Đăng ký lớp học dịch Khóa 2/2022

Status
Not open for further replies.

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Nick: Thạc Si
- Tuổi: 16
- Giới tính: nữ
- Tham gia BNS từ ngày: 20-3
- Muốn tham gia dịch truyện: ....
- Đã có kinh nghiệm dịch hay chưa: không có luôn ạ
- Đã đọc link hướng dẫn dịch: [Phàm Nhân Tông] Hướng dẫn và hệ thống quản lý dịch thuật : .....
- Cam kết dịch cho BNS tối thiểu 20 chương sau khi hoàn thành khóa học: .....
làm bài tập 1 trong 3 ngày ở page 1. Nhớ cài phần mềm quick translator, và tham gia hội sát quy @Sae Krs
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Thân là chỉ huy của quân đội Bắc Lương, Chiết Trùng Đô Uý Tề Đương Quốc đã gặp rắc rối trong một thời gian, mặc dù hắn là một trong sáu nghĩa tử của Từ Kiêu, là người có tài cầm quyền xuất sắc của nước Đại Trụ, cũng là "lang khuyển" trong "nhất hổ nhị hùng tam khuyển", nhưng mối quan hệ với thái tử điện hạ trong mấy năm qua không được hoà hợp.

Thật lòng mà nói, Tề Đương Quốc vốn xuất thân trong một quân đội nghèo hèn, quả thực không vừa mắt với hành vi phong lưu của điện hạ ở các châu quận, nhưng vì phải lấy trung nghĩa làm đầu. Nếu Từ Phượng Niên là trượng tử của nghĩa phụ, cho dù muốn Tề Đương Quốc tự tay cướp đoạt khuê nữ, thì vị Tề Đô Uý này cũng không một chút cau mày. Vậy làm thế nào để đưa Từ Phượng Niên về hoàng cung là cả một vấn đề, cũng không thể thẳng tay ném thế tử điện hạ tôn quý lên lưng ngựa được?

May mắn thay, một con ngựa phi nước đại đã giải quyết được khốn cảnh của Tề Đương Quốc.

Toàn thân ngựa đen như mực, to khoẻ khác thường, từng là vua ngựa hoang, sau khi bị thuần phục thì giao cho tiểu vương gia Từ Long Tượng, vua ngựa hoang dã khó thuần vừa nhìn thấy hắn, lập tức giương cao vó ngựa định giẫm lên chủ nhân mới thì đạp phải tấm sắt, bị thiếu niên cho một quyền quật ngã xuống đất, từ nay về sau liền ngoan ngoãn nghe lời như con gái rượu.

Tiểu vương gia Từ Long Tượng vừa hay tin vội dừng ngựa, nhảy xuống, thân mật gọi vài tiếng ca, thấy không có động tĩnh gì, liền ngây thơ cho rằng ca chết rồi, gào khóc tê tâm liệt phế. Tề Đương Quốc có lòng tốt muốn giải thích thế tử điện hạ chỉ là mệt nhọc quá độ, kết quả bị tiểu vương gia đẩy ra, lảo đảo mấy cái, thiếu chút nữa thì té ngã. Dù sao thì Tề Đương Quốc vốn là vị tướng dũng mãnh của quân đội Bắc Lương thay nước Đại Trụ cầm cờ, đủ thấy sức lực kinh ngạc của thiếu niên.

Lão nô bộc được Từ Phượng Niên gọi là "Lão Hoàng" chạy chậm vài bước, nhẹ nhàng nói mấy câu bằng giọng Tây Thục. Lúc này Từ Long Tượng mới nín khóc mỉm cười, thẳng tay vỗ mạnh vào vai lão nô bộc, khiến lão đầu ấy đặt mông ngồi luôn trong bụi.

Tiểu vương gia xuống tay với người ngoài không biết nặng nhẹ, thế nhưng có thể đổi thành ca ca của Từ Phượng Niên, hắn cẩn thận từng li từng tí, ngồi xổm trên đất, cõng ca ca đang ngủ say trên lưng, chậm rãi đi về hướng cổng thành, con ngựa tên gọi "Hắc Nha" giống như sợi tóc (?), bước từng bước nhỏ theo. Nó có ý đồ nghiêng đầu cọ hồng mã có thể trạng không thua kém được lão bộc dắt. Thế nhưng hồng mã kia chỉ còn da bọc xương lại bị què một chân không hề cảm kích, há mồm muốn cắn, Hắc Nha sợ tới mức vội vàng bỏ chạy, lại không được chạy quá xa, lộ vẻ lưu luyến.

Ban đầu nội thành Lăng Châu không xác định là ai được tiểu vương gia Từ Long Tượng cõng vào thành, hơn nữa phía sau còn mang theo hai trăm kỵ binh là thân binh vương phủ như lang như hổ, sau lại không biết người nào hô lên một tiếng thế tử điện hạ. Như vậy cũng tốt, Lăng Châu thúc giục song song ba cỗ xe ngựa, lập tức đại lộ gà bay chó sủa. Nhất là đám thiên kim tiểu thư xinh đẹp, chẳng quan tâm đến phong thái ưu nhã, cầm theo váy chạy hét chói tai, mấy cửa hàng lớn đặt bảo bối trấn trạch thu hút khách hàng nháy mắt hiểu ra.(?)

"Thế tử điện hạ đã về rồi!" Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, lấy tốc độ sét đánh kinh người truyền khắp toàn thành Lăng Châu, làm chấn động hai mươi mấy toà thanh lâu lớn nhỏ, đám tú bà quy công vui đến phát khóc, nhóm hoa khôi dáng vẻ quyến rũ ngồi bên cửa sổ ôm ngực si ngốc mỏi mắt chờ mong nói, "Oan gia, rốt cuộc cũng cam lòng trở về, đừng quên nô gia nha."

Từ xa một người theo sau hai trăm kỵ binh vào thành Lăng Châu, dáng người thon dài, mặc áo choàng trắng, lông mày như vẻ, mắt phượng đào hoa, hẹp dài quyến rũ, da trắng như ngọc. Là mỹ nhân tiêu chuẩn với khuôn mặt trái xoan, phi phàm tuấn mỹ, không giống tục vật trong nhân gian.

Nếu không phải bên hông trái còn mang theo hai thanh đao, lai lịch không rõ, sắc mặt kiêu ngạo, lại được chuyện thế tử điện hạ về thành tăng thêm phần kinh sợ, thì bọn vô lại đầu đường và hoàn khố đã sớm lại gần đùa giỡn một phen.

Cô nương này cũng quá đẹp, còn đẹp hơn tất cả hoa khôi trong thành cộng lại, mấy mỹ phụ nhà lành cùng với tiểu thư nhà giàu nhìn thấy nàng đều kinh hoảng chạy vào bên trong, ban đầu là ghen ghét, sau là ái mộ, nếu vị cô nương này là một công tử ca thì nhất định tình nguyện bỏ trốn theo nàng.

