Đăng ký lớp học dịch Khóa 2/2022

Status
Not open for further replies.

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Nick: Thạc Si
- Tuổi: 16
- Giới tính: nữ
- Tham gia BNS từ ngày: 20-3
- Muốn tham gia dịch truyện: ....
- Đã có kinh nghiệm dịch hay chưa: không có luôn ạ
- Đã đọc link hướng dẫn dịch: [Phàm Nhân Tông] Hướng dẫn và hệ thống quản lý dịch thuật : .....
- Cam kết dịch cho BNS tối thiểu 20 chương sau khi hoàn thành khóa học: .....
làm bt1 nhanh lên bạn, delay quá
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
sửa bt 5 @Ngọc Khâu
Trọng Tử chỉ vào chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay y, nói: "Đó là con mắt của ngươi, mắt của Ma Thần, những gì ngươi đổ ước với ta còn được tính không?"

Vong Nguyệt gật đầu, "Ta sẽ thoả mãn một yêu cầu của nàng trong khả năng, nàng muốn gì?"

Đám người vốn thương cảm, nghe thế đều chuyển buồn thành vui, chỉ có Lạc Âm Phàm là toàn thân lạnh giá.

Mẫn Vân Trung không nhịn được mà nói: "Dĩ nhiên là ban cho nàng thân thể mới, loại bỏ sát khí, rời khỏi ma kiếm!"

Vong Nguyệt như không nghe thấy, hỏi lại Trọng Tử, "Nàng muốn gì?"

Sắc mặt của Lạc Âm Phàm tái mét, "Trọng nhi. . ."

"Xin Ma thần ban cho phần tức nhưỡng còn lại." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.

Đáp án ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều biến sắc, lời hứa của Ma thần, sức mạnh của Ma thần, đây rõ ràng là cơ hội hoàn hảo để phục sinh, vậy mà nàng chỉ cần tức nhưỡng!

Mẫn Vân Trung vội la lên: "Ngươi không nhất thiết phải dùng tới tức nhưỡng để tu bổ đường hầm, ngươi. . . Đứa nhỏ này!"

"Là chúng ta hiểu lầm ngươi, ngươi trách cũng phải." Ngu Độ lắc đầu, "Nhưng trước sau gì ma kiếm cũng sẽ bị thanh tẩy, đến lúc đó hồn phách ngươi không còn chỗ trú ngụ, chuyện này không giận dỗi được, nhìn đi. . . Nhìn mặt sư phụ ngươi đi, thật ra hắn luôn cố gắng bảo vệ ngươi, ngươi hận hắn như vậy, chẳng lẽ cố ý làm hắn đau lòng sao?"

Trọng Tử nghe được lời này, không ngạc nhiên chút nào.

Được chấp nhận rồi? Thì ra nàng yêu cũng cần những kẻ này đồng ý sao? Hoá ra bố thí của kẻ mạnh còn có ích hơn sự van xin của kẻ yếu, toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối đều nực cười như vậy.

Hận? Trước kia hận cũng không bằng yêu. Giờ đây cho dù chỉ còn lại là hận vẫn chẳng bằng chút tình yêu còn sót lại. Yêu là gì, hận là gì, đều là một đám người giãy giụa đáng thương mà thôi.

Khi yêu bị từ bỏ, hận thù cũng biến thành dư thừa.

Trọng Tử lặp lại, "Xin Ma thần ban tức nhưỡng, lấp kín đường hầm."

Vong Nguyệt nâng cằm, "Như nàng muốn."

Tức nhưỡng được bỏ xuống, đường hầm tiên ma dưới đáy biển một lần nữa được lấp kín, từ nay về sau tránh được hậu hoạ.

"Giờ đây hồn phách của nàng chỉ có thể phụ thuộc vào ma kiếm, dù chúng không được thanh tẩy thì cũng sẽ nuốt trọn hồn phách, đó chính là lúc nàng tan biến." Vong Nguyệt trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu như nàng nguyện ý hiến hồn phách cho ta, theo ta đến Hư Thiên Minh Cảnh, có thể được vĩnh sinh."

Rời đi sao? Trọng Tử đưa mắt nhìn trời, có chút mơ màng.

Thế gian này quá lớn, nàng nhìn không thấu; thế gian này cũng quá nhỏ, không chứa được nhiều thứ. Tất cả những chuyện nên làm hay không nên làm, cũng đã làm xong, vận mệnh đã đến điểm cuối, khi mọi thứ kết thúc, nàng cũng không còn lý do để ở lại.

Mây khói lướt qua, trong mắt nàng, yêu hận biến mất, một mảnh sáng tỏ.

Thế là nàng nở nụ cười tươi, "Được."

Trái tim của Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều thắt lại, đồng thời nhìn về phía Lạc Âm Phàm, đã thấy cả người hắn toàn là máu, đứng bất động ở đó, hai mắt trống rỗng vô thần, vị tôn giả vô song năm xưa, bây giờ có khác gì tử thi.

Im ắng, trước nay chưa từng có, khiến người ta run sợ bi thương, bao phủ khắp trời đất.

Nỗi đau quá dữ dội, quá thê thảm, quá tuyệt vọng, thấm sâu vào tận xương tuỷ, tim ai cũng như bị kéo lên, không ai biết nói gì, cả vùng trời trở nên tĩnh lặng.

Tình yêu không thể phá vỡ lại phải tiếp nhận kết cục như vậy, hắn có thể chịu đựng được hay không còn còn chưa biết, chỉ còn cách khuyên hắn buông tay. Trong lòng Ngu Độ thầm lo lắng, vội vàng bước tới an ủi: "Sư đệ cần vì nàng mà nghĩ, hồn phách nàng đã bị ma kiếm trói buộc, khó mà bảo toàn, ở lại rất nguy hiểm. Theo ta, vẫn nên để nàng đến Minh Cảnh thì hơn. . ."

Tiên lực mạnh mẽ bùng nổ, uy lực kinh khủng kích thích dòng khí rung chuyển, giống như trời đất sụp đổ, mọi người không chịu nổi chấn động đều lui về phía sau tránh né. Lạc Âm Phàm lạnh lùng đứng đó, kiếm Trục Ba sáng chói, rực rỡ loá mắt.

Kiếm quang bao phủ xuống, thân thể dần trở nên mơ hồ.

"Lấy thân tuẫn kiếm!" Ngọc Hư Tử hoảng sợ, "Tôn giả, người. . . Người muốn nhập ma!"

Ngu Độ hoảng sợ, hét lên: "Sư đệ, không!"

Kết giới vô sắc dựng lên, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.

Đêm ấy, hắn nói: "Vi sư chỉ mong sau này ngươi đừng tự coi nhẹ bản thân, lòng có chúng chung sinh, tựa như vì sao trên trời."

Trái tim của nàng trước giờ chưa từng đổi thay, rựa rỡ như sao.

Là hắn thay đổi, bởi vì để ý, cho nên nhiều lần sợ hãi, sợ nàng thật sự huỷ diệt lục giới, sợ đến mức không thể tin tưởng nàng.

Tình yêu vốn bị khoá chặt dưới tận đáy lòng cuối cùng đã phát tan gông cùm của lý trí, bất ngờ bùng phát, đau đớn và hối hận xé nát trái tim, chia năm xẻ bảy, khiến hắn sống không bằng chết.

Rõ ràng yêu nàng, nhưng lại buộc phải đẩy nàng ra, liên tục tổn thương, chỉ là lúc hắn muốn yêu, cũng chính là lúc nàng không chịu quay đầu.

Nàng không phải ma, hắn mới là ma!

Tất cả đều đã kết thúc, hắn ở trong mắt nàng, đã thành người xa lạ? Ngay cả cơ hội cuối cùng nàng cũng không chịu cho hắn sao? Tình yêu không còn đã khiến hắn không thể chấp nhận, làm sao ngay cả hận cũng không còn? Sau nhiều lần tổn thương nàng như vậy, hắn gần như gục ngã, nếu như nàng rời đi, hắn còn cớ gì để tồn tại? Sống chết đều mất hết ý nghĩa!

Đừng như vậy, đừng trừng phạt ta như vậy.

Muốn rời đi? Được, ta đưa nàng đi.

Muốn nghe "Ta yêu nàng" ? Được, ta nói.

Không muốn tha thứ? Không sao. Nàng muốn đối xử với ta thế nào, hận ta thế nào, cũng được.

Không cần nàng tha thứ, ta chỉ cần nàng.

. . .
:qlufifn::qlufifn::qlufifn:Dịch tốt quá, sát nghĩa và bộc lộ được sự bi thương của cuộc tình vô vọng, không tin tưởng. Chỉ có điều là bạn thiếu của khá nhiều, nên chú ý hơn.
 

Ngọc Khâu

Phàm Nhân
Ngọc
5.205,56
Tu vi
0,06
sửa bt 5 @Ngọc Khâu
Trọng Tử chỉ vào chiếc nhẫn thạch anh tím trên tay y, nói: "Đó là con mắt của ngươi, mắt của Ma Thần, những gì ngươi đổ ước với ta còn được tính không?"

Vong Nguyệt gật đầu, "Ta sẽ thoả mãn một yêu cầu của nàng trong khả năng, nàng muốn gì?"

Đám người vốn thương cảm, nghe thế đều chuyển buồn thành vui, chỉ có Lạc Âm Phàm là toàn thân lạnh giá.

Mẫn Vân Trung không nhịn được mà nói: "Dĩ nhiên là ban cho nàng thân thể mới, loại bỏ sát khí, rời khỏi ma kiếm!"

Vong Nguyệt như không nghe thấy, hỏi lại Trọng Tử, "Nàng muốn gì?"

Sắc mặt của Lạc Âm Phàm tái mét, "Trọng nhi. . ."

"Xin Ma thần ban cho phần tức nhưỡng còn lại." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát.

Đáp án ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều biến sắc, lời hứa của Ma thần, sức mạnh của Ma thần, đây rõ ràng là cơ hội hoàn hảo để phục sinh, vậy mà nàng chỉ cần tức nhưỡng!

Mẫn Vân Trung vội la lên: "Ngươi không nhất thiết phải dùng tới tức nhưỡng để tu bổ đường hầm, ngươi. . . Đứa nhỏ này!"

"Là chúng ta hiểu lầm ngươi, ngươi trách cũng phải." Ngu Độ lắc đầu, "Nhưng trước sau gì ma kiếm cũng sẽ bị thanh tẩy, đến lúc đó hồn phách ngươi không còn chỗ trú ngụ, chuyện này không giận dỗi được, nhìn đi. . . Nhìn mặt sư phụ ngươi đi, thật ra hắn luôn cố gắng bảo vệ ngươi, ngươi hận hắn như vậy, chẳng lẽ cố ý làm hắn đau lòng sao?"

Trọng Tử nghe được lời này, không ngạc nhiên chút nào.

Được chấp nhận rồi? Thì ra nàng yêu cũng cần những kẻ này đồng ý sao? Hoá ra bố thí của kẻ mạnh còn có ích hơn sự van xin của kẻ yếu, toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối đều nực cười như vậy.

Hận? Trước kia hận cũng không bằng yêu. Giờ đây cho dù chỉ còn lại là hận vẫn chẳng bằng chút tình yêu còn sót lại. Yêu là gì, hận là gì, đều là một đám người giãy giụa đáng thương mà thôi.

Khi yêu bị từ bỏ, hận thù cũng biến thành dư thừa.

Trọng Tử lặp lại, "Xin Ma thần ban tức nhưỡng, lấp kín đường hầm."

Vong Nguyệt nâng cằm, "Như nàng muốn."

Tức nhưỡng được bỏ xuống, đường hầm tiên ma dưới đáy biển một lần nữa được lấp kín, từ nay về sau tránh được hậu hoạ.

"Giờ đây hồn phách của nàng chỉ có thể phụ thuộc vào ma kiếm, dù chúng không được thanh tẩy thì cũng sẽ nuốt trọn hồn phách, đó chính là lúc nàng tan biến." Vong Nguyệt trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu như nàng nguyện ý hiến hồn phách cho ta, theo ta đến Hư Thiên Minh Cảnh, có thể được vĩnh sinh."

Rời đi sao? Trọng Tử đưa mắt nhìn trời, có chút mơ màng.

Thế gian này quá lớn, nàng nhìn không thấu; thế gian này cũng quá nhỏ, không chứa được nhiều thứ. Tất cả những chuyện nên làm hay không nên làm, cũng đã làm xong, vận mệnh đã đến điểm cuối, khi mọi thứ kết thúc, nàng cũng không còn lý do để ở lại.

Mây khói lướt qua, trong mắt nàng, yêu hận biến mất, một mảnh sáng tỏ.

Thế là nàng nở nụ cười tươi, "Được."

Trái tim của Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều thắt lại, đồng thời nhìn về phía Lạc Âm Phàm, đã thấy cả người hắn toàn là máu, đứng bất động ở đó, hai mắt trống rỗng vô thần, vị tôn giả vô song năm xưa, bây giờ có khác gì tử thi.

Im ắng, trước nay chưa từng có, khiến người ta run sợ bi thương, bao phủ khắp trời đất.

Nỗi đau quá dữ dội, quá thê thảm, quá tuyệt vọng, thấm sâu vào tận xương tuỷ, tim ai cũng như bị kéo lên, không ai biết nói gì, cả vùng trời trở nên tĩnh lặng.

Tình yêu không thể phá vỡ lại phải tiếp nhận kết cục như vậy, hắn có thể chịu đựng được hay không còn còn chưa biết, chỉ còn cách khuyên hắn buông tay. Trong lòng Ngu Độ thầm lo lắng, vội vàng bước tới an ủi: "Sư đệ cần vì nàng mà nghĩ, hồn phách nàng đã bị ma kiếm trói buộc, khó mà bảo toàn, ở lại rất nguy hiểm. Theo ta, vẫn nên để nàng đến Minh Cảnh thì hơn. . ."

Tiên lực mạnh mẽ bùng nổ, uy lực kinh khủng kích thích dòng khí rung chuyển, giống như trời đất sụp đổ, mọi người không chịu nổi chấn động đều lui về phía sau tránh né. Lạc Âm Phàm lạnh lùng đứng đó, kiếm Trục Ba sáng chói, rực rỡ loá mắt.

Kiếm quang bao phủ xuống, thân thể dần trở nên mơ hồ.

"Lấy thân tuẫn kiếm!" Ngọc Hư Tử hoảng sợ, "Tôn giả, người. . . Người muốn nhập ma!"

Ngu Độ hoảng sợ, hét lên: "Sư đệ, không!"

Kết giới vô sắc dựng lên, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài.

Đêm ấy, hắn nói: "Vi sư chỉ mong sau này ngươi đừng tự coi nhẹ bản thân, lòng có chúng chung sinh, tựa như vì sao trên trời."

Trái tim của nàng trước giờ chưa từng đổi thay, rựa rỡ như sao.

Là hắn thay đổi, bởi vì để ý, cho nên nhiều lần sợ hãi, sợ nàng thật sự huỷ diệt lục giới, sợ đến mức không thể tin tưởng nàng.

Tình yêu vốn bị khoá chặt dưới tận đáy lòng cuối cùng đã phát tan gông cùm của lý trí, bất ngờ bùng phát, đau đớn và hối hận xé nát trái tim, chia năm xẻ bảy, khiến hắn sống không bằng chết.

Rõ ràng yêu nàng, nhưng lại buộc phải đẩy nàng ra, liên tục tổn thương, chỉ là lúc hắn muốn yêu, cũng chính là lúc nàng không chịu quay đầu.

Nàng không phải ma, hắn mới là ma!

Tất cả đều đã kết thúc, hắn ở trong mắt nàng, đã thành người xa lạ? Ngay cả cơ hội cuối cùng nàng cũng không chịu cho hắn sao? Tình yêu không còn đã khiến hắn không thể chấp nhận, làm sao ngay cả hận cũng không còn? Sau nhiều lần tổn thương nàng như vậy, hắn gần như gục ngã, nếu như nàng rời đi, hắn còn cớ gì để tồn tại? Sống chết đều mất hết ý nghĩa!

