Luận Truyện Tru Tiên 2 - những bí ẩn bắt đầu hé mở - mời loạn đàm

tiểu toán bàn

Phàm Nhân
Ngọc
580,45
Tu vi
0,00
Cay nhỉ, giờ mà biết tiếng Trung thì tốt, ít nhất cũng biết bộ này còn tiếp tục không, nếu không thì sao dừng, giờ ngồi đọc bộ Lục tiên mà đầu cứ lan man sang bộ này :0081:
DROP rùi lão ơi.bộ đây không gian hạn hẹp nên lão tiêu k nghĩ ra dc nữa rùi.có viết thì cũng bĩ so sánh với tru tiên 1 thui.k ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông.viết tiếp cũng k thể hay hơn nữa đâu
 

haideptraivn

Phàm Nhân
Ngọc
2,47
Tu vi
0,00
Mình thì không nghĩ vậy đâu, thường thì tác giả nào cũng có 1 cái sườn sẵn rồi, sau đó viết chỉ dựa vào đó phân tích ra. Ông Tiêu này trước khẳng định sẽ giải quyết mọi vấn đề vướng mắc tru tiên 1 thì mình nghĩ ổng đã định sẵn đâu ra đấy rồi, có thể delay 1 thời gian hòng chiếm lại 1 cảm tình của fan chăng??
Thôi thì dù sao cũng là suy nghĩ, hi vọng vậy thôi chứ khả năng drop cao vc :( Nhưng mà thực sự không cam lòng a.:4cool_confuse:
 

kaokuong

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
DROP rùi lão ơi.bộ đây không gian hạn hẹp nên lão tiêu k nghĩ ra dc nữa rùi.có viết thì cũng bĩ so sánh với tru tiên 1 thui.k ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông.viết tiếp cũng k thể hay hơn nữa đâu
chết thật ! nhà mình 3 đời tắm trên 1 dòng sông .
 

trimind

Phàm Nhân
Ngọc
47,50
Tu vi
0,00
Chương 125: U cốc (1)

“Đã đến lúc rồi”, Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra rồi nghiêng người, đặt chân lên pháp bảo Phệ Hồn, chuẩn bị bay đi.

Tiểu Đỉnh không nhịn được, hét lên: “Cha đi cẩn thận, nhớ mang…Ái dà…cái con chó này, sủa cái gì mà sủa…ồn chết đi được…Cha nhớ…Ngươi có im đi không…Dám át cả tiếng của tiểu gia ta…”. Tiếng nói không dứt của tiểu Đỉnh và tiếng sủa liên tràng của Đại Hoàng hòa vào nhau. Ba Nhạc đứng một bên, hết sức bối rối, hết nhìn qua bên trái xem cảnh bực tức của tiểu Đỉnh, lại nhìn sang bên phải xem Đại Hoàng sủa vang. Cậu muốn ngăn cản nhưng xem ra không thể rồi.

Trương Tiểu Phàm ngoảnh mặt nhìn thê tử của mình lần cuối, mỉm cười, rồi gật đầu tỏ ý không nên quá lo lắng. Rồi lại nhìn đến Tiểu Đỉnh, ánh mắt tràn ngập tình thương, khe khẽ lắc đầu “vẫn là một đứa trẻ thôi”.

Hắn đi lần này, mục đích là giúp Tiểu Bạch một việc . Nàng đã vì hắn mà hao tâm rất nhiên, lần nay giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng tại sao nàng lại không trực tiếp thực hiên, mà phải nhờ cậy hắn? Vài ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí. Hồ tộc ngày một suy yếu, huyết thống ngày một hỗn tạp. Theo như lời tiểu Bạch thì tương lai đã rất đen tối…

Bên dưới, cảnh vật dưới chân vun vút trôi đi, núi sông liền một mạch. Bầu trời Lương châu bỗng trở nên ảm đạm vô thường, gió rít lên từng cơn, mưa lất phất rơi. Cảnh người ly biệt thật ảm đảm não nề…

Sau tiếng gió rít gào, hình bóng ai đã luôn khác ghi trong lòng, mãi không thể quên?

Tiếng chuông đâu đó ngân vang, đing đang, đing đang từng hồi. Âm thanh xa xôi. Có lẽ đó là tiếng chuông chiều báo canh đã hết một ngày.

Ai đó còn nhớ hay đã quên… Một kiếm hủy thiên…Một kiếm sinh tử…Tiếng chuông vang lên…Lời chú ngâm dài… Máu và nước mắt…Đau khổ và tuyệt vọng… Bích Dao, ta xin lỗi…

Hình bóng đó cứ xa dần, xa mãi. Đêm tối đang dần kéo đến…

Lục Tuyết Kỳ bất chợt thở dài.

“Chàng đã đi rồi. Chàng có thể trở về an toàn không? Lần này thực sự rất hung hiểm”. Hình ảnh hỗn chiến của Hắc Thủy Huyền Xà cùng Hoàng Điểu lại ùa về, nếu lúc ấy chàng không nề nguy hiểm, sẵng sàng hy sinh bản thân thì có lẽ…mọi chuyện đã khác. Khuôn mặt người con gái băng sương bất ngờ để lộ ra vẻ suy t.ư, buồn bã không nói nên lời. Nàng dần chìm vào trầm t.ư.



Trong bóng tối bao trùm, một tia lửa như có như không chợt bùng lên, báo hiệu cho một sự khởi đầu mới…

“Hắn ta rốt cuộc cũng vào rồi”, một giọng nói âm u cât lên từ đâu đó trong cánh rừng Lương Châu.

“Xin phó tông chủ ra hiệu lệnh”, giọng một nữ nhân băng lãnh cất lên. Những âm thoạt sột soạt đồng loạt vang lên, báo hiệu không ít người đang tập trung tại đây, và tất cả rất có thể đều là cao thủ.

“Tới lúc rồi, ta cũng vào thôi, mọi chuyện cứ y như kế hoạch mà tiến hành.” Giọng một nam nhân trạc chừng 30 vang lên. Trong đêm tối, không ai nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của nam nhân đó.Chỉ có ánh mắt hắn sáng rực, đầy mưu trí, như xuyên thủng màn đểm mà ra. Chỉ có thể kết luận một điều, tu vi của người này cực cao, giơ tay nhấc chân có thể khuấy động một phương…

Tại một nơi khác, một người nhìn ba phần giống quỷ, giọng nói khàn đặc tự thuật với bản thân: “Lần này, ta nhất định phải đoạt được vật ấy. Thần cản giết thần, phật cản sát phật!!!” “Quỷ vương, vì ngươi mà ta phải chịu đau đớn kinh khủng đến nhường này, nhưng cũng nhờ ngươi mà công lực của ta đã tinh tiến…Khặc khặc khặc! Tu la huyết quả thật thần diệu…”. “Đạo Huyền Lão tặc, lần sau gặp lại ta nhất định đánh bại người, giết chết ngươi, trả lại công lý cho sư huynh ta”.



Tiêu Dật Tài chắp tay sau lung, lẳng lặng nhìn sắc trời. Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân im lặng đứng hai bên …

….

Ở nơi khác, Kim Bình Nhi thở nhẹ ra rồi phi thân tiến vào.



Hai nhân vật thuộc Long Thần Điện không bỏ phí thời gian, cũng tranh thủ tiến vào. Thấp thoáng đâu đó là dàn cao thủ của Bồng Lai Tiên Tông …

Trong đêm tối, rất nhiều cao thủ thần bí cũng đang lần lượt tiến vào, sức hấp dẫn của bảo tàng ngàn năm có một quả thực quả lớn!



Tiểu Đỉnh bên cạnh, nét bực tức lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, giờ lại mải mê đùa giỡn với tiểu Hoàng cùng tiểu Hôi. Tiếng cười nói vui tai của con nít cùng tiếng chí chí và gâu gâu vang lên không ngừng. Ba Nhạc nhất thời ngẩn ra không biết nói gì cho phải.

“Ngươi thật không có lo a?”

“Đương nhiên là không.”

“Dưới kia giờ rất hỗn loạn, chẳng lẽ một chút lo lắng cũng không có?”

“Dĩ nhiên rồi, cha ta rất lợi hại!” “ Thực ra là lợi hại nhất”. “Cha ta là thiên hạ vô địch, cái thể vô song, ha ha ha” Tiểu Đỉnh cười hết sức vui vẻ.

“Này ta hỏi thực, ngươi đã từng thấy phụ thân ngươi ra tay đánh ai chưa?”

“Ta… tất nhiên là thấy…ách, chỉ là…không thấy tận mắt mà thôi” Càng nói càng đuối lý, Tiểu Đỉnh không biết làm gì cho phải. Nó nhìn quanh thì bỗng nảy ra một ý.

“Mẫu thân ta rất là lợi hại. Người chính là đại trưởng lão của Thanh Vân Môn. Ngươi thấy có lợi hại hay không?” Tiểu Đỉnh khuôn mặt mũm mỉm nhìn Ba Nhạc cười cười.

Ba Nhạc gật gật đầu : “đương nhiên là lợi hại rồi, nhưng mà ta chỉ không hiểu là…”

“Khoan đã, khoan đã” tiểu Đỉnh chen ngang. “Mẫu thân ta lợi hại, nhưng ta cảm thấy cha ta còn lợi hại hơn. Vậy nên cha ta là lợi hại nhất, ngươi hiểu chưa?” Nói xong, tiểu Đỉnh nhìn Ba Nhạc với khuôn mặt “ngươi đương nhiên là không hiểu, chỉ có ta mới có thể hiểu thôi!” Đại Hoàng nằm bên cạnh, dường như cũng hết sức đồng tình sủa lên mấy tiếng. Riêng tiểu Hôi còn tỏ vẻ khinh thường hơn, nó nhặt vài quả dại cho vào mồm, nhai nhai nuốt nuốt, rồi quẳng hạt đi ý nói “Ngươi thực còn không thông minh bằng cái hạt này!!!”

Ba Nhạc hết lắc lại gật, trong nhất thời tạo nên một khung cảnh hết sức buồn cười. Khỉ thì vừa ăn vừa khinh thường, con chó to lớn thì sủa uông uông tỏ vẻ đồng tình, còn tiểu hài tử tóc trái đào thì lém lỉnh cười hi hi.



“Về thôi” Tiếng của Lục Tuyết Kỳ cất lên cắt ngang câu chuyện. Tiểu Đỉnh đương nhiên không cam chịu, nó cố nài nỉ.

“Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà mẹ”.

“Không được, giờ cha con đã đi rồi, nếu không nghe lời mẹ thì…” Tiểu Đỉnh nhìn khuôn mặt đanh lại của mẹ thì vôi rụt cổ. Nó còn cố nháy mặt với Bạ Nhạc rồi mới đi theo.

Ba Nhạc bỗng cảm thấy đầy căng thẳng, nghiệp chướng hung hiểm nhất trong đời vừa trôi qua. Giờ đây, người đứng trước mặt nó chính là đỉnh đỉnh đại danh trưởng lão Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân môn. Nếu có thể bái thành môn hạ chính là phúc phận lớn nhất trong cuộc đời. Ba Nhạc vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nó lý nhí nói “Xin hãy nhận tiểu nhi làm đệ tử, tiểu nhi thật sự rất cảm kích”.

“Thôi được rồi, đứng lên đi. Ta không có thói quen nhận đệ tử, nhưng ta có thể giúp ngươi”. Khuôn mặt Ba Nhạc hết sức đâu khổ sau khi nghe hết hai câu đầu, nhưng đến câu cuối thì đã tươi tỉnh hẳn ra.

“Tiểu nhi hết sức cảm kích, đội ơn sư nương đã quan tâm!”.

“Khi nào phu quân về, ta sẽ nói giúp ngươi một tiếng, còn được hay không thì tùy duyên vậy.” Giờ ngươi đã không còn chỗ nào để đi, thôi thì hãy theo ta và Tiểu Đỉnh. Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi…


Chương 126 : U Cốc (hạ)
Bàn Cổ Đại Điện vốn là thần địa bảo tọa giữa thiên nhiên, tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử ngàn vạn năm. Tại mỗi thời kỳ nhất định lại xuất hiện, phàm người có duyên số mới có cơ hội phát hiện. Cơ duyên xảo hợp không công tự nhiên thành. Tuy nhiên, lần này mọi sự bất đồng, số lượng “người có cơ duyên” thật sự quá đông, trên dưới không kém tám ngàn người.

Đối mặt với Vương Tông Cảnh là hai cánh cổng đá đã mở ra phần nào. Cánh cổng có thể phân ra làm ba phần chính. Phần trên là họa tiết vân vụ như những đám mây trắng giữa nền trời xanh. Phần giữa là một nhân ảnh bình tĩnh đứng giữa đất trời, hai tay chắp sau lưng thưởng thức vạn vật. Phần dưới nét khắc mờ ảo, có lẽ đã bị phai mờ dần theo thời gian.

Vương Tông Cảnh lặng lẽ ngắm nhìn họa tiết trên cánh cổng đá. Những chi tiết trên đó mặc dù được khắc hoa công phu, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt. Hắn nhìn hồi lâu cũng không thấy gì hơn. Khẽ mím môi, hắn nghĩ:
“Ấn tượng ban đầu về Bàn Cổ Đại Điện quả thực khác rất xa. Thực sự nghĩ không thông. Nhưng không thể đánh giá mọi việc qua vẻ bề ngoài được. Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, ta không nên phụ sự kỳ vọng của Người được”.

Bóng dáng Vương Tông Cảnh từ từ biến mất trong Bàn Cổ Đại Điện. Tiếng gió, cánh rừng xào xạc thổi quanh…


Những hàng cây lúc im lặng, lúc lại đung đưa rầm rì trong gió. Giấu vết của người tụ họp đông đảo trước đây giờ đã tan biến. Sau tất cả, cảnh vật lại trở về vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nó.

Trương Tiểu Phàm bước ra từ sâm lâm, ánh mắt nhìn theo hướng mà Tông Cảnh đã đi, gật nhẹ đầu: “Thằng bé đó…đã lớn cả rồi…không biết được phái đến đây với mục đích gì? Tiêu Dật Tài ngươi lại tính toán nữa rồi. Thật là…” Trương Tiểu Phàm lặng lẽ thở dài.


“Không biết cánh cổng đá có gì đặc biệt mà khiến cho nó phải chú ý lâu như vậy.”

Trương Tiểu Phàm bắt đầu chuyển ánh mắt lên hai cánh cổng đá, bình tĩnh đánh giá chúng. Ngắm nhìn hồi lâu vẫn chỉ là những nét khắc họa đó, tĩnh lặng không thay đổi.

“Đây vốn chỉ là hai cánh cổng bên ngoài đại điện, cũng đến lúc phải vào rồi!”

Nghĩ đoạn Trương Tiểu Phàm sải bước tiến vào Đại Điện. Bước chân đều đặn từng bước một, khoảng cách giữa Tiểu Phàm và cánh cổng ngày một gần lại. Xa xa, những chiếc lá rụng, khúc cây khô, đám cỏ mục nằm phơi mình bình yên trên mặt đất.

Như có như không tường luồng không khí di động, đám cỏ cây bất chợt bị khuấy động, từ từ dâng lên giữa không trung. Sức ép vô hình như từ đó mà sinh ra!

Càng tiến sâu áp lực phản chấn càng mạnh!

Trương Tiêu Phàm nhất thời kinh ngạc, bước chân tạm thời chậm lại trong chốc lát. Ở đây vốn dĩ không nên có ai có tu vi cao như vậy.

Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra một hơi, hơi nghiêng đầu phía sau rồi nói:
“Các vị đã đến, nếu không ngại, cũng nên ra đây đàm đạo một chút.” Ngữ khí nói ra hết sinh bình phàm, nhưng tu vi ẩn chứa bên trong như thái sơn áp đỉnh, đối phương không thể không vâng lời!


“Kít kít…chịt chịt… Bị phát hiện rồi, tức chết, tức chết ta…”, giọng nói thé thé hết sức khó nghe, nửa như tiếng dơi, nửa như tiếng chuột của ai đó vang lên.

“Hừ hừ…Bức Diện Thử, người câm miệng lại cho ta. Đừng làm mất mặt chúng ta trước mặt tân tông chủ…”, giọng nói đầy nóng nảy của một người khác cắt ngang lời.

“Kít kít…chịt chịt… Phó tông chủ còn chưa cất lời, con chó nuôi Yên Khinh Cuồng người lại tức giận cái gì…Phó tông chủ người phải làm chủ cho bổn đại gia này đấy”. Nói đoạn đôi mắt ti hi như chuột của hắn nhìn về phía nam nhân trạc chừng ba mươi đứng giữa đoàn người.
“Ngươi, ngươi…”người kia nộ hỏa dâng lên chưa kịp phản bác thì giọng nam nhân kia nhẹ nhàng cắt lời “Được rồi. Im lặng nào.”


Nhóm người lần lượt xuất hiện, trên dưới khoảng chừng hai mươi người. Nam nhân đứng giữa, hai mắt tinh túy thâm sâu, càng nhìn càng có vài phần khí chất giống Vạn Nhân Vãng năm xưa! Dưa vào vị thế và sự kính trọng của những người xung quanh, đây có lẽ là Phó Tông Chủ mà Bức Diện Thử nói tới.

Bức Diện Thử giọng nói luôn cực kỳ khó nghe, lúc lên cao the thé như tiếng chuột, lúc xuống thấp lại oành oành như tiếng dơi. Nếu so với tiếng xoong chảo va đập vào nhau còn khó nghe hơn vài phần! Có điều nếu “nghe tiếng mà bắt hình dong” thì lại là đánh giá thấp hắn!

Ít ra tiếng của hắn nghe ra vẫn còn là ngôn ngữ của nhân loại, bộ dáng của hắn lại không được như vậy. Để miêu tả ngắn gọn thì có thể dùng vài từ như sau: mặt chuột, cổ ngỗng, thân dơi. Thiếu đôi cánh nữa là hắn có thể bay rồi!

Nói tóm lại, tức là cơ thể hắn hết sức mất cân đối, nhưng bù lại hắn có sự tự tin vô hạn, rằng mình chính là một mỹ nam. Rằng mọi người vẫn chưa thấy hết, khi hiểu được “vẻ đẹp” thì thiên hạ mỹ nữ tất cả sẽ đổ rạp dưới chân mình.

Có lẽ ngay cả Dã Cẩu cũng có thể làm mỹ nam thần nếu đem ra so với Bức Diện Thử!

Đối lập với Bức Diện Thử chính là Yến Khinh Cuồng, thiếu niên trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Mặt vuông đầy uy vũ, cặp lông mày rậm rạp, diện mạo bức thế, nóng nảy vô cùng. Thông qua sự tình có thể thấy mối quan hệ giữa hai người là vô cùng không tốt.
...

Nam nhân trạc ba mươi tuổi lặng lẽ nhìn Trương Tiểu Phàm, suy nghĩ cẩn thận trong giây lát, vòng tay nói: “Môn hạ Quỷ Vương Tông xin được diện kiến Phó Tông Chủ”.

Trương Tiểu Phàm chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Ta đã không còn là Quỷ Lệ, Quỷ Vương Tông cũng không còn tồn tại.”

“Nói vậy, ngươi là Yến Hồi. Còn những người kia là môn hạ của ngươi?”

“Không, là môn hạ của Quỷ Vương Tông.” Yến Hồi điềm tĩnh trả lời, “Trận chiến năm đó trên đỉnh Thông Thiên Phong, Quỷ Vương Tông ta thất bại thảm liệt. Ngay cả Phục Long Đỉnh và Tứ Linh Huyết Trận uy mãnh đến thế, vẫn không phải là đối thủ. Quỷ Vương người hùng tai đại lược rốt cục lại ôm hận mà vẫn lạc”(1).

Nỗi xúc động và sự tiếc thương như thoảng qua nét mặt của Yến Hồi, đến rồi đi rất nhanh.

Yến Hồi nói tiếp: “Chỉ là lúc đó Phó Tông Chủ người…”, hắn tạm dừng trong giây lát để lựa lời nói tiếp: ”…không biết đang làm gì?”

Ta làm gì ư? Ta đã làm gì ư? Một kiếm đó đã thay đổi tất cả. Vạn sinh linh tránh được một trận huyết tinh. Một cỗ xúc động dâng trào trong tim Trương Tiểu Phàm. Hình anh người con gái bạch y, thân mình nhuốm đầy máu, chật vật đấu tranh sinh tử, như một chiếc thuyền nhỏ giữa giông tố…Trong phút chốc, ta đã đặt đổ ước cả tính mạng mình…

Trương Tiểu Phàm thở dài rồi lắc đầu nhè nhẹ, nhưng vẫn không hề quay lại, cùng một câu trả lời mông lung: “Ta làm, điều mà ta cần làm. Chỉ là Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu!” (2)

Yến Hồi giật mình trong phút chốc rồi nói: “Ý của người, ta đã lĩnh. Hy vọng lần tới gặp mặt, sẽ khác.”


Trương Tiểu Phàm cũng không nói gì nữa, lặng lẽ tiến sâu vào Bàn Cổ Đại Điện. Sức ép to lớn lúc trước biến mất không dấu vết. Không gian trở về nét bình thường như trước.

Yến Hồi cau mày suy nghĩ, rồi phất tay ra hiệu: “Vào thôi”. Nhóm người Quỷ Vương Tông lặng lẽ theo sau. Bức Diện Thử, như thói quen, “Kít kít…Chịt Chịt…” vài tiếng tỏ rõ sự bất mãn rồi mới đi. Yến Khinh Cuồng ngoạc mồm thốt ra dăm ba tiếng: “Đáng hận, thật là kiêu ngạo mà,…chỉ là một cái Cựu Phó Tông Chủ mà thôi!”

“Thôi đủ rồi”, hành động của Bức Diện Thử và Yến Khinh Cuồng tất nhiên làm Yến Hồi không hài lòng. Nhưng bây giờ không phải lúc phân tâm. Kế hoạch của hắn không những phải tiến hành nhanh chóng, mà còn phải thật chu đáo, không được để lộ ra sơ sót nào…

Sau khi bóng dáng đoàn người khuất dấu, hai cánh cổng như rung lên lần nữa. Khung cảnh, bầu trời, thiên địa, những chi tiết được khắc họa như sống lại. Nhân ảnh bỗng chốc cử động rồi tự than thở: “Lúc nên đến thì không đến, lúc nguy hiểm thì lại ùn ùn kéo nhau vào! Nếu có muốn chết thì cũng không cần phải gấp như vậy!”

Nói đoạn nhân ảnh đó lại vươn vai, duỗi chân, như là lâu lắm rồi chưa được hoạt động vậy.

“Kể ra kẻ ấy cũng tính là có duyên, nếu vượt qua được trải nghiệm trong ấy thì sẽ được truyền thừa. Có điều tu vi hắn cao như thế, ta muốn thu nhận hắn cũng không thể. Hắn mỗi nhìn ta một cái, mà lạnh hết cả sống lưng, tí nữa thì... Chỉ là không ngờ trong lớp hậu bối có kẻ am tường Thiên Thư đến mức như vậy…”

Nhân ảnh tiếp tục lẩm bẩm vài câu gì nghe không rõ. Cuối cùng, cánh cổng trở về với sự tĩnh lặng thường nhật.

(1) Vẫn thế/ lạc = chết , một cách nói tôn trọng người đã khuất
(2) Câu nói này thể hiện triết lý sâu xa của Trương Tiểu Phàm đó, không đơn giản chỉ là nói ra đầu…phải ra tay với Quỷ Vương là điều mà Tiểu Phàm không bao giờ muốn làm. Nên nhớ Quỷ Vương như vừa là cha vừa là thầy đối với Tiểu Phàm vậy. Các đạo hữu nếu muốn thì có thể phân tích sâu hơn grin emoticon Mình quả thật là đã có tính toán trong rất nhiều chi tiết trong tác phẩm này. grin emoticon

Chương 127: Gặp mặt
Dãy núi Thanh Vân trải dài trăm dặm, gió hòa với mây, nhấp nhô lên xuống trùng trùng điệp điệp. Nhìn từ xa tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đỉnh, cấu trúc hùng vĩ đa dạng, mây tỏa sương phủ bao quanh, hợp với bảy đỉnh núi sừng sững, lấy đỉnh Thông Thiên Phong làm trọng, như những nét chấm phá trong bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ.

Ba Nhạc mở to mắt, không kiềm được nỗi phấn khích, hét lên: “Tuyệt quá”. Đây là lần đầu một đứa trẻ như nó được thấy cảnh của Thanh Vân sơn, cảm giác hết từ phấn khích chuyển sang háo hức rồi lại chờ mong. Nỗi ủ dột và lo lắng trên khuôn mặt đã biến mất từ lâu, nét mặt nó tràn đầy niềm vui và sự mong chờ.

“Thanh Vân sơn thật là đẹp! Ước gì con có thể như bá bá bay lượn khắp nơi!” Lúc này, Ba Nhạc đang phi hành trên không, hai tay ôm chặt lấy người điều khiển pháp bảo phía trước. Nó đứng trên pháp bảo hợp thành từ ba con xúc xắc, làm từ gỗ cứng, có sáu mặt hình vuông, thân toàn màu trắng. Người điều khiển chính là Đỗ Tất Thư.

Đúng ra lúc đầu chỉ mình Lục Tuyết Kỳ đi tiễn Trương Tiểu Phàm, đồng thời đưa Tiểu Đỉnh về lại Thanh Vân Môn. Nay lại thêm một Ba Nhạc, nên tất nhiên là không thể “hành không”(1), đành đi bộ mà về. May mắn thay trên đường đi, vừa vặn gặp lúc Đỗ Tất Thư ra ngoài hành sự, nên đưa luôn Ba Nhạc về Đại Trúc Phong.

“Cái này đâu tính là gì!” Đỗ Tất Thư hóm hỉnh nhìn Ba Nhạc, vung vẩy đôi tay trên không, nói: ”Lát nữa ta sẽ thi triển môn pháp thần thông, bảo đảm ngươi sáng mắt ngay!” Hình ảnh Ba Nhạc trong mắt hắn, như phảng phất hình ảnh thuở nhỏ của tiểu sư đệ mà hắn yêu quý nhất, cũng đôi mắt trong sáng, khuôn mặt ngây thơ đó. Có điều Ba Nhạc tinh anh, dễ gần hơn, không ngây ngô, ít nói như tiểu sư đệ năm nào.

“ A A, đa tạ bá bá” Ba Nhạc phấn khích thốt lên. Từ phía sau, Đỗ Tất Thư cảm nhận được thân hình cậu bé run lên vì phấn khích.

Cảnh vật cứ thế lướt qua, từng cánh rừng, con sông, ngọn núi, trì trấn hiện ra rồi trôi đi…


Chạng vạng tối, Ba Nhạc cuối cùng cũng đặt chân tới Thanh Vân Môn đại danh đỉnh đỉnh. Thông qua những câu chuyện truyền miệng trong dân gian, Ba Nhạc mặc dù là ấu niên vô tri, nó vẫn biết nhiều chuyện về Thanh Vân Môn.

Đại khái như chuyện vạn yêu thú hung tàn, bộ hạ Thú Thần uy mãnh vô địch, xâm lăng từ Nam Cương, làm cỏ một vùng, bách tính điêu linh, rốt cục lại bại trước Tru Tiên Kiếm. Lại còn chuyện Ma Giáo giảo hoạt, năm lần bảy lượt trỗi dậy, gây chiến khắp nơi, máu chảy thành sông, nhưng tà bất thắng chính, Thanh Vân Môn đã ra tay đánh dẹp. Đến nay, Cửu Châu yên bình, vạn vật hưng thịnh, uy danh Tru Tiên Kiếm đã vang lừng khắp nơi.

Đi dọc theo con đường từ chân núi, vượt qua những khu kiến trúc cổ xưa, lại xuyên qua những rừng trúc bạt ngàn, mất gần hai canh giờ, cuối cùng Ba Nhạc cũng đặt chân lên Đại Trúc Phong, dĩ nhiên là với sự hướng dẫn tận tình của Đỗ Tất Thư.

Quãng thời gian này vừa đủ để hai người trở nên thân quen. Đỗ Tất Thư vừa đi, vừa cười nói khoa trương không ngừng. Ba Nhạc khuôn mặt hớn hở, hai tay cứ liên tục vỗ nhẹ vào nhau, biểu hiện hết sức đồng tình với câu chuyện đang kể.

“Thất Mạch Hội Võ năm ấy, ta cùng pháp bảo xúc xắc tung hoành, thắng liền ba trận, tiến một mạch vào tận tứ kết.” Đỗ Tất Thư chép chép miệng, rồi cười hì hì:”Ta vốn dĩ không có nhiều đối thủ a.” Có điều nói ra quá trái lương tâm, hắn ngẩn người trong giây lát rồi đính chính:”Dĩ nhiên là không tính bốn tên đứng đầu…Ách cũng không tính Đại Sư Huynh…À còn Lâm Kinh Vũ sư đệ nữa…Thôi, thôi, thôi, không tính nữa…”

Ba Nhạc ngưỡng mộ thốt lên: “Bá bá rất giỏi a!”

“Hầy, chỉ tiếc là lúc cuối lại sơ sẩy, thật không cam lòng, haiz.” Đỗ Tất Thư bộ dạng hoạt kê giả bộ như đang thở dài.

“Bá bá thực không may mà.” Ba Nhạc nhất thời ỉu xìu, giọng càng lúc càng nhỏ đi. Trong mắt nó, đạo hạnh của Đỗ Tất Thư cao không thể với tới, vậy mà còn có thể bại. Nó, với t.ư chất không có gì nổi bật, làm sao có thể đạt được thành tựu gì. Xem ra cả đời cũng đừng mong báo cừu rửa hận.

Ba Nhạc, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng hiểu biết rất rõ ràng. Cái chết thê thảm của phụ mẫu, mạng trăm người của Ba Gia, sau một đêm đã chấm hết. Nếu nó cứ vô năng như vậy, thật là có lỗi với người đã khuất, thật là có lỗi với Ba Gia!

Lúc đó, cái nhìn điềm tĩnh của phụ thân như xoáy vào tâm can nó: “Con và mẹ đi trước đi, cha sẽ theo ngay”. Nói đoạn, cha quay lưng, chuẩn bị cầm chân kẻ địch. Nó ngờ nghệch tin lời, còn hét lên: “Cha ơi, cha nhanh lên nhé!” Mẹ không nói gì hết, lại lấy chiếc khăn loan chấm nước mắt, vỗ nhẹ vào người nó, ra hiệu phải đi.

Bỗng chốc, bờ vai cha như rung lên nhè nhẹ, như kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Đến cuối cùng, cha vẫn không quay đầu thêm lần nữa. Đó là cái nhìn cuối cùng mà nó nhận được từ người… Có lẽ nước mắt đó đã rơi…

Tiếng chém giết vang tới ngày một gần, hai mẹ con cố gắng trốn chạy trong tuyệt vọng. Từ xa tiếng ai đó bị binh khí đánh trúng, la lên trong đau đớn, cha sao người vẫn chưa tới. Nó rốt cục chậm bước chân, ráng ngước nhìn về phía sau. Vẫn không thấy bóng hình của cha…

”Nhanh lên con, không kịp nữa rồi” giọng nói thổn thức đầy lo lắng của mẹ vang lên, và người đã nắm lấy tay, kéo nó đi về phía trước, trong đêm đen Lương Sơn. Gió lạnh như cắt thổi từng cơn…

Rốt cục, người mẹ hiền từ, hằng ngày luôn chăm sóc cho nó từng miếng ăn, giấc ngủ, đến phút cuối cũng không thoát khỏi số phận…Khi người ra đi đã tạo một cơ hội sống cho nó…Nhưng lúc này nó không thể hiểu hết được sự vĩ đại và tình cảm thiêng liêng của cha mẹ.

Những ký ức đau khổ và dằn vặt đó cuộn trào trong đầu Ba Nhạc. Hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống mặt đất, mắt đỏ hoe. Miệng nó mím lại, cố nén tiếng nấc của mình. Tại sao, tại sao và tại sao…Hàng ngàn vạn câu hỏi văng vẳng trong đầu nó. …“Tại sao người lại nói dối con…sống tốt hơn ư…con làm sao có thể?...”

Đỗ Tất Thư trợn mắt nhìn Ba Nhạc, càng nghĩ càng không thông. Hắn lên tiếng dỗ dành: “Tiểu hài tử ngoan nào, đừng khóc nữa, ta không có ý nói quá đâu(2). Là ta hồ đồ, hồ đồ”. Đương nhiên những lời nói đó không có tác dụng gì với Ba Nhạc. Lòng Đỗ Tất Thư hết sức buồn phiền. Nếu ở đây có tiểu sư đệ thì hay biết mấy, đệ ấy am hiểu mấy chuyện như thế này hơn ta.

Tiếng bước chân đều đặn như cắt ngang bầu không khí. Đỗ Tất Thư ngạc nhiên quay lại, thấy Lâm Kinh Vũ, hắn nói: “Lâm sư đệ, đệ tới đây có chuyện gì ư?”

Người tới một thân danh y, phong trần tuấn lãng, là kiệt xuất nhân tài của Thanh Vân Môn. Một thân đạo hạnh thâm bất khả trác, đích danh cao thủ.
“Ta có việc cần cầu kiến Lục sư tỷ.”

Nói đoạn, Lâm Kinh Vũ chuyển tầm nhìn lên tiểu hài tử đang khóc nức nở trước mặt. Nhất thời một cảm giác tương thông vi diệu hình thành, bầu không khí lặng đọng lại, ký ức nguội lạnh bao năm qua như đang trỗi dậy, Thảm án Thảo Miếu Thôn, thảm án Ba Gia Lương Châu!

Lời nói của Đỗ Tất Thư vang lên, chen ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Lục sư tỷ ư? Tỷ ấy hiện đang ở bên Tiểu Trúc Phong, cùng Văn Mẫn sư tỷ”. Nói đoạn, hắn ngước nhìn Lâm Kinh Vũ:”Ta có thể chuyển lời lại cho Lục tỷ”.

Lâm Kinh Vũ gật đầu, rồi trả lời:”Đa tạ. Phiền huynh rồi.” Hắn trầm ngâm trong giấy lát, rồi nói tiếp:” Đây là ý của chương môn nhân người”.

Đỗ Tất Thư ngạc nhiên “a” lên một tiếng rất to, cập lông mày như nhíu chặt lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Lâm Kinh Vũ quay sang Ba Nhạc, giọng nói vững vàng như thành đồng: “Tiểu hài tử, mạnh mẽ lên!” Đoạn, hắn đưa tả thủ ra, ngửa lòng bàn tay lên, nâng lên xuống vài lược, ra hiệu hãy mạnh mẽ đứng lên.

Ba Nhạc cảm nhận được nỗi quan tâm, nghẹn ngào cúi đầu: “Vâng ạ”, đoạn gắng gượng đứng dậy, nước mắt nó chỉ trực trào ra, đáng thương vô cùng.

Đỗ Tất Thư thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng trút được cái gánh nặng này mà. Hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi cười hì hì: “Tiểu hài tử này họ Ba tên Nhạc, hoàn cảnh rất đáng thương. Nó được Lục sư tỷ và Trương sư đệ nhận về, vẫn chưa bái sư, ngươi xem xem…” Nói tới đây, hắn nghé mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, ý tứ trong câu nói là rất rõ ràng.

Vẫn giọng nói vững vàng như thành đồng, Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “Được.” Nói xong, hắn vòng hai tay, hướng phía Đỗ Tất Thư thi lễ: “Cáo từ.” Đồng dạng, Đỗ Tất Thư cũng đáp lễ.

“Hãy đi theo ta, ta dẫn con đến một nơi.”, Lâm Kinh Vũ bình tĩnh đi trước, Ba Nhạc cúi đầu theo sau.

Bóng hình khắc khổ của đứa trẻ, nương theo ánh trăng, nhập nhòa trên nền đất Đại Trúc Phong. Vài chục năm trước cũng có một đứa bé chịu đau khổ, cả thôn bị giết, thê thảm vô cùng. Lúc này đây, sao thật giống nhau…

Tại một nơi nào đó dưới chân núi Thanh Vân Môn, ba hình ảnh mờ nhạt dưới ánh trăng, một khỉ, một chó và một đứa trẻ mặt mày mũm mĩm. Đứa trẻ, tuy còn nhỏ, nhưng điệu bộ hết sức lém lỉnh:”Hi hi, tí nữa là không trốn được rồi”. Nói đoạn, nó đưa tay vuốt vuốt bộ lông rậm của con chó, ra dáng hết sức quan tâm, rồi lại làm mặt quỷ với con khỉ! Chú chó lông vàng, to lớn đẫy đà, đích thị là Đại Hoàng. Con khỉ cũng tinh ranh không kém, là Tam Nhãn Linh Hầu Tiểu Hôi. Đứa bé đó, vốn dĩ phải trở về Đại Trúc Phong, lợi dụng lúc mẫu thân không để ý, lại trốn đi chơi.

Một người hai vật đang hỉ hả đùa vui, bỗng nhiên con khỉ nhảy dựng lên, miệng kêu chí chí không ngừng. Trong bóng tối, một đại hán thân hình vạm vỡ, hai tay cuồn cuộn như gấu, lại khoác trên mình một chiếc cà sa với ô vuông đỏ vàng xen kẽ. Khí tức trên người thoang thoảng mùi máu, thâm trầm ác sát.

Đại hán đưa mắt nhìn, bất chợt thấy Tiểu Hôi, rồi lại nhìn đến đứa trẻ. Trong mắt hắn, như hiện một tia kinh ngạc. Hắn không nói không rằng, phi thân đi, biến mất vào đêm đen.

Tiểu Đỉnh thở dài, đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của nó ra vuốt ngực liên hồi: “Sợ chết ta a. Tưởng mẫu thân phát hiện ra mất”. Nói đoạn, nó lại đưa tay xoa xoa mông.


Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, các cuộc tranh đấu khốc liệt bắt đầu diễn ra

(1) Hành không: du hành trên không bằng pháp bảo
(2) Nói quá: nổ, nói những điều vượt quá khả năng

Chương 128: Hợp Hoan Linh
Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, bóng tối bao phủ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào, tương phản rõ rệt với khung cảnh bên ngoài.

Vương Tông Cảnh, từ kinh nghiệm trước đây, rút trong người ra một đống bùi nhùi, cộng thêm một que củi nhỏ, quấn chúng lại với nhau, tạo thành một ngọn đuốc. Xong, hắn lại rút ra một hòn đá lửa, ma sát chúng với nhau, hành động hết sức thành thục.

Sau ít phút, ngọn lửa cháy lên, Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi nóng từ lòng bàn tay đang cầm ngọn đuốc truyền lại. Có điều nói nghe thật khó tin: “vẫn không có chút ánh sáng nào”, không có gì thay đổi cả, bóng đêm hoàn toàn ngự trị nơi đây.

Vương Tông Cảnh có chút không tin, hắn thử đưa bàn tay còn lại đến gần. Nhưng hắn vội rút bàn tay đó ra, nếu để lâu thêm chút nữa, thì hắn sẽ bị bỏng luôn rồi!

Thường những người tu đạo có sự chịu đựng rất cao với môi trường bên ngoài, có người chịu được âm phong băng giá, có người lại chịu được nhiệt lượng trăm độ, có kẻ lại vạn độc bách xâm, vân vân.

Vương Tông Cảnh từ khi ngâm mình trong độc huyết của Kim Hoa Cổ Mãng, đạt được nhiều lợi ích như khả năng kháng độc cực cao, và chịu được âm hàn. Tuy nhiên, cái giá phải trả là khả năng chịu nhiệt kém hẳn đi!

Ngọn đuốc vẫn đang cháy, chỉ là ánh sáng từ ngọn đuốc không thể phát ra. Dường như có một sức mạnh huyền bí nào đó cai quản nơi đây. Vương Tông Cảnh nghiến răng, dập tắt ngọn đuốc, kiên quyết tiến bước về phía trước.

Bỗng nhiên, một cơn gió nổi lên, sức ép như có như không hướng về Vương Tông Cảnh. Hắn cảnh giác, khẽ lùi về một bước, tất cả liền biến mất không tung tích!
Một giọng nói bỗng vang lên trong tâm trí hắn: “Đây là Tiềm Nhập Quan, khảo nghiệm cơ duyên đầu tiên của ngươi.”

Vương Tông Cảnh, tuy không tin tưởng, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Đạo hữu là ai, nếu không ngại, xin hãy lộ diện? ” Nãy giờ, mặc dù không thể quan sát, hắn vẫn hết sức chú ý lắng nghe động tĩnh xung quanh. Kinh nghiệm sinh tử bao năm, khiến hắn cảnh giác vô cùng. Có điều, dù Vương Tông Cảnh có thì thầm to nhỏ, hay nói lớn khiêu khích, thanh âm kia cũng không xuất hiện nữa. Dần dần, hắn nhận ra, nơi đây chỉ có bản thân mà thôi!

“Ta không thể dừng lại ở đây!” Hắn đã không còn nhà, ba chữ Vương Tông Cảnh đã không còn ý nghĩa gì trong Vương Gia. Huynh đệ thân thiết với hắn từ nhỏ, Nam Sơn, cũng không còn xem hắn là huynh đệ nữa rồi. Bây giờ, thứ quý trọng còn sót lại trong cuộc đời hắn, vẫn đang ở Thanh Vân Môn tu đạo. Chính hắn đã chọn con đường chông gai này, đầu nhập Ma Giáo làm gian tế cho Thanh Vân Môn. Hình ảnh trầm tĩnh của ân sư Tiêu Dật Tài hiện lên lần nữa, như thôi thúc quyết tâm trong hắn. Người đã khai mở tâm hồn ấu trĩ của hắn, chỉ cho hắn con đường phải đi, lại thu nhận hắn làm chân truyền đệ tử.

Là thần thì sao? Là quỷ lại như thế nào? Nói hắn lùi bước là điều không thể! Chút ánh sáng từ một góc lóe ra, rồi vụt tắt. Đó chính là lối ra!

Vương Tông Cảnh lại thử một lần nữa. Bước thứ nhất, áp lực không có gì đáng kể.

Bước thứ hai, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, áp lực so với trước tăng lên gấp bội, gió giật lên từng cơn, mọi thứ không còn dễ dàng nữa.

Bước thứ ba, thứ t.ư, rồi lại thứ năm…

Đến lúc này, đã là bước thứ sáu. Áp lực so với ban đầu đã như một trời một vực, hắn cảm thấy như có ngàn cân kim lượng đang chấn xuống vậy, ngay cả hít thở cũng không thông! Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, lách tách nhỏ từng giọt xuống nền, thân thể như bị ép nát nhừ!

