@Thạc Si cũng có 1 số vấn đề cá nhân nên xin hoãn thời gian làm bài lại ạ ^^
身为北凉军扛旗的折冲都尉齐当国一时间有些犯难,虽说他是兵权彪炳的大柱国徐骁六位义子之一,是一虎二熊三犬中的“狼犬”,可这些年与世子殿下关系其实却是不算融洽。
说心里话,贫贱行伍出身的齐当国不太顺眼殿下在州郡内的风流行径,但忠义当头,徐凤年既然是义父的嫡长子,便是要齐当国亲手去掳抢闺女,这位折冲都尉也不会皱一下眉头。现在怎么将徐凤年送回王府成了难题,总不能将尊贵的世子殿下随手扔在马背上吧?
所幸狂奔而来的一骑解决了齐当国的困境。
马匹通体如墨,异常高壮,曾是野马之王,被驯服了后就交由小王爷徐龙象,一照面马王野姓难驯,扬起斗大马蹄就要踩踏新主子,结果踢到了铁板,被少年一拳给打翻在地,此后便乖巧温顺如小家碧玉了。
闻讯赶来的小王爷徐龙象策马急停,跳下,亲热喊了几声哥,见没动静,便天真以为哥死了,嚎啕大哭,撕心裂肺,齐当国好心想上去解释世子殿下只是劳累过度,结果被小王爷一把推开,几个踉跄,差点跌倒,齐当国可是北凉军替大柱国扛旗的猛将,足见少年超乎寻常的力道。
被徐凤年唤作“老黄”的老仆小跑几步,用一口浓重的西蜀腔轻声说了几句,徐龙象这才破涕为笑,重重一巴掌拍在老仆肩膀上,直接把老头拍得一屁股坐在尘土中。
小王爷对外人下手没轻没重,可换做哥哥徐凤年,可小心翼翼得很,蹲在地上,背负起熟睡中的哥哥,缓慢走向城门,绰号“黑牙”的坐骑就跟发–春一般,踩着小碎步,侧过脑袋试图去蹭那匹被老仆人牵着体格不输于它的红马,可皮包骨头还瘸了一脚的红马却不领情,张嘴就咬,吓得黑牙赶紧跑开,却不舍得跑远,显得恋恋不舍。
陵州城内起先不确定是谁能让小王爷徐龙象背负着入城,而且身后还跟着两百骑如狼似虎的王府亲兵,后来不知是谁惊呼了一声世子殿下,这下可好,陵州可并排驱使三辆马车的主干道立马鸡飞狗跳,尤其是那些打扮得漂亮的小姐千金们,顾不上淑雅风姿,拎着裙摆尖叫着逃窜开来,一些个摆放镇宅宝贝来招徕顾客的大铺子都第一时间将东藏省起来.
“世子殿下回来啦”的消息一传十十传百,以打雷一般的惊人速度传遍了整座陵州城,城内大小二十几座青楼精神一振,老鸨龟公们都喜极而泣,一些个身段妖娆的花魁们都捧着心口痴痴坐在窗口望穿秋水道“冤家,终于舍得回来了,想煞奴家呀”。
一人远远尾随着两百凉州铁骑进了城,身段修长,一袭白袍,黛眉如画,丹凤眼桃花眸,狭长而妩媚,肤白如玉,标准的美人瓜子脸,俊美非凡,不似人间俗物。
若非腰间左侧佩有两柄刀,身世不明,神色间倨傲清高,加上震慑于世子殿下回城的可怕说法,一些个混迹街头的痞子和纨绔早就上去调戏一番。
这娘们也忒美了,比城内所有花魁加起来还要俊俏。一些个惊慌奔跑中的良家美妇和富家小姐见到她,起先是嫉妒,然后是倾慕,带着羞涩心想这位姑娘若是个公子哥便是私奔也情愿。
腰间佩刀的白袍美人略带惊奇,犹豫了一下,拣选了一位算卦的老人,问道:“老先生,那被北凉铁骑护着进城的人是哪家的世子?”
正悲叹以后没法子做生意的老人被眼前姑娘的美貌给惊了魂魄,毕竟上了年数,好不容易镇定下来,苦笑道:
“姑娘,你是外地人吧,在我们这儿就只有一位世子殿下,便是北凉王的长子,寻常富贵权势人家的儿子哪敢自称世子,那可是要被他揍得鼻青脸肿的,便是那邻近几州的藩王子孙,稍稍不顺眼,一样要被咱们的世子殿下打得没脾气。”
Mình đã nộp bài tập rồi, xin thành tâm hối lỗi nhận phạt ạ :<vào Luyện Ngục Các chịu phạt nhé, @Sae Krs phụ trách trừng phạt
Thân là chỉ huy của quân đội Bắc Lương, chiết xung (*) Đô uý Tề Đương Quốc trong lúc nhất thời có chút lúng túng. Tuy nói y là một người cầm quyền xuất sắc trong sáu vị nghĩa tử của đại trụ quốc Từ Kiêu, cũng là “Lang Khuyển” một trong “Hổ Nhị Hùng Tam Khuyển” nhưng kỳ thật trong những năm gần đây quan hệ cùng thế tử điện hạ không được hoà hợp lắm.
(*) chiết xung: tên một chức quan võ ngày xưa.
Thật tâm mà nói, Tề Đương Quốc xuất thân là một binh nghiệp nghèo hèn lại không quá vừa mắt điện hạ có hành vi phong lưu tạitạochâu quận, nhưng trung nghĩa lấy làm đầu, nếu Từ Phượng Niên là trưởng tử của nghĩa phụ, muốn Tề Đương Quốc tự tay đi cướp đoạt khuê nữ thì vị chiết xung Đô uý này cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái. Nhưng hiện tại làm thế nào đem Từ Phượng Niên về vương phủ mới là vấn đề, cũng không thể nào đem một thế tử điện hạ tôn quý tiện tay ném lên lưng ngựa chứ?
May mà có một con ngựa phi nước đại đến giải nguy cho Tề Đương Quốc đang trong khốn cảnh.
Ngựa toàn thân đen như mực trông phi thường tráng kiện, từng là vua của đàn ngựa hoang sau đó bị thuần phụcgiao cho tiểu vương gia Từ Long Tượng. Vua ngựa hoang bản tính khó thuần vừa gặp đã giơ vó muốn giẫm đạp chủ nhân mới kết quả là đá trúng tấm sắt, bị thiếu niên tung một quyền quật ngã trên mặt đất, từ đó về sau liền nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn như con gái rượu.
Tiểu vương gia Từ Long Tượng vừa nghe tin liền giục ngựa chạy đến như bay, sau đó nhảy xuống thân mật gọi vài tiếng “Ca”, thấy không có động tĩnh nên ngây thơ cho rằng ca đã chết liền gào khóc tê tâm liệt phế. Tề Đương Quốc có lòng tốt muốn đi lên giải thích rằng thế tử điện hạ chẳng qua là mệt nhọc quá mức nhưng kết quả bị tiểu vương gia đẩy ra, bước chân lảo đảo mấy cái thiếu chút nữa là té ngã. Thế nhưng Tề Đương Quốc là một vị tướng dũng mãnh của quân đội Bắc Lương thay đại trụ quốc cầm cờ, đủ thấy thiếu niên dùng lực mạnh như thế nào.
Một lão bộc được Từ Phượng Niên gọi là “Lão Hoàng” chạy chậm tới, dùng giọng nói đặc sệtdày đặctiếng Tây Thục nhẹ nói vài câu thì lúc này Từ Long Tượng mới nín khóc mỉm cười, trực tiếp vỗ mạnh một cái vào vai lão bộc làm lão ngã ngồi trên mặt đất.
Tiểu vương gia đối với người ngoài ra tay không biết nặng nhẹ nhưng đối với ca ca Từ Phượng Niên lại cẩn thận từng chút một ngồi xuống cõng ca ca đang ngủ say lên trên lưng rồi chậm chạp đi về hướng cửa thành. Con ngựa tên Hắc Nha thả chậm vó theo sau, như phát xuân nghiêng đầu cố ý cọ con hồng mã có thể trạng không kém nó được lão bộc dắt. Có điều con hồng mã chỉ còn da bọc xương, một chân khập khiễng kia cũng không cảm kích, há mồm muốn cắn, doạ Hắc Nha sợ tới mức vội bỏ chạy, nhưng cũng không cam lòng chạy xa màthể hiện lưu luyến chạy bên cạnh.
Ban đầu nội thành Lăng Châu không xác định được ai là người được tiểu vương gia cõng trên lưng tiến vào thành, hơn nữa đi theo sau có 200 kỵ binh của thân vương phủ như lang như hổ. Lúc sau không biết là ai kinh hô một tiếng thế tử điện hạ, thế là tốt rồi, Lăng Châu song songđemsử dụng 3 cỗ xe ngựa, đường lớn lập tức gà bay chó chạy. Nhất là những thiên kim tiểu thư vận trang phục xinh đẹp đám bọn họ nào còn quan tâm đến t.ư thái phong độ thục nhã, hét chói tai xách váy lên chạy thục mạng, một ít cửa hàng lớn bày bảo bối trước cửa để thu hút khách hàng trước tiên đều đem giấu kín.
“Thế tử điện hạ đã về rồi!”. Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, dùng tốc độ sét đánh kinh người truyền khắp cả toà thành Lăng Châu. Nội thành lớn nhỏ hai mươi mấy toà thanh lâu tinh thần đều chấn động, nhóm các tú bà quy côngđám bọn họđều vui đến phát khóc, một ít hoa khôi t.ư thái xinh đẹp ômbưng lấyngực ngồi ở cửa sổ si ngốc mỏi mắt chờ mong gọi: “Oan gia, ngài rốt cuộc cũng chịu trở về, nô gia nhớ ngài muốn chết nha.”
Có một người xa xa theo sau 200 thiết kỵ Lăng Châu tiến vào thành. Dáng người thon dài, một thân áo bào trắng, mày đen như vẽ, mắt phượng hẹp dài đào hoa mà quyến rũ, da trắng như ngọc, là mỹ nhân mặt trái xoan tiêu chuẩn, tuấn mỹ phi phàm, tuyệt không giống tục vật tại nhân gian.
Nếu không có hai thanh đao đeo bên hông trái, thân thế lại không rõ, sắc mặt kiêu ngạo thanh cao lại kết hợp với tin tức thế tử điện hạ trở về thành làm tăng thêm phần kinh sợ thì bọn lưu manh vô lại đầu đường cùng đám công tử quần là áo lụa đã sớm tiến đến đùa giỡn một phen.
Cô nương này quá đẹp, so với tất cả hoa khôi trong nội thành cộng lại còn muốn mỹ mạo hơn. Một số mỹ phụ nhà lành cũng những tiểu thư nhà giàu đang kinh hoảng chạy trốn lúc nhìn thấy nàng đầu tiên là ghen ghét, sau đó là hâm mộ, mang tâm t.ư ngượng ngùng nghĩ thầm vị cô nương này nếu là một vị công tử thì bỏ trốn cùng nàng cũng tình nguyện.
Mỹ nhân bạch y bên hông đeo bội đao hơi ngạc nhiên, do dự một chút bèn chọn một vị lão nhân xem bói, hỏi: “Lão tiên sinh, cái người được thiết kỵ Bắc Lương bảo vệche chởvào thành là thế tử nhà ai?”
Lão nhân đang than thở về sau việc buôn bán không có cách nào khác thì bị mỹ mạo của cô nương trước mắt làm cho thất hồn lạc phách, nhưng suy cho cùng lão cũng già rồi, thật vất vả trấn định trở lại rồi cười khổ nói:
“Cô nương chắc là người bên ngoài đến, ở nơi của chúng ta đây có một vị thế tử điện hạ, chính là trưởng tử của Bắc Lương Vương. Nhi tử các nhà giàu có quyền thế bình thường người ta nào dám tự xưng thế tử, đây chẳng phải là muốn bị hắn đánh cho mặt mũ bầm dập sao? Đáng nói là mấy tử tôn phiên vương ở các châu lân cận thoáng không vừa mắt hắn cũng bị đánh y như thế, chẳng còn cách nào khác.”
bt4 Cảnh tự sát của Khúc Tiểu Phong trong Đông Cung, yêu cầu dùng ngôn từ bi thương, đau đớn, vì đây là truyện ngược tâm.
