Hàn Phi nhìn vào bàn tay thì thấy có chiếc gai nhọn, rất khó để phát hiện được, lộ ra dưới gốc của cái kén trùng trông như hòn đá. Gai nhọn đang đâm xuyên qua da tay và hút máu của hắn.
"Cái thứ quỷ này còn biết hút máu???"
Hàn Phi thiếu chút nữa đã ném luôn cái kén trùng trong tay. Hắn quan sát, nhận ra sau khi cái kén hút máu của mình thì chỗ phần da bên trên các mạch máu trở nên thâm hơn.
"Mình ghét côn trùng, ngặt nỗi vẫn phải trả nó về cho chủ."
Hàn Phi bỏ cái kén trùng trở lại vào túi trang bị, rồi cầm quần áo của hàng xóm lầu 6 bước qua cửa phòng:
"Nhiệm vụ chính tuyến "Thăm dò lầu 5" lần trước còn chưa làm xong, lần này tranh thủ cơ hội thăm hỏi Từ Cầm để ưu tiên làm dứt điểm luôn."=> là nhân tiện đi thăm Từ Cầm, hoàn thành nhiệm vụ luôn
Sau khi trải qua nhiệm vụ không được quay đầu lại lần trước, cái hành lang này đã gây ra ám ảnh tâm lý cho Hàn Phi. Giờ mỗi lần trước khi ra ngoài thì hắn phải quan sát xung quanh thật lâu mới được.
"Rất yên tĩnh. Xung quanh không có người."
Hàn Phi khẽ đẩy cửa chống trộm ra rồi men theo vách tường để đi lên lầu từng li từng tí. Hắn dùng cách này nhiều đến mức đã chùi sạch cửa phòng và vách tường từ lúc nào không hay.=> cụm từ di chuyển rất chậm dùng từng li từng tí không hợp
Hành lang trong khu chung cư này khiến người ta đặc biệt có cảm giác bị ức chế/ áp chế/ áp lực dồn nén. Loại cảm giác này không rõ được bắt nguồn từ đâu, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng thì sẽ lập tức xuất hiện.
Lần này Hàn Phi rất may mắn, không có kích hoạt kịch bản ẩn nào cả. Hắn thuận lợi đi tới góc rẽ giữa lầu 5 và lầu 4.
Cửa phòng 1051 vẫn được mở như cũ. Khung cửa đen nhánh trống hoác trông như con dã thú đang há miệng thật lớn.
"Bà chị này quả thật không tầm thường chút nào, thậm chí có thể huấn luyện căn phòng này trở thành thú cưng."
Hàn Phi lặng lẽ tiến đến cửa phòng 1052. Hắn gõ cửa thật nhẹ:
"Có ai ở nhà không? Em Tôi là hàng xóm lầu dưới đây."
Hắn chờ một lúc thật lâu, nhưng cửa phòng 1052 vẫn đóng im ỉm. Thế nhưng bên phòng 1054 lại không ngừng vang lên tiếng cắt chém và tiếng chặt xương.
Hàn Phi đứng trong dãy hành lang âm u, cộng thêm tiếng động khiếp đảm kia không ngừng vang lên bên tai khiến lòng hắn cũng thấy hơi "teo".
Mười mấy phút sau, cửa phòng 1054 chợt mở. Từ Cầm mang theo một cái bọc đen bước ra ngoài.
Áo khoác ngoài của cô trở nên đỏ tươi hơn. Nét hưng phấn trong đôi mắt bệnh hoạn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Bà chị này, thằng em có món quà nho nhỏ đây!"=> trai gái tình cảm, sao lại thằng em
Từ Cầm không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Phi. Cô ta bước mấy bước tới trước, con ngươi màu đỏ tươi dán chặt lên mặt hắn:
"Một cậu trai cứ đem quà đến tặng cho một cô gái. Cậu biết việc này mang ý nghĩa gì không?"
Hàn Phi vừa lui cui lấy cái kén từ trong túi trang bị ra thì phát hiện Từ Cầm đang cách hắn rất gần. Hắn không khỏi đâm ra lớ ngớ:
"Nghĩa gì cơ?"
Bờ môi đỏ như vừa được thoa máu tươi của Từ Cầm nở ra nụ cười đẹp đến kinh ... hoàng. Cô ta không nói lời nào, chỉ ném cái bọc đen vào phòng 1051 rồi dùng bàn tay dính đầy máu mở cửa phòng 1052 ra.
"Vào đi."