[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Một tiếng nổ ầm ầm vang vọng phía chân trời!

Hồng lưu tiên khí mà đám người Phong Thiên Đô phóng ra va chạm với hàn triều (luồng khí lạnh) màu trắng, chúng mạnh mẽ đối chiến tạo ra tiếng nổ rung trời, bắn ra những chùm sáng chói lóa, che mờ tất cả cảnh vật chung quanh.

Toàn bộ sơn cốc rung chuyển lắc lư, trên vách đá, dưới mặt đất những tảng băng cứng nứt toác ra, giăng đầy như mạng nhện.

May mắn sơn cốc này được Linh Vực Tiêu Tấn Hàn ngưng tụ ra băng cứng nên đông cứng lại, băng tinh chắc chắn vô cùng, nếu không với công kích đáng sợ như vậy đã sụp dổ, biến thành bột mịn rồi.

Tuy vậy, khắp nơi trong sơn cốc bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, không còn chống đỡ được lâu nữa.

Hàn triều màu trắng rung động mạnh rồi tan vỡ, lại biến thành bông tuyết hàn phong bay đầy trời, phiêu tán ra khắp bốn phương tám hướng.

Thân hình đám người Phong Thiên Đô cũng run bần bật, hồng lưu tiên khí tán loạn, trên mỗi kiện tiên khí thình thình có một tầng băng cứng dày đặc, linh quang ảm đạm.

Đúng lúc này, theo những bông tuyết hàn phong đang bay đầy trời liền hiện ra một đạo bóng trắng, chính là Vực Linh màu trắng kia, nó đánh vào một gã ở gần nhất, đây là một tên Kim Tiên mập mạp của Phục Lăng tông.

Hai đầu ngón tay trong Vực Linh màu trắng lóe lên bạch quang, bất ngờ dài ra thành năm cái móng vuốt dài ngoằng, chúng dài cỡ vài thước, tựa như năm thanh kiếm sắc nhọn, tay trái như tia chớp đâm xuống đầu lão giả Kim Tiên.

Lão già Kim Tiên biến sắc, thân hình tròn vo bay ngược ra sau, đồng thời há miệng phun ra một thanh phi đao đỏ rực, quay tít một vòng, rồi phồng to gấp mấy lần.

Trên thân đao khắc họa một đồ án phượng hoàng rất sống động, tỏa ra chói mắt hồng quang.

Một tay lão giả thúc dục bấm niệm pháp quyết, đồ án phượng hoàng tựa như sống lại, hai cánh đập mạnh, phảng phất như muốn vỗ cánh bay cao, toàn thân rực sáng hồng quang.

Một tiếng "phần phật", trên phi đao hiện ra từng đạo hỏa diễm kim sắc, hóa thành một hư ảnh phượng hoàng hỏa diễm, tản mát ra một cỗ pháp tắc hỏa diễm to lớn, chém vào Vực Linh màu trắng.

Vực Linh màu trắng không né tránh, đột nhiên tay phải nó đại phóng bạch quang, nhoáng một cái túm thẳng vào hỏa diễm trong phi đao.

Phượng hoàng hỏa diễm trên phi đao lập tức gào thét, ầm ầm tan vỡ, biến mất không còn tăm tích. Cái tay của Vực Linh màu trắng túm lấy thân đao, một tầng băng tinh màu trắng bao trùm lấy, phi đao không nhúc nhích, linh tính dường như đã biến mất hoàn toàn.

Lão Kim Tiên mập mạp nhìn thấy vậy, trong lòng hoảng hốt vô cùng.

Thanh phi đao màu đỏ này nhìn thì bình thường, nhưng thực tế nó là một kiện trọng bảo được hắn giấu kĩ, năm xưa hắn vô tình kiếm được một bộ hài cột chân linh phượng hoàng mà luyện chế thành, có thể phát động ra phượng hoàng chân viêm (chân thực), uy lực cực lớn, không nghĩ tới bị cái phất tay của Vực Linh thôi đã tan vỡ rồi.

Tay trái Vực Linh màu trắng tiếp tục phóng ra như tia chớp, năm đạo hàn quang bạch sắc bay ra, tốc độ cực nhanh, một thoáng mơ hồ đã xuất hiện trước người lão giả Kim tiên, mạnh mẽ chém xuống.

Lão già mập mạp kinh hoàng, hai tay mạnh mẽ vỗ xuống người.

Trên người gã chớp động hào quang, trong nháy mắt hóa thành một vòng bảo vệ đủ màu sắc, rồi nhoáng một cái bắn ngược về phía sau.

Năm đạo hàn quang chém xuống vòng bảo vệ, một tiếng "xoẹt", mấy tầng bảo vệ như tờ giấy, đơn giản bị chém đứt.

Trong mắt tên Kim Tiên mập mạp phản chiếu năm đạo hàn quang bạch sắc, trong mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hoàng.

"Cẩn thận!"

Một đạo hào quang hôi sắc ở bên cạnh bắn ra, một tiếng "phốc", hóa thành một đại thủ màu xám vồ xuống, chặn lại bốn đạo hàn quang.

Nhưng vẫn có một đạo hàn quang lọt qua đại thủ màu xám, nó quét qua cánh tay trái của tên Kim Tiên mập mạp.

Một tiếng "phù phù"!

Cánh tay trai của lão giả Kim Tiên bị chém rụng, biến thành một khối băng cứng rơi xuống đất, miệng vết thương ko đổ máu, nó bị một tầng băng tinh màu trắng đông cứng lại, rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

Trong mắt gã hiện lên chút hoảng sợ, nhưng phản ứng không chậm, gã lấy ra một tấm phù lục màu xanh, dán lên trên vết thương.

Phù lục màu xanh liền nổ tung, hóa thành một đoàn lục quang bao trùm vết thương, băng tinh màu trắng đang lan tràn ra lập tức chậm lại.

Lão giả ráng chống cự một chút, tiếp tục bay ngược ra sau, cách xa Vực Linh màu trắng.

Vực Linh màu trắng thấy thế, trên người chớp động bạch quang, đuổi theo gã Kim Tiên.

Bên ngoài đại thủ màu xám sáng rực, điên cuồng to lên gấp đôi, nhanh như tia chớp chụp tới, thình lình túm được Vực Linh màu trắng.

Ầm ầm ầm!

Lúc này, ba tên Kim Tiên khác của Phục Lăng Tông lấy ra một đại ấn màu trắng, một viên ngọc hoàn màu xanh, một miếng ngọc như ý màu xám ném tới, chẫn vỡ tiên khí băng phong, cứu viện kịp thời.

Ba kiện tiên khí oanh kích mạnh mẽ lên Vực Linh màu trắng, thân thể Vực Linh nổ tứ tán, hóa thành những chùm sáng phiêu tán giữa không trung.

"Nhan trưởng lão, không sao chứ?" Thân hình Tề Thiên Tiêu lóe lên xuất hiện bên cạnh gã Kim Tiên mập mạp, bấm nhẹ tay.

Một tấm phù lục màu đỏ bay ra, tản mát ra nhè nhẹ pháp tắc hỏa diễm, hóa thành một chùm hồng quang dung nhập vào cơ thể lão giả.

"Không sao, không nghĩ tới cái Vực Linh này lại lợi hại như vậy, đa tạ tông chủ cứu giúp." Sắc mặt gã đã tốt hơn một chút, đứng lên.

"Vực Linh có thể tùy ý điều động lực lượng pháp tắc bên trong Linh Vực, thực lực không thua gì bản thân Tiêu Tấn Hàn, mọi người cẩn thận một chút, không lại chết oan uổng, sau này ta chưa chắc bảo vệ được các ngươi đâu." Tề Thiên Tiêu trầm giọng nói ra.

Những tên Kim Tiên khác của Phục Lăng Tông nghe vậy, sắc mặt căng thẳng, nhưng lập tức lại thở nhẹ một hơi, Vực Linh màu trắng đã bị đánh chết rồi.

Thả ra Vực Linh màu trắng cũng không đơn giản, mỗi một đầu Vực Linh xuất hiện tất nhiên khá khó khăn, nên trong lòng mấy gã này cũng không quá mức sợ hãi.

Nhưng đúng lúc này, Vực Linh tan vỡ thành linh quang màu trắng chợt sáng rực, nhanh chóng ngưng tụ lại.

Lóe lên bạch quang, Vực Linh màu trắng lại tiếp tục hiện ra.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đám Kim Tiên biến sắc.

Vực Linh màu trắng phất một tay lên, chung quanh Linh Vực, bông tuyết hàn phong lại quay cuồng, trong tích tắc ngưng tụ ra hàn triều ngập trời, nó tựa như cơn sóng dữ cuốn lấy mọi người, thanh thế còn lớn hơn trước vài phần.

Trong lòng mọi người run sợ, muốn lấy ra tiên khí để ngăn cản, một bóng người mơ hồ một cái, hiện ra thân hình Phong Thiên Đô đứng chắn trước mặt mọi người.

"Vực Linh không dễ dàng tiêu diệt như vậy, để ta chặn nó lại, các ngươi đi phá năm cột đá kia!"

Khi Phong Thiên Đô đang nói chuyện, toàn thân gã đại phóng hắc quang, Linh Vực màu đen quanh người tuôn ra vô số hắc khí.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, mười ngón tay thúc dục pháp quyết, liên tiếp đánh ra phía trước, phát ra âm thanh ken két vang rền, từng sợi xiềng xích màu đen hiện ra.

Hắc khí đầy trời ngưng tụ vào một chỗ, biến thành một ngọn núi màu đen khổng lồ, ngăn chặn hàn triều sóng lớn lại.

Một tiếng nổ mạnh ầm ầm!

Ngọn núi màu đen rung động lắc lư, xiềng xích hắc khí bên trong cũng run rẩy không ngừng, thậm chí còn đứt gãy, nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản được hàn triều sóng lớn.

Phong Thiên Đô nhìn vào hàn triều màu trắng, trong mắt chớp chớp hắc quang, bỗng nhiên nhấc tay vỗ vào ngọn núi màu đen.

Ngọn núi màu đen lóe lên hắc quang, từng sợi xiềng xích màu đen bắn ra như tia chớp, chui vào hàn triều sóng lớn, trói chặt thân ảnh màu trắng, đúng là cái Vực Linh kia.

Những người khác thấy cảnh này, vẻ mặt nhẹ nhõm, đều quay người bay vụt tới mấy cột đá.

Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ quang tráo màu trắng gần cột đá, quang tráo bỗng sáng ngời, vô số bạch quang ở chung quanh hội tụ lại, hóa thành một tấm lưới màu trắng to lớn, trùm xuống đầu mọi người.

Từ trên tấm lưới bỗng nhiên tản mát một cỗ lực lượng pháp tắc hàn băng.

Mọi người đã sớm biết được sự lợi hại của pháp tắc hàn băng trong Linh Vực này rồi, có thể đóng băng vạn vật, nếu bị tấm lưới này trùm tới, muốn thoát thân là khó khăn vô cùng, không ai dám đứng gần nó nữa.

Lập tức, thân hình mọi người thoáng dừng lại, bay sang hai bên, ý đồ muốn vượt qua nó.

Tấm lưới trắng lóe lên hào quang, tỏa sang hai bên, trong nháy mắt to lên gấp mấy lần, ngăn chặn lại mấy gã.

"Đi!"

Tề Thiên Tiêu khẽ quát một tiếng, há miệng thổi ra hào quang màu xám, trong đó bất ngờ còn có bốn năm sợi tơ pháp tắc màu xám, nó chui vào miếng ngọc như ý màu xám trước người.

Ngọc Như ý màu xám chớp động hào quang, trong tích tắc to lên mấy chục lần, hào quang màu xám lóe lên, hiện ra một con rắn màu xám, đỉnh đầu mọc ra một bướu thịt lớn, nhìn qua dữ tợn cực kỳ.

Đầu con rắn há miệng phun ra một màn sương mù màu xám nồng đậm, ngưng tụ thành bốn năm con đại mãng màu xám.

Con rắn này đỉnh đầu cũng có bướu thịt, hai má dẹt lại, trên thân lân giáp màu xám hiện lên từng miếng hoa văn màu xám, nhìn vô cùng đáng sợ.

Đại mãng tỏa ra một cỗ pháp tắc ăn mòn, liền đâm thẳng vào tấm lưới kia.

Xuy Xuy Xuy!

Tấm lưới màu trắng lập tức bị tan rã, ăn mòn, trong nháy mắt tan vỡ. Trên tấm lưới thủng lỗ chỗ thành mấy cái động lớn.

Gần đó chính là quang tráo trên cột đá.

Tề Thiên Tiêu bấm niệm pháp quyết, mấy con đại mãng màu xám lao vào nhau, thình lình ngưng tụ thành một thể, biến thành một đầu cự mãng màu xám to đến trăm trượng, tiếp tục bổ xuống, hung hăng cắn vào cột đá.

Một tiếng rất lớn vang lên "phanh".

Quang tráo màu trắng lóe lên hào quang, rung động một chút rồi trở lại bình thường.

Thấy vậy Tề Thiên Tiêu khẽ giật mình.

Lúc trước bọn gã đã công kích quang tráo màu trắng này, nhưng nó không cứng rắn như bây giờ.

Đang suy nghĩ, thì những người khác đã hò hét náo động, động loạt phát động công kích.

Vù vù vù!

Ba thanh phi kiếm màu vàng trên bọn người Âu Dương Khuê Sơn bắn ra, dưới sự chỉ huy của mấy gã, nó biến thành ba thanh cự kiếm màu vàng to đến trăm trượng, tỏa ra kim quang chói lòa.

Trên phi kiếm những miếng phù văn đều tỏa ra hào quang rực rỡ, chói mắt vô cùng, trong kim quang vô số phù văn màu vàng đang nhảy múa.

Ba người Âu Dương Khuê Sơn há miệng phun ra một ngụm máu, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Ba thanh cự kiếm tiếp tục sáng rực lên, trong nháy mắt hóa thành một thể, lúc này đã thành một thanh cự kiếm màu vàng dài ba bốn trăm trượng.

Ba mặt nó là lưỡi kiếm sáng loáng, tỏa ra khí tức làm người khác run sợ.

Cự kiếm màu vàng hướng thẳng lên trời cao, chém xuống quang tráo màu trắng.

Bên kia, lão giả thất tuần cùng bà lão tóc bạc đều nhấc tay lên, hai cây quái trượng màu vàng bay ra, biến ảo thành hai đầu kim long cỡ mười trượng.

Bà lão tóc bạc vung tay lên, trong tay bà bắn ra hai luồng hồng quang, đây là hai cái vòng tay màu đỏ, chúng bay lên đeo vào cổ hai đầu kim long.

Phần Phật!

Trên thân hai đầu kim long bốc lên hỏa diễm hừng hực, trong phút chốc hóa thành hai đầu hỏa long, khí tức lập tức tăng mạnh, lắc đuôi mừng rỡ nhào tới quang tráo màu trắng.

Ngay sau đó, một tiếng hạc kêu quang quác vang lên, vang vọng cả tòa núi cốc.

Một dải chói mắt ánh lửa từ trên trời rơi xuống, đây là một con hỏa điểu đỏ thẫm cỡ mười trượng, đỉnh đầu có một vương miện hỏa diễm, nhìn thần tuấn vô cùng, giống như thánh cầm Chu Tước hỏa diễm trong truyền thuyết vậy.


Chu Tước đỏ thẫm giơ lên cự trảo đỏ rực vồ xuống, từng đợt kiếm khí xích hồng bắn ra từ trong móng vuốt, bắn thẳng về quang trảo màu trắng.

Bên cạnh Chu Tước bỗng lóe lên, hiện ra một cự luân màu lam cỡ trăm trượng, xoay tròn liên hồi.

Từng đoàn chói mắt lam quang hiên ra trên cự luân, biến thành băng trùy màu lam, trải rộng ra tầm hơn mười trượng lít nha lít nhít, mỗi cái băng trùy mơ hồ đều có một chút lực lượng pháp tắc quấn quanh.

Vô số băng trùy màu lam rung động, dường như cường cung nỏ mạnh, phát ra tiếng gào thét chói tai, đâm thằng vào quang tráo màu trắng.

Ở phía sau Chu Tước, cự luân hiện ra thân hình Hô Ngôn và Vân Nghê.
Tại hạ trả nhé .
Ta biên đăng luôn :)
 

ronkute

Phàm Nhân
Ngọc
1,54
Tu vi
0,00
Mình gửi 2 file, trong Spoil là phần đã biên, còn link dưới là file *qt về chỉnh sửa sai sót, một vài lưu ý để Dịch giả akira chú ý.
Chương 477: Dị tượng

"Cung chủ, căn cứ theo tin tức của bọn Lô Việt truyền về, bên Thương Lưu cung tựa hồ cũng không có động tĩnh gì, đến nay cũng là tìm kiếm bốn phía xung quanh, vẫn chưa tìm được vị trí Thái Ất điện... Về phần Phục Lăng Tông, tạm thời không có tin tức gì cả." Tuyết Oanh cung kính nói ra.

"Phàm là dị bảo xuất thế, tất có thiên cơ bày ra. Theo suy tính, khoảng cách đến ngày Thiên Lô mở ra đã không còn bao nhiêu thời gian, bên trong bí cảnh chắc chắn sẽ xuất hiện dị tượng. Hiện tại tất cả mọi người đang tích cực tìm kiếm Thái Ất điện, cho nên trước khi dị động này xuất hiện thì cần phải tìm cho ra và che giấu đi dị tượng thiên cơ này, cố gắng chiếm lấy tiên cơ." Tiêu Tấn Hàn chậm rãi nói.

"Đám Lô Việt đang toàn lực dò xét, tin rằng không bao lâu sẽ có thể tìm được..." Tuyết Oanh nói ra.

"Đám Âu Dương Khuê Sơn sao rồi?" Tiêu Tấn Hàn lông mày chau lên, hỏi.

"Đang ở khu vực đồi núi mà chúng ta khi trước đã dò xét qua, Thái Ất điện sẽ không ở đó." Tuyết Oanh suy nghĩ, nói ra.

"Hành trình Tiên Phủ lần này, bọn hắn nếu như ngoan ngoãn không có hành động mờ ám nào, về sau tạm hoãn sự quản thúc với bọn họ. Cứ qua năm sáu trăm năm thì lưu ý một chút là được." Tiêu Tấn Hàn phân phó nói.

Không chế người cũng như câu cá, đều chú ý độ căng của dây câu, thực sự không phải lúc nào cũng áp đặt, hắn với t.ư cách cung chủ Bắc Hàn tiên cung, tự nhiên am hiểu đạo lý này.

"Vâng." Tuyết Oanh đáp.

"Ngươi đi xuống trước đi, bổn tọa muốn ở chỗ này một lát." Tiêu Tấn Hàn thần sắc hơi biến đổi, bỗng nhiên nói ra.

Tuyết Oanh tự nhiên không dám làm trái, vội vàng cáo lui.

Nàng mới ly khai vách núi này, phía dưới vách đá có một bóng người được bao phủ trong làn sương khói đen bỗng nhiên từ vực sâu bay vút lên đến trước người Tiêu Tấn Hàn.

Sau khi hắn khom người khẽ bái liền lợi dụng truyền âm bí thuật, cùng Tiêu Tấn Hàn nói chuyện với nhau.

"Chúng ta bên này hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, cung chủ đại nhân cứ yên tâm." Cuối cùng, bóng đen hướng Tiêu Tấn Hàn chắp tay thi lễ nói.

Tiêu Tấn Hàn một mực nghe hắn nói, thần sắc trên mặt thủy chung không có bao nhiêu biến hóa, cuối cùng cũng chỉ là khẽ gật đầu một cái, phất tay về bóng người kia ra hiệu cho hắn rời đi.

Bóng đen nhanh chóng lao vút xuống dưới vực sâu, hóa thành một làn khói đen biến mất chẳng thấy đâu.

Tiêu Tấn Hàn liếc qua nơi bóng đen biến mất, khoé miệng lộ ra chút hứng thú.

Đúng lúc này, Tuyết Oanh mới ly khai không bao lâu đột nhiên quay trở lại, khoé mắt loé ra vài phần dị sắc.

"Đã tìm được?" Tiêu Tấn Hàn liếc thấy liền đi ra, trực tiếp hỏi.

"Âu Dương Khuê Sơn truyền tin tới, nói ở bên chỗ bọn hắn." Tuyết Oanh nhẹ gật đầu nói.

"Đi thôi." Tinh quang trong mắt của Tiêu Tấn Hàn lóe lên, quyết định thật nhanh.

Dứt lời, thân ảnh hai người liền hóa cầu vồng bay đi, biến mất bên trên sờm dốc.

...

Gần nửa tháng về sau.

Một đoàn thanh quang lao vút về phía trước giữa không trung, chính là Thanh Diên phi chu.

Mặt đất bên dưới vẫn là màu đỏ, địa hình căn bản chẳng hề thay đổi so với trước kia, khắp nơi là một vùng bình nguyên hoang vu chẳng chút sinh cơ.

Biến hóa duy nhất chính là, giữa không trung bắt đầu hiện ra từng đám mây hồng, lớn có nhỏ có, chúng lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, cũng không hề bị những ngọn gió bên trên hoang nguyên cuốn trôi đi, trông có chút kỳ lạ.

Trên phi chu, Hàn Lập ngồi khoanh chân, tay cầm một khối ngọc giản kề sát ở trên trán.

Ngọc giản này là một bộ địa đồ, hắn dựa theo trí nhớ lúc trước đã xem qua bộ địa đồ Tiên Phủ mà Lục Vũ Tinh đưa để vẽ ra, tuy rằng không thể so sánh được với nguyên bản nhưng cũng phải giống tới bảy tám phần mười.

Hắn vừa quan sát địa hình xung quanh vừa đối chiếu với địa đồ để xác định vị trí hiện tại, đáng tiếc đã qua mấy ngày thế nhưng vẫn không thể dựa theo địa đồ để tìm kiếm vị trí của Hồng sắc Hoang Nguyên.

Hắn nhíu mày, lấy ngọc giản trên trán xuống.

Tìm không thấy thì đã sao, cái gì cũng không biết mới vui chứ!" Kim Đồng mặt mày chán chường nằm ngáp ở bên cạnh, nói.

Hàn Lập không để ý đến Kim Đồng, mặt lộ vẻ do dự.

Hắn cũng không có tâm tình như Kim Đồng.

Hiện nay tuy rằng hắn đã tiến giai Kim Tiên Trung Kỳ, thực lực tiến xa, thế nhưng cũng không biết bên trong bí cảnh này còn có những nguy hiểm gì, cho nên hắn cũng dám khinh thường chút nào.

Hắn suy nghĩ một chút liền cất ngọc giản lại, lật tay lấy ra một khối trận bàn truyền tin đỏ thẫm, đúng là vật lúc trước Hô Ngôn đạo nhân đưa cho hắn.

Hàn Lập hai tay bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết nhao nhao chui vào trong trận bàn.

Mặt ngoài trận bàn đỏ thẫm sáng lên từng vòng linh văn và tỏa ra từng luồng ánh sáng màu đỏ, tiếp đó chúng đan xen hình thành nên một trận pháp cỡ nhỏ màu đỏ thẫm.

Môi hắn khẽ nhúc nhích, gửi đi một tin tức.

Trận bàn đỏ thẫm khẽ chuyển động, pháp trận lấp lánh ánh hào quang thế nhưng vẫn không hề có bất kỳ hồi âm nào.

Hàn Lập nhíu mày, vung tay thu nó lại.

Trận bàn truyền tin không có trả lời, không biết là bên Hô Ngôn đạo nhân xảy ra vấn đề gì, hay là do nơi đây hoàn cảnh đặc thù, không cách nào sử dụng trận bàn truyền tin?

Hàn lập trầm mặc đôi chút, sau đó cũng không muốn phí tâm vào những chuyện như vầy.

Nếu như không liên lạc được Hô Ngôn đạo nhân thì tạm thời độc hành vậy. Với thực lực của hắn hiện tại, nếu gặp được nguy hiểm gì thì cũng có thể chống cự được đôi chút.

Từ giờ cho tới lúc kết thúc bí cảnh cũng còn rất nhiều thời gian, đã nhiều năm trôi qua chắc hẳn nơi này là lần đầu có người tới tìm kiếm, có thể thu hoạch được gì hay không cũng chưa thể nói trước được.

Khi nghĩ tới đây thì bàn tay hắn nhanh chóng bấm pháp quyết, lập tức Thanh Diên phi chu lần nữa sáng rực và chuẩn bị gia tăng tốc độ.

Vào thời khắc này, một tiếng vang thật lớn chợt từ xa truyền tới, toàn bộ thiên địa trong vạn dặm khẽ rung lắc đôi chút.

Hàn lập bỗng ngẩng đầu nhìn về hướng rung lắc kia.

Chỉ thấy phía chân trời nơi xa hiện ra từng chùm hào quang màu trắng dập dềnh và chói mắt, hàng loạt tiếng nổ vang giòn giã tựa như hàng vạn ngựa hoang đang buông vó.

Linh khí thiên địa cũng chấn động theo, chúng như thủy triều dậy sóng, từng luồng linh quang tựa như những con sống lớn ập tới, đồng thời cuốn theo từng cơn gió lốc ngập trời bao phủ cả thiên địa.

Một luồng uy thế khổng lồ từ hướng đó truyền lại, mặc dù Hàn Lập đứng ở nơi này cũng cảm thấy chút hoảng sợ, con ngươi chợt co rút lại.

Hắn một tay vung lên, Thanh Diên phi chu ngừng lại.

Nhưng vào lúc này, hào quang của bầu trời nơi xa kia chợt chập chần lần nữa.

Lần này không giống như lúc nãy, cũng không phải khuếch tán ra bên ngoài mà lại như cá voi hút nước, tất cả đều co rút lại.

Chỉ trong vài nhịp thở, toàn bộ biển mây xa xa phía chân trời đều biến mất vô tung, không lưu một tia dấu vết.

Linh khí thiên địa vốn đang quay cuồng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, tựa như dị tượng kinh thiên vừa rồi chưa hề xảy ra.

Hàn Lập nhướng mày.

Kim Đồng giờ phút này cũng nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn về hướng xa xa.

Thiên tượng vừa rồi kinh người thật, chẳng lẽ có dị bảo nào đó xuất thế? Hàn lập, chúng ta qua đó xem thử!" Tròng mắt của Kim Đồng quay tít một vòng, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nói ra.

"Theo như động tĩnh vừa rồi thì không giống dị bảo xuất thế đâu, bên trong những hào quang kia tựa như ẩn chứa không ít Không Gian Chi lực, khả năng cao lại có bí cảnh nào đó xuất hiện nữa rồi." Hàn Lạp không có lập tức khỏi hành, cẩn thận nói.

Chẳng cần biết có thứ gì xuất thế, nếu chúng ta không đi thì sẽ bị những người khác giành hết!" Kim Đồng hét lên.

Vậy thì đi xem chút cũng được, nhưng có một điều, không được hành động thiếu suy nghĩ. Mặc khác, hiện giờ đừng nên gọi tục danh của ta." Ánh mắt của Hàn Lập lấp lóe đầy trầm ngâm, nhẹ gật đầu.

Dị tượng xảy ra như thế khiến cho hắn cũng rất là hiếu kỳ.

"Biết rồi, đại thúc, đi nhanh đi!" Kim Đồng nghe vậy, vẻ mặt thích chí trả lời.

Hàn Lập chẳng biết nói gì nữa, sau khi lắc lắc đầu thì điểm mạnh nơi chân, Thanh Diên phi chu tỏa ra hào quang rồi bay về hướng đó.

...

Bên trên bầu trời của một khu đồi núi đỏ đậm, một chùm bạch quang lấp lánh lao nhanh về trước.

Trên bạch quang ấy đang có một nhóm người đang đứng, chính là đám người Tiêu Tấn Hàn, Tuyết Oanh cùng với một vài tu sĩ thuộc Bắc Hàn Tiên Cung.

"Ồ!" Tiêu Tấn Hàn sắc mặt hơi đổi, phất tay đánh ra một đạp pháp quyết.

Bạch quang chợt ngừng lại, hắn nhìn về hướng phía trước bên trái.

"Cung chủ, làm sao vậy?" Tuyết Oanh hỏi.

"Vừa mới rồi ở hướng kia, tựa hồ có dị động." Tiêu Tấn Hàn nói ra.

"Dị động?" Tuyết Oanh nghe vậy khẽ giật mình, nàng một chút cũng không có phát giác.

Trong mắt nàng hiện ra một tầng bạch quang, nhìn về hướng kia.

Nơi xuất hiện dị động ấy cách nơi này rất xa, cảnh giới của ngươi không cảm ứng được đâu. Vả lại dị động ấy cũng đã biến mất, nó chỉ xảy ra vài hơi thở mà thôi." Tiêu Tấn Hàn lắc đầu nói.

"Hẳn là... là Thái Ất điện rốt cục xuất thế?" Tuyết Oanh ánh mắt sáng ngời nói.

Những người khác nghe tới chuyện này thì thân thể chợt giật nảy, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Tấn Hàn.

Tiêu Tấn Hàn nhíu mày, mặt lộ vẻ chần chờ.

Vừa rồi tuy rằng hắn cảm giác được dị biến, thế nhưng khoảng cách quá xa nên cũng không quá rõ ràng.

Vào thời khắc này, trên người Tiêu Tấn Hàn lóe lên một đạo bạch quang rồi biến mất nhanh chóng.

Hắn chớp mắt một cái, vung tay điểm một phát.

"Vèo" một tiếng, đạo bạch quang kia xuất hiện, đó là một khối trận bàn đưa tin, nó tản ra một vòng ánh trắng và hình thành nên một tòa trận pháp.

Trận pháp khẽ lắc lư và hiện ra một bóng hình, đó là Âu Dương Khuê Sơn.

"Cung chủ, chúng ta đã tìm được cửa vào Thái Ất điện!" Âu Dương Khuê Sơn vẻ mặt đại hỉ nói.

"Ồ, ở nơi nào thế? Sao các ngươi lại phát hiện được?" Trên mặt của Tiêu Tấn Hàn cũng chẳng hề lộ vẻ vui mừng nào, mà chỉ hỏi ngược lại như vậy.

"Ngay tại mới rồi, ngay chỗ cửa vào bùng phát ra một chút động tĩnh kỳ lạ, vừa khóe ta lại ở ngay gần đấy nên mới may mắn biết được, còn về vị trí thì ở chỗ này." Âu Dương Khuê Sơn nói, đồng thời vung tay bắn ra một chùm hào quang, tiếp đó nó hóa hành một tấm bản đồ.

Trên bản đồ, có một điểm sáng màu xanh đang nhấp nháy.

Ánh mắt của Tiêu Tấn hàn lóe lên, vị trí lối vào trên tấm bản đồ mà Âu Dương Khuê Sơn đưa tới, lại chính là phương hướng đã xuất hiện động tĩnh kỳ lạ mà hắn vừa cảm ứng được.

"Tốt, ta đã biết. Các ngươi cố gắng bảo vệ vị trí cửa vào, ta sẽ tới ngay." Tiêu Tấn Hàn phân phó.

"Cung chủ đại nhân, tuy rằng nó đã biến mất thế nhưng động tĩnh vừa rồi lại quá lớn, ngài nên tới càng sớm càng tốt, nếu không người của những thế lực khác lại thì e rằng chúng ta khó ngăn cản được." Âu Dương Khuê Sơn nói.

"Ta tự có chừng mực." Tiêu Tấn Hàn sắc mặt lạnh lùng, nói ra.

"Vâng." Âu Dương Khuê Sơn gật gật đầu.

Tiêu Tấn Hàn lúc này bấm niệm pháp quyết ngắt việc truyền tin, thân ảnh của Âu Dương Khuê Sơn run lên rồi biến mất.

Hắn đứng tại nguyên chỗ, nhíu mày trầm ngâm không nói, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Link file *qt: http://upfile.vn/jmFCK5Xm_qBC/477-qt.html
 

PHẩy

Phàm Nhân
Ngọc
251,00
Tu vi
0,00
Theo sát sau Chu Tước đỏ thẫm và cự luân màu lam là một đại ấn màu trắng, một cái ngọc hoàn màu xanh và một viên châu óng ánh màu đỏ từ ba hướng khác nhau mạnh mẽ phóng tới, huyễn hóa thành ba quang đoàn màu trắng, xanh, hồng chói mắt, tất cả cùng hướng vào quang tráo màu trắng công kích điên cuồng, thì ra là ba gã Kim tiên còn lại của Phục Lăng tông cũng xuất thủ.

Rõ ràng lúc này tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực, quyết tâm đem Tiêu Tấn Hàn giết chết, uy thế của đợt công kích này còn mạnh hơn so với lúc phá cấm cửa vào Thái Ất điện khi trước.

"UỲNH UỲNH RẦM RẦM" liên tiếp truyền đến tiếng nổ động trời!

Quang tráo màu trắng kịch liệt rung động, vặn vẹo lắc lư, mặt ngoài linh quang nhanh chóng ảm đạm xuống.

Nhưng không hiểu tại sao bạch sắc quang tráo lại kiên cố gấp mấy lần lúc trước, tuy rằng rung động lắc lư kịch liệt nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị vỡ vụn.

Không chỉ có như thế, mặt ngoài quang tráo bạch quang lưu chuyển, hiện ra vô số phù văn màu trắng.

Cùng với những chớp động của phù văn, vô số linh quang bên trong linh vực tập trung lại sát nhập lên quang tráo, bỗng chốc bạch sắc linh quang trên quang tráo nhanh chóng được khôi phục.

Khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám Kim tiên lần nữa biến đổi.

Tề Thiên Tiêu nhướng mày, hai tay bấm niệm pháp quyết một cái, trong miệng khẽ quát một tiếng "Đi" .

Thân hình cự mãng màu xám cuộn một cái quấn lấy quang tráo màu trắng, thân hình không lồ của nó quấn quanh vài vòng.

Trên người cự mãng hiện ra vô số phù văn màu xám, một cỗ chất lỏng màu xám giống như sương mù từ trên người cự mãng tràn ra bao phủ lấy quang tráo màu trắng.

Xuy xuy xuy!

Sương mù màu xám không ngừng ăn mòn, quang mang trên quang tráo màu trắng chớp động, lập tức tốc độ khôi phụ bị giảm.

Nhưng so với tốc độ khôi phục của quang tráo thì tốc độ ăn mòn của đám sương mù màu xám kém quá xa, cơ bản không có tác dụng gì lớn.

Nội tâm Tề Thiên Tiêu khẩn trương, đang định kêu gọi mọi người tập trung công kích lần nữa, nhưng xuất hiện một màn khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Đúng vào lúc này, dưới mặt đất “Oành” một tiếng, nứt ra vô số mảnh băng vụn, sau đó bay ra một con kim sắc bọ cánh cứng to khoảng vài chục trượng.

"Cái này chẳng lẽ là. . ." Tề Thiên Tiêu hơi ngẩn ra khi nhìn thấy kim sắc bọ cánh cứng.

Nhưng thấy kim sắc bọ cánh cứng đưa móng vuốt dưới thân lên chồm vào quang tráo màu trắng, móng vuốt sắc bén màu vàng hung hăng chộp lên quang tráo màu trắng.

Cự mãng màu xám bị móng vuốt sắc bén của bọ cánh cứng chém thành vài đoạn, một tiếng gào thét phát ra, hình hình cự mãng tán loạn hóa thành mảng lớn sưng xám tiêu tán mất.

Thần sắc Tề Thiên Tiêu khẽ biến, mặc dù cự mãng màu xám là do sương mù màu xám ngưng tụ mà thành, nhưng hắn đã hòa quyện vài sơ tơ pháp tắc của hắn trong đó, do vậy không chỉ có lực lượng hủ thực mà còn cứng cỏi như những tiên khí bình thường khác, thật không ngờ bị kim sắc bọ cánh cứng đơn giản chặt đứt.

Lúc này những người khác cũng ngạc nhiên không kém, tuy nhiên không biết kim sắc bọ cánh cứng đột nhiên xuất hiện này là địch hay bạn nữa, ngược lại Phong Thiên Đô đang quần chiến với Vực linh ở trên không thì hai mắt lại sáng ngời một chút.

Kim sắc bọ cánh cứng không để ý đến đám Kim Tiên ở đây, há to cái miệng rộng.

Vù vù!

Hai cái liêm đao giống như răng nhọn từ miệng bắn ra phóng tới.

Hai cái răng nhọn này khác hoàn toàn với hàm răm kim sắc của nó, màu sắc nhạt hơn một chút, hơi trong suốt và phát ra kim sắc quang mang mờ mờ.

Cái miệng lớn của kim sắc bọ cánh cứng cắn xuống mãnh liệt, hai cái răng nhọn như liêm đao chém lên quang tráo màu trắng.

Xoẹt!

Đám người Tền Thiên Tiêu liều mạng công kích nãy giờ cũng không đánh vỡ được quang tráo, vậy mà bị hai cái răng nhọn của kim sắc bọ cánh cứng cắn nát, đơn giản như cắt giấy vậy, kéo theo hai cái lỗ hổng dài ngoằng.

Phanh!

Quang tráo màu trắng đang tản mát ngưng tụ ra bạch quang, lập tức bị vỡ vụn từng khúc, lộ ra năm cây cột đá ở bê trong.

Phía trên năm cây cột đá được khắc từng đạo phù văn màu trắng, chẳng chịt bao phủ khắp toàn thân, ngoài ra phù văn dưới chân mỗi cây cột được kéo dài ra, quyện vào cùng một chỗ trên mặt đất, hình thành một cái pháp trận phức tạp màu trắng.

Lúc này Tiêu Tấn Hàn đang ngồi khoanh chân ở trung tâm trận pháp, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi khó hiểu.

"Lão râu bạc kia, dám đóng băng bản tiên nữ!" Một giọng nữ đồng từ trong miêng kim sắc bọ cánh cứng phát ra, tiếp theo thân hình uốn éo, biến thành một viên kim quang, bay thẳng đến chỗ Tiêu Tấn Hàn.

"Kim sắc bọ cánh cứng. . . Phệ Kim Tiên? Không có khả năng!" Tiêu Tấn Hàn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức lắc đầu, cũng không đứng lên, hai tay bấm niệm pháp quyết một cái.

"Ô...ô...n...g" một tiếng!

Pháp trận màu trắng tỏa sáng hào quang, một đoàn hồng quang thô và to hiện ra, trong nháy mắt hóa thành một chuôi kiếm quang bén nhọn, điện xạ tới vô cùng nhanh, đánh vào quang đoàn do kim sắc bọ cánh cứng biến thành.

Một tiếng giòn vang, quang đoàn do kim sắc bọ cánh cứng biến thành bị đánh bay ra ngoài, quang mang tán loạn, hiện ra thân hình đang lảo đảo của kim sắc bọ cánh.

Kim quang quanh thân nó lóe lên, khó khăn lắm lúc này nó mới ổn định lại thân hình, mơ hồ trên kim sắc giáp xác có một vết bạch ngân.

Sau một khắc, kim quang trên người bọ cánh cứng lóe sáng, bất ngờ thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại cỡ bằng cái thớt, sau đó mơ hồ một cái hướng phía Tiêu Tấn Hàn đánh tới lần nữa, tốc độ so với trước nhanh hầu như gấp bội.

Nhưng mà mới vừa tới gần năm cây cột đá, lập tức bên trong pháp trận sáng ngời, lại một nhát kiếm quang khác bắn ra, vô cùng tinh chuẩn đánh trúng kim sắc bọ cánh cứng, lần nữa đem đánh bay ra ngoài.

Kim sắc bọ cánh cứng trong mắt sắc mặt giận dữ càng hơn, đang muốn bay nhào phóng tới lần nữa.

Vài lúc này, hai mắt nó quay tít một vòng, thân thể dừng lại, nhìn về hướng kia một cái, trong miệng chi ... chi kêu hai tiếng, bất ngờ thân hình lập tức thân hình nhoáng lên một cái, ngay tại chỗ tiêu thất vào hư không.

Tiêu Tấn Hàn hơi ngẩn ra, đang định làm gì đó.

Sưu sưu sưu!

Lúc này đám người Tề Thiên Tiêu từ trên trời hạ xuống, đem Tiêu Tấn Hàn cùng năm cây cột đá vây ở giữa.

Mọi người cùng nhìn lại vị trí lúc trước có kim sắc bọ cánh cứng đứng, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh thu hồi ánh mắt, dồn dập nhìn về phía Tiêu Tấn Hàn.

"Tiêu cung chủ, xem ra người tính không bằng trời tính, chịu chết đi!" Lãnh quang trong mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, bấm niệm pháp quyết một cái.

Hôi quang trên ngọc như ý màu xám đại phóng, cuồn cuộn hôi vụ từ trong tuôn ra, dùng ngọc như ý màu xám làm trung tâm, bất ngờ hóa thành một đầu hôi long cự đại, giương nanh múa vuốt hướng phía Tiêu Tấn Hàn đánh tới.

Những người khác cũng tế ra tiên khí của riêng mình, biến ảo thành các sắc quang mang, từ bốn phương tám hướng hướng đánh về phía Tiêu Tấn Hàn.

Lúc này Tiêu Tấn Hàn bất chấp kim sắc bọ cánh cứng, trong miệng tụng niệm, hai tay liên tục bắt quyết, từng đạo pháp quyết lóe lên rồi chui vào biến mất trong năm cây cột đá, vậy mà cũng không thèm liếc nhìn tình xuống xung quanh.

Ô...ô...n...g!

Công kích của đám người Tề Thiên Tiêu vừa mới tới gần năm cây cột đá, hào quang màu trắng của pháp trận lập tức tỏa sáng, cấp tốc xoay tròn lập loè.

Theo đó là từng tiếng rét gào bén nhọn, từ trong pháp trận bắt ra hơn mười đạo bạch quang vừa thô vừa to, vọt tới các hướng khác nhau.

"Oanh oanh oanh" dày đặc nổ mạnh liên tiếp!

Công kích của đám người Tề Thiên Tiêu rõ ràng bị ngăn lại giống như kim sắc bọ cánh cứng lúc trước, vậy mà không có người nào công kích lại gần được năm cây cột đát, chứ đừng nói đến Tiêu Tấn Hàn ở bên trong.

Sắc mặt những kim tiền này đều có chút khó coi.

Mới vừa rồi ở trên không nhìn thấy hiệu quả của pháp trận, ban đầu cứ tưởng rằng do Tiêu Tấn Hàn điều khiển pháp trận căn cản kim sắc bọ cánh cứng kia.

Thế nhưng lúc này xem ra dường như những bạch quang này không phải do Tiêu Tấn Hàn điều khiển, mà cái trận pháp này có thể tự động cảm ứng được công kích từ bên ngoài và đưa ra phương pháp đối kháng.

Vào lúc này, quang mang do màu trắng pháp trận tản mát ra chợt sáng lên, phù văn trên năm cây cột đá cũng nhanh chóng trở nên sáng ngời.

Bạch quang chói mắt từ năm cây cột đá bên trên tán phát ra, lóe lên ngưng tụ thành một cột sáng màu trắng vừa thô vừa to khác, bay thẳng đến chân trời.

Oanh long long!

Toàn bộ băng tuyết Linh vực cũng rung động lắc lư theo, vô số linh quang từ các nơi hội tụ đến, cột sáng màu trắng càng phát ra sáng ngời.

Bên trong cột sáng màu trắng, lóe lên hiện ra bảy tám cái quang đoàn màu trắng, nhanh chóng phát triển lớn.

"Mau ngăn cản hắn! Y định ngưng tụ ra Vực linh tiếp, nhanh chóng hủy đi những cột đá kia!" Giữa không trung, Phong Thiên Đô nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi, hét lớn nói với những người phía dưới.

Theo như tình hình trước mắt, ở trong Linh vực đối đấu với đầu Vực linh cường hãn này, mặc dù hắn đang ở thế bất bại, nhưng nếu muốn diệt sát nó triệt để, lại tựa hồ như không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được, một khi có thêm Vực linh nữa, thêm biến số này thì bọn gã khó có thể đem Tiêu Tấn Hán giết chết, toàn thây trở ra hay không cũng khó nói trước được.

Đám người Tề Thiên Tiêu nhìn thấy cảnh này, lại nghe nghe thấy Phong Thiên Đô cảnh báo, lại thi nhau tế ra các loại Tiên khí, cao giai phù lục, hóa thành một đạo đạo cự đại quang mang, hướng phía năm cây cột đá oanh kích tới.

Tiêu Tấn Hàn cười cười khinh miệt, trong tay bấm niệm pháp quyết một cái.

Pháp trận màu trắng sáng ngời một chút, hơn mười đạo bạch quang lần nữa bắn ra, lần nữa đem ngăn lại đám tiên khí kia ở bên ngoài.

Tinh quang trong mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu, chui vào trong ngọc như ý màu xám bên, hai tay liên tục bắt quyết.

Ầm ầm!

Hào quang trên ngọc như ý màu xám tỏa sáng, từ trên đỉnh đầu ngọc như ý bắn ra, hóa thành một đầu rắn xám cực lớn.

Đầu rắn hé miệng huyết, bất ngờ đem bạch quang đang ngăn trở phía trước nuốt xuống.

Phía trước ngọc như ý không còn gì ngăn cản, lập tức biến thành một cái hôi quang khác, nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước cột đá.

Nhưng thấy nó quay tít một vòng cái liền hóa thành một lưỡi dao màu xám, ngoài rìa lưỡi dao khổng lồ hiện ra từng đạo phù văn màu xám, tản mát ra mãnh liệt khí tức hủ thực pháp tắc chi lực, hung hăng trảm lên cột đá màu trắng.

Trong mắt Tiêu Tấn Hàn hiện lên một tia ngoài ý muốn, bất quá cũng không có ra tay ngăn trở, hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết thúc giục pháp trận.

Một tiếng vang thật lớn!

Lưỡi dao màu xám dường như sóng vỗ vào đá ngầm, ầm ầm tán loạn ra.

Ngọc như ý màu xám hiển hiện mà ra, bất quá mặt ngoài linh quang ảm đạm, vù vù phản chấn ngược ra.

Cột đá màu trắng nhẹ nhàng nhoáng một cái, mặt ngoài bạch quang trận lập loè, nhưng lập tức lập tức khôi phục nguyên trạng.

"Cái gì!" Tề Thiên Tiêu biến sắc.

Đọc bản dịch PNTT2 nhanh nhất tại bach ngọc sách.

Biến hóa của ngọc như ý màu xám mới nhìn thì đơn giản, nhưng đó là trọng bảo công kích mạnh nhất gã, vậy mà ngay việc lưu lại một dấu vết trên cột đá mà cũng không làm đc.

Cái cột đá này cũng không biết được tạo thành từ chất liệu gì mà lại cứng rắn như vậy, khó trách Tiêu Tấn Hàn tuyệt không lo lắng.

Cùng lúc đó, từ bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, thế nhưng là từ kim sắc quải trượng trong tay bà lão tóc bạc Nam Lê tộc phun ra một cái lưỡi đao khác giống như hết sức nhỏ kim quang, không biết làm cách nào đó đã đột phát được ngăn trở của pháp trận màu trắng, trảm lên một cây cột đá khác.

Cột đá khẽ run lên, lập tức cũng khôi phục nguyên dạng, cũng không lưu lại chút nào dấu vết.

Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ khiếp sợ.

Trong nội tâm Tiêu Tấn Hàn cười lạnh, hai tay tiếp tục quay tròn giống như bấm niệm pháp quyết.

Pháp trận màu trắng tản mát ra quang mang càng ngày càng sáng, từng đạo bạch quang nơi nơi hội tụ đến Linh vực, dung nhập vào bảy tám cái quang đoàn bên trong cột sáng.

Mấy cái quang đoàn màu trắng bên trong cột sáng nhanh chóng biến hó, dần dần hình thành đầu cùng tứ chi.

Ánh mắt Tiêu Tấn Hàn lộ ra vẻ vui mừng, hai tay bấm niệm pháp quyết gấp hơn.

Vào thời khắc này, làm Tiêu Tấn Hàn nằm mơ cũng không nghĩ ra một màn đã xảy ra!
Uống có hớp bia mà buồn ngủ quá. Nhờ các lão @Cubihu@Độc Hành biên lại hộ ta, hi vọng dần dần sẽ dịch nhanh hơn, trôi hơn. :(
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Theo sát sau Chu Tước đỏ thẫm và cự luân màu lam là một đại ấn màu trắng, một cái ngọc hoàn màu xanh và một viên châu óng ánh màu đỏ từ ba hướng khác nhau mạnh mẽ phóng tới, huyễn hóa thành ba quang đoàn màu trắng, xanh, hồng chói mắt, tất cả cùng hướng vào quang tráo màu trắng công kích điên cuồng, thì ra là ba gã Kim tiên còn lại của Phục Lăng tông cũng xuất thủ.

Rõ ràng lúc này tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực, quyết tâm đem Tiêu Tấn Hàn giết chết, uy thế của đợt công kích này còn mạnh hơn so với lúc phá cấm cửa vào Thái Ất điện khi trước.

"UỲNH UỲNH RẦM RẦM" liên tiếp truyền đến tiếng nổ động trời!

Quang tráo màu trắng kịch liệt rung động, vặn vẹo lắc lư, mặt ngoài linh quang nhanh chóng ảm đạm xuống.

Nhưng không hiểu tại sao bạch sắc quang tráo lại kiên cố gấp mấy lần lúc trước, tuy rằng rung động lắc lư kịch liệt nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị vỡ vụn.

Không chỉ có như thế, mặt ngoài quang tráo bạch quang lưu chuyển, hiện ra vô số phù văn màu trắng.

Cùng với những chớp động của phù văn, vô số linh quang bên trong linh vực tập trung lại sát nhập lên quang tráo, bỗng chốc bạch sắc linh quang trên quang tráo nhanh chóng được khôi phục.

Khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám Kim tiên lần nữa biến đổi.

Tề Thiên Tiêu nhướng mày, hai tay bấm niệm pháp quyết một cái, trong miệng khẽ quát một tiếng "Đi" .

Thân hình cự mãng màu xám cuộn một cái quấn lấy quang tráo màu trắng, thân hình không lồ của nó quấn quanh vài vòng.

Trên người cự mãng hiện ra vô số phù văn màu xám, một cỗ chất lỏng màu xám giống như sương mù từ trên người cự mãng tràn ra bao phủ lấy quang tráo màu trắng.

Xuy xuy xuy!

Sương mù màu xám không ngừng ăn mòn, quang mang trên quang tráo màu trắng chớp động, lập tức tốc độ khôi phụ bị giảm.

Nhưng so với tốc độ khôi phục của quang tráo thì tốc độ ăn mòn của đám sương mù màu xám kém quá xa, cơ bản không có tác dụng gì lớn.

Nội tâm Tề Thiên Tiêu khẩn trương, đang định kêu gọi mọi người tập trung công kích lần nữa, nhưng xuất hiện một màn khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Đúng vào lúc này, dưới mặt đất “Oành” một tiếng, nứt ra vô số mảnh băng vụn, sau đó bay ra một con kim sắc bọ cánh cứng to khoảng vài chục trượng.

"Cái này chẳng lẽ là. . ." Tề Thiên Tiêu hơi ngẩn ra khi nhìn thấy kim sắc bọ cánh cứng.

Nhưng thấy kim sắc bọ cánh cứng đưa móng vuốt dưới thân lên chồm vào quang tráo màu trắng, móng vuốt sắc bén màu vàng hung hăng chộp lên quang tráo màu trắng.

Cự mãng màu xám bị móng vuốt sắc bén của bọ cánh cứng chém thành vài đoạn, một tiếng gào thét phát ra, hình hình cự mãng tán loạn hóa thành mảng lớn sưng xám tiêu tán mất.

Thần sắc Tề Thiên Tiêu khẽ biến, mặc dù cự mãng màu xám là do sương mù màu xám ngưng tụ mà thành, nhưng hắn đã hòa quyện vài sơ tơ pháp tắc của hắn trong đó, do vậy không chỉ có lực lượng hủ thực mà còn cứng cỏi như những tiên khí bình thường khác, thật không ngờ bị kim sắc bọ cánh cứng đơn giản chặt đứt.

Lúc này những người khác cũng ngạc nhiên không kém, tuy nhiên không biết kim sắc bọ cánh cứng đột nhiên xuất hiện này là địch hay bạn nữa, ngược lại Phong Thiên Đô đang quần chiến với Vực linh ở trên không thì hai mắt lại sáng ngời một chút.

Kim sắc bọ cánh cứng không để ý đến đám Kim Tiên ở đây, há to cái miệng rộng.

Vù vù!

Hai cái liêm đao giống như răng nhọn từ miệng bắn ra phóng tới.

Hai cái răng nhọn này khác hoàn toàn với hàm răm kim sắc của nó, màu sắc nhạt hơn một chút, hơi trong suốt và phát ra kim sắc quang mang mờ mờ.

Cái miệng lớn của kim sắc bọ cánh cứng cắn xuống mãnh liệt, hai cái răng nhọn như liêm đao chém lên quang tráo màu trắng.

Xoẹt!

Đám người Tền Thiên Tiêu liều mạng công kích nãy giờ cũng không đánh vỡ được quang tráo, vậy mà bị hai cái răng nhọn của kim sắc bọ cánh cứng cắn nát, đơn giản như cắt giấy vậy, kéo theo hai cái lỗ hổng dài ngoằng.

Phanh!

Quang tráo màu trắng đang tản mát ngưng tụ ra bạch quang, lập tức bị vỡ vụn từng khúc, lộ ra năm cây cột đá ở bê trong.

Phía trên năm cây cột đá được khắc từng đạo phù văn màu trắng, chẳng chịt bao phủ khắp toàn thân, ngoài ra phù văn dưới chân mỗi cây cột được kéo dài ra, quyện vào cùng một chỗ trên mặt đất, hình thành một cái pháp trận phức tạp màu trắng.

Lúc này Tiêu Tấn Hàn đang ngồi khoanh chân ở trung tâm trận pháp, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi khó hiểu.

"Lão râu bạc kia, dám đóng băng bản tiên nữ!" Một giọng nữ đồng từ trong miêng kim sắc bọ cánh cứng phát ra, tiếp theo thân hình uốn éo, biến thành một viên kim quang, bay thẳng đến chỗ Tiêu Tấn Hàn.

"Kim sắc bọ cánh cứng. . . Phệ Kim Tiên? Không có khả năng!" Tiêu Tấn Hàn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức lắc đầu, cũng không đứng lên, hai tay bấm niệm pháp quyết một cái.

"Ô...ô...n...g" một tiếng!

Pháp trận màu trắng tỏa sáng hào quang, một đoàn hồng quang thô và to hiện ra, trong nháy mắt hóa thành một chuôi kiếm quang bén nhọn, điện xạ tới vô cùng nhanh, đánh vào quang đoàn do kim sắc bọ cánh cứng biến thành.

Một tiếng giòn vang, quang đoàn do kim sắc bọ cánh cứng biến thành bị đánh bay ra ngoài, quang mang tán loạn, hiện ra thân hình đang lảo đảo của kim sắc bọ cánh.

Kim quang quanh thân nó lóe lên, khó khăn lắm lúc này nó mới ổn định lại thân hình, mơ hồ trên kim sắc giáp xác có một vết bạch ngân.

Sau một khắc, kim quang trên người bọ cánh cứng lóe sáng, bất ngờ thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại cỡ bằng cái thớt, sau đó mơ hồ một cái hướng phía Tiêu Tấn Hàn đánh tới lần nữa, tốc độ so với trước nhanh hầu như gấp bội.

Nhưng mà mới vừa tới gần năm cây cột đá, lập tức bên trong pháp trận sáng ngời, lại một nhát kiếm quang khác bắn ra, vô cùng tinh chuẩn đánh trúng kim sắc bọ cánh cứng, lần nữa đem đánh bay ra ngoài.

Kim sắc bọ cánh cứng trong mắt sắc mặt giận dữ càng hơn, đang muốn bay nhào phóng tới lần nữa.

Vài lúc này, hai mắt nó quay tít một vòng, thân thể dừng lại, nhìn về hướng kia một cái, trong miệng chi ... chi kêu hai tiếng, bất ngờ thân hình lập tức thân hình nhoáng lên một cái, ngay tại chỗ tiêu thất vào hư không.

Tiêu Tấn Hàn hơi ngẩn ra, đang định làm gì đó.

Sưu sưu sưu!

Lúc này đám người Tề Thiên Tiêu từ trên trời hạ xuống, đem Tiêu Tấn Hàn cùng năm cây cột đá vây ở giữa.

Mọi người cùng nhìn lại vị trí lúc trước có kim sắc bọ cánh cứng đứng, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh thu hồi ánh mắt, dồn dập nhìn về phía Tiêu Tấn Hàn.

"Tiêu cung chủ, xem ra người tính không bằng trời tính, chịu chết đi!" Lãnh quang trong mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, bấm niệm pháp quyết một cái.

Hôi quang trên ngọc như ý màu xám đại phóng, cuồn cuộn hôi vụ từ trong tuôn ra, dùng ngọc như ý màu xám làm trung tâm, bất ngờ hóa thành một đầu hôi long cự đại, giương nanh múa vuốt hướng phía Tiêu Tấn Hàn đánh tới.

Những người khác cũng tế ra tiên khí của riêng mình, biến ảo thành các sắc quang mang, từ bốn phương tám hướng hướng đánh về phía Tiêu Tấn Hàn.

Lúc này Tiêu Tấn Hàn bất chấp kim sắc bọ cánh cứng, trong miệng tụng niệm, hai tay liên tục bắt quyết, từng đạo pháp quyết lóe lên rồi chui vào biến mất trong năm cây cột đá, vậy mà cũng không thèm liếc nhìn tình xuống xung quanh.

Ô...ô...n...g!

Công kích của đám người Tề Thiên Tiêu vừa mới tới gần năm cây cột đá, hào quang màu trắng của pháp trận lập tức tỏa sáng, cấp tốc xoay tròn lập loè.

Theo đó là từng tiếng rét gào bén nhọn, từ trong pháp trận bắt ra hơn mười đạo bạch quang vừa thô vừa to, vọt tới các hướng khác nhau.

"Oanh oanh oanh" dày đặc nổ mạnh liên tiếp!

Công kích của đám người Tề Thiên Tiêu rõ ràng bị ngăn lại giống như kim sắc bọ cánh cứng lúc trước, vậy mà không có người nào công kích lại gần được năm cây cột đát, chứ đừng nói đến Tiêu Tấn Hàn ở bên trong.

Sắc mặt những kim tiền này đều có chút khó coi.

Mới vừa rồi ở trên không nhìn thấy hiệu quả của pháp trận, ban đầu cứ tưởng rằng do Tiêu Tấn Hàn điều khiển pháp trận căn cản kim sắc bọ cánh cứng kia.

Thế nhưng lúc này xem ra dường như những bạch quang này không phải do Tiêu Tấn Hàn điều khiển, mà cái trận pháp này có thể tự động cảm ứng được công kích từ bên ngoài và đưa ra phương pháp đối kháng.

Vào lúc này, quang mang do màu trắng pháp trận tản mát ra chợt sáng lên, phù văn trên năm cây cột đá cũng nhanh chóng trở nên sáng ngời.

Bạch quang chói mắt từ năm cây cột đá bên trên tán phát ra, lóe lên ngưng tụ thành một cột sáng màu trắng vừa thô vừa to khác, bay thẳng đến chân trời.

Oanh long long!

Toàn bộ băng tuyết Linh vực cũng rung động lắc lư theo, vô số linh quang từ các nơi hội tụ đến, cột sáng màu trắng càng phát ra sáng ngời.

Bên trong cột sáng màu trắng, lóe lên hiện ra bảy tám cái quang đoàn màu trắng, nhanh chóng phát triển lớn.

"Mau ngăn cản hắn! Y định ngưng tụ ra Vực linh tiếp, nhanh chóng hủy đi những cột đá kia!" Giữa không trung, Phong Thiên Đô nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi, hét lớn nói với những người phía dưới.

Theo như tình hình trước mắt, ở trong Linh vực đối đấu với đầu Vực linh cường hãn này, mặc dù hắn đang ở thế bất bại, nhưng nếu muốn diệt sát nó triệt để, lại tựa hồ như không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được, một khi có thêm Vực linh nữa, thêm biến số này thì bọn gã khó có thể đem Tiêu Tấn Hán giết chết, toàn thây trở ra hay không cũng khó nói trước được.

Đám người Tề Thiên Tiêu nhìn thấy cảnh này, lại nghe nghe thấy Phong Thiên Đô cảnh báo, lại thi nhau tế ra các loại Tiên khí, cao giai phù lục, hóa thành một đạo đạo cự đại quang mang, hướng phía năm cây cột đá oanh kích tới.

Tiêu Tấn Hàn cười cười khinh miệt, trong tay bấm niệm pháp quyết một cái.

Pháp trận màu trắng sáng ngời một chút, hơn mười đạo bạch quang lần nữa bắn ra, lần nữa đem ngăn lại đám tiên khí kia ở bên ngoài.

Tinh quang trong mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu, chui vào trong ngọc như ý màu xám bên, hai tay liên tục bắt quyết.

Ầm ầm!

Hào quang trên ngọc như ý màu xám tỏa sáng, từ trên đỉnh đầu ngọc như ý bắn ra, hóa thành một đầu rắn xám cực lớn.

Đầu rắn hé miệng huyết, bất ngờ đem bạch quang đang ngăn trở phía trước nuốt xuống.

Phía trước ngọc như ý không còn gì ngăn cản, lập tức biến thành một cái hôi quang khác, nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước cột đá.

Nhưng thấy nó quay tít một vòng cái liền hóa thành một lưỡi dao màu xám, ngoài rìa lưỡi dao khổng lồ hiện ra từng đạo phù văn màu xám, tản mát ra mãnh liệt khí tức hủ thực pháp tắc chi lực, hung hăng trảm lên cột đá màu trắng.

Trong mắt Tiêu Tấn Hàn hiện lên một tia ngoài ý muốn, bất quá cũng không có ra tay ngăn trở, hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết thúc giục pháp trận.

Một tiếng vang thật lớn!

Lưỡi dao màu xám dường như sóng vỗ vào đá ngầm, ầm ầm tán loạn ra.

Ngọc như ý màu xám hiển hiện mà ra, bất quá mặt ngoài linh quang ảm đạm, vù vù phản chấn ngược ra.

Cột đá màu trắng nhẹ nhàng nhoáng một cái, mặt ngoài bạch quang trận lập loè, nhưng lập tức lập tức khôi phục nguyên trạng.

"Cái gì!" Tề Thiên Tiêu biến sắc.

Đọc bản dịch PNTT2 nhanh nhất tại bach ngọc sách.

Biến hóa của ngọc như ý màu xám mới nhìn thì đơn giản, nhưng đó là trọng bảo công kích mạnh nhất gã, vậy mà ngay việc lưu lại một dấu vết trên cột đá mà cũng không làm đc.

Cái cột đá này cũng không biết được tạo thành từ chất liệu gì mà lại cứng rắn như vậy, khó trách Tiêu Tấn Hàn tuyệt không lo lắng.

Cùng lúc đó, từ bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, thế nhưng là từ kim sắc quải trượng trong tay bà lão tóc bạc Nam Lê tộc phun ra một cái lưỡi đao khác giống như hết sức nhỏ kim quang, không biết làm cách nào đó đã đột phát được ngăn trở của pháp trận màu trắng, trảm lên một cây cột đá khác.

Cột đá khẽ run lên, lập tức cũng khôi phục nguyên dạng, cũng không lưu lại chút nào dấu vết.

Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ khiếp sợ.

Trong nội tâm Tiêu Tấn Hàn cười lạnh, hai tay tiếp tục quay tròn giống như bấm niệm pháp quyết.

Pháp trận màu trắng tản mát ra quang mang càng ngày càng sáng, từng đạo bạch quang nơi nơi hội tụ đến Linh vực, dung nhập vào bảy tám cái quang đoàn bên trong cột sáng.

Mấy cái quang đoàn màu trắng bên trong cột sáng nhanh chóng biến hó, dần dần hình thành đầu cùng tứ chi.

Ánh mắt Tiêu Tấn Hàn lộ ra vẻ vui mừng, hai tay bấm niệm pháp quyết gấp hơn.

Vào thời khắc này, làm Tiêu Tấn Hàn nằm mơ cũng không nghĩ ra một màn đã xảy ra!
Uống có hớp bia mà buồn ngủ quá. Nhờ các lão @Cubihu@Độc Hành biên lại hộ ta, hi vọng dần dần sẽ dịch nhanh hơn, trôi hơn. :(
Lão dịch tốt rồi nhưng vẫn còn bị vướng ở một số từ như: đem, hướng, cái...
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top