[Sáng Tác] [Truyện Ma - kinh dị] Việt ma tân lục - Nhóm 4.0

Bạn có thích truyện này không?


  • Total voters
    9

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 13

CHUYỆN TÌNH HIAO VÀ NAY

Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân mệt mỏi trở lại buôn, nghe họ kể xong, người dân vô cùng vui mừng, tặng ba người rất nhiều đồ ăn do chính tay họ trồng cấy, săn bắt, ngoài ra mỗi người còn được tặng một chiếc vòng tay màu sắc sặc sỡ, nhìn rất bắt mắt.

Họ được bố trí nghỉ ở một căn nhà sàn nhỏ. Sau khi tắm rửa xong, cả ba đều mệt nhoài, chui vào chăn ngủ luôn. Đêm lặng lẽ giăng mắc xuống buôn làng, những ánh lửa bập bùng le lói không đủ soi tỏ đêm tối đen như mực.

***

Cách đó không xa, trong căn nhà sàn nơi bìa rừng, Hiao đang ngửa cổ uống cạn bầu rượu. Mắt Hiao ngầu đục, mỏi mệt. Hiao vứt bầu rượu vào góc nhà sàn, nằm vật ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen. Nay đã lấy chồng rồi, nó lấy thằng người Kinh giàu có. Nay bỏ Hiao nghèo đi theo thằng giàu có.

Như có con kiến đang bò trong bụng Hiao, uống bao nhiêu rượu cũng không hết ngứa ngáy, khó chịu. Hiao vắt tay lên trán, nhắm mắt rồi lại mở mắt, bởi nhắm hay mở thì hình bóng Nay cứ hiển hiện trước mặt Hiao. Nay đẹp nhất buôn. Nay xinh như bông hoa rừng buổi sớm, như mặt trăng trên vách núi. Con trăng trước Nay còn ngồi bên bờ suối nghe Hiao thổi khèn. Nay khen Hiao thổi khèn hay nhất vùng. Giọng hát của Nay trong như tiếng suối, réo rắt như gió. Cái chân Hiao nhanh như con nai, con hoẵng, cái tay khỏe như con trâu rừng. Hiao từng hứa sẽ chăm sóc Nay cả đời.

Mới con trăng trước hai người còn ngồi bên nhau, mà bây giờ Nay đã là vợ người khác. Mai là ngày cưới Nay rồi. Lòng Hiao đau như bị dao cắt. Rượu uống hết mấy bầu cũng không nguôi.

Tiếng gió bên ngoài thông thốc thổi, đạp vào sàn ván kêu cót két như có bước chân người. Hiao không quan tâm, vẫn ngửa mặt nhìn lên trên, nhìn vào thanh gỗ mọt đục lỗ chỗ. Sàn gỗ cũ kỹ lại kêu lên kẽo kẹt như có bước chân người. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hiao, hay là Nay đến thăm mình?

Hiao chồm người ngồi bật dậy, nhưng căn nhà sàn nhỏ vắng lặng không một bóng người. Hiao lao ra cửa nhìn, bên ngoài trời tối đen. Hiao ngồi bên bậu cửa, nghe tiếng gió thổi ù ù, nhìn đờ đẫn vào màn đêm. Lúc này tiếng nhà sàn kẽo kẹt lại vang lên. Hiao quay người nhìn quanh, tuyệt không một bóng người. Cảm giác rờn rợn gai sống lưng khiến Hiao khép cửa, chui vào nhà.

Căn nhà tối om, Hiao nằm nghiêng rồi nằm ngửa, không tài nào chợp mắt được. Bên ngoài gió rít liên hồi, hình như sắp mưa to. Tiếng gió đập vào vách kêu ầm ầm, xen lẫn là tiếng lộc cộc như ai đang gõ vào vách nhà sàn. Hiao nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Tiếng gõ nhỏ, đứt quãng lẫn trong tiếng gió rít quay cuồng từng hồi.

Hay là có ma? Ma rừng nhiều lắm! Nghe người già trong buôn kể trước đây, vào những đêm mưa gió, ma rừng vẫn vào buôn bắt vật nuôi để ăn, thậm chí còn ăn thịt cả con người. Hiao rùng mình, nép sát vào sàn nhà, cố gắng thở thật khẽ. Bên ngoài, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống tạo thành âm thanh lộp bộp, lộp bộp. Gió đã thôi điên cuồng rít gào, chỉ còn tiếng gió u u hòa lẫn tiếng mưa ào ào ngày một lớn.

Giữa âm thanh hỗn độn đó, tiếng gõ cửa dai dẳng không ngừng vang lên. Rồi, một âm thanh mơ hồ lẫn trong tiếng mưa gió.

- Hiao… Hiao ơi…

Người già bảo nếu nghe tiếng gọi trong đêm thì đừng bao giờ thưa, vì đó là tiếng ma gọi hồn, chỉ cần thưa là sẽ bị bắt mất hồn vía. Hiao nằm im, không dám nhúc nhích. Mưa càng ngày càng nặng hạt, rơi ào ào xuống mái nhà, đổ xuống đất nghe như có ai nhấc cả con thác đặt lên đỉnh nhà Hiao rồi dội xuống.

- Hiao… Hiao ơi…

Tiếng gọi yếu ớt lẫn trong tiếng mưa xối xả, nhưng âm thanh đó có phần quen thuộc. Hiao gần như nín thở, trái tim đập “bụp” một cái. Giọng nói này, có phải là Nay không? Hiao suýt chồm dậy, nhưng lại nhớ đến lời người già từng nói, ma rừng thường bắt chước giọng người thân của ta, để dụ hồn ta. Có lẽ con ma rừng này giả làm Nay để gọi bắt hồn Hiao. Hiao cắn chặt răng, lòng buồn như lá cây cuối đông, khô héo.

- Hiao ơi… Nay đây…

Tiếng nói lẫn trong mưa gió nghe vảng vất như xa như gần. Hiao xịch người, ngồi dậy. Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng rất nhanh mất hút trong tiếng mưa xối ào ào. Hiao lưỡng lự bên bậu cửa hồi lâu, tiếng gõ hình như đã dứt. Nắm chặt tay, hình ảnh con trăng trước, bên bờ suối, Hiao thổi khèn cho Nay nghe lại hiện lên, Hiao nắm chặt tay, mở toang cánh cửa.

Một tia sét bất chợt lóe lên, chiếu sáng tất cả mọi vật như ban ngày. Trong màn mưa xối xả, Nay đứng đó, khuôn mặt tái nhợt vì nước mưa, mái tóc đen dài ướt dính bết bên gò má. Hiao nhìn Nay hồi lâu, lắp bắp.

- Nay, Nay à?

Nay ào vào lòng Hiao, khóc nức nở. Da thịt Nay lạnh buốt do dầm mưa nhưng giọt nước mắt thì nóng hổi. Hiao kéo Nay vào nhà, đốt đống lửa giữa nhà lên. Nay ngồi bên bếp lửa, co ro sưởi ấm, khuôn mặt tái nhợt của Nay dần hồng hào. Bên ngoài trời, mưa vẫn điên cuồng gào thét, sấm chớp đì đùng từng cơn. Hiao rụt rè ngồi xuống bên cạnh Nay, ngập ngừng mãi nhưng không biết phải nói gì. Nay nhìn bàn tay mình, thấp giọng.

- Nay trốn nhà, ngày mai Nay phải lấy nó rồi…

Câu nói của Nay bị bỏ dở bởi tiếng nấc nghẹn ngào, bởi vòng tay mạnh mẽ của Hiao kéo Nay vào lòng. Môi Hiao nóng rực lần tìm đôi môi mềm mại của Nay. Hai đôi tay quấn quýt như những con rắn triền miên giao hòa cùng nhau. Làn da Nay trắng nõn như bông hoa rừng, còn làn da Hiao màu đồng rắn chắc, ấm rực. Nay mềm nhũn ngã vào cánh tay cứng cỏi như gỗ lim của Hiao.

Lửa bập bùng trong căn nhà sàn, giữa đêm mưa gió ầm ào, hai thân người tìm đến nhau, quấn quýt cùng nhau. Hiao càng thương Nay nhiều hơn. Sáng ngày mai Hiao sẽ rủ Nay trốn khỏi vùng này. Hiao có đôi tay, đôi chân, Hiao sẽ làm nương làm rẫy, bẫy con thú rừng cho Nay, sẽ không để Nay phải khổ, chỉ cần họ có thể ở bên nhau.

Tiếng Nay vang lên, hòa lẫn cùng tiếng mưa gió, du dương như tiếng hát của Nay. Hiao đắm chìm trong hương hoa thơm ngọt của núi rừng. Đêm mưa gió hôm nay là đêm đẹp nhất trong cuộc đời Hiao.

Hai người không biết đã quấn quýt tới tận lúc nào. Chỉ biết khi Hiao ngã vật xuống sàn nhà, mồ hôi ẩm ướt đầy khuôn ngực vạm vỡ, thì đống lửa giữa nhà sàn đã tắt lụi từ lúc nào, mưa cũng đã dứt, tất cả im lìm, tĩnh lặng như tờ. Hiao ôm Nay vào lòng, nhắm mắt ngủ, mơ về ngày mai sẽ mãi mãi chỉ có hai người, không có kẻ nào xen giữa.

Ánh mặt trời gay gắt chiếu qua khe cửa, rọi thẳng vào mặt Hiao khiến Hiao mơ màng tỉnh dậy. Dụi mắt nhìn quanh, căn nhà sàn trống trơn. Hiao đứng bật dậy, chạy ra ngoài tìm khắp nơi. Không thấy bóng dáng Nay đâu. Hiao vào nhà, ngồi bên bếp lửa, chỗ này hôm qua Hiao đã cởi áo, cởi váy Nay, nhưng chẳng còn mảy may chút dấu vết nào. Hiao thẫn thờ chạm tay vào sàn nhà, tưởng tượng như Nay còn ngồi đó.

Hiao chợt nhận ra đêm qua còn chưa kịp nói với Nay về dự định bỏ đi nơi khác. Có phải Nay đã tỉnh dậy và trở về rồi không. Suy nghĩ này làm Hiao hoảng sợ, vội vàng đứng bật dậy, nhặt chiếc áo vứt dưới đất, vừa mặc vừa chạy ra khỏi nhà.

Chân Hiao chạy hùng hục như con trâu rừng thẳng về phía nhà Nay. Hiao phải ngăn Nay, phải nói với Nay về dự định đó. Làm sao họ có thể sống thiếu nhau? Chẳng mấy chốc Hiao đã đến nhà Nay.

Trước nhà Nay, lao xao một đám đông người đang đứng đó. Trong lòng Hiao như có ai cầm con dao cùn cứa qua, đau đến đứt ruột đứt gan, đau mãi không dứt. Có phải Nay đã chuẩn bị làm vợ người khác rồi không?

Nhưng không đúng, tại sao mặt ai cũng hoảng hốt, hoang mang như vậy? Hiao rẽ đám người ra, bước vào. Người nhà Hiao đứng chắn ngay trước cửa, mặt ai nấy đều sợ hãi, đau buồn. Hôm nay là đám cưới của Nay mà! Cảm giác không lành dấy lên trong lòng làm Hiao chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lao nhanh lên nhà.

Tiếng bậc thang vang lên kẽo kẹt dưới bàn chân mạnh mẽ của Hiao. Đẩy một người đứng giữa cửa ra, Hiao nhìn thẳng vào nhà.

Nay nằm đó, khuôn mặt tím tái, hai bên mép sùi bọt trắng xóa, đôi mắt như mắt nai rừng giờ trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Hiao. Có một trăm con bò rừng đang nhảy lồng lên, phi ào ào trong lồng ngực Hiao. Hiao không tin vào mắt mình, run rẩy đi đến bên xác Nay.

Hiao không tin, làm sao Nay có thể chết? Họ mới gặp nhau mấy tiếng trước, Nay vẫn xinh đẹp, ấm nóng như thế, sao bây giờ có thể trở thành một cái xác tím ngắt như thế này?

Mẹ Nay khóc ngất bên xác con gái, ủ rũ gục đầu vào hai bàn tay. Hiao đi đến, vuốt mắt cho Nay. Nhưng vừa bỏ tay ra, mắt Nay lại trợn trừng lên, trắng dã. Một người già đi đến, thì thầm.

- Nó không chịu nhắm mắt.

Hiao thử hết lần này đến lần khác, nhưng mắt Nay vẫn mở trừng trừng, không cách nào khép lại được. Hiao đờ đẫn ngồi sụp bên xác Nay, không cách nào nhúc nhích được. Người nhà và người già trong buôn bắt đầu xì xào chuẩn bị đám ma cho Nay. Đáng lẽ hôm nay là ngày cưới, vậy mà lại thành ngày đưa Nay về với núi rừng.

Khi người ta muốn bế Nay lên để thay bộ quần áo khác sạch sẽ hơn, Hiao điên cuồng giằng lấy Nay. Phải mấy thanh niên khỏe mạnh mới giữ được Hiao. Nhưng vừa khi không ai để ý, Hiao bứt đứt sợi dây buộc cổ tay mình, chạy lao ra ngoài trời, hú lên những tiếng dài như con sói mẹ tru lên vì mất con.

Một ngàn con bò rừng điên cuồng giẫm đạp trái tim Hiao. Hiao lao về nhà, run rẩy chui vào chăn, nơi vẫn còn vương hơi ấm của Nay. Mắt Hiao trợn trừng nhìn về phía đống tro tàn lạnh ngắt, miệng không ngừng rên rỉ liên hồi những lời vô nghĩa.
 

LanKhanh123

Phàm Nhân
Ngọc
5,06
Tu vi
0,00
Thương Nay quá :"> Chuyện tình đẹp mà buồn. Btw, truyện kinh dị thì vẫn phải có tí yêu đương ms vui :))))

CHƯƠNG 13

CHUYỆN TÌNH HIAO VÀ NAY

Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân mệt mỏi trở lại buôn, nghe họ kể xong, người dân vô cùng vui mừng, tặng ba người rất nhiều đồ ăn do chính tay họ trồng cấy, săn bắt, ngoài ra mỗi người còn được tặng một chiếc vòng tay màu sắc sặc sỡ, nhìn rất bắt mắt.

Họ được bố trí nghỉ ở một căn nhà sàn nhỏ. Sau khi tắm rửa xong, cả ba đều mệt nhoài, chui vào chăn ngủ luôn. Đêm lặng lẽ giăng mắc xuống buôn làng, những ánh lửa bập bùng le lói không đủ soi tỏ đêm tối đen như mực.

***

Cách đó không xa, trong căn nhà sàn nơi bìa rừng, Hiao đang ngửa cổ uống cạn bầu rượu. Mắt Hiao ngầu đục, mỏi mệt. Hiao vứt bầu rượu vào góc nhà sàn, nằm vật ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen. Nay đã lấy chồng rồi, nó lấy thằng người Kinh giàu có. Nay bỏ Hiao nghèo đi theo thằng giàu có.

Như có con kiến đang bò trong bụng Hiao, uống bao nhiêu rượu cũng không hết ngứa ngáy, khó chịu. Hiao vắt tay lên trán, nhắm mắt rồi lại mở mắt, bởi nhắm hay mở thì hình bóng Nay cứ hiển hiện trước mặt Hiao. Nay đẹp nhất buôn. Nay xinh như bông hoa rừng buổi sớm, như mặt trăng trên vách núi. Con trăng trước Nay còn ngồi bên bờ suối nghe Hiao thổi khèn. Nay khen Hiao thổi khèn hay nhất vùng. Giọng hát của Nay trong như tiếng suối, réo rắt như gió. Cái chân Hiao nhanh như con nai, con hoẵng, cái tay khỏe như con trâu rừng. Hiao từng hứa sẽ chăm sóc Nay cả đời.

Mới con trăng trước hai người còn ngồi bên nhau, mà bây giờ Nay đã là vợ người khác. Mai là ngày cưới Nay rồi. Lòng Hiao đau như bị dao cắt. Rượu uống hết mấy bầu cũng không nguôi.

Tiếng gió bên ngoài thông thốc thổi, đạp vào sàn ván kêu cót két như có bước chân người. Hiao không quan tâm, vẫn ngửa mặt nhìn lên trên, nhìn vào thanh gỗ mọt đục lỗ chỗ. Sàn gỗ cũ kỹ lại kêu lên kẽo kẹt như có bước chân người. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hiao, hay là Nay đến thăm mình?

Hiao chồm người ngồi bật dậy, nhưng căn nhà sàn nhỏ vắng lặng không một bóng người. Hiao lao ra cửa nhìn, bên ngoài trời tối đen. Hiao ngồi bên bậu cửa, nghe tiếng gió thổi ù ù, nhìn đờ đẫn vào màn đêm. Lúc này tiếng nhà sàn kẽo kẹt lại vang lên. Hiao quay người nhìn quanh, tuyệt không một bóng người. Cảm giác rờn rợn gai sống lưng khiến Hiao khép cửa, chui vào nhà.

Căn nhà tối om, Hiao nằm nghiêng rồi nằm ngửa, không tài nào chợp mắt được. Bên ngoài gió rít liên hồi, hình như sắp mưa to. Tiếng gió đập vào vách kêu ầm ầm, xen lẫn là tiếng lộc cộc như ai đang gõ vào vách nhà sàn. Hiao nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Tiếng gõ nhỏ, đứt quãng lẫn trong tiếng gió rít quay cuồng từng hồi.

Hay là có ma? Ma rừng nhiều lắm! Nghe người già trong buôn kể trước đây, vào những đêm mưa gió, ma rừng vẫn vào buôn bắt vật nuôi để ăn, thậm chí còn ăn thịt cả con người. Hiao rùng mình, nép sát vào sàn nhà, cố gắng thở thật khẽ. Bên ngoài, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống tạo thành âm thanh lộp bộp, lộp bộp. Gió đã thôi điên cuồng rít gào, chỉ còn tiếng gió u u hòa lẫn tiếng mưa ào ào ngày một lớn.

Giữa âm thanh hỗn độn đó, tiếng gõ cửa dai dẳng không ngừng vang lên. Rồi, một âm thanh mơ hồ lẫn trong tiếng mưa gió.

- Hiao… Hiao ơi…

Người già bảo nếu nghe tiếng gọi trong đêm thì đừng bao giờ thưa, vì đó là tiếng ma gọi hồn, chỉ cần thưa là sẽ bị bắt mất hồn vía. Hiao nằm im, không dám nhúc nhích. Mưa càng ngày càng nặng hạt, rơi ào ào xuống mái nhà, đổ xuống đất nghe như có ai nhấc cả con thác đặt lên đỉnh nhà Hiao rồi dội xuống.

- Hiao… Hiao ơi…

Tiếng gọi yếu ớt lẫn trong tiếng mưa xối xả, nhưng âm thanh đó có phần quen thuộc. Hiao gần như nín thở, trái tim đập “bụp” một cái. Giọng nói này, có phải là Nay không? Hiao suýt chồm dậy, nhưng lại nhớ đến lời người già từng nói, ma rừng thường bắt chước giọng người thân của ta, để dụ hồn ta. Có lẽ con ma rừng này giả làm Nay để gọi bắt hồn Hiao. Hiao cắn chặt răng, lòng buồn như lá cây cuối đông, khô héo.

- Hiao ơi… Nay đây…

Tiếng nói lẫn trong mưa gió nghe vảng vất như xa như gần. Hiao xịch người, ngồi dậy. Tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng rất nhanh mất hút trong tiếng mưa xối ào ào. Hiao lưỡng lự bên bậu cửa hồi lâu, tiếng gõ hình như đã dứt. Nắm chặt tay, hình ảnh con trăng trước, bên bờ suối, Hiao thổi khèn cho Nay nghe lại hiện lên, Hiao nắm chặt tay, mở toang cánh cửa.

Một tia sét bất chợt lóe lên, chiếu sáng tất cả mọi vật như ban ngày. Trong màn mưa xối xả, Nay đứng đó, khuôn mặt tái nhợt vì nước mưa, mái tóc đen dài ướt dính bết bên gò má. Hiao nhìn Nay hồi lâu, lắp bắp.

- Nay, Nay à?

Nay ào vào lòng Hiao, khóc nức nở. Da thịt Nay lạnh buốt do dầm mưa nhưng giọt nước mắt thì nóng hổi. Hiao kéo Nay vào nhà, đốt đống lửa giữa nhà lên. Nay ngồi bên bếp lửa, co ro sưởi ấm, khuôn mặt tái nhợt của Nay dần hồng hào. Bên ngoài trời, mưa vẫn điên cuồng gào thét, sấm chớp đì đùng từng cơn. Hiao rụt rè ngồi xuống bên cạnh Nay, ngập ngừng mãi nhưng không biết phải nói gì. Nay nhìn bàn tay mình, thấp giọng.

- Nay trốn nhà, ngày mai Nay phải lấy nó rồi…

Câu nói của Nay bị bỏ dở bởi tiếng nấc nghẹn ngào, bởi vòng tay mạnh mẽ của Hiao kéo Nay vào lòng. Môi Hiao nóng rực lần tìm đôi môi mềm mại của Nay. Hai đôi tay quấn quýt như những con rắn triền miên giao hòa cùng nhau. Làn da Nay trắng nõn như bông hoa rừng, còn làn da Hiao màu đồng rắn chắc, ấm rực. Nay mềm nhũn ngã vào cánh tay cứng cỏi như gỗ lim của Hiao.

Lửa bập bùng trong căn nhà sàn, giữa đêm mưa gió ầm ào, hai thân người tìm đến nhau, quấn quýt cùng nhau. Hiao càng thương Nay nhiều hơn. Sáng ngày mai Hiao sẽ rủ Nay trốn khỏi vùng này. Hiao có đôi tay, đôi chân, Hiao sẽ làm nương làm rẫy, bẫy con thú rừng cho Nay, sẽ không để Nay phải khổ, chỉ cần họ có thể ở bên nhau.

Tiếng Nay vang lên, hòa lẫn cùng tiếng mưa gió, du dương như tiếng hát của Nay. Hiao đắm chìm trong hương hoa thơm ngọt của núi rừng. Đêm mưa gió hôm nay là đêm đẹp nhất trong cuộc đời Hiao.

Hai người không biết đã quấn quýt tới tận lúc nào. Chỉ biết khi Hiao ngã vật xuống sàn nhà, mồ hôi ẩm ướt đầy khuôn ngực vạm vỡ, thì đống lửa giữa nhà sàn đã tắt lụi từ lúc nào, mưa cũng đã dứt, tất cả im lìm, tĩnh lặng như tờ. Hiao ôm Nay vào lòng, nhắm mắt ngủ, mơ về ngày mai sẽ mãi mãi chỉ có hai người, không có kẻ nào xen giữa.

Ánh mặt trời gay gắt chiếu qua khe cửa, rọi thẳng vào mặt Hiao khiến Hiao mơ màng tỉnh dậy. Dụi mắt nhìn quanh, căn nhà sàn trống trơn. Hiao đứng bật dậy, chạy ra ngoài tìm khắp nơi. Không thấy bóng dáng Nay đâu. Hiao vào nhà, ngồi bên bếp lửa, chỗ này hôm qua Hiao đã cởi áo, cởi váy Nay, nhưng chẳng còn mảy may chút dấu vết nào. Hiao thẫn thờ chạm tay vào sàn nhà, tưởng tượng như Nay còn ngồi đó.

Hiao chợt nhận ra đêm qua còn chưa kịp nói với Nay về dự định bỏ đi nơi khác. Có phải Nay đã tỉnh dậy và trở về rồi không. Suy nghĩ này làm Hiao hoảng sợ, vội vàng đứng bật dậy, nhặt chiếc áo vứt dưới đất, vừa mặc vừa chạy ra khỏi nhà.

Chân Hiao chạy hùng hục như con trâu rừng thẳng về phía nhà Nay. Hiao phải ngăn Nay, phải nói với Nay về dự định đó. Làm sao họ có thể sống thiếu nhau? Chẳng mấy chốc Hiao đã đến nhà Nay.

Trước nhà Nay, lao xao một đám đông người đang đứng đó. Trong lòng Hiao như có ai cầm con dao cùn cứa qua, đau đến đứt ruột đứt gan, đau mãi không dứt. Có phải Nay đã chuẩn bị làm vợ người khác rồi không?

Nhưng không đúng, tại sao mặt ai cũng hoảng hốt, hoang mang như vậy? Hiao rẽ đám người ra, bước vào. Người nhà Hiao đứng chắn ngay trước cửa, mặt ai nấy đều sợ hãi, đau buồn. Hôm nay là đám cưới của Nay mà! Cảm giác không lành dấy lên trong lòng làm Hiao chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lao nhanh lên nhà.

Tiếng bậc thang vang lên kẽo kẹt dưới bàn chân mạnh mẽ của Hiao. Đẩy một người đứng giữa cửa ra, Hiao nhìn thẳng vào nhà.

Nay nằm đó, khuôn mặt tím tái, hai bên mép sùi bọt trắng xóa, đôi mắt như mắt nai rừng giờ trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Hiao. Có một trăm con bò rừng đang nhảy lồng lên, phi ào ào trong lồng ngực Hiao. Hiao không tin vào mắt mình, run rẩy đi đến bên xác Nay.

Hiao không tin, làm sao Nay có thể chết? Họ mới gặp nhau mấy tiếng trước, Nay vẫn xinh đẹp, ấm nóng như thế, sao bây giờ có thể trở thành một cái xác tím ngắt như thế này?

Mẹ Nay khóc ngất bên xác con gái, ủ rũ gục đầu vào hai bàn tay. Hiao đi đến, vuốt mắt cho Nay. Nhưng vừa bỏ tay ra, mắt Nay lại trợn trừng lên, trắng dã. Một người già đi đến, thì thầm.

- Nó không chịu nhắm mắt.

Hiao thử hết lần này đến lần khác, nhưng mắt Nay vẫn mở trừng trừng, không cách nào khép lại được. Hiao đờ đẫn ngồi sụp bên xác Nay, không cách nào nhúc nhích được. Người nhà và người già trong buôn bắt đầu xì xào chuẩn bị đám ma cho Nay. Đáng lẽ hôm nay là ngày cưới, vậy mà lại thành ngày đưa Nay về với núi rừng.

Khi người ta muốn bế Nay lên để thay bộ quần áo khác sạch sẽ hơn, Hiao điên cuồng giằng lấy Nay. Phải mấy thanh niên khỏe mạnh mới giữ được Hiao. Nhưng vừa khi không ai để ý, Hiao bứt đứt sợi dây buộc cổ tay mình, chạy lao ra ngoài trời, hú lên những tiếng dài như con sói mẹ tru lên vì mất con.

Một ngàn con bò rừng điên cuồng giẫm đạp trái tim Hiao. Hiao lao về nhà, run rẩy chui vào chăn, nơi vẫn còn vương hơi ấm của Nay. Mắt Hiao trợn trừng nhìn về phía đống tro tàn lạnh ngắt, miệng không ngừng rên rỉ liên hồi những lời vô nghĩa.
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 14

NAY CHẾT RỒI!

Đêm đã khuya, suốt một ngày trời rồi, Hiao vẫn nằm co ro trong mảnh chăn cũ kỹ, rên rỉ những lời vô nghĩa. Đầu Hiao đau như bị ai dùng tảng đá to đập vào. Trước mắt Hiao vẫn như nhìn thấy Nay mềm mại, xinh đẹp như bông hoa rừng ngả vào tay Hiao. Nay chết rồi, Nay đã chết thật rồi!

Hiao không ngừng rên rỉ câu ấy, như không muốn tin vào sự thật. Đôi môi Hiao dần tím tái, giống như môi Nay. Hiao không muốn sống nữa. Hiao muốn được chết cùng Nay. Tại sao đêm qua Hiao không nói với Nay dự định của mình? Hiao cứ gọi tên Nay mãi, nhưng chẳng có tiếng Nay đáp lời.

Đêm tối đen như mực, Hiao liêu xiêu rời khỏi nhà, đôi mắt Hiao đờ đẫn, môi tím tái như môi người chết. Hiao đi hồi lâu, đột nhiên sững lại. Hiao đang đứng ngay trước cửa nhà Nay. Rất nhiều người đang ngồi trong nhà Nay, lầm rầm trò chuyện. Hiao bước lên cầu thang, tiếng gỗ cũ kỹ vang lên kẽo kẹt.

Âm thanh không lớn nhưng tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía Hiao, nhưng Hiao chỉ nhìn chằm chằm thằng Thắng - kẻ suýt nữa là chồng Nay - đang ngồi chễm chệ cùng mấy người già trong làng. Chính vì nó mà Hiao và Nay không được nên vợ nên chồng, vì nó mà Nay mới tự tử như thế. Hiao điên cuồng như con thú rừng, bàn tay cứng như mũi tên, hòn đá siết chặt lại, bắp tay nổi cả gân xanh. Con mắt Hiao đỏ ngầu như mắt thú rừng.

Gầm lên một tiếng rung chuyển cả nhà sàn, Hiao lao thẳng người về phía Thắng. Thằng người Kinh sợ đến nỗi co rúm lại, không biết núp vào đâu. Hiao ghì nó xuống sàn. Bàn tay đi rừng, làm nương làm rẫy mạnh gấp trăm lần bàn tay thằng người Kinh giáng những quả đấm như sấm sét xuống mặt, xuống người thằng Thắng. Thằng Thắng co rúm người, hai tay ôm chặt đầu, miệng kêu oai oái.

Những người khác thấy vậy vội nhào vào can. Nhưng Hiao như con thú điên, đẩy tất cả ra, tiếp tục trút những cú đá, đấm như mưa xuống người thằng Thắng. Bàn tay Hiao cũng tê rần, dường như đã mất đi cảm giác. Lúc này năm, sáu thanh niên trai tráng lao vào ôm Hiao, khóa tay Hiao ra sau lưng thì mới cản được cơn giận ngút trời của Hiao đang giáng xuống thằng Thắng.

Mấy người phụ nữ vội vực thằng Thắng vào góc nhà sàn, toàn thân nó chỗ nào cũng đau nhức. Nó nghiêng người, nhổ ra một bụm máu, một chiếc răng theo đó rơi ra. Nó nằm vật xuống sàn, đau đến mức không kêu nổi nữa. Nhưng ánh mắt nó vẫn liếc về phía Hiao đầy căm thù. Trong bụng nó thầm chửi rủa thằng Hiao ngu như con bò, nó nhất định phải cho thằng cha căng chú kiết, tứ cố vô thân đó một bài học, phải khiến thằng Hiao đau gấp mười lần nó bây giờ.

Hiao bị mọi người lôi ra khỏi nhà sàn. Lúc này nó đờ đẫn như khúc gỗ, nước mắt cứ thế tuôn xối xả. Những người xung quanh nhìn nó, thở dài. Có bà già dụi dụi đôi mắt kèm nhèm, cái miệng móm mém phều phào nói.

- Thằng Hiao bị ma nhập rồi, con ma rừng nhập nó mất rồi!

Nghe thấy vậy, những người còn lại cũng xì xào bàn tán. Đúng rồi! Đúng là con ma rừng nhập vào người thằng Hiao khiến nó bị như vậy rồi. Phải nhốt nó lại, đừng để nó đi ra ngoài hại người nữa! Sáu thanh niên vạm vỡ lôi thằng Hiao về căn nhà sàn cũ kỹ của nó. Bước chân mạnh mẽ của bọn họ khiến ván sàn rung lên, kêu kẽo cà kẽo kẹt.

- Thằng Hiao, mày bị con ma rừng nhập rồi, chúng tao nhốt mày lại. Khi nào con ma rừng đi thì mới thả mày ra được.

Nói rồi bọn họ vứt thằng Hiao nằm một góc, trói hai chân nó lại bằng dây thừng. Sau đó, bọn họ khóa cửa lại, đi về. Hằng ngày sẽ có người thay phiên nhau mang cơm đến cho thằng Hiao. Người già nói rằng trước đây buôn có người bị con ma rừng nhập, nhốt người đó vào nhà một tháng thì con ma rừng đi mất. Bây giờ cũng phải nhốt thằng Hiao như vậy thôi.

Thằng Hiao như khúc gỗ, đờ đẫn mặc kệ người ta lôi nó về, trói chân nó, nhốt nó trong căn nhà của chính nó. Căn phòng tối om, chỉ lờ mờ có ánh sáng hắt vào qua mấy khe nứt. Hiao nằm trên sàn, đờ đẫn nhìn vào không trung, Đáng ra giờ này Hiao và Nay đang ở bên nhau, vui biết bao nhiêu. Bây giờ Nay chết rồi, nó sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Năm Hiao lên năm tuổi, bố nó chết. Hai năm sau mẹ nó lẻn đêm tối trốn đi, bặt vô âm tích. Lúc đó Hiao mới lên bảy, nhưng nó nói dối mọi người là mẹ nó lên rẫy, bị thú rừng giết rồi. Nó thà tin là mẹ nó chết trong rừng còn hơn tin mẹ bỏ lại nó một mình để đi cùng người đàn ông xa lạ khác. Hiao sống lầm lũi như một cái bóng. Bảy tuổi, nó một mình đi rừng tìm rau dại, tự mình trồng lúa để ăn. Nó lớn nhanh hơn những đứa trẻ khác, mười ba tuổi đã cao to như cây gỗ trong rừng. Da nó màu đồng chắc nịch, khỏe như con bò mộng.

Năm mười tám tuổi, một mình không cha không mẹ nên chẳng có con gái nhà nào thèm nhìn đến, nó cứ lầm lũi đi rừng rồi về như thế. Hôm đó, mưa to bất ngờ khiến nước suối dâng cao, nó nhìn thấy Nay loay hoay mắc kẹt bên bờ suối, không về buôn được. Đợi mưa tạnh, nước bớt chảy xiết, nó bảo Nay trèo lên lưng nó. Nó bơi như con rái cá, tay khỏe nên không bị nước xiết cuốn đi. Lúc đó trời đã tối mịt, Nay nằm im trên lưng nó, da thịt con gái ấm như than dán trên lưng khiến toàn thân nó như bị đàn kiến cắn. Nó nghiến răng bơi qua bờ bên kia. Nhưng lần bơi này của nó lâu gấp đôi những lần khác. Không phải vì Nay nặng, Nay chỉ nhẹ như chiếc lá thôi, mà là vì nó thích cõng Nay qua suối như thế này. Nó ước ngày nào nước cũng dâng cao, ngày nào Nay cũng mắc kẹt để nó được cõng Nay.

Lên đến bờ bên kia, Nay nhìn nó, mỉm cười cảm ơn. Dù đêm tối mịt mùng, nó vẫn nhìn rõ nụ cười như bông hoa rừng chớm nở của Nay. Đêm đó về Hiao không tài nào ngủ nổi, trong đầu nó chỉ toàn là nụ cười của Nay, lưng nó cũng nóng bừng bừng như thể Nay đang dựa lên đó.

Hiao không hề biết rằng, đêm hôm đó Nay cũng không ngủ được. Nay mười sáu, xinh đẹp nhất buôn, thanh niên thích Nay nhiều lắm, nhưng Nay chưa ưng ai. Cho đến hôm nay, dựa vào lưng Hiao để Hiao đưa qua suối, lần đầu tiên Nay thấy hai má mình nóng bừng, về nhà cứ nhớ đến người đó mãi không thôi.

Lần tiếp theo hai người gặp nhau cách hôm ấy gần một tuần, lúc Nay vừa gùi rau về nhà. Nay đang đi đường thì thấy Hiao, hai người bẽn lẽn chào nhau. Nay không hề biết Hiao ngày nào cũng quanh quẩn ở đây để chờ Nay. Hai người đi cùng nhau một quãng đường, hầu như chẳng nói năng gì nhưng lòng ai cũng bồn chồn, bối rối.

Vậy là những lần tình cờ gặp nhau cứ nhiều lên, chẳng biết từ bao giờ hai người dần thân thiết, đều ngầm mong ước được ở bên nhau suốt đời.

Nghĩ đến đây, nước mắt trên mặt Hiao lại tuôn rơi lã chã. Hiao lấy tay lau đi những giọt nước mắt mặn chát đó. Nay chết rồi, Nay chết thật rồi. Nay mới mười bảy, xinh đẹp như thế, tại sao lại chết? Hiao khóc nấc lên, tiếng khóc nghẹn ngào như con thú rừng bị thương.

Tiếng cót két vang lên. Ván sàn hơi run rẩy, hình như có người nào đó đang bước lên bậc thang. Tiếng cót két đều đều, rồi dừng lại. Tiếng khóa lách cách mở ra. Một cánh tay thò vào, đặt hộp cơm xuống sàn.

- Hiao, ăn cơm đi, tao mang cơm đến cho mày này.

Rồi tiếng khóa lại lách cách vang lên, tiếng bước chân đi xuống khiến bậc thang lại vang lên âm thanh kẽo kẹt như những tiếng thở dài. Hiao không buồn ngồi dậy để lấy cơm. Bụng Hiao lúc này chỉ toàn là nỗi đau đớn, chứa làm sao được cơm nữa chứ?

Lúc ấy, cảm giác nhói một cái ở đầu gối, Hiao không để ý lắm. Nhưng liền sau đó, cảm giác đau nhói lại xuất hiện ở bắp chân. Hiao hơi cựa quậy, chắc là muỗi đốt. Nhưng khắp chân Hiao bắt đầu bị những vết châm chích đau nhói ở khắp nơi.

Nỗi đau trên da thịt lại khiến Hiao bớt đau lòng, Hiao nằm im, mặc kệ, chẳng cần biết con gì đang đốt mình. Nhưng cảm giác đau nhói qua đi, cơn ngứa ào ào kéo đến. Hiao đưa tay gãi. Tay chạm vào, Hiao mới nhận ra những chỗ bị đốt vừa rồi sưng lên như quả sung rừng. Đây là lần đầu tiên Hiao bị đốt lạ lùng như vậy.

Hiao ngồi dậy, cố gắng căng mắt nhìn. Khắp hai chân Hiao nổi những nốt to, chi chít như thân cây mọc đầy quả sung. Mỗi vết lại sưng đỏ lên, ngứa ngáy vô cùng. Hiao dùng cả hai tay gãi những vết ngứa đó, nhưng càng gãi càng ngứa. Giống như thể có cả ngàn vạn con côn trùng đang bò lẩy nguẩy dưới da.

Máu bật ra, Hiao thấy đỡ ngứa hơn một chút, nhưng những vết sưng khác lại ngứa đến mức muốn phát điên. Hiao dùng cả hai tay cào cấu cơ thể mình để cho bớt ngứa.

Không chỉ hai chân, lúc này toàn thân Hiao đều bị những vết đốt đau nhói. Sau đó cả người ngứa ngáy. Hiao lăn lộn trên sàn nhà. Hai tay gãi điên cuồng, cọ mạnh người xuống sàn cho đỡ ngứa. Máu tanh chảy ra nhờ nhợ khắp không gian. Nhưng càng gãi dường như cơn ngứa càng khủng khiếp hơn. Từng mảnh thịt bị Hiao gãi bung ra. Máu chảy ròng ròng trên những vết sưng giờ đây đã lở loét.

Lúc này cả người Hiao be bét máu, từng mảng da thịt lở loét đỏ lòm. Hiao vẫn cọ mạnh người xuống sàn, hai tay bấu xé cơ thể mình, như muốn dứt tung tất cả ra. Ngứa! Ngứa quá! Ngứa không chịu nổi!
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 15

NGỨA!

Ngứa từ đầu gối, cổ chân, bắp chân, ngứa đến ngực, đến lưng, đến cánh tay, rồi cả mặt, mắt, mũi. Hiao bấu mạnh tay, đập thẳng đầu gối xuống sàn nhà. Cơn ngứa tạm thời biến mất khỏi chỗ đó. Hiao vớ được súc gỗ, liên tiếp đập vào người mình. Mỗi nhát đập, cơn ngứa lại dịu đi một chút.

Nơi đầu gối vừa rồi, máu tuôn xối xả, khi chảy chậm lại lộ ra khúc xương trắng hếu. Cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng mạnh, Hiao quờ tay xuống, định gãi đầu gối thì sờ phải cái gì cưng cứng. Nương theo ánh trăng bên ngoài yếu ớt rọi vào, Hiao nhìn thấy rõ đầu gối mình trơ xương trắng nhởn lẫn lộn cùng máu thịt bầy nhầy, be bét. Hiao lắc đầu, không tin, có lẽ nhìn nhầm rồi.

Nhưng cơn ngứa không để Hiao yên, nó cắn rứt toàn bộ cơ thể Hiao, Hiao gầm lên như con sói trúng đạn, quên luôn cái đầu gối, ra sức dùng hai tay cào cấu, đánh đập cơ thể mình cho bớt ngứa.

Ngứa cả đỉnh đầu, Hiao dừng hai tay bứt từng nắm, từng nắm tóc. Mỗi nắm tóc bứt ra là đỡ ngứa hơn một chút. Nhưng Hiao không hề nhìn thấy trên mỗi chân tóc đều dính một chút gì đó nhầy nhụa, sền sệt, tanh tưởi.

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt như thể có người đang bước lên bậc thang…

***

Đám ma Nay đã xong, lúc này mọi người mới nhớ đến Hiao và Thắng. Thắng vẫn còn đau nhức do trận đòn của Hiao. Còn Hiao, mấy hôm nay đều có người đưa cơm đến, chắc phải còn lâu con ma mới rời khỏi thân xác Hiao.

Hôm nay một thanh niên có nhiệm vụ mang cơm đến cho Hiao, vừa bước chân đến đầu cầu thang, người này đã ngửi thấy một mùi thum thủm trong không khí. Chắc con gì bị trúng bẫy chạy bừa chết quanh đây. Người thanh niên mở khóa, thò tay đặt hộp cơm vào. Nhưng cánh cửa vừa hé mở, mùi hôi thối xộc thẳng ra khiến anh ta nôn ngay lập tức. Mùi thối nồng nặc chắc chắn từ trong nhà bốc ra.

Người thanh niên run lẩy bẩy, quên cả việc khóa cửa, chạy trối chết về báo cho dân làng biết tin. Nghe tin, hầu hết dân làng đều chạy đến trước cửa nhà Hiao, xì xào bàn tán. Già làng và mấy thanh niên khỏe mạnh đi lên, mở toang cánh cửa nhà Hiao. Cánh cửa vừa được mở tung ra, mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi. Ai nấy đều phải lấy tay che miệng, bịt mũi lại để khỏi nhộn nhạo trong dạ.

Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tất cả đều lập tức nôn thốc nôn tháo. Chỉ có già làng chau mày, lặng lẽ đứng nhìn. Mấy thanh niên đi cùng già làng đều bỏ chạy, mặt ai nấy tái mét, cắt không ra giọt máu, lắp bắp hồi lâu không thốt nên lời. Nhiều người tò mò rướn cổ muốn nhìn thử xem trong nhà có gì, nhưng cũng không đủ can đảm đi lên tận nơi xem xét.

Già làng đã ngoài sáu mươi nhưng dáng người cao lớn, quắc thước. Mái tóc và bộ râu dài đã bạc trắng, đôi mắt sáng tinh anh, nhanh nhẹn. Cụ đã đi gần hết đời người, từng chứng kiến vô số chuyện, nhưng lúc này cũng phải chau mày, rùng mình.

Chính giữa nhà sàn, xác Hiao nằm đó. Hai mắt mở trợn trừng, trắng dã, y như mắt Nay lúc trước. Nhưng điều đáng sợ là toàn thân Hiao be bét, máu đông lại, bết vào từng mảng thịt đang phân hủy tạo thành những đống đỏ thẫm, đen sì hôi thối. Đầu Hiao lởm chởm, rất nhiều tóc bị bứt, vứt thành đống nho nhỏ bên cạnh người. Đống tóc này cũng nhầy nhụa thứ gì đó màu nâu sẫm. Già làng nhìn đến chân Hiao, một bên đầu gối trơ cả xương, trắng nhởn, nổi bật giữa đống thịt tơi tả, đen sì, nhớp nhúa.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là bụng Hiao. Bụng Hiao bị rạch một đường dài, ở đó lòng thòng ra một đoạn ruột dài bốc mùi vô cùng đáng sợ. Lồng ngực Hiao cũng bị cào be bét, có một vết giống như vết cứa trên đó, nhưng không đứt hết da thịt như phần bụng.

Trong bụng cợn lên cảm giác nôn nao khó chịu, già làng nhắm mắt, thở dài, rồi khép cửa lại, quay người đi xuống dưới. Đây là cái chết thảm khốc nhất mà cụ từng chứng kiến. Người dân nhìn sắc mặt tối đen của già làng thì lập tức im lặng dõi theo. Già làng đi vào giữa vòng người, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng. Giọng cụ sang sảng.

- Thằng Hiao chết rồi, gọi tất cả những người từng đưa cơm cho nó đến đây.

Mấy người đưa cơm lập tức đứng ra, ai nấy run lẩy bẩy, đều nói rằng mình không biết gì cả, chỉ thò tay vào đặt hộp cơm rồi khóa cửa đi ngay, vì sợ con ma trong người thằng Hiao. Già làng hỏi bọn họ một lượt, nhưng trong lòng cụ cũng biết không ai có thể giết người tàn độc như vậy. Thằng Hiao bình thường hiền như con nai rừng, hay giúp đỡ người trong buôn, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Chỉ có mấy ngày trước nó đánh thằng Thắng.

Nhưng thằng Thắng mấy ngày nay đều nằm bẹp trên giường dưỡng thương, có người làm chứng cho nó. Chưa kể thằng Hiao khỏe như con trâu rừng, thằng Thắng sức mấy đánh lại nó? Ai thù oán đến mức giết Hiao?

Nghĩ đi nghĩ lại, cụ càng cảm thấy lo sợ. Nếu là người vì thù oán cá nhân mà giết thằng Hiao thì còn không đáng sợ bằng suy nghĩ trong cụ. Thằng Hiao mấy hôm trước như người điên lao vào đánh thằng Thắng, có phải đúng là có con ma nhập vào nó rồi, nên mới khiến nó chết thảm như thế?

Càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể là con ma rừng nhập vào thằng Hiao mới dẫn đến cơ sự như thế này. Nhưng cụ không dám nói ra suy nghĩ này với cả buôn làng, bởi chỉ một tin này thôi, cũng đủ khiến tất cả sợ hãi, hoảng hốt, lo âu.

Già làng im lặng, cũng không có ai dám lên tiếng. Nhưng trong lòng ai cũng phấp phỏng không yên. Nhưng nếu không nói với tất cả buôn làng để họ đề phòng, nhỡ xảy ra chuyện nữa thì sao? Cụ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía những người dân đứng ngồi lố nhố xung quanh.

- Có con ma rừng nhập vào thằng Hiao rồi. Giờ thằng Hiao đã chết, có thể con ma rừng còn luẩn quẩn quanh đây, tất cả phải chú ý đề phòng.

Lời này của già làng vừa nói ra, cả buôn làng lập tức ồn ào như ong vỡ tổ. Những người mẹ ôm chặt con mình. Khuôn mặt người nào người nấy tràn ngập nỗi lo âu. Già làng thở dài, nhìn khắp lượt những người xung quanh.

- Buôn mình phải mời thầy mo về cúng thôi, có con ma rừng vẫn còn trong buôn.

Mọi người xì xào bàn tán, rồi một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo còn đầy bụi đất lên tiếng.

- Già làng ơi, hôm qua tôi đi rừng nghe người ta đồn buôn Chơ rao có một thầy mo giỏi lắm, vừa giúp buôn bên ấy trừ được con ma rừng.

Tất cả lập tức dồn sự tập trung vào người đàn ông vừa lên tiếng, ông ta nói thêm.

- Thầy mo này vừa tới mấy ngày đã bắt được con ma rừng rồi.

Trên mặt ai cũng lộ rõ tia vui mừng, hy vọng. Già làng nghe vậy sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, lập tức cử hai thanh niên trai tráng chạy thật nhanh sang bên đó mời thầy mo về trừ tà cho. Bây giờ đang là buổi trưa, đi nhanh sẽ kịp về trước khi trời tối. Hai thanh niên này lập tức lên đường, bước chân vô cùng vội vã.

Những người còn lại của buôn kéo nhau đến nhà rông ngồi chật kín để chờ thầy mo. Không ai muốn đi rừng, đi rẫy hay ở nhà một mình sau khi chứng kiến cái chết đáng sợ của Hiao. Già làng khóa chặt cửa nhà Hiao lại, đợi thầy mo đến trừ tà cho dân làng xong thì mới có thể làm ma cho Hiao được.

Trong nhà rông, người nhiều nhưng không khí vô cùng tĩnh lặng, chẳng một ai lên tiếng, mọi người đều căng thẳng chờ đợi. Cả buôn làng giờ đây im lìm như chết, không khí đặc quánh, ngột ngạt, lo âu.

Vừa lúc ấy, một tiếng thét chói tai xé rách bầu không khí nặng nề, tù túng.

- Á… Á… Á… Có ai không, cứu!

Mọi người ùa ra khỏi nhà rông, chạy ra đường. Từ xa, một người đàn ông chạy như bay về phía này. Người đàn ông này tên R’chom. R’chom năm nay ngoài hai mươi tuổi, mới cưới vợ và sinh được một đứa con không lâu. R’chom tính thích đàn đúm, thi thoảng vẫn đi sang buôn khác chơi đến mấy ngày mới về, nhất là mùa lễ hội R’chom càng ít ở nhà. Người già khuyên R’chom cưới vợ rồi thì phải lên rừng săn thú, làm rẫy để nuôi vợ con. Nhưng ở nhà vài hôm là cái chân R’chom bồn chồn không chịu nổi, lại bỏ đi chơi, đi hát, đi thổi khèn với những thanh niên chưa vợ.

Lúc này quần áo R’chom xộc xệch, đầu tóc rối bù, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái mét. R’chom chạy vào giữa đám người thì khụy xuống, thở hổn hà hổn hển. Già làng đi đến gần R’chom, cúi nhìn nó đang ngồi bệt trên đất, mặt mũi tái nhợt vì hoảng sợ.

- Mày làm sao thế R’chom?

Già làng lên tiếng hỏi. R’chom thở hổn hển mấy cái rồi ngước lên, rối rít ôm lấy chân già làng, kêu.

- Cứu… cứu… già làng ơi… cứu tôi.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả đều co cụm lại. Sáng nay phát hiện Hiao chết, giờ còn có chuyện gì nữa đây? Ai nấy nháo nhác nhìn quanh, nhưng tuyệt không có gì bất thường xung quanh đó. Không có người hay thứ gì khác đuổi theo R’chom. Già làng kéo R’chom đứng dậy, nói từ tốn.

- Mày gặp chuyện gì? Nói chúng tao nghe!

R’chom ôm chặt cánh tay già làng, run rẩy chỉ về phía nhà mình, lắp bắp hồi lâu mới nói được thành lời.

- Cứu… nó… nó…

Nhưng R’chom đang sợ hãi quá, không thể nói rõ ràng được. Già làng sai mấy thanh niên cầm gậy, cầm dao theo mình đi, còn đàn bà, người già, trẻ con thì tập trung hết ở nhà rông, có mấy người đàn ông trông trừng ở đó.

Có khoảng gần chục người đi theo già làng, bọn họ đều trẻ nên ít sợ hơn, ai cũng cầm theo dao hoặc gậy lớn. Già làng khuôn mặt đầy nếp nhăn như càng già đi trong chốc lát, đi trước đoàn người. Đi được một quãng, cụ quay người nhìn R’chom vẫn đang run lẩy bẩy, hỏi.

- Mày có muốn đi cùng bọn tao không?

R’chom lắc đầu quầy quậy, nhưng khi đoàn người đi được mấy bước lại thấy R’chom chạy theo, bám lấy tay già làng.

- Cho tôi đi với.

Thấy R’chom đã bình tĩnh hơn, già làng gật đầu, nhưng không gặng hỏi R’chom vừa rồi có chuyện gì, bởi chỉ lát nữa thôi bọn họ sẽ tận mắt chứng kiến tất cả.
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 16

XÉ BỤNG CON MỚI ĐẺ

Đoàn người do già làng dẫn đầu đi thẳng đến nhà R’chom. Cánh cửa nhà mở he hé, khung cảnh im lìm, không một tiếng động. R’chom ôm chặt cánh tay già làng, run rẩy chỉ vào nhà mình, mặt tái mét, nói không nên lời. Già làng gỡ cánh tay R’chom ra, bảo hai thanh niên dũng cảm nhất theo mình lên nhà.

Vừa lên đến bậu cửa, già làng sững người lại, đưa mắt nhìn hai thanh niên kia. Bọn họ cũng nhìn già làng, ánh mắt hốt hoảng, bởi bên bậu cửa còn nhoe nhoét máu. Nhưng nhìn kỹ lại thì cả ba thấy yên tâm hơn, hóa ra chỉ là một quả tim với bộ lòng động vật còn dính máu rơi tung tóe trên đó. Già làng đẩy cửa bước vào. Vừa đi từ nắng vào nên phải mất một lúc cả ba người mới nhìn rõ khung cảnh trong nhà.

Một người từng trải như già làng, nhìn cái chết của Hiao cũng chỉ rùng mình, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt thì cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, cụ phải nghiêng đầu, quay mặt đi.

Trước mặt bọn họ, trên tấm chăn cũ là xác một đứa trẻ máu me be bét. Bụng đứa trẻ bị rạch nát, nội tạng trong đó bị moi ra, vứt lung tung trên chăn. Khung cảnh đó đủ làm những người vững vàng nhất phải hoảng sợ.

Trong góc nhà, vợ R’chom đang ngồi co ro, tóc tai xõa xượi, trên mặt, trên tay dính be bét máu, ánh mắt lúc hốt hoảng, khi đờ đẫn nhìn xuống tay. Không cần nghĩ cũng biết kẻ mổ bụng đứa trẻ chính là vợ R’chom, mẹ của đứa bé. Mẹ đẻ mà giết con mình tàn độc như vậy, chắc chắn con ma rừng đã nhập vào nó rồi. Già làng nhắm mắt rồi lại mở mắt, thở dài.

- Bắt nó lại, nó bị con ma rừng nhập rồi. Cẩn thận không nó hại người đấy!

Ba người đàn ông cẩn thận xông vào, túm tay vợ R’chom lôi ra. Người đàn bà vừa rồi còn đờ đẫn ngồi ở góc nhà bây giờ đột nhiên như bừng tỉnh, điên cuồng vùng vẫy. Bình thường sức một người đàn bà chẳng đáng là bao, một người đàn ông cũng có thể khống chế, nhưng lúc này như bị ma nhập, vợ R’chom giãy giụa mạnh đến mức ba người đàn ông chật vật mãi mới giữ được, lấy dây thừng trói chị ta lại. Người đàn bà tóc tai xõa xượi, váy áo xộc xệch, trên tay, trên mặt còn nhoe nhoét máu được lôi thẳng đến nhà rông, nơi dân làng đang tụ tập.

R’chom nhìn vợ mình một cách sợ sệt, đứng ra một khoảng xa xa, run lẩy bẩy hồi lâu mới bắt đầu kể lại mọi việc được.

Chuyện là, vợ R’chom mới đẻ được nửa tháng nay, mấy ngày trước R’chom theo chúng bạn đi chơi ba ngày liền, không biết có phải trong thời gian này con ma rừng đã nhập vào vợ R’chom không? Đêm hôm qua trở về thì vợ R’chom đã ngủ, sáng sớm nay nó nói muốn ăn tim với lòng thú rừng. R’chom đành phải vào rừng săn thú, nhưng săn cả buổi sáng không được con gì, R’chom vừa mệt vừa buồn ngủ nên đã mua của một người buôn bên cạnh một quả tim với bộ lòng, dự định mang về nấu cho vợ ăn rồi đi ngủ tiếp. Nhưng vừa về đến cửa R’chom liền nhìn thấy cảnh vợ đang nhai ngấu nghiến quả tim của đứa con mới được nửa tháng tuổi. R’chom sợ quá, vứt cả đồ ăn bên bậu cửa, chạy đi cầu cứu buôn làng. Sau đó già làng đến, bắt được vợ R’chom tới đây.

Nghe xong, tất cả người dân trong buôn đều run lẩy bẩy. Lúc buổi trưa tìm thấy xác Hiao cũng bị mổ bụng, ruột bị lôi ra lòng thòng quanh người, việc còn chưa giải quyết được thì lại đến chuyện nhà R’chom.

Một bà già run run chỉ vào vợ R’chom, nói.

- Nó là con ma rừng, nó ăn thịt cả con nó! Đừng thả nó ra, nó giết cả buôn mình đó!

Chỉ một câu nói đó đủ khuấy động cả buôn làng, ai cũng kêu lên rằng vợ R’chom đúng là con ma rồi, không phải ma sao lại ăn thịt cả con nó? Già làng nhìn dáng vẻ đờ đẫn của vợ R’chom, muốn bênh vực một câu, nhưng vết máu loang lổ khắp mặt người đàn bà đó, hình ảnh xác đứa trẻ mới được nửa tháng tuổi bị mổ bụng, moi ruột khiến già làng không nói được câu nào.

- Giết nó đi, nó là con ma rừng! - Một người lên tiếng.

Lập tức có vô số người hưởng ứng, ai cũng phẫn nộ, sợ hãi trước con ma ăn thịt người này. Một người tức giận ném khúc gỗ vào vợ R’chom, những người khác cũng tìm vật gì đó gần tầm tay để ném người đàn bà.

Vợ R’chom nãy giờ ngồi im giữa nhà rông, đột nhiên bị tấn công thì rú lên những tiếng thê lương như con thú hoang, vùng đứng dậy, ánh mắt đỏ sọc trừng lên nhìn khắp lượt buôn làng. Mọi người thấy vậy đều co cụm lại, sợ hãi.

Nhưng dây thừng trói chặt cả tay cả chân vợ R’chom khiến chị ta vừa vùng đứng dậy lại bị quật ngã sầm xuống đất. Người đàn bà lên cơn điên, dùng cả hai tay cào xuống sàn nhà, bò về phía người đứng gần chị ta nhất, miệng gầm gào những âm thanh dữ tợn, vô nghĩa. Mọi người thấy thế hoảng sợ dạt ra xa. Những đồ vật xung quanh lại ném tới tấp về phía vợ R’chom. Già làng vội lên tiếng.

- Bắt nó lại! Dựng cột!

Năm, sáu thanh niên dũng cảm nhất lao vào, giữ chặt tay chân vợ R’chom. Chị ta ra sức vùng vẫy nhưng không được, không dùng được tay chân, chị ta ngoái đầu, ra sức cắn vào những người đang giữ mình. Bọn họ phải dùng cái áo ấn chặt miệng chị ta, sau đó trói quặt tay chị ta vào cây cột gỗ dựng giữa buôn.

Người đàn bà mới hai mươi tuổi nhưng hốc mắt thâm quầng, trũng sâu, mái tóc dài rối tung, bù xù như mớ cây rừng, trên mặt còn loang lổ những vết máu đỏ thẫm, ánh mắt trắng dã, trợn trừng nhìn chằm chằm vào từng người trong buôn. Ánh mắt của vợ R’chom nhìn đến ai thì người đó toàn thân nổi gai ốc, sợ hãi cụp mắt trốn ánh nhìn.

Người ta dựng một đống củi lớn xung quanh vợ R’chom. Ánh chiều chênh chếch chiếu thẳng vào khuôn mặt hốc hác, dữ tợn của người đàn bà. Củi chất ngày một cao, đến tận bụng vợ R’chom rồi dừng lại. Chị ta gào rú những tiếng vô nghĩa trong cổ họng. Âm thanh bị cái áo chặn ở miệng không thể thoát ra ngoài, nên chỉ nghe thấy những tiếng ú ớ gầm gừ đáng sợ, giống như một con thú hoang bị dồn đến vách đá.

R’chom đứng lẫn trong đám người, run rẩy nhìn vợ mình đang bị trói trên cột giữa làng. Bất ngờ, vợ R’chom nhìn thẳng nó, ánh mắt hung ác, giận dữ, căm phẫn. Thằng R’chom hoảng đến nỗi ngã ngồi trên đất, miệng lắp bắp mãi không nói được gì. Nhưng những người xung quanh còn mải tập trung vào vợ R’chom, không ai nhìn đến nó. Không nghe rõ vợ nói gì, nhưng thằng R’chom dường như cảm thấy rõ ràng vợ nó đang nói với nó rằng.

- Mày phải chết! Mày phải chết!

***

Trong khi đó, tại buôn Chơ rao, ba người Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đang vừa ăn quả dâu rừng vừa trò chuyện. Hôm nay là ngày thứ hai sau khi giúp Chư Ly hóa giải oán hận, siêu thoát, ba người bọn họ ngủ suốt một ngày do quá mỏi mệt vì phải trèo đèo lội suối, đêm thấp thỏm nghỉ được một chút. Hôm nay là ngày thứ hai, cả ba đều đã khỏe khoắn như thường, đang vui vẻ ngồi ngắm ánh trời chiều rực rỡ nơi núi đồi mênh mông.

Vân Vân bỏ trái dâu rừng chín đỏ mọng vào miệng, tấm tắc khen ngon. Lan Phương cũng thích, ăn liền mấy trái, chỉ có Gia Huy ăn thử một trái rồi thôi. Không phải dâu rừng không ngon, chua chua ngọt ngọt lại mọng nước, cảm giác khi ăn rất thú vị, tuy nhiên nhìn thấy hai cô gái thích thú như vậy nên anh chỉ ăn thử cho biết rồi dừng.

- Cảnh đẹp quá, em ước được ở đây cả đời, thật bình yên. - Lan Phương dựa người vào vách gỗ, mơ màng,

Vân Vân nhón một quả dâu, vui vẻ.

- Ở đây một, hai hôm thì em thấy vui, chứ ở cả đời có mà chán chết, còn không bắt được 3G, mạng điện thoại thì chập chờn như ông cụ hết cơm.

- Không biết nên đi đâu tiếp bây giờ nhỉ? - Gia Huy lên tiếng, đúng vấn đề quan trọng nhất mà ba người cần giải quyết lúc này.

- Hay chúng mình đi phượt sang các buôn làng khác, nơi rừng thiêng nước độc này thì thiếu gì ma. - Vân Vân đáp.

- Chị Vân dạo này nói thuần giọng Bắc rồi đó. - Lan Phương xen vào.

Vân Vân xì một cái.

- Chị cũng ở ngoài Bắc từ nhỏ chứ bộ? Chế thích nói kiểu nào là nói được kiểu đó ngheng cưng.

Hai cô gái cười giòn tan. Còn Gia Huy ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- Nhưng qua chuyện vừa rồi, em cứ có cảm giác lo lắng không yên. Không biết tại sao nữa! Lòng dạ bồn chồn thế nào ấy. Không biết nên làm gì tiếp theo cho phải.

Vân Vân nhún vai.

- Em còn chẳng có kinh mà đến kỳ.

Gia Huy đỏ mặt trước câu đùa tỉnh bơ của Vân Vân, húng hắng ho. Lan Phương cười khúc khích càng khiến Gia Huy xấu hổ hơn.

- Ha ha… da mặt Huy nhà mình mỏng thế, đùa tí đã xấu hổ rồi. Thôi được rồi, nếu sợ vào rừng gặp thú dữ nguy hiểm thì chúng mình quay trở ra khu thị trấn ấy. Chị cũng chán những chỗ hẻo lánh đến mức 3G cũng không có như này lắm rồi. Haizz, giờ mở facebook lên chắc chết lụt trong thông báo mất.

Lan Phương bật cười, cô lấy điện thoại, mở game ra chơi. Gia Huy đồng tình với Vân Vân.

- Vậy chiều nay chúng ta đi chào mọi người trong buôn, sáng mai lên đường quay trở ra thị trấn nhé.

- Ừ.

Vân Vân vừa đáp vừa nghiêng người xem Lan Phương chơi game, nhẹ nhàng bình phẩm.

- Gà thế, chơi vậy mà cũng chơi, phí điện.

Lan Phương mặc kệ vì đã quen tính Vân Vân.

- Đợi một tháng nữa em với chị PK.

- Chị lại sợ em chắc!

Gia Huy mặc kệ hai cô gái chơi đùa, anh ra khỏi nhà sàn, muốn đi tản bộ một chút. Dù sao cũng có thể chẳng bao giờ quay lại đây nữa, anh muốn ngắm nhìn nơi đây thêm một chút. Phố xá ồn ào, bụi bặm làm người ta mệt mỏi, ai cũng than vãn muốn sống gần thiên nhiên, trở về với cây cối, núi rừng, nhưng chẳng mấy ai có thể buông bỏ công việc, ánh đèn sáng lòa nơi thành phố để về những vùng núi rừng hẻo lánh, đến điện cũng là thứ xa xỉ, hiếm hoi như thế này.

Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trên con đường nhỏ gồ ghề sỏi đá, Gia Huy chầm chậm bước đi, hít căng đầy lồng ngực thứ không khí thanh sạch của đất trời. Đột nhiên anh nheo mắt nhìn, xa xa, mấy người đang chạy nhanh về phía anh. Gia Huy nhận ra một trong số đó - già làng của buôn Chơ rao.
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 17

THIÊU SỐNG

Chỉ một lát sau, nhóm người kia đã chạy đến chỗ Gia Huy đang đứng. Một thanh niên biết tiếng Kinh phiên dịch cho Gia Huy nghe đại khái nguyên nhân. Thì ra buôn bên cạnh đang bị một con ma rừng càn quấy, trưa nay người dân trong buôn phát hiện ra một thanh niên bị chết thảm, lại nghe tiếng nhóm Gia Huy mới bắt được một con ma rừng nên bọn họ qua đây nhờ nhóm giúp. Dĩ nhiên Gia Huy không thể từ chối. Anh lập tức chạy lên nhà sàn, thông báo cho Vân Vân và Lan Phương.

Vừa nghe việc một thanh niên bị ma hại, chết rất kinh khủng, cả Vân Vân và Lan Phương vừa sợ hãi nhưng cũng rất căm phẫn. Ba người lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường.

Khoảng mười lăm phút sau bọn họ đã thu dọn xong, đi xuống dưới nhà thì thấy mấy người đến mời họ đi đã dắt sẵn mấy con ngựa đứng chờ. Có lẽ vừa rồi bọn họ bỏ ngựa ở nhà già làng, chạy thẳng qua đây. Bây giờ mấy người này mang theo ngựa đến đón ba người Gia Huy.

Chật vật một lúc cả ba mới ngồi yên vị được trên lưng ngựa, mấy thanh niên kia ngồi phía trước, điều khiển ngựa. Vân Vân thích thú cười vang. Cưỡi ngựa trên con đường gập ghềnh thế này chẳng khác gì đang chơi mấy trò mạo hiểm. Lan Phương thì sợ xanh cả mặt; sức khỏe cô từ ngày Gia Huy giúp trừ tà đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ sức để chịu cảm giác chòng chành giống như say xe này. Lan Phương nhắm tịt mắt, bám chặt vào áo người ngồi trước, thầm cầu trời khấn Phật cho mau mau đến nơi.

Nhưng khoảng cách giữa hai buôn khá xa, đường vừa nhỏ vừa khó đi, bọn họ đi được đến nơi thì trời đã chập choạng tối. Mặt trời đã khuất hẳn phía đằng tây, chỉ còn le lói những sợi sáng mỏng manh của một ngày tàn. Lan Phương được một người thanh niên đỡ xuống ngựa, mệt rũ. Chỉ có Vân Vân và Gia Huy là vẫn còn khỏe mạnh, có điều chặng đường xa cũng khiến họ mệt. Vân Vân uống ngụm nước cho tỉnh táo rồi nhìn quanh. Buôn làng này cũng chẳng khác mấy so với buôn họ vừa đi, nhưng không khí ở đây có điều gì đó quái lạ.

Khi ba người vẫn đang nhìn quanh thì một thanh niên chạy tới, nói gì đó với mấy người thanh niên đứng bên cạnh Gia Huy. Không biết bọn họ nói gì nhưng mấy người kia nghe được, khuôn mặt lập tức sáng bừng, hồ hởi. Người phiên dịch nghe xong cũng vui vẻ nói với nhóm Gia Huy rằng trong lúc bọn họ đến đây đã bắt được con ma rừng đó rồi, bây giờ đang xử lý nó.

Nghe xong cả ba nhìn nhau, một dự cảm không lành đồng loạt nhói lên trong tim cả ba người. Vân Vân là người phản ứng đầu tiên, lập tức túm lấy người phiên dịch, bảo anh ta mau dẫn đến chỗ xử con ma rừng đó. Vậy là một nhóm người tức tốc chạy đi. Lan Phương yếu nhất, lại vừa phải đi ngựa mấy tiếng đồng hồ nên chạy rất chậm, bị bỏ lại mãi sau.

Quay nhìn Lan Phương, Gia Huy và Vân Vân chạy ngược lại mấy bước, đợi cô. Vân Vân đỡ tay Lan Phương, nói.

- Em mệt quá thì ở đây đi, để bọn chị đi xem thế nào.

Lan Phương thở hổn hển, xua xua tay.

- Không sao, em phải đi mới nhìn được nó có phải ma thật không?

Gia Huy gật đầu với Vân Vân. Mấy thanh niên trong buôn nhìn thấy bọn họ chạy chậm lại thì cũng đứng đợi. Gia Huy cười áy náy.

- Xin lỗi, cô ấy hơi mệt nên không chạy được.

Mấy thanh niên kia cười ồ, lập tức tiến lên nói để họ cõng Lan Phương. Lan Phương xấu hổ định từ chối, nhưng nghĩ đến việc cấp bách lúc này nên cố gắng gạt hết mấy cảm xúc đó đi, trèo lên lưng một người trong số họ. Vậy là đoàn người lại vội vã chạy thẳng đến giữa làng.

Chỉ khoảng hai, ba phút sau bọn họ đã nhìn thấy khá đông người đang đứng tụ tập ở một khoảng đất rộng. Lan Phương ngồi trên cao, lại không phải di chuyển nên dễ dàng quan sát nhất. Cô nhìn thấy đám đông lố nhố đang quây xung quanh một cái gì đó, một cột khói bốc lên từ giữa đám người. Tiếng ồn ào, xôn xao không nghe rõ ra là gì với gì.

Lúc này bọn họ đã chạy đến nơi, chàng thanh niên kia cúi người, Lan Phương nhảy xuống đất. Gia Huy và Vân Vân đã rẽ những người khác để đi vào. Lan Phương vào cuối cùng, vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cô rú lên một tiếng rồi ngã nhào. May mắn, Gia Huy đứng bên cạnh kịp thời đỡ cô. Vân Vân và Gia Huy cũng kinh hãi không kém, bọn họ cuống quýt đỡ Lan Phương cho khỏi ngã, rồi lại quay ngược quay xuôi tìm người thanh niên biết tiếng Kinh.

Ngay trước mắt họ, giữa trung tâm vòng tròn, một người phụ nữ tóc tai xõa xượi che kín mặt đang bị trói ở giữa ngọn lửa rùng rùng. Lửa chắc chắn cháy chưa lâu, mới bén đến ngực người phụ nữ. Người này quằn quại, da thịt đỏ rực, ánh mắt cũng đỏ lừ như sắp chảy ra máu đến nơi. Miệng chị ta bị nhét một chiếc giẻ to nên những âm thanh từ cổ họng phát ra bị bịt lại, chỉ còn nghe thấy tiếng ú ớ hoảng loạn.

Lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ như vậy - một người sống sờ sờ bị đem ra thiêu sống như một ngọn đuốc, vậy mà những người xung quanh còn lộ rõ vẻ vui mừng vì đã giết được một con ma rừng. Nước mắt Vân Vân và Lan Phương không kìm được, lã chã tuôn rơi. Lan Phương đã suy sụp hoàn toàn, cô ngồi bệt trên nền đất đầy bụi, vùi đầu vào vai Vân Vân khóc nức nở. Vân Vân vỗ về lưng Lan Phương, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Chỉ còn Gia Huy vẫn bình tĩnh đôi chút. Anh hét lên, bất chấp việc đám người có hiểu ngôn ngữ của mình hay không.

- Dừng lại, mau dừng lại, dập lửa đi. Cô ấy không phải ma rừng!

Một người đàn ông ngoài sáu mươi, dáng người cao lớn, quắc thước đi đến, nhìn vào đám ba người bọn họ, lên tiếng chào, tự giới thiệu là già làng ở đây. Gia Huy nghe thấy vậy thì mừng rỡ túm lấy cánh tay già làng, yêu cầu bọn họ lập tức thả người phụ nữ kia ra. Già làng thở dài, lắc đầu.

- Chính mắt tao nhìn thấy nó mổ bụng, rút ruột con đẻ của nó, nếu không phải ma rừng làm, sao nó ác như thế được.

Gia Huy cố gắng giải thích.

- Đừng giết cô ấy! Thả cô ấy ra đi! Có gì tôi sẽ giúp mọi người, được không? Đừng thiêu sống cô ấy như vậy!

Giọng anh van nài, gấp gáp, nhưng già làng liếc nhìn vợ R’chom đang bị đốt bừng bừng như cây đuốc cách đó chỉ mấy bước chân, lắc đầu.

- Nó chết rồi.

Lúc này Gia Huy quay đầu qua, chỉ thấy ngọn lửa đã bao trùm, nhấn chìm người đàn bà. Quần áo, da thịt trên người đã dính bết vào nhau, lầy nhầy, bắt lửa cháy đỏ rực. Tất cả không còn nhìn rõ hình thù nữa. Lúc này người phiên dịch cũng đứng bên, giải thích sơ lược với già làng rằng Gia Huy chính là thầy mo mới đến chỗ bọn họ, đã giúp buôn bọn họ bắt được một con ma rừng.

Nhưng bây giờ người đàn bà kia đã bị thiêu sống ngay trước mắt họ, Gia Huy cảm thấy bải hoải, không muốn nói hay làm gì thêm. Già làng nhận thấy thái độ đó của anh, lập tức lên tiếng. Già làng biết tiếng Kinh, nên có thể trực tiếp trao đổi với Gia Huy mà không cần người dịch.

- Tao tận mắt nhìn thấy nó mổ bụng con mình, mày không tin thì đi theo tao.

Gia Huy liếc nhìn Lan Phương và Vân Vân vẫn đang ngồi sụp dưới đất, người chết cũng đã chết rồi, anh lắc đầu nói với già làng.

- Cho chúng tôi mượn tạm một chỗ nào đó nghỉ ngơi chút đã, rồi tôi sẽ đi xem sau.

Già làng gật đầu, dẫn bọn họ đến nhà rông, là nơi dân làng tụ họp. Già làng cũng bảo mọi người giải tán ai về nhà nấy đi, con ma rừng đã chết rồi, không hại được ai nữa đâu. Nhưng tụi trẻ con và một vài người khác vẫn bám theo nhóm Gia Huy xem, vì tò mò. Già làng đốt đống lửa lớn trong nhà rông, mời Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân một thứ nước gì đó màu nâu nâu mà già làng nói rằng đó là nước cây rừng. Bọn họ uống, thấy có vị đắng đắng, ngòn ngọt.

Lan Phương ngồi im, đã không còn khóc nữa, nhưng nét mặt buồn rầu, mí mắt sưng húp. Vân Vân cũng không khá hơn là mấy, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách. Gia Huy liếc mắt cũng có thể hiểu tâm trạng tồi tệ của hai người lúc này, bản thân anh cũng chẳng vui vẻ gì, làm sao có thể nhiệt tình giúp đỡ người khác đây?

Mặc dù nghe đồn về việc nhóm Gia Huy giúp buôn Chơ rao bắt con ma rừng, nhưng nhìn ba thanh niên trẻ tuổi mặt mũi đờ đẫn, thái độ rõ ràng đầy tính thù địch này thì già làng cũng cảnh giác đôi chút. Già làng là người từng trải, đã đi nhiều nơi, nên cũng biết không ít chuyện. Biết đâu đám thanh niên này chẳng biết gì, giả làm thầy mo đi lừa đảo những người dân sống tít trong rừng sâu như bọn họ. Vì vậy cần xem xét đã, cũng không vội để bọn họ nhúng tay vào chuyện của buôn. Già làng vì thế chỉ kể vắn tắt cho Gia Huy nghe về việc sáng nay người đưa cơm đến phát hiện ra xác của Hiao. Cái xác bị lở loét toàn thân, bụng còn bị mổ, ruột lòng thòng ra ngoài. Sau đó khi mọi người đang ở nhà rông thì R’chom chạy đến, già làng đích thân dẫn người đến nhà R’chom, phát hiện đứa trẻ mới sinh được nửa tháng bị giết chết, mổ phanh bụng, ruột cũng bị lôi ra ngoài y như xác Hiao. Vợ R’chom máu me be bét khắp người, lúc hốt hoảng, lúc dữ tợn như người điên. R’chom cũng nói sáng sớm nay vợ nó đòi ăn tim và lòng thú rừng, khi R’chom mang tim và lòng về thì thấy vợ đã giết chết con nó rồi. Vì vậy buôn làng mới phải giết con ma rừng đó, để nó không làm hại thêm bất kỳ người nào nữa.
[/ISPOILER]
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 18

LAN PHƯƠNG MUỐN TRỞ VỀ

Gia Huy im lặng lắng nghe già làng kể lại mọi chuyện. Đến khi già làng nói xong rồi, anh mới lên tiếng hỏi.

- Người đàn ông đó, tên Hiao đúng không ạ? - Nhìn già làng gật đầu, anh hỏi tiếp. - Tại sao lại phải đưa cơm cho anh ta?

Già làng giải thích hôm trước, trong đám ma Nay, Hiao đã đánh chồng Nay - là Thắng - nên mọi người nghĩ rằng con ma rừng nhập vào người Hiao rồi, phải nhốt Hiao lại để Hiao khỏi đi đánh người nữa. Gia Huy càng không hiểu, anh hỏi lại, Nay là ai? Lúc này mới biết hóa ra Nay là một cô gái trẻ, đẹp, hôm đó là đám cưới của Nay, nhưng người ta phát hiện cô đã ăn lá ngón tự tử đúng đêm trước ngày cưới của mình. Vân Vân nãy giờ ngồi im, bất ngờ lên tiếng.

- Nay là người yêu của Hiao.

Gia Huy gật đầu, anh cũng đoán thế, nếu không sao Hiao không đánh người khác mà lại đến đánh người chồng?

Bọn họ hỏi thêm mấy câu, nắm rõ được tình hình, lúc này có người phụ nữ mang mấy món ăn tới, già làng mời ba người họ ăn rồi nghỉ ngơi, sáng mai già làng sẽ quay lại. Nhà già làng cách đó không xa, chỉ cách vài chục mét. Gia Huy và Vân Vân động viên mãi nhưng Lan Phương nhất quyết không ăn; cô chỉ sụt sịt, co người vào một góc. Cuối cùng hai người đành để kệ cô. Bọn họ cũng chỉ ăn qua quýt, không có tâm trạng mấy.

Ba người ngồi bên đống lửa giữa nhà rông. Căn nhà này khá lớn nên có cảm giác trống trải, tĩnh lặng kỳ lạ. Sau một ngày xảy ra đủ chuyện kinh hoàng, mọi người ai cũng đã về nhà nấy. Màn đêm tối thẫm bao phủ lên toàn buôn. Phía đằng đông, một vầng trăng non chênh chếch mọc lên, ánh sáng yếu ớt không đủ soi sáng cảnh vật.

Vân Vân cầm que củi, khều khều, ánh mắt buồn bã nhìn đống lửa.

- Chị không cảm nhận được chút âm khí nào trên người bà ấy. Trong làng này cũng không có gì.

Gia Huy gật đầu đồng tình. Anh dám lớn tiếng phản đối như thế chính là bởi anh chắc chắn người phụ nữ đó không phải ma rừng ăn thịt người. Chị ta nhìn đáng sợ, nhưng không toát ra âm khí u ám của những oán hồn vất vưởng. Có điều buôn làng này chắc chắn cũng không bình yên, bởi cái chết của người thanh niên Hiao kia chính là một minh chứng. Có lẽ ngày mai anh đi xem tận nơi sẽ thu được những manh mối rõ ràng hơn.

Kể từ khi nhìn thấy người phụ nữ bị thiêu chết, đến tận lúc này Lan Phương mới lên tiếng, giọng khàn đặc, nghẹn ngào.

- Người phụ nữ đó không phải bị ma rừng nhập đâu, chị ta bị trầm cảm sau sinh đấy.

Gia Huy và Vân Vân sững người, cảm thấy lời của Lan Phương cũng có lý. Lan Phương nói tiếp.

- Em từng đọc báo, thấy rất nhiều phụ nữ sau sinh bị trầm cảm, thậm chí nhiều người đã giết chết chính con đẻ của mình. Vừa rồi ông ta cũng nói chồng của người phụ nữ ấy mới đi chơi ba ngày liền nên không biết con ma rừng nhập vào chị ta lúc nào. Một người mới sinh con xong, chồng thường xuyên bỏ đi chơi bời thông ngày đêm như thế, bị trầm cảm không có gì lạ cả.

- Nhưng với người dân ở đây, sợ rằng họ không hiểu trầm cảm là gì đâu. - Vân Vân thở dài.

Gia Huy cũng đồng tình. Nơi đây xa xôi, người dân còn chẳng được đi học đầy đủ, sao có thể hiểu một người phụ nữ sau khi sinh nếu không được quan tâm thích đáng rất dễ mắc những bệnh tâm lý. Huống hồ người chồng đó trước giờ đều không quan tâm tới gia đình, thường xuyên bỏ vợ con đi chơi như thế, người phụ nữ uất hận mà trầm cảm, lâu ngày bệnh trầm trọng mà không có ai phát hiện, giúp đỡ, dẫn đến việc mất kiểm soát, giết chính con đẻ của mình.

Lan Phương dùng mu bàn tay lau giọt nước mắt lại vừa rơi, nghẹn ngào lên tiếng.

- Em muốn về, không muốn ở đây nữa. Họ… độc ác quá.

Vân Vân và Gia Huy nghe thấy thế cũng thở dài, không biết phải nói gì. Tận mắt chứng kiến một người sống bị đem đi thiêu chết, khung cảnh đó quá đáng sợ, quá ám ảnh. Lan Phương mặc dù từ nhỏ đã nhìn thấy những oan hồn, nhưng cô là một cô gái lương thiện, yếu đuối, làm sao chịu nổi cú sốc này?

- Nhưng chúng ta đã tới tận đây rồi… - Gia Huy muốn nói nhưng khi nói rồi lại phát hiện mình chẳng biết phải nói gì để khuyên nhủ Lan Phương.

- Tại sao em phải giúp mấy người độc ác đó? Em không đi đâu, em muốn về thành phố.

- Nhỏ tiếng thôi. - Vân Vân quát khẽ. - Em muốn họ nghe thấy hả?

Cả ba im bặt hồi lâu. Cuối cùng, Vân Vân nhỏ giọng.

- Chị biết em đang khó chịu, căm ghét những người dân ở đây. Nhưng em cũng phải thông cảm cho họ chứ, họ không được tiếp xúc với khoa học tiên tiến, lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó nên nảy sinh tâm lý sợ hãi là dễ hiểu. Huống hồ còn cái chết của Hiao vẫn chưa được làm rõ. Rất có thể có con ma rừng đang hại người quanh đây, chẳng lẽ em muốn những người vô tội khác tiếp tục bị chết thảm?

Vân Vân nói rất có tình có lý, nhưng Lan Phương ôm đầu, nức nở khe khẽ.

- Em không muốn, không muốn.

- Được rồi, không muốn thì thôi, em ngủ đi cho đỡ mệt.

Nói rồi Vân Vân vỗ nhè nhẹ lên lưng Lan Phương. Lan Phương co người, nhắm mắt, một lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Mẹ mất từ khi cô còn đỏ hỏn, không được tiếp xúc với tình yêu thương của người mẹ, nên bây giờ hành động chăm sóc của Vân Vân khiến cô bất giác cảm thấy rất an toàn, nên mới có thể tạm quên đi tất cả những điều đáng sợ phải chứng kiến hồi chiều, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Vân Vân và Lan Phương còn đang ngủ, Gia Huy đã nhẹ nhàng trở dậy. Anh đánh răng rửa mặt xong thì già làng cũng tới. Hai người trao đổi đôi câu, sau đó già làng dẫn Gia Huy đi đến nhà của Hiao.

Gia Huy xách theo chiếc hộp gỗ đựng những chiếc chuông nhỏ bên mình. Buổi sớm mặt trời còn chưa ló dạng, không khí nhuốm một màn sương mờ mờ, vô cùng trong lành, dễ chịu. Nhưng cả hai người không ai lên tiếng, không khí có phần căng thẳng. Đến căn nhà sàn nhỏ ở rìa buôn, già làng lên trước, mở cánh cửa cho Gia Huy.

Một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra khiến cho Gia Huy mặc dù đã bịt khẩu trang nhưng vẫn cảm thấy ruột cuộn lên, nôn nao. Anh cố giữ bình tĩnh, quan sát một lượt xác chết. Xác chết lở loét, thối rữa, chỗ xương đầu gối bên trái lộ ra trắng nhởn đến nhức mắt. Bụng người thanh niên bị xé toạc, có một đoạn ruột lòng thòng trên đó. Ruồi nhặng vo ve quanh xác chết. Gia Huy cảm nhận kỹ càng, không có oán khí của những oan hồn vất vưởng quanh đây. Như vậy cái chết này hoặc là do người làm, hoặc hồn ma đó đã đi từ lâu rồi nên anh không cảm nhận được.

Gia Huy nghiêng về suy đoán thứ hai hơn, bởi lẽ những vết thương trên người Hiao rất kỳ lạ. Đặc biệt là vết ở bụng, giống như bị xé toạc ra vậy. Gia Huy bảo già làng nên chôn Hiao đi thôi, anh sẽ làm lễ cầu siêu để linh hồn Hiao được giải thoát, không vất vưởng trên trần thế thành oán linh.

Già làng hơi lưỡng lự rồi cũng đồng ý sẽ sắp xếp mọi việc. Sau đó Gia Huy nói muốn đến nhà của R’chom. Trên đường đi, nhân tiện anh hỏi tình hình của R’chom. Già làng nói R’chom hoảng loạn lắm, đêm qua R’chom ngủ nhờ ở nhà người quen, không dám về nhà.

Tại nhà R’chom, khung cảnh đáng sợ không kém gì ở nhà Hiao. Xác đứa trẻ khiến người cứng cỏi nhất cũng phải rùng mình. Gia Huy cố gắng cảm nhận thật kỹ, không có âm khí, oán khí ở nơi này. Gia Huy thở dài, nói nếu có thể, già làng hãy chôn cả ba người Hiao, vợ R’chom và đứa trẻ này, anh sẽ làm lễ cầu siêu cho cả ba vong hồn luôn.

Buôn làng nhỏ xíu thế này mà có tới ba cái chết ghê rợn diễn ra trong cùng một ngày, quả là điều đáng sợ. Gia Huy đi lại quanh làng, nhưng không tìm thấy chút dấu vết âm khí nào. Chẳng lẽ thực sự không có vong hồn gì, đều là do con người sát hại nhau? Gia Huy nhớ đến việc già làng kể Hiao sau khi đánh Thắng mới bị nhốt lại rồi chết như thế. Xem ra anh cần đến gặp người tên Thắng này.

Căn nhà của Nay cũng cũ kỹ, nhỏ bé hệt như nhà Hiao. Thắng đang nằm trên thảm, thấy già làng và Gia Huy đến thăm thì mới chống tay xuống sàn, cố ngồi dậy. Gia Huy nói chuyện mấy câu, mới biết hóa ra Thắng là người Kinh, sống ở ngoài thị trấn, làm nghề buôn bán. Hôm trước, đáng lẽ là đám cưới của Thắng và Nay, nhưng khi đưa đồ cưới đến thì phát hiện Nay đã tự tử, Thắng thì bị Hiao đánh một trận nặng, phải nằm liệt giường uống thuốc lá mấy ngày nay, bây giờ mới đỡ phần nào.

Gia Huy hỏi mấy người trong nhà Nay, họ đều khẳng định Thắng luôn ở đây suốt mấy ngày qua, không đi đâu cả. Huống hồ sức Thắng rõ ràng không bằng một nửa Hiao, khó có cơ hội giết chết Hiao, nhất là những vết thương kỳ lạ trên người Hiao như thế càng khó lý giải.

Già làng bố trí dân làng mỗi người một tay. Xác ba người chết được đặt vào ba chiếc quan tài, để ở nhà của họ, bởi vì Hiao không còn người thân thích nên già làng nói để quan tài mấy ngày trong nhà thôi rồi đem ra nhà mồ. Vợ R’chom phạm tội bị thiêu chết, đứa trẻ quá nhỏ nên cũng không được để lâu ở nhà.

Gia Huy không quan tâm lắm tới những tục lệ của họ. Anh chỉ muốn làm lễ cầu siêu giúp những vong hồn đó được siêu thoát. Sau đó tìm xem ở đây thực sự có con ma rừng không, rồi trở về thị trấn báo án với công an. Có lẽ chỉ công an mới điều tra được tất cả những chuyện này.
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00


CHƯƠNG 19

R’CHOM


Sau khi làm lễ cầu siêu cho Hiao, vợ và con R’chom xong, Gia Huy quay trở lại nhà rông. Lúc này Lan Phương và Vân Vân đã dậy, Lan Phương không đòi về nữa, nhưng nhất quyết không muốn giúp dân làng. Gia Huy và Vân Vân cũng đành chịu.

Khi cả ba đang nói chuyện thì già làng tới, nói đã sắp xếp cho bọn họ một căn nhà sàn khác, vì hôm qua bất ngờ, với nhiều việc xảy ra quá nên đành để họ ở tạm trong nhà rông. Ba người cũng biết đây là nơi hội họp của buôn nên không có ý kiến gì, lập tức đeo ba lô đến chỗ mới.

Những người dân trong buôn nhìn thấy bọn họ thì chỉ chỏ, xôn xao bàn tán. Nhìn khuôn mặt khó chịu, xám xịt của Lan Phương, họ không dám lớn tiếng, chỉ bỏ vào nhà, làm những công việc thường nhật của mình. Đối với người dân trong buôn, con ma rừng đã bị giết, họ có thể tiếp tục yên tâm làm việc được rồi.

Gia Huy bàn với Vân Vân và Lan Phương rằng sẽ ở lại đây đến trưa mai, nếu vẫn không có manh mối gì thì đành phải rời đi và báo công an về cái chết của Hiao. Anh chỉ lo Hiao thực sự bị ma quỷ làm hại, như vậy e rằng người dân ở đây còn gặp nguy hiểm.

Căn nhà sàn già làng bố trí cho ba người ngay sát nhà già làng, cách nhà rông có mấy chục mét. Căn nhà nhỏ, có vẻ như mới xây. Gia Huy hỏi thì được biết hóa ra đây là nhà của con trai già làng, nhưng anh ta vào rẫy sống, cả tháng mới về một lần.

Suốt buổi chiều hôm đó, Gia Huy và Vân Vân đi khắp buôn, nhưng họ chẳng cảm thấy gì rõ ràng. Dù rằng cả hai đều thấy có điều gì đó khá kỳ quái quanh đây, nhưng mọi thứ quá mơ hồ, không thể nắm bắt được. Lan Phương từ chối giúp đỡ, bọn họ cũng không ép cô, nhưng thành ra công việc càng khó khăn hơn.

Bọn họ ngồi trên tảng đá bên dòng suối nhỏ gần buôn, ánh mặt trời buổi chiều soi xuống đáy nước long lanh. Cả một ngày không thu được kết quả, nhưng cả hai đều tin có điều gì đó ẩn khuất quanh đây, chỉ là không thể xác định cụ thể được mà thôi.

- Về đi, chị đói rồi.

Vân Vân lên tiếng, cô cúi người xuống dòng suối, rửa mặt, rửa tay rồi thong thả đi về. Gia Huy lững thững theo sau, cả hai đều đăm chiêu suy nghĩ, không ai nói gì. Già làng không tin tưởng lắm vào năng lực của nhóm Gia Huy, nhưng bản tính những con người nơi đây rất mến khách, nên già làng vẫn bảo người đưa cơm đến cho bọn họ. Cơm có rau rừng, thịt thú, ba người lặng lẽ ăn trong ánh lửa bập bùng của nhà sàn.

Ăn xong, Lan Phương lôi sạc dự phòng ra, nhưng sạc đã hết điện. Cô thử của Vân Vân và Gia Huy, cả mấy chiếc đều hết sạch điện rồi, Lan Phương bực bội quăng điện thoại vào một góc, không nói gì.

Vân Vân nhún vai, bảo Gia Huy đi ngủ thôi. Ở vùng rừng núi này, đúng là chẳng có trò giải trí nào thú vị.

***

Đêm mỗi lúc một khuya, vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống thế gian. R’chom chân nam đá chân chiêu đi lững thững trên đường. Nhưng say quá, nó ngồi bệt xuống đất, cách đó không xa là nhà R’chom, nhưng từ hôm qua đến nay nó không dám về. Dù nhà đã được họ hàng giúp dọn dẹp sạch sẽ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, nó không chịu được.

Hai hôm nay R’chom ở nhờ nhà họ hàng, uống rượu đến say mèm. Nó không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể uống rượu giải sầu. Rượu ủ từ ngô, nó uống hết bầu này sang bầu khác. Không biết bao giờ nó mới dám về nhà đây?

R’chom bước liêu xiêu đến gần nhà mình, nhưng nó chỉ đứng từ xa nhìn, không nhúc nhích. Căn nhà tối om, cái bóng to lớn trong đêm trăng mờ mờ tạo thành hình thù quái dị. R’chom toan quay người bước đi thì bỗng thấy tưng tức ở bụng. Uống nhiều rượu quá nên nó thấy khó chịu. Chẳng nghĩ nhiều, R’chom vòng ra sau cây cột, đi ra phía hông nhà ngay cạnh nhà nó.

R’chom vừa đi tiểu vừa ngẩng đầu nhìn mảnh trăng mờ mờ trên đầu. Đột nhiên mắt nó trợn trừng, tỉnh cả rượu. Miệng R’chom há hốc, sợ đến mức hét không ra tiếng. Tất cả rượu uống hai ngày nay đều biến đi đâu sạch. Nó ú ớ hồi lâu mới hét lên được một tiếng. Nhưng chỉ kịp thế thôi, màn đêm nuốt chửng tiếng hét của R’chom. Con chó nghe tiếng hét của R’chom thì bừng tỉnh, sủa ông ổng. Đàn chó không hiểu sao đột nhiên như bị cuồng, sủa loạn lên khiến mọi người đang say ngủ cũng phải giật mình bật dậy.

Trong khi đó, tại căn nhà sàn nhỏ của già làng, ba người đang say ngủ thì đột nhiên Lan Phương ngồi bật dậy. Cô vớ lấy chiếc đèn pin trong ba lô, soi một vòng. Không phát hiện có gì bất thường, cô lại nằm xuống, đoán vừa rồi mình nghe nhầm. Nhưng khi Lan Phương vừa nằm xuống, âm thanh đó lại vang lên. Lan Phương lại ngồi bật dậy. Hành động này của cô khiến Vân Vân cũng tỉnh theo. Cô ngáp dài, dụi dụi mắt ngồi dậy.

- Sao thế?

Lan Phương quay đầu, nhìn Vân Vân.

- Chị có nghe thấy gì không?

Lúc này Gia Huy cũng đã tỉnh, anh ngồi dậy, nhìn hai cô gái.

- Không? Nghe gì?

- Có tiếng chuông.

Cả Vân Vân lẫn Gia Huy đều ngơ ngác. Gia Huy lần tay sang bên, mở hộp chuông ra, những chiếc chuông vẫn xếp ngay ngắn trong hộp. Nhưng chiếc hộp vừa mở, Lan Phương thấy âm thanh đó càng rõ ràng.

- Em nghe thấy tiếng chuông.

Cả ba ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng lúc đó có tiếng chó sủa, tiếng người xôn xao bên ngoài. Mặt cả ba tái đi, đều kêu lên một tiếng rồi bật dậy, chạy ra ngoài. Nhất định xảy ra chuyện rồi!

Bọn họ vừa chạy xuống khỏi nhà sàn thì thấy già làng cũng chạy từ nhà bên cạnh ra. Không ai nhiều lời, lập tức chạy theo hướng chó sủa ran, tiếng người ồn ào, huyên náo.

Vừa nhìn thấy chỗ đám người xúm xít đứng, cả già làng lẫn Gia Huy đều tái mặt, bởi nơi đó chính là nhà R’chom. Bọn họ rẽ đám người đi vào. R’chom nằm trên đất, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, toàn thân là những vết sưng như quả sung, chi chít khắp người. Bụng R’chom bị xé toạc, máu me đầm đìa, một đoạn ruột dài lòng thòng trên nền đất. Cái quần bị rơi xuống dưới mắt cá chân, bên cạnh xác R’chom còn có vũng nước bốc mùi khai.

Những người xung quanh ồn ào kinh sợ. R’chom chết ngay chân cột nhà bên cạnh, những cái chết đáng sợ liên tiếp xuất hiện khiến ai nấy đều vô cùng hoảng hốt, lo lắng. Gia Huy đi một vòng quanh đó, đột nhiên chạy thẳng về phía rừng cây. Vân Vân và Lan Phương lập tức chạy theo. Được một quãng, anh dừng lại. Trước mặt là rừng cây rậm rạp, tối tăm, vừa rồi đi vội, anh quên mang theo bộ chuông. Gia Huy bực bội đấm mạnh vào thân cây bên cạnh.

- Nó trốn mất rồi!

Lan Phương đờ đẫn nhìn vào khoảng rừng âm u, rồi cô kéo tay Gia Huy quay lại. Sau khi khiêng xác R’chom đặt vào nhà anh ta, cả buôn làng đều tụ tập ở nhà rông. Chính giữa nhà rông, đống lửa lớn cháy rừng rực, rất đông người lố nhố đứng ngồi xung quanh, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, sợ hãi. Những cái chết đáng sợ như vậy đủ khiến tất cả bất an. Lan Phương nhìn già làng chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sự trách móc, phẫn nộ. Vân Vân bấm tay cô, Lan Phương mới không nhìn nữa, lặng lẽ cúi đầu. Vừa rồi cả Gia Huy lẫn Vân Vân đều cảm nhận được âm khí nặng nề xung quanh đó. Nhưng con ma đã kịp lẩn trốn vào rừng rậm, trời tối, bọn họ rất khó đuổi theo nó. Gia Huy vẫn chưa hết tức giận, mặt anh sa sầm khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Tất cả im lặng như thế hồi lâu, đột nhiên có người lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

- Già làng ơi, bây giờ phải làm sao?

Đó là một người phụ nữ gầy gò, làn da đen sạm, khắc khổ. Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân ngẩng đầu, nhìn khắp một lượt những người ngồi trong nhà rông. Ánh lửa không đủ soi tỏ tất cả những khuôn mặt ở đây, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi, mỏi mệt của họ, trái tim Lan Phương đột nhiên nhói lên. Họ là thủ phạm nhưng cũng là nạn nhân - nạn nhân của con ma rừng độc ác đó. Nỗi sợ hãi này là sự trừng phạt dành cho họ. Nhưng cô đâu thể nhẫn tâm để những người vô tội phải chịu cái chết thảm khốc như R’chom nữa? Con ma rừng này càng ngày càng càn quấy rồi. Họ phải sớm bắt được nó để trả lại sự bình yên cho buôn làng thôi.

- Nó trốn vào rừng mất rồi. - Gia Huy lên tiếng. - Ngày mai chúng tôi sẽ đi lùng bắt nó.

Anh chạm tay vào hộp chuông. Tối nay anh đã phạm một sơ suất chết người, Gia Huy vẫn không ngừng tự trách bản thân. Nếu lúc đó mang theo hộp chuông này, rất có thể anh đã bắt được con ma đó. Lan Phương bỗng lên tiếng, giọng nhỏ xíu, chỉ đủ để ba người họ nghe thấy.

- Mai em cũng đi cùng anh chị.

Vân Vân và Gia Huy có phần bất ngờ, nhưng rồi như hiểu ra vấn đề, họ đều mỉm cười. Đúng vậy! Lan Phương là một cô gái tốt, cô sẽ không giương mắt nhìn người dân nơi đây bị hại mà không giúp!

Mặc dù đã quyết định như vậy, nhưng không ai dám về nhà, già làng đành bảo người đốt lửa, tất cả người dân trong bản tụ tập ở nhà rông, rì rầm trò chuyện. Tất cả các câu chuyện đều xoay quanh con ma rừng đáng sợ kia.

Nhóm Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân cũng bàn bạc đôi chút, sau đó quyết định dựa lưng vào nhau chợp mắt. Nhưng họ mới thiu thiu ngủ chưa lâu thì lại nghe tiếng ồn ào nên choàng tỉnh.

Một người phụ nữ nước mắt đầm đìa, nức nở nói.

- Không thấy nó, tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy nó đâu.

- Có chuyện gì thế? - Gia Huy vội hỏi.

Già làng quay qua nhìn anh, ánh mắt đăm chiêu, lo lắng.

- Không thấy cái Siu đâu!
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 20: CÁI CHẾT CỦA SIU
Siu là con gái của R’ô, năm nay mới năm tuổi, mẹ mất từ lúc nó lên hai, bố nó mới lấy người vợ thứ hai được hơn một năm nay. Người vừa khóc vừa nói với già làng khi nãy chính là mẹ kế của đứa trẻ. Người đàn bà gần ba mươi, đuôi mắt hằn nếp nhăn vừa chấm nước mắt vừa nức nở kể rằng buổi tối ăn cơm xong nó đã đi ngủ rồi. Vừa nãy náo loạn quá không để ý, đến nhà rông mới phát hiện không thấy cái Siu đâu, vợ R’ô vội bảo chồng chạy về tìm. Nhưng cả hai vợ chồng đều sợ con ma rừng, vì vậy lúc nhóm Gia Huy ngủ, họ đã nhờ được thêm mấy thanh niên mang dao, rìu cùng về nhà tìm đứa trẻ. Tất cả lùng sục hồi lâu, không thấy đứa trẻ đâu.
Nghe chuyện này, không khí trong nhà rông càng ngột ngạt, căng thẳng hơn, ai nấy run bần bật nép vào nhau. Gia Huy cau mày, hỏi vợ R’ô.
-Không tìm thấy bất cứ dấu vết nào ư?
Già làng phải phiên dịch cho Gia Huy và người đàn bà. Vợ R’ô lắc đầu. Gia Huy lại hỏi tối hôm nay đứa bé có nói gì lạ không? Người đàn bà cũng lắc đầu, nức nở kéo chéo áo lau khóe mắt. R’ô ngồi thẫn thờ sợ hãi. Hôm nay cả buôn tin rằng con ma rừng đã chết nên R’ô lại lên rẫy như mọi ngày, vừa rồi về nhà đã tối muộn, ăn nắm cơm rồi đi ngủ luôn. Đến khi nghe tiếng ầm ĩ thì giật mình tỉnh dậy, sau đó già làng bảo mọi người tụ tập ở nhà rông, R’ô cũng đi theo, chẳng nghĩ gì đến đứa con mới lên năm ở nhà. Mãi lâu sau vợ R’ô mới nhớ ra, nhắc chồng. R’ô tìm khắp nơi không thấy đâu. Có lẽ giờ này đứa trẻ đã bị con ma rừng làm hại rồi. R’ô ôm lấy đầu, dựa vào vách nhà rông. Vợ trước sinh được một đứa con rồi chết. R’ô một mình nuôi con, sau đó được người quen giới thiệu cho người vợ này. Người vợ này lúc đó đã bị chồng bỏ mấy năm vì không sinh đẻ được nên hai người đến với nhau, xem như cũng có một đứa con rồi, cùng nhau làm rẫy, đi rừng. Vậy mà bây giờ tai họa đột nhiên ập xuống, R’ô cũng muốn khóc như vợ mình, nhưng nước mắt không rơi được, chỉ có thể lặng lẽ ôm đầu ngồi một góc.
Mọi người vừa xót xa cho vợ chồng R’ô, vừa lo sợ cho gia đình mình. Nhiều người thân của họ vẫn đang ở trong rừng, trong rẫy chưa về, liệu bọn họ có an toàn không? Tất cả dân làng như đứng trên đống lửa, bồn chồn không yên.
Gia Huy nói với già làng, anh phải đến đó xem thế nào. Thấy thái độ sốt sắng, can đảm của Gia Huy, già làng cũng cảm thấy tin tưởng anh hơn rất nhiều. Vì vậy già làng cử thêm gần chục người và bố mẹ đứa trẻ đi cùng anh. Khi Gia Huy ôm hộp chuông, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Lan Phương chạy theo, cô nói cũng muốn đi cùng, biết đâu giúp được gì đó. Vân Vân và Gia Huy mỉm cười, cả ba lập tức lên đường, không dám chậm trễ dù chỉ là một phút. Thẳm sâu trong tim họ vẫn nuôi hy vọng về việc có thể cứu được đứa bé ấy.
Đuốc đốt sáng rực, tất cả mọi người vừa gọi vừa tìm khắp buôn nhưng chẳng một dấu vết, một âm thanh đáp lại. Gia Huy xem đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, anh đành bảo mọi người quay về nhà rông nghỉ ngơi, bởi không tìm được đứa bé, chút dấu vết của con ma rừng tàn ác kia cũng không có. Có lẽ phải chờ đến khi trời sáng, đi sâu vào rừng tìm kiếm thôi.
Trở lại nhà rông, nhìn những gương mặt mệt mỏi, hoảng sợ, lo âu của người dân nơi đây, ba người bọn họ nhìn nhau áy náy. Già làng cũng trầm t.ư không lên tiếng, bởi mọi chuyện đã quá khả năng giải quyết của cụ từ lâu rồi. Liên tục những cái chết đáng sợ xảy ra, cụ chẳng qua cũng chỉ là người trần mắt thịt, biết làm sao được? Còn đứa con trai trên rẫy của cụ, liệu có bình yên không?
Gia Huy bảo Vân Vân và Lan Phương ngủ một chút đi, giữ tinh thần tốt nhất có thể, vì bọn họ thậm chí còn chưa xác định được kẻ đang làm hại dân làng kia mạnh yếu ra sao, nếu sức khỏe không tốt, e là không những không giúp được người mà thậm chí còn hại đến mình nữa.

-Siu ơi! Siu!
Tiếng gọi vang vọng khắp núi rừng, hầu hết đàn ông trong buôn sáng sớm nay đều đi theo nhóm Gia Huy vào rừng tìm bé Siu.
Sắc mặt Gia Huy rất tệ, càng tìm kiếm mặt anh càng tối sầm. Qua mấy tiếng, anh không thể cảm nhận được bất cứ dấu vết nào của con ma rừng. Vân Vân cũng thế, dáo dác nhìn quanh, hy vọng bằng năng lực hút ma của mình sẽ giúp thu hút con ma đó đến gần hơn, nhưng vô vọng. Lan Phương đi sau cùng, không theo kịp những người dân chuyên trèo đèo lội suối kia. Thành ra nhóm Gia Huy vốn đi đầu cuối cùng lại bị kéo tụt xuống sau một chút.
Lan Phương đảo mắt nhìn, thấy phía trước là bố mẹ bé Siu, hai người họ khuôn mặt đầy lo lắng, gào tên bé Siu trong vô vọng. Không hiểu sao Lan Phương cứ có cảm giác rất kỳ lạ, chính cô cũng không thể gọi thành tên.
Đi mấy tiếng đồng hồ, Lan Phương mệt thở không ra hơi, liền tìm một phiến đá tương đối bằng phẳng để nghỉ chân. Cây rừng thật nhiều loại, hầu hết trong số đó cô không biết tên, nhưng Lan Phương cũng chẳng dám hái nghịch linh tinh, vì sợ nhỡ hái phải cây, hoa có độc. Mọi người vẫn đi lại xung quanh cô, tiếng gọi í ới.
Người phụ nữ dừng trước mặt Lan Phương, nói gì đó cô không hiểu, nhưng nhìn hành động thì đoán chừng mẹ Siu đang muốn cô tiếp tục đi tìm đứa trẻ. Lan Phương mặc dù rất mệt nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ không rõ tăm tích, cô lại cố gắng đứng lên, đi tiếp.
Vừa đi được một, hai bước chân, đột nhiên Lan Phương sững lại, cô nghe văng vẳng tiếng trẻ con gọi. Mừng thầm trong bụng, Lan Phương nghiêng tai, chăm chú lắng nghe. Thấy Lan Phương dừng lại, vợ R’ô kéo kéo tay cô, chỉ về phía trước.
Lan Phương cố nghe, nhưng chẳng thấy gì, phải chăng vừa rồi cô nghe nhầm? Nghĩ vậy, cô bước theo cái kéo tay của mẹ Siu. Nhưng vừa đi được vài bước, âm thanh đó lại vang vọng bên tai. Tiếng đứa trẻ quá nhỏ, cô nghe không rõ, nhưng âm thanh non nớt đó chắc chắn của trẻ nhỏ.
Lan Phương vội kéo người phụ nữ ngược lại, đi về phía mà cô đoán có tiếng kêu của đứa trẻ. Nhưng người phụ nữ ghì cô lại, ra sức xua tay, nói gì đó. Lan Phương cũng cố diễn tả để người phụ nữ hiểu rằng cô nghe thấy tiếng Siu gọi.
Thấy hai người giằng co, Gia Huy vội chạy đến, chàng thanh niên theo bọn họ từ buôn Chơ rao qua đây cũng đi cùng. Lan Phương mừng rỡ nói ngay với chàng thanh niên đó.
-Anh bảo cô ấy giúp tôi, tôi nghe thấy tiếng trẻ con, có thể là Siu!
Gia Huy sững lại, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cũng nghiêng tai cố gắng lắng nghe. Nhưng rừng thẳm chỉ có tiếng người lớn hét gọi Siu, hoàn toàn không một âm thanh trả lời. Người thanh niên kia lắc đầu, bảo rằng mẹ Siu nói phía trước có vực, nguy hiểm lắm, không nên đi.
Nhưng tiếng gọi càng lúc càng khẩn thiết. Lan Phương ra dấu cho mọi người im lặng, còn cô nhắm mắt, chăm chú lắng nghe. Tiếng trẻ con văng vẳng đâu đây, khi gần khi xa. Lan Phương vẫn nhắm mắt, chân chầm chậm bước theo hướng mà cô nghĩ rằng phát ra âm thanh đó.
Nhưng mới đi được mấy bước, cánh tayliền bị kéo lại. Vân Vân đã đến từ lúc nào, mấy người trong buôn cũng vây quanh ngay gần đó. Vân Vân lo lắng hỏi cô.
-Có chuyện gì thế?
Lan Phương mừng rỡ vội nói.
-Chị Vân, chị nghe thấy tiếng trẻ con không? Không rõ lắm nhưng chắc chắn là tiếng con nít.
Vân Vân nghiêng đầu lắng nghe, một lát sau cô lắc đầu, vẻ hoang mang.
-Không, chị có nghe thấy gì đâu, hay em nghe nhầm?
-Không ai nghe thấy gì ư? Không thể nào!
Vừa nói ra câu này, cả ba đột nhiên tái mặt. Lan Phương lập tức bước nhanh theo hướng cô vừa xác định. Gia Huy và Vân Vân cũng vội vã theo cô. Càng đi, âm thanh đó càng lớn dần. Ngay khi nghe thấy rõ ràng, Lan Phương đang bước nhanh đột nhiên sững lại. Cô đảo mắt nhìn những người đi theo, không ai có phản ứng gì, rõ ràng chỉ mình cô nghe thấy. Sống mũi đột nhiên cay xè, Lan Phương ngửa đầu, ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Tiếng kêu vẫn như xé lòng bên tai cô.
-Mẹ ơi! Mẹ! Con đau!
Lan Phương cố sức chạy thật nhanh về phía đó. Vấp phải dây leo, ngã dúi dụi, cô lại đứng dậy, chạy tiếp. Đường rừng rất khó đi, di chuyển vất vả mới được một quãng ngắn. Bọn họ dừng lại trước một sườn đá lởm chởm. Tiếng kêu vẫn không ngừng vang lên, hòa lẫn tiếng nức nở của trẻ, âm thanh non nớt ấy như dao đâm vào tim, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Mấy người trong buôn nói chỗ này trong rừng sâu, sườn dốc cũng không quá dốc, có thể xuống được. Mỗi người trong buôn đỡ một người trong nhóm Gia Huy chầm chậm men theo dốc đá đi xuống. Riêng Lan Phương chân tay luống cuống, suýt ngã mấy lần. Nghe tiếng khóc thảm thiết đó bên tai, cô không cách nào giữ bình tĩnh cho nổi.
Bọn họ men theo sườn đá, gạt những bụi cây rậm rạp hai bên ra, bên dưới là vùng trũng giống như thung lũng, cây cối mọc um tùm. Lan Phương đột nhiên dừng lại, chỉ tay vào một lùm cây không xa.
Cô đứng đó, như trời trồng, mắt nhìn chằm chằm vào lùm cây ấy. Gia Huy và bố mẹ bé Siu lao đến bụi cây đầu tiên.
Trong bụi cây, xác đứa trẻ nằm lẫn giữa màu xanh núi rừng. Đầu nó be bét máu, đôi mắt trẻ thơ trợn trừng kinh hãi. Bụng nó cũng bị rạch nát, một mẩu ruột lòi ra bên ngoài, bê bết máu và đất cát.
Gia Huy run lên. Lần thứ hai anh nhìn thấy cái chết thảm như thế của một đứa trẻ, không kìm lòng nổi, những giọt nước mắt xót xa lăn trên má.
 

Nhom4.0

Phàm Nhân
Ngọc
198.892,56
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 21

ĐỘC HƠN NỌC RẮN

Sau cơn sững sờ, choáng váng, vợ chồng R’ô cùng khóc đến xé lòng. Vợ R’ô ngã ngồi xuống bụi cây, hai tay bưng mặt, nức nở, gọi tên đứa trẻ xấu số. R’ô lặng lẽ ngồi bên cạnh xác con gái, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt đen đúa, khắc khổ.

Những người khác không cần lại gần cũng biết khung cảnh ấy đáng sợ thế nào, bọn họ đã chứng kiến những cái chết như thế ở buôn suốt mấy ngày nay rồi. Không ai tiến lên, vì muốn tôn trọng giờ phút đau đớn này của vợ chồng R’ô.

Gia Huy lấy tay lau nước mắt trên mặt, anh nghiến răng, đảo mắt nhìn xung quanh. Vừa lúc ấy, Lan Phương lên tiếng, giọng cô cũng khàn đặc, nghẹn ngào.

- Cô nói dối, chính cô giết đứa trẻ!

Gia Huy kinh ngạc nhìn ngón tay trắng ngà của Lan Phương chĩa thẳng về phía vợ R’ô đang gào khóc bên xác đứa trẻ. Chàng thanh niên phiên dịch cho bọn họ cũng phải mất mấy giây bàng hoàng rồi mới nói với vợ R’ô. Vừa nghe thấy những lời đó, vợ R’ô hét ầm một chuỗi âm thanh chói tai, ánh mắt tức giận khiến Gia Huy cũng phải sững lại. Có khi nào Lan Phương nhầm không?

- Tôi không nói dối! Đứa trẻ đang đứng đó, ngay bên cạnh cô. Nó nói cho tôi biết cô chính là kẻ giết nó.

Lan Phương nhìn thẳng mặt vợ R’ô, lên tiếng. Dù không hiểu, nhưng nhìn thái độ của Lan Phương cũng đủ để người phụ nữ run lên bần bật. Lập tức, người phụ nữ đó thét lên. Người phiên dịch vừa chuyển ngữ vừa nhìn Lan Phương bằng ánh mắt trách móc.

- Mày không hiểu tiếng chúng tao, làm sao đứa trẻ nói cho mày nghe được? Mày nói dối!

Lan Phương sững lại, cô mở trừng mắt nhìn về phía xác đứa trẻ, hơi lắc đầu. Vân Vân chẳng biết đến bên Lan Phương từ lúc nào, ôm lấy vai cô, khẽ giọng.

- Đừng căng thẳng! Chị cũng cảm nhận thấy âm khí rất mỏng ở phía đó.

Nghe được câu động viên của chị Vân Vân, Lan Phương tự tin hơn hẳn, cô nói với Gia Huy và Vân Vân.

- Em không biết tại sao mình nghe hiểu đứa trẻ nói, nhưng nó vẫn đứng ở kia, nhìn em cầu cứu. - Rồi cô quay sang phía chàng thanh niên phiên dịch. - Đứa trẻ nói chiều hôm qua mẹ nó rủ nó vào rừng bắt thỏ cho nó chơi. Mẹ nó dẫn nó đến tít trong này, rồi túm chặt tay nó, dùng hòn đá kia đập vào đầu nó. Sau đó bà ta mổ bụng nó, rồi bỏ nó lại đây.

Người phiên dịch lắp bắp mãi mới nói được những lời này. Nói đến đâu, mặt vợ R’ô tái đi đến đấy. Câu cuối cùng vừa dứt, vợ R’ô đột nhiên hét lên, bỏ chạy. Đường rừng chằng chịt dây leo, mọi người còn chưa hết bàng hoàng vì những gì Lan Phương nói, nên phải mất mấy giây mới giật mình, vội vàng đuổi theo.

Cây cối rậm rạp, người ta chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng vợ R’ô sau những lùm cây. Mười mấy người vất vả đuổi theo hồi lâu cũng không bắt được người đàn bà đó. Vân Vân và Lan Phương bị bỏ lại cuối cùng. Trái tim Lan Phương nặng trĩu, nghĩ tới ánh mắt của đứa trẻ ngây thơ đó, cô khó mà kìm lòng nổi. Mâu thuẫn đến mức nào mới khiến người mẹ kế độc ác giết chết con của chồng như vậy? Vì ghen tức? Hay vì điều gì khác?

- Á… Á… Á…!

Tiếng hét thảm thiết vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lan Phương. Vân Vân sững lại, vô thức bóp chặt tay Lan Phương, mặt hơi tái đi. Hai người vội chạy thật nhanh về phía đám người đuổi theo vợ R’ô. Khi Vân Vân và Lan Phương tới nơi, thấy mặt ai cũng tái mét, họ biết lại thêm một chuyện tồi tệ nữa xảy ra rồi.

Dưới vách núi, vợ R’ô nằm đó, cơ thể bầm dập, máu chảy lênh láng. Trong lúc cuống cuồng bỏ chạy, vợ R’ô vô ý trượt xuống vách núi, không biết va vào mỏm đá sắc nhọn nào mà đầu và bụng lênh láng máu. Cái bụng toác ra, nội tạng bầy nhầy. Xác chết ấy rất giống tình trạng của đứa trẻ. Liệu đây có phải là ác giả ác báo, ông trời đã trừng phạt sự máu lạnh của người đàn bà này?

Không ai muốn trả lời câu hỏi đó, tất cả ủ rũ đưa hai xác chết về buôn. Những ngày này, những cái chết liên tục xảy ra, dù cho là con ma rừng làm hay người làm thì cũng đều vô cùng đáng sợ. Cả buôn làng chìm trong nỗi hoang mang, lo sợ tột cùng, đặc biệt là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Họ ngồi túm tụm lại, kể cho nhau nghe đủ câu chuyện rùng rợn truyền miệng từ đời này qua đời khác. Nhưng chưa bao giờ, chưa từng có ai nghe thấy một câu chuyện nào đáng sợ như chuyện đang xảy ra trong buôn này, ngay trong cuộc sống của bọn họ.

Tình hình của Lan Phương cũng chẳng tốt mấy, bởi vừa phải chứng kiến cái chết của vợ R’chom, giờ lại đến vợ và con R’ô. Những cái chết ám ảnh ngay trước mặt đủ sức rút kiệt sinh lực, khiến cô trốn trong một góc, ủ rũ, mỏi mệt. Vân Vân ngồi bên, chẳng biết phải an ủi Lan Phương thế nào, bởi chính cô cũng đang trải qua cảm giác tồi tệ không kém gì Lan Phương. Không nhìn và nghe thấy tiếng nói của linh hồn đứa trẻ, chỉ tận mắt chứng kiến những cái chết khốc liệt, rùng rợn cũng đủ khiến cô cảm thấy vô cùng ám ảnh rồi.

Trong nhóm chỉ còn lại Gia Huy là tương đối bình tĩnh. Không phải anh không cảm thấy gì, mà anh biết hiện tại cả buôn làng, cả Vân Vân và Lan Phương đều đang hoảng sợ, mất tinh thần. Anh phải giúp tất cả họ, không được phép yếu đuối, gục ngã.

Liệu đêm nay nó có đi săn những con mồi khác? Núi rừng mênh mông như vậy, biết tìm nó ở đâu? Nó có đi sang buôn khác không? Tạm thời chưa biết giải quyết thế nào, Gia Huy chỉ có thể bảo già làng dặn người dân trong buôn đề cao cảnh giác, đừng tách đi đâu một mình, kể cả ban ngày.

Anh đi quanh buôn, tìm kiếm, làm những chiếc bùa nhỏ cho mọi người, nhưng sức anh không đủ làm bùa có pháp lực cao bảo vệ tất cả mọi người. Mặc dù vậy, Gia Huy cố gắng làm hết mức có thể, tận khi tối mịt mới trở về nhà sàn.

Già làng cho người mang mấy món ăn đơn giản sang. Từ lúc chập tối đã có rất nhiều người tụ tập ở nhà rông, không một ai muốn trở thành con mồi tiếp theo của con ma rừng đáng sợ đó.

Vân Vân vừa gắp mấy miếng rau vừa liếc Lan Phương.

- Em cứ ủ dột vậy rồi đến lúc gặp nó làm thế nào? Buồn đủ rồi, ăn đi! Biết đâu tối nay lại vất vả đấy.

Lan Phương cắn môi, cô gật đầu.

- Vâng.

Mặc dù nuốt không vào nhưng Lan Phương cũng cố ăn một bát cơm. Vân Vân ăn xong trước tiên, buông đũa xuống, nhìn sang phía nhà rông rừng rực ánh lửa bên kia, thở dài.

- Tại sao con ma này không bị chị thu hút?

- Hay… đây đều là do người làm? - Lan Phương rụt rè.

- Không, vô lý! Chị cảm nhận oán khí rất nặng lúc chúng ta đến chỗ xác R’chom. - Cô hất đầu về phía Gia Huy. - Đúng không em?

Gia Huy gật đầu xác nhận, anh cũng cảm thấy vậy. Mặc dù cái chết của vợ con R’ô không liên quan đến con ma đó, nhưng cái chết của R’chom thì chắc chắn do nó gây ra. Chưa kể xác Hiao cũng không giống do người làm.

- Tính ra con ma này thông minh phết đấy chứ? Biết chọn đối tượng, lại còn lẩn trốn rất khéo. Nhưng vấn đề ở chỗ, tại sao nó đột nhiên xuất hiện?

Cả ba cùng im lặng, đúng vậy, kể cả già làng cũng không hiểu tại sao đột nhiên có nhiều chuyện đáng sợ như vậy cùng lúc xảy ra ở cái buôn bé xíu này.

- Thôi, mình sang bên nhà rông đi! Chị có linh cảm đêm nay sẽ không bình yên đâu.

Vân Vân đứng dậy trước tiên, nói đùa, nụ cười tươi rói trên môi. Lan Phương cũng đứng dậy theo, cảm thấy ở cạnh Vân Vân lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và sự lạc quan.

Nhà rông chật kín, mọi người xì xầm bàn tán đủ thứ chuyện. Già làng ngồi ở giữa, khuôn mặt dường như già sọm đi. Chỉ mới mấy ngày trước cụ vẫn còn hồng hào, tráng kiện, nhưng những việc liên tiếp xảy ra kia như lời nguyền nặng nề giáng xuống buôn làng này, đè nặng lên đôi vai cụ, khiến khuôn mặt cụ già nua, lo lắng và mỏi mệt.

Cách đó không xa, Thắng đang đi cùng mấy người nhà Nay. Sau trận đòn của Hiao, mấy ngày này Thắng vẫn ở trong nhà Nay nghỉ ngơi, uống thuốc. Nhưng hôm nay mọi chuyện ngày càng đáng sợ, không người nào trong nhà Nay muốn ở lại nên Thắng đành tập tễnh đi cùng họ đến nhà rông.

Râu trên mặt Thắng mọc tua tủa. Anh ta gãi gãi người, cáu kỉnh đá hòn đá nhỏ giữa đường. Vì chuyện vớ vẩn mà anh ta bị mất mấy ngày ở cái xử khỉ ho cò gáy này, vợ không cưới được, còn bị đánh một trận tơi tả, giờ ảnh hưởng cả chuyện buôn bán.

Người nhà Nay lặng lẽ đi trước. Bọn họ vốn tưởng vớ được chàng rể quý giàu có, nào ngờ cuối cùng mất cả chì lẫn chài, nếu không vì Thắng cho bọn họ một khoản tiền thì cũng chẳng ai muốn chăm sóc cái thằng người Kinh hống hách đó.

Đang đi đường, Thắng đột nhiên có linh cảm dường như ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Anh ta đảo mắt nhìn quanh, con đường tối om, bên phải có nhiều cây và cả lùm cỏ cao ngang người. Cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng. Thắng định thần lại, cho tay vào túi, nắm chặt vật trong đó.

Một cơn gió âm u lùa qua, mang theo hơi lạnh như dao cắt. Tiếng gió u u thổi bên tai, vang vọng như tiếng khóc hờ. Thắng quên cả đau, rảo nhanh bước chân, bám sát người nhà Nay. Nhưng dường như người nhà Nay không hề phát hiện ra điều bất thường, vẫn đi rất bình tĩnh.

Đột nhiên, một cái gì đó rơi trúng đầu, Thắng giật mình, đưa tay lên vuốt theo phản xạ rồi đưa tay xuống gần mặt nhìn cho rõ, mùi hôi thối xộc thẳng lên mặt. Trên tay Thắng nhầy nhụa… phân người.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top