“Dừng lại đi”, giọng nói thần bí đó lại đến. Đầu óc hắn giờ đang quay cuồng, chống chịu sự đau đớn, như tê dại hẳn đi. Thân thể hắn cũng không khá hơn, xem ra nội thương không nhẹ…

Bịch một tiếng, hai đầu gối hắn cuối cùng cũng quỵ xuống, lực bất tòng tâm. Vương Tông Cảnh nghiến chặt răng, như quyết tâm, rút thanh Bạch Cốt Kiếm ra đâm mạnh vào cánh tay, máu tươi phún ra, cơn đau dữ dội khiến đầu óc hắn thanh tĩnh lại trong chốc lát!

Lợi dụng khoảnh khắc này, hắn lao lên phía trước, lối ra nằm ngay trước mắt! Rắc rắc, hai âm thanh khô khốc vang lên, nối tiếp bởi hàng loạt những tiếng vỡ vụn.
Chân hắn đã gãy rồi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, nhưng hắn không hề kêu gào. Sức chịu đựng thật kinh người

“Đủ rồi”, giọng nói thần bí đó cất lên, chưa kịp định hình, Vương Tông Cảnh đã bị chấn đến ngất đi. Có điều, trong lúc bất tỉnh đó, hắn lờ mờ cảm nhận được một cỗ tinh hoa, mặc dù thoang thoảng mỏng manh, từ từ xâm nhập cơ thể, tuần hoàn qua khắp các huyệt đạo. Từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu trở xuống, mở liền một mạch.

Tiên khí (1) hoàn thành thất đại chu thiên(3) và tứ thập cửu tiểu chu thiên(2). Vết thương ngoài da từ từ liền lại, nội thương cũng theo đó mà lành! Hết sức thần kì!

“Tên tiểu tử này không tệ”, giọng nói thần bí từ lúc đầu, lại cất lên.

“ Cũng chỉ đến thế mà thôi! Không qua được thất bộ!”, một giọng nói khàn đặc vang lên.

Người đầu tiên cười hết sức tán thưởng rồi nói: “Dẫu sao, ta rất thích tên tiểu tử này. Sự kiên định này, hồi chúng ta bằng tuổi hắn, cũng không bằng. Hắn lại có Long Cốt, t.ư chất lại không kém. Bàn Ma, lũ gia hỏa các ngươi thì sao?”

“Không hợp cách, ít nhất phải đạt tam thập lục bộ. Quy củ là quy cử, không thể bỏ. Bàn Lăng ngươi đừng làm càn. ” Giọng nói khàn đặc lạnh lùng trả lời.

Bàn Lăng nổi giận đùng đùng, hừ một tiếng: “Hừ, quy củ cái rắm nhà người, chính vì cái quy củ mà vạn năm qua, nơi này một cái truyền nhân cũng không có. Chúng ta thì rặt xác ngồi đây mà chờ. Hừ, ngươi nghĩ có bao nhiêu kẻ qua nổi đây?”

“Bàn Lăng, Bàn Ma, các ngươi bĩnh tĩnh đi. Lần này, số lượng người có duyên số rất đông, ước chừng không kém tám nghìn người là mấy. Tuy nhiên, đa phần là thực lực quá kém cỏi, chỉ có dăm ba chục người đáng kể. Lũ gia hỏa các người hết luận về thực lực, lại nói đến t.ư cách, tâm tính. Hừ hừ hừ, lần này ta sẽ quyết định, ta sẽ…” Lão nhân đứng ở giữa, xem ra có bối phận lớn nhất, lên tiếng. Có điều lão chưa nói hết câu, thì một tiêng “keng” vang lên, lại thêm một người hợp cách tiến vào Tiềm Nhập Quan từ một nơi khác.

“Đi thôi, đến xem xem”, lão nhân ra quyết định. Bàn Lăng đầy tiếc nuối, vẻ mặt không cam lòng hiện rõ, nặng nề đi theo. Bàn Ma mặt không cảm xúc, lạnh lùng một bộ mà đi.


Bàn Cổ Đại Điện vốn là một không gian hoàn toàn khác biệt với thần châu hạo thổ. Nhìn theo một cách thì nó vốn là một kết giới khổng lồ tồn tại từ thời cổ vạn niên. Vốn có nhiều sách cổ viết về nó, theo năm tháng dài đằng đẵng không xuất hiện, những văn tự cổ dần thất lạc, đến này đã không còn lưu lại. Sự tích truyền thừa, và thử thách trong Đại Điện đương nhiên cũng mai một.


Trương Tiểu Phàm tiến nhập vào Bàn Cổ Đại Điện, bóng đêm bao trùm khắp nơi.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Hắn bình tĩnh chờ đợi. Không khí trầm lắng một cách ngụy dị.

Trương Tiểu Phàm, chắp hay tay sau lưng, không hề nóng vội, nhàn nhạt nói: “Đã ba thời thần (5) trôi qua, mong các vị đạo hữu hiện thân, ta có chút việc muốn đàm đạo”.

Cũng như Vương Tông Cảnh gặp phải lúc trước, một giọng nói truyền âm tới: “Đây là Tiềm Nhập Quan, nơi trắc nghiệm cơ duyên của ngươi.” Ánh láng lóe lên, như chỉ dẫn cửa ra.

Trương Tiểu Phàm, không nhanh không chậm, tiến về nơi ánh sáng xuất hiện, áp lực xung quanh dường như không hề có tác dụng gì! Thấm thoắt đã tam thập lục bộ rồi (36 bước).

“Hảo nội lực!”…“Rất khá!”… “Không tệ!” Hàng loạt tiếng kêu, kinh ngạc có, vui mừng có, sảng khoái cũng có. Xem ra, phong thái xuất trần của Trương Tiểu Phàm vừa qua, rất có sức ảnh hưởng.

Lão nhân, nãy giờ nấp trong bóng tối, hai tay biến ảo xuất hiện, nhanh thoăn thoắt kết hàng loạt thủ ấn phức tạp, miệng hô to: “Kết trận…Bàn Cổ Liệt Phủ Ấn!”.

Vô số bóng xám xuất hiện, hình dáng mờ ảo, tựa như mộng ảo mà thành hình, lấy lão nhân làm trung tâm, đồng thời vây Trương Tiểu Phàm vào giữa. Số lượng vừa đúng tám mươi mốt người, đứng thành hàng, phân thành bát phương vị, mỗi phương vị gồm chín người. Thoáng nhìn qua, giống như bát quái trận lừng danh đỉnh đỉnh, chỉ là thế trận này bớt đi vài phần thâm ảo, thêm vào đôi phần vững chắc.

“Khoan đã”, Bàn Lăng thốt lên, “Lão huynh, đây chỉ là khảo nghiệm thôi mà. Việc gì phải sử dụng cả Bàn Cổ đại trận ở đây?”

Bàn Ma giọng điệu lạnh tanh nói: “Không hợp pháp. Ta không tán thành”.

Những người xung quanh cũng ngẩn ngơ, hai lão gia hỏa Bàn Lăng và Bàn Ma luôn như nước với lửa, hiếm khi đồng tình việc gì, nay đồng loạt kháng nghị việc sử dụng Liệt Phủ Trận. Đã vài vạn năm nay, đại trận chưa hề phát động, vậy mà nơi đây, ngay lúc này, chuyện kinh thiên động đại đã xảy ra!

Lão nhân ,hai tay vẫn không dừng việc kết thủ ấn, chán nản hỏi: “Các ngươi nghĩ vậy thật ư? ”

Bàn Lăng, bật cười, huơ tay nói: “Trận này vốn do Bàn Cổ lão nhân gia, trước khi phi thăng, đã kiến tạo ra. Mục đích là đối phó thần binh, hung khí. Tên tiểu tử này, mặc dù tu vi không tệ, huynh cũng không cần phải hành xử như vậy. Nếu là do ván cờ ngày hôm qua huynh thua đệ, cùng lắm thì đệ thua lại ván tới cho huynh…Huynh xem…”

Mấy tên gia hỏa xung quanh, ngoại trừ Bàn Ma, hết thảy đều không nhịn được cười. Có người cười ha hả. Có người cố nén đưa tay bịt miệng. Có người lại cúi đầu, giả bộ như không để ý, nhưng hai vai rung lên bần bật, hiển nhiên là đang ngạo tiếu lão nhân.

Lão nhân, mặt đỏ cả mang tai, tức giận lên đến cực điểm, nghiến răng tuôn ra một tràng:”Hồ đồ! Các ngươi đều hồ đồ! Hắn, ta không tính. Nhưng pháp bảo mà hắn mang, chính là hung vật Phệ Huyết Châu, trăm vạn năm trước tung hoành thiên giới!” Nói đoạn, lão trừng mắt nhìn Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm hết sức bình tĩnh, giống như mọi việc vừa xảy ra, không liên quan gì tới hắn. Đoạn, hắn rút ra một que cời lò đen đủi, nâng lên trước mặt, rồi hỏi: “Ngươi nói thứ này?” Không đợi lão nhân trả lời, hắn thản nhiên nói tiếp:”Có điều, làm sao ngươi nhận ra ngay được?”

Hắn nhẩm tính, đạo hạnh của những bóng xám rất khá, trong đó lão nhân là cao nhất. So với các trưởng bối Thanh Vân Môn năm đó là tương đương. Ngày đó, trên đỉnh Thông Thiên Phong, không ai phát hiện ra lai lịch của pháp bảo này. Ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng không thể!

Bọn người Tăng Thư Thư, Lâm Kinh Vũ, Tề Hạo,Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và hiền thê Lục Tuyết Kỳ đã hết sức lo lắng, thậm chí dám dùng cả tính mạng ra để thề. Tình cảm chan chứa, chân thật, dù thời gian qua đã lâu, vẫn không hề xao nhãng. Những ký ức cũ khiến hắn nở nụ cười nhu hòa hiếm thấy.

Bàn Lăng trố mắt ra nhìn thanh cời lò đen đủi, lẩm bẩm: “Đây mà là pháp bảo ư? Rõ ràng là thanh cời lò mà. Nhất định là ảo giác a…” Hắn đứa tay dụi dụi mắt, để nhìn cho rõ, nhưng rốt cục vẫn không có gì khác.

Bàn Ma, giọng điệu lạnh băng, nghi ngờ nói: “Không giống. Không có khí tức hung lệ.” Nói đoạn, hắn lại quay sang lão nhân như chờ đợi.

Sau khi nhìn kỹ, lão nhân, khuôn mặt biến đổi từ tức giận, sang kinh sợ, tay run run chỉ vào thanh cời lò, miệng lắp bắp: “Không thể…không thể nào… Làm sao Nhiếp Hồn lại ở đây?...Kết hợp…Chúng đã kết hợp ư.”

Ba chữ Phệ Huyết Châu chỉ gợi nên sự tò mò, hai chữ Nhiếp Hồn lại làm đám bóng xám khiếp sợ cùng cực… Không đợi lão nhân nói tiếp, tất cả bóng xám như lâm đại địch. Chúng điên cuồng kết Liệt Phủ Ấn, nội khí thu liễm trong phút chốc, tuôn trào ào ạt như thác đổ trên cao xuống...

Trương Tiểu Phàm khẽ hừ một tiếng, tay trái vận Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tay phải chuyển Đại Phạm Bát Nhã. Phệ Hồn Bổng từ từ lơ lửng lên không. Khí tức hung lệ ngùn ngụt xuất ra, giống như ác ma vạn năm thức giấc, thề không giết sạch, quyết không ngừng nghỉ!

Tại chỗ viên Phệ Huyết Châu rực lên màu vàng Phật môn, chen vào hai sắc xanh đậm và hồng huyết. Phật, Đạo, Ma, khí tức ba nhà liền một mạch, tổng hợp hoàn mỹ. Dần dần, ba màu kết hợp chuyển sang màu trắng, rực rỡ chói mắt trong đêm. Phần dưới thân Nhiếp Hồn tụ âm khí sắc đen, lạnh lùng thê lệ, hoàn toàn tương phản với màu sắc phía trên.
Đạo hạnh hắn lúc này, so với khi quyết chiến sinh tử với Quỷ Vương, đã vượt xa ngàn dặm rồi…

Kình khí hai bên va vào nhau mãnh liệt, ầm ầm vang lên từng đợt, Bàn Cổ Đại Điện trong phút chốc chao đảo, đất đá các loại ầm ầm rơi xuống. Cảnh tượng quả thất kinh người. Trong Đại Điện, các đạo sĩ tu chân nháo nhào sợ hãi. Người không đủ tu vi thì ngã bệt xuống đất, kẻ khá hơn thì vận công cực khổ chống đỡ!

Bàn Cổ Liệt Phủ Ấn danh bất hư truyền, là một trong Thập Bát đại môn trận trong thiên hạ, so với Bát Hung Huyền Hỏa Trận vây khốn Thú Thần năm xưa, không hề thua kém. Theo lý thì thế mạnh không thế đỡ. Tuy nhiên, sau lần giao phong vừa qua, lại không chiếm được chút thượng phong nào!


Tại một nơi cách xa Bàn Cổ Đại Điện không biết bao nhiêu nghìn dặm, vốn từng là Thảo Miếu Thôn. Đại hán mặc áo bào cà sa, khí tức thâm trầm ác sát, tiến đến một căn chòi nhỏ, nằm hiu quanh giữa một cánh đồng.

“Đinh đang”, một âm thanh trong trẻo vang lên từ đó, như vọng ra từ lòng người, vang vọng khắp mọi nơi…

Đại hán bỗng run lên, dáng vẻ thâm trầm ác sát như biến đi đâu mất, giọng nói run rẩy thành tiếng vô nghĩa: “Tiểu thư...Cuối cùng…Hợp Hoan Linh…Sắp rồi…” Hắn dường như hết sức kiềm chế xúc cảm vừa bi thương vừa hoan hỉ sắp tuôn trào…

(1) Tiên khí: thiên địa linh lực nhưng sau khi đi vào trong cơ thể, liền biến thành chân khí, nhưng đây là giai đoạn chuyển đổi từ linh lực sang chân khí bản thân.
(2) Tiểu chu thiên: là nối vòng hai mạch nhâm đốc mà thành, chu thiên ấy chỉ là chu thiên vỏ ngoài nông cạn, không đáng kể gì cả. Liên hệ chính tới ngoại thương và sức khỏe.
(3) Đại chu thiên: còn một loại chu thiên nữa, không gọi là tiểu chu thiên, mà từ nê hoàn chạy quanh một vòng rồi đi xuống, ở trong thân thể cho đến đan điền, chuyển quanh một vòng rồi đi lên; tuần hoàn nội tại; đó là chu thiên chân chính tu luyện khi thiền định. Sau khi chu thiên loại này hình thành rồi cũng sẽ hình thành một dòng năng lượng rất mạnh mẽ, sau đó ‘nhất mạch đới bách mạch’, làm cho các mạch khác đều khai mở theo! Liên hệ tới nội thương và công pháp tâm lực!
(4) Vương Tông Cảnh không dùng pháp bảo để soi đường, đơn giản là vì muốn ẩn tránh thực lực. Việc sử dụng là chặng đặng đừng, hơn nữa lại tiêu hao nguyên khí. Hành động lỗ mãng tại nơi hiểm địa này chỉ chuốc lấy tai họa mà thôi.
(5) Thời thần: một ngày được chia làm 12 thời thần. 3 thời thần vị chi là 6 tiếng.
 

Gacon3492

Phàm Nhân
Ngọc
3,47
Tu vi
0,00
Chương 125: U cốc (1)

“Đã đến lúc rồi”, Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra rồi nghiêng người, đặt chân lên pháp bảo Phệ Hồn, chuẩn bị bay đi.

Tiểu Đỉnh không nhịn được, hét lên: “Cha đi cẩn thận, nhớ mang…Ái dà…cái con chó này, sủa cái gì mà sủa…ồn chết đi được…Cha nhớ…Ngươi có im đi không…Dám át cả tiếng của tiểu gia ta…”. Tiếng nói không dứt của tiểu Đỉnh và tiếng sủa liên tràng của Đại Hoàng hòa vào nhau. Ba Nhạc đứng một bên, hết sức bối rối, hết nhìn qua bên trái xem cảnh bực tức của tiểu Đỉnh, lại nhìn sang bên phải xem Đại Hoàng sủa vang. Cậu muốn ngăn cản nhưng xem ra không thể rồi.

Trương Tiểu Phàm ngoảnh mặt nhìn thê tử của mình lần cuối, mỉm cười, rồi gật đầu tỏ ý không nên quá lo lắng. Rồi lại nhìn đến Tiểu Đỉnh, ánh mắt tràn ngập tình thương, khe khẽ lắc đầu “vẫn là một đứa trẻ thôi”.

Hắn đi lần này, mục đích là giúp Tiểu Bạch một việc . Nàng đã vì hắn mà hao tâm rất nhiên, lần nay giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng tại sao nàng lại không trực tiếp thực hiên, mà phải nhờ cậy hắn? Vài ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí. Hồ tộc ngày một suy yếu, huyết thống ngày một hỗn tạp. Theo như lời tiểu Bạch thì tương lai đã rất đen tối…

Bên dưới, cảnh vật dưới chân vun vút trôi đi, núi sông liền một mạch. Bầu trời Lương châu bỗng trở nên ảm đạm vô thường, gió rít lên từng cơn, mưa lất phất rơi. Cảnh người ly biệt thật ảm đảm não nề…

Sau tiếng gió rít gào, hình bóng ai đã luôn khác ghi trong lòng, mãi không thể quên?

Tiếng chuông đâu đó ngân vang, đing đang, đing đang từng hồi. Âm thanh xa xôi. Có lẽ đó là tiếng chuông chiều báo canh đã hết một ngày.

Ai đó còn nhớ hay đã quên… Một kiếm hủy thiên…Một kiếm sinh tử…Tiếng chuông vang lên…Lời chú ngâm dài… Máu và nước mắt…Đau khổ và tuyệt vọng… Bích Dao, ta xin lỗi…

Hình bóng đó cứ xa dần, xa mãi. Đêm tối đang dần kéo đến…

Lục Tuyết Kỳ bất chợt thở dài.

“Chàng đã đi rồi. Chàng có thể trở về an toàn không? Lần này thực sự rất hung hiểm”. Hình ảnh hỗn chiến của Hắc Thủy Huyền Xà cùng Hoàng Điểu lại ùa về, nếu lúc ấy chàng không nề nguy hiểm, sẵng sàng hy sinh bản thân thì có lẽ…mọi chuyện đã khác. Khuôn mặt người con gái băng sương bất ngờ để lộ ra vẻ suy t.ư, buồn bã không nói nên lời. Nàng dần chìm vào trầm t.ư.



Trong bóng tối bao trùm, một tia lửa như có như không chợt bùng lên, báo hiệu cho một sự khởi đầu mới…

“Hắn ta rốt cuộc cũng vào rồi”, một giọng nói âm u cât lên từ đâu đó trong cánh rừng Lương Châu.

“Xin phó tông chủ ra hiệu lệnh”, giọng một nữ nhân băng lãnh cất lên. Những âm thoạt sột soạt đồng loạt vang lên, báo hiệu không ít người đang tập trung tại đây, và tất cả rất có thể đều là cao thủ.

“Tới lúc rồi, ta cũng vào thôi, mọi chuyện cứ y như kế hoạch mà tiến hành.” Giọng một nam nhân trạc chừng 30 vang lên. Trong đêm tối, không ai nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của nam nhân đó.Chỉ có ánh mắt hắn sáng rực, đầy mưu trí, như xuyên thủng màn đểm mà ra. Chỉ có thể kết luận một điều, tu vi của người này cực cao, giơ tay nhấc chân có thể khuấy động một phương…

Tại một nơi khác, một người nhìn ba phần giống quỷ, giọng nói khàn đặc tự thuật với bản thân: “Lần này, ta nhất định phải đoạt được vật ấy. Thần cản giết thần, phật cản sát phật!!!” “Quỷ vương, vì ngươi mà ta phải chịu đau đớn kinh khủng đến nhường này, nhưng cũng nhờ ngươi mà công lực của ta đã tinh tiến…Khặc khặc khặc! Tu la huyết quả thật thần diệu…”. “Đạo Huyền Lão tặc, lần sau gặp lại ta nhất định đánh bại người, giết chết ngươi, trả lại công lý cho sư huynh ta”.



Tiêu Dật Tài chắp tay sau lung, lẳng lặng nhìn sắc trời. Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân im lặng đứng hai bên …

….

Ở nơi khác, Kim Bình Nhi thở nhẹ ra rồi phi thân tiến vào.



Hai nhân vật thuộc Long Thần Điện không bỏ phí thời gian, cũng tranh thủ tiến vào. Thấp thoáng đâu đó là dàn cao thủ của Bồng Lai Tiên Tông …

Trong đêm tối, rất nhiều cao thủ thần bí cũng đang lần lượt tiến vào, sức hấp dẫn của bảo tàng ngàn năm có một quả thực quả lớn!



Tiểu Đỉnh bên cạnh, nét bực tức lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, giờ lại mải mê đùa giỡn với tiểu Hoàng cùng tiểu Hôi. Tiếng cười nói vui tai của con nít cùng tiếng chí chí và gâu gâu vang lên không ngừng. Ba Nhạc nhất thời ngẩn ra không biết nói gì cho phải.

“Ngươi thật không có lo a?”

“Đương nhiên là không.”

“Dưới kia giờ rất hỗn loạn, chẳng lẽ một chút lo lắng cũng không có?”

“Dĩ nhiên rồi, cha ta rất lợi hại!” “ Thực ra là lợi hại nhất”. “Cha ta là thiên hạ vô địch, cái thể vô song, ha ha ha” Tiểu Đỉnh cười hết sức vui vẻ.

“Này ta hỏi thực, ngươi đã từng thấy phụ thân ngươi ra tay đánh ai chưa?”

“Ta… tất nhiên là thấy…ách, chỉ là…không thấy tận mắt mà thôi” Càng nói càng đuối lý, Tiểu Đỉnh không biết làm gì cho phải. Nó nhìn quanh thì bỗng nảy ra một ý.

“Mẫu thân ta rất là lợi hại. Người chính là đại trưởng lão của Thanh Vân Môn. Ngươi thấy có lợi hại hay không?” Tiểu Đỉnh khuôn mặt mũm mỉm nhìn Ba Nhạc cười cười.

Ba Nhạc gật gật đầu : “đương nhiên là lợi hại rồi, nhưng mà ta chỉ không hiểu là…”

“Khoan đã, khoan đã” tiểu Đỉnh chen ngang. “Mẫu thân ta lợi hại, nhưng ta cảm thấy cha ta còn lợi hại hơn. Vậy nên cha ta là lợi hại nhất, ngươi hiểu chưa?” Nói xong, tiểu Đỉnh nhìn Ba Nhạc với khuôn mặt “ngươi đương nhiên là không hiểu, chỉ có ta mới có thể hiểu thôi!” Đại Hoàng nằm bên cạnh, dường như cũng hết sức đồng tình sủa lên mấy tiếng. Riêng tiểu Hôi còn tỏ vẻ khinh thường hơn, nó nhặt vài quả dại cho vào mồm, nhai nhai nuốt nuốt, rồi quẳng hạt đi ý nói “Ngươi thực còn không thông minh bằng cái hạt này!!!”

Ba Nhạc hết lắc lại gật, trong nhất thời tạo nên một khung cảnh hết sức buồn cười. Khỉ thì vừa ăn vừa khinh thường, con chó to lớn thì sủa uông uông tỏ vẻ đồng tình, còn tiểu hài tử tóc trái đào thì lém lỉnh cười hi hi.



“Về thôi” Tiếng của Lục Tuyết Kỳ cất lên cắt ngang câu chuyện. Tiểu Đỉnh đương nhiên không cam chịu, nó cố nài nỉ.

“Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà mẹ”.

“Không được, giờ cha con đã đi rồi, nếu không nghe lời mẹ thì…” Tiểu Đỉnh nhìn khuôn mặt đanh lại của mẹ thì vôi rụt cổ. Nó còn cố nháy mặt với Bạ Nhạc rồi mới đi theo.

Ba Nhạc bỗng cảm thấy đầy căng thẳng, nghiệp chướng hung hiểm nhất trong đời vừa trôi qua. Giờ đây, người đứng trước mặt nó chính là đỉnh đỉnh đại danh trưởng lão Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân môn. Nếu có thể bái thành môn hạ chính là phúc phận lớn nhất trong cuộc đời. Ba Nhạc vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nó lý nhí nói “Xin hãy nhận tiểu nhi làm đệ tử, tiểu nhi thật sự rất cảm kích”.

“Thôi được rồi, đứng lên đi. Ta không có thói quen nhận đệ tử, nhưng ta có thể giúp ngươi”. Khuôn mặt Ba Nhạc hết sức đâu khổ sau khi nghe hết hai câu đầu, nhưng đến câu cuối thì đã tươi tỉnh hẳn ra.

“Tiểu nhi hết sức cảm kích, đội ơn sư nương đã quan tâm!”.

“Khi nào phu quân về, ta sẽ nói giúp ngươi một tiếng, còn được hay không thì tùy duyên vậy.” Giờ ngươi đã không còn chỗ nào để đi, thôi thì hãy theo ta và Tiểu Đỉnh. Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi…


Chương 126 : U Cốc (hạ)
Bàn Cổ Đại Điện vốn là thần địa bảo tọa giữa thiên nhiên, tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử ngàn vạn năm. Tại mỗi thời kỳ nhất định lại xuất hiện, phàm người có duyên số mới có cơ hội phát hiện. Cơ duyên xảo hợp không công tự nhiên thành. Tuy nhiên, lần này mọi sự bất đồng, số lượng “người có cơ duyên” thật sự quá đông, trên dưới không kém tám ngàn người.

Đối mặt với Vương Tông Cảnh là hai cánh cổng đá đã mở ra phần nào. Cánh cổng có thể phân ra làm ba phần chính. Phần trên là họa tiết vân vụ như những đám mây trắng giữa nền trời xanh. Phần giữa là một nhân ảnh bình tĩnh đứng giữa đất trời, hai tay chắp sau lưng thưởng thức vạn vật. Phần dưới nét khắc mờ ảo, có lẽ đã bị phai mờ dần theo thời gian.

Vương Tông Cảnh lặng lẽ ngắm nhìn họa tiết trên cánh cổng đá. Những chi tiết trên đó mặc dù được khắc hoa công phu, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt. Hắn nhìn hồi lâu cũng không thấy gì hơn. Khẽ mím môi, hắn nghĩ:
“Ấn tượng ban đầu về Bàn Cổ Đại Điện quả thực khác rất xa. Thực sự nghĩ không thông. Nhưng không thể đánh giá mọi việc qua vẻ bề ngoài được. Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, ta không nên phụ sự kỳ vọng của Người được”.

Bóng dáng Vương Tông Cảnh từ từ biến mất trong Bàn Cổ Đại Điện. Tiếng gió, cánh rừng xào xạc thổi quanh…


Những hàng cây lúc im lặng, lúc lại đung đưa rầm rì trong gió. Giấu vết của người tụ họp đông đảo trước đây giờ đã tan biến. Sau tất cả, cảnh vật lại trở về vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nó.

Trương Tiểu Phàm bước ra từ sâm lâm, ánh mắt nhìn theo hướng mà Tông Cảnh đã đi, gật nhẹ đầu: “Thằng bé đó…đã lớn cả rồi…không biết được phái đến đây với mục đích gì? Tiêu Dật Tài ngươi lại tính toán nữa rồi. Thật là…” Trương Tiểu Phàm lặng lẽ thở dài.


“Không biết cánh cổng đá có gì đặc biệt mà khiến cho nó phải chú ý lâu như vậy.”

Trương Tiểu Phàm bắt đầu chuyển ánh mắt lên hai cánh cổng đá, bình tĩnh đánh giá chúng. Ngắm nhìn hồi lâu vẫn chỉ là những nét khắc họa đó, tĩnh lặng không thay đổi.

“Đây vốn chỉ là hai cánh cổng bên ngoài đại điện, cũng đến lúc phải vào rồi!”

Nghĩ đoạn Trương Tiểu Phàm sải bước tiến vào Đại Điện. Bước chân đều đặn từng bước một, khoảng cách giữa Tiểu Phàm và cánh cổng ngày một gần lại. Xa xa, những chiếc lá rụng, khúc cây khô, đám cỏ mục nằm phơi mình bình yên trên mặt đất.

Như có như không tường luồng không khí di động, đám cỏ cây bất chợt bị khuấy động, từ từ dâng lên giữa không trung. Sức ép vô hình như từ đó mà sinh ra!

Càng tiến sâu áp lực phản chấn càng mạnh!

Trương Tiêu Phàm nhất thời kinh ngạc, bước chân tạm thời chậm lại trong chốc lát. Ở đây vốn dĩ không nên có ai có tu vi cao như vậy.

Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra một hơi, hơi nghiêng đầu phía sau rồi nói:
“Các vị đã đến, nếu không ngại, cũng nên ra đây đàm đạo một chút.” Ngữ khí nói ra hết sinh bình phàm, nhưng tu vi ẩn chứa bên trong như thái sơn áp đỉnh, đối phương không thể không vâng lời!


“Kít kít…chịt chịt… Bị phát hiện rồi, tức chết, tức chết ta…”, giọng nói thé thé hết sức khó nghe, nửa như tiếng dơi, nửa như tiếng chuột của ai đó vang lên.

“Hừ hừ…Bức Diện Thử, người câm miệng lại cho ta. Đừng làm mất mặt chúng ta trước mặt tân tông chủ…”, giọng nói đầy nóng nảy của một người khác cắt ngang lời.

“Kít kít…chịt chịt… Phó tông chủ còn chưa cất lời, con chó nuôi Yên Khinh Cuồng người lại tức giận cái gì…Phó tông chủ người phải làm chủ cho bổn đại gia này đấy”. Nói đoạn đôi mắt ti hi như chuột của hắn nhìn về phía nam nhân trạc chừng ba mươi đứng giữa đoàn người.
“Ngươi, ngươi…”người kia nộ hỏa dâng lên chưa kịp phản bác thì giọng nam nhân kia nhẹ nhàng cắt lời “Được rồi. Im lặng nào.”


Nhóm người lần lượt xuất hiện, trên dưới khoảng chừng hai mươi người. Nam nhân đứng giữa, hai mắt tinh túy thâm sâu, càng nhìn càng có vài phần khí chất giống Vạn Nhân Vãng năm xưa! Dưa vào vị thế và sự kính trọng của những người xung quanh, đây có lẽ là Phó Tông Chủ mà Bức Diện Thử nói tới.

Bức Diện Thử giọng nói luôn cực kỳ khó nghe, lúc lên cao the thé như tiếng chuột, lúc xuống thấp lại oành oành như tiếng dơi. Nếu so với tiếng xoong chảo va đập vào nhau còn khó nghe hơn vài phần! Có điều nếu “nghe tiếng mà bắt hình dong” thì lại là đánh giá thấp hắn!

Ít ra tiếng của hắn nghe ra vẫn còn là ngôn ngữ của nhân loại, bộ dáng của hắn lại không được như vậy. Để miêu tả ngắn gọn thì có thể dùng vài từ như sau: mặt chuột, cổ ngỗng, thân dơi. Thiếu đôi cánh nữa là hắn có thể bay rồi!

Nói tóm lại, tức là cơ thể hắn hết sức mất cân đối, nhưng bù lại hắn có sự tự tin vô hạn, rằng mình chính là một mỹ nam. Rằng mọi người vẫn chưa thấy hết, khi hiểu được “vẻ đẹp” thì thiên hạ mỹ nữ tất cả sẽ đổ rạp dưới chân mình.

Có lẽ ngay cả Dã Cẩu cũng có thể làm mỹ nam thần nếu đem ra so với Bức Diện Thử!

Đối lập với Bức Diện Thử chính là Yến Khinh Cuồng, thiếu niên trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Mặt vuông đầy uy vũ, cặp lông mày rậm rạp, diện mạo bức thế, nóng nảy vô cùng. Thông qua sự tình có thể thấy mối quan hệ giữa hai người là vô cùng không tốt.
...

Nam nhân trạc ba mươi tuổi lặng lẽ nhìn Trương Tiểu Phàm, suy nghĩ cẩn thận trong giây lát, vòng tay nói: “Môn hạ Quỷ Vương Tông xin được diện kiến Phó Tông Chủ”.

Trương Tiểu Phàm chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Ta đã không còn là Quỷ Lệ, Quỷ Vương Tông cũng không còn tồn tại.”

“Nói vậy, ngươi là Yến Hồi. Còn những người kia là môn hạ của ngươi?”

“Không, là môn hạ của Quỷ Vương Tông.” Yến Hồi điềm tĩnh trả lời, “Trận chiến năm đó trên đỉnh Thông Thiên Phong, Quỷ Vương Tông ta thất bại thảm liệt. Ngay cả Phục Long Đỉnh và Tứ Linh Huyết Trận uy mãnh đến thế, vẫn không phải là đối thủ. Quỷ Vương người hùng tai đại lược rốt cục lại ôm hận mà vẫn lạc”(1).

Nỗi xúc động và sự tiếc thương như thoảng qua nét mặt của Yến Hồi, đến rồi đi rất nhanh.

Yến Hồi nói tiếp: “Chỉ là lúc đó Phó Tông Chủ người…”, hắn tạm dừng trong giây lát để lựa lời nói tiếp: ”…không biết đang làm gì?”

Ta làm gì ư? Ta đã làm gì ư? Một kiếm đó đã thay đổi tất cả. Vạn sinh linh tránh được một trận huyết tinh. Một cỗ xúc động dâng trào trong tim Trương Tiểu Phàm. Hình anh người con gái bạch y, thân mình nhuốm đầy máu, chật vật đấu tranh sinh tử, như một chiếc thuyền nhỏ giữa giông tố…Trong phút chốc, ta đã đặt đổ ước cả tính mạng mình…

Trương Tiểu Phàm thở dài rồi lắc đầu nhè nhẹ, nhưng vẫn không hề quay lại, cùng một câu trả lời mông lung: “Ta làm, điều mà ta cần làm. Chỉ là Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu!” (2)

Yến Hồi giật mình trong phút chốc rồi nói: “Ý của người, ta đã lĩnh. Hy vọng lần tới gặp mặt, sẽ khác.”


Trương Tiểu Phàm cũng không nói gì nữa, lặng lẽ tiến sâu vào Bàn Cổ Đại Điện. Sức ép to lớn lúc trước biến mất không dấu vết. Không gian trở về nét bình thường như trước.

Yến Hồi cau mày suy nghĩ, rồi phất tay ra hiệu: “Vào thôi”. Nhóm người Quỷ Vương Tông lặng lẽ theo sau. Bức Diện Thử, như thói quen, “Kít kít…Chịt Chịt…” vài tiếng tỏ rõ sự bất mãn rồi mới đi. Yến Khinh Cuồng ngoạc mồm thốt ra dăm ba tiếng: “Đáng hận, thật là kiêu ngạo mà,…chỉ là một cái Cựu Phó Tông Chủ mà thôi!”

“Thôi đủ rồi”, hành động của Bức Diện Thử và Yến Khinh Cuồng tất nhiên làm Yến Hồi không hài lòng. Nhưng bây giờ không phải lúc phân tâm. Kế hoạch của hắn không những phải tiến hành nhanh chóng, mà còn phải thật chu đáo, không được để lộ ra sơ sót nào…

Sau khi bóng dáng đoàn người khuất dấu, hai cánh cổng như rung lên lần nữa. Khung cảnh, bầu trời, thiên địa, những chi tiết được khắc họa như sống lại. Nhân ảnh bỗng chốc cử động rồi tự than thở: “Lúc nên đến thì không đến, lúc nguy hiểm thì lại ùn ùn kéo nhau vào! Nếu có muốn chết thì cũng không cần phải gấp như vậy!”

Nói đoạn nhân ảnh đó lại vươn vai, duỗi chân, như là lâu lắm rồi chưa được hoạt động vậy.

“Kể ra kẻ ấy cũng tính là có duyên, nếu vượt qua được trải nghiệm trong ấy thì sẽ được truyền thừa. Có điều tu vi hắn cao như thế, ta muốn thu nhận hắn cũng không thể. Hắn mỗi nhìn ta một cái, mà lạnh hết cả sống lưng, tí nữa thì... Chỉ là không ngờ trong lớp hậu bối có kẻ am tường Thiên Thư đến mức như vậy…”

Nhân ảnh tiếp tục lẩm bẩm vài câu gì nghe không rõ. Cuối cùng, cánh cổng trở về với sự tĩnh lặng thường nhật.

(1) Vẫn thế/ lạc = chết , một cách nói tôn trọng người đã khuất
(2) Câu nói này thể hiện triết lý sâu xa của Trương Tiểu Phàm đó, không đơn giản chỉ là nói ra đầu…phải ra tay với Quỷ Vương là điều mà Tiểu Phàm không bao giờ muốn làm. Nên nhớ Quỷ Vương như vừa là cha vừa là thầy đối với Tiểu Phàm vậy. Các đạo hữu nếu muốn thì có thể phân tích sâu hơn grin emoticon Mình quả thật là đã có tính toán trong rất nhiều chi tiết trong tác phẩm này. grin emoticon

Chương 127: Gặp mặt
Dãy núi Thanh Vân trải dài trăm dặm, gió hòa với mây, nhấp nhô lên xuống trùng trùng điệp điệp. Nhìn từ xa tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đỉnh, cấu trúc hùng vĩ đa dạng, mây tỏa sương phủ bao quanh, hợp với bảy đỉnh núi sừng sững, lấy đỉnh Thông Thiên Phong làm trọng, như những nét chấm phá trong bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ.

Ba Nhạc mở to mắt, không kiềm được nỗi phấn khích, hét lên: “Tuyệt quá”. Đây là lần đầu một đứa trẻ như nó được thấy cảnh của Thanh Vân sơn, cảm giác hết từ phấn khích chuyển sang háo hức rồi lại chờ mong. Nỗi ủ dột và lo lắng trên khuôn mặt đã biến mất từ lâu, nét mặt nó tràn đầy niềm vui và sự mong chờ.

“Thanh Vân sơn thật là đẹp! Ước gì con có thể như bá bá bay lượn khắp nơi!” Lúc này, Ba Nhạc đang phi hành trên không, hai tay ôm chặt lấy người điều khiển pháp bảo phía trước. Nó đứng trên pháp bảo hợp thành từ ba con xúc xắc, làm từ gỗ cứng, có sáu mặt hình vuông, thân toàn màu trắng. Người điều khiển chính là Đỗ Tất Thư.

Đúng ra lúc đầu chỉ mình Lục Tuyết Kỳ đi tiễn Trương Tiểu Phàm, đồng thời đưa Tiểu Đỉnh về lại Thanh Vân Môn. Nay lại thêm một Ba Nhạc, nên tất nhiên là không thể “hành không”(1), đành đi bộ mà về. May mắn thay trên đường đi, vừa vặn gặp lúc Đỗ Tất Thư ra ngoài hành sự, nên đưa luôn Ba Nhạc về Đại Trúc Phong.

“Cái này đâu tính là gì!” Đỗ Tất Thư hóm hỉnh nhìn Ba Nhạc, vung vẩy đôi tay trên không, nói: ”Lát nữa ta sẽ thi triển môn pháp thần thông, bảo đảm ngươi sáng mắt ngay!” Hình ảnh Ba Nhạc trong mắt hắn, như phảng phất hình ảnh thuở nhỏ của tiểu sư đệ mà hắn yêu quý nhất, cũng đôi mắt trong sáng, khuôn mặt ngây thơ đó. Có điều Ba Nhạc tinh anh, dễ gần hơn, không ngây ngô, ít nói như tiểu sư đệ năm nào.

“ A A, đa tạ bá bá” Ba Nhạc phấn khích thốt lên. Từ phía sau, Đỗ Tất Thư cảm nhận được thân hình cậu bé run lên vì phấn khích.

Cảnh vật cứ thế lướt qua, từng cánh rừng, con sông, ngọn núi, trì trấn hiện ra rồi trôi đi…


Chạng vạng tối, Ba Nhạc cuối cùng cũng đặt chân tới Thanh Vân Môn đại danh đỉnh đỉnh. Thông qua những câu chuyện truyền miệng trong dân gian, Ba Nhạc mặc dù là ấu niên vô tri, nó vẫn biết nhiều chuyện về Thanh Vân Môn.

Đại khái như chuyện vạn yêu thú hung tàn, bộ hạ Thú Thần uy mãnh vô địch, xâm lăng từ Nam Cương, làm cỏ một vùng, bách tính điêu linh, rốt cục lại bại trước Tru Tiên Kiếm. Lại còn chuyện Ma Giáo giảo hoạt, năm lần bảy lượt trỗi dậy, gây chiến khắp nơi, máu chảy thành sông, nhưng tà bất thắng chính, Thanh Vân Môn đã ra tay đánh dẹp. Đến nay, Cửu Châu yên bình, vạn vật hưng thịnh, uy danh Tru Tiên Kiếm đã vang lừng khắp nơi.

Đi dọc theo con đường từ chân núi, vượt qua những khu kiến trúc cổ xưa, lại xuyên qua những rừng trúc bạt ngàn, mất gần hai canh giờ, cuối cùng Ba Nhạc cũng đặt chân lên Đại Trúc Phong, dĩ nhiên là với sự hướng dẫn tận tình của Đỗ Tất Thư.

Quãng thời gian này vừa đủ để hai người trở nên thân quen. Đỗ Tất Thư vừa đi, vừa cười nói khoa trương không ngừng. Ba Nhạc khuôn mặt hớn hở, hai tay cứ liên tục vỗ nhẹ vào nhau, biểu hiện hết sức đồng tình với câu chuyện đang kể.

“Thất Mạch Hội Võ năm ấy, ta cùng pháp bảo xúc xắc tung hoành, thắng liền ba trận, tiến một mạch vào tận tứ kết.” Đỗ Tất Thư chép chép miệng, rồi cười hì hì:”Ta vốn dĩ không có nhiều đối thủ a.” Có điều nói ra quá trái lương tâm, hắn ngẩn người trong giây lát rồi đính chính:”Dĩ nhiên là không tính bốn tên đứng đầu…Ách cũng không tính Đại Sư Huynh…À còn Lâm Kinh Vũ sư đệ nữa…Thôi, thôi, thôi, không tính nữa…”

Ba Nhạc ngưỡng mộ thốt lên: “Bá bá rất giỏi a!”

“Hầy, chỉ tiếc là lúc cuối lại sơ sẩy, thật không cam lòng, haiz.” Đỗ Tất Thư bộ dạng hoạt kê giả bộ như đang thở dài.

