minhtancbh
Phàm Nhân
bài đợt này khó hơn mấy đợt trước nhỉ 



Thẩm Lạc cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ chạy trốn nhanh đến vậy, lồng ngực như muốn nổ tung ra. Trong nháy mắt hắn liền đến chỗ cửa thôn, nhưng không ngừng chân chút nào, tiếp tục chạy ra ngoài.
“Phanh” một tiếng.
Thân hình hắn đột nhiên bị trì trệ, cả người cứng đờ ngã nhào xuống, để lại những vệt kéo thật sâu dài nửa trượng trên mặt đất.
Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân cứng ngắc lạnh buốt, trên ngực như có thứ gì lạnh lẽo dán chặt lấy làn da ngọ nguậy.
Hắn gầm gừ trong cổ họng một cách khó khăn, dốc sức nắm chặt hai tay. Sau khi khôi phục một chút sức lực, Thẩm Lạc lấy tay giật tung vạt áo trước ngực. Hắn trừng to mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy trên lồng ngực hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện hai dấu bàn tay bất thường màu đen như mực, cỡ chừng bàn tay người lớn, đang di chuyển dần lên trên. Những nơi nó đi qua đều lạnh lẽo dị thường, làm hắn nổi hết da gà. Trong nháy mắt nó bò đến hai bên cổ Thẩm Lạc, t.ừ t.ừ dùng lực siết chặt lại…
“Phanh” một tiếng.
Thân hình hắn đột nhiên bị trì trệ, cả người cứng đờ ngã nhào xuống, để lại những vệt kéo thật sâu dài nửa trượng trên mặt đất.
Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân cứng ngắc lạnh buốt, trên ngực như có thứ gì lạnh lẽo dán chặt lấy làn da ngọ nguậy.
Hắn gầm gừ trong cổ họng một cách khó khăn, dốc sức nắm chặt hai tay. Sau khi khôi phục một chút sức lực, Thẩm Lạc lấy tay giật tung vạt áo trước ngực. Hắn trừng to mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy trên lồng ngực hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện hai dấu bàn tay bất thường màu đen như mực, cỡ chừng bàn tay người lớn, đang di chuyển dần lên trên. Những nơi nó đi qua đều lạnh lẽo dị thường, làm hắn nổi hết da gà. Trong nháy mắt nó bò đến hai bên cổ Thẩm Lạc, t.ừ t.ừ dùng lực siết chặt lại…