Một ngày làm việc
Gã ngồi trầm ngâm chờ đợi. Gã là ai? Gã từ đâu tới? Gã chờ đợi điều gì? Không ai là biết cả, gã cũng không biết, có lẽ chỉ có trời biết, đất biết. Thế nhưng trời, đất sẽ chẳng bao giờ khai ra cả. Vậy nên, trời đất biết cũng như không.
Nếu hỏi gã một cách nghiêm túc rằng gã là ai, gã sẽ, bằng một cách rất nghiêm túc, đáp trả rằng: "Tao éo biết!" Gã không nói dối, chỉ là gã không chắc chắn rằng mình có phải người từ một hành tinh xa xôi trong thiên hà rộng bao la này lạc lối tới Trái đất, lạc lõng giữa giống loài đi bằng hai chân sau, trên cổ có đầu, trên đầu có mắt mũi miệng, trong miệng có lưỡi và răng, tứ chi có tổng cộng hai mươi ngón, biết sử dụng công cụ để đi lại, sản xuất, sinh hoạt và thỏa mãn bản thân... (đang nói về "con người" đấy) này không? Không ai là chắc chắn, gã không chắc chắn, chắc chỉ có trời chắc chắn, đất make sure được. Thế nhưng trời không nói, đất lại càng không. Vậy nên, trời đất có chắc chắn thì cũng vẫn bỏ phiếu trắng, nghĩa là cũng bằng không vậy!
Như đã nêu trên, gã vẫn ngồi trầm ngâm chờ đợi "điều mà không ai hiểu là gì" xảy ra. Có tiếng bước chân, có người chào gã:
- Hê lô!
Gã đáp:
- Bông dua!
Kẻ mới đến nói:
- *&%()#&)(!_%_)*KJ@*_%)?
Gã đáp:
- Giơ nơ com păng pa!
Kẻ mới đến lại hỏi:
- %%(_(*%_)%(_)#(_!)(% ?
Gã trả lời:
- Giơ nơ com păng pa!
Kẻ kia lặng im, gã nói:
- Bông! Xê bông!
Kẻ kia bật ngón tay cái dí cả nắm tay to tướng vào mặt gã, gã toét miệng cười:
- Trê biêng! - Vừa nói gã vừa vươn vai đứng dạy. Dường như điều hắn chờ đợi bao lâu đã tới. - Cuối cùng Thống lĩnh của các Thống lĩnh cũng phải cho người đến. Ta đợi lâu lắm rồi!
Kẻ kia gật đầu:
- Phải! Thống lĩnh của các Thống lĩnh phái đệ tới đón anh trở về!
Gã lạnh lùng nói:
- Được! Chúng ta đi - Gã dợm bước chân, rồi chợt dừng lại hỏi - Có hủy diệt Địa Cầu trước khi rời đi không?
- Để làm gì? - Kẻ kia ngạc nhiên hỏi lại.
Gã lắc đầu:
- Không biết! Xem phim, đọc truyện thấy người ngoài hành tinh hay làm thế. Thống lĩnh của các Thống lĩnh có dặn gì không?
- Đệ không nhớ!
- Sao lại không nhớ? Thôi được, cứ trở về phi thuyền trước rồi liên lạc với trung tâm sau. Đi đường nào đây? - Gã gằn giọng.
- Đệ không biết!
- Ơ! Sao lại không biết!?
- Em bị bệnh mất trí ạ!
- Thống lĩnh cử một tên mất trí đến đón ta? Troll nhau à?
- Không ạ! Em vẫn nhớ được tên mình mà.
- Gì nữa?
- Cả mã số thiên hà của mình nữa?
- Là sao?
- 1368 anh ạ!
- 1368? Kim lâu à?
- Ơ! Em không biết.
- 1368 ấy Kim Lâu, lấy vợ lấy chồng chẳng được đâu, Thế mà không biết à?
- Ơ, không ạ!
- Ờ! Không sao. Thiên hà Kim Lâu. Hehe! Cái tên hay lắm!
- Hehe! Ờ! Rồi bây giờ sao anh?
- Sao là sao?
- Anh uống thuốc chưa?
- Chưa!
- Đến giờ rồi đấy! Thuốc đây anh uống đi.
- Ừ! Đưa đây. - Gã ngửa cổ dốc mấy viên thuốc vào miệng cái ực, hành vi rất chuyên nghiệp.
- Rồi! Giờ về phi thuyền thôi anh.
- Sao? Đệ nhớ ra phi thuyền ở đâu rồi à?
- Vâng! Nó ở chỗ cánh cửa màu xanh xanh kia kìa.
- Ừ! Ta đi thôi! - Gã ưỡn ngực, rảo bước tới căn phòng.
Cánh cửa song sắt mau chóng được đóng lại. Gã lập tức ngồi vào bàn điều khiển bấm bấm, miệng không ngừng kêu tít tít. Đệ của gã, đứng nhìn từ phía bên ngoài, áo bờ lu trắng phất phơ theo gió, tay chắp sau lưng chẹp miệng lắc đầu:
- Ngày nào cũng phải đóng kịch với bệnh nhân như thế này thật oải quá đi!!!
Chợt phía sau có tiếng thét vang. Hắn liền quay lại, mặt lộ hung quang, chuyển thân quát lớn:
- Kim mao sư vương! Chớ ỷ vào Sư tử hống mà manh động. Hãy xem chưởng của ta đây! Hây da!
Hết!