*Event* Râu Ông nọ cắm cằm Bà kia

Status
Not open for further replies.

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Sau đó Kemkensi lấy tay chỉ về phía cô nàng mặc váy nói: “ Hắn ở bên kia hai người không cần lo lắng.”

Bên kia Nhất Trảm một tay nay dựa vào thành tàu một tay nâng cằm cô gái nói: “Tiểu cô nương, ngươi tên là gì, đã có bạn trai, hay hôn phối gì không, có cần người làm ấm giường hay không, ..bla..bla.”

Bên kia hội chị em nghe vậy không khỏi: “Ohhh.” Lên

Nhất Trảm con chưa nói xong thì cô gái váy đỏ liền lạnh nhạt nói một câu: “Huynh đệ cậu nói xong chưa, nếu xong rồi thì đến tôi.”

Nàng liền đứng lên đẩy hắn ra hắn liền theo ván tĩnh ngã lên ghế, nàng liền đi đến lấy tay nâng lên cằm hắn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi có chắc hay không, nếu như tiểu huynh đồng ý ta sẽ bao nuôi ngươi.”

Bên kia hội chị em lại lần nữa “Ohhhhhhh..” lên.

Lạc Đinh Đang liền không khỏi cười nói: “Hắn lần này đá trúng thiết bản rồi.”

Hồ Ly Tiên Tử cũng lắc đầu nói: “Cường nữ a.”

Kemkensi: “+1”

Hoa Lưỡng Sinh: “+1”

Lúc đó đoàn tàu liền bắt đầu đi chậm lại.

Nhất Trảm nghe vậy liền không vui trong lòng lửa giận liền bốc lên, thầm mắng: “Đường đường là người đã từng có chiến tích trên tình trường, lẽ nào phải thân bại danh liệt ở đây, không được không được.”

Hắn liền bật mode lạnh lùng boy lên đứng lên nói: “Ngươi muốn bao nuôi ta, được lắm đấy tiểu cô nương.”

Sau đó, Hắn liền đẩy nàng đến cạnh cửa ra vào tay chống vào cửa nói: “Tiểu huynh đệ của ngươi đây, chưa bao giờ phải nhờ người khác bao nuôi.”

Đột nhiên, đoàn tàu cửa liền mở ra

Hai người đều theo quán tính ngã xuống đất, môi chạm vào nhau.

Trên tàu hội chị em lại: “Ohhhh”

Mọi người đều đồng thanh nói: “Kịch tính quá a.”

đoàn người liền lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

“Rắc..Rắc..”

Bên kia Nhất Trảm liền đứng lên trên môi còn mang theo vết son.

Còn cô gái kia thì mặt đỏ chót tay run run che mắt lại, khóe mắt có lệ chảy xuống.

Hội chị em lại “Ohhh” lên

Bắt đầu bàn tán: “Đại Tra Nam.”

“bad boy.”

“Thứ đàn ông tồi tệ .”

“Dám làm con gái nhà lành phải rơi lệ.”

Nhất Trảm nghe vậy trêm mặt không khỏi nổi lên gân, quay mặt lại nói: “Các ngươi bàn tán đủ chưa.”

Hoa Lưỡng Sinh liền quay đầu nói: “Thời tiết hôm nay đẹp quá ha.”

Còn Hồ Ly Tiên Tử liền chạy ra cửa đỡ vô gái váy trắng lên không khỏi nói: “Đúng là đàn ông bội bạc, người ta như thế mà không biết thương hoa tiếc ngọc, không hổ là Đại Tra Nam.”

Hồ Ly Tiên Tử dìu cô gái váy đỏ vào, khi đi qua Nhất Trảm còn donate thêm một ánh mắt ghẻ lạnh.

Nhất Trảm nội tâm liền rỉ máu: “Các ngươi.”

Nhất Trảm liền đi đi đến một bên ghế, ngồi xuống trên mặt còn mang theo oán hận nhìn về phía hội chị em.

Bên kia, Lạc Đinh Đang hỏi cô gái váy đỏ: “Muội tên gì.”

Cô gái tóc đỏ liền nói: “Muội tên Tiểu Duyên.”

Kemkensi liền nói: “Muội đẹp như thế này, mà gặp phải một ai đó không biết thương hoa tiết ngọc.”

Bên kia Nhất Trảm nghe thế liền rùng mình lên da gà đều nổi lên hết.

Nhất Trảm liền lên tiếng: “Đây chỉ là hiểu lầm hiều lầm.”

Bên kia Lạc Đinh Đang lên tiếng hỏi: “Hiểu lầm là hiểu lầm thế nào.”

Nhất Trảm liền đứng lên lấy tay vỗ vào ngực hùng hồn nói: “ Đấy là do sự trùng hợp do cửa tự nhiên mở ra thôi.”

“Chứ nếu không làm gì có trường hợp tai hại đấy sảy ra.”

Lạc Đinh Đang liền nói: “ Ngươi biết khi tàu dừng lại cửa sẽ liền mở ra mà còn làm vậy.”

Nhất Trảm liền á khẩu.

Bên kia văng tới nhiều ánh mắt xem thường và khinh bỉ.

<“Hết chờ người tiếp theo.”>

Đoạn truyện trên chỉ là mô phỏng, mong Nhất Trảm huynh rộng lượng tha thứ :hayhay: :hayhay: :hayhay:
Sau đó, Nhất Trảm liền cúi đầu trầm lặng kìm nén lửa giận.

Khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên đoàn tàu toa trước tiên liền bị nổ.

Khiến cả nhóm mặt bắt đầu tái mét, bởi vì bây giờ cả đám chỉ là người thường.

Một vụ tai nạn cũng đủ lấy đi mạng cả đám bọn họ, nguyên đoàn tàu liền bắt đầu trượt khỏi đường ray chuẩn bị lao xuống cánh đồng lúa.

Cả nhóm đang hoảng hốt, thì đột nhiên đoàn tàu liền dừng lại, khiến cả bọn trong đầu liền hiện lên một hàng chấm hỏi.

Hồ Ly Tiên Tử liền thò đầu ra khỏi đoàn tàu, liền choáng váng vì thấy nó đang lơ lửng trên không trung trên đó còn có một cô gái đang lơ lửng trên không.

Sau đó nàng liền rụt đầu lại, quay lại nói với moi người sự việc, nhưng nửa đường nàng liền đứng hình.

Giọng nói không khỏi run run: “Tiểu Duyên muội muội đâu rồi.”

Lạc Đinh Đang liền chỉ chỉ bên phải nói: “chả phải muội ấy đang ngồi đây sao.”

Ngay sau đó, nàng liền quay đầu lại thì không thấy nàng ta đâu cả.

Khiến nàng cũng như Hồ Ly Tiên Tử đứng hình.

Sau đó, đoàn tàu dần dần được đưa lại đường ray, sau khi về lại vị trí cũ.

Tiểu Duyên từ bên ngoài bước vào trên người còn tỏa ra khí thế bức người.

Khiến cho hội chị em vẻ mặt liền không khỏi ngưng trọng, và dời ánh mắt thướng cảm qua cho Nhất Trảm, lần này hắn không phải đá trúng thiết bản mà là đá trúng Bom hydro.

Nhất Trảm mồ hôi lại chảy ròng ròng.

Từ khi cả đám đến thế giới thực thì chưa chứng kiến điều này bao giờ.

Bây giờ xác nhận lại thì thấy bên ngoài này còn còn nguy hiểm hơn trong app nhiều quá a.

Cô gái váy đỏ liền đi đến bên cạnh Nhất Trảm lấy tay nâng cằm lên nói: “Tiểu huynh đệ sao mặt đệ lại tái mét thế.”

Hắn liền cười nói: “Thì làm sao?.”

Bên kia hội chị em không khỏi giơ lên ngón tay cái.

Hoa Lưỡng Sinh liền nói thầm: “Đúng mà Đại Tra Nam có chết cũng không chịu khuất nhục a”

Trong lòng liền mặt niệm một phút cho Nhất Trảm

Sau đó Nhất Trảm liền nói: “Ngươi mạnh thì sao.”

“Ta yếu thì sao.”

Bên kia Kemkensi liền không khỏi nói thầm: “Nhất Trảm chờ khi ngươi lìa đời, ta sẽ làm một Đài hoa thật lớn bên trên ghi hai dòng chữ.”

“Có công cứu cả nhóm.” “Vĩnh viễn được lưu truyền.”

Bên kia Nhất Trảm nghe thấy trong mắt liền lóe lên lệ quang, ra hiệu: “Các ngươi bây giờ không cứu ta, mà còn trông chờ ta chết ư.”

Bên kia Lạc Đinh Đang liền ra hiệu lại: “Có chơi có chịu, không nên oán trách ai nhé.”

Hồ Ly Tiên Tử cũng ra hiệu: “Cố lên hãy thể hiện ra mình là một nam tử đại trượng phu như lúc trước ngươi đã thể hiện ra đi, thuyết phục nàng.”

“Chỉ cần nàng về phe chúng ta thì việc cứu Niệm Di dễ dàng hơn rất nhiều.”

Bên kia Nhất Trảm liền đơ người: “Tỷ ơi ngươi định thí ta để đổi lấy nàng hay sao?.”

“Tình nghĩa chị em có chắc bền lâu”

Bên kia hội chị em liền bắt đầu hướng mắt ra bên ngoài đồng thanh nói: “Thời tiết hôm nay tại sao lại đẹp đến như thế, đẹp giống như ai đó tìm được nửa kia của đời mình.”

Bên kia Nhất Trảm nghe vậy liền xác định “ Các nàng liền lấy mình làm tế phẩm chiêu mộ cô gái váy đỏ về.”

Cô gái tóc đỏ liền cầm cằm hắn quay lại trước mặt nàng.

Nàng liền nói: “Lúc nãy, ngươi hỏi ta có hôn phối hay chưa, có người làm ấm giường hay chưa.”

Bên kia hội chị em liền nén cười.

Cô gái váy đỏ lại nói thêm: “Ta liền trả lời cho ngươi nghe.”

“Là chưa có một ai xứng đáng cả.”

Hội chị em nén cười đến đỏ mặt.

“Ngươi là người đầu tiên tạo cho ta ấn tượng nhất.”

“Chỉ sau người kia.”

Nàng vừa nói xong, thì một bóng đen liền xuất hiện bên cạnh nàng, Trên tay còn mang theo túi sách có hình Miku.

Lấy tay vỗ vào gáy nàng, nàng liền ngã xuống người Nhất Trảm.

“Ngươ..”

Hắn liền nói lên: “Sư tỷ của ta lại ra ngoài làm sằng làm bậy.”

Suýt chút nữa làm Vô Mệnh phát hiện ra.

“Hắn bây giờ mạnh hơn ta rất nhiều, nên chúng ta không thể để lộ hành tung được.”

Bên kia hội chị em thấy phía sau không còn tiếng nói của cô gái mà chỉ có tiếng nói ảm đạm của người đàn ông khác.

Bốn người liền quay mặt lại thì thấy người đàn ông lúc trước.

Còn bên kia Nhất Trảm đang ôm cô gái váy đỏ trong lòng.

<trước hết là nhiêu đây đi đệ buồn ngủ quá nên trưa mai lại làm tiếp>
 

Thiên Diễn

Phàm Nhân
Ngọc
186,61
Tu vi
0,00
Sau đó, Nhất Trảm liền cúi đầu trầm lặng kìm nén lửa giận.

Khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên đoàn tàu toa trước tiên liền bị nổ.

Khiến cả nhóm mặt bắt đầu tái mét, bởi vì bây giờ cả đám chỉ là người thường.

Một vụ tai nạn cũng đủ lấy đi mạng cả đám bọn họ, nguyên đoàn tàu liền bắt đầu trượt khỏi đường ray chuẩn bị lao xuống cánh đồng lúa.

Cả nhóm đang hoảng hốt, thì đột nhiên đoàn tàu liền dừng lại, khiến cả bọn trong đầu liền hiện lên một hàng chấm hỏi.

Hồ Ly Tiên Tử liền thò đầu ra khỏi đoàn tàu, liền choáng váng vì thấy nó đang lơ lửng trên không trung trên đó còn có một cô gái đang lơ lửng trên không.

Sau đó nàng liền rụt đầu lại, quay lại nói với moi người sự việc, nhưng nửa đường nàng liền đứng hình.

Giọng nói không khỏi run run: “Tiểu Duyên muội muội đâu rồi.”

Lạc Đinh Đang liền chỉ chỉ bên phải nói: “chả phải muội ấy đang ngồi đây sao.”

Ngay sau đó, nàng liền quay đầu lại thì không thấy nàng ta đâu cả.

Khiến nàng cũng như Hồ Ly Tiên Tử đứng hình.

Sau đó, đoàn tàu dần dần được đưa lại đường ray, sau khi về lại vị trí cũ.

Tiểu Duyên từ bên ngoài bước vào trên người còn tỏa ra khí thế bức người.

Khiến cho hội chị em vẻ mặt liền không khỏi ngưng trọng, và dời ánh mắt thướng cảm qua cho Nhất Trảm, lần này hắn không phải đá trúng thiết bản mà là đá trúng Bom hydro.

Nhất Trảm mồ hôi lại chảy ròng ròng.

Từ khi cả đám đến thế giới thực thì chưa chứng kiến điều này bao giờ.

Bây giờ xác nhận lại thì thấy bên ngoài này còn còn nguy hiểm hơn trong app nhiều quá a.

Cô gái váy đỏ liền đi đến bên cạnh Nhất Trảm lấy tay nâng cằm lên nói: “Tiểu huynh đệ sao mặt đệ lại tái mét thế.”

Hắn liền cười nói: “Thì làm sao?.”

Bên kia hội chị em không khỏi giơ lên ngón tay cái.

