Bài thi số 3 sẽ được sửa thành bài này các bạn nhé.
Bối cảnh: Có một đôi bạn trẻ, cả hai đều mắc bệnh hiểm nghèo. Cô gái nhờ chàng trai viết điếu văn cho mình. Nhưng chàng trai lại đi trước. Trước khi đi, anh ta nhờ một người, một nhà văn, viết điếu văn cho người yêu. Nhà văn này lại là người mà cô gái ghét cay đắng. Đây là bức thư mà chàng trai gởi đến nhà văn.
Mr. Van Houten.
I'm a good person, but a shitty writer. You're a shitty person, but a good writer. I think we'd make a good team. I don't wanna ask you for any favors, but if you have the time - and from what I saw you had plenty - please fix this for me:
It's a eulogy for Hazel. She asked me to write one, and I'm trying, but I just... I could use a little flair. See, the thing is... we all wanna be remembered. But Hazel's different. Hazel knows the truth. She didn't want a million admirers, she just wanted one. And she got it. Maybe she wasn't loved widely, but she was loved deeply. And isn't that more than most of us get?
When Hazel was sick, I knew I was dying, but I didn't wanna say so. She was in the ICU when I snuck in for ten minutes and I just sat with her before I got caught. Her eyes were closed, her skin pale, but her hands were still her hands, still warm, and her nails were painted this dark blue black color, and... I just held them.
And I willed myself to imagine a world without us and what a worthless world that would be. She's so beautiful. You don't get tired of looking at her. You never worry if she's smarter than you, 'cause you know she is. She's funny without ever being mean. I love her. God, I love her, I'm so lucky to love her, Van Houten. You don't get to choose if you get hurt in this world, but you do have a say in who hurts you. And I like my choices. I hope she likes hers. Okay, Hazel Grace?
Gửi Lồ bài của tớ, rất mong nhận được góp ý và các nhận xét của Lồ và các cao thủ BNS.
Mr. Van Houten.
Ngài Van Houten.
I'm a good person, but a shitty writer. You're a shitty person, but a good writer. I think we'd make a good team. I don't wanna ask you for any favors, but if you have the time - and from what I saw you had plenty - please fix this for me:
Tôi là một người tốt, nhưng là một người viết tồi. Ngài thì là một người tồi, nhưng là một nhà văn giỏi. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ là một đội tuyệt vời. Tôi không muốn cầu xin bất cứ sự giúp đỡ nào của ngài, nhưng nếu ngài có thời gian – cái mà tôi thấy ngài có rất nhiều – xin vui lòng xem xét đoạn văn dưới đây cho tôi:
It's a eulogy for Hazel. She asked me to write one, and I'm trying, but I just... I could use a little flair. See, the thing is... we all wanna be remembered. But Hazel's different. Hazel knows the truth. She didn't want a million admirers, she just wanted one. And she got it. Maybe she wasn't loved widely, but she was loved deeply. And isn't that more than most of us get?
Đây là một bài văn khen tặng cho Hazel. Cô ấy đã thỉnh cầu tôi viết một bản, và tôi đã … đã cố gắng, nhưng tôi chỉ … tôi chỉ có thể có một chút ít năng khiếu về việc này L. Thật sự điều mà chúng tôi muốn là được ghi nhớ trong lòng mọi người. Nhưng Hazel không thế. Hazel có nhận thức rõ ràng về chân lý. Cô ấy không muốn có triệu người ca tụng, say mê, cô ấy chỉ muốn có một. Và cô ấy đã đạt được điều đó. Có thể cô ấy sẽ không được nhiều người yêu, nhưng cô ấy đã có được một tình yêu sâu đậm. Và phải chăng đó là điều tốt nhất chúng tôi đã đạt được?
When Hazel was sick, I knew I was dying, but I didn't wanna say so. She was in the ICU when I snuck in for ten minutes and I just sat with her before I got caught. Her eyes were closed, her skin pale, but her hands were still her hands, still warm, and her nails were painted this dark blue black color, and... I just held them.
Khi Hazel bị ốm, tôi biết tôi đã đang chết, nhưng tôi không muốn nói thế. Tôi đã trốn và có được 10 phút bên cô ấy trong “phòng chăm sóc đặc biệt” (ICU – intensive care unit), rồi tôi bị bắt. Đôi mắt cô ấy đã khép lại, làn da yếu ớt và tái nhợt, nhưng đôi tay cô ấy vẫn vậy, vẫn ấm, các móng tay được sơn màu xanh đen, và … Tôi vừa đã nắm chặt chúng.
And I willed myself to imagine a world without us and what a worthless world that would be. She's so beautiful. You don't get tired of looking at her. You never worry if she's smarter than you, 'cause you know she is. She's funny without ever being mean. I love her. God, I love her, I'm so lucky to love her, Van Houten. You don't get to choose if you get hurt in this world, but you do have a say in who hurts you. And I like my choices. I hope she likes hers. Okay, Hazel Grace?
