[ĐK Dịch] Nơi gửi bản dịch thô Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 63: Rafter. Pound

Quận Silveras nằm ở phía Tây vương quốc Ruen, cách nước cộng hòa Entis dãy núi Hornaces, còn Backlund lại có một con đường đặt tên là Silveras, nằm ở ven quận Hoàng Hậu, là chỗ đặt tổng bộ sở cảnh sát.

Không ít người chọn con đường này làm nơi ở, chính là vì an toàn, Rafter. Pound là một trong số đó.

Số nhà 29 là ở mặt đường, vị tòng Nam Tước này khoác áo ngủ bằng bông vải nhung, đứng một cách thoải mái ở trong phòng khách cạnh cửa sổ đang đóng chặt, nhìn về Silveras Yard ở phía đối diện.

Hắn vừa hơn bốn mươi tuổi, tóc hai bên mai đã chớm bạc, khóe mắt sưng vù, nhìn rõ nếp nhăn, trên người lúc nào cũng tỏa ra mùi rượu.

Trên sàn nhà phía sau Rafter ném loạn đống nội y phụ nữ đã bị xé rách, phía xa xa là lò sưởi đang được đốt cháy.

Vị tòng Nam tước này giơ cao chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, tiếp đó từ từ đi về phía cửa, định quay trở lại phòng ngủ.

Bởi vì trong tường không kèm theo ống sưởi, khi hắn vừa ra khỏi phòng khách liền cảm nhận được không khí lạnh ngấm vào sương tủy của thời tiết cuối thu.

"Chết tiệt!" Rafter. Pound thầm mắng một câu, lắc lư đi vào cửa phòng ngủ, vặn tay nắm cửa.

Trong phòng ngủ hơi lờ mờ, chỉ có ánh sáng đỏ rực chiếc vào trong.

Rafter đang định đóng cửa phòng, ánh mắt vừa đảo qua chiếc giường bỗng nhiên đọng lại.

Trên ghế cạnh rèm cửa sổ có một bóng người yên tĩnh ngồi trên đó.

Bóng người này mặc quần áo màu lam, đội mũ lưỡi trai màu sẫm, toàn bộ người được giấu trong bóng tối.

Nhận thấy tòng Nam tước Pound đang nhìn, bóng người này từ từ ngẩng đầu lên nhìn.

Trên mặt hắn bôi đủ các loại thuốc màu đỏ, vàng, trắng, giống như một thằng hề!

Rafter đang định lên tiếng hô, quay đầu chạy, nhưng hắn nhìn thấy một khẩu súng lục côn quay đang chĩa về bản thân, đồng thời nghe thấy tiếng âm trầm:

"Tôi đề nghị ngài không lên làm chuyện gì không sáng suốt. Nếu như ngài ngoan ngoãn phối hợp, tôi sẽ không làm ngài bị thương, cũng không lấy tài sản của ngài, đó là nếu như ngài còn."

Sắc mặt Rafter. Pound thay đổi vài lần, thành thật đóng cửa phòng ngủ, tiếp đó giơ hai tay lên, ngồi lên giường.

"Ngài, ngài muốn tôi làm gì?"
Hắn mắt đi bộ dáng say rượu, cơ thể hơi run run tự nhủ, "Phía trước chính là Silveras Yard!"

"Tôi biết điều đó, nhung tôi nghĩ, tôi gần ngài hơn là ngài gần Silveras Yard."
Ngụy trang thành Tên Hề, Klein thay đổi giọng nói, cảnh cáo một câu:
"Mà mục đích của tôi chỉ là hỏi ngài một vài vấn đề."

Trước khi tới phố Silveras Yard, hắn đã ở trong không gian thần bí sương mù xám xem bói xem chuyến đi này có nguy hiểm hay không, đã nhận được câu trả lời là rất an toàn.

"Vấn đề?"
Rafter mấp máy môi, nở nụ cười đắng chát, nói:
"Lại đến nữa... Tôi vĩnh viễn không thoát ra khỏi cơn ác mộng này sao?"

"Có rất nhiều người đến hỏi?" Klein thuận theo lời hắn nói.

"Không, không chỉ hỏi qua! Đường bá phụ của tôi, lão Tử tước được người ta tôn kính sau khi qua đời, xung quanh tôi đã xảy ra rất nhiều chuyền, lão quản gia hòa ái không duyên không cớ từ chức, không biết đi đâu, những người hầu cùng đám hầu gái đều thay đổi mà không có chút dấu hiệu nào, họ đều trở lên lạ lẫm và lãnh khốc, dường như bọn họ đang tìm kiếm gì đó, đúng, tìm kiếm thứ gì đó, lúc ấy tôi vẫn chưa 10 tuổi, chỉ có thể nhìn, không dám nói cho người khác biết, tôi sợ đến nỗi bây giờ vẫn chưa tỉnh lại!" Rafter có chút suy sụp, trả lời.

Tìm kiếm thứ gì? Là tìm kiếm mảng kiến trúc dưới lòng đất kia, hay là bảo tàng của gia tộc Pound, ví dụ như, đặc tính phi phàm cùng thần bí vật phẩm bị mai táng ở gần ác linh? Hoàng tộc cùng giáo hội không thể không phát hiện chứ, dám chắc cao tầng đều biết rõ đặc tính phi phàm bất diêt cùng định luật bảo toàn! Nếu như gia tộc Pound tan vỡ, đồ vật tương tự sẽ bị lấy đi? Trừ khi, lão Tử tước trả giá rất lớn, mua thêm danh sách đặc tính phi phàm cùng thần bí vật phẩm, che giấu đi mảng kiến trúc bí mật này... Klein bình tĩnh nghe xong, sinh ra không ít suy đoán.

Hắn nhìn giống như là đang thả lỏng, nhưng thực ra lúc nào cũng có thể động thủ, hỏi:

"Cuộc sống như vậy duy trì bao lâu?"

"Tôi không biết, tôi không biết, xung quanh tôi đều là gương mặt xa lạ, tôi làm sao dám xác nhận những người còn lại không phải đồng bọn? Ha ha, tôi giả bộ cái gì cũng không biết, sợ hãi nhiều năm, sau đó bọn hắn dụ giỗ tôi, say rượu, chơi gái, đánh bạc, hút ma túy, đủ mọi chuyện làm cho mình như là một tên phế vật!"

Rafter. Pound như một kẻ thần kinh, cười nói :
"Bọn họ rốt cuộc yên tâm, không nhìn chằm chằm vào tôi, đợi đến khi tôi bán cả tòa nhà đi, bọn họ, hơ, rời đi, không biết đi đâu, không, dám chắc bọn họ vẫn âm thầm theo dõi tôi, không cho tôi báo cảnh sát, đúng, không cho tôi báo cảnh sát!"

Gia hỏa này có vấn đề về thần kinh a... Cũng không biết hắn nói thật hay nói dối, màu sắc tâm tình biến đổi rất hợp logic, nhưng vạn nhất, hắn chẳng qua là cảm thấy thẹn với lão Tử tước, rồi lại ảo tưởng ra một màn hài kịch như vậy, tự tìm cho mình một lý do, không ngừng như vậy, về sau khiến bản thân tự mình tin tưởng... Là một cường giả bàn phím hợp cách, Klein kiếp trước đã gặp qua trường hợp tương tự.

Hắn suy nghĩ hai giây rồi nói:
"Bọn họ hỏi ngài chuyện gì?"

"Bọn họ hỏi hai người con của lão Tử tước rốt cuộc là chết như thế nào, hỏi lão Tử tước vài năm kia có biểu hiện dị thường gì, lúc ấy tôi vẫn chưa 10 tuổi, căn bản là tôi không biết gì!"
Rafter vung cánh tay, giọng nói hơi gầm nhẹ như không thể kiềm chế.

"Bình tĩnh, hãy bình tĩnh"
Klein đưa cánh tay trái xuống, rồi lại hỏi thăm vài chuyện khác, ý đồ muốn xác nhận xem tòng Nam tước Pound có biết mảng kiến trúc dưới đất kia không.

Một người hỏi một người trả lời, thời gian nhanh chóng trôi đi, Klein đè giọng nói:

"Xem ra quả thật là ngài không biết chuyện gì."

"Thật xin lỗi, làm phiền ngài rồi, tôi xin cáo từ."

Hắn đứng lên, hơi cúi đầu, thi lễ một cái, lộ ra vẻ có văn hóa.

Mà gần như đồng thời, vẻ mặt suy sụp cùng tâm tình kích động của Rafter. Pound lập tức biến mất, đôi mắt màu lam nhạt trở nên vô cùng thâm thúy, như đang dò xét.

Mắt thấy người xâm nhập ăn mặc như một tên hề sắp đứng dậy, hắn lập tức khôi phục lại biểu hiện bi phẫn, điền cuồng, đắng chát, có vấn đề về thần kinh.

Đúng lúc này, bên tai hắn đột nhiên vang lên một âm thanh đầy cảm giác thần bí.

"Đỏ rực!"

Klein quán chú linh tính vào "Bùa chú ngủ say", dùng tay không cầm súng ném nó về phái Rafter.

Trong tiếng lửa cháy tí tách, sự yên tĩnh mãnh liệt lan tràn, bao phủ vị tòng Nam tước kia, khiến cho mắt hắn không kiềm chế được mà nhắm lại, thân thể hắn cũng ngã xuống giường.

"Thật xin lỗi, lần hỏi thăm vừa nãy chỉ là để so sánh xem ngươi biết nhiều hay ít, tiếp theo còn phải "Đi vào giấc mộng" cùng "Thông linh"."

Klein vỗ áo ngủ của đối phương, đưa tay lên ngực, làm một động tác thi lễ.

Tiếp đó, hắn sử dụng "Mộng cảnh bùa chú", giống như là Ác Mộng đi vào giấc mơ của đối phương.

Xám xịt, ngắt quãng, không ngừng thoáng hiện lên bên trong thế giới giấc mơ, Klein bình tĩnh đi bên cạnh Rafter, nhìn hắn gặp từng đám tùy tùng, hầu gái có khuôn mặt trống rỗng, không có ngũ quan, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi, xem đến khi hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt già nua đang chăm chú nhìn hắn, nhìn hắn cuộn mình vào một góc hẻo lánh, run lẩy bẩy, nhìn hắn bị bóng đen bao phủ từng chút.

Giống như miêu tả của hắn lúc trước... Klein thử tiến hành dẫn dắt, để hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng dường như tòng Nam tước Pound có bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng đối với những chuyện kia, có hơi kích động, ở trong mơ hét lên kinh hãi, điên cuồng chạy.

Điều này làm cho Klein không cách nào lấy được nhiều tin tức.

Vì vậy hắn rời khỏi mộng cảnh, lại bổ sung cho Rafter. Pound thêm một tấm "Bùa chú ngủ say", sau đó lấy các loai toại tài liệu "Amanda", chuẩn bị nghi lễ thông linh.

Sau khi tự hưởng ứng bản thân, linh tính Klein xuyên quan cơn lốc t.ư duy, nhìn thấy thân ảnh mờ ảo của đối phương.

"Lão Tử tước trước khí chết có nói với ngài chuyện gì không?" Klein mở miệng hỏi.

Rafter. Pound vô tri vô giác trả lời:
"Ngài ấy bảo tôi duy trì gia tộc."

"Còn gì nữa không?"
Klein cố ý dùng giọng điệu khẳng định hỏi lại.

"Bảo tôi nhỡ đến vinh quang của tổ tiên."

Klein khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp:
"Những người kia đang tìm kiếm cái gì?"

"Tôi không biêt." Rafter vẫn trả lời lại câu vừa rồi.

Klein tiếp tục đặt câu hỏi, để tiến hành so sánh với lúc trước, nhận thấy rằng tòng Nam tước Pound không nói dối, kết luận rằng những lời lúc trước đều là thật.

Đến mức này, hắn không thể lưu lại, xuyên thấu cơn lốc t.ư duy của đối phương, khiến cho linh tính tràn ra ngoài rồi trở lại thân thể mình.

Ngay sau đó, Klein thu thập lại hiện trường, lấy còi đồng Azcot ra, sử dụng nó vì sợ có gì đó quấy nhiễu điều tra.

"Rất cảm ơn sự phối hợp của ngài, tòng Nam tước tiên sinh."

Làm xong tất cả, Klein lại một lần nữa xoay người hành lễ.

Tiếp đó, hắn quay người mở cửa sổ, nhảy ra đường, biến mất trong bóng đêm mù mịt.

Sau một lúc, đột nhiên Rafter. Pound mở mắt.

Xung quanh đôi mắt màu lam nhạt kia có vài mạch máu đã nút toác.

Hắn mạnh mẽ trở mình ngồi dậy, nhìn về phía cửa sổ đang bị mở toang.

Sau khi đi một vòng lớn ở quận Đông, Klein tẩy sạch ngụy trang, đổi lại quần áo bình thường, trở lại số 15 phố Minsk quận Jowood.

Hắn không lập tức nghỉ ngơi, cũng không suy nghĩ tiếp theo nên xử lý mảnh kiến trúc dưới lòng đất kia như thế nào, mà lại một lần nữa tiến vào sương mù xám.

Ở chiếc bàn dài trên vị trí cao nhất, Klein từ từ mở bàn tay ra, hiện ra mấy sợi tóc màu nâu, đây là tóc của Rafter. Pound , trước khi hắn đi vào giấc mộng của đối phương đã lấy được.

Còn một trình tự cuối cùng, xem bói xác nhận ở trong sương mù xám.... Klein tự nói một câu, bày ra đầy đủ giấy bút, viết lên nội dung đã được suy nghĩ từ trước:

"Tương lai của Rafter. Pound."

Ta muốn nhìn xem tương lai của ngươi sẽ phát sinh chuyện gì, dùng việc này để xác minh quá khứ! Klein dựa vào thành ghế ở phía sau, nhẩm đọc lên câu nói xem bói.

Bởi vì mảng kiến trúc cổ xưa kia liên quan đến sau vị Thần Linh chính thống, hắn sợ việc trực tiếp xem bói sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy, hắn thay đổi suy nghĩ, hỏi giúp Rafter. Pound về tương lai!
 
Chương 64: Quyết định phương án

"Tương lai của Rafter. Pound"

Klein cầm tóc của vị tòng Nam tước kia, nhắm mắt lại, nhờ vào minh tường mà đi vào giấc ngủ.

Trong trời đất tối tăm mù mịt, hắn nhìn thấy một cái cửa hang chật hẹp không có quy tắc, Rafter. Pound với khóe mắt sưng vù, hai tóc mai đã chớp bạc đang dùng khủy tay bò trên mặt đất như loài bò sát, chui ra khỏi cửa hang.

Ngay sau đó, hình ảnh chợt lóe, không biết hắn lấy từ chỗ nào ra một tấm huy chương bằng sắt đen, đeo trước ngực.

Cái huy chương kia điêu khắc một bàn tay đang nắm chặt quyền trượng.

"Tudor!"

Đột nhiên Klein tỉnh lại từ trong mộng cảnh, ngồi thẳng người.

Dựa vào tiểu thư vệ sĩ giới thiệu, bản điêu khắc trên tấm huy chương bằng sắt đen kia chính là huy chương hoàng gia đế quốc Tudor ở kỷ thứ 4.

Cái này giống hệt với mảng kiến trúc cổ xưa kia.

"Rafter. Pound tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện của hắn..." Klein xoa nhẹ trán, thấp giọng lẩm bẩm.

Với t.ư cách là một gã Thầy Bói, hắn đối với mộng cảnh mình vừa nhìn thấy có giải thích riêng, một phương diện khác, hắn biết rõ đó là Rafter. Pound trong tương lai sẽ làm ra chuyện gì đó, đồng thời, hắn biết rằng điều này cho thấy Rafter. Pound có liên hệ sâu xa với gia tộc Tudor!

Trải qua việc trực tiếp tra hỏi, cùng với đi vào giấc mộng, thông linh, ba tầng khảo nghiệm, mà không để ta phát hiện ra chút bất thường nào, nếu như không phải ta còn chưa bày ra hết thực lực, chỉ sợ đã bị hắn lừa gạt, ừ... có lẽ, có lẽ bây giờ hắn thật sự không biết gì, mới có khả năng có một màn diễn xuất như vậy, đợi đến tương lai, mới ngẫu nhiên có cơ hội sinh ra liên hệ với gia tộc Tudor...

Nhưng khả năng lớn nhất, có thể là hắn từ lão Tử tước đã biết không ít chuyện, trước khi chưa nắm chắc, cố ý sa đọa, giả ngây giả dại, còn việc có thể giấu được ta đi vào giấc mộng cùng với thông linh, có lẽ là một loại năng lực phi phàm nào đó, ặc... Hẳn là lúc ấy hắn không biểu diễn, thật sự lâm vào trạng thái ngây ngô, nếu không đã lộ ra chân tương trước kinh nghiệm phong phú của ta...

Là năng lực phi phàm gì đây?

Hắn có danh sách mấy?

Hoặc là thuộc loại trời sinh đã có năng lực phi phàm nào đó?

Klein tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy mình đi vào ngõ cụt, vội vàng rút ra, thay đổi quan điểm, lẩm bẩm:
" Rafter. Pound có liên hệ sâu xa đến gia tộc Tudor..."

"Có hay không có thể lớn mật làm giả thiết, kỳ thực hắn chính là hậu duệ của gia tộc Tudor?"

"Nếu như hắn và lão Tử tước có quan hệ máu mủ là thật, chuyện đó liền thú vị."

"Tất cả gia tộc Pound là một chi của gia tôc Tudor đổi tên để tránh bị đuổi giết?"

"Bọn họ lập nên công trạng, đạt được tước vị, từng bước trở lại trung tâm quyền lực, cùng lúc đó, bọn họ âm thầm tìm kiếm bí mật di tích mà năm đó đế quốc Tudor lưu lại Backlund."

"Không biết trải qua bao nhiêu năm, rốt cuộc bọn họ có thu hoạch, vì vậy liền mua tòa nhà mà hiện tại đang thuộc về Miller. Carter, đồng thời xây dựng tầng hầm, dùng nó để thăm dò khu vực xung quang."

"Ba, bốn mươi năm trước, bọn họ tìm được di tích, xây một thông đạo bí mật đến nơi đó."

"Nhưng mà trong quá trình thăm dò di tích, xuất hiện bất ngờ, Ác Linh kia không nhận cái gọi là hậu duệ gia tộc Tudor, hai người thừa kế của lão Tử tước trước sau đều bị chết ở bên trong gian phòng cuối cùng kia, ngay cả đặc tính phi phàm cùng thần bí vật phẩm cũng không thể nào lấy ra."

"Mặc dù lão Tử tước bỏ ra đại giới cực lớn mua đặc tính phi phàm tương tự, khiến cho hai người thừa kế tử vong một cách bình thường, nhưng liên tục chết bất đắc kỳ tử nhiều người như vậy khiến cho hoàng tộc cùng với giáo hội vẫn có chút hoài nghi, vì vậy, sau khi lão Tử tước chết, Rafter. Pound liền cố ý đem việc âm thầm điều tra năm đó bắt đầu vạn vẹo cùng với khuếch đại, làm cho bản thân bị "Dọa" khiến cho tâm lý xảy ra vấn đề, bắt đầu phóng túng tại tửu sắc cùng với đánh bạc, dùng việc này để tránh bị chú ý."

"Điều này có thể giải thích rất nhiều chuyện mà lúc trước ta nghi ngờ, đường đường gia tộc Tử tước, lại bị nhân sĩ không biết từ đâu đến kiểm xoát, coi hoàng tộc cùng với giáo hội là mù sao? Cho dù muốn kiểm soát cũng phải sử dùng phương thức nhu hòa để không bị phát hiện, ví dụ như, danh sách 6 Người Không Mặt thuộc con đường của ta."

" Một đứa bé cũng có thể nhận ra bất thường, huống chi cường giả của hoàng tộc cùng với ba đại giáo phái?"

"Bọn họ sở dĩ "Không biết" chỉ có một điều giải thích duy nhất là những người kia do họ phái đi."

"Ừ... Ta đoán rằng, gia tộc Tudor cùng với gia tộc Trensolster nắm giữ đường tắt "Hắc Hoàng Đế", vì vậy, căn cứ vào việc đóng vai cần, bọn họ phải thành lập vương triều mới có thể giữ lại phong cách cùng đặc sắc của đế quốc Solomon, điều này, dường như tiểu thư vệ sĩ bên cạnh có thể chứng minh là đúng."

"Danh sách 9 của con đường Hắc Hoàng Đế là Luật Sư, là một chức nghiệp vô cùng am hiểu sự dụng trật tự, Ặc.... Năng lực mà Rafter. Pound qua mặt việc đi vào giấc mộng cùng với Thông Linh là có nguồn gốc từ đây, hoặc là tiến thêm một bước? Hắn vô cùng phối hợp với ta, nhưng ở trạng thái đần độn trong mộng cảnh, vẫn vô thức lợi dụng sơ hở trật tự, khiến cho kết quả phát triển theo hướng mà hắn hi vọng."

"Cẩn thận nghĩ lại, trong quá trình Thông Linh, Rafter. Pound giống như là không nói dối, chẳng qua phần nói thật chỉ vẻn vẹn có... Duy trì gia tộc, nhớ kỹ vinh quang, có thể ám chỉ gia tộc Pound, cũng có thể ám chỉ gia tộc Tudor...”

Suy nghĩ của Klein ngày càng trở nên rõ ràng, đối với chuyện này đã có phán đoán chỉnh thể:

Từ thái độ trước mắt của Rafter. Pound mà nhìn, dưới tình hướng không có trợ giúp từ bên ngoài thì ác linh kia không thể trốn thoát, nếu không vị tòng Nam tước này đã nghĩ cách tự cứu mình rồi, mặc kệ là ác linh có tới tìm hắn hay không, miễn đối phương chạy thoát khỏi phong ấn tạo ra một tràng tai nạn, vậy mảnh kiến trúc dưới lòng đất kia sẽ không thể nào gạt được hoàng tộc cùng giáo hội, đến lúc đó, tất nhiên Rafter sẽ bị liên lụy... Gian phòng phía trước bị sụp đổ nhưng không ảnh hưởng đến lực lượng trói buộc ác linh, điều này nói rằng chỉ cần không trực tiếp phá hoại gian phòng cuối cùng kia thì ác linh không thể nào trốn thoát...

Ừ... Kế hoạch rất rõ ràng, tìm Kaspars mua thuốc nổ, làm sập cửa vào, khiến cho không ai có thể vào được, để ác linh kia vĩnh viễn chôn vùi dưới đất, a, chờ ta có đủ thực lực, có thể nghĩ đến chuyện giải quyết nó, giúp dân chúng Backlund diệt trừ hoàn toàn mối tai họa ngầm này, thuận tiện thu hoạch vài vật phẩm có giá trị...

Chẳng qua, làm thế nào mới có thể nổ an toàn? Ta không hiểu chuyện này a... Có lẽ, Kaspars biết chuyên gia thuốc nổ nào đó? Dù sao hắn cũng là thương nhân vũ khí chợ đen.

Klein nhanh chóng định ra phương án, quyết định tối mai đi tìm Kaspars, tranh thủ bây giờ giải quyết chuyện di tích bí mật.

Về phần quan hệ thật sự giữa gia tộc Pound và gia tộc Tudor cùng với bất thường của Rafter. Pound, hắn căn bản không muốn tìm hiểu thêm.

"Liên quan gì đến ta!" Klein lẩm bẩm một câu, nhanh chóng rời khỏi sương mù xám, quay trở về thế giới hiện thực.

----------

Sáng Thứ sáu, Klein vẫn ra ngoài từ sớm, giả bộ vô cùng bận rộn.

Mà thực tế là hắn đi vào câu lạc bộ Cragg tập bắn súng, đọc báo, thời gian trôi qua khá là thích thú.

Đến thời gian trà chiều, sau khi ở đây gần cả ngày hắn chuẩn bị rời khỏi, nhưng lại ngoài ý muốn gặp vị cố chủ cũ Mary. Gal cùng với giáo viên dậy cưỡi ngựa Talim. Dumont đến câu lạc bộ.

Đi cùng bọn họ có rất nhiều nữ sĩ mặc quần áo xinh đep nhan sắc tinh xảo cùng với một vài tiên sinh mặc lễ phục hai hàng cúc dài, trong đó có Mike. Joseph phóng biến báo Daily Observer.

"Ồ, thám tử Moriarty, thật trùng hơp." Mike có ánh mắt mê người nhưng làn da tương đối thô ráp chủ động chào hỏi.

Klein cười nói, đáp lại:
" Phóng viên tiên sinh, tin tức điều tra của ngài đã hoàn thành chưa?"

"Hoàn thành, nhờ có sự trợ giúp của ngài! Tôi giới thiệu với mọi người, đây là đại thám tử nổi tiếng, Sherlock. Moriarty tiên sinh, bạn thân của Talim." Mike đưa cánh tay nói.

Sau khi hai bên chào hỏi xong, Mike tiếp tục nói:

"Tôi đại khái đã biết Capim là ai, lúc nào rảnh tôi sẽ nói rõ cho ngài biết, tóm lại, tôi đã có đầy đủ lý do tin tưởng, Sybel chết là do bắt chước chứ không phải do tên sát thủ liên hoàn làm, hặc hặc, ngày mai, ngày mai ngài có thể thấy tin tức điều tra của tôi ở trên báo."

"Giống với suy đoán của tôi." Klein mìm cười đáp lại.

Lúc này, dường như Mike nhớ ra điều gì đó, nghiên đầu nói với Mary. Gal:
"Tôi và ngài cùng làm một bài đưa tin đi, liên quan đến tình hình ô nhiễm ở Backlund cùng với phương án giải quyết, chẳng qua, ngài phải nói trước với tổng biên tập tiên sinh một câu, quyết định trang bìa cùng thời gian."

Hai mắt Mary lập tức tỏa sáng, nói:
"Được."

"Rất cảm ơn! Mike, làm sao tôi lại không nghĩ đến biện pháp tuyệt với này chứ!"

Đây là tuyên truyền cùng tạo thế để tiến vào "Ủy ban điều tra ô nhiễm không khí Vương quốc"? Vị phóng biên Mike này có kinh nghiệm phong phú nha... Báo Daily Observer mặc dù không phải tốt nhất, nhưng số lượng phát hành tương đối lớn... Hôm nay Mary đột nhiên đến đây, là bởi vì mấy vị nghị sĩ hạ viên muốn đến đây? Loại hình thức câu lạc bộ cá nhân này rất phù hợp buôn bán và chính trị nha... Klein hiểu ra, xinh phép ra về.

Trước khi trở thành Người Không Mặt, hắn không muốn xen vào loại công việc cao cấp này.

-----------

Chạng vạng tối, trong căn hộ nào đó ở quận Đông.

Sau một ngày bận rộn Williams đi vào căn phòng thuê nhỏ hẹp, đang định đổi một kiện áo khoác, lấy ít tiền mặt, đi vào quán rượu uống, cũng thuận tiện giải quyết bữa tối ở đó.

Trong hoàn cảnh âm trầm lờ mờ đó, động tác mặc áo khoác của hắn bỗng nhiên dừng lại.

Hắn nhìn thấy bên cạnh cửa sổ có một đạo hắc ảnh đang đứng đấy, khuôn mặt bị mũ trùm che khuất chỉ còn lại bóng đen.

"Ai bảo ngươi tìm kiếm Lanlus?" Bóng đen kia từ từ hỏi.

Williams nhanh chóng mặc áo khoác, nuốt nước bọt, nói:
"Một người bạn của tôi, thợ săn tiền thưởng."

Thợ săn tiền thưởng chính là người mạo hiểm lấy nguồn thu nhập chủ yếu là các loại treo giải thưởng, ở quận Đông, ở Backlund có không ít.

"Tại sao hắn lại đột nhiên tìm kiếm Lanlus? Đây là giải thưởng treo từ lâu." Bóng đen kia vô cùng cao, đi từng bước tới trước người Williams.

"Tôi không biết, có lẽ, nàng chỉ thử thay đổi giải thưởng." Williams hơi lui về sau.

Bóng đen kia tiếp tục tra hỏi:
"Nàng là ai?"

Williams lập tức lâm vào giãy dụa, qua vài giây mới run rẩy đáp:
"Hugh, Hugh Durza, tôi không biết nàng ở đâu."

"Rất tốt, rất thành thật." Bóng đen kia đưa tay vỗ vào người Williams, không muốn hỏi tiếp, bước đi ra cửa.

Williams nhẹ nhàng thở ra, cho rằng kinh nghiệm hắc đạo phong phú đã giúp được bản thân. Lúc không cần cậy mạnh thì không nên cậy mạnh!

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy bóng đen kia vỗ tay một cái.

Đùng!

Suy nghĩ của Williams ngưng lại, thân thể hắn lập tức chia năm xẻ bảy, bắn ra bốn phương tám hướng, khiến cho mặt đất cùng trên tường toàn là máu thịt.

Ngay sau đó, bóng đen kia chặt đứt đường ống khí gas ở đây. Trong tiếng xì xì, hắn cầm ngọn nến trên bàn, vuốt nhẹ đầu ngọn nến.

Bóng đen lập tức rời khỏi, mấy phút sau, ngọn nên tự mình thắp sáng!

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh nhấn chìm tất cả.
 
Chương 65: Miễn phí?

Sau bữa tối, trong phòng snooker, quán bar Người Dũng Cảm.

Klein mặc áo khoác màu đen khá hợp với phong cách ở nơi đây, đầu đội mũ lưỡi trai màu thẫm, bưng cốc bia South Wales, tiện tay đóng cửa phòng, đi về phía Kaspars đang cúi lưng ngăm nhìn mấy viên bi-a phía trước.

Hắn mỉm cười chào hỏi trước, Kaspars dừng động tác lại, đứng thẳng người, liếc hắn một cái:
" Marik không có ở đây."

"Không có cuộc tụ hội mà ngươi muốn"

"Ngoại trừ vũ khí, ta không còn cái gì cả."

Sáo lộ này rất quen thuộc nha... Cũng may mục đích của ta hôm nay lại khác... Klein khẽ mở miệng nói:
"Tôi đến là để mua vũ khí."

Marik không có ở đây... Xem ra cứ điểm này đã lộ ra ngoài ánh sáng, bị kẻ thù nhìn chằm chằm vào, vì vậy dời chỗ khác... Vậy là ra không có cách nào liên lạc với tiểu thư vệ sĩ a... Hơn nữa ta định nhờ xác sống của Marik đến đánh lừa Miller. Carter... Vừa giữ bí mật vừa nghe lời lại không sợ tử vong, ừ, nghe lời dưới điều kiện là chịu ảnh hưởng linh tính bị che giấu của còi đông Azcot... Vừa nói, trong đầu Klein hiện lên một loạt ý tưởng.

Kaspars hơi có chút kinh ngạc, vừa hoài nghi vừa đặt gậy chơi bóng vào tường, xoa cái mũi đỏ của mình, nói:
" Ngươi muốn mua vũ khí gì? Đạn trước đó đã hết? Tập luyện rất nhiều nha."

Không, ta luyện đều dùng đạn ngoại ngạch của câu lạc bộ Cragg... Klein nở nụ cười, nói:
"Tôi muốn mua thuốc nổ, loại phổ biến dùng cho mỏ quặng."

"Ngươi muốn làm gì?"
Kaspars thốt ra, biểu lộ theo đó mà trở lên nghiêm túc, "Ta cảnh cáo ngươi, không nên có ý làm cái chuyện chết tiệt nào đó! Ta sẽ không cho phép khách hàng của ta khiêu khích Silveras Yard! Đương nhiên, ngươi có thể không mua vũ khí của ta."

Có thể làm thương nhân vũ khí chợ đen, sống đến bây giờ, từ loại trình độ nào đó mà nói, hắn rất tuân thủ quy củ, ít nhất sẽ không bán linh tinh cho mấy tên điên cuồng như này... Klein đưa ra đánh ra theo thói quen của Kẻ Gác Đêm, đồng thời cười nói:
"Hình như ông đang hiểu lầm chuyện gì đó, tôi không muốn đi nổ cửa ngân hàng, cũng không định gây ra chuyện trấn động nào đó, tôi chỉ giúp người ta dỡ bỏ kiến trúc, thuận tiện cho việc cải tạo sau này."

"Vậy sao hắn không tìm công ty xây dựng?" Kaspars vẫn không buông lỏng cảnh giác.

"Ha ha, đó là một cái mật thất, hắn không muốn bị người khác biết." Klein lại hỏi ngược lại,"Ông có biết chuyên gia thuốc nổ nào không? Tôi không am hiểu chuyện này, tôi sợ sẽ làm sập cả tòa nhà của người ta."

Kaspars thấy đối phương vẫn lo lắng về việc bảo đảm cho tòa nhà, nghi ngờ trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Ngay khi hắn định trả lời, đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh hư ảo phiêu hốt.

"Không cần."

Cảm giác quen thuộc hiện lên, Klein vội quay đầu lại, phát hiện ra tiểu thư vệ sĩ đã ngồi trên ghế từ lúc nào không biết.

Nàng vẫn mặc váy dài cung đình Gothic màu đen, đội chiếc mũ mềm xinh xắn, khuôn mặt vẫn trắng xám, tóc màu vàng nhạt cùng dung mạo tinh xảo làm nổi bật ưu điểm của nhau.

"Chào buổi tối, nữ sĩ."
Klein hơi xoay người, thi lễ một cái.

"Chào buổi tối, Sharon nữ sĩ." Kaspars đồng thời cũng làm ra động tác như vậy.

Nguyên lai tên của nàng là Sharon... Klein suy t.ư chờ đối phương mở miệng.

Tiểu thư vệ sĩ được gọi là Sharon lại nhìn hướng Kaspars nói:

"Marik về sau sẽ không đến nơi này."

"Nếu như ngươi có việc muốn tìm hắn, hay theo biện pháp thứ ba như đa hẹn nhắn lại."

"Tốt, Sharon nữ sĩ." Rõ ràng lão đầu Kaspars đã trải qua nhiều sóng gió vẫn tỏ ra sợ hãi tiểu thư vệ sĩ.

Nghe đến đó, Klein chen lời nói:
"Nếu như, tôi nói là nếu như, tôi muốn tìm Marik giúp đỡ, làm thế nào có thể liên lạc được hắn?"

"Tìm Kaspars." Sharon trả lời vô cùng ngắn gọn.

"Được rồi." Klein xua tay, ừ một tiếng rồi nói, "Cô vừa mới nói không cần tìm chuyên gia thuốc nổ là có ý gì?"

Đôi mắt xanh thẳm của Sharon không dao động chút nào:
"Chính là ta."

Chính là cô? Cô chính là chuyên gia thuốc nổ?... Đợi đã, cô không phải danh sách 5 có năng lực phi phàm sao? Làm sao còn kiêm cả chuyên gia thuốc nổ... Klein sửng sốt một lúc, cũng không biết nói tiếp như nào.

Cuối cùng hắn lựa chọn tin tưởng tiểu thư vệ sĩ, căn nhăc nói:
"Tôi đi bái phỏng..."

Hắn còn chưa dứt lời, lấy ánh mắt quét về phía Kaspars, ý là đề tài tiếp theo không phù hợp với người thường này.

Từ bản chất thân thể mà nói, thương nhân vũ khí chợ đen đúng là người thường... Klein yên lặng bồi thêm một câu.

Sharon nghiên đầu nhìn về phía Kaspars nói:
"Ông đi chuẩn bị thuốc nổ."

"Hai bảng."

"Hắn trả."

"Vâng, Sharon nữ sĩ." Kaspars liếc Klein một cái, khập khiễng rời khỏi phòng snooker, hơn nữa không quên tiện tay đóng cửa.

Thấy tiểu thư vệ sĩ nhìn mình không nói lời nào, Klein có cảm giác như bị nữ quỷ nhìn chằm chằm, vội vàng sắp xếp từ ngữ, nói:
"Tôi tìm được địa chỉ Tòng nam tước Pound, nửa đêm đi bái phỏng hắn..."

Sau khi kể lại từ đầu đến cuối lời nói của Rafter. Pound, Klein bắt đầu suy luận:
"Tôi cho là hắn có rất nhiều chỗ nói dối, một gia tộc Tử tuớc không có khả năng dễ dàng bị người âm thầm kiểm soát."

"Ngay cả một đứa bé cũng phát hiện điều dị thượng, chẳng lẽ giáo hội cùng hoàng tộc lại không phát hiện chút nào?"

"Sau khi Rafter. Pound sa đọa, hắn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các quý tộc khác, miễn là hắn có chút dũng khí, có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này."

"Vì vậy, tôi cho rằng hắn đang che giấu một vài chuyện, mà những chuyện này đại khái là có quan hệ với mảng kiến trúc dưới lòng đất kia."

"Từ tình trạng của hắn mà xem xét, tên ác linh kia đã không thể tìm cách trốn thoát trong thời gian rất lâu, vì vậy, tôi định chuẩn bị ít thuốc nổ, phá cửa vào, không cho người khác có cơ hội tiến vào, ặc, tôi sợ bọn họ sẽ thả nhầm ác linh."

"Ừ."
Tiểu thư vệ sĩ không chắc chắn với ý tưởng của Klein nhưng cũng không có phủ nhận.

Lúc này, Klein mới do dự hỏi:
"Tôi không hiểu thuốc nổ, vi vậy chuẩn bị vẽ bản đồ bố cục, mời chuyên gia thuốc nổ sắp đặt vị trí thuốc nổ cùng sức công phá, nếu như, nếu như, muốn cô giúp tôi lần nữa, tôi cần phải trả bao nhiêu tiền."

Quá đắt mà nói, ta tìm chuyên gia thuốc nổ vẫn tốt hơn, dù sao đơn này của ta mới 50 bảng, mà tiểu thư vệ sĩ 3 ngày 1000 bảng... Klein sớm đã chuẩn bị phương án.

"Miễn phí."
Sharon vẫn trả lời theo phong cách tiết kiệm lời nói.

Miễn phí? Klein lập tức giật mình.

Tại trong suy nghĩ của hắn, miễn phí mới là đắt nhất đấy!

Sharon vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, qua vài giây mới giải thích:
"Sau khi làm nổ cổng vào, có thể ra vào nơi đó chỉ còn tôi."

"Chuyện này cũng chính là chuyện mà tôi muốn làm."

Nói cách khác, sau khi cô đầy đủ nắm chắc, sẽ đi diệt trừ ác linh, thu hoạch vật phẩm bên trong? Nổ sụp lối ra vào kỳ thật là giúp cô bài trừ quấy nhiễu cùng khả năng bị ngấp nghé, dù sao danh sách người phi phàm khác cũng không thể xuyên qua đất đá như linh thể... Ừ, ngoại trừ đường tắt Người Học Việc, nhưng bọn hắn không biết mảng kiến trúc dưới lòng đắt a... Klein giật mình, gật đầu nói:

"Thành giao!"

Sau khi nói xong, hắn vội vàng bổ xung thêm một câu:

"Ừ... Cô mượn mấy tên thủ hạ của Marik, mấy tên thủ hạ đủ kín miệng, đây là biểu hiện ra sự giúp đỡ cho Miller. Carter thấy."

"Được." Sharon không từ chối.

Klein cố ý không nhắc đến vấn đề thù lao, lộ ra nụ cười nói:
"Vậy 10h sáng ngày mai."

"Chúng ta phải khảo sát địa hình xung quanh, không thể để cho vụ nổ tạo thành phá hoại."

Sharon khẽ gật đầu, thân ảnh từ từ trở nên mờ nhạt, biến mất không còn gì.

----------------

Sáng Thứ bảy, Hugh Durza lần nữa đi xe ngựa công cộng đến quận Đông, tính xác nhận xem ủy thác của mình có thu hoạch gì không.

Đợi đến lúc đổi xe, nàng đột nhiên có phần xúc động muốn mua một tờ báo để đọc.

Nàng lấy ra 1 xu penny, mua một tờ Backlund Bưu Báo từ đứa nhóc bên cạnh, nhanh chóng lật xem.

Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại bởi một tin tức ở trang thứ 3:

"Tin tức, 7h10 tối hôm qua, nhà trọ nằm ở số 1 phố Dharavi quận Đông đã xảy ra vụ nổ nghiêm trọng, dự đoán ban đầu là do rò rỉ khí gas tạo thành, vụ nổ phát sinh trong phòng số 6 tầng 3, khách thuê tử vong tại chỗ, thậm chí không để lại xác hoàn chỉnh, tới nửa đêm, vụ nổ này khiến cho 3 người tử vong, mười sáu người bị thương..."

Số 1 phố Dharavi... Tầng 3 số 6... Cái này, đây không phải chỗ Williams thuê hay sao? Anh ta đã chết? Chết do vụ nổ rò rỉ khí gas? Không, không! Tuyệt đối không thể như vậy! Anh ta sẽ không dùng khí gas xa xỉ như vậy, cho dù nơi đó có lắp đặt đi nữa! Anh ta vừa mới nhận ủy thác của mình, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này? Nhưng, Lanlus là tên tội phảm bị truy nã, phát hiện có người tìm hắn, đổi địa điểm khác là được, căn bản không cần phải giết người để giữ bí mật, chuyện này dễ dàng bại lộ vấn đề....

Cách làm này quá kỳ quái quá cấp tiến, giống như là cách làm của một tên điên.

Rõ ràng chỉ là một tên tội phạm lừa đảo...

Williams đáng thương...

Tôi, nhất định tôi sẽ báo thù cho anh!

Nhất định sẽ tìm ra sự thật!

Hugh đứng nhìn xe ngựa công cộng ở trước mắt đầy bi thương và ngưng trọng, cũng không đi lên.

Nàng biết rõ, bây giờ mà đi quận Đông sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nàng định lập tức trở về để nói với Filth, để nàng tạm thời chuyển đến căn phòng thuê dự bị kia, bản thân mình thì cải trang cách ăn mặc, lẻn vào quận Đông, tìm người quen hỏi, sơ bộ làm rõ ngọn nguồn, tìm vết tích mà hung thủ để lại.

Ai, quả nhiên ủy thác của tiểu thư Audrey không có chuyện không nguy hiểm... Là mình cảm thấy tội phạm đã bị truy nã, miễn không ép hắn, không cho hắn chạy trốn, chắc chắn hắn sẽ không mãnh liệt phản kích... Là mình sơ xuất, là mình hại chết Williams... Ừ, cũng không ngoại trừ việc anh ta còn đồng thời thu thập tin tức khác, do đó rước lấy tai họa... Hugh nhắm hai mắt lại, xuyên qua đường lớn, đi về điểm đợi ở phái trước.

----------

10h14, Klein cùng tiểu thư vệ sĩ Sharon xác nhận xong khu vực mảng kiến trúc kỷ thứ 4 kia ứng với mặt đất, đi tới tòa nhà số 8 phố Williams.

Sharon đã biến mất, Miller. Carter nhìn thấy thám tử Sherlock. Moriarty mặc áo công nhân màu lam xám, đội mũ lưỡi trai, cùng ba tên trợ thủ vạm vỡ trầm mặc ít nói.

"Như vậy tiện cho việc thăm dò." Klein giải thích một câu.

Miller. Carter đảo mắt qua ba vị trở thủ nhìn là rất biết đánh nhau, hài lòng gật đầu:
"Công tác chuẩn bị của ngài nhanh hơn dự tính của tôi, trong bọn họ có chuyên gia đuổi rắn sao?"

"Đúng vậy, bọn họ đều vô cùng am hiểu việc đuổi rắn." Klein lập tức khẳng định không chút do dự.

Xác sống lại còn sợ bị rắn cắn sao?
 

Huyền Yên

Phi Thăng kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
2.389,93
Tu vi
611,38
Chương 65: Miễn phí?

Sau bữa tối, trong phòng snooker, quán bar Người Dũng Cảm.

Klein mặc áo khoác màu đen khá hợp với phong cách ở nơi đây, đầu đội mũ lưỡi trai màu thẫm, bưng cốc bia South Wales, tiện tay đóng cửa phòng, đi về phía Kaspars đang cúi lưng ngăm nhìn mấy viên bi-a phía trước.

Hắn mỉm cười chào hỏi trước, Kaspars dừng động tác lại, đứng thẳng người, liếc hắn một cái:
" Marik không có ở đây."

"Không có cuộc tụ hội mà ngươi muốn"

"Ngoại trừ vũ khí, ta không còn cái gì cả."

Sáo lộ này rất quen thuộc nha... Cũng may mục đích của ta hôm nay lại khác... Klein khẽ mở miệng nói:
"Tôi đến là để mua vũ khí."

Marik không có ở đây... Xem ra cứ điểm này đã lộ ra ngoài ánh sáng, bị kẻ thù nhìn chằm chằm vào, vì vậy dời chỗ khác... Vậy là ra không có cách nào liên lạc với tiểu thư vệ sĩ a... Hơn nữa ta định nhờ xác sống của Marik đến đánh lừa Miller. Carter... Vừa giữ bí mật vừa nghe lời lại không sợ tử vong, ừ, nghe lời dưới điều kiện là chịu ảnh hưởng linh tính bị che giấu của còi đông Azcot... Vừa nói, trong đầu Klein hiện lên một loạt ý tưởng.

Kaspars hơi có chút kinh ngạc, vừa hoài nghi vừa đặt gậy chơi bóng vào tường, xoa cái mũi đỏ của mình, nói:
" Ngươi muốn mua vũ khí gì? Đạn trước đó đã hết? Tập luyện rất nhiều nha."

Không, ta luyện đều dùng đạn ngoại ngạch của câu lạc bộ Cragg... Klein nở nụ cười, nói:
"Tôi muốn mua thuốc nổ, loại phổ biến dùng cho mỏ quặng."

"Ngươi muốn làm gì?"
Kaspars thốt ra, biểu lộ theo đó mà trở lên nghiêm túc, "Ta cảnh cáo ngươi, không nên có ý làm cái chuyện chết tiệt nào đó! Ta sẽ không cho phép khách hàng của ta khiêu khích Silveras Yard! Đương nhiên, ngươi có thể không mua vũ khí của ta."

Có thể làm thương nhân vũ khí chợ đen, sống đến bây giờ, từ loại trình độ nào đó mà nói, hắn rất tuân thủ quy củ, ít nhất sẽ không bán linh tinh cho mấy tên điên cuồng như này... Klein đưa ra đánh ra theo thói quen của Kẻ Gác Đêm, đồng thời cười nói:
"Hình như ông đang hiểu lầm chuyện gì đó, tôi không muốn đi nổ cửa ngân hàng, cũng không định gây ra chuyện trấn động nào đó, tôi chỉ giúp người ta dỡ bỏ kiến trúc, thuận tiện cho việc cải tạo sau này."

"Vậy sao hắn không tìm công ty xây dựng?" Kaspars vẫn không buông lỏng cảnh giác.

"Ha ha, đó là một cái mật thất, hắn không muốn bị người khác biết." Klein lại hỏi ngược lại,"Ông có biết chuyên gia thuốc nổ nào không? Tôi không am hiểu chuyện này, tôi sợ sẽ làm sập cả tòa nhà của người ta."

Kaspars thấy đối phương vẫn lo lắng về việc bảo đảm cho tòa nhà, nghi ngờ trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Ngay khi hắn định trả lời, đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh hư ảo phiêu hốt.

"Không cần."

Cảm giác quen thuộc hiện lên, Klein vội quay đầu lại, phát hiện ra tiểu thư vệ sĩ đã ngồi trên ghế từ lúc nào không biết.

Nàng vẫn mặc váy dài cung đình Gothic màu đen, đội chiếc mũ mềm xinh xắn, khuôn mặt vẫn trắng xám, tóc màu vàng nhạt cùng dung mạo tinh xảo làm nổi bật ưu điểm của nhau.

"Chào buổi tối, nữ sĩ."
Klein hơi xoay người, thi lễ một cái.

"Chào buổi tối, Sharon nữ sĩ." Kaspars đồng thời cũng làm ra động tác như vậy.

Nguyên lai tên của nàng là Sharon... Klein suy t.ư chờ đối phương mở miệng.

Tiểu thư vệ sĩ được gọi là Sharon lại nhìn hướng Kaspars nói:

"Marik về sau sẽ không đến nơi này."

"Nếu như ngươi có việc muốn tìm hắn, hay theo biện pháp thứ ba như đa hẹn nhắn lại."

"Tốt, Sharon nữ sĩ." Rõ ràng lão đầu Kaspars đã trải qua nhiều sóng gió vẫn tỏ ra sợ hãi tiểu thư vệ sĩ.

Nghe đến đó, Klein chen lời nói:
"Nếu như, tôi nói là nếu như, tôi muốn tìm Marik giúp đỡ, làm thế nào có thể liên lạc được hắn?"

"Tìm Kaspars." Sharon trả lời vô cùng ngắn gọn.

"Được rồi." Klein xua tay, ừ một tiếng rồi nói, "Cô vừa mới nói không cần tìm chuyên gia thuốc nổ là có ý gì?"

Đôi mắt xanh thẳm của Sharon không dao động chút nào:
"Chính là ta."

Chính là cô? Cô chính là chuyên gia thuốc nổ?... Đợi đã, cô không phải danh sách 5 có năng lực phi phàm sao? Làm sao còn kiêm cả chuyên gia thuốc nổ... Klein sửng sốt một lúc, cũng không biết nói tiếp như nào.

Cuối cùng hắn lựa chọn tin tưởng tiểu thư vệ sĩ, căn nhăc nói:
"Tôi đi bái phỏng..."

Hắn còn chưa dứt lời, lấy ánh mắt quét về phía Kaspars, ý là đề tài tiếp theo không phù hợp với người thường này.

Từ bản chất thân thể mà nói, thương nhân vũ khí chợ đen đúng là người thường... Klein yên lặng bồi thêm một câu.

Sharon nghiên đầu nhìn về phía Kaspars nói:
"Ông đi chuẩn bị thuốc nổ."

"Hai bảng."

"Hắn trả."

"Vâng, Sharon nữ sĩ." Kaspars liếc Klein một cái, khập khiễng rời khỏi phòng snooker, hơn nữa không quên tiện tay đóng cửa.

Thấy tiểu thư vệ sĩ nhìn mình không nói lời nào, Klein có cảm giác như bị nữ quỷ nhìn chằm chằm, vội vàng sắp xếp từ ngữ, nói:
"Tôi tìm được địa chỉ Tòng nam tước Pound, nửa đêm đi bái phỏng hắn..."

Sau khi kể lại từ đầu đến cuối lời nói của Rafter. Pound, Klein bắt đầu suy luận:
"Tôi cho là hắn có rất nhiều chỗ nói dối, một gia tộc Tử tuớc không có khả năng dễ dàng bị người âm thầm kiểm soát."

"Ngay cả một đứa bé cũng phát hiện điều dị thượng, chẳng lẽ giáo hội cùng hoàng tộc lại không phát hiện chút nào?"

"Sau khi Rafter. Pound sa đọa, hắn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các quý tộc khác, miễn là hắn có chút dũng khí, có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này."

"Vì vậy, tôi cho rằng hắn đang che giấu một vài chuyện, mà những chuyện này đại khái là có quan hệ với mảng kiến trúc dưới lòng đất kia."

"Từ tình trạng của hắn mà xem xét, tên ác linh kia đã không thể tìm cách trốn thoát trong thời gian rất lâu, vì vậy, tôi định chuẩn bị ít thuốc nổ, phá cửa vào, không cho người khác có cơ hội tiến vào, ặc, tôi sợ bọn họ sẽ thả nhầm ác linh."

"Ừ."
Tiểu thư vệ sĩ không chắc chắn với ý tưởng của Klein nhưng cũng không có phủ nhận.

Lúc này, Klein mới do dự hỏi:
"Tôi không hiểu thuốc nổ, vi vậy chuẩn bị vẽ bản đồ bố cục, mời chuyên gia thuốc nổ sắp đặt vị trí thuốc nổ cùng sức công phá, nếu như, nếu như, muốn cô giúp tôi lần nữa, tôi cần phải trả bao nhiêu tiền."

Quá đắt mà nói, ta tìm chuyên gia thuốc nổ vẫn tốt hơn, dù sao đơn này của ta mới 50 bảng, mà tiểu thư vệ sĩ 3 ngày 1000 bảng... Klein sớm đã chuẩn bị phương án.

"Miễn phí."
Sharon vẫn trả lời theo phong cách tiết kiệm lời nói.

Miễn phí? Klein lập tức giật mình.

Tại trong suy nghĩ của hắn, miễn phí mới là đắt nhất đấy!

Sharon vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ đó, qua vài giây mới giải thích:
"Sau khi làm nổ cổng vào, có thể ra vào nơi đó chỉ còn tôi."

"Chuyện này cũng chính là chuyện mà tôi muốn làm."

Nói cách khác, sau khi cô đầy đủ nắm chắc, sẽ đi diệt trừ ác linh, thu hoạch vật phẩm bên trong? Nổ sụp lối ra vào kỳ thật là giúp cô bài trừ quấy nhiễu cùng khả năng bị ngấp nghé, dù sao danh sách người phi phàm khác cũng không thể xuyên qua đất đá như linh thể... Ừ, ngoại trừ đường tắt Người Học Việc, nhưng bọn hắn không biết mảng kiến trúc dưới lòng đắt a... Klein giật mình, gật đầu nói:

"Thành giao!"

Sau khi nói xong, hắn vội vàng bổ xung thêm một câu:

"Ừ... Cô mượn mấy tên thủ hạ của Marik, mấy tên thủ hạ đủ kín miệng, đây là biểu hiện ra sự giúp đỡ cho Miller. Carter thấy."

"Được." Sharon không từ chối.

Klein cố ý không nhắc đến vấn đề thù lao, lộ ra nụ cười nói:
"Vậy 10h sáng ngày mai."

"Chúng ta phải khảo sát địa hình xung quanh, không thể để cho vụ nổ tạo thành phá hoại."

Sharon khẽ gật đầu, thân ảnh từ từ trở nên mờ nhạt, biến mất không còn gì.

----------------

Sáng Thứ bảy, Hugh Durza lần nữa đi xe ngựa công cộng đến quận Đông, tính xác nhận xem ủy thác của mình có thu hoạch gì không.

Đợi đến lúc đổi xe, nàng đột nhiên có phần xúc động muốn mua một tờ báo để đọc.

Nàng lấy ra 1 xu penny, mua một tờ Backlund Bưu Báo từ đứa nhóc bên cạnh, nhanh chóng lật xem.

Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại bởi một tin tức ở trang thứ 3:

"Tin tức, 7h10 tối hôm qua, nhà trọ nằm ở số 1 phố Dharavi quận Đông đã xảy ra vụ nổ nghiêm trọng, dự đoán ban đầu là do rò rỉ khí gas tạo thành, vụ nổ phát sinh trong phòng số 6 tầng 3, khách thuê tử vong tại chỗ, thậm chí không để lại xác hoàn chỉnh, tới nửa đêm, vụ nổ này khiến cho 3 người tử vong, mười sáu người bị thương..."

Số 1 phố Dharavi... Tầng 3 số 6... Cái này, đây không phải chỗ Williams thuê hay sao? Anh ta đã chết? Chết do vụ nổ rò rỉ khí gas? Không, không! Tuyệt đối không thể như vậy! Anh ta sẽ không dùng khí gas xa xỉ như vậy, cho dù nơi đó có lắp đặt đi nữa! Anh ta vừa mới nhận ủy thác của mình, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này? Nhưng, Lanlus là tên tội phảm bị truy nã, phát hiện có người tìm hắn, đổi địa điểm khác là được, căn bản không cần phải giết người để giữ bí mật, chuyện này dễ dàng bại lộ vấn đề....

Cách làm này quá kỳ quái quá cấp tiến, giống như là cách làm của một tên điên.

Rõ ràng chỉ là một tên tội phạm lừa đảo...

Williams đáng thương...

Tôi, nhất định tôi sẽ báo thù cho anh!

Nhất định sẽ tìm ra sự thật!

Hugh đứng nhìn xe ngựa công cộng ở trước mắt đầy bi thương và ngưng trọng, cũng không đi lên.

Nàng biết rõ, bây giờ mà đi quận Đông sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nàng định lập tức trở về để nói với Filth, để nàng tạm thời chuyển đến căn phòng thuê dự bị kia, bản thân mình thì cải trang cách ăn mặc, lẻn vào quận Đông, tìm người quen hỏi, sơ bộ làm rõ ngọn nguồn, tìm vết tích mà hung thủ để lại.

Ai, quả nhiên ủy thác của tiểu thư Audrey không có chuyện không nguy hiểm... Là mình cảm thấy tội phạm đã bị truy nã, miễn không ép hắn, không cho hắn chạy trốn, chắc chắn hắn sẽ không mãnh liệt phản kích... Là mình sơ xuất, là mình hại chết Williams... Ừ, cũng không ngoại trừ việc anh ta còn đồng thời thu thập tin tức khác, do đó rước lấy tai họa... Hugh nhắm hai mắt lại, xuyên qua đường lớn, đi về điểm đợi ở phái trước.

----------

10h14, Klein cùng tiểu thư vệ sĩ Sharon xác nhận xong khu vực mảng kiến trúc kỷ thứ 4 kia ứng với mặt đất, đi tới tòa nhà số 8 phố Williams.

Sharon đã biến mất, Miller. Carter nhìn thấy thám tử Sherlock. Moriarty mặc áo công nhân màu lam xám, đội mũ lưỡi trai, cùng ba tên trợ thủ vạm vỡ trầm mặc ít nói.

"Như vậy tiện cho việc thăm dò." Klein giải thích một câu.

Miller. Carter đảo mắt qua ba vị trở thủ nhìn là rất biết đánh nhau, hài lòng gật đầu:
"Công tác chuẩn bị của ngài nhanh hơn dự tính của tôi, trong bọn họ có chuyên gia đuổi rắn sao?"

"Đúng vậy, bọn họ đều vô cùng am hiểu việc đuổi rắn." Klein lập tức khẳng định không chút do dự.

Xác sống lại còn sợ bị rắn cắn sao?
để e dịch 67 69 cho nhé, anh dịch 66 68 nha. Cách ngày cho thoải mái
 

lumos

Kim Đan Hậu Kỳ
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
80,99
Tu vi
214,26
Mình gửi bản dịch
Chương 86: Búng tay

Phố Green Park, quận Tây.

Klein xung quanh miệng đã có một chòm râu ngắn, đeo cặp kính gọng vàng, một tay cầm chiếc mũ phớt một tay thì cầm cây gậy ba toong đen, đi bên cạnh Rogo Coroman, bước vào một căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa.

Trên trần nhà treo một chùm đèn pha lê khổng lồ, trên tường, các góc tường và các món đồ trưng bày được trang hoàng với những điêu khắc và đồ trang trí màu vàng. Tổng thể toát ra vẻ lộng lẫy, tinh tế, xa hoa.

“Không hổ danh là một nhà kinh doanh châu báu ở quận Tây…” Klien nhìn qua mấy bức tranh bên cạnh, thầm cảm thán một câu.

Rogo mỗi khi đi một bước, mỡ trên người sẽ nảy lên một cái, khiến người ta dễ có suy nghĩ đen tối là có khi nào quần áo của hắn sẽ bị căng đến mức rách toạc ra.

Nhưng thực tế, hắn là một người kinh doanh châu báu, có dư thừa tiền bạc để mua những bộ quần áo chất lượng nhất.

“Thám tử Moriarty, đây là Adol con trai của tôi.” Rogo đứng trên mép thảm, chỉ vào một cậu bé chừng 15 - 16 tuổi đang ngồi trên ghế sô pha đơn.”

Bởi vì những lò sưởi trong tường đều đã được đốt, trong phòng còn có đường ống kim loại dẫn nhiệt nên nhiệt độ phòng khách khá là ấm áp. Klein còn muốn cởi bớt đồ, chỉ mặc mỗi áo sơ mi và quần dài thôi. Vậy mà cậu bé kia lại bọc mình trong một chiếc áo khoác lông thật dày, trên đùi đang đắp một chiếc chăn lông nhìn thôi đã thấy nóng.

Vào lúc này, cậu ta đang cúi đầu, tự ôm chặt lấy mình, không ngừng run lẩy bẩy, mái tóc màu xanh đậm dường như cũng mất đi vẻ sáng bóng.

Rogo lo lắng nhìn cậu, nhỏ giọng gọi:

“Adol, đây là thám tử Moriarty sẽ phụ trách bảo vệ con hôm nay và ngày mai.”

Nghe được câu này, Adol ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tái nhợt, bờ môi tím tái và đôi mắt không có tiêu cự.

“Bảo vệ tôi, bảo vệ tôi... Bọn chúng muốn giết tôi! Bọn chúng muốn giết tôi!” Giọng nói của cậu ta càng ngày càng bén nhọn, cuối cùng thì lấy tay bịt lỗ tai, gào thét điên dại.

Sau mấy giây thì cậu ta mới từ từ bình thường trở lại.

Mà trong quá trình này Klein đã gõ nhẹ răng nanh, lặng lẽ mở linh thị ra.

Ồ... Hắn cố nhịn không thốt ra tiếng kinh ngạc, chăm chú nhìn kỹ.

Hắn nhìn thấy màu sắc khí tràng của Adol đã bị nhiễm màu xanh đen!

Có thể là bị ám bởi oan hồn u ảnh, thậm chí có dấu hiệu bị phụ thể!

Đám bạn xấu của Adol đang trả thù cậu ta... Hoặc là chẳng có đám bạn xấu nào hết, cậu ta gặp oan hồn rồi xuất hiện ảo giác... Klein lặng lẽ thò tay, nắm chặt chiếc còi đồng của thầy Azcot, ngăn linh tính thoát ra. Sau đó, hắn như có điều suy nghĩ nhìn sang những người khác trong phòng khách.

Đứng gần cửa sổ lồi (dạng cửa sổ có khung nhô ra ngoài bức tường) là một người đàn ông mặc áo khoác đen, hắn cao to lực lưỡng, nghiêm túc, bên hông hơi phồng lên dường như đang giấu một khẩu súng.

Chắc là một trong sáu nhân viên bảo vệ... Klein vừa muốn quan sát những người khác Rogo Coroman đã giới thiệu:

“Thám tử Kaslana và Lydia, trợ thủ của cô ấy.”

“Thám tử Stuart.”

Nói đến đây Rogo quay ra sau, chỉ Klein nói:

“Đây là thám tử Moriarty.”

Kaslana khoảng 30 tuổi, tóc đen mắt xanh, lông mày rậm, có vẻ lúc còn trẻ cô ấy là một cô gái rất đẹp nhưng bây giờ bởi vì hai má hơi xệ xuống, thoạt nhìn không thân thiện lắm.

Còn trợ thủ Lydia của cô có mái tóc đỏ, 20 tuổi, dáng người rất đẹp nhưng ngược lại khuôn mặt hơi bình thường.

Hai quý cô này đều mặc đồ giống như trang phục cưỡi ngựa của quý tộc, áo sơ mi trắng bỏ trong chiếc quần dài bó thuận tiện cho việc hành động, chỉ khác với trang phục của quý ông ở chỗ ống tay áo có nhiều nếp gấp.

Ngoài ra, các cô ấy công khai đeo súng lục bên hông.

Điều này làm Klein nghĩ đến câu nói của luật sư Jurgen, đối với thám tử t.ư thì dùng súng trái phép rất dễ bị tra ra. Việc lấy được chứng nhận sử dụng các loại vũ khí rất khó khăn, không phải quý tộc, không phải nghị sĩ, không phải nhân viên chính phủ cấp cao thì rất khó xin được.

Stuart ngồi đối diện với Kaslana và Lydia, khuôn mặt gầy gò có một chòm râu lớn, đôi mắt màu xanh nhạt đặc biệt có thần.

Tuổi tác của ông ta chắc là cỡ Lydia, chiều cao thì gần bằng Klein, hơn 1m7, cân nặng khoảng 140 pound (khoảng 64kg).

Dưới nách Stuart có một bao súng, có thể thấy rõ khẩu súng lục ổ quay đặc chế ở bên trong.

Sau khi thận trọng hỏi thăm lẫn nhau, Klein cởi áo khoác ra, lấy mũ xuống đưa cho hầu gái bên cạnh nói:

“Đặt ở nơi mà tôi có thể thuận tiện lấy, bên trong có một ít vật quan trọng.”

Thực ra, hắn đã sớm đem người giấy, giấy ghi chép, bùa chú, hộp diêm chuyển qua túi quần. Bên trong áo khoác chỉ có bột phấn thảo dược, tinh hoa tinh khiết, ví tiền, chìa khóa và số tiền giấy 260 bảng trong ví.

Stuart ngồi đó nghiêng đầu đánh giá Klein vài lần, cười haha nói:

“Anh không mang súng à?”

“Súng? Đây chính là súng của tôi.” Klein cười giơ cây gậy lên.

Cùng lúc đó, hắn phồng má lên, mô phỏng âm thanh.

Đùng!

Một tiếng súng nổ đột nhiên phát ra, Stuart không hề chần chừ lăn về phía trước, Kaslana và Lydia nhanh chóng tráng khỏi ghế sô pha, đều tự tìm một nơi để ẩn nấp.

Rogo và người hầu bên cạnh vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Adol vẫn cúi đầu, run rẩy như cũ.

Đợi lúc nhìn rõ trong tay Klein chỉ có một cây gậy ba toong đen, sau khi hiểu rõ không có chuyện gì xảy ra, nhóm Kaslana mới bình tĩnh trở lại, đồng thời nhíu mày hỏi:

“Vừa nãy là sao?”

“Từ khi tôi nhặt được một khẩu súng, tôi liền học kỹ xảo mô phỏng tiếng súng nổ, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.” Klein nửa nói đùa nửa giải thích.

“Đây không phải chuyện đùa, thám tử Moriarty.” Kaslana trầm giọng nói một câu.

Tôi chỉ muốn biểu diễn ảo thuật cho mấy người xem… Klein lầu bầu một câu, đưa gậy cho hầu gái, nghiêm túc gật đầu nói:

“Tôi sẽ chú ý.”

Vừa rồi Stuart chật vật nhất nhưng lại không có biểu hiện tức giận gì, có chút hăng hái vỗ vỗ quần áo, đứng dậy hỏi:

“Thám tử Moriarty, sao tôi chưa bao giờ nghe nói về anh? Ý của tôi là, trong ngành thám tử tôi biết không ít người nhưng lại không biết anh.”

“Tôi mới đến Backlund hồi đầu tháng 9.” Klein giải thích sơ một câu.

“Vậy à…” Stuart cười nói, “ Đêm nay hai người chúng ta một tổ, phụ trách từ rạng sáng đến sáng mai, có vấn đề gì không?”

“Không có.” Klein cũng cười đáp lại.

“Tốt, chờ ăn xong bữa tối, hai người hãy đi nghỉ ngơi, sau đó rạng sáng thay ca.” Kaslana bên cạnh bổ sung một câu.

Klein nhìn thật sâu Aldo đang ngồi run rẩy, nghiêm túc gật đầu.

… …

Cả buổi chiều không có chuyện gì xảy ra, vì lo lắng nên gia chủ chuẩn bị cho các ngài thám tử và nhân viên bảo vệ một bữa tối phong phú nhưng không có đồ uống chứa cồn.

Ăn uống no nê, Klein đi cùng nam sĩ trẻ tuổi có râu quai nón Stuart đến căn phòng của họ trên lầu hai.

Mắt thấy bốn bề vắng lặng, Stuart lắc đầu, mở lời:

“Sherlock, anh chắc đã thấy, vấn đề của Adol không phải là có người trả thù.”

Người anh em, anh dường như rất quen thuộc nha… Klein mặt không biến sắc hỏi ngược lại:

“Cụ thể như thế nào?”

“Dáng vẻ của cậu ta giống như tinh thần có vấn đề, hoặc là, hoặc là nói theo cách dân dã cậu ta bị Quỷ Hồn Tà Linh ám rồi, thẳng thắn mà nói, tôi đang rất sợ hãi.” Klein thở dài nói, “Ngài Coroman có lẽ nên dẫn cậu ta đi bác sĩ tâm lý, nếu như còn không được thì tìm giáo sĩ Chúa Tể Bão Táp nhờ họ làm nghi lễ, vẩy nước Thánh!”

“Anh có thể đề nghị với ông ấy như vậy.” Klein đúng trọng tâm nói.

“Nếu hai ngày nữa Adol vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, tôi sẽ xem xét.” Stuart nghiêng đầu nhìn Klein một cái.

Klein cười cười nói:

“Đây là chuyện của các anh, ngày mai tôi sẽ chấm dứt ủy thác.”

Hai người đã đạt được mục đích, sau đó tự về phòng của mình.

… …

1 giờ sáng, trong phòng ngủ Adol.

Klein ngồi trên xích đu tay cầm chặt chiếc còi đồng Azcot, yên lặng nhìn người được bảo vệ, Stuart thì lại ngồi uống cà phê ở bàn đọc sách.

Hai người không nói gì, sợ đánh thức Adol vừa mới vất vả ngủ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua.

Adol ngồi phắt dậy, hai mắt mở ra.

“Làm sao vậy?” Stuart hơi căng thẳng hỏi thăm.

“Đi vệ sinh…” Adol đáp bằng giọng trầm thấp lơ lửng.

Sắc mặt của cậu ta dường như lại nhợt nhạt hơn, bờ môi càng thêm tím tái.

Stuart vừa định nói thì đã thấy Sherlock Moriarty đứng lên, gật đầu nói:

“Tôi đi với cậu ấy.”

“OK.” Stuart âm thầm thở phào.

Klein hai tay nhét vào túi, đi phía sau Adol, đến trước cửa nhà vệ sinh.

Adol vừa muốn tiện tay đóng cửa thì thấy một bóng dáng nhanh chóng bước vào.

“Tôi không thể để cậu rời khỏi tầm mắt của tôi. À, cậu muốn làm gì thì làm đi, cứ xem như tôi không tồn tại.” Klein cười dựa vào góc tường.

Adol vẫn im lặng, ánh mắt không có tiêu cự dường như liếc qua tấm gương trong nhà vệ sinh.

Cậu ta vặn vòi nước, mặc kệ nước rào rào chảy.

Trong lúc này Klein móc ra bao diêm, xoẹt… đốt lên một que, dường như muốn hút thuốc.

Nhưng không, hắn thổi nhẹ một hơi, dập tắt que diêm.

Cạch!

Klein hờ hững ném que diêm xuống trước mặt, lại lấy thêm một món đồ.

Adol đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên thẳng người, bóng người trong gương trắng xám giống như là tử thi.

Vù! Trong nhà vệ sinh gió lạnh rít gào, Adol lưng bất động chân không dời trực tiếp từ từ quay đầu, ánh mắt gắt gao dán chặt vào tay trái Klein, nhìn chằm chằm vào chiếc còi đồng tinh xảo đang nảy lên nảy xuống trên tay Klein.

Vù!

Một luồng gió lạnh đột nhiên thổi về hướng mặt Klein.

Nụ cười của hắn vẫn không đổi, bộp… vỗ tay một cái.

Trong tiếng ầm vang một ngọn lửa từ dưới đất bừng lên, thiêu đốt bóng người vô hình.

Bóng người đó chỉ vùng vẫy được hai cái đã hoàn toàn tan biến, ngọn lửa cũng tắt sau đó.

Klein cất còi đồng Azcot, bình thản nhìn về phía Adol ánh mắt đang từ từ có tiêu cự.

Adol dường như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc, lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cậu ta mờ mịt nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần dài tối màu, đeo kính viền vàng, đang dựa vào vách tường, trên môi nụ cười mỉm.

Sau đó cậu nghe được một giọng nói ấm áp:

“Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì vậy?”
 

Huyền Yên

Phi Thăng kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
2.389,93
Tu vi
611,38
Mình gửi bản dịch
Chương 86: Búng tay

Phố Green Park, quận Tây.

Klein xung quanh miệng đã có một chòm râu ngắn, đeo cặp kính gọng vàng, một tay cầm chiếc mũ phớt một tay thì cầm cây gậy ba toong đen, đi bên cạnh Rogo Coroman, bước vào một căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa.

Trên trần nhà treo một chùm đèn pha lê khổng lồ, trên tường, các góc tường và các món đồ trưng bày được trang hoàng với những điêu khắc và đồ trang trí màu vàng. Tổng thể toát ra vẻ lộng lẫy, tinh tế, xa hoa.

“Không hổ danh là một nhà kinh doanh châu báu ở quận Tây…” Klien nhìn qua mấy bức tranh bên cạnh, thầm cảm thán một câu.

Rogo mỗi khi đi một bước, mỡ trên người sẽ nảy lên một cái, khiến người ta dễ có suy nghĩ đen tối là có khi nào quần áo của hắn sẽ bị căng đến mức rách toạc ra.

Nhưng thực tế, hắn là một người kinh doanh châu báu, có dư thừa tiền bạc để mua những bộ quần áo chất lượng nhất.

“Thám tử Moriarty, đây là Adol con trai của tôi.” Rogo đứng trên mép thảm, chỉ vào một cậu bé chừng 15 - 16 tuổi đang ngồi trên ghế sô pha đơn.”

Bởi vì những lò sưởi trong tường đều đã được đốt, trong phòng còn có đường ống kim loại dẫn nhiệt nên nhiệt độ phòng khách khá là ấm áp. Klein còn muốn cởi bớt đồ, chỉ mặc mỗi áo sơ mi và quần dài thôi. Vậy mà cậu bé kia lại bọc mình trong một chiếc áo khoác lông thật dày, trên đùi đang đắp một chiếc chăn lông nhìn thôi đã thấy nóng.

Vào lúc này, cậu ta đang cúi đầu, tự ôm chặt lấy mình, không ngừng run lẩy bẩy, mái tóc màu xanh đậm dường như cũng mất đi vẻ sáng bóng.

Rogo lo lắng nhìn cậu, nhỏ giọng gọi:

“Adol, đây là thám tử Moriarty sẽ phụ trách bảo vệ con hôm nay và ngày mai.”

Nghe được câu này, Adol ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tái nhợt, bờ môi tím tái và đôi mắt không có tiêu cự.

“Bảo vệ tôi, bảo vệ tôi... Bọn chúng muốn giết tôi! Bọn chúng muốn giết tôi!” Giọng nói của cậu ta càng ngày càng bén nhọn, cuối cùng thì lấy tay bịt lỗ tai, gào thét điên dại.

Sau mấy giây thì cậu ta mới từ từ bình thường trở lại.

Mà trong quá trình này Klein đã gõ nhẹ răng nanh, lặng lẽ mở linh thị ra.

Ồ... Hắn cố nhịn không thốt ra tiếng kinh ngạc, chăm chú nhìn kỹ.

Hắn nhìn thấy màu sắc khí tràng của Adol đã bị nhiễm màu xanh đen!

Có thể là bị ám bởi oan hồn u ảnh, thậm chí có dấu hiệu bị phụ thể!

Đám bạn xấu của Adol đang trả thù cậu ta... Hoặc là chẳng có đám bạn xấu nào hết, cậu ta gặp oan hồn rồi xuất hiện ảo giác... Klein lặng lẽ thò tay, nắm chặt chiếc còi đồng của thầy Azcot, ngăn linh tính thoát ra. Sau đó, hắn như có điều suy nghĩ nhìn sang những người khác trong phòng khách.

Đứng gần cửa sổ lồi (dạng cửa sổ có khung nhô ra ngoài bức tường) là một người đàn ông mặc áo khoác đen, hắn cao to lực lưỡng, nghiêm túc, bên hông hơi phồng lên dường như đang giấu một khẩu súng.

Chắc là một trong sáu nhân viên bảo vệ... Klein vừa muốn quan sát những người khác Rogo Coroman đã giới thiệu:

“Thám tử Kaslana và Lydia, trợ thủ của cô ấy.”

“Thám tử Stuart.”

Nói đến đây Rogo quay ra sau, chỉ Klein nói:

“Đây là thám tử Moriarty.”

Kaslana khoảng 30 tuổi, tóc đen mắt xanh, lông mày rậm, có vẻ lúc còn trẻ cô ấy là một cô gái rất đẹp nhưng bây giờ bởi vì hai má hơi xệ xuống, thoạt nhìn không thân thiện lắm.

Còn trợ thủ Lydia của cô có mái tóc đỏ, 20 tuổi, dáng người rất đẹp nhưng ngược lại khuôn mặt hơi bình thường.

Hai quý cô này đều mặc đồ giống như trang phục cưỡi ngựa của quý tộc, áo sơ mi trắng bỏ trong chiếc quần dài bó thuận tiện cho việc hành động, chỉ khác với trang phục của quý ông ở chỗ ống tay áo có nhiều nếp gấp.

Ngoài ra, các cô ấy công khai đeo súng lục bên hông.

Điều này làm Klein nghĩ đến câu nói của luật sư Jurgen, đối với thám tử t.ư thì dùng súng trái phép rất dễ bị tra ra. Việc lấy được chứng nhận sử dụng các loại vũ khí rất khó khăn, không phải quý tộc, không phải nghị sĩ, không phải nhân viên chính phủ cấp cao thì rất khó xin được.

Stuart ngồi đối diện với Kaslana và Lydia, khuôn mặt gầy gò có một chòm râu lớn, đôi mắt màu xanh nhạt đặc biệt có thần.

Tuổi tác của ông ta chắc là cỡ Lydia, chiều cao thì gần bằng Klein, hơn 1m7, cân nặng khoảng 140 pound (khoảng 64kg).

Dưới nách Stuart có một bao súng, có thể thấy rõ khẩu súng lục ổ quay đặc chế ở bên trong.

Sau khi thận trọng hỏi thăm lẫn nhau, Klein cởi áo khoác ra, lấy mũ xuống đưa cho hầu gái bên cạnh nói:

“Đặt ở nơi mà tôi có thể thuận tiện lấy, bên trong có một ít vật quan trọng.”

Thực ra, hắn đã sớm đem người giấy, giấy ghi chép, bùa chú, hộp diêm chuyển qua túi quần. Bên trong áo khoác chỉ có bột phấn thảo dược, tinh hoa tinh khiết, ví tiền, chìa khóa và số tiền giấy 260 bảng trong ví.

Stuart ngồi đó nghiêng đầu đánh giá Klein vài lần, cười haha nói:

“Anh không mang súng à?”

“Súng? Đây chính là súng của tôi.” Klein cười giơ cây gậy lên.

Cùng lúc đó, hắn phồng má lên, mô phỏng âm thanh.

Đùng!

Một tiếng súng nổ đột nhiên phát ra, Stuart không hề chần chừ lăn về phía trước, Kaslana và Lydia nhanh chóng tráng khỏi ghế sô pha, đều tự tìm một nơi để ẩn nấp.

Rogo và người hầu bên cạnh vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Adol vẫn cúi đầu, run rẩy như cũ.

Đợi lúc nhìn rõ trong tay Klein chỉ có một cây gậy ba toong đen, sau khi hiểu rõ không có chuyện gì xảy ra, nhóm Kaslana mới bình tĩnh trở lại, đồng thời nhíu mày hỏi:

“Vừa nãy là sao?”

“Từ khi tôi nhặt được một khẩu súng, tôi liền học kỹ xảo mô phỏng tiếng súng nổ, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.” Klein nửa nói đùa nửa giải thích.

“Đây không phải chuyện đùa, thám tử Moriarty.” Kaslana trầm giọng nói một câu.

Tôi chỉ muốn biểu diễn ảo thuật cho mấy người xem… Klein lầu bầu một câu, đưa gậy cho hầu gái, nghiêm túc gật đầu nói:

“Tôi sẽ chú ý.”

Vừa rồi Stuart chật vật nhất nhưng lại không có biểu hiện tức giận gì, có chút hăng hái vỗ vỗ quần áo, đứng dậy hỏi:

“Thám tử Moriarty, sao tôi chưa bao giờ nghe nói về anh? Ý của tôi là, trong ngành thám tử tôi biết không ít người nhưng lại không biết anh.”

“Tôi mới đến Backlund hồi đầu tháng 9.” Klein giải thích sơ một câu.

“Vậy à…” Stuart cười nói, “ Đêm nay hai người chúng ta một tổ, phụ trách từ rạng sáng đến sáng mai, có vấn đề gì không?”

“Không có.” Klein cũng cười đáp lại.

“Tốt, chờ ăn xong bữa tối, hai người hãy đi nghỉ ngơi, sau đó rạng sáng thay ca.” Kaslana bên cạnh bổ sung một câu.

Klein nhìn thật sâu Aldo đang ngồi run rẩy, nghiêm túc gật đầu.

… …

Cả buổi chiều không có chuyện gì xảy ra, vì lo lắng nên gia chủ chuẩn bị cho các ngài thám tử và nhân viên bảo vệ một bữa tối phong phú nhưng không có đồ uống chứa cồn.

Ăn uống no nê, Klein đi cùng nam sĩ trẻ tuổi có râu quai nón Stuart đến căn phòng của họ trên lầu hai.

Mắt thấy bốn bề vắng lặng, Stuart lắc đầu, mở lời:

“Sherlock, anh chắc đã thấy, vấn đề của Adol không phải là có người trả thù.”

Người anh em, anh dường như rất quen thuộc nha… Klein mặt không biến sắc hỏi ngược lại:

“Cụ thể như thế nào?”

“Dáng vẻ của cậu ta giống như tinh thần có vấn đề, hoặc là, hoặc là nói theo cách dân dã cậu ta bị Quỷ Hồn Tà Linh ám rồi, thẳng thắn mà nói, tôi đang rất sợ hãi.” Klein thở dài nói, “Ngài Coroman có lẽ nên dẫn cậu ta đi bác sĩ tâm lý, nếu như còn không được thì tìm giáo sĩ Chúa Tể Bão Táp nhờ họ làm nghi lễ, vẩy nước Thánh!”

“Anh có thể đề nghị với ông ấy như vậy.” Klein đúng trọng tâm nói.

“Nếu hai ngày nữa Adol vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, tôi sẽ xem xét.” Stuart nghiêng đầu nhìn Klein một cái.

Klein cười cười nói:

“Đây là chuyện của các anh, ngày mai tôi sẽ chấm dứt ủy thác.”

Hai người đã đạt được mục đích, sau đó tự về phòng của mình.

… …

1 giờ sáng, trong phòng ngủ Adol.

Klein ngồi trên xích đu tay cầm chặt chiếc còi đồng Azcot, yên lặng nhìn người được bảo vệ, Stuart thì lại ngồi uống cà phê ở bàn đọc sách.

Hai người không nói gì, sợ đánh thức Adol vừa mới vất vả ngủ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua.

Adol ngồi phắt dậy, hai mắt mở ra.

“Làm sao vậy?” Stuart hơi căng thẳng hỏi thăm.

“Đi vệ sinh…” Adol đáp bằng giọng trầm thấp lơ lửng.

Sắc mặt của cậu ta dường như lại nhợt nhạt hơn, bờ môi càng thêm tím tái.

Stuart vừa định nói thì đã thấy Sherlock Moriarty đứng lên, gật đầu nói:

“Tôi đi với cậu ấy.”

“OK.” Stuart âm thầm thở phào.

Klein hai tay nhét vào túi, đi phía sau Adol, đến trước cửa nhà vệ sinh.

Adol vừa muốn tiện tay đóng cửa thì thấy một bóng dáng nhanh chóng bước vào.

“Tôi không thể để cậu rời khỏi tầm mắt của tôi. À, cậu muốn làm gì thì làm đi, cứ xem như tôi không tồn tại.” Klein cười dựa vào góc tường.

Adol vẫn im lặng, ánh mắt không có tiêu cự dường như liếc qua tấm gương trong nhà vệ sinh.

Cậu ta vặn vòi nước, mặc kệ nước rào rào chảy.

Trong lúc này Klein móc ra bao diêm, xoẹt… đốt lên một que, dường như muốn hút thuốc.

Nhưng không, hắn thổi nhẹ một hơi, dập tắt que diêm.

Cạch!

Klein hờ hững ném que diêm xuống trước mặt, lại lấy thêm một món đồ.

Adol đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên thẳng người, bóng người trong gương trắng xám giống như là tử thi.

Vù! Trong nhà vệ sinh gió lạnh rít gào, Adol lưng bất động chân không dời trực tiếp từ từ quay đầu, ánh mắt gắt gao dán chặt vào tay trái Klein, nhìn chằm chằm vào chiếc còi đồng tinh xảo đang nảy lên nảy xuống trên tay Klein.

Vù!

Một luồng gió lạnh đột nhiên thổi về hướng mặt Klein.

Nụ cười của hắn vẫn không đổi, bộp… vỗ tay một cái.

Trong tiếng ầm vang một ngọn lửa từ dưới đất bừng lên, thiêu đốt bóng người vô hình.

Bóng người đó chỉ vùng vẫy được hai cái đã hoàn toàn tan biến, ngọn lửa cũng tắt sau đó.

Klein cất còi đồng Azcot, bình thản nhìn về phía Adol ánh mắt đang từ từ có tiêu cự.

Adol dường như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc, lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cậu ta mờ mịt nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần dài tối màu, đeo kính viền vàng, đang dựa vào vách tường, trên môi nụ cười mỉm.

Sau đó cậu nghe được một giọng nói ấm áp:

“Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì vậy?”
Tiếp không bạn, 87 luôn nha :008:
 

Thanh Phan

Phàm Nhân
Ngọc
12.899,85
Tu vi
0,00
Mình gửi Q2-C78. Mình dịch tiếp chương 79 luôn hay sao bạn ?

Chương 78: Kẻ bán, kẻ làm chứng là một.
Khả năng như vậy thật là rất cao. . . Klein điều khiển "Thế Giới", âm trầm cười nhẹ nói:

"Đúng vậy, ta thực sự không có công thức ma dược “Người Cuồng Mê Bão Táp” ('Phong Quyến Giả'), trong thời gian ngắn cũng không có khả năng sẽ tìm được tới tay."

"Bất quá trên tay ta có một phần công thức ma dược danh sách 4 không trọn vẹn."
"Mặc dù nó không hoàn chỉnh, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rất rõ về giá trị của nó. Nó có thể đổi được ít nhất 10.000 kim bảng, và hầu hết mọi lúc mọi nơi dù cho có số tiền gấp đôi cũng không thể mua được, đây là một bước mấu chốt cho rất nhiều người. “

"Thế nào, có hứng thú không ? Dịch tủy sống của báo đen Tà Văn giá trị tầm 500 đến 700 bảng, kết tinh của suối nguồn Tinh Linh thì khoảng 300 đến 400 bảng, ta nghĩ ngươi còn cần phải chuẩn bị 9000 bảng tiền mặt hoặc là vật phẩm có giá trị tương đương."
Klein đã sớm suy đoán ra đường tắt "Mặt Trời" danh sách 4 "Vô ám giả", có thể trao đổi được với đường tắt danh sách "Thủy Thủ" và đường tắt danh sách "Đọc Giả" , dự đoán này đã được xác nhận song song bởi yêu cầu của Mr.A và nhật ký của đại đế Russell, thậm chí nghi ngờ là có thể mở rộng các đường tắt "Người Bí Mật" và "Khán Giả".
Do đó, hắn tin rằng công thức không hoàn chỉnh của "Vô Ám Giả" là một cám dỗ không thể cưỡng lại đối với kẻ theo đường tắt “Thủy Thủ” như "Người Treo Ngược” .
“ Nếu như nhất thời không có được bất cứ thứ gì trị giá 9.000 bảng, ngươi có thể trả theo từng đợt dưới sự chứng kiến của Ngài "Kẻ Khờ" , và từ từ trả lại” ... Klein trong lòng lặng lẽ bồi thêm.
Anh ta hiện đang thiếu dịch tủy sống của báo đen tà văn, vì vậy anh ta không ngại để đối phương cho ký sổ, dù sao, hắn cũng không phải lo lắng về những vấn đề kiểu như chạy trốn quỵt nợ.
À, cũng có những nguy hiểm tiềm ẩn. Nếu "Người Treo Ngược" đột ngột qua đời, vậy ta sẽ lỗ lớn ... Đối mặt với một thỏa thuận nặng ký như vậy, Klein không thể không cảm thấy một chút thấp thõm.
Công thức ma dược không hoàn chỉnh của danh sách 4? Công thức không đầy đủ dẫn đến sức mạnh nửa thần nửa người? Cái này cho dù cầm tiền cũng không mua được! Đôi mắt "Chính Nghĩa" Audrey sáng lên, và cô háo hức tò mò hỏi trước khi “Người Treo Ngược” kịp trả lời:



" Ngài “Thế Giới” , ta có thể hỏi một câu không ? Là công thức con đường tắt danh sách 4 nào? Nếu như ngài không tiện trả lời, coi như ta không nói gì."

Ngài "Thế Giới" đây vậy mà có được một phần công thức ma dược danh sách 4, cho dù là không trọn vẹn, cũng phi thường kinh người. . . Khó trách Ngài "Kẻ Khờ" kéo hắn vào hội Tarot! Hắn có vẻ không phải một người phi phàm đơn giản. . . À , nhiệm vụ sát hạch của Hugh và Firth cũng đã kết thúc, Ngài "Kẻ Khờ" không đề cập đến việc cho họ tham gia, ừm ... Thần khẳng định vẫn có những cân nhắc khác, có lẽ còn phải quan sát họ thêm một thời gian. Ta không thể chủ động hỏi, điều đó không lịch sự chút nào ... Trong lúc nhất thời, Audrey đã suy nghĩ rất nhiều.

Vấn đề của tiểu thư "Chính nghĩa" chính xác là những gì Klein cần, hắn khiến "Thế giới" khàn khàn giọng hồi đáp:

"Ta vốn là đang chuẩn bị nói ra."

"Đó là đường tắt danh sách 4 “Mặt Trời” công thức ma dược “'Vô ám giả”."

"Đường tắt “ Mặt Trời” ?” Dereck bỗng nhiên nhìn tới phía dưới cuối của chiếc bàn dài bằng đồng nơi “Thế Giới” đang ngồi, con ngươi trong nháy mắt bắn ra một sự nóng bỏng và khao khát.

Bất quá, hắn vẫn bảo trì im lặng, bởi vì hắn biết khoảng cách mình tới cánh cửa nửa người nửa thần kia thật sự còn quá xa xôi, tài nguyên có hạn đầu tiên phải dùng để củng cố sức mạnh bản thân đã.


Chỉ lo hoàn cảnh trước mắt của thành Bạch Ngân, đối với cư dân như bọn họ mà nói, không có một chút tương lai gì.

"Vô Ám Giả. . ." "Chính Nghĩa" Audrey ưu nhã gật đầu, mừng rỡ mở miệng nói, "Cám ơn trả lời của ngài, Ngài 'Thế Giới'."
Cô cảm thấy rằng chính mình đã biết được thêm một thông tin cực quan trọng.
"Vô Ám Giả. . ." "Người Treo Ngược" Arges thấp giọng lẩm bẩm một lần, bình tĩnh đáp lại, "Rất xin lỗi, ta không cần."

“Không cần?” Klein liền có một chút ngơ ngẩn.

Điều này so với phản ứng trong kịch bản định sẵn mà hắn tưởng tượng, hoàn toàn khác biệt.

Hắn sửng sốt gián tiếp làm cho biểu hiện của "Thế Giới" thành ra bộ dạng không thể tin, qua mấy giây mới nói:

"Ngươi trước tiên có thể thiếu một phần, có Ngài “Kẻ Khờ” làm chứng, ta khẳng định tin tưởng ngươi sau này sẽ trả đủ."

"Không, ta thực sự không cần." "Người Treo Tgược" Arges lắc đầu.
Không cần ... thực sự không ... Anh ta có tự tin rằng mình sẽ được Giáo hội Bão Táp ủng hộ và đánh giá cao trong tương lai, sẽ được trực tiếp tặng ma dược tương ứng? Hoặc, anh ta thực sự có một công thức ma dược danh sách 4 của đường tắt "Thủy Thủ"? Danh xưng là “ Chủ Tế Thảm Họa” ? Klein nhanh chóng nghĩ đến hai khả năng.

Việc này làm sao xử lý? Chẳng lẽ trao đổi công thức của "Phù thủy" hay "Ma Nữ Hoan Du" với anh ta? Klein cười thầm tự giễu với chính mình và cố tình điều khiển “Thế Giới” im lặng trong vài giây trước khi nói:
"Công thức ma dược khác, hoặc là một số bí mật?"

"Tỉ như. . . Những bí mật của các danh sách bậc cao."

"Người Treo Ngược" Arges hơi thay đổi t.ư thế ngồi của chính mình, cân nhắc trả lời:
“Ta cũng biết một chút bí mật giá trị, ngươi phải đảm bảo cả hai không trùng với nhau, làm sao ta xác định điều ngươi nói đáng giá với dịch tủy sống báo đen tà văn và kết tinh suối nguồn Linh Tinh.”

"Chúng ta từng người đem những bí mật mình biết về danh sách tầng cao nhất nói cho Ngài “Kẻ Khờ”, do Thần so sánh có trùng lặp hay không , cũng xác nhận giá trị. Ngài “Kẻ Khờ”, có thể chứ?" Klein thao túng "Thế giới", chính mình hỏi mình một câu.

Chợt, hắn dùng t.ư thái nhìn xuống nói:

"Có thể."

Arges chậm rãi gật đầu nói: "Ta không có vấn đề, bắt đầu đi."

Thật muốn biết bí mật của danh sách tầng cao nhất. . . Nhưng ta bây giờ không có gì ngoài dùng tiền đến mua. . ."Chính nghĩa" Audrey hâm mộ xem "Thế Giới" cùng "Người Treo Ngược" từng người phía trước mặt hiện ra một tấm da dê.

Từ nhỏ đến lớn nàng không có buồn rầu vì tiền bao giờ, rốt cuộc bây giờ lại cảm nhận được t.ư vị "nghèo khó".

Ngay sau đó, Klein đã nhận được nội dung được viết bởi hai thành viên.

Điều đầu tiên anh nhìn vào là tờ giấy da thuộc về "Người Treo Ngược" và anh thấy rằng nội dung trên rất đơn giản, chỉ có một câu:

"Danh sách tầng cao nhất cất giấu con đường thành thần."

Hô. . . Tốt, bằng không mình liền phải đổi bí mật khác. . . Klein chăm chú dò xét tấm da dê "Thế Giới" vài lần, cười nhẹ nói:

"Không trùng lặp”
"
"Đối với hầu hết những người phi phàm, bí mật do “Thế Giới” cung cấp" không có giá trị, nhưng trong mắt một số người, điều đó lại rất quan trọng, không thể đo lường được bằng tiền.

Nghe thấy kết luận này, "Người Treo Ngược" Arges một chút lâm vào tâm trạng khó xử

Với hắn mà nói, đồng thời cầm lấy hai vật liệu phi phàm cùng một lúc cũng là một gánh nặng lớn, nhất định phải bán đi rất nhiều mặt hàng có giá trị để đổi lấy chúng.
Trả một cái giá lớn như vậy chỉ để nghe một bí mật có thể là vô ích với chính mình? Arges suy t.ư mười mấy hai mươi giây nói:

" Ngài “Kẻ Khờ”, ông có thể cho tôi thêm một chút gợi ý không? Tôi không có cách nào để lựa chọn ngay bây giờ."

Không cách nào lựa chọn? Klein khóe miệng khẽ động, rõ ràng chính mình vì duy trì hình tượng vừa nãy nói ra lời có chút phản hiệu quả, không phát huy được chút tác dụng gì, vội vàng cân nhắc một chút, khẽ cười nói:

"Hắn miêu tả một bí mật, tường tận bổ sung cho bí mật mà ngươi viết."

Tường tận bổ sung? Tường tận bổ sung cho con đường thành thần? “Người Treo Ngược" Arges lại không có một điểm do dự, quay đầu nhìn về "Thế Giới", ngắn gọn dứt khoát nói ra:

"Thành giao."

Hắn lập tức bổ sung:

"Trong tuần này, ta sẽ giúp ngươi đổi lấy dịch tủy sống của báo đen Tà Văn cùng kết tinh của suối nguồn Tinh Linh."
"Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng phải xuất hiện tại cuộc tụ hội của cướp biển. Mặc dù xác suất này rất cao, chúng ta vẫn phải tính đến bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Bởi vậy, giao dịch có thể bị trì hoãn đến tuần tới, tuần tới nữa, thậm chí vào tháng tới, nhưng xin hãy yên tâm, ta chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của mình. "

"Không có vấn đề, có Ngài “Kẻ Khờ” chứng kiến, ta không lo lắng điều gì cả." "Thế Giới" khàn khàn trả lời.
Sau khi họ xác nhận giao dịch, Klein đưa một mảnh giấy da đến trước mặt "Người Treo Ngược".

Arges không kịp chờ đợi cúi đầu, như đói như khát đọc lên mỗi một từ đơn:

"Phía trên danh sách 1 còn có danh sách 0!"

"Danh sách 0 chính là danh sách Chân Thần thực sự!"
“Điều này cũng có thể được thực hiện thông qua sử dụng các ma dược đối ứng cùng nghi lễ tương ứng để tấn thăng”

Danh sách 0? Danh sách Chân Thần! "Người Treo Ngược" Arges đầu tiên là kinh ngạc, chấn kinh, chợt thoải mái vui sướng vô thanh lẩm bẩm:

"Nguyên lai là như vậy. . ."

"Ta hiểu rồi, ta minh bạch ý tứ này!"

Hắn lặng yên hít vào một hơi, dựa vào lưng ghế, giống như là sự tình gì đều chưa từng xảy ra.

Bí mật kia khẳng định rất kinh người. . .Ngài "Người Treo Ngược" có chút thất thố. . ."Chính Nghĩa" Audrey lưu luyến dời tầm mắt, nhìn hướng chếch đối diện "Mặt Trời" nói:

" Ngài “Mặt Trời”, ta nhớ ngươi từng nói, thành Bạch Ngân có công thức ma dược danh sách 9, danh sách 8 cùng danh sách 7 của đường tắt Rồng ?"

"Đúng thế." "Mặt Trời" Dereck thành thật gật đầu, "Danh sách 7 ma dược tên là 'Bác Sĩ Tâm Lý ' ."

"Nếu như ta muốn có được thì cần phải bỏ ra cái giá gì?" Audrey rụt rè hỏi một câu.

" Đường tắt “Mặt Trời” công thức ma dược danh sách 7." Dereck không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Chính nghĩa" Audrey nhẹ nhàng gật đầu nói:

"Ta sẽ tận lực sưu tập."

Ân. . . Hugh cùng Filth đã đề cập qua, trong tụ hội của Mr.A, có một người phi phàm đường tắt "Mặt Trời", chí ít danh sách 7, am hiểu tịnh hóa cùng trừ tà , chờ những chuyện gần đây trôi qua, có thể thử bắt đầu từ ở đây. . . Ngoài ra, cần phải tham dự nhiều bữa tụ hội trong giảng đường bị bỏ hoang của trường y hơn để tìm cách tiếp cận với các thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim… Có hai con đường đi vẫn an toàn hơn là chỉ đi một... Những suy nghĩ lóe lên trong lòng Audrey, nhưng cô chợt nhận ra rằng ngay cả có manh mối của công thức ma dược, cô cũng không thể tự mình lấy được nó.
Bởi vì cô đã ở trong một cuộc khủng hoảng tài chính suốt vài tháng qua, hiện tại chỉ có thể cố gắng chèo chống mà thôi

Công thức danh sách 7 giá trị chừng 800 bảng, gom góp một chút vẫn có thể kiếm ra, ân. . . Đã tháng 10, sắp đến năm mới, đến lúc đó ta liền chính thức trưởng thành, có thể tự do chi phối tài phú, lúc đó sẽ thêm được không ít. . . Hoặc là, dùng kiến thức của Ngài “Kẻ Khờ” đã dạy để trao đổi? Không biết đối với loại hành vi này Thần có thái độ gì không. . . Audrey suy nghĩ dần dần lan ra.
Sau khi công thức ma dược cô muốn tới đã, cô sẽ hỏi thăm Ngài “Kẻ Khờ” sau.

Phần giao dịch đến đây là kết thúc, Klein vốn định dùng những tri thức nắm giữ đổi một kiện vật phẩm phi phàm có tai họa ngầm không lớn một chút, nhưng nhận thấy "Người Treo Ngược" về sau có chút đau lòng, liền biết đối phương vì hai phần vật liệu phi phàm kia sẽ trả một cái giá không nhỏ, đoán chừng sẽ không thừa ra đồ vật gì, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Bắt đầu phần trò chuyện tự do "Người Treo Ngược" Arges liền chủ động nhắc:

" Hạm đội của 'Trung Tướng Gió Lốc” Zilingus đã bị chính phục, một vị hải tặc tướng quân mới đã ra đời."
 
Mình gửi Q2-C78. Mình dịch tiếp chương 79 luôn hay sao bạn ?

Chương 78: Kẻ bán, kẻ làm chứng là một.
Khả năng như vậy thật là rất cao. . . Klein điều khiển "Thế Giới", âm trầm cười nhẹ nói:

"Đúng vậy, ta thực sự không có công thức ma dược “Người Cuồng Mê Bão Táp” ('Phong Quyến Giả'), trong thời gian ngắn cũng không có khả năng sẽ tìm được tới tay."

"Bất quá trên tay ta có một phần công thức ma dược danh sách 4 không trọn vẹn."
"Mặc dù nó không hoàn chỉnh, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rất rõ về giá trị của nó. Nó có thể đổi được ít nhất 10.000 kim bảng, và hầu hết mọi lúc mọi nơi dù cho có số tiền gấp đôi cũng không thể mua được, đây là một bước mấu chốt cho rất nhiều người. “

"Thế nào, có hứng thú không ? Dịch tủy sống của báo đen Tà Văn giá trị tầm 500 đến 700 bảng, kết tinh của suối nguồn Tinh Linh thì khoảng 300 đến 400 bảng, ta nghĩ ngươi còn cần phải chuẩn bị 9000 bảng tiền mặt hoặc là vật phẩm có giá trị tương đương."
Klein đã sớm suy đoán ra đường tắt "Mặt Trời" danh sách 4 "Vô ám giả", có thể trao đổi được với đường tắt danh sách "Thủy Thủ" và đường tắt danh sách "Đọc Giả" , dự đoán này đã được xác nhận song song bởi yêu cầu của Mr.A và nhật ký của đại đế Russell, thậm chí nghi ngờ là có thể mở rộng các đường tắt "Người Bí Mật" và "Khán Giả".
Do đó, hắn tin rằng công thức không hoàn chỉnh của "Vô Ám Giả" là một cám dỗ không thể cưỡng lại đối với kẻ theo đường tắt “Thủy Thủ” như "Người Treo Ngược” .
“ Nếu như nhất thời không có được bất cứ thứ gì trị giá 9.000 bảng, ngươi có thể trả theo từng đợt dưới sự chứng kiến của Ngài "Kẻ Khờ" , và từ từ trả lại” ... Klein trong lòng lặng lẽ bồi thêm.
Anh ta hiện đang thiếu dịch tủy sống của báo đen tà văn, vì vậy anh ta không ngại để đối phương cho ký sổ, dù sao, hắn cũng không phải lo lắng về những vấn đề kiểu như chạy trốn quỵt nợ.
À, cũng có những nguy hiểm tiềm ẩn. Nếu "Người Treo Ngược" đột ngột qua đời, vậy ta sẽ lỗ lớn ... Đối mặt với một thỏa thuận nặng ký như vậy, Klein không thể không cảm thấy một chút thấp thõm.
Công thức ma dược không hoàn chỉnh của danh sách 4? Công thức không đầy đủ dẫn đến sức mạnh nửa thần nửa người? Cái này cho dù cầm tiền cũng không mua được! Đôi mắt "Chính Nghĩa" Audrey sáng lên, và cô háo hức tò mò hỏi trước khi “Người Treo Ngược” kịp trả lời:



" Ngài “Thế Giới” , ta có thể hỏi một câu không ? Là công thức con đường tắt danh sách 4 nào? Nếu như ngài không tiện trả lời, coi như ta không nói gì."

Ngài "Thế Giới" đây vậy mà có được một phần công thức ma dược danh sách 4, cho dù là không trọn vẹn, cũng phi thường kinh người. . . Khó trách Ngài "Kẻ Khờ" kéo hắn vào hội Tarot! Hắn có vẻ không phải một người phi phàm đơn giản. . . À , nhiệm vụ sát hạch của Hugh và Firth cũng đã kết thúc, Ngài "Kẻ Khờ" không đề cập đến việc cho họ tham gia, ừm ... Thần khẳng định vẫn có những cân nhắc khác, có lẽ còn phải quan sát họ thêm một thời gian. Ta không thể chủ động hỏi, điều đó không lịch sự chút nào ... Trong lúc nhất thời, Audrey đã suy nghĩ rất nhiều.

Vấn đề của tiểu thư "Chính nghĩa" chính xác là những gì Klein cần, hắn khiến "Thế giới" khàn khàn giọng hồi đáp:

"Ta vốn là đang chuẩn bị nói ra."

"Đó là đường tắt danh sách 4 “Mặt Trời” công thức ma dược “'Vô ám giả”."

"Đường tắt “ Mặt Trời” ?” Dereck bỗng nhiên nhìn tới phía dưới cuối của chiếc bàn dài bằng đồng nơi “Thế Giới” đang ngồi, con ngươi trong nháy mắt bắn ra một sự nóng bỏng và khao khát.

Bất quá, hắn vẫn bảo trì im lặng, bởi vì hắn biết khoảng cách mình tới cánh cửa nửa người nửa thần kia thật sự còn quá xa xôi, tài nguyên có hạn đầu tiên phải dùng để củng cố sức mạnh bản thân đã.


Chỉ lo hoàn cảnh trước mắt của thành Bạch Ngân, đối với cư dân như bọn họ mà nói, không có một chút tương lai gì.

"Vô Ám Giả. . ." "Chính Nghĩa" Audrey ưu nhã gật đầu, mừng rỡ mở miệng nói, "Cám ơn trả lời của ngài, Ngài 'Thế Giới'."
Cô cảm thấy rằng chính mình đã biết được thêm một thông tin cực quan trọng.
"Vô Ám Giả. . ." "Người Treo Ngược" Arges thấp giọng lẩm bẩm một lần, bình tĩnh đáp lại, "Rất xin lỗi, ta không cần."

“Không cần?” Klein liền có một chút ngơ ngẩn.

Điều này so với phản ứng trong kịch bản định sẵn mà hắn tưởng tượng, hoàn toàn khác biệt.

Hắn sửng sốt gián tiếp làm cho biểu hiện của "Thế Giới" thành ra bộ dạng không thể tin, qua mấy giây mới nói:

"Ngươi trước tiên có thể thiếu một phần, có Ngài “Kẻ Khờ” làm chứng, ta khẳng định tin tưởng ngươi sau này sẽ trả đủ."

"Không, ta thực sự không cần." "Người Treo Tgược" Arges lắc đầu.
Không cần ... thực sự không ... Anh ta có tự tin rằng mình sẽ được Giáo hội Bão Táp ủng hộ và đánh giá cao trong tương lai, sẽ được trực tiếp tặng ma dược tương ứng? Hoặc, anh ta thực sự có một công thức ma dược danh sách 4 của đường tắt "Thủy Thủ"? Danh xưng là “ Chủ Tế Thảm Họa” ? Klein nhanh chóng nghĩ đến hai khả năng.

Việc này làm sao xử lý? Chẳng lẽ trao đổi công thức của "Phù thủy" hay "Ma Nữ Hoan Du" với anh ta? Klein cười thầm tự giễu với chính mình và cố tình điều khiển “Thế Giới” im lặng trong vài giây trước khi nói:
"Công thức ma dược khác, hoặc là một số bí mật?"

"Tỉ như. . . Những bí mật của các danh sách bậc cao."

"Người Treo Ngược" Arges hơi thay đổi t.ư thế ngồi của chính mình, cân nhắc trả lời:
“Ta cũng biết một chút bí mật giá trị, ngươi phải đảm bảo cả hai không trùng với nhau, làm sao ta xác định điều ngươi nói đáng giá với dịch tủy sống báo đen tà văn và kết tinh suối nguồn Linh Tinh.”

"Chúng ta từng người đem những bí mật mình biết về danh sách tầng cao nhất nói cho Ngài “Kẻ Khờ”, do Thần so sánh có trùng lặp hay không , cũng xác nhận giá trị. Ngài “Kẻ Khờ”, có thể chứ?" Klein thao túng "Thế giới", chính mình hỏi mình một câu.

Chợt, hắn dùng t.ư thái nhìn xuống nói:

"Có thể."

Arges chậm rãi gật đầu nói: "Ta không có vấn đề, bắt đầu đi."

Thật muốn biết bí mật của danh sách tầng cao nhất. . . Nhưng ta bây giờ không có gì ngoài dùng tiền đến mua. . ."Chính nghĩa" Audrey hâm mộ xem "Thế Giới" cùng "Người Treo Ngược" từng người phía trước mặt hiện ra một tấm da dê.

Từ nhỏ đến lớn nàng không có buồn rầu vì tiền bao giờ, rốt cuộc bây giờ lại cảm nhận được t.ư vị "nghèo khó".

Ngay sau đó, Klein đã nhận được nội dung được viết bởi hai thành viên.

Điều đầu tiên anh nhìn vào là tờ giấy da thuộc về "Người Treo Ngược" và anh thấy rằng nội dung trên rất đơn giản, chỉ có một câu:

"Danh sách tầng cao nhất cất giấu con đường thành thần."

Hô. . . Tốt, bằng không mình liền phải đổi bí mật khác. . . Klein chăm chú dò xét tấm da dê "Thế Giới" vài lần, cười nhẹ nói:

"Không trùng lặp”
"
"Đối với hầu hết những người phi phàm, bí mật do “Thế Giới” cung cấp" không có giá trị, nhưng trong mắt một số người, điều đó lại rất quan trọng, không thể đo lường được bằng tiền.

Nghe thấy kết luận này, "Người Treo Ngược" Arges một chút lâm vào tâm trạng khó xử

Với hắn mà nói, đồng thời cầm lấy hai vật liệu phi phàm cùng một lúc cũng là một gánh nặng lớn, nhất định phải bán đi rất nhiều mặt hàng có giá trị để đổi lấy chúng.
Trả một cái giá lớn như vậy chỉ để nghe một bí mật có thể là vô ích với chính mình? Arges suy t.ư mười mấy hai mươi giây nói:

" Ngài “Kẻ Khờ”, ông có thể cho tôi thêm một chút gợi ý không? Tôi không có cách nào để lựa chọn ngay bây giờ."

Không cách nào lựa chọn? Klein khóe miệng khẽ động, rõ ràng chính mình vì duy trì hình tượng vừa nãy nói ra lời có chút phản hiệu quả, không phát huy được chút tác dụng gì, vội vàng cân nhắc một chút, khẽ cười nói:

"Hắn miêu tả một bí mật, tường tận bổ sung cho bí mật mà ngươi viết."

Tường tận bổ sung? Tường tận bổ sung cho con đường thành thần? “Người Treo Ngược" Arges lại không có một điểm do dự, quay đầu nhìn về "Thế Giới", ngắn gọn dứt khoát nói ra:

"Thành giao."

Hắn lập tức bổ sung:

"Trong tuần này, ta sẽ giúp ngươi đổi lấy dịch tủy sống của báo đen Tà Văn cùng kết tinh của suối nguồn Tinh Linh."
"Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng phải xuất hiện tại cuộc tụ hội của cướp biển. Mặc dù xác suất này rất cao, chúng ta vẫn phải tính đến bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Bởi vậy, giao dịch có thể bị trì hoãn đến tuần tới, tuần tới nữa, thậm chí vào tháng tới, nhưng xin hãy yên tâm, ta chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của mình. "

"Không có vấn đề, có Ngài “Kẻ Khờ” chứng kiến, ta không lo lắng điều gì cả." "Thế Giới" khàn khàn trả lời.
Sau khi họ xác nhận giao dịch, Klein đưa một mảnh giấy da đến trước mặt "Người Treo Ngược".

Arges không kịp chờ đợi cúi đầu, như đói như khát đọc lên mỗi một từ đơn:

"Phía trên danh sách 1 còn có danh sách 0!"

"Danh sách 0 chính là danh sách Chân Thần thực sự!"
“Điều này cũng có thể được thực hiện thông qua sử dụng các ma dược đối ứng cùng nghi lễ tương ứng để tấn thăng”

Danh sách 0? Danh sách Chân Thần! "Người Treo Ngược" Arges đầu tiên là kinh ngạc, chấn kinh, chợt thoải mái vui sướng vô thanh lẩm bẩm:

"Nguyên lai là như vậy. . ."

"Ta hiểu rồi, ta minh bạch ý tứ này!"

Hắn lặng yên hít vào một hơi, dựa vào lưng ghế, giống như là sự tình gì đều chưa từng xảy ra.

Bí mật kia khẳng định rất kinh người. . .Ngài "Người Treo Ngược" có chút thất thố. . ."Chính Nghĩa" Audrey lưu luyến dời tầm mắt, nhìn hướng chếch đối diện "Mặt Trời" nói:

" Ngài “Mặt Trời”, ta nhớ ngươi từng nói, thành Bạch Ngân có công thức ma dược danh sách 9, danh sách 8 cùng danh sách 7 của đường tắt Rồng ?"

"Đúng thế." "Mặt Trời" Dereck thành thật gật đầu, "Danh sách 7 ma dược tên là 'Bác Sĩ Tâm Lý ' ."

"Nếu như ta muốn có được thì cần phải bỏ ra cái giá gì?" Audrey rụt rè hỏi một câu.

" Đường tắt “Mặt Trời” công thức ma dược danh sách 7." Dereck không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Chính nghĩa" Audrey nhẹ nhàng gật đầu nói:

"Ta sẽ tận lực sưu tập."

Ân. . . Hugh cùng Filth đã đề cập qua, trong tụ hội của Mr.A, có một người phi phàm đường tắt "Mặt Trời", chí ít danh sách 7, am hiểu tịnh hóa cùng trừ tà , chờ những chuyện gần đây trôi qua, có thể thử bắt đầu từ ở đây. . . Ngoài ra, cần phải tham dự nhiều bữa tụ hội trong giảng đường bị bỏ hoang của trường y hơn để tìm cách tiếp cận với các thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim… Có hai con đường đi vẫn an toàn hơn là chỉ đi một... Những suy nghĩ lóe lên trong lòng Audrey, nhưng cô chợt nhận ra rằng ngay cả có manh mối của công thức ma dược, cô cũng không thể tự mình lấy được nó.
Bởi vì cô đã ở trong một cuộc khủng hoảng tài chính suốt vài tháng qua, hiện tại chỉ có thể cố gắng chèo chống mà thôi

Công thức danh sách 7 giá trị chừng 800 bảng, gom góp một chút vẫn có thể kiếm ra, ân. . . Đã tháng 10, sắp đến năm mới, đến lúc đó ta liền chính thức trưởng thành, có thể tự do chi phối tài phú, lúc đó sẽ thêm được không ít. . . Hoặc là, dùng kiến thức của Ngài “Kẻ Khờ” đã dạy để trao đổi? Không biết đối với loại hành vi này Thần có thái độ gì không. . . Audrey suy nghĩ dần dần lan ra.
Sau khi công thức ma dược cô muốn tới đã, cô sẽ hỏi thăm Ngài “Kẻ Khờ” sau.

Phần giao dịch đến đây là kết thúc, Klein vốn định dùng những tri thức nắm giữ đổi một kiện vật phẩm phi phàm có tai họa ngầm không lớn một chút, nhưng nhận thấy "Người Treo Ngược" về sau có chút đau lòng, liền biết đối phương vì hai phần vật liệu phi phàm kia sẽ trả một cái giá không nhỏ, đoán chừng sẽ không thừa ra đồ vật gì, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Bắt đầu phần trò chuyện tự do "Người Treo Ngược" Arges liền chủ động nhắc:

" Hạm đội của 'Trung Tướng Gió Lốc” Zilingus đã bị chính phục, một vị hải tặc tướng quân mới đã ra đời."
Vậy bạn dịch tiếp 79 nha :cgemdav::cgemdav:
 
Chương 66: Vui quá hóa buồn

Trong kiến trúc dưới lòng đất thâm trầm u ám, Klein cầm theo đèn bão, đi một vòng quanh đại sảnh, tỉ mỉ kiểm tra xem có cửa vào khác hay không, đương nhiên, hắn không dám đi vào đường hành lang thông đến gian phòng cuối cùng kia, còn bầy rắn bây giờ đã tụ tập lại, một lần nữa bị làn gió lạnh thấu xương đuổi chạy.

Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, hắn chủ động lùi lại cửa, đứng cùng với ba bộ xác sống nhìn xem tiểu thư Sharon đặt thuốc nổ vào các vị trí khác nhau.

"Bộ dáng rất chuyên nghiệp." Klein âm thầm cảm khái một câu.

Mà ba bộ xác sống kia không nghi ngờ gì là không trả lời hắn.

Chẳng qua, vấn đề này cũng là có lý do, hắn vẫn dùng linh tinh che giấu tác dụng phụ của còi đồng Azcot, nếu không, hắn sẽ gặp cảnh tượng "Phụ họa" vô cùng nhiệt tình.

Hắn vốn không có ý định mang theo chiếc còi đổng cổ xưa tinh xảo này, nhưng suy nghĩ đến việc đề phòng ác linh quấy phá, hắn đành phải hi sinh một ít linh tính.

"Tiểu thư vệ sĩ, không, tiểu thư Sharon nói cô ta là chuyên gia thuốc nổ, đúng là không nói khoác..."

"Cô ta vốn là làm nghề này? Hay là do danh sách nào đó thuộc đường tắt phi phàm của cô ta khiến cô ta am hiểu lĩnh vực tương tự? Dựa vào t.ư liệu mà ta đọc được khi còn ở tiểu đội Kẻ Gác Đêm, cái này đại khái có danh sách 9 'Tội Phạm " 'Tù Nhân " 'Chiến Sĩ' cùng 'Thợ Săn " danh sách 8 'Quan Trị An " danh sách 7 'Bậc Thầy Vũ Khí' cùng 'Người Nắm Giữ Tri Thức", cái sau còn có tên gọi khác là "Thám Tử", thuộc về giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ... Cái khác ta không rõ lắm..."

"Không biết tiểu thư Sharon thuộc về đường tắt nào đây, xem ra cũng không quá giống, lần này cô ta còn biểu hiện ra năng lực chỉ huy xác sống..."

Trong lúc Klein suy nghĩ miên man không giới hạn, Sharon đã hoàn thành bố trí, thuận tay đối lên sợi dây dẫn.

Ây ây! Làm sao không nhắc một tiếng chứ! Klein lúc này mới hoàn hồn, lại càng hoàng sở, cuống quít rời khỏi đại sảnh, tiến vào hành lang bên ngoài.

Còn ba bộ xác sống kia vẫn bình tĩnh đi theo sát phía sau hắn.

"Nơi đây rất an toàn." Đột nhiện Sharon hiện ra lơ lửng bên cạnh hắn.

Klein nhẹ nhàng thở ra, hỏi ngược lại: "Nơi đây có bụi rơi xuống không?"

"Có." Sharon trả lời bằng một từ đơn.

"Vây là được rồi." Vừa nói, Klein đồng thời lùi lại một bước.

Xì xì, âm thanh sợi dây dẫn bốc cháy truyền vào lỗ tai hắn, làm cho hắn cảm thấy hơi buồn bực.

Loại tâm tình này không phải vì hắn sợ vụ nổ, mà bắt nguồn từ cái giày vẫn không rơi xuống đất.

"1." Đột nhiên Sharon mở miệng nói một tiếng.

"A?" Klein có chút không hiểu ý của đối phương.

Ầm ầm!

Mặt đất kịch liệt run rẩy, khói bụi bỗng nhiên rơi từ trên xuống, trong tai Klein chỉ có tiếng ong..ong, nhất thời không nghe thấy âm thanh gì khác.

Nếu không phải hắn là Tên Hề, lúc này đã mất đi thăng bằng mà ngã trên mặt đất.

Khụ khụ khụ! Hắn ho khan để dời đi lực chú ý về chuyện không thể chuẩn bị sẵn sàng, nhìn thấy đống đất đá đang nhanh chóng rơi xuống, lập tức bịt kín cửa vào.

Trong tàn dư của cơn chấn động, Klein cầm chặt còi đồng mà thầy Azcot đưa cho, quan sát phản ứng của nó.

Mặc dù hắn đã xem bói qua, nhận được kết quả chuyến đi này không có nguy hiểm, nhưng dù sao nơi đây cũng liên qua đến pho tượng hình người của sáu vị thần linh chính thống, cho dù đạt được gợi ý ở trong sương mù xám hắn cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, hơn nữa khả năng giải đọc của bản thân cũng có thể xảy ra sai lầm, vì vậy, hắn cẩn thận lấy còi đồng Azot để đoán xem ác linh có thoát khôn ra hay không.

Bên ngoài còi đồng vẫn lạnh lẽo và nhu hòa, không có biến đổi khác thường nào, Klein hoàn toàn yên tâm, nhìn về xác sống ở bên cạnh, từ trong mắt bọn hắn xác nhận được một việc, đó là mình trước mắt đầy bụi đất.

Như vậy cũng tốt, rất phù hợp với việc giải thích cho tiên sinh Miller. Carter... Không lãng phí ta đổi bộ quần áo mới đến đây... Hắn đi về phía cửa vào, xác nhận nơi đó đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Dưới tình huống không làm ra tiếng động lớn, tương lai chỉ có đường tắt Người Học Việc cùng với người phi phàm giống tiểu thư Sharon mới có thể đi vào, cô ta đã loại bỏ rất nhiều đối thủ cạnh tranh, khó trách là miễn phí... Klein nhìn đống bùn đất và tảng đá kia, âm thầm cảm thán một câu.

Đương nhiên, ta cũng có thể, ta có trạng thái tương tự linh thể! Hắn mỉm cười, trong lòng bồi thêm một câu, nhưng bên ngoài thì bất động nhan sắc.

"Kết thúc công việc." Klein vỗ tay, dẫn ba xác sống vội vàng trở về tâng hầm, mà Sharon đã biến đi lúc nào không hay.

Trong tầng hầm rộng rãi, Miller. Carter đang đi đi lại lại đầy căng thẳn, thỉnh thoảng nhìn ra cửa bí mật ở đằng xa.

Sau khi nhìn thấy thám tử Moriaty cùng trợ thủ của hắn đầy đủ nhân số đi ra ngoài, hắn lập tức thở dài một hơi, vội hỏi:
"Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?"

Klein cố ý thở gấp nói:
"Mảng kiến trúc dưới đất kia quá, quá cũ, quá lâu không sửa chữa rồi, vốn chúng tôi đang đuổi rắn, động tác chỉ hơi mạnh một chút, đã dẫn đến sụp đổ dữ dội, sụp đổ khắp nơi, cũng may chúng tôi ở gần cửa ra vào, kịp thời trốn thoát."

"Bão Táp trên cao! Mảng kiến trúc kia nguy hiểm như vậy sao?" Miller. Carter nắm quyền đấm vào ngục trái.

"Đúng vậy, kiến trúc cổ đại có thể bảo tồn chỉ còn một chút như vậy, thứ còn lại đều sụp đổ trong dòng sông lịch sử." Klein trả lời nói, "Tôi dẫn người vào xem thử một chút, xác nhận tình hình bên dưới."

"Còn sụp đổ nữa không?" Miller cẩn thận hỏi lại một câu.

"Không còn, bên này tương đối chắc chắn." Klein cố gắng vỗ bụi trên người, ho khan hai tiếng, tiếp đó dẫn cố chủ đi dạo một vòng, dừng lại ở cánh cửa đã bị ngăn chặn triệt để, mà những vách tường gần đại sảnh cũng đã sụp đổ, đằng sau đều là đá cùng bùn đất.

"Ngài có thể sử dụng một phần này." Hắn chỉ chỉ khu vực hành lang.

Miller im lặng vài giây, cảm thán nói:
"May là tôi không tùy tiện tìm người đi vào thăm dò, mà tìm nhân sĩ chuyên nghiệp như ngài, nếu không lưng tôi đã cõng mấy mạng người rồi."

"Được rồi, ủy thác lần này đến đây là kết thúc, tôi sẽ trả số thù lao còn lại cho ngài."

Vừa nói Miller. Carter vừa lấy ra ví tiền, đếm một chút, hơi lúng túng khi phát hiện chỉ có ba mươi mấy bảng tiền mặt.

"Cũng may, tôi còn tiền khác, nếu không phải đi một chuyến đến ngân hàng." Miller lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu nhìn về phía Klein, "Ngài không ngại khi lấy đồng vàng chứ?"

"Không, tôi không ngại bất cứ tiền gì." Klein cười nói.

Tiền của vương quốc Ruen, ngoại trừ tiền mặt, còn có đồng vàng, đây là để đảm bảo giá trị của tiền giấy.

Chẳng qua, hơn 100 năm sau thời đại đế Russel, dân chúng lục địa phía Bắc càng ngày càng quen với tiền giấy, thậm chí có nghị sĩ cũng muốn cho đồng penny có tiền giấy tương ứng.

Sự thật thì đồng vàng đã rất ít được lưu thông tại thị trường, chỉ có một vài thân sĩ lạc hậu, trang bị cho mình bên ngoài đông hồ quả quýt một cái hộp cố định, bên trong để một vài đồng vàng đề phòng trường hợp bất ngờ.

Điều này là để an toàn, cũng chính là thói quen.

Miller gật đầu, thuận theo dây vàng trên quần áo, lấy ra từ trong túi áo một cái hộp lấp lánh ánh vàng.

Hắn mở hộp ra, lấy ra 5 đồng vàng, cùng lúc với đống tiền mặt đếm ra từ trước, đưa cho ngài thám tử trước mặt.

Klein không kiêng kị gì cả, sau khi đếm lại vài lần, bỗng nhiên hắn búng một đồng vàng lên, đồng thời tiêu sái bắt được nó.

"Cảm ơn sự khẳng khái của ngài." Hắn liếc mắt nhìn thấy hình ảnh mặt người trên đồng vàng, lộ ra sự vui vẻ từ đáy lòng, tiếp đó lấy tay đặt trước ngực, thi lễ với Miller. Carter.

Ừ, nếu là thám tử khác, cho dù đã làm sụp cửa vào, sau này trở về, khẳng định sẽ gặp ác mộng, phòng ở có những tiếng động khác thường, tình thần trở nên suy yếu, cảm giác lúc nào cũng có người nhìn mình chằm chằm, đây là do nhiễm khí tức ác linh, phải mất một khoảng thời gian rất dài mới tiêu tan được, nhưng ta thì khác, bản thân tiểu thư Sharon giống như nữ quỷ, ta đi vào sương mù xám sẽ hoàn toàn không vấn đề gì, về phần ba bộ xác sống kia, ngay cả chết còn không sợ, thì còn sợ cái gì? Tâm tình Klein không tệ, chế nhạo vài câu rồi từ biệt Miller. Carter, quay người ra khỏi gian phòng.

Trên đường đi, ba bộ xác sống kia không chào hỏi gì hắn, liền cùng nhau đi một hướng khác.

Tiểu thư Sharon đi rồi... Thật sự không thu phí thuê ba bộ xác sống... Klein mỉm cười vẫy tay chào ba bộ xác sống kia.

Sau đó, hắn về nhà thay đổi quần áo, đi đến câu lạc bộ Cragg luyện súng.

Thuận tiện tự thưởng cho mình vữa tối với t.ư cách kết thúc nhiệm vụ viên mãn, Klein cưỡi xe ngựa công cộng, trở về phố Minsk.

Hoàn cảnh âm trầm lờ mờ bị một chiếc đèn đường nhỏ bằng cái chén đốt bằng khí gas chiếc sáng, hắn cầm gậy ba-toong, chậm rãi đi bộ trên đường.

Đột nhiên, hắn có dự cảm không được tốt lắm nhưng cũng không phải là rất xấu.

Chuyện gì đây? Klein ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện hai người cảnh sát đang dắt một con chó nghiệp vụ đi tới cây, dường như đang kiểm tra gì đó ở dọc đường.

Kiểm tra? Mang theo chó nghiệp vụ kiêm tra? Do ảnh hưởng của vụ án giết người liên hoàn? Hiện trường để lại mùi vị của đinh hương cùng quả lý gai, vì vậy dắt theo chó nghiệp vụ? Klein không nhịn được oán thầm một câu.

Chó nghiệp vụ xuất hiện sớm nhất là ở thời kì Russel, nhưng số lượng vẫn không nhiều.

Nghĩ đến việc trên người mình có rất nhiều đồ, rồi nghĩ đến dự cảm vừa rồi, Klein định quành sang đi đường khác.

Nhưng đúng lúc này, hai nhân viên cảnh sát kia nhìn thây hắn, ra hiệu hắn dừng lại.

Khóe miệng Klein co rút lại một cái, nộ vẻ mặt tươi cười đứng đợi tại chỗ.

"Điều tra theo thông lệ." Sau khi tới gần, một người cảnh sát lấy ra giấy chứng nhận của mình.

"Được..." Klein còn chưa dứt lời, con chó nghiệp vụ kia đột nhiên gào lên, không ngừng sủa hắn.

Việc này, đây là ngửi thấy mùi thuốc súng trên người ta? Mùi thuốc súng luyện tập lúc chiều còn sót lại? Klein lập tức hiểu ra, nhìn hai người cảnh sát đang biểu lộ đề phòng, chợt nghĩ ra một kế, cười chân thành nói:
"Là như này, tôi nhặt được trên đường một khẩu súng lục ổ quay, còn kèm theo túi súng và đạn, đang định giao cho các ngài."

Hắn từ từ lấy ra khẩu súng lúc của mình, giơ hai tay đến ngang vai, cười rất nghiêm túc, bổ xung:
"Sĩ quan cảnh sát, tôi không phải người mang súng phi pháp."

Một người nhân viên cảnh sát đề phòng cao độ, một người thì tiếp nhận súng, ngưng trọng nói:
"Ngài nhất định phải theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."

"Được." Klein nở nụ cười sáng lạn, "Nhưng tôi có một điều kiện, thỉnh cho tôi mời luật sư Jürgen. Cooper tiên sinh, chỉ có sự chứng kiến của ông ấy, tôi mới có thể chập nhận bị soát người."
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top