Đừng như vậy, đừng trừng phạt ta như vậy.

Muốn rời đi? Được, ta đưa nàng đi.

Muốn nghe "Ta yêu nàng" ? Được, ta nói.

Không muốn tha thứ? Không sao. Nàng muốn đối xử với ta thế nào, hận ta thế nào, cũng được.

Không cần nàng tha thứ, ta chỉ cần nàng.

. . .
:qlufifn::qlufifn::qlufifn:Dịch tốt quá, sát nghĩa và bộc lộ được sự bi thương của cuộc tình vô vọng, không tin tưởng. Chỉ có điều là bạn thiếu của khá nhiều, nên chú ý hơn.
Đâu thiếu nhiều lắm, có hai chữ à:hepvrku:
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Đằng sau bức tượng Phật trong miếu, một hàng nữ tử xinh đẹp bị trói lại.

Trên người các nàng đều mặc y phục tơ lụa cùng trang sức, mắt, tai và miệng bị vải dày che kín, cả chân và tay cũng bị trói lại.

Bên dưới đài tượng Phật đang có tiếng khóc thút thít giãy dụa.

“Đây là ý gì?”

Lý Ngang quay đầu lại nhìn vào mắt của Nha Cửu.

Người kia mỉm cười, hiền hoà nói: “ Là thành ý của ta. Ha ha, sư đệ ngươi trong khoảng thời gian này danh tiếng tại thành Trường An rất vang dội, nửa năm ngắn ngủi lập được nhiều thành tích như vậy, nhưng lòng dạ lại quá mềm yếu, quá lương thiện.”

Độc thủ sau lưng Tiêu Thành có tổng cộng ba thế lực, một vị thân vương cùng hai vị khai phủ nghi đồng tam ti quyền quý.

Trong khoảng thời gian này, sở dĩ Trấn Phủ Ti và Đại Lý Tự bọn hắn không tiếp tục điều tra bản án Tiêu Thành là bởi vì có ba vị quyền quý ở đây ngấm ngầm hỗ trợ lẫn nhau cản trở đối phương điều tra rõ nguyên nhân cái chết thực sự của Tiêu Thành và tìm được t.ư liệu của y lưu lại.

Mà các vị nữ tử phường Bình Khang này đều đã ở trên thuyền hoa nhìn thấy khuôn mặt ngươi vào ngay lúc đó, nhưng ngươi lại không giết các nàng.
bt này ngắn nên ko khó, cố gắng tiếp
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Đâu thiếu nhiều lắm, có hai chữ à:hepvrku:
nhắc lại bt1, chú hiểu sai 1 đoạn:
Ôi thượng thần Nguyệt Di của ta ơi, mỗi năm chân thần Thượng Cổ đều trông coi số tinh quang hái được=> tinh quang ở đây là sạch trơn, tức là Thượng Cổ mỗi năm đều hái sạch trơn toàn bộ quả, chứ chả phải trông coi tinh quang(sao trời) gì đâu! Chú lạc đề quá rồi đấy
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Không biết bắt đầu từ năm nào, sở thích Thượng Cổ không có việc gì liền chạy xuống hạ giới đi dạo của Thượng Cổ nay không còn thấy nữa , lúc chúng thần trong cổ giới nhận ra, Chân Thần Thượng Cổ đã ở Trích Tinh Các của nàng thưởng thức nguyệt lạc tinh trầm chân thần thượng cổ đã ở với nàng trong Trích Tinh các lạc tinh chìm mười năm rồi.=> hiểu sai quá nặng, cả câu chỉ nói tới 1 người duy nhất là Thượng Cổ, mà bạn lại dịch thành hai người
Nguyệt Di biết chuyện này, lại là người có ưa thích thu thập những món bảo bối quý giá, cho nên không có việc gì làm liền đến điện Thượng Cổ tìm kiếm vài món đồ tốt đem về phủ đệ của mình. Thượng Cổ lười nhát cũng chẳng so đo cùng nàng, nhắm một mắt mở một mắt làm như không thấy, cho đến khi Hỗn Thế Ma Vương Nguyệt Di đem chủ ý đánh tới rượu Vô Hoa trên người.
Danh như ý nghĩa, rượu Vô Hoa được ủ từ quả của cây Vô Hoa cây không hoa. Cây này vừa kiêu ngạo lại khó hầu hạ vừa hiếm thấy, năm chục ngàn năm mới kết quả một lần, ủ ra rượu đến cả chân thần uống nhiều rồi cũng sẽ say, rất hiếm, quả thực là bảo bối.
Nguyệt Di vốn thích uống rượu, nhiều năm trước nàng đến phủ thần Vô Hoa thỉnh cầu vô hoa quả, đều bị lão cầm quải trượng đánh đuổi đi, cho đến năm thứ mười, nàng lật tung động phủ của xốc lão quả thần một cái động phủ, nàng lấy quải trượng đốt lửa, vô hoa quả thần mới khóc lóc thảm thiết một vệt nước mắt một lát nước mũi bắt đầu tố khổ.=> dịch còn đậm mùi convert, nguyên văn là: lão quả thần đích động phủ=> phải dịch thành động phủ của lão quả thần, bạn mới học dịch chưa biết ý nghĩa của "đích" thì ta sẽ nói cho nghe. Đích là một giới từ, ngoài trừ đích mang nghĩa đích thị, thì đích xuất hiện sẽ mang nghĩa từ sở hữu của vế sâu với vế trước, tức động phủ của lão quả thần chứ bạn dịch lão quả thần một cái động phủ thì chẳng ra sao cả, không ai hiểu bạn đang viết gì cả.
Ôi thượng thần Nguyệt Di, hàng năm chân thần thượng cổ đều tới đây hái hết toàn bộ quả trông coi được hái sạch, ngài có bản lĩnh đừng có ở chỗ tiểu thần ta mà ra vẻ ta đây, ngài đi thần điện Thượng Cổ mà nháo a! Khỏi nói ngươi thủ không đến, tiểu thần ta tự mình canh giữ cửa nhà, ấy mà đã được mười năm ngay cả hạt bụi cũng không còn dư lại.....=> Tại sao Chân Thần Thượng Cổ lại không viết hoa
Nguyệt Di - một tên cướp không có địch thủ ở thần giới rất tức giận, bước vào thần điện Thượng Cổ.
Gan nàng rất lớn, lén lút lục lọi trong tàng bảo các và hầm ủ rượu, kết quả là nàng không tìm thấy được gì, không những làm kinh động với thủ điện thần vệ mà còn bị lôi đến trước mặt Thượng Cổ.
"Ngươi đúng là không có thể diện mà, trộm đồ cũng được đi, còn trộm quang minh chính đại như vậy nữa, trộm quang minh chính đại thì cũng được đi, còn để thần vệ bắt được nữa".
Thượng Cổ ôm chun trà với vẻ mặt đầy thần tôn, Nguyệt Di liếc mắt nhìn rồi a a hai tiếng: "Ta không có thể diện thì sao cứ lăn lộn ở đây, sao ta có thể hơn ngươi được? Vô hoa quả thần mười năm rồi ngay cả một quả cũng không rụng, ngươi cũng không ngại nói?"
Mắt Thượng Cổ híp lại, sáng tỏ "Ngươi muốn rượu vô hoa?"
"Giao tình đã mấy vạn năm, cho ta vài bình thôi?" Nguyệt Di ngồi ngay thẳng lại, bắt đầu lôi kéo tình cảm.
"Không được". Thượng Cổ từ chối đuổi người đi không một chút suy nghĩ, "Mười năm qua bất quá ta mới có thể cất được mười bình, ngươi đừng hòng mơ tưởng đến".
"Ngươi không thích rượu thì giữ lại có ích gì?" Nguyệt Di vốn lanh lợi, nhanh nhẹn phát hiện được ánh mắt đầy tâm t.ư của Thượng Cổ đang nhìn về phía Đào Uyên, đột nhiên Nguyệt Di nhảy tót lên trước mặt của Thượng Cổ, "Ngươi vừa mới nhìn ở đâu?"=> giữa danh từ mặt và tên nhân vật phải có giới từ của
Thượng Cổ nhướng mày đầy ẩn ý, "Ngươi nói xem?"
Nguyệt Di hít một hơi dài, tay run run chỉ về Đào Uyên Lâm: "Không phải như ta nghĩ sao?"=> CHỮ CÁI ĐẦU CÂU KO CHỊU VIẾT HOA
Bạch Quyết rất thích rượu, nhất là rượu vô hoa, khắp giới đều biết.=< RƯỢU VÔ HOA KHÔNG CHỊU VIẾT HOA
"Chính là như ngươi nghĩ" Thanh âm của Thượng cổ đúng lúc vang lên.
Nguyệt Di có chút lờ mờ, nhưng trực giác đã kịp phản ứng đó là một chuyện tốt của mình.
Mười năm trước nàng mừng thọ, nhất thời mềm lòng, thấy Bạch Quyết đáng thương trông coi mấy chục ngàn năm, liền dẫn Thượng Cổ đi nhìn một màn kia, Thượng Cổ nhìn rồi đi liền, nửa câu cũng không có lưu, nàng cho rằng vậy là hỏng rồi không đùa, còn rất vì Bạch Quyết mà bi thương mấy ngày, không ngờ Thượng Cổ lại lưu tâm đến vậy.
Nguyệt Di nghĩ tốt xấu gì mình cũng là người làm mai mối, lại bị giấu diếm, giận dữ " hai người thường ngồi cùng một chỗ khách khí, kính nhau như khách, đúng là một đôi chân thần mẫu mực, giấu kính thật.
Thượng Cổ tức giận với nữ thần Tinh Thần các, hướng ngón tay vào phía Đào Uyên lâm,"Ngươi tức giận cái gì, so với chàng ngươi đã sớm biết từ lâu".
Nguyệt Di cứng đờ ra, sững sờ quay đầu lại, có phần không dám tin:"Hắn không biết?"=> sao để dấu:" sát rạt nhau vậy, phải tách ra chứ
"Không biết"
"Rượu ngươi tặng?"
"Tặng hàng năm như vậy"
"Chẳng lẽ hắn bị ngốc?" Rượu Vô Hoa quả thực là bảo bối, vì dù là do Chân Thần làm ra, cũng mười khó giữ một, càng phải hao phí to lớn thần lực.
"Oh lúc ta sai người đi đưa, nói là do Chích Dương tặng, chàng không biết ta là ai".
Nguyệt Di nghi ngờ, sờ trán Thượng Cổ, "Ngươi bị ngốc sao?" lặng lẽ thích mười năm, làm nhiều việc như vậy, sao không nói cho hắn biết?".=> bỏ dấu tùm lum, sao tự dưng lại ngoặc kép kết thúc câu trong câu?
Thượng Cổ lắc đầu, rất nghiêm túc, "Còn chưa đủ".
Nàng nhìn về phía Đào Uyên, trong rừng đào kia, chân thần với y phục trắng đang ngồi tựa vào cây, tóc đen cẩm nhan, đúng là có một không hai trong lục giới.
"Còn chưa đủ." Thượng Cổ lặp lại câu nói, quay đầu lại, "mới chỉ mười năm, ta làm sao dám đi đến trước mặt chàng đáp trả/đền đáp trả lại vạn năm chờ đợi".=>dùng từ cho lãng mạn chút chứ, cùng một nghĩa nhưng dùng từ phù hợp ngữ cảnh
Nguyệt Di nhìn Bạch Quyết một cái, biết được ý nghĩa lời nói của Thượng Cổ.
Được người như vậy dốc hết thảy để yêu say đắm mấy vạn năm, cho dù là một người có địa vị như Thượng Cổ, một khi biết được không thể xử trí mà lo lắng không yên.
Là thật thích a... có lẽ không chỉ là thích... Nguyệt Di dòm Thuợng Cổ, cong cong mi mắt.
Thật đúng là một đôi ngốc a, buồn chết tiểu đồng bọn rồi. Nguyệt Di thượng thần không lấy được rượu Vô Hoa, nhưng lại cười tủm tỉm đi ra Thượng Cổ Thần Điện.
Bạn không viết hoa rất nhiều danh từ
Chữ cái của từ đầu câu không chịu viết hoa
Hiểu sai nghĩa của nhiều cụm từ
Chưa hiểu ý nghĩa của ĐÍCH
Cách dịch còn non, có vẻ bạn từng edit thô truyện, nhưng vẫn là tay non, cần cố gắng hơn, dịch có thể uyển chuyển cho phù hợp thể loại, ngôn tình đừng cứng nhắc như vậy
Đánh giá là bt1 này bạn dịch chưa đạt, cần cố gắng cho nhiều bài tập sau, ưu điểm là biết xưng hô "chàng" để tăng tính lãng mạn
Cố lên, con đường cách mạng còn dài, chút gian khó ban đầu là chuyện mà chúng ta phải đối mặt và vượt qua
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
bt6
陵州六七位当红花魁不乏眼界奇高的清傲主儿,为了他争风吃醋要死要活可不光是图北凉王世子的阔绰打赏,虽说这位世子殿下常干花钱买诗词的无良勾当,但精通风月,下得围棋,聊得女红,听得操琴,看得舞曲,是个能暖女人心窝的贴己人。8

在北凉王府上,哪一位胸口微隆的青葱婢女没有被他揩过油,可私下红脸碎嘴几句,没有谁是真心厌恶的,起码这年轻主子不是那种一言不合就将下人打死投井或者剁碎喂狗的狠货。5

毗邻陵州的丰州李公子,这位自称与徐世子穿一条裤裆长大的总督之子,可不就是喜欢做将人投进兽笼分食的天谴勾当,一对比,王府上就都对世子殿下格外感恩戴德了。8

如果说王府谁敢对徐凤年怒目相向,丝毫不掩饰憎恨神情,那就是此时与几位笑脸讨巧婢女拉开距离的女侍姜泥了。16

她十二岁入北凉王府,那时候大柱国刚刚灭掉不可一世的西楚皇朝,率先攻破皇宫,不像随后驻军大凰城尽情享用城内上至王妃下至大臣女眷的大将军,徐骁不好女色,对西楚皇帝的嫔妃没兴趣,甚至没有拦着那位跟随西楚皇帝一同上吊殉国的贞烈皇后,甚至有传言还是徐骁亲自赠予一丈白绫。7

在西楚,姜是国姓,独属于皇家,所以难免有人猜测这名幼女的来历,只是随着西楚湮灭,种种揣测便淡化,尘埃便是尘埃了。1

徐凤年当然比谁都清楚这位姜姓女婢的隐秘身份,斜瞥了一眼出落得亭亭玉立的侍女姜泥,抬手将其余女婢挥退,等她们走远了,这才嬉笑道:1

“怎么,太平公主很失望我没有死在外乡?你放心,还没帮你破-瓜,我是真心不舍得死呐。啧啧,公主你的胸脯可是越来越峰峦起伏了,我看你得叫‘不平公主’才应景。”15

昔年贵为公主今日沦为婢女身负国仇家恨的姜泥无动于衷,板着脸,双眸阴沉,恨不得将这个登徒子咬死。6

袖中藏有史书上美誉价值十二城的匕首“神符”,只有一丝机会,连杀只鸡都不忍心的她会毫不犹豫割下徐凤年的脑袋,可是,她眼角余光瞥见了一名身穿便服的中年男人,不得不强忍下搏命的冲动。

男子而立之年,身高九尺,相貌雄毅,面如冠玉,玉树临风,常年眯眼,昏昏欲睡一般,他便是北凉王六位义子中的“左熊”袁左宗,白马银枪,在战场上未逢敌手,是整个王朝军中绝对可排前三甲的高手,甚至有人说他离十大高手境界也只差一线。对上这尊习惯了拿人头颅当酒碗的杀神,姜泥丝毫不敢轻举妄动。14

徐凤年未游历前很无耻地说过我只给你一次机会杀我,第二次杀不掉我,我就杀你。2

很可惜那一年,初长成的她学人描了胭脂穿了华服勾引他,好不容易骗上了床,亲热时一刀刺下,却只是刺了他肩头一下,入骨,却不致命,这个家伙只是甩了她一耳光,穿衣起床后说了两句话,第一句是“下次你就没这么好的命了,别再浪费了”。10

