Ta vẫn thích "Sư huynh ta thật quá ổn trọng" hơn, càng đọc mới càng thấy cái tựa đề này nó quá hợp lý, nó hơi khó giải thích, nhưng từ "cẩn thận" thì không nói hết dc tính cách của thằng main này đâu.
Đại khái là thằng main này luôn cầu chữ "Ổn" trong cách làm việc, mà những từ như "bình tĩnh", "cẩn thận", "chăm chỉ", "suy xét", chỉ là một trong các phương châm của hắn mà thôi.
Thằng main ko sợ khó, ko sợ mạnh, mà là sợ phiền, sợ nhiễm nhân quả, không thích mọi người chú ý hắn và cả những người cạnh hắn.
Khi hắn có tu vi bậc 5( nói vậy cho dễ hình tượng), thì trong mắt đồng môn hắn chỉ có bậc 2(phổ thông), trong mắt cao tầng môn phái thì vỏ ngụy trang của hắn là bậc 3(tinh anh), thậm chí sư muội thân thiết nhất cũng chỉ nghĩ hắn bậc 4(cao thủ).
Khi có thằng khác gây sự, mặc dù dư sức xử thằng đó, hắn cũng sẽ tìm người khác giúp, hoặc mượn tay ai đó, ví dụ như tìm sư môn cáo trạng, dụ cao thủ khác tới hốt, phần lớn đều là vì ko muốn dính nhân quả, chọc những mối họa có thể có sau lưng đối thủ (mà đôi khi nó tự suy luận là 90% là éo có)
Hắn là kẻ vì tăng thêm 5% độ kiếp thành công (mặc dù trước đó đã nắm chắc 90%) mà tự đoạn tu vi, hạ thấp cảnh giới đi luyện lại cho "Ổn", là người cầu ổn đến mức ko chỉ bo bo giữ mình, mà còn hoạch định nhân sinh những người thân để cùng "Ổn", ví dụ chuẩn bị mấy chục năm để giúp .... sư phụ độ kiếp, lên hàng chục kế hoạch để ghép đôi mối tình đổ vỡ ngàn năm trước của sư tổ và một vị trưởng lão trong môn, nhằm tăng nhân khí của mạch mình và có thêm cái một cái "đùi" để ôm. Thậm chí phạt sư muội chép "Ổn tự kinh" ngàn lần vì sau khi đột phá dám....quá đắc ý, quá nổi bật, khiến nhiều thằng đồng môn khác chú ý.
Nói dài vậy để mọi người thấy chữ "Ổn" nó nắm vai trò quan trọng thế nào, có thể nói tất cả tinh hoa bộ truyện này nằm trong chữ "Ổn" đó, cho nên mình đề xuât tên truyện phải có chữ "Ổn", bởi vì thay đổi nhất thời sẽ nghe hay hơn, có thể hút khách ban đầu hơn, nhưng khi đọc giả nhập hố, sẽ thấy ngay tiêu đề "Không ổn"