“Bá bá thực không may mà.” Ba Nhạc nhất thời ỉu xìu, giọng càng lúc càng nhỏ đi. Trong mắt nó, đạo hạnh của Đỗ Tất Thư cao không thể với tới, vậy mà còn có thể bại. Nó, với t.ư chất không có gì nổi bật, làm sao có thể đạt được thành tựu gì. Xem ra cả đời cũng đừng mong báo cừu rửa hận.

Ba Nhạc, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng hiểu biết rất rõ ràng. Cái chết thê thảm của phụ mẫu, mạng trăm người của Ba Gia, sau một đêm đã chấm hết. Nếu nó cứ vô năng như vậy, thật là có lỗi với người đã khuất, thật là có lỗi với Ba Gia!

Lúc đó, cái nhìn điềm tĩnh của phụ thân như xoáy vào tâm can nó: “Con và mẹ đi trước đi, cha sẽ theo ngay”. Nói đoạn, cha quay lưng, chuẩn bị cầm chân kẻ địch. Nó ngờ nghệch tin lời, còn hét lên: “Cha ơi, cha nhanh lên nhé!” Mẹ không nói gì hết, lại lấy chiếc khăn loan chấm nước mắt, vỗ nhẹ vào người nó, ra hiệu phải đi.

Bỗng chốc, bờ vai cha như rung lên nhè nhẹ, như kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Đến cuối cùng, cha vẫn không quay đầu thêm lần nữa. Đó là cái nhìn cuối cùng mà nó nhận được từ người… Có lẽ nước mắt đó đã rơi…

Tiếng chém giết vang tới ngày một gần, hai mẹ con cố gắng trốn chạy trong tuyệt vọng. Từ xa tiếng ai đó bị binh khí đánh trúng, la lên trong đau đớn, cha sao người vẫn chưa tới. Nó rốt cục chậm bước chân, ráng ngước nhìn về phía sau. Vẫn không thấy bóng hình của cha…

”Nhanh lên con, không kịp nữa rồi” giọng nói thổn thức đầy lo lắng của mẹ vang lên, và người đã nắm lấy tay, kéo nó đi về phía trước, trong đêm đen Lương Sơn. Gió lạnh như cắt thổi từng cơn…

Rốt cục, người mẹ hiền từ, hằng ngày luôn chăm sóc cho nó từng miếng ăn, giấc ngủ, đến phút cuối cũng không thoát khỏi số phận…Khi người ra đi đã tạo một cơ hội sống cho nó…Nhưng lúc này nó không thể hiểu hết được sự vĩ đại và tình cảm thiêng liêng của cha mẹ.

Những ký ức đau khổ và dằn vặt đó cuộn trào trong đầu Ba Nhạc. Hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống mặt đất, mắt đỏ hoe. Miệng nó mím lại, cố nén tiếng nấc của mình. Tại sao, tại sao và tại sao…Hàng ngàn vạn câu hỏi văng vẳng trong đầu nó. …“Tại sao người lại nói dối con…sống tốt hơn ư…con làm sao có thể?...”

Đỗ Tất Thư trợn mắt nhìn Ba Nhạc, càng nghĩ càng không thông. Hắn lên tiếng dỗ dành: “Tiểu hài tử ngoan nào, đừng khóc nữa, ta không có ý nói quá đâu(2). Là ta hồ đồ, hồ đồ”. Đương nhiên những lời nói đó không có tác dụng gì với Ba Nhạc. Lòng Đỗ Tất Thư hết sức buồn phiền. Nếu ở đây có tiểu sư đệ thì hay biết mấy, đệ ấy am hiểu mấy chuyện như thế này hơn ta.

Tiếng bước chân đều đặn như cắt ngang bầu không khí. Đỗ Tất Thư ngạc nhiên quay lại, thấy Lâm Kinh Vũ, hắn nói: “Lâm sư đệ, đệ tới đây có chuyện gì ư?”

Người tới một thân danh y, phong trần tuấn lãng, là kiệt xuất nhân tài của Thanh Vân Môn. Một thân đạo hạnh thâm bất khả trác, đích danh cao thủ.
“Ta có việc cần cầu kiến Lục sư tỷ.”

Nói đoạn, Lâm Kinh Vũ chuyển tầm nhìn lên tiểu hài tử đang khóc nức nở trước mặt. Nhất thời một cảm giác tương thông vi diệu hình thành, bầu không khí lặng đọng lại, ký ức nguội lạnh bao năm qua như đang trỗi dậy, Thảm án Thảo Miếu Thôn, thảm án Ba Gia Lương Châu!

Lời nói của Đỗ Tất Thư vang lên, chen ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Lục sư tỷ ư? Tỷ ấy hiện đang ở bên Tiểu Trúc Phong, cùng Văn Mẫn sư tỷ”. Nói đoạn, hắn ngước nhìn Lâm Kinh Vũ:”Ta có thể chuyển lời lại cho Lục tỷ”.

Lâm Kinh Vũ gật đầu, rồi trả lời:”Đa tạ. Phiền huynh rồi.” Hắn trầm ngâm trong giấy lát, rồi nói tiếp:” Đây là ý của chương môn nhân người”.

Đỗ Tất Thư ngạc nhiên “a” lên một tiếng rất to, cập lông mày như nhíu chặt lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Lâm Kinh Vũ quay sang Ba Nhạc, giọng nói vững vàng như thành đồng: “Tiểu hài tử, mạnh mẽ lên!” Đoạn, hắn đưa tả thủ ra, ngửa lòng bàn tay lên, nâng lên xuống vài lược, ra hiệu hãy mạnh mẽ đứng lên.

Ba Nhạc cảm nhận được nỗi quan tâm, nghẹn ngào cúi đầu: “Vâng ạ”, đoạn gắng gượng đứng dậy, nước mắt nó chỉ trực trào ra, đáng thương vô cùng.

Đỗ Tất Thư thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng trút được cái gánh nặng này mà. Hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi cười hì hì: “Tiểu hài tử này họ Ba tên Nhạc, hoàn cảnh rất đáng thương. Nó được Lục sư tỷ và Trương sư đệ nhận về, vẫn chưa bái sư, ngươi xem xem…” Nói tới đây, hắn nghé mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, ý tứ trong câu nói là rất rõ ràng.

Vẫn giọng nói vững vàng như thành đồng, Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “Được.” Nói xong, hắn vòng hai tay, hướng phía Đỗ Tất Thư thi lễ: “Cáo từ.” Đồng dạng, Đỗ Tất Thư cũng đáp lễ.

“Hãy đi theo ta, ta dẫn con đến một nơi.”, Lâm Kinh Vũ bình tĩnh đi trước, Ba Nhạc cúi đầu theo sau.

Bóng hình khắc khổ của đứa trẻ, nương theo ánh trăng, nhập nhòa trên nền đất Đại Trúc Phong. Vài chục năm trước cũng có một đứa bé chịu đau khổ, cả thôn bị giết, thê thảm vô cùng. Lúc này đây, sao thật giống nhau…

Tại một nơi nào đó dưới chân núi Thanh Vân Môn, ba hình ảnh mờ nhạt dưới ánh trăng, một khỉ, một chó và một đứa trẻ mặt mày mũm mĩm. Đứa trẻ, tuy còn nhỏ, nhưng điệu bộ hết sức lém lỉnh:”Hi hi, tí nữa là không trốn được rồi”. Nói đoạn, nó đưa tay vuốt vuốt bộ lông rậm của con chó, ra dáng hết sức quan tâm, rồi lại làm mặt quỷ với con khỉ! Chú chó lông vàng, to lớn đẫy đà, đích thị là Đại Hoàng. Con khỉ cũng tinh ranh không kém, là Tam Nhãn Linh Hầu Tiểu Hôi. Đứa bé đó, vốn dĩ phải trở về Đại Trúc Phong, lợi dụng lúc mẫu thân không để ý, lại trốn đi chơi.

Một người hai vật đang hỉ hả đùa vui, bỗng nhiên con khỉ nhảy dựng lên, miệng kêu chí chí không ngừng. Trong bóng tối, một đại hán thân hình vạm vỡ, hai tay cuồn cuộn như gấu, lại khoác trên mình một chiếc cà sa với ô vuông đỏ vàng xen kẽ. Khí tức trên người thoang thoảng mùi máu, thâm trầm ác sát.

Đại hán đưa mắt nhìn, bất chợt thấy Tiểu Hôi, rồi lại nhìn đến đứa trẻ. Trong mắt hắn, như hiện một tia kinh ngạc. Hắn không nói không rằng, phi thân đi, biến mất vào đêm đen.

Tiểu Đỉnh thở dài, đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của nó ra vuốt ngực liên hồi: “Sợ chết ta a. Tưởng mẫu thân phát hiện ra mất”. Nói đoạn, nó lại đưa tay xoa xoa mông.


Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, các cuộc tranh đấu khốc liệt bắt đầu diễn ra

(1) Hành không: du hành trên không bằng pháp bảo
(2) Nói quá: nổ, nói những điều vượt quá khả năng

Chương 128: Hợp Hoan Linh
Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, bóng tối bao phủ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào, tương phản rõ rệt với khung cảnh bên ngoài.

Vương Tông Cảnh, từ kinh nghiệm trước đây, rút trong người ra một đống bùi nhùi, cộng thêm một que củi nhỏ, quấn chúng lại với nhau, tạo thành một ngọn đuốc. Xong, hắn lại rút ra một hòn đá lửa, ma sát chúng với nhau, hành động hết sức thành thục.

Sau ít phút, ngọn lửa cháy lên, Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi nóng từ lòng bàn tay đang cầm ngọn đuốc truyền lại. Có điều nói nghe thật khó tin: “vẫn không có chút ánh sáng nào”, không có gì thay đổi cả, bóng đêm hoàn toàn ngự trị nơi đây.

Vương Tông Cảnh có chút không tin, hắn thử đưa bàn tay còn lại đến gần. Nhưng hắn vội rút bàn tay đó ra, nếu để lâu thêm chút nữa, thì hắn sẽ bị bỏng luôn rồi!

Thường những người tu đạo có sự chịu đựng rất cao với môi trường bên ngoài, có người chịu được âm phong băng giá, có người lại chịu được nhiệt lượng trăm độ, có kẻ lại vạn độc bách xâm, vân vân.

Vương Tông Cảnh từ khi ngâm mình trong độc huyết của Kim Hoa Cổ Mãng, đạt được nhiều lợi ích như khả năng kháng độc cực cao, và chịu được âm hàn. Tuy nhiên, cái giá phải trả là khả năng chịu nhiệt kém hẳn đi!

Ngọn đuốc vẫn đang cháy, chỉ là ánh sáng từ ngọn đuốc không thể phát ra. Dường như có một sức mạnh huyền bí nào đó cai quản nơi đây. Vương Tông Cảnh nghiến răng, dập tắt ngọn đuốc, kiên quyết tiến bước về phía trước.

Bỗng nhiên, một cơn gió nổi lên, sức ép như có như không hướng về Vương Tông Cảnh. Hắn cảnh giác, khẽ lùi về một bước, tất cả liền biến mất không tung tích!
Một giọng nói bỗng vang lên trong tâm trí hắn: “Đây là Tiềm Nhập Quan, khảo nghiệm cơ duyên đầu tiên của ngươi.”

Vương Tông Cảnh, tuy không tin tưởng, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Đạo hữu là ai, nếu không ngại, xin hãy lộ diện? ” Nãy giờ, mặc dù không thể quan sát, hắn vẫn hết sức chú ý lắng nghe động tĩnh xung quanh. Kinh nghiệm sinh tử bao năm, khiến hắn cảnh giác vô cùng. Có điều, dù Vương Tông Cảnh có thì thầm to nhỏ, hay nói lớn khiêu khích, thanh âm kia cũng không xuất hiện nữa. Dần dần, hắn nhận ra, nơi đây chỉ có bản thân mà thôi!

“Ta không thể dừng lại ở đây!” Hắn đã không còn nhà, ba chữ Vương Tông Cảnh đã không còn ý nghĩa gì trong Vương Gia. Huynh đệ thân thiết với hắn từ nhỏ, Nam Sơn, cũng không còn xem hắn là huynh đệ nữa rồi. Bây giờ, thứ quý trọng còn sót lại trong cuộc đời hắn, vẫn đang ở Thanh Vân Môn tu đạo. Chính hắn đã chọn con đường chông gai này, đầu nhập Ma Giáo làm gian tế cho Thanh Vân Môn. Hình ảnh trầm tĩnh của ân sư Tiêu Dật Tài hiện lên lần nữa, như thôi thúc quyết tâm trong hắn. Người đã khai mở tâm hồn ấu trĩ của hắn, chỉ cho hắn con đường phải đi, lại thu nhận hắn làm chân truyền đệ tử.

Là thần thì sao? Là quỷ lại như thế nào? Nói hắn lùi bước là điều không thể! Chút ánh sáng từ một góc lóe ra, rồi vụt tắt. Đó chính là lối ra!

Vương Tông Cảnh lại thử một lần nữa. Bước thứ nhất, áp lực không có gì đáng kể.

Bước thứ hai, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, áp lực so với trước tăng lên gấp bội, gió giật lên từng cơn, mọi thứ không còn dễ dàng nữa.

Bước thứ ba, thứ t.ư, rồi lại thứ năm…

Đến lúc này, đã là bước thứ sáu. Áp lực so với ban đầu đã như một trời một vực, hắn cảm thấy như có ngàn cân kim lượng đang chấn xuống vậy, ngay cả hít thở cũng không thông! Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, lách tách nhỏ từng giọt xuống nền, thân thể như bị ép nát nhừ!

“Dừng lại đi”, giọng nói thần bí đó lại đến. Đầu óc hắn giờ đang quay cuồng, chống chịu sự đau đớn, như tê dại hẳn đi. Thân thể hắn cũng không khá hơn, xem ra nội thương không nhẹ…

Bịch một tiếng, hai đầu gối hắn cuối cùng cũng quỵ xuống, lực bất tòng tâm. Vương Tông Cảnh nghiến chặt răng, như quyết tâm, rút thanh Bạch Cốt Kiếm ra đâm mạnh vào cánh tay, máu tươi phún ra, cơn đau dữ dội khiến đầu óc hắn thanh tĩnh lại trong chốc lát!

Lợi dụng khoảnh khắc này, hắn lao lên phía trước, lối ra nằm ngay trước mắt! Rắc rắc, hai âm thanh khô khốc vang lên, nối tiếp bởi hàng loạt những tiếng vỡ vụn.
Chân hắn đã gãy rồi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, nhưng hắn không hề kêu gào. Sức chịu đựng thật kinh người

“Đủ rồi”, giọng nói thần bí đó cất lên, chưa kịp định hình, Vương Tông Cảnh đã bị chấn đến ngất đi. Có điều, trong lúc bất tỉnh đó, hắn lờ mờ cảm nhận được một cỗ tinh hoa, mặc dù thoang thoảng mỏng manh, từ từ xâm nhập cơ thể, tuần hoàn qua khắp các huyệt đạo. Từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu trở xuống, mở liền một mạch.

Tiên khí (1) hoàn thành thất đại chu thiên(3) và tứ thập cửu tiểu chu thiên(2). Vết thương ngoài da từ từ liền lại, nội thương cũng theo đó mà lành! Hết sức thần kì!

“Tên tiểu tử này không tệ”, giọng nói thần bí từ lúc đầu, lại cất lên.

“ Cũng chỉ đến thế mà thôi! Không qua được thất bộ!”, một giọng nói khàn đặc vang lên.

Người đầu tiên cười hết sức tán thưởng rồi nói: “Dẫu sao, ta rất thích tên tiểu tử này. Sự kiên định này, hồi chúng ta bằng tuổi hắn, cũng không bằng. Hắn lại có Long Cốt, t.ư chất lại không kém. Bàn Ma, lũ gia hỏa các ngươi thì sao?”

“Không hợp cách, ít nhất phải đạt tam thập lục bộ. Quy củ là quy cử, không thể bỏ. Bàn Lăng ngươi đừng làm càn. ” Giọng nói khàn đặc lạnh lùng trả lời.

Bàn Lăng nổi giận đùng đùng, hừ một tiếng: “Hừ, quy củ cái rắm nhà người, chính vì cái quy củ mà vạn năm qua, nơi này một cái truyền nhân cũng không có. Chúng ta thì rặt xác ngồi đây mà chờ. Hừ, ngươi nghĩ có bao nhiêu kẻ qua nổi đây?”

“Bàn Lăng, Bàn Ma, các ngươi bĩnh tĩnh đi. Lần này, số lượng người có duyên số rất đông, ước chừng không kém tám nghìn người là mấy. Tuy nhiên, đa phần là thực lực quá kém cỏi, chỉ có dăm ba chục người đáng kể. Lũ gia hỏa các người hết luận về thực lực, lại nói đến t.ư cách, tâm tính. Hừ hừ hừ, lần này ta sẽ quyết định, ta sẽ…” Lão nhân đứng ở giữa, xem ra có bối phận lớn nhất, lên tiếng. Có điều lão chưa nói hết câu, thì một tiêng “keng” vang lên, lại thêm một người hợp cách tiến vào Tiềm Nhập Quan từ một nơi khác.

“Đi thôi, đến xem xem”, lão nhân ra quyết định. Bàn Lăng đầy tiếc nuối, vẻ mặt không cam lòng hiện rõ, nặng nề đi theo. Bàn Ma mặt không cảm xúc, lạnh lùng một bộ mà đi.


Bàn Cổ Đại Điện vốn là một không gian hoàn toàn khác biệt với thần châu hạo thổ. Nhìn theo một cách thì nó vốn là một kết giới khổng lồ tồn tại từ thời cổ vạn niên. Vốn có nhiều sách cổ viết về nó, theo năm tháng dài đằng đẵng không xuất hiện, những văn tự cổ dần thất lạc, đến này đã không còn lưu lại. Sự tích truyền thừa, và thử thách trong Đại Điện đương nhiên cũng mai một.


Trương Tiểu Phàm tiến nhập vào Bàn Cổ Đại Điện, bóng đêm bao trùm khắp nơi.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Hắn bình tĩnh chờ đợi. Không khí trầm lắng một cách ngụy dị.

Trương Tiểu Phàm, chắp hay tay sau lưng, không hề nóng vội, nhàn nhạt nói: “Đã ba thời thần (5) trôi qua, mong các vị đạo hữu hiện thân, ta có chút việc muốn đàm đạo”.

Cũng như Vương Tông Cảnh gặp phải lúc trước, một giọng nói truyền âm tới: “Đây là Tiềm Nhập Quan, nơi trắc nghiệm cơ duyên của ngươi.” Ánh láng lóe lên, như chỉ dẫn cửa ra.

Trương Tiểu Phàm, không nhanh không chậm, tiến về nơi ánh sáng xuất hiện, áp lực xung quanh dường như không hề có tác dụng gì! Thấm thoắt đã tam thập lục bộ rồi (36 bước).

“Hảo nội lực!”…“Rất khá!”… “Không tệ!” Hàng loạt tiếng kêu, kinh ngạc có, vui mừng có, sảng khoái cũng có. Xem ra, phong thái xuất trần của Trương Tiểu Phàm vừa qua, rất có sức ảnh hưởng.

Lão nhân, nãy giờ nấp trong bóng tối, hai tay biến ảo xuất hiện, nhanh thoăn thoắt kết hàng loạt thủ ấn phức tạp, miệng hô to: “Kết trận…Bàn Cổ Liệt Phủ Ấn!”.

Vô số bóng xám xuất hiện, hình dáng mờ ảo, tựa như mộng ảo mà thành hình, lấy lão nhân làm trung tâm, đồng thời vây Trương Tiểu Phàm vào giữa. Số lượng vừa đúng tám mươi mốt người, đứng thành hàng, phân thành bát phương vị, mỗi phương vị gồm chín người. Thoáng nhìn qua, giống như bát quái trận lừng danh đỉnh đỉnh, chỉ là thế trận này bớt đi vài phần thâm ảo, thêm vào đôi phần vững chắc.

“Khoan đã”, Bàn Lăng thốt lên, “Lão huynh, đây chỉ là khảo nghiệm thôi mà. Việc gì phải sử dụng cả Bàn Cổ đại trận ở đây?”

Bàn Ma giọng điệu lạnh tanh nói: “Không hợp pháp. Ta không tán thành”.

Những người xung quanh cũng ngẩn ngơ, hai lão gia hỏa Bàn Lăng và Bàn Ma luôn như nước với lửa, hiếm khi đồng tình việc gì, nay đồng loạt kháng nghị việc sử dụng Liệt Phủ Trận. Đã vài vạn năm nay, đại trận chưa hề phát động, vậy mà nơi đây, ngay lúc này, chuyện kinh thiên động đại đã xảy ra!

Lão nhân ,hai tay vẫn không dừng việc kết thủ ấn, chán nản hỏi: “Các ngươi nghĩ vậy thật ư? ”

Bàn Lăng, bật cười, huơ tay nói: “Trận này vốn do Bàn Cổ lão nhân gia, trước khi phi thăng, đã kiến tạo ra. Mục đích là đối phó thần binh, hung khí. Tên tiểu tử này, mặc dù tu vi không tệ, huynh cũng không cần phải hành xử như vậy. Nếu là do ván cờ ngày hôm qua huynh thua đệ, cùng lắm thì đệ thua lại ván tới cho huynh…Huynh xem…”

Mấy tên gia hỏa xung quanh, ngoại trừ Bàn Ma, hết thảy đều không nhịn được cười. Có người cười ha hả. Có người cố nén đưa tay bịt miệng. Có người lại cúi đầu, giả bộ như không để ý, nhưng hai vai rung lên bần bật, hiển nhiên là đang ngạo tiếu lão nhân.

Lão nhân, mặt đỏ cả mang tai, tức giận lên đến cực điểm, nghiến răng tuôn ra một tràng:”Hồ đồ! Các ngươi đều hồ đồ! Hắn, ta không tính. Nhưng pháp bảo mà hắn mang, chính là hung vật Phệ Huyết Châu, trăm vạn năm trước tung hoành thiên giới!” Nói đoạn, lão trừng mắt nhìn Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm hết sức bình tĩnh, giống như mọi việc vừa xảy ra, không liên quan gì tới hắn. Đoạn, hắn rút ra một que cời lò đen đủi, nâng lên trước mặt, rồi hỏi: “Ngươi nói thứ này?” Không đợi lão nhân trả lời, hắn thản nhiên nói tiếp:”Có điều, làm sao ngươi nhận ra ngay được?”

Hắn nhẩm tính, đạo hạnh của những bóng xám rất khá, trong đó lão nhân là cao nhất. So với các trưởng bối Thanh Vân Môn năm đó là tương đương. Ngày đó, trên đỉnh Thông Thiên Phong, không ai phát hiện ra lai lịch của pháp bảo này. Ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng không thể!

Bọn người Tăng Thư Thư, Lâm Kinh Vũ, Tề Hạo,Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và hiền thê Lục Tuyết Kỳ đã hết sức lo lắng, thậm chí dám dùng cả tính mạng ra để thề. Tình cảm chan chứa, chân thật, dù thời gian qua đã lâu, vẫn không hề xao nhãng. Những ký ức cũ khiến hắn nở nụ cười nhu hòa hiếm thấy.

Bàn Lăng trố mắt ra nhìn thanh cời lò đen đủi, lẩm bẩm: “Đây mà là pháp bảo ư? Rõ ràng là thanh cời lò mà. Nhất định là ảo giác a…” Hắn đứa tay dụi dụi mắt, để nhìn cho rõ, nhưng rốt cục vẫn không có gì khác.

Bàn Ma, giọng điệu lạnh băng, nghi ngờ nói: “Không giống. Không có khí tức hung lệ.” Nói đoạn, hắn lại quay sang lão nhân như chờ đợi.

Sau khi nhìn kỹ, lão nhân, khuôn mặt biến đổi từ tức giận, sang kinh sợ, tay run run chỉ vào thanh cời lò, miệng lắp bắp: “Không thể…không thể nào… Làm sao Nhiếp Hồn lại ở đây?...Kết hợp…Chúng đã kết hợp ư.”

Ba chữ Phệ Huyết Châu chỉ gợi nên sự tò mò, hai chữ Nhiếp Hồn lại làm đám bóng xám khiếp sợ cùng cực… Không đợi lão nhân nói tiếp, tất cả bóng xám như lâm đại địch. Chúng điên cuồng kết Liệt Phủ Ấn, nội khí thu liễm trong phút chốc, tuôn trào ào ạt như thác đổ trên cao xuống...

Trương Tiểu Phàm khẽ hừ một tiếng, tay trái vận Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tay phải chuyển Đại Phạm Bát Nhã. Phệ Hồn Bổng từ từ lơ lửng lên không. Khí tức hung lệ ngùn ngụt xuất ra, giống như ác ma vạn năm thức giấc, thề không giết sạch, quyết không ngừng nghỉ!

Tại chỗ viên Phệ Huyết Châu rực lên màu vàng Phật môn, chen vào hai sắc xanh đậm và hồng huyết. Phật, Đạo, Ma, khí tức ba nhà liền một mạch, tổng hợp hoàn mỹ. Dần dần, ba màu kết hợp chuyển sang màu trắng, rực rỡ chói mắt trong đêm. Phần dưới thân Nhiếp Hồn tụ âm khí sắc đen, lạnh lùng thê lệ, hoàn toàn tương phản với màu sắc phía trên.
Đạo hạnh hắn lúc này, so với khi quyết chiến sinh tử với Quỷ Vương, đã vượt xa ngàn dặm rồi…

Kình khí hai bên va vào nhau mãnh liệt, ầm ầm vang lên từng đợt, Bàn Cổ Đại Điện trong phút chốc chao đảo, đất đá các loại ầm ầm rơi xuống. Cảnh tượng quả thất kinh người. Trong Đại Điện, các đạo sĩ tu chân nháo nhào sợ hãi. Người không đủ tu vi thì ngã bệt xuống đất, kẻ khá hơn thì vận công cực khổ chống đỡ!

Bàn Cổ Liệt Phủ Ấn danh bất hư truyền, là một trong Thập Bát đại môn trận trong thiên hạ, so với Bát Hung Huyền Hỏa Trận vây khốn Thú Thần năm xưa, không hề thua kém. Theo lý thì thế mạnh không thế đỡ. Tuy nhiên, sau lần giao phong vừa qua, lại không chiếm được chút thượng phong nào!


Tại một nơi cách xa Bàn Cổ Đại Điện không biết bao nhiêu nghìn dặm, vốn từng là Thảo Miếu Thôn. Đại hán mặc áo bào cà sa, khí tức thâm trầm ác sát, tiến đến một căn chòi nhỏ, nằm hiu quanh giữa một cánh đồng.

“Đinh đang”, một âm thanh trong trẻo vang lên từ đó, như vọng ra từ lòng người, vang vọng khắp mọi nơi…

Đại hán bỗng run lên, dáng vẻ thâm trầm ác sát như biến đi đâu mất, giọng nói run rẩy thành tiếng vô nghĩa: “Tiểu thư...Cuối cùng…Hợp Hoan Linh…Sắp rồi…” Hắn dường như hết sức kiềm chế xúc cảm vừa bi thương vừa hoan hỉ sắp tuôn trào…

(1) Tiên khí: thiên địa linh lực nhưng sau khi đi vào trong cơ thể, liền biến thành chân khí, nhưng đây là giai đoạn chuyển đổi từ linh lực sang chân khí bản thân.
(2) Tiểu chu thiên: là nối vòng hai mạch nhâm đốc mà thành, chu thiên ấy chỉ là chu thiên vỏ ngoài nông cạn, không đáng kể gì cả. Liên hệ chính tới ngoại thương và sức khỏe.
(3) Đại chu thiên: còn một loại chu thiên nữa, không gọi là tiểu chu thiên, mà từ nê hoàn chạy quanh một vòng rồi đi xuống, ở trong thân thể cho đến đan điền, chuyển quanh một vòng rồi đi lên; tuần hoàn nội tại; đó là chu thiên chân chính tu luyện khi thiền định. Sau khi chu thiên loại này hình thành rồi cũng sẽ hình thành một dòng năng lượng rất mạnh mẽ, sau đó ‘nhất mạch đới bách mạch’, làm cho các mạch khác đều khai mở theo! Liên hệ tới nội thương và công pháp tâm lực!
(4) Vương Tông Cảnh không dùng pháp bảo để soi đường, đơn giản là vì muốn ẩn tránh thực lực. Việc sử dụng là chặng đặng đừng, hơn nữa lại tiêu hao nguyên khí. Hành động lỗ mãng tại nơi hiểm địa này chỉ chuốc lấy tai họa mà thôi.
(5) Thời thần: một ngày được chia làm 12 thời thần. 3 thời thần vị chi là 6 tiếng.
Cái này ở đâu ra vậy đạo hữu ???
 

Shanks

Phàm Nhân
Ngọc
-13.497,51
Tu vi
0,00
Chương 125: U cốc (1)

“Đã đến lúc rồi”, Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra rồi nghiêng người, đặt chân lên pháp bảo Phệ Hồn, chuẩn bị bay đi.

Tiểu Đỉnh không nhịn được, hét lên: “Cha đi cẩn thận, nhớ mang…Ái dà…cái con chó này, sủa cái gì mà sủa…ồn chết đi được…Cha nhớ…Ngươi có im đi không…Dám át cả tiếng của tiểu gia ta…”. Tiếng nói không dứt của tiểu Đỉnh và tiếng sủa liên tràng của Đại Hoàng hòa vào nhau. Ba Nhạc đứng một bên, hết sức bối rối, hết nhìn qua bên trái xem cảnh bực tức của tiểu Đỉnh, lại nhìn sang bên phải xem Đại Hoàng sủa vang. Cậu muốn ngăn cản nhưng xem ra không thể rồi.

Trương Tiểu Phàm ngoảnh mặt nhìn thê tử của mình lần cuối, mỉm cười, rồi gật đầu tỏ ý không nên quá lo lắng. Rồi lại nhìn đến Tiểu Đỉnh, ánh mắt tràn ngập tình thương, khe khẽ lắc đầu “vẫn là một đứa trẻ thôi”.

Hắn đi lần này, mục đích là giúp Tiểu Bạch một việc . Nàng đã vì hắn mà hao tâm rất nhiên, lần nay giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Nhưng tại sao nàng lại không trực tiếp thực hiên, mà phải nhờ cậy hắn? Vài ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí. Hồ tộc ngày một suy yếu, huyết thống ngày một hỗn tạp. Theo như lời tiểu Bạch thì tương lai đã rất đen tối…

Bên dưới, cảnh vật dưới chân vun vút trôi đi, núi sông liền một mạch. Bầu trời Lương châu bỗng trở nên ảm đạm vô thường, gió rít lên từng cơn, mưa lất phất rơi. Cảnh người ly biệt thật ảm đảm não nề…

Sau tiếng gió rít gào, hình bóng ai đã luôn khác ghi trong lòng, mãi không thể quên?

Tiếng chuông đâu đó ngân vang, đing đang, đing đang từng hồi. Âm thanh xa xôi. Có lẽ đó là tiếng chuông chiều báo canh đã hết một ngày.

Ai đó còn nhớ hay đã quên… Một kiếm hủy thiên…Một kiếm sinh tử…Tiếng chuông vang lên…Lời chú ngâm dài… Máu và nước mắt…Đau khổ và tuyệt vọng… Bích Dao, ta xin lỗi…

Hình bóng đó cứ xa dần, xa mãi. Đêm tối đang dần kéo đến…

Lục Tuyết Kỳ bất chợt thở dài.

“Chàng đã đi rồi. Chàng có thể trở về an toàn không? Lần này thực sự rất hung hiểm”. Hình ảnh hỗn chiến của Hắc Thủy Huyền Xà cùng Hoàng Điểu lại ùa về, nếu lúc ấy chàng không nề nguy hiểm, sẵng sàng hy sinh bản thân thì có lẽ…mọi chuyện đã khác. Khuôn mặt người con gái băng sương bất ngờ để lộ ra vẻ suy t.ư, buồn bã không nói nên lời. Nàng dần chìm vào trầm t.ư.



Trong bóng tối bao trùm, một tia lửa như có như không chợt bùng lên, báo hiệu cho một sự khởi đầu mới…

“Hắn ta rốt cuộc cũng vào rồi”, một giọng nói âm u cât lên từ đâu đó trong cánh rừng Lương Châu.

“Xin phó tông chủ ra hiệu lệnh”, giọng một nữ nhân băng lãnh cất lên. Những âm thoạt sột soạt đồng loạt vang lên, báo hiệu không ít người đang tập trung tại đây, và tất cả rất có thể đều là cao thủ.

“Tới lúc rồi, ta cũng vào thôi, mọi chuyện cứ y như kế hoạch mà tiến hành.” Giọng một nam nhân trạc chừng 30 vang lên. Trong đêm tối, không ai nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của nam nhân đó.Chỉ có ánh mắt hắn sáng rực, đầy mưu trí, như xuyên thủng màn đểm mà ra. Chỉ có thể kết luận một điều, tu vi của người này cực cao, giơ tay nhấc chân có thể khuấy động một phương…

Tại một nơi khác, một người nhìn ba phần giống quỷ, giọng nói khàn đặc tự thuật với bản thân: “Lần này, ta nhất định phải đoạt được vật ấy. Thần cản giết thần, phật cản sát phật!!!” “Quỷ vương, vì ngươi mà ta phải chịu đau đớn kinh khủng đến nhường này, nhưng cũng nhờ ngươi mà công lực của ta đã tinh tiến…Khặc khặc khặc! Tu la huyết quả thật thần diệu…”. “Đạo Huyền Lão tặc, lần sau gặp lại ta nhất định đánh bại người, giết chết ngươi, trả lại công lý cho sư huynh ta”.



Tiêu Dật Tài chắp tay sau lung, lẳng lặng nhìn sắc trời. Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân im lặng đứng hai bên …

….

Ở nơi khác, Kim Bình Nhi thở nhẹ ra rồi phi thân tiến vào.



Hai nhân vật thuộc Long Thần Điện không bỏ phí thời gian, cũng tranh thủ tiến vào. Thấp thoáng đâu đó là dàn cao thủ của Bồng Lai Tiên Tông …

Trong đêm tối, rất nhiều cao thủ thần bí cũng đang lần lượt tiến vào, sức hấp dẫn của bảo tàng ngàn năm có một quả thực quả lớn!



Tiểu Đỉnh bên cạnh, nét bực tức lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, giờ lại mải mê đùa giỡn với tiểu Hoàng cùng tiểu Hôi. Tiếng cười nói vui tai của con nít cùng tiếng chí chí và gâu gâu vang lên không ngừng. Ba Nhạc nhất thời ngẩn ra không biết nói gì cho phải.

“Ngươi thật không có lo a?”

“Đương nhiên là không.”

“Dưới kia giờ rất hỗn loạn, chẳng lẽ một chút lo lắng cũng không có?”

“Dĩ nhiên rồi, cha ta rất lợi hại!” “ Thực ra là lợi hại nhất”. “Cha ta là thiên hạ vô địch, cái thể vô song, ha ha ha” Tiểu Đỉnh cười hết sức vui vẻ.

“Này ta hỏi thực, ngươi đã từng thấy phụ thân ngươi ra tay đánh ai chưa?”

“Ta… tất nhiên là thấy…ách, chỉ là…không thấy tận mắt mà thôi” Càng nói càng đuối lý, Tiểu Đỉnh không biết làm gì cho phải. Nó nhìn quanh thì bỗng nảy ra một ý.

“Mẫu thân ta rất là lợi hại. Người chính là đại trưởng lão của Thanh Vân Môn. Ngươi thấy có lợi hại hay không?” Tiểu Đỉnh khuôn mặt mũm mỉm nhìn Ba Nhạc cười cười.

Ba Nhạc gật gật đầu : “đương nhiên là lợi hại rồi, nhưng mà ta chỉ không hiểu là…”

“Khoan đã, khoan đã” tiểu Đỉnh chen ngang. “Mẫu thân ta lợi hại, nhưng ta cảm thấy cha ta còn lợi hại hơn. Vậy nên cha ta là lợi hại nhất, ngươi hiểu chưa?” Nói xong, tiểu Đỉnh nhìn Ba Nhạc với khuôn mặt “ngươi đương nhiên là không hiểu, chỉ có ta mới có thể hiểu thôi!” Đại Hoàng nằm bên cạnh, dường như cũng hết sức đồng tình sủa lên mấy tiếng. Riêng tiểu Hôi còn tỏ vẻ khinh thường hơn, nó nhặt vài quả dại cho vào mồm, nhai nhai nuốt nuốt, rồi quẳng hạt đi ý nói “Ngươi thực còn không thông minh bằng cái hạt này!!!”

Ba Nhạc hết lắc lại gật, trong nhất thời tạo nên một khung cảnh hết sức buồn cười. Khỉ thì vừa ăn vừa khinh thường, con chó to lớn thì sủa uông uông tỏ vẻ đồng tình, còn tiểu hài tử tóc trái đào thì lém lỉnh cười hi hi.



“Về thôi” Tiếng của Lục Tuyết Kỳ cất lên cắt ngang câu chuyện. Tiểu Đỉnh đương nhiên không cam chịu, nó cố nài nỉ.

“Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà mẹ”.

“Không được, giờ cha con đã đi rồi, nếu không nghe lời mẹ thì…” Tiểu Đỉnh nhìn khuôn mặt đanh lại của mẹ thì vôi rụt cổ. Nó còn cố nháy mặt với Bạ Nhạc rồi mới đi theo.

Ba Nhạc bỗng cảm thấy đầy căng thẳng, nghiệp chướng hung hiểm nhất trong đời vừa trôi qua. Giờ đây, người đứng trước mặt nó chính là đỉnh đỉnh đại danh trưởng lão Lục Tuyết Kỳ của Thanh Vân môn. Nếu có thể bái thành môn hạ chính là phúc phận lớn nhất trong cuộc đời. Ba Nhạc vội vàng quỳ xuống hành lễ. Nó lý nhí nói “Xin hãy nhận tiểu nhi làm đệ tử, tiểu nhi thật sự rất cảm kích”.

“Thôi được rồi, đứng lên đi. Ta không có thói quen nhận đệ tử, nhưng ta có thể giúp ngươi”. Khuôn mặt Ba Nhạc hết sức đâu khổ sau khi nghe hết hai câu đầu, nhưng đến câu cuối thì đã tươi tỉnh hẳn ra.

“Tiểu nhi hết sức cảm kích, đội ơn sư nương đã quan tâm!”.

“Khi nào phu quân về, ta sẽ nói giúp ngươi một tiếng, còn được hay không thì tùy duyên vậy.” Giờ ngươi đã không còn chỗ nào để đi, thôi thì hãy theo ta và Tiểu Đỉnh. Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi…


Chương 126 : U Cốc (hạ)
Bàn Cổ Đại Điện vốn là thần địa bảo tọa giữa thiên nhiên, tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử ngàn vạn năm. Tại mỗi thời kỳ nhất định lại xuất hiện, phàm người có duyên số mới có cơ hội phát hiện. Cơ duyên xảo hợp không công tự nhiên thành. Tuy nhiên, lần này mọi sự bất đồng, số lượng “người có cơ duyên” thật sự quá đông, trên dưới không kém tám ngàn người.

Đối mặt với Vương Tông Cảnh là hai cánh cổng đá đã mở ra phần nào. Cánh cổng có thể phân ra làm ba phần chính. Phần trên là họa tiết vân vụ như những đám mây trắng giữa nền trời xanh. Phần giữa là một nhân ảnh bình tĩnh đứng giữa đất trời, hai tay chắp sau lưng thưởng thức vạn vật. Phần dưới nét khắc mờ ảo, có lẽ đã bị phai mờ dần theo thời gian.

Vương Tông Cảnh lặng lẽ ngắm nhìn họa tiết trên cánh cổng đá. Những chi tiết trên đó mặc dù được khắc hoa công phu, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt. Hắn nhìn hồi lâu cũng không thấy gì hơn. Khẽ mím môi, hắn nghĩ:
“Ấn tượng ban đầu về Bàn Cổ Đại Điện quả thực khác rất xa. Thực sự nghĩ không thông. Nhưng không thể đánh giá mọi việc qua vẻ bề ngoài được. Nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, ta không nên phụ sự kỳ vọng của Người được”.

Bóng dáng Vương Tông Cảnh từ từ biến mất trong Bàn Cổ Đại Điện. Tiếng gió, cánh rừng xào xạc thổi quanh…


Những hàng cây lúc im lặng, lúc lại đung đưa rầm rì trong gió. Giấu vết của người tụ họp đông đảo trước đây giờ đã tan biến. Sau tất cả, cảnh vật lại trở về vẻ đẹp tự nhiên vốn có của nó.

Trương Tiểu Phàm bước ra từ sâm lâm, ánh mắt nhìn theo hướng mà Tông Cảnh đã đi, gật nhẹ đầu: “Thằng bé đó…đã lớn cả rồi…không biết được phái đến đây với mục đích gì? Tiêu Dật Tài ngươi lại tính toán nữa rồi. Thật là…” Trương Tiểu Phàm lặng lẽ thở dài.


“Không biết cánh cổng đá có gì đặc biệt mà khiến cho nó phải chú ý lâu như vậy.”

Trương Tiểu Phàm bắt đầu chuyển ánh mắt lên hai cánh cổng đá, bình tĩnh đánh giá chúng. Ngắm nhìn hồi lâu vẫn chỉ là những nét khắc họa đó, tĩnh lặng không thay đổi.

“Đây vốn chỉ là hai cánh cổng bên ngoài đại điện, cũng đến lúc phải vào rồi!”

Nghĩ đoạn Trương Tiểu Phàm sải bước tiến vào Đại Điện. Bước chân đều đặn từng bước một, khoảng cách giữa Tiểu Phàm và cánh cổng ngày một gần lại. Xa xa, những chiếc lá rụng, khúc cây khô, đám cỏ mục nằm phơi mình bình yên trên mặt đất.

Như có như không tường luồng không khí di động, đám cỏ cây bất chợt bị khuấy động, từ từ dâng lên giữa không trung. Sức ép vô hình như từ đó mà sinh ra!

Càng tiến sâu áp lực phản chấn càng mạnh!

Trương Tiêu Phàm nhất thời kinh ngạc, bước chân tạm thời chậm lại trong chốc lát. Ở đây vốn dĩ không nên có ai có tu vi cao như vậy.

Trương Tiểu Phàm thở nhẹ ra một hơi, hơi nghiêng đầu phía sau rồi nói:
“Các vị đã đến, nếu không ngại, cũng nên ra đây đàm đạo một chút.” Ngữ khí nói ra hết sinh bình phàm, nhưng tu vi ẩn chứa bên trong như thái sơn áp đỉnh, đối phương không thể không vâng lời!


“Kít kít…chịt chịt… Bị phát hiện rồi, tức chết, tức chết ta…”, giọng nói thé thé hết sức khó nghe, nửa như tiếng dơi, nửa như tiếng chuột của ai đó vang lên.

“Hừ hừ…Bức Diện Thử, người câm miệng lại cho ta. Đừng làm mất mặt chúng ta trước mặt tân tông chủ…”, giọng nói đầy nóng nảy của một người khác cắt ngang lời.

“Kít kít…chịt chịt… Phó tông chủ còn chưa cất lời, con chó nuôi Yên Khinh Cuồng người lại tức giận cái gì…Phó tông chủ người phải làm chủ cho bổn đại gia này đấy”. Nói đoạn đôi mắt ti hi như chuột của hắn nhìn về phía nam nhân trạc chừng ba mươi đứng giữa đoàn người.
“Ngươi, ngươi…”người kia nộ hỏa dâng lên chưa kịp phản bác thì giọng nam nhân kia nhẹ nhàng cắt lời “Được rồi. Im lặng nào.”


Nhóm người lần lượt xuất hiện, trên dưới khoảng chừng hai mươi người. Nam nhân đứng giữa, hai mắt tinh túy thâm sâu, càng nhìn càng có vài phần khí chất giống Vạn Nhân Vãng năm xưa! Dưa vào vị thế và sự kính trọng của những người xung quanh, đây có lẽ là Phó Tông Chủ mà Bức Diện Thử nói tới.

Bức Diện Thử giọng nói luôn cực kỳ khó nghe, lúc lên cao the thé như tiếng chuột, lúc xuống thấp lại oành oành như tiếng dơi. Nếu so với tiếng xoong chảo va đập vào nhau còn khó nghe hơn vài phần! Có điều nếu “nghe tiếng mà bắt hình dong” thì lại là đánh giá thấp hắn!

Ít ra tiếng của hắn nghe ra vẫn còn là ngôn ngữ của nhân loại, bộ dáng của hắn lại không được như vậy. Để miêu tả ngắn gọn thì có thể dùng vài từ như sau: mặt chuột, cổ ngỗng, thân dơi. Thiếu đôi cánh nữa là hắn có thể bay rồi!

Nói tóm lại, tức là cơ thể hắn hết sức mất cân đối, nhưng bù lại hắn có sự tự tin vô hạn, rằng mình chính là một mỹ nam. Rằng mọi người vẫn chưa thấy hết, khi hiểu được “vẻ đẹp” thì thiên hạ mỹ nữ tất cả sẽ đổ rạp dưới chân mình.

Có lẽ ngay cả Dã Cẩu cũng có thể làm mỹ nam thần nếu đem ra so với Bức Diện Thử!

Đối lập với Bức Diện Thử chính là Yến Khinh Cuồng, thiếu niên trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Mặt vuông đầy uy vũ, cặp lông mày rậm rạp, diện mạo bức thế, nóng nảy vô cùng. Thông qua sự tình có thể thấy mối quan hệ giữa hai người là vô cùng không tốt.
...

Nam nhân trạc ba mươi tuổi lặng lẽ nhìn Trương Tiểu Phàm, suy nghĩ cẩn thận trong giây lát, vòng tay nói: “Môn hạ Quỷ Vương Tông xin được diện kiến Phó Tông Chủ”.

Trương Tiểu Phàm chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Ta đã không còn là Quỷ Lệ, Quỷ Vương Tông cũng không còn tồn tại.”

“Nói vậy, ngươi là Yến Hồi. Còn những người kia là môn hạ của ngươi?”

“Không, là môn hạ của Quỷ Vương Tông.” Yến Hồi điềm tĩnh trả lời, “Trận chiến năm đó trên đỉnh Thông Thiên Phong, Quỷ Vương Tông ta thất bại thảm liệt. Ngay cả Phục Long Đỉnh và Tứ Linh Huyết Trận uy mãnh đến thế, vẫn không phải là đối thủ. Quỷ Vương người hùng tai đại lược rốt cục lại ôm hận mà vẫn lạc”(1).

Nỗi xúc động và sự tiếc thương như thoảng qua nét mặt của Yến Hồi, đến rồi đi rất nhanh.

Yến Hồi nói tiếp: “Chỉ là lúc đó Phó Tông Chủ người…”, hắn tạm dừng trong giây lát để lựa lời nói tiếp: ”…không biết đang làm gì?”

Ta làm gì ư? Ta đã làm gì ư? Một kiếm đó đã thay đổi tất cả. Vạn sinh linh tránh được một trận huyết tinh. Một cỗ xúc động dâng trào trong tim Trương Tiểu Phàm. Hình anh người con gái bạch y, thân mình nhuốm đầy máu, chật vật đấu tranh sinh tử, như một chiếc thuyền nhỏ giữa giông tố…Trong phút chốc, ta đã đặt đổ ước cả tính mạng mình…

Trương Tiểu Phàm thở dài rồi lắc đầu nhè nhẹ, nhưng vẫn không hề quay lại, cùng một câu trả lời mông lung: “Ta làm, điều mà ta cần làm. Chỉ là Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu!” (2)

Yến Hồi giật mình trong phút chốc rồi nói: “Ý của người, ta đã lĩnh. Hy vọng lần tới gặp mặt, sẽ khác.”


Trương Tiểu Phàm cũng không nói gì nữa, lặng lẽ tiến sâu vào Bàn Cổ Đại Điện. Sức ép to lớn lúc trước biến mất không dấu vết. Không gian trở về nét bình thường như trước.

Yến Hồi cau mày suy nghĩ, rồi phất tay ra hiệu: “Vào thôi”. Nhóm người Quỷ Vương Tông lặng lẽ theo sau. Bức Diện Thử, như thói quen, “Kít kít…Chịt Chịt…” vài tiếng tỏ rõ sự bất mãn rồi mới đi. Yến Khinh Cuồng ngoạc mồm thốt ra dăm ba tiếng: “Đáng hận, thật là kiêu ngạo mà,…chỉ là một cái Cựu Phó Tông Chủ mà thôi!”

“Thôi đủ rồi”, hành động của Bức Diện Thử và Yến Khinh Cuồng tất nhiên làm Yến Hồi không hài lòng. Nhưng bây giờ không phải lúc phân tâm. Kế hoạch của hắn không những phải tiến hành nhanh chóng, mà còn phải thật chu đáo, không được để lộ ra sơ sót nào…

Sau khi bóng dáng đoàn người khuất dấu, hai cánh cổng như rung lên lần nữa. Khung cảnh, bầu trời, thiên địa, những chi tiết được khắc họa như sống lại. Nhân ảnh bỗng chốc cử động rồi tự than thở: “Lúc nên đến thì không đến, lúc nguy hiểm thì lại ùn ùn kéo nhau vào! Nếu có muốn chết thì cũng không cần phải gấp như vậy!”

Nói đoạn nhân ảnh đó lại vươn vai, duỗi chân, như là lâu lắm rồi chưa được hoạt động vậy.

“Kể ra kẻ ấy cũng tính là có duyên, nếu vượt qua được trải nghiệm trong ấy thì sẽ được truyền thừa. Có điều tu vi hắn cao như thế, ta muốn thu nhận hắn cũng không thể. Hắn mỗi nhìn ta một cái, mà lạnh hết cả sống lưng, tí nữa thì... Chỉ là không ngờ trong lớp hậu bối có kẻ am tường Thiên Thư đến mức như vậy…”

Nhân ảnh tiếp tục lẩm bẩm vài câu gì nghe không rõ. Cuối cùng, cánh cổng trở về với sự tĩnh lặng thường nhật.

(1) Vẫn thế/ lạc = chết , một cách nói tôn trọng người đã khuất
(2) Câu nói này thể hiện triết lý sâu xa của Trương Tiểu Phàm đó, không đơn giản chỉ là nói ra đầu…phải ra tay với Quỷ Vương là điều mà Tiểu Phàm không bao giờ muốn làm. Nên nhớ Quỷ Vương như vừa là cha vừa là thầy đối với Tiểu Phàm vậy. Các đạo hữu nếu muốn thì có thể phân tích sâu hơn grin emoticon Mình quả thật là đã có tính toán trong rất nhiều chi tiết trong tác phẩm này. grin emoticon

Chương 127: Gặp mặt
Dãy núi Thanh Vân trải dài trăm dặm, gió hòa với mây, nhấp nhô lên xuống trùng trùng điệp điệp. Nhìn từ xa tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đỉnh, cấu trúc hùng vĩ đa dạng, mây tỏa sương phủ bao quanh, hợp với bảy đỉnh núi sừng sững, lấy đỉnh Thông Thiên Phong làm trọng, như những nét chấm phá trong bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ.

Ba Nhạc mở to mắt, không kiềm được nỗi phấn khích, hét lên: “Tuyệt quá”. Đây là lần đầu một đứa trẻ như nó được thấy cảnh của Thanh Vân sơn, cảm giác hết từ phấn khích chuyển sang háo hức rồi lại chờ mong. Nỗi ủ dột và lo lắng trên khuôn mặt đã biến mất từ lâu, nét mặt nó tràn đầy niềm vui và sự mong chờ.

“Thanh Vân sơn thật là đẹp! Ước gì con có thể như bá bá bay lượn khắp nơi!” Lúc này, Ba Nhạc đang phi hành trên không, hai tay ôm chặt lấy người điều khiển pháp bảo phía trước. Nó đứng trên pháp bảo hợp thành từ ba con xúc xắc, làm từ gỗ cứng, có sáu mặt hình vuông, thân toàn màu trắng. Người điều khiển chính là Đỗ Tất Thư.

Đúng ra lúc đầu chỉ mình Lục Tuyết Kỳ đi tiễn Trương Tiểu Phàm, đồng thời đưa Tiểu Đỉnh về lại Thanh Vân Môn. Nay lại thêm một Ba Nhạc, nên tất nhiên là không thể “hành không”(1), đành đi bộ mà về. May mắn thay trên đường đi, vừa vặn gặp lúc Đỗ Tất Thư ra ngoài hành sự, nên đưa luôn Ba Nhạc về Đại Trúc Phong.

“Cái này đâu tính là gì!” Đỗ Tất Thư hóm hỉnh nhìn Ba Nhạc, vung vẩy đôi tay trên không, nói: ”Lát nữa ta sẽ thi triển môn pháp thần thông, bảo đảm ngươi sáng mắt ngay!” Hình ảnh Ba Nhạc trong mắt hắn, như phảng phất hình ảnh thuở nhỏ của tiểu sư đệ mà hắn yêu quý nhất, cũng đôi mắt trong sáng, khuôn mặt ngây thơ đó. Có điều Ba Nhạc tinh anh, dễ gần hơn, không ngây ngô, ít nói như tiểu sư đệ năm nào.

“ A A, đa tạ bá bá” Ba Nhạc phấn khích thốt lên. Từ phía sau, Đỗ Tất Thư cảm nhận được thân hình cậu bé run lên vì phấn khích.

Cảnh vật cứ thế lướt qua, từng cánh rừng, con sông, ngọn núi, trì trấn hiện ra rồi trôi đi…


Chạng vạng tối, Ba Nhạc cuối cùng cũng đặt chân tới Thanh Vân Môn đại danh đỉnh đỉnh. Thông qua những câu chuyện truyền miệng trong dân gian, Ba Nhạc mặc dù là ấu niên vô tri, nó vẫn biết nhiều chuyện về Thanh Vân Môn.

Đại khái như chuyện vạn yêu thú hung tàn, bộ hạ Thú Thần uy mãnh vô địch, xâm lăng từ Nam Cương, làm cỏ một vùng, bách tính điêu linh, rốt cục lại bại trước Tru Tiên Kiếm. Lại còn chuyện Ma Giáo giảo hoạt, năm lần bảy lượt trỗi dậy, gây chiến khắp nơi, máu chảy thành sông, nhưng tà bất thắng chính, Thanh Vân Môn đã ra tay đánh dẹp. Đến nay, Cửu Châu yên bình, vạn vật hưng thịnh, uy danh Tru Tiên Kiếm đã vang lừng khắp nơi.

Đi dọc theo con đường từ chân núi, vượt qua những khu kiến trúc cổ xưa, lại xuyên qua những rừng trúc bạt ngàn, mất gần hai canh giờ, cuối cùng Ba Nhạc cũng đặt chân lên Đại Trúc Phong, dĩ nhiên là với sự hướng dẫn tận tình của Đỗ Tất Thư.

Quãng thời gian này vừa đủ để hai người trở nên thân quen. Đỗ Tất Thư vừa đi, vừa cười nói khoa trương không ngừng. Ba Nhạc khuôn mặt hớn hở, hai tay cứ liên tục vỗ nhẹ vào nhau, biểu hiện hết sức đồng tình với câu chuyện đang kể.

“Thất Mạch Hội Võ năm ấy, ta cùng pháp bảo xúc xắc tung hoành, thắng liền ba trận, tiến một mạch vào tận tứ kết.” Đỗ Tất Thư chép chép miệng, rồi cười hì hì:”Ta vốn dĩ không có nhiều đối thủ a.” Có điều nói ra quá trái lương tâm, hắn ngẩn người trong giây lát rồi đính chính:”Dĩ nhiên là không tính bốn tên đứng đầu…Ách cũng không tính Đại Sư Huynh…À còn Lâm Kinh Vũ sư đệ nữa…Thôi, thôi, thôi, không tính nữa…”

Ba Nhạc ngưỡng mộ thốt lên: “Bá bá rất giỏi a!”

“Hầy, chỉ tiếc là lúc cuối lại sơ sẩy, thật không cam lòng, haiz.” Đỗ Tất Thư bộ dạng hoạt kê giả bộ như đang thở dài.

“Bá bá thực không may mà.” Ba Nhạc nhất thời ỉu xìu, giọng càng lúc càng nhỏ đi. Trong mắt nó, đạo hạnh của Đỗ Tất Thư cao không thể với tới, vậy mà còn có thể bại. Nó, với t.ư chất không có gì nổi bật, làm sao có thể đạt được thành tựu gì. Xem ra cả đời cũng đừng mong báo cừu rửa hận.

Ba Nhạc, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng hiểu biết rất rõ ràng. Cái chết thê thảm của phụ mẫu, mạng trăm người của Ba Gia, sau một đêm đã chấm hết. Nếu nó cứ vô năng như vậy, thật là có lỗi với người đã khuất, thật là có lỗi với Ba Gia!

Lúc đó, cái nhìn điềm tĩnh của phụ thân như xoáy vào tâm can nó: “Con và mẹ đi trước đi, cha sẽ theo ngay”. Nói đoạn, cha quay lưng, chuẩn bị cầm chân kẻ địch. Nó ngờ nghệch tin lời, còn hét lên: “Cha ơi, cha nhanh lên nhé!” Mẹ không nói gì hết, lại lấy chiếc khăn loan chấm nước mắt, vỗ nhẹ vào người nó, ra hiệu phải đi.

Bỗng chốc, bờ vai cha như rung lên nhè nhẹ, như kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Đến cuối cùng, cha vẫn không quay đầu thêm lần nữa. Đó là cái nhìn cuối cùng mà nó nhận được từ người… Có lẽ nước mắt đó đã rơi…

Tiếng chém giết vang tới ngày một gần, hai mẹ con cố gắng trốn chạy trong tuyệt vọng. Từ xa tiếng ai đó bị binh khí đánh trúng, la lên trong đau đớn, cha sao người vẫn chưa tới. Nó rốt cục chậm bước chân, ráng ngước nhìn về phía sau. Vẫn không thấy bóng hình của cha…

”Nhanh lên con, không kịp nữa rồi” giọng nói thổn thức đầy lo lắng của mẹ vang lên, và người đã nắm lấy tay, kéo nó đi về phía trước, trong đêm đen Lương Sơn. Gió lạnh như cắt thổi từng cơn…

Rốt cục, người mẹ hiền từ, hằng ngày luôn chăm sóc cho nó từng miếng ăn, giấc ngủ, đến phút cuối cũng không thoát khỏi số phận…Khi người ra đi đã tạo một cơ hội sống cho nó…Nhưng lúc này nó không thể hiểu hết được sự vĩ đại và tình cảm thiêng liêng của cha mẹ.

Những ký ức đau khổ và dằn vặt đó cuộn trào trong đầu Ba Nhạc. Hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống mặt đất, mắt đỏ hoe. Miệng nó mím lại, cố nén tiếng nấc của mình. Tại sao, tại sao và tại sao…Hàng ngàn vạn câu hỏi văng vẳng trong đầu nó. …“Tại sao người lại nói dối con…sống tốt hơn ư…con làm sao có thể?...”

Đỗ Tất Thư trợn mắt nhìn Ba Nhạc, càng nghĩ càng không thông. Hắn lên tiếng dỗ dành: “Tiểu hài tử ngoan nào, đừng khóc nữa, ta không có ý nói quá đâu(2). Là ta hồ đồ, hồ đồ”. Đương nhiên những lời nói đó không có tác dụng gì với Ba Nhạc. Lòng Đỗ Tất Thư hết sức buồn phiền. Nếu ở đây có tiểu sư đệ thì hay biết mấy, đệ ấy am hiểu mấy chuyện như thế này hơn ta.

Tiếng bước chân đều đặn như cắt ngang bầu không khí. Đỗ Tất Thư ngạc nhiên quay lại, thấy Lâm Kinh Vũ, hắn nói: “Lâm sư đệ, đệ tới đây có chuyện gì ư?”

Người tới một thân danh y, phong trần tuấn lãng, là kiệt xuất nhân tài của Thanh Vân Môn. Một thân đạo hạnh thâm bất khả trác, đích danh cao thủ.
“Ta có việc cần cầu kiến Lục sư tỷ.”

Nói đoạn, Lâm Kinh Vũ chuyển tầm nhìn lên tiểu hài tử đang khóc nức nở trước mặt. Nhất thời một cảm giác tương thông vi diệu hình thành, bầu không khí lặng đọng lại, ký ức nguội lạnh bao năm qua như đang trỗi dậy, Thảm án Thảo Miếu Thôn, thảm án Ba Gia Lương Châu!

Lời nói của Đỗ Tất Thư vang lên, chen ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Lục sư tỷ ư? Tỷ ấy hiện đang ở bên Tiểu Trúc Phong, cùng Văn Mẫn sư tỷ”. Nói đoạn, hắn ngước nhìn Lâm Kinh Vũ:”Ta có thể chuyển lời lại cho Lục tỷ”.

Lâm Kinh Vũ gật đầu, rồi trả lời:”Đa tạ. Phiền huynh rồi.” Hắn trầm ngâm trong giấy lát, rồi nói tiếp:” Đây là ý của chương môn nhân người”.

Đỗ Tất Thư ngạc nhiên “a” lên một tiếng rất to, cập lông mày như nhíu chặt lại, nghiêm túc suy nghĩ.

Lâm Kinh Vũ quay sang Ba Nhạc, giọng nói vững vàng như thành đồng: “Tiểu hài tử, mạnh mẽ lên!” Đoạn, hắn đưa tả thủ ra, ngửa lòng bàn tay lên, nâng lên xuống vài lược, ra hiệu hãy mạnh mẽ đứng lên.

Ba Nhạc cảm nhận được nỗi quan tâm, nghẹn ngào cúi đầu: “Vâng ạ”, đoạn gắng gượng đứng dậy, nước mắt nó chỉ trực trào ra, đáng thương vô cùng.

Đỗ Tất Thư thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng trút được cái gánh nặng này mà. Hắn nhanh chóng suy nghĩ rồi cười hì hì: “Tiểu hài tử này họ Ba tên Nhạc, hoàn cảnh rất đáng thương. Nó được Lục sư tỷ và Trương sư đệ nhận về, vẫn chưa bái sư, ngươi xem xem…” Nói tới đây, hắn nghé mắt nhìn Lâm Kinh Vũ, ý tứ trong câu nói là rất rõ ràng.

Vẫn giọng nói vững vàng như thành đồng, Lâm Kinh Vũ gật đầu đáp: “Được.” Nói xong, hắn vòng hai tay, hướng phía Đỗ Tất Thư thi lễ: “Cáo từ.” Đồng dạng, Đỗ Tất Thư cũng đáp lễ.

“Hãy đi theo ta, ta dẫn con đến một nơi.”, Lâm Kinh Vũ bình tĩnh đi trước, Ba Nhạc cúi đầu theo sau.

Bóng hình khắc khổ của đứa trẻ, nương theo ánh trăng, nhập nhòa trên nền đất Đại Trúc Phong. Vài chục năm trước cũng có một đứa bé chịu đau khổ, cả thôn bị giết, thê thảm vô cùng. Lúc này đây, sao thật giống nhau…

Tại một nơi nào đó dưới chân núi Thanh Vân Môn, ba hình ảnh mờ nhạt dưới ánh trăng, một khỉ, một chó và một đứa trẻ mặt mày mũm mĩm. Đứa trẻ, tuy còn nhỏ, nhưng điệu bộ hết sức lém lỉnh:”Hi hi, tí nữa là không trốn được rồi”. Nói đoạn, nó đưa tay vuốt vuốt bộ lông rậm của con chó, ra dáng hết sức quan tâm, rồi lại làm mặt quỷ với con khỉ! Chú chó lông vàng, to lớn đẫy đà, đích thị là Đại Hoàng. Con khỉ cũng tinh ranh không kém, là Tam Nhãn Linh Hầu Tiểu Hôi. Đứa bé đó, vốn dĩ phải trở về Đại Trúc Phong, lợi dụng lúc mẫu thân không để ý, lại trốn đi chơi.

Một người hai vật đang hỉ hả đùa vui, bỗng nhiên con khỉ nhảy dựng lên, miệng kêu chí chí không ngừng. Trong bóng tối, một đại hán thân hình vạm vỡ, hai tay cuồn cuộn như gấu, lại khoác trên mình một chiếc cà sa với ô vuông đỏ vàng xen kẽ. Khí tức trên người thoang thoảng mùi máu, thâm trầm ác sát.

Đại hán đưa mắt nhìn, bất chợt thấy Tiểu Hôi, rồi lại nhìn đến đứa trẻ. Trong mắt hắn, như hiện một tia kinh ngạc. Hắn không nói không rằng, phi thân đi, biến mất vào đêm đen.

Tiểu Đỉnh thở dài, đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của nó ra vuốt ngực liên hồi: “Sợ chết ta a. Tưởng mẫu thân phát hiện ra mất”. Nói đoạn, nó lại đưa tay xoa xoa mông.


Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, các cuộc tranh đấu khốc liệt bắt đầu diễn ra

(1) Hành không: du hành trên không bằng pháp bảo
(2) Nói quá: nổ, nói những điều vượt quá khả năng

Chương 128: Hợp Hoan Linh
Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, bóng tối bao phủ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào, tương phản rõ rệt với khung cảnh bên ngoài.

Vương Tông Cảnh, từ kinh nghiệm trước đây, rút trong người ra một đống bùi nhùi, cộng thêm một que củi nhỏ, quấn chúng lại với nhau, tạo thành một ngọn đuốc. Xong, hắn lại rút ra một hòn đá lửa, ma sát chúng với nhau, hành động hết sức thành thục.

Sau ít phút, ngọn lửa cháy lên, Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi nóng từ lòng bàn tay đang cầm ngọn đuốc truyền lại. Có điều nói nghe thật khó tin: “vẫn không có chút ánh sáng nào”, không có gì thay đổi cả, bóng đêm hoàn toàn ngự trị nơi đây.

Vương Tông Cảnh có chút không tin, hắn thử đưa bàn tay còn lại đến gần. Nhưng hắn vội rút bàn tay đó ra, nếu để lâu thêm chút nữa, thì hắn sẽ bị bỏng luôn rồi!

Thường những người tu đạo có sự chịu đựng rất cao với môi trường bên ngoài, có người chịu được âm phong băng giá, có người lại chịu được nhiệt lượng trăm độ, có kẻ lại vạn độc bách xâm, vân vân.

Vương Tông Cảnh từ khi ngâm mình trong độc huyết của Kim Hoa Cổ Mãng, đạt được nhiều lợi ích như khả năng kháng độc cực cao, và chịu được âm hàn. Tuy nhiên, cái giá phải trả là khả năng chịu nhiệt kém hẳn đi!

Ngọn đuốc vẫn đang cháy, chỉ là ánh sáng từ ngọn đuốc không thể phát ra. Dường như có một sức mạnh huyền bí nào đó cai quản nơi đây. Vương Tông Cảnh nghiến răng, dập tắt ngọn đuốc, kiên quyết tiến bước về phía trước.

Bỗng nhiên, một cơn gió nổi lên, sức ép như có như không hướng về Vương Tông Cảnh. Hắn cảnh giác, khẽ lùi về một bước, tất cả liền biến mất không tung tích!
Một giọng nói bỗng vang lên trong tâm trí hắn: “Đây là Tiềm Nhập Quan, khảo nghiệm cơ duyên đầu tiên của ngươi.”

Vương Tông Cảnh, tuy không tin tưởng, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Đạo hữu là ai, nếu không ngại, xin hãy lộ diện? ” Nãy giờ, mặc dù không thể quan sát, hắn vẫn hết sức chú ý lắng nghe động tĩnh xung quanh. Kinh nghiệm sinh tử bao năm, khiến hắn cảnh giác vô cùng. Có điều, dù Vương Tông Cảnh có thì thầm to nhỏ, hay nói lớn khiêu khích, thanh âm kia cũng không xuất hiện nữa. Dần dần, hắn nhận ra, nơi đây chỉ có bản thân mà thôi!

“Ta không thể dừng lại ở đây!” Hắn đã không còn nhà, ba chữ Vương Tông Cảnh đã không còn ý nghĩa gì trong Vương Gia. Huynh đệ thân thiết với hắn từ nhỏ, Nam Sơn, cũng không còn xem hắn là huynh đệ nữa rồi. Bây giờ, thứ quý trọng còn sót lại trong cuộc đời hắn, vẫn đang ở Thanh Vân Môn tu đạo. Chính hắn đã chọn con đường chông gai này, đầu nhập Ma Giáo làm gian tế cho Thanh Vân Môn. Hình ảnh trầm tĩnh của ân sư Tiêu Dật Tài hiện lên lần nữa, như thôi thúc quyết tâm trong hắn. Người đã khai mở tâm hồn ấu trĩ của hắn, chỉ cho hắn con đường phải đi, lại thu nhận hắn làm chân truyền đệ tử.

Là thần thì sao? Là quỷ lại như thế nào? Nói hắn lùi bước là điều không thể! Chút ánh sáng từ một góc lóe ra, rồi vụt tắt. Đó chính là lối ra!

Vương Tông Cảnh lại thử một lần nữa. Bước thứ nhất, áp lực không có gì đáng kể.

Bước thứ hai, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, áp lực so với trước tăng lên gấp bội, gió giật lên từng cơn, mọi thứ không còn dễ dàng nữa.

Bước thứ ba, thứ t.ư, rồi lại thứ năm…

Đến lúc này, đã là bước thứ sáu. Áp lực so với ban đầu đã như một trời một vực, hắn cảm thấy như có ngàn cân kim lượng đang chấn xuống vậy, ngay cả hít thở cũng không thông! Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, lách tách nhỏ từng giọt xuống nền, thân thể như bị ép nát nhừ!

“Dừng lại đi”, giọng nói thần bí đó lại đến. Đầu óc hắn giờ đang quay cuồng, chống chịu sự đau đớn, như tê dại hẳn đi. Thân thể hắn cũng không khá hơn, xem ra nội thương không nhẹ…

Bịch một tiếng, hai đầu gối hắn cuối cùng cũng quỵ xuống, lực bất tòng tâm. Vương Tông Cảnh nghiến chặt răng, như quyết tâm, rút thanh Bạch Cốt Kiếm ra đâm mạnh vào cánh tay, máu tươi phún ra, cơn đau dữ dội khiến đầu óc hắn thanh tĩnh lại trong chốc lát!

Lợi dụng khoảnh khắc này, hắn lao lên phía trước, lối ra nằm ngay trước mắt! Rắc rắc, hai âm thanh khô khốc vang lên, nối tiếp bởi hàng loạt những tiếng vỡ vụn.
Chân hắn đã gãy rồi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, nhưng hắn không hề kêu gào. Sức chịu đựng thật kinh người

“Đủ rồi”, giọng nói thần bí đó cất lên, chưa kịp định hình, Vương Tông Cảnh đã bị chấn đến ngất đi. Có điều, trong lúc bất tỉnh đó, hắn lờ mờ cảm nhận được một cỗ tinh hoa, mặc dù thoang thoảng mỏng manh, từ từ xâm nhập cơ thể, tuần hoàn qua khắp các huyệt đạo. Từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu trở xuống, mở liền một mạch.

Tiên khí (1) hoàn thành thất đại chu thiên(3) và tứ thập cửu tiểu chu thiên(2). Vết thương ngoài da từ từ liền lại, nội thương cũng theo đó mà lành! Hết sức thần kì!

“Tên tiểu tử này không tệ”, giọng nói thần bí từ lúc đầu, lại cất lên.

“ Cũng chỉ đến thế mà thôi! Không qua được thất bộ!”, một giọng nói khàn đặc vang lên.

Người đầu tiên cười hết sức tán thưởng rồi nói: “Dẫu sao, ta rất thích tên tiểu tử này. Sự kiên định này, hồi chúng ta bằng tuổi hắn, cũng không bằng. Hắn lại có Long Cốt, t.ư chất lại không kém. Bàn Ma, lũ gia hỏa các ngươi thì sao?”

“Không hợp cách, ít nhất phải đạt tam thập lục bộ. Quy củ là quy cử, không thể bỏ. Bàn Lăng ngươi đừng làm càn. ” Giọng nói khàn đặc lạnh lùng trả lời.

Bàn Lăng nổi giận đùng đùng, hừ một tiếng: “Hừ, quy củ cái rắm nhà người, chính vì cái quy củ mà vạn năm qua, nơi này một cái truyền nhân cũng không có. Chúng ta thì rặt xác ngồi đây mà chờ. Hừ, ngươi nghĩ có bao nhiêu kẻ qua nổi đây?”

“Bàn Lăng, Bàn Ma, các ngươi bĩnh tĩnh đi. Lần này, số lượng người có duyên số rất đông, ước chừng không kém tám nghìn người là mấy. Tuy nhiên, đa phần là thực lực quá kém cỏi, chỉ có dăm ba chục người đáng kể. Lũ gia hỏa các người hết luận về thực lực, lại nói đến t.ư cách, tâm tính. Hừ hừ hừ, lần này ta sẽ quyết định, ta sẽ…” Lão nhân đứng ở giữa, xem ra có bối phận lớn nhất, lên tiếng. Có điều lão chưa nói hết câu, thì một tiêng “keng” vang lên, lại thêm một người hợp cách tiến vào Tiềm Nhập Quan từ một nơi khác.

“Đi thôi, đến xem xem”, lão nhân ra quyết định. Bàn Lăng đầy tiếc nuối, vẻ mặt không cam lòng hiện rõ, nặng nề đi theo. Bàn Ma mặt không cảm xúc, lạnh lùng một bộ mà đi.


Bàn Cổ Đại Điện vốn là một không gian hoàn toàn khác biệt với thần châu hạo thổ. Nhìn theo một cách thì nó vốn là một kết giới khổng lồ tồn tại từ thời cổ vạn niên. Vốn có nhiều sách cổ viết về nó, theo năm tháng dài đằng đẵng không xuất hiện, những văn tự cổ dần thất lạc, đến này đã không còn lưu lại. Sự tích truyền thừa, và thử thách trong Đại Điện đương nhiên cũng mai một.


Trương Tiểu Phàm tiến nhập vào Bàn Cổ Đại Điện, bóng đêm bao trùm khắp nơi.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Hắn bình tĩnh chờ đợi. Không khí trầm lắng một cách ngụy dị.

Trương Tiểu Phàm, chắp hay tay sau lưng, không hề nóng vội, nhàn nhạt nói: “Đã ba thời thần (5) trôi qua, mong các vị đạo hữu hiện thân, ta có chút việc muốn đàm đạo”.

Cũng như Vương Tông Cảnh gặp phải lúc trước, một giọng nói truyền âm tới: “Đây là Tiềm Nhập Quan, nơi trắc nghiệm cơ duyên của ngươi.” Ánh láng lóe lên, như chỉ dẫn cửa ra.

Trương Tiểu Phàm, không nhanh không chậm, tiến về nơi ánh sáng xuất hiện, áp lực xung quanh dường như không hề có tác dụng gì! Thấm thoắt đã tam thập lục bộ rồi (36 bước).

“Hảo nội lực!”…“Rất khá!”… “Không tệ!” Hàng loạt tiếng kêu, kinh ngạc có, vui mừng có, sảng khoái cũng có. Xem ra, phong thái xuất trần của Trương Tiểu Phàm vừa qua, rất có sức ảnh hưởng.

Lão nhân, nãy giờ nấp trong bóng tối, hai tay biến ảo xuất hiện, nhanh thoăn thoắt kết hàng loạt thủ ấn phức tạp, miệng hô to: “Kết trận…Bàn Cổ Liệt Phủ Ấn!”.

Vô số bóng xám xuất hiện, hình dáng mờ ảo, tựa như mộng ảo mà thành hình, lấy lão nhân làm trung tâm, đồng thời vây Trương Tiểu Phàm vào giữa. Số lượng vừa đúng tám mươi mốt người, đứng thành hàng, phân thành bát phương vị, mỗi phương vị gồm chín người. Thoáng nhìn qua, giống như bát quái trận lừng danh đỉnh đỉnh, chỉ là thế trận này bớt đi vài phần thâm ảo, thêm vào đôi phần vững chắc.

“Khoan đã”, Bàn Lăng thốt lên, “Lão huynh, đây chỉ là khảo nghiệm thôi mà. Việc gì phải sử dụng cả Bàn Cổ đại trận ở đây?”

Bàn Ma giọng điệu lạnh tanh nói: “Không hợp pháp. Ta không tán thành”.

Những người xung quanh cũng ngẩn ngơ, hai lão gia hỏa Bàn Lăng và Bàn Ma luôn như nước với lửa, hiếm khi đồng tình việc gì, nay đồng loạt kháng nghị việc sử dụng Liệt Phủ Trận. Đã vài vạn năm nay, đại trận chưa hề phát động, vậy mà nơi đây, ngay lúc này, chuyện kinh thiên động đại đã xảy ra!

Lão nhân ,hai tay vẫn không dừng việc kết thủ ấn, chán nản hỏi: “Các ngươi nghĩ vậy thật ư? ”

Bàn Lăng, bật cười, huơ tay nói: “Trận này vốn do Bàn Cổ lão nhân gia, trước khi phi thăng, đã kiến tạo ra. Mục đích là đối phó thần binh, hung khí. Tên tiểu tử này, mặc dù tu vi không tệ, huynh cũng không cần phải hành xử như vậy. Nếu là do ván cờ ngày hôm qua huynh thua đệ, cùng lắm thì đệ thua lại ván tới cho huynh…Huynh xem…”

Mấy tên gia hỏa xung quanh, ngoại trừ Bàn Ma, hết thảy đều không nhịn được cười. Có người cười ha hả. Có người cố nén đưa tay bịt miệng. Có người lại cúi đầu, giả bộ như không để ý, nhưng hai vai rung lên bần bật, hiển nhiên là đang ngạo tiếu lão nhân.

Lão nhân, mặt đỏ cả mang tai, tức giận lên đến cực điểm, nghiến răng tuôn ra một tràng:”Hồ đồ! Các ngươi đều hồ đồ! Hắn, ta không tính. Nhưng pháp bảo mà hắn mang, chính là hung vật Phệ Huyết Châu, trăm vạn năm trước tung hoành thiên giới!” Nói đoạn, lão trừng mắt nhìn Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm hết sức bình tĩnh, giống như mọi việc vừa xảy ra, không liên quan gì tới hắn. Đoạn, hắn rút ra một que cời lò đen đủi, nâng lên trước mặt, rồi hỏi: “Ngươi nói thứ này?” Không đợi lão nhân trả lời, hắn thản nhiên nói tiếp:”Có điều, làm sao ngươi nhận ra ngay được?”

Hắn nhẩm tính, đạo hạnh của những bóng xám rất khá, trong đó lão nhân là cao nhất. So với các trưởng bối Thanh Vân Môn năm đó là tương đương. Ngày đó, trên đỉnh Thông Thiên Phong, không ai phát hiện ra lai lịch của pháp bảo này. Ngay cả Đạo Huyền Chân Nhân cũng không thể!

Bọn người Tăng Thư Thư, Lâm Kinh Vũ, Tề Hạo,Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và hiền thê Lục Tuyết Kỳ đã hết sức lo lắng, thậm chí dám dùng cả tính mạng ra để thề. Tình cảm chan chứa, chân thật, dù thời gian qua đã lâu, vẫn không hề xao nhãng. Những ký ức cũ khiến hắn nở nụ cười nhu hòa hiếm thấy.

Bàn Lăng trố mắt ra nhìn thanh cời lò đen đủi, lẩm bẩm: “Đây mà là pháp bảo ư? Rõ ràng là thanh cời lò mà. Nhất định là ảo giác a…” Hắn đứa tay dụi dụi mắt, để nhìn cho rõ, nhưng rốt cục vẫn không có gì khác.

Bàn Ma, giọng điệu lạnh băng, nghi ngờ nói: “Không giống. Không có khí tức hung lệ.” Nói đoạn, hắn lại quay sang lão nhân như chờ đợi.

Sau khi nhìn kỹ, lão nhân, khuôn mặt biến đổi từ tức giận, sang kinh sợ, tay run run chỉ vào thanh cời lò, miệng lắp bắp: “Không thể…không thể nào… Làm sao Nhiếp Hồn lại ở đây?...Kết hợp…Chúng đã kết hợp ư.”

Ba chữ Phệ Huyết Châu chỉ gợi nên sự tò mò, hai chữ Nhiếp Hồn lại làm đám bóng xám khiếp sợ cùng cực… Không đợi lão nhân nói tiếp, tất cả bóng xám như lâm đại địch. Chúng điên cuồng kết Liệt Phủ Ấn, nội khí thu liễm trong phút chốc, tuôn trào ào ạt như thác đổ trên cao xuống...

Trương Tiểu Phàm khẽ hừ một tiếng, tay trái vận Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tay phải chuyển Đại Phạm Bát Nhã. Phệ Hồn Bổng từ từ lơ lửng lên không. Khí tức hung lệ ngùn ngụt xuất ra, giống như ác ma vạn năm thức giấc, thề không giết sạch, quyết không ngừng nghỉ!

Tại chỗ viên Phệ Huyết Châu rực lên màu vàng Phật môn, chen vào hai sắc xanh đậm và hồng huyết. Phật, Đạo, Ma, khí tức ba nhà liền một mạch, tổng hợp hoàn mỹ. Dần dần, ba màu kết hợp chuyển sang màu trắng, rực rỡ chói mắt trong đêm. Phần dưới thân Nhiếp Hồn tụ âm khí sắc đen, lạnh lùng thê lệ, hoàn toàn tương phản với màu sắc phía trên.
Đạo hạnh hắn lúc này, so với khi quyết chiến sinh tử với Quỷ Vương, đã vượt xa ngàn dặm rồi…

Kình khí hai bên va vào nhau mãnh liệt, ầm ầm vang lên từng đợt, Bàn Cổ Đại Điện trong phút chốc chao đảo, đất đá các loại ầm ầm rơi xuống. Cảnh tượng quả thất kinh người. Trong Đại Điện, các đạo sĩ tu chân nháo nhào sợ hãi. Người không đủ tu vi thì ngã bệt xuống đất, kẻ khá hơn thì vận công cực khổ chống đỡ!

Bàn Cổ Liệt Phủ Ấn danh bất hư truyền, là một trong Thập Bát đại môn trận trong thiên hạ, so với Bát Hung Huyền Hỏa Trận vây khốn Thú Thần năm xưa, không hề thua kém. Theo lý thì thế mạnh không thế đỡ. Tuy nhiên, sau lần giao phong vừa qua, lại không chiếm được chút thượng phong nào!


Tại một nơi cách xa Bàn Cổ Đại Điện không biết bao nhiêu nghìn dặm, vốn từng là Thảo Miếu Thôn. Đại hán mặc áo bào cà sa, khí tức thâm trầm ác sát, tiến đến một căn chòi nhỏ, nằm hiu quanh giữa một cánh đồng.

“Đinh đang”, một âm thanh trong trẻo vang lên từ đó, như vọng ra từ lòng người, vang vọng khắp mọi nơi…

Đại hán bỗng run lên, dáng vẻ thâm trầm ác sát như biến đi đâu mất, giọng nói run rẩy thành tiếng vô nghĩa: “Tiểu thư...Cuối cùng…Hợp Hoan Linh…Sắp rồi…” Hắn dường như hết sức kiềm chế xúc cảm vừa bi thương vừa hoan hỉ sắp tuôn trào…

(1) Tiên khí: thiên địa linh lực nhưng sau khi đi vào trong cơ thể, liền biến thành chân khí, nhưng đây là giai đoạn chuyển đổi từ linh lực sang chân khí bản thân.
(2) Tiểu chu thiên: là nối vòng hai mạch nhâm đốc mà thành, chu thiên ấy chỉ là chu thiên vỏ ngoài nông cạn, không đáng kể gì cả. Liên hệ chính tới ngoại thương và sức khỏe.
(3) Đại chu thiên: còn một loại chu thiên nữa, không gọi là tiểu chu thiên, mà từ nê hoàn chạy quanh một vòng rồi đi xuống, ở trong thân thể cho đến đan điền, chuyển quanh một vòng rồi đi lên; tuần hoàn nội tại; đó là chu thiên chân chính tu luyện khi thiền định. Sau khi chu thiên loại này hình thành rồi cũng sẽ hình thành một dòng năng lượng rất mạnh mẽ, sau đó ‘nhất mạch đới bách mạch’, làm cho các mạch khác đều khai mở theo! Liên hệ tới nội thương và công pháp tâm lực!
(4) Vương Tông Cảnh không dùng pháp bảo để soi đường, đơn giản là vì muốn ẩn tránh thực lực. Việc sử dụng là chặng đặng đừng, hơn nữa lại tiêu hao nguyên khí. Hành động lỗ mãng tại nơi hiểm địa này chỉ chuốc lấy tai họa mà thôi.
(5) Thời thần: một ngày được chia làm 12 thời thần. 3 thời thần vị chi là 6 tiếng.

chẳng fan tự viết :D. Ôi tiêu văn đỉnh 2.0 đây rồi.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top