Đăng ký lớp học dịch Khóa 2/2022

Status
Not open for further replies.

Yzhen

Phàm Nhân
Ngọc
5.221,68
Tu vi
0,00
Mình giúp đoạn lằng nhằng này nha, còn để thầy Bình bò chữa.

Đoạn này đang tả Miện phục aka Cổn Miện. Huyền y là áo bào đen(Áo cổn), huân thường là phần bên dưới(giống váy), cũng gọi là xiêm, cửu chương là chín loại hoa văn trên trang phục, ở đây chia ra năm hoa văn trên áo(ngũ chương) và bốn dưới váy(tứ chương). Ngũ chương gồm long(rồng), sơn(núi), hoa trùng(chim trĩ), hỏa(lửa), tông di(cốc tế); tứ chương gồm tảo(rong), phấn mễ(gạo), phủ (rìu), phất (hoa văn chữ Á 亞). Áo trong bằng lụa trắng, cổ áo thêu hình rìu, viền xanh. Cách đới(đai lưng) móc vàng, Đại đới(dây đai choàng qua ngực) trong đỏ ngoài trắng, sợi tua(phía dưới) màu xanh và đỏ, đính lại bằng khuy cài. Hai bên áo là hoa văn lửa, núi. "Tê trâm đạo" là cái trâm cài qua mũ ấy.

Tổng thể có thể hình dung như này:

30171867_167634590522041_1236768277028715830_o.jpg

Quả bài tập mất nết quá vại @Hoàng Hi Bình :tuphat::tuphat::tuphat:
Cảm ơn cậu nhiều nha, đoạn này làm mình căng não quá
 

Tĩnh Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
71,35
Tu vi
0,00
Chẳng biết tự bao giờ , Thượng Cổ chẳng còn thiết tha xuống phàm trần dạo chơi mỗi khi rảnh rỗi nữa. Khi chúng thần ở Cổ Giới [1] nhận ra, vị Thượng Cổ Chân Thần này đã nhàn nhã ngắm sao thưởng trăng ở tại cung Trích Tinh của mình gần mười năm rồi.

Cô nàng yêu thụ [2] ham mê sưu tầm vật quý - Nguyệt Di rõ ràng chuyện này từ lâu, mỗi lần có thời gian nàng lại la cà đến thần điện của Thượng Cổ tranh thủ chút bảo vật mang về phủ của mình. Thượng Cổ thì nhắm mắt làm ngơ, chẳng thèm so đo tình toán với cô nàng, mãi cho đến khi Nguyệt Di dám to gan nhăm nhe mấy vò rượu Vô Hoa của mình.

Đúng như tên gọi, rượu này ủ từ hoa và quả của cây Vô Hoa. Giống cây Vô Hoa vốn kiêu kỳ khó chiều, năm vạn năm mới ra hoa kết quả một lần, rượu ủ từ quả của nó ngay cả Chân Thần như nàng uống nhiều cũng chếnh choáng say. Quả thực là thứ rượu hiếm có vô cùng, là bảo vật trân quý.

Nguyệt Di là con ma men, từ rất nhiều năm về trước, lần nào cũng chạy đến phủ của Quả Thần Vô Hoa ăn vạ đòi xin ít quả. Nhưng đáng thương thay, lần nào nàng ta cũng bị lão Quả Thần dùng quải trượng [3] tống cổ đi. Và rồi mười năm trước, nàng ta lén lật tung cả phủ của Quả Thần, đốt mất quải trượng của lão khiến lão ta bù lu bù loa khóc lóc tố khổ:

“Ôi Nguyện Di Thượng Thần của tôi ơi, năm nào Thượng Cổ Chân Thần nhìn chằm chằm mấy cái quả cây này của tôi, ngài ấy hái sạch sành sanh không còn một chút. Ngài muốn thì đến thần điện của Thượng Cổ Chân Thần mà ra oai, sao lại đến quậy phá cái miếu nhỏ của tôi vậy chứ. Thần tiên nhỏ bé như tôi đã chờ chực ở phủ của mình hơn mười năm rồi, đến chút lông tơ trên quả còn chưa được đụng đến nữa là…”

Và cũng từ khi đó, cô nàng không sợ trời cũng chẳng sợ đất Nguyệt Di Thượng Thần bắt đầu la cà đến thần điện của Thượng Cổ.

Nguyệt Di khá to gan, lén lút dò xét từ Tàng Bảo Các [4] đến Nhưỡng Tửu Phường [5] tận mấy lần, nhưng chẳng lần nào tìm ra được cái gì, lại còn để đám thủ vệ của thần điện phát hiện, bị bắt đến trước mặt Thượng Cổ.

“Cô cũng mặt dày quá nha, lét lút đi ăn trộm cũng thôi, đây còn đường đường chính chính vào ăn trộm, đã vậy còn bị thủ vệ chỗ tôi bắt được.”

Nguyệt Di liếc mắt nhìn Thượng Cổ đang nâng chén trà với t.ư thế của một vị thần tôn quý, nàng cười ha hả hai tiếng, đáp: “Tôi mặt dày sao sánh bằng ngài được? Mười năm như một, chẳng năm nào tha một quả Vô Hoa. Ngài không tự thấy ngại sao?”

Thượng Cổ hiểu ra, ngắm mắt lại nói: “Thì ra cô muốn tìm rượu Vô Hoa à?”

“Chúng ta giao tình đã mười mấy vạn năm, cô để cho tôi một vò thôi, được không?” Nguyệt Di nghiêm túc ngồi lại, bắt đầu tranh thủ tình cảm kiếm chút đồng tình.

“Không cho.” Thượng Cổ từ chối thẳng thừng, cất lời tiễn khách: “Suốt mười năm tôi chỉ ủ được mười vò. Cho nên cô cũng đừng tở tưởng đến tụi nó.”

“Cô cũng chẳng phải là người yêu rượu, cô giữ chúng nó lại làm gì?” Nguyệt Di là cô nàng tinh quái, vừa thoáng thấy ánh mắt lơ đãng của Thượng Cổ lướt qua Đào Uyên Lâm [6], trong đầu bỗng nảy ra ý gì đó, chạy đến trước mặt Thượng cổ hỏi: “Vừa rồi cô đã nhìn đi đâu?”

Thượng Cổ nhướng mày, đầy ẩn ý nói: “Cô nghĩ thế nào?”

Nguyệt Di hít một hơi thật sâu, tay run rẩy vừa chỉ vào rừng đào vừa nói: “Không phải là như tôi nghĩ đấy chứ?”

Hết thảy vạn giới [7] đều biết Bạch Quyết kia yêu thích rượu ngon, nhất là rượu Vô Hoa này.

“Đúng như cô đang nghĩ.” Giọng nói của Thượng Cổ vang lên.

Trong phút chốc, Nguyệt Di hơi mù mờ, nhưng rất nhanh cảm giác được mình vừa chạm trúng một việc tốt.

Mười năm trước vào sinh thần của mình, Nguyệt Di thấy Bạch Quyết ôm mối tương t.ư mười mấy vạn năm quá đáng thương nên đã mủi lòng, dẫn Thượng Cổ đến gặp y một lần. Nào ngờ lần ấy Thượng Cổ một câu cũng chẳng nói, cứ thể bỏ về. Vì vậy Nguyệt Di nàng đây đã đau lòng mấy ngày thay cho Bạch Quyết. Ai ngờ rằng Thượng Cổ lại động tâm vậy chứ.

Nguyệt Di nghĩ đến dù sao mình cũng là bà mối cho bọn họ, vậy mà bị giấu nhẹm đi như thế, giận dữ truy vấn: “Hai người các cô mỗi lần gặp nhau thì khách khí đủ bề, lịch sự như người dưng, là một đôi Chân Thần mẫu mực, giấu giếm kỹ quá đấy!

Thượng Cổ vừa đi vào rừng đào, vừa nói vuốt đuôi cô nàng Thượng Thần sắp làm loạn lên ở cung Tinh Thần của mình: “Cô giận cái gì, cô biết việc này sớm hơn cả chàng.”

Nguyệt Di khựng lại, quay đầu sững sờ nhìn Thượng Cổ với vẻ mặt không dám tin: “

“Y không biết sao?”

“Không biết!”

“Cô có đưa rượu cho y không?”

“Năm nào cũng đều đưa qua.”

“Y là đồ ngốc hả?” Không chỉ rượu Vô Hoa trân quý, mà muốn ủ nó phải cần thần lực của Chân Thần, chưa kể mười phần chỉ giữ được một. Cho nên một vò rượu Vô Hoa cũng tiêu hao thần lực to lớn.

“Ừ thì, tôi dặn người mang rượu sang cho chàng nhưng bảo là do Chích Dương tặng, chàng cũng không biết rượu là do tôi ủ.”

Nguyệt Di khó hiểu, vươn tay sờ thử trán của Thượng Cổ nói: “Cô ngốc sao? Âm thầm thích người ta suốt mười năm, lại lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy lại không nói cho y biết?”

Thượng Cổ lắc đầu, thần sắc nghiêm túc đáp: “Như vậy vẫn chưa đủ."

Nàng phóng tầm mắt về Đào Uyên Lâm, nhìn vị Chân Thần áo trắng đang ngồi lưng tựa vào thân cây, tóc mây đen bóng, dung mạo tuấn tú có một không hai trong Lục Giới [8].

“Vẫn còn chưa đủ.” Thượng Cổ lặp lại, quay đầu nói: “Chẳng qua chỉ mới mười năm, làm sao xứng với vạn năm chờ đợi của chàng chứ.”

Nguyệt Di nhớ đến bộ dáng của Bạch Quyết, lờ mờ hiểu được hàm ý trong lời nói của Thượng Cổ.

Được một người như y ôm tương t.ư mười vạn năm, dù đứng ở vị cao nhất trên Thần Giới như Thượng cổ, một khi phát hiện được cũng không khỏi bồn chồn xao xuyến.

Thật sự là thích sao… Có lẽ chẳng dừng ở thích nữa rồi. Nguyệt Di nhướng mày nhìn Thượng Cổ.

Đúng là hai tên ngốc, rầu chết cô bạn nhỏ như ta đây rồi.

Nguyệt Di Thượng Thần chẳng lấy được vò rượu Vô Hoa nào, nhưng lại tủm tỉm cười bước ra khỏi Thượng Cổ thần điện.
---------------------------------
Chú thích:
[1] Cổ giới: Thế giới cổ xưa
[2] Yêu thụ: Yêu tinh từ cây cỏ hoá thành
[3] Quải trượng: Cây gậy chống người già thường hay dùng.
[4] Tàng Bảo Các: Nơi cất giữ những đồ vật quý giá.
[5] Nhưỡng Tửu Phường: Hầm cất rượu, hầm ủ rượu.
[6] Đào Uyên Lâm: Rừng hoa đào
[7] Vạn giới: Hàng ngàn hàng vạn thế giới
[8] Lục giới: Theo Phật giáo, lục giới là nơi chúng sinh trong vòng luân hồi, bao gồm Cõi Trời, Cõi Người, Cõi Atula, Cõi Địa Ngục, Cõi Súc Sinh, Cõi Ngạ Quỷ.
P/s: Học trò thích dùng từ "y" cho nam chính hơn là từ "hắn" và dùng các xưng hô khác để thay cho "ta"- "ngươi".
Mời lão sư chỉ điểm cho. Thank you.
 

Tĩnh Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
71,35
Tu vi
0,00
Chẳng biết tự bao giờ, Thượng Cổ chẳng còn thiết tha xuống phàm trần dạo chơi mỗi khi rảnh rỗi nữa. Khi chúng thần ở Cổ Giới [1] nhận ra, vị Chân Thần (?1) Thượng Cổ này đã nhàn nhã ngắm sao thưởng trăng ở tại lầu Trích Tinh [2] của mình gần mười năm rồi.

Cô nàng yêu thụ [3] ham mê sưu tầm vật quý - Nguyệt Di rõ ràng chuyện này từ lâu. Mỗi lần có thời gian cô nàng lại la cà đến thần điện của Thượng Cổ tranh thủ chút bảo vật mang về phủ của mình.

Thượng Cổ thì nhắm mắt làm ngơ chẳng thèm so đo tình toán với nàng ta, mãi cho đến khi Nguyệt Di dám to gan nhăm nhe mấy vò rượu Vô Hoa của mình.

Đúng như tên gọi, rượu này ủ từ hoa và quả của cây Vô Hoa. Giống cây Vô Hoa vốn kiêu kỳ khó chiều, năm vạn năm mới ra hoa kết quả một lần, rượu ủ từ quả của nó ngay cả Chân Thần uống nhiều cũng chếnh choáng say. Quả thực nó là thứ rượu hiếm có vô cùng, là bảo vật trân quý.

Nguyệt Di là con ma men, từ rất nhiều năm về trước, lần nào nàng ta cũng chạy đến phủ của Quả Thần Vô Hoa ăn vạ đòi xin ít quả. Nhưng đáng thương thay, lần nào cũng bị lão Quả Thần dùng quải trượng [4] tống cổ đi. Và rồi mười năm trước, nàng ta lén lật tung cả phủ của Quả Thần, đốt mất quải trượng của lão khiến lão ta bù lu bù loa khóc lóc kể khổ:

“Ôi Nguyện Di Thượng Thần của tôi ơi, năm nào Chân Thần Thượng Cổ cũng nhìn chằm chằm mấy quả cây này của tôi, ngài ấy còn hái sạch sành sanh chẳng để lại chút nào. Ngài muốn thì đến thần điện của Chân Thần Thượng Cổ mà ra oai, sao lại đến quậy phá cái miếu nhỏ của tôi vậy chứ. Thần tiên nhỏ bé như tôi đã chờ chực ở phủ của mình hơn mười năm rồi, đến chút lông tơ trên quả còn chưa được đụng đến nữa là…”

Và cũng từ khi đó, cô nàng không sợ trời cũng chẳng sợ đất Nguyệt Di Thượng Thần (?2) bắt đầu la cà đến thần điện của Thượng Cổ.

Nguyệt Di khá to gan, lén lút dò xét từ Tàng Bảo Các [5] đến Nhưỡng Tửu Phường [6] tận mấy lần, nhưng chẳng lần nào tìm ra được cái gì, lại còn để đám thủ vệ của thần điện phát hiện, bị bắt đến trước mặt Thượng Cổ.

“Cô cũng mặt dày quá nha, lét lút đi ăn trộm cũng thôi, đây còn đường đường chính chính vào ăn trộm, đã vậy còn bị thủ vệ chỗ tôi bắt được.”

Nguyệt Di liếc mắt nhìn Thượng Cổ đang nâng chén trà với t.ư thế của một vị thần tôn quý, nàng cười ha hả hai tiếng, đáp: “Tôi mặt dày sao sánh bằng ngài được? Mười năm như một, chẳng năm nào tha một quả Vô Hoa. Ngài không tự thấy ngại sao?”

Thượng Cổ hiểu ra, ngắm mắt lại, nói: “Thì ra cô muốn tìm rượu Vô Hoa à?”

“Dựa vào giao tình mười mấy vạn năm của chúng ta, cô để cho tôi một vò thôi, được không?” Nguyệt Di nghiêm túc ngồi lại, bắt đầu tranh thủ tình cảm kiếm chút đồng tình.

“Không cho.” Thượng Cổ từ chối thẳng thừng, cất lời tiễn khách: “Suốt mười năm tôi chỉ ủ được mười vò. Cho nên cô cũng đừng tở tưởng đến tụi nó.”

“Cô cũng chẳng phải là người yêu rượu, cô giữ chúng nó lại làm gì?” Nguyệt Di là cô nàng tinh quái, vừa thoáng thấy ánh mắt lơ đãng của Thượng Cổ lướt qua Đào Uyên Lâm [7], trong đầu bỗng nảy ra ý gì đó, chạy đến trước mặt Thượng cổ hỏi: “Vừa rồi cô đã nhìn đi đâu?”

Thượng Cổ nhướng mày, đầy ẩn ý nói: “Cô nghĩ thế nào?”

Nguyệt Di hít một hơi thật sâu, tay run rẩy vừa chỉ vào rừng đào vừa nói: “Không phải là như tôi nghĩ đấy chứ?”

Hết thảy vạn giới [8] đều biết gã Bạch Quyết kia yêu thích rượu ngon, nhất là rượu Vô Hoa này.

“Đúng như cô đang nghĩ.” Giọng nói của Thượng Cổ vang lên.

Trong phút chốc, Nguyệt Di hơi mù mờ, nhưng nhanh chóng cảm giác được mình vừa phát hiện ra một việc tốt.

Mười năm trước vào ngày sinh thần của mình, Nguyệt Di thấy Bạch Quyết ôm mối tương t.ư với Thượng Cổ mười mấy vạn năm quá đáng thương nên đã mủi lòng, dẫn Thượng Cổ đến gặp y một lần. Nào ngờ lần ấy Thượng Cổ chẳng nói một lời, cứ thể bỏ về. Vì vậy Nguyệt Di nàng đây đã đau lòng mấy ngày thay cho Bạch Quyết. Nào ngờ sau lần ấy Thượng Cổ lại động tâm chứ.

Nguyệt Di nghĩ dù sao mình cũng là bà mối của bọn họ, vậy mà bị giấu nhẹm đi như thế, giận dữ truy vấn: “Hai người các cô mỗi lần gặp nhau thì khách khí đủ bề, lịch sự cứ như người dưng, là một đôi Chân Thần mẫu mực. Giấu giếm kỹ quá đấy!

Thượng Cổ vừa đi vào rừng đào, vừa nói vuốt đuôi cô nàng Thượng Thần sắp làm loạn lên ở lầu Tinh Thần (?3) của mình: “Cô giận cái gì, cô biết việc này sớm hơn cả chàng.”

Nguyệt Di khựng lại, quay đầu sững sờ nhìn Thượng Cổ với vẻ mặt không dám tin: “

“Y không biết sao?”

“Không biết!”

“Cô có đưa rượu cho y không?”

“Năm nào cũng đều đưa qua.”

“Y là đồ ngốc hả?” Không chỉ rượu Vô Hoa trân quý, mà muốn ủ nó phải cần thần lực của Chân Thần, chưa kể mười phần chỉ giữ được một. Cho nên một vò rượu Vô Hoa cũng tiêu hao thần lực to lớn.

“Ừ thì, tôi dặn người mang rượu sang cho chàng nhưng bảo là do Chích Dương tặng, chàng cũng không biết rượu là do tôi ủ.”

Nguyệt Di khó hiểu, vươn tay sờ thử trán của Thượng Cổ nói: “Cô ngốc sao? Âm thầm thích người ta suốt mười năm, lại lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy lại không nói cho y biết?”

Thượng Cổ lắc đầu, thần sắc nghiêm túc đáp: “Như vậy vẫn chưa đủ."

Nàng phóng tầm mắt về Đào Uyên Lâm, nhìn vị Chân Thần áo trắng đang ngồi lưng tựa vào thân cây, tóc mây đen bóng, dung mạo tuấn tú có một không hai trong Lục Giới [8].

“Vẫn còn chưa đủ.” Thượng Cổ lặp lại lần nữa, quay đầu nói: “Chẳng qua chỉ mới mười năm, làm sao xứng với vạn năm chờ đợi của chàng.”

Nguyệt Di nhớ đến bộ dáng của Bạch Quyết, lờ mờ hiểu được hàm ý trong lời nói của Thượng Cổ.

Được một người như y ôm tương t.ư mười vạn năm, dù đứng ở vị cao nhất trên Thần Giới như Thượng cổ, một khi phát hiện được cũng không khỏi bồn chồn xao xuyến.

Thật sự là thích sao… Có lẽ chẳng dừng ở thích nữa rồi. (?4) Nguyệt Di nhướng mày nhìn Thượng Cổ.

Đúng là hai tên ngốc, rầu chết cô bạn nhỏ như ta đây rồi.

Nguyệt Di Thượng Thần chẳng lấy được vò rượu Vô Hoa nào, nhưng lại tủm tỉm cười bước ra khỏi Thượng Cổ thần điện.
---------------------------------
Chú thích:
[1] Cổ giới: Thế giới cổ xưa
[2] Trích Tinh Các: lầu/ đài hái sao
[2] Yêu thụ: Yêu tinh từ cây cỏ hoá thành
[3] Quải trượng: Cây gậy chống người già thường hay dùng.
[4] Tàng Bảo Các: Nơi cất giữ những đồ vật quý giá.
[5] Nhưỡng Tửu Phường: Hầm cất rượu, hầm ủ rượu.
[6] Đào Uyên Lâm: Rừng hoa đào
[7] Vạn giới: Hàng ngàn hàng vạn thế giới
[8] Lục giới: Theo Phật giáo, lục giới là nơi chúng sinh trong vòng luân hồi, bao gồm Cõi Trời, Cõi Người, Cõi Atula, Cõi Địa Ngục, Cõi Súc Sinh, Cõi Ngạ Quỷ.


Thắc mắc khi dịch:
(?1) & (?2). Không rõ cấp độ tu luyện của truyện lắm nên chẳng biết chú thích như nào luôn.
(?3) Ở trên có nhắc đến "Trích Tinh Các", đến chỗ này lại là "Tinh Thần Các", không biết có phải là một nơi hay là hai nơi nữa.
(?4) Chỗ này tính edit lại là "Nàng ấy thật sự đã thích y rồi sao... Có lẽ tình cảm của nàng ấy dành cho y cũng chẳng dừng ở thích nữa rồi..." Nhưng vì chủ ngữ không rõ lắm nên đành edit hơi trống không vậy á...
P/s: Học trò thích dùng từ "y" cho nam chính hơn là từ "hắn" và dùng các xưng hô khác để thay cho "ta"- "ngươi".
Mời lão sư chỉ điểm cho. Thank you.
Đang sửa bài trên thì có bạn thả icon cảm xúc... Bài này mới đúng nè lão sư.
 

Tĩnh Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
71,35
Tu vi
0,00
[
Trong miếu, một dãy các cô gái xinh đẹp đang bị trói ở đằng sau tượng phật.

Các nàng mặc trang phục tơ lụa, đôi mắt, tai và miệng đều bị bịt kín bằng vải thô, cả tay và chân cũng đều bị trói chặt. Bọn họ đều vừa khóc lóc nỉ non, vừa giãy giụa dưới chân bức tượng phật.

“Đây là ý gì?”

Lý Ngang quay sang nhìn vào mắt của Nha Cửu.

Người kia mỉm cười, ôn hoà đáp: “Là thành ý của ta. Ha ha, trong khoảng thời gian này ở thành Trường An, thanh danh của sư đệ thật vang đội, mới nửa năm ngắn ngủi đã lập không ít chiến tích, chỉ là lòng dạ của sư đệ quá mềm yếu, quá thiện lương.

Thế lực ngầm đứng sau vụ Tiêu Thành gồm ba phe, một vị Thân vương [1] và hai vị Khai phủ nghi đồng tam tri [2] quyền quý.

Sở dĩ trong thời gian này cả Trấn Phủ Ty [3] và Đại Lý Tự [4] của chúng ta/bọn họ (?1) chẳng thể nào tiếp tục điều tra vụ án của Tiêu thành, chính vì ba vị quý nhân kia ngấm ngầm ngáng chân với nhau. Bên nào cũng cố tình ngăn không cho đối phương tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tiêu Thành, ngược lại khiến cho chúng ta/bọn họ (?1) phát hiện ra chứng cứ mà Tiêu Thành đã để lại.

Mà những cô gái của phường Bình Khanh này đã nhìn thấy đệ xuất hiện ở trên thuyền vào lúc đó, thế nhưng đệ lại không giết các nàng.”

————

[Chú thích]

[1] Thân vương: các hoàng tử có đất phong cấp phủ trong quốc gia đó.
[2] Khai phủ nghi đồng tam tri: Theo Wikipedia thì đây là một chức quan thuộc thời nhà Tống, có phẩm cấp khá cao, là tòng nhất phẩm. Cụ thể làm cái gì thì không rõ…
[3] Trấn Phủ Ty: Cơ quan thuộc quản lý của Cẩm Y Vệ, được phép vượt qua quyền hạn của các cơ quan t.ư pháp thông thường; được phép bắt bớ, tra tấn và hành quyết những tham quan ô lại.
[4] Đại Lý Tự: là một trong sáu cơ quan trong Lục Tự (Đại Lý Tự, Thái Thường Tự, Quang Lộc Tự, Thái Bộc Tự, Hồng Lô Tự, Thường Bảo Tự), có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.


[Thắc mắc khi edit]

(?1): Đoạn này đọc bản convert không hiểu Lý Ngang và Nha Cửu là người của Đại Lý Tự và Trần Phủ Ty hay không. Nếu là người thuộc hai cơ quan đó thì dùng là “chúng ta” còn nếu không phải, và Nha Cửu đang nói đến người của hai cơ quan trên thì dùng là bọn họ.
P/S: Chỗ chú thích là nội dung học trò tìm trên mạng. Nếu có gì sai sót hoặc thiếu, mong lão sư chỉ điểm thêm. Thank you.
 

Tĩnh Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
71,35
Tu vi
0,00
Thân là Chiết Xung Đô Uý [1] của quân đội Bắc Lương thời bấy giờ, Tề Đương Quốc nhất thời cảm thấy hơi lúng túng, mặc dù y là một trong sáu người con nuôi của kẻ nắm trong tay binh quyền nhập trời - Đại trụ quốc [2] Từ Kiêu, y cũng được mệnh danh là “Lang khuyển” trong “Nhất hổ, Nhị hùng, Tam khuyển”, thế nhưng vài năm gần đây, mối quan hệ giữa y Thế tử điện hạ [3] cũng chẳng mấy hoà hợp.

Nói thật, Tề Đương Quốc xuất thân nghèo hèn, theo đường binh nghiệp tiến thân nên chẳng mấy vừa mắt với hành vi chơi bời lêu lổng của Điện hạ ở châu quận. Nhưng vì trung nghĩa áp xuống, nếu Từ Phượng Niên, đứa con trai trưởng của cha nuôi của y, bảo y tự tay cưỡng đoạt con gái nhà lành, hẳn vị Chiết Xung Đô Uý này cũng tuân theo không chút do dự. Bây giờ làm sao để đưa Từ Phượng Niên trở về Vương phủ [4] là vấn đề nan giải, suy cho cùng là sao có thể vác một vị thế tử tôn quý ném trên lưng ngựa được đây?

May mắn thay, có một người cưỡi trên lưng ngựa phi nước đại đến đã giải quyết khốn cảnh này cho Tề Đương Quốc.

Con ngựa vừa đến màu đen tuyền, thân hình của khá to khoẻ. Nó từng là vua trong đám ngựa hoang, sau khi bị thuần phục thì được dâng cho Tiểu vương gia Từ Long Tượng. Vốn dĩ vua của ngựa hoang rất khó thuần phục, lúc đầu nó vừa nhìn thấy chủ nhân mới thì giương cao hai chân trước lên, muốn giẫm xuống người nọ. Chỉ là nó cũng không ngờ đụng phải người khó chơi, bị thiếu niên nọ tung một quyền ngã ầm trên mặt đất, rồi từ đó về sau nó trở nên dịu ngoan như em gái nhỏ trong nhà.

Tiểu vương gia Từ Long Tượng vừa hay tin xong thì vội vàng chạy đến. Cậu giục ngựa dừng lại, nhảy xuống thân thiết gọi một tiếng “Ca ca”. Cậu thiếu niên thấy anh trai mình chẳng hề nhúc nhích hay phản ứng gì, ngây ngô cho rằng anh cậu đã chết nên kêu gào khóc lóc thảm thiết. Tề Đương Quốc vốn định bụng đến an ủi Tiểu vương gia rằng thế tử điện hạ chẳng qua chỉ thiếp đi vì quá mệt mà thôi, ai ngờ y lại bị thiếu niên nọ đẩy ra, lảo đảo cả người suýt chút ngã xuống, dù sao y cũng là mãnh tướng cầm cờ dưới trướng của Đại Trụ Quốc thuộc quân đội Bắc Lương, vậy cũng đủ thấy thiếu niên nọ có sức mạnh phi thường thế nào.

Lão Hoàng, lão bộc già trong miệng Từ Phượng Niên, lật đật chạy đến, nhẹ nhàng thưa mấy câu với Từ Long Tượng bằng khẩu âm Tây Thục đặc sệt mới khiến cho cậu ta nín khóc nhoẻn miệng cười, vỗ mấy cái lên vai lão khiến lão Hoàng ngã ngồi trên mặt đất đầy bụi.

Tiểu vương gia đối với người khác thì chẳng thèm để ý nặng nhẹ, nhưng đối với anh trai Từ Phượng Nhiên lại vô cùng cẩn thận. Cậu ngồi xổm xuống, cõng anh trai đang ngủ say sưa trên lưng ngựa lên vai, từ tốn đi về phía của thành. Con ngựa tên “Hắc Nha” kia tựa như đang phát tình, bước nhỏ lẽo đẽo đi sau. “Hắc Nha” cố ý cọ đầu vào con ngựa hồng cao lớn chẳng khác gì nó đang được lão bộc dắt theo bên cạnh, nhưng chú ngựa hồng gầy dơ xương lại đang bị thương ở một chân chẳng chút nào thích thú, há mồm muốn cắn một phát. “Hắc Nha" kinh sợ co chân chạy đi, nhưng rồi lại lưu luyến chẳng nỡ chạy xa quá.

Lúc đầu, người ở trong thành Lăng Châu chẳng tưởng tượng ra ai có thể khiến vị Tiểu vương gia Từ Long Tượng này cõng lên lưng như thế, chưa kể còn hai trăm Thiết Kỵ, t.ư binh của phủ Thân Vương, như lang như hổ hộ tống ở phía sau như thế. Về sau, chẳng biết kẻ nào hô lên “Là thế tử điện hạ” một câu, thì trên đường lớn đủ ba cỗ xe ngựa chạy song song bỗng dưng náo loạn đến mức gà bay chó chạy. Trước hết là đám tiểu thư xinh đẹp, các nàng chẳng thèm để ý đến phong thái tao nhã, vừa la hét chói tai vừa xách váy chạy trốn. Các cửa hàng đang trưng bày mấy bảo vật trấn trạch [4] để thu hút khách hàng cũng đều cuống quýt giấu đi.

“Thế tử điện hạ đã trở lại rồi!” Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc tin tức này truyền khắp thành Lăng Châu với tốc độ nhanh như chớp. Mười mấy thanh lâu lớn nhỏ ở trong thành lại vui mừng phấn khởi, mấy mụ tú bà hay mấy gã ma cô [5] vui đến phát khóc, mấy cô nàng hoa nương xinh đẹp lẳng lơ thì ôm trái tim si mê ngồi cạnh bệ cửa sổ mỏi mắt chờ mong: “Ôi, cục nợ của đời em [6], chàng đã trở lại rồi sao, chàng đừng quên em đấy nhé.”

Một người cưỡi ngựa có trang bị giáp sắt đuổi hai trăm dặm từ Lương Châu đến thành Lăng Châu. Người đó vóc dáng cao ráo, vận một bộ đồ trắng, mặt mày tựa như tranh vẽ, mắt phượng đào hoa, hẹp dài nhưng quyến rũ mị hoặc, làn da trắng như ngọc, khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn mỹ nhân, dáng vẻ xinh đẹp phi thường chẳng giống với người phàm trong thế gian.

Nếu bên hông trái của người đó không mang theo hai thanh đao, lai lịch không rõ ràng, thần thái kiêu ngạo thanh cao; và cùng lúc đó tin thế tử trở về thành như sấm giữa trời quang, hẳn mấy tay công tử bột hay đám vô lại đầu đường xó chợ đã sớm đến đùa bỡn một phen.

Cô nàng này quá đẹp, xinh đẹp hơn tất cả hoa nương đầu bảng trong thành cộng lại, Một vài tiểu thư cùng phu nhân nhà giàu đang chạy trốn, thấy dung mạo của nàng thì ghen ghét, sau đó lại ái mộ, thẹn thùng nghĩ thầm nếu nàng ta là một chàng trai, thì có bỏ nhà theo cũng nguyện ý mười phần.

Mỹ nhân vận đồ trắng đeo thanh đao bên hông hơi ngạc nhiên, chần chừ hồi lâu mới đến hỏi một lão già xem bói: “Lão tiên sinh, vị thế tử nhà ai vừa được Thiết kỵ của quân Bắc Lương hộ tống vào thành thế?”:

Lão già xem bói đang than thở chẳng làm ăn buôn bán gì được, thì bị sắc đẹp của cô nàng trước mặt làm chấn động tâm thần, nhưng lão cũng đã lớn tuổi, rất nhanh trấn định lại, cười khổ nói: “Cô nương hẳn là người từ nơi khác đến phải không? Ở chỗ chúng tôi chỉ có một vi Thế tử điện hạ thôi, đó là con trai trưởng của Bắc Lương Vương. Những con em nhà quyền quý khác nào dám xưng là thế tử, bằng không sẽ bị ngài ấy đánh cho sưng mặt sưng mày. Ngay cả mấy vị con cháu của các phiên vương [7] lân cận, nếu ngài ấy chướng tai gai mắt cũng bị kéo ra đánh cho bầm đập.”
---------
[Chú thích]
[1] Chiết Xung Đô Uý: Một chức chỉ huy trong quân đội. (?1)
[2] Đại Trụ Quốc: Các vị tướng giữ binh quyền và có quyền lực lớn trong triều.
[3] Thế tử điện hạ: Thế tử là một danh hiệu phong cho người thừa kế của các Quốc vương đang là chư hầu của một Đế quốc, hay là người thừa kế của các Hoàng tử mang tước Vương hoặc tước vị Công - Hầu - Bá - Tử - Nam. Điên hạ à một kính ngữ dành cho thành viên hoàng thất hoặc vương thất.
[4] Trấn trạch: có nghĩa đen là canh giữ nhà cửa. Đây là một hành động mê tín trong thời xưa. Người ta nói rằng việc sử dụng các phép thuật hoặc biểu tượng, đồ tạo tác để xua đuổi tà ma, là cách để đảm bảo cho nhà cửa được bảo hộ, giữ ổn định vững vàng, đồng thời giúp những thành viên sống trong căn nhà đó được mạnh khỏe, an lành, gặp thuận lợi trong công việc, học tập và đời sống hàng ngày.
[5] Mấy tay đàn ông dắt gái trong nhà thổ. Tác giả để là “quy công”
[6] Oan gia theo cách nói cũ còn để chỉ người thương/ người yêu
[7] Phiên vương. một cái tước lớn vua phong cho các Hoàng thân hay các quan đại thần. Tước Vương phong cho các chư hầu ở phiên quốc.


[Thắc mắc khi edit]
(?1) Chỗ Chiết Xung Đô Uý này không tìm ra được. Chỉ tìm được chức "Chiết Xung Hiệu Uý" ở Wikipedia. Cũng chẳng rõ đảm nhận nhiệm vụ cụ thể nào, chắc là tướng chỉ huy nhỏ dưới tướng quân/ nguyên soái chăng?

P/s: Đoạn đầu nói về Tề Đương Quốc rối kinh khủng. Ngồi cả buổi mới hiểu tác giả muốn nói cái gì. Chưa kể mấy chức danh như "Chiết Xung Đô Uý" hay "Đại Trụ Quốc" lạ hoắc, chẳng có ấn tượng gì luôn.
 

Tĩnh Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
71,35
Tu vi
0,00
@Hoàng Hi Bình: Học trò mới làm xong 3 bài thôi. Những bài khác ngày sau lại trả. À, học trò xin phép bỏ qua bài tập 4. Lý do là ghét nhất đọc truyện bi. Mặc dù Đông Cung khá nổi nhưng lại không muốn đọc hay edit tí nào. Mong lão sư thông cảm :)
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
@Hoàng Hi Bình: Học trò mới làm xong 3 bài thôi. Những bài khác ngày sau lại trả. À, học trò xin phép bỏ qua bài tập 4. Lý do là ghét nhất đọc truyện bi. Mặc dù Đông Cung khá nổi nhưng lại không muốn đọc hay edit tí nào. Mong lão sư thông cảm :)
:bucminh:chỉ dịch 1 đoạn ngắn thôi mà đã ko làm được rồi à? Vậy sau khi tốt nghiệp phải theo ta dịch truyện đấy!
 

Tĩnh Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
71,35
Tu vi
0,00
Không phải truyện lâm li bi đát là được :))))
Đời chẳng chọn được vui buồn, nếu truyện có thể chọn thì chẳng dại gì lao vào truyện buồn :))))
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top