[ĐK Dịch] Nhóm dịch Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

greenlife5898

Phàm Nhân
Ngọc
5,29
Tu vi
0,00
Khoảng ngày 11/06 sẽ đăng đến chương 210 của đệ. Đệ nhắm ôm ừ 210 đến chương bao nhiêu?


Bạn đọc truyện rồi chứ? Bạn dịch khởi động chương 206 nhé, dịch xong post lên phòng sinh hoạt này, mình sẽ biên lại cho khớp với mạch truyện

@greenlife5898 Tiểu Uyên ơi tỷ post xong 201 - 202 rùi đó
Em trả trước chương 203 nha
Sau khi kiểm tra xong, Diệp Hoan ngay lập tức bị Cao Thắng Nam xách ra khỏi bệnh viện.

Chu Mị và Liễu Mi giận quá, mỗi người đạp hắn một cú thật mạnh rồi mới vội vàng đi làm.

Diệp Hoan vốn định nhân cơ hội này làm bộ như bị bệnh vài ngày để trốn trong bệnh viện, không phải chịu việc huấn luyện có cường độ ngày càng cao, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy Diệp Hoan hắn khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Theo như số liệu kiểm tra cơ năng sinh lý của Diệp Hoan thì chỉ cần hắn không đi nhảy lầu tự tử thì người bình thường còn không sống thọ bằng hắn, vì vậy nên hắn đương nhiên không còn lý do nào để ở lại bệnh viện.

Hà Bình liếc mắt nhìn hắn, Diệp Hoan liền cảm thấy lạnh người, hắn biết rõ, việc hắn gây ra hôm nay, rất có thể sẽ bị binh sĩ phụ trách trật tự quân khu sẽ tới đây tìm hắn, nếu như không bị bắt ngồi tù một tháng, thì cũng bị Hà Bình kêu tới bãi tập một mình, miễn phí dạy hắn một khóa chiến đấu, nói là chiến đấu, nhưng thật là Hà Bình đơn phương đánh đập hắn, cuối cùng hắn còn phải lết về kí túc xá, dưỡng bệnh từ 1 tuần đến nửa năm tùy theo vết thương...

Cho dù kết quả thế nào, thì cũng là quãng thời gian khó khăn.

Lúc Diệp Hoan xuất viện thì hai tay cứ nắm chặt cánh cửa, kêu trời gọi đất nói không muốn xuất viện, nói hắn bị bệnh hiểm nghèo, phải ở lại cho bác sĩ quan sát thêm, cuối cùng bị Cao Thắng Nam và Hà Bình hợp lực kéo ra ngoài.

Bên ngoài bệnh viện, Cao Thắng Nam cười nói: "Không muốn đi tới quân doanh cũng được, anh đi phá án với em thế chẳng phải là xong rồi sao?"

"Phá án tôi cũng không muốn đi! Tôi là quân nhân, không có tiếng nói chung với cảnh sát các cô!"

Cao Thắng Nam không để ý đến hắn, quay người chàoHà Bình, nghiêm nghị nói: "Đồng chí đội trưởng, không biết có thể cho tôi mượn tạm người của anh để giúp đỡ phía cảnh sát chúng tôi điều tra vụ án đặc biệt sau đó mới trở về đơn vị?" Hà Bình nhìn vào mắt Cao Thắng Nam, trong mắt hiện ra vẻ thấu hiểu.

Nhìn thấy dáng vẻ Cao Thắng Nam cười nói với Diệp Hoan và cách cô nhìn hắn, quan hệ của hai người nhất định không bình thường, không chỉ cô, mà cả hai người còn lại chắc chắn cũng có tình cảm với Diệp Hoan. Tên nhóc này khi huấn luyện thì không lúc nào làm được chuyện, nhưng xem ra cũng rất quen thuộc với phụ nữ, thế nhưng cũng có một chuyện rất lạ, đó là tại sao khi tên này từ khi vào quân doanh tới nay lúc nào trong mắt cũng loáng thoáng vẻ đau thương? Có nhiều cô gái tốt như vậy xung quanh, đáng lẽ hắn cho dù có ngủ cũng phải cười mới đúng.

Diệp Hoan lập tức cảm thấy lo sợ, so với việc giúp đỡ Cao Thắng Nam phá án, hắn thà trở về quân doanh rồi bị Hà Bình đánh đập.

Hà Bình tên này không lẽ sẽ thật sự đồng ý với cô này chứ?

Người khác có lẽ chỉ thấy được vẻ ngoài lạnh lùng của Hà Bình, nhưng Diệp Hoan biết rõ, tên này thật ra là loại người trong ngoài khác nhau. Có một lần người từ công đoàn đến doanh trại diễn thuyết thăm hỏi, Diệp Hoan lúc ấy đang trộm thuốc lá trong phòng Hà Bình, không muốn bị phát hiện nên hắn trốn dưới bàn làm việc, ai ngờ Hà Bình lại lấy một chiếc gương soi nhỏ từ trong ngăn bàn ra, nghĩ lại mà xót thương cho tấm gương, bị Hà Bình dùng hơn 1 tiếng để chỉnh tóc, nước Cổ Long rồi keo vuốt tóc,... được Hà Bình dùng loạn xạ lên tóc, cuối cùng lấy 2 tấm giấy ướt, như chiến sĩ sắp ra chiến trường, lấy em trai từ trong quần ra, lòng đầy yêu thương mà vuốt hơn 10 phút, cho đến khi mọi người của công đoàn đi rồi thì thứ sắp bị chà đến rách da của Hà Bình cũng không còn tác dụng gì nữ. . .

Hà Bình vĩnh viễn cũng sẽ không biết, vì sao sau khi buổi thăm hỏi kết thúc Diệp Hoan vẫn luôn dùng ánh mắt tràn đầy thân thiết như nhìn tri kỉ nhìn mình.

Trước kia khi Diệp Hoan tán gái, cũng có thói quen làm chuyện như vậy, dựa vào điểm này, hắn cảm thấy mình có thể cùng đội trưởng uống mấy chén, nếu như cả hai đã có chung sở thích vậy nhất định sẽ có nhiều thứ để nói với nhau...

Tâm trạng hiện tại của Diệp Hoan rất không ổn định, hắn không biết Hà Bình có đồng ý với Cao Thắng Nam hay không, theo như suy đoán của cá nhân hắn, Hà Bình có sức chống cự rất yếu ớt đối với phụ nữ, quả nhiên sau khi sau khi Cao Thắng Nam chào xong rồi cười ngọt ngào với Hà Bình thì tên này không chút do dự nói:"Được, quân nhân hợp tác với cảnh sát cũng là truyền thống nhiều năm của binh sĩ chúng ta, cho mọi người mượn dùng Diệp Hoan cũng không có gì, dùng cho tốt, hư rồi sẽ đổi cho mọi người cái mới..."

Diệp Hoan: "... ..."

Cao Thắng Nam liếc Diệp Hoan, cười nói: "Đội trưởng anh cứ yên tâm, tôi không nỡ xài hư anh ấy đâu. . ."

"Đội...đội trưởng, anh thật sự bán tôi đi à?" Diệp Hoan dùng ánh mắt ngập tràn đau thương nhìn Hà Bình.

Hà Bình quay đầu nhìn Diệp Hoan, nói: "Nửa tháng sau, quân khu cảnh vệ và quân khu Tây Nam sẽ tiến hành diễn tập quân sự. "

"Thế thì phải cho tôi tham gia! Diễn tập quân sự nếu thiếu tôi thì sao các người có thể thắng?" Diệp Hoan vội la lên.

Hà Bình chậm rãi nói: "Cái nhìn của chúng ta không giống nhau lắm, theo tôi thì nếu không có cậu vừa vặn đội Lam Kiếm sẽ không có con dâu nào làm rầu nồi canh ngon này..."

Diệp Hoan: "... ..."

Hà Bình đi lên xe Hummer, sau đó nó thả ra một làn khói đen sau đó tiêu sái đi xa.

Diệp Hoan kinh ngạc nhìn theo bóng xe, ngồi trước cổng bệnh viện nửa ngày không nói gì.

Cao Thắng Nam cười cười ngồi kế bên hắn, cùng nhìn theo theo bóng xe.
"Đội trưởng của tôi đi rồi. . ." Diệp Hoan khó chịu nói.

"Anh ta vứt bỏ anh rồi..."Cao Thắng Nam đồng cảm nói với Diệp Hoan, sau đó còn đổ thêm dầu vào lửa: "Xe của anh ta chạy nhanh thật, dường như sợ có chó rượt theo phía sau..."

Diệp Hoan ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó chịu trừng cô.

Cao Thắng Nam tranh thủ cười nịnhnọt, lắc lắc cánh tay của Diệp Hoan: "Được rồi được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, giúp em phá án khiến anh khó xử vậy sao? Coi như giúp đỡ bạn bè không được à?"

Diệp Hoan nghĩ ngợi rồi thở dài gật đầu.

Hắn không cách nào để từ chối, không thể từ chối.

Không nói tới chuyện hoang đường từng xảy ra giữa hai người họ trước kia, ít nhất thì họ đã cùng chung hoạn nạn, cô còn từng từng giúp hắn đỡ đạn, hai người thật sự có thể gọi là bạn bè sống chết.
Nếu như vậy thì cô nhờ hắn giúp, hắn sao có thể từ chối?

Cao Thắng Nam thấy hắn gật đầu đồng ý, ngay lập tức như một cô bé được kẹo vui vẻ đến nỗi nhảy dựng lên, gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời.

"Thật tốt quá! Em biết anh sẽ không làm em thất vọng mà!"
Diệp Hoan thở dài: "Tôi thật sự không hiểu, một cảnh sát chuyên nghiệp như cô sao phải tìm người nghiệp dư như tôi giúp cô phá án làm gì?"
Cao Thắng Nam cười nói: "Trước kia, khi còn ở Ninh Hải không phải là người nghiệp dư như anh cũng đã giúp em phá án một lần rồi còn gì? Thật ra anh không cần giúp em làm gì cả, chỉ cần anh ở bên em là được rồi, càng lâu càng tốt."

"Tôi ở bên cô thì làm được cái gì?"

"Thì có thể cho em linh cảm để phá án, tóm lại, anh cứ coi mình là vật tượng trưng đi, có anh ở bên, em nhất định sẽ được ngôi sao may mắn chiếu sáng, phá được án và bắt giam được hung thủ!"
Diệp Hoan buồn bực nói: "Sao cô không nói tôi là Kungfu Panda đi? Vừa có thể ngắm vừa có thể đánh."

Cao Thắng Nam nghĩ ngợi chốc lát rồi do dự nói: "Không được đâu, nếu nói như vậy, khác gì nói cha anh là vịt, vậy không được lễ phép lắm. . ."

~~~~~~~~~~~~~~

Xa cách mấy tháng, Diệp Hoan một lần nữa ngồi lên xe cảnh sát.

Lần này Cao Thắng Nam rất tốt tính, trên đường cô cũng không kéo còi cảnh sát, khiến cho Diệp Hoan cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ít nhất thì giờ hắn cũng không cảm thấy mình như một tử tù sắp được áp giải ra pháp trường, bị mọi người nhìn chăm chú.

"Phá án thật ra thì làm theo thứ tự nào?" Diệp Hoan ngồi ở trong xe hỏi Cao Thắng Nam.

Cao Thắng Nam nắm tay lái, mắt vẫn nhìn về phía trước, nói: "Thứ tự làm việc đều như nhau, chỉ đơn giản là thăm dò hiện trường, tìm kiếm dấu vết, vân tay, phân tích báo cáo pháp y, điều tra quan hệ của nạn nhân với mọi người xung quanh, kiểm tra các camera giám sát,.. sau đó tìm kiếm động cơ gây án của các hung thủ, từng bước loại bỏ các nghi phạm ra khỏi vòng tình nghi..."

Cao Thắng Nam quay đầu lại nhìn Diệp Hoan nói: "Anh đáng lẽ nên biết những thứ này chứ? Bây giờ có nhiều bộ phim truyền hình tội phạm suy luận đang rất nổi tiếng mà?"

Diệp Hoan nhún vai nói: "Tôi không biết mấy thứ này, khi không lại coi mấy thứ đó làm gì?

Từ lúc tôi nhìn lén bạn nữ tắm hồi cấp 2, cho tới bây giờ thì cũng chỉ có án xử lý tôi chứ chẳng có việc tôi xử lý án bao giờ."

Cao Thắng Nam liếc nhìn Diệp Hoan, nói: "Em từ lâu đã biết anh là lưu manh!"

"Ai, Cảnh sát Cao à, người khác nói tôi như vậy thì tôi không có ý kiến, trên đời này chỉ có mình cô là người duy nhất không thể nói tôi như vậy, giữa hai chúng ta không biết ai mới là lưu manh đâu..."

Két....
Cao Thắng Nam đạp phanh thật mạnh, sau đó giận dữ quay đầu lại trừng hắn, gương mặt đỏ như cua bị nướng chín, hình như còn có khói xanh thoát ra...

"Diệp Hoan, anh mà còn dám nói về chuyện này nữa thì anh tin rằng bà đây cho đụng xe cho hai người chúng ta cùng nhau chết chung hay không?" Cao Thắng Nam nói ra những lời này từ trong kẽ răng.

"Tôi biết sai rồi..." Diệp Hoan ngay lập tức hạ mắt xuống.

"Về sau anh không được nói chuyện này nữa!Chuyện đó thật ra không có xảy ra, anh biết không?" Cao Thắng Nam hung dữ uy hiếp Diệp Hoan.

Diệp Hoan thở dài trong lòng.

Trước kia chỉ nghe được câu đàn ông ăn xong lau miệng không trả tiền, không nghĩ tới cũng có người phụ nữ như thế này, quả thật sự đã được mở rộng kiến thức rồi, coi như là Trần Thế Mỹ phiên bản nữ.

~~~~~~~~~~~~~~~

Phá án là một công việc cần tiêu chuẩn kỹ thuật rất cao, việc này và việc tham gia quân ngũ ở quân doanh khác nhau rất nhiều, việc phá án quan trọng nhất là chỉ số tham gia, đều là dựa vào việc phân tích logic và suy luận, cơ hội để chém chém giết giết không có nhiều lắm.

Ít nhất Diệp Hoan không cảm thấy rằng bản thân mình có thiên phú ở lĩnh vực này, chỉ số thông minh của hắn chỉ khoảng 1/2 của Einstein, cho nên Einstein có thể thuyết minh ra thuyết tương đối, mà hắn cũng chỉ có khả năng tính đúng tiền khi đi ra tiệm tạp hóa mua nước tương...

Cao Thắng Nam nhất định sẽ hối hận khi tìm hắn giúp, Diệp Hoan cảm thấy rất tự tin với việc này.

Cao Thắng Nam lái xe chở Diệp Hoan đi, tâm trạng thật sự rất tốt, môi luôn nở nụ cười ngọt ngào, nữ cảnh sát lạnh lùng khiến mọi người sợ hãi trong cục cảnh sát giờ đây biến thành cô gái trẻ trong mối tình đầu, đẹp đẽ biết bao.

Người nữ xnh đẹp nhất khi đứng trước mặt người mà họ yêu.

"Diệp Hoan, anh biết không, chỉ cần phá được vụ án này, em có thể thăng chức rồi." Cao Thắng Nam nói chuyện tíu tít như một chú chim sẻ nhỏ khi đi trên đường.

"Lên làm cục trưởng sao?"

Cao Thắng Nam nghiêng đầu liếc hắn, khó chịu nói: "Sao có thể như vậy được?Cục trưởng có thể làm dễ như vậy được? Chẳng qua là em được thăng quân hàm cảnh sát thôi, từ cảnh sát cấp 3 lên cấp 2 . . ."

"Còn cách với chức cục trưởng rất nhiều?"

"Còn cách xa vạn dặm nữa, cảnh sát cấp 2 tốt lắm cũng chỉ là cấp phó khoa thôi."

"Cố gắng lên! Cảnh sát không muốn làm Cục trưởng không phải cảnh sát tốt."

"Cho nên, vì giúp em có thể thăng chức, anh nên cố gắng để giúp em phá án, nếu như em mà không được thăng chức thì anh hãy coi chừng đó."

Thế này chính là phụ nữ, dù là chuyện ngang ngược thế nào thì khi mà họ nói thì nó lại biến thành một chuyện vô cùng có logic.

Cao Thắng Nam lái xe cảnh sát đưa Diệp Hoan đi khắp nơi suốt cả một buổi sáng, cũng không biết cô định phá án thế nào, buổi trưa thì tìm nơi đỗ xe, sau đó kéo tay Diệp Hoan đi ăn cơm, ăn xong thì lại chậm rãi đi dạo mấy cửa hàng, dạo hết cửa hàng lại đi dạo vỉa hè, rồi lại cùng Diệp Hoan đi tới Di Hòa Viên đi dạo.

. . .

Diệp Hoan đi với cô, càng đi càng cảm thấy lạ, càng đi càng cảm thấy không đúng.

"Đồng chí Cao Thắng Nam xin hỏi. . . cô đang đi tìm manh mối vụ án sao?"

"Đương nhiên không phải, có cảnh sát nào đi tìm manh mối trong trung tâm mua sắm không? Có đầu óc hay không vậy?"

Cao Thắng Nam không hài lòng liếc xéo Diệp Hoan.

"Vậy lý do cô đi mua sắm là.."
"Lý do rất đơn giản, là vì muốn đi mua sắm."

"Hôm qua nhà tôi có 2 người sao Hỏa đến thăm, tôi phải về nói chuyện với họ một chút, không giúp cô được rồi, cô từ từ đi dạo đi." Diệp Hoan tùy tiện một lý do rồi định nhanh chóng chạy đi.

"Đi về? Anh có phải là đàn ông không vậy? Cùng em đi dạo phố một chút thôi anh sẽ chết à?"

"Sẽ không chết, nhưng sẽ trở thành sống không bằng chết."

"Diệp Hoan, em đến Bắc Kinh cũng mấy tháng rồi nhưng ngay cả một người bạn cũng không có, anh có thể ở cùng em chút không?

Giúp em có được hạnh phúc mà những người phụ nữ phải có, để em có thể vui vẻ làm một người phụ nữ bình thường được không?Cho dù chỉ là một ngày thôi cũng được." Mắt Cao Thắng Nam hiện lên vẻ đau thương sâu sắc.

Diệp Hoan không thể nói điều gì, có nhiều chuyện hắn thật sự không dám đối mặt, nhưng trốn tránh thế nào không nghĩa là chuyện gì xảy ra, tưởng rằng đà điểu vùi đầu vào cát là có thể tránh được đầy trời mưa bão hay sao?

Nhưng mà, hắn nên làm gì bây giờ? Nếu như có thể dùng dũng khí để đối mặt thì phải lựa chọn hoặc là tiếp nhận và cự tuyệt. Nếu như là tiếp nhận, như vậy là có lỗi với Kiều Mộc, nếu như cự tuyệt, vậy sẽ làm họ đau lòng.

"Được rồi, tôi dạo phố với cô." Diệp Hoan cho Cao Thắng Nam một nụ cười nhẹ nhõm.

Cao Thắng Nam cũng cười, nhưng lại thất vọng, lời cô muốn nghe, không phải là lời này.

Những ngày nay, Cao Thắng Nam thường nghĩ đến Diệp Hoan, nghĩ đến duyên phận khó mà có được giữa hai người, nghĩ đến chuyện hoang đường xảy ra giữa hai người, trong đầu óc thường xuất hiện hình ảnh của một ác ma nho nhỏ, hét lên với cô rằng: Kiều Mộc đi rồi, kẻ thù mạnh nhất đã không còn ở đây, bây giờ không tấn công tòa thành này thì còn đợi đến khi nào...

Mỗi lần suy nghĩ này xuất hiện trong đầu liền bị Cao Thắng Nam nhanh chóng bỏ qua, nhưng người cũng xuất mồ hôi lạnh.

Trong tình yêu chỉ có lợi ích của bản thân, nhưng Cao Thắng Nam không muốn thừa nước đục thả câu, cô biết rõ, tình cảm giữa Diệp Hoan và Kiều Mộc sâu đậm cỡ nào, cô không muốn làm một người trong bóng tối, cô chỉ có thể yên lặng chờ đợi Diệp Hoan chủ động đến.

Cao Thắng Nam, xuất thân quân nhân, là người làm quan, duyên dáng yêu kiều, hạc trong bầy gà, cô có kiêu ngạo của bản thân mình.

"Đi thôi, tôi bây giờ không muốn dạo phố nữa, chúng ta nhanh chóng đi tới chợ hoa tìm manh mối."

Cao Thắng Nam nở nụ cười ngọt ngào với Diệp Hoan.

"Tôi vừa đồng ý đi dạo với cô, cô lại nói không muốn đi dạo nữa, sao tôi cảm thấy cô đang cố gắng làm ngược lại với tôi vậy?"

Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan với ánh mắt đầy phức tạp: "Diệp Hoan, anh thật sự không hiểu phụ nữ chút nào."
(*) Di Hòa Viên: lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh. Nó nguyên là vườn hoa và hành cung của vua chúa nhà Thanh. Năm 1750 vua Càn Long cho khởi công xây dựng Thanh Y viên ở đây. Năm 1860 bị liên quân Anh Pháp thiêu huỷ. Trước khi Quang Tự lên chấp chính, Từ Hi đã dùng kinh phí hải quân rất lớn để tu sửa lại, năm 1888 đổi tên như ngày nay. Năm 1900 liên quân 8 nước xâm lược Bắc Kinh và đã tàn phá Di Hoà Viên, năm 1903 tiến hành trùng tu. Di HoàViên do Vạn Thọ Sơn, Hồ Côn Minh hợp thành, diện tích khoảng 4350 mẫu Trung Quốc, mặt nước chiếm khoảng 3/4 diện tích khu vườn. Hiện nay là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng
Sau khi làm chương này bản thân em cảm thấy có chút khó hiểu cái cách nói của CTN khi năn nỉ DH đi dạo phố với mình. Em không nghĩ là phụ nữ chỉ khi được đi dạo phố mới gọi là hạnh phúc, hơn nữa, gì mà " để cho tôi hưởng hạnh phúc của người phụ nữ bình thường" chẳng lẽ CTN không phải phụ nữ bình thường, mà là người chuyển giới sao? :((
Tự nhiên dịch đoạn đó nó lại nhảy ra mấy cái suy nghĩ này trong đầu em :004:
 

Liêu Doanh

Phàm Nhân
Ngọc
3.847,50
Tu vi
0,00
Sau khi làm chương này bản thân em cảm thấy có chút khó hiểu cái cách nói của CTN khi năn nỉ DH đi dạo phố với mình. Em không nghĩ là phụ nữ chỉ khi được đi dạo phố mới gọi là hạnh phúc, hơn nữa, gì mà " để cho tôi hưởng hạnh phúc của người phụ nữ bình thường" chẳng lẽ CTN không phải phụ nữ bình thường, mà là người chuyển giới sao? :((
Tự nhiên dịch đoạn đó nó lại nhảy ra mấy cái suy nghĩ này trong đầu em :004:
CTN thầm coi DH là bạn trai của mình, cho nên cô ấy mong muốn được làm những việc mà những đôi tình nhân khác hay làm: Cùng đi dạo phố, ăn quà vặt, lang thang mua sắm....
Trong lòng CTN thì cô là một người đã có bạn trai nhưng lại không được hưởng những thứ trên cho nên mới mong ước được " hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường"

Chậc! nhà Phật có câu "Hạnh phúc hay đau khổ đều do mình mà ra" Thật không sai! Muôn nẻo đường đi, CTN lại cứ đâm đầu vào con đường khó khăn đó, tự mình làm khó mình rồi lại oán than bản thân đau khổ... Ai bắt?
 

Rong

Phàm Nhân
Ngọc
-396,53
Tu vi
0,00
Khoảng ngày 11/06 sẽ đăng đến chương 210 của đệ. Đệ nhắm ôm ừ 210 đến chương bao nhiêu?


Bạn đọc truyện rồi chứ? Bạn dịch khởi động chương 206 nhé, dịch xong post lên phòng sinh hoạt này, mình sẽ biên lại cho khớp với mạch truyện

@greenlife5898 Tiểu Uyên ơi tỷ post xong 201 - 202 rùi đó
@Liêu Doanh tỷ ơi đ mới chỉ làm được khoảng 5 chương thôi nhé, vậy tính đ từ 210 đến 215 đi , tầm mùng 10 đ gửi cả cho tỷ nhé
 

greenlife5898

Phàm Nhân
Ngọc
5,29
Tu vi
0,00
Diệp Hoan thật sự không hiểu được phụ nữ, bắt đầu từ khi hắn mất đi lần đầu bởi một cánh hoa bay phấp phới trong gió cho tới mấy năm nay, tuy luôn thiếu tiền nhưng có một chuyện lạ đó là dù hắn có tiền hay không thì xung quanh vẫn không thiếu người.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn thật sự không hiểu.

Hắn không hiểu phụ nữ nhân tại sao khi đang cười lại khóc, tại sao rõ ràng yêu ghi tâm khắc cốt nhưng khi gặp mặt lại đối xử như kẻ thù, phụ nữ thật quá phức tạp, tựa như một quyển vô tự thiên thư.

Diệp Hoan không biết, rằng lời Cao Thắng Nam thật ra mong muốn thật sự của cô, cô chỉ hi vọng hắn có thể thử cô, cô rất đơn giản, chỉ cần đồng ý, nhìn qua đã có thể hiểu, cô vĩnh viễn sẽ không giữ lại điều gì với Diệp Hoan.

Diệp Hoan sờ mũi đổi chủ đề: "May là đi phá án không cần phải hiểu phụ nữ..."

Cao Thắng Nam hết lần này tới lần khác phải thở dài, người này đúng là đầu gỗ mà, chuyện nhìn mặt đoán ý này hắn mãi mãi cũng không học được.

Thật ra Cao Thắng Nam cũng không hiểu Diệp Hoan, Diệp Hoan hắn không phải là đầu gỗ, hắn chẳng qua là giả làm một tên đầu gỗ.

Đàn ông không hiểu phụ nữ, phụ nữ cũng không hiểu đàn ông, mà cũng bởi vì sự không hiểu này giữa nam với nữ, mới tạo nên thế giới tốt đẹp này.

Phá án không cần phải hiểu phụ nữ, hiểu hung thủ là được.

Cao Thắng Nam đưa Diệp Hoan tới chợ cây cảnh nào đó, vì cây hoa lan Lương Chúc giá mấy chục triệu đó đã xuất hiện trong hội Hoa Lan nên tới đây có lẽ sẽ tìm được manh mối.

Cách suy nghĩ này của Cao Thắng Nam cũng không sai, rất bình thường. Chỉ tiếc quá bình thường thế này ngược lại lộ ra chút thiếu thông minh, Diệp Hoan cảm thấy cách làm này của cô có chút không đúng, việc này hắn cảm thấy chưa chắc sẽ tìm được manh mối, không khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng mà bây giờnữ cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng đang rất nhiệt tình, khí thế mênh mông tựa như ngay lập tức có thể đem hung thủ đè xuống đất, ngay cả việc đi đường cũng như có làn gió chính nghĩa lạnh lẽo thổi qua. Lúc này Diệp Hoan đương nhiên không dám vuốt râu hùm, dù sao thì hắn cũng không cần về Lam Kiếm, cứ theo Cao Thắng Nam đi dạo chơi thế này cũng được.
Cao Thắng Nam liên tục tới mấy cửa hàng hoa kiểng, hỏi chủ cửa hàng về lan cánh sen, ai cũng tỏ vẻ ao ước, hơn nữa Lương Chúc là cực phẩm trong các loại lan cánh sen nên mắt của bọn họ đều đỏ như mắt của thỏ, dáng vẻ dữ tợn, nói chung là Diệp Hoan nhìn ai cũng cảm thấy họ giống như hung thủ.

Cao Thắng Nam rất không hài lòng đối với chuyến đi này, nếu như mấy người chủ tiệm này từng nghe nói hoặc thấy được loài cây lan quý như Lương Chúc nhất định đắc ý mà khoe khoang khắp nơi, mà hiển nhiên là những chủ tiệm này hoàn toàn không hề biết có loài cây này, càng đừng nói tới vụ án mạng.

Cao Thắng Nam đi chuyến này không có chút thu hoạch nào, nên có chút chán nản.

"Diệp Hoan, anh có ý kiến gì không?"

"Có thể bắt đầu điều tra từ người nhà của nạn nhân không? Chuyện này rõ ràng là một vụ án mưu sát, hỏi người nhà nạn nhân xem gần đây có người xa lạ nào xuất hiện quanh người chết không..."

"Đã điều tra rồi nhưng không tìm ra manh mối."

Diệp Hoan nhún vai :"Tôi cũng không còn ý gì. Thật ra chuyện duy nhất mà tôi giúp được cô chẳng qua là nếu cô thấy được hung thủ trên đường, tôi có thể giúp cô bắt được hắn, những cái khác tôi không thể giúp được."

"Được rồi, ngày mai hãy đi tiếp." Cao Thắng Nam buồn rầu nói.

Diệp Hoan ngạc nhiên : "Cảnh sát các cô không phải chỉ cần khoảng mấy tiếng hoặc mười mấy tiếng là có thể phá được án rồi sao? Vụ án này cũng đã xảy ra mấy ngày rồi, sao cô không chút gì là vội vậy?"

"Ai nói với anh rằng phá án chỉ cần mười mấy tiếng?"

"Không phải tin tức trên TV đều nói như vậy? Ở nơi nào đó vừa phát sinh án mạng, các đồng chí cảnh sát anh dũng cơ trí của chúng ta sau mấy giờ đã bắt được nghi phạm, sau đó là một cảnh sát bụng bự nghiêm túc đối mặt với màn hình nói vài câu. Thế giới vẫn đẹp đẽ như cũ, địa cầu vẫn hòa bình như cũ...."

Cao Thắng Nam đạp hắn một cái cười mắng: "Anh đi luôn đi! Anh không được làm bẩn hình ảnh cảnh sát bọn em! Những vụ án chỉ cần mấy giờ là có thể phá và bắt giam hung thủ không cần quá nhiều kỹ thuật. Hiện giờ rất nhiều vụ án đều là do nhất thời xúc động, đâu có ý muốn che dấu, chân tướng rất dễ dàng để bị camera giám sát quay lại, dưới sự giám sát của máy móc, không khó để bắt được phạm nhân. Nhưng sợ nhất là những vụ đã sớm có dự mưu, không để lại dấu vết, hung thủ đã có kế hoạch chặt chẽ, gây án lúc còn tỉnh táo, thủ đoạn tàn nhẫn, sau khi gây án thì thì xóa bỏ dấu vết một cách chuyên nghiệp, có khả năng phản trinh sát tốt, án mạng như thế, chỉ dựa vào suy luận hoặc một số manh mối để loại trừ thì để bắt được hung thủ là rất khó khăn phiền phức, có vụ cần tới nửa năm tới ba năm mới phá được, có vụ chỉ có thể trở thành án không giải quyết, vĩnh viễn không thể phá được, muốn phá được những vụ án thế này trong mấy giờ quả thật là nằm mơ."

Diệp Hoan than thở: "Xem ra trên đời này lại xuất hiện một thêm vụ án mãi không giải quyết được rồi..."

Cao Thắng Nam tức giận giơ nắm đấm lên với Diệp Hoan, không hài lòng nói:" Ai nói là vụ án này sẽ không được giải quyết? Anh chờ đó, bà đây không phá được nó thề không làm người!"

Diệp Hoan nghe vậy thì khẽ giật mình, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ đau thương nhàn nhạt.

"Năm đó khi tôi còn là tiểu xử nam, người nữ trong căn phòng trên con đường quen thuộc kia cũng đã nói như vậy..."

... ...

... ...

Trước khi rời khỏi khu bán cây cảnh, Cao Thắng Nam nghiêng đầu nhìn qua một cửa hàng hoa, bỗng nhiên mang vẻ mặt nặng nề, thấp giọng nói:"Chờ đã!"

Diệp Hoan lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ nào cứ thế này mà dẫm nhằm phân chó sao? Thế này nhìn kiểu gì cũng máu chó kiểu như "vô tình phát hiện".

"Sao vậy? Phát hiện manh mối rồi hả?" Diệp Hoan có chút vui vẻ nói.

Cao Thắng Nam không đáp, chẳng qua tiếp tục thấp giọng nói:"Đi theo em."

Diệp Hoan nhắm mắt đi theo, đồng thời âm thầm lấy sức, đề phòng bốn phía, tưởng như hung thủ giết người sắp chạy tới đánh người.

Hai người đi vào cửa hàng hoa đó, Cao Thắng Nam nói với chủ tiẹm :"Ông chủ, bán cho tôi một bó hoa hồng đỏ đi."

Diệp Hoan càng lo lắng hơn, vô số cốt truyện phim trinh thám nói cho hắn biết, đây chính là thời điểm cảnh sát sắp cùng tội phạm đấu trí và so dũng khí, đương nhiên, bây giờ họ đang là người yêu, mà chủ tiệm lại là người tình nghi, hoặc ít nhất cũng là người biết chuyện, họ phải không dấu vết tiếp cận chủ tiệm, sau đó... một lần bắt sống!

So với tâm trạng khẩn trương của Diệp Hoan, thì tâm trạng của Cao Thắng Nam khác hẳn, nhẹ nhàng hơn nhiều, trên gương mặt là một nụ cười, tựa như cô và Diệp Hoan là hai người đang yêu nhau nồng nhiệt.

Chủ tiệm nhìn cũng không thèm nhìn hai người, lấy từ trong tiệm ra một bó hoa hồng đỏ đã được gói sẵn đưa cho hai người, màu sắc đỏ như lửa, như máu, đẹp như châu ngọc.

Cao Thắng Nam nhíu mày nhìn Diệp Hoan: "Trả tiền."

Diệp Hoan không nói tiếng nào nhanh chóng lấy bóp trả tiền cho ông chủ.

Cao Thắng Nam lộ ra nụ cười hạnh phúc, ôm hoa hồng đi ra khỏi tiệm.

Diệp Hoan ngây người vài giây, sau đó theo sát cô đi ra cửa hàng, sau khi đi xa ra cửa hàng khoảng mấy chục mét, Diệp Hoan mới nhỏ giọng nói với cô:" Thế nào? Có cần tôi bắt lấy hắn ta hay không? Thân thủ tôi coi như cũng khô, vừa rồi tôi cũng có quan sát sơ qua người đó, hẳn không phải là người học võ, dáng người như thế tôi đánh mười người cũng được ..."

Cao Thắng Nam ngây ra một lúc, nói :" Tại sao phải bắt lấy người đó? Người ta chỉ là bán hoa thôi mà, làm gì mà chọc giận anh hả?"

Diệp Hoan cũng bất ngờ:" Cô... cô không phải là phát hiện có manh mối nên mới lấy cớ mua hoa hồng đi vào quan sát hay sao?"

Cao Thắng Nam dở khóc dở cười: "Ai nói với anh em muốn đi vào quan sát người đó?"

"Nếu không vậy cô mua hoa hồng làm gì chứ?"

"Tôi tại sao lại muốn mua hoa hồng hả?"

"Đúng vậy, tại sao lại mua?"

Cao Thắng Nam cố nén cười, chậm rãi nói " Bởi vì em muốn anh mua cho em một bó hoa hồng, chỉ đơn giản vậy thôi."

Diệp Hoan "... ..."

Ai nói nữ nhân không dễ dàng hiểu? Cái này không phải rất dễ hiểu sao?
Đêm đó Diệp Hoan liền trở về quân doanh.

Hắn phát hiện việc đi tra án cùng Cao Thắng Nam thật sự rất vô vị. Cách tra án của cô chính là đi mò mẫm khắp nơi, sau đó cùng mấy người chủ tiệm nói vài câu không liên quan gì tới chuyện chính, cứ làm theo cách này không biết tới năm tháng nào mới có thể bắt được hung thủ.

Hoan Ca quyết định không cùng cô đi nữa, vì vậy cũng không quan tâm tới sự van nài của Cao Thắng Nam, vô cùng kiên định trở về quân doanh.

Hơn mười ngày nữa là tới việc diễn tập quân sự rồi, bây giờ Diệp Hoan đã trở thành quân nhân, việc diễn tập quân sự vui như vậy sao hắn có thể không tham gia? Hắn luôn muốn tạo dáng như may mắn sống sót lúc bom nổ trong khi diễn tập.

Lúc Diệp Hoan tới quân doanh đã là buổi tối, hắn khí thế dạt dào đi tới phòng Hà Bình, cửa cũng không thèm, báo cáo cũng không thèm nói mà đá văng cửa phòng của Hà Bình nói:"Họ Hà kia, cháu trai anh cũng vô tình vô nghĩa quá đi?"

Chuyện Hà Bình không chút do dự đưa hắn cho Cao Thắng Nam khiến hắn luôn canh cánh trong lòng, cho nên chuyện đầu tiên mà hắn làm khi trở về đương nhiên là nổi bão.

Cửa bị mạnh mẽ mở ra, Diệp Hoan vừa mắng xong thì lập tức ngây người.

Trong văn phòng không chỉ có một mình Hà Bình.
Ngoại trừ Chính ủy của đại đội là Cảnh Chí Quân, còn có một người quen, đúng vậy, là người quen cũ. —— Cậu Năm Thẩm gia Thẩm Đốc Trí.

Thẩm Đốc Trí mặc quân phục chính thức, trên vai là hai ngôi sao vàng lấp lánh, đang nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó với Cảnh Chí Quân và Hà Bình.

Diệp Hoan thấy rằng mình hình như nổi bão không đúng lúc...

Ba người thấy Diệp Hoan xông tới thì sửng sốt, sau đó cả ba nhìn hắn chăm chú, ánh mắt không có ý tốt.

Diệp Hoan quyết định hắn tạm thời không nổi bão, trước giả thành heo điên sau này rồi hãy giả hổ, đương nhiên, không thể loại trừ khả năng sau này cũng là heo điên.

"Ba vị đây muộn thế này sao lại không ngủ... ha ha ha, mọi người chơi đánh bài à?" Diệp Hoan xoa xoa tay cười gượng.

"Con muộn như vậy còn tới làm gì?" Thẩm Đốc Trí có chút đau đầu nhìn đứa cháu trai thường xuyên quá đáng này.

Bộ đội đặc chủng tuy cần ba gai, nhưng ... đứa cháu trai này trên người còn nhiều gai hơn nhím, thật có chút quá đáng.

Diệp Hoan liếm môi, khô khan nói:" Tôi... vừa rồi mơ thấy ác mộng, thấy đội trưởng ăn hết cái cánh gà cuối cùng của tôi, nửa đêm tỉnh giấc, bụng dạ không yên, khi đi vệ sinh ngang qua phòng đội trưởng nên tiện thể đến lên án một chút..."

Thẩm Đốc Trí tức giận, cứ như Diệp Hoan hoàn toàn không phải là cháu mình, quay đầu nhìn qua Hà Bình, lạnh lùng nói:"Cấp bậc cao thấp của binh sĩ là nghiêm khắc, binh lính dưới tay anh lại dám chỉ tay vào mặt anh mắng, hừ, Hà Bình anh xem ra thật sự có cách dẫn binh đó..."

Hà Bình bốp một cái đứng nghiêm, lớn tiếng nói:" Báo cáo sếp, là lỗi của tôi! 10 phút sau, tôi sẽ đánh người này đến nỗi ba mẹ anh ta cũng không nhận ra!"

Diệp Hoan mang vẻ mặt buồn bã nói:" Làm gì nghiêm trọng tới vậy? Cứ coi như tôi mộng du không được sao?"

Thẩm Đốc Trí lạnh lùng liếc nhìn Diệp Hoan, nói :" Nếu như anh đã vào quân đội, thì anh phải luôn luôn nhớ kỹ rằng anh là một người quân nhân! Quân nhân thì phải có kỹ luật thép, nếu như không làm đúng với kỷ luật thì anh phải chịu phạt!"

Diệp Hoan cũng trở về trừng mắt nhìn Thẩm Đốc Trí, sau đó cũng đứng nghiêm nói:"Báo cáo sếp, họ Hà này không được phép đánh tôi!"

"Vì sao?"

"Hắn dám đánh tôi, mẹ tôi sẽ đánh sếp tới nỗi ông nội tôi cũng không nhận ra!"

... ...

... ...

Thẩm Đốc Trí không tiếp tục để ý Diệp Hoan, xoay người nói với Hà Bình: "Anh đã rõ nhiệm vụ chưa?"

"Rõ rồi."

"Lần này chỉ được phép thắng, không được phép thua, nếu thua thì anh đừng quay lại gặp mặt tôi, cái tên Lam Kiếm cũng sẽ bị hủy, tôi sẽ xây dựng một đại đội đặc chủng mới." Thẩm Đốc Trí chém định chặt sắt nói ra mấy câu này, bề ngoài lãnh khốc.

Hà Bình và Cảnh Chí Quân đều rùng mình, sau đó đều đứng nghiêm, đồng thanh nói:"Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Diệp Hoan phấn khởi, nhanh chóng hỏi:"Nhiệm vụ gì? Có phần của tôi hay không?"

Lần trước giải quyết được nguy cơ bắt cóc con tin, Diệp Hoan bây giờ có một loại tự tin mù quáng đối với bản thân.

Hà Bình do dự một chút, sau đó nhìn qua Thẩm Đốc Trí, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Thẩm Đốc Trí nhìn Diệp Hoan đầy phức tạp, sau vài phút im lặng ngắn ngủi, gật đầu một cái khó thấy.

Hà Bình cười mà không cười nhìn hắn:"Cậu muốn tham gia à? Lần trước không phải là còn ôm chân tôi khóc rống nói rằng đừng để cho cậu lên chiến trường chịu chết thôi sao? Hiện tại gan lớn rồi sao?"

Diệp Hoan gượng cười: "Con người ta luôn luôn có thời gian non trẻ mà, không thể dùng ánh mắt cũ để nhìn người khác mãi."

Lần này Diệp Hoan cũng không phải gan lớn hơn, nói cho cùng vẫn là vì quân hàm trên vai, lần trước so quân hàm cùng mấy chiến hữu khiến cho Diệp Hoan phải chịu kích thích thật lớn, bây giờ hắn dù nằm mơ cũng muốn được tăng quân hàm, Thẩm Đốc Trí từng nói với hắn, chỉ cần là lập được nhiều công lao cho quốc gia, hắn đương nhiên sẽ có đủ quân hàm và quân chương ghi công cho hắn, đây là lý do chủ yếu mà Diệp Hoan chủ động xin tham gia lần chiến đấu này.

Hà Bình khẽ cười, nói: "Muốn tham gia lần hành động này cũng được thôi, cho cậu 5 phút, trang bị tốt mọi thứ theo tiêu chuẩn. Sau 5 phút thì tập trung rồi xuất phát."

Diệp Hoan hưng phấn đứng nghiêm, lớn tiếng nói :"Báo cáo đội trưởng, còn có một vấn đề!"

"Nói!"

"Hành động lần này nếu như tôi lập được công, có thể thăng quân hàm không?"

"Có thể!"

"Có thể làm tướng quân không?"

Trả lời Diệp Hoan, là mấy cú đá liên tiếp của Hà Bình, đá hắn ra ngoài cửa.

Lại nhận được nhiệm vụ rồi!

Diệp Hoan cảm thấy quá mức hưng phấn, nếu như hắn lập được công, vậy một sĩ quan cấp một như hắn ít nhất thì cũng tăng lên được một bậc đúng không? Diệp Hoan không hy vọng quá nhiều, chỉ mong có thể thăng lên làm cỡ trung úy là được rồi —— thật ra chuyện này rất quá đáng.

Trước khi đi, Thẩm Đốc Trí đã động viên mọi người một cách ngắn gọn trước khi chiến đấu, làm tăng lên sự dũng cảm của mọi người. Không cần sợ đổ máu và hy sinh, hãy dùng vinh quang người lính để bảo vệ tôn nghiêm tổ quốc, để đả kích bọn trộm cướp một cách sâu sắc.

Kế tiếp là một trong những truyền thống quan trọng, cấp trên sẽ tự mình điều chỉnh tác phong người lính cho mỗi người lính.
Khi đi đến trước mặt Diệp Hoan, Thẩm Đốc Trí có vẻ khá nặng nề, sau khi chăm chú nhìn Diệp Hoan hơn nửa ngày, rốt cục thở dài, liên tiếp vỗ vai Diệp Hoan, nói:" Cẩn thận mọi việc, đừng làm mất mặt Thẩm gia!"

Trong lòng Diệp Hoan cảm thấy nặng nề, vẻ mặt của Thẩm Đốc Trí lạ quá, đây mà là đưa đi cái gì, rõ ràng là đưa đám...

—— Chẳng lẽ mình lại quyết định sai một vấn đề quan trọng trong đời hay sao?

Ba chiếc trực thang cực lớn đã được trang bị vũ khí bắt đầu cất cánh, làm cho khói bụi bay đầy trời, Diệp Hoan mặc đồ tối màu, trên vai đeo súng tự động 95G lạnh lùng đi lên trực thăng.

Lần hành động này có quy mô khá lớn, tổng cộng phái đi ba tiểu đội của đại đội Lam Kiếm, mỗi đội 12 người, tổng cộng 36..

Trong tiếng động cơ nặng nề, 3 chiếc trực thăng lớn chậm rải bay lên, nhanh chóng hòa làm một với màn đêm đen như mực.

Khi ba chiếc máy bay trực thăng bay đến sân bay cách nơi đóng quân của quân khu cảnh vệ không xa, một chiếc máy bay quân dụng cỡ lớn đang yên lặng đậu trên phi trường, phần đuôi của nó nhẹ nhàng mở ra, như một con thú khổng lồ làm bằng sắt thép đang há miệng.

36 người sau khi nhảy khỏi trực thăng ngay lập tức đi lên máy bay vận tải, nó rung lên một chốc rồi đóng phần đuôi khoang thuyền lại, sau đó chậm rãi chạy trên đường băng rồi nhanh chóng bay vào bầu trời đêm.

Cho đến khi máy bay vận tải đã ổn định bay trên bầu trời thì Diệp Hoan mới nhớ rằng hắn vẩn chưa được biết nội dung cụ thể của lần hành động này.

"Đội trưởng, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Hà Bình ngồi cạnh Diệp Hoan, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe hắn hỏi ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, thản nhiên nói."Tỉnh Kiềm Nam."

"Đi tới đó làm gì?"

"Làm nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì?"

"Nhiệm vụ có nội dung bạo lực và máu me, lấy việc dùng vũ khí nóng của binh sĩ đánh chết kẻ thù là chính.."

"Đội trưởng ... anh có thể không nói nhảm được không??"

Hà Bình bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn Diệp Hoan, nói "Nội dung cụ thể của nhiệm vụ là tác chiến trong rừng nhiệt đới, đánh tan ma túy."

Diệp Hoan giật mình nói: "Đây không phải là chuyện của quân khu Tây Nam và đội phòng chống chất độc biên phòng làm sao? Liên quan gì tới quân khi cảnh vệ của chúng ta?"

Hà Bình đành phải kiên nhẫn giải thích cho Diệp Hoan nghe:"Bởi vì mấy tháng gần số lượng thuốc phiện ở biên giới được nhập cảnh đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa theo như tin tình báo thì có hai nhóm ma túy rất khó đối phó xuất hiện, mà quân khu Tây Nam và quân khu cảnh vệ nửa tháng sau sẽ có một đợt diễn tập quân sự, sau khi hai thủ trưởng quân khu thống nhất thì quyết định phái ra đội đặc chủng của hai bên, tiến hành xử lý hai nhóm tội phạm ma túy này, dùng cách này để quyết định thành tích của hai bên. Nói tóm lại, từ giờ trở đi, đợt diễn tập của hai bên đã bắt đầu, chỉ có khác là, lần diễn tập này dùng đạn thật, bị bắn vào người thì sẽ chết."

Diệp Hoan mở to mắt, có thể khiến cho kẻ giết người không chớp mắt như Hà Bình nhận xét là khó đối phó thì rốt cục là nhóm tội phạm ma túy nguy hiểm cỡ nào?

"Gì mà lại lợi hại như vậy?"

Vẻ mặt Hà Bình nặng nề, chậm rãi nói "Trên tình báo nói, hai nhóm này đã từng được huấn luyên chuyên nghiệp vể việc chiến đấu trong rừng nhiệt đới, huấn luyện viên của chúng là đội viên của đội Báo Biển của Mỹ, sau khi xuất ngũ thì làm thuê cho tổ chức buôn lậu thuốc phiện, tố chất từng binh lính của chúng đầu rất mạnh, những binh lính từng chết dưới tay của chúng khó mà đếm được, chúng ra vào trên lãnh thổ nước ta như chốn không người, nhiệm vụ lần này của chúng ta, hoặc là tiêu diệt chúng, hoặc là... bị chúng tiêu diệt!"

Diệp Hoan im lặng...

"Thế nào? Sợ à?" Hà Bình cười mà không cười nhìn Diệp Hoan.

"... Không sợ!"

"Không sợ vì sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"

"Ngồi trong máy bay vận tải rất không thoải mái, nóng chết đi được..." Diệp Hoan tuôn mồ hôi như mưa, cười gượng mấy tiếng, sau đó lại xoay người dùng sức vỗ bức tường sắt của khoang điều khiển:"Này! Phi công ơi, dừng lại phía trước một chút đi, ông muốn đi xuống!"
 

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.607,61
Tu vi
0,00
Rất hoan nghênh! Vẫn câu hỏi cũ: Bạn đọc truyện này chưa? Đã từng dịch truyện nào chưa nhỉ? Khi nào bạn bắt đầu dịch được thì báo mình biết để mình phân chương
Ah, mình đang đọc nó, thấy khá hài:haha:
Mình đang tham gia dịch KVT đó bạn, sang đây đổi kho khí chút:54:
Liêu Doanh cứ giao 1 chương dịch thử đã, mình chỉ sợ ko có văn phong hài hước như các bạn dịch trong nhóm Cực Phẩm thôi:015:
 
Last edited:

Liêu Doanh

Phàm Nhân
Ngọc
3.847,50
Tu vi
0,00
Ah, mình đang đọc nó, thấy khá hài:haha:
Mình đang tham gia dịch KVT đó bạn, sang đây đổi kho khí chút:54:
Liêu Doanh cứ giao 1 chương dịch thử đã, mình chỉ sợ ko có văn phong hài hước như các bạn dịch trong nhóm Cực Phẩm thôi:015:
Ồ, vậy rất tốt
Bạn dịch thử luôn chương 206 nhé ( Nhóm đang ra đến 205 rồi :D ) Chương này cũng khá kịch tính, bạn đọc qua chương 205 để nắm được bối cảnh là vào được nhịp thôi.
Văn phong hài hước chủ yếu là của tác giả, nhóm mình chỉ thêm thắt chút xíu cho thuần Việt thôi. Bạn dịch xong cứ post lên đây, mình sẽ biên lại những chỗ chưa ổn.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top