Ngại quá! Làm phiền các đạo hữu rồiLão @nila32 tạo cho đạo hữu hồi sáng rồi mà, đạo hữu cũng được tag vô mà không để ý đó, đạo hữu có thể xem thêm các chức năng, có gì không hiểu thì hỏi lão ấy đi![]()
Ổn mà bạn. Xin tài khoản Reader và đăng thôiNghe nói leader truyện Ta là tiên phàm off rồi nên mình xin đăng ký dịch thử 1 chương, hy vọng có thể khởi động lại dự án. Trước giờ mình chưa có kinh nghiệm dịch nhiều nên rất mong được các tiền bối chỉ giáo thêm, chém mạnh tay càng tốt ạ
Tên truyện: Ta là tiên phàm
Tên tác giả: Bách Lý Tỉ
寒冬。
上弦月升的早,月落时,天将拂晓。
此时的周庄水乡依然沉浸在茫茫的晨雾之中,只能看到一个朦胧的水乡轮廓。
河岸上万籁静寂,寒风冷冽如刀。
枯树梢头的一窝鸦巢里,寒鸦冻缩在巢内,偶尔发出一声啼叫,夜色中分外呱噪刺耳。
苏尘踩着一副小竹筏,冻红的小手紧抓着一支丈长的竹竿,在水中晃悠飘荡,滑向河道中。
他身后的竹筏上,放着一个竹篾编制的渔篓、一盏竹筒渔灯、一副打渔捞网。
水花不时轻溅上筏子,打湿了他的草藤鞋,冰水透着浸肌砭骨的寒意。寒风吹来,瘦小单薄的身子顿时打了几个哆嗦。
苏尘是周庄一户贫寒渔家的孩子。
渔家日子艰难,姑苏县衙的舟税已经很沉重,再加上江湖帮派不时的敲诈勒索,如同两块沉重的巨石,压着苏家上下喘不过气来。
爹娘每日去大湖打渔,早出晚归,也仅够一家五口勉强糊口。
苏尘还是十二岁纤弱少年,却已经很成熟懂事,想趁着拂晓时分,离天亮还有一个时辰,在河里捕些鱼虾卖些铜钱,弥补家用。
竹筏到了河中,他将一丈长竹竿深插入河底淤泥,停泊下来。
苏尘使劲搓了搓自己几乎要僵冷的小手,让自己暖和了一些。撸起麻衣袖子,从怀里掏出燧火石和干草,使劲撞击十多下,才终于引燃了一株干草。
他急忙用干草点燃筏子上的那盏竹筒油灯,用小棍挑着竹筒油灯,放到竹筏的边缘,贴近水面处。
竹筒油灯的光极为黯淡,在这片夜色朦胧的寂静河里,却是唯一的亮光。
鱼虾趋光,夜里容易被明火吸引。
如果再洒上一点鱼草叶子、蚯蚓和窝头碎粒之类的鱼食为诱饵,自然引来到更多的鱼虾前来寻食。
“灯火诱鱼”这是渔民夜里捕鱼的小技巧,也是苏尘最拿手的捕鱼术。
苏尘做完这些,才缩紧着单薄的麻布衫,蹲在冰冷浸水的竹筏上,拿着一副捞网,耐心的等待着河里的鱼群前来觅食。
河里小鱼虾米很多,但不值几个钱。
大老远运去姑苏县城的西门码头集市卖,满满一大渔篓子的小鱼仔虾米,也才换二三文铜钱,几乎不够渔民忙碌一天的饭钱。
值钱的是数斤重的大鱼。
周庄水乡附近的娄县有一座上百里的深水大湖泊,名叫淀山湖,湖面风高浪急,盛产大鲫鱼。
捕上二斤重的大鱼,一条能卖上五文铜钱。
不过,那是县城人家和酒家客栈的贵客才经常吃上的东西
周庄的渔民们打捞到大鱼都舍不得自己吃。通常运到姑苏县城里卖了换成铜钱,拿来应付县衙的舟税。剩下一点铜钱,才去换成米盐油布,勉强维持一家老小的生计。
除此之外,大湖泊里还有极其稀罕的“银脊刀鱼、雪花石鱼、红尾大虾”三大珍品。
想到这三大珍品鱼,苏尘便心热。
一条仅半斤重的珍稀银脊刀鱼,卖给姑苏县城最大的酒家“天鹰客栈”,能卖出令人咋舌的五百枚铜钱的大价钱,几乎抵得上渔民打捞一整条船的鱼还值钱。
苏尘经常跟渔民大人们去过县城的天鹰客栈卖鱼,认识天鹰客栈打杂的小伙计阿丑,三来二去之后,两名少年成了无话不谈的好兄弟,所以熟悉县城鱼市的行情。
只是这些珍贵鱼种极难捕捞,每日数百艘渔船下湖,也未必有一两艘能捞到一尾三大珍品。
哪怕是有数十年经验的老渔民,在深水大湖泊里,用数丈巨大的渔网,都很难打捞到银脊刀鱼。
如果有渔民走运捕捞到一尾,一定向周庄所有渔民们都炫耀一番,恨不得人人都夸耀羡慕自己。
可惜,只有壮年渔夫才敢乘渔船下大湖,撒大网捕捞。
苏尘还是少年,力气羸弱,不敢下大湖,只能撑小竹筏子在平静的河里捞鱼。
他对这些特产珍稀鱼,虽然羡慕,但也不敢去多法。
在小河里偶尔也能捕捞到游出湖的大鲫鱼。
只是,周庄通向姑苏县城的水道,是一条十分繁忙的河道。
白天往来的大小商船至少数十艘,渔船更是数百艘,河中大鱼容易受惊,会被大船惊走,沉潜到七八丈河底,根本无法捕捞。
只有在拂晓的短暂一个时辰内,河面上几乎没有大船往来,大鱼不会受到惊吓,才会浮到河面来觅食浮游的小虫。
这也是苏尘唯一捕捞大鲫鱼的机会。
...
不多久,一些小鱼群受渔灯吸引,在竹筏周围出现。
苏尘忍着寒风刺骨,蹲在竹筏上耐心等着。
肚子有点饿,从怀里掏出一个冷硬的窝窝头,掰了一半慢慢嚼着吃,垫一下肚子。剩下一半舍不得吃,放回怀里收着。
他想要捕捞的不是这些装满一大渔篓才值得几文钱的小鱼虾米,而是大鱼。
也不知过了多久。
突然,河中出现一道银光,如同一缕灵动的银线在水中游动,浮上水面吃鱼饵,被竹筏挂着油灯火光一照,夜色之中璀璨动人。
这是银脊刀鱼!
苏尘刹那间差点以为自己眼花。
他漆黑灵动的眼眸子,一动不动的盯着河里那道轻灵游曳的银线,呼吸急促起来,心中砰砰直跳,露出难以置信的之色。
银脊刀鱼只有在大湖泊深处才偶尔能看到,恐怕是大湖里食物不足,它才在寒冬,游到河里觅食来了。
看这条银脊刀鱼,至少有七八两重的个头吧!
