A Lạc sau khi bị gã biến thái bẻ gãy cột sống thì đã ngất đi do đau đớn. Kéo cô gái nhỏ đến trước mặt một chàng trai cao gầy đang đứng giữa sân thượng, gã chỉ chỉ vào A Lạc rồi nói:
- Thành giao, tôi giúp cậu bắt con mồi. Cậu để con mồi cho tôi xử lý.
Chàng trai cao gầy nhìn thoáng qua mặt cô gái để nhận diện rồi gật đầu:
- Thành giao, giờ cô ta là của cậu. Để tôi nhắn tin báo cho gia tộc.
Anh không lo lắng lắm về việc giao con mồi vào tay kẻ biến thái kia, đằng nào thì rơi vào tay ai thì cô cũng sẽ chết mà thôi. Khác ở chỗ thay vì được hưởng một cái chết êm ái, cô sẽ bị đưa vào trong bộ sưu tập cô dâu của gã cốt đột, anh đã nhìn thấy bộ sưu tập đó một lần khi gã khoe trên darknet, đến người vô cảm như anh khi nhìn vào nó cũng cảm thấy có chút kinh tởm.
Tên biến thái sau khi đã đạt được giao kèo liền không quan tâm tới anh nữa, gã quay sang A Lạc đang nằm mê man trên mặt đất mà quẹt nước miếng. “Làm luôn một nháy cho nóng nào em yêu”, nói đoạn gã biến thái trèo lên người A Lạc rồi vươn chiếc lưỡi thô ráp của hắn ra liếm láp khắp khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Liếm láp chán chê, hắn chuyển sang hít hà mùi hương xử nữ tỏa ra từ khắp người cô gái nhỏ. Cảm thấy màn dạo đầu như vậy đã đủ, tên biến thái tóm lấy áo A Lạc rồi xé toạc nó ra, chuẩn bị “động phòng” với cô dâu mới ngay trên tầng thượng. Anh chàng cao gầy lúc này đã chuẩn bị dời đi sau khi đã nhắn tin xong với gia tộc. Khi lướt ngang cả hai qua anh liếc nhìn nạn nhân lần cuối trước khi bỏ mặc cô với gã biến thái. Bỗng anh khựng lại.
- Này, chờ đã.
- Gì? Đừng làm phiền tao, chúng ta đã giao kèo rồi mà. Nếu mày muốn chơi gái thì lát nữa tao sẽ kiếm cho mày một em xinh tươi. Còn đây là cô dâu của tao, đừng hòng tao cho mày chơi chung.
- Tao đã bảo là...CHỜ ĐÃ!
Dứt lời anh tung một cước vào thẳng đầu gã biến thái làm gã ngã lăn ra đất choáng váng. Đôi giày đế sắt của anh là loại đặc chế, vậy mà tên kia ăn một đòn trực tiếp mà dường như không hề hấn gì, đã thế chân của anh còn có chút đau, giống như là đá vào cục sắt vậy, đúng là quái vật.
Tên biến thái tỉnh lại sau chưa đến một giây, gã tức giận gầm lên “thằng ôn, mày lật lọng à” rồi gã rút dao định lao xiên vào anh. Nhưng ngay khi gã vừa đứng dậy thì đã bị ăn một cú headshot nổ não theo đúng nghĩa đen, phát đạn này đến từ kế hoạch dự phòng- sát thủ có lực chiến cao thứ nhì anh có thể thuê.
Trong một căn phòng nhỏ có một chàng trai cao gầy đang bón từng thìa thuốc cho một cô gái trẻ:
- Uống đi, thuốc này có hơi đắng một chút nhưng được cái công hiệu cao. Uống xong rồi thì nằm cẩn thận mà tĩnh dưỡng nhé, đừng cựa quậy nhiều như hôm qua. Bác sĩ bảo rằng tuy cột sống của cô chữa được, nhưng phải lâu lắm mới có thể đi lại.
- Anh là ai? Tại sao anh cứu tôi? Và tại sao tôi lại ở đây?
- Ừ thì cứ uống thuốc đi rồi tôi kể cho nghe.
Chỉ khi A Lạc đồng ý uống từng thìa thuốc nho nhỏ đắng ngắt kia thì anh mới cất giọng đều đều như là kể chuyện:
- Ngày trước có ...
Bảo dừng động tác trên tay lại, quay sang hỏi người người đối diện:
- Mày thấy chúng ta nên kể chuyện gì vào đây?
Di đang gác chân trên ghế, tay cầm một miếng lê cắn nhồm nhoàm. Anh lướt qua màn hình máy tính, chỗ mà "chàng trai cao gầy" chuẩn bị kể lại câu chuyện gì gì đấy.
Tặc lưỡi một cái, Di bảo:
- Phản diện chết vì nói nhiều, tao nghĩ mình cứ cho thằng này nói gì đó, xong... pằng! - Di lấy miếng lê ăn dở làm động tác súng bắn, sau đó bật cười. Như thể thấy hành động của mình vẫn chưa diễn tả hết chiều hướng tiếp theo của câu chuyện, anh nói tiếp: - Chẳng phải mẩu truyện này của chúng ta lấy tiêu chí bật ngỡ, quẹo cua vỡ đầu độc giả à? Cứ làm như tao bảo đi.
Bảo và Di là bạn cùng phòng trọ, xui rủi thế nào lạ nước lạ cái thuê chung với nhau, sau đó phát hiện tính cách hợp đến bất ngờ, từ đó thành bạn thân luôn. Bọn họ đều có công việc riêng ở ngoài, đồng thời là một tác giả cào chữ mua vui trên mạng cho thỏa đam mê.
Đúng vậy, một tác giả. Hai người lấy một bút danh, cùng sáng tác với nhau. Bút danh Tung Hoành Ngang Dọc.
Truyện của Bảo và Di thiên về hướng hành động kinh dị, biến thái,... biến chuyển nhanh hơn tốc độ người yêu cũ trở mặt. Chẳng mấy khi độc giả có thể đoán được đoạn tiếp theo hai chàng trai định để nhân vật làm gì tiếp theo.
Bảo xoa cằm, chỉ mấy dòng chữ trên máy tính:
- Từ đã. Tao cảm thấy mình bỏ lỡ cái gì đấy rồi. Quẹo lung tung dễ để lại hố lắm.
Bảo đập đập cái trán của mình. Chỉ vào đoạn truyện đầu tiên, khi mà gã biến thái - Minh, gặp cô gái tên A Lạc kia.
- Cái đoạn nhà thờ này Di, tao nhớ là mình có thống nhất rằng để cho A Lạc có đôi mắt hóa đá, tức nhìn vào đứa nào thì đứa đó chết cứng. Và ngay lúc thằng Minh nhìn vào, nó phải hóa đá chứ. Méo hiểu thế nào bàn nhau viết truyện huyền huyễn ma pháp hiện đại, mày lại quẹo phát chơi quả biến thái nhìn thấy gái, rồi theo đuôi người ta là thế nào. Vã đến mức đấy à?!
- ...
Oan không!!!
Di im lặng tọng nốt miếng lê dang dở vào miệng. Anh nhảy khỏi ghế, bước tới gần chiếc máy tính hơn.
Màn hình sáng lấp lóa, từng dòng chữ hiện lên rõ ràng. Lúc này đang là buổi tối, bọn họ chỉ để đúng cái đèn ngủ với chiếc máy tính bật mở để sáng tác truyện.
Di nhíu mày. Anh bỗng có linh cảm không lành.
- Tao bảo, nếu, nếu mà cái cô A Lạc này vẫn có năng lực hóa đá bằng mắt, thì... gã Minh kia là thế nào? Còn gã cao gầy nữa.
- Thế này đi, trông hơi lươn lẹo một chút nhưng mình sẽ giải thích là, gã cao gầy không phải người, một con robot chẳng hạn. Robot có lực chiến cao có thể đánh bật thằng Minh. Hợp lý không?
... Robot.
Di nhịn khóe miệng đang co giật của mình vào. Đầu tiên thì đòi huyền huyễn hiện đại, xong giờ bật ra robot. Không hổ là hai tác giả của Tung Hoành Ngang Dọc, nhìn cái thao tác chuyển hướng truyện này xem nó ra cái gì rồi này.
Nghĩ nghĩ một lát, Di lại cảm thấy thú vị lạ thường. Anh bảo:
- Nếu thế thì mình tập trung xử lý thằng Minh đi. Mẹ nó, buff hơi bị trâu rồi. Vừa biến thái vừa mạnh mẽ, không bị hóa đá, rốt cuộc là mặt hàng gì thế này.
...
Bên trong phòng, hai tác giả trẻ đang bàn cách xử lý nhân vật của mình mà không biết rằng, ngay trước cửa phòng họ, trên hành lang tối đen mịt mờ bỗng xuất hiện một bãi bùn nhão.
Từ trong bãi bùn nhão có cánh tay thò lên. Cánh tay quơ quơ bám vào mặt sàn rồi bật cả người dậy.
Nếu để Bảo và Di nhìn cảnh này, chắc chắn họ sẽ sợ đến đứng hình. Bởi vì người đứng ngoài đây, từ ngoại hình cho đến nụ cười ẩm ương trên miệng, không phải gã Minh thì là ai.
Kẻ vừa biến thái vừa mạnh mẽ.
Mấy người đã nghe về truyền thuyết bức tường thứ bốn chưa? Khi tạo ra nhân vật quá mạnh mẽ mà không thể kiểm soát, nhân vật đó sẽ có khả năng phát triển vô hạn, thậm chí thoát khỏi thế giới truyện - bức tường thứ bốn - để xuất hiện ở thế giới hiện thực.
Minh liếm khóe miệng, hơi nâng cằm lên, ánh mắt đầy hoang dại xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn hai người đang cãi nhau trong phòng.
Mục tiêu mới đây rồi. Kẻ dám để A Lạc tuột khỏi tay gã!