Hách Khải đứng ở cửa tiệm ăn nhanh Lam Ảnh. Hắn đứng yên chỗ này đã hơn hai mươi phút nhưng không có chút nào tỏ ra không kiên nhẫn, bởi vì tinh thần hắn đã chìm vào bên trong hệ thống.
Trong chín năm luyện võ này, mặc dù La Hán Quyền là hệ thống cấp, nhưng bản thân hắn lại có những cảm nhận thêm về La Hán Quyền, ví dụ như thủ thuật lúc ra đòn, kỹ xảo khi cận chiến, yếu quyết phát lực, phương pháp di chuyển v.v..., những điều này từng chút từng chút đều đổi bằng hơn ngàn vạn lần vung quyền suốt chín năm qua.
Trên thực tế, Hách Khải đoán hệ thống mang theo võ công này sẽ không như dạng hệ thống ở trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc, tức là trực tiếp truyền vào cơ thể hắn, mà là giống như một loại kiến thức, để hắn tiếp thu sau đó dựa vào rèn luyện chậm rãi luyện ra, dần dà hóa thành đồ vật cùng trí nhớ của hắn. Như thế kể cả không có hệ thống, đưa hắn một bộ quyền, chín năm như một, vung quyền tới ngàn vạn lần, phỏng chừng hắn cũng có thể đem nó luyện đến đại thành.
“La Hán Quyền: uy lực công kích 250, tu luyện đến cấp 10 quyền pháp được cộng thêm 20 điểm”. Nhân vật của Hách Khải là Nhân Giả Vô Địch, chỉ số ban đầu của bốn hệ số cơ bản: quyền, kiếm, đao, kỳ môn đều là 40 điểm. Hệ số này cho biết giới hạn võ công hắn có thể tu luyện, ví dụ như Hàng Long Thập Bát Chưởng. quyền pháp này có uy lực công kích cao nhất là 1.500, đòi hỏi cần phải có tối thiểu 140 điểm quyền pháp mới có thể tu luyện. Mà sau khi luyện La Hán Quyền đến cấp 10, hệ số quyền pháp được tăng thêm 20 điểm, nghĩa là hiện tại Hách Khải có hệ số quyền pháp là 60 điểm, đã có thể học tập quyền pháp cao cấp hơn một chút rồi. Đương nhiên, nếu không như thế thì hắn không cách nào luyện quyền pháp trung cấp có hệ số gia tăng 30 điểm, nhưng những quyền pháp này lại có giới hạn hệ số quyền pháp tối thiểu là 70 điểm, mới nhìn qua thì đã biết con đường này là gian nan rồi.
Hách Khải thở dài, hắn quay sang tập trung chú ý đến ba hệ số võ công cơ bản còn lại. Trong đó cũng có rất nhiều công pháp tuyệt thế, ví dụ như Độc Cô Cửu Kiếm, Hỏa Diễm Đao Pháp, Đả Cẩu Bổng Pháp… Có điều, hắn sinh ra đã ở cô nhi viện, ở chỗ này làm sao mà đạt được những đao, kiếm, bổng pháp kia? Vì vậy, vừa mới bắt đầu, hắn chỉ có thể lựa chọn chỉ có mấy loại võ công là: La Hán Quyền, Thiên La Địa Võng Chưởng, Ngũ Độc Chưởng, Miên Chưởng, Tiêu Diêu Du Quyền Pháp. Vẻn vẻn chỉ có mấy môn này thôi, còn nữa, trong số này, môn công phu có thể lập tức luyện nội lực kỳ thật chỉ có môn quyền pháp cấp thấp nhất là La Hán Quyền thôi. Lúc Hách Khải xuyên việt tới đây thì hắn mới có chín tuổi, cộng thêm thân phận cô nhi, công pháp hắn có đủ khả năng tu luyện, kỳ thật chỉ có La Hán Quyền thôi. Nếu không vì vậy, chẳng lẽ hắn không muốn luyện môn võ công khác tốt hơn sao? Trong võ công Phật môn cũng không chỉ có La Hán Quyền, còn có Long Trảo Thủ, Đa La Diệp Chỉ, Đại Trí Vô Định Chỉ, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Tu Di Sơn Thần Chưởng. Những môn võ công này, đặc biệt là Tu Di Sơn Thần Chưởng, đều được xếp vào loại tuyệt thế võ công, chỉ thấp hơn Hàng Long Thập Bát Chưởng một chút, tốt như vậy mà hắn không muốn tập luyện sao? Chỉ là do cuộc sống ép buộc thôi.
- Bộp.
Đột nhiên, bả vai Hách Khải bị ai đó dùng sức vỗ một cái. Ý thức hắn chưa hồi tỉnh hẳn nhưng thân thể đã hành động trước một bước, hai chân di chuyển, chính là bộ pháp kèm theo La Hán Quyền. Chân phải bất động, chân trái co lại dậm xuống đất, mượn sức bật khiến thân thể Hách Khải lao về phía kẻ vỗ bải vai. Tiếp theo, nắm đấm hắn vung lên, chuẩn bị đánh ra một quyền. Bất chợt, Hách Khải phát hiện kẻ đứng trước mặt là người hắn chờ đợi nãy giờ.
- Hách Khải, tiểu tử ngươi làm gì mà đứng ở đây ngẩn ra thế? Sao vậy, lại ngộ ra điểm gì hả?
Đứng trước mặt Hách Khải là một nam tử mặc quần áo sặc sỡ, tai mũi đeo khoen, tóc nhuộm đủ màu, mới nhìn ai cũng cho rằng tên thiếu niên này là một tiểu côn đồ. Hách Khải cười vui vẻ, gật đầu đáp:
- Tao đang suy ngẫm việc rèn luyện võ công nên không để ý xung quanh, mày mới đến hả?
Tiểu côn đồ cười lớn, khoác vai Hách Khải, cùng với hắn đi vào con đường bên cạnh tiệm ăn nhanh, vừa đi vừa nói chuyện:
-