Mỹ nhân áo trắng đeo đao bên hông hơi kinh ngạc, do dự hồi lâu, mới chọn một lão nhân gia xem bói, hỏi: “Lão tiên sinh, là vị thế tử nào được kỵ binh Bắc Lương bảo vệ vào thành vậy?”

Lão già đang than thở vì không làm ăn được gì, thì bị cô nương mỹ mạo trước mặt làm cho câu hồn đoạt phách, dù sao lão cũng già rồi, bĩnh tĩnh trở lại, cười khổ nói:

“Cô nương là người nơi khác sao? Nơi đây chỉ có một vị thế tử điện hạ duy nhất, chính là trưởng tử của Bắc Lương vương. Nhi tử con nhà quyền thế giàu có bình thường làm sao dám tự xưng là thế tử, chính là muốn bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập. Mấy vị tử tôn phiên vương mấy châu lân cận nếu không vừa mắt hắn, chẳng còn cách nào khác, cũng bị đánh.”
Khó quá huynh đài ơi. Nhiều câu đọc chả hiểu gì:109:
chiết xung đô úy là 1 chức vị, chứ không phải chiết trùng.
Thế tử rành rành ra đó sao chú lại sửa thành thái tử.
Tạm thế đã, giờ ko ngồi máy nên ko sửa nhiều được, nhưng lỗi khá nhiều. Đây là bộ truyện Tuyết Trung Hãn Đao Hành rất khó dịch.
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
bt4 Cảnh tự sát của Khúc Tiểu Phong trong Đông Cung, yêu cầu dùng ngôn từ bi thương, đau đớn, vì đây là truyện ngược tâm.
我看到他眼中錯愕的神情,還有頸中緩慢流出的鮮血,他似乎整個人受到什麼突然的重創,竟然微微向後一仰。我看到血從他傷口中迸濺而出,落在我的臉上。我笑著看著他,他徒勞地似乎想要挽住我,而是只差了那麼一點點,他的指尖只能挽住風,他凄厲的聲音迴響在我耳邊:「是我……小楓……我是顧小五……」

我知道他終於想起來了,這便是我對他最大的報復。三年前他主持的那場殺戮,湮盡我們之間的情感;三年後我便以此,斬斷我們之間所有的一切。

我看到他合身撲出,也許他想像三年前一樣跟著我跳下來,可是這裡不是忘川,跌下來只有粉身碎骨。我看到裴照拉住了他,我看到他反手一掌擊在裴照的胸口,他定然用盡了全力,我看到那一掌打得裴照口吐鮮血,可是裴照沒有放手,更多人湧上去,死死拖住了他。

天真藍啊……風聲呼呼地從耳畔響過,一切都從我眼前漸漸恍惚。

我彷彿看見自己坐在沙丘上,看著太陽一分分落下去,自己的一顆心,也漸漸地沉下去,到了最後,太陽終於不見了,被遠處的沙丘擋住了,再看不見了。天與地被夜幕重重籠罩起來,連最後一分光亮,也瞧不見了。

我彷彿看見圍觀的人都笑起來,好多突厥人都不相信白眼狼王真的是顧小五殺的,所以他們仍舊存著一絲輕蔑之意。顧小五捧著那張弓,似乎彈琴一般,用手指撥了撥弓弦。弓弦錚錚作響,圍觀的人笑聲更大了,他卻在那鬨笑聲中連珠箭發,射下一百隻蝙蝠。


我彷彿看見無數螢火蟲騰空飛去,像是千萬顆流星從我們指端掠過,天神釋出流星的時候,也就是像這樣子吧。成千上萬的螢火蟲環繞著我們,它們輕靈地飛過,點點螢光散入四面八方,就像是流星金色的光芒劃破夜幕。我想起歌裡面唱,天神與他眷戀的人,站在星河之中,就像這一樣華麗璀璨。

我彷彿看見自己站在忘川之上,我的足跟已經懸空,山崖下的風吹得我幾欲站立不穩,搖晃著隨時會墜下去,風吹著我的衣衫獵獵作響,我的衣袖就像是一柄薄刃,不斷拍打著我的手臂。他不敢再上前來逼迫,我對他說道:「我當初錯看了你,如今國破家亡,是天神罰我受此磨難。」我一字一頓地說道,「生生世世,我都會永遠忘記你!」

我彷彿看見當初大婚的晚上,他掀起我的蓋頭。蓋頭一掀起來,我只覺得眼前一亮,四面燭光亮堂堂的,照著他的臉,他的人。他穿著玄色的袍子,上面綉了很多精緻的花紋。我在之前幾個月,由永娘督促,將一本《禮典》背得滾瓜爛熟,知道那是玄衣、纁裳、九章。五章在衣,龍、山、華蟲、火、宗彝;四章在裳,藻、粉米、黼、黻。織成為之。白紗中單,黼領,青褾、襈、裾。革帶,金鉤暐,大帶,素帶不朱里,亦紕以朱綠,紐約用組。黻隨裳色,火、山二章也。

他帶著大典的袞冕,白珠九旒,以組為纓,色如其綬,青纊充耳,犀簪導,襯得面如冠玉,儀錶堂堂。

那個時候,我以為我是第一次見到他。卻不知道,我們早就已經見過,在西涼蒼茫的月色之下。

我最後想起的,是剛剛我斬斷腰帶的剎那,他眼底盈然的淚光。

可是遲了,我們掙扎了三年,還是愛上了對方。這是天神給予的懲罰,每個飲過忘川之水的人,本來應該永遠遠離,永遠不再想起對方。

我安然閉上眼睛,在急速的墜落之中,等待著粉身碎骨。

下落的力道終於一頓,想像中的劇痛還是沒有來臨,我睜開眼睛,阿渡清涼的手臂環抱著我,雖然她極力躍起,可是世上卻沒有人能承受這樣巨大的下挫之力,我幾乎能夠清晰地聽見她骨骼碎裂的聲音,她硬生生地用她自己的身軀,當成了阻止我撞上大地的肉墊。我看到鮮血從她的耳中、鼻中、眼中流出,我大叫了一聲:「阿渡!」我雙腿劇痛,根本沒有辦法站起來,我掙扎著爬起,手足無措地想要抱起她,可是些微的碰觸似乎便是劇痛,她神情痛苦,但烏黑的眼珠看著我,眼神一如從前一般安詳,絲毫沒有責備之意。就像看到我做了什麼頑皮的事情,或者就像從前,我要帶她溜出去上街。我抱著她,喃喃地叫著她的名字。
 
Last edited:

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
@Ngọc Khâu
Quy tắc sửa như sau, từ sai sẽ gạch giữa, và chú ích sau dấu suy ra, từ thêm vào sẽ in đỏ
Bài sửa:
Thân là chỉ huy của quân đội Bắc Lương, Chiết xung Trùng Đô Uý Tề Đương Quốc nhất thời cảm thấy có chút lúng túng đã gặp rắc rối trong một thời gian, mặc dù y hắn là một trong sáu nghĩa tử của Từ Kiêu, là người có tài cầm quyền xuất sắc của đại trụ quốc Từ Kiêu nước Đại Trụ, cũng là "lang khuyển" trong "nhất hổ nhị hùng tam khuyển", nhưng mối quan hệ với thế thái tử điện hạ trong mấy năm qua không được hoà hợp.=> nhân vật chính mới dùng xưng hô hắn thôi nhé, chú hiểu sai, cảm thấy lúng túng chứ không phải gặp rắc rối, đại trụ quốc là chức danh, không phải tên nước, câu này nên dịch chính xác là: tuy nói y là người có tài dùng binh xuất sắc, một trong sáu vị nghĩa tử của Đại trụ quốc Từ Kiêu

Thật lòng mà nói, Tề Đương Quốc vốn xuất thân binh nghiệp trong một quân đội nghèo hèn, quả thực không vừa mắt với hành vi phong lưu của điện hạ ở các châu quận. Nhưng vì phải lấy trung nghĩa làm đầu, nếu Từ Phượng Niên là trưởng trượng tử của nghĩa phụ, cho dù muốn Tề Đương Quốc tự tay cướp đoạt khuê nữ, thì vị Tề Đô Uý này cũng không một chút cau mày. Nhưng làm sao Vậy làm thế nào để đưa Từ Phượng Niên về vương phủ hoàng cung là cả một vấn đề, cũng không thể thẳng tay ném thế tử điện hạ tôn quý lên lưng ngựa được?-> vương phủ mà chú lại sửa thành hoàng cung, 2 cái này khác nhau, vương phủ là của vương gia, hoàng cung là của vua

May mắn thay, một con ngựa phi nước đại đã giải quyết được khốn cảnh của Tề Đương Quốc.

Toàn thân ngựa đen như mực, to khoẻ khác thường, từng là vua ngựa hoang, sau khi bị thuần phục thì giao cho tiểu vương gia Từ Long Tượng, vua ngựa hoang dã khó thuần vừa nhìn thấy , lập tức giương cao vó ngựa định giẫm lên chủ nhân mới thì như giẫm phải tấm sắt, bị thiếu niên tung cho một quyền quật ngã xuống đất, từ nay về sau liền ngoan ngoãn nghe lời như con gái rượu.

Tiểu vương gia Từ Long Tượng vừa hay tin chạy tới vội dừng ngựa, nhảy xuống, thân mật gọi vài tiếng ca, thấy không có động tĩnh gì, liền ngây thơ cho rằng ca chết rồi, gào khóc tê tâm liệt phế. Tề Đương Quốc có lòng tốt muốn giải thích thế tử điện hạ chỉ là mệt nhọc quá độ, kết quả bị tiểu vương gia đẩy ra, lảo đảo mấy cái, thiếu chút nữa thì té ngã. Dù sao thì Tề Đương Quốc vốn là vị tướng dũng mãnh của quân đội Bắc Lương thay Đại Trụ quốc cầm cờ, đủ thấy sức lực kinh hồn ngạc của thiếu niên.

Lão bộc được Từ Phượng Niên gọi là "Lão Hoàng" chạy chậm vài bước, nhẹ nhàng nói mấy câu đặc sệt bằng giọng Tây Thục. Lúc này Từ Long Tượng mới nín khóc mỉm cười, thẳng tay vỗ mạnh vào vai lão bộc, khiến lão đầu ấy đặt mông ngồi luôn trong bụi đất.

Tiểu vương gia xuống tay với người ngoài không biết nặng nhẹ, thế nhưng có thể đổi thành ca ca của Từ Phượng Niên, hắn cẩn thận từng li từng tí, ngồi xổm trên đất, cõng ca ca đang ngủ say trên lưng, chậm rãi đi về phía hướng cổng thành, con ngựa tên gọi "Hắc Nha" giống như phát xuân( sợi tóc (?), bước từng bước nhỏ theo. Nó có ý đồ nghiêng đầu cọ hồng mã có thể trạng không thua kém được lão bộc dắt. Thế nhưng hồng mã kia chỉ còn da bọc xương lại bị què một chân không hề cảm kích, há mồm muốn cắn, Hắc Nha sợ tới mức vội vàng bỏ chạy, lại không nỡ được chạy quá xa, lộ vẻ lưu luyến.=> phát xuân là động dục thôi, có gì đâu mà khó hiểu, sao lại dịch là tóc

Ban đầu nội thành Lăng Châu không xác định là ai được tiểu vương gia Từ Long Tượng cõng vào thành, hơn nữa phía sau còn mang theo hai trăm kỵ binh là thân binh vương phủ như lang như hổ, sau lại không biết người nào hô lên một tiếng thế tử điện hạ. Như vậy cũng tốt, Lăng Châu thúc giục song song ba cỗ xe ngựa, lập tức khiến đại lộ gà bay chó sủa. Nhất là đám thiên kim tiểu thư xinh đẹp, chẳng quan tâm đến phong thái ưu nhã, cầm theo váy vừa chạy vừa hét chói tai, mấy cửa hàng lớn trưng bày bảo bối trấn trạch để thu hút khách hàng, đều vội vã giấu mấy thứ này đi.

"Thế tử điện hạ đã về rồi!" Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, lấy tốc độ sét đánh kinh người truyền khắp toàn thành Lăng Châu, làm chấn động hai mươi mấy toà thanh lâu lớn nhỏ, đám tú bà quy công vui đến phát khóc, các hoa khôi dáng vẻ diêm dúa ngồi bên cửa sổ ôm ngực si ngốc mỏi mắt chờ mong nói, "Oan gia, rốt cuộc cũng chịu cam lòng trở về, đừng quên nô gia nha."

Từ xa một người theo sau hai trăm thiết kỵ Lăng Châu vào thành, dáng người thon dài, mặc bộ đồ trắng, lông mày như vẽ, mắt phượng đào hoa, hẹp dài quyến rũ, da trắng như ngọc. Là mỹ nhân tiêu chuẩn với khuôn mặt trái xoan, phi phàm tuấn mỹ, không giống tục vật trong nhân gian.

Nếu không phải bên hông trái còn mang theo hai thanh đao, lai lịch không rõ, sắc mặt kiêu ngạo thanh cao, cùng với tin tức đáng sợ thế tử điện hạ về thành tăng thêm phần kinh sợ, thì bọn vô lại đầu đường và hoàn khố đã sớm lại gần đùa giỡn một phen.

Cô nương này cũng quá đẹp, còn đẹp hơn tất cả hoa khôi trong thành cộng lại, mấy mỹ phụ nhà lành cùng với tiểu thư nhà giàu đang sợ hãi chạy trốn nhìn thấy nàng, ban đầu là ghen ghét, sau là ái mộ, nếu vị cô nương này là một công tử ca thì nhất định tình nguyện bỏ trốn theo nàng.

Mỹ nhân áo trắng đeo đao bên hông hơi kinh ngạc, do dự hồi lâu, mới chọn một lão nhân gia xem bói, hỏi: “Lão tiên sinh, là vị thế tử nào được thiết kỵ Bắc Lương bảo vệ vào thành vậy?”

Lão già đang than thở vì không làm ăn được gì, thì bị cô nương xinh đẹp trước mặt làm cho câu hồn đoạt phách, dù sao lão cũng già rồi, bĩnh tĩnh trở lại, cười khổ nói:

“Cô nương là người nơi khác sao? Nơi đây chỉ có một vị thế tử điện hạ duy nhất, chính là trưởng tử của Bắc Lương vương. Nhi tử con nhà quyền thế giàu có bình thường làm sao dám tự xưng là thế tử, muốn bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập hay sao. Mấy vị tử tôn phiên vương mấy châu lân cận nếu không vừa mắt hắn, thì cũng bị đánh cho bầm mặt chẳng còn cách nào khác, cũng bị đánh.”

Truyện này quá sức của chú rồi! Cố lên
 

Ngọc Khâu

Phàm Nhân
Ngọc
5.205,56
Tu vi
0,06
@Ngọc Khâu
Quy tắc sửa như sau, từ sai sẽ gạch giữa, và chú ích sau dấu suy ra, từ thêm vào sẽ in đỏ
Bài sửa:
Thân là chỉ huy của quân đội Bắc Lương, Chiết xung Trùng Đô Uý Tề Đương Quốc nhất thời cảm thấy có chút lúng túng đã gặp rắc rối trong một thời gian, mặc dù y hắn là một trong sáu nghĩa tử của Từ Kiêu, là người có tài cầm quyền xuất sắc của đại trụ quốc Từ Kiêu nước Đại Trụ, cũng là "lang khuyển" trong "nhất hổ nhị hùng tam khuyển", nhưng mối quan hệ với thế thái tử điện hạ trong mấy năm qua không được hoà hợp.=> nhân vật chính mới dùng xưng hô hắn thôi nhé, chú hiểu sai, cảm thấy lúng túng chứ không phải gặp rắc rối, đại trụ quốc là chức danh, không phải tên nước, câu này nên dịch chính xác là: tuy nói y là người có tài dùng binh xuất sắc, một trong sáu vị nghĩa tử của Đại trụ quốc Từ Kiêu

Thật lòng mà nói, Tề Đương Quốc vốn xuất thân binh nghiệp trong một quân đội nghèo hèn, quả thực không vừa mắt với hành vi phong lưu của điện hạ ở các châu quận. Nhưng vì phải lấy trung nghĩa làm đầu, nếu Từ Phượng Niên là trưởng trượng tử của nghĩa phụ, cho dù muốn Tề Đương Quốc tự tay cướp đoạt khuê nữ, thì vị Tề Đô Uý này cũng không một chút cau mày. Nhưng làm sao Vậy làm thế nào để đưa Từ Phượng Niên về vương phủ hoàng cung là cả một vấn đề, cũng không thể thẳng tay ném thế tử điện hạ tôn quý lên lưng ngựa được?-> vương phủ mà chú lại sửa thành hoàng cung, 2 cái này khác nhau, vương phủ là của vương gia, hoàng cung là của vua

May mắn thay, một con ngựa phi nước đại đã giải quyết được khốn cảnh của Tề Đương Quốc.

Toàn thân ngựa đen như mực, to khoẻ khác thường, từng là vua ngựa hoang, sau khi bị thuần phục thì giao cho tiểu vương gia Từ Long Tượng, vua ngựa hoang dã khó thuần vừa nhìn thấy , lập tức giương cao vó ngựa định giẫm lên chủ nhân mới thì như giẫm phải tấm sắt, bị thiếu niên tung cho một quyền quật ngã xuống đất, từ nay về sau liền ngoan ngoãn nghe lời như con gái rượu.

Tiểu vương gia Từ Long Tượng vừa hay tin chạy tới vội dừng ngựa, nhảy xuống, thân mật gọi vài tiếng ca, thấy không có động tĩnh gì, liền ngây thơ cho rằng ca chết rồi, gào khóc tê tâm liệt phế. Tề Đương Quốc có lòng tốt muốn giải thích thế tử điện hạ chỉ là mệt nhọc quá độ, kết quả bị tiểu vương gia đẩy ra, lảo đảo mấy cái, thiếu chút nữa thì té ngã. Dù sao thì Tề Đương Quốc vốn là vị tướng dũng mãnh của quân đội Bắc Lương thay Đại Trụ quốc cầm cờ, đủ thấy sức lực kinh hồn ngạc của thiếu niên.

Lão bộc được Từ Phượng Niên gọi là "Lão Hoàng" chạy chậm vài bước, nhẹ nhàng nói mấy câu đặc sệt bằng giọng Tây Thục. Lúc này Từ Long Tượng mới nín khóc mỉm cười, thẳng tay vỗ mạnh vào vai lão bộc, khiến lão đầu ấy đặt mông ngồi luôn trong bụi đất.

Tiểu vương gia xuống tay với người ngoài không biết nặng nhẹ, thế nhưng có thể đổi thành ca ca của Từ Phượng Niên, hắn cẩn thận từng li từng tí, ngồi xổm trên đất, cõng ca ca đang ngủ say trên lưng, chậm rãi đi về phía hướng cổng thành, con ngựa tên gọi "Hắc Nha" giống như phát xuân( sợi tóc (?), bước từng bước nhỏ theo. Nó có ý đồ nghiêng đầu cọ hồng mã có thể trạng không thua kém được lão bộc dắt. Thế nhưng hồng mã kia chỉ còn da bọc xương lại bị què một chân không hề cảm kích, há mồm muốn cắn, Hắc Nha sợ tới mức vội vàng bỏ chạy, lại không nỡ được chạy quá xa, lộ vẻ lưu luyến.=> phát xuân là động dục thôi, có gì đâu mà khó hiểu, sao lại dịch là tóc

Ban đầu nội thành Lăng Châu không xác định là ai được tiểu vương gia Từ Long Tượng cõng vào thành, hơn nữa phía sau còn mang theo hai trăm kỵ binh là thân binh vương phủ như lang như hổ, sau lại không biết người nào hô lên một tiếng thế tử điện hạ. Như vậy cũng tốt, Lăng Châu thúc giục song song ba cỗ xe ngựa, lập tức khiến đại lộ gà bay chó sủa. Nhất là đám thiên kim tiểu thư xinh đẹp, chẳng quan tâm đến phong thái ưu nhã, cầm theo váy vừa chạy vừa hét chói tai, mấy cửa hàng lớn trưng bày bảo bối trấn trạch để thu hút khách hàng, đều vội vã giấu mấy thứ này đi.

"Thế tử điện hạ đã về rồi!" Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, lấy tốc độ sét đánh kinh người truyền khắp toàn thành Lăng Châu, làm chấn động hai mươi mấy toà thanh lâu lớn nhỏ, đám tú bà quy công vui đến phát khóc, các hoa khôi dáng vẻ diêm dúa ngồi bên cửa sổ ôm ngực si ngốc mỏi mắt chờ mong nói, "Oan gia, rốt cuộc cũng chịu cam lòng trở về, đừng quên nô gia nha."

Từ xa một người theo sau hai trăm thiết kỵ Lăng Châu vào thành, dáng người thon dài, mặc bộ đồ trắng, lông mày như vẽ, mắt phượng đào hoa, hẹp dài quyến rũ, da trắng như ngọc. Là mỹ nhân tiêu chuẩn với khuôn mặt trái xoan, phi phàm tuấn mỹ, không giống tục vật trong nhân gian.

Nếu không phải bên hông trái còn mang theo hai thanh đao, lai lịch không rõ, sắc mặt kiêu ngạo thanh cao, cùng với tin tức đáng sợ thế tử điện hạ về thành tăng thêm phần kinh sợ, thì bọn vô lại đầu đường và hoàn khố đã sớm lại gần đùa giỡn một phen.

Cô nương này cũng quá đẹp, còn đẹp hơn tất cả hoa khôi trong thành cộng lại, mấy mỹ phụ nhà lành cùng với tiểu thư nhà giàu đang sợ hãi chạy trốn nhìn thấy nàng, ban đầu là ghen ghét, sau là ái mộ, nếu vị cô nương này là một công tử ca thì nhất định tình nguyện bỏ trốn theo nàng.

Mỹ nhân áo trắng đeo đao bên hông hơi kinh ngạc, do dự hồi lâu, mới chọn một lão nhân gia xem bói, hỏi: “Lão tiên sinh, là vị thế tử nào được thiết kỵ Bắc Lương bảo vệ vào thành vậy?”

Lão già đang than thở vì không làm ăn được gì, thì bị cô nương xinh đẹp trước mặt làm cho câu hồn đoạt phách, dù sao lão cũng già rồi, bĩnh tĩnh trở lại, cười khổ nói:

“Cô nương là người nơi khác sao? Nơi đây chỉ có một vị thế tử điện hạ duy nhất, chính là trưởng tử của Bắc Lương vương. Nhi tử con nhà quyền thế giàu có bình thường làm sao dám tự xưng là thế tử, muốn bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập hay sao. Mấy vị tử tôn phiên vương mấy châu lân cận nếu không vừa mắt hắn, thì cũng bị đánh cho bầm mặt chẳng còn cách nào khác, cũng bị đánh.”

Truyện này quá sức của chú rồi! Cố lên
Tks huynh đài đã sửa bài nhé. Bây giờ mới để ý Từ Phượng Niên là thế tử mà chẳng biết ngáo ngơ thế nào lại dịch thành thái tử xong sửa vương phủ thành hoàng cung đó:035:
 
Last edited:

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Tks huynh đài đã sửa bài nhé. Bây giờ mới để ý Từ Phượng Niên là thế tử mà chẳng biết ngáo ngơ thế nào lại dịch thành thái tử xong sửa vương phủ thành hoàng cung đó:035:
hán việt là thế tử rõ ràng mà, truyện này chuyển thể thành phim rồi, rất hot, có 2 người đẹp là Trương Thiên Ái với Mạnh Tử Nghĩa đóng nhé
 

Yzhen

Phàm Nhân
Ngọc
5.221,68
Tu vi
0,00
Không biết như thế nào bắt đầu từ một năm trở lại đây, Thượng Cổ không có việc gì liền thích chạy xuống nhân gian du ngoạn không thấy tung tích, nghỉ ngơi bên trong Cổ giới đến lúc chúng thần quay về thì chân thần Thượng Cổ đã nhàn nhã thưởng thức Nguyệt Lạc Tinh Trầm ở Trích Tinh các của nàng hơn mười năm rồi.
Nguyệt Di biết rõ chuyện này, lại có sở thích sưu tầm bảo bối hể hiện niềm yêu thích cho nên không có việc gì liền sáng mắt chạy đến Thượng Cổ Điện sờ thứ tốt một chút rồi gom về phủ đệ của bản thân. Thượng Cổ lười cùng nàng so đo, mắt nhắm mắt mở làm như không thấy thẳng cho đến khi Nguyệt Di đem chủ ý đánh lên Vô Hoa Tửu trên thân Hỗn Thế Ma Vương.
Tên như ý nghĩa, Vô Hoa Tửu chính là được chưng cất từ Vô Hoa thụ. Cái cây kiêu ngạo này rất khó hầu hạ, năm vạn năm mới kết quả một lần, rượu ủ ra đến chân thần uống quá nhiều cũng say nên được xem như bảo bối vì rất hiếm có.
Nguyệt Di thích rượu ngon lại thêm nhiều lần liên tiếp đến phủ đệ của Quả Thần xin Vô Hoa Quả, kết cục đau khổ là bị lão dùng quải trượng cười cợt đuổi đi. Thẳng đến mười năm sau, nàng một lần nháo đến phủ đệ của Quả Thần, cầm quải trượng của lão nhóm lửa đầu thì lúc này lão mới một phen nước mắt nước mũi bắt đầu kể khổ.
Ôi Nguyệt Di Thượng Thần của ta, chân thần Thượng Cổ mỗi năm trông coi đều đem quả hái sạch, ngài có bản lĩnh thì đến Thượng Cổ Thần Điện mà nháo a chứ đừng ra vẻ ta đây ở chỗ tiểu thần chứ! Khỏi phải nói nếu ngươi không đến thì tiểu thần ta canh giữ ở đây mười năm đến cặn quả còn không có thừa lại…
Vì thế với cơn giận ngút trời, khí thế quyết liệt đối với Nguyệt Di Thượng Thần mà đoạt biến Thần giới bước vào Thượng Cổ Thần Điện.
Nàng thật sự gan lớn lén lút bên trong Tàng Bảo Các Thần Điện cùng phường ủ rượu tìm kiếm mấy lần, kết quả đến cái hột còn chưa tìm được thì kinh động đến thủ vệ Thần Điện không nói còn bị xách đến trước mặt Thượng Cổ.
“Ngươi đúng là không biết mất mặt, trộm đồ vật còn chưa nói, đây lại còn trộm quang minh chính đại. Quang minh chính đại trộm còn chưa tính, lại còn cho thủ vệ bắt được.”
Thượng Cổ cầm chung trà vẻ mặt cùng t.ư thế tôn quý, Nguyệt Di trở mặt khinh thường cười ha ha hai tiếng: “Ta tạp nham, có thể so sánh được với ngươi? Quả Thần mười năm liên tục đến một Vô Hoa quả cũng không rơi xuống, ngươi thì có ý tốt gì?”
Thượng Cổ híp mắt lại, sáng tỏ: “Ngươi muốn Vô Hoa Tửu?”
“Hơn mười vạn năm giao tình, cho được mấy hũ?”, Nguyệt Di ngồi ngay ngắn bắt đầu lôi kéo tình cảm.
“Không được.” Thượng Cổ cự tuyệt không chút lưu tình rồi bắt đầu đuổi người, “Mười năm ta cố lắm mới ủ được một hũ, ngươi muốn cũng đừng nghĩ đến.”
“Ngươi không thích rượu, muốn dùng để làm gì?”
Nguyệt Di chính là một con khỉ thành tinh, không biết nhìn thế nào mà bắt gặp ánh mắt Thượng Cổ không yên lòng hướng về Đào Uyên lâm, đột nhiên vén vạt váy nhảy đến trước mặt Thượng Cổ: “Ngươi vừa mới nhìn chỗ nào?”
Thượng Cổ nhướng mày đầy ý vị thâm trường: “Ngươi nói đi?”
Nguyệt Di hít sâu một hơi, tay chỉ vào Đào Uyên lâm bắt đầu run rẩy: “Không phải là như ta nghĩ đi?”
Bạch Quyết thích rượu, nhất là Vô Hoa, cả giới đều biết.
“Chính là như ngươi nghĩ.” Thanh âm Thượng Cổ đúng lúc vang lên.
Nguyệt Di nhất thời có chút mụ mị, trực giác phản ứng lại đây là chuyện tốt đối với bản thân.
Đại thọ mười năm trước của nàng gặp Bạch Quyết canh giữ mấy vạn năm trông đáng thương, nhất thời mềm lòng dẫn Thượng Cổ đến nhìn. Thượng Cổ nhìn xong liền đi đến một câu cũng không lưu lại, nàng nghiêm túc còn vì Bạch Quyết xuân thu đau thương mấy ngày, lại không nghĩ rằng Thượng Cổ cư nhiên lại động tâm.
Nguyệt Di nghĩ đến mình tốt xấu gì cũng là bà mối lại bị giấu diếm liền giận dữ: “Ngươi ngày thường ngồi ở đó khách khí, chỉ kém tương kín như tân, hay cho một chân thần mẫu mực, giấu thật kín!”
Thượng Cổ máu nóng nổi lên, gân xanh nhảy loạn đối với nữ Thượng Thần nhỏ mọn này: “Ngươi tức giận cái gì, ngươi so với hắn sớm biết mới đúng.”
Nguyệt Di cứng đờ, sững sờ quay đầu lại vẻ mặt không dám tin: “Hắn không biết?”
"Không biết."
“Rượu là ngươi tặng?”
“Tặng, mỗi năm đều như thế.”
“Hắn chẳng lẽ bị ngốc?”. Vô Hoa Tửu thật sự chính là bảo bối, bởi vì mặc dù chân thần cật lực sản xuất cũng mười năm có một, càng phải nói hao phí rất nhiều thần lực.
“Ách, ta sai người lúc đem tới nói là Chích Dương tặng, hắn không biết là ta ủ.”
Nguyệt Di nghi hoặc, áp tay lên trán Thượng Cổ dò xét: “Ngươi ngốc? Một người lặng lẽ thích thầm mười năm như vậy, như thế nào lại không nói cho hắn biết?”
Thượng Cổ lắc đầu, vẻ mặt rất đứng đắn: “Còn chưa đủ.”
Nàng nhìn về phương hướng Đào Uyên lâm. Trong rừng đào, một chân thần áo trắng dựa vào cây mà ngồi, tóc đen che mặt, có một không hai trong lục giới.
“Còn chưa đủ.” Thượng Cổ lặp lại một câu, quay đầu lại: “Chính là mười năm, ta làm sao dám đến trước mặt hắn còn cùng hắn mười vạn năm chờ đợi?”
Ngyệt Di nhìn Bạch Quyết một cái, đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói Thượng Cổ.
Bị người như vậy dốc hết tất cả yêu say đắm vài vạn năm, cho dù là ở vị trí tối cao thần giới như Thượng Cổ thì một khi biết được cũng tâm tình bất định.
Thật sự rất thích a… Có lẽ không chỉ là thích… Nguyệt Di nhìn Thượng Cổ, mặt mày nhăn nhó.
Thật đúng là một đôi lỗ mãng a, sầu chết tiểu đồng bọn.
Nguyệt Di Thượng Thần không lấy được Vô Hoa Tửu lại cười tủm tỉm bước ra khỏi Thượng Cổ Thần Điện.
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Không biết như thế nào bắt đầu từ một năm trở lại đây, Thượng Cổ không có việc gì liền thích chạy xuống nhân gian du ngoạn không thấy tung tích, nghỉ ngơi bên trong Cổ giới đến lúc chúng thần quay về thì chân thần Thượng Cổ đã nhàn nhã thưởng thức Nguyệt Lạc Tinh Trầm ở Trích Tinh các của nàng hơn mười năm rồi.
Nguyệt Di biết rõ chuyện này, lại có sở thích sưu tầm bảo bối thể hiện niềm yêu thích cho nên không có việc gì liền sáng mắt chạy đến Thượng Cổ Điện sờ thứ tốt một chút rồi gom về phủ đệ của bản thân. Thượng Cổ lười cùng nàng so đo, mắt nhắm mắt mở làm như không thấy thẳng cho đến khi Hỗn Thế Ma Vương Nguyệt Di đánh đem chủ ý đánh lên Vô Hoa Tửu trên thân Hỗn Thế Ma Vương.
Tên như ý nghĩa, Vô Hoa Tửu chính là được chưng cất từ Vô Hoa thụ. Cái cây kiêu ngạo này rất khó hầu hạ, năm vạn năm mới kết quả một lần, rượu ủ ra đến chân thần uống quá nhiều cũng say nên được xem như bảo bối vì rất hiếm có.
Nguyệt Di thích rượu ngon lại thêm nhiều lần liên tiếp đến phủ đệ của Quả Thần xin Vô Hoa Quả, kết cục đau khổ là bị lão dùng quải trượng cười cợt đuổi đi. Thẳng đến mười năm sau, nàng một lần nháo đến phủ đệ của Quả Thần, cầm quải trượng của lão nhóm lửa đầu thì lúc này lão mới một phen nước mắt nước mũi bắt đầu kể khổ.
Ôi Nguyệt Di Thượng Thần của ta, chân thần Thượng Cổ mỗi năm trông coi đều hái sạch đem quả hái sạch, ngài có bản lĩnh thì đến Thượng Cổ Thần Điện mà nháo a chứ đừng ra vẻ ta đây ở chỗ tiểu thần chứ! Khỏi phải nói nếu ngươi không đến thì tiểu thần ta canh giữ ở đây mười năm đến cặn quả còn không có thừa lại… =>chú ý với từ "đem", trừ khi đem có nghĩa là mang, nếu có nghĩa khác thì xoá đem và thay bằng động từ khác, trường hợp này là thay đem bằng hái
Vì thế với cơn giận ngút trời, kẻ trộm thần giới vô địch thủ khí thế quyết liệt đối với Nguyệt Di Thượng Thần, mà đoạt biến Thần giới bước vào Thượng Cổ Thần Điện.
Nàng thật sự gan lớn lén lút bên trong Tàng Bảo Các Thần Điện cùng phường ủ rượu tìm kiếm mấy lần, kết quả đến cái hột còn chưa tìm được thì kinh động đến thủ vệ Thần Điện không nói còn bị xách đến trước mặt của Thượng Cổ.
“Ngươi đúng là không biết mất mặt, trộm đồ vật còn chưa nói, đây lại còn trộm quang minh chính đại. Quang minh chính đại trộm còn chưa tính, lại còn để cho thủ vệ bắt được.”
Thượng Cổ cầm chung trà với vẻ mặt thần tôn vẻ mặt cùng t.ư thế tôn quý, Nguyệt Di trở mặt khinh thường cười ha ha hai tiếng: “Ta không biết xấu hổ tạp nham, có thể so sánh được với ngươi? Quả Thần mười năm liên tục đến một Vô Hoa quả cũng không giữ được rơi xuống, ngươi thì có ý tốt gì?”
Thượng Cổ híp mắt lại, sáng tỏ: “Ngươi muốn Vô Hoa Tửu?”
“Hơn mười vạn năm giao tình, cho mấy bình nhé được mấy hũ?”, Nguyệt Di ngồi ngay ngắn bắt đầu lôi kéo tình cảm.
“Không được.” Thượng Cổ dứt khoát từ chối cự tuyệt không chút lưu tình rồi bắt đầu đuổi người, “Mười năm ta cố lắm mới ủ được một hũ, ngươi muốn cũng đừng nghĩ đến.”
“Ngươi không thích rượu, muốn dùng để làm gì?”
Nguyệt Di chính là một con khỉ thành tinh, không biết nhìn thế nào mà bắt gặp ánh mắt Thượng Cổ không yên lòng hướng về Đào Uyên lâm, đột nhiên vén vạt váy nhảy đến trước mặt Thượng Cổ: “Ngươi vừa mới nhìn chỗ nào?”
Thượng Cổ nhướng mày đầy ý vị thâm trường: “Ngươi nói đi?”
Nguyệt Di hít sâu một hơi, tay chỉ vào Đào Uyên lâm bắt đầu run rẩy: “Không phải là như ta nghĩ chứ đi?”
Bạch Quyết thích rượu, nhất là Vô Hoa, cả giới đều biết.
“Chính là như ngươi nghĩ.” Thanh âm Thượng Cổ đúng lúc vang lên.
Nguyệt Di nhất thời có chút mụ mị, trực giác phản ứng lại đây là chuyện tốt đối với bản thân.
Đại thọ mười năm trước của nàng gặp Bạch Quyết canh giữ mấy vạn năm trông đáng thương, nhất thời mềm lòng dẫn Thượng Cổ đến nhìn. Thượng Cổ nhìn xong liền đi đến một câu cũng không lưu lại, nàng nghiêm túc còn vì Bạch Quyết xuân thu đau thương mấy ngày, lại không nghĩ rằng Thượng Cổ cư nhiên lại động tâm.
Nguyệt Di nghĩ đến mình tốt xấu gì cũng là bà mối lại bị giấu diếm liền giận dữ: “Hai ngươi ngày thường ngồi ở đó khách khí, chỉ kém tương kín như tân, hay cho một chân thần mẫu mực, giấu thật kín!”
Thượng Cổ máu nóng nổi lên, gân xanh nhảy loạn đối với nữ Thượng Thần nhỏ mọn này: “Ngươi tức giận cái gì, ngươi còn biết sớm hơn chàng đó so với hắn sớm biết mới đúng.”
Nguyệt Di cứng đờ, sững sờ quay đầu lại vẻ mặt không dám tin: “Hắn không biết?”
"Không biết."
“Rượu là ngươi tặng?”
“Tặng, mỗi năm đều như thế.”
Hắn Chẳng lẽ hắn bị ngốc?” Vô Hoa Tửu thật sự chính là bảo bối, bởi vì mặc dù chân thần cật lực sản xuất cũng mười khó giữ năm có một, càng phải nói hao phí rất nhiều thần lực.
“Ách, ta sai người lúc đem tới nói là Chích Dương tặng, chàng hắn không biết là ta ủ.”
Nguyệt Di nghi hoặc, áp tay lên trán Thượng Cổ dò xét: “Ngươi ngốc sao? Lặng lẽ thầm thích một người suốt mười năm Một người lặng lẽ thích thầm mười năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, tại sao như thế nào lại không nói cho hắn biết?”
Thượng Cổ lắc đầu, vẻ mặt rất đứng đắn: “Còn chưa đủ.”
Nàng nhìn về phương hướng Đào Uyên lâm. Trong rừng đào, một chân thần áo trắng dựa vào cây mà ngồi, tóc đen che mặt, có một không hai trong lục giới.
“Còn chưa đủ.” Thượng Cổ lặp lại một câu, quay đầu lại: “Chỉ Chính là mười năm, ta làm sao dám đến trước mặt chàng đáp trả hắn còn cùng hắn mười vạn năm chờ đợi của chàng?”
Ngyệt Di nhìn Bạch Quyết một cái, đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thượng Cổ.
Được Bị người như vậy dốc hết tất cả yêu say đắm vài vạn năm, cho dù là ở vị trí tối cao thần giới như Thượng Cổ thì một khi biết được cũng tâm tình bất định.
Thật sự rất thích a… Có lẽ không chỉ là thích… Nguyệt Di nhìn Thượng Cổ, mặt mày nhăn nhó.
Thật đúng là một đôi lỗ mãng a, sầu chết tiểu đồng bọn.
Nguyệt Di Thượng Thần không lấy được Vô Hoa Tửu lại cười tủm tỉm bước ra khỏi Thượng Cổ Thần Điện.
Đây là ngôn tình, lúc Thượng Cổ nhắc tới người mà mình thầm thích mười năm thì dùng xưng hô chàng, chứ không nên để là hắn.
Chương truyện này dễ, không quá khó, nhưng dịch sai khá nhiều, bạn có dùng quick hay không mà hiểu sai nghĩa, lại còn chém thêm nhiều câu dịch không hợp lý nữa.
Cần cố gắng nhiều hơn!
 

Ngọc Khâu

Phàm Nhân
Ngọc
5.205,56
Tu vi
0,06
bt4 Cảnh tự sát của Khúc Tiểu Phong trong Đông Cung, yêu cầu dùng ngôn từ bi thương, đau đớn, vì đây là truyện ngược tâm.
Ta nhìn thấy nét bàng hoàng trong mắt chàng, máu tươi từ từ chảy ra từ cổ, dường như cả người chàng phải chịu một sự tổn thương nặng nề mà đột ngột nào đó, chàng hơi ngửa ra sau. Ta thấy máu bắn ra từ vết thương chàng, rơi trên mặt ta. Ta cười nhìn chàng, chàng muốn kéo ta lại nhưng vô ích, chỉ kém chút xíu nữa thôi, đầu ngón tay chàng chỉ níu được gió, thanh âm thê lương ấy vang vọng bên tai ta: "Là ta... Tiểu Phong... Ta là Cố Tiểu Ngũ..."

Ta biết chàng cuối cùng cũng nhớ ra, đây có lẽ là sự trả thù lớn nhất mà ta dành cho chàng. Ba năm trước chính chàng là kẻ chủ mưu cuộc thảm sát ấy, giết chết tình cảm đôi ta; ba năm sau, ta lợi dụng điều này, chặt đứt hết thảy tất cả giữa chúng ta.

Ta nhìn thấy chàng muốn lao xuống, có lẽ chàng tưởng tượng giống như ba năm trước theo ta nhảy xuống, thế nhưng nơi này nào có phải sông Quên, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt. Ta nhìn thấy Bùi Chiếu kéo chàng lại, lại nhìn thấy chàng trở tay đấm vào ngực hắn, chắc là rất mạnh, cú đấm kia khiến cho miệng hắn nôn ra máu. Thế nhưng hắn không buông tay, càng có nhiều người xông lên, gắt gao giữ chàng lại.

Trời xanh quá... Gió rít qua tai, mọi thứ dần mờ ảo trước mắt ta.

Ta như thấy mình ngồi trên cồn cát, nhìn mặt trời lặn dần, trái tim ta héo rũ theo, thời gian cũng dần dần trôi qua. Đến cuối cùng, ánh tà dương cũng bị cồn cát nuốt trọn. Màn đêm nặng nề bao phủ lấy trời đất, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

Hình như ta thấy những người vây xem đang cười, rất nhiều người Đột Quyết không tin vua sói trắng là do Cố Tiểu Ngũ giết, cho nên bọn họ vẫn như cũ khinh thường chàng. Cố Tiểu Ngũ ôm lấy cây cung, như đang đánh đàn, dùng ngón tay gẩy gẩy dây cung. Dây cung vang lên tiếng "leng keng", người vây xem cười càng lớn, giữa tiếng cười ồ chàng bắn hạ trăm con dơi bằng những mũi tên liên hoàn.

Dường như ta nhìn thấy vô số đom đóm bay lên cao, giống như hàng vạn ngôi sao băng lướt qua đầu ngón tay đôi ta, thời điểm thần tiên thả sao băng ra, có lẽ cũng giống như vậy. Hàng ngàn hàng vạn đom đóm bao quanh chúng ta, bọn chúng nhẹ nhàng bay lướt qua, toả tia sáng ra bốn phương tám hướng, tựa như ánh sáng sao băng sắc vàng xuyên qua màn đêm. Ta nhớ tới câu hát, thần tiên và người nàng yêu đứng dưới tinh hà, cũng lộng lẫy và rực rỡ thế này.

Ta như nhìn thấy mình đang đứng trên sông Quên, gót chân treo lơ lửng, gió thổi dưới vách núi gần như khiến ta đứng không vững, lung lay như lúc nào cũng có thể rơi xuống, gió thổi tung quần áo ta, ống tay áo tựa như một thanh lưỡi đao mỏng, liên tục cọ vào cánh tay. Chàng không dám tiến lên thúc ép, ta nói với chàng: "Trước kia là ta nhìn lầm chàng, giờ đây nước mất nhà tan, là trời phạt ta chịu nỗi đau này." Ta gằn từng chữ nói, "Đời đời kiếp kiếp, ta sẽ quên chàng mãi mãi!"

Ta nhớ lại đêm đại hôn trước đây, chàng vén khăn voan của ta. Khăn được nhấc lên, ta chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh nến tứ phía chiếu sáng khuôn mặt, cả thân chàng. Chàng mặc áo bào đen, phía trên thêu rất nhiều hoa văn tinh xảo. Ta nhớ mấy tháng trước, dưới sự giám sát của Vĩnh nương, ta thuộc làu làu một quyển《Điển Lễ》, biết đó là huyền y, huân xiêm, cửu chương. Năm chương trên áo có rồng, núi, hoa trùng, lửa, tông ri; bốn chương ở xiêm là tảo, gạo trắng, búa, phất. Vì đó mà dệt thành. Áo trung đơn bằng lụa trắng, cổ thêu hoa văn nửa đen nửa trắng, viền xanh, có soạn và tà áo. Thắt lưng da, móc vàng sáng chói, đai bản to, trắng thuần, viền đỏ xanh, khuy áo bện. Áo tế cùng màu với xiêm, hai chương là núi, lửa.

Chàng mặc áo mũ cổn miện dịp đại điển, ngọc trắng chín chuỗi kết thành dải, sắc như lụa, bông tai xanh, trâm tê đạo, tôn lên gương mặt tựa ngọc, dáng vẻ uy nghiêm.

Khi ấy, ta cho rằng đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng. Nhưng lại không biết, chúng ta đã sớm gặp nhau, dưới ánh trăng mênh mông của Tây Lương.

Điều cuối cùng mà ta nhớ là nước mắt chàng rơi vào khoảnh khắc ta cắt đứt đai lưng.

Nhưng đã quá muộn, chúng ta giãy giụa ba năm, vẫn còn yêu nhau. Đây là trừng phạt của ông trời, những người đã từng uống nước sông Quên, vốn nên vĩnh viễn chia xa, vốn nên mãi mãi quên nhau.

Ta bình yên nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi xuống, chờ đợi thịt nát xương tan.

Lực rơi cuối cùng cũng dừng lại, nhưng cơn đau dữ dội mà ta tưởng tượng vẫn chưa ập đến, ta mở to mắt, cánh tay mát lạnh của A Độ ôm lấy ta. Mặc dù nàng cố sức bật dậy, thế nhưng không ai trên đời này có thể chịu đựng được tổn thương nặng nề đến như vậy, ta gần như có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn của nàng, nàng gắng gượng dùng thân thể mình làm đệm thịt cho ta. Ta nhìn thấy máu tươi chảy từ tai, từ mũi, từ mắt chảy ra, ta hét lên một tiếng: "A Độ!" Chân ta đau dữ dội, ta không thể đứng dậy. Ta cố gắng bò đến, chân tay luống cuống muốn ôm lấy nàng, thế nhưng dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng là đau đớn tột cùng, sắc mặt nàng thống khổ, đôi mắt đen láy nhìn ta, đôi mắt ấy vẫn thanh thản không một lời trách móc. Tựa như thấy ta nghịch ngợm chuyện gì đó, hay giống như trước, ta dẫn nàng chuồn ra ngoài. Ta ôm nàng, lẩm bẩm gọi tên.
:yoy75:
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top