Trác Quân không nói gì mà cầm trái tim rồi rời đi.Yên vừa quay ngoắt lại nhìn cô bạn thân, thì bất chợt Trác Quân biến mất ngay tại chỗ. Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã đứng sát bên cạnh Lệ Yên trong trạng thái nắm chặt bàn tay đang cầm dao của cô nàng.
Trong thoáng chốc, bằng một động tác khá lưu loát mà không bao giờ một tên sinh viên gà mờ có thể làm được, Trác Quân đoạt dao, kéo nhẹ bờ vai của Lệ Yên ra trước mặt mình rồi... cắm ngập con dao ấy vào ngay ngực cô ta!
Lệ Yên: "..."
Cô quỵ xuống, nét mặt sững sờ, chẳng rõ là do quá đau đớn vì vết đâm hay kinh ngạc tột độ bởi hành động của người thanh niên trước mắt này.
"Tại sao?" Lệ Yên hỏi trong đau đớn. Máu từ ngực cô thấm ra, sau đó dần phun thành dòng. Dòng máu đỏ ướt đẫm tay Trác Quân, nhiễu xuống mặt sân thượng, hòa chung với ánh tà dương, tạo nên một bức tranh thê mỹ nhưng cũng không kém phần kinh dị.
Trác Quân không trả lời cô, chỉ im lặng thọc mạnh con dao vào sâu hơn, sau đó xoắn ngang một góc 90 độ rồi giật mạnh ra. Máu tươi phun mạnh theo cú đâm; trong khoảnh khắc, Trác Quân dùng cánh tay còn lại của mình bấu thẳng vào vết thương của Lệ Yên vừa rồi. Sau đó, hắn xoắn mạnh bàn tay trái vào, nhịp nhàng móc ra một trái tim còn đập nhè nhẹ.
"Anh xin lỗi! Tất cả những gì mà anh làm cho em đều chỉ là giả vờ. Những suy nghĩ, những cảm xúc mà em có thể đọc được trong tâm trí anh đều là của gã Trác Quân khờ khạo kia. Còn anh, nói cho em biết cũng không sao! Anh cũng là Trác Quân, nhưng anh không phải là kẻ hèn nhát đó!"
Lệ Yên chết lặng. Tại sao chứ? Rõ ràng, bằng vào siêu năng lực "Thấu thị tâm trí" của mình, cô có thể cảm nhận rõ tình cảm của gã đàn ông trước mặt dành cho mình thật lòng cơ mà. Tại sao... tại sao lúc này, vẫn là kẻ đó, nhưng cách nói chuyện lại hoàn toàn khác nhau như vậy? Ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra thế này?
... Cộp cộp cộp...
Cô bạn thân của Lệ Yên đi đến, hỏi: "Trác Quân, anh làm vậy có quá đáng lắm không?"
Trác Quân quay sang nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nhẹ rồi trả lời: "Chỉ khi lấy được trái tim của người con gái ở ngay khoảnh khắc cực độ yêu mình mà có thể không tiếc hy sinh mạng sống, thì anh mới đủ vật liệu để hoàn thành nghi thức cổ xưa kia. Sinh Nhi, em cũng biết mà. Nghi thức ấy vô cùng quan trọng đối với anh."
Cô gái tên Sinh Nhi thở dài, chỉ nói khẽ: "Cần gì như vậy chứ.... Chẳng lẽ kết quả nghi thức ấy còn thể quan trọng hơn việc tìm được một người yêu mình thật lòng à?"
...
Thật ra hắn không phải là Trác Quân của thế giới này, hắn là một người chuyển sinh đến từ thế giới song song. Nguyên bản thì thế giới chủ đã bị tiêu diệt năm ngàn năm trước. Trước khi bị tiêu diệt hoàn toàn, thiên đạo đã tự xé thế giới ra làm ba trăm thế giới nhỏ giống nhau và cho chúng tự phát triển để tạo ra một người có thể trở về đánh bại kẻ thù.
Thế giới trước của Trác Quân đã bị xâm chiến, hắn trong lúc vô tình nhặt được một phần linh hồn nhỏ của thiên đạo từ tay kẻ thù nên mới biết được sự thật này. Hắn đã dùng một phần sức mạnh cuối cùng của thiên đạo và chuyển sinh đến đây.
Nhớ đến kẻ thù đã xâm chiếm thế giới của mình, Trác Quân thở dài. Theo như ký ức từ mảnh vở của thiên đạo, ba trăm thế giới được tạo ra nhưng chỉ có một trăm hai mươi thế giới có thể trốn thoát và phát triển. Đến giờ thì chỉ còn sáu mươi bảy thế giới chưa bị phát hiện.
Trác Quân nghĩ đến trình độ phát triển của sáu mươi sáu thế giới khác liền lần nữa thở dài, những thế giới đó qua yếu, không thể chống lại tên đó được.
Trác Quân loại bỏ những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu mình, hắn cầm theo trái tim của Lệ Yên rồi đi đến tâm của thế giới.
Trác Quân dùng tay vẽ lên đất một hình tròn lớn rồi lấy máu từ trái tim của Lệ Yên vẽ một trận pháp chiếm một nữa hình tròn đó. Xong rồi, hắn dùng tay móc trái tim mình ra, dùng máu trong đó vẽ một trận pháp chiếm một nữa hình tròn còn lại, miệng lẩm nhẫm:
- Thiên địa vạn vật, tương sinh tương khắc, có trời thì có đất, có nước thì có lửa,....,có âm thì có dương. Nay ta dùng máu của một người phụ nữ đang trong tình yêu mãnh liệt làm phân âm, lấy máu của một người đàn ông đang trong tình yêu mãnh liệt làm phần dương, âm dương vừa hòa hợp vừa khắc nhau, dùng nó làm động lực cho thế giới này.
Nói xong, Trác Quân ngã xuống, linh hồn của hắn nhập vào một nữa của âm dương trận pháp, mất đi ý thức của chính mình, hóa làm phần dương. Trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn thấy Lệ Yên bên kia của trận pháp, hắn mỉm cười.
Trận pháp mà Trác Quân vừa dùng là âm dương trận mà hắn đã thấy trong ký ức của thiên đạo, sau khi khởi động thì hắn và Lệ Yên sẽ mất đi ý thức của chính mình, mãi mãi đối nghịch với nhau để tạo ra năng lượng mang thế giới này chạy trốn.
---‐----------
Viết vầy được không @Hoa Lưỡng Sinh muội
