[Sáng Tác] Nơi tiếp nhận bản nháp và sơ duyệt cấp nick reader Sáng tác

Mình gửi chương 1 của chuyện Trong Tam Giới Ta Là Ai
Mình vẫn đang sáng tác hiện tại được gần 50 chương theo kiểu huyền huyễn.
Chương 1: Rơi Vào Tận Cùng U Minh Cõi
Trận Phong Thần năm ấy, trời đất vỡ đôi.
Thông Túy Viêm Hầu một trong Tứ Đại Thạch Hầu đã giết qua chư tướng, thiêu rụi thiên sơn, một tay hất tung mười hai Chu Thiên trấn áp. Thân thể hắn cao ba trượng, mắt như lửa đỏ, lửa từ tâm sinh ra, cháy mãi không dừng.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không thoát khỏi Trảm Tiên Phi Đao của Lục Áp đạo nhân. Lưỡi đao rơi xuống như thiên ý giáng phạt, không phải chém thân, mà chém thẳng vào thần hồn. Tiên khí tan rã. Thân thể Viêm Hầu hóa tro ngay giữa chiến trường. Giờ hắn chỉ còn một mảnh hồn run rẩy, chập chờn như ánh tàn hỏa cuối cùng.
Không ai nhìn thấy một mảnh tàn hồn đó bị đưa đi. Không ai hay rằng nó không vào địa phủ, chẳng đến luân hồi cũng chẳng bị tan biến bào hư vô mà bị hút xuống một nơi tận cùng của tầng giới: U Minh Cõi
U Minh không nằm trong sáu nẻo luân hồi. Nó nằm bên dưới cả địa phủ, xa hơn cả Tử Hải, và tĩnh lặng hơn mọi vực thẳm đã từng có tên. Ở đây không có ánh sáng, thời gian cũng không có, cũng chẳng có phán quan hay một sinh vật nào có quyền kiểm soát. Ở đây chỉ là một cõi rỗng vô tận, nơi những linh hồn đã mất hết nhân quả, nghiệp báo, thậm chí tên gọi, bị cuốn trôi như bọt biển tan giữa hư vô. Ở đó, mọi thứ bị quên lãng. Ký ức vỡ thành những hạt bụi rồi bị cuốn vào hư vô. Cảm xúc nguội lạnh như tàn tro dưới lớp băng vĩnh cửu. Nằm giữa cõi Hư Vô vô tận và Tam Giới vận hành hữu hạn, nó là vùng ranh giới chưa từng được gọi tên chính thức trong thiên thư. Thần không muốn nhắc đến, Phật không chẳng buồn nhìn đến, thậm chí Ma cũng chẳng dám bén mảng hay khẳng định thuộc Ma Giới.
Cõi kéo dài hàng vạn dặm, u tối như hang động sâu thẳm nơi ánh sáng không lọt đến, tối tăm như thuở hỗn độn sơ khai, nơi vùi chôn cả Thượng Cổ Chúa Tể đã chết trong kỷ nguyên vỡ nát. Tuy không có ánh sáng nhưng cũng không hẳn là bóng tối thuần túy. Mọi thứ ở đây đều như bụi tro xám của thời gian, mảnh vụn của nhân quả và tiếng vọng không âm thanh của những kẻ từng là truyền thuyết.
Người phàm không bao giờ đến được đây. Thần tiên, nếu không bị diệt tuyệt, cũng không thể bước qua nơi này. Chỉ có những đại năng tuyệt thế, khi bị đánh cho thần hồn tan vỡ, mà vẫn còn một chấp niệm cuối cùng chưa chịu tắt, mới bị rơi xuống U Minh. Những đại năng ấy từng là những cái tên khiến trời đất nín thở.
Trảm Nhật Thần Quân – kẻ từng một kiếm xẻ đôi Thái Dương, lấy lửa của thiên tinh rèn lên đạo khí bất diệt.
Hoang Linh Địa Mẫu – người duy nhất sinh ra từ đá trời, thân thể nặng bằng một giới, mỗi bước chân có thể dập tắt vạn sơn xuyên.
Thương Thiên Cổ Vương – từng dẫn mười vạn binh của Vô Diện Tộc chinh phạt cả Thiên Vực, một tay bóp nát đại giới thiên môn.
Kỳ Lân Tàn Hồn – hậu duệ Thái Sơ Thần Thú, mất thân xác trong trận Loạn Giới nhưng vẫn tồn tại dưới hình dạng một ngọn lửa bất tử trong cõi U Minh này suốt vạn kiếp.
Họ không chết cũng không sống. Họ trôi dạt như những vì sao tàn, mỗi niệm đều đủ để phá tan một cảnh giới, nhưng lại không thể thoát được cõi mịt mùng này.
U Minh không giam giữ họ bằng xiềng xích hay nhà tù. Chính khoảng trống vô tận, sự tĩnh lặng kinh hoàng, và dòng ký ức mục ruỗng từng ngày… mới là ngục thất kinh khủng chân thực nhất. Ở đây sau hàng vạn ức khi các ý niệm dần tan biến thì các đại năng cũng sẽ tan biến vào cõi hư vô.
Và rồi, giữa cõi ấy một linh hồn rơi xuống. Nhưng đủ để khiến U Minh… như mặt hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện một gợn sóng!
Thông Túy Viêm Hầu hoặc thứ từng là hắn và có lẽ hắn cũng không còn nhớ mình là ai. Chỉ có một điều duy nhất cắn chặt trong tàn niệm của hắn đó là: Hắn từng sinh ra ở U Minh, trưởng thành và trở thành một kẻ mạnh mẽ từ đây nhưng giờ quay lại nơi sinh ra khi là một tàn hồn yếu ớt. Có lẽ hắn sẽ biến vào hư vô sau một khoảng thời gian nào đó khi mà ngọn lửa yếu ớt trong hắn cháy hết, khi mà ý niệm của hắn không còn thì phần tàn hồn còn lại sẽ tan biến.

Và rồi, lửa trong hắn cháy lại. Dù nhỏ bé như hạt bụi, yếu ớt như ánh nến trong mưa nhưng nó vẫn không tắt. Bởi hắn không chấp nhận tan biến. Có lẽ không phải ai rơi vào đây cũng im lặng chịu chết. Có lẽ sẽ có kẻ bước ngược trở lại từ cõi U Minh, đòi lại tất cả.
Hắn lang thang vô định trong U Minh cõi hoang vu nơi ánh sáng bị bóp nghẹt từ trong bản thể, nơi tiếng gọi từ cõi sống đã tắt từ lâu. Chỉ còn một tàn hồn, mong manh như khói, phảng phất dấu vết cuối cùng của Thông Túy Viêm Hầu – Hầu Vương từng thiêu đốt trời cao, đại chiến chư thiên. Mỗi bước chân như chẳng có điểm đến, mỗi dòng linh lưu quét qua đều mang theo dư ảnh của vô số đại năng từng ngã xuống. Hắn gặp họ là những kẻ từng phá trời đập đất, từng là chư thần của một kỷ nguyên nhưng chỉ như những cơn gió âm u lướt qua nhau, không để lại gì ngoài cảm giác vô tri trong tầng sâu ký ức.
Trống rỗng là thứ ăn mòn hắn từng ngày. Không còn lửa, không còn máu cũng không còn tên tuổi để sợ hay để gọi. Nhưng giữa tận cùng tĩnh lặng, trong cái lõi vỡ vụn của linh hồn, vẫn còn sót lại một ý niệm không chịu chết: trở về tam giới và khuấy đảo thêm một lần nữa.
Thế nhưng, ở U Minh này dù là Thiên Tôn cũng khó thoát. Nơi đây là bức màn cuối cùng trước khi rơi vào Hư Vô, là vực sâu nuốt mọi vọng tưởng hồi sinh. Hắn đã từng thoát ra khỏi đây một lần không phải do ý chí, cũng chẳng phải do pháp lực mà là nhờ thời cơ bởi hắn từng sinh ra ở đây. Nhưng giờ đây khi hắn đã chả còn nhớ mình là ai thì U Minh cũng không còn cần đến hắn nữa.
Lần ấy, trời đất đại loạn. Trận chiến Phong Thần bùng nổ làm đảo lộn trật tự vận hành của vũ trụ. Hằng hà sa số thần linh, tiên đế và ma chủ bị đẩy xuống bờ diệt vong. Âm dương rối loạn, quy tắc đứt gãy, sinh ra vô số khe nứt không gian những vết rách lớn nhỏ đâm xuyên qua các cõi. Trong một khoảnh khắc hiếm hoi giữa hỗn độn, hắn lợi dụng dòng xoáy ấy để đến Tam Giới và đốt cháy tất cả.
Nhưng lần này, vũ trụ đã khép lại vết thương. Không còn lối ra tiếng gọi, giờ chỉ có tàn hồn, lửa tắt dần và ý niệm cũng đang dần tan biến. Ký ức thì bị phong ấn.
Cho đến khi chính hắn cũng chẳng còn biết đã trôi dạt qua bao nhiêu “ức” thời gian, có lẽ là hàng triệu kỷ nguyên, có lẽ dài hơn cả chu kỳ sống chết của một vũ trụ... thì một lần, giữa làn tro lạnh bất tận, hắn nghe thấy tiếng gọi vang lên. Đó là âm thanh không phát ra từ miệng, không vọng đến qua tai mà dội thẳng vào tận cùng bản thể. Một thanh âm không có từ ngữ, không có ý nghĩa cụ thể, nhưng lại khiến ngọn lửa tưởng đã tắt trong lòng hắn…bắt đầu biết run rẩy.
Hắn quay đầu, lần đầu tiên kể từ khi quay lại U Minh. Và hắn thấy một người khoác áo choàng đen rác rưới đang ngồi bất động giữa vùng tịch diệt. Không ánh sáng nào có thể tồn tại lâu ở đây, nhưng quanh vị ấy vẫn có một vầng hào quang vàng như mặt trăng tuy không rực rỡ, không chói loá nhưng toát lên vẻ tĩnh lặng và sâu như biển trí tuệ.
Đó là một vị Phật. Không phải Nhiên Đăng. Cũng không phải những kẻ khai tông lập phái sau này.
Đây là vị Phật đầu tiên của Tam Giới tồn tại trước cả Đạo, Pháp, Ma. Khi còn chưa có danh xưng cho các cõi, khi Thiên Nhân Ma Quỷ chưa phân, vị này đã ngồi đó thiền giữa hỗn mang và đắc đạo trong vô danh.
Viêm Hầu nhìn vị ấy. Một ngọn lửa nhìn vào bình minh, một ánh sao nhìn vào trăng rằm. Mà kỳ lạ… vị ấy cũng nhìn hắn. Đôi mắt khép hờ mở ra một khe mỏng nhuốm sắc từ bi nhưng lạnh hơn cả băng tuyết vạn năm.
– Ngươi vẫn chưa chịu quên? – giọng nói cất lên, như vọng từ tận cùng xương thời gian.
– Ta là ai ta không nhớ nhưng ta không quên… – Viêm Hầu đáp. – Không thể quên và cũng không muốn quên điều đó......
– Vậy ngươi vẫn còn muốn đốt cháy Tam Giới?
– Nếu Tam Giới vẫn còn nhớ tên ta bằng sự sợ hãi… thì ta còn lý do để trở lại.
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Mình gửi chương 1 của chuyện Trong Tam Giới Ta Là Ai
Mình vẫn đang sáng tác hiện tại được gần 50 chương theo kiểu huyền huyễn.
Chương 1: Rơi Vào Tận Cùng U Minh Cõi
Trận Phong Thần năm ấy, trời đất vỡ đôi.
Thông Túy Viêm Hầu một trong Tứ Đại Thạch Hầu đã giết qua chư tướng, thiêu rụi thiên sơn, một tay hất tung mười hai Chu Thiên trấn áp. Thân thể hắn cao ba trượng, mắt như lửa đỏ, lửa từ tâm sinh ra, cháy mãi không dừng.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không thoát khỏi Trảm Tiên Phi Đao của Lục Áp đạo nhân. Lưỡi đao rơi xuống như thiên ý giáng phạt, không phải chém thân, mà chém thẳng vào thần hồn. Tiên khí tan rã. Thân thể Viêm Hầu hóa tro ngay giữa chiến trường. Giờ hắn chỉ còn một mảnh hồn run rẩy, chập chờn như ánh tàn hỏa cuối cùng.
Không ai nhìn thấy một mảnh tàn hồn đó bị đưa đi. Không ai hay rằng nó không vào địa phủ, chẳng đến luân hồi cũng chẳng bị tan biến bào hư vô mà bị hút xuống một nơi tận cùng của tầng giới: U Minh Cõi
U Minh không nằm trong sáu nẻo luân hồi. Nó nằm bên dưới cả địa phủ, xa hơn cả Tử Hải, và tĩnh lặng hơn mọi vực thẳm đã từng có tên. Ở đây không có ánh sáng, thời gian cũng không có, cũng chẳng có phán quan hay một sinh vật nào có quyền kiểm soát. Ở đây chỉ là một cõi rỗng vô tận, nơi những linh hồn đã mất hết nhân quả, nghiệp báo, thậm chí tên gọi, bị cuốn trôi như bọt biển tan giữa hư vô. Ở đó, mọi thứ bị quên lãng. Ký ức vỡ thành những hạt bụi rồi bị cuốn vào hư vô. Cảm xúc nguội lạnh như tàn tro dưới lớp băng vĩnh cửu. Nằm giữa cõi Hư Vô vô tận và Tam Giới vận hành hữu hạn, nó là vùng ranh giới chưa từng được gọi tên chính thức trong thiên thư. Thần không muốn nhắc đến, Phật không chẳng buồn nhìn đến, thậm chí Ma cũng chẳng dám bén mảng hay khẳng định thuộc Ma Giới.
Cõi kéo dài hàng vạn dặm, u tối như hang động sâu thẳm nơi ánh sáng không lọt đến, tối tăm như thuở hỗn độn sơ khai, nơi vùi chôn cả Thượng Cổ Chúa Tể đã chết trong kỷ nguyên vỡ nát. Tuy không có ánh sáng nhưng cũng không hẳn là bóng tối thuần túy. Mọi thứ ở đây đều như bụi tro xám của thời gian, mảnh vụn của nhân quả và tiếng vọng không âm thanh của những kẻ từng là truyền thuyết.
Người phàm không bao giờ đến được đây. Thần tiên, nếu không bị diệt tuyệt, cũng không thể bước qua nơi này. Chỉ có những đại năng tuyệt thế, khi bị đánh cho thần hồn tan vỡ, mà vẫn còn một chấp niệm cuối cùng chưa chịu tắt, mới bị rơi xuống U Minh. Những đại năng ấy từng là những cái tên khiến trời đất nín thở.
Trảm Nhật Thần Quân – kẻ từng một kiếm xẻ đôi Thái Dương, lấy lửa của thiên tinh rèn lên đạo khí bất diệt.
Hoang Linh Địa Mẫu – người duy nhất sinh ra từ đá trời, thân thể nặng bằng một giới, mỗi bước chân có thể dập tắt vạn sơn xuyên.
Thương Thiên Cổ Vương – từng dẫn mười vạn binh của Vô Diện Tộc chinh phạt cả Thiên Vực, một tay bóp nát đại giới thiên môn.
Kỳ Lân Tàn Hồn – hậu duệ Thái Sơ Thần Thú, mất thân xác trong trận Loạn Giới nhưng vẫn tồn tại dưới hình dạng một ngọn lửa bất tử trong cõi U Minh này suốt vạn kiếp.
Họ không chết cũng không sống. Họ trôi dạt như những vì sao tàn, mỗi niệm đều đủ để phá tan một cảnh giới, nhưng lại không thể thoát được cõi mịt mùng này.
U Minh không giam giữ họ bằng xiềng xích hay nhà tù. Chính khoảng trống vô tận, sự tĩnh lặng kinh hoàng, và dòng ký ức mục ruỗng từng ngày… mới là ngục thất kinh khủng chân thực nhất. Ở đây sau hàng vạn ức khi các ý niệm dần tan biến thì các đại năng cũng sẽ tan biến vào cõi hư vô.
Và rồi, giữa cõi ấy một linh hồn rơi xuống. Nhưng đủ để khiến U Minh… như mặt hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện một gợn sóng!
Thông Túy Viêm Hầu hoặc thứ từng là hắn và có lẽ hắn cũng không còn nhớ mình là ai. Chỉ có một điều duy nhất cắn chặt trong tàn niệm của hắn đó là: Hắn từng sinh ra ở U Minh, trưởng thành và trở thành một kẻ mạnh mẽ từ đây nhưng giờ quay lại nơi sinh ra khi là một tàn hồn yếu ớt. Có lẽ hắn sẽ biến vào hư vô sau một khoảng thời gian nào đó khi mà ngọn lửa yếu ớt trong hắn cháy hết, khi mà ý niệm của hắn không còn thì phần tàn hồn còn lại sẽ tan biến.

Và rồi, lửa trong hắn cháy lại. Dù nhỏ bé như hạt bụi, yếu ớt như ánh nến trong mưa nhưng nó vẫn không tắt. Bởi hắn không chấp nhận tan biến. Có lẽ không phải ai rơi vào đây cũng im lặng chịu chết. Có lẽ sẽ có kẻ bước ngược trở lại từ cõi U Minh, đòi lại tất cả.
Hắn lang thang vô định trong U Minh cõi hoang vu nơi ánh sáng bị bóp nghẹt từ trong bản thể, nơi tiếng gọi từ cõi sống đã tắt từ lâu. Chỉ còn một tàn hồn, mong manh như khói, phảng phất dấu vết cuối cùng của Thông Túy Viêm Hầu – Hầu Vương từng thiêu đốt trời cao, đại chiến chư thiên. Mỗi bước chân như chẳng có điểm đến, mỗi dòng linh lưu quét qua đều mang theo dư ảnh của vô số đại năng từng ngã xuống. Hắn gặp họ là những kẻ từng phá trời đập đất, từng là chư thần của một kỷ nguyên nhưng chỉ như những cơn gió âm u lướt qua nhau, không để lại gì ngoài cảm giác vô tri trong tầng sâu ký ức.
Trống rỗng là thứ ăn mòn hắn từng ngày. Không còn lửa, không còn máu cũng không còn tên tuổi để sợ hay để gọi. Nhưng giữa tận cùng tĩnh lặng, trong cái lõi vỡ vụn của linh hồn, vẫn còn sót lại một ý niệm không chịu chết: trở về tam giới và khuấy đảo thêm một lần nữa.
Thế nhưng, ở U Minh này dù là Thiên Tôn cũng khó thoát. Nơi đây là bức màn cuối cùng trước khi rơi vào Hư Vô, là vực sâu nuốt mọi vọng tưởng hồi sinh. Hắn đã từng thoát ra khỏi đây một lần không phải do ý chí, cũng chẳng phải do pháp lực mà là nhờ thời cơ bởi hắn từng sinh ra ở đây. Nhưng giờ đây khi hắn đã chả còn nhớ mình là ai thì U Minh cũng không còn cần đến hắn nữa.
Lần ấy, trời đất đại loạn. Trận chiến Phong Thần bùng nổ làm đảo lộn trật tự vận hành của vũ trụ. Hằng hà sa số thần linh, tiên đế và ma chủ bị đẩy xuống bờ diệt vong. Âm dương rối loạn, quy tắc đứt gãy, sinh ra vô số khe nứt không gian những vết rách lớn nhỏ đâm xuyên qua các cõi. Trong một khoảnh khắc hiếm hoi giữa hỗn độn, hắn lợi dụng dòng xoáy ấy để đến Tam Giới và đốt cháy tất cả.
Nhưng lần này, vũ trụ đã khép lại vết thương. Không còn lối ra tiếng gọi, giờ chỉ có tàn hồn, lửa tắt dần và ý niệm cũng đang dần tan biến. Ký ức thì bị phong ấn.
Cho đến khi chính hắn cũng chẳng còn biết đã trôi dạt qua bao nhiêu “ức” thời gian, có lẽ là hàng triệu kỷ nguyên, có lẽ dài hơn cả chu kỳ sống chết của một vũ trụ... thì một lần, giữa làn tro lạnh bất tận, hắn nghe thấy tiếng gọi vang lên. Đó là âm thanh không phát ra từ miệng, không vọng đến qua tai mà dội thẳng vào tận cùng bản thể. Một thanh âm không có từ ngữ, không có ý nghĩa cụ thể, nhưng lại khiến ngọn lửa tưởng đã tắt trong lòng hắn…bắt đầu biết run rẩy.
Hắn quay đầu, lần đầu tiên kể từ khi quay lại U Minh. Và hắn thấy một người khoác áo choàng đen rác rưới đang ngồi bất động giữa vùng tịch diệt. Không ánh sáng nào có thể tồn tại lâu ở đây, nhưng quanh vị ấy vẫn có một vầng hào quang vàng như mặt trăng tuy không rực rỡ, không chói loá nhưng toát lên vẻ tĩnh lặng và sâu như biển trí tuệ.
Đó là một vị Phật. Không phải Nhiên Đăng. Cũng không phải những kẻ khai tông lập phái sau này.
Đây là vị Phật đầu tiên của Tam Giới tồn tại trước cả Đạo, Pháp, Ma. Khi còn chưa có danh xưng cho các cõi, khi Thiên Nhân Ma Quỷ chưa phân, vị này đã ngồi đó thiền giữa hỗn mang và đắc đạo trong vô danh.
Viêm Hầu nhìn vị ấy. Một ngọn lửa nhìn vào bình minh, một ánh sao nhìn vào trăng rằm. Mà kỳ lạ… vị ấy cũng nhìn hắn. Đôi mắt khép hờ mở ra một khe mỏng nhuốm sắc từ bi nhưng lạnh hơn cả băng tuyết vạn năm.
– Ngươi vẫn chưa chịu quên? – giọng nói cất lên, như vọng từ tận cùng xương thời gian.
– Ta là ai ta không nhớ nhưng ta không quên… – Viêm Hầu đáp. – Không thể quên và cũng không muốn quên điều đó......
– Vậy ngươi vẫn còn muốn đốt cháy Tam Giới?
– Nếu Tam Giới vẫn còn nhớ tên ta bằng sự sợ hãi… thì ta còn lý do để trở lại.
Bộ này hình như bạn có dùng AI để hỗ trợ sáng tác phải không?
Với lại bạn định đăng hoàn toàn miễn phí hay định đoạn về sau sẽ có khóa vip? Để mình hướng dẫn bạn đăng ở reader hoặc vip-reader.
 
Mình gửi chương 1 của chuyện Trong Tam Giới Ta Là Ai
Mình vẫn đang sáng tác hiện tại được gần 50 chương theo kiểu huyền huyễn.
Chương 1: Rơi Vào Tận Cùng U Minh Cõi
Trận Phong Thần năm ấy, trời đất vỡ đôi.
Thông Túy Viêm Hầu một trong Tứ Đại Thạch Hầu đã giết qua chư tướng, thiêu rụi thiên sơn, một tay hất tung mười hai Chu Thiên trấn áp. Thân thể hắn cao ba trượng, mắt như lửa đỏ, lửa từ tâm sinh ra, cháy mãi không dừng.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không thoát khỏi Trảm Tiên Phi Đao của Lục Áp đạo nhân. Lưỡi đao rơi xuống như thiên ý giáng phạt, không phải chém thân, mà chém thẳng vào thần hồn. Tiên khí tan rã. Thân thể Viêm Hầu hóa tro ngay giữa chiến trường. Giờ hắn chỉ còn một mảnh hồn run rẩy, chập chờn như ánh tàn hỏa cuối cùng.
Không ai nhìn thấy một mảnh tàn hồn đó bị đưa đi. Không ai hay rằng nó không vào địa phủ, chẳng đến luân hồi cũng chẳng bị tan biến bào hư vô mà bị hút xuống một nơi tận cùng của tầng giới: U Minh Cõi
U Minh không nằm trong sáu nẻo luân hồi. Nó nằm bên dưới cả địa phủ, xa hơn cả Tử Hải, và tĩnh lặng hơn mọi vực thẳm đã từng có tên. Ở đây không có ánh sáng, thời gian cũng không có, cũng chẳng có phán quan hay một sinh vật nào có quyền kiểm soát. Ở đây chỉ là một cõi rỗng vô tận, nơi những linh hồn đã mất hết nhân quả, nghiệp báo, thậm chí tên gọi, bị cuốn trôi như bọt biển tan giữa hư vô. Ở đó, mọi thứ bị quên lãng. Ký ức vỡ thành những hạt bụi rồi bị cuốn vào hư vô. Cảm xúc nguội lạnh như tàn tro dưới lớp băng vĩnh cửu. Nằm giữa cõi Hư Vô vô tận và Tam Giới vận hành hữu hạn, nó là vùng ranh giới chưa từng được gọi tên chính thức trong thiên thư. Thần không muốn nhắc đến, Phật không chẳng buồn nhìn đến, thậm chí Ma cũng chẳng dám bén mảng hay khẳng định thuộc Ma Giới.
Cõi kéo dài hàng vạn dặm, u tối như hang động sâu thẳm nơi ánh sáng không lọt đến, tối tăm như thuở hỗn độn sơ khai, nơi vùi chôn cả Thượng Cổ Chúa Tể đã chết trong kỷ nguyên vỡ nát. Tuy không có ánh sáng nhưng cũng không hẳn là bóng tối thuần túy. Mọi thứ ở đây đều như bụi tro xám của thời gian, mảnh vụn của nhân quả và tiếng vọng không âm thanh của những kẻ từng là truyền thuyết.
Người phàm không bao giờ đến được đây. Thần tiên, nếu không bị diệt tuyệt, cũng không thể bước qua nơi này. Chỉ có những đại năng tuyệt thế, khi bị đánh cho thần hồn tan vỡ, mà vẫn còn một chấp niệm cuối cùng chưa chịu tắt, mới bị rơi xuống U Minh. Những đại năng ấy từng là những cái tên khiến trời đất nín thở.
Trảm Nhật Thần Quân – kẻ từng một kiếm xẻ đôi Thái Dương, lấy lửa của thiên tinh rèn lên đạo khí bất diệt.
Hoang Linh Địa Mẫu – người duy nhất sinh ra từ đá trời, thân thể nặng bằng một giới, mỗi bước chân có thể dập tắt vạn sơn xuyên.
Thương Thiên Cổ Vương – từng dẫn mười vạn binh của Vô Diện Tộc chinh phạt cả Thiên Vực, một tay bóp nát đại giới thiên môn.
Kỳ Lân Tàn Hồn – hậu duệ Thái Sơ Thần Thú, mất thân xác trong trận Loạn Giới nhưng vẫn tồn tại dưới hình dạng một ngọn lửa bất tử trong cõi U Minh này suốt vạn kiếp.
Họ không chết cũng không sống. Họ trôi dạt như những vì sao tàn, mỗi niệm đều đủ để phá tan một cảnh giới, nhưng lại không thể thoát được cõi mịt mùng này.
U Minh không giam giữ họ bằng xiềng xích hay nhà tù. Chính khoảng trống vô tận, sự tĩnh lặng kinh hoàng, và dòng ký ức mục ruỗng từng ngày… mới là ngục thất kinh khủng chân thực nhất. Ở đây sau hàng vạn ức khi các ý niệm dần tan biến thì các đại năng cũng sẽ tan biến vào cõi hư vô.
Và rồi, giữa cõi ấy một linh hồn rơi xuống. Nhưng đủ để khiến U Minh… như mặt hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện một gợn sóng!
Thông Túy Viêm Hầu hoặc thứ từng là hắn và có lẽ hắn cũng không còn nhớ mình là ai. Chỉ có một điều duy nhất cắn chặt trong tàn niệm của hắn đó là: Hắn từng sinh ra ở U Minh, trưởng thành và trở thành một kẻ mạnh mẽ từ đây nhưng giờ quay lại nơi sinh ra khi là một tàn hồn yếu ớt. Có lẽ hắn sẽ biến vào hư vô sau một khoảng thời gian nào đó khi mà ngọn lửa yếu ớt trong hắn cháy hết, khi mà ý niệm của hắn không còn thì phần tàn hồn còn lại sẽ tan biến.

Và rồi, lửa trong hắn cháy lại. Dù nhỏ bé như hạt bụi, yếu ớt như ánh nến trong mưa nhưng nó vẫn không tắt. Bởi hắn không chấp nhận tan biến. Có lẽ không phải ai rơi vào đây cũng im lặng chịu chết. Có lẽ sẽ có kẻ bước ngược trở lại từ cõi U Minh, đòi lại tất cả.
Hắn lang thang vô định trong U Minh cõi hoang vu nơi ánh sáng bị bóp nghẹt từ trong bản thể, nơi tiếng gọi từ cõi sống đã tắt từ lâu. Chỉ còn một tàn hồn, mong manh như khói, phảng phất dấu vết cuối cùng của Thông Túy Viêm Hầu – Hầu Vương từng thiêu đốt trời cao, đại chiến chư thiên. Mỗi bước chân như chẳng có điểm đến, mỗi dòng linh lưu quét qua đều mang theo dư ảnh của vô số đại năng từng ngã xuống. Hắn gặp họ là những kẻ từng phá trời đập đất, từng là chư thần của một kỷ nguyên nhưng chỉ như những cơn gió âm u lướt qua nhau, không để lại gì ngoài cảm giác vô tri trong tầng sâu ký ức.
Trống rỗng là thứ ăn mòn hắn từng ngày. Không còn lửa, không còn máu cũng không còn tên tuổi để sợ hay để gọi. Nhưng giữa tận cùng tĩnh lặng, trong cái lõi vỡ vụn của linh hồn, vẫn còn sót lại một ý niệm không chịu chết: trở về tam giới và khuấy đảo thêm một lần nữa.
Thế nhưng, ở U Minh này dù là Thiên Tôn cũng khó thoát. Nơi đây là bức màn cuối cùng trước khi rơi vào Hư Vô, là vực sâu nuốt mọi vọng tưởng hồi sinh. Hắn đã từng thoát ra khỏi đây một lần không phải do ý chí, cũng chẳng phải do pháp lực mà là nhờ thời cơ bởi hắn từng sinh ra ở đây. Nhưng giờ đây khi hắn đã chả còn nhớ mình là ai thì U Minh cũng không còn cần đến hắn nữa.
Lần ấy, trời đất đại loạn. Trận chiến Phong Thần bùng nổ làm đảo lộn trật tự vận hành của vũ trụ. Hằng hà sa số thần linh, tiên đế và ma chủ bị đẩy xuống bờ diệt vong. Âm dương rối loạn, quy tắc đứt gãy, sinh ra vô số khe nứt không gian những vết rách lớn nhỏ đâm xuyên qua các cõi. Trong một khoảnh khắc hiếm hoi giữa hỗn độn, hắn lợi dụng dòng xoáy ấy để đến Tam Giới và đốt cháy tất cả.
Nhưng lần này, vũ trụ đã khép lại vết thương. Không còn lối ra tiếng gọi, giờ chỉ có tàn hồn, lửa tắt dần và ý niệm cũng đang dần tan biến. Ký ức thì bị phong ấn.
Cho đến khi chính hắn cũng chẳng còn biết đã trôi dạt qua bao nhiêu “ức” thời gian, có lẽ là hàng triệu kỷ nguyên, có lẽ dài hơn cả chu kỳ sống chết của một vũ trụ... thì một lần, giữa làn tro lạnh bất tận, hắn nghe thấy tiếng gọi vang lên. Đó là âm thanh không phát ra từ miệng, không vọng đến qua tai mà dội thẳng vào tận cùng bản thể. Một thanh âm không có từ ngữ, không có ý nghĩa cụ thể, nhưng lại khiến ngọn lửa tưởng đã tắt trong lòng hắn…bắt đầu biết run rẩy.
Hắn quay đầu, lần đầu tiên kể từ khi quay lại U Minh. Và hắn thấy một người khoác áo choàng đen rác rưới đang ngồi bất động giữa vùng tịch diệt. Không ánh sáng nào có thể tồn tại lâu ở đây, nhưng quanh vị ấy vẫn có một vầng hào quang vàng như mặt trăng tuy không rực rỡ, không chói loá nhưng toát lên vẻ tĩnh lặng và sâu như biển trí tuệ.
Đó là một vị Phật. Không phải Nhiên Đăng. Cũng không phải những kẻ khai tông lập phái sau này.
Đây là vị Phật đầu tiên của Tam Giới tồn tại trước cả Đạo, Pháp, Ma. Khi còn chưa có danh xưng cho các cõi, khi Thiên Nhân Ma Quỷ chưa phân, vị này đã ngồi đó thiền giữa hỗn mang và đắc đạo trong vô danh.
Viêm Hầu nhìn vị ấy. Một ngọn lửa nhìn vào bình minh, một ánh sao nhìn vào trăng rằm. Mà kỳ lạ… vị ấy cũng nhìn hắn. Đôi mắt khép hờ mở ra một khe mỏng nhuốm sắc từ bi nhưng lạnh hơn cả băng tuyết vạn năm.
– Ngươi vẫn chưa chịu quên? – giọng nói cất lên, như vọng từ tận cùng xương thời gian.
– Ta là ai ta không nhớ nhưng ta không quên… – Viêm Hầu đáp. – Không thể quên và cũng không muốn quên điều đó......
– Vậy ngươi vẫn còn muốn đốt cháy Tam Giới?
– Nếu Tam Giới vẫn còn nhớ tên ta bằng sự sợ hãi… thì ta còn lý do để trở lại.

Bộ này hình như bạn có dùng AI để hỗ trợ sáng tác phải không?
Với lại bạn định đăng hoàn toàn miễn phí hay định đoạn về sau sẽ có khóa vip? Để mình hướng dẫn bạn đăng ở reader hoặc vip-reader.
Mình có sử dụng để chỉnh sửa một vài đoạn để mượt mà hơn. Mình cũng ko rành lắm nên tạm thời đăng free còn sau tính tiếp được ko admin?
 

pctrieu0812

Administrator
Phàm Nhân Tu Tiên
Mình có sử dụng để chỉnh sửa một vài đoạn để mượt mà hơn. Mình cũng ko rành lắm nên tạm thời đăng free còn sau tính tiếp được ko admin?
2 bên là 2 tk khác nhau, để tránh trùng nhau thì đăng 1 bên thui bạn, bạn cứ xác định ngay từ đầu là sau này có khóa vip hay không, ví dụ nếu đăng bên vip thì ban đầu bạn vẫn có thể free, còn khi nào muốn khóa sẽ thiết lập sau.

Còn bạn muốn đơn giản dễ hiểu và mình tạo cho bạn user reader miễn phí thì không cần chỉnh gì hết cũng dc.
 
2 bên là 2 tk khác nhau, để tránh trùng nhau thì đăng 1 bên thui bạn, bạn cứ xác định ngay từ đầu là sau này có khóa vip hay không, ví dụ nếu đăng bên vip thì ban đầu bạn vẫn có thể free, còn khi nào muốn khóa sẽ thiết lập sau.

Còn bạn muốn đơn giản dễ hiểu và mình tạo cho bạn user reader miễn phí thì không cần chỉnh gì hết cũng dc.
Vậy giúp mình cái miễn phí bạn nhé
 

Mita24

Phàm Nhân
Ngọc
219,00
Tu vi
0,00
tác phẩm : Tu tiên : ta hoài nghi các ngươi tại lừa gạt ta
tác gải ( sáng tác ) : Bất Thị Ái Phong Trần

bộ này tại hạ dự định tầm 300 chương ( mỗi chương 1k3 - 1k5 chữ ) và xem xét tình hình!

phong cách tu tiên hài hước, âm hiểm, nhân vật chính tính cách cà lơ phất phơi, khi sư diệt tổ, về sau càng cải thiện.

Chương 1 : một tên so với một tên càng điên

Đại lục Thiên Nguyên rộng lớn chia thành 5 khu vực, Bắc Hoang, Đông Hải, Tây Lâm, Nam Hỏa, mà ở giữa khu vực rộng lớn hơn gọi là Trung Châu, trung tâm tu tiên linh khí dồi dào, tài nguyên nhiều vô số kể, là chiến trường của mười tông môn đứng đầu Thiên Nguyên đại lục.

Mà mỗi năm năm Trung Châu liền sẽ tổ chức một lần chiêu sinh đệ tử, năm nay khó có được đến lượt Thiên Vân Tông chiêu sinh khiến Trung Châu không khỏi sôi trào, được biết Thiên Vân Tông là thập đại tông môn đứng đầu xếp thứ nhất, nên các tu tiên thế gia, tán tu tranh nhau sức đầu mẻ trán cũng muốn đưa con em mình vào Thiên Vân Tông tu luyện.

Mà lúc này tại một góc nào đó Thiên Nguyên đại lục.

Hắn gọi Trần Bất Nghi là một tên xuyên không từ hiện đại xuyên đến Thiên Nguyên đại lục, nói cũng lạ hắn vốn song thân mất sớm xuyên qua đến cũng là một tên mồ côi song thân cũng mất sớm, nguyên chủ vì không chịu được xã hội đánh đập một trận mà qua đời, hắn thừa dịp cửa không nhà mà vào.

Như bao kẻ xuyên việt khác, bản thân hắn cũng có hệ thống, gọi rất khí phách “ Vạn Giới Đệ Nhất hệ thống ”, hắn ban đầu còn mừng như điên, thân xuyên không mang hệ thống mặc dù không biết có tác dụng gì, nhưng nghe tên không thế nào là đồ bỏ đi đi.

Ngươi hiểu cái gì gọi là đệ nhất không?.

Đệ nhất a.

Trần Bất Nghi ôm lấy mộng tưởng chân dẫm đệ nhất thiên kiêu, tay ôm đệ nhất mỹ nữ, tâm tình vui sướng tìm hiểu hệ thống, bất quá rất nhanh hiện thực lại tát cho hắn vài cái, hắn hệ thống thế mà chỉ có duy nhất một chức năng giao nhiệm vụ, mỗi lần chỉ có thể làm một nhiệm vụ thành công liền nhiệm vụ tiếp theo.

Điều càng khiến hắn hoài nghi nhân sinh hơn là, nhiệm vụ đầu tiên là.

“ Keng, xin mời kí chủ di chuyển 10 bước, đánh giá kí chủ tứ chi đứt đoạn, nhiệm vụ thuộc về độ khó cực cao, kí chủ có thể dùng mọi phương thức, di nhất không nhận tác động bên ngoài, hoàn thành nhiệm vụ thưởng Chiến Khu Thần thể ”

Trần Bất Nghi trầm mặc nghi ngờ nhìn lấy bản thân tứ chi nguyên vẹn, thong thả bước đủ mười bước.

“ Keng, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đã được thêm vào, trong quá trình tiếp nhận thống khổ vạn phần xin mời kí chủ chịu đựng ”

“ Nhiệm vụ tiếp theo, mời kí chủ cùng một tên tu sĩ kết thân, phần thưởng Hạ Phẩm linh căn ”

“ Thật sự có thể hoàn thành? ”

Trần Bất Nghi vui mừng vội vàng tìm một chỗ đả tọa, ôm lấy tinh thần vịt chết không sợ nước sôi.

Mười phút trôi qua.....

Nửa tiếng......

Một tiếng.........

Ba tiếng sau…...

Trần Bất Nghi bất động khoanh chân như pho tượng đá.

Không đau, không ngứa, không nóng, không lạnh, bất quá chân.......hơi tê.

“…”

Hắn mở mắt, nghi ngờ xoa cằm lầu bầu.

“ Chẳng lẽ ‘Chiến Khu Thần Thể’ là hàng giả?, có thể ngươi cái hệ thống này quên update phần hiệu ứng? ”

“ Keng! Chiến Khu Thần Thể đã dung hợp thành công. Tác dụng: tăng sức bền thân thể, chịu đựng tốt hơn khi bị đánh. ”

Trần Bất Nghi: “???”

“ Chịu đựng tốt hơn khi bị đánh?, hệ thống, ngươi xem ta thành bao cát đi? ”

Chờ đợi một lúc không nghe thấy âm thanh hồi đáp, Trần Bất Nghi bĩu môi không thèm đôi co, hắn quyết định chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo “kết thân với một tu sĩ”, phần thưởng này trong mắt hắn rất hấp dẫn, mặc dù không biết bản thân thuộc loại linh căn nào, nhưng hệ thống đã thưởng hạ phẩm linh căn, chắc hẳn bản thân nguyên chủ là một tên phế vật không thể tu luyện, nếu không đã không thể cởi hạc về tây thiên đi.

Nhưng vấn đề là…....hắn hiện tại chỉ là một phàm nhân vừa xuyên tới, tu vi?

Không có.

Linh lực?

Không có.

Đan dược, pháp bảo?

Không có.

Ra ngoài kết thân với tu sĩ chẳng khác nào một con mèo gầy gò đi gõ cửa hang hổ để xin ngủ nhờ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tiếp theo chuyện gì xảy ra.

Tuy là nghĩ vậy nhưng hắn vẫn tìm một tửu lâu trong thành.

Vì sao lại là tửu lâu?

Người xem qua tiểu thuyết võ hiệp điều biết, tửu lâu là nơi đệ nhất chốn thị phi a!

Tu tiên thế giới không khác a.

Cuồn cuộn dòng người tấp nập, đâu đâu cũng thấy tu sĩ áo bào tung bay, kiếm đeo bên hông, khí thế bức người.

Hắn thử bắt chuyện với người đầu tiên.

“ Vị huynh đài này, hôm nay...... ”

“ Cút ”

“ Vâng ”

..........

Người thứ hai.

“ Chào huynh....... ”

“Ngươi cũng tới tranh Linh Hoa muội muội với ta?”

Véo!

Lời vừa dứt, thanh kiếm sáng loáng kề sát cổ Trần Bất Nghi.

“.....”

Người thứ ba.

“ Chào tiền bối..... ”

“ Mạng ta do ta không do trời. Haha.....haha”

“.....”

Người thứ t.ư.

“ Ba mươi năm hà đồng, ba mươi năm hà tây, nay sỉ nhục ta Trương Lữ nhớ kĩ,........ ”

“.....”

“ Có lẽ phương thức chào hỏi không đúng, ta trước vuốt hắn mong ngựa, bản thân kiếp trước từ một tên nhân viên què, vuốt đến vị trí trưởng phòng, lão tử không tin liền là không kết thân được ngươi một cái nhỏ nhoi tu sĩ ”

Người thứ năm.

“ Vị huynh đài này tướng mạo...... ”

“ Haha....haha...đạo gia ta thàn, đạo gia ta thành rồi ”

Trần Bất Nghi ngây người giữa đường, mặt đen như đáy nồi, ta chỉ muốn cùng các ngươi kết thân, các ngươi nhìn các ngươi xem một tên so với một tên càng lời hại, đặc biệt là vị thứ năm, ngươi hẳn họ Lý.

Trần bất phàm thở dài, ngay lúc hắn muốn tìm một tiêu khác bên tai hắn vang lên một âm thanh già nua, nghe ra được sự tang thương của năm tháng.

“ A, thiếu niên ngươi một cái phàm nhân lại muốn cùng các tu sĩ cao cao tại thượng kia kết thân, ta nằm mộng cũng có thể cười cho tỉnh ”

Trần Bất Nghi quay lại, thấy một lão già tóc bạc phơ, mặt hằn sâu vết nhăn, mắt sáng quắc như đang soi mói từng ngóc ngách tâm t.ư hắn, lão mặc bộ y phục cũ kỹ, nhìn có vẻ hiền lành nhưng lại toát ra một khí chất lanh lợi, đầy mưu mô, hai chữ gian xảo như muốn viết lên mặt.

Lão giả nhìn Trần Bất Nghi cười khẩy, con ngươi thoáng qua vẻ thương hại nhưng lại có chút âm hiểm.

“ Thiên Nguyên đại lục này, tu tiên không phải chuyện dễ dàng, cũng không phải cứ muốn là được, linh căn, tu vi, mối quan hệ... thứ nào cũng quan trọng, nhưng ngươi là phàm nhân không có linh lực, muốn kết thân với một tu sĩ cũng không phải chuyện đơn giản ”

Trần Bất Nghi thở dài, nhìn người già với vẻ nửa muốn hỏi, nửa muốn từ bỏ, rất nhanh hắn lại nảy lên một ý tưởng, khóe miệng nhẹ kéo.

“ Bắt được ngươi rồi tiểu tu sĩ, nhiệm vụ này ta Bất Nghi định ”

Lúc này cả hơi đồng thời nhếch miệng, nở một nụ cười bí ẩn.

......

Chương 2 : Ngươi thật sự tin?

Tiểu tu sĩ?

Bắt ta?

Lão giả nghe vậy ngẩn ra một lúc, còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy Trần Bất Nghi vội vàng khoác vai sắc mặt có chút âm hiểm cười nói.

“ Thành thật với ngươi, ta là một lão quái vật sống hơn vạn năm, thời đại ta sống yêu ma tung hoành xem mạng người như cỏ rác, nhớ đến trước kia bản thân từng một người một kiếm trấn thủ Kiếm Khí Trường Thành, cùng mười vạn đại yêu cảnh giới kim tiên đánh đến hồn phi yên diệt, bảo vệ ức vạn bách tính, ngàn vạn tu sĩ, mở ra thái bình thịnh thế, hiện tại chuyển tu đã là ức ức vạn năm sau, nhìn thấy nhân tâm thay đổi, thật đáng khiến người suy ngẫm a ”

“ Ta tiền kiếp một lòng với đại đạo, nhớ khi xưa đệ nhất thánh nữ Tiêu Dao tiên tử ngỏ ý cho ta ăn cơm mềm, thế nhưng ta là nam nhân chân đỉnh thiên địa, chí tại tứ phương sao có thể ăn cơm mềm?, hiện tại lưu lạc thiên nhai, ngay cả một tiểu tu sĩ cũng không thể kết giao, haizzz ”

Lão giả gọi La Tinh không khỏi khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy Trần Bất Nghi nói hưu nói vượn, không khỏi thầm nghĩ.

Ngươi biên, tiếp tục biên, ta tin một chữ lão tử theo họ ngươi!

Tuy nhiên điều khiến La Tinh kinh hãi là tên này thế mà người mang Chiến Khu Thần thể, loại trong top 10 đứng thứ nhất thể chất, bất quá hắn cũng có chút kì quái, tên này rõ ràng thân mang vô địch thể chất lại không có linh căn?.

Ví tu sĩ linh căn dễ hiểu là, bản thân tu sĩ là thuyền, linh căn là một loại động cơ, động cơ càng tốt thuyền chạy càng nhanh, càng xa, đương nhiên linh căn càng tốt tài nhiên cần thiết càng nhiều, cho dù ngươi có một con thuyền tốt, nhưng không có linh căn liền phế.

Phải biết tại Thiên Nguyên đại lục, cho dù là một tên ăn xin trên người cũng có một loại linh căn, chỉ là quá phế, nhân gian hay gọi là tạp linh căn, vô vọng bước lên con đường tu luyện.

Còn về phần Trần Bất Nghi nói gì lão một từ cũng không quan tâm, một tên mao đầu tiểu tử mà thôi, ngươi nghĩ ngươi không nói lão thật không biết cốt linh của ngươi chưa đến 20 năm, thần hồn cùng thân thể điều phù hợp 100%.

Còn về phần chuyển sinh mang theo kí ức?

La Tinh khinh thường, ngươi thử nghĩ xem có đại năng nào chuyển sinh đến ức ức vạn năm sau lại sống không bằng chó thế kia a?

Nhìn y phục cùng bộ dáng Trần Bất Nghi xem ra sinh hoạt thường ngày rất không tốt, không phải lừa người sống đến hiện tại cũng là đang trên đường lừa người.

Về phần vì sao hắn lại biết nhiều như vậy?

Chỉ có thể nói một câu.....

Đồng đạo a, đồng đạo.......

“ Cắt, tiểu huynh đệ không ngờ ngươi thật thảm, nghe ngươi kể ta có cảm giác nhân tình thế thái thật bi ai, nhân tâm khó dò, chỉ có thể nói hai chữ, bi thương ”

Nhìn đến Trần Bất Nghi vẫn còn thao thao bất tuyệt, tựa hồ còn chưa có ý định ngừng lại, La Tinh vội vàng lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt cảm khái nói.

“ Không phải chỉ là kết giao thôi sao, ta La Tinh một thân bản lĩnh không có gì ngoài yêu thích cùng người khác kết giao, tại đây ta cùng ngươi ngươi kết giao, à không được, phải cùng ngươi kết bái huynh đệ, sinh tử chi giao ”

Ách

Trần Bất Nghi có chút mơ hồ, đồng thời không khỏi vui mừng, không tốn hắn chi tâm bịa ra một đồng lớn cố sự, còn về La Tinh có tin hay không hắn thật không quan tâm, dù sao hắn tin.

Ngươi không nghe qua cảnh giới cao nhất của lừa gạt, trước lừa bản thân sao?

“ Keng, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ kết giao, phần thưởng đã được gửi đến xin mười xem xét ”
“ Keng, nhiệm vụ tiếp theo, xin mời kí chủ tại Thiên Vân tông, chấp pháp đường làm lấy một lần nhiệm vụ, phần thưởng, *** ”

Trong lúc Trần Bất Nghi cùng La Tinh một chỗ vui mừng kết bái huynh đệ, âm thanh hệ thống vang lên, còn chưa định thần kiểm tra, chỉ nghe thấy La Tinh lên tiếng.

“ Tiểu đệ, thật ra huynh có chuyện khó làm muốn nhờ ngươi giúp một tay “

“ Nhờ ta một tên phàm nhân?, ngươi chắc chứ? ”

Trần Bất Nghi nghi ngờ nhìn lấy La Tinh như nhìn kẻ điên, trong lòng không khỏi hung hăn hỏi thăm La Tinh một phen, chuyện ngay cả tu sĩ như người không thể làm được, ta một phàm nhân có thể sao?

A, không đúng hiện tại lão tử đã một chân bước vào tiên lộ!

“ Khụ Khụ, thật ra chuyện này khá đơn giản với ngươi, ngươi biết Thiên Vân tông sao?, chỉ cần đến đó ghi danh là được, không giấu gì ngươi ta là Vân Thiên tông chấp sự chưởng lão, tứ phương tìm nhân tài cho tông môn, nhìn ngươi cốt cách tinh kỳ ắt hẳn là kỳ tài luyện võ.....khụ khục, kỳ tài tu tiên nên ta trước hướng ngươi một doanh ngoạch, nhìn thấy doanh ngoạch này không?, là tông môn duy nhất thân truyền đệ tử, có cơ hội kế nhiệm trưởng môn chi vị đời tiếp theo, tiểu huynh đệ ta tin tưởng ngươi có thể viết nên một truyền kỳ thuộc về mình “

Trần Bất Nghi nhìn lấy La Tinh đưa mình một tấm tiểu thiếp vội vàng nhận lấy, xem xét liền là một tấm mạ vàng chói mù mắt chó hắn, xem xét chất lượng liền không phải phàm vật, Trần Bất Nghi nội tâm âm thầm vui mừng, từ lúc xuyên không đến hiện tại có vẻ như kịch bản nhân vật chính dành cho hắn đang khởi động.

Còn về phần La Tinh trong lời nói có sơ hở, hắn một chữ cũng không nghe ra.

Ngươi biết Thiên Vân tông sao?

Tại trung châu thâp đại tông môn đứng đầu!

Địa lý càng chiếm 4 phần trung tâm, 6 phần còn lại chín tông môn tự mình phân chia, huống hồ tại Thiên Vân tông chiêu sinh đệ tử bên dưới, các tông môn lớn nhỏ cơ hồ nể mặt thu nanh vuốt.

Muốn thu đệ tử?
Ngày mai ngươi tông môn liền là thổ nhưỡng chất dinh dưỡng!

“ La tiểu huynh đệ chuyện tốt này thật sự cảm ơn ngươi a, từ nay về sau cho dù nhảy vào biển cao núi lửa ta một chút cũng không nhíu mày, từ bắt đầu gặp ngươi lúc ta cảm thấy ngươi là viên kia tinh hà sáng chói soi mù mắt tiểu đệ, lòng kích nghưỡng cuồn cuồn như hoàng hà liên miên bất diệt “

Trần Bất Nghi lời thề son sắt, tỏ vẻ chết không sờn, muốn nói thêm vài câu vuốt mông ngựa lại phát hiện La Tinh bên cạch đã không thấy tâm hơi, khiến hắn không khỏi bật thốt một chữ.

Hảo.

“ Ngươi cái La tiểu huynh đệ thực sự không đáng tinh a, tốt xấu cũng cho ta một phương hướng Thiên Vân tông đi nơi nào đi ”

Trân Bất Nghi quan sát chu vi không thấy phản hồi, lại nhìn tấm tiểu thiếp hắn phát hiện bên trên thế mà có một tiểu kim chỉ về một phương hướng, phía cuối tiểu kim còn cẩn thận đánh dấu.

Vân Thiên tông tại đây.

Trần Bất Nghi không khỏi cảm thán một câu, không hổ là tu tiên giới đồ vật, thật thần kì liền phương hướng cũng hướng ngươi đưa, hắn liền không suy nghĩ vội vàng lên đường, theo phương hướng bên trên tiểu thiếp di chuyển, còn về phần nhiệm vụ, dù sao nhiệm vụ cũng yêu cầu tại Thiên Vân tông a.

“ Tên này thật kì quái rõ ràng chỉ là một tấm tiểu thiếp mạ vàng, phàm nhân tục vật mà hắn điều xem như chí bảo không bằng, lại còn cái gì Vân Thiên tông?, tại trung châu có tên tông môn này sao? “

Một người qua đường khó hiểu cho hay.
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top