半斤重的银脊刀鱼就可以卖到五百文铜钱。
每多增一两,可以多卖一百文铜钱。这条银脊刀鱼足足可以卖上七八百文铜钱的大价钱,抵得上自己忙活一年挣到的钱。
苏尘脸色涨红,心头跳的怦然。
家里贫寒如洗,他当然知道这么一条珍贵的银脊刀鱼意味着什么。
要是捕捞到这条刀鱼,在姑苏县城的客栈卖出高价,便可以换回足足好几大袋的雪白米面、口粮、盐巴和新布。
现在是腊月,很快就要过新年。
今年过年便可以吃上一顿美味的虾米素菜饺子,大碗香喷喷的白米饭,再也不用去啃硬邦邦的窝窝头了。
还能给弟弟、妹妹扯上几尺大布,做两套新年的新衣裳。
多余的铜钱,甚至还能拿去缴姑苏县衙的舟税,替爹娘减轻一部分肩上的负担。
爹娘知道他这么能干,肯定喜开颜笑,摸着他的头狠狠夸赞他一番。
有了这条银脊刀鱼,今年一定能轻松过一个好年!
苏尘连忙屏住呼吸,清澈的眼眸中闪耀着一枚枚铜钱的金光,一双小手沉稳的握着鱼篼网,极其缓慢的开始收网。
“银脊刀鱼”,号称水中飞刀,绝非浪得虚名。
它很容易受惊,游速非极快,切水如刀,一闪即没。
打捞银脊刀鱼,非常考验一个渔民的功力。
心静,气沉,眼准,手快!
苏尘沉住气,慢慢收网。
就在这时,河边树梢鸦窝里栖的一条乌鸦,不知怎的突然惊醒,发出一声凄厉的鸦鸣叫。
“呀~~——!”
全神贯注的苏尘吃了一惊,一双小手死死抓着的捞网不由轻颤一下,河面上惊起一朵轻微的小水花。
河中银脊刀鱼顿时受惊,鱼尾猛然一甩,闪电般从鱼篼网的边缘蹿出三四丈远,眨眼间沉入河底消失不见。
糟!
银脊刀鱼被惊跑了!
苏尘提着一个只有几条小虾米的空鱼篼网,不由气身子颤抖,直想哭。
都是那只混蛋臭嘴乌鸦乱叫!
这可是一条七八两重的银脊刀鱼,足足七八百文铜钱!
可惜,被寒鸦这臭嘴巴的一叫唤,全没了!
今年过个好年的愿望,也泡汤了!
苏尘眼眶泛红,恶狠狠的瞪向河边树梢的鸦巢。
他气恼无比,竹筏滑过去,拿起手里的长竹竿,捅向树梢上的一窝老鸦巢。
“臭寒鸦,让你瞎叫唤!”
鸦巢被捅,寒鸦惊的“呀哇哇”直乱叫,却在巢里装死不敢露头。
半响,苏尘手臂酸软,颓然跌坐在竹筏上沮丧无比。
被寒霜冻的通红的小脸蛋上,尽是一副丧气失望的神色。
唉!
苏尘也知道,这老寒鸦什么都不懂,只是半夜被霜气冻的惊醒,胡乱叫唤了一声而已,也不是故意害他。
跟它怄什么气!
苏尘叹了口气,反而有些歉意,望着枝头的鸦巢。
“对不住!俺不该一时心恼气急就找你撒气,捅你的老巢。这天寒地冻,你在巢里也冻熬的苦,这些虾米就当是俺给你陪个不是。”
苏尘从渔篓里抓了一把小鱼虾,丢在老树根下,随后撑着竹筏继续打渔去了。
等他走远了寒鸦自然会飞下树去吃。
寒鸦抗议的“呀呀”叫唤了几声,缩在巢穴里继续装死。
一个时辰之后,苏尘终于打满了一渔篓的大鱼小虾。
忙活了大半夜,虽没抓到那条珍稀的银脊刀鱼,但也有一些其它收获,抓了一条两斤重的大鲫鱼。
一条大鲫鱼在周庄集市上,可跟樵夫换回一大捆柴火,冬夜里烧好四五个晚上。
这五文铜钱不多,但只要经常打渔,在日夜积累也能填补一点家用,爹娘想来也会喜欢。
渔篓里剩下的小鱼虾仔虽然卖不了几个钱,但是可以给弟弟妹妹熬几碗鱼汤喝。吃不完的,就拿去跟周庄农家换些青菜叶子。
这个冬天很难熬,过的比往年更苦些。
苏尘打满了一篓鱼,稚嫩的脸上多了一份喜色,划着竹筏往家里而去,寻思着过了这个大年,弟弟妹妹再长大一二岁,家里多了两个懂事的小娃帮衬着干活,日子总会慢慢好起来。
Mùa đông giá buốt.
Mảnh trăng lưỡi liềm mọc từ sớm, giờ đương lúc lặn, trời gần hửng sáng.
Vùng sông nước thôn Chu lúc này vẫn còn chìm trong màn sương sớm mông lung, chỉ có thể thấy được đường nét mờ mờ ảo ảo.
Nơi bờ sông im lìm không một tiếng động, hàn phong lạnh lẽo như đao.
Trong cái tổ trên ngọn cây khô, lũ quạ đã co rúm vì lạnh, chốc chốc lại bật lên tiếng nỉ non, trong sắc trời tờ mờ nghe sao ai oán, hết sức chướng tai.
Tô Trần đương đứng trên một chiếc bè trúc con con, đôi bàn tay đã ửng đỏ vì lạnh nắm chặt lấy ngọn sào dài. Sào dập dềnh khua trong nước, đưa thuyền lướt đến giữa lòng sông.
Phần bè phía sau lưng y đặt một cái sọt đan bằng trúc, một ống đèn trúc, và một tấm lưới đánh cá.
Hoa sóng thỉnh thoảng vỗ nhẹ lên bè, làm ướt đôi giày cỏ của y, nước thấm qua lạnh đến buốt thịt thấu xương. Gió lạnh thổi đến, tấm thân gầy run theo từng đợt.
Tô Trần là con một gia đình hàng chài nghèo khó của thôn Chu.
Cuộc sống của dân chài lưới hết sức gian nan. Thuế thuyền bè ở huyện nha Cô Tô vốn đã rất nặng, lại thêm các bang phái giang hồ thường xuyên sách nhiễu, tựa như hai khối đá lớn đồng thời chèn ép khiến cả nhà họ Tô không ai thở nổi.
Cha mẹ y mỗi ngày ra hồ lớn đánh cá đều đi sớm về khuya, cũng chỉ đủ cho một nhà năm miệng ăn gắng gượng mà sống qua ngày.
Tô Trần mới chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi ốm yếu nhưng đã chững chạc và hiểu chuyện lắm, muốn nhân lúc trời chưa tỏ, còn cách hừng đông một canh giờ, ra sông mà đánh ít tôm cá, bán lấy ít tiền bù đắp thêm chi phí trong nhà.
Bè trúc ra đến giữa sông, y cắm ngọn sào dài sâu vào lớp đất bùn lắng dưới đáy, khiển bè đứng lại.
Tô Trần xoa lấy xoa để đôi bàn tay nhỏ đã gần như lạnh cứng, tự làm mình ấm lên một chút. Y xắn tay áo gai lên, từ trong ngực áo lôi ra đá đánh lửa cùng với cỏ khô, gắng đánh hơn mười mấy cái mới nhóm cháy được một búi cỏ.
Y vội vàng dùng cỏ khô thắp đèn trúc lên, lại lấy một cây gậy chống ngọn đèn rồi đặt xuống mép bè nơi sát mặt nước.
Ở nơi sông nước tịch mịch phủ bởi sắc trời mờ nhạt này, ánh đèn trúc ảm đạm kia lại trở thành thứ ánh sáng duy nhất.
Tôm cá ưa ánh sáng, trong đêm dễ dàng bị ngọn lửa hấp dẫn.
Nếu rải thêm ít thứ mồi nhử cá như lá ngư thảo(*), giun đất với bánh ngô đã nghiền vụn, hiển nhiên sẽ dẫn dụ được nhiều tôm cá hơn nữa đến kiếm ăn. (* Chỗ "ngư thảo" này mình không rõ ý tác giả có phải là "ngư tinh thảo" tức rau diếp cá không, hay là một giống rau nào khác, nên tạm để nguyên từ Hán Việt)
Phép “lửa đèn nhử cá” này là tiểu xảo của ngư dân khi đánh bắt trong đêm, cũng là kỹ thuật sở trường của Tô Trần.
Tô Trần làm xong mấy thứ này rồi mới rút người vào sâu trong tấm áo vải gai mỏng manh, ngồi xổm trên mặt bè giá lạnh do thấm nước, cầm sẵn tấm lưới chài, kiên nhẫn chờ đàn cá dưới sông tìm đến kiếm ăn.
Dưới sông lắm tép nhỏ cá con, nhưng chẳng đáng là bao nhiêu tiền.
Đi một chuyến xa xôi đến chợ phiên ở bến cửa Tây huyện thành Cô Tô mà bán, một sọt lớn đựng đầy ắp cá tôm be bé cũng chỉ đổi được đôi ba đồng, gần như chẳng đủ tiền cơm cho ngư dân cả một ngày đầu tắt mặt tối.
Đáng tiền chính là những giống cá lớn, nặng cân.
Lân cận vùng sông nước thôn Chu, thuộc huyện Lâu, có một cái hồ lớn sâu hơn trăm dặm gọi là Điến Sơn Hồ. Mặt hồ gió to sóng cả, loài cá diếc lớn sinh sôi.
Một con cá diếc lớn nặng trên hai cân có thể bán được hơn năm đồng.
Bất quá, đó là thứ mà chỉ những người ở huyện thành hoặc khách quý của các quán rượu, quán trọ mới thường được ăn.
Ngư dân trong thôn Chu đánh được cá lớn đều không nỡ ăn, thường sẽ đem vào huyện thành Cô Tô bán lấy tiền đồng, rồi cầm đi nộp thuế thuyền bè cho huyện nha. Dăm đồng còn thừa lại, mới đi đổi lấy gạo muối dầu vải, miễn cưỡng duy trì sinh kế của một nhà từ già đến bé.
Ngoài ra, trong hồ lớn còn có ba món trân phẩm cực kỳ hiếm lạ: cá đao lưng bạc, cá đá tuyết hoa, và tôm lớn đuôi đỏ.
Nghĩ đến ba thứ cá tôm quý giá này, Tô Trần liền sốt ruột.
Chỉ một con cá đao lưng bạc quý hiếm nặng nửa cân, đem bán cho quán rượu lớn nhất huyện thành Cô Tô - Thiên Ưng Khách Sạn, có thể bán được năm trăm đồng, cái giá cao đến nỗi người ta phải líu lưỡi vì kinh hãi, áng chừng ngang cả giá một chiếc thuyền đầy ắp cá mà ngư dân đánh được.
Tô Trần thường cùng những ngư dân khác đi qua Thiên Ưng Khách Sạn bán cá, quen được đứa nhóc tiếp việc vặt tên A Sửu. Qua lại đôi ba lần như thế, hai gã thiếu niên trở thành hảo huynh đệ không có lời chi phải giấu diếm nhau, nhờ thế y cũng nắm rõ được tình hình buôn bán cá ở huyện thành.
Chỉ có điều, mấy giống cá quý này cực kỳ khó bắt. Mỗi ngày hàng trăm chiếc tàu cá xuống hồ, cũng chưa ắt đã được một hai tàu bắt dính một con trong ba món quý ấy.
Dù có là tay đánh cá đã mấy mươi năm lão luyện, ở nơi hồ rộng nước sâu này, dùng lưới đánh cá lớn đến mấy trượng cũng khó mà bắt được cá đao lưng bạc.
Nếu có người ngư dân nào may mắn đánh được một con, nhất định sẽ khoe ầm lên với hết thảy ngư dân ở thôn Chu, mong sao người người đều ngưỡng mộ mình.
Tiếc là chỉ có những ngư dân đã tráng niên mới dám lái thuyền cá xuống hồ lớn quăng lưới đánh bắt.
Tô Trần vẫn còn nhỏ tuổi, người gầy sức yếu, không dám xuống hồ lớn, chỉ có thể chống chiếc bè con ở nơi sông phẳng lặng mà bắt cá.
Đối với mấy giống cá là đặc sản lại quý hiếm này, y tuy thèm muốn nhưng cũng chẳng dám ra hồ.
Ở sông nhỏ thỉnh thoảng cũng có thể bắt được cá diếc lớn bơi ra khỏi hồ.
Có điều, dòng nước thông từ thôn Chu đến huyện thành Cô Tô lại là một đường sông rất tấp nập. Ban ngày tàu buôn lớn nhỏ qua lại ít nhất mấy chục chiếc, tàu cá lại mấy trăm chiếc. Cá lớn dưới sông dễ bị thuyền lớn làm kinh hãi, lặn trốn xuống đáy sâu bảy tám trượng, về cơ bản không có cách gì đánh bắt.
Chỉ có lúc tờ mờ sáng trong một canh giờ ngắn ngủi, khi mặt sông hầu như không có tàu lớn qua lại, cá lớn mới không bị giật mình mà trồi lên bề mặt tìm ăn sinh vật phù du.
Đây cũng là cơ hội duy nhất để bắt cá diếc lớn của Tô Trần.
Chẳng bao lâu, mấy đàn cá nhỏ bị ánh đèn hấp dẫn, đã xuất hiện xung quanh bè trúc.
Tô Trần chịu đựng cơn gió rét thấu xương, ngồi xổm trên bè trúc kiên nhẫn chờ.
Nghe bụng có hơi đói, y lấy từ trong ngực áo ra một ổ bánh ngô lạnh cứng, bẻ làm đôi mà nhai ăn lần lần để lót bụng. Còn thừa nửa cái không nỡ ăn cất trở vào trong ngực.
Thứ y muốn bắt không phải là mấy con cá tôm bé tẹo đựng đầy một sọt lớn cũng chẳng đáng bao nhiêu đồng này, mà là cá lớn.
Cũng chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.
Đột nhiên, dưới sông xuất hiện một đạo ngân quang, trông tựa như một sợi dây bạc đương di động linh hoạt trong nước. Thứ đó trồi lên ăn mồi cá, bị ánh lửa từ ngọn đèn dầu treo trên bè chiếu rọi, trong sắc đêm bừng sáng rực rỡ khiến người ta phải kinh ngạc.
Chính là cá đao lưng bạc!
Tô Trần trong sát na còn ngỡ mình bị hoa mắt.
Con ngươi đen nhánh linh động của y không chút nhúc nhích, dán chặt vào sợi dây bạc đang phiêu diêu uyển chuyển nhẹ nhàng đó, hô hấp trở nên dồn dập, và tim không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực. Sắc mặt y lộ ra vẻ khó tin.
Cá đao lưng bạc chỉ ở nơi rất sâu bên dưới hồ lớn mới thỉnh thoảng bắt gặp được. E là thức ăn ở hồ lớn không đủ, nó mới phải bơi ra sông này kiếm ăn trong đêm đông giá lạnh.
Xem kích thước của con cá đao lưng bạc này, ít nhất phải nặng đến bảy tám lạng!
Cá đao lưng bạc nặng nửa cân thôi đã có thể bán được năm trăm đồng, cứ thêm một lạng lại bán được thêm một trăm đồng. Cả con cá đao này có thể bán với giá bảy tám trăm đồng, bằng với số tiền bản thân phải làm lụng cả năm trời mới kiếm được.
Sắc mặt Tô Trần đỏ phừng, tim đập thình thịch.
Gia đình đã nghèo rớt mồng tơi, y đương nhiên biết con cá đao lưng bạc quý giá này có ý nghĩa nhường nào.
Nếu bắt được con cá đao này, đến khách sạn ở huyện thành Cô Tô bán với giá cao, liền có thể đổi được mấy túi lớn đầy những thứ như bột gạo trắng tuyết, lương thực, muối ăn và vải mới.
Bấy giờ là tháng chạp, chẳng mấy chốc đã phải đón tết.
Tết năm nay đã có thể ăn một bữa há cảo rau củ tôm khô với cơm trắng bát lớn thơm lừng, sẽ không còn phải gặm mấy ổ bánh ngô cứng ngắc cứng còng nữa. Lại còn có thể xé cho đệ đệ, muội muội mấy khúc vải lớn, làm ra hai bộ quần áo mới đón tết.
Tiền vẫn thừa nhiều, thậm chí còn có thể nộp thuế thuyền bè cho huyện nha Cô Tô, giúp cha mẹ giảm nhẹ phần nào gánh nặng trên vai.
Cha mẹ mà biết được y giỏi giang thế này, chắc chắn sẽ hân hoan tươi cười, xoa đầu y mà khen lấy khen để.
Có con cá đao lưng bạc này rồi, năm nay nhất định sẽ là một năm sống thoải mái, tốt lành!
Tô Trần vội vàng nín thở, cặp con ngươi trong trẻo lấp lánh ánh kim quang của bạc tiền, đôi tay nhỏ nắm chắc cái nơm lưới, bắt đầu thu về một cách hết sức chậm chạp.
“Cá đao lưng bạc”, hiệu xưng ngọn phi đao trong nước, tuyệt không phải chỉ là hư danh.
Nó rất dễ bị kinh động, tốc độ bơi lại cực kỳ nhanh, tựa đao chẻ nước, chớp cái đã mất.
Bắt cá đao lưng bạc thử thách bao nhiêu là công sức của một ngư dân.
Tâm tĩnh, khí thâu, mắt tinh, tay lẹ!
Tô Trần nín thở, từ từ thu lưới.
Chính vào lúc này, trong cái tổ trên ngọn cây ven bờ sông, một con quạ đen chẳng biết tại làm sao đột nhiên tỉnh giấc, phát ra một tiếng kêu thê thiết.
“Quạ…!”
Tô Trần đương tập trung toàn bộ tinh thần phải giật mình, đôi tay nhỏ nắm khư khư tấm lưới không kiềm được phải rung nhẹ một cái. Mặt sông gợn lên ít bọt nhỏ.
Con cá đao lưng bạc dưới sông liền giật mình kinh hãi, bất thình lình quẫy đuôi một cái, nhanh như chớp đã vọt từ mép chiếc nơm lưới ra xa ba bốn trượng, trong nháy mắt lặn xuống đáy sông mất hút không thấy đâu nữa.
Hỏng!
Cá đao lưng bạc bị kinh hãi, bơi đi mất rồi!
Tô Trần nhấc lấy cái nơm lưới rỗng không bên trong chỉ lác đác vài con tép nhỏ, thân người không nhịn được phải run lên. Y chực khóc.
Đều tại con quạ đen thúi mõm chết bầm kia kêu lung tung!
Con cá đao lưng bạc đó nặng có đến bảy tám lạng, đáng bảy tám trăm đồng tiền!
Đáng tiếc, tại con quạ mõm thúi hoắc đó kêu một tiếng mà nát bét hết!
Mong ước năm nay được sống thật tốt cũng đã tan tành!
Mi mắt Tô Trần ngận đỏ, hung hăng nhìn trừng vào tổ quạ trên ngọn cây ven bờ sông.
Y nổi giận đùng đùng, lướt bè trúc qua bên ấy, tay nắm cây sào dài chọc thẳng vào tổ quạ trên ngọn.
“Đồ quạ thối tha, cho mày kêu vớ vẩn này!”
Tổ quạ bị thọc trúng, quạ trong tổ thất kinh kêu loạn xạ mấy tiếng “quạ quạ quạ”, nhưng vẫn ở lì trong tổ, chết cũng chẳng chịu ló đầu ra.
Hồi lâu, cánh tay đã mỏi nhừ, Tô Trần chán chường quăng mình ngồi phịch xuống bè trúc, nôm ủ rủ hết sức.
Gương mặt nhỏ đã đỏ ửng vì sương giá của y phủ một màn u ám thất thỉu.
Than ôi!
Tô Trần cũng biết, con quạ này chẳng hiểu gì sất, chỉ là giật mình thức trong đêm sương giá rồi kêu bậy một tiếng mà thôi, cũng chẳng phải cố ý hại y.
Giận nó mà làm gì!
Tô Trần than thở một tiếng, lại có chút áy náy, cứ ngóng nhìn tổ quạ trên ngọn cây.
“Xin lỗi! Tao không nên nhất thời nóng bực mà tìm mày trút giận, chọc phá tổ của mày. Trời đông giá rét này, mày ở trong tổ cũng chịu khổ vì lạnh, chút tép này là tao đền cho mày đó.”
Tô Trần bóc từ trong sọt ra một nắm tép con, vứt dưới gốc cây già, sau đó chống bè trúc tiếp tục đi đánh cá.
Đợi y đi xa rồi con quạ tự nhiên sẽ bay xuống mà ăn.
Con quạ kêu lên mấy tiếng “da da” phản đối, rút trong tổ tiếp tục giả chết.
Một canh giờ sau, Tô Trần rốt cuộc cũng đánh được một sọt đầy cá lớn tép con.
Bận rộn cả đêm, tuy không bắt dính con cá đao lưng bạc quý hiếm kia, song cũng thu hoạch được ít thứ khác, bắt được một con cá diếc lớn nặng hai lạng.
Một con cá diếc lớn đem bán ở chợ phiên thôn Chu, ước bằng với tiều phu đổi về một bó củi lớn đốt được bốn năm đêm đông.
Năm đồng này chẳng nhiều, nhưng chỉ cần thường xuyên đi đánh, đêm ngày tích góp cũng có thể bù đắp một ít chi phí trong nhà, cha mẹ cũng vui mừng.
Tép nhỏ cá con thừa lại trong sọt tuy bán chẳng được mấy đồng, nhưng có thể nấu cho đệ đệ muội muội vài chén canh cá mà ăn. Ăn không hết lại đem đến chỗ nông dân trong thôn Chu đổi ít rau xanh.
Trời đông này thật khó mà chịu đựng, so với mọi năm phải sống vất vả hơn nhiều.
Tô Trần đánh được một sọt đầy cá, gương mặt non nớt không giấu được vẻ vui mừng. Lúc chống bè về nhà, y thầm ngẫm nghĩ, qua cái tết này đệ đệ muội muội lại lớn thêm một hai tuổi, trong nhà được thêm hai đứa trẻ hiểu chuyện đỡ đần cho cha mẹ, ngày tháng rồi cũng dần dần tốt đẹp hơn.
Bạn dịch tốt ghê, câu cú cũng rất chú tâm sửa chữa thành văn chứ không làm nhanh để bị phụ thuộc VP. Chắc hồi xưa học văn khá lắm hảNghe nói leader truyện Ta là tiên phàm off rồi nên mình xin đăng ký dịch thử 1 chương, hy vọng có thể khởi động lại dự án. Trước giờ mình chưa có kinh nghiệm dịch nhiều nên rất mong được các tiền bối chỉ giáo thêm, chém mạnh tay càng tốt ạ
Tên truyện: Ta là tiên phàm
Tên tác giả: Bách Lý Tỉ
寒冬。
上弦月升的早,月落时,天将拂晓。
此时的周庄水乡依然沉浸在茫茫的晨雾之中,只能看到一个朦胧的水乡轮廓。
河岸上万籁静寂,寒风冷冽如刀。
枯树梢头的一窝鸦巢里,寒鸦冻缩在巢内,偶尔发出一声啼叫,夜色中分外呱噪刺耳。
苏尘踩着一副小竹筏,冻红的小手紧抓着一支丈长的竹竿,在水中晃悠飘荡,滑向河道中。
他身后的竹筏上,放着一个竹篾编制的渔篓、一盏竹筒渔灯、一副打渔捞网。
水花不时轻溅上筏子,打湿了他的草藤鞋,冰水透着浸肌砭骨的寒意。寒风吹来,瘦小单薄的身子顿时打了几个哆嗦。
苏尘是周庄一户贫寒渔家的孩子。
渔家日子艰难,姑苏县衙的舟税已经很沉重,再加上江湖帮派不时的敲诈勒索,如同两块沉重的巨石,压着苏家上下喘不过气来。
爹娘每日去大湖打渔,早出晚归,也仅够一家五口勉强糊口。
苏尘还是十二岁纤弱少年,却已经很成熟懂事,想趁着拂晓时分,离天亮还有一个时辰,在河里捕些鱼虾卖些铜钱,弥补家用。
竹筏到了河中,他将一丈长竹竿深插入河底淤泥,停泊下来。
苏尘使劲搓了搓自己几乎要僵冷的小手,让自己暖和了一些。撸起麻衣袖子,从怀里掏出燧火石和干草,使劲撞击十多下,才终于引燃了一株干草。
他急忙用干草点燃筏子上的那盏竹筒油灯,用小棍挑着竹筒油灯,放到竹筏的边缘,贴近水面处。
竹筒油灯的光极为黯淡,在这片夜色朦胧的寂静河里,却是唯一的亮光。
鱼虾趋光,夜里容易被明火吸引。
如果再洒上一点鱼草叶子、蚯蚓和窝头碎粒之类的鱼食为诱饵,自然引来到更多的鱼虾前来寻食。
“灯火诱鱼”这是渔民夜里捕鱼的小技巧,也是苏尘最拿手的捕鱼术。
苏尘做完这些,才缩紧着单薄的麻布衫,蹲在冰冷浸水的竹筏上,拿着一副捞网,耐心的等待着河里的鱼群前来觅食。
河里小鱼虾米很多,但不值几个钱。
大老远运去姑苏县城的西门码头集市卖,满满一大渔篓子的小鱼仔虾米,也才换二三文铜钱,几乎不够渔民忙碌一天的饭钱。
值钱的是数斤重的大鱼。
周庄水乡附近的娄县有一座上百里的深水大湖泊,名叫淀山湖,湖面风高浪急,盛产大鲫鱼。
捕上二斤重的大鱼,一条能卖上五文铜钱。
不过,那是县城人家和酒家客栈的贵客才经常吃上的东西
周庄的渔民们打捞到大鱼都舍不得自己吃。通常运到姑苏县城里卖了换成铜钱,拿来应付县衙的舟税。剩下一点铜钱,才去换成米盐油布,勉强维持一家老小的生计。
除此之外,大湖泊里还有极其稀罕的“银脊刀鱼、雪花石鱼、红尾大虾”三大珍品。
想到这三大珍品鱼,苏尘便心热。
一条仅半斤重的珍稀银脊刀鱼,卖给姑苏县城最大的酒家“天鹰客栈”,能卖出令人咋舌的五百枚铜钱的大价钱,几乎抵得上渔民打捞一整条船的鱼还值钱。
苏尘经常跟渔民大人们去过县城的天鹰客栈卖鱼,认识天鹰客栈打杂的小伙计阿丑,三来二去之后,两名少年成了无话不谈的好兄弟,所以熟悉县城鱼市的行情。
只是这些珍贵鱼种极难捕捞,每日数百艘渔船下湖,也未必有一两艘能捞到一尾三大珍品。
哪怕是有数十年经验的老渔民,在深水大湖泊里,用数丈巨大的渔网,都很难打捞到银脊刀鱼。
如果有渔民走运捕捞到一尾,一定向周庄所有渔民们都炫耀一番,恨不得人人都夸耀羡慕自己。
可惜,只有壮年渔夫才敢乘渔船下大湖,撒大网捕捞。
苏尘还是少年,力气羸弱,不敢下大湖,只能撑小竹筏子在平静的河里捞鱼。
他对这些特产珍稀鱼,虽然羡慕,但也不敢去多法。
在小河里偶尔也能捕捞到游出湖的大鲫鱼。
只是,周庄通向姑苏县城的水道,是一条十分繁忙的河道。
白天往来的大小商船至少数十艘,渔船更是数百艘,河中大鱼容易受惊,会被大船惊走,沉潜到七八丈河底,根本无法捕捞。
只有在拂晓的短暂一个时辰内,河面上几乎没有大船往来,大鱼不会受到惊吓,才会浮到河面来觅食浮游的小虫。
这也是苏尘唯一捕捞大鲫鱼的机会。
...
不多久,一些小鱼群受渔灯吸引,在竹筏周围出现。
苏尘忍着寒风刺骨,蹲在竹筏上耐心等着。
肚子有点饿,从怀里掏出一个冷硬的窝窝头,掰了一半慢慢嚼着吃,垫一下肚子。剩下一半舍不得吃,放回怀里收着。
他想要捕捞的不是这些装满一大渔篓才值得几文钱的小鱼虾米,而是大鱼。
也不知过了多久。
突然,河中出现一道银光,如同一缕灵动的银线在水中游动,浮上水面吃鱼饵,被竹筏挂着油灯火光一照,夜色之中璀璨动人。
这是银脊刀鱼!
苏尘刹那间差点以为自己眼花。
他漆黑灵动的眼眸子,一动不动的盯着河里那道轻灵游曳的银线,呼吸急促起来,心中砰砰直跳,露出难以置信的之色。
银脊刀鱼只有在大湖泊深处才偶尔能看到,恐怕是大湖里食物不足,它才在寒冬,游到河里觅食来了。
看这条银脊刀鱼,至少有七八两重的个头吧!
