[ĐK Dịch] Nhóm dịch Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.607,61
Tu vi
0,00
Ồ, vậy rất tốt
Bạn dịch thử luôn chương 206 nhé ( Nhóm đang ra đến 205 rồi :D ) Chương này cũng khá kịch tính, bạn đọc qua chương 205 để nắm được bối cảnh là vào được nhịp thôi.
Văn phong hài hước chủ yếu là của tác giả, nhóm mình chỉ thêm thắt chút xíu cho thuần Việt thôi. Bạn dịch xong cứ post lên đây, mình sẽ biên lại những chỗ chưa ổn.
Ok t6 giao dc ko LD:lasao:
Nên xưng hô vs leader ntn đây :xinloi:
 

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.607,61
Tu vi
0,00
Khụ..khụ..ôi ta cũng muốn đc trẻ lại như thế đấy, tiếc là ta lại cầm tinh con mèo già
Link đây:
http://5200.net/10738p
Ok vậy gọi Liêu tỷ vậy:5: đệ tuổi tỵ rắn thua tỷ 2 cái xuân xanh, cứ tưởng vớ dc 1 mui mụi xinh đẹp chứ :41: ai dè gặp dc 1 tỷ tỷ thành thục:54: nhưng chả sao, mong cta hợp tác vui vẻ:naynhe:
 
Last edited:

hoangsang

Phàm Nhân
Administrator
BNS's Member
Chương 211: Đêm tập kích (Hạ)

Nhiệm vụ Cảnh Chí Quân bố trí, bây giờ Diệp Hoan đã làm xong phần việc của mình, vì vậy bắt đầu nhàn hạ.

Hiện tại tất cả cũng không xuất hiện việc ngoài ý muốn, rất tốt, nhưng mười một người nếu muốn thần không biết quỷ không hay đem tất cả tháp quan sát và súng liên thanh tiêu diệt thì độ khó cũng không nhỏ, tuy rằng phục kích vào ban đêm là điểm mạnh nhiều năm qua của quân ta, nhưng bọn tội phạm buôn ma túy cũng không phải loại đến buổi tối sẽ biến thành mù lòa đần độn.

Diệp Hoan một tay nắm chặt dao găm, tay kia châm một điếu thuốc, ngồi ở đường hầm sau tháp súng liên thanh hút vài hơi thật sâu.

Dáng vẻ thật nhàn nhã, tiếc là hắn đã quên vừa rồi vật lộn cùng nữ lưu manh, quần áo đã bị xé thành mảnh nhỏ, nếu như lúc này dùng máy ảnh HD chụp cho hắn một tấm mà nói, vậy giống như một đống thịt trắng cắm thêm điếu thuốc trong đường hầm, chẳng khác nào cống phẩm.

Sắc đêm vẫn cực kì yên tĩnh, thế nhưng bão táp đã lặng lẽ nổi lên, Diệp Hoan lúc này đang chờ đợi, chờ các chiến hữu làm xong nhiệm vụ của mình, sau đó tập trung vũ khí hỏa lực hạng nặng thành một cái cày đem trụ sở Hồng Ba hung ác cày lên một lần, nếu Hồng Ba đã chết thì mọi thứ đều OK, còn như mạng lớn không chết, mỗi người tới cho hắn ăn một viên đạn là xong.

Nghe rất vô trách nhiệm, nhưng đây là lý giải của Diệp Hoan với việc truyền đạt nhiệm vụ của Cảnh Chí Quân.

"Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả"

Ngẫm lại chính mình mấy tháng trước vẫn chỉ là một tên côn đồ lẫn lộn trong đám đầu đường xó chợ, ngay cả nhìn thấy bác gái cũng cười cười trêu chọc, thế mà mới mấy tháng trôi qua, bản thân mình vậy mà ngàn dặm xa xôi chạy đến rừng rậm nơi đất khách quê người giết người một cách hợp pháp, loại nhân sinh kỳ diệu gặp gỡ chuyển biến như vậy mấy ai có được?

Đợi khoảng mười phút cũng đã hút xong hai điếu thuốc, Diệp Hoan vẫn chưa thấy phía đông truyền đến tín hiệu.

Diệp Hoan trong lòng có chút lo lắng, không phải đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi chứ?

Hiện giờ Diệp Hoan sợ nhất chính là xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn gì đó, điều này chắc chắn là điềm xấu, thể hiện hành động đêm nay đã bị bại lộ, nếu vậy đồng đội bao gồm cả bản thân mình đều sẽ gặp nguy hiểm, sẽ phải hy sinh, phải chết trên đất mảnh đất khách quê người lạ lẫm này.

Càng nghĩ càng thấy lo, huấn luyện 2 tháng trong quân doanh đặc chủng, luyện bắn, luyện chiến đấu, hay sinh tồn dã ngoại... mục nào Diệp Hoan cũng đều ở trình độ gà mờ, cái loại gà mờ này tố chất tâm lí tất nhiên không cao, ngồi được thêm năm phút nữa, lúc này Diệp Hoan trong đường hầm đã đứng ngồi không yên.

Nhiệm vụ liều mạng lần này không phải chuyện đùa, dù cho bất cứ ai không hoàn thành, vậy thì tất cả mọi thành viên trong tiểu đội đều sẽ bị liên lụy.

Diệp Hoan do dự rất lâu, sau đó quyết định tại đất nước xa lạ này hắn cần phải liều mạng một lần để giúp những người khác..

Không thể không nói trên đời này quả thật có người tốt bụng, tất nhiên không phải tất cả những người tốt bụng đều làm được những chuyện tốt, có kẻ đầy bụng từ bi bác ái thương dân oán trời nhưng lại chuyên làm ra việc hại nước hại dân, loại người này từ cổ chí kim gặp qua không ít.

Vì vậy đồng chí tân binh Diệp Hoan vô tổ chức vô kỷ luật quyết định hành động.

Thế là, một hành động ngoài chỉ thị đã phát sinh, một chuyện xấu ngoài kế hoạch của Cảnh Chí Quân dần dần thành hình.

Theo như kế hoạch sớm định ra, Diệp Hoan khống chế súng liên thanh mặt phía nam rồi canh giữ sau súng máy, chờ những đồng đội khác hoàn thành nhiệm vụ của từng người, sau đó đồng loạt hướng về trụ sở Hồng Ba mà nổ súng.

Trước khi Diệp Hoan rời khỏi súng liên thanh còn rất cẩn thận lo lắng sau khi bản thân rời đi chẳng may có phần tử tội phạm ma túy khống chế súng máy, vì vậy hắn đào không ít đá bùn từ mặt đất, giống như một bác sĩ ngoại khoa đang tiến hành giải phẫu, cực kì chuyên tâm đem đá bùn nhét đầy vào trong nòng súng, còn lấy cành cây chèn lại, rồi mới vác khẩu súng mini đột kích một lần nữa tiềm nhập vào màn đêm, lén lén lút lút lén lén lút lút hướng về năm trăm thước phía đông chạy vội đi.

Thế nên mới có một thân thể lõa lồ trắng hếu không mảnh vải che thân chạy đi trong màn đêm đen đặc...

Mục tiêu của hắn là tiến đến chỗ chiếc xe bọc thép trên mảnh đất trống giữa thôn xóm.

Diệp Hoan là kẻ rất thiếu hụt cảm giác an toàn, đặc biệt là trên chiến trường. Hắn cố chấp cho rằng chui được vào trong chiếc xe lớn bọc thép kia tương đối an toàn hơn... Dù sao xe bọc thép cũng trang bị súng máy, bọn chiến hữu thất thủ hắn cũng có thể ở trong xe hỗ trợ bắn ra mấy phát, nếu tình hình bất thường ít nhất cũng có thể mở xe bọc thép ra mà quay đầu bỏ chạy. Quả thật là một ý tưởng quá hoàn mỹ.

Bất quá bây giờ lòng tự tin của hắn có điểm quá mức lạc quan mù quáng, hắn đã quên mất chính mình bình thường đến ô tô còn không biết chạy, càng đừng nói đến chuyện muốn vừa vừa lái xe bọc thép vừa bắn súng máy. Không biết nếu bị cảnh sát giao thông bắt được không có bằng lái xe bọc thép thì sẽ bị phạt như thế nào? Chắc là treo xe một tháng. Diệp Hoan đang chạy vội cũng cảm thấy quái dị là tại sao lúc đó hắn lại có ý nghĩ nhàm chán như thế.

Đội tuần tra của tụ điểm ma túy thỉnh thoảng đi qua đi lại, phía trước chỉ còn cách ngắn ngủn năm trăm mét nhưng Diệp Hoan tiến lên rất khó khăn, mỗi lần có ánh đèn pin chói mắt của đội tuần tra lướt qua, hắn đều không thể không nằm rạp thân mình xuống đất không nhúc nhích, tất nhiên hắn vẫn còn nhớ chính mình một thân da thịt trần truồng lõa thể quá gây chú ý, vì thế liền dùng một nhánh cây cành lá sum xuê yểm hộ, cả người mang một t.ư thái giống như mặt trời ôm lấy trái đất cẩn thận nằm úp sấp xuống đất, chỉ có một nhánh cây che chắn thế mà lại không ai phát hiện ra, đúng là một kì tích không nhỏ.

Di chuyển tầm mười phút, đã đến thời điểm mấu chốt Cảnh Chí Quân phân công, thế nhưng bên kia vẫn chưa phát ra chút tín hiệu hành động nào, Diệp Hoan càng cảm thấy tình huống không ổn, nhất định là mắt xích nào đó xảy ra vấn đề rồi.

Diệp Hoan mang theo tâm tình nặng nề vừa đi vừa dừng, giống y như các cao thủ võ hiệp võ nghệ cao cường trong phim kiếm hiệp, vất vả lắm mới đi đến được bức tường thấp đàng sau xe bọc thép hai mươi mét, hắn dừng lại thở hổn hển, nhẹ nhõm chửi thề mấy câu.


Để thân thể trần truồng chạy rông trên địa bàn địch, mặc dù đời này hắn đã trải qua nhiều việc điên cuồng, nhưng chỉ có đêm nay là kích thích nhất. Mà chuyện kích thích hơn vẫn còn ở đàng sau.

Mới thở gấp được vài hơi, Diệp Hoan bỗng nhiên giống như mèo hoang đánh hơi được mùi nguy hiểm, toàn thân cảnh giác dâng cao.

Hắn cảm giác thấy có người đang tới gần, thậm chí còn cảm nhận được cả nhiệt độ ở trên người kẻ kia. Phản ứng đầu tiên của Diệp Hoan chính là nắm chặt dao găm trong tay. Theo như suy đoán từ vô số tình tiết máu chó, người xuất hiện ở đây hơn phân nửa là phần tử tội phạm không có đạo đức công cộng, không có ý thức giữ gìn vệ sinh, nửa đêm rời giường ra ngoài "xè xè"...

Diệp Hoan tính toán đem "cái đó" của tên kia cắt bỏ, thuận tiện cảnh cáo người đời, làm gương cho tất cả mọi người già trẻ lớn bé thấy được một kết cục như vậy.

Ánh trăng mỏng manh trải xuống, bên trái bức tường thấp ló ra một bóng dáng lờ mờ. Diệp Hoan tay cầm dao găm, mạnh mẽ nhảy ra, không chút do dự hướng tới cổ người kia đâm tới, chỉ thấy ánh sáng lạnh xẹt qua, kèm theo tiếng xé gió âm trầm, vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Thế nhưng vung xong một đao này, trái tim Diệp Hoan hốt nhiên trầm xuống. Mũi dao rơi vào khoảng không, đối phương là đối phương là cao thủ!

Trải qua 2 tháng huấn luyện khiến cho phản ứng của Diệp Hoan trở nên bén nhạy hơn rất nhiều, gần như khi một đao vừa thất bại, hắn đã đồng thời bật người lên, sau đó tàn nhẫn đạp về hạ thân người kia, động tác tay cũng không hề chậm, dồn sức vào con dao trong ta, nếu như một đã kia vẫn không trúng, sẽ ngay lập tức bổ thêm cho đối phương một dao. Ở nơi nguy hiểm cùng cực này, không được phép để cho đối phương có một cơ hội nào để nghỉ ngơi kêu cứu!

Hiển nhiên đối phương thực sự là cao thủ, hơn nữa thân thủ có vẻ mạnh mẽ hơn Diệp Hoan rất nhiều. Hai chiêu Diệp Hoan vừa mới dùng đều bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải, chỉ là không biết vì lí do gì mà kẻ nọ một mực không công kích, cũng không mở miệng nói, cứ trầm mặc tùy ý tiếp một chiêu lại một chiêu của Diệp Hoan đánh đến thống khoái.

Dưới bóng đêm thâm trầm, bên cạnh bức tường thấp vắng vẻ, hai người lặng lẽ đấu đến mười chiêu, cuối cùng Diệp Hoan càng đánh càng tuyệt vọng không chịu nổi, hắn phát hiện đối phương nhường hắn, dù cho hắn công kích mãnh liệt thế nào đối phương cũng vẫn ung dung tránh được. Cứ đánh như vậy thật sự sẽ không có kết quả gì.

Vì thế Diệp Hoan ném con dao găm trong tay đi, nóng nảy rống lên: "Ông nội nhà nó! vận số như cứt, đụng phải cao thủ câm điếc rồi..." Không ngờ lúc này đối phương cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói rõ ràng là tiếng nước mình: "Đcmn! Mày cũng là người Trung Quốc?"

Diệp Hoan ngây ngốc một chút nghĩ: "Không phải hắn câm sao?", lấy can đảm ghé sát mặt vào nhìn, Diệp Hoan liền tức giận đến mức Nhị đệ cũng thiếu chút nữa muốn tè ra: "Xạ Lang? con mẹ nó sao lại là chú?"

Lúc này Xạ Lang cũng đã nhận ra là Diệp Hoan, vừa rồi hắn vẫn một mực không đánh trả thế mà bây giờ tức giận hung hăng đạp cho Diệp Hoan một cái té ngã: "Mẹ nó là chú sao! Hù chết lão tử rồi! Chú ở chỗ này làm gì? Quần áo đâu?"

Diệp Hoan không đáp lại, than thở nói: "Ai, đừng nói nữa, chú thì sao? Chú chạy đến đây làm gì? Nhiệm vụ của chú không phải là tiêu diệt trạm bảo vệ trước thôn Hồng Ba sao?"

Xạ Lang nhếch môi nói: "Anh vẫn luôn ở quanh đây đợi tín hiệu của chính ủy đấy chứ, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thấy tín hiệu đâu, anh đang nghĩ có phải có chỗ nào sơ suất rồi hay không, định quay lại tháp súng phía đông xem một chút."

Trong màn đêm thăm thẳm hai người ngưng trọng nhìn nhau, thấy được sự nặng nề trong mắt người kia.

Xem ra đây không phải là ảo giác của một mình Diệp Hoan, hành động lần này đúng là đã xảy ra vấn đề rồi, chẳng qua là trước mắt vẫn chưa biết vấn đề ở chỗ nào.

Trầm mặc một lúc, Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi vào lúc anh công kích chú, vì sao chú không đánh trả?"

Nhắc tới việc này Xạ Lang liền nổi giận trong bụng, phẫn nộ nói: "Con mẹ nó chú còn không biết xấu hổ mà hỏi anh, đang không tự nhiên bị một đống thịt trắng bầy nhầy công kích, lão tử thiếu chút nữa bị dọa sợ đến mức tỉu cả ra quần, đâu ra tâm t.ư mà đánh trả nữa? Lúc đó trong lòng còn tự nhủ cái thôn này quá mẹ nó bất thường, nuôi heo cũng đều nuôi thành tinh, bình thường không phải vẫn là người làm thịt heo sao? ở nơi này thế nào lại có con heo chộp dao găm làm thịt người, này không phải quá nghịch thiên rồi. May mắn là kỹ thuật giết mổ của con heo này quá kém cỏi đi..."

Diệp Hoan mất hứng chửi lên: "Không nói được một câu tiếng người hả? Lão tử giống heo ở chỗ nào? Chú gặp con heo nào nhẹ nhàng thanh thoát như vậy rồi sao?"

Xạ Lang hồn nhiên không phát giác ra tâm tình bất mãn của Diệp Hoan, gật đầu liên tục: "Nói cũng phải, anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ bọn buôn ma túy này mẹ nó không có tính người, nuôi heo cũng gầy như vậy, không phải bọn heo này nằm trong ổ cũng hít thuốc phiện đấy chứ?"

Diệp Hoan: ... (nguyền rủa)

Hai người ngồi xổm dưới chân tường, đè thấp giọng trò chuyện. Xạ Lang chuyển mắt nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi: "Người anh em, chú làm gì đến nông nỗi này?"

Diệp Hoan giận dữ nói: "Năm nay lão tử gặp hạn, bát tự không thông đó, đáng ra lần này không nên đi ra ngoài..."

Xạ Lang nhất thời mang vẻ mặt giật mình: "Bị cướp quần áo sao? Đám buôn ma túy này thật quá kì dị, vậy mà còn có nghề tay trái..."

Diệp Hoan giải thích thay tội phạm ma túy: "Thật sự không có chuyện này, bọn tội phạm này phải nói là cực kỳ chuyên nghiệp, có thể coi như làm việc gì ra việc đấy, chắc chắn sẽ không kiêm việc làm trộm cướp như vậy, sở dĩ anh biến thành thế này chủ yếu là do đụng phải nữ lưu manh..."

Diệp Hoan đem chuyện bi thảm mà mình gặp phải nói qua một lần, cuối cùng bi phẫn thở dài: "Một cái Tam Giác Vàng nho nhỏ này quả thật là ẩn chứa quá nhiều điều dơ bẩn, dạng xấu xa nào cũng có, haizz, quyết định của quân khu sáng suốt đấy, những nơi như vậy nên tiêu diệt sạch sẽ không chừa một cái!"

Xạ Lang nghe xong lập tức ngậm chặt quai hàm, nhịn cười đến mức khổ sở. Diệp Hoan không thể không có lòng tốt nhắc nhở: "Lúc này chú đừng có mà cười, bằng không hai anh em mình đều toi."

"Haha, người anh em hôm nay thật sự được đại khai nhãn giới, từ khi đại đội thành lập đến nay, lần đầu tiên anh thấy có người chấp hành nhiệm vụ mà phải uất ức như vậy đấy."

Diệp Hoan không cho là nhục, ngược lại còn hừ hừ nói: "Bây giờ để cho chính ủy nhìn một cái, lão tử cởi chuồng ngay cả đến nửa miếng khố cũng không có nhưng vẫn kiên trì làm cách mạng, thế này mới xứng đáng là chiến sĩ cách mạng kiên định chân chính, lão tử chẳng những là thành phần đội ngũ cách mạng, còn là người tiên phong cởi truồng cầm lá cờ tiến lên..."

"Thôi đi ông, ai cho ông dát vàng lên mặt thế hả, cởi truồng cầm cờ nói mà không biết xấu hổ, lí tưởng cách mạng không được đùa bỡn lung tung đâu."

..."Chú mới là đồ lưu manh nhé, lão tử lúc này chính là vì cách mạng mà cởi truồng"

Hai người lảm nhảm vài câu nữa, sau đó rơi vào trầm mặc.

Thời gian hành động cũng đã qua nửa giờ rồi, theo như kế hoạch sớm định ra, trong vòng mười phút sẽ chính thức triển khai công kích trực diện với bọn tội phạm ma túy, thế nhưng đến tận lúc này vẫn chưa thấy động tĩnh gì, rốt cuộc chính ủy ở bên kia đã xảy ra tình huống như thế nào?

Hai người lại nhẫn nại đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, càng đợi càng nóng lòng.

Thật lâu sau, Diệp Hoan cắn răng một cái nói: "Không thể ngồi đợi ngu ngốc ở đây nữa, nếu không tất cả mọi người đều game over."

"Chú muốn làm thế nào?" Xạ Lang cũng có chút suy đoán, hơn nửa tiếng vẫn không có động tĩnh nào, đây không phải điềm báo tốt lành gì.

Diệp Hoan hướng về chỗ xe bọc thép ở phía trước hai mươi mét hất hất cằm: "Chúng ta chiếm giữ cái hộp sắt lớn kia, cho đám buôn ma túy này xơi ít đạn cho vui, không nhận được tín hiệu của chính ủy, vậy chúng ta tạo ra tín hiệu, để cho chiến dịch đêm nay vùng lên đi..."

Xạ Lang cũng là người quyết đoán, nghe vậy không chút do dự gật đầu: "Được, cứ làm như thế!"

Đối với hai bộ đội đặc chủng có kinh nghiệm huấn luyện mà nói, trộm xe bọc thép không phải việc gì khó, mặc dù xe bọc thép nằm trên khoảng đất trống giữa thôn thật rất dễ nhìn thấy, nhưng mà có lẽ là do quá dễ thấy, lại có tháp quan sát phía trên cùng với đội tuần tra thỉnh thoảng dò xét qua, ngược lại khiến cho đám phần tử tội phạm không chú ý đến, hai chiếc xe bọc thép to như vậy thế nhưng lại trở thành điểm mù thị giác trong tâm lý đám tội phạm, còn gọi là "điểm đen"

Hai người hóp lưng lại như mèo, thừa dịp đèn pha và đội tuần tra vừa đi qua, rất dễ dàng tiến đến phía sau xe bọc thép.

Diệp Hoan hăng hái nói: "Anh lái xe, chú chịu trách nhiệm điều khiển súng máy trên xe bắn phá càn quét."

Xạ Lang đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn từng ngồi trên xe do thằng cha này lái, phải nói là kinh hồn táng đởm, vì thế vội vàng ngăn Diệp Hoan dừng hành vi hèn hạ tự tìm cái chết còn muốn kéo theo đệm lưng này lại.

"Thôi để anh lái xe, chú nổ súng đi"

Thần không biết quỷ không hay, hai người nhẹ nhàng lật trần xe bọc thép lên, chui vào. Trong xe cực kì rộng, nhưng càng khiến Diệp Hoan mừng rỡ hơn là chiếc xe bọc thép này trang bị súng máy thế mà lại là một khẩu liên thanh 12 li, con này hỏa lực vô cùng mạnh, bắn trúng người cũng có thể đem người đó nổ tung. Trong xe, Xạ Lang trầm tĩnh ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua Diệp Hoan, hai người nghiêm túc gật đầu.

Sự yên tĩnh của màn đêm rút cục cũng bị phá vỡ.

Không hề có một dấu hiệu nào báo trước, xe bọc thép đột nhiên chuyển động ầm ầm, đuôi xe bốc lên khói đen dày đặc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đội tội phạm tuần tra quay đầu rất nhanh, sau đó họng súng liên thanh trên trần xe bắn ra tia lửa ầm ầm.

Cạch Cạch Cạch... REẸT RẸETTTTT....

Hai tháp quan sát phía đông và phía tây sau một trận oanh tạc của súng liên thanh liền sụp xuống ầm ầm, sau đó họng súng ngắm về phía đội tuần tra đang không biết làm thế nào, một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, đọi tuần tra tử thương phân nửa, chỉ còn rải rác vài người sống sót.

Tiếp theo xe bọc thép tiếp tục quay đầu, lúc này Diệp Hoan điều chỉnh súng liên thanh nhắm ngay vào nhà gỗ của Hồng Ba, rồi điên cuồng bắn phá càn quét.

Động tĩnh quá lớn, tất cả các đội viên trong đội đặc chiến lúc này đều bất chấp xông ra, tình huống thay đổi khiến cho bọn hắn không thể không tranh thủ thời gian tụ họp lại một chỗ, nhưng mà người nào người nấy đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn xe bọc thép lãnh khốc vô tình quét đi sinh mệnh của đám tội phạm ma túy, nhất thời quên mất phản ứng.

Cảnh Chí Quân đầu đầy mồ hôi không biết xông ra từ chỗ nào, mặc kệ mồ hôi không kịp lau, tức giận lớn tiếng quát lên: "Đều vây quanh đây làm gì? Đợi làm bia ngắm sao? Hả? Xe bọc thép phía trước là ai điều khiển? Cái đống thịt đang nổ súng trên nóc xe kia là cái gì? Vì sao các cậu còn không tiến lên phối hợp hành động?"

Một gã đội viên mở to hai mắt lắp bắp nói: "Chính ủy, cái đống thịt vừa bắn súng vừa vung vẩy uốn éo kia, thật là khủng khiếp..."
@Rong ơi post lại hộ mình chương 210 nhé. Do hệ thống bị lỗi này giờ.
 

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.607,61
Tu vi
0,00
Đệ đã dịch ch206, tỷ test nha:
Link dow bản dich: https://www.mediafire.com/download/ab17uvs1newfxd0
Quyển 2: Trở Về
Chương 206: Không nhất định phải da ngựa bọc thây lúc trở về

Ở vùng giao giới giữa ba nước Myanmar, Lào và Thái Lan có một khu vực mang tên "Tam Giác Vàng", đây là nơi nổi tiếng khắp thế giới.

Tam Giác vàng là nơi sản xuất thuốc phiện (ma túy) lớn nhất thế giới. Vào cuối thế kỷ XIX, nơi này bắt đầu liên tục vận chuyển nha phiến, hàng cấm ra thế giới. Bởi vì cùng đẳng cấp (quy mô) trong việc buôn bán thuốc phiện, Tam Giác Vàng cùng với khu Tân Kim Nguyệt* là nơi giao giới của ba nước Afghanistan, Iran, Pakistan và khu Tam Giác Bạc là nơi giao giới giữa Colombia, Venezuela được xưng tụng là ba nguồn cung cấp thuốc phiện lớn nhất thế giới. Trong đó, lượng thuốc phiện hàng năm khu Tam Giác Vàng đưa ra thị trường thế giới chiếm 60% tổng sản lượng thuốc phiện toàn cầu.

*Dịch: mình nghĩ là vùng Zahedan (Iran), vùng tam giác biên giới của 3 nước trên.

60% chỉ là số liệu chung chung, nếu dùng con số để ước lượng cụ thể thì hàng năm Tam Giác Vàng đưa ra thế giới một lượng thuốc phiện ước chừng hơn 3000 tấn.

Nơi đây tụ tập bọn* ma quỷ đã tạo ra những bi kịch và tai họa (cái chết trắng).

*Vietpharse: một đám

Từng cái thôn xóm trong núi rừng nơi đây đều có thể là nơi gieo trồng cây thuốc phiện (hoa anh túc), mỗi một người miền núi (thôn dân) nơi này có lẽ đều đã trải qua huấn luyện quân sự chính quy bởi các tên trùm ma túy. Khi bị bạn bắt gặp, thôn dân có lẽ sẽ lộ ra dáng tươi cười chất phát, đồng thời cũng sẽ có người tự dưng mang theo khẩu AK47 không biết từ xó xỉnh* nào đó chui ra mà bắn bạn.

*Vietphrase: góc

Đi theo Hà Bình, mọi người đều biết rõ nhiệm vụ lần này rất gian khổ, chẳng những sẽ gặp phải những trận kịch chiến chưa từng có trước đây với những kẻ buôn ma túy, mà còn phải biết sinh tồn trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt, và trong khi giãy chết thì rừng rậm sẽ trở thành địch nhân kinh khủng nhất của bọn hắn.

Bọn họ ở trong miệng rộng của ma quỷ mà cất bước tiến về phía trước.

**

Có lẽ Hà Bình thật sự quá chán ghét Diệp Hoan nên hắn mới bị phân đến cùng tổ với chính ủy Cảnh Chí Quân, cùng một tổ với hắn còn có những quân nhân cùng phòng với hắn khi vừa tới ở trong quân doanh như Hồng Lang, Thương Lang và bảy người khác, ngày thường họ trò chuyện rất hợp ý với nhau nên cũng xem như là chiến hữu.

Việc an bài như thế đoán chừng cũng bắt nguồn từ sự cân nhắc chiếu cố của Hà Bình đối với Diệp Hoan về việc huấn luyện khắc khổ lần này. Dù sao trong thực chiến, việc lẻ loi một mình và cùng nhau làm là hai chuyện khác nhau, nếu có chiến hữu chiếu ứng thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn nhiều.