“殿下,殿下,我终于见到殿下了,三年来小的可是茶不思饭不想啊。”7

一个装束富贵的胖子连奔带跑准确说是连滚带爬冲杀过来,脸上还挂着货真价实的鼻涕眼泪,无赖得很。18

姜泥一脸不输面对徐凤年的厌恶。而贴身保护世子的袁左宗则撇过头,不屑一顾,眼中充满浓重的不齿。1

这位臃肿如猪的胖子既然能够穿过重重森严守护,来到徐凤年身前,身份当然不俗,事实上他与北凉军第一猛人“左熊”一样,都是大柱国的义子,姓褚名禄山,是三犬中的鹰犬。9

徐凤年那只共患难了三年的“三百六十羽虫最神骏者”雪白矛隼就是这个胖子给调教出来的,比养媳妇养儿子还用心。

此人在北凉军口碑一直极差,为人口蜜腹剑,好色如命,世子徐凤年头回逛青楼就是他领的路,总说兄弟如手足女人如衣裳,前些年每隔几天就怂恿着徐凤年把他的美妾给睡了,还真是剑走偏锋的忠心耿耿苍天可鉴。7
convert
Lăng Châu sáu bảy vị đương hồng hoa khôi đủ nhãn giới cực cao sạch Ngạo chủ nhân, vì hắn tranh giành tình nhân muốn sống muốn chết có thể không riêng gì đồ Bắc Lương Vương thế tử khoát xước khen thưởng, tuy nói vị thế tử này điện hạ thường làm bỏ tiền mua thi từ vô lương hoạt động, nhưng tinh thông phong nguyệt, dưới được cờ vây, trò chuyện nữ công, nghe được gảy hồ cầm, thấy vũ khúc, là một có thể ấm áp lòng của nữ nhân ổ thân mật người.



Ở Bắc Lương Vương quý phủ, vị nào ngực hơi gồ lên xanh miết tỳ nữ không có bị hắn lau qua dầu, có thể lén lút mặt đỏ toái miệng vài câu, không có người nào là thật tâm chán ghét,... ít nhất ... Trẻ tuổi này chủ tử không phải cái loại này một lời không hợp đã đem hạ nhân đánh chết nhảy giếng hoặc là băm cho chó ăn ngoan hàng.



Tiếp giáp Lăng Châu phong Châu Lý công tử, vị này tự xưng cùng Từ thế tử xuyên một cái đũng quần lớn lên Tổng đốc con, chẳng phải là thích làm đem người quăng vào thú lồng phân chia đồ ăn trời phạt hoạt động, một đôi so với, vương phủ trên liền đều đối với thế tử điện hạ phá lệ cảm ân tỉu đức.



Nếu như nói vương phủ ai dám đối với Từ Phượng Niên trợn mắt tương hướng, không che giấu chút nào căm hận thần tình, đó chính là lúc này cùng mấy vị khuôn mặt tươi cười gặp may tỳ nữ kéo dài khoảng cách nữ hầu khương bùn rồi.



Nàng mười hai tiền thu hằng năm Bắc Lương Vương Phủ, khi đó đại trụ quốc vừa mới tiêu diệt không ai bì nổi tây sở hoàng triều, dẫn đầu công phá hoàng cung, không giống sau đó trú quân lớn phượng hoàng thành thoả thích hưởng dụng bên trong thành từ Vương phi cho tới đại thần nữ quyến đại tướng quân, Từ Kiêu không thích nữ sắc, đối với tây sở hoàng đế tần phi không có hứng thú, thậm chí không có ngăn vị kia theo tây sở hoàng đế cùng nhau treo cổ hi sinh cho tổ quốc trinh liệt hoàng hậu, thậm chí có đồn đãi vẫn là Từ Kiêu tự mình tặng cho một trượng lụa trắng. : “



Ở tây sở, khương là quốc họ, độc chúc với hoàng gia, cho nên khó tránh khỏi có người suy đoán tên này bé gái lai lịch, chỉ là theo tây sở chôn vùi, các loại phỏng đoán liền làm nhạt, bụi bậm dù cho bụi bậm rồi.



Từ Phượng Niên đương nhiên so với ai khác đều biết vị này họ Khương nữ tỳ bí ẩn thân phận, liếc một cái trổ mã đình đình ngọc lập thị nữ khương bùn, giơ tay lên đem còn dư lại nữ tỳ vẫy lui, đợi các nàng đi xa, lúc này mới cười đùa nói:



"Làm sao, Thái Bình công chúa rất thất vọng ta không có chết tại ngoại Hương? Ngươi yên tâm, còn không có giúp ngươi phá - dưa, ta là thật tâm không bỏ được chết ở đâu. Tấm tắc, công chúa bộ ngực của ngươi nhưng là càng ngày càng núi non phập phồng rồi, ta xem ngươi được gọi 'Không phải Bình công chúa' mới hợp với tình hình."



Năm xưa là công chúa cao quý hôm nay trở thành tỳ nữ người bị thù nhà hận nước khương bùn thờ ơ, nghiêm mặt, hai tròng mắt âm trầm, hận không thể đem điều này đồ râm dê cắn chết. 6



Trong tay áo có dấu sách sử trên mỹ dự giá trị mười hai thành dao găm"Thần phù", chỉ có một tia cơ hội, giết liền con gà đều không đành lòng nàng biết không chút do dự cắt lấy Từ Phượng Niên đầu, nhưng là, nàng khóe mắt liếc qua liếc thấy một gã người xuyên thường phục trung niên nam nhân, không thể không cố nén dưới liều mạng xung động.



Nam tử thành gia lập thất chi niên, thân cao chín thước, tướng mạo hùng kiên quyết, mặt như ngọc, ngọc thụ lâm phong, quanh năm hí mắt, buồn ngủ thông thường, hắn dù cho Bắc Lương Vương sáu vị nghĩa tử trong "Bên trái gấu" Viên bên trái Tông, con ngựa trắng ngân thương, ở trên chiến trường chưa gặp được địch thủ, là cả vương triều trong quân tuyệt đối có thể đứng hàng ba vị trí đầu cao thủ, thậm chí có người ta nói hắn rời mười đại cao thủ cảnh giới cũng chỉ kém một đường. Chống lại vị này quen bắt người đầu người làm bát rượu sát thần, khương bùn không dám chút nào hành động thiếu suy nghĩ.



Từ Phượng Niên chưa du lịch trước rất vô sỉ nói qua ta chỉ cho ngươi một cơ hội giết ta, lần thứ hai không giết chết ta, ta liền giết ngươi.



Rất đáng tiếc một năm kia, sắp trưởng thành nàng học người tô rồi son mặc hoa phục câu dẫn hắn, thật vất vả lừa gạt lên giường, thân thiết lúc một đao đâm, nhưng chỉ là đâm hắn đầu vai một cái, tận xương, lại không nguy hiểm đến tính mạng, người kia chỉ là quăng nàng một bạt tai, mặc quần áo sau khi rời giường nói hai câu, câu đầu tiên là"Lần sau ngươi sẽ không tốt như vậy mệnh, đừng lãng phí nữa rồi" .



"Điện hạ, điện hạ, ta rốt cục nhìn thấy điện hạ rồi, ba năm qua nhỏ nhưng là trà không nhớ cơm không nghĩ a."



Một cái trang phục giàu sang mập mạp chạy nhanh nói cho đúng là té liều chết xông tới, trên mặt còn treo móc thứ thiệt nước mắt nước mũi, rất vô lại. : “



Khương bùn vẻ mặt không thua đối mặt Từ Phượng Niên chán ghét. Mà thiếp thân bảo hộ thế tử Viên bên trái Tông thì niển đầu qua, bất tiết nhất cố, trong mắt tràn ngập nồng đậm khinh thường.

Vị này mập mạp như heo mập mạp nếu có thể xuyên qua trùng điệp sâm nghiêm thủ hộ, đi tới Từ Phượng Niên trước người, thân phận đương nhiên không tầm thường, trên thực tế hắn cùng với Bắc Lương quân đệ nhất người mạnh "Bên trái gấu" giống nhau, cũng là lớn Trụ quốc nghĩa tử của, họ Trử danh Lộc núi, là ba cẩu trong tay sai.



Từ Phượng Niên con kia cùng chung hoạn nạn rồi ba năm “360 vũ trùng nhất thần tuấn giả" tuyết trắng mâu chuẩn chính là cái này mập mạp cho điều dạy dỗ, so với con dâu nuôi từ nhỏ nuôi con trai còn dùng tâm.



Người này ở Bắc Lương quân danh tiếng vẫn cực kém, làm người khẩu Phật tâm xà, háo sắc như mệnh, thế tử Từ Phượng Niên đầu trở về đi dạo thanh lâu chính là hắn lãnh đường, luôn nói huynh đệ như tay chân nữ nhân như xiêm y, những năm trước đây cách mỗi vài ngày liền giựt giây Từ Phượng Niên đem vẻ đẹp của hắn Thiếp ngủ với, thật đúng là đi nhầm đường trung thành và tận tâm trời xanh chứng giám.
Chú làm bài tập này ở mức độ ta đánh giá là 6 thì ta sẽ cho chú tốt nghiệp, còn nếu không ta sẽ ra thêm bài tập phụ, đây là chương 3 của bộ Tuyết trung hãn đao hành mà ta từng ra cho chú ở bt4, lúc đó chú làm sai khá nhiều và còn tự làm khó mình, bằng cách biến thế tử thành thái tử. Mong chú ko còn mắc sai lầm này nữa.
 

Lê Hồng Ân

Phàm Nhân
Ngọc
209,50
Tu vi
0,00
Bạn không viết hoa rất nhiều danh từ
Chữ cái của từ đầu câu không chịu viết hoa
Hiểu sai nghĩa của nhiều cụm từ
Chưa hiểu ý nghĩa của ĐÍCH
Cách dịch còn non, có vẻ bạn từng edit thô truyện, nhưng vẫn là tay non, cần cố gắng hơn, dịch có thể uyển chuyển cho phù hợp thể loại, ngôn tình đừng cứng nhắc như vậy
Đánh giá là bt1 này bạn dịch chưa đạt, cần cố gắng cho nhiều bài tập sau, ưu điểm là biết xưng hô "chàng" để tăng tính lãng mạn
Cố lên, con đường cách mạng còn dài, chút gian khó ban đầu là chuyện mà chúng ta phải đối mặt và vượt qua
Cảm ơn ạ, lần sau ta sẽ cố gắng nhiều hơn nữa ạ.
 

Ngọc Khâu

Phàm Nhân
Ngọc
5.205,56
Tu vi
0,06
bt6
陵州六七位当红花魁不乏眼界奇高的清傲主儿,为了他争风吃醋要死要活可不光是图北凉王世子的阔绰打赏,虽说这位世子殿下常干花钱买诗词的无良勾当,但精通风月,下得围棋,聊得女红,听得操琴,看得舞曲,是个能暖女人心窝的贴己人。8

在北凉王府上,哪一位胸口微隆的青葱婢女没有被他揩过油,可私下红脸碎嘴几句,没有谁是真心厌恶的,起码这年轻主子不是那种一言不合就将下人打死投井或者剁碎喂狗的狠货。5

毗邻陵州的丰州李公子,这位自称与徐世子穿一条裤裆长大的总督之子,可不就是喜欢做将人投进兽笼分食的天谴勾当,一对比,王府上就都对世子殿下格外感恩戴德了。8

如果说王府谁敢对徐凤年怒目相向,丝毫不掩饰憎恨神情,那就是此时与几位笑脸讨巧婢女拉开距离的女侍姜泥了。16

她十二岁入北凉王府,那时候大柱国刚刚灭掉不可一世的西楚皇朝,率先攻破皇宫,不像随后驻军大凰城尽情享用城内上至王妃下至大臣女眷的大将军,徐骁不好女色,对西楚皇帝的嫔妃没兴趣,甚至没有拦着那位跟随西楚皇帝一同上吊殉国的贞烈皇后,甚至有传言还是徐骁亲自赠予一丈白绫。7

在西楚,姜是国姓,独属于皇家,所以难免有人猜测这名幼女的来历,只是随着西楚湮灭,种种揣测便淡化,尘埃便是尘埃了。1

徐凤年当然比谁都清楚这位姜姓女婢的隐秘身份,斜瞥了一眼出落得亭亭玉立的侍女姜泥,抬手将其余女婢挥退,等她们走远了,这才嬉笑道:1

“怎么,太平公主很失望我没有死在外乡?你放心,还没帮你破-瓜,我是真心不舍得死呐。啧啧,公主你的胸脯可是越来越峰峦起伏了,我看你得叫‘不平公主’才应景。”15

昔年贵为公主今日沦为婢女身负国仇家恨的姜泥无动于衷,板着脸,双眸阴沉,恨不得将这个登徒子咬死。6

袖中藏有史书上美誉价值十二城的匕首“神符”,只有一丝机会,连杀只鸡都不忍心的她会毫不犹豫割下徐凤年的脑袋,可是,她眼角余光瞥见了一名身穿便服的中年男人,不得不强忍下搏命的冲动。

男子而立之年,身高九尺,相貌雄毅,面如冠玉,玉树临风,常年眯眼,昏昏欲睡一般,他便是北凉王六位义子中的“左熊”袁左宗,白马银枪,在战场上未逢敌手,是整个王朝军中绝对可排前三甲的高手,甚至有人说他离十大高手境界也只差一线。对上这尊习惯了拿人头颅当酒碗的杀神,姜泥丝毫不敢轻举妄动。14

徐凤年未游历前很无耻地说过我只给你一次机会杀我,第二次杀不掉我,我就杀你。2

很可惜那一年,初长成的她学人描了胭脂穿了华服勾引他,好不容易骗上了床,亲热时一刀刺下,却只是刺了他肩头一下,入骨,却不致命,这个家伙只是甩了她一耳光,穿衣起床后说了两句话,第一句是“下次你就没这么好的命了,别再浪费了”。10

“殿下,殿下,我终于见到殿下了,三年来小的可是茶不思饭不想啊。”7

一个装束富贵的胖子连奔带跑准确说是连滚带爬冲杀过来,脸上还挂着货真价实的鼻涕眼泪,无赖得很。18

姜泥一脸不输面对徐凤年的厌恶。而贴身保护世子的袁左宗则撇过头,不屑一顾,眼中充满浓重的不齿。1

这位臃肿如猪的胖子既然能够穿过重重森严守护,来到徐凤年身前,身份当然不俗,事实上他与北凉军第一猛人“左熊”一样,都是大柱国的义子,姓褚名禄山,是三犬中的鹰犬。9

徐凤年那只共患难了三年的“三百六十羽虫最神骏者”雪白矛隼就是这个胖子给调教出来的,比养媳妇养儿子还用心。

此人在北凉军口碑一直极差,为人口蜜腹剑,好色如命,世子徐凤年头回逛青楼就是他领的路,总说兄弟如手足女人如衣裳,前些年每隔几天就怂恿着徐凤年把他的美妾给睡了,还真是剑走偏锋的忠心耿耿苍天可鉴。7
convert
Lăng Châu sáu bảy vị đương hồng hoa khôi đủ nhãn giới cực cao sạch Ngạo chủ nhân, vì hắn tranh giành tình nhân muốn sống muốn chết có thể không riêng gì đồ Bắc Lương Vương thế tử khoát xước khen thưởng, tuy nói vị thế tử này điện hạ thường làm bỏ tiền mua thi từ vô lương hoạt động, nhưng tinh thông phong nguyệt, dưới được cờ vây, trò chuyện nữ công, nghe được gảy hồ cầm, thấy vũ khúc, là một có thể ấm áp lòng của nữ nhân ổ thân mật người.



Ở Bắc Lương Vương quý phủ, vị nào ngực hơi gồ lên xanh miết tỳ nữ không có bị hắn lau qua dầu, có thể lén lút mặt đỏ toái miệng vài câu, không có người nào là thật tâm chán ghét,... ít nhất ... Trẻ tuổi này chủ tử không phải cái loại này một lời không hợp đã đem hạ nhân đánh chết nhảy giếng hoặc là băm cho chó ăn ngoan hàng.



