Lạc Đinh Đang
Phi Thăng kiếp
Tỷ @Hân Di, bạn @jieun110498 đã theo muội một thời gian dịch ngôn tình hiện đại, giờ muốn xin vào lớp nha.
@jieun110498 , cậu xem bài tập thứ hai và nộp nhé, hạn trong 3 ngày.

Chào mừng bạn mớiTỷ @Hân Di, bạn @jieun110498 đã theo muội một thời gian dịch ngôn tình hiện đại, giờ muốn xin vào lớp nha.
@jieun110498 , cậu xem bài tập thứ hai và nộp nhé, hạn trong 3 ngày.
Chào tỷ tỷ. Mong được tỷ chỉ bảo nhiều hơnChào mừng bạn mới![]()
Côđang đứng ở nơi kiểm vévừa soát vé xong, điện thoại rung lên hiện ra một cái tin nhắn của Giang hiệu trưởng. Chỉ một câu ngắn gọn và dứt khoát.
''Lúc nào quay về''
Dừng một chút, lại gửi đến một câu: "Sắp khai giảng."
Giang Miên:...
Trong lúc lơ đãng, cho dù trong lòng hay trên mặt đều có chút khó chịu. Bởi vì cô đang trên đường về nhà...Đâykhông phải là, cô mới từ cổng kiểm vé đi vào sao.
Kết quả, Giang hiệu trưởng ở bên đó có cảm giác cô đang làm mình làm mẩy thể hiện ra là mình không muốn về nhà
Mùa khai giảng, sân ga cao tốc không chỉ đông người, đa số là thanh thiếu niên. Giang Miên mang hành lý bên người nhảy vào toa xe, đẩy chiếc vali phía trước, đeo ba lô trên ngực, cả người lảo đảo đi về phía trước. Bởi vì chỉ mua được vé không có chỗ ngồi, nên cô đi tìm một chỗ có thể đứng dựa vào, ổn định vị trí của mình, sau đó đè cái vành nón lưỡi trai đang đội trên đầu xuống,. Cô dựa vào cán cầm của vali, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh trên tàu cao tốc.
Đang muốn gửi đi, nhưng lại thu về.
Lại nhập vào một chữ: Ờ.
Chữ Ờ, có thể giữ lại cho cô vàihaiphần kiêu ngạo và danh dự còn sót lại của bản thân.
Có điềuChỉ là, hiện tại đã 18 giờ 30 phút, từ thành phố S đến Long Hải cần hơn 3 giờ đồng hồ đi tàu, đến trạm dừng tàu cao tốc Long Hải cũng gần 10 giờ đêm rồi. Đối với những nam nữ thành thị thích ăn chơi đi barmà nói, thì 10 giờ chỉ là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm mà thôi, còn đối với một học sinh cấp ba vẫn chưa thành niênmà nói, thì 10 giờ đêm đã rất muộn rồi.
Trả bài @Lạc Đinh Đang @Hân Di
@Hân Di @Lạc Đinh Đang bản dịch của tại hạ, một câu in đậm không chắc chắn về nghĩa cho lắmBên này cô vừa soát vé xong, điện thoại liền rung lên một hồi, là tin nhắn từ Giang hiệu trưởng. Đơn giản dứt khoát một câu
"Lúc nào trở về?"
Dừng một lúc, lại rung lên lần nữa: "Sắp khai giảng."
Giang Miên: . . .
Trong lúc lơ đãng, mặc kệ trong lòng hay là trên mặt đều có chút khó chịu khác thường. Bởi vì cô đã trên đường đi về nhà đấy thôi. . . Không phải sao, mới từ cửa soát vé xuống.
Kết quả, Giang hiệu trưởng bên kia còn cảm thấy cô đangđùa,giở tính tình trẻ connênkhông muốn chủ động về nhà.
Mùa khai giảng, sân ga cao tốc không chỉ có nhiều người, mà phần lớnkhông ngờcòn là những gương mặt trẻ tuổi. Cả người Giang Miên mang hành lý xông được lên toa xe, tay đẩy vali trước người, ba lô che trước ngực, lảo đảo đi về phía trước. Bởi vì vé mua được không có chỗ ngồi, nên trước tiên cô tìm một vị trí đáng tin có thể đứng, bố trí ổn thoả chỗ mình, sau đó đè chiếcđộimũ lưỡi trai đang độilêntrên đầu xuống, tựa vào tay kéo vali lấy chiếc điện thoại di động chụp một tấm ảnh trên tàu cao tốc;
Đang muốn gửi đi, thu lại.
Dùng tay gõ, đổi thành một chữ: Ờ.
Một chữ ờ, còn có thể giữ lại vàihaiphần kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô còn sót lại .
Chỉ là, hiện tại đã là 18 giờ 30 phút, từ thành phố S đến Long Hải cần hơn ba giờ đi xe, dừng đến trạm đường sắt cao tốc Long Hải thì cũng gần mười giờ đêm rồi. Mười giờ đêm, đối một một người nam hay nữ thích quán bar náo nhiệt ở thành phố,thích quán bar náo nhiệt,có thểthì cuộc sống về đêmthìchỉ vừa mới bắt đầu, còn đối với một đứa học sinh cấp ba đang độ tuổi vị thành niên mà nói, đã là rất muộn.
P.s: Đoạn cũng khá dài, đọc từ raw và convert thì đoạn cũng không hay, lại mô tả tâm trạng nữa nên với em hơi khó. @Lạc Đinh Đang @Hân Di em trả bài ạCô vừa qua cửa soát vé bên này, điện thoại đã nhận được tin nhắn từ bên kia của hiệu trưởng Giang. Nội dung ngắn gọn dứt khoát:
"Bao giờ về?"
Lát sau, lại thêm tin nữa: "Sắp khai giảng rồi"
Giang Miên: ...
Trong phút lơ đãng ấy, bỗng dưng Giang Miên chợt cảm thấy một nỗi khó chịu dâng lên từ trong lòng lan ra cả khuôn mặt. Cô đang trên đường về nhà chứ đâu ... Không đúng à, cô vừa đi qua cửa soát vé đấy.
Bởi vì cô chẳng nói gì,kết quả làThế mà hiệu trưởng Giang bên kia lại cảm thấy cô giở chứng trẻ ranh không thèm về nhà.
Vào dịp tựu trường, đường tàu cao tốc đầy rẫy người đứng xếp hàng, phần lớn đều là thanh niên. Giang Miên mang hành lý lên tàu, ngực đeo ba lô, tay đẩy va li kéo. Cô lảo đảo chen chúc trong đám đông tiến về phía trước. Vé cô mua là vé đứng, cô chọn cho mình một góc an toàn để đứng trong toa. Giang Miên đè lại chiếcđộimũ lưỡi trai lên đầu, tựa vào tay kéo của vali,từ tronglấy điện thoạichọnra chụp một tấm ảnh đoàn tàu chuẩn bị lăn bánh.
Cô định gửi đi, nghĩ sao lại thôi. Sau đó, cô nhập tin nhắn, chỉ một chữ: "Ừ".
Một chữ "Ừ", coi như giữ lại cho cô chút kiêu ngạo và tôn nghiêm.
Chỉ là, bây giờ đã 18 giờ 30 phút, đi tàu cao tốc từ thành phố S đến Long Hải mất hơn ba giờ, đến ga Long Hải coi như đã mười giờ đêm. Giờ đó, với nam hoan nữ lạc chốn thị thành muốn quậy phá xuyên đêm thì đêm chỉ mới bắt đầu. Còn đối với trẻ vị thành niên đang học cấp ba như cô, thì đêm đã rất muộn rồi.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản