[The Mark of Athena] Nơi lưu trữ

seaweed

Phàm Nhân
Ngọc
31,51
Tu vi
0,00
III
Annabeth


Annabeth ước gì mình đang thèm ăn, vì người La Mã thật sự biết rõ: ăn là phải như thế nào. (thật sự biết cách ăn uống)

Từng dãy băng ghế và bàn ăn được mang tới cho đến khi cả quảng trường đầy ngập các bàn ghế, trông giống như nơi trưng bày đồ đạc. Các trại viên tụ tập bên bàn ăn thành từng nhóm mười đến hai mươi người tán gẫu cười nói. Trong khi đó, các Linh hồn gió - aurae - xoay vần trên cao đem ra vô số các thức ăn như pizza, bánh kẹp thịt, khoai tây rán, nước ngọt và bánh quy mới nướng. Còn các lare, những hồn ma màu tím - mặc áo dài toga và áo giáp của Quân Đoàn, đang lướt xuyên qua đám đông. Những satyr (không, fauns, Annabeth tự nhủ) thì lóc cóc nhảy nhót giữa các bàn tiệc, xin xỏ thức ăn và tiền xu lẻ. Trên sân trống gần đó, chú voi chiến đang nô đùa cùng Mrs. O'Leary, đám trẻ con thì chơi đuổi bắt quanh tượng Terminus, vốn đứng ngay lằn ranh giới của thành phố.

Đối với Annabeth, toàn quang cảnh vừa rất quen thuộc lại vừa hoàn toàn lạ lẫm đến nỗi nó khiến cô lâng lâng hoa mắt.

Tất cả những gì Annabeth muốn lúc này chính là ở bên cạnh Percy... và chỉ mình anh thôi. Cô biết rằng mình nên đợi, và nếu cô muốn cuộc chinh phục của cô và các bạn bè của mình được thành công, họ cần người La Mã đứng cùng chiến tuyến với họ. Nghĩa là họ cần hiểu và bộc lộ thiện chí với người La Mã.

Reyna cùng vài sĩ quan dưới trướng (gồm luôn anh chàng tóc vàng Octavian, vừa mới trở lại sau khi đốt gấu nhồi bông để tạ ơn các vị thần) ngồi chung với Annabeth và các bạn cô. Percy cũng tham dự cùng hai người bạn mới của anh, Frank và Hazel.

Khi cơn lốc ăn uống dịu dần !!!!!!!!!!!!!!!! , Percy kề tai Annabeth thì thầm, "Anh sẽ giới thiệu/dẫn em tham quan New Rome. Chỉ anh và em. Thành phố này rất tuyệt vời, em sẽ ko tin nổi.

Lẽ ra Annabeth phải run lên vì sung sướng/rộn ràng/kích động. Chỉ anh và em, đó chính xác là điều mà cô mong chờ. Nhưng... cô lại cảm nhận vị cay đắng nghèn nghẹn nơi cổ họng mình. Làm sao Percy lại có thể nói về chốn này với niềm hứng thú đến vậy? Còn trại Con Lai thì sao? đó là trại, là ngôi nhà của hai người.

Annabeth cố không nhìn vào vết xăm trên cẳng tay Percy - hình xăm SPQR, giống như của Jason. Tại trại Con Lai, á thần có dây đeo cổ để tưởng nhớ cho những năm mà mình ở lại trong trại. Tại đây, người La Mã lại xăm hình vào da thịt, cứ như muốn nói: Anh thuộc về chúng tôi, vĩnh viễn.

Annabeth cố nén để không lộ ra sự chua cay trong lời nói: "Ờ, được."

"Anh..." Giọng anh căng thẳng. "Anh có ý kiến này..."

Anh ngừng nói vì Reyna kêu cụng ly.

Sau khi mọi người được giới thiệu với nhau, hai nhóm Annabeth và Reyna bắt đầu trao đổi cho nhau những câu chuyện của họ. Jason kể lại chuyện anh ta đã đến trại Con Lai như thế nào (trong khi bị mất trí nhớ), và anh ta đã cùng với Piper và Leo (làm cuộc chinh phục) đi giải cứu Nữ thần Hera (hay Juno, tùy bạn thích - bà ta khó ưa như nhau bất chấp hình thái Hy Lạp hay La Mã của bà ta) vốn đang bị giam cầm tại Nhà Sói ở phía bắc California ra sao.

"Thiệt quá quắt!" Octavian chen vào. "Đó là nơi thiêng liêng nhất của chúng tôi. Nếu bọn khổng lồ giam giữ nữ thần nơi đấy..."

"Bọn chúng sẽ tiêu diệt bà ta," Piper cất tiếng. "Rồi, đổ việc đó lên đầu những người Hy Lạp, và thế là bọn chúng có thể châm ngòi cho cuộc chiến giữa hai trại với nhau. Còn bây giờ, hãy im lặng và để Jason kể tiếp."

Octavian mở miệng, nhưng chẳng nói nên lời. Annabeth thật sự yêu mến quyền năng Mị Ngôn của Piper. Annabeth để ý thấy Reyna đảo mắt qua lại nhìn Jason và Piper, cô ta nheo mày t.ư lự như thể mới vừa nhận ra hai người là một cặp.

"Và," Jason tiếp tục, "thế là chúng tôi được biết về nữ thần Gaea. Bà ta vẫn còn đang mơ mơ tỉnh tỉnh, nhưng chính bà ta là người đã phóng thích các quái vật từ Tartarus, cũng như hồi sinh bọn khổng lồ. Porphyrion, gã đứng đầu đám khổng lồ mà chúng tôi chiến đấu tại Nhà Sói đã nói rằng: Hắn ta sẽ rút lui về miền đất cổ - chính là Hy Lạp. Hắn ta sẽ đánh thức Gaea dậy hoàn toàn và sẽ tiêu diệt các vị thần bằng cách... như nguyên văn của hắn. Nhổ tận gốc rễ của bọn chúng."

Percy gật đầu, trầm t.ư. "Gaea cũng khá bận bịu gây chuyện ở đây. Chúng tôi cũng có chạm trán với Nữ hoàng Mặt Dơ này."

Percy thuật lại câu chuyện của mình. Anh kể về việc mình tỉnh dậy ra sao tại Nhà Sói, cũng hoàn toàn chẳng nhớ gì ngoại trừ một cái tên -- Annabeth.

Khi Annabeth nghe như thế, cô phải cố để không bật khóc. Percy kể cho mọi người nghe anh đã cùng với Frank và Hazel đến Alaska như thế nào, bằng cách nào bọn họ đánh bại được tên khổng lồ Alcyoneus để giải cứu thần Chết - Thanatos, giành lại huy phù Đại bàng vàng của trại Jupiter vốn đã bị thất lạc bấy lâu, và quay về trại để đẩy lùi cuộc tấn công từ đạo quân của tên khổng lồ khác - Polybotes.

Khi Percy kết thúc, Jason huýt sáo tán dương. "Thảo nào trại Jupiter bầu anh làm Pháp quan."

Octavian khịt mũi. "Nghĩa là hiện nay chúng ta có tới ba pháp quan, trong khi luật lệ đã quy định rõ: chỉ có thể có hai pháp quan mà thôi!"

"Nếu xét mặt tốt của chuyện đó," Percy nói, "thì cả Jason và tôi đều là thượng cấp của cậu, Octavian. Nghĩa là, cả hai chúng tôi đều có thể bảo cậu: Ngậm miệng lại giùm!"

Mặt Octavian chuyển sang màu đỏ tía như chiếc áo thun đồng phục của trại Jupiter. Jason cụng nắm tay với Percy.

Ngay cả Reyna cũng khẽ mỉm cười, dù rằng ánh mắt của cô vẫn nghiêm lạnh.

"Chuyện dư ra một Pháp quan, chúng ta sẽ giải quyết sau," Reyna cất tiếng. "Hiện tại, chúng ta còn nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn để lo nghĩ."

"Tôi sẽ bước qua một bên, nhường chỗ cho Jason." Percy nói thoải mái. "Đó là chuyện nhỏ."