36 người chia làm ba tiểu đội, dùng đội hình hình quạt, 3 tiểu đội vừa cẩn thận vừa chậm chạp xuất phát đi vào chỗ sâu trong rừng.

Đối với việc mình bị phân phối đến cùng tổ với Cảnh Chí Quân, trong đáy lòng Diệp Hoan đầy bất mãn. Hắn thầm đem mười tám tổ tông Hà Bình mỗi ngày mắng mấy lần, lý do rất đơn giản là vì vị chính ủy có quân hàm thượng tá này đồng dạng cũng thật là quá...

"Đồng chí Diệp Hoan, chúng ta là binh sĩ, là quân đội nhân dân. Quân đội có truyền thống tốt đẹp, không cậy mạnh, không hiếp yếu, ngươi lại có thể để cho chiến hữu thay ngươi bắn súng được à? Ngày thường thì chảy mồ hôi, lên chiến trường thì đổ máu. Những đạo lý này trong khóa chính trị mỗi tuần đều được chú trọng dạy cho các người. Chiến hữu nếu giúp ngươi bắn súng thì cũng không có gì, nhưng giả thiết nếu địch tập kích bất ngờ, súng của ngươi lại trong tay của chiến hữu, thế thì ngươi lấy cái gì cùng địch nhân giao chiến hả?...Ngươi nhìn một chút đi, ta còn chưa dứt lời thì ngươi đã đem dây thừng vứt đi là như thế nào? Dây thừng tuy rằng không phải vũ khí, nhưng nó là công cụ thiết yếu để leo cây của chúng ta. Rồi lại nói tới việc ném loạn sẽ lưu lại dấu vết dẫn kẻ địch tới..."*

*Dịch: đọc đoạn này ta lại nhớ tới lão Bì Đống trong truyện Ngã Dục Phong Thiên, hài tội cho a Hoan quá kaka.

"Chính ủy, ta ...sai rồi"

Đối mặt với vị đội trưởng lãnh khốc là Hà Bình, Diệp Hoan chưa lần nào cúi đầu cả, thế mà trước vị chính ủy Cảnh Chí Quân cứ thao thao bất tuỵệt này thì hắn lại lệ rơi đầy mặt mà nhận sai. (hahaha)

Cảnh Chí Quân lộ ra dáng tươi cười vui mừng: "Biết sai mà sửa mới là đồng chí tốt. Diệp Hoan, sự thật đã chứng minh, chỉ cần khiêm tốn lễ phép nhận phê bình, bất luận đã phạm sai lầm gì thì đều có thể cứu vãn, dù cho ngươi trong mắt người khác là loại đồng chí không có thuốc chữa, đầu tiên phải học được khiêm tốn vẫn có thể như lãng tử hồi đầu, hơn nữa trở lại ** trong đội ngũ chúng ta, trở nên chiến sĩ kiên định**..."

"Chính ủy, anh để cho ta chuyên tâm hành quân được không? đừng nói nữa..." Diệp Hoan vừa chảy nước mắt vừa đau khổ cầu khẩn. (kaka nói cho thấm chứ)

"Ai...iiiii... Nói tới lãng tử hồi đầu, ta lại nhớ đến mấy năm trước, đại đội trưởng Lam Kiếm chúng ta cũng từng là binh sĩ hay sinh sự...". Cảnh Chí Quân miên man nhớ lại hồi ức xa xôi.

Diệp Hoan: "..." (potay t1)

Hắn rốt cuộc lý giải tại sao trong Tây Du Ký Tôn hầu tử muốn giết Đường Tam Tạng rồi, thực ra lúc này, hắn cũng đã xuất hiện xúc động muốn trói vị chính ủy này lại rồi đem tặng cho bọn buôn ma túy đấy.

...
...

Trong rừng rậm, tiểu đội đã đi vào được hai ngày, hai ngày này gió êm sóng lặng, nhưng hành trình cũng rất chậm, bình quân mỗi ngày cố gắng chỉ đi được mười mấy cây số. Tiến tới trong rừng nguyên thủy thật quá gian nan, chẳng những gặp núi phải mở đường , gặp nước thì bắc cầu mà còn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm không biết trước. Diệp Hoan từng đích thân trải nghiệm qua nguy hiểm như thế, cắm trại được một lát thì một đầu hoa ban mãng xà to cỡ miệng bát từ bên cạnh mình bò ngang qua.

Không biết có phải vận khí Diệp Hoan tốt hay mãng xà muốn bày ra phong cách lãnh đạm, dù thời điểm bò ngang qua, chú rắn này cũng không thèm liếc hắn một cái, dùng một loại t.ư thái cao ngạo trườn qua. Lúc ấy Diệp Hoan sợ tới mức sắp són ra quần rồi, mặt xanh như tàu lá chuối*, một lúc lâu sau khi mãng xà trườn qua thì Diệp Hoan mới bụm mặt khóc rống, cả người sợ tới mức muốn điên lên, liên tục thì thào lẩm bẩm phải về nhà, muốn tìm mẹ...

*Vietphrase: xanh như bị trúng độc

Cách địa điểm giao dịch thuốc phiện còn ba ngày lộ trình theo tin tình báo, nơi đây hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài, bọn hắn chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi từng bước một.

Đến ngày thứ ba, Diệp Hoan đã kiên trì không nổi nữa.

Hắn dù sao chỉ là tân binh mới được huấn luyện hai tháng mà thôi, bất luận là về thể chất hay kinh nghiệm hành quân, hắn đều kém xa Cảnh Chí Quân và đám người Hồng Lang là những lão binh dày dạn kinh nghiệm. Cho nên về sau, Cảnh Chí Quân và Hồng Lang hai người phải đỡ lấy Diệp Hoan mà tập tễnh hành quân trên đường núi gập ghềnh, tốc độ hành quân toàn tiểu đội cũng chậm lại.

"Hô...Gọi trực thăng chở ta về lại kinh thành an dưỡng đi, các đồng chí, ta sẽ không kéo chân mọi người nữa...Rồi ta sẽ ở kinh thành chờ tin chiến thắng của các người...". Cả người Diệp Hoan tựa vào một bên vai Cảnh Chí Quân, trên người chỉ có súng ngắn, lựu đạn, mìn cùng với đạn...toàn bộ vật nặng còn lại đều trên lưng đồng đội hết, dù là thế, Diệp Hoan lại mang bộ dáng như hấp hối, còn nhớ mãi không quên ý muốn chuồn đi.

Sợ chết là thiên tính của mỗi người, Diệp Hoan là người bình thường, nhiều lắm thì hắn so với người bình thường có điểm mạnh mẽ hơn một chút, nhưng đối mặt với uy hiếp của cái chết thì hắn cũng không tự chủ được muốn làm đào binh.

"Đồng chí Diệp Hoan, chúng ta sẽ không vứt bỏ bất kỳ một chiến hữu nào, ngươi cũng đừng đơn giản buông bỏ, tin tưởng vào bản thân, ngươi có thể làm được mà!" Đầu Cảnh Chí Quân đầy mồ hôi, nhưng anh ta vẫn như cũ cắn răng khuyến khích hắn.

"Chính ủy, anh hãy mở lượng từ bi để cho ta đi thôi, ta thực sự là không được rồi!" Diệp Hoan mở miệng cầu khẩn.

"Không được cũng phải đi! Người không bức ép mình, vĩnh viễn sẽ không biết cực hạn bản thân ở mức độ nào, cực hạn của ngươi còn xa mới kích phát được, đoạn đường khó hơn nữa thì cắn răng một cái là trôi qua, chúng ta ** quân nhân liền chết còn không sợ nói chi đến chuyện sợ cái rừng rậm nho nhỏ này hay sao? Diệp Hoan, lồng ngực phía trước phải thẳng mà bước đi!"

Diệp Hoan:"..." (potay tap 2)

Chắc chắn cái tên gia hỏa chính ủy này trước khi vào quân ngũ đã đi bán hàng đa cấp rồi.

Mấy chiến hữu còn lại trong tiểu đội đi theo phía sau cười hìhì không ngừng, Sài Lang cười hắc hắc quái dị và nói: "Chính ủy, anh cũng đừng buông lỏng, tiểu tử Diệp Hoan này rõ ràng là con sâu lười, đừng nhìn bộ dáng hắn sắp tắt thở mà lầm, một khi đụng phải nguy hiểm thì hắn chạy trốn còn nhanh hơn chó..."

Cảnh Chí Quân quay đầu lại trừng mắt với bọn họ, tỏ vẻ bất mãn rằng: "Chiến hữu đã mệt thành như vậy, các ngươi còn ngồi đó châm chọc, quay về quân doanh mỗi người ghi một bản kiểm điểm cho ta!"

Sài Lang cười hắc hắc, tiếp theo sắc mặt hắn đại biến và dùng cuống họng hét to một tiếng: "A! Rắn! Diệp Hoan, có một con rắn rất to đang đuổi theo sau ngươi đó ... "

Vèo

Cả người Diệp Hoan với bộ dạng hấp hối đang tựa bên vai Cảnh Chí Quân đột nhiên hóa thành một đạo khói đen, trong chớp mắt chạy mất không còn thấy tăm hơi, nhìn t.ư thái hắn chạy trốn phải nói là vô cùng khỏe mạnh phấn chấn.

...
...

Lúc về tới đơn vị, sắc mặt Diệp Hoan có chút thẹn thùng, Cảnh Chí Quân với khuôn mặt xanh mét trừng mắt hỏi: "Còn muốn gọi trực thăng đưa ngươi trở về kinh thành nữa hay không?"

"Không cần.,.". Diệp Hoan cười gượng.

"Vũ khí của ngươi. Băng đạn, lựu đạn..."

"Tự chính mình mang..."

"Nhất định hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nơi đóng quân..."

"Ta viết một tờ tự kiểm điểm khắc sâu, độ dài không ít hơn 800 chữ..." vẻ mặt Diệp Hoan nhăn nhó nói ra.

"Còn những chiến hữu giúp ngươi mang trang bị. . ."

"Trở lại kinh thành, ta sẽ khao mọi người thịt vịt nướng của Toàn Tụ Đức!"

Cảnh Chí Quân bình tĩnh gật đầu: "Nhớ kỹ đấy"

Mọi người đều cười lớn ha hả, tiếng cười này đã hù dọa đám chim tước trong núi rừng.

**

Ngày hành quân thứ t.ư, cách địa điểm giao dịch thuốc phiện còn hai ngày lộ trình, thần sắc các thành viên trong tiểu đội đều trở nên ngưng trọng. Trên đường đi căn bản không ai nói lời nào cả, khi tiến lên toàn bộ họ đổi sang dùng ngôn ngữ cơ thể trong quân đội như người câm điếc. Cả quá trình tiến lên đều bảo trì trạng thái im lặng. Trên đường đi cũng bị yêu cầu tận lực không phát ra âm thanh dị thường, miễn cho hù dọa động vật rừng khiến địch nhân phát hiện.

Phương thức tiểu đội tiến lên dùng đội hình chiến đấu đi về phía trước, 3 tiểu đội thay nhau yểm hộ mà tiến lên, thần kinh mọi người căng thẳng cực độ, cẩn thận và chậm rãi đi động tiến tới, do đó tốc đọ hành quân càng chậm chạp.

Có điều vui mừng là, dọc theo dương đi này Diệp Hoan cự nhiên lảo đảo bước đi, nhìn lại một đường gian khổ, chính hắn cũng thấy giật mình, cái tên côn đồ từng ở Ninh Hảỉ mỗi ngày vừa ăn vừa chờ chết kia làm thế nào mà có đủ nghị lực xông qua mảnh tử vong tùng lâm này vậy?

Chịu đựng đến lúc mặt trời lặn, Cảnh Chí Quân tuyên bố việc hành quân ngày hôm nay chấm dứt, tìm địa phương cắm trại, đêm tối trong rừng tồn tại đầy rẫy nguy hiểm khôn lường, vì chịu trách nhiệm với sinh mạng các đội viên, Cảnh Chí Quân sẽ không lựa chọn hành quân ban đêm.

Mọi người chậm rãi đi vào chỗ sâu trong rừng, có một cái ao nhỏ đường kính hơn mười mét thình lình xuất hiện trước mắt mọi người.

Thấy vậy ai cũng vui vẻ cả, không đợi Cảnh Chí Quân ra lệnh, mọi người đều nhao nhao hướng ao nước vọt tới. Đối với những người không quản sinh tử như bọn hắn mà nói, trước lúc cắm trại có thể uống mấy ngụm nước, lẳng lặng tắm rửa với điều kiện không phát ra âm thanh không thể nghi ngờ gì là sự hưởng thụ khó có được.
Cảnh Chí Quân nhìn những lá cây rơi đầy trong hồ nước, cùng với...Hoàn cảnh bốn phía yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, sự yên tĩnh phát ra vài phần tử khí khiến người tuyệ vọng, ngây người một lát, Cảnh Chí Quân với kinh nghiệm đi rừng phong phú bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, hét lớn: "Không tốt! Toàn bộ trở lại cho ta! Đây là mệnh lệnh!"

Ai cũng ngẩn người, không kịp phản ứng, bỗng nghe thấy tiếng trầm đục buồn bực, khi quay đầu nhìn lại, mọi người hoảng sợ phát hiện một chiến hữu mang ngoại hiệu la Sói Đất vừa rồi còn đứng bên cạnh hồ nước, ngay lúc này mắt thấy anh ta đang chậm rãi chìm xuống dưới...

"Đầm lầy!Ta**(chửi rủa)!". Diệp Hoan không ngốc, hắn lập tức minh bạch đó là gì, lúc này khóe mắt hắn muốn nứt ra mà kêu lớn: "Móa nó, nhanh cầm dây thừng cứu người?"

Vừa dứt lời, một sợi dây thừng thô dày đồng thời chuẩn xác rơi trước người Sói Đất.

" Sói Đất, đừng hoảng hốt, chớ lộn xộn, buông lỏng thân thể, lấy tay nắm lấy dây thừng, chúng ta đem ngươi kéo lên!"

Mọ người nhao nhao cùng nhau phát lực, nhưng trong lòng bọn hắn cùng thân hình Sói Đất giống nhau, dùng xu thế không thể không thể ngăn cản chìm xuống.

Thân bị vây hãm trong lớp trầm tích trải qua không biết bao nhiêu năm trong ao đầm, mấy cái dây thừng há lại dễ dàng kéo ra được sao?

Ý chí muốn sống mãnh liệt làm Sói Đất nắm chặt mấy sợi dây thừng ném qua, bản thân cũng mượn dây thừng mà cố bò lên phía trước. Nhưng thân thể hắn càng lún càng sâu, sau mấy hơi thở, hơn nửa người đã bị lá rụng mùa đen trong đầm lầy kéo xuống, chỉ còn bộ phận từ ngực trở lên là còn lộ ra.

"Nắm chặt, dùng sức!". Diệp Hoan nắm lấy một sợi dây thừng mà cố sức liều mạng lôi ra phía sau, một chỗ khác trên dây thừng, hai tay Sói Đất cũng không ngừng lôi kéo, chỉ muốn thoát khỏi hấp lực không hiểu kia của đầm lầy nước bùn.

Nhưng mà, lực lượng con người có thể chống đỡ sức mạnh thiên nhiên sao?

Mắt thấy thân hình Sói Đất ngày càng lún sâu, mọi người dốc sức liều mạng cũng không cách nào ngăn cản xu hướng thân thể Sói Đất trầm lún xuống.

Quai hàm Diệp Hoan cắn chặt, gân xanh trên trán không bị ngăn cản không ngừng nhảy lên, trong ánh mắt hiện đày tơ máu đỏ bừng, tay thì xuất ra hết sức lự t.ư khi bú sữa mẹ đén giờ. Hắn liều mạng dốc hết sức lôi kéo đoạn dây thừng là hy vọng sống sót duy nhất của người chiến hữu bên kia.

Nước mắt bất tri bất giác chảy ra, Diệp Hoan vẫn chưa phát giác ra, t.ư tưởng hắn đã trống rỗng, trong não chỉ có một ý niệm trong đầu: Kéo anh ta thoát ra, để anh ta còn sống!

Người cùng thiên nhiên chống lại rốt cuộc vẫn thất bại.

Qua một hai phút, thân thể Sói Đất đã hãm sâu vào đầm lầy, nước bùn đã tràn đến bờ vai của anh, hơn nữa dùng mắt thường có thể thấy đang chậm rãi trầm xuống đáy.

Mọi người như cũ không lên tiếng chỉ lo lôi keeos dây thừng, nhưng Sói Đất lặng yên buông lỏng tay, bình tĩnh nhìn các chiến hữu đã lệ rơi đầy mặt. Sói Đất lộ vẻ cười thảm, giọng đứt quãng nói: Không cần. Các huynh đệ, coi như là nắm tay ta kéo ra cũng không được. Coi như lưu cho ta một thi thể nguyên vẹn...Ít nhất kiếp sau đầu thai không thiếu cánh tay hay đoạn chân nào."

"Sói Đất, con mẹ ngươi nhanh nắm lấy dây thừng! Chúng ta nhất định có thể đem ngươi cứu ra!". Diệp Hoan bên cạnh đầm lầm nghẹn ngào khóc rống.

"Diệp Hoan, đừng giả vờ ngớ ngẩn, mạng ta đã không cứu được rồi, không... Không phải chỉ là một cái mạng thôi ư, lão tử...mười tám năm sau lão tử vẫn là một trang hảo hán". Sói Đất suy yếu cười lớn.


Nhìn tình hình không thể cứu vãn, Cảnh Chí Quân cũng chảy nước mắt khóc ròng, nói:: "Sói đất, người huynh đệ, ngươi còn tâm nguyện gì tranh thủ thời gian nói ra, các huynh đệ nhất định làm cho ngươi!"


Trong mắt Sói Đất nổi lên ý muốn không muốn xa rời, lẩm bẩm: "Người nhà..."

Cảnh Chí Quân quả quyết: " Mẹ và em trai của ngươi, binh sĩ quản, các huynh đệ quản, chúng ta sẽ chăm sóc mẹ ngươi trước khi bà lâm chung, về em trai ngươi chúng ta bảo vệ hắn lên đại học, đảm bảo tương lai của nó ra hình ra dáng!"

Sói đất cuối cùng lộ ra dáng tươi cười yên lòng: "Ta không còn lo lắng nữa. . ."

Nước bùn đã tràn đến cằm,trước lúc hấp hối vài giây, sói đất chậm rãi nhìn những chiến hữu chung quanh, suy yếu cười nói: "Các huynh đệ, kiếp sau chúng ta lại uống rượu với nhau, ta. . . lên đường."

Tiếng nói vừa dứt, thân thể Sói Đất đã toàn bộ chìm hết vào đầm lầy, ngay cả tóc đều không thấy một cọng nữa.

Diệp Hoan ngây ngốc nhìn chăm chú vào đầm lầy yên tĩnh màu đen, ánh mắt vô cùng trống rỗng, không biết đứng bao lâu, hắn bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, khóc lớn: "Không có, sói đất không thấy nữa! Hài cốt không còn. A! Ta **(chửi rủa). . ."

Mọi người ngơ ngác đứng đó, nước mắt không thể khống chế tuôn ra, không khí bốn phía tràn đầy cảm giác bi thống khiến cho mọi người hít thở không thông.

Chiến hữu vài phút trước còn vui vẻ chung bước, hiện tại thân thể đã chìm sâu dưới đầm lầy, thi thê không tìm được, giờ phút này những chiến sĩ đặc chủng đã quen với sinh tử vẫn không kìm được bi thương như cũ.

Sự trầm mặc bi thương diễn ra không biết qua bao lâu, Cảnh Chí Quân đột nhiên nhảy dựng lên, tự dưng đối với các đội viên tay đấm chân đá, vừa đánh vừa khóc và mắng lớn: "Bọn các ngươi**...(chửi)! Lão tử còn chưa hạ lệnh cắm trại, các ngươi chạy nhanh đi đầu thai à? Mỗi một người đều là lão binh chinh chiến nhiều năm rồi, một chút kiềm chế đều không có, những đợt huấn luyện cùng thực chiến trước đây các ngươi đều để cho chó ăn hết rồi hả?"

Nhìn ngững người co quắp nằm dưới đất, Cảnh Chí Quân không còn uy nghiêm chính ủy nữa, anh gào khóc nói: "Một người đang sống sờ sờ, một cái mạng! Là huynh đệ của chúng ta! Rốt cuộc không còn nữa, các ngươi còn là xứng làm binh của lão tử à?"

"...Mẹ cậu ta vui mừng đem con giao cho chúng ta, lão tử ngay cả hài cốt cũng không thể trả lại cho người ta, lão tử như thế nào đối diện với mẹ và em trai cậu ta mà nói ra, các người nói cho ta biết đi, lão tử như thế nào hướng người ta nói rõ? aaa..."

Nước mắt mọi người càng không ngăn được, đều nhao nhao khóc lớn.

"Chính ủy, anh đừng nói nữa, về sau mẹ Sói Đất chính là mẹ chúng ta, chúng ta là con của người!". Mọi người chảy nước mắt, ngay ở bên cạnh mảnh đầm lầy đã nuốt mất chiến hữu của mình mà nghiêm trang thề.

***

Một đêm này, mọi người vẫn như cũ cắm trại bên cạnh hồ nước, nhưng không ai ngủ được, vây quanh bên cạnh đầm lầy lẳng lặng ngồi đó, nước mắt chảy một đêm, lẳng lặng tưởng niệm và cùng người chiến hữu đã mất vượt qua một đêm cuối cùng.

Diệp Hoan cũng ngơ ngác ôm đầu gối ngồi một đêm, ở phía trước đầm lầy, nghĩ đến chiều hôm qua nó nuốt hết chiến hữu của mình, tâm tình không tự chủ mà cảm thấy bi thương sâu đậm.

Trước khi chết, khuôn mặt mỉm cười của Sói Đất nhiều lần tại trong óc hắn hiển hiện, cứ thản nhiên như vậy, không sợ hãi, mà mình lại cái gì cũng không thể làm gì cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị đầm lầy thôn phệ.

Sinh mệnh đối với những người quân nhân này có ý nghĩa là gì? Tín niệm nào chèo chống giúp bọn hắn thản nhiên đối mặt tử vong? Dáng tươi cười lúc tiến vào rừng nhẹ nhàng như trong một cuộc thịnh yến, trước khi chết anh ta suy nghĩ cái gì?

Một đêm này, Diệp Hoan suy t.ư rất nhiều, lúc giữa đêm hắn dường như đã hiểu ra được nhiều điều, cũng phát hiện ra được nhiều thứ. . .

Hừng đông lên đường, mọi người chỉnh đốn bọc hành lý, lưu luyến nhìn thoáng qua một lần cuối cùng cái kia mảnh đầm lầy, sau đó bọn họ đứng vững đội ngũ, đồng thời hướng đầm lầy kính cẩn trang nghiêm cử hành một nghi thức quân đội, sau đó tiếp tục đi đến phía trước.

Cảnh Chí Quân còn đang rơi lệ, ở bên đầm lầy để lại một câu:

"Núi xanh khắp nơi vùi trung* cốt, không phải cứ da ngựa bọc thây lúc trở về" !

*Trung thành, trung quân ái quốc

(Hết chương)
 
Last edited:

Rong

Phàm Nhân
Ngọc
-396,53
Tu vi
0,00
Chương 211: Đêm tập kích (Hạ)

Nhiệm vụ Cảnh Chí Quân bố trí, bây giờ Diệp Hoan đã làm xong phần việc của mình, vì vậy bắt đầu nhàn hạ.

Hiện tại tất cả cũng không xuất hiện việc ngoài ý muốn, rất tốt, nhưng mười một người nếu muốn thần không biết quỷ không hay đem tất cả tháp quan sát và súng liên thanh tiêu diệt thì độ khó cũng không nhỏ, tuy rằng phục kích vào ban đêm là điểm mạnh nhiều năm qua của quân ta, nhưng bọn tội phạm buôn ma túy cũng không phải loại đến buổi tối sẽ biến thành mù lòa đần độn.

Diệp Hoan một tay nắm chặt dao găm, tay kia châm một điếu thuốc, ngồi ở đường hầm sau tháp súng liên thanh hút vài hơi thật sâu.

Dáng vẻ thật nhàn nhã, tiếc là hắn đã quên vừa rồi vật lộn cùng nữ lưu manh, quần áo đã bị xé thành mảnh nhỏ, nếu như lúc này dùng máy ảnh HD chụp cho hắn một tấm mà nói, vậy giống như một đống thịt trắng cắm thêm điếu thuốc trong đường hầm, chẳng khác nào cống phẩm.

Sắc đêm vẫn cực kì yên tĩnh, thế nhưng bão táp đã lặng lẽ nổi lên, Diệp Hoan lúc này đang chờ đợi, chờ các chiến hữu làm xong nhiệm vụ của mình, sau đó tập trung vũ khí hỏa lực hạng nặng thành một cái cày đem trụ sở Hồng Ba hung ác cày lên một lần, nếu Hồng Ba đã chết thì mọi thứ đều OK, còn như mạng lớn không chết, mỗi người tới cho hắn ăn một viên đạn là xong.

Nghe rất vô trách nhiệm, nhưng đây là lý giải của Diệp Hoan với việc truyền đạt nhiệm vụ của Cảnh Chí Quân.

"Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả"

Ngẫm lại chính mình mấy tháng trước vẫn chỉ là một tên côn đồ lẫn lộn trong đám đầu đường xó chợ, ngay cả nhìn thấy bác gái cũng cười cười trêu chọc, thế mà mới mấy tháng trôi qua, bản thân mình vậy mà ngàn dặm xa xôi chạy đến rừng rậm nơi đất khách quê người giết người một cách hợp pháp, loại nhân sinh kỳ diệu gặp gỡ chuyển biến như vậy mấy ai có được?

Đợi khoảng mười phút cũng đã hút xong hai điếu thuốc, Diệp Hoan vẫn chưa thấy phía đông truyền đến tín hiệu.

Diệp Hoan trong lòng có chút lo lắng, không phải đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi chứ?

Hiện giờ Diệp Hoan sợ nhất chính là xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn gì đó, điều này chắc chắn là điềm xấu, thể hiện hành động đêm nay đã bị bại lộ, nếu vậy đồng đội bao gồm cả bản thân mình đều sẽ gặp nguy hiểm, sẽ phải hy sinh, phải chết trên đất mảnh đất khách quê người lạ lẫm này.

Càng nghĩ càng thấy lo, huấn luyện 2 tháng trong quân doanh đặc chủng, luyện bắn, luyện chiến đấu, hay sinh tồn dã ngoại... mục nào Diệp Hoan cũng đều ở trình độ gà mờ, cái loại gà mờ này tố chất tâm lí tất nhiên không cao, ngồi được thêm năm phút nữa, lúc này Diệp Hoan trong đường hầm đã đứng ngồi không yên.

Nhiệm vụ liều mạng lần này không phải chuyện đùa, dù cho bất cứ ai không hoàn thành, vậy thì tất cả mọi thành viên trong tiểu đội đều sẽ bị liên lụy.

Diệp Hoan do dự rất lâu, sau đó quyết định tại đất nước xa lạ này hắn cần phải liều mạng một lần để giúp những người khác..

Không thể không nói trên đời này quả thật có người tốt bụng, tất nhiên không phải tất cả những người tốt bụng đều làm được những chuyện tốt, có kẻ đầy bụng từ bi bác ái thương dân oán trời nhưng lại chuyên làm ra việc hại nước hại dân, loại người này từ cổ chí kim gặp qua không ít.

Vì vậy đồng chí tân binh Diệp Hoan vô tổ chức vô kỷ luật quyết định hành động.

Thế là, một hành động ngoài chỉ thị đã phát sinh, một chuyện xấu ngoài kế hoạch của Cảnh Chí Quân dần dần thành hình.

Theo như kế hoạch sớm định ra, Diệp Hoan khống chế súng liên thanh mặt phía nam rồi canh giữ sau súng máy, chờ những đồng đội khác hoàn thành nhiệm vụ của từng người, sau đó đồng loạt hướng về trụ sở Hồng Ba mà nổ súng.

Trước khi Diệp Hoan rời khỏi súng liên thanh còn rất cẩn thận lo lắng sau khi bản thân rời đi chẳng may có phần tử tội phạm ma túy khống chế súng máy, vì vậy hắn đào không ít đá bùn từ mặt đất, giống như một bác sĩ ngoại khoa đang tiến hành giải phẫu, cực kì chuyên tâm đem đá bùn nhét đầy vào trong nòng súng, còn lấy cành cây chèn lại, rồi mới vác khẩu súng mini đột kích một lần nữa tiềm nhập vào màn đêm, lén lén lút lút lén lén lút lút hướng về năm trăm thước phía đông chạy vội đi.

Thế nên mới có một thân thể lõa lồ trắng hếu không mảnh vải che thân chạy đi trong màn đêm đen đặc...

Mục tiêu của hắn là tiến đến chỗ chiếc xe bọc thép trên mảnh đất trống giữa thôn xóm.

Diệp Hoan là kẻ rất thiếu hụt cảm giác an toàn, đặc biệt là trên chiến trường. Hắn cố chấp cho rằng chui được vào trong chiếc xe lớn bọc thép kia tương đối an toàn hơn... Dù sao xe bọc thép cũng trang bị súng máy, bọn chiến hữu thất thủ hắn cũng có thể ở trong xe hỗ trợ bắn ra mấy phát, nếu tình hình bất thường ít nhất cũng có thể mở xe bọc thép ra mà quay đầu bỏ chạy. Quả thật là một ý tưởng quá hoàn mỹ.

Bất quá bây giờ lòng tự tin của hắn có điểm quá mức lạc quan mù quáng, hắn đã quên mất chính mình bình thường đến ô tô còn không biết chạy, càng đừng nói đến chuyện muốn vừa vừa lái xe bọc thép vừa bắn súng máy. Không biết nếu bị cảnh sát giao thông bắt được không có bằng lái xe bọc thép thì sẽ bị phạt như thế nào? Chắc là treo xe một tháng. Diệp Hoan đang chạy vội cũng cảm thấy quái dị là tại sao lúc đó hắn lại có ý nghĩ nhàm chán như thế.

Đội tuần tra của tụ điểm ma túy thỉnh thoảng đi qua đi lại, phía trước chỉ còn cách ngắn ngủn năm trăm mét nhưng Diệp Hoan tiến lên rất khó khăn, mỗi lần có ánh đèn pin chói mắt của đội tuần tra lướt qua, hắn đều không thể không nằm rạp thân mình xuống đất không nhúc nhích, tất nhiên hắn vẫn còn nhớ chính mình một thân da thịt trần truồng lõa thể quá gây chú ý, vì thế liền dùng một nhánh cây cành lá sum xuê yểm hộ, cả người mang một t.ư thái giống như mặt trời ôm lấy trái đất cẩn thận nằm úp sấp xuống đất, chỉ có một nhánh cây che chắn thế mà lại không ai phát hiện ra, đúng là một kì tích không nhỏ.

Di chuyển tầm mười phút, đã đến thời điểm mấu chốt Cảnh Chí Quân phân công, thế nhưng bên kia vẫn chưa phát ra chút tín hiệu hành động nào, Diệp Hoan càng cảm thấy tình huống không ổn, nhất định là mắt xích nào đó xảy ra vấn đề rồi.

Diệp Hoan mang theo tâm tình nặng nề vừa đi vừa dừng, giống y như các cao thủ võ hiệp võ nghệ cao cường trong phim kiếm hiệp, vất vả lắm mới đi đến được bức tường thấp đàng sau xe bọc thép hai mươi mét, hắn dừng lại thở hổn hển, nhẹ nhõm chửi thề mấy câu.


Để thân thể trần truồng chạy rông trên địa bàn địch, mặc dù đời này hắn đã trải qua nhiều việc điên cuồng, nhưng chỉ có đêm nay là kích thích nhất. Mà chuyện kích thích hơn vẫn còn ở đàng sau.

Mới thở gấp được vài hơi, Diệp Hoan bỗng nhiên giống như mèo hoang đánh hơi được mùi nguy hiểm, toàn thân cảnh giác dâng cao.

Hắn cảm giác thấy có người đang tới gần, thậm chí còn cảm nhận được cả nhiệt độ ở trên người kẻ kia. Phản ứng đầu tiên của Diệp Hoan chính là nắm chặt dao găm trong tay. Theo như suy đoán từ vô số tình tiết máu chó, người xuất hiện ở đây hơn phân nửa là phần tử tội phạm không có đạo đức công cộng, không có ý thức giữ gìn vệ sinh, nửa đêm rời giường ra ngoài "xè xè"...

Diệp Hoan tính toán đem "cái đó" của tên kia cắt bỏ, thuận tiện cảnh cáo người đời, làm gương cho tất cả mọi người già trẻ lớn bé thấy được một kết cục như vậy.

Ánh trăng mỏng manh trải xuống, bên trái bức tường thấp ló ra một bóng dáng lờ mờ. Diệp Hoan tay cầm dao găm, mạnh mẽ nhảy ra, không chút do dự hướng tới cổ người kia đâm tới, chỉ thấy ánh sáng lạnh xẹt qua, kèm theo tiếng xé gió âm trầm, vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Thế nhưng vung xong một đao này, trái tim Diệp Hoan hốt nhiên trầm xuống. Mũi dao rơi vào khoảng không, đối phương là đối phương là cao thủ!

Trải qua 2 tháng huấn luyện khiến cho phản ứng của Diệp Hoan trở nên bén nhạy hơn rất nhiều, gần như khi một đao vừa thất bại, hắn đã đồng thời bật người lên, sau đó tàn nhẫn đạp về hạ thân người kia, động tác tay cũng không hề chậm, dồn sức vào con dao trong ta, nếu như một đã kia vẫn không trúng, sẽ ngay lập tức bổ thêm cho đối phương một dao. Ở nơi nguy hiểm cùng cực này, không được phép để cho đối phương có một cơ hội nào để nghỉ ngơi kêu cứu!

Hiển nhiên đối phương thực sự là cao thủ, hơn nữa thân thủ có vẻ mạnh mẽ hơn Diệp Hoan rất nhiều. Hai chiêu Diệp Hoan vừa mới dùng đều bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải, chỉ là không biết vì lí do gì mà kẻ nọ một mực không công kích, cũng không mở miệng nói, cứ trầm mặc tùy ý tiếp một chiêu lại một chiêu của Diệp Hoan đánh đến thống khoái.

Dưới bóng đêm thâm trầm, bên cạnh bức tường thấp vắng vẻ, hai người lặng lẽ đấu đến mười chiêu, cuối cùng Diệp Hoan càng đánh càng tuyệt vọng không chịu nổi, hắn phát hiện đối phương nhường hắn, dù cho hắn công kích mãnh liệt thế nào đối phương cũng vẫn ung dung tránh được. Cứ đánh như vậy thật sự sẽ không có kết quả gì.

Vì thế Diệp Hoan ném con dao găm trong tay đi, nóng nảy rống lên: "Ông nội nhà nó! vận số như cứt, đụng phải cao thủ câm điếc rồi..." Không ngờ lúc này đối phương cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói rõ ràng là tiếng nước mình: "Đcmn! Mày cũng là người Trung Quốc?"

Diệp Hoan ngây ngốc một chút nghĩ: "Không phải hắn câm sao?", lấy can đảm ghé sát mặt vào nhìn, Diệp Hoan liền tức giận đến mức Nhị đệ cũng thiếu chút nữa muốn tè ra: "Xạ Lang? con mẹ nó sao lại là chú?"

Lúc này Xạ Lang cũng đã nhận ra là Diệp Hoan, vừa rồi hắn vẫn một mực không đánh trả thế mà bây giờ tức giận hung hăng đạp cho Diệp Hoan một cái té ngã: "Mẹ nó là chú sao! Hù chết lão tử rồi! Chú ở chỗ này làm gì? Quần áo đâu?"

Diệp Hoan không đáp lại, than thở nói: "Ai, đừng nói nữa, chú thì sao? Chú chạy đến đây làm gì? Nhiệm vụ của chú không phải là tiêu diệt trạm bảo vệ trước thôn Hồng Ba sao?"

Xạ Lang nhếch môi nói: "Anh vẫn luôn ở quanh đây đợi tín hiệu của chính ủy đấy chứ, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thấy tín hiệu đâu, anh đang nghĩ có phải có chỗ nào sơ suất rồi hay không, định quay lại tháp súng phía đông xem một chút."

Trong màn đêm thăm thẳm hai người ngưng trọng nhìn nhau, thấy được sự nặng nề trong mắt người kia.

Xem ra đây không phải là ảo giác của một mình Diệp Hoan, hành động lần này đúng là đã xảy ra vấn đề rồi, chẳng qua là trước mắt vẫn chưa biết vấn đề ở chỗ nào.

Trầm mặc một lúc, Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi vào lúc anh công kích chú, vì sao chú không đánh trả?"

Nhắc tới việc này Xạ Lang liền nổi giận trong bụng, phẫn nộ nói: "Con mẹ nó chú còn không biết xấu hổ mà hỏi anh, đang không tự nhiên bị một đống thịt trắng bầy nhầy công kích, lão tử thiếu chút nữa bị dọa sợ đến mức tỉu cả ra quần, đâu ra tâm t.ư mà đánh trả nữa? Lúc đó trong lòng còn tự nhủ cái thôn này quá mẹ nó bất thường, nuôi heo cũng đều nuôi thành tinh, bình thường không phải vẫn là người làm thịt heo sao? ở nơi này thế nào lại có con heo chộp dao găm làm thịt người, này không phải quá nghịch thiên rồi. May mắn là kỹ thuật giết mổ của con heo này quá kém cỏi đi..."

Diệp Hoan mất hứng chửi lên: "Không nói được một câu tiếng người hả? Lão tử giống heo ở chỗ nào? Chú gặp con heo nào nhẹ nhàng thanh thoát như vậy rồi sao?"

Xạ Lang hồn nhiên không phát giác ra tâm tình bất mãn của Diệp Hoan, gật đầu liên tục: "Nói cũng phải, anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ bọn buôn ma túy này mẹ nó không có tính người, nuôi heo cũng gầy như vậy, không phải bọn heo này nằm trong ổ cũng hít thuốc phiện đấy chứ?"

Diệp Hoan: ... (nguyền rủa)

Hai người ngồi xổm dưới chân tường, đè thấp giọng trò chuyện. Xạ Lang chuyển mắt nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi: "Người anh em, chú làm gì đến nông nỗi này?"

Diệp Hoan giận dữ nói: "Năm nay lão tử gặp hạn, bát tự không thông đó, đáng ra lần này không nên đi ra ngoài..."

Xạ Lang nhất thời mang vẻ mặt giật mình: "Bị cướp quần áo sao? Đám buôn ma túy này thật quá kì dị, vậy mà còn có nghề tay trái..."

Diệp Hoan giải thích thay tội phạm ma túy: "Thật sự không có chuyện này, bọn tội phạm này phải nói là cực kỳ chuyên nghiệp, có thể coi như làm việc gì ra việc đấy, chắc chắn sẽ không kiêm việc làm trộm cướp như vậy, sở dĩ anh biến thành thế này chủ yếu là do đụng phải nữ lưu manh..."

Diệp Hoan đem chuyện bi thảm mà mình gặp phải nói qua một lần, cuối cùng bi phẫn thở dài: "Một cái Tam Giác Vàng nho nhỏ này quả thật là ẩn chứa quá nhiều điều dơ bẩn, dạng xấu xa nào cũng có, haizz, quyết định của quân khu sáng suốt đấy, những nơi như vậy nên tiêu diệt sạch sẽ không chừa một cái!"

Xạ Lang nghe xong lập tức ngậm chặt quai hàm, nhịn cười đến mức khổ sở. Diệp Hoan không thể không có lòng tốt nhắc nhở: "Lúc này chú đừng có mà cười, bằng không hai anh em mình đều toi."

"Haha, người anh em hôm nay thật sự được đại khai nhãn giới, từ khi đại đội thành lập đến nay, lần đầu tiên anh thấy có người chấp hành nhiệm vụ mà phải uất ức như vậy đấy."

Diệp Hoan không cho là nhục, ngược lại còn hừ hừ nói: "Bây giờ để cho chính ủy nhìn một cái, lão tử cởi chuồng ngay cả đến nửa miếng khố cũng không có nhưng vẫn kiên trì làm cách mạng, thế này mới xứng đáng là chiến sĩ cách mạng kiên định chân chính, lão tử chẳng những là thành phần đội ngũ cách mạng, còn là người tiên phong cởi truồng cầm lá cờ tiến lên..."

"Thôi đi ông, ai cho ông dát vàng lên mặt thế hả, cởi truồng cầm cờ nói mà không biết xấu hổ, lí tưởng cách mạng không được đùa bỡn lung tung đâu."

..."Chú mới là đồ lưu manh nhé, lão tử lúc này chính là vì cách mạng mà cởi truồng"

Hai người lảm nhảm vài câu nữa, sau đó rơi vào trầm mặc.

Thời gian hành động cũng đã qua nửa giờ rồi, theo như kế hoạch sớm định ra, trong vòng mười phút sẽ chính thức triển khai công kích trực diện với bọn tội phạm ma túy, thế nhưng đến tận lúc này vẫn chưa thấy động tĩnh gì, rốt cuộc chính ủy ở bên kia đã xảy ra tình huống như thế nào?

Hai người lại nhẫn nại đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, càng đợi càng nóng lòng.

Thật lâu sau, Diệp Hoan cắn răng một cái nói: "Không thể ngồi đợi ngu ngốc ở đây nữa, nếu không tất cả mọi người đều game over."

"Chú muốn làm thế nào?" Xạ Lang cũng có chút suy đoán, hơn nửa tiếng vẫn không có động tĩnh nào, đây không phải điềm báo tốt lành gì.

Diệp Hoan hướng về chỗ xe bọc thép ở phía trước hai mươi mét hất hất cằm: "Chúng ta chiếm giữ cái hộp sắt lớn kia, cho đám buôn ma túy này xơi ít đạn cho vui, không nhận được tín hiệu của chính ủy, vậy chúng ta tạo ra tín hiệu, để cho chiến dịch đêm nay vùng lên đi..."

Xạ Lang cũng là người quyết đoán, nghe vậy không chút do dự gật đầu: "Được, cứ làm như thế!"

Đối với hai bộ đội đặc chủng có kinh nghiệm huấn luyện mà nói, trộm xe bọc thép không phải việc gì khó, mặc dù xe bọc thép nằm trên khoảng đất trống giữa thôn thật rất dễ nhìn thấy, nhưng mà có lẽ là do quá dễ thấy, lại có tháp quan sát phía trên cùng với đội tuần tra thỉnh thoảng dò xét qua, ngược lại khiến cho đám phần tử tội phạm không chú ý đến, hai chiếc xe bọc thép to như vậy thế nhưng lại trở thành điểm mù thị giác trong tâm lý đám tội phạm, còn gọi là "điểm đen"

Hai người hóp lưng lại như mèo, thừa dịp đèn pha và đội tuần tra vừa đi qua, rất dễ dàng tiến đến phía sau xe bọc thép.

Diệp Hoan hăng hái nói: "Anh lái xe, chú chịu trách nhiệm điều khiển súng máy trên xe bắn phá càn quét."

Xạ Lang đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn từng ngồi trên xe do thằng cha này lái, phải nói là kinh hồn táng đởm, vì thế vội vàng ngăn Diệp Hoan dừng hành vi hèn hạ tự tìm cái chết còn muốn kéo theo đệm lưng này lại.

"Thôi để anh lái xe, chú nổ súng đi"

Thần không biết quỷ không hay, hai người nhẹ nhàng lật trần xe bọc thép lên, chui vào. Trong xe cực kì rộng, nhưng càng khiến Diệp Hoan mừng rỡ hơn là chiếc xe bọc thép này trang bị súng máy thế mà lại là một khẩu liên thanh 12 li, con này hỏa lực vô cùng mạnh, bắn trúng người cũng có thể đem người đó nổ tung. Trong xe, Xạ Lang trầm tĩnh ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua Diệp Hoan, hai người nghiêm túc gật đầu.

Sự yên tĩnh của màn đêm rút cục cũng bị phá vỡ.

Không hề có một dấu hiệu nào báo trước, xe bọc thép đột nhiên chuyển động ầm ầm, đuôi xe bốc lên khói đen dày đặc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đội tội phạm tuần tra quay đầu rất nhanh, sau đó họng súng liên thanh trên trần xe bắn ra tia lửa ầm ầm.

Cạch Cạch Cạch... REẸT RẸETTTTT....

Hai tháp quan sát phía đông và phía tây sau một trận oanh tạc của súng liên thanh liền sụp xuống ầm ầm, sau đó họng súng ngắm về phía đội tuần tra đang không biết làm thế nào, một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, đọi tuần tra tử thương phân nửa, chỉ còn rải rác vài người sống sót.

Tiếp theo xe bọc thép tiếp tục quay đầu, lúc này Diệp Hoan điều chỉnh súng liên thanh nhắm ngay vào nhà gỗ của Hồng Ba, rồi điên cuồng bắn phá càn quét.

Động tĩnh quá lớn, tất cả các đội viên trong đội đặc chiến lúc này đều bất chấp xông ra, tình huống thay đổi khiến cho bọn hắn không thể không tranh thủ thời gian tụ họp lại một chỗ, nhưng mà người nào người nấy đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn xe bọc thép lãnh khốc vô tình quét đi sinh mệnh của đám tội phạm ma túy, nhất thời quên mất phản ứng.

Cảnh Chí Quân đầu đầy mồ hôi không biết xông ra từ chỗ nào, mặc kệ mồ hôi không kịp lau, tức giận lớn tiếng quát lên: "Đều vây quanh đây làm gì? Đợi làm bia ngắm sao? Hả? Xe bọc thép phía trước là ai điều khiển? Cái đống thịt đang nổ súng trên nóc xe kia là cái gì? Vì sao các cậu còn không tiến lên phối hợp hành động?"

Một gã đội viên mở to hai mắt lắp bắp nói: "Chính ủy, cái đống thịt vừa bắn súng vừa vung vẩy uốn éo kia, thật là khủng khiếp..."
@Rong ơi post lại hộ mình chương 210 nhé. Do hệ thống bị lỗi này giờ.
Mai nhe c :)))
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top