Tiếp giáp Lăng Châu phong Châu Lý công tử, vị này tự xưng cùng Từ thế tử xuyên một cái đũng quần lớn lên Tổng đốc con, chẳng phải là thích làm đem người quăng vào thú lồng phân chia đồ ăn trời phạt hoạt động, một đôi so với, vương phủ trên liền đều đối với thế tử điện hạ phá lệ cảm ân tỉu đức.



Nếu như nói vương phủ ai dám đối với Từ Phượng Niên trợn mắt tương hướng, không che giấu chút nào căm hận thần tình, đó chính là lúc này cùng mấy vị khuôn mặt tươi cười gặp may tỳ nữ kéo dài khoảng cách nữ hầu khương bùn rồi.



Nàng mười hai tiền thu hằng năm Bắc Lương Vương Phủ, khi đó đại trụ quốc vừa mới tiêu diệt không ai bì nổi tây sở hoàng triều, dẫn đầu công phá hoàng cung, không giống sau đó trú quân lớn phượng hoàng thành thoả thích hưởng dụng bên trong thành từ Vương phi cho tới đại thần nữ quyến đại tướng quân, Từ Kiêu không thích nữ sắc, đối với tây sở hoàng đế tần phi không có hứng thú, thậm chí không có ngăn vị kia theo tây sở hoàng đế cùng nhau treo cổ hi sinh cho tổ quốc trinh liệt hoàng hậu, thậm chí có đồn đãi vẫn là Từ Kiêu tự mình tặng cho một trượng lụa trắng. : “



Ở tây sở, khương là quốc họ, độc chúc với hoàng gia, cho nên khó tránh khỏi có người suy đoán tên này bé gái lai lịch, chỉ là theo tây sở chôn vùi, các loại phỏng đoán liền làm nhạt, bụi bậm dù cho bụi bậm rồi.



Từ Phượng Niên đương nhiên so với ai khác đều biết vị này họ Khương nữ tỳ bí ẩn thân phận, liếc một cái trổ mã đình đình ngọc lập thị nữ khương bùn, giơ tay lên đem còn dư lại nữ tỳ vẫy lui, đợi các nàng đi xa, lúc này mới cười đùa nói:



"Làm sao, Thái Bình công chúa rất thất vọng ta không có chết tại ngoại Hương? Ngươi yên tâm, còn không có giúp ngươi phá - dưa, ta là thật tâm không bỏ được chết ở đâu. Tấm tắc, công chúa bộ ngực của ngươi nhưng là càng ngày càng núi non phập phồng rồi, ta xem ngươi được gọi 'Không phải Bình công chúa' mới hợp với tình hình."



Năm xưa là công chúa cao quý hôm nay trở thành tỳ nữ người bị thù nhà hận nước khương bùn thờ ơ, nghiêm mặt, hai tròng mắt âm trầm, hận không thể đem điều này đồ râm dê cắn chết. 6



Trong tay áo có dấu sách sử trên mỹ dự giá trị mười hai thành dao găm"Thần phù", chỉ có một tia cơ hội, giết liền con gà đều không đành lòng nàng biết không chút do dự cắt lấy Từ Phượng Niên đầu, nhưng là, nàng khóe mắt liếc qua liếc thấy một gã người xuyên thường phục trung niên nam nhân, không thể không cố nén dưới liều mạng xung động.



Nam tử thành gia lập thất chi niên, thân cao chín thước, tướng mạo hùng kiên quyết, mặt như ngọc, ngọc thụ lâm phong, quanh năm hí mắt, buồn ngủ thông thường, hắn dù cho Bắc Lương Vương sáu vị nghĩa tử trong "Bên trái gấu" Viên bên trái Tông, con ngựa trắng ngân thương, ở trên chiến trường chưa gặp được địch thủ, là cả vương triều trong quân tuyệt đối có thể đứng hàng ba vị trí đầu cao thủ, thậm chí có người ta nói hắn rời mười đại cao thủ cảnh giới cũng chỉ kém một đường. Chống lại vị này quen bắt người đầu người làm bát rượu sát thần, khương bùn không dám chút nào hành động thiếu suy nghĩ.



Từ Phượng Niên chưa du lịch trước rất vô sỉ nói qua ta chỉ cho ngươi một cơ hội giết ta, lần thứ hai không giết chết ta, ta liền giết ngươi.



Rất đáng tiếc một năm kia, sắp trưởng thành nàng học người tô rồi son mặc hoa phục câu dẫn hắn, thật vất vả lừa gạt lên giường, thân thiết lúc một đao đâm, nhưng chỉ là đâm hắn đầu vai một cái, tận xương, lại không nguy hiểm đến tính mạng, người kia chỉ là quăng nàng một bạt tai, mặc quần áo sau khi rời giường nói hai câu, câu đầu tiên là"Lần sau ngươi sẽ không tốt như vậy mệnh, đừng lãng phí nữa rồi" .



"Điện hạ, điện hạ, ta rốt cục nhìn thấy điện hạ rồi, ba năm qua nhỏ nhưng là trà không nhớ cơm không nghĩ a."



Một cái trang phục giàu sang mập mạp chạy nhanh nói cho đúng là té liều chết xông tới, trên mặt còn treo móc thứ thiệt nước mắt nước mũi, rất vô lại. : “



Khương bùn vẻ mặt không thua đối mặt Từ Phượng Niên chán ghét. Mà thiếp thân bảo hộ thế tử Viên bên trái Tông thì niển đầu qua, bất tiết nhất cố, trong mắt tràn ngập nồng đậm khinh thường.

Vị này mập mạp như heo mập mạp nếu có thể xuyên qua trùng điệp sâm nghiêm thủ hộ, đi tới Từ Phượng Niên trước người, thân phận đương nhiên không tầm thường, trên thực tế hắn cùng với Bắc Lương quân đệ nhất người mạnh "Bên trái gấu" giống nhau, cũng là lớn Trụ quốc nghĩa tử của, họ Trử danh Lộc núi, là ba cẩu trong tay sai.



Từ Phượng Niên con kia cùng chung hoạn nạn rồi ba năm “360 vũ trùng nhất thần tuấn giả" tuyết trắng mâu chuẩn chính là cái này mập mạp cho điều dạy dỗ, so với con dâu nuôi từ nhỏ nuôi con trai còn dùng tâm.



Người này ở Bắc Lương quân danh tiếng vẫn cực kém, làm người khẩu Phật tâm xà, háo sắc như mệnh, thế tử Từ Phượng Niên đầu trở về đi dạo thanh lâu chính là hắn lãnh đường, luôn nói huynh đệ như tay chân nữ nhân như xiêm y, những năm trước đây cách mỗi vài ngày liền giựt giây Từ Phượng Niên đem vẻ đẹp của hắn Thiếp ngủ với, thật đúng là đi nhầm đường trung thành và tận tâm trời xanh chứng giám.
Chú làm bài tập này ở mức độ ta đánh giá là 6 thì ta sẽ cho chú tốt nghiệp, còn nếu không ta sẽ ra thêm bài tập phụ, đây là chương 3 của bộ Tuyết trung hãn đao hành mà ta từng ra cho chú ở bt4, lúc đó chú làm sai khá nhiều và còn tự làm khó mình, bằng cách biến thế tử thành thái tử. Mong chú ko còn mắc sai lầm này nữa.
Ở Lăng Châu không thiếu sáu, bảy vị hoa khôi đang hồng tầm mắt cực kỳ cao ngạo, nhưng vì trở thành tình nhân của hắn mà tranh giành đến muốn sống muốn chết, không riêng gì là do đồ xa xỉ mà thế tử Bắc Lương Vương thưởng cho. Tuy nói vị thế tử điện hạ này thường dùng tiền mua thi từ bất lương, nhưng lại tinh thông chuyện phong nguyệt, chơi được cờ vây, trò chuyện nữ công, nghe gảy hồ cầm, xem vũ khúc, là người có thể sưởi ấm trái tim nữ nhân.

