[Đăng ký dịch] Phệ Linh Yêu Hồn

gaygioxuong

Phàm Nhân
Ngọc
64,12
Tu vi
0,00
Xin chào mọi người! Tôi là người mới gia nhập Bạch Ngọc Sách và có ý muốn tham gia dịch truyện. Nay post lên bản dịch Q1C27 để mọi người cùng xem. Rất mong nhận được đóng góp của mọi người. Xin được cám ơn trước.
Chương 27: sắp đến lúc chiến đấu

Mùa đông vùng phía nam Cảnh châu rất ngắn, đảo mắt, đông đi xuân đến, tuyết đọng trên núi cao tan chảy làm cho từ nam chí bắc con sông lớn của Vạn trúc quốc sóng lớn nổi lên mãnh liệt.


Lúc này tới gần con sông bên trong lòng chảo Phong tuyệt sơn mạch, nước giữa dòng quay cuồng xoay tròn, hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ, giống như phía dưới tồn tại một đầu thủy quái khủng bố đang gây sóng gió, rẽ nước muốn ra.


Mà ngay tại đáy sông vẩn đục, Diệp Khôn như cá bơi trong nước, lực cản của nước sông tựa hồ không tạo ra ảnh hưởng gì đến cước bộ của hắn, như long hành hổ bộ, bá đạo mà mau lẹ.


Nếu có người thấy được một màn như vậy, chắc chắn phải giật mình trợn mắt. Phải biết rằng, đáy sông không chỉ có mạch nước ngầm đang hoạt động, mà còn có cả áp lực cực lớn của nước. Tốc độ di chuyển của một người trong lòng sông so sánh ra thì kém mấy lần so với trên mặt đất, đó là còn chưa nói đến dòng nước chảy xiết trong lòng con sông, phía dưới mạch nước ngầm đang hoạt động, muốn hành động tự nhiên là điều gần như không thể!


Nhưng tốc độ của Diệp Khôn so với trên mặt đất không chậm hơn là bao nhiêu. Trong lòng sông khi mạch nước ngầm vừa tác động đến thân thể hắn, cơ bắp liền chậm rãi vận động dễ dàng hóa giải ngay lập tức dòng chảy ngầm đó.


Đây chính là khi cảnh giới khống chế lực đạo đạt tới một mức cực cao mới làm được như vậy.


Tiên thiên cửu trọng có hai đường ranh giới rất khó vượt qua. Một là khi còn ở Tiên thiên lục trọng đã đả thông kinh mạch, linh khí quán thông toàn thân. Đạt tới cảnh giới này, tu sĩ có thể tu luyện chiến kỹ cùng bí tịch. Khi thực lực tăng lên với mức độ lớn sẽ tiến đến đường ranh giới thứ hai, đạt đến Tiên thiên bát trọng. Tu sĩ khi đến cảnh giới Tiên thiên bát trọng "Hóa khí" chi cảnh, lập tức khống chế lực đạo một cách nhuần nhuyễn. Một gã tu sĩ Hóa khí có thể đối chiến với năm tên Luyện tinh tu sĩ, đồng thời khi Hóa khí cảnh sử dụng cùng một loại linh khí để thi triển chiến kỹ, uy lực tựa hồ gấp hơn hai lần so với Luyện tinh tu sĩ.


Mà hiện nay Diệp Khôn đối với việc khống chế lực đạo gần như là hoàn mỹ.


Tuy nhiên Diệp Khôn vẫn là Tiên thiên thất trọng tu sĩ, còn đối với việc khống chế lực đạo thì đúng là một tháng qua tại đáy sông hắn đã đạt tới một cấp độ mới.


Suốt một tháng, Diệp Khôn hầu như sống cảnh màn trời chiếu đất, mệt mỏi thì nghỉ ngơi ngay trong rừng, đói thì ăn linh dược linh thạch, ngày qua ngày, ở trong nước tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.


Ở dưới nước tu luyện phải đối kháng với mạch nước ngầm, mạch nước ngầm âm thầm trùng kích thân thể hắn không ngừng tạo thành tổn thương, cùng lúc khiến hắn đối với việc khống chế lực đạo ngày càng nhuần nhuyễn.




Đồng thời, hắn đang vừa không ngừng thi triển Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết vừa phải đương đầu với áp lực nước cực lớn, giống như buộc bao cát khắp toàn thân.


Dưới tình huống tu luyện như thế, không thể nghi ngờ làm cho việc tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đạt được hiệu quả làm ít hưởng nhiều.


Đến nay mỗi chiêu, mỗi thức của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết hắn đã thấu hiểu được bản chất, bỗng chốc đạt tới "Thú Hình" cảnh giới đỉnh phong, chỉ còn cách "Thú Ý" cảnh giới có một bước.


Loại khổ luyện tự ngược đãi bản thân này, đích xác như hắn đã dự đoán, làm ít hưởng nhiều.


Xa xa, một tảng đá bị mạch nước ngầm cuốn lên, hướng phía này lăn tới. Cước bộ Diệp Khôn dừng lại, hai cổ tay chụm lại hướng lên trên, hai bàn tay xòe ra, linh khí theo lòng bàn tay trào ra, phảng phất như cái miệng nhuốm máu của một đầu hung lang đang há to.


Theo "Lang Nha Thức" bày ra, ánh mắt Diệp Khôn chợt trở nên sắc bén, hai chân hắn đạp thật mạnh xuống đáy sông, cùng với hai cước đạp ra, lòng bàn chân của hắn lập tức tạo ra một cổ dòng nước xiết, chỉ nghe "Thình thịch!" "Thình thịch!" Hai tiếng trầm đục, thân hình của hắn vậy mà trực tiếp vượt qua một khoảng dài tới vài chục bước!


Dưới áp lực khổng lồ của mạch nước ngầm đang chảy dưới đáy sông, tốc độ của Diệp Khôn vậy mà so với trên đất bằng không chậm hơn là bao nhiêu!


Lúc này Diệp Khôn đã tới gần cự thạch, cước bộ của hắn trở lên gấp rút, hai tay của hắn mạnh mẽ hướng ra giống như một đầu hung lang đồ sộ mãnh liệt tấn công, hung hăng nhằm cổ con mồi mà cắn tới.


"Lang Giảo!"




"Oanh!" Một tiếng nổ mạnh trầm muộn vang lên, khối cự thạch theo tiếng nổ vỡ tan, chỉ một kích của Diệp Khôn, vậy mà trực tiếp đem này cự thạch đánh thành nát bấy!




Chỉ có điều ngay khi hắn làm nổ tan khối cự thạch, một dòng mạch nước ngầm vừa tiến đến. Mảnh vụn của khối cự thạch dưới tác động của mạch nước ngầm giống như một màn lưỡi dao sắc nhọn, nháy mắt đem Diệp Khôn bao vây ở trong đó!




"Hừ!"


Khóe miệng Diệp Khôn nhếch lên, bộ pháp bỗng nhiên biến đổi, lập tức từ Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết biến hóa thành Hỏa Hồ Thân Pháp, phiêu dật mà Linh Động né tránh. Những mảnh vụn cự thạch sắc bén như lưỡi đao lướt sát qua bên người, mà không có thương tổn hắn mảy may!


Thẳng đến khi mạch nước ngầm biến mất, cước bộ hắn mới đạp mạnh một bước hướng thượng du đi tới.


"'Rầm Ào Ào'!" Một tiếng, Diệp Khôn thoát ra khỏi mặt nước, thở hổn hển một hồi, rồi hướng về bờ sông bơi đi.


. . .


Diệp gia công lao điện, nằm ở tây nam Diệp gia ngoại viện.


Nơi được gọi là công lao điện chính là nơi ban thưởng cho cho các công lao giành được. Bất kỳ một Diệp gia đệ tử nào, nếu tình hình tài chính căng thẳng, đều có thể tới nơi này làm nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được công lao, dùng công lao đó để đổi lấy dược liệu hoặc ngân lượng cần thiết.


Mà hàng tháng đệ tử Diệp gia nhận được cấp phát của gia tộc cũng là nơi này, cho nên đây cũng chính là địa phương phồn hoa nhất Diệp gia.


Mục đích của Diệp Khôn chính là nơi này. Tuy lần trước nói chuyện cùng Diệp Nam Thiên, tới cuối cùng vì chuyện của Diệp Kiền mà không nghe ngóng được gì nhiều, chỉ có điều câu nói cuối cùng của Diệp Nam Thiên "Ta đã thông tri cho công lao điện, ngươi cần linh dược thì cứ đến mà lấy" Diệp Khôn đã một mực nhớ kỹ.


Trải qua một tháng tu luyện, linh dược hắn nhận được lần trước đã bị ăn sạch toàn bộ, ngay cả linh thạch cũng chỉ còn thừa có mười miếng. Hôm nay hắn tu luyện tới lúc mấu chốt, tự nhiên sẽ không xâm nhập Phong Tuyệt sơn mạch, liền tới này lĩnh linh dược.


Lúc này sắp đến buổi chiều, là thời điểm công lao điện đông người nhất., trong tiểu viện chật cứng đệ tử Diệp gia, âm thanh ầm ĩ không dứt bên tai.


Nhưng theo bước Diệp Khôn đi vào tiểu viện, tất cả âm thanh ầm ĩ biến mất không còn bóng dáng. Tất cả đệ tử Diệp gia nhìn Diệp Khôn với thần tình cổ quái trên mặt, một số ít còn nhỏ giọng trò chuyện với nhau, , thậm chí có không ít người còn lộ ra thần sắc vui sướng khi người khác gặp họa.


"Sao lại thế này?" Diệp Khôn khẽ nhíu mày, tuy nói chuyện hắn đánh chết Ngũ Kiếm Quốc tu sĩ bởi vì mang tính trọng đại nên bị Diệp Nam Thiên che giấu đi, bất quá tin tức hắn tấn cấp Tiên Thiên thất tầng lại ở trong tộc truyền ra, hiện giờ toàn bộ tu sĩ Diệp gia trẻ tuổi nhìn thấy Diệp Khôn đều tỏ ra cung kính, nhưng hôm nay thái độ bỗng nhiên chuyển biến. Diệp Khôn tuy rằng không thèm để ý, nhưng vẫn có chút tìm không ra manh mối.


Chính bởi vì không có lửa làm sao có khói, Diệp Khôn tuy rằng nghi hoặc trong lòng, nhưng hiện giờ bụng đói kêu vang, hắn dứt khoát không buồn để ý bước thẳng tiến tới công lao điện, trước ánh mắt đau lòng của vị trưởng lão, chọn một đống lớn linh thảo linh dược không cần biết phẩm cấp, cho vào hầu bao rồi bước nhanh rời đi.


Theo bước chân của Diệp Khôn vừa rời khỏi, toàn bộ công điện náo nhiệt lên.


"Nhiều Linh Dược như vậy, phải biết rằng ta trăm bề cực khổ mới hoàn thành nhiệm vụ để nhận được một cây Thiên Lệ Hoa!" Một thanh âm đầy ghen ghét dẫn đầu vang lên.


"Được rồi, người ta là thiên tài trong tộc cơ mà!" một giọng âm dương quái khí đáp lại.


"Hừ! Thiên tài! Thật sự là hắn là thiên tài, bất quá cũng nhảy múa không được mấy ngày!"


"Đúng vậy a, sứ đoàn đi sứ Vân cảnh đế quốc còn một chút thời gian nưa là trở về rồi, Diệp Ưng là người nổi danh bao che khuyết điểm, nếu hắn biết rõ chuyện của Diệp Nhạn, nhất định sẽ tìm Diệp Khôn phiền toái!"


"Dù không có chuyện của Diệp Nhận, Diệp Ưng cũng sẽ cùng Diệp Khôn phân ra thắng bại --- ai mới chân chính là thiên tài của Diệp gia, ha ha!"


"Điều đó còn phải nói sao, nhất định là Diệp Ưng đại ca!"


"Ta cũng cảm thấy như vậy, tiên thiên thất trọng 16 tuổi quả là ngưu, nhưng tuổi tác của Diệp Khôn cũng làm hạn chế sự phát triển của hắn. Diệp Ưng đại ca không giống như Diệp Nhạn một điểm thực chiến cũng chưa từng trải qua, hắn chân chính là thân kinh bách chiến, hắn là Diệp gia đệ nhất thiên tài."


"Ha ha, đến lúc đó có trò hay xem rồi!"




"Nhất định là một phen lang tranh hổ đấu a."




"Lang tranh hổ đấu? Ha ha ha, cười chết ta , Diệp Khôn đích thật là thiên tài, nhưng phải là xem so với ai, nếu là Diệp Ưng ra tay, thiên tài như hắn, cần phải chết non rồi!" Một gã tu sĩ vẻ mặt oán hận độc địa nói. Người này chính là Diệp Bình, lúc trước hắn tự cho là theo "Minh chủ " Diệp Nhạn, lại không nghĩ đến Diệp Khôn vừa về đến liền đem Diệp Nhạn đánh quỳ rạp trên mặt đất, mà hắn lúc ấy đối với chế giễu của Diệp Khôn giống như bị vô số bàn tay tát qua tát lại trên mặt!


Chỉ là Diệp Khôn không buồn để hắn vào mắt, tự nhiên sau đó không có trả thù. Nhưng Diệp Bình căn bản là lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi. Diệp Khôn dù không có trả thù hắn, tuy vậy trong lòng hắn ngày càng ghen ghét Diệp Khôn, lúc này nói chuyện vô cùng độc địa.


Chỉ là tu sĩ Diệp gia xung quanh nhìn ra là hắn, thì đồng loạt lộ ra thần sắc khinh bỉ, ngay lập tức khiến cho Diệp Bình gần như phát điên.


"Diệp khôn, ngươi chờ đó cho ta!" Trong nội viện, một đám tuổi trẻ Diệp gia đệ tử vẫn còn thảo luận Diệp Khôn có phải hay không sẽ bị Diệp Ưng đánh bại, Diệp Bình lại mang sắc mặt âm trầm lui ra ngoài, trong đôi mắt tràn đầy oán độc, xoay người hướng nội viện đi tới.


...


Vào lúc những người đó đang lớn tiếng hoặc là ghen ghét hoặc là vì Diệp Ưng mà sùng bái, thì Diệpp Khôn đã đến phòng bếp của Diệp gia, chỉ có một mình bên trong, đã sắp đói đến bất tỉnh hắn bất chấp hình tượng, hai tay vồ lấy thức ăn trên bàn cho vào mồm ngốn ngấu.


"Khôn ca, ngươi đến cùng có nghe lời ta nói hay không đây." Mập mạp Diệp xa ngồi kế bên Diệp Khôn, khuôn mặt mập mạp nhăn nhúm trông y hệt một cái bánh bao.


Lại nói tiếp, những ngày gần đây của Diệp Xa trôi qua thoải mái hơn hẳn. Mặc dù trong những ngày Diệp Khôn tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, hắn bởi người huynh đệ đáng tin cậy mà bị ba ngày một trận đòn nhỏ năm ngày một trận đòn lớn. Tuy nhiên cùng với sự trở lại của Diệp Khôn, đồng thời lớn lối đánh bại Diệp Nhạn, hắn cũng đổi đời.


Thế sự xoay vần, những người đánh hắn trước kia nhao nhao mang lễ vật đến cầu xin tha thứ, Diệp Xa có thể nói là thu lễ bộn, hơn nữa nàng đầu bếp khuê nữ Tiểu Hồng mà hắn một mực thầm mến bấy lâu cũng bởi vậy mà biểu thị lòng xem trọng đối với hắn.


Tuy nhiên, Diệp Xa biết rõ trong lòng, hết thảy những gì có được hiện tại đều là do Diệp Khôn mang lại, chính vì vậy hắn cực kỳ để tâm đến mọi việc liên quan đến Diệp Khôn.


"À?" Diệp khôn quay đầu đi, tựa hồ cực kỳ bất mãn việc Diệp Xa quấy rầy hắn ăn cơm.


Nhìn bộ dạng cái miệng chảy đầy mỡ, hai tay còn nắm một cái móng heo của Diệp Khôn, Diệp Xa không khỏi lấy tay bịt kín mặt nói: "Khôn ca bây giờ là lúc nào rồi mà huynh còn tâm trạng mà ăn đây."


"Ô ô ô. . ." Diệp Khôn đem cả cái móng heo nhét vào trong mồm, vỗ vỗ ngực, một ngụm nuốt xuống, lúc này mới đáp trở lại hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì?"


"Diệp Ưng sắp trở về rồi!" Diệp Xa lớn tiếng nói.


"Trở về thì trở về, hắn không thể trở về hay sao?" Diệp Khôn liếm liếm ngón tay, bĩu môi nói.


"Ách..." Diệp Xa không nói gì, nhìn chằm chằm Diệp Khôn cả nửa ngày, lúc này mới thở dài nói: "Khôn ca, Diệp Ưng là người bao che khuyết điểm đến mức độ nào ta và ngươi đều rõ ràng. Lúc trước ngươi vì giúp ta hết giận đánh bại Diệp Nhạn, nếu không có Diệp Kiền đại ca ngăn đón, hắn nói không chừng sẽ lên đài đi đánh ngươi rồi. Lần này ngươi lại đánh Diệp Nhạn, Diệp Ưng trở về sao lại từ bỏ ý đồ?"


Nghe được sự quan tâm ân cần trong giọng nói của mập mạp, Diệp Khôn thấy trong lòng ấm áp, cười nhạt trả lời: "Ngươi yên tâm đi, này trong lòng ta rõ ràng, đa tạ ."


"Này! Giữa chúng ta còn cần gì nói cám ơn." Diệp Xa thấy được thần sắc của Diệp Khôn, lập tức yên tâm, cười đứng dậy "Tốt rồi, ta sẽ không quấy rấy ngươi nữa, từ từ ăn."


Nói xong, Diệp Xa đứng dậy liền chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa tới cửa, đã bị Diệp Khôn gọi lại.


"Từ từ, mập mạp, mang lên cho ta mười phần đồ ăn nữa!"


Diệp Xa lập tức lảo đảo, trực tiếp té ngã trên đất.


Nhìn mập mạp giống trái cầu giống nhau lăn qua lăn lại, Diệp Khôn không khỏi thư sướng cười ha hả. Tuy nhiên ngay khi Diệp Xa oán hận đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt hắn thu liễm lại.


Diệp Ưng...


Hừ!


Nếu ngươi vẫn còn là người như tám năm trước đây đối với ta mà nói, ta cũng sẽ không giống tám năm trước như vậy vô lực phản kháng !
 

Dr.River

Phàm Nhân
Ngọc
48,45
Tu vi
0,00
Xin chào mọi người! Tôi là người mới gia nhập Bạch Ngọc Sách và có ý muốn tham gia dịch truyện. Nay post lên bản dịch Q1C27 để mọi người cùng xem. Rất mong nhận được đóng góp của mọi người. Xin được cám ơn trước.
Chương 27: sắp đến lúc chiến đấu

Mùa đông vùng phía nam Cảnh châu rất ngắn, đảo mắt, đông đi xuân đến, tuyết đọng trên núi cao tan chảy làm cho từ nam chí bắc con sông lớn của Vạn trúc quốc sóng lớn nổi lên mãnh liệt.


Lúc này tới gần con sông bên trong lòng chảo Phong tuyệt sơn mạch, nước giữa dòng quay cuồng xoay tròn, hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ, giống như phía dưới tồn tại một đầu thủy quái khủng bố đang gây sóng gió, rẽ nước muốn ra.


Mà ngay tại đáy sông vẩn đục, Diệp Khôn như cá bơi trong nước, lực cản của nước sông tựa hồ không tạo ra ảnh hưởng gì đến cước bộ của hắn, như long hành hổ bộ, bá đạo mà mau lẹ.


Nếu có người thấy được một màn như vậy, chắc chắn phải giật mình trợn mắt. Phải biết rằng, đáy sông không chỉ có mạch nước ngầm đang hoạt động, mà còn có cả áp lực cực lớn của nước. Tốc độ di chuyển của một người trong lòng sông so sánh ra thì kém mấy lần so với trên mặt đất, đó là còn chưa nói đến dòng nước chảy xiết trong lòng con sông, phía dưới mạch nước ngầm đang hoạt động, muốn hành động tự nhiên là điều gần như không thể!


Nhưng tốc độ của Diệp Khôn so với trên mặt đất không chậm hơn là bao nhiêu. Trong lòng sông khi mạch nước ngầm vừa tác động đến thân thể hắn, cơ bắp liền chậm rãi vận động dễ dàng hóa giải ngay lập tức dòng chảy ngầm đó.


Đây chính là khi cảnh giới khống chế lực đạo đạt tới một mức cực cao mới làm được như vậy.


Tiên thiên cửu trọng có hai đường ranh giới rất khó vượt qua. Một là khi còn ở Tiên thiên lục trọng đã đả thông kinh mạch, linh khí quán thông toàn thân. Đạt tới cảnh giới này, tu sĩ có thể tu luyện chiến kỹ cùng bí tịch. Khi thực lực tăng lên với mức độ lớn sẽ tiến đến đường ranh giới thứ hai, đạt đến Tiên thiên bát trọng. Tu sĩ khi đến cảnh giới Tiên thiên bát trọng "Hóa khí" chi cảnh, lập tức khống chế lực đạo một cách nhuần nhuyễn. Một gã tu sĩ Hóa khí có thể đối chiến với năm tên Luyện tinh tu sĩ, đồng thời khi Hóa khí cảnh sử dụng cùng một loại linh khí để thi triển chiến kỹ, uy lực tựa hồ gấp hơn hai lần so với Luyện tinh tu sĩ.


Mà hiện nay Diệp Khôn đối với việc khống chế lực đạo gần như là hoàn mỹ.


Tuy nhiên Diệp Khôn vẫn là Tiên thiên thất trọng tu sĩ, còn đối với việc khống chế lực đạo thì đúng là một tháng qua tại đáy sông hắn đã đạt tới một cấp độ mới.


Suốt một tháng, Diệp Khôn hầu như sống cảnh màn trời chiếu đất, mệt mỏi thì nghỉ ngơi ngay trong rừng, đói thì ăn linh dược linh thạch, ngày qua ngày, ở trong nước tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.


Ở dưới nước tu luyện phải đối kháng với mạch nước ngầm, mạch nước ngầm âm thầm trùng kích thân thể hắn không ngừng tạo thành tổn thương, cùng lúc khiến hắn đối với việc khống chế lực đạo ngày càng nhuần nhuyễn.




Đồng thời, hắn đang vừa không ngừng thi triển Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết vừa phải đương đầu với áp lực nước cực lớn, giống như buộc bao cát khắp toàn thân.


Dưới tình huống tu luyện như thế, không thể nghi ngờ làm cho việc tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đạt được hiệu quả làm ít hưởng nhiều.


Đến nay mỗi chiêu, mỗi thức của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết hắn đã thấu hiểu được bản chất, bỗng chốc đạt tới "Thú Hình" cảnh giới đỉnh phong, chỉ còn cách "Thú Ý" cảnh giới có một bước.


Loại khổ luyện tự ngược đãi bản thân này, đích xác như hắn đã dự đoán, làm ít hưởng nhiều.


Xa xa, một tảng đá bị mạch nước ngầm cuốn lên, hướng phía này lăn tới. Cước bộ Diệp Khôn dừng lại, hai cổ tay chụm lại hướng lên trên, hai bàn tay xòe ra, linh khí theo lòng bàn tay trào ra, phảng phất như cái miệng nhuốm máu của một đầu hung lang đang há to.


Theo "Lang Nha Thức" bày ra, ánh mắt Diệp Khôn chợt trở nên sắc bén, hai chân hắn đạp thật mạnh xuống đáy sông, cùng với hai cước đạp ra, lòng bàn chân của hắn lập tức tạo ra một cổ dòng nước xiết, chỉ nghe "Thình thịch!" "Thình thịch!" Hai tiếng trầm đục, thân hình của hắn vậy mà trực tiếp vượt qua một khoảng dài tới vài chục bước!


Dưới áp lực khổng lồ của mạch nước ngầm đang chảy dưới đáy sông, tốc độ của Diệp Khôn vậy mà so với trên đất bằng không chậm hơn là bao nhiêu!


Lúc này Diệp Khôn đã tới gần cự thạch, cước bộ của hắn trở lên gấp rút, hai tay của hắn mạnh mẽ hướng ra giống như một đầu hung lang đồ sộ mãnh liệt tấn công, hung hăng nhằm cổ con mồi mà cắn tới.


"Lang Giảo!"




"Oanh!" Một tiếng nổ mạnh trầm muộn vang lên, khối cự thạch theo tiếng nổ vỡ tan, chỉ một kích của Diệp Khôn, vậy mà trực tiếp đem này cự thạch đánh thành nát bấy!




Chỉ có điều ngay khi hắn làm nổ tan khối cự thạch, một dòng mạch nước ngầm vừa tiến đến. Mảnh vụn của khối cự thạch dưới tác động của mạch nước ngầm giống như một màn lưỡi dao sắc nhọn, nháy mắt đem Diệp Khôn bao vây ở trong đó!




"Hừ!"


Khóe miệng Diệp Khôn nhếch lên, bộ pháp bỗng nhiên biến đổi, lập tức từ Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết biến hóa thành Hỏa Hồ Thân Pháp, phiêu dật mà Linh Động né tránh. Những mảnh vụn cự thạch sắc bén như lưỡi đao lướt sát qua bên người, mà không có thương tổn hắn mảy may!


Thẳng đến khi mạch nước ngầm biến mất, cước bộ hắn mới đạp mạnh một bước hướng thượng du đi tới.


"'Rầm Ào Ào'!" Một tiếng, Diệp Khôn thoát ra khỏi mặt nước, thở hổn hển một hồi, rồi hướng về bờ sông bơi đi.


. . .


Diệp gia công lao điện, nằm ở tây nam Diệp gia ngoại viện.


Nơi được gọi là công lao điện chính là nơi ban thưởng cho cho các công lao giành được. Bất kỳ một Diệp gia đệ tử nào, nếu tình hình tài chính căng thẳng, đều có thể tới nơi này làm nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được công lao, dùng công lao đó để đổi lấy dược liệu hoặc ngân lượng cần thiết.


Mà hàng tháng đệ tử Diệp gia nhận được cấp phát của gia tộc cũng là nơi này, cho nên đây cũng chính là địa phương phồn hoa nhất Diệp gia.


Mục đích của Diệp Khôn chính là nơi này. Tuy lần trước nói chuyện cùng Diệp Nam Thiên, tới cuối cùng vì chuyện của Diệp Kiền mà không nghe ngóng được gì nhiều, chỉ có điều câu nói cuối cùng của Diệp Nam Thiên "Ta đã thông tri cho công lao điện, ngươi cần linh dược thì cứ đến mà lấy" Diệp Khôn đã một mực nhớ kỹ.


Trải qua một tháng tu luyện, linh dược hắn nhận được lần trước đã bị ăn sạch toàn bộ, ngay cả linh thạch cũng chỉ còn thừa có mười miếng. Hôm nay hắn tu luyện tới lúc mấu chốt, tự nhiên sẽ không xâm nhập Phong Tuyệt sơn mạch, liền tới này lĩnh linh dược.


Lúc này sắp đến buổi chiều, là thời điểm công lao điện đông người nhất., trong tiểu viện chật cứng đệ tử Diệp gia, âm thanh ầm ĩ không dứt bên tai.


Nhưng theo bước Diệp Khôn đi vào tiểu viện, tất cả âm thanh ầm ĩ biến mất không còn bóng dáng. Tất cả đệ tử Diệp gia nhìn Diệp Khôn với thần tình cổ quái trên mặt, một số ít còn nhỏ giọng trò chuyện với nhau, , thậm chí có không ít người còn lộ ra thần sắc vui sướng khi người khác gặp họa.


"Sao lại thế này?" Diệp Khôn khẽ nhíu mày, tuy nói chuyện hắn đánh chết Ngũ Kiếm Quốc tu sĩ bởi vì mang tính trọng đại nên bị Diệp Nam Thiên che giấu đi, bất quá tin tức hắn tấn cấp Tiên Thiên thất tầng lại ở trong tộc truyền ra, hiện giờ toàn bộ tu sĩ Diệp gia trẻ tuổi nhìn thấy Diệp Khôn đều tỏ ra cung kính, nhưng hôm nay thái độ bỗng nhiên chuyển biến. Diệp Khôn tuy rằng không thèm để ý, nhưng vẫn có chút tìm không ra manh mối.


Chính bởi vì không có lửa làm sao có khói, Diệp Khôn tuy rằng nghi hoặc trong lòng, nhưng hiện giờ bụng đói kêu vang, hắn dứt khoát không buồn để ý bước thẳng tiến tới công lao điện, trước ánh mắt đau lòng của vị trưởng lão, chọn một đống lớn linh thảo linh dược không cần biết phẩm cấp, cho vào hầu bao rồi bước nhanh rời đi.


Theo bước chân của Diệp Khôn vừa rời khỏi, toàn bộ công điện náo nhiệt lên.


"Nhiều Linh Dược như vậy, phải biết rằng ta trăm bề cực khổ mới hoàn thành nhiệm vụ để nhận được một cây Thiên Lệ Hoa!" Một thanh âm đầy ghen ghét dẫn đầu vang lên.


"Được rồi, người ta là thiên tài trong tộc cơ mà!" một giọng âm dương quái khí đáp lại.


"Hừ! Thiên tài! Thật sự là hắn là thiên tài, bất quá cũng nhảy múa không được mấy ngày!"


"Đúng vậy a, sứ đoàn đi sứ Vân cảnh đế quốc còn một chút thời gian nưa là trở về rồi, Diệp Ưng là người nổi danh bao che khuyết điểm, nếu hắn biết rõ chuyện của Diệp Nhạn, nhất định sẽ tìm Diệp Khôn phiền toái!"


"Dù không có chuyện của Diệp Nhận, Diệp Ưng cũng sẽ cùng Diệp Khôn phân ra thắng bại --- ai mới chân chính là thiên tài của Diệp gia, ha ha!"


"Điều đó còn phải nói sao, nhất định là Diệp Ưng đại ca!"


"Ta cũng cảm thấy như vậy, tiên thiên thất trọng 16 tuổi quả là ngưu, nhưng tuổi tác của Diệp Khôn cũng làm hạn chế sự phát triển của hắn. Diệp Ưng đại ca không giống như Diệp Nhạn một điểm thực chiến cũng chưa từng trải qua, hắn chân chính là thân kinh bách chiến, hắn là Diệp gia đệ nhất thiên tài."


"Ha ha, đến lúc đó có trò hay xem rồi!"




"Nhất định là một phen lang tranh hổ đấu a."




"Lang tranh hổ đấu? Ha ha ha, cười chết ta , Diệp Khôn đích thật là thiên tài, nhưng phải là xem so với ai, nếu là Diệp Ưng ra tay, thiên tài như hắn, cần phải chết non rồi!" Một gã tu sĩ vẻ mặt oán hận độc địa nói. Người này chính là Diệp Bình, lúc trước hắn tự cho là theo "Minh chủ " Diệp Nhạn, lại không nghĩ đến Diệp Khôn vừa về đến liền đem Diệp Nhạn đánh quỳ rạp trên mặt đất, mà hắn lúc ấy đối với chế giễu của Diệp Khôn giống như bị vô số bàn tay tát qua tát lại trên mặt!


Chỉ là Diệp Khôn không buồn để hắn vào mắt, tự nhiên sau đó không có trả thù. Nhưng Diệp Bình căn bản là lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi. Diệp Khôn dù không có trả thù hắn, tuy vậy trong lòng hắn ngày càng ghen ghét Diệp Khôn, lúc này nói chuyện vô cùng độc địa.


Chỉ là tu sĩ Diệp gia xung quanh nhìn ra là hắn, thì đồng loạt lộ ra thần sắc khinh bỉ, ngay lập tức khiến cho Diệp Bình gần như phát điên.


"Diệp khôn, ngươi chờ đó cho ta!" Trong nội viện, một đám tuổi trẻ Diệp gia đệ tử vẫn còn thảo luận Diệp Khôn có phải hay không sẽ bị Diệp Ưng đánh bại, Diệp Bình lại mang sắc mặt âm trầm lui ra ngoài, trong đôi mắt tràn đầy oán độc, xoay người hướng nội viện đi tới.


...


Vào lúc những người đó đang lớn tiếng hoặc là ghen ghét hoặc là vì Diệp Ưng mà sùng bái, thì Diệpp Khôn đã đến phòng bếp của Diệp gia, chỉ có một mình bên trong, đã sắp đói đến bất tỉnh hắn bất chấp hình tượng, hai tay vồ lấy thức ăn trên bàn cho vào mồm ngốn ngấu.


"Khôn ca, ngươi đến cùng có nghe lời ta nói hay không đây." Mập mạp Diệp xa ngồi kế bên Diệp Khôn, khuôn mặt mập mạp nhăn nhúm trông y hệt một cái bánh bao.


Lại nói tiếp, những ngày gần đây của Diệp Xa trôi qua thoải mái hơn hẳn. Mặc dù trong những ngày Diệp Khôn tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, hắn bởi người huynh đệ đáng tin cậy mà bị ba ngày một trận đòn nhỏ năm ngày một trận đòn lớn. Tuy nhiên cùng với sự trở lại của Diệp Khôn, đồng thời lớn lối đánh bại Diệp Nhạn, hắn cũng đổi đời.


Thế sự xoay vần, những người đánh hắn trước kia nhao nhao mang lễ vật đến cầu xin tha thứ, Diệp Xa có thể nói là thu lễ bộn, hơn nữa nàng đầu bếp khuê nữ Tiểu Hồng mà hắn một mực thầm mến bấy lâu cũng bởi vậy mà biểu thị lòng xem trọng đối với hắn.


Tuy nhiên, Diệp Xa biết rõ trong lòng, hết thảy những gì có được hiện tại đều là do Diệp Khôn mang lại, chính vì vậy hắn cực kỳ để tâm đến mọi việc liên quan đến Diệp Khôn.


"À?" Diệp khôn quay đầu đi, tựa hồ cực kỳ bất mãn việc Diệp Xa quấy rầy hắn ăn cơm.


Nhìn bộ dạng cái miệng chảy đầy mỡ, hai tay còn nắm một cái móng heo của Diệp Khôn, Diệp Xa không khỏi lấy tay bịt kín mặt nói: "Khôn ca bây giờ là lúc nào rồi mà huynh còn tâm trạng mà ăn đây."


"Ô ô ô. . ." Diệp Khôn đem cả cái móng heo nhét vào trong mồm, vỗ vỗ ngực, một ngụm nuốt xuống, lúc này mới đáp trở lại hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì?"


"Diệp Ưng sắp trở về rồi!" Diệp Xa lớn tiếng nói.


"Trở về thì trở về, hắn không thể trở về hay sao?" Diệp Khôn liếm liếm ngón tay, bĩu môi nói.


"Ách..." Diệp Xa không nói gì, nhìn chằm chằm Diệp Khôn cả nửa ngày, lúc này mới thở dài nói: "Khôn ca, Diệp Ưng là người bao che khuyết điểm đến mức độ nào ta và ngươi đều rõ ràng. Lúc trước ngươi vì giúp ta hết giận đánh bại Diệp Nhạn, nếu không có Diệp Kiền đại ca ngăn đón, hắn nói không chừng sẽ lên đài đi đánh ngươi rồi. Lần này ngươi lại đánh Diệp Nhạn, Diệp Ưng trở về sao lại từ bỏ ý đồ?"


Nghe được sự quan tâm ân cần trong giọng nói của mập mạp, Diệp Khôn thấy trong lòng ấm áp, cười nhạt trả lời: "Ngươi yên tâm đi, này trong lòng ta rõ ràng, đa tạ ."


"Này! Giữa chúng ta còn cần gì nói cám ơn." Diệp Xa thấy được thần sắc của Diệp Khôn, lập tức yên tâm, cười đứng dậy "Tốt rồi, ta sẽ không quấy rấy ngươi nữa, từ từ ăn."


Nói xong, Diệp Xa đứng dậy liền chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa tới cửa, đã bị Diệp Khôn gọi lại.


"Từ từ, mập mạp, mang lên cho ta mười phần đồ ăn nữa!"


Diệp Xa lập tức lảo đảo, trực tiếp té ngã trên đất.


Nhìn mập mạp giống trái cầu giống nhau lăn qua lăn lại, Diệp Khôn không khỏi thư sướng cười ha hả. Tuy nhiên ngay khi Diệp Xa oán hận đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt hắn thu liễm lại.


Diệp Ưng...


Hừ!


Nếu ngươi vẫn còn là người như tám năm trước đây đối với ta mà nói, ta cũng sẽ không giống tám năm trước như vậy vô lực phản kháng !

Cảm ơn bạn đã có lòng, cảm phiền chờ leader của PLYH là Bác Sỹ Gây Mê vào trả lời nhé !
 

minhnhat_dh3000

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
ta nộp lại chương 24,25 nhé :d:
các lảo ơi xem bài giúp ta nào :32:
Chương 24: Ảo Mộng
Trên ống chân phải của Diệp Khôn bị một đạo nhợt nhạt vết kiếm cắt qua làn da, làm máu tươi nhiễm đỏ ống quần, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, hai mắt hơi hơi nhíu lại.

Tuy hắn có nghe nói qua Ngũ Kiếm Quyết quả thực rất lợ hại, nhưng chưa bao giờ hắn được nhìn thấy tận mắt , Nhưng quả thực may mà nam tử mặt lạnh lùng tu luyện Ngũ Kiếm quyết mới chỉ được phần bề ngoài nên chỉ cần quan sát kỹ kiếm chiêu y thi triển là cũng có thể biết được điểm sơ hở trong đó.thế nhưng cho dù là như thế kiếm chiêu của nam tử mặt lạnh lại đối với hắn có rất nhiều điểm khắc chế!

Nếu như là học xong được Tàn Lang Khiếu Nguyệt bí quyết,thì trận chiến này củng không phải chật vật như vậy!

Diệp Khôn trong lòng thở dài thành tiếng, sau đó hít mạnh dồn toàn bộ sức lực vận chuyển Ngự Thú Tâm kinh, trong cơ thể và kinh mạch toàn bộ linh khí cũng tùy theo bạo phát mà ra, hội tụ ở hai tay!

"Oanh!"

Hai bùng ngọn lửa chạy dọc theo bàn tay hướng về phía trước phóng ra, lúc này không gian bên trong rừng trúc vô cùng chói mắt
"ngươi Còn chưa từ bỏ ý định sao? chiến kỹ Của ngươi đều bị chiến kỹ của ta khắc chế, căn bản là vô dụng!"

lúc này Diệp Khôn cùng mặt lạnh tu sỉ đứng cách xa nhau vài chục trượng, mặt lạnh nam tử đưa tay lau vết máu khóe miệng, ánh mắt giống như độc xà hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Khôn, lúc này trong lòng hắn cũng là âm thầm kêu khổ, tuy nói hắn thi triển chính là Ngũ Kiếm Quyết đối với Diệp Khôn thật sự là có phần lớn khắc chế, nhưng Diệp Khôn lực lượng to lớn, thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn, sau vài lần cứng đối cứng ,lúc này lòng bàn tay phải cầm kiếm của hắn đều nứt ra !

Nhưng, phong phú kinh nghiệm lại nói cho hắn biết, tên nhóc con Diệp gia đối diện này tuyệt đối so với hắn không hề khá hơn hơn chỗ nào, mà lúc này, hắn càng không thể có nửa phần biểu hiện yếu thế .

Nghĩ như vậy, mặt lạnh nam tử cũng đem toàn bộ linh khí ngưng tụ nơi lòng chưởng bàn tay , trường kiếm trong tay điên cuồng nhảy lên.

"Phá viêm trảm!"

Lúc khí thế của hắn ngưng tụ tới cực điểm, trong miệng hét lớn một tiếng, thân hình chợt bay lên, hai tay giơ trường kiếm lên cao, linh quang ngưng tụ tạo thành kiếm quang đến bảy thước dài có dư, giống như một pho tượng chiến thần khủng bố , huy động trường kiếm, hung hăng hướng tới Diệp Khôn chém chết tại đây!

Trường kiếm chém qua không khí, mang theo "Xuy xuy" nổ mạnh, có thể nghĩ tới mức độ của nó khủng bố như thế nào!

Đối với mặt lạnh nam tử toàn lực huy động một chiêu, Diệp Khôn mạnh ngẩng đầu, trong mắt của hắn tinh quang bắn ra!

trong đầu Diệp Khôn không khỏi hiện lên tình cảnh lúc đó đối mặt với Hỏa Trảo Hổ , có cảm giác như lúc ấy , Hỏa Trảo Hổ trên cao nhìn xuống, uy phong không ai sánh kịp!

Dù vậy,tình huống hiện tại củng lúc này lại không hề giống như tình cảnh khi đó!

Lúc mặt lạnh nam tử trường kiếm chém vào đỉnh đầu, Diệp Khôn bỗng nhiên khẻ động , hai chân hắn đạp thật mạnh lên mặt đất, thân hình giãn ra nhảy lên, quanh thân linh khí hội tụ song chưởng, Ngự Thú Tâm Kinh vận dụng xuống hai tay , chung quanh song chưởng hắn hai ngọn lửa mạnh toát ra, tựa hồ có cảm giác ngưng tụ như thực chất , chợt, hắn giơ hai tay lên cao, một đôi trảo lửa lớn sáng lên trong bóng đêm chói mắt như lưu tinh, từ đầu đến đuôi, hướng phía không trung nghênh vây đạo kiếm quang chói mắt!

"Hỏa Hồ... Phốc sát!"

Cùng với một tiếng thét chói tai, ngọn lửa cùng kiếm quang trên không trung chạm vào nhau, nhưng, lúc này đây, kiếm quang lại không phá vỡ được ngọn lửa, hai ngọn trảo lửa lớn hung hăng bóp nát kiếm quang chói mắt.

"Ca sát!"

Một tiếng vang thanh thúy kêu lên, mặt lạnh nam tử ánh mắt cực kỳ kinh hải, Tinh Thiết Trúc trường kiếm vang lên tiếng vỡ vụn, Diệp Khôn cùng một đôi song trảo hòa cùng máu tươi pha lẩn ngọn lửa hỗn tạp, mang theo một đôi song chưởng sáng rọi , thật mạnh đánh vào ngực nam tử mặt lạnh!

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn, cùng với thanh âm tiếng xương cốt vỡ vụn , mặt lạnh nam tử thân thể giống như như diều đứt dây bay ngược thật mạnh về phía sau,thân hình va vào một gốc cây Tinh Thiết Trúc phía trên, chợt bị đẩy lùi dựng lên, giống như một cái phá bao tải bình thường rơi mạnh lên phía trên mặt .

Mà phía bên này, Diệp Khôn cũng trọng thương nằm trên mặt đất, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, không khỏi cười khổ ra một tiếng.

trận chiến đấu này thật sự mà nói nguy hiểm vô cùng, hiện giờ kinh mạch của hắn trống rỗng , bên trong một chút ít linh khí đều không có , bụng lại giống như bồn chồn bình thường phát ra từng đợt "Thầm thì" tiếng kêu, nhưng hiện giờ hắn ngay cả đưa tay ra bên hông để lấy linh dược củng không còn chút khí lực.

Hắn không khỏi thầm kêu có chút may mắn, lúc ban đầu còn muốn đem mặt lạnh nam tử cùng thuộc hạ dưới tay toàn bộ đánh chết, bằng không, lúc này cho một người bình thường đứng ở trước mặt hắn, hắn đều không có một phần khí lực để phản kháng .

Đúng lúc này, một trận âm thanh ầm ỹ bỗng nhiên vang lên, Diệp Khôn quay đầu lại, chỉ thấy vài chục ánh lửa từ xa đang hướng tới , rất nhanh hướng tới địa phương chỗ hắn càng lúc càng gần,

đợt chiến đấu vừa rồi gây nên kinh động quá mức lớn, hiển nhiên kinh động Diệp gia tu sĩ, vừa nghĩ tới điều này, Diệp Khôn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hai mắt hắn nhắm lại, trực tiếp hôn mê đi.

...

Đây là một phiến vô tận hư không, chung quanh hắc vụ vờn quanh, không gió, không tiếng động, yên tĩnh giống như vùng chết chóc.

Mà ngay tại lúc này một mảnh trong hư không, một con hung thú thật lớn cả người có hắc quang vờn quanh đang bay trên không trung, đầu yêu Thú này thân hình giống như hổ, nhưng nửa người trên lại cùng nhân loại giống nhau như đúc, cả người bộ lông tung bay, tản ra vô tận khí phách, mà yêu thú này cuối cùng thấy được miếng mồi, cũng là hé ra thật lớn miệng, cái miệng hé ra hợp lại, giống như đang nói đến điều gì, chẳng biết tại sao Diệp Khôn vừa nghe liền hiểu được , đó là "Thật đói, thật đói a nha!" sau tiếng thét “đói” đồng thời, một đôi tham lam hung tàn cùng ánh mắt không ngừng nhìn quanh về phía bốn phía, giống như hôm nay đều phải thôn phệ tất cả!

"Đói!"

"Thật đói a!"

Thanh âm vang bên trong, vậy nhưng yêu thú bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Khôn, chợt lớn miệng há rộng , lộ ra một tia tàn nhẫn tươi cười, hé miệng lao về phía hắn mà cắn...

Diệp Khôn đột nhiên giật mình mở hai mắt,mở miệng thở hổn hển.

"Nguyên lai chỉ là giấc mơ..." Diệp Khôn nuốt ngụm nước miếng, xoay đầu nhìn phía bốn phía.

Lọt vào trong tầm mắt hắn,phía trước lại là một đỉnh hương thơm màu đồng, phần phía trên tường còn trang trí khéo léo một ít vật trang sức, quay đầu đi, có thể nhìn thấy đây là một gian phòng không lớn củng không nhỏ, bài trí tuy rằng đơn giản, nhưng không mất đi độ tinh xảo.

"Đây là nơi nào?" Diệp Khôn giãy dụa suy nghĩ đứng lên, nhưng hai tay của hắn vừa động, liền cảm thấy một cỗ đau nhức truyền đến, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy quanh thân hắn quấn đầy băng vải, nhất là hai cánh tay, bị băng bó lại khá chặt chẻ.
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Khôn liền hiểu được tình cảnh hắn lúc hiện giờ, lúc trước hắn tuy rằng đánh bại mặt lạnh nam tử, nhưng toàn thân linh khí mất sạch, lúc này hai bêngiao chiến gây cchu1 ý Diệp gia tu sĩ, chắc là Diệp gia tu sĩ phát hiện hắn bị trọng thương nên đưa hắn trở về.

Nghĩ đến vậy, Diệp Khôn nhất thời yên tâm ngồi xuống,thở ra một hơi thật mạnh, đang chuẩn bị nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên trong bụng truyền đến một loạt tiếng kêu,hắn cảm giác đói vô cùng sợ rằng cảm giác này sẻ làm cho hắn phát điên mất.

Cố nén đau đớn, Diệp Khôn vùng dậy đứng lên, vừa sờ bên hông, phát hiện túi trử vật không thấy , sau khi nhìn lại mới phát hiện nó nằm bên áo khoác chợt kinh hoảng!
Phải biết rằng toàn bộ linh dược cùng Linh thạch của hắn đều để bên trong túi!

Nghĩ đến lúc này, Diệp Khôn không còn cảm giác buồn ngủ, lắc lắc lắc lắc định chuẩn bị xuống giường.

nhưng mà vào lúc này, cửa phòng đang đống chặt bỗng nhiên mở ra.

Diệp Khôn ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nử dáng người cao gầy thon dài đi vào cửa, nữ tử tính ra củng không đẹp, nhưng lộ ra bừng bừng phong thái oai hùng, đúng là Diệp Nguyệt.

"Nguyệt tỷ!"

Diệp Khôn giật mình nhìn Diệp Nguyệt, tuy vậy nghĩ lại tưởng tượngthì củng dể hiểu,hắn từ nhỏ đến lớn, toàn bộ Diệp gia trừ bỏ cha mẹ huynh đệ, chỉ có Diệp Nguyệt cùng hắn là người thân, cơ hồ tương đương củng là tỷ tỷ của hắn, lúc này phụ trách chiếu cố hắn,hẳn là gia chủ đả sắp xếp.

"Khôn đệ ngươi đả tỉnh?"

Diệp Nguyệt vừa thấy Diệp Khôn tỉnh lại, nhất thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng mà lúc nàng phát hiện Diệp Khôn tựa hồ chuẩn bị bước xuống giường, nàng chợt đi đến bên ngườ Diệp Khôn , cũng không cần biết Diệp Khôn có nguyện ý hay không, trực tiếp đưa hắn quay trở về trên giường, cau mày nói: "ngồi dậy làm cái gì, thành thật nằm yên một chổ đi, Diệp Thiên đại trưởng lão chính miệng nói thương thế của ngươi ít nhất phải ở trên giường nghỉ ngơi một tháng."

"Một tháng?" Diệp Khôn hé ra khuôn mặt nhất thời biến thành - quả mướp đắng, hắn hiện tại một phút cũng không muốn ở trên giường .

"Khụ khụ, Nguyệt tỷ, ta không sao, điểm chấn thương nhỏ ấy cũng không có gì, chính là..." Diệp Khôn đang nói, bụng bỗng nhiên "Kêu rên" một tiếng vang thật lớn, hắn không khỏi xấu hổ hai tay cứ rờ rờ cái mủi.
Diệp Nguyệt sửng sốt, che miệng cười nói: "thì ra là ngươi đang đói bụng, như vậy để ta sai đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho ngươi, cho nên ngươi phải thành thành thật thật nằm yên, dù sao lần này vẩn còn may cho ngươi."

Nguyệt tỷ lời này nói ra ý răng “sợ rằng Diệp gia ta mất một phần tử nhân tài." Diệp Khôn nghe vậy cười cười, chợt hắn hỏi sau khi hắn hôn mê có chuyện gì sảy ra hay không.

Theo trong miệng Diệp Nguyệt biết được, lúc trước hắn cùng mặt lạnh nam tử chiến đấu kịch liệt khi thanh âm kinh động đến Diệp gia thủ vệ, mà khi bọn hắn đuổi tới lúc sau, liền đem Diệp Khôn đang bị thương nặng hôn mê cùng mặt lạnh nam tử mang về, đáng tiếc, người này rõ ràng là một gã tử sĩ, mắt thấy không thể đào thoát, lúc này hắn cắn đứt túi độc trong miệng , hơn nữa mặt lạnh nam tử trên người cũng không có gì chứng minh thân phận , cho dù Diệp gia biết chắc rằng đây là nhửng tu sĩ vâng mệnh Ngũ Kiếm Quốc đi do thám,nhưng lúc này cũng là không giải quyết được gì.

Mà lúc Diệp Khôn hỏi lai lịch Ngũ Kiếm Quốc tu sĩ củng là lúc, Diệp Nguyệt cũng nói ra vấn đề nghi ngờ, điều này cũng làm cho Diệp Khôn càng thêm khẳng định Ngũ Kiếm Quốc tu sĩ lần này tới mục đích chính là do thám tin tức mạch khoáng Linh thạch .

Hàn huyên ước chừng một nén nhang thời gian, đồ ăn liền được bưng lên, Diệp Khôn một trận sói ăn hổ vồ liền đem phần ăn ba người chén sạch không còn miếng cặn, nếu không phải sợ Diệp Nguyệt khả nghi, Diệp Khôn hận không thể lại kêu hơn mười phân đồ ăn, dù vậy cũng may mà lúc Diệp Nguyệt rời đi đả đem túi trử vật cùng túi Linh thạch trả lại cho hắn.

"Tốt lắm, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, đây là nội viện độc lập so với bên ngoài, ngươi trong khoảng thời gian này ở đây dưỡng thương..." Diệp Nguyệt vừa nói một bên hướng tới cửa đi đến, định mở cửa phòng lúc sau, nàng do dự một chút, lúc này mới quay đầu lại nói: "Gần đây trong tộc không khí thực có chút khẩn trương, chờ ngươi thương thế tốt hẳn, phụ thân có chuyện muốn hỏi ngươi."
/
Chương 25: Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết

Sau khi Cửa phòng khép lại, Diệp Khôn khẩn cấp lấy trong túi trử vật ra hai gốc cây linh dược nuốt vào, lúc này chỉ thấy đại lượng linh khí dũng mãnh vào trong bụng, ước chừng một nén nhang lúc này hai mắt hắn mới mở to.




"Hô, cuối cùng no dạ , đói chết ta !" Diệp Khôn sau khi ăn no cảm giác thật là sảng khoái, lúc này đây nếu để ý có thể thấy được trong cơ thể kinh mạch đang khô kiệt được linh khí liên tục bổ đầy, .sau đó Diệp Khôn khoanh chân ngồi trên giường đả tọa .




Diệp Nguyệt trước khi đi câu nói cuối cùng của nàng là ám chỉ điều gì, trong tộc không khí khẩn trương, cũng khó trách, Ngũ Kiếm Quốc thực lực vốn là to lớn, tuy nói hắn đánh chết tu sỉ lẻn vào do thám, nhưng ai biết được Ngũ Kiếm Quốc còn thêm nhóm thứ hai, thứ ba nào nửa hay không?




Cho dù Diệp gia có thể đem toàn bộ nhửng nhóm tu sỉ này đánh chết, nhưng ai biết được Ngũ Kiếm Quốc có phải hay không thẹn quá hóa giận trực tiếp xuất binh gây chiến?




Hơn nữa Diệp Khôn trong lòng càng rỏ ràng hơn, uy hiếp lớn nhất củng không phải là Ngũ Kiếm Quốc, Ngũ Kiếm Quốc cho dù thực lực so với Diệp gia mạnh mẻ hơn, nhưng cmạnh mẻ ở đây củng chỉ là nhỉnh hơn vài phần thôi, nếu là hai nước thật sự khai chiến, cho dù Ngũ Kiếm Quốc có thể chiến thắng Vạn Trúc quốc, cũng là giết chết địch một ngàn mà tổn thương mình tám trăm. Nhưng nếu như tin tức Diệp Gia có linh mạch bị lọt ra ngoài thì thực sự mới là đại phiền toái, khi đó kẻ đich của Diệp gia không còn là riêng Ngũ Kiếm Quốc nửa, mà là nam bộ hai mươi quốc gia,trong đó mạnh mẻ nhất chính là mấy quốc gia giống như Thiên Kình quốc tất cả đều hành động,khi đó Vạn Trúc quốc căn bản không có khả năng ngăn cản nổi!




"Phải mau chóng tăng lên thực lực của chính mình!"




Diệp Khôn thầm hít một ngụm khí lạnh, xem xét một chút thương thế, nếu như theo như lời Diệp Nguyệt mà nói thì thương thế của hắn nếu điều trị không quá một tháng thì rất khó xuống giường, bất quá tình huống của hắn mà nói thì củng không cần phải quá lo lắng, hắn có “thao thiết chi vị” khả năng tiêu hóa linh dược cực mạnh, mặc dù trong trận chiến vừa rồi thương thế của hắn đúng thật là không nhẹ tí nào, nhưng bởi vì hắn được Luyện Cốt Thảo dịch kinh tẩy tủy cho nên xương cốt của hắn khámạnh mẻ,vì vậy phần xương cốt củng không có bị mảy may tổn thương, Nếu như theo kinh nghiệm của hắn đả từng chiến đấu trong phong tuyệt sơn mạch thì không quá ba ngày thương thế có thể hồi phục đến bảy thành,khi đó có thể xuống giường bắt tay vào tu luyện .




tuy vậy ba ngày nay Diệp Khôn cũng khôngcó lảng phí một chút thời gian nào,theo như trong túi trử vật xuất ra《 Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết 》, hắn cứ như vậy tựa lên thành giường lật qua lật lại nghiên cứu bí kíp .




sau trận chiến cùng tu sỉ mặt lạnh của Ngũ Kiếm Quốc, làm cho Diệp Khôn nhận thức được tầm quan trọng của chiến kỷ,cho dù đối với nhất phẩm chiến kỷ hắn đả tu luyện tới trình độ cao thâm nhưng đối mặt với đối phương trình độ tam phẩm chiến kỷ chỉ là gân gà nhưng củng làm cho hắn chật vật không thôi, cũng khó trách, nhân loại tu tiên giới đả trải qua mấy vạn năm tổ tiên không ngừng đúc kết và kết tinh kinh nghiệm thực chiến mà sáng chế ra chiến kỷ, được chia ra làm mấy loại phẩm cấp, hắn như thế nào có thể làm đảo loạn công pháp đây?




...




trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cứ đúng giờ là Diệp Khôn đều sử dụng số lượng linh dược để tiêu hóa, mà thời gian còn lại, liền đem hơn mười trang Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết vùi đầu vào nghiên cứu, vì không thể nào tự mình động tay động chân ,nên trong đầu hắn liền bắt chước chiêu thức tu luyện, hắn giống như vỏ si chìm đắm trong mênh mông chiến kỷ.




Trong lúc Diệp Nguyệt đến đây vài lần,phát hiện ra Diệp Khôn rất thành thật theo như lời căn dặn của nàng ngây ngốc ngồi trên giường,liền cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu sau đó nàng vội vàng rời đi, theo như tâm t.ư của Diệp Nguyệt thì hằn có thể thấy được tình hình của hai mươi quốc gia nam bộ đang ở vào thế cục vô cùng khẩn trương, bất quá đây là chuyện mà hắn không đủ khả năng chen vào, đơn giản không để ý đến chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.




Ba ngày thời gian chớp mắt nhanh qua đi, Diệp Khôn cởi bỏ băng vải và kiểm tra miệng vết thương,tình huống giống như là hắn sớm đả đoán trước , quả nhiên vết thương đả đóng vảy, hắn thâm hít một hơi, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.




Đây là một khu vực độc lập, xung quanh sân đều gieo trồng một số gốc cây Tinh Thiết Trúc, nơi này rõ ràng chính là khu vực sâu nhất của Diệp Gia!




"Xem ra ngày đó ta đánh chết tu sĩ Ngũ Kiếm Quốc nên được đại bá coi trọng." Diệp Khôn mỉm cười, khung cảnh ở đây củng chính là địa điểm lý tưởng để cho hắn có thể toàn tâm toàn ý tu luyện Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.




Đứng ở trong sân, Diệp Khôn hai mắt nhắm lại, Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết toàn bộ chiêu thức đều hiện lên trong đầu.




công pháp cực mạnh này của Diệp gia quả thực có chổ bất phàm, được chia làm ba loại trụ cột chiêu thức cùng ba loại tổ hợp chiêu thức cùng với một loại áo nghĩa.




Ba loại trụ cột chiêu thức cũng chính là thức mở đầu, phân biệt là Lang Nha Thức, Lang Hành Thức, Lang Trảo Thức, chính là bắt chước ba loại vủ khí của lang vương cường đại nhất: răng nanh, tốc độ, móng vuốt.




Mà ba loại tổ hợp chiêu thức, còn lại là Lang Giảo, Lang Tê, Lang Hào,mà nếu là đem ba loại chiêu thức này tổ hợp làm một, đó là áo nghĩa của"Tàn Lang Khiếu Nguyệt" !




Lúc trước quyết đấu trên lôi đài, chiêu thức mà Diệp nhạn sử dụng đó chính là"Lang Nha Thức" cùng với tổ hợp chiêu thức "Lang Giảo ", bởi vậy có thể thấy được, Diệp Nhạn củng chỉ nắm giữ được hai loại trụ cột chiêu thức là Lang Nha Thức, Lang Hành Thức, về phần cuối cùng Diệp Nhạn chuẩn bị liều mạng là lúc sử xuất Tàn Lang Khiếu Nguyệt, lại gà mờ tới cực điểm, ngay cả trụ cột cũng chưa có nắm kỷ, có thể phát huy ra chiêu này vài thành uy lực cũng đã là rất tốt rồi .




Hơn nữa trải qua mấy ngày này nghiên cứu, Diệp Khôn phát hiện, áo nghỉa của chiêu này có lổ hỏng rất lớn, nếu như sử dụng chiêu thức này công kích địch nhân thì tự thân củng bị phản lực cắn trả, nói chung có thể đả thương đối thủ một ngàn thì thương tổn củng tám trăm, thế nhưng nghĩ lại, Diệp Khôn cũng hiểu được , Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết vốn là nhị cấp công pháp, bởi vì áo nghĩa chiêu này, mới có thể trở thành chuẩn tam phẩm công pháp, chiêu này có điều không trọn vẹn cũng là chuyện đương nhiên.




tinh tế nắm bắt công pháp này thêm một lần nửa, Diệp Khôn mạnh mở hai mắt, mà cùng lúc đó, chân của hắn bổng nhiên đưa lên


Từng bước bước ra, Diệp Khôn bộ pháp di chuyển so với Hỏa Hồ Thân Pháp hoàn toàn bất đồng, nếu là Hỏa Hồ Thân Pháp chính là phiêu dật Linh Động, như vậy lúc này hắn bước chân mạnh mẽ, có thể nói mau lẹ hung mảnh mà đầy uy lực.




mà bộ pháp này củng chính là trụ cột"Lang Hành Thức ", Diệp Khôn sở dĩ lựa chọn tu luyện bộ pháp này trước tiên củng đả trải qua một hồi suy tính kỷ càng, trải qua nghiên cứu, hắn phát hiện Lang Hành Thức chính là "Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết" chính là trụ cột mấu chốt của công pháp, hơn nữa chiêu "Lang Hành Thức" này chỗ đơn giản ở đây chính là thân pháp"Phá Lang Hành" hắn củng đả từng tu luyện qua,cho nên thi triển càng thêm dể dàng.




"Tháp tháp tháp..." bên rong sân, Diệp Khôn không rèn luyện bộ pháp, giống như con rối làm việc không biết mệt mỏi vậy, khát thì uống nước, đói bụng thì ăn linh dược, mệt mỏi thì khoanh chân ngồi thế nhưng hắn đối với bản thân cảm thấy luyện tập như vậy vẩn không đủ, ban ngày thì luyện tập Lang Hành Thức đến tối, thời gian còn lại thì hắn tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh.




hắn cứ như vậy chăm chỉ,miệt mài luyện tập thời gian thấm thoắt củng đả dược nửa tháng ,trong vòng nửa tháng này hắn giống như người say quên đi thời gian chỉ chìm đắm trong tu luyện , còn Diệp Nguyệt thì cũng rất ít tới nơi này, chính là phái thị nữ mỗi ngày đúng giờ đưa cơm đưa đồ ăn, một ngày một gốc cây linh dược củng không ghé thăm hỏi tình hình của hắn.




Diệp Khôn tuy rằng nghi hoặc Diệp Nam Thiên vì sao không cho gọi hắn, nhưng nếu không thiếu linh dược, hắn cũng lười suy nghĩ, toàn tâm toàn ý đắm chìm ở Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tâm tu luyện.




đảo mắt nửa tháng trước đả là quá khứ,ở chính giửa tiểu viện, Diệp Khôn cước bộ giống như hồ điệp xuyên hoa, cước bộ mạnh mẻ dẩm lên mặt đất, mổi bước đi, hai tay của hắn đều bắt chước chiến kỷ đánh ra Lang Nha Thức, hay là đánh ra Lang Trảo Thức, chiêu thức tu luyện rất cơ bản không có phần sơ hở, mặc dù không được tùy tâm thu phát như Hỏa Hồ Chiến Kỹ, nhưng trên cơ bản củng đả nắm chắc được một phần đạo lý cốt yếu trong đó.




"Hô —— "




Lúc một trăm lẻ tám bộ pháp đả được thôi diển hết, Diệp Khôn giống như cây thương đứng tại chổ không hề chuyển động, quanh thân hắn chính là linh khí màu trắng giống như khí trời sương mù quấn quanh cơ thể, hắn hít thật mạnh thở ra một ngụm khí bẩn, linh khí bổng dưng biến mất không thấy.




Mở hai mắt, Diệp Khôn nhìn toàn bộ sân, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.




sân nhỏ tiểu viện toàn bộ đều dính đầy bùn đất, tất cả đều là dấu chân tạo thành, nếu cẩn thận đếm kỷ càng thì đúng là một trăm lẻ tám cái, càng ngạc nhiên hơn là dấu chân sâu cạn lại giống nhau như đúc, ước chừng lún sâu vào khoảng ba tấc, nửa tháng vừa rồi, Diệp Khôn ngày đi mười vạn bước, lúc này mới tạo nên hiện tượng đáng kinh ngạc như vậy!




Hiện giờ, Lang Hành Thức, Lang Nha Thức, Lang Trảo Thức ba chiêu thức cơ bản nhất, hắn quả thật đả tinh tường đạo lý, Diệp Khôn phát hiện, nếu bản thân hắn muốn tu luyên đạt tới Thú Hình cảnh giới, nếu chỉ là dựa theo phương pháp khổ luyện như vậy thì rất khó có thể đạt được, mặc dù là như vậy nhưng hắn củng đả từng có kinh nghiệm rất lớn khi tu luyện Hỏa Hồ Chiến Kỹ, Diệp Khôn trong bụng củng đả thầm sớm có sự chuẩn bị.




tuy nhiên, kế hoạch này củng không thể nào thực hiện được trong tình thế này.




có lẻ thời điểm này mình củng nên ra xem tình hình bên ngoài như thế nào ." Diệp Khôn tự nói một câu, trở lại trong phòng đem túi trử vật cùng Linh thạch thu hồi, đang chuẩn bị Ly khai nơi đây, tuy nhiên hắn mới vừa đi ra tiểu viện, thì liền chạm mặt Diệp Nguyệt củng đang đi về hướng hắn.




"Nguyệt tỷ." Diệp Khôn mặt mừng tiếp đón, nhưng hắn phát hiện chính là khí sắc Diệp Nguyệt có vẻ tiều tụy đi khá nhiều so với nửa tháng trước, ít nhất lúc này khuôn mặt lại như đang ảm đạm u sầu vì ưu phiền.




Hay là sự tình có chuyển biến xấu?




chính lúc đang thẩn thờ suy nghỉ, Diệp Nguyệt cũng nhìn thấy Diệp Khôn đang đứng trước cửa tiểu viện, hé miệng cười: "Khôn đệ tu dưởng thương thế tốt lắm?"




"Sớm thì tốt rồi, mỗi ngày đứng ở này, ta đều nhanh rỉ sắt ." Diệp Khôn cười khổ nói: "Nguyệt tỷ lần này đến chẳng lẽ là đại bá triệu mình đi gặp mặt?"




"Không tồi, phụ thân vừa mới xuất quan,nhân tiên kêu ta tới tìm ngươi." Diệp Nguyệt gật đầu nói.




"Xuất quan?" Diệp Khôn hơi giật mình, hay là tộc trưởng đột phá?




Lại vừa thấy dáng vẻ Diệp Nguyệt mỉm cười mà không trả lời, Diệp Khôn trong lòng cũng vui vẻ!




Phải biết rằng, Diệp Nam Thiên cũng từng là thiên tài giống như Diệp Ưng, hai mươi ba tuổi tấn cấp Tiên Thiên bát tầng, hai mươi lăm tuổi đạt tới Tiên Thiên cửu tầng, ba mươi tuổi đi vào trúc cơ, rồi sau đó mười lăm năm trì trệ không tiến thêm được nửa, đủ thấy trúc cơ tu sĩ muốn tấn cấp có bao nhiêu khó khăn, dù vậy nếu là Diệp Nam Thiên đột phá, như vậy Diệp gia đối mặt Ngũ Kiếm Quốc có khả năng dành thắng lợi lớn hơn!




Phải biết rằng lý do khiến Ngũ Kiếm Quốc được xem là mạnh mẻ,bởi vì nguyên nhân chủ yếu chính là Ngũ Kiếm Quốc có được một gã trúc cơ trung kỳ tu sĩ tọa trấn!




Trách không được tộc trưởng trong khoảng thời gian này không tới tìm ta!




Diệp Khôn mặt lộ vẻ vui sướng, đi theo Diệp Nguyệt hướng tới hậu viện lầu các đi đến.




Mà ngay tại thời điểm bọn họ rời khỏi, vài tên đệ tử phụ trách sửa sang lại tiểu viên cho Diệp gia bước vào phía trong, khi bọn hắn nhìn đến trong viện suốt một trăm lẻ tám cái dấu chân bề sâu chừng ba tấc, không khỏingây ngốc đứng tại chổ...
/
:27::27:
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Bài của đạo hữu gaygioxuong rất hay. Hẳn là đạo hữu đã có không ít kinh nghiệm dịch.
Đạo hữu minhnhat_dh3000 đã rất có cố gắng trong hai chương 24, 25.
-------
Mời hai bạn gia nhập nhóm dịch Phệ Linh Yêu Hồn.
 

gaygioxuong

Phàm Nhân
Ngọc
64,12
Tu vi
0,00
Xin chào các vị đạo hữu!
Tôi đang có một vấn đề nhỏ muốn nhờ giúp:
Hiện tôi đang dịch PLYH gặp phải 1 từ mà nghĩ đến đầu bốc khói cũng không ra.:stress:
Nay xin nêu ra nhờ các vị giúp đỡ.
秋猎
Ai biết chỉ dùm.
Tks!
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Xin chào các vị đạo hữu!
Tôi đang có một vấn đề nhỏ muốn nhờ giúp:
Hiện tôi đang dịch PLYH gặp phải 1 từ mà nghĩ đến đầu bốc khói cũng không ra.:stress:
Nay xin nêu ra nhờ các vị giúp đỡ.
秋猎
Ai biết chỉ dùm.
Tks!

Đó là thu liệp. Tức là đi săn thú vào mùa thu. Đây gần như là ngày hội của các tay thợ săn. Chắc là sau mùa sinh sản của động vật.
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Đa tạ các vị đạo hữu. :thank:
Giờ tôi mới bắt đầu đọc từ đầu truyện này. Tránh gặp lại những khó khăn không đáng có.
Chỉnh lý lại rồi chiều mai tôi sẽ trả luôn 2 chương vậy.

Đạo hữu nhớ đăng ký tại đây. Bởi không đăng ký sẽ bị dịch trùng gây tình trạng lãng phí và giảm hưng phấn nhé.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top