半斤重的银脊刀鱼就可以卖到五百文铜钱。
每多增一两,可以多卖一百文铜钱。这条银脊刀鱼足足可以卖上七八百文铜钱的大价钱,抵得上自己忙活一年挣到的钱。
苏尘脸色涨红,心头跳的怦然。
家里贫寒如洗,他当然知道这么一条珍贵的银脊刀鱼意味着什么。
要是捕捞到这条刀鱼,在姑苏县城的客栈卖出高价,便可以换回足足好几大袋的雪白米面、口粮、盐巴和新布。
现在是腊月,很快就要过新年。
今年过年便可以吃上一顿美味的虾米素菜饺子,大碗香喷喷的白米饭,再也不用去啃硬邦邦的窝窝头了。
还能给弟弟、妹妹扯上几尺大布,做两套新年的新衣裳。
多余的铜钱,甚至还能拿去缴姑苏县衙的舟税,替爹娘减轻一部分肩上的负担。
爹娘知道他这么能干,肯定喜开颜笑,摸着他的头狠狠夸赞他一番。
有了这条银脊刀鱼,今年一定能轻松过一个好年!
苏尘连忙屏住呼吸,清澈的眼眸中闪耀着一枚枚铜钱的金光,一双小手沉稳的握着鱼篼网,极其缓慢的开始收网。
“银脊刀鱼”,号称水中飞刀,绝非浪得虚名。
它很容易受惊,游速非极快,切水如刀,一闪即没。
打捞银脊刀鱼,非常考验一个渔民的功力。
心静,气沉,眼准,手快!
苏尘沉住气,慢慢收网。
就在这时,河边树梢鸦窝里栖的一条乌鸦,不知怎的突然惊醒,发出一声凄厉的鸦鸣叫。
“呀~~——!”
全神贯注的苏尘吃了一惊,一双小手死死抓着的捞网不由轻颤一下,河面上惊起一朵轻微的小水花。
河中银脊刀鱼顿时受惊,鱼尾猛然一甩,闪电般从鱼篼网的边缘蹿出三四丈远,眨眼间沉入河底消失不见。
糟!
银脊刀鱼被惊跑了!
苏尘提着一个只有几条小虾米的空鱼篼网,不由气身子颤抖,直想哭。
都是那只混蛋臭嘴乌鸦乱叫!
这可是一条七八两重的银脊刀鱼,足足七八百文铜钱!
可惜,被寒鸦这臭嘴巴的一叫唤,全没了!
今年过个好年的愿望,也泡汤了!
苏尘眼眶泛红,恶狠狠的瞪向河边树梢的鸦巢。
他气恼无比,竹筏滑过去,拿起手里的长竹竿,捅向树梢上的一窝老鸦巢。
“臭寒鸦,让你瞎叫唤!”
鸦巢被捅,寒鸦惊的“呀哇哇”直乱叫,却在巢里装死不敢露头。
半响,苏尘手臂酸软,颓然跌坐在竹筏上沮丧无比。
被寒霜冻的通红的小脸蛋上,尽是一副丧气失望的神色。
唉!
苏尘也知道,这老寒鸦什么都不懂,只是半夜被霜气冻的惊醒,胡乱叫唤了一声而已,也不是故意害他。
跟它怄什么气!
苏尘叹了口气,反而有些歉意,望着枝头的鸦巢。
“对不住!俺不该一时心恼气急就找你撒气,捅你的老巢。这天寒地冻,你在巢里也冻熬的苦,这些虾米就当是俺给你陪个不是。”
苏尘从渔篓里抓了一把小鱼虾,丢在老树根下,随后撑着竹筏继续打渔去了。
等他走远了寒鸦自然会飞下树去吃。
寒鸦抗议的“呀呀”叫唤了几声,缩在巢穴里继续装死。
一个时辰之后,苏尘终于打满了一渔篓的大鱼小虾。
忙活了大半夜,虽没抓到那条珍稀的银脊刀鱼,但也有一些其它收获,抓了一条两斤重的大鲫鱼。
一条大鲫鱼在周庄集市上,可跟樵夫换回一大捆柴火,冬夜里烧好四五个晚上。
这五文铜钱不多,但只要经常打渔,在日夜积累也能填补一点家用,爹娘想来也会喜欢。
渔篓里剩下的小鱼虾仔虽然卖不了几个钱,但是可以给弟弟妹妹熬几碗鱼汤喝。吃不完的,就拿去跟周庄农家换些青菜叶子。
这个冬天很难熬,过的比往年更苦些。
苏尘打满了一篓鱼,稚嫩的脸上多了一份喜色,划着竹筏往家里而去,寻思着过了这个大年,弟弟妹妹再长大一二岁,家里多了两个懂事的小娃帮衬着干活,日子总会慢慢好起来。
Mùa đông giá buốt.
Mảnh trăng lưỡi liềm mọc từ sớm, giờ đương lúc lặn, trời gần hửng sáng.
Vùng sông nước thôn Chu lúc này vẫn còn chìm trong màn sương sớm mông lung, chỉ có thể thấy được đường nét mờ mờ ảo ảo.
Nơi bờ sông im lìm không một tiếng động, hàn phong lạnh lẽo như đao.
Trong cái tổ trên ngọn cây khô, lũ quạ đã co rúm vì lạnh, chốc chốc lại bật lên tiếng nỉ non, trong sắc trời tờ mờ nghe sao ai oán, hết sức chướng tai.
Tô Trần đương đứng trên một chiếc bè trúc con con, đôi bàn tay đã ửng đỏ vì lạnh nắm chặt lấy ngọn sào dài. Sào dập dềnh khua trong nước, đưa thuyền lướt đến giữa lòng sông.
Phần bè phía sau lưng y đặt một cái sọt đan bằng trúc, một ống đèn trúc, và một tấm lưới đánh cá.
Hoa sóng thỉnh thoảng vỗ nhẹ lên bè, làm ướt đôi giày cỏ của y, nước thấm qua lạnh đến buốt thịt thấu xương. Gió lạnh thổi đến, tấm thân gầy run theo từng đợt.
Tô Trần là con một gia đình hàng chài nghèo khó của thôn Chu.
Cuộc sống của dân chài lưới hết sức gian nan. Thuế thuyền bè ở huyện nha Cô Tô vốn đã rất nặng, lại thêm các bang phái giang hồ thường xuyên sách nhiễu, tựa như hai khối đá lớn đồng thời chèn ép khiến cả nhà họ Tô không ai thở nổi.
Cha mẹ y mỗi ngày ra hồ lớn đánh cá đều đi sớm về khuya, cũng chỉ đủ cho một nhà năm miệng ăn gắng gượng mà sống qua ngày.
Tô Trần mới chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi ốm yếu nhưng đã chững chạc và hiểu chuyện lắm, muốn nhân lúc trời chưa tỏ, còn cách hừng đông một canh giờ, ra sông mà đánh ít tôm cá, bán lấy ít tiền bù đắp thêm chi phí trong nhà.
Bè trúc ra đến giữa sông, y cắm ngọn sào dài sâu vào lớp đất bùn lắng dưới đáy, khiển bè đứng lại.
Tô Trần xoa lấy xoa để đôi bàn tay nhỏ đã gần như lạnh cứng, tự làm mình ấm lên một chút. Y xắn tay áo gai lên, từ trong ngực áo lôi ra đá đánh lửa cùng với cỏ khô, gắng đánh hơn mười mấy cái mới nhóm cháy được một búi cỏ.
Y vội vàng dùng cỏ khô thắp đèn trúc lên, lại lấy một cây gậy chống ngọn đèn rồi đặt xuống mép bè nơi sát mặt nước.
Ở nơi sông nước tịch mịch phủ bởi sắc trời mờ nhạt này, ánh đèn trúc ảm đạm kia lại trở thành thứ ánh sáng duy nhất.
Tôm cá ưa ánh sáng, trong đêm dễ dàng bị ngọn lửa hấp dẫn.
Nếu rải thêm ít thứ mồi nhử cá như lá ngư thảo(*), giun đất với bánh ngô đã nghiền vụn, hiển nhiên sẽ dẫn dụ được nhiều tôm cá hơn nữa đến kiếm ăn. (* Chỗ "ngư thảo" này mình không rõ ý tác giả có phải là "ngư tinh thảo" tức rau diếp cá không, hay là một giống rau nào khác, nên tạm để nguyên từ Hán Việt)
Phép “lửa đèn nhử cá” này là tiểu xảo của ngư dân khi đánh bắt trong đêm, cũng là kỹ thuật sở trường của Tô Trần.
Tô Trần làm xong mấy thứ này rồi mới rút người vào sâu trong tấm áo vải gai mỏng manh, ngồi xổm trên mặt bè giá lạnh do thấm nước, cầm sẵn tấm lưới chài, kiên nhẫn chờ đàn cá dưới sông tìm đến kiếm ăn.
Dưới sông lắm tép nhỏ cá con, nhưng chẳng đáng là bao nhiêu tiền.
Đi một chuyến xa xôi đến chợ phiên ở bến cửa Tây huyện thành Cô Tô mà bán, một sọt lớn đựng đầy ắp cá tôm be bé cũng chỉ đổi được đôi ba đồng, gần như chẳng đủ tiền cơm cho ngư dân cả một ngày đầu tắt mặt tối.
Đáng tiền chính là những giống cá lớn, nặng cân.
Lân cận vùng sông nước thôn Chu, thuộc huyện Lâu, có một cái hồ lớn sâu hơn trăm dặm gọi là Điến Sơn Hồ. Mặt hồ gió to sóng cả, loài cá diếc lớn sinh sôi.
Một con cá diếc lớn nặng trên hai cân có thể bán được hơn năm đồng.
Bất quá, đó là thứ mà chỉ những người ở huyện thành hoặc khách quý của các quán rượu, quán trọ mới thường được ăn.
Ngư dân trong thôn Chu đánh được cá lớn đều không nỡ ăn, thường sẽ đem vào huyện thành Cô Tô bán lấy tiền đồng, rồi cầm đi nộp thuế thuyền bè cho huyện nha. Dăm đồng còn thừa lại, mới đi đổi lấy gạo muối dầu vải, miễn cưỡng duy trì sinh kế của một nhà từ già đến bé.
Ngoài ra, trong hồ lớn còn có ba món trân phẩm cực kỳ hiếm lạ: cá đao lưng bạc, cá đá tuyết hoa, và tôm lớn đuôi đỏ.
Nghĩ đến ba thứ cá tôm quý giá này, Tô Trần liền sốt ruột.
Chỉ một con cá đao lưng bạc quý hiếm nặng nửa cân, đem bán cho quán rượu lớn nhất huyện thành Cô Tô - Thiên Ưng Khách Sạn, có thể bán được năm trăm đồng, cái giá cao đến nỗi người ta phải líu lưỡi vì kinh hãi, áng chừng ngang cả giá một chiếc thuyền đầy ắp cá mà ngư dân đánh được.
Tô Trần thường cùng những ngư dân khác đi qua Thiên Ưng Khách Sạn bán cá, quen được đứa nhóc tiếp việc vặt tên A Sửu. Qua lại đôi ba lần như thế, hai gã thiếu niên trở thành hảo huynh đệ không có lời chi phải giấu diếm nhau, nhờ thế y cũng nắm rõ được tình hình buôn bán cá ở huyện thành.
Chỉ có điều, mấy giống cá quý này cực kỳ khó bắt. Mỗi ngày hàng trăm chiếc tàu cá xuống hồ, cũng chưa ắt đã được một hai tàu bắt dính một con trong ba món quý ấy.
Dù có là tay đánh cá đã mấy mươi năm lão luyện, ở nơi hồ rộng nước sâu này, dùng lưới đánh cá lớn đến mấy trượng cũng khó mà bắt được cá đao lưng bạc.
Nếu có người ngư dân nào may mắn đánh được một con, nhất định sẽ khoe ầm lên với hết thảy ngư dân ở thôn Chu, mong sao người người đều ngưỡng mộ mình.
Tiếc là chỉ có những ngư dân đã tráng niên mới dám lái thuyền cá xuống hồ lớn quăng lưới đánh bắt.
Tô Trần vẫn còn nhỏ tuổi, người gầy sức yếu, không dám xuống hồ lớn, chỉ có thể chống chiếc bè con ở nơi sông phẳng lặng mà bắt cá.
Đối với mấy giống cá là đặc sản lại quý hiếm này, y tuy thèm muốn nhưng cũng chẳng dám ra hồ.
Ở sông nhỏ thỉnh thoảng cũng có thể bắt được cá diếc lớn bơi ra khỏi hồ.
Có điều, dòng nước thông từ thôn Chu đến huyện thành Cô Tô lại là một đường sông rất tấp nập. Ban ngày tàu buôn lớn nhỏ qua lại ít nhất mấy chục chiếc, tàu cá lại mấy trăm chiếc. Cá lớn dưới sông dễ bị thuyền lớn làm kinh hãi, lặn trốn xuống đáy sâu bảy tám trượng, về cơ bản không có cách gì đánh bắt.
Chỉ có lúc tờ mờ sáng trong một canh giờ ngắn ngủi, khi mặt sông hầu như không có tàu lớn qua lại, cá lớn mới không bị giật mình mà trồi lên bề mặt tìm ăn sinh vật phù du.
Đây cũng là cơ hội duy nhất để bắt cá diếc lớn của Tô Trần.
Chẳng bao lâu, mấy đàn cá nhỏ bị ánh đèn hấp dẫn, đã xuất hiện xung quanh bè trúc.
Tô Trần chịu đựng cơn gió rét thấu xương, ngồi xổm trên bè trúc kiên nhẫn chờ.
Nghe bụng có hơi đói, y lấy từ trong ngực áo ra một ổ bánh ngô lạnh cứng, bẻ làm đôi mà nhai ăn lần lần để lót bụng. Còn thừa nửa cái không nỡ ăn cất trở vào trong ngực.
Thứ y muốn bắt không phải là mấy con cá tôm bé tẹo đựng đầy một sọt lớn cũng chẳng đáng bao nhiêu đồng này, mà là cá lớn.
Cũng chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.
Đột nhiên, dưới sông xuất hiện một đạo ngân quang, trông tựa như một sợi dây bạc đương di động linh hoạt trong nước. Thứ đó trồi lên ăn mồi cá, bị ánh lửa từ ngọn đèn dầu treo trên bè chiếu rọi, trong sắc đêm bừng sáng rực rỡ khiến người ta phải kinh ngạc.
Chính là cá đao lưng bạc!
Tô Trần trong sát na còn ngỡ mình bị hoa mắt.
Con ngươi đen nhánh linh động của y không chút nhúc nhích, dán chặt vào sợi dây bạc đang phiêu diêu uyển chuyển nhẹ nhàng đó, hô hấp trở nên dồn dập, và tim không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực. Sắc mặt y lộ ra vẻ khó tin.
Cá đao lưng bạc chỉ ở nơi rất sâu bên dưới hồ lớn mới thỉnh thoảng bắt gặp được. E là thức ăn ở hồ lớn không đủ, nó mới phải bơi ra sông này kiếm ăn trong đêm đông giá lạnh.
Xem kích thước của con cá đao lưng bạc này, ít nhất phải nặng đến bảy tám lạng!
Cá đao lưng bạc nặng nửa cân thôi đã có thể bán được năm trăm đồng, cứ thêm một lạng lại bán được thêm một trăm đồng. Cả con cá đao này có thể bán với giá bảy tám trăm đồng, bằng với số tiền bản thân phải làm lụng cả năm trời mới kiếm được.
Sắc mặt Tô Trần đỏ phừng, tim đập thình thịch.
Gia đình đã nghèo rớt mồng tơi, y đương nhiên biết con cá đao lưng bạc quý giá này có ý nghĩa nhường nào.
Nếu bắt được con cá đao này, đến khách sạn ở huyện thành Cô Tô bán với giá cao, liền có thể đổi được mấy túi lớn đầy những thứ như bột gạo trắng tuyết, lương thực, muối ăn và vải mới.
Bấy giờ là tháng chạp, chẳng mấy chốc đã phải đón tết.
Tết năm nay đã có thể ăn một bữa há cảo rau củ tôm khô với cơm trắng bát lớn thơm lừng, sẽ không còn phải gặm mấy ổ bánh ngô cứng ngắc cứng còng nữa. Lại còn có thể xé cho đệ đệ, muội muội mấy khúc vải lớn, làm ra hai bộ quần áo mới đón tết.
Tiền vẫn thừa nhiều, thậm chí còn có thể nộp thuế thuyền bè cho huyện nha Cô Tô, giúp cha mẹ giảm nhẹ phần nào gánh nặng trên vai.
Cha mẹ mà biết được y giỏi giang thế này, chắc chắn sẽ hân hoan tươi cười, xoa đầu y mà khen lấy khen để.
Có con cá đao lưng bạc này rồi, năm nay nhất định sẽ là một năm sống thoải mái, tốt lành!
Tô Trần vội vàng nín thở, cặp con ngươi trong trẻo lấp lánh ánh kim quang của bạc tiền, đôi tay nhỏ nắm chắc cái nơm lưới, bắt đầu thu về một cách hết sức chậm chạp.
“Cá đao lưng bạc”, hiệu xưng ngọn phi đao trong nước, tuyệt không phải chỉ là hư danh.
Nó rất dễ bị kinh động, tốc độ bơi lại cực kỳ nhanh, tựa đao chẻ nước, chớp cái đã mất.
Bắt cá đao lưng bạc thử thách bao nhiêu là công sức của một ngư dân.
Tâm tĩnh, khí thâu, mắt tinh, tay lẹ!
Tô Trần nín thở, từ từ thu lưới.
Chính vào lúc này, trong cái tổ trên ngọn cây ven bờ sông, một con quạ đen chẳng biết tại làm sao đột nhiên tỉnh giấc, phát ra một tiếng kêu thê thiết.
“Quạ…!”
Tô Trần đương tập trung toàn bộ tinh thần phải giật mình, đôi tay nhỏ nắm khư khư tấm lưới không kiềm được phải rung nhẹ một cái. Mặt sông gợn lên ít bọt nhỏ.
Con cá đao lưng bạc dưới sông liền giật mình kinh hãi, bất thình lình quẫy đuôi một cái, nhanh như chớp đã vọt từ mép chiếc nơm lưới ra xa ba bốn trượng, trong nháy mắt lặn xuống đáy sông mất hút không thấy đâu nữa.
Hỏng!
Cá đao lưng bạc bị kinh hãi, bơi đi mất rồi!
Tô Trần nhấc lấy cái nơm lưới rỗng không bên trong chỉ lác đác vài con tép nhỏ, thân người không nhịn được phải run lên. Y chực khóc.
Đều tại con quạ đen thúi mõm chết bầm kia kêu lung tung!
Con cá đao lưng bạc đó nặng có đến bảy tám lạng, đáng bảy tám trăm đồng tiền!
Đáng tiếc, tại con quạ mõm thúi hoắc đó kêu một tiếng mà nát bét hết!
Mong ước năm nay được sống thật tốt cũng đã tan tành!
Mi mắt Tô Trần ngận đỏ, hung hăng nhìn trừng vào tổ quạ trên ngọn cây ven bờ sông.
Y nổi giận đùng đùng, lướt bè trúc qua bên ấy, tay nắm cây sào dài chọc thẳng vào tổ quạ trên ngọn.
“Đồ quạ thối tha, cho mày kêu vớ vẩn này!”
Tổ quạ bị thọc trúng, quạ trong tổ thất kinh kêu loạn xạ mấy tiếng “quạ quạ quạ”, nhưng vẫn ở lì trong tổ, chết cũng chẳng chịu ló đầu ra.
Hồi lâu, cánh tay đã mỏi nhừ, Tô Trần chán chường quăng mình ngồi phịch xuống bè trúc, nôm ủ rủ hết sức.
Gương mặt nhỏ đã đỏ ửng vì sương giá của y phủ một màn u ám thất thỉu.
Than ôi!
Tô Trần cũng biết, con quạ này chẳng hiểu gì sất, chỉ là giật mình thức trong đêm sương giá rồi kêu bậy một tiếng mà thôi, cũng chẳng phải cố ý hại y.
Giận nó mà làm gì!
Tô Trần than thở một tiếng, lại có chút áy náy, cứ ngóng nhìn tổ quạ trên ngọn cây.
“Xin lỗi! Tao không nên nhất thời nóng bực mà tìm mày trút giận, chọc phá tổ của mày. Trời đông giá rét này, mày ở trong tổ cũng chịu khổ vì lạnh, chút tép này là tao đền cho mày đó.”
Tô Trần bóc từ trong sọt ra một nắm tép con, vứt dưới gốc cây già, sau đó chống bè trúc tiếp tục đi đánh cá.
Đợi y đi xa rồi con quạ tự nhiên sẽ bay xuống mà ăn.
Con quạ kêu lên mấy tiếng “da da” phản đối, rút trong tổ tiếp tục giả chết.
Một canh giờ sau, Tô Trần rốt cuộc cũng đánh được một sọt đầy cá lớn tép con.
Bận rộn cả đêm, tuy không bắt dính con cá đao lưng bạc quý hiếm kia, song cũng thu hoạch được ít thứ khác, bắt được một con cá diếc lớn nặng hai lạng.
Một con cá diếc lớn đem bán ở chợ phiên thôn Chu, ước bằng với tiều phu đổi về một bó củi lớn đốt được bốn năm đêm đông.
Năm đồng này chẳng nhiều, nhưng chỉ cần thường xuyên đi đánh, đêm ngày tích góp cũng có thể bù đắp một ít chi phí trong nhà, cha mẹ cũng vui mừng.
Tép nhỏ cá con thừa lại trong sọt tuy bán chẳng được mấy đồng, nhưng có thể nấu cho đệ đệ muội muội vài chén canh cá mà ăn. Ăn không hết lại đem đến chỗ nông dân trong thôn Chu đổi ít rau xanh.
Trời đông này thật khó mà chịu đựng, so với mọi năm phải sống vất vả hơn nhiều.
Tô Trần đánh được một sọt đầy cá, gương mặt non nớt không giấu được vẻ vui mừng. Lúc chống bè về nhà, y thầm ngẫm nghĩ, qua cái tết này đệ đệ muội muội lại lớn thêm một hai tuổi, trong nhà được thêm hai đứa trẻ hiểu chuyện đỡ đần cho cha mẹ, ngày tháng rồi cũng dần dần tốt đẹp hơn.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản