[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ

Status
Not open for further replies.

ngayvantho

Phàm Nhân
Ngọc
20,48
Tu vi
0,00
Z bắt lão cu dịch đi :D
Kinh nghiệm của ta là cứ save tất, mai thì xóa, chả mất gì :)
Lão xử tiếp nhá.
Converter: LOLOTICA

Hàn Lập hít sâu một hơi, không chút do dự phất tay áo hướng phía Chân Thực Chi Nhãn một cái, một đạo kim quang từ trong tay áo hắn bắn ra, lóe lên rồi chui vào trong Chân Thực Chi Nhẫn.

Bên trong Chân Thực Chi Nhãn kim quang lần nữa sáng ngời, sau đó từng đạo kim quang từ trong bắn ra.

Những kim quang này có tốc độ cực nhanh, lập tức đã lan tràn đến các nơi không gian sương mù không gian.

Hàn Lập nhắm mắt lại, mười ngón tay bắt quyết giống như bấm niệm pháp quyết.

Chân Thực Chi Nhãn lập tức lóe lên, bên trên những kim quang kia cũng là nhẹ nhàng rung rung, tựa như những xúc tu linh mẫn vô cùng, mọi thứ trong không gian có cảm giác mê muội, mơ hồ.

Thời gian một chút qua, trong nháy mắt qua gần nửa canh giờ, Hàn Lập cứ như vậy khoanh chân mà ngồi, vẫn không nhúc nhích.

Vào thời khắc này, một chỗ không gian sương mù chợt vang lên một tiếng trầm đục rất nhỏ.

Trên một sợi kim quang đột nhiên bộc phát ra một viên kim quang, không gian sương mù bên cạnh sợi kim quang đó hơi run lên, nổi lên từng đường vân như gợn nước.

Hàn Lập bỗng nhiên mở to mắt, hướng phía chỗ đó nhìn lại, đồng thời mười ngón tay động liên tục.

Tinh quang chỗ mi tâm của hắn lóe lên, một cỗ thần niệm lực khổng lồ ùn ùn phóng tới.

Bên cạnh chỗ không gian sương mù chấn động đó, ngân quang lóe lên, hiện ra một mảnh dài hẹp thần niệm chi liên, khoảng tám chín đạo như vậy.

Trên đỉnh sắc bén của Thần Niệm Chi Liên, hàn quang nhàn nhạt lóe ra, đâm mạnh vào điểm chấn động vừa rồi trong hư không.

Một đoàn lục quang chói mắt chợt từ cái chỗ Hư Không đó bộc phát, đồng thời vặn vẹo điên cuồng, một cái cực nhạt khe hở khác hiện ra.

Con mắt Hàn Lập chợt sáng ngời, quang mang trên người đại phóng, đều rót vào phi chu dưới thân.

Vèo!

Mơ hồ Thanh diên phi chu biến thành một đoàn lục ảnh, nháy mắt bay vào cái trong cái khe đó, biến mất không thấy.

Ảo cảnh sương mù chung quanh Hàn Lập biến mất vô tung, loáng một cái, phi chu lại xuất hiện lần nữa ở trong biển cát, cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng phía phía trước bay đi.

Gặp tình hình này, lúc này hắn mới thầm thở ra một hơi.

So với những lần trước đó thì ảo cảnh lần này khó vượt hơn rất nhiều, ngay cả hắn suýt nữa cũng không cách nào đi ra.

Một bên phi chu, lúc này thần sắc Lục Vũ Tình cũng yên tĩnh trở lại, không còn điên cuồng nữa, nàng ta nằm trên sàn vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ say.

Hàn Lập nhìn thoáng qua phía nàng, sắc mặt lộ vẻ do dự.

Sau một lát, dường như hắn hạ quyết tâm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Thần niệm chi liên trên người Lục Vũ Tình được cởi ra, tinh quang phía ngoài chớp lên dần dần biến mất.

Đồng thời trên người Lục Vũ Tình mấy vòng trong suốt cũng chớp động hai cái rồi biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Lập bấm tay một cái, một cái đoàn lục sắc khác bắn ra, chui vào mi tâm Lục Vũ Tình.

Nàng này trong miệng "Ư ư" một tiếng, bờ mi hơi rung rung hai cái, từ từ mở đôi mắt ra, trong mắt mặc dù còn mang theo vài phần mê mang, nhưng đã cơ bản khôi phục lại bình tĩnh.

Nàng lắc lắc đầu, đột nhiên biến sắc mặt, ngồi bật dây, có chút kinh hoảng hướng chung quanh nhìn lại.

Nhìn thấy tình huống chung quanh, nàng ta khẽ giật mình, từ từ bình tĩnh lại.

"Xem ra Hàn đại ca đã bài trừ này cái ảo cảnh, không thể tưởng được cái ảo cảnh cuối cùng này lại lợi hại đến vậy." Lục Vũ Tình đứng lên nói, xem ra thần sắc còn chút sợ hãi.

Hàn Lập một mực quan sát đến thần sắc Lục Vũ Tình, lúc này nhíu mày rồi một chút không nói gì.

"Hàn đại ca, làm sao vậy?" Lục Vũ Tình để ý tới ánh mắt Hàn Lập bèn hỏi.

Hàn Lập lắc đầu, hỏi: "Không có gì, bây giờ ngươi cảm giác như thế nào?".

Lục Vũ Tình nghe vậy khẽ giật mình, lập tức tay đè tại đan điền trung (Đan điền trung: Khoảng giữa ngực và bụng), ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng cũng ngạc nhiên nhiều hơn bèn hỏi: "Ta bị thương như thế nào vậy?"

"Vừa mới ở trong ảo cảnh kia, tâm thần người bị khống chế, đột nhiên hướng ta ra tay, Hàn mỗ bất đắc dĩ đành phải đem ngươi chế trụ, thời điểm ra tay có chút không cẩn thận." Hàn Lập chậm rãi nói ra.

Lục Vũ Tình sửng sốt một chút, sau đó vội vàng khoát tay, áy náy nói ra: "Không có việc gì, tiểu nữ giúp không được gì, đã vậy còn luôn phiền toái đến Hàn đại ca, là do ta không phải."

Ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía trước nói: "Dựa theo trước đây suy đoán, phía trước hẳn là lối đi vào chỗ kia rồi. Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục hành trình đi."

Nói xong, hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Lục quang mặt ngoài Thanh diên phi chu chấn động một chút rồi ngừng lại.

Lục Vũ Tình nhẹ gật đầu, đi đến một bên khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một quả đan dược ăn vào.

Chung quanh thân thể nàng hiện ra một tầng lục quang sáng ngời hình thành một vòng sáng lục sắc bọc lại thân hình nàng.

Hàn Lập nhìn xem Lục Vũ Tình, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Thần sắc Lục Vũ Tình vừa rồi không giống như giả bộ, chẳng lẽ nàng ta thực sự không nhớ những chuyện đã xảy ra bên trong ảo cảnh lúc trước?

Hàn Lập ngẫm nghĩ vài lần nhưng rất nhanh lắc đầu, không nghĩ những việc đó nữa nhưng trong lòng hắn thêm phần cảnh giác nàng ta.

Tay áo hắn phất lên, từng đạo lam quang bắn ra, rơi vào phi chu bên cạnh, đó là một cán trận kỳ.

Lam quang rực rỡ từ những trận kỳ phát ra, hình thành một cái màn sáng màu lam dày đặc bao phủ lấy Thanh diên phi chu.

Sau khi làm xong, Hàn Lập mới lật tay một quả đan dược đỏ thẫm; Viên đan này bị một tầng quang cháo đỏ thẫm bao bọc, mơ hồ tản mát ra linh lực kinh người, đúng là Tham Thiên đan do Giao Tam tặng hắn lúc trước
 
Last edited:

khongpit

Phàm Nhân
Ngọc
191,17
Tu vi
0,00
“Hàn đại ca, đây là ảo cảnh thứ tám mươi ba rồi. Sau khi vượt qua nơi đây, bắt đầu chuyển hướng đi tới phía đông bắc.” Lục Vũ Tình cũng lập tức chú ý tới khác thường ở phía trước nói.


Hàn Lập nghe vậy, miệng lẩm bẩm, trên thân lập tức hiện ra kim quang chói mắt, chân ngôn bảo luân xoay tròn hiện ra.


Hắn bấm niệm pháp quyết, ở giữa bảo luân hiện ra một cái đồng tử thật lớn, chính là Chân Thực Chi Nhãn.


Nhàn nhạt kim quang tản ra từ con mắt, nó nhìn thẳng về phía trước.


Ngay sau đó, mặt ngoài phi chu lóe lên một màng sáng màu xanh biếc, phi chu chuyển hướng phi độn về phía đông bắc.


Tuy rằng Hàn Lập đã cải biến phương hướng di chuyển nhưng ốc đảo vẫn thấy xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa càng ngày càng trở nên gần hơn.


Hàn Lập cũng không có ý đồ né tránh, trực tiếp thúc giục phi chu tiến nhập bên trong ốc đảo.


Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, toàn bộ biển cát biến mất, phi chu xuất hiện giữa một mảnh ốc đảo.


Lọt vào tầm mắt là rừng cây rậm rạp, còn có từng cái hồ nước nhỏ, không khí ẩm thấp ướt át đập vào mặt. Dường như đã tới được một thế giới mát lạnh, không khí nóng bức khi trước biến mất không còn dấu hiệu gì.


Không chỉ có như thế, cảnh vật xung quanh ốc đảo còn chuyển động không ngừng, làm cho người ta có một loại cảm giác choáng váng, điên loạn.


Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, đối với tình huống xung quanh không quá ngạc nhiện, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Chân Thực Chi Nhãn nhìn tới xung quanh.


Lục Vũ Tình thế nhưng lại lập tức nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp bảo vệ tâm thần.


Thanh Diên phi chu tiến về phía trước một cách vững vàng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cảnh vật xung quanh.


Trọn vẹn một khắc đồng hồ sau, cảnh vật xung quanh chợ lóe lên, giống như bọt biển bắt đầu tan vỡ, hóa thành hư vô.


Cảnh vật xung quanh lần nữa thay đổi, trở về với biển cát mênh mông.


Hàn Lập như trước, hai mắt nhìn thẳng, ngay cả mắt cũng không nháy một cái nào, tiếp tục thúc giục phi chu tiến về phía trước.


“Không thể tưởng tượng được những ảo cảnh này lại lợi hại như thế, căn bản không thể nào né tránh. May mắn mà có Hàn đại ca ở đây, mặc dù ta có địa đồ biết chính xác đường đi chỉ sợ nửa bước cũng không đi được.” Lục Vũ Tình thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở to mắt, cười nói.


Hàn lập nghe vậy, chỉ cười nhẹ một tiếng.


“Nơi này cách không xa thông đạo, bất quá theo ta biết được, chỗ đó có một con Yêu thú cấp Kim Tiên trông coi, muốn đi vào thông đạo chỉ sợ cũng không dễ.” Lục Vũ Tình do dự một chút rồi nói thêm.


“Ngươi có biết là loại Yêu thú gì?” Hàn Lập nhíu mày, hỏi lại.


“Không rõ ràng lắm, chỉ nghe được nó có thực lực không kém, trông coi lối đi này không biết qua bao nhiêu năm tháng.” Lục Vũ Tình lắc đầu nói.


“Không sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được.” Hàn Lập như có chút suy nghĩ, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói.


Lục Vũ Tình nhìn thấy biểu hiện của Hàn Lập như thế không khỏi buông lỏng tậm trạng trong lòng một chút.


Trong nháy mắt, hơn nửa ngày nữa trôi qua.


Tại lúc này, bọn hắn gặp thêm vào ảo cảnh nữa, Hàn Lập dựa vào Chân Thực Chi Nhãn, hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.


Dự theo chỉ dẫn trên bản đồ của Lục Vũ Tình, thông đạo còn cách bọn hắn không xa.


Giờ phút này, Hàn Lập đang điều khiển phi chu tiến về phía trước, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại.


Những ảo cảnh bên trong biển cát không còn là mối lo của hắn nữa. Điều duy nhất cố kỵ của hắn lúc này chính là Yêu thú thủ hộ thông đạo kia.


Nấu như đúng những gì Lục Vũ Tình nói, con thú này trông coi thông đạo không biết bao nhiêu năm, có trời mới biết hôm nay nó đạt tới dạng gì rồi, có hay không sinh ra những thần thông khác.


Đang cân nhắc, một bóng xanh phía trước lóe lên, lại một chỗ ảo cảnh xuất hiện.


Hàn Lập vội vàng đình chỉ suy nghĩ, kim quang quanh thân lóe lên, thi triển Chân Thực Chi Nhãn.


“Đây là một chỗ ảo cành cuối cùng trước khi tới được thông đạo, không cần cải biến phương hướng, cứ thẳng tiến là được.” Lục Vũ Tình nhìn lại địa đồ nói ra.


Hàn Lập nghe vậy nhẹ gật đầu, ánh sáng trên thân Thanh Diên phi chu sáng hơn, hóa thành một đạo thanh ảnh thẳng tắp lao về phía trước, trong nháy mắt liền muốn lao vào bên trong ốc đảo.


Nhưng vào lúc này, hư không phía trước chớp động liên tục, lại hiện ra tới bốn cái ốc đảo.


Năm cái ốc đảo xếp thành hình ngôi sao, hô ứng lẫn nhau, đồng thời tỏa sáng hào quang, trong nháy mắt hóa thành một đoàn Lục sắc.


Hàn Lập cùng Lục Vũ Tình thấy cảnh này đều khẽ giật mình, nhưng giờ phút này muốn dừng phi chu lại đã không kịp.


Thanh Diên phi chu lao vào quang đoàn Lục sắc, cảnh sắc xung quanh biến đổi, biển cát lần nữa biến mất.


Bất quá ảo cảnh lần này không giống những ảo cảnh ốc đảo lần trước mà là một không gian bị bao phủ hoàn toàn bởi sương mù.


Vô số quang ảnh Lục sắc lập lòe xung quanh, đan xen vào nhau, quyện thành một đoàn bay múa.


Từng cỗ huyễn thuật lực vô cùng cường đại từ bốn phương tám hướng áp bách đến, so với những ảo cảnh trước đây chỉ lợi hại gấp mười lần.


“Làm sao sẽ...” Lục Vũ Tình khiếp sợ.


Bất quá nàng còn chưa nói dứt lời, một cỗ lực lượng huyễn thuật cường đại đã kéo tới bao phủ thân thể của nàng.


Ánh mắt Lục Vũ Tình lập tức trở nên ngốc trệ, ngây người tại chỗ, giống như đã bị ảo cảnh khống chế tâm thần.


Từng cỗ lực lượng huyễn thuật cũng xâm nhập tới chỗ Hàn Lập, tuy rằng hắn có lực chống cự hơn xa Lục Vũ Tình, nhưng lúc này cũng có cảm giác cố hết sức, cảm giác mê muội kéo tới trong đầu.


Hắn hít sâu một hơi, lập tức vận hành Luyện Thần Thuật, trong đầu dâng lên một cảm giác mát lạnh, thần thức bị trì trệ cũng lập tức khôi phục thanh minh.


Vào thời khắc này, Lục Vũ Tình ở bên cạnh chợt vũ động tay chân, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.


Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt tràn ngập sát ý, một tia sáng trắng lóe lên trong tay, bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm màu bạc.


Kiếm quang chói mắt màu bạc nổi lên, những thứ kiếm quang màu bạc này thuần túy vô cùng, giống như sợi tơ bình thường, có vô số quang tia màu bạc giống nhau.


Trường kiếm màu bạc mơ hồ một cái, hóa thành một đám ảo ảnh mơ hồ, đánh tới đầu Hàn Lập.


Kiếm ảnh chưa tới nhưng một cỗ kiếm ý lăng lệ ác liệt vô cùng đã ầm ầm lao tới, dường như vô số cương châm được nung đỏ đâm vào thần hồn Hàn Lập.


Mặc dù Hàn Lập có thần hồn cường đại, vẫn phải nhướng mày, nhịn không được kêu lên một tiếng buồn bực.


Đồng thời hắn cả kinh trong lòng, cùng Lục Vũ Tình đồng hành từ đầu tới giờ, hắn chưa thấy qua Lục Vũ Tình thi triển kiếm thuật, nàng này không ngờ cũng tinh thông kiếm đạo, đã đạt đến trình độ kiếm ý có thể đả thương thần hồn.


Bất quá điểm này thương tổn hắn tự nhiên vẫn chưa để trong mắt.


Năm ngón tay hắn bắn ra năm đạo Kiếm Khí màu xanh ngăn trường kiếm màu bạc lại, thuận thế muốn đem nó xoắn vỡ.


Nào biết Lục Vũ Tình khẽ động cổ tay, trường kiếm màu bạc giống như đuôi cá bật lên, sau đó bất khả t.ư nghị uốn éo, liền thoát ra khỏi sự khống chế của năm đạo Kiếm Khí.


Toàn thân Lục Vũ Tình phát ra ánh sáng mãnh liệt màu xanh, thân ảnh quay tròn một cái, tiêu thất vào hư không.


Hàn Lập kẽ giật mình.


Ngay tại một khắc sau, quanh người hắn lắc lư năm cái bóng giống Lục Vũ Tình như đúc.


Từng cái Lục Vũ Tình đều tản mát ra một cỗ Kiếm Khí lành lạnh, cùng lức trước hoàn toàn bất đồng, hào quang của trường kiếm màu bạc trong tay lần nữa đại thịnh, mãnh liệt đâm tới các nơi hiểm yếu trên thân thể Hàn Lập, tàn nhẫn vô cùng.


Keng!


Năm chuôi trường kiếm màu bạc đều đâm vào một tầng tinh quang óng ánh phía ngoài thân thể Hàn Lập, tất cả đều bị ngăn cảng.


Cùng lúc đó, Chân Thực Chi Nhãn trước người Hàn lập sáng lên lóng lánh, quét qua năm cái thân ảnh Lục Vũ Tình.


Sau một khắc, nhãn tình Hàn Lập sáng lên, tựa hồ đã minh bạch cái gì, bỗng nhiên há miệng.


Một đạo hồ quang điện thô to màu vàng bắn ra từ trong miệng hắn, nhanh chóng vô cùng đánh vào một cái Lục Vũ Tình ở phía bên trái.


Người nọ khẽ quát một tiếng, cánh tay vung lên, trường kiếm màu bạc trong tay hóa thành một tầng kiếm ảnh màu bạc dày đặc bảo vệ toàn thân.


Hồ quang điện màu vàng đánh vào võng kiếm, lập tức tạo thành tiếng đùng đùng không giứt, thình lình bị từng đạo kiếm ảnh quấy nát gần nửa.


Nhưng võng kiễm màu bạc cũng run rẩy kịch liệt, rút cuộc đạt tới cực hạn, nổ lớn một tiếng rồi tán loạn.


Thanh trường kiếm trong tay Lục Vũ Tình cũng bị vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ màu bạc.


Những hồ quang điện còn lại không dừng mà đánh thẳng vào thân thể Lục Vũ Tình.


Thân hình nàng này giống như bao tải, bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào khoang thuyền của phi chu.


Vào thời khác này, hư không quanh người nàng hiện lên một căn xiềng xích vừa thô vừa to, óng ánh, lơ lửng, nhanh như chớp cuốn lấy nàng.


Thân thể Lục Vũ Tình lập tức bất động, bất quá thần tình cuồng loạn trên khuôn mặt cũng không khôi phục bình thường, vẫn đang ra sức giãy giụa.


Hàn Lập nhanh chóng đọc chú ngữ, cong ngón tay búng ra, mấy đạo pháp quyết bắn ra, chui vào các nơi trên thân thể Lục Vũ Tình.


Trong pháp quyết ẩn hiện vô số phù văn, tản mát ra một cỗ lực lượng phong ấn.


Pháp quyết nhập vào cơ thể, quanh thân Lục Vũ Tình hiện lên mấy cái vòng tròn óng ánh, một mực bao quanh thân thể nàng.


Màn ánh sáng màu xanh hộ thể của nàng như băng tuyết gặp lửa đều biến mất, thân thể mềm nhũng, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.


Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập khẽ gật đầu.


Đây là hắn bắt trước lực lượng giam cầm của Thất Diệu tinh hoàn, tự nghĩ ra một môn bí thuật, xem ra hiệu quả đạt được như mong muốn.


Chỉ là một màn vừa rồi lại làm cho hắn nổi lên nghi hoặc trong lòng.


Nếu chuôi trường kiếm màu bạc trong tay Lục Vũ Tình không phải là một kiện Pháp bảo bình thường, nói không chừng giờ này hắn còn chưa có bắt được nàng này.


Thực lực vừa rồi của Lục Vũ Tình so với những gì nàng thể hiện dọc đường, mạnh hơn quá nhiều.


Chẳng lẽ nàng cố ý che giấu?


Hàn Lập nhìn thật kĩ nàng này, nhưng cũng lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.


Giờ phút này hắn đang trong hiểm cảnh, chẳng thể quan tâm tới Lục Vũ Tình.


Chân cực chi mô quanh người hắn lóe lên biến mất, khoanh chân ngồi xuống nhìn tới đám sương mù xung quanh.


Ảo cảnh này tuy rằng lợi hại, nhưng hắn có thể nhìn ra được, không gian sương mù này cũng giống với những ảo cảnh là ốc đảo trước đây.


Đã có kinh nghiệm phá giải ảo cảnh trước đây, hắn có lòng tin có thể phá trận mà ra.


Hàn Lập nói lẩm bẩm, hắn huy động tất cả Tiên Linh Lục có trong cơ thể, dung nhập vào chân ngôn bảo luân đang xoay tròn trước người.


Chân ngôn bảo luân lập tức phát kim quang chói mắt, Chân Thực Chi Nhãn trong đó cũng chở nên sáng long lanh.
tên nào biên rồi đăng nha
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
“Hàn đại ca, đây là ảo cảnh thứ tám mươi ba rồi. Sau khi vượt qua nơi đây, bắt đầu chuyển hướng đi tới phía đông bắc.” Lục Vũ Tình cũng lập tức chú ý tới khác thường ở phía trước nói.


Hàn Lập nghe vậy, miệng lẩm bẩm, trên thân lập tức hiện ra kim quang chói mắt, chân ngôn bảo luân xoay tròn hiện ra.


Hắn bấm niệm pháp quyết, ở giữa bảo luân hiện ra một cái đồng tử thật lớn, chính là Chân Thực Chi Nhãn.


Nhàn nhạt kim quang tản ra từ con mắt, nó nhìn thẳng về phía trước.


Ngay sau đó, mặt ngoài phi chu lóe lên một màng sáng màu xanh biếc, phi chu chuyển hướng phi độn về phía đông bắc.


Tuy rằng Hàn Lập đã cải biến phương hướng di chuyển nhưng ốc đảo vẫn thấy xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa càng ngày càng trở nên gần hơn.


Hàn Lập cũng không có ý đồ né tránh, trực tiếp thúc giục phi chu tiến nhập bên trong ốc đảo.


Cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, toàn bộ biển cát biến mất, phi chu xuất hiện giữa một mảnh ốc đảo.


Lọt vào tầm mắt là rừng cây rậm rạp, còn có từng cái hồ nước nhỏ, không khí ẩm thấp ướt át đập vào mặt. Dường như đã tới được một thế giới mát lạnh, không khí nóng bức khi trước biến mất không còn dấu hiệu gì.


Không chỉ có như thế, cảnh vật xung quanh ốc đảo còn chuyển động không ngừng, làm cho người ta có một loại cảm giác choáng váng, điên loạn.


Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, đối với tình huống xung quanh không quá ngạc nhiện, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Chân Thực Chi Nhãn nhìn tới xung quanh.


Lục Vũ Tình thế nhưng lại lập tức nhắm mắt, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp bảo vệ tâm thần.


Thanh Diên phi chu tiến về phía trước một cách vững vàng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cảnh vật xung quanh.


Trọn vẹn một khắc đồng hồ sau, cảnh vật xung quanh chợ lóe lên, giống như bọt biển bắt đầu tan vỡ, hóa thành hư vô.


Cảnh vật xung quanh lần nữa thay đổi, trở về với biển cát mênh mông.


Hàn Lập như trước, hai mắt nhìn thẳng, ngay cả mắt cũng không nháy một cái nào, tiếp tục thúc giục phi chu tiến về phía trước.


“Không thể tưởng tượng được những ảo cảnh này lại lợi hại như thế, căn bản không thể nào né tránh. May mắn mà có Hàn đại ca ở đây, mặc dù ta có địa đồ biết chính xác đường đi chỉ sợ nửa bước cũng không đi được.” Lục Vũ Tình thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở to mắt, cười nói.


Hàn lập nghe vậy, chỉ cười nhẹ một tiếng.


“Nơi này cách không xa thông đạo, bất quá theo ta biết được, chỗ đó có một con Yêu thú cấp Kim Tiên trông coi, muốn đi vào thông đạo chỉ sợ cũng không dễ.” Lục Vũ Tình do dự một chút rồi nói thêm.


“Ngươi có biết là loại Yêu thú gì?” Hàn Lập nhíu mày, hỏi lại.


“Không rõ ràng lắm, chỉ nghe được nó có thực lực không kém, trông coi lối đi này không biết qua bao nhiêu năm tháng.” Lục Vũ Tình lắc đầu nói.


“Không sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được.” Hàn Lập như có chút suy nghĩ, nhẹ gật đầu, chậm rãi nói.


Lục Vũ Tình nhìn thấy biểu hiện của Hàn Lập như thế không khỏi buông lỏng tậm trạng trong lòng một chút.


Trong nháy mắt, hơn nửa ngày nữa trôi qua.


Tại lúc này, bọn hắn gặp thêm vào ảo cảnh nữa, Hàn Lập dựa vào Chân Thực Chi Nhãn, hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.


Dự theo chỉ dẫn trên bản đồ của Lục Vũ Tình, thông đạo còn cách bọn hắn không xa.


Giờ phút này, Hàn Lập đang điều khiển phi chu tiến về phía trước, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại.


Những ảo cảnh bên trong biển cát không còn là mối lo của hắn nữa. Điều duy nhất cố kỵ của hắn lúc này chính là Yêu thú thủ hộ thông đạo kia.


Nấu như đúng những gì Lục Vũ Tình nói, con thú này trông coi thông đạo không biết bao nhiêu năm, có trời mới biết hôm nay nó đạt tới dạng gì rồi, có hay không sinh ra những thần thông khác.


Đang cân nhắc, một bóng xanh phía trước lóe lên, lại một chỗ ảo cảnh xuất hiện.


Hàn Lập vội vàng đình chỉ suy nghĩ, kim quang quanh thân lóe lên, thi triển Chân Thực Chi Nhãn.


“Đây là một chỗ ảo cành cuối cùng trước khi tới được thông đạo, không cần cải biến phương hướng, cứ thẳng tiến là được.” Lục Vũ Tình nhìn lại địa đồ nói ra.


Hàn Lập nghe vậy nhẹ gật đầu, ánh sáng trên thân Thanh Diên phi chu sáng hơn, hóa thành một đạo thanh ảnh thẳng tắp lao về phía trước, trong nháy mắt liền muốn lao vào bên trong ốc đảo.


Nhưng vào lúc này, hư không phía trước chớp động liên tục, lại hiện ra tới bốn cái ốc đảo.


Năm cái ốc đảo xếp thành hình ngôi sao, hô ứng lẫn nhau, đồng thời tỏa sáng hào quang, trong nháy mắt hóa thành một đoàn Lục sắc.


Hàn Lập cùng Lục Vũ Tình thấy cảnh này đều khẽ giật mình, nhưng giờ phút này muốn dừng phi chu lại đã không kịp.


Thanh Diên phi chu lao vào quang đoàn Lục sắc, cảnh sắc xung quanh biến đổi, biển cát lần nữa biến mất.


Bất quá ảo cảnh lần này không giống những ảo cảnh ốc đảo lần trước mà là một không gian bị bao phủ hoàn toàn bởi sương mù.


Vô số quang ảnh Lục sắc lập lòe xung quanh, đan xen vào nhau, quyện thành một đoàn bay múa.


Từng cỗ huyễn thuật lực vô cùng cường đại từ bốn phương tám hướng áp bách đến, so với những ảo cảnh trước đây chỉ lợi hại gấp mười lần.


“Làm sao sẽ...” Lục Vũ Tình khiếp sợ.


Bất quá nàng còn chưa nói dứt lời, một cỗ lực lượng huyễn thuật cường đại đã kéo tới bao phủ thân thể của nàng.


Ánh mắt Lục Vũ Tình lập tức trở nên ngốc trệ, ngây người tại chỗ, giống như đã bị ảo cảnh khống chế tâm thần.


Từng cỗ lực lượng huyễn thuật cũng xâm nhập tới chỗ Hàn Lập, tuy rằng hắn có lực chống cự hơn xa Lục Vũ Tình, nhưng lúc này cũng có cảm giác cố hết sức, cảm giác mê muội kéo tới trong đầu.


Hắn hít sâu một hơi, lập tức vận hành Luyện Thần Thuật, trong đầu dâng lên một cảm giác mát lạnh, thần thức bị trì trệ cũng lập tức khôi phục thanh minh.


Vào thời khắc này, Lục Vũ Tình ở bên cạnh chợt vũ động tay chân, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.


Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Lập, trong mắt tràn ngập sát ý, một tia sáng trắng lóe lên trong tay, bỗng nhiên hiện ra một thanh trường kiếm màu bạc.


Kiếm quang chói mắt màu bạc nổi lên, những thứ kiếm quang màu bạc này thuần túy vô cùng, giống như sợi tơ bình thường, có vô số quang tia màu bạc giống nhau.


Trường kiếm màu bạc mơ hồ một cái, hóa thành một đám ảo ảnh mơ hồ, đánh tới đầu Hàn Lập.


Kiếm ảnh chưa tới nhưng một cỗ kiếm ý lăng lệ ác liệt vô cùng đã ầm ầm lao tới, dường như vô số cương châm được nung đỏ đâm vào thần hồn Hàn Lập.


Mặc dù Hàn Lập có thần hồn cường đại, vẫn phải nhướng mày, nhịn không được kêu lên một tiếng buồn bực.


Đồng thời hắn cả kinh trong lòng, cùng Lục Vũ Tình đồng hành từ đầu tới giờ, hắn chưa thấy qua Lục Vũ Tình thi triển kiếm thuật, nàng này không ngờ cũng tinh thông kiếm đạo, đã đạt đến trình độ kiếm ý có thể đả thương thần hồn.


Bất quá điểm này thương tổn hắn tự nhiên vẫn chưa để trong mắt.


Năm ngón tay hắn bắn ra năm đạo Kiếm Khí màu xanh ngăn trường kiếm màu bạc lại, thuận thế muốn đem nó xoắn vỡ.


Nào biết Lục Vũ Tình khẽ động cổ tay, trường kiếm màu bạc giống như đuôi cá bật lên, sau đó bất khả t.ư nghị uốn éo, liền thoát ra khỏi sự khống chế của năm đạo Kiếm Khí.


Toàn thân Lục Vũ Tình phát ra ánh sáng mãnh liệt màu xanh, thân ảnh quay tròn một cái, tiêu thất vào hư không.


Hàn Lập kẽ giật mình.


Ngay tại một khắc sau, quanh người hắn lắc lư năm cái bóng giống Lục Vũ Tình như đúc.


Từng cái Lục Vũ Tình đều tản mát ra một cỗ Kiếm Khí lành lạnh, cùng lức trước hoàn toàn bất đồng, hào quang của trường kiếm màu bạc trong tay lần nữa đại thịnh, mãnh liệt đâm tới các nơi hiểm yếu trên thân thể Hàn Lập, tàn nhẫn vô cùng.


Keng!


Năm chuôi trường kiếm màu bạc đều đâm vào một tầng tinh quang óng ánh phía ngoài thân thể Hàn Lập, tất cả đều bị ngăn cảng.


Cùng lúc đó, Chân Thực Chi Nhãn trước người Hàn lập sáng lên lóng lánh, quét qua năm cái thân ảnh Lục Vũ Tình.


Sau một khắc, nhãn tình Hàn Lập sáng lên, tựa hồ đã minh bạch cái gì, bỗng nhiên há miệng.


Một đạo hồ quang điện thô to màu vàng bắn ra từ trong miệng hắn, nhanh chóng vô cùng đánh vào một cái Lục Vũ Tình ở phía bên trái.


Người nọ khẽ quát một tiếng, cánh tay vung lên, trường kiếm màu bạc trong tay hóa thành một tầng kiếm ảnh màu bạc dày đặc bảo vệ toàn thân.


Hồ quang điện màu vàng đánh vào võng kiếm, lập tức tạo thành tiếng đùng đùng không giứt, thình lình bị từng đạo kiếm ảnh quấy nát gần nửa.


Nhưng võng kiễm màu bạc cũng run rẩy kịch liệt, rút cuộc đạt tới cực hạn, nổ lớn một tiếng rồi tán loạn.


Thanh trường kiếm trong tay Lục Vũ Tình cũng bị vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ màu bạc.


Những hồ quang điện còn lại không dừng mà đánh thẳng vào thân thể Lục Vũ Tình.


Thân hình nàng này giống như bao tải, bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào khoang thuyền của phi chu.


Vào thời khác này, hư không quanh người nàng hiện lên một căn xiềng xích vừa thô vừa to, óng ánh, lơ lửng, nhanh như chớp cuốn lấy nàng.


Thân thể Lục Vũ Tình lập tức bất động, bất quá thần tình cuồng loạn trên khuôn mặt cũng không khôi phục bình thường, vẫn đang ra sức giãy giụa.


Hàn Lập nhanh chóng đọc chú ngữ, cong ngón tay búng ra, mấy đạo pháp quyết bắn ra, chui vào các nơi trên thân thể Lục Vũ Tình.


Trong pháp quyết ẩn hiện vô số phù văn, tản mát ra một cỗ lực lượng phong ấn.


Pháp quyết nhập vào cơ thể, quanh thân Lục Vũ Tình hiện lên mấy cái vòng tròn óng ánh, một mực bao quanh thân thể nàng.


Màn ánh sáng màu xanh hộ thể của nàng như băng tuyết gặp lửa đều biến mất, thân thể mềm nhũng, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.


Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập khẽ gật đầu.


Đây là hắn bắt trước lực lượng giam cầm của Thất Diệu tinh hoàn, tự nghĩ ra một môn bí thuật, xem ra hiệu quả đạt được như mong muốn.


Chỉ là một màn vừa rồi lại làm cho hắn nổi lên nghi hoặc trong lòng.


Nếu chuôi trường kiếm màu bạc trong tay Lục Vũ Tình không phải là một kiện Pháp bảo bình thường, nói không chừng giờ này hắn còn chưa có bắt được nàng này.


Thực lực vừa rồi của Lục Vũ Tình so với những gì nàng thể hiện dọc đường, mạnh hơn quá nhiều.


Chẳng lẽ nàng cố ý che giấu?


Hàn Lập nhìn thật kĩ nàng này, nhưng cũng lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.


Giờ phút này hắn đang trong hiểm cảnh, chẳng thể quan tâm tới Lục Vũ Tình.


Chân cực chi mô quanh người hắn lóe lên biến mất, khoanh chân ngồi xuống nhìn tới đám sương mù xung quanh.


Ảo cảnh này tuy rằng lợi hại, nhưng hắn có thể nhìn ra được, không gian sương mù này cũng giống với những ảo cảnh là ốc đảo trước đây.


Đã có kinh nghiệm phá giải ảo cảnh trước đây, hắn có lòng tin có thể phá trận mà ra.


Hàn Lập nói lẩm bẩm, hắn huy động tất cả Tiên Linh Lục có trong cơ thể, dung nhập vào chân ngôn bảo luân đang xoay tròn trước người.


Chân ngôn bảo luân lập tức phát kim quang chói mắt, Chân Thực Chi Nhãn trong đó cũng chở nên sáng long lanh.
tên nào biên rồi đăng nha
Thấy chương này đăng lúc 2h52 chiều qua rồi mà đạo hữu?
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top