"Chuyện nhỏ?" Octavian sặc. "Chức pháp quan của Rome mà là chuyện nhỏ à?"

Percy phớt lờ Octavian, anh quay sang Jason. "Cậu là em của Thalia Grace, hở? Wow, hai người chẳng giống nhau tí nào."

"Ờ, mình cũng thấy thế," Jason nói. "Dù sao đi nữa, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trại của mình khi mình không có ở đây. Cậu cừ lắm."

"Cậu cũng vậy," Percy đáp.

Annabeth đá chân Percy. Cô không thích phải phá ngang chuyện kết thân giữa hai anh chàng, nhưng Reyna nói đúng: bọn họ còn nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn cần bàn thảo. "Chúng ta cần bàn về lời Đại Tiên tri (the Great Prophecy). Dường như, các bạn cũng có nghe về nó, phải không?"

Reyna gật đầu. "Chúng tôi gọi nó là lời Tiên tri Nhóm Bảy (the Prophecy of Seven.) Octavian, cậu còn nhớ nó chứ?"

"Dĩ nhiên," cậu ta nói, "Nhưng, Reyna..."

"Xin hãy đọc nó ra. Và bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng La-tinh."

Octavia thở dài. "Bảy Con-Lai phải đáp lời kêu gọi. Bão hay lửa, thế giới phải sụp đổ. ---"

"Lời thề để giữ đến hơi tàn," Annabeth tiếp tục. "Và kẻ thù mang vũ khí đến cửa Tử thần."

(Nhờ fox huynh dịch thơ giùm ;-) )



Mọi người nhìn chằm chằm Annabeth - trừ Leo, anh chàng đã xếp giấy nhôm thành một cái chong chóng và đang chọc nó vào những Linh hồn gió đang lướt qua lại.

Annabeth cũng không rõ vì sao mình vọt miệng thốt những lời tiên tri đó. Cô chỉ cảm thấy mình phải thốt ra.

Cậu nhóc vạm vỡ, Frank, ngồi chồm về phía trước, chăm chú nhìn Annabeth, vẻ mặt đầy hứng thú, cứ như cô mới vừa mọc ra con mắt thứ ba. "Có phải cô thực sự là con của Min... Ý mình là Athena?"

"Đúng vậy," Annabeth nói, đột nhiên cảm thấy muốn phòng vệ/chạm tự ái (damn it, English!!!). "Tại sao cậu có vẻ kinh ngạc như thế?"

Octavian cười nhạt. "Nếu cô thật sự là con của nữ thần Trí tuệ..."

"Đủ rồi," Reyna chặn ngang. "Annabeth đã nói cô ta là ai. Cô ta đến đây trong thiện chí. Ngoài ra..." Reyna đưa mắt nhìn Annabeth, ánh nhìn tôn trọng nhưng đầy miễn cưỡng. "Percy đã nói rất tốt về cô."

Cách thấp giọng của Reyna khiến Annabeth mất một lát mới thực sự hiểu được. Percy nhìn xuống, như thể đột nhiên thấy thú vị với chiếc bánh thịt băm phó-mát của anh.

Annabeth cảm giác mặt mình ửng nóng. Ồ, trời... Reyna đã tỏ tình với Percy. Chỉ có điều đó mới lý giải được chút chua xót, chút ghen tỵ trong lời nói của cô ta. Và, Percy đã từ chối cô ta vì Annabeth.

Trong phút giây ấy, Annabeth tha thứ cho tất cả những lỗi lầm mà người bạn trai ngớ ngẩn của mình từng gây ra. Cô muốn ôm lấy anh, nhưng cô tự kềm chế mình và giữ bình tĩnh.

"Ơ, cám ơn," Annabeth nói với Reyna. "Đến một lúc nào đó, từng phần của lời tiên tri sẽ trở nên rõ ràng. Kẻ thù mang vũ khí đến cửa Tử thần... Câu đó ý nói đến La Mã và Hy Lạp. Chúng ta phải cộng tác để tìm thấy những cánh cửa đó."

Hazel, cô bé có chiếc mũ kỵ binh và mái tóc dài xoăn, nhặt vật gì đó bên cạnh đĩa thức ăn của mình. Nó trông như một viên hồng ngọc lớn; nhưng trước khi Annabeth có thể nhìn kỹ thì Hazel đã nhét vật đó vào túi áo jean của mình.

"Anh mình, Nico, đang tìm những cánh cửa đó," Hazel lên tiếng.

"Hở," Annabeth nói. "Nico di Angelo? Cậu ta là anh cô/em?"

Hazel gật đầu, ra vẻ điều đó quá hiển nhiên. Hàng tá câu hỏi khác lập tức bật ra, chen chúc trong đầu Annabeth. Và vì đầu óc cô, nó đã đang quay mòng mòng như chiếc chong chóng của Leo, nên cô quyết định để mọi thứ tạm trôi qua. "Okay, và em đang nói...?"


"Em không nhận được tin tức gì từ anh ấy nữa cả." Hazel đưa lưỡi thấm môi. "Em lo ngại... Em không chắc lắm, nhưng em nghĩ có thể có chuyện không hay xảy ra cho anh ấy."

"Chúng ta sẽ tìm cậu ta," Percy hứa. "Dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải tìm cho ra những cánh cửa Tử thần đó. Thanatos (thần Chết) đã nói rằng, chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời cho cả hai vấn đề đó ở Rome -- ờ... thành phố Rome nguyên bản, chính thống. Và Rome nằm trên đường đến Hy Lạp, phải không?"

"Thanatos nói với anh điều đó?" Annabeth cố nhận thức cái ý tưởng đó. "thần Chết?"

Annabeth đã gặp khá nhiều vị thần. Cô thậm chí đã từng xuống Âm Phủ, nhưng câu chuyện của Percy về việc giải thoát hiện thân của chính cái chết thật sự khiến cô nổi da gà.

Percy cắn một miếng xăng-quýt thịt băm. "Hiện giờ Tử thần đã được giải thoát, bọn quái vật (nếu bị giết) sẽ tan rã và bị gửi thẳng Tartarus (địa ngục) như trước đây. Nhưng một khi những cánh cửa Tử thần vẫn còn đang được mở, thì bọn chúng sẽ vẫn tiếp tục hồi sinh trở lại tại trần thế."

Piper vân vê chiếc lông chim trên tóc mình. "Như nước rò rỉ xuyên qua một con đập," cô bé gợi ý.

"Đúng đó," Percy cười. "Chúng ta có một lỗ đập."

"Hả?" Piper hỏi.

"Không có gì," Percy nói. "Chỉ là nói giỡn thôi. Cái chính là chúng ta phải tìm cho ra những cánh cổng kia và đóng chúng lại trước khi chúng ta đến Hy Lạp. Đó là cách duy nhất để chúng ta có cơ hội đánh bại bọn khổng lồ và có thể an tâm rằng bọn chúng sẽ bị giữ trong bại vong."

(@fox: wats the joke???)

Reyna nhón tay lấy một quả táo trên mâm hoa quả đang được chuyển tới. Cô xoay nó trên đầu ngón tay, chăm chú nhìn bề mặt đỏ sẫm của quả táo. "Và các bạn khuyến nghị/tiến cử một cuộc hành trình đến Hy Lạp trên chiếc chiến thuyền của các bạn. Liệu các bạn có nhận thức được rằng miền đất cổ và Mare Nostrum là rất nguy hiểm?"

"Cưới ai?" Leo hỏi.

"Mare Nostrum," Jason giải thích. "Biển của chúng ta. Đó là cách gọi Địa Trung Hải của người La Mã cổ."

Reyna gật đầu. "Khu vực từng một thời thuộc về Đế chế La Mã không chỉ là nơi sinh/sinh quán/quê hương của các vị thần mà còn là quê hương xưa cổ của đủ loại quái thú, titan, khổng lồ... và thậm chí cả những thứ còn đáng sợ hơn. Đối với á thần mà nói, nếu việc đi lại trên nước Mỹ đã là nguy hiểm, thì trên vùng đất cổ xưa đó, sự nguy hiểm còn mười lần tệ hại hơn."

"Cô đã nói Alaska là hiểm địa," Percy nhắc lại cho Reyna. "Tụi tôi vẫn sống sót đó thôi."

Reyna lắc đầu. Móng tay cô để lại những dấu ấn hình lưỡi liềm trên quả táo khi cô xoay nó. "Percy, du hành trong Địa Trung Hải là một việc nguy hiểm ở cấp độ hoàn toàn khác. Nhiều thế kỷ qua, nó là khu vực cấm đối với các á thần La Mã. Không một anh hùng nào, với đầu óc bình thường, sẽ đặt chân đến đó."


"Vậy thì tốt rồi!" Leo ló đầu lên khỏi cái chong chóng, toét miệng cười. "Tất cả chúng ta đều điên cả mà! Hì..hì, ngoài ra, Argo II là chiến thuyền xịn-nhất-trong-các-chiến-thuyền. Nó sẽ vượt qua được mọi hiểm nguy."

"Chúng ta phải gấp rút thôi," Jason nói. "Mình không rõ bọn khổng lồ tính toán cái gì, nhưng Gaea đang thức tỉnh dần. Bà ta xâm nhập vào các giấc mơ, xuất hiện ở mọi nơi, triệu tập những quái vật càng lúc càng hùng mạnh hơn. Chúng ta phải chặn đứng đám khổng lồ trước khi bọn chúng có thể đánh thức Gaea dậy hoàn toàn."

Annabeth rùng mình. Gần đây, cô cũng gặp các ác mộng.

"Bảy Con-Lai phải đáp lời kêu gọi," cô nói. "Bảy á thần cần phải đến từ cả hai trại chúng ta. Jason, Piper, Leo và tôi. Bốn người."

"Và tôi," Percy nói. "Cùng với Hazel và Frank. Thế là đủ bảy."

"Hả?" Octavian vụt đứng dậy. "Và chúng tôi bị buộc phải chấp nhận như thế? Chẳng cần bầu bán gì trong Nghị viện? Chẳng hề được nghị luận thích đáng? Chẳng..."

"Percy!" Tyson, anh chàng cyclops một mắt, nhảy nhót chạy về phía bọn họ. Cô chó Mrs. O'Leary bám sát gót cậu ta và có một harpy đậu trên lưng nó. Đó là một con harpy gầy gò nhất mà Annabeth từng thấy, con harpy có khuôn mặt của một cô bé bệnh hoạn, mái tóc đỏ bết dính nhau thành từng mảnh, nó mặc váy vải thưa và có đôi cánh lông đỏ.


Annabeth không rõ con harpy từ đâu mà đến, nhưng tim cô chợt ấm khi nhìn thấy Tyson. Anh chàng áo vải lanh quần jean và có một tấm băng-rôn SPQR buộc ngang ngực. Annabeth chẳng có ấn tượng tốt với các Cyclop, nhưng Tyson là một anh chàng đáng yêu. Cậu ta là em cùng cha khác mẹ của Percy (ừm.. chuyện dài), nên cậu ta cũng như người trong gia đình.

Tyson đứng lại trước bàn ăn của mọi người, hai tay mập mạp xoa vào nhau và con mắt nâu lớn ngập đầy lo lắng. "Ella đang sợ hãi," Cậu ta nói.

"H-h-hổng đi thuyền nữa," cô harpy tự lẩm bẩm, khoái mỏ liên tục vào lông vũ của chính mình. "Titanic, Lusitania, Pax... thuyền không tốt cho harpy."

Leo nghiêng đầu. Cậu ta liếc nhìn Hazel, cô bé vốn đang ngồi kế cậu. "Có phải con gà mái kia vừa mới so sánh chiếc thuyền của tôi với Titanic?"

"Cô ta không phải là gà mái." Hazel đảo mắt né tránh như thể Leo khiến cô căng thẳng. "Ella là một harpy. Chỉ là, cô ấy hơi... dễ bị kích động."

"Ella xinh xắn," Tyson nói. "Và dễ sợ hãi. Chúng ta nên đem Ella theo, nhưng Ella không chịu đi thuyền."

"Không thuyền," Ella lặp lại, rồi cô ta nhìn thẳng vào Annabeth. "Điềm xấu. Cô ta kìa. Con gái Trí Tuệ bước một mình..."

"Ella!" Frank bỗng đứng bật dậy. "Hiện tại có lẽ không phải là lúc..."

"Dấu hiệu Athena đốt xuyên Rome," Ella khum lòng bàn tay che hai tai mình lại, nâng cao giọng, tiếp tục nói. "Song sinh hít tắt hơi thở thiên thần, Người giữ chìa khoá đến cái chết vô tận. Mồi nhử của Khổng lồ đứng giữa vàng và nhạt, Giành lại qua đau đớn từ ngục tù đan dệt."

Hiệu ứng được tạo ra giống như có ai đó vừa ném một trái lựu đạn phát quang vào giữa bàn tiệc. Mọi người nhìn chằm chằm vào con harpy. Không một ai cất tiếng. Tim Annabeth đập thình thịch. Dấu hiệu của Athena... Cô cố nén lại sự thôi thúc muốn kiểm tra túi áo mình, dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được đồng xu bạc kia đang nóng lên, nó là món quà đáng nguyền rủa từ mẹ cô. Hãy đi theo Dấu hiệu Athena. Báo thù cho ta.

Quanh họ, âm thanh của buổi tiệc vẫn tiếp tục, nhưng mọi thứ dường như yên ắng và xa vắng đi, cứ như bàn ăn nhỏ của bọn họ bị trượt vào một không gian yên lặng hơn.

Percy là người đầu tiên giật tỉnh lại. Anh đứng lên, nắm tay Tyson.

"Anh biết!" Gượng lộ ra vẻ nhiệt tình, Percy nói. "Sao em không đưa Ella đi hóng chút gió mát xả stress? Em và Mrs. O'Leary..."

"Khoan đã." Octavian siết chặt một con gấu bông trong tay, bóp cổ nó với đôi tay run rẩy. Mắt cậu ta dán chặt vào Ella. "Cô ta mới nói cái gì đó? Nó giống như..."

"Ella đọc rất nhiều," Frank vuột miệng. "Tụi tôi gặp cô ta ở thư viện."

"Đúng vậy," Hazel nói. "Có lẽ đó chỉ là vài câu vu vơ mà cô ta đã đọc được trong sách."

"Sách, Ella thích sách." Ella lẩm bẩm, giọng đầy thiện chí.

Và bây giờ, sau khi đã thốt xong những lời tối nghĩa kia, Ella có vẻ bớt căng thẳng hơn. Cô ta ngồi bắt chéo chân trên lưng Mrs. O'Leary và rỉa lông cánh mình.

Annabeth đưa mắt dò hỏi Percy. Rõ ràng, anh và Frank và Hazel đang dấu giếm điều gì đó. Không nghi ngờ gì, Ella vừa mới đọc ra một lời Tiên tri. Lời tiên tri có liên can đến cô - Annabeth.

Vẻ mặt Percy như muốn nói, Cứu với.

"Đó là một lời Tiên tri," Octavian nhấn mạnh. "Nó nghe giống một lời tiên tri."

Không một ai đáp tiếng.

Annabeth không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô hiểu rằng Percy đang sắp gặp phiền toái lớn.

Cô gượng bật tiếng cười lớn. "Thiệt sao, Octavian? Có lẽ ở đây, trong hình thái La Mã, harpy sẽ khác. Chứ harpy của Hy Lạp chúng tôi thường chỉ đủ thông minh để lau phòng và nấu ăn mà thôi. Harpy của các bạn vẫn thường dự đoán tương lai đó chứ? Cậu có tham vấn chúng trước khi đưa ra các điềm báo không?"




Lời nói của Annabeth lập tức có được hiệu quả mong muốn. Các sĩ quan La Mã bật cười, dù rằng vẫn còn căng thẳng. Vài người chăm chú ước lượng Ella, rồi đưa mắt nhìn Octavian, bật cười khẩy. Xem chừng, ý tưởng về một cô nàng gà mái phát ngôn những lời tiên tri đều buồn cười như nhau cho dù bạn là người La Mã hay Hy Lạp.

"Tôi, ơ..." Octavian buông con gấu bông ra. "Không, nhưng..."

"Cô ta chỉ gạo lại mấy câu trong quyển sách nào đó mà thôi," Annabeth nói, "như Hazel đã nói. Hơn nữa, chúng ta đã sẵn có một lời tiên tri thứ thiệt để lo nghĩ rồi."

Annabeth xoay qua Tyson. "Percy nói đúng. Nên chăng, cậu và Mrs. O'Leary đưa Ella shadow-travel đi đâu đó một lát. Ella hẳn sẽ cảm thấy tốt hơn."

" 'Chó lớn thì tốt,' " Ella nói. "Old Yeller, 1957, kịch bản của Fred Gipson và William Tunberg."

Annabeth còn chưa biết phải phản ứng thế nào với câu trả lời đó, thì Percy đã nhoẻn miệng cười cứ như mọi vấn đề đã được giải quyết.

"Hay lắm!" Percy nói. "Tụi anh sẽ nhắn tin Iris cho cả ba ngay khi tụi anh xong việc ở đây. Lúc đó chúng ta sẽ cùng dạo chơi."

Các trại viên La Mã đưa mắt nhìn Reyna, và chờ quyết định của cô. Annabeth nín thở.

Vẻ mặt Reyna tĩnh lặng dị thường, cô ta chăm chú nhìn Ella. Annabeth không thể đoán được Reyna đang nghĩ gì trong đầu.

"Được rồi," Cô nàng Pháp quan rốt cuộc cũng lên tiếng. "Đi đi."

"Yay!" Tyson chạy vòng quanh bàn ăn, ôm chầm từng người - luôn cả Octavian, người xem ra chẳng mấy vui sướng vì chuyện đó. Rồi Tyson mang theo Ella, leo lên lưng Mrs. O'Leary. Con hellhound chồm lên nhảy ra khỏi quảng trường, chúc đầu lao thẳng vào bóng râm của tòa Nghị Viện và biến mất.

"Nào." Reyna đặt quả táo chưa ăn xuống. "Octavian đúng một điều. Chúng tôi phải đạt được sự chấp thuận của nghị viện trước khi để bất kỳ ai thuộc Quân Đoàn tham gia vào một cuộc chinh phục - nhất là khi nó đầy hiểm nguy như chuyến đi mà các bạn đang đề xuất."

"Toàn bộ chuyện này nghe đầy mùi dối trá." Octavian càu nhàu. "Chiếc chiến thuyền kia rõ ràng không phải là con thuyền của sự yên lành."

"Lên thuyền nào, anh bạn," Leo đề nghị. "Tôi sẽ dẫn anh đi một vòng. Anh có thể lái thử chiếc tàu, và nếu anh thật sự khá, tôi sẽ cho anh một cái mũ thuyền trưởng bằng giấy để đội."

Mũi Octavian phổng lên. "Anh dám..."

"Đó là một ý kiến hay," Reyna nói. "Octavian, đi với anh ta. Xem xét con thuyền. Chúng ta sẽ triệu tập cuộc họp nghị viện trong một giờ nữa."

"Nhưng..." Octavian ngừng nửa chừng. Dường như, từ vẻ mặt của Reyna, anh ta chợt nhận ra rằng bất kỳ một tranh cãi nào thêm sẽ chẳng tốt lành gì cho sức khỏe của anh ta. "Được rồi."

Leo đứng dậy. Cậu ta xoay qua Annabeth, và nụ cười của cậu chợt biến chuyển. Sự thay đổi cực nhanh, Annabeth nghĩ: có khi mình hoang tưởng chăng! Cứ như ngay trong lúc ấy, một người khác đang đứng tại chỗ của Leo, nở nụ cười lạnh lùng và ánh mắt lóe lên vẻ hung ác. Annabeth chớp mắt, và Leo trở lại là Leo - bình thường như bao giờ, và với nụ cười toe toét tinh quái thường thấy.

"Sẽ quay lại ngay," Cậu ta hứa. "Chuyện này sẽ hấp dẫn đây."

Một nỗi ớn lạnh đáng sợ lởn vởn đâu đó trên đầu cô. Khi Leo và Octavian tiến về cái thang dây, Annabeth đã định gọi họ trở lại -- nhưng, cô sẽ giải thích với mọi người thế nào? Chẳng lẻ nói rằng, cô đang muốn phát điên, bị ảo giác và luôn cảm thấy ớn lạnh?

Những linh hồn gió đang bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.

"Ơ, Reyna," Jason lên tiếng, "Nếu cô không phải đối, tôi sẽ dẫn Piper đi dạo một vòng quanh đây trước khi họp nghị viện. Piper chưa đến New Rome bao giờ."

Vẻ mặt Reyna đanh lại.

Annabeth kinh ngạc, sao Jason lại khù khờ đến thế! Chẳng lẻ anh ta thật sự không nhận ra rằng Reyna thích anh như thế nào sao? Ít nhất, điều đó khá rõ ràng với Annabeth. Hỏi ý dẫn cô bạn gái mới của anh ta đi thăm thú thành phố của Reyna, điều đó chẳng khác gì xát muối vào vết thương.

"Được thôi," Reyna đáp lạnh lùng.

Percy nắm tay Annabeth. "Ờ, tôi cũng vậy. Tôi sẽ dẫn Annabeth --"

"Không," Reyna đốp chát.

Percy nhướng mày, "Xin lỗi?"

"Tôi có vài lời muốn nói với Annabeth," Reyna nói. "Một mình. Nếu anh không phiền, anh bạn đồng liêu."

Giọng Reyna lộ rất rõ rằng, cô không hề thỉnh cầu sự cho phép.

Cơn lạnh lan dọc sống lưng Annabeth. Cô tự hỏi, Reyna đang tính toán điều gì. Có lẽ vị Pháp quan này chẳng ưa gì cái ý tưởng: hai chàng trai, những người đã cài số de với cô, dẫn bạn gái của họ đi lòng vòng trong thành phố của mình. Hay, có lẽ cô thật sự có điều riêng t.ư muốn nói. Cho dù là thế nào đi nữa, Annabeth cũng rất miễn cưỡng khi phải đi cùng người chỉ huy quân đoàn La Mã, một mình và không có vũ khí.

"Nào, người con gái của Athena." Reyna đứng dậy khỏi ghế. "Hãy đi cùng tôi."

Phù! Chương này đã dài, lại khó, ngôi xưng cứ loạn cào cào... :thodai:

Nhờ fox huynh lo liệu phần còn lại :thank:
 

Vân Tử Điệp

Phàm Nhân
Ngọc
48,45
Tu vi
0,00
huhuhuhuhu, cuối cùng cũng đã xong.... :((
Ngàn lần xin tha thứ vì muội đã trả hàng quá chậm, ngâm chương quá lâu...:21:
Ngàn lần xin lỗi đến người biên nó... :23:
Ngàn lần cảm ơn người hâm mộ (tự nói với mình. hí hí):nghingo:
đây!! Fox9 huynh, Sy uýt, muội trả chương cho hai người... :((
Chương 5: Leo
Leo ước gì cậu có thể phát minh ra một cỗ máy thời gian. Cậu sẽ có thể quay trở lại thời điểm của hai giờ trước đây và quay ngược lại tất cả những gì đã xảy ra. Hoặc là, cậu có thể phát minh ra một cái máy Tát –Vào – Mặt – Leo để tự trừng phạt mình, mặc dù Leo nghi ngờ rằng điều đó cũng sẽ khiến cậu đau đớn khinh khủng, như cái nhìn mà Annabeth đang ném về phía cậu.
“Một lần nữa”, cô nói. “Chính xác là chuyện gì đã xảy ra?”
Leo ngồi thụp xuống, dựa vào cột buồm. Đầu của cậu vẫn cứ đập mạnh vào boong tàu. Xung quanh cậu, con tàu mới xinh đẹp của bọn họ đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Những chiếc nỏ cuối đuôi tàu giờ là những đống bốc cháy. Cánh buồm ở mũi tàu đã bị rách tả tơi. Dàn ăng - ten vệ tinh cung cấp mạng Internet và TV trên tàu bị đập tan thành từng mảnh nhỏ và điều này đã thực sự khiến Huấn luyện viên Hedge phát điên. Cái đầu rồng bằng đồng gắn ở mũi tàu của bọn họ, Festus, đang khạc ra khói như thể trong họng của nó đang mắc một mớ tóc vậy, và Leo có thể kể lại trong tiếng kẽo kẹt mạn cửa tàu nơi mà một vài chiếc mái chèo trên không đã bị bật ra khỏi hàng hoặc đã bị gãy vụn, điều đó giải thích tại sao con tàu bị nghiêng ngả và rung mạnh khi đang bay, còn động cơ thì kêu khục khà khục khặc hệt như một chiếc đầu tàu hơi nước bị hen suyễn.
Leo cố nén lại một tiếng nức nở. “Mình không biết. Nó rất mơ hồ.”
Có quá nhiều người đang nhìn cậu: Annabeth (Leo ghét việc phải làm cô giận dữ, cô gái này luôn khiến cậu sợ sệt), huấn luyện viên Hedge với cặp chân dê lông lá, cái áo polo màu cam và cái gậy bóng chày của ông (tại sao ông ta phải mang thứ đó đi khắp nơi?), và người mới đến, Frank.
Leo không dám chắc chắn rằng Frank là thứ gì. Cậu ta trông giống như một đô vật su mô nhỏ, mặc dù Leo không ngu ngốc đến mức nói to điều ấy lên. Kí ức của Leo chỉ là một mảnh mơ hồ, nhưng trong lúc mà cậu đang nửa tỉnh nửa mê, cậu gần như chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một con rồng đáp xuống con tàu – con rồng đã biến thành Frank.
Anabeth khoanh tay. “Ý cậu là cậu không nhớ?”
“Mình…” Leo cảm thấy mình như đang cố nuốt một viên bi. “Mình có nhớ, nhưng nó giống như là mình đang nhìn thấy những gì mà bản thân mình đang làm. Mình không thể khống chế được.”
Huấn luyện viên Hedge gõ nhẹ chiếc gậy của ông lên boong tàu. Trong bộ đồng phục thể dục, với chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp, trùm qua những cái sừng, trông ông giống hệt như khi ông còn ở trường Wilderness, ở đó ông ngụy trang thành thầy giáo thể dục của Jason, Piper và Leo. Cái cách mà vị Satyr già đang trừng mắt khiến Leo ngay lập tức tự hỏi mình rằng phải chăng vị huấn luyện viên này đang định yêu cầu cậu chống đẩy.
“Nhìn đi, cậu bé,” Hedge nói, “Cậu đã đập tan tành một vài món đồ. Cậu tấn công một vài người La Mã. Tuyệt vời! Hết xẩy! Thế nhưng cậu có phải đập hỏng tất cả các kênh vệ tinh không? Tôi đang xem dở một trận cage match*.”
*Cage match là một trong những kiểu trận đấu mà võ đài được bao quanh bởi một hàng rào, thường là lồng bằng kim loại.
“Huấn luyện viên,” Annabeth nói: “Tại sao thầy không đi kiểm tra xung quanh để chắc chắn rằng tất cả các đám cháy đã tắt?”
“Nhưng tôi đã kiểm tra rồi.”
“Hãy làm lại lần nữa đi.”
Vị satyr chậm chạp lê bước, khẽ càu nhàu qua từng nhịp thở. Hedge còn chưa điên đến mức đi thách thức Annabeth.
Annabeth quỳ xuống bên cạnh Leo. Cặp mắt màu nâu xám của cô nghiêm khắc và sắt đá như những chiếc bạc đạn. Mái tóc vàng óng buông dài ôm lấy hai vai, nhưng Leo không thấy được vẻ hấp dẫn đó. Cậu ta không biết hình mẫu cô gái câm có mái tóc vàng hay cười đến từ đâu*. Kể từ khi Leo gặp Annabeth ở Hẻm Núi Lớn mùa đông năm ngoái, khi cô lao về phía anh với vẻ mặt Trả Percy Jackson cho tôi hoặc là tôi sẽ giết cậu, Leo đã mặc định rằng một cô gái tóc vàng đồng nghĩa với quá thông minh và quá nguy hiểm.
* nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích có tên Cô gái vàng.
“Leo” Annabeth nói một cách bình tĩnh: “Octavian đã lừa bạn bằng cách nào đó phải không? Cậu ta đã gian lận, hay là…?”
“Không.” Leo có thể nói dối và đổ lỗi cho gã La Mã ngu ngốc kia, nhưng cậu không muốn đổ thêm dầu vào lửa. “Hắn ta là một tên ngốc, nhưng hắn ta không phóng lửa đốt trại. Là mình.”
Người mới đến, Frank, cáu kỉnh hỏi: “Với mục đích gì?”
“Không!” Leo nhắm chặt hai mắt. “Được rồi, ý mình là, mình không muốn làm thế. Nhưng ở thời điểm đó, mình đã cảm thấy như là mình muốn vậy. Điều gì đó đã khiến mình làm thế. Có một cảm giác rờn rợn lạnh lẽo trong mình…”
“Một cảm giác rờn rợn.” Ngữ điệu của Annabeth đã thay đổi. Nghe có vẻ gần như là đang… sợ.
“Ừ.” Leo nói. “Tại sao lại như vậy?”
Từ phía boong dưới, Percy gọi, “ Annabeth, bọn anh cần em.”
Ôi các vị thần, Leo nghĩ, xin đừng để chuyện gì xảy ra với Jason.
Ngay khi bọn họ lên tàu, Piper đã đưa được Jason xuống. Vết cắt trên đầu cậu ta trông khá nghiêm trọng. Leo quen biết Jason lâu hơn bất kì ai trong Trại Con Lai. Họ là là những người bạn tốt. Nếu Jason mà…
“Cậu ấy sẽ ổn thôi.” Sắc mặt Annabeth dịu đi. “Frank, tôi sẽ quay trở lại. Chỉ là… làm ơn hãy trông chừng Leo giùm tôi.”
Frank gật đầu.
Chưa bao giờ Leo cảm thấy tồi tệ như lúc này. Giờ đây Annabeth tin tưởng một á thần La Mã mà cô dường như chỉ biết mới vài ba giây, hơn là tin Leo.
Annabeth vừa đi, Leo và Frank bắt đầu nhìn chằm chằm vào nhau. Anh chàng cao lớn trông khá kì cục trong chiếc áo choàng toga của mình, với chiếc áo len hoodie màu xám và quần jean, cùng với chiếc cung và bao đựng tên lấy từ kho vũ khí của con tàu vòng qua vai. Leo nhớ lại cái lần mà cậu gặp các thợ săn của Artemis – một hàng những cô gái trẻ xinh đẹp đáng yêu trong trang phục màu bạc, tất cả đều mang cung tên. Cậu tưởng tượng ra cảnh Frank nhập bọn cùng với các nàng ta. Ý tưởng này thật quá hài hước và hình như nó đã làm cậu cảm thấy khá hơn rất nhiều.
“Vậy thì…,” Frank nói: “Tên cậu không phải là Sammy?”
Leo cau mày: “Cậu có ý gì đây?”
“Không có gì” Frank liến thoắng:”Tôi chỉ - không có gì. Về vụ trại bị đốt… Octavian có thể là kẻ đứng sau chuyện này, như là phép thuật hay gì đó. Hắn ta không muốn người La Mã hòa thuận với các cậu.
Leo rất muốn tin tưởng điều này. Cậu ta cảm thấy biết ơn anh chàng này vì đã không ghét mình. Thế nhưng cậu biết không phải là Octavian. Leo đã đi tới chỗ một cái máy bắn đá và khai hỏa. Một phần con người cậu biết rằng điều đó là sai trái. Cậu ta đã tự hỏi mình rằng: “Mình đang làm cái quái gì thế này?” Nhưng kết quả là cậu vẫn làm.
Có thể là cậu đã bị điên. Sự căng thẳng và stress sau từng ấy tháng trời làm việc trên con tàu Argo II rút cuộc cũng khiến cậu kiệt sức.
Thế nhưng câu không nên nghĩ về điều này. Cậu cần làm một thứ gì đó. Đôi tay cậu cần phải bận rộn.
“Nhìn kìa,” cậu ta nói, “Tôi sẽ đi nói chuyện với Festus một chút hỏi về mức độ thiệt hại. Cậu có biết…”
Frank tiếp lời. “Ai là Festus?”
“Bạn của tôi,” Leo nói. “Tên cậu ta cũng không phải Sammy, trong trường hợp mà cậu muốn hỏi. Đi thôi nào. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
May mắn là chiếc đầu rồng không bị phá hủy. Tất nhiên, ngoại trừ việc mùa đông năm ngoái nó bị mất toàn bộ thân thể chỉ trừ cái đầu – nhưng Leo đã không tính cả điều đó
Khi hai người đên chỗ mũi tàu, cái đầu rồng quay 180 độ lại để nhìn họ. Frank gào toáng lên và lùi lại.
“Nó là vật sống!” Frank nói:
Leo đã có thể cười nếu cậu đang không cảm thấy quá tệ. “Ừ, Frank, đây là Festus. Nó đã từng là một con rồng bằng đồng lành lặn, nhưng rồi đã có tai nạn xảy ra.”
“Cậu gặp rất nhiều tai nạn.” Frank thêm vào.
“Vâng, một số trong chúng tôi không thể biến thành rồng, vì vậy chúng tôi cần phải làm ra nó cho riêng mình.” Leo nhướng mày nhìn Frank. “ Dù sao đi nữa, tôi đã sửa lại nó thành một cái hình chạm ở đầu mũi tàu. Bây giờ, nó là một phần trong giao diện chính của con tàu… Mọi thứ thế nào, Festus?”
Festus phun phì phì ra khói và làm một tràng squeak dài, phát ra thứ tiếng vo vo. Vài tháng trước, Leo đã học để hiểu được loại ngôn ngữ máy móc này. Những á thần khác có thể hiểu tiếng Latin và tiếng Hi Lạp. Còn Leo thì có thể nói “Creak” và “Squeak”.*
“Ừm..” Leo nói: “Có thể còn tệ hơn, thân tàu bị hỏng ở rất nhiều chỗ. Mấy mái chèo trên không cần phải được sửa lại trước khi chúng ta có thể di chuyển với tốc độ cao nhất. Chúng ta cần một vài vật liệu cho việc sửa chữa: Đồng của Thần Linh (celestial bronze), nhựa đường, vôi…”
“Cậu cần vôi làm gì?”
“Anh bạn, vôi, canxi cacbonat, sử dụng cho xi măng và nhiều thứ khác nữa… À, đừng để ý đến chuyện này. Mấu chốt là, con tàu không thể đi xa trừ khi chúng ta sửa được nó.”
Festus gây ra một tiếng động click - creak khác mà Leo không nhận được. Nghe như là Ay – zuhl.
“Oh… Hazel” Leo đoán. “Đó là cô gái với mái tóc xoăn, phải không?”
Frank nuốt khan một tiếng rồi hỏi: “Cô ấy có ổn không”
“Ừ, cô ta ổn.” Leo nói. “Theo như Festus nói, con ngựa của cô ấy đang chạy đằng sau. Cô ấy đang theo sau chúng ta.”
“Tiếp theo chúng ta phải hạ cánh” Frank nói.
Leo dò hỏi cậu ta: “Cô ta là bạn gái cậu?”
Frank cắn cắn môi. “Ừ.”
“Nghe như cậu có vẻ không chắc lắm.”
“Ừ, ừ, đúng rồi đó. Chắc chắn.”
Leo giơ hai tay lên: “Ok, được rồi. Vấn đề là ở chỗ, chúng ta có thể chỉ xoay sở được cho một lần hạ cánh. Với tình trạng thân tàu và mái chèo như thế này thì chúng ta không thể cất cánh lại cho đến khi ta sửa được chúng, bởi vậy, phải chắc chắn là hạ cánh được ở một nơi có đầy đủ mọi nguồn vật liệu cần thiết.”
Frank gãi đầu:”Cậu lấy đâu ra Đồng của Thần Linh? Cậu không thể dự trữ trong kho vũ khí được.”
“Festus, thử dò một lượt xem.”
“Nó có thể dò được đồng ma thuật?” Frank kinh ngạc. “Có thứ gì mà nó không thể làm không?”
Leo nghĩ: Cậu phải nhìn thấy nó khi mà nó có toàn bộ cơ thể cơ. Nhưng cậu đã không nói thế. Quá đau đớn khi nhớ về thời huy hoàng của Festus trước đây.
Leo nhìn chăm chăm về phía mũi tàu. Phía dưới kia, vùng trung tâm thung lũng California đang dần trôi qua. Leo không nuôi quá nhiều hi vọng rằng họ có thể kiếm được tất cả mọi thứ cần thiết ở một chỗ, nhưng phải cố thôi. Leo cũng muốn giữ khoảng cách càng xa càng tốt giữa cậu và New Rome. Chiếc Argo II có thể đi được một quãng đường xa tắp rất nhanh, nhờ vào động cơ thần kỳ của nó, nhưng Leo đoán, người La Mã cũng có những phương thức di chuyển màu nhiệm của riêng mình.
Mấy cái cầu thang kêu lên cọt kẹt sau lưng cậu. Percy và Annabeth đang leo lên, mặt nhăn nhó.
Tim Leo đập lạc nhịp. “Có phải Jason…?”
“Cậu ta đang nghỉ ngơi,” Annabeth nói. “Piper đang trông chừng cậu ấy, nhưng cậu ấy sẽ ổn thôi.”
Percy nhìn cậu nghiêm túc. “Annabeth nói cậu đã khai hỏa máy bắn đá?”
“Các cậu, mình… mình không hiểu chuyện đã xảy ra thế nào. Mình xin lỗi…”
“Xin lỗi?” Percy hừ lạnh.
Annabeth đặt một tay lên ngực bạn trai mình: “Chúng ta sẽ tìm hiểu việc đó sau. Ngay bây giờ, chúng ta cần tập hợp lại và lập một kế hoạch. Tình trạng con tàu giờ ra sao?”
Chân Leo nhũn ra. Cái cách mà Percy nhìn cậu khiến cậu cảm thấy hệt như khi Jason……………. Da cậu nóng ran, và mọi bản năng trong cơ thể cậu đều đang gào thét, mày là thằng ngốc!” (Nguyên văn là duck, có lẽ là tiếng lóng hay gì đó chăng??? :( )
Cậu kể cho Annabeth về mức độ thiệt hại và những vật liệu mà họ cần. Ít nhất thì cậu cũng cảm thấy khá hơn khi nói về việc một thứ gì đó có thể khắc phục.
Khi cậu đang than thở về chuyện thiếu Đồng của Thần Linh thì Festus bắt đầu kêu vo vo và rít lên.
“Hoàn hảo.” Leo thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì hoàn hảo cơ?” Annabeth nói. “I could use some perfect about now.” đầu óc muội tối tăm quá!!! >”< m không biết dịch thế nào cho phải í… huhuhuhuuhuhu
Leo nặn ra một nụ cười: “Tất cả mọi thứ chúng ta cần đều ở cùng một nơi. Frank, tại sao cậu không biến thành một con chim hay gì đó nhỉ? Bay xuống và nói với bạn gái cậu rằng gặp chúng tôi ở Hồ Muối Lớn của Utah* nhé.”
*Hồ Muối Lớn (Great Salt Lake) là một hồ nước mặn ở phía Bắc tiểu bang Utah, Hoa Kỳ.”
Khi họ đến đó, không phải là một lần hạ cánh êm xuôi. Với tình trạng đám mái chèo gãy nát và cánh buồm mũi tơi tả, Leo chỉ có thể điểu khiển được một lần đáp xuống. Những người khác đều tự cột mình lại, chỉ trừ có mỗi Huấn luyện viên Hedge, người cứ cố sống cố chết bám lấy tay vịn ở đầu mũi tàu mà la lên: “YEAH! Hồ ơi, nâng nó lên!” Leo đứng phía sau, một mình trong khoang lái và cố gắng tập trung hết sức có thể.
Festus phát ra những tín hiệu cảnh báo hết cọt kẹt rồi vù vù, những âm thanh này được truyền qua hệ thống liên lạc vào khoang lái.
“Tao biết, tao biết.” Leo nghiến răng, nói.
Cậu không có nhiều thời gian để chiêm ngưỡng cảnh vật lúc này. Ngay ở phía đông nam, một thị trấn nép mình dưới chân đồi của một dãy núi, lộng lẫy trong sắc xanh và tím dưới bóng chiều. Cảnh quan sa mạc bằng phẳng trải rộng về phía Nam. Ngay phía dưới họ, Hồ Muối Lớn lấp lánh như dát bạc, dải đất ven bờ ăn vào những đầm muối trắng nhắc Leo nhớ đến những bức ảnh chụp vệ tinh của Sao Hỏa.
“Bám chắc vào, huấn luyện viên!” cậu hét lên. “Sẽ đau lắm đó.”
“Tôi sinh ra là để chịu đau đớn!”
ÙM! Một cột nước muối tóe lên táp vào mũi thuyền, giội ướt luôn cả người huấn luyện viên Hedge. Chiếc Argo II nghiêng hẳn về mạn phải vô cùng nguy hiểm, sau đó lại tự lấy lại thăng bằng và làm rung chuyển mặt hồ. Máy móc kêu rền khi những mái chèo trên không vẫn đang hoạt động chuyển sang chế độ đi biển.
Ba hàng mái chèo tự động hạ thủy và bắt đầu đưa con tàu tiến về trước.
“Giỏi lắm, Festus” Leo nói. “Đưa chúng ta tiến về bờ Nam.”
“Yeah!” Huấn luyện viên Hedge tỏ rõ sự thích thú bằng cách giơ nắm đấm lên không trung. Dù bị ướt sũng từ đầu đến chân, từ sừng tới móng, ông vẫn nhăn nhở cười như một con dê thật sự. “Lại lần nữa đi!”
“Ừm… có thể, nhưng là sau này…” Leo nói. “Thầy hãy ở yên trên boong, được chứ? Thầy có thể tiếp tục theo dõi, trong trường hợp mà cái hồ quyết định tấn công chúng ta, hay gì đó đại loại thế.”
“Ok.” Hedge hứa.
Leo rung chuông Báo an và bước về phía cầu thang. Trước khi cậu đến, một chuỗi âm thanh lộc cộc lộc cộc làm rung chuyển con tàu. Một con ngựa nâu xuất hiện trên boong với Hazel Levesque trên lưng.
“Làm thế nào mà…?” Nửa còn lại của câu hỏi mắc lại trong họng Leo. “Chúng ta đang ở giữa hồ đó! Nó bay được à?”
Con ngựa hí dài tỏ vẻ bất mãn.
“Arion không biết bay” Hazel nói. “Nhưng nó có thể chạy xuyên qua bất cứ thứ gì. Nước, các loại mặt phẳng đứng, những ngọn núi nhỏ - không gì trong số đó có thể ngăn cản nó.”
“Ồ”
Hazel nhìn cậu rất lạ, cũng là cái cách mà cô ta đã nhìn cậu trong suốt bữa tiệc ở quảng trường – như thể cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cậu. Cậu định hỏi rằng liệu họ đã gặp nhau trước đó, nhưng cậu chắc chắn rằng chưa. Chắc chắn cậu sẽ nhớ một cô gái xinh xắn luôn để ý mình nhiều như thế. Điều này không xảy ra thường xuyên tẹo nào.
Cô ta là bạn gái Frank, cậu tự nhắc mình như vậy.
Frank vẫn đang ở phía dưới, nhưng Leo ước gì anh chàng to lớn kia lên đây. Cái nhìn của Hazel dành cho cậu khiến cậu bối rối và mất tự nhiên.
Huấn luyện viên Hedge rón rén bước vào với cây gậy bóng chày của mình trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào con ngựa thần đầy vẻ nghi ngờ. “Valdez, đây có tính là một vụ tấn công không?”
“Không!” Leo nói. “Ừm. Hazel, cậu nên đi với tôi. Tôi có xây một cái chuồng ngựa dưới kia, nếu Arion muốn…”
“Nó thích tự do hơn.” Hazel xuống ngựa. “Nó sẽ dạo quanh hồ gặm cỏ cho đến khi tôi gọi. Nhưng tôi muốn xem con tàu, dẫn đường đi.”
...
Argo II được thiết kế như một chiến thuyền ba tầng cổ đại, chỉ là bự gấp hai mà thôi. Tầng thứ nhất có một hành lang trung tâm với hai bên là cabin của phi hành đoàn. Ở những chiến thuyền thông thường, hầu hết không gian tầng này bị choán hết bởi ba hàng ghế băng cho những người chèo thuyền nặng nhọc, nhưng những mái chèo của Leo đều tự động và có thể kéo vào nên chúng chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ trên thân tàu. Năng lượng để vận hành con tàu được cung cấp từ tầng thứ hai và tầng thấp nhất, nơi đó cũng có bệnh xá, kho, và cả chuồng ngựa.
Leo dẫn đường xuống đại sảnh. Cậu đã dựng nên con tàu này với tám buồng, bảy buồng dành cho những á thần trong lời tiên tri, còn một cho Huấn luyện viên Hedge ( một cách nghiêm túc – Chiron xem ông ta như một người lớn đi cùng có trách nhiệm?). Ở đuôi tàu là đại sảnh với một mớ hỗn độn, nơi mà Leo đang tiến về.
Trên đường đến đó, họ đi ngang qua phòng của Jason. Cửa đang mở, Piper đang ngồi ở đầu giường, nắm tay Jason, trong khi cậu ta đang ngáy khò khò với túi đá chườm trên trán.
Piper liếc qua Leo. Cô đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, nhưng trông cô không có vẻ tức giận chút nào. Nó là một điều gì đó. Leo cố gắng đè xuống cảm giác tội lỗi của mình, và họ tiếp tục bước đi. Khi họ tới đại sảnh, họ thấy những người khác – Percy, Annabeth, và Frank – ngồi buồn thiu xung quanh bàn ăn.
Leo đã làm những chiếc ghế dựa đẹp nhất có thể, vì cậu đã dành rất nhiều thời gian vào đó. Chiếc tủ chạn có những hàng dài xếp cốc và đĩa phép thuật từ Trại Con Lai, những thứ sẽ được đổ đầy bất cứ thứ gì bạn muốn khi bạn yêu cầu. Cũng có cả một chiếc tủ đá thần kỳ với đồ uống đóng hộp, quá hoàn hảo cho chuyến picnic bên bờ hồ. Những cái ghế dựa vô cùng thoải mái với hàng ngàn ngón tay mát – xa, với tai nghe, giá để kiếm và đồ uống cho tất cả những yêu cầu hú họa nào của các á thần. Không có một cái cửa sổ nào, nhưng lại có những bức tường mê hoặc vô cùng khi chiếu những cảnh thực ở Trại Con Lai – bãi biển, cánh rừng, cánh đồng dâu tây – mặc dù bây giờ, Leo nhận ra rằng chúng khiến cho người ở đây nhớ nhà nhiều hơn là vui vẻ.
Percy nhìn chăm chăm mãi vào cảnh hoàng hôn trên Đồi Con Lai, nơi mà chiếc Huân Chương Hiệp Sĩ sáng lấp lánh trên những cành của cây thông cao vút.
“Vậy là chúng ta đã hạ cánh.” Percy nói. “Bây giờ thì sao?”
Frank gảy gảy dây cung của mình. “Luận ra lời Tiên tri chưa? Ý mình… đó là lời tiên tri mà Ella đã nói, đúng không? Từ Bộ sách Tiên tri*?”
*Bộ sách Tiên tri: Sibylline Books: là bộ sách tập hợp những lời tiên tri có vần viết bằng tiếng Hi Lạp.
“Cái gì cơ?” Leo hỏi.
Frank giải thích rằng cô bạn harpy của họ ghi nhớ những quyển sách giỏi đến mức quái dị như thế nào. Ở một vài thời điểm trong quá khứ, cô ta đã nuốt một tuyển tập những lời tiên tri cổ, thứ được cho là đã bị phá hủy khi Rome sụp đổ.
“Đó là lí do vì sao cậu không nói với người La Mã.” Leo đoán. “ Cậu không muốn họ bắt giữ cô ấy.”
Percy tiếp tục chăm chú vào hình ảnh của Trại Con Lai. “Ella rất ngạy cảm. Lúc chúng tôi thấy cô ta, cô ta đang bị bắt giữ. Tôi chỉ không muốn…” Cậu ta siết chặt nắm tay. “ Nó không phải là vấn đề bây giờ. Tôi đã gửi một tin nhắn Iris cho Tyson bảo cậu ấy đưa Ella đến Trại Con Lai. Họ sẽ được an toàn ở đó.”
Leo lấy làm nghi ngờ rằng liệu có ai trong số họ có thể an toàn, khi mà hiện tại, cậu đã kích động lửa giận của nguyên một doanh trại người La Mã, bên cạnh một rắc rối to đùng đã có từ trước với nữ thần Gaea và bọn Khổng lồ; nhưng cậu vẫn làm thinh.
Annabeth vặn vặn ngón tay. “Hãy để mình nghĩ về lời Tiên tri – nhưng ngay bây giờ chúng ta có một vài vấn đề cấp bách đó. Chúng ta phải sửa con tàu. Leo, chúng ta cần những gì vậy?”
“Thứ đơn giản dễ kiếm nhất là nhựa đường.” Leo rất mừng khi đổi được đề tài. “Chúng ta có thể kiếm nó trong thành phố, ở một cửa hàng chuyên cung cấp vật liệu lợp mái hay gì đó đại loại thế. Còn có Đồng của Thần Linh, và vôi. Theo lời Festus, chúng ta có thể tìm được tất cả hai thứ này ở một hòn đảo của hồ, ngay phía Tây của chỗ này.”
“Chúng ta phải khẩn trương lên.” Hazel cảnh báo. “Theo như những gì tôi biết về Octavian, anh ta đang tìm chúng ta bằng những phép bói toán nào đó. Người La Mã sẽ cử tới một đợt tấn công ngay phía sau chúng ta. Đó là vấn đề danh dự.”
Leo cảm thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình. “Các cậu… Mình không biết điều gì đã xảy ra. Thật đó, mình…”
Annabeth giơ tay lên. “Bọn mình đã thống nhất và đồng ý rằng đó không phải là cậu, Leo ạ. Cái cảm giác lạnh lẽo rợn rợn mà cậu nhắc đến ấy… Mình cũng đã cảm thấy. Nó có thể là một loại phép thuật nào đó, hoặc có thể là Octavian hay Gaea hay một trong số những tay sai của bà ta. Nhưng cho đến khi cũng ta rõ ràng chuyện gì đã xảy ra…”
Frank lẩm bẩm. “Làm sao chúng ta có thể chắc chắn được nó không lại xảy ra một lần nữa?”
Những ngón tay của Leo nóng ran lên như hơ lửa. Một trong những sức mạnh của cậu – một người con trai của thần Hephaestus* là gọi lửa; nhưng cậu phải cẩn thận để không gây ra tai nạn hay sự cố gì, đặc biệt là trên một con tàu đầy những thuốc nổ và vật liệu cháy.
*Thần Hephaestus: Là vị thần trong thần thoại Hi Lạp. Ông là vị thần của kỹ nghệ, bao gồm nghề rèn, thủ công, điêu khắc, kim loại và luyện kim, và lửa. Hình thái La Mã của Hephaestus là Vulcan.
“Mình đang rất ổn,” Leo khăng khăng, mặc dù cậu cũng đang ước gì mình có thể chắc chắn về điều ấy. “Có thể chúng ta cần sử dụng hệ thống Bạn Thân. Không ai đi bất cứ đâu một mình. Chúng ta có thể để Piper và Huấn luyện viên Hedge ở lại trên tàu với Jason. Cử một đội vào thị trấn kiếm nhựa đường. Đội khác đi tìm Đồng và vôi.”
“Tách ra á?” Percy nói. “ Nó nghe có vẻ là một ý kiến rất tồi đó.”
“Như thế sẽ nhanh hơn,” Hazel tham gia vào. “Bên cạnh đó, có lý do để cho một cuộc tìm kiếm chỉ giới hạn số á thần tham gia là ba mà thôi, phải không?”
Annabeth nhướng mày, như là đang tán dương ý kiến xuất sắc của Hazel vậy. “Cậu nói đúng. Cũng là lý do mà chúng ta cần để chiếc Argo II… bên ngoài trại, bảy a thần tập trung cùng một chỗ sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý một cách ghê gớm. Con tàu được thiết kế để che giấu và bảo vệ cho chúng ta. Chúng ta sẽ an toàn một khi còn ở trên tàu; nhưng khi chúng ta ra ngoài tìm kiếm, chúng ta không nên đi với một nhóm nhiều hơn ba. Phải hạn chế đến mức thấp nhất khả năng lũ tay sai của Gaea đánh hơi được chúng ta.”
Percy trông vẫn không vui vẻ được, nhưng cậu nắm lấy tay Annabeth và nói: “Cho đến khi em còn bên cạnh anh, anh vẫn ổn.”
Hazel cười: “Ờ, như thế dễ lắm. Frank thân mến, biến thành rồng đi nào! Anh có thể làm thế lần nữa để chở Annabeth và Percy vào thị trấn để kiếm nhựa đường không?”
Frank mấp máy môi như đang định phản đối. “Anh… được. Nhưng còn em thì sao?”
“Em sẽ cưỡi Arion với Sa… với Leo, đây.” Chuôi kiếm của cô lắc lư sột soạt, điều này làm Leo thấy lo lắng. Cô còn mạnh mẽ hơn cậu. “Chúng ta sẽ đi kiếm Đồng và vôi. Chúng ta có thể gặp lại nhau khi trời tối.”
Frank có vẻ giận dữ. Hiển nhiên là cậu chẳng lấy gì làm thích thú với cái ý tưởng Leo sẽ đi với Hazel. Với một vài lí do, sự phản đối của Frank làm Leo muốn đi. Cậu phải chứng tỏ rằng cậu là đáng tin cậy. Cậu sẽ không lại khai hỏa bất cứ cái máy bắn đá nào khác nữa.
“Leo.” Annabeth nói. “Nếu chúng ta kiếm được hết vật liệu cần thiết, mất bao lâu để sửa con tàu?”
“Nếu như may mắn, chỉ mất vài giờ thôi.”
“Được rồi.” Cô quyết định. “Chúng ta phải quay lại gặp nhau nhanh nhất có thể, nhưng an toàn là tiên quyết. Chúng ta cần vài lời chúc may mắn đấy. Nhưng diều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ may mắn đâu.”

Trả giá quá đắt cho cái sự không biết tự lượng sức mình. :thodai:
Chúc Cáo ca ca may mắn nhé! :nhamnho:
 

seaweed

Phàm Nhân
Ngọc
31,51
Tu vi
0,00
huhuhuhuhu, cuối cùng cũng đã xong.... :((
Ngàn lần xin tha thứ vì muội đã trả hàng quá chậm, ngâm chương quá lâu...:21:
Ngàn lần xin lỗi đến người biên nó... :23:
Ngàn lần cảm ơn người hâm mộ (tự nói với mình. hí hí):nghingo:
đây!! Fox9 huynh, Sy uýt, muội trả chương cho hai người... :((
.............

Trả giá quá đắt cho cái sự không biết tự lượng sức mình. :thodai:
Chúc Cáo ca ca may mắn nhé! :nhamnho:

:iumat::iumat::iumat::iumat:

Quá tuyệt vời! Nhờ Cáo huynh xuất thủ nhanh nhanh :D
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top