Và tôi đã từng tưởng tượng một thế giới không có chúng tôi tồn tại, thế giới đó dường như không có giá trị. Cô ấy là sản phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Ngài sẽ không thấy mệt mỏi khi nhìn vào cô ấy. Ngài không bao giờ phải lo lắng nếu không may cô ấy là người khôn ngoan và khéo léo hơn ngài, bởi cô ấy là vậy. Cô ấy hài hước mà không sâu cay. Tôi yêu cô ấy. Chúa ơi, tôi thực sự yêu cô ấy, tôi may mắn khi yêu cô ấy, Van Houten à. Ngài không cần phải lựa chọn nếu ngài thấy bị những từ ngữ trên xúc phạm, nhưng ngài cần có một lời cho người xúc phạm ngài. Và cuối cùng, tôi vui lòng với lựa chọn của mình. Tôi hy vọng cô ấy mãi mãi như thế. Đồng ý chứ, Hazel Grace?
Ngài Van Houten.
I'm a good person, but a shitty writer. You're a shitty person, but a good writer. I think we'd make a good team. I don't wanna ask you for any favors, but if you have the time - and from what I saw you had plenty - please fix this for me:
Tôi là một người tốt, nhưng là một người viết tồi. Ngài thì là một người tồi, nhưng là một nhà văn giỏi. Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ là một đội tuyệt vời. Tôi không muốn cầu xin bất cứ sự giúp đỡ nào của ngài, nhưng nếu ngài có thời gian – cái mà tôi thấy ngài có rất nhiều – xin vui lòng xem xét đoạn văn dưới đây cho tôi:
It's a eulogy for Hazel. She asked me to write one, and I'm trying, but I just... I could use a little flair. See, the thing is... we all wanna be remembered. But Hazel's different. Hazel knows the truth. She didn't want a million admirers, she just wanted one. And she got it. Maybe she wasn't loved widely, but she was loved deeply. And isn't that more than most of us get?
Đây là một bài văn khen tặng cho Hazel. Cô ấy đã thỉnh cầu tôi viết một bản, và tôi đã … đã cố gắng, nhưng tôi chỉ … tôi chỉ có thể có một chút ít năng khiếu về việc này L. Thật sự điều mà chúng tôi muốn là được ghi nhớ trong lòng mọi người. Nhưng Hazel không thế. Hazel có nhận thức rõ ràng về chân lý. Cô ấy không muốn có triệu người ca tụng, say mê, cô ấy chỉ muốn có một. Và cô ấy đã đạt được điều đó. Có thể cô ấy sẽ không được nhiều người yêu, nhưng cô ấy đã có được một tình yêu sâu đậm. Và phải chăng đó là điều tốt nhất chúng tôi đã đạt được?
When Hazel was sick, I knew I was dying, but I didn't wanna say so. She was in the ICU when I snuck in for ten minutes and I just sat with her before I got caught. Her eyes were closed, her skin pale, but her hands were still her hands, still warm, and her nails were painted this dark blue black color, and... I just held them.
Khi Hazel bị ốm, tôi biết tôi đã đang chết, nhưng tôi không muốn nói thế. Tôi đã trốn và có được 10 phút bên cô ấy trong “phòng chăm sóc đặc biệt” (ICU – intensive care unit), rồi tôi bị bắt. Đôi mắt cô ấy đã khép lại, làn da yếu ớt và tái nhợt, nhưng đôi tay cô ấy vẫn vậy, vẫn ấm, các móng tay được sơn màu xanh đen, và … Tôi vừa đã nắm chặt chúng.
And I willed myself to imagine a world without us and what a worthless world that would be. She's so beautiful. You don't get tired of looking at her. You never worry if she's smarter than you, 'cause you know she is. She's funny without ever being mean. I love her. God, I love her, I'm so lucky to love her, Van Houten. You don't get to choose if you get hurt in this world, but you do have a say in who hurts you. And I like my choices. I hope she likes hers. Okay, Hazel Grace?
Và tôi đã từng tưởng tượng một thế giới không có chúng tôi tồn tại, thế giới đó dường như không có giá trị. Cô ấy là sản phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Ngài sẽ không thấy mệt mỏi khi nhìn vào cô ấy. Ngài không bao giờ phải lo lắng nếu không may cô ấy là người khôn ngoan và khéo léo hơn ngài, bởi cô ấy là vậy. Cô ấy hài hước mà không sâu cay. Tôi yêu cô ấy. Chúa ơi, tôi thực sự yêu cô ấy, tôi may mắn khi yêu cô ấy, Van Houten à. Ngài không cần phải lựa chọn nếu ngài thấy bị những từ ngữ trên xúc phạm, nhưng ngài cần có một lời cho người xúc phạm ngài. Và cuối cùng, tôi vui lòng với lựa chọn của mình. Tôi hy vọng cô ấy mãi mãi như thế. Đồng ý chứ, Hazel Grace?