Hoa Lưỡng Sinh liền nói thầm: “Đúng mà Đại Tra Nam có chết cũng không chịu khuất nhục a”

Trong lòng liền mặt niệm một phút cho Nhất Trảm

Sau đó Nhất Trảm liền nói: “Ngươi mạnh thì sao.”

“Ta yếu thì sao.”

Bên kia Kemkensi liền không khỏi nói thầm: “Nhất Trảm chờ khi ngươi lìa đời, ta sẽ làm một Đài hoa thật lớn bên trên ghi hai dòng chữ.”

“Có công cứu cả nhóm.” “Vĩnh viễn được lưu truyền.”

Bên kia Nhất Trảm nghe thấy trong mắt liền lóe lên lệ quang, ra hiệu: “Các ngươi bây giờ không cứu ta, mà còn trông chờ ta chết ư.”

Bên kia Lạc Đinh Đang liền ra hiệu lại: “Có chơi có chịu, không nên oán trách ai nhé.”

Hồ Ly Tiên Tử cũng ra hiệu: “Cố lên hãy thể hiện ra mình là một nam tử đại trượng phu như lúc trước ngươi đã thể hiện ra đi, thuyết phục nàng.”

“Chỉ cần nàng về phe chúng ta thì việc cứu Niệm Di dễ dàng hơn rất nhiều.”

Bên kia Nhất Trảm liền đơ người: “Tỷ ơi ngươi định thí ta để đổi lấy nàng hay sao?.”

“Tình nghĩa chị em có chắc bền lâu”

Bên kia hội chị em liền bắt đầu hướng mắt ra bên ngoài đồng thanh nói: “Thời tiết hôm nay tại sao lại đẹp đến như thế, đẹp giống như ai đó tìm được nửa kia của đời mình.”

Bên kia Nhất Trảm nghe vậy liền xác định “ Các nàng liền lấy mình làm tế phẩm chiêu mộ cô gái váy đỏ về.”

Cô gái tóc đỏ liền cầm cằm hắn quay lại trước mặt nàng.

Nàng liền nói: “Lúc nãy, ngươi hỏi ta có hôn phối hay chưa, có người làm ấm giường hay chưa.”

Bên kia hội chị em liền nén cười.

Cô gái váy đỏ lại nói thêm: “Ta liền trả lời cho ngươi nghe.”

“Là chưa có một ai xứng đáng cả.”

Hội chị em nén cười đến đỏ mặt.

“Ngươi là người đầu tiên tạo cho ta ấn tượng nhất.”

“Chỉ sau người kia.”

Nàng vừa nói xong, thì một bóng đen liền xuất hiện bên cạnh nàng, Trên tay còn mang theo túi sách có hình Miku.

Lấy tay vỗ vào gáy nàng, nàng liền ngã xuống người Nhất Trảm.

“Ngươ..”

Hắn liền nói lên: “Sư tỷ của ta lại ra ngoài làm sằng làm bậy.”

Suýt chút nữa làm Vô Mệnh phát hiện ra.

“Hắn bây giờ mạnh hơn ta rất nhiều, nên chúng ta không thể để lộ hành tung được.”

Bên kia hội chị em thấy phía sau không còn tiếng nói của cô gái mà chỉ có tiếng nói ảm đạm của người đàn ông khác.

Bốn người liền quay mặt lại thì thấy người đàn ông lúc trước.

Còn bên kia Nhất Trảm đang ôm cô gái váy đỏ trong lòng.

<trước hết là nhiêu đây đi đệ buồn ngủ quá nên trưa mai lại làm tiếp>
Đột nhiên, bầu trời mây đen vần vũ, từng tia chớp như rắn uốn lượn quanh quẩn, mây đen bỗng tụ thành một vòng xoáy to lớn, tản mát ra khí tức kinh khủng, làm lòng người rét lạnh.

Mọi người kinh hãi nhìn lên trời, tròn mắt:
"Cảm giác này... có khi còn kinh khủng hơn cả chủ thần chúng ta thường gặp!" Tất cả liếc nhau, đều cảm thấy khó mà tin nổi, chủ thần chính là chủ nhân của vô số vị diện, uy năng không thể bàn cãi, nói như vậy, chủ nhân khí tức này lại cường đại hơn cả chủ thần?

Đúng lúc này, cảm giác đè nén đến ngạt thở biến mất, mây đen cũng theo đó tan rã, mọi người mới phát hiện sau lưng đều ướt mồ hôi lạnh.

"Vừa nãy... vừa nãy là thứ gì a." Hồ Ly Tiên Tử lắp bắp vuốt vuốt ngực, đến bây giờ tiểu tâm can vẫn phanh phanh nhảy loạn.

Lạc Đinh Đang nghiêm mặt, trầm giọng ra lệnh:"Không cần biết đó là thứ gì, đều không phải là thứ mà chúng ta bây giờ có thể đối phó, đi!"

Mọi người ứng thanh, nhanh nhẹn nhảy xuống tàu, Hoa Lưỡng Sinh trước khi đi lại vô tình hữu ý liếc qua bầu trời, trên miệng lướt qua một nụ cười ẩn ý, rồi nhanh chóng thu lại, quay đầu đi theo mọi người, đoàn người nhanh chóng biến mất trong rừng rậm...

Ríu rít ríu rít
Tiếng chim hót lanh lảnh kèm theo màn sương mù dày đặc càng làm cho sơn cốc thêm tươi mát, một tia nắng xuyên qua kẽ lá, chói lóa, làm cho thiếu nữ đang nằm trên thảm cỏ bỗng vô thức nhíu đôi mi thanh tú.

Lục Lam chậm chạp mở mắt, đần độn nhìn xung quanh một lát, khung cảnh hoàn toàn xa lạ làm nàng ngây người một lúc lâu, sau đó cuống quít bay thẳng ra ngoài, như một vệt cầu vồng, nhanh chóng vắt ngang qua bầu trời...

Cửu Thiên Tiên Vực

Trong Cửu Thiên Tiên Cung to lớn hùng vĩ, một đế tọa to lớn lơ lửng giữa không trung. Thiên Diễn một mặt lạnh nhạt quan sát hết thảy, trong mắt ẩn hàm bất đắc dĩ, khẽ thở dài:
"Thiên Đạo trở nên hỗn loạn, lượng kiếp sắp xảy ra, chúng ta đều thân bất do kỉ. Tỷ tỷ, mong là ngươi sẽ sớm tìm được vật kia."
Dứt lời liền nhắm mắt lại, Cửu Thiên Tiên Cung lại nổi lên một cỗ khí tức huyền diệu, chậm rãi phiêu bạt trong vũ trụ.

@Lục Lam @Hoa Lưỡng Sinh @Lạc Đinh Đang @Hồ Ly Tiên Tử đắc tội rầu, hehe:thank::thank::thank::thank::thank::thank:
 

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Đột nhiên, bầu trời mây đen vần vũ, từng tia chớp như rắn uốn lượn quanh quẩn, mây đen bỗng tụ thành một vòng xoáy to lớn, tản mát ra khí tức kinh khủng, làm lòng người rét lạnh.

Mọi người kinh hãi nhìn lên trời, tròn mắt:
"Cảm giác này... có khi còn kinh khủng hơn cả chủ thần chúng ta thường gặp!" Tất cả liếc nhau, đều cảm thấy khó mà tin nổi, chủ thần chính là chủ nhân của vô số vị diện, uy năng không thể bàn cãi, nói như vậy, chủ nhân khí tức này lại cường đại hơn cả chủ thần?

Đúng lúc này, cảm giác đè nén đến ngạt thở biến mất, mây đen cũng theo đó tan rã, mọi người mới phát hiện sau lưng đều ướt mồ hôi lạnh.

"Vừa nãy... vừa nãy là thứ gì a." Hồ Ly Tiên Tử lắp bắp vuốt vuốt ngực, đến bây giờ tiểu tâm can vẫn phanh phanh nhảy loạn.

Lạc Đinh Đang nghiêm mặt, trầm giọng ra lệnh:"Không cần biết đó là thứ gì, đều không phải là thứ mà chúng ta bây giờ có thể đối phó, đi!"

Mọi người ứng thanh, nhanh nhẹn nhảy xuống tàu, Hoa Lưỡng Sinh trước khi đi lại vô tình hữu ý liếc qua bầu trời, trên miệng lướt qua một nụ cười ẩn ý, rồi nhanh chóng thu lại, quay đầu đi theo mọi người, đoàn người nhanh chóng biến mất trong rừng rậm...

Ríu rít ríu rít
Tiếng chim hót lanh lảnh kèm theo màn sương mù dày đặc càng làm cho sơn cốc thêm tươi mát, một tia nắng xuyên qua kẽ lá, chói lóa, làm cho thiếu nữ đang nằm trên thảm cỏ bỗng vô thức nhíu đôi mi thanh tú.

Lục Lam chậm chạp mở mắt, đần độn nhìn xung quanh một lát, khung cảnh hoàn toàn xa lạ làm nàng ngây người một lúc lâu, sau đó cuống quít bay thẳng ra ngoài, như một vệt cầu vồng, nhanh chóng vắt ngang qua bầu trời...

Cửu Thiên Tiên Vực

Trong Cửu Thiên Tiên Cung to lớn hùng vĩ, một đế tọa to lớn lơ lửng giữa không trung. Thiên Diễn một mặt lạnh nhạt quan sát hết thảy, trong mắt ẩn hàm bất đắc dĩ, khẽ thở dài:
"Thiên Đạo trở nên hỗn loạn, lượng kiếp sắp xảy ra, chúng ta đều thân bất do kỉ. Tỷ tỷ, mong là ngươi sẽ sớm tìm được vật kia."
Dứt lời liền nhắm mắt lại, Cửu Thiên Tiên Cung lại nổi lên một cỗ khí tức huyền diệu, chậm rãi phiêu bạt trong vũ trụ.

@Lục Lam @Hoa Lưỡng Sinh @Lạc Đinh Đang @Hồ Ly Tiên Tử đắc tội rầu, hehe:thank::thank::thank::thank::thank::thank:
Nhưng hắn vừa nhắm mắt lại thì có mộ đạo bóng đen xuất hiện đáp xuống trước mặt hắn trên tay còn cầm theo túi có hình Miku.

Trên thân tỏa ra khí thế bức người, hai luồng khí thế va chạm với nhau, khiến hư không bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Bên trong mắt xuất hiện lệ quang liền lạnh lùng nói: "Tại sao cứ có ngươi cú thích chỉa mũi vào chuyện của người khác thế, cho dù ngươi có thể là chân thần thì làm sao, trước mặt ta cũng chỉ là giun dế không kém."

"Tên Vô Mệnh kia liền là một đẳng cấp có thể nói là hỗn nguyên vô cực Thần."

"Ngươi chỉ là tên Giới chủ có tu vi chân thần mà nói trong mắt hắn liền con vi khuẩn cũng chả bằng."

"Nên chuyện ngày hôm nay ngươi để lộ ra ngoài thì đừng trách ta vô tềnh."

Sau đó, thân thể hắn liền tiêu biến.

Trên vương tọa Thiên Diễn sắc măt nghiêm trọng lên trầm giọng nói: "Không ngờ trên thế gian này lại tồn tại Hỗn Nguyên vô cực Thần."

"Còn Tên áo đen kia tu vi hắn sâu không lường được."

Tại một nơi nào đó trong rừng, đám người Nhất Trảm đang lao nhanh, nhưng với thân thể phàm trần thì có thể đi được bao xa.

Thì một đạo bóng đen xuất hiện trước mặt cả bọn mang theo một luồn cường lực cưỡng ép bọn họ dừng lại.

Sau đó, hắn vỗ tay một cái, không gian liền biến đổi, liền xuất hiện ở một nơi tối đen như mực.

Thanh niên áo đen liền tiến lên một cút lấy tay ấn ân cái gì đó, bầu trời bỗng dưng sáng bừng lên, xung quanh bọn hắn liền xuất hiện một gian phòng khổng lồ.

Trong căn phòng có rất nhiều giá sách bên trên có rất nhiều sách, truyện đĩa game, mô hình của các nhân vật trong anime, truyện tranh, Nhất là trước mặt bọn hắn có treo một bức poster thật lớn, bên trên có hình của Niệm Di, và bọn họ,

Đám người không khỏi phấn khởi nói: "Đây, trụ cột đây rồi."

Ánh mắt dời sang Nhất Trảm, trong mắt liền hiện lên: "Không như ai đó vô dụng."

"Vô dụng Đại tra nam."

"Vô dụng bad boy."

Nhất Trảm bên kia, cảm nhận được ánh mắt không có thiện cảm liền ngẩn đầu lên.

Nhưng hắn cũng không có cách nào a.

Bên ngoài này hắn liền là phàm nhân, sao đấu lại Tên áo đen trước mặt hay cô gái váy đỏ đang co người lại trong tay hắn đây.

Người áo đen bên kia liền là thần thánh phương nào a, lúc hắn ở trong app liền chưa một lần gặp qua.

Bây giờ liền lòi ra hắn, sức mạnh liền khiến người cũng phải ớn lạnh, một cái đập tay liền đưa bọn hắn từ rùng sâu đến nơi ở của hắn.

Trong lòng hắn liền kêu gào: "Tại sao lúc nào ta cũng là người bị đem ra so sánh."

"Sao không so sánh thanh niên áo đen trước mặt với Niệm Di huynh đi."

Bên kia Thanh niên áo đen quay người lại tháo khẩu trang xuống, cởi áo khoát đen bên ngoài ra, văng sang một bên ấm áp nói.

"Các tỷ muội cứ tự nhiên như ở nhà, còn vị huynh đệ kia mời cậu bế dùm sư tỷ ta đặt lên giường một chút."

Nhất Trảm liền đứng dậy bế cô gái váy đỏ đi đến bên cạnh giường rồi bỏ xuống.

Một bên thanh niên áo đen lúc này đã thay ra một bộ đồ thể thao bên trên lại in một dòng chữ LÃo Mạc.

Sau đó hắn liền nói: "Chắc các tỷ muội cũng biết tên tôi rồi chứ gì, ừ đúng rồi tôi là Lão tài bẻ lái .. khục Dạ Lưu Quân."

Hắn liền lấy tay gõ gõ lên không trung, đột nhiên một lỗ hổng mở ra bên trên liền bay ra bốn cái binh khí.

Bên trên còn có tên của bọn hắn, Dạ Lưu Quân nói: "Cái thứ nhất là Dự Nguyệt Tu La Phiến được chế tạo dành riêng cho Hồ Tỷ."

"Cái thứ hai là Bích Hồn Thương đươc chế tạo cho Hoa tỷ,"

"Còn cái này là Hỗn Thiên Lăng dành được chế tạo cho Lạc tỷ."

"Cái này là Huyễn Linh Châu dành riêng cho Kemkensi."

Bên kia Nhất Trảm liền trả lời: "Vậy còn của ta đâu."

Dạ Lưu Quân liền lúng túng chỉ chỉ trên giường nói: "Binh khí của tiểu huynh đây liền hỏi cái cô nàng nằm trên kia kìa."

Mặt Nhất Trảm liền đen lại nói: "Ngươi đây là đang gài ta, mới lúc trước nàng còn đòi ăn tưới nuốt sống ta, bao nuôi ta, giờ ngươi lại bảo binh khí của ta trên người nàng làm sao ta dám lấy."

Bên kia Dạ Lưu Quân liền nói: "Thân Bất do kỷ a."

"Lúc trước, ta chế tạo xong binh khí cho ngươi, sư tỷ nàng ta thấy thích thú liền thu làm pháp khí tùy thân."

Dạ Lưu Quân liền giơ lên ngón tay cái nói : "Cố lên tiểu huynh ta tin chắc ngươi sẽ làm được."

Nhất Trảm nhất thời tức giận liền quay sang chỗ hội chị em tố cáo: " Sư tỷ hắn ức..." thì liền đứng hình.

Các nàng đang mân mê chim ngưỡng vũ khí của mình không dời mắt ra khỏi.

"Các ngươi đây là đang tạo phản."

Ngay sau đó trên giường cô nương váy đỏ kia tỉnh lại kêu lên một tiếng "Um." mắt nàng liền nhìn xung quanh.

Thấy mình đang ở nhà liền lập tức phi ra khỏi giường chạy đến dàn PC Workstation ngồi xuống ghế bắt đầu chơi.

Nhất Trảm thấy vậy, trong đầu liền không khỏi có một đàn thảo ni mã chạy qua chạy lại rất sống động.

Ngươi đây vừa mới tỉnh lại liền đã đi chơi game.

Hắn liền đi đến bên nàng lấy ta bắt đầu gõ gõ cái ghế.

Bên kia Dạ Lưu Phong thấy vậy hét lên: "Đừnggg."

Nhất Trảm tay liền chạm vào ghế liền bị dính một ít bột trắng.

Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhỏm hẳn lên đầu óc bay bay bổng bổng.

Hắn liền nhìn về phía Hồ Ly Tiên Tử liền thấy không phải là một người mà là hai người, hai mắt liền trở nên nặng nề, ngã xuống.

<hết mai lại có tiếp> :2w2yq2l::2w2yq2l::2w2yq2l:

@Niệm Di @Hồ Ly Tiên Tử @Lạc Đinh Đang @Hoa Lưỡng Sinh ra rồi đây
 
Last edited:

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Nhưng hắn vừa nhắm mắt lại thì có mộ đạo bóng đen xuất hiện đáp xuống trước mặt hắn trên tay còn cầm theo túi có hình Miku.

Trên thân tỏa ra khí thế bức người, hai luồng khí thế va chạm với nhau, khiến hư không bắt đầu xuất hiện những vết nứt.

Bên trong mắt xuất hiện lệ quang liền lạnh lùng nói: "Tại sao cứ có ngươi cú thích chỉa mũi vào chuyện của người khác thế, cho dù ngươi có thể là chân thần thì làm sao, trước mặt ta cũng chỉ là giun dế không kém."

"Tên Vô Mệnh kia liền là một đẳng cấp có thể nói là hỗn nguyên vô cực Thần."

"Ngươi chỉ là tên Giới chủ có tu vi chân thần mà nói trong mắt hắn liền con vi khuẩn cũng chả bằng."

"Nên chuyện ngày hôm nay ngươi để lộ ra ngoài thì đừng trách ta vô tềnh."

Sau đó, thân thể hắn liền tiêu biến.

Trên vương tọa Thiên Diễn sắc măt nghiêm trọng lên trầm giọng nói: "Không ngờ trên thế gian này lại tồn tại Hỗn Nguyên vô cực Thần."

"Còn Tên áo đen kia tu vi hắn sâu không lường được."

Tại một nơi nào đó trong rừng, đám người Nhất Trảm đang lao nhanh, nhưng với thân thể phàm trần thì có thể đi được bao xa.

Thì một đạo bóng đen xuất hiện trước mặt cả bọn mang theo một luồn cường lực cưỡng ép bọn họ dừng lại.

Sau đó, hắn vỗ tay một cái, không gian liền biến đổi, liền xuất hiện ở một nơi tối đen như mực.

Thanh niên áo đen liền tiến lên một cút lấy tay ấn ân cái gì đó, bầu trời bỗng dưng sáng bừng lên, xung quanh bọn hắn liền xuất hiện một gian phòng khổng lồ.

Trong căn phòng có rất nhiều giá sách bên trên có rất nhiều sách, truyện đĩa game, mô hình của các nhân vật trong anime, truyện tranh, Nhất là trước mặt bọn hắn có treo một bức poster thật lớn, bên trên có hình của Niệm Di, và bọn họ,

Đám người không khỏi phấn khởi nói: "Đây, trụ cột đây rồi."

Ánh mắt dời sang Nhất Trảm, trong mắt liền hiện lên: "Không như ai đó vô dụng."

"Vô dụng Đại tra nam."

"Vô dụng bad boy."

Nhất Trảm bên kia, cảm nhận được ánh mắt không có thiện cảm liền ngẩn đầu lên.

Nhưng hắn cũng không có cách nào a.

Bên ngoài này hắn liền là phàm nhân, sao đấu lại Tên áo đen trước mặt hay cô gái váy đỏ đang co người lại trong tay hắn đây.

Người áo đen bên kia liền là thần thánh phương nào a, lúc hắn ở trong app liền chưa một lần gặp qua.

Bây giờ liền lòi ra hắn, sức mạnh liền khiến người cũng phải ớn lạnh, một cái đập tay liền đưa bọn hắn từ rùng sâu đến nơi ở của hắn.

Trong lòng hắn liền kêu gào: "Tại sao lúc nào ta cũng là người bị đem ra so sánh."

"Sao không so sánh thanh niên áo đen trước mặt với Niệm Di huynh đi."

Bên kia Thanh niên áo đen quay người lại tháo khẩu trang xuống, cởi áo khoát đen bên ngoài ra, văng sang một bên ấm áp nói.

"Các tỷ muội cứ tự nhiên như ở nhà, còn vị huynh đệ kia mời cậu bế dùm sư tỷ ta đặt lên giường một chút."

Nhất Trảm liền đứng dậy bế cô gái váy đỏ đi đến bên cạnh giường rồi bỏ xuống.

Một bên thanh niên áo đen lúc này đã thay ra một bộ đồ thể thao bên trên lại in một dòng chữ LÃo Mạc.

Sau đó hắn liền nói: "Chắc các tỷ muội cũng biết tên tôi rồi chứ gì, ừ đúng rồi tôi là Lão tài bẻ lái .. khục Dạ Lưu Quân."

Hắn liền lấy tay gõ gõ lên không trung, đột nhiên một lỗ hổng mở ra bên trên liền bay ra bốn cái binh khí.

Bên trên còn có tên của bọn hắn, Dạ Lưu Quân nói: "Cái thứ nhất là Dự Nguyệt Tu La Phiến được chế tạo dành riêng cho Hồ Tỷ."

"Cái thứ hai là Bích Hồn Thương đươc chế tạo cho Hoa tỷ,"

"Còn cái này là Hỗn Thiên Lăng dành được chế tạo cho Lạc tỷ."

"Cái này là Huyễn Linh Châu dành riêng cho Kemkensi."

Bên kia Nhất Trảm liền trả lời: "Vậy còn của ta đâu."

Dạ Lưu Quân liền lúng túng chỉ chỉ trên giường nói: "Binh khí của tiểu huynh đây liền hỏi cái cô nàng nằm trên kia kìa."

Mặt Nhất Trảm liền đen lại nói: "Ngươi đây là đang gài ta, mới lúc trước nàng còn đòi ăn tưới nuốt sống ta, bao nuôi ta, giờ ngươi lại bảo binh khí của ta trên người nàng làm sao ta dám lấy."

Bên kia Dạ Lưu Quân liền nói: "Thân Bất do kỷ a."

"Lúc trước, ta chế tạo xong binh khí cho ngươi, sư tỷ nàng ta thấy thích thú liền thu làm pháp khí tùy thân."

Dạ Lưu Quân liền giơ lên ngón tay cái nói : "Cố lên tiểu huynh ta tin chắc ngươi sẽ làm được."

Nhất Trảm nhất thời tức giận liền quay sang chỗ hội chị em tố cáo: " Sư tỷ hắn ức..." thì liền đứng hình.

Các nàng đang mân mê chim ngưỡng vũ khí của mình không dời mắt ra khỏi.

"Các ngươi đây là đang tạo phản."

Ngay sau đó trên giường cô nương váy đỏ kia tỉnh lại kêu lên một tiếng "Um." mắt nàng liền nhìn xung quanh.

Thấy mình đang ở nhà liền lập tức phi ra khỏi giường chạy đến dàn PC Workstation ngồi xuống ghế bắt đầu chơi.

Nhất Trảm thấy vậy, trong đầu liền không khỏi có một đàn thảo ni mã chạy qua chạy lại rất sống động.

Ngươi đây vừa mới tỉnh lại liền đã đi chơi game.

Hắn liền đi đến bên nàng lấy ta bắt đầu gõ gõ cái ghế.

Bên kia Dạ Lưu Phong thấy vậy hét lên: "Đừnggg."

Nhất Trảm tay liền chạm vào ghế liền bị dính một ít bột trắng.

Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhỏm hẳn lên đầu óc bay bay bổng bổng.

Hắn liền nhìn về phía Hồ Ly Tiên Tử liền thấy không phải là một người mà là hai người, hai mắt liền trở nên nặng nề, ngã xuống.

<hết mai lại có tiếp> :2w2yq2l::2w2yq2l::2w2yq2l:

@Niệm Di @Hồ Ly Tiên Tử @Lạc Đinh Đang @Hoa Lưỡng Sinh ra rồi đây
Từ phần này thì Dạ Lưu Quân chuyển thành Lão Mạc cho gay cấn nha. :3

"Bộp.."

Bên kia Lão Mạc liền lấy tay che tráng, hắn cũng kịp nhớ ra khi tỷ ấy lúc chơi game luôn muốn những người khác không làm phiền nên mới như thế.

Sau đó, hắn liền đi đến chỗ Nhất Trảm bế hắn lên, thì bỗng dưng tay quẹt phải làn phấn trên tay Nhất Trảm, hắn liền thất kinh thì thấy phía trước mình có một cô gái đang nhảy múa còn có nhạc nền kèm thân.

Nhưng chưa kịp thấy mặt thì mắt hắn bắt đầu nhòa đi, ngã rật xuống.

“Bộp..”

Bên kia hội chị em thần sấm đang nghiên cứu vũ khí thì nghe thấy tiếng động nên quay lại.

Thì thấy Nhất Trảm với Lão Mạc ngất xỉu, nằm chồng lên nhau trên tay còn dính ít phấn trắng.

Các nàng liền lắc lắc đầu đứng lên đi lại gần nhưng vừa tới gần được năm bước thì bắt đầu thấy hoa mắt chống mặt, hơi thở không thông lập tức ngã rật xuống.

“Bộp.. bộp.bộp..”

(Vì một chút phấn mà cả team liền bị loại mà chưa cần tới Vô Mệnh) tác giả không khỏi thở dài.

Năm canh giờ sau.

Cô gái váy trắng duỗi thẳng người giơ hai tay lên.

Sau đó quay người lại liền thấy trêm mặt đất. có sáu thi thể nằm la liệt trên đất, nàng cũng không khỏi kêu lên: “Tại sao có giường lại không nằm mà lại nằm trên mặt đất thế này.”

Khi nàng liền đi đến bên Lão Mạc kéo lên, thuận tay văng một cái nhẹ liền bay đến bên vách tường.

“Ầm..Ầm..”

Còn Nhất Trảm thì nàng liền ân cần thêm một chút, lấy tay xoa xoa môi hắn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã rơi vào tay ta thì đừng hòng thoát ra được.”

Còn trong mắt nàng liền lóe lên một tia hồng quang mang.

Sau đó nàng bế hắn theo kiểu công chúa bỏ lên ghế gaming của mình, rồi nhìn sang bên hội chị em thần sấm không khỏi nói nhỏ: “Các tỷ muội thì phải ân cần hơn bọn đàn ông kia.”

Nàng liền lấy tay nâng nhẹ nhàng các nàng lên, đi lại đặt lên giường lấy một cái chăn bông đắp lên.

Trên mắt lại lần nữa hiện lên hồng sắc quang mang, lưỡi liếm lên đôi môi đỏ, mắt liền nheo lại miệng bắt đầu cười tà.

Thế là trôi qua hai ngày.

Trên tường Lão Mạc mắt bắt đầu hé mở, đôi mắt hắn vừa nhìn vào liền không có hồn, hơn nửa ngày mắt mới bắt đầu lấp lánh lên.

Hắn liền lắc đầu nói: “Đúng là sơ xuất.”

Sau đó, hắn từ trên tường bay ra, chân liền đáp nhẹ xuống đất nhưng nửa đường lại hụt khiến hắn liền ngã lần nữa.

“Bộp..”

Thân thể liền in trên mặt đất, giây sau thân thể hắn liền biến mất xuất hiện bên cạnh giường, trong miệng liền thầm mắng: “Chẳng nhẽ hôm trước t.ư thế xuống giường không đúng.”

Hắn quay đầu nhìn lên trên giường thì thấy team chị em thần sấm vẫn ngủ ngon lành, nhưng họ thân thể liền là phàm nhân ngủ lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hắn liền lựa chọn đánh thức họ, trên tay hắn liền xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, bắt đầu chia ra bay đến hội chị em thần sấm, dung nạp vào trong mi tâm họ.

Sau đó, cả bọn mắt liền mở ra, cũng là những đôi mắt vô thần không có thần.

Bên kia Lão Mạc rùng mình cái này thuốc mê tác dụng quá là kinh khủng, di chứng còn chả kém gì uy lực của nó a.

Không khỏi khiến hắn liền nhớ đến Nhất Trảm, hắn liền quay người nhưng tìm mãi mà chẳng thấy hắn đầu cả, mà sư tỷ cũng không có.

Hắn liền cảm giác có chuyện sắp không xong sảy ra với Nhất Trảm.

Tại một nơi nào đó xa xa xôi xôi trog chiều khong gian khác, trên một ốc đảo không phải nói là tiên đảo, bởi vì nơi đây hoa cỏ nở rộ một mảnh cỏ xanh mước trải dài liên miên, bầu không khí tươi mát.

Ở chính giữa tiên đảo liền có một tòa tiên cung, đi sâu vào bên trong tòa tiên cung liền có một cái vương tọa, đi sâu vào bên trong thêm chút nữa, thì thấy một cái lồng chim cực lớn, bên trong có một cái bàn màu trắng và một cái giường.

Đứng trong chiếc lồng là một nam thanh niên mặt một làn váy trắng.

(Không sai đó chính Niệm Di sư huynh) Tác giả tiết lộ.

Bên ngoài có một tiếng nói vang lên: “Tiểu Niệm Niệm, ngươi còn chưa ngủ sao.”

Niệm Di nghe thấy da gà da ốc liền nổi lên từng mảng, quay đầu lại cắn răng nói: “Ngươi sao lại đến đay nữa hả Vô Mệnh.”

Bên ngoài Vô Mệnh lại nói: “Ta đến thăm Tiểu Niệm yêu dấu của người ta mà.”

Niệm Di nghe thấy thế trên mặt liền nổi lên một mảng gân xanh.

Sau đó, Vô Mệnh liền bước vào trong lồng chim, liền đi đến gần Niệm Di cầm tay Niệm Di lên vuốt vuốt nói: “Tiểu Niệm ngươi không cần phải tức giận như thế rất có hại cho nhan sắc.”

Thôi chúng ta liền chuyển màn hình.

Bây giờ tình hình trong hang động liền rất nóng, team chị em thần sấm đang cùng với Lão Mạc đang giải quyết một sự việc đặt biệt nghiêm trọng.

Đó chính là Nhất Trảm đang bị Tiểu Duyên tra tấn tinh thần và thể xác.

Nhất Trảm đang bị cô gái váy đỏ treo lên một cây sắt, bắt đầu dùng roi mây đánh và diệu dàng nói: “Tiểu đệ đệ ngươi có phục tùng ta không.”

Nhưng vừa đánh vừa chữa trị cho hắn, mà mắt của nàng lần này chuyển hoàn toàn từ màu Xanh sang màu Hồng Phấn, nụ cười của nàng liền mang theo những luồng hơi màu hồng bay ra.

“Đây là vừa đánh vừa xoa hay sao a”

Trên thanh sắt Nhất Trảm liền cắn răng chịu đau, liên tục nói: “Không.”

Bên trong team chị em thần sấm liền cảm thán nói:

“Cường nữ máu M a.”

“Nhất Trảm đúng là cứng a, tra tấn hai ngày liền mà vẫn còn có thể cứng rắn như thế.”

Một bên Hồ tỷ nói: “Lão Mạc ngươi có cách nào cứu hắn không.”

Hăn liền lao vào trầm t.ư sau đó hắn liền nói lên: “Có một cách.”

Nàng liền nói: “Đâu đâu nói nghe xem thử.”

Lão Mạc liền nói: “Ngươi bây giờ vô đó chỉ cần đánh lạc hướng tỷ ấy ta liền xông lại đánh ngất nàng.”

Hồ tỷ liền gật đầu.


Chương này liền chia hai đi, Phần sau Team chị em thần sấm.. khục cường nữ mới phải lên sàn.

@Hồ Ly Tiên Tử @Niệm Di @Lạc Đinh Đang @Hoa Lưỡng Sinh (@Mặc Mặc đợt hai mới xuất hiện nha :nhamnho: :nhamnho: :nhamnho: ):nhamnho:
 
Last edited:

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Từ phần này thì Dạ Lưu Quân chuyển thành Lão Mạc cho gay cấn nha. :3

"Bộp.."

Bên kia Lão Mạc liền lấy tay che tráng, hắn cũng kịp nhớ ra khi tỷ ấy lúc chơi game luôn muốn những người khác không làm phiền nên mới như thế.

Sau đó, hắn liền đi đến chỗ Nhất Trảm bế hắn lên, thì bỗng dưng tay quẹt phải làn phấn trên tay Nhất Trảm, hắn liền thất kinh thì thấy phía trước mình có một cô gái đang nhảy múa còn có nhạc nền kèm thân.

Nhưng chưa kịp thấy mặt thì mắt hắn bắt đầu nhòa đi, ngã rật xuống.

“Bộp..”

Bên kia hội chị em thần sấm đang nghiên cứu vũ khí thì nghe thấy tiếng động nên quay lại.

Thì thấy Nhất Trảm với Lão Mạc ngất xỉu, nằm chồng lên nhau trên tay còn dính ít phấn trắng.

Các nàng liền lắc lắc đầu đứng lên đi lại gần nhưng vừa tới gần được năm bước thì bắt đầu thấy hoa mắt chống mặt, hơi thở không thông lập tức ngã rật xuống.

“Bộp.. bộp.bộp..”

(Vì một chút phấn mà cả team liền bị loại mà chưa cần tới Vô Mệnh) tác giả không khỏi thở dài.

Năm canh giờ sau.

Cô gái váy trắng duỗi thẳng người giơ hai tay lên.

Sau đó quay người lại liền thấy trêm mặt đất. có sáu thi thể nằm la liệt trên đất, nàng cũng không khỏi kêu lên: “Tại sao có giường lại không nằm mà lại nằm trên mặt đất thế này.”

Khi nàng liền đi đến bên Lão Mạc kéo lên, thuận tay văng một cái nhẹ liền bay đến bên vách tường.

“Ầm..Ầm..”

Còn Nhất Trảm thì nàng liền ân cần thêm một chút, lấy tay xoa xoa môi hắn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã rơi vào tay ta thì đừng hòng thoát ra được.”

Còn trong mắt nàng liền lóe lên một tia hồng quang mang.

Sau đó nàng bế hắn theo kiểu công chúa bỏ lên ghế gaming của mình, rồi nhìn sang bên hội chị em thần sấm không khỏi nói nhỏ: “Các tỷ muội thì phải ân cần hơn bọn đàn ông kia.”

Nàng liền lấy tay nâng nhẹ nhàng các nàng lên, đi lại đặt lên giường lấy một cái chăn bông đắp lên.

Trên mắt lại lần nữa hiện lên hồng sắc quang mang, lưỡi liếm lên đôi môi đỏ, mắt liền nheo lại miệng bắt đầu cười tà.

Thế là trôi qua hai ngày.

Trên tường Lão Mạc mắt bắt đầu hé mở, đôi mắt hắn vừa nhìn vào liền không có hồn, hơn nửa ngày mắt mới bắt đầu lấp lánh lên.

Hắn liền lắc đầu nói: “Đúng là sơ xuất.”

Sau đó, hắn từ trên tường bay ra, chân liền đáp nhẹ xuống đất nhưng nửa đường lại hụt khiến hắn liền ngã lần nữa.

“Bộp..”

Thân thể liền in trên mặt đất, giây sau thân thể hắn liền biến mất xuất hiện bên cạnh giường, trong miệng liền thầm mắng: “Chẳng nhẽ hôm trước t.ư thế xuống giường không đúng.”

Hắn quay đầu nhìn lên trên giường thì thấy team chị em thần sấm vẫn ngủ ngon lành, nhưng họ thân thể liền là phàm nhân ngủ lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hắn liền lựa chọn đánh thức họ, trên tay hắn liền xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, bắt đầu chia ra bay đến hội chị em thần sấm, dung nạp vào trong mi tâm họ.

Sau đó, cả bọn mắt liền mở ra, cũng là những đôi mắt vô thần không có thần.

Bên kia Lão Mạc rùng mình cái này thuốc mê tác dụng quá là kinh khủng, di chứng còn chả kém gì uy lực của nó a.

Không khỏi khiến hắn liền nhớ đến Nhất Trảm, hắn liền quay người nhưng tìm mãi mà chẳng thấy hắn đầu cả, mà sư tỷ cũng không có.

Hắn liền cảm giác có chuyện sắp không xong sảy ra với Nhất Trảm.

Tại một nơi nào đó xa xa xôi xôi trog chiều khong gian khác, trên một ốc đảo không phải nói là tiên đảo, bởi vì nơi đây hoa cỏ nở rộ một mảnh cỏ xanh mước trải dài liên miên, bầu không khí tươi mát.

Ở chính giữa tiên đảo liền có một tòa tiên cung, đi sâu vào bên trong tòa tiên cung liền có một cái vương tọa, đi sâu vào bên trong thêm chút nữa, thì thấy một cái lồng chim cực lớn, bên trong có một cái bàn màu trắng và một cái giường.

Đứng trong chiếc lồng là một nam thanh niên mặt một làn váy trắng.

(Không sai đó chính Niệm Di sư huynh) Tác giả tiết lộ.

Bên ngoài có một tiếng nói vang lên: “Tiểu Niệm Niệm, ngươi còn chưa ngủ sao.”

Niệm Di nghe thấy da gà da ốc liền nổi lên từng mảng, quay đầu lại cắn răng nói: “Ngươi sao lại đến đay nữa hả Vô Mệnh.”

Bên ngoài Vô Mệnh lại nói: “Ta đến thăm Tiểu Niệm yêu dấu của người ta mà.”

Niệm Di nghe thấy thế trên mặt liền nổi lên một mảng gân xanh.

Sau đó, Vô Mệnh liền bước vào trong lồng chim, liền đi đến gần Niệm Di cầm tay Niệm Di lên vuốt vuốt nói: “Tiểu Niệm ngươi không cần phải tức giận như thế rất có hại cho nhan sắc.”

Thôi chúng ta liền chuyển màn hình.

Bây giờ tình hình trong hang động liền rất nóng, team chị em thần sấm đang cùng với Lão Mạc đang giải quyết một sự việc đặt biệt nghiêm trọng.

Đó chính là Nhất Trảm đang bị Tiểu Duyên tra tấn tinh thần và thể xác.

Nhất Trảm đang bị cô gái váy đỏ treo lên một cây sắt, bắt đầu dùng roi mây đánh và diệu dàng nói: “Tiểu đệ đệ ngươi có phục tùng ta không.”

Nhưng vừa đánh vừa chữa trị cho hắn, mà mắt của nàng lần này chuyển hoàn toàn từ màu Xanh sang màu Hồng Phấn, nụ cười của nàng liền mang theo những luồng hơi màu hồng bay ra.

“Đây là vừa đánh vừa xoa hay sao a”

Trên thanh sắt Nhất Trảm liền cắn răng chịu đau, liên tục nói: “Không.”

Bên trong team chị em thần sấm liền cảm thán nói:

“Cường nữ máu M a.”

“Nhất Trảm đúng là cứng a, tra tấn hai ngày liền mà vẫn còn có thể cứng rắn như thế.”

Một bên Hồ tỷ nói: “Lão Mạc ngươi có cách nào cứu hắn không.”

Hăn liền lao vào trầm t.ư sau đó hắn liền nói lên: “Có một cách.”

Nàng liền nói: “Đâu đâu nói nghe xem thử.”

Lão Mạc liền nói: “Ngươi bây giờ vô đó chỉ cần đánh lạc hướng tỷ ấy ta liền xông lại đánh ngất nàng.”

Hồ tỷ liền gật đầu.


Chương này liền chia hai đi, Phần sau Team chị em thần sấm.. khục cường nữ mới phải lên sàn.

@Hồ Ly Tiên Tử @Niệm Di @Lạc Đinh Đang @Hoa Lưỡng Sinh (@Mặc Mặc đợt hai mới xuất hiện nha :nhamnho: :nhamnho: :nhamnho: ):nhamnho:

Liền nhiêu đây trước đi, đệ đi tắm cái ròi ra viết tiếp :nhamnho::nhamnho::nhamnho: @Niệm Di @Hoa Lưỡng Sinh @Lạc Đinh Đang @Hồ Ly Tiên Tử @Mặc Mặc đã xuất hiện


Sau đó, cả năm người liền đi đến sát vách một căn hầm, bên trên cửa còn dính rất nhiều phấn trắng tối hôm trước.

Lão Mạc thấy như thế liền thất kinh, lấy tay giơ ra cản mọi người lại nói nhỏ: “Dừng đừng đi đến nữa, dính phải cái này là không biết phương trời nào mới tỉnh dậy đó.”

Phía sau hội chị em cũng liền giật mình đứng lại.

Hồ tỷ liền hỏi: “Bây giờ phải làm sao.”

Hắn liền lấy từ bên trong tay áo ra năm bộ đồ bảo hộ, phát cho bốn người, sau đó bắt đầu mặc vào, đồ bảo hộ bên trong trận pháp liền kích hoạt, ngăn cản tiệt đối bên trong và bên ngoài.

Bọn hắn liền đi gần đến bên cánh cửa lấy tay đẩy nhẹ ra.

“Két..”

Bên trong cô gái váy đỏ đang hưng phấn nên không quan tâm đoàn người đi vào.

Chỉ có Nhất Trảm thấy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia cảm động lòng thầm mắng: “Tại sao ta có thể nghi ngờ Hồ tỷ và mọi người được nhỉ.”

Bên kia, đoàn người bắt đầu tiếp cận cô gái váy đỏ, Hồ tỷ liền mạnh dạng đi về phía trước lại gần cô gái liền vỗ vỗ lên vai nàng.

Cô gái váy đỏ liền quay người lại nói: “Cái giề..”

Hồ tỷ liền nhìn thấy nét mặt của nàng mắt đã thấm nhuần màu hồng phấn, hiển nhiên đã quá khích, Hồ Ly Tiên Tử liền đặt hai tay lên vai nàng nói: “Tiểu muội ngươi cứ tiếp tục.”

Bên kia Nhất Trảm nghe vậy liền tiệc vọng.

Nhưng không cho hắn chờ đợi lâu, một bóng đen xuất hiện sau cô gái váy đỏ tay gõ nhẹ lên cổ nàng, nàng liền gục xuống người Hồ Ly Tiên Tử.

Sau đó đoàn người bắt đầu đi đến cưởi trói cho Nhất Trảm, dìu hắn và cô gái tóc đỏ ra khỏi hầm, khi đi trong mắt Nhất Trảm vẫn không khỏi vọt lên sự cảm động : “Các tỷ thật tốt a.”

Sau khi đi ra ngoài thì Lão Mạc liền đặt cô gái váy đỏ lên trên giường, hắn liền nâng cao tay lên bắt đầu niệm pháp quyết, một luồng thần niệm trên tay hắn bay ra ký ức trên người cô gái bị dẫn dắt ra, hắn bắt đầu cắt bỏ những đoạn của hai ngày hôm trước đến thời điểm này.

Bên kia Năm người thấy lập tức sửng sốt xóa ký ức còn có thể làm khoa trương như thế.

Sau khi thấy được rồi hắn mới thu thần niệm về.

Bên kia Nhất Trảm xuy yếu lên tiếng hỏi: “Sao ngươi lại khong xóa đi hết ký ức của nàng về ta.”

Lão Mạc liền nói: “Xóa hết rồi ngươi lấy vũ khí bằng cách nào.”

“Cái vũ khí ấy đang trong đan điền của nàng, ngươi bảo ta xóa hết thì chẳng ai lấy được, nên bây giờ ngươi là người phải thuyết phục nàng đưa cho ngươi.”

Bên kia hội chị em thần sấm cười ầm lên nói: “Chú xui thì cũng xui vừa vừa thôi”

“Xui hết phần của team”

Còn Lạc Đinh Đang điềm đạm nhã nhặn nói: “Nếu ngươi muốn lấy vũ khí từ tay nàng thì hội chị em ta có thể chi dẫn ngươi.”

Âm thanh suy yếu của Nhất Trảm vang lên: “Các tỷ ngó làm được không đó.”

Hồ Ly Tiên Tử liền nhã nhặn nói: “Đều là con gái với nhau ngươi cái này Tra Nam lại không tin chúng ra.”

Hăn ại lên tiếng: “Vậy thì được.”

Bên kia Lão Mạc đột nhiên kêu lên: “Ồ..”

“Quên mất có người mà các người cần gặp.”

Hắn liền lấy tay vẽ lên không gian liền có một lỗ hổng mở ra, bên trong tỏa ra thánh khiết tươi mát không khí.

Hắn lại nói thêm: “Người này là mười năm trước ta gặp được khi đi trên đường, nàng ta tồi tàng đến nỗi phải đi bán diêm kiếm sống qua ngày, đêm còn phải vào rùng ngủ với bảy chú lùn,.”

Hên là lúc đó, ta nhớ ra do Niệm huynh để lại hình ảnh chứ không cũng ta cũng lơ là.

Cả nhóm nghe thấy không khỏi thương cảm, bọn hắn liền nghĩ đến mình: “bọn bắn có lẽ là cực khổ nhất khi ra khỏi app nhưng nào ngờ lại có người còn tàng hơn.”

Hồ Ly tỷ liền liên tiếng: “Nàng tên gì.”

Lão Mạch liền lấy tay xoa xoa cằm xuy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì là Mặc Mặc thì phải.”

“Nhưng cũng không qua trọng, các ngươi cứ gặp đi rồi lại làm quen bây giờ nói quá nhiều nói lại đào hết bí mật người ta lên.”

hắn lại nói: “Đi theo ta.”

Sau một hồi, cả đoàn người liền đi vào bên trong lỗ hổng, biến mất không thấy gì nữa.

Bên ngoài cô gái váy đỏ vẫn còn đang hôn mê nhưng miệng vẫn lẩm bẩm nói: “Tiểu huynh đệ ngươi là của ta.”

“Um..Umm..”

Bên trong không gian khi nãy mọi người đi vào, cả đám liền trợn mắt ngoác mồm nói: “đây là tiên cảnh nhân gian hay sao a.”

Phía trước đoàn người là một thảm hoa trải dài vô tận, phía xau là một khu rừng cây anh đào đang nở hoa, bên trái là thác nước xanh như ngọc đang chảy ào ào, nhưng khi ngó tới bên phải thì lại đứng hình, khi thấy một thân hình nhỏ bé đang đè một con mãnh hổ xuống đánh.

Mỗi quyền đánh xuống đều tản mát ra khí lực cuồng cuộng, còn miệng thì liên tục cười gằng nói: “ Ha Ha lần này ngươi không ăn hiếp ta nữa đi.”

Khiến năm người ngón tay chỉ về phía cô gái thân hình nhỏ nhắn kia nói: “Là nàng hả?”

Lão Mạc liền cười khan nói: “Ừ chính là nàng.”
 

Thiên Diễn

Phàm Nhân
Ngọc
186,61
Tu vi
0,00
Từ phần này thì Dạ Lưu Quân chuyển thành Lão Mạc cho gay cấn nha. :3

"Bộp.."

Bên kia Lão Mạc liền lấy tay che tráng, hắn cũng kịp nhớ ra khi tỷ ấy lúc chơi game luôn muốn những người khác không làm phiền nên mới như thế.

Sau đó, hắn liền đi đến chỗ Nhất Trảm bế hắn lên, thì bỗng dưng tay quẹt phải làn phấn trên tay Nhất Trảm, hắn liền thất kinh thì thấy phía trước mình có một cô gái đang nhảy múa còn có nhạc nền kèm thân.

Nhưng chưa kịp thấy mặt thì mắt hắn bắt đầu nhòa đi, ngã rật xuống.

“Bộp..”

Bên kia hội chị em thần sấm đang nghiên cứu vũ khí thì nghe thấy tiếng động nên quay lại.

Thì thấy Nhất Trảm với Lão Mạc ngất xỉu, nằm chồng lên nhau trên tay còn dính ít phấn trắng.

Các nàng liền lắc lắc đầu đứng lên đi lại gần nhưng vừa tới gần được năm bước thì bắt đầu thấy hoa mắt chống mặt, hơi thở không thông lập tức ngã rật xuống.

“Bộp.. bộp.bộp..”

(Vì một chút phấn mà cả team liền bị loại mà chưa cần tới Vô Mệnh) tác giả không khỏi thở dài.

Năm canh giờ sau.

Cô gái váy trắng duỗi thẳng người giơ hai tay lên.

Sau đó quay người lại liền thấy trêm mặt đất. có sáu thi thể nằm la liệt trên đất, nàng cũng không khỏi kêu lên: “Tại sao có giường lại không nằm mà lại nằm trên mặt đất thế này.”

Khi nàng liền đi đến bên Lão Mạc kéo lên, thuận tay văng một cái nhẹ liền bay đến bên vách tường.

“Ầm..Ầm..”

Còn Nhất Trảm thì nàng liền ân cần thêm một chút, lấy tay xoa xoa môi hắn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã rơi vào tay ta thì đừng hòng thoát ra được.”

Còn trong mắt nàng liền lóe lên một tia hồng quang mang.

Sau đó nàng bế hắn theo kiểu công chúa bỏ lên ghế gaming của mình, rồi nhìn sang bên hội chị em thần sấm không khỏi nói nhỏ: “Các tỷ muội thì phải ân cần hơn bọn đàn ông kia.”

Nàng liền lấy tay nâng nhẹ nhàng các nàng lên, đi lại đặt lên giường lấy một cái chăn bông đắp lên.

Trên mắt lại lần nữa hiện lên hồng sắc quang mang, lưỡi liếm lên đôi môi đỏ, mắt liền nheo lại miệng bắt đầu cười tà.

Thế là trôi qua hai ngày.

Trên tường Lão Mạc mắt bắt đầu hé mở, đôi mắt hắn vừa nhìn vào liền không có hồn, hơn nửa ngày mắt mới bắt đầu lấp lánh lên.

Hắn liền lắc đầu nói: “Đúng là sơ xuất.”

Sau đó, hắn từ trên tường bay ra, chân liền đáp nhẹ xuống đất nhưng nửa đường lại hụt khiến hắn liền ngã lần nữa.

“Bộp..”

Thân thể liền in trên mặt đất, giây sau thân thể hắn liền biến mất xuất hiện bên cạnh giường, trong miệng liền thầm mắng: “Chẳng nhẽ hôm trước t.ư thế xuống giường không đúng.”

Hắn quay đầu nhìn lên trên giường thì thấy team chị em thần sấm vẫn ngủ ngon lành, nhưng họ thân thể liền là phàm nhân ngủ lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hắn liền lựa chọn đánh thức họ, trên tay hắn liền xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, bắt đầu chia ra bay đến hội chị em thần sấm, dung nạp vào trong mi tâm họ.

Sau đó, cả bọn mắt liền mở ra, cũng là những đôi mắt vô thần không có thần.

Bên kia Lão Mạc rùng mình cái này thuốc mê tác dụng quá là kinh khủng, di chứng còn chả kém gì uy lực của nó a.

Không khỏi khiến hắn liền nhớ đến Nhất Trảm, hắn liền quay người nhưng tìm mãi mà chẳng thấy hắn đầu cả, mà sư tỷ cũng không có.

Hắn liền cảm giác có chuyện sắp không xong sảy ra với Nhất Trảm.

Tại một nơi nào đó xa xa xôi xôi trog chiều khong gian khác, trên một ốc đảo không phải nói là tiên đảo, bởi vì nơi đây hoa cỏ nở rộ một mảnh cỏ xanh mước trải dài liên miên, bầu không khí tươi mát.

Ở chính giữa tiên đảo liền có một tòa tiên cung, đi sâu vào bên trong tòa tiên cung liền có một cái vương tọa, đi sâu vào bên trong thêm chút nữa, thì thấy một cái lồng chim cực lớn, bên trong có một cái bàn màu trắng và một cái giường.

Đứng trong chiếc lồng là một nam thanh niên mặt một làn váy trắng.

(Không sai đó chính Niệm Di sư huynh) Tác giả tiết lộ.

Bên ngoài có một tiếng nói vang lên: “Tiểu Niệm Niệm, ngươi còn chưa ngủ sao.”

Niệm Di nghe thấy da gà da ốc liền nổi lên từng mảng, quay đầu lại cắn răng nói: “Ngươi sao lại đến đay nữa hả Vô Mệnh.”

Bên ngoài Vô Mệnh lại nói: “Ta đến thăm Tiểu Niệm yêu dấu của người ta mà.”

Niệm Di nghe thấy thế trên mặt liền nổi lên một mảng gân xanh.

Sau đó, Vô Mệnh liền bước vào trong lồng chim, liền đi đến gần Niệm Di cầm tay Niệm Di lên vuốt vuốt nói: “Tiểu Niệm ngươi không cần phải tức giận như thế rất có hại cho nhan sắc.”

Thôi chúng ta liền chuyển màn hình.

Bây giờ tình hình trong hang động liền rất nóng, team chị em thần sấm đang cùng với Lão Mạc đang giải quyết một sự việc đặt biệt nghiêm trọng.

Đó chính là Nhất Trảm đang bị Tiểu Duyên tra tấn tinh thần và thể xác.

Nhất Trảm đang bị cô gái váy đỏ treo lên một cây sắt, bắt đầu dùng roi mây đánh và diệu dàng nói: “Tiểu đệ đệ ngươi có phục tùng ta không.”

Nhưng vừa đánh vừa chữa trị cho hắn, mà mắt của nàng lần này chuyển hoàn toàn từ màu Xanh sang màu Hồng Phấn, nụ cười của nàng liền mang theo những luồng hơi màu hồng bay ra.

“Đây là vừa đánh vừa xoa hay sao a”

Trên thanh sắt Nhất Trảm liền cắn răng chịu đau, liên tục nói: “Không.”

Bên trong team chị em thần sấm liền cảm thán nói:

“Cường nữ máu M a.”

“Nhất Trảm đúng là cứng a, tra tấn hai ngày liền mà vẫn còn có thể cứng rắn như thế.”

Một bên Hồ tỷ nói: “Lão Mạc ngươi có cách nào cứu hắn không.”

Hăn liền lao vào trầm t.ư sau đó hắn liền nói lên: “Có một cách.”

Nàng liền nói: “Đâu đâu nói nghe xem thử.”

Lão Mạc liền nói: “Ngươi bây giờ vô đó chỉ cần đánh lạc hướng tỷ ấy ta liền xông lại đánh ngất nàng.”

Hồ tỷ liền gật đầu.


Chương này liền chia hai đi, Phần sau Team chị em thần sấm.. khục cường nữ mới phải lên sàn.

@Hồ Ly Tiên Tử @Niệm Di @Lạc Đinh Đang @Hoa Lưỡng Sinh (@Mặc Mặc đợt hai mới xuất hiện nha :nhamnho: :nhamnho: :nhamnho: ):nhamnho:
Thiên Diễn nhìn thật lâu vào hư không, bất giác nở nụ cười, lắc đầu:
"Không biết tốt xấu, được rồi, trước hết vẫn để ngươi nhảy nhót một thời gian."
Thiên Diễn vừa dứt lời, giống như chợt nghĩ tới chuyện gì, tay lại bấm pháp quyết thật nhanh, tay hắn liên tục biến ảo, hình thành một phù văn lớn bằng bàn tay, lại có khí tức cổ xưa đang phát tán.

"Đại thiên thế giới từ khi hình thành đã diễn sinh vô số sinh linh, Đông Tây Nam Bắc có tứ thánh thú trấn giữ, tinh vực trong tay nhiều vô số kể, ẩn ẩn đã có xu thế ép trên Thánh Môn một bậc. Quả thật là rất hùng mạnh, đáng tiếc vẫn chưa đủ." Thiên Diễn nhìn phù văn trong tay, miệng cười đầy ẩn ý, phù văn trên tay dần hình thành một quả trứng, hoa văn cổ quái phức tạp.

Thiên Diễn lại cười lạnh:"Cái gì chó má Hỗn Nguyên Vô Cực Thần, chỉ là một lũ khoác vẩy mang sừng, ẩm ướt sinh trứng hóa mà thôi, đợi thời cơ chín muồi, liền bắt các ngươi làm tế lễ, vừa tiêu diệt được Thần Giới, lại có thể lớn mạnh Thôn Thiên Thánh Thú, nhất tiễn song điêu, diệu thay, diệu thay."

Thì ra đại thiên thế giới khi mới bắt đầu thành hình, liền bị hai cỗ lực lượng kinh khủng phá vỡ thành hai khối, Tiên Giới lão đại vì nỗ lực hậu quả to lớn để giành lấy phần giới vực lớn hơn mà lâm vào ngủ say, Thần Giới lão đại cũng không khá hơn bao nhiêu, hiện giờ đang dưỡng thương trong trung tâm Thần Giới, nhất thời không thể động can qua.

Vì giới vực lớn hơn, Tiên Giới nhân đương nhiên hưởng thụ tài nguyên lớn hơn, qua thời gian đều chậm rãi kéo dài khoảng cách với Thần Giới, thực lực sai biệt càng lúc càng lớn, Thiên Đạo cũng ngày càng hoàn chỉnh, đáng tiếc vì thiếu mất một nửa Tinh Giới Thạch, khiến Thiên Đạo bị tổn hại, ức vạn năm qua dù có hạng người kinh tài tuyệt diễm đến mấy cũng phải dừng bước tại Chuẩn Thánh đỉnh phong.

Thiên Diễn bẻ bẻ cổ, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Thiên Địa Lượng Kiếp xảy ra, nếu không nhân quả của một giới vực cũng không phải dễ dàng gánh chịu như vậy. Thiên Diễn phất tay, một bóng người hiện ra trước mắt hắn, thình lình lại giống hắn như đúc, chính là thân ngoại hóa thân của Thiên Diễn, Thiện Thi!
Thiên Diễn nhìn lên Thiện Thi từ mi thiện mục bộ dáng, mỉm cười chắp tay: "Đạo hữu hữu lễ, lại làm phiền ngươi rồi!"
Thiện Thi đồng dạng chắp tay:"Bản Tôn đạo hữu không cần lo lắng, mọi việc cứ giao cho bần đạo." Dứt lời liền ngồi lên vương tọa, bộ dáng không khác Thiên Diễn lúc trước chút nào.

Thiên Diễn cười khẽ, thân hình không cản trở chút nào bay ra thiên ngoại, chỉ để lại Cửu Thiên Tiên Cung chậm rãi biến mất...
@Lục Lam @Hoa Lưỡng Sinh @Tâm Duyên @Mặc Mặc coi thử viết vầy có thiếu sót gì hông :7obgkek:
 

Cá Cửu Ca

Thăng Tiên kiếp
Dịch giả Thái Tuế
Thiên Diễn nhìn thật lâu vào hư không, bất giác nở nụ cười, lắc đầu:
"Không biết tốt xấu, được rồi, trước hết vẫn để ngươi nhảy nhót một thời gian."
Thiên Diễn vừa dứt lời, giống như chợt nghĩ tới chuyện gì, tay lại bấm pháp quyết thật nhanh, tay hắn liên tục biến ảo, hình thành một phù văn lớn bằng bàn tay, lại có khí tức cổ xưa đang phát tán.

"Đại thiên thế giới từ khi hình thành đã diễn sinh vô số sinh linh, Đông Tây Nam Bắc có tứ thánh thú trấn giữ, tinh vực trong tay nhiều vô số kể, ẩn ẩn đã có xu thế ép trên Thánh Môn một bậc. Quả thật là rất hùng mạnh, đáng tiếc vẫn chưa đủ." Thiên Diễn nhìn phù văn trong tay, miệng cười đầy ẩn ý, phù văn trên tay dần hình thành một quả trứng, hoa văn cổ quái phức tạp.

Thiên Diễn lại cười lạnh:"Cái gì chó má Hỗn Nguyên Vô Cực Thần, chỉ là một lũ khoác vẩy mang sừng, ẩm ướt sinh trứng hóa mà thôi, đợi thời cơ chín muồi, liền bắt các ngươi làm tế lễ, vừa tiêu diệt được Thần Giới, lại có thể lớn mạnh Thôn Thiên Thánh Thú, nhất tiễn song điêu, diệu thay, diệu thay."

Thì ra đại thiên thế giới khi mới bắt đầu thành hình, liền bị hai cỗ lực lượng kinh khủng phá vỡ thành hai khối, Tiên Giới lão đại vì nỗ lực hậu quả to lớn để giành lấy phần giới vực lớn hơn mà lâm vào ngủ say, Thần Giới lão đại cũng không khá hơn bao nhiêu, hiện giờ đang dưỡng thương trong trung tâm Thần Giới, nhất thời không thể động can qua.

Vì giới vực lớn hơn, Tiên Giới nhân đương nhiên hưởng thụ tài nguyên lớn hơn, qua thời gian đều chậm rãi kéo dài khoảng cách với Thần Giới, thực lực sai biệt càng lúc càng lớn, Thiên Đạo cũng ngày càng hoàn chỉnh, đáng tiếc vì thiếu mất một nửa Tinh Giới Thạch, khiến Thiên Đạo bị tổn hại, ức vạn năm qua dù có hạng người kinh tài tuyệt diễm đến mấy cũng phải dừng bước tại Chuẩn Thánh đỉnh phong.

Thiên Diễn bẻ bẻ cổ, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Thiên Địa Lượng Kiếp xảy ra, nếu không nhân quả của một giới vực cũng không phải dễ dàng gánh chịu như vậy. Thiên Diễn phất tay, một bóng người hiện ra trước mắt hắn, thình lình lại giống hắn như đúc, chính là thân ngoại hóa thân của Thiên Diễn, Thiện Thi!
Thiên Diễn nhìn lên Thiện Thi từ mi thiện mục bộ dáng, mỉm cười chắp tay: "Đạo hữu hữu lễ, lại làm phiền ngươi rồi!"
Thiện Thi đồng dạng chắp tay:"Bản Tôn đạo hữu không cần lo lắng, mọi việc cứ giao cho bần đạo." Dứt lời liền ngồi lên vương tọa, bộ dáng không khác Thiên Diễn lúc trước chút nào.

Thiên Diễn cười khẽ, thân hình không cản trở chút nào bay ra thiên ngoại, chỉ để lại Cửu Thiên Tiên Cung chậm rãi biến mất...
@Lục Lam @Hoa Lưỡng Sinh @Tâm Duyên @Mặc Mặc coi thử viết vầy có thiếu sót gì hông :7obgkek:
Bên ngoài một nơi nào đó trong một nơi rộng bao la, một đôi mắt liền mở ra, bên trong đôi mắt có một lực hấp dẫn kỳ lạ khiến người ta không thể dời mắt được.


Một âm thanh khàn khàn liền vang lên: "Người nào lại dám phá hoại kịch bản của ta."

Sau một lúc đôi mắt bắt đầu nhắm lại một người từ trong đó đi ra, trên thân liền không có tản mát ra một loại khí tức gì. nhưng khiến cho người ta có cảm giác bị nghẹt thở.

Hắn liền nâng cao tay lên một quả cầu hiện ra bên trong tập hợn chư thiên vạn giới.

Sau đó hắn liền cười lên nét mặt liền tuấn lãng không thôi.

Sau đó hắn hừ lên một tiếng nói: "Chỉ là một Thánh Nhân nhỏ nhoi, mà cũng ở trước mặt ta thay đổi kịch bản còn còn dám thôn phệ thần giới, ngươi thật đúng là một nhân vật hoàn hảo cho vở kịch của ta thêm đặc sắc."

Bên trong nơi nào đó của đại thiên thế giới.

Một hư ảnh xuất hiện và bắt đầu thực chất hóa, trên người mang theo đạo bào màu xanh lam, khuôn mặt tuấn lãng không ai khác đó chính là Tác Giả.. khặc kẻ thần bí trên thời gian trường hà.

Trênn hắn nây tay lên một cay quạt giấy liền hiện ra, càng tôn vinh vẻ đẹp của hắn lên.

Hắn liền nói lên "Đi gặp người dám làm chệt hướng kịch bản của ta nào."

Sau đó hư không tự nhiên mở rộng một cánh cửa hắn liền bay vào.

Một lát sau lại xuất hiện trong một tòa cung điện, xung quanh toàn là chính khí ở phía xa bên trên vương tọa có một người ngồi trên đó.

Hắn nhìn liền nói: " Hóa thân ở đây còn bản thể ở nơi nào đây."

Sau đó liền đưa tay lên lần nữa một sơi tiên thừng liền xuất hiện, sau đó liền chui vào không gian biến mất.

Một lát hư không liền vỡ ra một đạo bóng đen từ trong đó bay ra trên người còn bị sợ tiên thừng ép chặt đến không thở nổi.

Hắn liền nhìn đến thanh niên đứng trước mặt hắn nói: "Ngươi là ai sao lại ngăn cản kế hoạch của ta."

Thanh niên mặt đạo bào xanh lam liền nói: "Ta là ai không quan trọng, nhưng cái quan trọng ở đây là ngươi đã làm trái kịch bản của ta nên bây giờ tìm ngươi để tính sổ có được không."

Thiên Diễn liền hừ lạnh nói: "Ngươi là cái thá gì mà dám tính sổ với ta."

Sau đó liền vận chuyển tu vi để bứt sợi dây nhưng một hồi hắn liền thất kinh, sợi dây này liền không dứt.

Bên kia thanh niên kia trả lời: "Ngươi không cần phải cố sức, không thể bức là đứt nổi đâu bởi vì sợi dây này là vật nằm ngoài Thiên Đạo."

"Mà ngươi chỉ là một sinh linh nhỏ bé mà cũng dám làm ta cất công đến đây làm đảo loạn lên kịch bản của ta ngươi đáng tội gì."

Trên người thanh niên liền bộc phá ra khí tức cả Đại Thiên Thế Giới đều chấn động, xung quanh mọi vật trong bán kính ngàn vạn dặm đều bị luồn uy áp này cưỡng ép tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Trong cung điện Thiện Thi cũng như vậy tan vỡ, Thiên Diễn trên mặt mồ hôi chảy như suối.

Hắn chưa bao giờ thấy khí tức nào khủng bố như vậy liền Đại Thiên Thế giới đều phải lay chuyển.

Thanh niên mặc đạo bào màu lam chỉ vào thiên diễn nói: "Ngươi cái này ác độc người ta rất thích nhưng cảnh giới của ngươi quá thấp mới chỉ là Thánh Nhân đỉnh phong, trong mắt ta tu vi của ngươi bất quá là một cái phàm nhân."

"Vì vậy lần này ta đến đây là đưa ngươi vào luân hồi lại lần nữa tham gia vào kịch bản của ta một lần nữa."

Thân thể Thiên Diễn liền bắt đầu tan biến nguyên Thần liền hiện ra, Thanh liền áo lam liền thu vào tay áo nói: "Lại làm loạn kịch bả của ta, nhưng thể loại người độc ác như ngươi hợp tác với Vô Mệnh ta lại rất thích."

Hắn liền híp mắt cười: "Lần này kịch bản của ta lại thêm một chút sôi động rồi Hắc Hắc."

"Liền cô đơn một mình hơn hai mươi cái thiên Đạo Luân hồi bây giờ nghĩ ra môt cái kịch bản giải trí thì bị cái này làm chệch hướng đi."

"Nhưng không sao nó chệch thì cứ chệch vậy, thêm vào chút gia vị cũng không sao." Sau đó hắn thân hình hắn liền biến mất một chút khí tức liền cũng không Lưu Lại.

Bên kia căn trong không gian tiên cảnh của Lão Mạc hội chị em thần sấm liền đang lắng nghe chuyện của Mặc Mặc.

"Nàng lúc mới vào đây hiền lành tốt bụng lắm nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại thành ra thế này, ngạo mạn háo thắng, tìm đường chết đa dạng phong phú, bị ta dạy dỗ bao nhiêu lần cũng ngựa quen đường cũ, nhưng các ngươi biết không chỉ mười năm a, mười năm liền ra như thế này."

Không khỏi khiến hắn hoài nghi mình có thể chất gì mà ai xung quanh mình không ai có thể giữ được vẻ hiền lành đạo mạo.

Nhưng nói nửa đường thì phía xa có một Thanh Huyết kiếm bay đến chỗ hắn, nhưng chưa đụng trúng thì đã tiêu tan, Lão Mạch liền quay lại nói: "Cún huynh ngươi có thể bớt bớt tìm đường chết được không, ngươi với mặt mặt liền là một khuôn đúc ra sao."

Hai người các ngươi cứ như thế, thì sau này ta làm sao bàn giao với Niệm Di sư huynh đây.

Bên kia năm người liền chỉ tay vào hắn hỏi: "Còn Đây là ai?"

Lão Mạc liền trả lời: "Đây là Cún Con Xa Nhà, chắc tại xa Niệm Di sư huynh lâu quá nên mới phát bệnh, hệt như Mặc sư muội đằng kia."

"Nhưng hắn liền nhiều hơn một đặc tính là làm gì cũng Gáy rất to."

Lúc trước ta phát hiện hắn liền là một người vô gia cư lang thang giống như Mặc sư muội, nhưng tốt hơn muội ấy một chút là đi xin ăn tối lại vào pa bay lắc câu cửa miệng thường là: "Hôm nay là thứ bảy, Anh thích đi thích đi vào pa."

Bên kia, team chị em thần sấm cùng Nhất Trảm liền đứng hình lần N. trong lòng cùng hiện lên một ý nghĩ: “Niệm Di sư huynh quen biết cả hai nhưng không biết bọn hắn liền là như thế, một cái là cường nữ, một cái là ríck kid thích đi vào pa.”

Đến đây thôi mai lại tiếp tục :nhamnho: :nhamnho: :nhamnho: :nhamnho: nhân vật liền đã đông đủ mai liền bắt đầu diễn vai diễn đều đã chia xong bắt đầu combat.
 

Thất Dạ Phương Tỉnh

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
5.859,34
Tu vi
30,00
Trước mắt hắn là một khoảng không tối tăm, lạnh lẽo và hoàn toàn cô tịch. Hắn cố gắng ngồi bật dậy nhưng dường như chỉ một cái nhích nhẹ cũng khiến hắn đau đớn như chịu hàng nghìn mũi dao đâm thẳng vào trái tim.

"Lại xử lý tình huống sai rồi ư? Theo như nhiệm vụ mà App Mạt Thế này đưa ra, hẳn là ta phải cứu lấy nhân vật Lệ Yên, sau đó mang cô ấy quay lại Thánh đường, tận dụng khả năng Thấu thị Tâm trí của cô ta vaf mối hận kẻ bạc tình kia để đánh cắp Tà trượng trong tay Khắc Tu hội cơ mà. Tại sao App lại tuyên bố thất bại? Mình chỉ còn lại 2 mạng sống trong nhiệm vụ này thôi, mình phải làm sao để thoát khỏi cái thế giới chết tiệt này đây?"

Hắn tự nhủ, sau đó lẩm nhẩm tính toán. Thời gian "cold down" trong mỗi lượt "về thành dưỡng sức" này là 30 phút. Hắn còn 29 phút nữa để đưa ra một quyết định khác trong màn "Đoạt tim trên sân thượng" vừa rồi.

Bị cưỡng ép đưa vào cái thế giới bóng tối của App Mạt Thế bao lâu nay chỉ vì vô tình tham lam nhặt một tờ 100 USD trên đường, để rồi hắn phải lần lượt vượt qua biết bao nhiệm vụ chết tiệt mà cái App này công bố để tiếp tục giữ lấy mạng sống.

"Khốn ạnh thật, Nhật Minh ơi là Nhật Minh, mày đường đường là một sinh viên 9x thời a còng, cớ sao tham của rơi làm chi để rồi chuốt khổ?" Hắn tự nhủ, nhưng biết rõ than thở như thế cũng chẳng ít gì.

Nằm nghỉ ngơi khoảng 10 phút, cảm giác cơn đau nhói tim kia đã dịu hẳn, Nhật Minh ngồi dậy rồi bắt đầu kiểm kê số lượng trang bị của mình.

Hắn còn lại một mũi tên Xuyên phá, một lọ thuốc Cường hoá tốc độ và một lá bùa Hộ tâm. Chẳng rõ với từng ấy vật phẩm, hắn có thể làm gì được với tình huống vừa rồi.

Lúc này, đã qua 5 phút, Nhật Minh đứng dậy khỏi giường, nhìn thẳng vào cánh cửa đang lờ mờ xuất hiện gần đó.

Chẳng biết hắn đã toan tính điều gì, chỉ khẽ nói: "Lệ Yên, vốn dĩ tôi định cứu cô trong nhiệm vụ này. Nhưng xin lỗi, App đã phán quyết nước đi vừa rồi là sai lầm... Tôi biết cô cũng là một người chơi giỏi trong trò App Mạt Thế này, vốn dĩ định dùng tình huống cứu thoát nhân vật Lệ Yên vừa rồi để tiếp cận cô nhằm kết làm đồng minh cho những nhiệm vụ tiếp theo.... Đáng tiếc..."

Nói đến đây, hắn nhích chân, bước vào cánh cửa vừa hiện ra. Trong thoáng chốc, căn phòng mịt mùng này cũng tan biến vào bóng tối...
Nhật Minh vừa bước qua cánh cửa, trước mặt hắn bỗng hiện ra bảng chọn.

[Kích hoạt thẻ bài nhiệm vụ: Bạn có muốn đổi phó bản không?]

Lúc này Nhật Minh mới ngớ người nhớ ra, lúc mới bước vào game hắn có nhận được quà tân thủ là hai lá thẻ bài, một trong hai lá có tác dụng giúp hắn đổi phó bản khi phát hiện nhiệm vụ có độ khó cao.

Hiển nhiên phó bản Trác Quân kia là phó bản có độ khó cao, nếu không chẳng vì nguyên do nào mà người chơi hệ thực lực mạnh như Lệ Yên lại đâm đầu vào đó thử sức.

Nhưng cô nàng chưa chơi bao lâu đã tèo rồi đó thôi.

Thực ra Nhật Minh đã chơi App Mạt Thế này một thời gian không ngắn. Một trong những nguyên do khiến hắn vẫn sống sót đến tận hôm nay là tính cẩn thận. Loại phó bản độ khó cao như Trác Quân vừa rồi, thú thực, đây là lần đầu hắn thử tham gia.

Điểm phân biệt giữa phó bản độ khó cao và các phó bản khác chính là bối cảnh của nó. Gần như toàn bộ các bối cảnh trong App Mạt Thế xoay quanh xác sống, nguy cơ sinh hóa, trái đất diệt vong, trừ bối cảnh cấp SS và SSS.

SS là bối cảnh bình thường, ngẫu nhiên sẽ có pháp thuật, huyền học, những thứ sức mạnh phi nhân loại.

SSS còn trâu hơn, đó sẽ là dạng đa bối cảnh, sẽ ngẫu nhiên biến đổi tùy theo từng giờ từng phút, một phút trước còn là cảnh tình trường đẫm nước mắt, có khi một phút sau bạn đã rơi vào cảnh đầu trâu mặt ngựa gặng hỏi trước chảo dầu sôi.

Người chơi sau khi vượt qua 100 phó bản sẽ bị cưỡng ép chơi phó bản SS, sau khi vượt 500 phó bản sẽ bị cưỡng ép chơi SSS. Ngoài ra, bất cứ khi nào người chơi cũng có thể thử sức mình bằng cách tự chọn bối cảnh khó và nhảy vào. Còn phần nhảy vào xong chết hay sống thì không phải chuyện của app.

Nhật Minh đã chơi qua 87 phó bản, hiển nhiên trước đó do ngựa non háu đá nên nghịch nghịch thử bấm vào phó bản Trác Quân, kế đó là làm ngầu không được bao lâu đã đi đời nhà ma.

Cân nhắc tới lui, hắn cảm thấy việc hành động trong phó bản cấp cao vừa bị hệ thống quản chế vừa không chắc lần tới này sẽ qua cửa an toàn, thế là nhắm mắt nhắm mũi chọn dùng lá bài.

Đổi phó bản.

Một lần nữa mở mắt ra, Nhật Minh thấy mình đang mặc áo blouse trắng, trên mặt chềnh ềnh một cặp kính, tay đang cầm ống nghiệm. Hắn chưa kịp tiếp thu dữ liệu từ hệ thống thì đã nghe thấy người-có-vẻ-là-đồng-nghiệp bên cạnh thở dài:

"Bọn dị nhân đó lại tấn công nữa rồi, nội trong năm nay, chúng đã ép nhân loại đến đông nam của hành tinh này."

"Khắp tinh hệ này liệu còn chỗ cho loài người sinh tồn không đây?"

Nói rồi cậu ta huých vai Nhật Minh: "Tiến sĩ Trần, không phải Nguyên soái bảo ngài nhanh đến báo cáo tài liệu khoa học với ngài ấy sao? Phi thuyền đang đậu bên ngoài chờ đó, ngài nhanh lên."

Trần Nhật Minh đơ người buông ống nghiệm xuống, gật đầu một cách máy móc rồi vội bước ra ngoài theo chỉ dẫn.

Phó bản lần này là tương lai, nguy cơ sống còn của nhân loại đặt trong bối cảnh tinh hệ vũ trụ rộng lớn.

Nhiệm vụ của hắn như bao lần khác là sống sót một thời gian ở đây.
 

Tiểu Duyên

Phàm Nhân
Ngọc
5.160,19
Tu vi
0,00
Nhật Minh vừa bước qua cánh cửa, trước mặt hắn bỗng hiện ra bảng chọn.

[Kích hoạt thẻ bài nhiệm vụ: Bạn có muốn đổi phó bản không?]

Lúc này Nhật Minh mới ngớ người nhớ ra, lúc mới bước vào game hắn có nhận được quà tân thủ là hai lá thẻ bài, một trong hai lá có tác dụng giúp hắn đổi phó bản khi phát hiện nhiệm vụ có độ khó cao.

Hiển nhiên phó bản Trác Quân kia là phó bản có độ khó cao, nếu không chẳng vì nguyên do nào mà người chơi hệ thực lực mạnh như Lệ Yên lại đâm đầu vào đó thử sức.

Nhưng cô nàng chưa chơi bao lâu đã tèo rồi đó thôi.

Thực ra Nhật Minh đã chơi App Mạt Thế này một thời gian không ngắn. Một trong những nguyên do khiến hắn vẫn sống sót đến tận hôm nay là tính cẩn thận. Loại phó bản độ khó cao như Trác Quân vừa rồi, thú thực, đây là lần đầu hắn thử tham gia.

Điểm phân biệt giữa phó bản độ khó cao và các phó bản khác chính là bối cảnh của nó. Gần như toàn bộ các bối cảnh trong App Mạt Thế xoay quanh xác sống, nguy cơ sinh hóa, trái đất diệt vong, trừ bối cảnh cấp SS và SSS.

SS là bối cảnh bình thường, ngẫu nhiên sẽ có pháp thuật, huyền học, những thứ sức mạnh phi nhân loại.

SSS còn trâu hơn, đó sẽ là dạng đa bối cảnh, sẽ ngẫu nhiên biến đổi tùy theo từng giờ từng phút, một phút trước còn là cảnh tình trường đẫm nước mắt, có khi một phút sau bạn đã rơi vào cảnh đầu trâu mặt ngựa gặng hỏi trước chảo dầu sôi.

Người chơi sau khi vượt qua 100 phó bản sẽ bị cưỡng ép chơi phó bản SS, sau khi vượt 500 phó bản sẽ bị cưỡng ép chơi SSS. Ngoài ra, bất cứ khi nào người chơi cũng có thể thử sức mình bằng cách tự chọn bối cảnh khó và nhảy vào. Còn phần nhảy vào xong chết hay sống thì không phải chuyện của app.

Nhật Minh đã chơi qua 87 phó bản, hiển nhiên trước đó do ngựa non háu đá nên nghịch nghịch thử bấm vào phó bản Trác Quân, kế đó là làm ngầu không được bao lâu đã đi đời nhà ma.

Cân nhắc tới lui, hắn cảm thấy việc hành động trong phó bản cấp cao vừa bị hệ thống quản chế vừa không chắc lần tới này sẽ qua cửa an toàn, thế là nhắm mắt nhắm mũi chọn dùng lá bài.

Đổi phó bản.

Một lần nữa mở mắt ra, Nhật Minh thấy mình đang mặc áo blouse trắng, trên mặt chềnh ềnh một cặp kính, tay đang cầm ống nghiệm. Hắn chưa kịp tiếp thu dữ liệu từ hệ thống thì đã nghe thấy người-có-vẻ-là-đồng-nghiệp bên cạnh thở dài:

"Bọn dị nhân đó lại tấn công nữa rồi, nội trong năm nay, chúng đã ép nhân loại đến đông nam của hành tinh này."

"Khắp tinh hệ này liệu còn chỗ cho loài người sinh tồn không đây?"

Nói rồi cậu ta huých vai Nhật Minh: "Tiến sĩ Trần, không phải Nguyên soái bảo ngài nhanh đến báo cáo tài liệu khoa học với ngài ấy sao? Phi thuyền đang đậu bên ngoài chờ đó, ngài nhanh lên."

Trần Nhật Minh đơ người buông ống nghiệm xuống, gật đầu một cách máy móc rồi vội bước ra ngoài theo chỉ dẫn.

Phó bản lần này là tương lai, nguy cơ sống còn của nhân loại đặt trong bối cảnh tinh hệ vũ trụ rộng lớn.

Nhiệm vụ của hắn như bao lần khác là sống sót một thời gian ở đây.
Ra khỏi căn phòng thí nghiệm, trước mặt hắn là một quãng trường tàn tạ, được bao quanh bởi khu thành thị điêu tàn. Những cụm kiến trúc đã từng là các tòa nhà cao chọc trời giờ đã trở thành bãi phế tích rách nát, đứt vỡ, nhuốm đầy khói bụi và những vết thâm đen do hỏa hoạn.

"Đây là cảnh mạt thế ư?" Nhật Minh tự hỏi.

Xa xa phía trước là một con tàu to lớn bằng sắt thép với dòng chữ "Ba-Ngo-Sa" in nổi bằng một màu xanh sẫm sắc nét. Đầu tàu có hình mũi nhọn, trên nóc lại có thêm một cái vây sắt. Hắn biết rõ, đây là tạo hình dựa theo loài cá mập, nhưng chiếc vây kia không đơn thuần là vây, mà có lặp đặt hệ thống tầm nhiệt dị nhân nhằm phát hiện kẻ thù ở một khoảng cách rất xa.

Dựa theo miêu tả nhiệm vụ trong khoảnh khắc đổi phó bản, Nhật Minh biết rõ xuất xứ của thế lực dị nhân này. Chung quy lại, cũng là "chuyện tốt" mà nhân loại gây ra.

Cách đây hàng chục năm, khoa học công nghệ của thế giới này phát triển vượt bậc. Lúc ấy, ngành hàng không vũ trụ phát triển cực kỳ thịnh vượng. Trong một chuyến đi khai phá vùng đất mới, Hội Trật Tự Không Gian đã tìm ra một dạng tinh thể, gọi là LaDiDa. Loại tinh thể ấy chứa nguồn năng lượng rất mạnh, dù chưa đến mức vô tận, nhưng chỉ với một viên tinh thể nhỏ bằng lòng bàn tay là đã có thể đáp ứng đủ nguồn năng lượng vận hành cho một chiếc phi thuyền không gian trong vòng... 5 năm.

Quá hạnh phúc với phát hiện vĩ đại này, Hội ấy đã quy động hết tất cả nguồn tài lực của tổ chức để khai thác các mỏ tinh thể LaDiDa ấy trên khắp hành tinh lạ kia.

Theo sau đó, lại một lần nữa, nền khoa học công nghệ của thế giới đã phát triển mạnh theo cấp số nhân. Xe cộ, tàu ngầm, phi thuyền, nhà máy, khu vui chơi giải trí, máy vi tính... đều được vận hành bằng dạng năng lượng LaDiDa ấy.

Không may thay, đó là một con dao hai lưỡi; hoặc giả, năng lực của công nghệ thời bấy giờ chưa nhận ra được sự rủi ro của mỏ vàng đắc giá nhất thế giới này. Đó là sự ô nhiễm LaDiDa.

Cũng như tất cả các dạng tài nguyên khác, như dầu mỏ, than đá... Tinh thể LaDiDa có khả năng ô nhiễm. Và tác hại của nó là có thể ô nhiễm đến sinh vật, thực vật, và cả hệ sinh thái.

Thế là, dần dà, những dị nhân được sinh ra... Họ đã từng là người, nhưng sau đó bị biến đổi để rồi trở thành những thực thể kỳ lạ với năng lực phi phàm. Có kẻ tự biến cơ thể mình thành những lưỡi dao sắc nhọn, có kẻ phun ra axit từ việc hô hấp... Thậm chí, có những thực thể LaDiDa đủ khả năng để điều khiển cả thời tiết nữa.

Vậy, bọn dị nhân này có gì đáng sợ cơ chứ? Ai guuu! Chỉ cần nhấn nút một cái, thả dăm ba quả bom nguyên tử kia, thì chính phủ các nước sẽ huy động cả biệt đội mang theo máy hụt bụi để dọn sách kẻ thù ấy chứ.

Thỉnh nhớ rõ, năng lượng LaDiDa có thể ô nhiễm cả môi trường. Thử nghĩ xem, bạn đang yên thân yên phận tại tổng bộ chỉ huy, đang phân vân có nên nhấn nút khởi động vũ khí hạt nhân hay không thì... Hàng chục mảng tinh thể màu xanh xanh vàng vàng kỳ quái chợt mọc lên từ nền đất, tỏa ra một dạng bức sóng nào đó trong một tốc độ chóng mặt. Sau đó, 96,69% nhân viên trong tòa nhà ngã quỵ xuống. Đến khi họ tỉnh lại, chúng chỉ còn là một cái xác không hồn buộc phải hành động theo một "ý chí" nào đó. Vậy, rốt cuộc nó có đáng sợ không?

"Thật là đáng sợ!" Nhật Minh thì thầm, "ĐCMN! Nhiệm vụ quái gì thế này? Mình đã đổi nhiệm vụ rồi cơ mà?"

Đúng vậy, nhiệm vụ này có độ khó cao đến mức... không thể hoàn thành. Thật ra, đến tận lúc này, Nhật Minh vẫn chưa biết rõ hắn "cần phải làm gì" đển kết thúc nhiệm vụ. Hắn cần chờ hệ thống công bố một "quest requirement" chính xác. Tuy nhiên, khả năng xâm lấn và ô nhiễm của tinh thể LaDiDa (theo bối cảnh nhiệm vụ) hiện tại là quá cao.

Hắn nhìn về phía chiếc phi thuyền xa xa, tự hỏi: "Rốt cuộc, là App bị lỗi, hay nhân phẩm của mình đang đến lúc thoái trào đây?"
 
Last edited:

Thất Dạ Phương Tỉnh

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
5.859,34
Tu vi
30,00
Ra khỏi căn phòng thí nghiệm, trước mặt hắn là một quãng trường tàn tạ, được bao quanh bởi khu thành thị điêu tàn. Những cụm kiến trúc đã từng là các tòa nhà cao chọc trời giờ đã trở thành bãi phế tích rách nát, đứt vỡ, nhuốm đầy khói bụi và những vết thâm đen do hỏa hoạn.

"Đây là cảnh mạt thế ư?" Nhật Minh tự hỏi.

Xa xa phía trước là một con tàu to lớn bằng sắt thép với dòng chữ "Ba-Ngo-Sa" in nổi bằng một màu xanh sẫm sắc nét. Đầu tàu có hình mũi nhọn, trên nóc lại có thêm một cái vây sắt. Hắn biết rõ, đây là tạo hình dựa theo loài cá mập, nhưng chiếc vây kia không đơn thuần là vây, mà có lặp đặt hệ thống tầm nhiệt dị nhân nhằm phát hiện kẻ thù ở một khoảng cách rất xa.

Dựa theo miêu tả nhiệm vụ trong khoảnh khắc đổi phó bản, Nhật Minh biết rõ xuất xứ của thế lực dị nhân này. Chung quy lại, cũng là "chuyện tốt" mà nhân loại gây ra.

Cách đây hàng chục năm, khoa học công nghệ của thế giới này phát triển vượt bậc. Lúc ấy, ngành hàng không vũ trụ phát triển cực kỳ thịnh vượng. Trong một chuyến đi khai phá vùng đất mới, Hội Trật Tự Không Gian đã tìm ra một dạng tinh thể, gọi là LaDiDa. Loại tinh thể ấy chứa nguồn năng lượng rất mạnh, dù chưa đến mức vô tận, nhưng chỉ với một viên tinh thể nhỏ bằng lòng bàn tay là đã có thể đáp ứng đủ nguồn năng lượng vận hành cho một chiếc phi thuyền không gian trong vòng... 5 năm.

Quá hạnh phúc với phát hiện vĩ đại này, Hội ấy đã quy động hết tất cả nguồn tài lực của tổ chức để khai thác các mỏ tinh thể LaDiDa ấy trên khắp hành tinh lạ kia.

Theo sau đó, lại một lần nữa, nền khoa học công nghệ của thế giới đã phát triển mạnh theo cấp số nhân. Xe cộ, tàu ngầm, phi thuyền, nhà máy, khu vui chơi giải trí, máy vi tính... đều được vận hành bằng dạng năng lượng LaDiDa ấy.

Không may thay, đó là một con dao hai lưỡi; hoặc giả, năng lực của công nghệ thời bấy giờ chưa nhận ra được sự rủi ro của mỏ vàng đắc giá nhất thế giới này. Đó là sự ô nhiễm LaDiDa.

Cũng như tất cả các dạng tài nguyên khác, như dầu mỏ, than đá... Tinh thể LaDiDa có khả năng ô nhiễm. Và tác hại của nó là có thể ô nhiễm đến sinh vật, thực vật, và cả hệ sinh thái.

Thế là, dần dà, những dị nhân được sinh ra... Họ đã từng là người, nhưng sau đó bị biến đổi để rồi trở thành những thực thể kỳ lạ với năng lực phi phàm. Có kẻ tự biến cơ thể mình thành những lưỡi dao sắc nhọn, có kẻ phun ra axit từ việc hô hấp... Thậm chí, có những thực thể LaDiDa đủ khả năng để điều khiển cả thời tiết nữa.

Vậy, bọn dị nhân này có gì đáng sợ cơ chứ? Ai guuu! Chỉ cần nhấn nút một cái, thả dăm ba quả bom nguyên tử kia, thì chính phủ các nước sẽ huy động cả biệt đội mang theo máy hụt bụi để dọn sách kẻ thù ấy chứ.

Thỉnh nhớ rõ, năng lượng LaDiDa có thể ô nhiễm cả môi trường. Thử nghĩ xem, bạn đang yên thân yên phận tại tổng bộ chỉ huy, đang phân vân có nên nhấn nút khởi động vũ khí hạt nhân hay không thì... Hàng chục mảng tinh thể màu xanh xanh vàng vàng kỳ quái chợt mọc lên từ nền đất, tỏa ra một dạng bức sóng nào đó trong một tốc độ chóng mặt. Sau đó, 96,69% nhân viên trong tòa nhà ngã quỵ xuống. Đến khi họ tỉnh lại, chúng chỉ còn là một cái xác không hồn buộc phải hành động theo một "ý chí" nào đó. Vậy, rốt cuộc nó có đáng sợ không?

"Thật là đáng sợ!" Nhật Minh thì thầm, "ĐCMN! Nhiệm vụ quái gì thế này? Mình đã đổi nhiệm vụ rồi cơ mà?"

Đúng vậy, nhiệm vụ này có độ khó cao đến mức... không thể hoàn thành. Thật ra, đến tận lúc này, Nhật Minh vẫn chưa biết rõ hắn "cần phải làm gì" đển kết thúc nhiệm vụ. Hắn cần chờ hệ thống công bố một "quest requirement" chính xác. Tuy nhiên, khả năng xâm lấn và ô nhiễm của tinh thể LaDiDa (theo bối cảnh nhiệm vụ) hiện tại là quá cao.

Hắn nhìn về phía chiếc phi thuyền xa xa, tự hỏi: "Rốt cuộc, là App bị lỗi, hay nhân phẩm của mình đang đến lúc thoái trào đây?"
Trong lúc nghĩ vẩn vơ, Nhật Minh bước lên chiếc phi thuyền và đến tổng phủ của Nguyên soái.

Nguyên soái hiện tại là một người đàn ông trên đầu đã có hai thứ tóc. Ông vừa nhìn biểu đồ thể hiện sự phân bố của dị nhân, vừa đưa tay vuốt hai bên mày.

Sống còn của nhân loại quyết định bởi những ngày này.

Lũ dị loại phát triển nhanh đến mức cả tinh hệ vô số quốc gia như thế, giờ như chuột chạy qua đường, ngoại trừ phần lớn dân số đông đảo tụ họp ở một góc hành tinh thì đều phân tán và tử vong hết sạch.

Lúc này, cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ, cũng là nơi ký thác hy vọng của ngài Nguyên soái.

Tiến sĩ Trần Nhật Minh bước vào sau ba tiếng gõ quy củ.

Đây là người tuần trước vừa công bố một đề án trên hội thảo khoa học, tên của nó là: Cách để nhân loại đảo ngược tình thế chiến thắng dị nhân.

Tiến sĩ Trần là một trong những nhân tài tuổi trẻ hiếm có ở thời điểm nguy nan thế này. Nhưng thú thực, nếu không phải đã rơi vào đường cùng, ngài Nguyên soái cũng rất trăn trở khi dùng đề án của anh ta.

Cách mà anh ta đưa nhân loại đảo ngược tình thế đó là, thí nghiệm trên cơ thể người để tạo ra chủng người biến dị có năng lực siêu phàm.

Anh ta nói mình đã thử nghiệm trên lũ chuột và kết quả tương đối khả quan, nhưng để biết nó có thích hợp với con người hay không, anh ta cần một vài "chuột bạch" thử nghiệm.

Anh ta cần người sống thử nghiệm cái thí nghiệm có phần điên rồ gàn dở này của anh ta.

"Cậu ngồi đi." Ngài Nguyên soái đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi đối diện mình, gương mặt già nua đầy mệt mỏi.

Nhật Minh kéo ghế ngồi xuống đầy tự nhiên. Thú thực, khi biết "bản thân" sẽ là một nhân vật tầm cỡ quyết định sự tồn vong của nhân loại, hắn hơi run.

Mẹ nó chứ cái hệ thống hố cha này, một thằng sắp tốt nghiệp đại học như hắn, nghiên cứu về mấy cái này đếch đâu mà lại rơi vào cảnh oái oăm này?

Đó cũng là một trong những lý do chính mà Nhật Minh hoài nghi nhân phẩm của mình. Cái phó bản này khó vỡi cả linh hồn ấy chứ.

Nếu là tiến sĩ Trần nguyên gốc, hoặc giả là ai đó có kinh nghiệm vụ này, ít ra nhân loại còn thấy hy vọng sống sót.

Nhưng mà hệ thống lại đặt hy vọng lên một kẻ ất ơ như hắn.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top