Tác Phẩm: Thiên Kỳ truyện
Thể loại :Xuyên Không
Dấu: liền kề ký tự trước cách ký tự sau nó khoảng trắng nha!
Đoạn truyện:trích cuối chương 4 đầu chương 5
Uống xong ly rượu đó, ông t.ư và Lãnh Hạo cảm thấy trong người khác lạ, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ. (Khoảng trắng) Ngay khi nhìn vẻ mặt đó, cô nở một nụ cười, giờ đây không còn là nụ cười trong sáng của t.ư Nhược Hàn ngày xưa nữa mà giờ là nụ cười của sự mưu toan, tính toán, đầy oán khí và ý niệm trả thù.Cô cất giọng đầy thách thức với nụ cười ma mị ấy:
- (khoảng trắng) Đừng cố gắng vô ích, các người sắp về chầu Diêm vương rồi, sắp về sống với mấy con quỷ như các người rồi.
-Mày đã bỏ gì vào trong rượu hả? (Khoảng trắng)- ông t.ư cất giọng mắng chửi.
-Tôi bỏ cái gì chả lẽ ông không biết?
-Đồ bất hiếu, mất dạy, đến cha mình cũng dám đầu độc, mày sẽ không sống yên ổn đâu!
-Có cha mẹ nào như ông không hả, ông chỉ biết tới tiền, tới bản thân ông mà thôi, tôi không có người cha vô lương tâm như ông.
-Mày …mày..-Ông t.ư tắt thở.
=> - Mày... mày... - Ông t.ư tắt thở.
dấu... liền kề ký tự trước nó, cách ký tự sau nó khoảng trắng nha!
Cô nhìn qua Lãnh Hạo, nhếch mép cười:
-Đang tự hỏi tại sao mình phải chết hả?
-Tôi gây thù gì với cô hả, con khốn này – vừa nói Lãnh Hạo vừa được đưa đi.
-Không kịp nữa đâu, độc ngấm đủ rồi, cậu ta phải đền mạng cho anh trai tôi - Bất giác cô bật khóc.
-Do các người ép tôi, các người không cho tôi lựa chọn, anh Phong chết rồi, các người còn không chịu để tang anh ấy, tại các người là tại các người, các người coi tôi là món hàng hay sao? (Khoảng trắng) Các người, tôi hận các người.Nghĩ đến đó, cô cầm con dao lên đâm thẳng vào tim mình, cô chọn cái chết không phải vì sợ phải vào tù, mà cô đã giết đến 2 mạng người sao có thể sống tiếp được nữa, anh Phong của cô chết rồi, cô cũng chẳng còn muốn sống nữa.Nhát dao ấy, thực sự rất đau, rất sâu, máu chảy ra, rất nhiều, thấm lên chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi kia thành một màu đỏ thẫm, trông thật đau thương.Cô, đôi mắt ướt đẫm,oán khí kia biến mất, đôi mắt lúc này vô hồn, yếu ớt cất giọng:
-Anh Phong, em đến với anh…
Một giọt máu rơi xuống chiếc vòng tay – chiếc vòng anh trai cô tặng, nó bất ngờ sáng lên.Thật chói mắt, (khoảng trắng) cô không hiểu chuyện gì xảy ra,nhưng tự nhủ, còn chuyện gì nữa, mình sắp chết rồi. Cô ngất đi.
Có tiếng ồn ào ngoài kia.Nhược Hàn thức dậy.Cô choáng váng, mở to mắt nhìn.Cảnh vật trước mắt cô, hoàn toàn xa lạ.Một chiếc gương đồng, một cái bàn trang điểm, trang phục, rèm cửa, …tất cả đều là…... (Gì lắm dấu chấm vậy???) là đồ của thời cổ đại.Chuyện gì xảy ra vậy?
Đầu cô đau quá, một dòng kí ức xa lạ chảy trong đầu cô.Cái gì vậy?Đây là gì?
“t.ư Thiên Kỳ, 15 tuổi, Tam tiểu thư t.ư gia, là tiểu thư của Nhị phong t.ư gia, là nữ tử của t.ư gia chủ và Hoa Lâm Thư (Hoa thị).Hoa thị mất năm cô được 2 tuổi, lí do là bị hãm hại bởi Tam di nương – Lục thị.Sống ở t.ư gia không một ngày yên ổn, đến hạ nhân cũng dám đánh đập .Vừa tròn 15 tuổi thì bị hoàng thượng chỉ hôn thành chính phi cho Lệ vương.Lệ vương nổi tiếng ác độc, đã hại bao mạng người, quá bất mãn, t.ư Thiên Kỳ đã tự tử.”
Xuyên không sao?Sao lại có diễm phúc đến vậy nhỉ?Sau bao đau thương kia, chẳng còn muốn sống thêm nữa.Nhưng xem ra là ông trời cho cô thêm một cơ hội để sống.Kiếp trước như nhược mà không giữ được tự do, kiếp này sẽ không như vậy nữa.
Cô bước tới trước gương đồng, trong tấm gương hiện ra một mĩ nữ tuyệt sắc: Đôi lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh, sống mũi dọc dừa, phiến môi màu hoa anh đào.Cô nhìn vào gương thầm nghĩ:
“Người đẹp như vậy, chết thật uổng phí, tôi sẽ sống thật tốt, sống cho tôi và cả cô nữa.”
@Thiên Vy
Thể loại :Xuyên Không
Dấu: liền kề ký tự trước cách ký tự sau nó khoảng trắng nha!
Đoạn truyện:trích cuối chương 4 đầu chương 5
Uống xong ly rượu đó, ông t.ư và Lãnh Hạo cảm thấy trong người khác lạ, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ. (Khoảng trắng) Ngay khi nhìn vẻ mặt đó, cô nở một nụ cười, giờ đây không còn là nụ cười trong sáng của t.ư Nhược Hàn ngày xưa nữa mà giờ là nụ cười của sự mưu toan, tính toán, đầy oán khí và ý niệm trả thù.Cô cất giọng đầy thách thức với nụ cười ma mị ấy:
- (khoảng trắng) Đừng cố gắng vô ích, các người sắp về chầu Diêm vương rồi, sắp về sống với mấy con quỷ như các người rồi.
-Mày đã bỏ gì vào trong rượu hả? (Khoảng trắng)- ông t.ư cất giọng mắng chửi.
-Tôi bỏ cái gì chả lẽ ông không biết?
-Đồ bất hiếu, mất dạy, đến cha mình cũng dám đầu độc, mày sẽ không sống yên ổn đâu!
-Có cha mẹ nào như ông không hả, ông chỉ biết tới tiền, tới bản thân ông mà thôi, tôi không có người cha vô lương tâm như ông.
-Mày …mày..-Ông t.ư tắt thở.
=> - Mày... mày... - Ông t.ư tắt thở.
dấu... liền kề ký tự trước nó, cách ký tự sau nó khoảng trắng nha!
Cô nhìn qua Lãnh Hạo, nhếch mép cười:
-Đang tự hỏi tại sao mình phải chết hả?
-Tôi gây thù gì với cô hả, con khốn này – vừa nói Lãnh Hạo vừa được đưa đi.
-Không kịp nữa đâu, độc ngấm đủ rồi, cậu ta phải đền mạng cho anh trai tôi - Bất giác cô bật khóc.
-Do các người ép tôi, các người không cho tôi lựa chọn, anh Phong chết rồi, các người còn không chịu để tang anh ấy, tại các người là tại các người, các người coi tôi là món hàng hay sao? (Khoảng trắng) Các người, tôi hận các người.Nghĩ đến đó, cô cầm con dao lên đâm thẳng vào tim mình, cô chọn cái chết không phải vì sợ phải vào tù, mà cô đã giết đến 2 mạng người sao có thể sống tiếp được nữa, anh Phong của cô chết rồi, cô cũng chẳng còn muốn sống nữa.Nhát dao ấy, thực sự rất đau, rất sâu, máu chảy ra, rất nhiều, thấm lên chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi kia thành một màu đỏ thẫm, trông thật đau thương.Cô, đôi mắt ướt đẫm,oán khí kia biến mất, đôi mắt lúc này vô hồn, yếu ớt cất giọng:
-Anh Phong, em đến với anh…
Một giọt máu rơi xuống chiếc vòng tay – chiếc vòng anh trai cô tặng, nó bất ngờ sáng lên.Thật chói mắt, (khoảng trắng) cô không hiểu chuyện gì xảy ra,nhưng tự nhủ, còn chuyện gì nữa, mình sắp chết rồi. Cô ngất đi.
Có tiếng ồn ào ngoài kia.Nhược Hàn thức dậy.Cô choáng váng, mở to mắt nhìn.Cảnh vật trước mắt cô, hoàn toàn xa lạ.Một chiếc gương đồng, một cái bàn trang điểm, trang phục, rèm cửa, …tất cả đều là…... (Gì lắm dấu chấm vậy???) là đồ của thời cổ đại.Chuyện gì xảy ra vậy?
Đầu cô đau quá, một dòng kí ức xa lạ chảy trong đầu cô.Cái gì vậy?Đây là gì?
“t.ư Thiên Kỳ, 15 tuổi, Tam tiểu thư t.ư gia, là tiểu thư của Nhị phong t.ư gia, là nữ tử của t.ư gia chủ và Hoa Lâm Thư (Hoa thị).Hoa thị mất năm cô được 2 tuổi, lí do là bị hãm hại bởi Tam di nương – Lục thị.Sống ở t.ư gia không một ngày yên ổn, đến hạ nhân cũng dám đánh đập .Vừa tròn 15 tuổi thì bị hoàng thượng chỉ hôn thành chính phi cho Lệ vương.Lệ vương nổi tiếng ác độc, đã hại bao mạng người, quá bất mãn, t.ư Thiên Kỳ đã tự tử.”
Xuyên không sao?Sao lại có diễm phúc đến vậy nhỉ?Sau bao đau thương kia, chẳng còn muốn sống thêm nữa.Nhưng xem ra là ông trời cho cô thêm một cơ hội để sống.Kiếp trước như nhược mà không giữ được tự do, kiếp này sẽ không như vậy nữa.
Cô bước tới trước gương đồng, trong tấm gương hiện ra một mĩ nữ tuyệt sắc: Đôi lông mày thanh tú, đôi mắt long lanh, sống mũi dọc dừa, phiến môi màu hoa anh đào.Cô nhìn vào gương thầm nghĩ:
“Người đẹp như vậy, chết thật uổng phí, tôi sẽ sống thật tốt, sống cho tôi và cả cô nữa.”
@Thiên Vy