Trên dưới phủ Bắc Lương Vương, có tỳ nữ trẻ tuổi nào ngực hơi gồ lên còn chưa bị hắn bôi qua dầu, cũng chỉ đỏ mặt lỡ miệng vài câu, không ai là thực sự chán ghét, ít nhất vị chủ tử trẻ tuổi này cũng không phải loại người một lời không hợp liền đánh hạ nhân đến chết hoặc băm nhỏ cho chó ăn.

Sát với Lăng Châu là Lý công tử ở Phong Châu, vị nhi tử Tổng đốc này cũng tự xưng là cùng Từ thế tử mặc chung một cái đũng quần lớn lên, nhưng hễ không thích là ném người vào lồng thú xé xác ăn thịt để tiêu khiển, vừa so sánh, trên dưới vương phủ đều cực kỳ đội ơn thế tử điện hạ.

Nếu như nói trong vương phủ ai dám đối mặt trừng mắt với Từ Phượng Niên, không thèm che giấu sắc mặt căm hận, đó là tỳ nữ Khương Nê, người hay tách mình ra khỏi mấy tỳ nữ tươi cười gặp may.

Nàng vào phủ Bắc Lương Vương năm mười hai tuổi, khi đó Đại trụ quốc vừa tiêu diệt vương triều Tây Chu hùng mạnh, trước dẫn đầu phá tan hoàng cung, sau lại không giống những trú quân lớn khác thoả thích hưởng dụng bên trong hoàng thành từ vương phi cho tới nữ quyến đại thần tướng quân, Từ Kiêu không háo nữ sắc, đối với tần phi của hoàng đế Tây Sở không hứng thú. Thậm chí không ngăn mấy nàng đi theo hoàng đế Tây Sở treo cổ vì nước, trở thành hoàng hậu trinh liệt, còn có tin đồn là Từ Kiêu tự tay ban cho lụa trắng dài tới một trượng.

Ở Tây Sở, Khương là quốc họ, dành riêng cho hoàng gia, cho nên khó tránh khỏi việc có người suy đoán về lai lịch của ấu nữ này, chỉ là sau khi Tây Sở bị chôn vùi, mọi phỏng đoán đều tan biến, cát bụi thì vẫn là cát bụi.

Dĩ nhiên, Từ Phượng Niên hiểu rõ hơn ai hết thân phận bí ẩn của tỳ nữ họ Khương này, liếc mắt nhìn thị nữ Khương Nê trổ mã duyên dáng yêu kiều, vẫy tay cho lui mấy tỳ nữ còn lại, đợi các nàng đi xa, lúc này mới cười đùa nói:

"Thế nào, Thái Bình công chúa có phải rất thất vọng chuyện ta không chết ở ngoài? Ngươi yên tâm, chưa giúp ngươi phá - dưa(?), ta thật sự không muốn chết. Chậc chậc, bộ ngực của công chúa thế mà càng ngày càng phập phùng, ta xem phải gọi ngươi là 'Không Bình công chúa' mới hợp."

Năm xưa Khương Nê là công chúa, nay lại biến thành tỳ nữ, thờ ơ với quốc thù, sắc mặt khó chịu, ánh mắt u ám, hận không thể cắn chết tên đăng đồ tử này.

Trong tay áo giấu thanh chuỷ thủ "Thần phù" nổi tiếng trong sử sách giá trị mười hai thành, chỉ cần có cơ hội, cho dù nàng không đành lòng giết chết một con gà cũng không chút do dự chặt đầu Từ Phượng Niên. Tuy nhiên, nàng thoáng nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc y phục giản dị, không thể không cố nén kích động liều mạng.

Nam tử nhi lập chi niên, thân cao chín thước, dáng vẻ uy nghiêm, mặt như ngọc, ngọc thụ lâm phong, quanh năm híp mắt buồn ngủ, y chính là một trong sáu nghĩa tử của Bắc Lương Vương - "Tả hùng" Viên Tả Tông, bạch mã ngân thương, trên chiến trường chưa gặp địch thủ, nhưng chắc chắn có thể xếp vào ba vị trí cao thủ trong quân toàn vương triều, thậm chí có người nói y chỉ kém một đường cảnh giới của mười đại cao thủ hàng đầu. Đối mặt với sát thần quen dùng đầu lâu người làm bát đựng rượu này, Khương Nê cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trước khi đi du ngoạn, Từ Phượng Niên không biết xấu hổ nói, ta chỉ cho ngươi một cơ hội giết ta, lần thứ hai giết không được, ta sẽ giết ngươi.

Đáng tiếc vào năm đó, khi nàng vừa trưởng thành, học người tô son trát phấn mặc hoa phục câu dẫn hắn, vất vả mới lừa được lên giường, thân mật được một lúc liền một đao đâm xuống, nhưng chỉ đâm vào vai hắn, sâu đến tận xương, không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn tát vào mặt nàng một cái, rời giường mặc quần áo nói hai câu, câu đầu tiên là: "Lần sau không may mắn như thế đâu, ngươi đừng lãng phí!"

"Điện hạ, điện hạ, cuối cùng ta cũng nhìn thấy điện hạ, ba năm qua tiểu nhân trà không nhớ, cơm không nghĩ."

Một tên mập mạp ăn mặc phú quý chạy nhanh tới, nói đúng hơn là lăn một vòng liều chết chạy đến, trên mặt toàn nước mắt nước mũi, rất vô lại.

Khương Nê đối với kẻ này chán ghét không kém gì với Từ Phượng Niên. Mà Viên Tả Tông, thị vệ thiếp thân của thế tử cũng quay đầu đi, chẳng thèm ngó ngàng, trong mắt toàn là khinh thường.

Kẻ này to béo như heo mà có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ hộ nghiêm ngặt, đi tới trước mặt Từ Phượng Niên, đương nhiên thân phận không hề tầm thường. Trên thực tế y giống như "Tả hùng" dũng mãnh đầu tiên của quân đội Bắc Lương, cũng là nghĩa tử của Đại trụ quốc, họ Chử tên Lộc Sơn, là tam khuyển trong "Ưng khuyển".

"Chiến binh mạnh nhất trong ba trăm sáu mươi vũ trùng" của Từ Phượng Niên là con chim ưng tuyết trắng đã cùng vượt qua hoạn nạn ba năm, do tên mập này huấn luyện thành, so với con dâu nuôi từ nhỏ và nhi tử còn tâm huyết hơn.

Người này trong quân đội Bắc Lương có danh tiếng cực kì kém, là người khẩu phật tâm xà, háo sắc như mạng, chuyện thế tử Từ Phượng Niên dạo thanh lâu cũng là do y chỉ đường, luôn nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục. Trước đây vài năm, cứ cách mấy ngày lại xúi giục hắn ngủ cùng mỹ thiếp của y, quả đúng là lòng trung thành không theo lẽ thường, trời xanh chứng giám.
Sợ truyện này luôn:38:
 
Last edited:

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
@Ngọc Khâu 揩过油, bôi qua dầu mà chú dịch mang nghĩa là sờ mó, lạm dụng phụ nữ(thời cổ), chú phải dịch ra hoặc mở ngoặc chứ, để thế ai hiểu
Sát với Lăng Châu là Lý công tử ở Phong Châu => cách sắp xếp vị trí câu dịch sai, đây là câu so sánh hai địa danh ở gần nhau, chú lại để thành so sánh địa danh với người. Câu gốc: 毗邻陵州的丰州李公子=> có 的:đích, giới từ sở hữu mà ta yêu cầu phải đảo vế câu, chú không đảo như ta dặn lại ưa dịch theo ý mình, nên sai, câu này dễ mà chú dịch lại từ làm khó. Đơn giản, Lý công tử ở Phong Châu, ngay sát Lăng Châu.
Đó chú thấy thành so sánh khoảng cách hai địa danh chưa, hợp lý hơn chú để câu trên thành so sánh người với địa danh chưa?
Sát với Lăng Châu sao lại là Lý công tử được? Muộn rồi, sửa tạm đến đây, đọc sơ thấy chú lỗi nhiều lắm,
hồng hoa khôi chú cũng tự ý tách chữ hồng ra thành câu dịch linh tinh nữa, không hiểu nghĩa thì tra google đừng chém
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top