ra một búng máu tươi.
Trong lòng thiếu nữ cảm thấy hoảng sợ, đây là loại võ công gì.
Thôi Bác Văn cũng ngây người ra, không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Cát sư muội!"
Ở bìa rừng cây, đột nhiên xuất hiện thêm một người thanh niên, vừa lúc nhìn thấy cảnh thiếu nữ bị đánh lui, trong lòng kinh hãi, người thanh niên vội vàng nhảy đến bên cạnh thiếu nữ, đỡ nàng dậy.
Đồng thời, cảnh giác nhìn về phía gã thanh niên ăn mặc quần áo lố lăng đang đứng đối diện.
"Các hạ rút cuộc là người phương nào, vì sao đột nhập Vô Lượng Sơn ta, còn ra tay đả thương sư muội ta?"
"Khục khục! Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ta cũng không biết đây là Vô Lượng sơn!" cả người Thôi Bác Văn đột nhiên ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Trong lòng chấn động mãnh liệt.
Chấn động~
Rồi lại chấn động ...
"Ngươi nói đây là đâu?"
"Vô Lượng sơn! Nếu các hạ không trả lời, thì đứng trách ta hôm nay không khách khí!" Can Quang Hào nhìn tên thanh niên đứng đối diện đang không ngừng run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này bị động kinh hay sao!/?
Lúc này, Thôi Bác Văn cũng chẳng thèm quan tâm Can Quang Hào đang suy nghĩ cái gì.
Vô Lượng sơn!? Thác nước!? Nếu như không phải đầu óc hắn bị ngấm nước, chập IC, thì hắn đã biết rõ đây là đâu rồi, Thiên Long Bát Bộ!
Mẹ nó, không có lẽ nào, ta đã vào thế giới Thiên Long Bát Bộ?
Chẳng có lẽ, ta đeo cái nhẫn kia vào, liền tiếp bước những người khác, đi trên đường xuyên không. !?
Chẳng lẽ, từ nay về sau, hắn sẽ có hội thăng quan tiến chức, có vợ xinh đẹp, giàu sang phú quý, từng bước hướng tới đỉnh cao của nhân sinh sao.
Còn cần phải xác nhận lại một chút.
"Thế ngươi có biết Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong không?" Thôi Bác Văn vô cũng cẩn thận hỏi lại.
"Tại hạ cũng mới chỉ nghe nghe qua danh tiếng, chứ chưa từng được gặp mặt. Hai người này đều là anh hùng hảo hán danh chấn giang hồ, nhưng ta lại không có duyên quen biết. Đó thực sự là một điều tiếc nuối trong đời ta!"
Can Quang Hào nói đến đây, thì không kìm được lòng mà cảm khái, trên mặt thoáng toát lên vẻ sùng bái,và hâm mộ.
Mụ nó, đây thực sự là thế giới Thiên Long Bát Bộ rồi! Mặc dù không biết làm sao đến được đây, thật là kỳ diệu! … Nhưng mà…
Thế giới này cũng chỉ là một thế giới võ hiệp cổ đại, cao thủ mặc dù đi đầy đường, nhưng chính trị thì rối loạn như thời ăn hang ở hốc.
Mà trước mắt, với cái thân gầy gò yếu ớt này của hắn, còn không thể đối phó nổi với hai người trước mặt. Nếu mà đi ra ngoài giang hồ,chắc chắn chỉ có thể đi “buôn hành” mà thôi.
Làm thế nào bây giờ! Đây lại còn là thời chiến loạn.
Mặc dù anh hùng xuất hiện nhiều vô kể, nhưng không có Wifi.
Mặc dù mỹ nữ nhiều như mây, nhưng không có Wifi.
Can Quang Hào nhìn thanh niên ngớ ngớ ngẩn ngẩn đang đứng trước mặt, lảm nhảm tự nói gì đó, Can Quang Hào cảm thấy băn khoăn, không lẽ hắn nói điều gì sai sao! Cùng lắm cũng chỉ là hơi lộ ra chút sùng bái đối với hai vị cao thủ danh chấn võ lâm mà thôi!
Tại sao người kia lại tự nhiên trở thành ngu ngu đần đần như thế.
"Rút cuộc các hạ là người phương nào?"
Can Quang Hào cất tiếng quát hỏi, làm cắt đứt dòng suy t.ư của Thôi Bác Văn, nhìn hai người trước mắt đằng đằng sát khí, vẻ mặt đề phòng, hắn biết có lẽ chỉ còn nước chạy trốn, bởi hắn cũng không biết làm cách nào giải thích rõ ràng cho hai người này hiều mấy thứ như, xuyên việt là cái gì, hay là hắn chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, cơ bản thì hai người này sẽ không thể nào mà tin nổi nhưng điều hắn nói!
Nghĩ vậy, mặt Thôi Bác Văn đột nhên biến sắc! Chỉ tay về phía sau lưng của hai người rồi hô to "Mộ Dung Phục!"
Hai người Can Quang Hào hơi sững sờ, theo bản năng quay lại theo hướng chỉ tay của Thôi Bác Văn.
Cơ hội đến!
Thôi Bác Văn vội quay người, cắm đầu chạy về phía thác nước, hắn còn nhớ lờ mờ hướng đó chính là dẫn đến chỗ Vô Lượng kiếm động.
Ngay lúc hai người Can Quang Hào quay đầu lại, thì Thôi Bác Văn lập tức chạy ra xa bốn năm trượng.
Can Quang Hào vội vàng kêu lên: "Phía trước là cấm địa của bổn phái, tuyệt đối cấm ngoại nhân đi vào. Ngươi mà tiếp tục chạy thêm mấy trượng nữa là phạm vào cấm kỵ của bổn phái, chắc chắn là chết không có chỗ chôn đâu."
Thôi Bác Văn sao có thể dừng lại được nữa, trăm ngàn lần sẽ không dừng lại, nếu gặp địa phương khác thì không nói làm gì, đằng này hắn đã biết nơi này là cấm địa của Vô Lượng sơn, lại còn biết rõ có gì ở dưới đó, thì không cần đoán cũng biết, với tính cách của hai người kia thì chỉ cần hắn dừng lại một chút, thì tỷ lệ hắn mất mạng ở đây là gần mười phần..
Nghĩ thế, hắn càng co chân chạy vội.
Càng chạy càng nhanh.
Can Quang Hào kêu to lên: "Mau dừng lại, người không cần tính mạng nữa sao? Phía trước là..."
Lời còn chưa dứt, thì dưới chân Thôi Bác Văn bỗng thấy hẫng một cái, hắn nghĩ ngay … thế là đến rồi!
Lập tức cả người rơi thẳng xuống dưới.
A! ! ! ~~~~~~~~~~~~
(còn tiếp..)
万界奸商
小小秋夜着
玄幻
崔博文一脸郁闷的看着左手尾指上的一枚扳指, 通体黝黑的戒指, 上面一颗骷髅头看着很是诡异狰狞.
但这不是重点.
重点是他带上这枚扳指后, 就感觉天旋地转昏迷了.
醒来后就莫名其妙的来到了这一片原始丛林当中.
抬头四望, 只见西北角上犹如银河倒悬, 一条大瀑布从高崖上直泻而下.
至于其他地方, 则是一片绿绿葱葱的森林景象.
"这. . . 这到底. . . . 是哪. . . 我为什么会在这个地方, 难道是做梦?"
说着他轻轻的对着自己掐了下去.
疼! 疼!
不是梦, 但是这里到底是哪?
他依稀记得自己之前在逛古董市场, 在一个很不起眼的小摊位, 看到了一枚古朴的金属扳指, 看起来古色古香的, 但上面的花纹却极为奇特, 问了问价格, 两百元, 当时他就知道这扳指不值钱, 当他是雏么, 一轮唇枪舌战下来, 顺利的以十元的价格拿下了这枚扳指.
崔博文只是觉得好看, 并没有多想, 淘一些稀奇古怪的玩意儿, 是他业余爱好, 作为一名工商管理学大四的高材生, 课余时间就是收集一些小玩意了.
当他兴高采烈的拿着扳指回到寝室, 往手上一带.
意外发生了, 崔博文当时就觉得周围阴风阵阵, 还有古怪的笑声充斥耳畔, 之后就感觉头发沉, 脸朝下的栽倒了!
"千万别破相!" 这是他在昏迷前, 最后的想法.
捋了捋自己的思绪, 崔博文将目光集中的自己手上的这枚扳指, 不. . . 现在应该说是戒指, 古怪的戒指上面的骷髅头, 偶尔闪过一丝幽光.
我去! 这到底是什么戒指, 该不是什么妖魔邪祟附体吧, 而且明明之前是一枚扳指, 怎么变成这吓人的戒指了.
看到那转瞬即逝的幽光, 崔博文感觉自己浑身的汗毛都炸起来了.
咬牙, 用力想将戒指从手上摘下了, 但是无论他怎么用力, 这枚戒指就好像是长在了他手指上一样, 纹丝不动!
难道要我切了这只手不成! ?
崔博文一脸悲壮的看着怎么摘也摘不下的戒指, 戒指上面的骷髅脸上好像还闪过了一抹讥讽的笑意! 如果真摘不下来, 他也就只能想到连手指一起切下来的这个笨法子了. 他可不想被什么妖怪附身.
但是崔博文摸了摸自己身上, 衣服还是昏迷前的那身, 可是衣服口袋里的东西却是都不见了.
又看了看周围, 除了草就是树, 他实在想不到如何取下戒指的方法.
"什么人, 居然擅闯无量山?"
崔博文身后突然响起一个突兀的女声, 崔博文闻声望去, 一女子约莫年芳十六, 手持长剑, 指向了崔博文.
"别吵, 没看我正忙着呢吗! ! ?" 崔博文正在研究戒指, 被这女子声音吓了一跳, 也来不及反应, 女子话中意思.
女子有些发愣! 被无视了? 跑到到他们无量山禁地附近来, 居然还敢如此理直气壮! ?
"大胆狂徒, 看剑!"
真当她是空气不成, 居然还低头在忙活什么, 想到这里女子银牙紧咬, 挽了一个剑花, 一剑就向着崔博文刺来.
崔博文一愣, 心里暗暗叫苦, 这都什么事, 莫名其妙的来到这个荒郊野外, 莫名其妙的还被人砍, 虽然这女子长的不错, 但是这上来就是一剑, 当自己是啥! ?
古代侠客吗?
眼见少女的剑尖就要刺中崔博文, 就在此时, 突然阴风大作, 一个诡异的骷髅头显现出来, 挡住了差点要了崔博文小命的一剑.
叮! ~
金铁交鸣声响起, 少女感觉剑上传来一股强大力量将她震退数步, 心头一甜, 一口鲜血喷出.
心头骇然, 这是什么武功.
崔博文也愣住了, 刚才发生了什么.
"葛师妹!"
旁边一侧的树林突然闪出一个男子, 正好看到少女被震退的一幕, 心下大惊, 一个闪转腾挪到了少女跟前, 将其扶住.
并且一脸警惕的看着对面这个奇装异服的男子.
"阁下到底是何人, 为何在我无量山, 还出手打伤我师妹."
"咳咳! 这真是个误会, 我也不知道这是无量!" 崔博文突然愣住了, 盯着眼前的二人.
心头狂震.
再震.
不停震. . .
"你说这是哪?"
"无量山! 阁下要是不说出个所以然来, 今天休怪我不客气!" 干光豪看着对面这个不停抽搐的男子, 心道莫非此人有癔症不成!
崔博文这时候可没工夫管干光豪心里想什么.
无量山! 瀑布! 如果他脑子没坑的话, 绝对知道这里是哪, 天龙八部!
尼玛这是天龙八部啊, 我穿越了?
难道带上戒指之后, 我就跟随万千穿越众的脚步, 踏上了穿越之路! ?
从此升职加薪, 迎娶白富美, 走向人生巅峰不成.
还得再确认一下.
"那你可认得南慕容北乔峰?" 崔博文小心翼翼的问道.
"只闻其声未见其人, 虽然二人名震江湖, 但是一直未曾相识. 实在是我辈憾事!"
干光豪说到此处还不禁感慨, 脸上还带着丝丝崇拜.
尼玛真是天龙八部世界啊! 虽然不知道为何会来的此处, 但还是感觉蛮厉害的样子, 个屁!
这世界虽然只是一个武侠世界, 但是也是高手满地走, 政局乱如麻的时代.
他这小身板就连眼前这两人都不能应付. 出去活脱脱是被虐的份.
这可咋办! 而且这还是乱世.
虽然英雄辈出, 但是没 wifi. . .
虽然美女如云, 但是没 wifi. . .
干光豪, 看着对面正在发呆的男子, 有点蒙了, 他说什么了吗! 只是稍微透露出对两位名震武林的高手崇拜而已!
为何此男子开始变得痴傻起来.
"阁下到底是何人?"
干光豪的声音打断了正在沉思的崔博文, 看着眼前杀气腾腾, 一脸戒备的二人, 他知道自己应该开溜了, 他是没办法给二人解释清楚, 什么是穿越, 什么是真路过, 他估计二人可能不会信!
想到此处, 崔博文脸色一变! 指着二人身后大叫"慕容复!"
干光豪二人一愣, 下意识的顺着他手指方向望去.
机会!
崔博文扭头拔腿向着瀑布方向跑去. 他依稀记得, 那里就是无量剑洞所在.
当干光豪二人回头看来之时, 崔博文已经跑出去四五丈了.
干光豪急忙叫道: "前面是本派禁地, 任何外人不得擅入. 你再向前数丈, 干犯禁忌, 可叫你死无葬身之地."
崔博文会停下吗, 肯定不会, 别的地方或许他还不熟悉, 但是既然知道这里是无量山禁地, 那么下面有什么, 就不言而喻了, 再说, 以后面二人的性格, 他真的停下来, 估计活下来的可能性也不大! .
想到此处脚下加紧,
跑得更加快了.
干光豪大叫: "快停步, 你不要性命了吗? 前面是. . ."
话音还未落下, 崔博文脚下一空, 心道来了!
身子登时直坠了下去.
啊! ! ! ~~~~~~~~~~~~
P/s: Chương 1 hơi dài (>4000 chữ) nên ở đây tại hạ chỉ gửi già nửa, Mod nào nhận check thì tại sẽ gửi full 10c.
nila32 đã duyệt
Đa tạ đạo hữu động viên , ủng hộTruyện hay, đọc rất hài, mong đạo hữu sớm dịch thêm để ta đc đọc nhiều hơn, Thank!!!!!
Đa tạ đạo hữu động viên , ủng hộ
Tại hạ sẽ cố gắng, qua mấy chương nữa tại hạ sẽ mở quầy nhận góp ý và bình luận để phục vụ thêm cho các đạo hữu muốn đóng góp![]()
![]()
Cô dịch được mấy chương rồi. có tài khoản reader chưa?Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái - Tác giả: Tiểu Vận và Tiểu Vân
Khu du lịch nổi tiếng núi Đới Tông nghênh đón mười tám vị khách bao gồm 2 cụ già và 16 thanh niên nam nữ, những vị du khách này vốn đang vui vẻ thăm thú, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nên không nghỉ lại khu nhà nằm dưới chân núi xinh đẹp, mà lại leo lên khu nhà nghỉ vắng tanh cách sườn núi không xa.
Đang lúc bọn họ quyết định sẽ chơi cho thỏa lòng thì đột nhiên một trận bão tuyết ập đến cắt đứt đường xuống núi, hết cách, mười tám người đó chỉ có thể trú tạm trong một căn biệt thự nằm ở gần vách núi ấy, chờ xe dọn tuyết đến cứu hộ.
Trong suốt quãng thời gian ba ngày bốn đêm, mười tám người ở trong ngôi biệt thự kỳ lạ lần lượt gặp nạn, tử trạng cực kỳ khủng bố, những sự kiện quỷ dị kinh khủng không ngừng xảy ra, khiến cho mọi người rơi vào trong khủng hoảng và ngờ vực, chín người còn sót lại sau cùng liệu có thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc kia, trở về với cuộc sống bình thường như cũ?
Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đáp án sau cùng nằm trong "Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái" của tác giả Tiểu Vận Và Tiểu Vân.
Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái
Chương 1: Mở đầu sự kiện
Tác giả: Tiểu Vận và Tiểu Vân
Dịch: Tịch Địa
Gần đây tôi chẳng có chút khái niệm gì về thời gian, đại khái chắc là vì thời gian luôn khiến tôi đau khổ. Tuy rằng phần lớn đều do tôi sai, nhưng theo như tôi thấy thì mình thật chẳng thích cảm giác bị thời không kềm chế này chút nào.
Rời khỏi cái bàn yêu thích của tôi, bước vào một cửa hàng tầm tầm, giá cả hợp với túi tiền để mua vài món ăn, một chai bia, bấy nhiêu đã quá đủ.
Mẹ tôi luôn bảo rằng tôi đã là đàn ông con trai thì nên có bộ dạng của người đàn ông mới đúng, cứ lề mà lề mề thế này còn ra thể thống gì! Hệt như gấu mẹ dạy gấu con trong phim hoạt hình ấy.
Thật ra thì tôi không quan tâm lắm, căn bản cũng không để trong lòng, chẳng qua là vì muốn mẹ tôi vui vẻ nên đành phải dối lòng.
Mười mấy năm qua, tôi vẫn cứ sống như thế, mẹ cũng biết thừa tôi là kẻ thế nào, cho nên số lần lải nhải của bà cũng tỉ lệ ngược với số lần tôi uống rượu, loại trạng thái này mang đến sự tự do lẫn trống trải đan xen cho tôi.
Càng tự do thì tôi lại càng cảm thấy cô đơn, càng tiếc nuối quãng thời gian thơ bé, thời trẻ dại luôn bị quản thúc thì tôi lại mong ước được tự do, nhưng so với cuộc sống ‘hạnh phúc’ chẳng có ai lèm bèm bên tai thế này, chẳng khác nào bong bóng xà phòng, chạm vào là vỡ tan.
Kiểu sinh hoạt đã thành thói quen khó bỏ này rốt cuộc cũng thay đổi vào ngày hôm đó, tại nơi ấy, trong căn phòng đấy, thời gian đột nhiên trở thành gông cùm trói buộc cả mạng sống lẫn tương lai của tôi, nó giống như một vòng xoáy cuốn tôi vào tận sâu nơi đáy địa ngục. May thay, sự can đảm mà mẹ tôi từng nói đến hóa ra cũng không xa vời lẫn vô dụng như tôi vẫn nghĩ.
Ở bên trong vòng xoáy hư áo đó, nếu như không nhờ có người diễn viên kia đưa tay túm lấy, sau đấy kéo tôi lên bờ thì tôi gần như không bao giờ có cơ hội thể hiện được lòng dũng cảm của mình nữa.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn thường ngơ ngẩn nhìn hai tay của mình, đôi tay này cả đời chỉ cầm mỗi bút với chai rượu, nhưng vào ở thời điểm và nơi chốn đặc thù ấy, nó lại cứu vớt chín người sắp rơi vào địa ngục. Tôi nghĩ, đời này tôi vẫn sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác, và mẹ tôi cũng nghĩ thế.
Sau khi chuyện kia kết thúc, mẹ dắt tôi theo đến nhà tự mình cảm tạ Uẩn tiên sinh, bởi vì anh ấy đã cứu tôi, cũng vì anh ấy đã thay đổi cuộc sống nửa đời sau của tôi.
Mẹ nhìn vào Uẩn tiên sinh bảnh bao lịch thiệp, lại nói thế này:
- Thật cảm ơn anh, chỉ là bây giờ thằng nhóc này còn chưa tỉnh táo lại! Cứ luôn miệng nói là nó đã cứu chín người! Nếu như anh có rảnh thì xin nói với nó hộ tôi, rõ ràng là Uẩn tiên sinh đã cứu mà.
Uẩn tiên sinh chỉ mỉm cười nói một câu với tôi:
- Tôi và cậu đều ở trong mộng, hãy sống cho thật tốt, thời gian rất quan trọng đấy!
Sau đó anh ấy liền mời mẹ tôi vào nhà, lại còn giải thích nói rõ với mẹ tôi rằng chín người kia thật sự là được tôi cứu!
Từ đó về sau, người mẹ hay càm ràm trong trí nhớ của tôi đã trở lại, chỉ vì tôi đến muộn có ba phút thôi mà bà thậm chí còn cầm móc áo, thở hồng hộc đuổi theo đánh tôi tơi bời với đôi chân mập mạp có bệnh thấp khớp của bà. Phải biết là trước khi chuyện đó xảy ra thì tôi luôn đi muộn hơn một giờ.
Bây giờ, tôi có một công việc với mức thù lao khá cao, ấy chính là đảm nhiệm việc ghi chép cho Uẩn tiên sinh, ghi lại từng vụ án mà anh ấy từng phá trước kia.
Uẩn tiên sinh không phải là thám tử chuyên nghiệp, nhưng có một vị tiên sinh làm cảnh sát hình sự thường xuyên đi theo bên cạnh anh ấy, sau này lại có thêm một vị tiên sinh làm pháp y. Lúc ba người bọn họ ở cùng nhau thì đều sinh ra một loại cảm giác hài hòa vui vẻ.
Vị tiên sinh cảnh sát hình sự và vị tiên sinh pháp y kia rất bận, tôi ít khi nhìn thấy hai người bọn họ đến cùng một lúc, vậy nên sau mỗi lần phá xong một vụ án thì đều là một mình Uẩn tiên sinh kể lại cho tôi nghe, còn tôi mỗi lần nghe xong câu chuyện của anh ấy thì cứ như đắm mình trong một giấc mộng đẹp vậy.
Có thể phần lớn mọi người sẽ cảm thấy chuyện mà anh ấy đã trải qua không phải mộng đẹp mà là ác mộng. Tôi thì lại khác. Tôi nghĩ chắc là Uẩn tiên sinh cũng thế, không thì sao anh ấy lại nói với tôi rằng ‘Tôi và cậu đều ở trong mộng’ chứ?
——
Ngày 29 tháng 12 năm 2014. Trời đổ tuyết lớn.
Trên con đường mòn nằm giữa lưng chừng núi của thắng cảnh du lịch núi Đới Tông.
11 giờ 55 phút trưa.
- Này! Cái thằng rảnh con này! Nhà anh không nhanh hơn được à, đi lên một đoạn nữa là đến chỗ nghỉ rồi, anh còn lết mãi ở chỗ này, thua cả lão già như tôi nữa!
Tiếng quở trách vang lên giữa núi rừng thế này nghe có vẻ đặc biệt vang, Liễu Kiều Bồ hơn sáu mươi tuổi vừa thở hổn hển vừa răn dạy cháu của mình, cháu của ông tên Liễu Hàng, là một chàng trai không cao lắm nhưng bộ dạng sáng láng, nhìn qua tối đa chỉ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
- Ông ơi, mình đến du lịch thôi chứ có phải đi tập thể hình đâu, cần gì phải leo cao đến thế! Ở dưới chân núi ngắm hồ, uống chén trà nóng hay tách cà phê không tốt hơn à? Không phải ông thích xem kịch nhất à? Hôm nay ở bờ hồ có diễn kịch đấy ạ, cần gì phải chạy đến khu nhà nghỉ vắng hoe thế này làm gì?
Liễu Hàng than van, không phải là anh đi không nổi, chỉ là không muốn leo lên nữa mà thôi.
Lại nói, ngày tuyết lớn thế này, mấy khu gần sườn núi sẽ cấm không cho du khách đi lên, cũng đề biển cấm và cảnh báo nữa. Nơi Uẩn tiên sinh muốn đi là một khu nhà nghỉ ở cách sườn núi không xa, vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.
Lại thêm Liễu Hàng không muốn lên núi cũng là có lý do riêng, đó chính là anh chàng này đang thích một cô gái, cô gái ấy làm nhân viên ở khách sạn lớn bên bờ hồ, Liễu Hàng đã nghe ngóng qua, cô gái này rất có hiếu với cha mẹ, cho nên lần này anh ta đưa theo ông nội đến cùng là vì muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình ở trước mặt cô gái ấy.
Nào ngờ ông nội lại phá hỏng hết mọi chuyện, còn kéo anh ta đến khu nghỉ vắng thế này, Liễu Hàng khóc không ra nước mắt, trong lòng anh ta còn đang thầm mặc niệm ba phút cho kế hoạch theo đuổi tình yêu của mình, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn chìu ý ông nội tiếp tục đi lên.
Liễu Kiều Bồ ở nhà đã quen kiểu nói một không hai, là một ông cụ nóng tính, gần như người trong nhà đều lén gọi ông là Lão Thạch Đầu, ngay cả cô cháu gái mới chín tuổi của Liễu Hàng đôi lúc cũng buột mồm gọi Liễu Kiều Bồ là ông Thạch Đầu. Liễu Hàng đương nhiên không dám làm trái ý ông.
Anh ta thầm thở dài một phen mới bước nhanh đi đến bên cạnh ông, tuyết ở rơi mỗi lúc một dày, anh sợ ông không không chịu nổi, nên lấy một cái khăn quàng cổ thật dày ra muốn quàng lên cho ông.
- Anh làm cái gì đấy? Thằng ranh con này, tôi cũng không yếu đuối như thế.
- Dạ dạ dạ, ông à, cháu thấy gió to như thế, nên mới muốn quàng lên cho ông đỡ, nhỡ ông mà cảm mạo, bố đánh gãy chân cháu thì sao?
- Phải chỉnh anh một trận ra trò mới được, mới đi làm đã bị đuổi rồi chứ gì? Anh mời tôi đi du lịch là muốn ông già này giúp anh đúng không!
Liễu Kiều Bồ không thèm cảm kích, trực tiếp chi ra Liễu Hàng có âm mưu.
Liễu Hàng cảm thấy mình đúng thật là tự chuốc vạ vào người, nhưng đến lúc này rồi cũng không thể bỏ dở giữa chừng, đành phải cố toét miệng cười nói:
- Ông à, chúng ta đi lên rồi lại nói nhé, cháu đói bụng lắm rồi!
Dạ dày giống như hiểu thấu tâm t.ư của Liễu Hàng, phối hợp réo lên ọc ọc, lúc này mới khiến cho ông cụ sinh chút lòng trắc ẩn, ông liếc nhìn bộ dạng toe toét của Liễu Hàng, cố ý lớn tiếng nói:
- Vậy thì nhanh lên!
Nói xong liền sải bước đi lên núi. Áo lông và balo của hai người đã phủ một lớp tuyết mỏng.
——
Thật ra thì khu nhà nghỉ mà Liễu Kiều Bồ muốn đến kia cũng không phải là không có lấy một bóng du khách nào, ít nhất thì lúc này có bốn thiếu nữ và hai cậu trai đang ở đấy chơi đến là vui vẻ, bọn họ đều là những diễn viên tài năng của học viện múa Kinh Hoa, lần này đến đây chơi để chúc mừngnhận được việc làm mới.
Cô nàng có vóc người cao nhất, tóc ngắn, chân dài vai rộng tên là Đào Mộ Thanh, cô cao đến 1m78, vóc dáng còn rắn rỏi hơn cả hai anh chàng bên cạnh.
Đào Mộ Thanh mặc một chiếc áo lông dài màu xanh, bên dưới lại mặc một chiếc quần jeans bó màu đen, gương mặt bầu bĩnh với đôi mắt to lúng liếng cùng hai má lúm đồng tiền khiến người khác yêu mến. Tính tình cũng xem như tốt nhất trong số mấy người này, có kiên nhẫn, năng lực tổ chức lại không tồi. Là đội trường tạm thời được bầu ra trong hoạt động lần này.
Cậu trai đang lấy máy chụp ảnh ra khỏi túi ở cạnh cô tên là Tần Sâm, nhìn qua ước chừng 1m76, vóc dáng rất tuyệt, hẳn là thường xuyên tập thể mình mà có.
Tần Sâm có quả đầu húi cua, khác với đủ kiểu tóc ngắn dài bồng bềnh của các anh chàng diễn viên múa hay để, toàn thân đều phát ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khái, màu da khác trắng, đôi mắt dài nhỏ, sống mũi cao, môi và cằm hơi có góc cạnh, nhưng không ảnh hưởng tới khí chất tổng thể.
Cậu mặc áo lông ngắn màu xanh, bên dưới là chiếc quần kaki rộng, một đôi giày màu trắng vô cùng bắt mắt. Ở trong nhóm người này, Tần Sâm rất thích giúp người khác làm việc. Cũng có nhân duyên khá tốt. Phần lớn nữ sinh đều có ấn tượng không tệ với cậu ta.
Người thứ ba là một cô gái nhỏ nhắn tên Mạnh Kỳ Nhi đang đứng bên trái Đào Mộ Thanh, ôm tay cô nói líu ríu, cô thấp hơn Đào Mộ Thanh một cái đầu, bên ngoài khoác áo lông màu hồng phấn, bên trong mặc váy cùng với chiến quần tất màu trắng in hoa, mang một đôi giày đi tuyết màu hồng phấn khoảng size 26.
Từ trên xuống dưới của Mạnh Kỳ Nhi chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ ‘đáng yêu’, tóc dài, mắt to tròn, mặt trái xoan, mũi nho nhỏ lại thêm đôi môi bôi son hồng cứ hay chu lên, nhìn qua trừ cute ra thì chỉ có kawaii. Bề ngoài ngọt ngào đáng yêu bao nhiêu thì bên trong lại rỗng tuếch bấy nhiêu, cho nên đối với các chàng trai mà nói thì chính là ‘yêu lúc mới gặp’ (Là loại con gái mới gặp thì thích, về sau tiếp xúc nhiều sẽ cảm thấy phiền chán)
Cô gái thứ t.ư thì ngồi trên một balo du lịch cách đây xa hơn một chút, rất ít nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào hành động của những người khác. Cô mặc một chiếc áo lông dài màu tím, quần đen. Cô gái này tên là Văn Mạn Mạn, dáng người đầy đặn, có lồi có lõm. Nếu như không nhìn mặt thì chắc là tỉ lệ khiến người khác phải ngoái nhìn sẽ cao hơn.
Văn Mạn Mạn có một gương mặt dẹp không mấy ưa nhìn, mũi và môi nhìn hơi tẹt, bất quá đôi mắt không tệ, mắt to tròn với hàng mi dài cong vút, gỡ gạc lại đôi chút cho những nơi khác. Thật ra cô cũng không phải kiểu người hướng nội gì, chỉ là có chút cao ngạo, giống như đóa mai trong ngày đông, luôn khiến cho người khác cảm thấy không muốn đến gần.
Lần này Văn Mạn Mạn đội phó của nhóm này, cùng chịu trách nhiệm biên đạo múa cho mọi người cùng với Tần Sâm.
Cô gái thứ năm thì phải nói rõ một phen, cô chính là loại con gái mà nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thoải mái, không phải loại hình nữ thần, mà là cô ấy có một loại khí chất tự nhiên, có muốn học cũng không được.
Cô tên là Hồng Thị, đúng vậy, mọi người chớ có ngạc nhiên, quả thật chính là Hồng Thị, tên đầy đủ của cô là Hạ Hồng Thị, cũng không biết có phải vì lúc mẹ cô sinh cô ra đặc biệt thích ăn hồng hay không, lại đặt ngay một cái tên nghe lạ đến vậy.
Hạ Hồng Thị cũng giống với những cô gái khác, có vóc người thon thả, những người học múa đều như thế. Cô cũng mặc một chiếc áo lông màu tím, dáng người thì thua Văn Mạn Mạn một chút, nhưng cũng không tệ. Vòng eo của cô khá cao, còn thích mặc quần cạp cao, cho nên nhìn chân có vẻ đặc biệt thon thả, dài thướt tha.
Hạ Hồng Thị và Văn Mạn Mạn đều có mái tóc xoăn dài, những lọn tóc xoăn tung bay trong gió nhìn rất đẹp. Hạ Hồng Thị có gương mặt thon nhỏ, đôi mắt tuy không quá to nhưng lúc nào cũng cong cong như hai vành trăng non đầy ý cười, lông mi cũng cong vút. Mũi hơi thấp một chút, môi hơi dày, thoa chút son môi màu cam lên, càng làm nổi bật làn da trắng ngần. Cô đang sửa soạn lại đồ đạc cùng một chàng trai khác.
Cậu trai đứng bên cạnh Hạ Hồng Thị nhìn qua chắc cao không đến 1m75, mảnh mai gầy gò, dáng người chỉ có chút thịt, giống một diễn viên múa hơn Tần Sâm. Ở trong nhóm cậu luôn nhận công tác hậu cần, bởi vì có trí nhớ tốt, lại có trách nhiệm, nên mọi người thích giao đồ của mình cho cậu ta giữ.
Cậu trai này tên là Liên Phàm, cậu mặc áo lông màu đen và quần tây nâu, dung mạo tầm trung, tóc dài hơn Tần Sâm một chút. Mọi người hay gọi cậu là Tiểu Phàm, gọi lâu lại vui mồm đổi thành Tiểu Phiến, cho nên cái biệt danh chẳng lấy làm hay ho đối với diễn viên múa này cũng trở thành ‘tiểu danh’ mà cậu có thể nghe thấy bất kỳ lúc nào, cuối cùng, ngay cả Liên Phàm nghe mãi cũng thành quen, nên cũng không giận dỗi gì.
Trong số bọn họ có năm người đã thi đậu trở thành diễn viên của sân khấu nổi tiếng trong nước, trở thành thành viên nhóm múa của vũ công La Ý Phàm, anh ta là người đầu tiên đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng và cũng là vũ công nổi tiếng hàng đầu của sân khấu Tu La Phàm Trần, có thể xem như một bước dài về phía ước mơ của mình, khiến bọn họ trở nên hưng phấn vô cùng.
Năm người may mắn này lần lượt là Đào Mộ Thanh, Tần Sâm, Hạ Hồng Thị, Liên Phàm và Văn Mạn Mạn, bất quá Mạnh Kỳ Nhi không được chọn nhưng cũng không có vẻ gì là ganh tị, bởi vì gia đình Mạnh Kỳ Nhi có bối cảnh khá lớn, điều kiện gia đình của cô rất cao, cho nên cô cũng chẳng để ý đến việc vụt mất một vài cơ hội, còn hân hoan đi du lịch cùng mọi người.
Năm người sắp sửa được nhận vào phải tham gia lần biểu diễn đầu tiên trên sân khấu lớn của đời mình, hơn nữa người sắp xếp cho màn biểu diễn của bọn họ lại là bạn gái hiện tại của La Ý Phàm, tiểu thư Lục Hội Mỹ, thiên kim của một xí nghiệp tiếng tăm, khiến cho mấy sinh viên này mừng đến phát điên.
Vì để có thể thỏa sức thể hiện niềm vui và phấn khởi này, bọn họ quyết định tránh xa chỗ đông người, đến nơi này để ăn mừng một phen.
Ô ô sở lưu hương bằng hữu ta đâu rồiBí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái - Tác giả: Tiểu Vận và Tiểu Vân
Khu du lịch nổi tiếng núi Đới Tông nghênh đón mười tám vị khách bao gồm 2 cụ già và 16 thanh niên nam nữ, những vị du khách này vốn đang vui vẻ thăm thú, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nên không nghỉ lại khu nhà nằm dưới chân núi xinh đẹp, mà lại leo lên khu nhà nghỉ vắng tanh cách sườn núi không xa.
Đang lúc bọn họ quyết định sẽ chơi cho thỏa lòng thì đột nhiên một trận bão tuyết ập đến cắt đứt đường xuống núi, hết cách, mười tám người đó chỉ có thể trú tạm trong một căn biệt thự nằm ở gần vách núi ấy, chờ xe dọn tuyết đến cứu hộ.
Trong suốt quãng thời gian ba ngày bốn đêm, mười tám người ở trong ngôi biệt thự kỳ lạ lần lượt gặp nạn, tử trạng cực kỳ khủng bố, những sự kiện quỷ dị kinh khủng không ngừng xảy ra, khiến cho mọi người rơi vào trong khủng hoảng và ngờ vực, chín người còn sót lại sau cùng liệu có thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc kia, trở về với cuộc sống bình thường như cũ?
Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đáp án sau cùng nằm trong "Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái" của tác giả Tiểu Vận Và Tiểu Vân.
Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái
Chương 1: Mở đầu sự kiện
Tác giả: Tiểu Vận và Tiểu Vân
Dịch: Tịch Địa
Gần đây tôi chẳng có chút khái niệm gì về thời gian, đại khái chắc là vì thời gian luôn khiến tôi đau khổ. Tuy rằng phần lớn đều do tôi sai, nhưng theo như tôi thấy thì mình thật chẳng thích cảm giác bị thời không kềm chế này chút nào.
Rời khỏi cái bàn yêu thích của tôi, bước vào một cửa hàng tầm tầm, giá cả hợp với túi tiền để mua vài món ăn, một chai bia, bấy nhiêu đã quá đủ.
Mẹ tôi luôn bảo rằng tôi đã là đàn ông con trai thì nên có bộ dạng của người đàn ông mới đúng, cứ lề mà lề mề thế này còn ra thể thống gì! Hệt như gấu mẹ dạy gấu con trong phim hoạt hình ấy.
Thật ra thì tôi không quan tâm lắm, căn bản cũng không để trong lòng, chẳng qua là vì muốn mẹ tôi vui vẻ nên đành phải dối lòng.
Mười mấy năm qua, tôi vẫn cứ sống như thế, mẹ cũng biết thừa tôi là kẻ thế nào, cho nên số lần lải nhải của bà cũng tỉ lệ ngược với số lần tôi uống rượu, loại trạng thái này mang đến sự tự do lẫn trống trải đan xen cho tôi.
Càng tự do thì tôi lại càng cảm thấy cô đơn, càng tiếc nuối quãng thời gian thơ bé, thời trẻ dại luôn bị quản thúc thì tôi lại mong ước được tự do, nhưng so với cuộc sống ‘hạnh phúc’ chẳng có ai lèm bèm bên tai thế này, chẳng khác nào bong bóng xà phòng, chạm vào là vỡ tan.
Kiểu sinh hoạt đã thành thói quen khó bỏ này rốt cuộc cũng thay đổi vào ngày hôm đó, tại nơi ấy, trong căn phòng đấy, thời gian đột nhiên trở thành gông cùm trói buộc cả mạng sống lẫn tương lai của tôi, nó giống như một vòng xoáy cuốn tôi vào tận sâu nơi đáy địa ngục. May thay, sự can đảm mà mẹ tôi từng nói đến hóa ra cũng không xa vời lẫn vô dụng như tôi vẫn nghĩ.
Ở bên trong vòng xoáy hư áo đó, nếu như không nhờ có người diễn viên kia đưa tay túm lấy, sau đấy kéo tôi lên bờ thì tôi gần như không bao giờ có cơ hội thể hiện được lòng dũng cảm của mình nữa.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn thường ngơ ngẩn nhìn hai tay của mình, đôi tay này cả đời chỉ cầm mỗi bút với chai rượu, nhưng vào ở thời điểm và nơi chốn đặc thù ấy, nó lại cứu vớt chín người sắp rơi vào địa ngục. Tôi nghĩ, đời này tôi vẫn sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác, và mẹ tôi cũng nghĩ thế.
Sau khi chuyện kia kết thúc, mẹ dắt tôi theo đến nhà tự mình cảm tạ Uẩn tiên sinh, bởi vì anh ấy đã cứu tôi, cũng vì anh ấy đã thay đổi cuộc sống nửa đời sau của tôi.
Mẹ nhìn vào Uẩn tiên sinh bảnh bao lịch thiệp, lại nói thế này:
- Thật cảm ơn anh, chỉ là bây giờ thằng nhóc này còn chưa tỉnh táo lại! Cứ luôn miệng nói là nó đã cứu chín người! Nếu như anh có rảnh thì xin nói với nó hộ tôi, rõ ràng là Uẩn tiên sinh đã cứu mà.
Uẩn tiên sinh chỉ mỉm cười nói một câu với tôi:
- Tôi và cậu đều ở trong mộng, hãy sống cho thật tốt, thời gian rất quan trọng đấy!
Sau đó anh ấy liền mời mẹ tôi vào nhà, lại còn giải thích nói rõ với mẹ tôi rằng chín người kia thật sự là được tôi cứu!
Từ đó về sau, người mẹ hay càm ràm trong trí nhớ của tôi đã trở lại, chỉ vì tôi đến muộn có ba phút thôi mà bà thậm chí còn cầm móc áo, thở hồng hộc đuổi theo đánh tôi tơi bời với đôi chân mập mạp có bệnh thấp khớp của bà. Phải biết là trước khi chuyện đó xảy ra thì tôi luôn đi muộn hơn một giờ.
Bây giờ, tôi có một công việc với mức thù lao khá cao, ấy chính là đảm nhiệm việc ghi chép cho Uẩn tiên sinh, ghi lại từng vụ án mà anh ấy từng phá trước kia.
Uẩn tiên sinh không phải là thám tử chuyên nghiệp, nhưng có một vị tiên sinh làm cảnh sát hình sự thường xuyên đi theo bên cạnh anh ấy, sau này lại có thêm một vị tiên sinh làm pháp y. Lúc ba người bọn họ ở cùng nhau thì đều sinh ra một loại cảm giác hài hòa vui vẻ.
Vị tiên sinh cảnh sát hình sự và vị tiên sinh pháp y kia rất bận, tôi ít khi nhìn thấy hai người bọn họ đến cùng một lúc, vậy nên sau mỗi lần phá xong một vụ án thì đều là một mình Uẩn tiên sinh kể lại cho tôi nghe, còn tôi mỗi lần nghe xong câu chuyện của anh ấy thì cứ như đắm mình trong một giấc mộng đẹp vậy.
Có thể phần lớn mọi người sẽ cảm thấy chuyện mà anh ấy đã trải qua không phải mộng đẹp mà là ác mộng. Tôi thì lại khác. Tôi nghĩ chắc là Uẩn tiên sinh cũng thế, không thì sao anh ấy lại nói với tôi rằng ‘Tôi và cậu đều ở trong mộng’ chứ?
——
Ngày 29 tháng 12 năm 2014. Trời đổ tuyết lớn.
Trên con đường mòn nằm giữa lưng chừng núi của thắng cảnh du lịch núi Đới Tông.
11 giờ 55 phút trưa.
- Này! Cái thằng rảnh con này! Nhà anh không nhanh hơn được à, đi lên một đoạn nữa là đến chỗ nghỉ rồi, anh còn lết mãi ở chỗ này, thua cả lão già như tôi nữa!
Tiếng quở trách vang lên giữa núi rừng thế này nghe có vẻ đặc biệt vang, Liễu Kiều Bồ hơn sáu mươi tuổi vừa thở hổn hển vừa răn dạy cháu của mình, cháu của ông tên Liễu Hàng, là một chàng trai không cao lắm nhưng bộ dạng sáng láng, nhìn qua tối đa chỉ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
- Ông ơi, mình đến du lịch thôi chứ có phải đi tập thể hình đâu, cần gì phải leo cao đến thế! Ở dưới chân núi ngắm hồ, uống chén trà nóng hay tách cà phê không tốt hơn à? Không phải ông thích xem kịch nhất à? Hôm nay ở bờ hồ có diễn kịch đấy ạ, cần gì phải chạy đến khu nhà nghỉ vắng hoe thế này làm gì?
Liễu Hàng than van, không phải là anh đi không nổi, chỉ là không muốn leo lên nữa mà thôi.
Lại nói, ngày tuyết lớn thế này, mấy khu gần sườn núi sẽ cấm không cho du khách đi lên, cũng đề biển cấm và cảnh báo nữa. Nơi Uẩn tiên sinh muốn đi là một khu nhà nghỉ ở cách sườn núi không xa, vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.
Lại thêm Liễu Hàng không muốn lên núi cũng là có lý do riêng, đó chính là anh chàng này đang thích một cô gái, cô gái ấy làm nhân viên ở khách sạn lớn bên bờ hồ, Liễu Hàng đã nghe ngóng qua, cô gái này rất có hiếu với cha mẹ, cho nên lần này anh ta đưa theo ông nội đến cùng là vì muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình ở trước mặt cô gái ấy.
Nào ngờ ông nội lại phá hỏng hết mọi chuyện, còn kéo anh ta đến khu nghỉ vắng thế này, Liễu Hàng khóc không ra nước mắt, trong lòng anh ta còn đang thầm mặc niệm ba phút cho kế hoạch theo đuổi tình yêu của mình, sau đó chỉ có thể ngoan ngoãn chìu ý ông nội tiếp tục đi lên.
Liễu Kiều Bồ ở nhà đã quen kiểu nói một không hai, là một ông cụ nóng tính, gần như người trong nhà đều lén gọi ông là Lão Thạch Đầu, ngay cả cô cháu gái mới chín tuổi của Liễu Hàng đôi lúc cũng buột mồm gọi Liễu Kiều Bồ là ông Thạch Đầu. Liễu Hàng đương nhiên không dám làm trái ý ông.
Anh ta thầm thở dài một phen mới bước nhanh đi đến bên cạnh ông, tuyết ở rơi mỗi lúc một dày, anh sợ ông không không chịu nổi, nên lấy một cái khăn quàng cổ thật dày ra muốn quàng lên cho ông.
- Anh làm cái gì đấy? Thằng ranh con này, tôi cũng không yếu đuối như thế.
- Dạ dạ dạ, ông à, cháu thấy gió to như thế, nên mới muốn quàng lên cho ông đỡ, nhỡ ông mà cảm mạo, bố đánh gãy chân cháu thì sao?
- Phải chỉnh anh một trận ra trò mới được, mới đi làm đã bị đuổi rồi chứ gì? Anh mời tôi đi du lịch là muốn ông già này giúp anh đúng không!
Liễu Kiều Bồ không thèm cảm kích, trực tiếp chi ra Liễu Hàng có âm mưu.
Liễu Hàng cảm thấy mình đúng thật là tự chuốc vạ vào người, nhưng đến lúc này rồi cũng không thể bỏ dở giữa chừng, đành phải cố toét miệng cười nói:
- Ông à, chúng ta đi lên rồi lại nói nhé, cháu đói bụng lắm rồi!
Dạ dày giống như hiểu thấu tâm t.ư của Liễu Hàng, phối hợp réo lên ọc ọc, lúc này mới khiến cho ông cụ sinh chút lòng trắc ẩn, ông liếc nhìn bộ dạng toe toét của Liễu Hàng, cố ý lớn tiếng nói:
- Vậy thì nhanh lên!
Nói xong liền sải bước đi lên núi. Áo lông và balo của hai người đã phủ một lớp tuyết mỏng.
——
Thật ra thì khu nhà nghỉ mà Liễu Kiều Bồ muốn đến kia cũng không phải là không có lấy một bóng du khách nào, ít nhất thì lúc này có bốn thiếu nữ và hai cậu trai đang ở đấy chơi đến là vui vẻ, bọn họ đều là những diễn viên tài năng của học viện múa Kinh Hoa, lần này đến đây chơi để chúc mừngnhận được việc làm mới.
Cô nàng có vóc người cao nhất, tóc ngắn, chân dài vai rộng tên là Đào Mộ Thanh, cô cao đến 1m78, vóc dáng còn rắn rỏi hơn cả hai anh chàng bên cạnh.
Đào Mộ Thanh mặc một chiếc áo lông dài màu xanh, bên dưới lại mặc một chiếc quần jeans bó màu đen, gương mặt bầu bĩnh với đôi mắt to lúng liếng cùng hai má lúm đồng tiền khiến người khác yêu mến. Tính tình cũng xem như tốt nhất trong số mấy người này, có kiên nhẫn, năng lực tổ chức lại không tồi. Là đội trường tạm thời được bầu ra trong hoạt động lần này.
Cậu trai đang lấy máy chụp ảnh ra khỏi túi ở cạnh cô tên là Tần Sâm, nhìn qua ước chừng 1m76, vóc dáng rất tuyệt, hẳn là thường xuyên tập thể mình mà có.
Tần Sâm có quả đầu húi cua, khác với đủ kiểu tóc ngắn dài bồng bềnh của các anh chàng diễn viên múa hay để, toàn thân đều phát ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khái, màu da khác trắng, đôi mắt dài nhỏ, sống mũi cao, môi và cằm hơi có góc cạnh, nhưng không ảnh hưởng tới khí chất tổng thể.
Cậu mặc áo lông ngắn màu xanh, bên dưới là chiếc quần kaki rộng, một đôi giày màu trắng vô cùng bắt mắt. Ở trong nhóm người này, Tần Sâm rất thích giúp người khác làm việc. Cũng có nhân duyên khá tốt. Phần lớn nữ sinh đều có ấn tượng không tệ với cậu ta.
Người thứ ba là một cô gái nhỏ nhắn tên Mạnh Kỳ Nhi đang đứng bên trái Đào Mộ Thanh, ôm tay cô nói líu ríu, cô thấp hơn Đào Mộ Thanh một cái đầu, bên ngoài khoác áo lông màu hồng phấn, bên trong mặc váy cùng với chiến quần tất màu trắng in hoa, mang một đôi giày đi tuyết màu hồng phấn khoảng size 26.
Từ trên xuống dưới của Mạnh Kỳ Nhi chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ ‘đáng yêu’, tóc dài, mắt to tròn, mặt trái xoan, mũi nho nhỏ lại thêm đôi môi bôi son hồng cứ hay chu lên, nhìn qua trừ cute ra thì chỉ có kawaii. Bề ngoài ngọt ngào đáng yêu bao nhiêu thì bên trong lại rỗng tuếch bấy nhiêu, cho nên đối với các chàng trai mà nói thì chính là ‘yêu lúc mới gặp’ (Là loại con gái mới gặp thì thích, về sau tiếp xúc nhiều sẽ cảm thấy phiền chán)
Cô gái thứ t.ư thì ngồi trên một balo du lịch cách đây xa hơn một chút, rất ít nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào hành động của những người khác. Cô mặc một chiếc áo lông dài màu tím, quần đen. Cô gái này tên là Văn Mạn Mạn, dáng người đầy đặn, có lồi có lõm. Nếu như không nhìn mặt thì chắc là tỉ lệ khiến người khác phải ngoái nhìn sẽ cao hơn.
Văn Mạn Mạn có một gương mặt dẹp không mấy ưa nhìn, mũi và môi nhìn hơi tẹt, bất quá đôi mắt không tệ, mắt to tròn với hàng mi dài cong vút, gỡ gạc lại đôi chút cho những nơi khác. Thật ra cô cũng không phải kiểu người hướng nội gì, chỉ là có chút cao ngạo, giống như đóa mai trong ngày đông, luôn khiến cho người khác cảm thấy không muốn đến gần.
Lần này Văn Mạn Mạn đội phó của nhóm này, cùng chịu trách nhiệm biên đạo múa cho mọi người cùng với Tần Sâm.
Cô gái thứ năm thì phải nói rõ một phen, cô chính là loại con gái mà nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thoải mái, không phải loại hình nữ thần, mà là cô ấy có một loại khí chất tự nhiên, có muốn học cũng không được.
Cô tên là Hồng Thị, đúng vậy, mọi người chớ có ngạc nhiên, quả thật chính là Hồng Thị, tên đầy đủ của cô là Hạ Hồng Thị, cũng không biết có phải vì lúc mẹ cô sinh cô ra đặc biệt thích ăn hồng hay không, lại đặt ngay một cái tên nghe lạ đến vậy.
Hạ Hồng Thị cũng giống với những cô gái khác, có vóc người thon thả, những người học múa đều như thế. Cô cũng mặc một chiếc áo lông màu tím, dáng người thì thua Văn Mạn Mạn một chút, nhưng cũng không tệ. Vòng eo của cô khá cao, còn thích mặc quần cạp cao, cho nên nhìn chân có vẻ đặc biệt thon thả, dài thướt tha.
Hạ Hồng Thị và Văn Mạn Mạn đều có mái tóc xoăn dài, những lọn tóc xoăn tung bay trong gió nhìn rất đẹp. Hạ Hồng Thị có gương mặt thon nhỏ, đôi mắt tuy không quá to nhưng lúc nào cũng cong cong như hai vành trăng non đầy ý cười, lông mi cũng cong vút. Mũi hơi thấp một chút, môi hơi dày, thoa chút son môi màu cam lên, càng làm nổi bật làn da trắng ngần. Cô đang sửa soạn lại đồ đạc cùng một chàng trai khác.
Cậu trai đứng bên cạnh Hạ Hồng Thị nhìn qua chắc cao không đến 1m75, mảnh mai gầy gò, dáng người chỉ có chút thịt, giống một diễn viên múa hơn Tần Sâm. Ở trong nhóm cậu luôn nhận công tác hậu cần, bởi vì có trí nhớ tốt, lại có trách nhiệm, nên mọi người thích giao đồ của mình cho cậu ta giữ.
Cậu trai này tên là Liên Phàm, cậu mặc áo lông màu đen và quần tây nâu, dung mạo tầm trung, tóc dài hơn Tần Sâm một chút. Mọi người hay gọi cậu là Tiểu Phàm, gọi lâu lại vui mồm đổi thành Tiểu Phiến, cho nên cái biệt danh chẳng lấy làm hay ho đối với diễn viên múa này cũng trở thành ‘tiểu danh’ mà cậu có thể nghe thấy bất kỳ lúc nào, cuối cùng, ngay cả Liên Phàm nghe mãi cũng thành quen, nên cũng không giận dỗi gì.
Trong số bọn họ có năm người đã thi đậu trở thành diễn viên của sân khấu nổi tiếng trong nước, trở thành thành viên nhóm múa của vũ công La Ý Phàm, anh ta là người đầu tiên đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng và cũng là vũ công nổi tiếng hàng đầu của sân khấu Tu La Phàm Trần, có thể xem như một bước dài về phía ước mơ của mình, khiến bọn họ trở nên hưng phấn vô cùng.
Năm người may mắn này lần lượt là Đào Mộ Thanh, Tần Sâm, Hạ Hồng Thị, Liên Phàm và Văn Mạn Mạn, bất quá Mạnh Kỳ Nhi không được chọn nhưng cũng không có vẻ gì là ganh tị, bởi vì gia đình Mạnh Kỳ Nhi có bối cảnh khá lớn, điều kiện gia đình của cô rất cao, cho nên cô cũng chẳng để ý đến việc vụt mất một vài cơ hội, còn hân hoan đi du lịch cùng mọi người.
Năm người sắp sửa được nhận vào phải tham gia lần biểu diễn đầu tiên trên sân khấu lớn của đời mình, hơn nữa người sắp xếp cho màn biểu diễn của bọn họ lại là bạn gái hiện tại của La Ý Phàm, tiểu thư Lục Hội Mỹ, thiên kim của một xí nghiệp tiếng tăm, khiến cho mấy sinh viên này mừng đến phát điên.
Vì để có thể thỏa sức thể hiện niềm vui và phấn khởi này, bọn họ quyết định tránh xa chỗ đông người, đến nơi này để ăn mừng một phen.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản