Vừa rửa mặt xong, Giang Chi Hà
thuận tiện tay cởi áo lót đang mặc trên người lên định vứt thẳng vào trong máy giặt,
kết quả bỗng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô con gái Giang Dân đang đứng ở trước mặt.
Giang Chi Hà: “… “
Trở về rồi?
Trở về khi nào vậy?
Giang Dân chỉ giữ im lặng, liếc nhìn bố của mình một cái liền tiếp tục quay trở lại phòng bếp mở tủ lạnh ra định tìm chút đồ ăn để nhét đầy bụng, nhưng mà tủ lạnh trống không, bên trong còn duy nhất một nửa bình sữa chua cô để lại trước khi bỏ nhà đi.
“Cạch!” Giang Dân ném sữa chua trong tủ lạnh vào thùng rác.
Giang Chi Hà cũng vào đến phòng bếp, nhìn thấy bộ dạng con gái đang nổi cáu thì buồn cười liền hỏi: “Trở về khi nào vậy?”
Giang Dân không trả lời, chớp chớp mắt, cố ý dùng cách nói chuyện
để xả hết phát tiết ra bất mãn trong lòng: “Sớm biết trong nhà
không còn thứ gì ăn
cũng không có, con
vẫn chẳng thà không quay trở về”
“Không quay về?” Không đi học nữa?" Giang Chi Hà ung dung hỏi lại, trên trán viết lên ba dấu chấm hỏi.
“Không học nữa, không học nữa. Ngày mai con tiếp tục đi lang thang”. Giang Dân giận dỗi nói.
Giang Chi Hà
bộ dạng bất lực, nhưng cô con gái yêu của nhà ông chính là như vậy. Khuôn mặt cô rất xinh đẹp nhưng t.ư tưởng trong đầu thì lại nổi loạn, cộng thêm tính cách bướng bỉnh, lòng tự trọng vô cùng cao, mỗi lần con gái đi ra ngoài ông đều lo lắng liệu cô có bị ăn hiếp không.
Từ "kết quả" trong tiếng Trung không có nghĩa giống với từ "kết quả" trong tiếng Việt. Ở đây, hai sự kiện Giang Chi Hà bỏ áo vào máy giặt và Giang Dân (Giang Miên) xuất hiện không có quan hệ nguyên nhân - kết quả nên không thể giữ nguyên từ kết quả.
Từ phát tiết ít dùng trong tiếng Việt.