copy raw lên google là dc, nó sẽ dẫn đến trang tìm kiếm là baidu, zh.wiki, @Sae Krs mau vào phạt nhéTa thấy được nét bàng hoàng trong mắt chàng, còn có máu tươi chậm rãi rỉ ra từ cổ, chàng tựa hồ bị đả kích nặng nề, cả người hơi ngửa về sau. Ta nhìn thấy máu bắn ra từ miệng vết thương của chàng, rơi vào mặt ta. Ta mỉm cười nhìn chàng, chàng muốn kéo ta lại nhưng vô ích, chỉ kém một chút nữa thôi, đầu ngón tay của chàng chỉ có thể níu được ngọn gió, thanh âm thê lương của chàng vọng đến tai của ta: “Là ta…Tiểu Phong…Ta là Cố Tiểu Ngũ…”
Ta hiểu rõ cuối cùng chàng đã nhớ lại, có lẽ đây chính là sự trả thù lớn nhất của ta dành cho chàng. Ba năm trước, chàng là người âm mưu đứng sau cuộc thảm sát ấy, chấm dứt tình cảm của đôi ta; ba năm sau, ta lợi dụng cơ hội này mà chặt đứt hết thảy tất cả giữa chúng ta.
Ta thấy chàng lao người xuống, có lẽ chàng nghĩ muốn theo ta nhảy xuống như ba năm trước đây. Nhưng ở đây không phải là sông Quên, rơi xuống chỉ có thịt nát xương tan. Ta nhìn thấy Bùi Chiếu kéo chàng lại, chàng trở tay đánh thẳng vào ngực hắn một chưởng, có lẽ chàng đã dùng lực rất mạnh. Bùi Chiếu bị một chưởng kia đánh đến nỗi miệng trào máu tươi, nhưng hắn vẫn không buông tay, sau đó càng có nhiều người tiến lên gắt gao kéo chàng lại.
Bầu trời thật trong xanh… Tiếng gió rít bên tai, mọi vật đều chậm rãi mờ dần trước mắt ta.
Ta dường như nhìn thấy bản thân ngồi trên cồn cát nhìn mặt trời dần khuất bóng, theo trái tim của ta mà chìm xuống, thời gian dần trôi qua cho đến lúc ánh dương bị cồn cát che phủ, không nhìn thấy nữa. Màn đêm bao phủ lấy trời đất, nuốt trọn lấy tất cả, tia sáng cuối cùng cũng dần biến mất.
Ta dường như nhìn thấy những người vây xem đang cười, rất nhiều người Đột Quyết không tin rằng Bạch Nhãn Lang Vương là do Cố Tiểu Ngũ giết, cho nên bọn họ đều khinh thường chàng như cũ. Cố Tiểu Ngũ cầm lấy cung, như chơi cầm mà dùng ngón tay gảy dây cung. Dây cung vang lên “ting ting”, những người vây xem cười càng lớn, mà chàng đứng giữa tiếng cười bắn hạ 100 con dơi bằng những mũi tên liên hoàn.
Ta dường như nhìn thấy vô số đom đóm bay lên cao, như ngàn vạn sao băng mà vụt qua trên đầu ngón tay của chúng ta, thời điểm mà thiên thần tạo ra sao băng có lẽ cũng giống như vậy đi. Hàng ngàn hàng vạn ánh đom đóm bao quanh chúng ta, bọn chúng nhẹ nhàng mà lướt qua, toả ánh sáng khắp bốn phương tám hướng, tựa như sắc vàng của những vì sao xuyên thấu màn đêm. Ta chợt nhớ đến một câu hát, thiên thần cùng người hắn yêu đứng trong tinh hà, cũng rực rỡ và hoa lệ như thế.
Ta dường như nhìn thấy bản thân đứng bên bờ vực của sông Quên, dưới gót chân ta là khoảng không, cơn gió dưới vách núi thổi đến làm ta gần như đứng không vững, cơ thể lung lay như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Gió thổi làm phất tung quần áo của ta, ống tay áo như lưỡi dao mỏng sắc lạnh liên tục cứa vào tay. Chàng không dám tiến lên bức bách ta, ta nói với chàng: “Trước kia là do ta nhìn nhầm chàng để giờ đây nước mất nhà tan, đây chính là ông trời đã trừng phạt ta phải chịu nỗi đau này.”. Ta gằn từng tiếng mà nói: “Đời đời kiếp kiếp, ta đều sẽ vĩnh viên quên đi chàng.”
Ta dường như nhìn thấy vào đêm ngày đại hôn, chàng vén khăn che đầu của ta lên. Khăn được nhấc lên, ta chỉ cảm thấy trước mắt mình toả sáng, ánh nến bốn phía sáng trưng chiếu lên khuôn mặt của chàng. Chàng khoác áo bào đen, bên trên thêu rất nhiều hoa văn tinh xảo. Ta nhớ trước đó mấy tháng, do bị Vĩnh nương đốc thúc nên ta đã thuộc làu quyển
《Điển Lễ》, ta biết rõ đó là huyền y, huân xiêm, cửa chương. Ngũ chương ở bên trên áo là rồng, núi, hoa trùng, hoả, tông di; tứ chương ở xiêm là tảo, gạo trắng, phủ, áo tế. Vì đấy mà dệt thành. Trung đơn là lụa trắng, ở cổ áo thêu hoa văn nửa đen nửa trắng hình chiếc búa, viền xanh, tốn (?) và tà áo. Thắt lưng da, móc vàng, đai to trắng thuần viền đỏ xanh, ước lệ cài khuy áo. Áo tế may theo xiêm, nhị chương là lửa và núi.
Chàng mang áo mũ cổn miện ngày đại điển, chín chuỗi ngọc châu trắng bạc, buộc tơ lụa, sắc như dây thao đỏ rực, bông tai xanh ngọc, trâm tê đạo, tôn lên ngũ quan như ngọc, dáng vẻ uy nghiêm.
Khi ấy, ta nghĩ đó là lần đầu ta gặp chàng. Nhưng lại không biết rằng chúng ta đã sớm gặp nhau dưới ánh trăng trải dài tại Tây Lương.
Cuối cùng ta nhớ đến khoảnh khắc chàng rơi nước mắt khi ta cắt đứt dây lưng.
Nhưng đã quá muộn, chúng ta tránh né ba năm, cuối cùng vẫn còn yêu nhau. Đây đúng là sự trừng phạt của trời xanh, những người từng uống qua nước sông Quên, vốn nên mãi mãi rời xa nhau, quên đi đối phương vĩnh viễn.
Ta bình yên nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi xuống, chờ lấy thịt nát xương tan.
Lực đạo rơi xuống cuối cùng cũng ngưng lại, cơn đau trong trong tưởng tượng của ta vẫn chưa ập đến, ta mở hé đôi mắt, cánh tay mát lạnh của A Độ đang ôm lấy ta. Mặc dù nàng đã cố gắng bật dậy nhưng không ai trên đời này có thể thừa nhận được thương tổn nặng nề đến vậy. Ta gần như có thể nghe được rõ ràng tiếng xương cốt của nàng vỡ vụn, nàng đã cố gắng dùng thân thể mình làm tấm đệm đỡ lấy ta. Ta nhìn thấy máu tươi từ trong tai, từ mũi, từ mắt của nàng chảy ra, ta hét to một tiếng: “A Độ!”. Hai chân của ta vô cùng đau đớn, không thể nào đứng dậy được, ta giãy giụa bò tới, tay chân luống cuống muốn ôm lấy nàng nhưng tựa hồ một chút tiếp xúc nào cũng là đau đớn tột cùng, Thần sắc nàng thống khổ nhưng đôi mắt đen tuyền kia vẫn nhìn ta, ánh mắt vẫn bình yên như trước đây, không một lời oán trách. Tựa như thấy ta nghịch ngợm làm chuyện gì đó, hoặc giống như khi trước, ta dẫn nàng chuồn đi trên đường phố. Ta vuốt ve nàng, thì thào gọi tên của nàng.
Mình lại sơ suất nộp bài trễ nữa rồi, tiền bối thứ lỗi ạ. Bài tập này hơi khó đối với mình, nhiều đoạn liệt kê mình còn hơi rối rắm một chút. Với tiền bối cho mình hỏi rằng có thể tra và tìm hiểu các sự vật hiện tượng, điển tích cổ xưa ở đâu ạ?
Cám ơn nhiều.
Khi dịch quan trọng nhất là trính tả đấy, "tiết lộ"tiếc lộ
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản