Luận Truyện Góp ý cho Trở về đời Thanh - Tứ Bối Lặc

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
Hầy, từng dịch 1 chương bảo là.... Chủ nuôi 1 bầy chó mèo trong chung cư... Sau đó, chủ bị biến cố mà chết trong phòng, lúc ngãy xuống thì bị trầy trụa gì đó...
Ở 1,2 ngày đầu, thì bọn pet thấy chủ nằm im thì hay chạy lại đùa giỡn, liếm láp, và đặc biệt là những vị trí bị thương... Từ ngày thứ 3, chúng nó đói quá, lại do vết thương vẫn còn mùi tanh của máu nên kích thích thú tính lên... Thế là từ từ, bầy pet ấy nhai luôn xác người chủ :vzfiy0h:
Uk. trong phim xem cũng có đoạn đó.
Nhưng là phim hài, The big bang theory thì phải.
Thằng main thất tình, bắt đầu nuôi 25 con mèo :cuoichet:
Thằng cùng phòng hoảng quá phải gọi mẹ main đến giải quyết.
Và câu chuyện là có một bà dì sống với mèo, sau đó bả ấy chết "and they ate her" :cuoichet:)
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Uk. trong phim xem cũng có đoạn đó.
Nhưng là phim hài, The big bang theory thì phải.
Thằng main thất tình, bắt đầu nuôi 25 con mèo :cuoichet:
Thằng cùng phòng hoảng quá phải gọi mẹ main đến giải quyết.
Và câu chuyện là có một bà dì sống với mèo, sau đó bả ấy chết "and they ate her" :cuoichet:)
Phim hài mà creepy vỡi :109::109::109:
 

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
Mình đã tra một lượt về "Đông Châu" của triều Thanh. Và chỉ thấy ghi Đông Châu là thứ trang sức quý hiếm, chỉ có người có thân phận cao quý như hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu mới được dùng.
Thậm chí cả hoàng tử cũng không có t.ư cách dùng.
Tại sao chỉ là ngọc trai thôi mà trân quý đến thế?

Đông châu, tiếng Mãn là Tháp Na, nghĩa là bảo trong chí bảo, hiếm có trên đời. Gọi là Đông Châu, là do triều Thanh gọi trân châu xuất xứ từ vùng Đông Bắc (cũng có cách gọi là Bắc châu" để phân biệt với trân châu xuất xứ từ phương Nam.
Chứ đừng nhầm là trân châu Đông Hải nhá.
Đông châu, về bản chất là ngọc trai lấy từ con trai nước ngọt sống ở lưu vực Hắc Long Giang. So với ngọc trai bình thường, ngọc trai nơi đây to hơn, mượt mà hơn, óng ánh hơn, càng tôn lên sự tôn quý của vương giả. Hơn nữa, đây là ngọc trai tự nhiên, không hề có quá trình nuôi trồng nào, sản lượng cực kì thấp nên càng quý hiếm.
Cung đình nhà Thanh đặc biệt ưu ái Đông châu khi dùng cho trang sức và đồ vật trang trí của hoàng đế và hậu phi. Đồng thời, bởi vì Đông Bắc là cái nôi của tộc Mãn, quý trọng đông châu - đặc sản sinh ra ở vùng Đông Bắc nên kẻ thống trị triều Thanh dùng nó như một sự biểu đạt lòng tôn kính tổ tiên và phục tùng văn hóa truyền thống của dân tộc mình.

Đại tham quan Hòa Thân chết, lí do cũng là vì dám t.ư tàng Đông Châu. Một thứ trang sức chỉ có đế vương mới được dùng, anh dám tàng trữ, ý gì?

Tại sao đông châu rất hiếm?

Đó là vấn đề thu hoạch. Đặc sản tự nhiên, mùa thu hoạch vào tháng 4 lúc nước sông lạnh te tái phải lặn xuống mò. Mò lên hàng trăm hàng ngàn con chưa chắc đã có một con cho ngọc trai thượng phẩm. Quý không? Hiếm không?

:cuoichet:

Mình chỉ có một bộ ngọc trai, và chỉ dám dùng khi mặc áo dài. Vì ngọc trai có một cái đặc điểm đó là giúp người mang nó tăng thêm chục tuổi :dead:
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Mình đã tra một lượt về "Đông Châu" của triều Thanh. Và chỉ thấy ghi Đông Châu là thứ trang sức quý hiếm, chỉ có người có thân phận cao quý như hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu mới được dùng.
Thậm chí cả hoàng tử cũng không có t.ư cách dùng.
Tại sao chỉ là ngọc trai thôi mà trân quý đến thế?

Đông châu, tiếng Mãn là Tháp Na, nghĩa là bảo trong chí bảo, hiếm có trên đời. Gọi là Đông Châu, là do triều Thanh gọi trân châu xuất xứ từ vùng Đông Bắc (cũng có cách gọi là Bắc châu" để phân biệt với trân châu xuất xứ từ phương Nam.
Chứ đừng nhầm là trân châu Đông Hải nhá.
Đông châu, về bản chất là ngọc trai lấy từ con trai nước ngọt sống ở lưu vực Hắc Long Giang. So với ngọc trai bình thường, ngọc trai nơi đây to hơn, mượt mà hơn, óng ánh hơn, càng tôn lên sự tôn quý của vương giả. Hơn nữa, đây là ngọc trai tự nhiên, không hề có quá trình nuôi trồng nào, sản lượng cực kì thấp nên càng quý hiếm.
Cung đình nhà Thanh đặc biệt ưu ái Đông châu khi dùng cho trang sức và đồ vật trang trí của hoàng đế và hậu phi. Đồng thời, bởi vì Đông Bắc là cái nôi của tộc Mãn, quý trọng đông châu - đặc sản sinh ra ở vùng Đông Bắc nên kẻ thống trị triều Thanh dùng nó như một sự biểu đạt lòng tôn kính tổ tiên và phục tùng văn hóa truyền thống của dân tộc mình.

Đại tham quan Hòa Thân chết, lí do cũng là vì dám t.ư tàng Đông Châu. Một thứ trang sức chỉ có đế vương mới được dùng, anh dám tàng trữ, ý gì?

Tại sao đông châu rất hiếm?

Đó là vấn đề thu hoạch. Đặc sản tự nhiên, mùa thu hoạch vào tháng 4 lúc nước sông lạnh te tái phải lặn xuống mò. Mò lên hàng trăm hàng ngàn con chưa chắc đã có một con cho ngọc trai thượng phẩm. Quý không? Hiếm không?

:cuoichet:

Mình chỉ có một bộ ngọc trai, và chỉ dám dùng khi mặc áo dài. Vì ngọc trai có một cái đặc điểm đó là giúp người mang nó tăng thêm chục tuổi :dead:
Hóng hình mặc áo dài đeo ngọc trai :xk7yfus::xk7yfus::xk7yfus:
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Đã bảo ngủ sớm :thedo: :thedo: :thedo:

cat kitten GIF
 

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
Lúc tra mấy cái tên điểm tâm, ra một chuyện khá thú vị về bánh hạt dẻ:

Có một vị nữ quan ngự tiền do Từ Hi gọi vào cung tên là Dụ Đức Linh đã từng ghi thế này trong sách "Ngư hương phiêu miểu lục": "Một đời của hoàng thái hậu có thể nói là sống vì ăn." :cuoichet:

Từ Hi dùng bữa với chế độ tương đương hoàng đế, chỉ nội có người của Thọ Thiện Phòng phục vụ cho bà ta cũng ở đầy 8 cái viện, 108 phòng, 128 người phục vụ, phô trương xa hoa hết sức. Chỉ cần bà ta lên tiếng, các thái giám lớn nhỏ phải xếp hàng chờ đợi, thức ăn phải ngay lập tức được dọn lên thịnh soạn.

Trong suốt gần nửa thế kỉ chấp chính, Từ Hi thái hậu "ăn" ra không ít điển cố. :cuoichet: Trong đó nổi tiếng nhất chính là món bánh hạt dẻ kia. Món này, theo phiên âm Hán Việt thì là "Lật Tử Diện Tiểu Oa Đầu". Hờ, ghép nghĩa từng từ thì là "Đầu ổ nhỏ mặt hạt dẻ?" @@!

Nghe nói, năm 1900 (năm xảy ra khởi nghĩa Nghĩa Hòa Đoàn), trên đường chạy tới Tây An, Từ Hi bị đói, có một người phụ nữ cho bà ta một cái bánh ngô to, đương lúc đói ăn thì thấy mỹ vị vô cùng... Sau này khi trở lại hoàng cung, một ngày đột nhiên bà ta muốn ăn món này mới hạ lệnh cho kẻ dưới. Ngự trù tất nhiên không dám làm bánh ngô dân gian cho Từ Hi ăn thật. Thế là vắt óc nghĩ ra cách làm như sau: Lấy bột ngô được mài cực kì mịn, lại trộn thêm một lượng bột đậu nành, đường trắng và đường hoa quế vừa phải, làm thành bánh. Món này ăn vào miệng có cảm giác mềm và thơm ngọt như hạt dẻ vậy. Từ Hi ăn xong thì hài lòng vô cùng, khen không dứt miệng.

Theo đầu bếp Phảng Thiện chính tông thì trong bánh hạt dẻ này không có một tí hạt dẻ nào, chỉ do dân gian tưởng tượng đến tác phong xa hoa lãng phí vô độ của Từ Hi mà đồn đại. Còn nguồn gốc cái tên thật sự đó là vì hoàng gia ăn uống tinh tế, bánh ngô cũng chỉ làm ra bằng hạt dẻ mà thôi.
 

Vivian Nhinhi

Thái Ất Thượng Vị
Đệ Nhất Converter Tháng 6
Ngọc
293,36
Tu vi
5.727,52
Có một câu vẫn phải nói, ngày xưa cụ nào thiết kế cái bìa của truyện này ấy nhỉ.
Truyện về Ung Chính, nhưng để hình của Vi Tiểu Bảo là cái qq gì?
tro-ve-doi-thanh.jpg

Cứ mỗi lần nhìn lại thấy thật là nhức nách
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top