Thông Báo Giải đáp thắc mắc và Tuyển sinh lớp học dịch cơ bản tháng 8/2017

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
ta mới đang học cv bộ Tử Dương, nhưng chưa được post vì lão sư của ta .... bận. ko có thời gian rảnh nên ta tự tu luyện. ko biết ngày tháng năm nào mới đc xuống núi.
Tử Dương được đọc thành truyện audio đó, văn phong lão Cưỡi Gió Chín Thu dễ dịch. Lão up lên đây ta đọc qua thử, có gì góp ý thêm.
 

gatrongdibo

Phàm Nhân
Ngọc
44,05
Tu vi
0,00
Tử Dương được đọc thành truyện audio đó, văn phong lão Cưỡi Gió Chín Thu dễ dịch. Lão up lên đây ta đọc qua thử, có gì góp ý thêm.
OK xem cho ta nhé.
Nhận xét đầu tiên cũng là cuối cùng của lão sư ta là.... : "còn sơ sài quá, nhiều câu cấu trúc không chuẩn toàn bị ngược "



若想猜出那怪鱼将尺木藏于何处,就必须揣摩出怪鱼在临死前的心理,若是揣摩人类的心思还相对容易,因为人类的想法大部分大同小异,但是怪鱼不是人类,它的想法与人类定然有所差别。

短暂的沉吟过后,莫问将这条怪鱼认定为南海的忠臣,之所以做出这样的认定是因为它单独执行任务,且不管是它受命而来还是主动请缨,都可以确定它是忠臣,若不是忠臣就不会主动请缨,若不是忠臣,南海也不会派它孤身前来。

此外,之所以判定它是孤身前来,乃是因为偷不同于抢,偷必须隐秘,若是南海浩浩荡荡的派来一大群,那就不是偷而是抢了,尺木对于龙族极为重要,东海一定会拼命保护,故此抢是绝对行不通的。

认定了怪鱼为南海的忠臣,就可以按照忠臣的心理来揣度它的心理和举动,忠臣为了完成任务,一定会全力以赴,哪怕送掉性命也在所不惜,在这种心理的驱使之下,怪鱼在藏起尺木的同时一定会留下线索,供南海日后前来寻找。

时隔数月,南海并没有过来,这表明怪鱼还没有修行到魂魄不散的境地,无法利用魂魄回去报信,留下的线索只能是南海龙族来到此处之后可以感觉到的线索。

想及此处,莫问忽然想到这条怪鱼没有内丹,而它的头骨是完整的,由此可以推断它的内丹并不是被巨鲎取走,而是自行吐了出来,也正因为它吐出了内丹,由此令它无力压制恶化的伤势,导致了快速的死亡。而它吐出内丹的用意则不言而喻,为了给他日前来寻找它的南海龙族引路,引导他们顺利找到尺木。

换言之,只要找到了怪鱼的内丹,就可以找到尺木。

虽然推断出了这一点,真正实施的难度还是很大,因为怪鱼临死之前为了防止巨鲎和东海龙族根据它的内丹气息找到尺木,一定会设法在吐出内丹指路的同时想方设法减弱内丹气息的外散,令东海龙族无法察觉而南海龙族可以察觉。

要想做到这一点,就必须自东海龙族和南海龙族的五行属性着手,东海龙族五行归木,南海龙族五行归火,要想让东海龙族无法察觉而南海能够察觉,怪鱼就必须寻找一种五行事物作为遮掩,这一五行事物不可能是木,也不可能火。

扣除这两种,就只剩下了水,土,金。水首先被排除,因为与南海龙族的火属相冲,倘若藏在水里,南海龙族一定感知不到。土也被排除,因为无形之中木克土,倘若藏在土里,东海龙族可以敏锐的察觉到它的内丹。最为可能就只有金,五行之中金克木,倘若藏在金属容器里,可以避开东海龙族的感知。而五行之中火克金,藏在金属容器中,南海的火龙可以无视金属容器,敏锐的察觉到它的内丹,并根据内丹的指引找到与内丹放在一起的尺木。

此外,金属容器亦可以遮蔽那件木质尺木所发气息,令东海龙族感知不到内丹气息的同时也感知不到尺木所发的木气。

心念至此,莫问得出了最终结论,尺木被那怪鱼藏在了金属器皿之中。

虽然得出了结论,莫问心中却并不安定,因为他没有跟怪鱼打过交道,不知道它是否完全开窍,若是它是个愚钝的蠢货,那之前的所有推断都是徒劳的。

不过转念一想,莫问又确信自己推断无误,因为南海龙族派人执行重要任务,一定会挑选聪明勇敢的下属,不可能派个笨蛋出来。要知道若是偷窃不成,会是一件很丢人的事情。

确定了尺木藏在金属器物中,搜寻的范围就大大缩小了,首先野外可以排除,此时铜铁为朝廷管制,这几年大肆兴兵,金属定然更加稀缺,没有人会随意将金属遗弃在山上。

野外被排除,就只剩下了乡村,但乡村也不对,因为当日那条怪鱼没有时间进入乡村,退一步讲,就算它争取到了进入乡村的时间,推门入户也会惊动户主,世上有不透风的墙,却没有不泄密的嘴,倘若被人看到,一定会宣扬出去。

排除了荒郊野外和乡村,貌似推断陷入了死结。但是这个死结之外还有一种例外,那就是村落中废弃的房舍或者是荒郊野外废弃的庙宇或者道观。

前一种可能也要排除掉,因为村中废弃的房舍不可能留有铁器,主人搬家的时候不会将金属器物留在废弃的房子里,不然会被人偷走。即便主人全家绝户,其房中的金属器皿也不会剩下,哪个村里没有几个掀锅偷鸡的泼皮无赖。

故此只剩下了最后一种可能,那就是尺木和内丹被那怪鱼藏在了野外废弃的道观或者寺庙里的金属器皿中。

人只要能静下心,安静细心的思考,就可以避免走很多弯路,若是换做旁人,此时说不定正在山上砍树搬石瞎忙一通。否定一个没有实施的主意只需要一瞬甚至是半瞬,但是若想纠正一个已经实施的错误,不但劳民伤财,还会大耗时日,可惜世人混沌,总是做多想少,不愿前瞻想路,总是盲目的以身试路,导致弯路频走,短暂的一生,其大部分时间都在忙于弥补冲动和虑事不周造成的错误。

想通了尺木可能藏匿的所在,莫问睁开了眼睛。

不早不晚,就在此时老五端了木盘推门而入,“老爷,凑合着吃点吧。”

莫问扫了一眼木盘上的饭食,发现还对胃口,便冲老五做了个手势,老五会意,将木盘放在了桌上。

莫问接过老五递过来的筷子,端碗吃饭,为了招呼他和老五,赵家这几日一直吃的是干粮而非稀粥。

“老爷,是不是有谱儿了?”老五见莫问胃口很好,猜到他已然有了应对之策。

“不好说。”莫问待口中粟米彻底咽下方才出言回答,食不言寝不语的古训主要是为了防止被呛到和节省粮食而定的,随着年纪的增长,那些陈规俗条他越来越不在意了。

“不好说是啥意思?”老五端起水壶为莫问倒水。

“去把你爹叫来。”莫问笑着冲老五摆了摆手。

老五知道莫问在揶揄他,却也毫不在意,转身出门去喊店主。

片刻过来赵店主来到,莫问抬手请其入座,又看了老五一眼,老五会意,为赵店主倒水。

莫问吃饭并不将饭菜全部吃完,只要吃饱立刻放筷,所以经常剩饭,这种在外人看来很是浪费的举动实则是出于养生考虑,饭菜含有五谷精气,不吃饭便不得活。但是饭菜之中也含有五谷浊气,吃饱之后不舍得扔掉剩下的食物,强迫自己吃掉,会导致体内浊气增加,肺腑受累,日积月累必然成疾。

赵店主并没有认为莫问在浪费粮米,反倒通过这一举动看出了莫问身上有一股随性的贵气,贵气发于富,没有富做后盾,人一天到晚为生计犯愁,无暇读书,无暇静思,也就养不出贵气,至多只能养出一身酸气。贵萌于富足,长于熏陶,成于书香,若缺后二,就算家财万贯亦生不出贵气。

莫问自然不知道赵店主在想什么,漱口过后冲赵店主问道,“请问善人,这方圆百里都有哪些道观寺院?”

“大人要请人帮……衬?”赵店主本想说请人帮忙,忽然感觉此语有轻看莫问之嫌,便改为帮衬。

“不,要克制妖物贫道一人足矣,寻道观寺庙乃另有旁因。”莫问言罢,自木几上拿过笔墨,“善人莫急,仔细想过,一一记下。”

老五有眼力,端走了木盘,为赵店主腾出了写字之处。

赵店主执了毛笔在手,蘸墨书写,起初写的很快,后期较慢,不时皱眉回忆,一刻钟过后搁笔说道,“据我所知方圆百里的道观寺院就只有这八家。”

莫问出言说道,“废弃的也要写上,还有那土地庙,山神庙也不要遗漏。”

赵店主闻言再度提笔,又写了五六处,沉吟良久放笔摇头,“真没有了。”

莫问接过那张宣纸,发现道观寺院连同山神庙土地祠一共有十四处,所在的位置,香火是否鼎盛,大致的人数都有记录。

“善人早些休息,我们晚上出去一趟。”莫问收了纸张冲赵店主说道,后者答应一声,离座去了。

“老爷,你要干啥?”老五不解的问道。

“那怪鱼自东海偷走的东西名为尺木,乃是龙族圣物,此物极有可能藏在山中废弃的道观和寺院里。”莫问收拾妥当,向外走去。

老五提了孝棒,抓起莫问的长剑,随其出门。

“老爷,尺木是什么形状?”老五问道。

“不晓得。”莫问摇头说道,“那怎么找?”老五冲正在清扫卫生的岳母招手打招呼,一旦定亲,赵樱英就是吴家人,老五不允许她再出来招呼客人。

“我自有办法。”莫问抬手说道。

出门之后,莫问径直北行,北侧二十里外的山中有一处废弃的道观,那里的可能性最大。

道观和寺院承受香火的时候是吉祥之地,可是一旦荒废,就成了凶地,无人敢随意前去。北侧山中的道观并不大,只有两亩见方,由于荒废多年,大部分房舍都已经倒塌,只有正殿还剩下半边。

二人拨草进入正殿,只见神像只剩下了泥胎,已经无法辨认是供奉的是哪位仙人,由于半边大殿已经倒塌,残存部分也受到了殃及,碎砖破瓦散落一地。

“老爷,你看。”老五蹲身拾起一片碎瓦递到莫问面前。

莫问抬手接过,只见瓦片上有很大一片已经发黑的血污。

莫问扔掉那片碎瓦,环视大殿,发现殿内并无香炉钵磬等金属器物,只在门旁左侧有一只倒伏的铜瓮,此物先前应该是道观盛水的净器。

莫问走到铜瓮近前将其扶正,只见里面空无一物,但铜瓮里残留着很重的腥气,这种腥气与海边鱼骨的气息有些相似,却又不完全一样。

“老爷,怎么了?”老五见莫问眉头紧锁,走过来低头打量那只铜瓮。

“尺木和内丹原本就在这只铜瓮之里,但此时已经被取走了……”
Tử Dương Chương 362 chương suy đoán




Nếu muốn đoán ra quái ngư kia đem Xích Mộc giấu nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra trong lòng quái ngư trước khi chết, nếu là tính toán theo loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng vì là quái ngư không giống nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.


trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Vấn nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, sở dĩ nhận định như vậy là bởi vì nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, lại bất kể là nó vâng mệnh tới hay chủ động xin đi, cũng có thể xác định nó là trung thần, nếu không phải trung thần sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần, Nam Hải cũng sẽ không phái nó một mình tới.


Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là là bởi vì trộm không giống với cướp, trộm phải bí mật, nếu là Nam Hải đường đường chính chính phái tới một đoàn, vậy thì không phải là trộm mà là đoạt, Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức quan trong, Đông Hải nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, cho nên cướp là tuyệt đối không thể thực hiện được.


Nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, liền có thể dựa theo suy nghĩ trung thần để nắm bắt được tâm lý của nó cùng hành động, trung thần vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dù là giao hết tánh mạng cũng sẽ không tiếc, dưới loại tâm lý này, quái ngư giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ để lại đầu mối, cung cấp Nam Hải ngày sau một chút manh mối để tìm.


Cách mấy tháng, Nam Hải cũng không có tới, cái này cho thấy quái ngư còn không có tu hành đến tình cảnh hồn phách không tiêu tan, Vô pháp thuật lợi dùng hồn phách trở về báo tin, lưu lại đầu mối chỉ có thể là Nam Hải Long Tộc tới chỗ này sau có thể cảm giác được đầu mối.


Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới đầu quái ngư không có Nội Đan, mà xương đầu của nó là hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán nó Nội Đan cũng không phải là bị Sam lớn lấy đi, mà là tự đi phun ra ngoài, cũng chính là bởi vì nó phun ra Nội Đan, như vậy làm nó vô lực áp chế thương thế trở nên ác liệt, dẫn đến nhanh chóng chết. Mà hắn khạc ra Nội Đan dụng ý gì thì không cần nói cũng biết, vì ngày sau cho Nam Hải Long Tộc dẫn đường, dẫn dắt bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.


Nói cách khác, chỉ cần tìm được quái ngư Nội Đan, liền có thể tìm được Xích Mộc.


Mặc dù suy đoán ra một điểm này, chân chính thực hiện độ khó vẫn là rất lớn, bởi vì quái ngư trước khi chết vì phòng ngừa Sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ nó Nội Đan khí tức tìm được Xích Mộc, nhất định sẽ thiết lập pháp thuật khạc ra Nội Đan chỉ lộ đồng thời phương hướng thiết lập pháp thuật yếu bớt Nội Đan hơi thở ra bên ngoài, làm Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải Long Tộc có thể phát hiện.


Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải từ Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc tính bắt đầu, Đông Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về mộc, Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về hỏa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải có thể phát hiện, quái ngư thì nhất định phải tìm một loại Ngũ Hành đồ vật che giấu, đồ vật Ngũ Hành không thể nào là mộc, cũng không khả năng hỏa.


KSam trừ cái này hai loại, cũng chỉ còn lại có nước, đất, kim. Nước đầu tiên bị loại bỏ, bởi vì cùng Nam Hải Long Tộc lửa khắc tinh, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định không cảm giác được. Đất cũng bị loại bỏ, bởi vì vô hình trung mộc khắc thổ, nếu như ẩn núp ở trong đất, Đông Hải Long Tộc có thể bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan. Nhất có thể cũng chỉ có kim, trong ngũ hành kim khắc mộc, nếu như ẩn núp ở trong thùng kim loại, có thể tránh Đông Hải Long Tộc cảm giác. Mà trong ngũ hành lửa khắc kim, ẩn núp ở kim loại trong thùng, Nam Hải Hỏa Long có thể không nhìn đồ đựng kim loại, bén nhạy nhận ra được Nội Đan của nó, cũng căn cứ Nội Đan chỉ dẫn tìm được Xích Mộc cùng một chỗ.


Ngoài ra, đồ đựng kim loại cũng có thể che đậy món đó bằng gỗ Xích Mộc phát ra khí tức, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được Nội Đan hơi thở đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát mộc khí.


Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc bị quái ngư giấu ở trong dụng cụ kim loại.


Mặc dù đưa ra kết luận, Mạc Vấn nhưng trong lòng cũng không an tâm, bởi vì hắn chưa từng quen biết quái ngư, không biết nó là hay không hoàn toàn mở mang trí tuệ, nếu là nó là cái ngu độn ngu xuẩn, kia trước tất cả suy đoán đều là phí công.


Chẳng qua nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu, nhất định sẽ chọn thông minh dũng cảm thuộc hạ, không thể nào phái ngu ngốc đi ra. Phải biết nếu là ăn trộm bị lộ, sẽ là một chuyện rất mất mặt.


Xác định Xích Mộc ẩn núp ở bên trong đồ vật kim loại, phạm vi sưu tầm liền thật rút nhỏ, đầu tiên vùng dã ngoại có thể loại bỏ, vì lúc này đồng thiết bị triều đình quản chế, mấy năm này cổ động hưng binh, kim loại nhất định càng khan hiếm, không có ai sẽ tùy ý đem kim loại vứt bỏ ở trên núi.


Dã ngoại bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại có hương thôn, nhưng hương thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không có thời gian tiến vào hương thôn, lui một bước nói, coi như nó tranh thủ được tiến vào hương thôn thời gian, đẩy cửa vào cũng sẽ kinh động chủ nhà, trên đời có không lọt gió tường, lại không có bí mật không bị rò rỉ, nếu như bị người thấy, nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài.


Loại bỏ dã ngoại hoang vu cùng hương thôn, dường như suy đoán lâm vào nút chết. Nhưng là ngoài cái này nút chết còn có một loại ngoại lệ, đó chính là trong thôn bỏ hoang phòng xá hoặc là dã ngoại hoang vu bỏ hoang miếu thờ hoặc là đạo quan.


Trước một loại khả năng bị quên cũng bài trừ, bởi vì trong thôn bỏ hoang phòng xá không thể nào lưu lại đồ sắt, chủ nhân dọn nhà thời điểm sẽ không đem vật kim loại bỏ lại trong phòng, nếu không sẽ bị người lấy đi. Cho dù chủ nhân có quên, thì trong phòng dụng cụ kim loại cũng sẽ không còn, trong thôn nào không có mấy kẻ vô lại “mở nồi trộm gà”.


Cho nên chỉ còn lại có cuối cùng một loại khả năng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan bị kia quái ngư giấu ở dã ngoại bỏ hoang đạo quan hoặc là trong chùa miếu trong dụng cụ kim loại.


Người chỉ cần có thể yên lặng suy nghĩ, yên lặng tỉ mỉ suy tính, là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường quanh co, nếu là đổi thành người khác, lúc này nói không chừng đang ở trên núi chặt cây vác đá bận bịu một trận. người thực hiện chủ kiến chỉ cần một cái chớp mắt thậm chí là nửa nháy mắt, nhưng là nếu muốn sửa chữa một cái sai lầm đã thực hiện, chẳng những hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất lớn thời gian, đáng tiếc thế nhân ngu ngốc, Luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, Không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, luôn là mù quáng lấy người thử đường, đưa đến đường quanh co nhiều lần đi, đời người ngắn ngủi. hầu hết thời gian, đều bận rộn bù đắp cho những sai lầm gây ra bởi sự bốc đồng và tranh chấp.


Nghĩ thông suốt chuyện Xích Mộc, Mạc Vấn mở mắt.


Không sớm không muộn, vào lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, "Lão gia, ăn chút đi."


Mạc Vấn nhìn lướt qua trên khay gỗ cơm nước, phát hiện đúng khẩu vị, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.


Mạc Vấn nhận lấy đũa lão Ngũ đưa tới, bưng chén ăn cơm, vì hắn và lão Ngũ, Triệu Gia mấy ngày nay một mực ăn lương khô mà không phải là cháo loãng.


"Lão gia, có phải hay không có kế hoạch rồi hả?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẩu vị rất tốt, đoán được hắn đã có cách đối phó.


"Khó nói." Mạc Vấn đợi trong miệng cơm hoàn toàn nuốt xuống mới vừa lên tiếng trả lời, cổ huấn “ăn không nói, ngủ không nói” chủ yếu là vì phòng ngừa bị sặc cùng tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tăng lên. những thứ kia trần tục càng ngày càng không thèm để ý.


"Khó nói là ý gì?" Lão Ngũ bưng bình nước rót nước cho Mạc Vấn.


"Đi gọi cha ngươi tới." Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.


Lão Ngũ biết Mạc Vấn chế nhạo hắn, nhưng cũng không để ý chút nào, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.


Chốc lát tới Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời nhập tọa, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.


Mạc Vấn ăn cơm không ăn hết thức ăn, chỉ cần hơi ăn no lập tức để đũa, cho nên thường xuyên thừa cơm, loại người này ở bên ngoài xem ra rất là lãng phí nhưng thực ra là từ dưỡng sinh cân nhắc, thức ăn chứa ngũ cốc tinh khí, không ăn cơm liền không thể sống. Nhưng là trong thức ăn cũng chứa ngũ cốc trọc khí (thứ không tốt), sau khi ăn no không muốn vứt bỏ thức ăn còn lại, ép buộc mình ăn, sẽ đưa đến trọc khí trong cơ thể gia tăng, nội tạng bị liên lụy, ngày tháng tích lũy tất nhiên thành bệnh.


Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực, ngược lại thông qua cử động này nhìn tSam Mạc Vấn trên người có một phong cách cao quý. Cao quý mà phát ra từ tiền, không có tiền làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm vì suy tính buồn rầu, không có đọc sách, không có suy t.ư, không sinh ra quý khí, nhiều lắm là chỉ có thể tạo ra người kiểu cách. Cao quý sinh từ sung túc đầy đủ , giỏi hun đúc,cùng với học giả, nếu thiếu hai thứ sau, coi như gia tài vạn vạn cũng không sanh được cao quý.


Mạc Vấn tự nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng xong hướng Triệu chủ tiệm hỏi, "Xin hỏi thiện nhân, chu vi trăm dặm có những chùa, đạo quan nào?"


"Đại nhân muốn mời người giúp... phụ?" Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người giúp đỡ, bỗng nhiên cảm giác lời nầy có coi thường Mạc Vấn, liền đổi thành phụ giúp.


"Không, muốn đánh yêu vật một mình bần đạo là đủ rồi, tìm đạo miếu là có mục đích khác." Mạc Vấn nói xong, cầm lấy cây bút chuẩn bị mực, "Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nghĩ, ghi nhớ từng cái."


Lão Ngũ nhìn thấy, đi bưng khay gỗ, vì Triệu chủ tiệm chuẩn bị chỗ viết.


Triệu chủ tiệm chấp bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, sau này chậm chạp, thỉnh thoảng cau mày, nhíu mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau để bút xuống nói, "Theo ta được biết chu vi trăm dặm đạo quan, chùa cũng chỉ có tám ngôi."


Mạc Vấn lên tiếng nói, "Bỏ hoang cũng viết lên, còn có kia thổ địa miếu, miếu sơn thần cũng không bỏ sót."


Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cầm bút, viết năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu để bút lắc đầu, "đã không còn."


Mạc Vấn nhận lấy tờ giấy lớn, phát hiện đạo quan chùa kể cả miếu sơn thần thổ địa tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có hay không cường thịnh, đại khái đều ghi chép.


"Thiện nhân đi nghỉ ngơi sớm, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn thu tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, chủ tiệm trả lời một tiếng, rời chỗ ngồi.


"Lão gia, ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.


"quái ngư kia từ Đông Hải trộm đi đồ vật được đặt tên là Xích Mộc, chính là Long Tộc thánh vật, vật này vô cùng có khả năng giấu ở trong núi bỏ hoang đạo quan cùng tự viện." Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, rồi nói .


Lão Ngũ nói ra lòng hiếu thảo, Mạc Vấn nắm lấy trường kiếm, cùng đi ra ngoài.


"Lão gia, Xích Mộc hình dáng là cái gì?" Lão Ngũ hỏi.


"Không biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, "Vậy làm sao tìm?" Lão Ngũ hướng mẹ vợ đang quét dọn vệ sinh chào hỏi, một khi đính hôn, Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ không cho phép nàng đi ra chào hỏi khách nhân.


"Ta tự có biện pháp." Mạc Vấn giơ tay lên nói.


Sau khi ra cửa, Mạc Vấn thẳng đi về phía Bắc, cánh bắc hai mươi dặm bên ngoài trong núi có một nơi bỏ hoang đạo quan, nơi đó khả năng lớn nhất.


Đạo quan cùng chùa chịu đựng hương khói thời điểm là Cát Tường đất, nhưng là một khi hoang phế, là được đất dử, không người dám tùy ý đi trước. Cánh bắc trong núi đạo quan cũng không lớn, chỉ có hai mẫu ruộng vuông vắn, bởi vì hoang phế nhiều năm, phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chánh điện còn dư lại nửa bên.


Hai người tốp cỏ tiến vào chánh điện, chỉ thấy tượng thần chỉ còn lại có tượng mộc, đã Vô pháp thuật nhận là cung phụng là vị nào Tiên Nhân, bởi vì nửa bên đại điện đã sụp đổ, còn sót lại bộ phận cũng nhận được rồi vạ lây, gạch vỡ ngói bể tán lạc đầy đất.


"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh ngói vỡ đưa tới Mạc Vấn trước mặt.


Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy, chỉ thấy mảnh ngói trên có một vết máu rất lớn đã chuyển thành mầu đen.


Mạc Vấn vứt mảnh ngói đi, nhìn hết đại điện, phát hiện trong điện không có lư hương kim loại, chỉ thấy bên cạnh cửa bên trái có một hũ đồng đổ, vật này lúc trước hẳn là đạo quan đựng nước sạch.


Mạc Vấn đi tới hũ đồng phụ cận điều chỉnh, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng hũ đồng trong lưu lại rất nặng tinh khí, loại này tinh khí cùng bờ biển xương cá khí tức có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.


"Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, đi tới cúi đầu quan sát con kia đồng hủ.


"Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở trong hũ đông , nhưng lúc này đã bị lấy đi rồi.."
 

gatrongdibo

Phàm Nhân
Ngọc
44,05
Tu vi
0,00
[/SPOILER]




“被谁拿走了?”老五伸手摇晃着铜瓮。

老五的问题有时会毫无意义,莫问也经常不予回答,按照常理来推断,此物绝不会被巨鲎取走,因为巨鲎只在月圆之夜才会上岸,可是除了它,又有谁会取走尺木和怪鱼留下的内丹?

“老爷,会不会是南海的人来了?”老五确定瓮内无物,又开始环视铜瓮左右的地面。

“不会。”莫问摇头说道,“若是他们寻了来,不可能不为怪鱼收尸。”

“算了,咱还是快走吧,要是让人看见咱在这儿,你又得背黑锅了。”老五催促莫问离开。

莫问并未急于离去,而是自殿内仔细寻找了一番,并未发现内丹,也没发现奇异的木质器物。

“晦气。”老五抬脚骂道。

莫问闻声转头,只见老五正拿着一片碎瓦在剐蹭鞋底,“哪儿来的狗屎?”

莫问定睛细看,只见老五无意之中踩到的是一坨混杂着尚未干透的粪便状白骨,见到这堆与粪便类似之物,莫问猛然想到了什么,上前捏起一块碎骨凑鼻闻嗅。

“老爷,你干嘛呢?”老五咧嘴皱眉。

“走,我知道尺木被谁拿走了。”莫问扔掉手中的碎骨,转身向外走去。他先前闻嗅的并非狗屎,也不是粪便,而是蛇类反吐的难以消化的硬骨。

“谁?”老五兴奋的问道。

“被离此不远的蛇妖衔走了。”莫问提气东掠。

那蛇妖的气息出现在此处东北八里之外,莫问急掠而至,到得近前发现这里是一处占地数亩的圆形土丘,其北侧三里外有一山峰,南方五六里外为河流,再远在五十里外有罩山,这种地势完全符合阴宅风水,故此这处土丘虽然无有墓碑,他落地之后仍然在第一时间判定出了这是一座无人祭祀的古代大墓。

“老爷,它在吗?”老五跟了过来,低声问道。

莫问点了点头,转而抬手拿出符盒画写定气符咒三道,分置土丘正北,西南,东南三面,定气阵法既成,那藏于土下丈许的蛇妖立刻受惊,自洞内焦躁冲撞。

“老爷,用不用把周围的草给砍了?”老五抽出了长剑。

“不用,此事做的越隐秘越好。”莫问自老五手中拿过长剑,还剑归鞘。

布起阵法,莫问便静立等待,老五闲不住,围着土丘拨草寻洞。

“不用寻它,待会儿它会自己出来。”莫问冲老五说道。

老五闻言转身走了回来,环视左右想给莫问寻找歇脚的地方,但周围是一片草夼,并无石木可供暂歇,寻之无果,只能作罢。

“老爷,它什么时候能出来?”老五拍打着自己的双耳,他的本体也是异类,身处阵内虽然不会似其他异类那般焦躁,却会一直耳鸣。

“马上。”莫问估算到了火候,便再画一道定气符咒,将定气阵法隔出了一道缺口。

异类对于地气十分敏感,它们需要凭借流动着的地气判断经纬方向,地气一通,地下的那条蛇妖立刻自地下快速上行。

“来了,个头不小。”莫问冲老五说道。

莫问话音刚落,一条体长丈许,粗如海碗的红色毒蛇便出现在了土丘南侧的草丛中,出洞之后立刻分草南蹿。

“红的,有毒。”老五手持孝棒如临大敌。

老五喊声刚落,那毒蛇已然到了二人近前,在其本体到来之前,口中喷吐而出的毒雾已然先行来到。

莫问抬手延出灵气将那蓬毒雾连同试图冲出阵法的毒蛇一并震了回去。

震飞毒蛇的同时,莫问亦看出了它的种属,这是一条北方较为常见的红蛇,有毒,其毒性却不强烈,由于道行不深,其样貌与寻常蛇类无异,只是体形要大上不少。

毒蛇落地之后再度冲突,莫问如法炮制,再次将其挡了回去,由于不想将其震毙,故此只用了三成灵气。

红蛇随后又试了一次,再度被莫问震回,兵法有语,一鼓作气,再而衰,三而竭。三冲不出,那红蛇气势大馁,于莫问对面十步外盘身昂头,意图对峙。

这条红蛇不过三五百年道行,尚且不能变化人身,但三五百年的道行想必可以听得懂人言,故此莫问冲其说道,“将你先前自西山道观拿走的两件东西交还出来。”

那红蛇闻言并无回应,蛇信伸吐,警惕戒备。

“快点拿出来,不然扒了你的皮。”老五高声恐吓。

老五的恐吓没有起到什么作用,那红蛇本能的判断出莫问才是最大的威胁,故此一直保持着防备莫问的姿态。

老五恐吓不成,转头看向莫问,等他拿主意。

莫问见那红蛇神情和举动,感觉它可能听不懂人言,异类能否听得懂人话得看它之前是不是跟人类有所接触,若是一直独居深山,就算到了能够变化人形的地步也听不懂人类言语。

言语不通,就只能依靠手势,莫问抬手指了指西方,又比划出了瓮的形状,最后伸出了两根手指。

此法有效,那红蛇看罢莫问手势,转身游回了古墓,异类打洞筑巢大多会选择向阳处留作出口,红蛇的蛇穴出口位于土丘的南侧中部。

“老爷,你准备怎么处置尺木?”老五问道。

“再议。”莫问随口说道,此时连尺木是什么样子都不知道,考虑如何处置为时过早。

那红蛇很快自古墓游出,口中衔了一枚拳头大小的灰白事物,到得先前盘踞之处将口中事物放下,再度转身游向洞口。

老五走上前去将那白色之物拾起,转身回来交予莫问。

在此之前莫问已然看清了那白色事物的样貌,故此摇头未接。

“老爷,这是不是贝壳?”老五疑惑的看着那灰白色的事物。

“对,商朝之前很少使用金银买卖,用的是这种贝壳,名为贝钱。”莫问随口说道。

二人说话之间,那红蛇又衔了一枚贝壳出来,放于原地,昂首看向莫问。

莫问自老五手中拿过那只打磨过的贝壳扔到了它的面前,冲其摇了摇头,随后指了指老五手中的孝棒,比划了铜瓮的圆形之后再度伸出了两根手指。

蛇类没有人类那种丰富的表情,那红蛇见莫问扔回了贝壳,昂首直视着他,心中所思为何,不得而知。

片刻过后,红蛇转身再次游回古墓拖出了一件事物,这是一只酒盅大小刻有龙纹的圆形中空木器,其形状与玉璧很是相似,只是为木制。

莫问抬手延出灵气将其抓过仔细观看,发现其上除了龙纹别无他物,其木质当为某种罕见的坚硬木料,在此之前从未见过。

那红蛇见莫问还不让路,又一次游进了古墓,此番是倒退而出,拖的是一件较大的长方形黒木。

“老爷,这是个啥东西?”老五抬手挠头。

“似乎是某种木制乐器,此物很是蠢笨,你去道观将那铜瓮带来。”莫问冲老五说道。

老五答应一声,转身向西跑去,跑了几步感觉跑的太慢,便扯了袍子振翼西去。

老五变身蝙蝠之后,那毒蛇大为惊恐,嘶嘶出声,匆忙游进了古墓,连衔带拖,一股脑的拖出了十几件木制器物,有些莫问是认得的,有些他并不认得,毕竟商朝距今已经一千多年了。

由于认不全,便无法确定这些木制器物的用途,而这座墓葬埋葬的可能是当时的王侯,殉葬木器所使用的木料都十分珍贵,有几件虽然时隔千年仍然有香气发出,很难确定其中哪一件是从未见过的尺木。

老五很快驮了铜瓮回返,莫问抬手西指,又指了指铜瓮颈口。

那红蛇终于会意,自那堆木器中衔出了一件首饰,转而自口中吐出了一枚鸡蛋大小的红色内丹。

莫问延出灵气将首饰抓到手里,所谓首饰并不是其他配饰,而是专指男子头上所戴的冠巾,这件首饰是冠形,与道人所佩戴的道冠有些类似,分为冠和簪两部分,套发髻的冠有三寸高,两寸宽,横插的簪长五寸,为寻常的灰黄颜色,木冠入手沉重,以灵气试之,毫无异像。

由于此物并无奇异之处,莫问便不太放心,将其拿到铜瓮上方,转头看向那条红蛇。

红蛇连连点头,示意此物确实自铜瓮中取出。

这红蛇神智愚钝,为求保命自然不会撒谎,而龙无尺木不得升天之说亦与头冠相对应,若是龙王上天面见玉帝,自然会变化人形前往,头戴木冠亦在情理之中。

“老爷。”老五递上了已经擦拭干净的那枚内丹。

莫问抬手接过那枚内丹反手扔给了红蛇,转而抬手指了指自己的口唇。

红蛇不明所以,懦懦不敢吞服,莫问再度抬手指口,红蛇这才将那内丹重新吞入腹中。

“将符咒扯下。”莫问冲老五说道。

老五先前看到了莫问放置符咒之处,听得莫问言语,将那几张符咒尽数收回。

那红蛇得了自由,仓皇北逃,片刻过后便不见了踪影。

“老爷,你怎么把内丹给它了?”老五走到那堆事物近前翻找查看,发现全是木器,顿时意兴阑珊。

“红蛇为火属,那内丹对它有用。”莫问随口说道。除了这个原因,还有一个更深层的原因,那红蛇的气息可以掩盖内丹的气息,令他人不得察觉。

“将这些东西拿了,回客栈。”莫问将铜瓮扔给老五。

老五将那些木质器物放进铜瓮,二人趁着月色不明,快速回返镇子。

回到客栈,关门闭户,莫问再度秉烛细看木冠,此物没有任何的纹饰,应该就是尺木,却不敢确定是尺木无疑。

端详片刻,莫问将那木冠放于头顶,发现这木冠较之寻常的道冠要大上不少,由此可见佩戴它的人一定长着一个很大的脑袋。

“老爷,你戴有点大,”老五笑着拿过木冠顶到了自己的头上,“你看,我戴挺合适。”

老五话音未落陡然凌空飞起,待得莫问反应过来抬头上望,老五已然撞破了房舍的屋顶,惊叫着冲向凌霄……




"Bị ai cầm đi?" Lão Ngũ đưa tay lắc lắc hũ đồng.



Câu hỏi Lão Ngũ đôi lúc không có chút ý nghĩa nào, Mạc Vấn cũng thường xuyên không trả lời, dựa theo lẽ thường tới suy đoán, vật này tuyệt sẽ không bị cự Sam lấy đi, bởi vì cự Sam chỉ ở đêm trăng tròn mới có thể lên bờ, nhưng là trừ nó, ai có thể sẽ lấy đi Xích Mộc cùng quái ngư lưu lại Nội Đan?



"Lão gia, có phải hay không là người Nam Hải tới?" Lão Ngũ chắc chắn bên trong hũ không có, bắt đầu nhìn xung quanh mặt đất.



"Không biết." Mạc Vấn lắc đầu nói, "Nếu là bọn họ tìm, không thể nào không vì quái ngư nhặt xác."



" Được rồi, hay là đi mau, nếu để cho người ta nhìn thấy ở chỗ này, ngươi lại bị oan." Lão Ngũ thúc giục Mạc Vấn rời đi.



Mạc Vấn cũng không nóng lòng rời đi, mà là từ trong điện cẩn thận tìm một phen, cũng không phát hiện Nội Đan, cũng không phát hiện đồ bằng gỗ lạ lẫm.



"Xui." Lão Ngũ nhấc chân mắng.



Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy lão Ngũ chính cầm một mảnh miếng ngói để cọ đế giày, " .... chó từ đâu tới?" ( phải đánh 3 chấm vì từ ngữ khiếm nhã ko đc post)



Mạc Vấn chăm chăm nhìn kỹ, chỉ thấy lão Ngũ trong lúc vô tình đạp phải là một đống hỗn tạp bẩn chưa khô ló ra xương trắng, thấy cái này cùng phân tương tự, Mạc Vấn đột nhiên nghĩ tới điều gì, tiến lên bốc lên một khối xương đưa mũi ngửi.



"Lão gia, làm gì vậy chứ?" Lão Ngũ toét miệng nhíu mày.



"Đi, ta biết Xích Mộc bị ai cầm đi." Mạc Vấn vứt bỏ trong tay xương vỡ, xoay người đi ra ngoài. Hắn lúc trước ngửi cũng không phải là .... chó, cũng không phải phân, mà là loại loài rắn ói ra đồ khó mà tiêu hóa cứng rắn xương.



"Ai?" Lão Ngũ hưng phấn mà hỏi.



"Bị xà yêu không xa ngậm đi rồi" Mạc Vấn đề khí đi hướng đông.



Xà yêu kia khí tức xuất hiện cách ở nơi này Đông Bắc tám dặm , Mạc Vấn bay gấp, tới phụ cận phát hiện nơi này là một gò đất hình tròn diện tích mẫu đất, hướng bắc ba dặm có một đỉnh núi, hướng nam năm sáu dặm bên ngoài là con sông, tại phía xa ngoài năm mươi dặm núi che phủ, loại này địa thế hoàn toàn phù hợp âm trạch Phong Thủy, cho nên chỗ này gò đất mặc dù không có Mộ Bia, hắn sau khi xuống đất vẫn ở trước tiên phán định đây là một tòa mộ lớn Cổ Đại không người cúng tế.



"Lão gia, nó có ở đây không?" Lão Ngũ đi theo tới, thấp giọng hỏi.



Mạc Vấn gật đầu một cái, đưa tay lấy ra hộp phù vẽ ba đạo bùa chú phát ra khí nóng, phân 3 hướng gò đất chánh bắc, tây nam, Đông Nam, lập tức trận pháp hoàn thành, xà yêu kia nấp trong đất xuống hơn một trượng lập tức bị giật mình, từ trong động nóng nảy va chạm.



"Lão gia, có cần hay không cắt cỏ chung quanh?" Lão Ngũ rút ra trường kiếm.



"Không cần, chuyện này làm càng bí mật càng tốt." Mạc Vấn từ lão Ngũ trong tay cầm lấy trường kiếm, đẩy kiếm trở vào bao.



Bố trí xong trận pháp, Mạc Vấn liền đứng yên chờ đợi, lão Ngũ không ở yên, vây quanh gò đất tìm.



"Không cần tìm nó, chờ lát nữa nó sẽ tự mình đi ra." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.



Lão Ngũ nghe vậy xoay người đi trở về, nhìn xung quanh tìm chỗ cho Mạc Vấn nghỉ chân, nhưng chung quanh toàn là một mảnh cỏ, cũng không có gỗ đá để có thể nghỉ tạm, không có kết quả, chỉ có thể bỏ.



"Lão gia, nó lúc nào có thể đi ra?" Lão Ngũ vỗ hai lỗ tai, hắn bản thể cũng là dị loại, thân ở trong trận mặc dù sẽ không như những thứ khác dị loại, nhưng sẽ vẫn ù tai.



"ngay bây giờ." Mạc Vấn tính toán đến hỏa hầu, liền vẽ tiếp một đạo khí nóng bùa chú, đem khí nóng trận pháp ra một đạo lỗ hổng.



Dị loại đối với hơi đất hết sức nhạy cảm, từ lưu động hơi đất phán đoán phương hướng, hơi đất động, con rắn kia lập tức từ dưới đất nhanh chóng đi lên.



"đến, nó không nhỏ." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.



Mạc Vấn lời nói mới vừa xong, một cái thân dài hơn một trượng, to như cái bát lớn rắn độc mầu đỏ liền xuất hiện ở gò đất phía nam trong bụi cỏ, vừa hiện lập tức từ bụi cỏ phía nam nhảy lên.



"Đỏ, có độc." Lão Ngũ tay cầm Hiếu bổng như lâm đại địch.



Lão Ngũ tiếng kêu mới xong, độc xà kia đã đến hai người phụ cận, cơ thể chưa tới, trong miệng đã phun ra khói độc.



Mạc Vấn giơ tay lên xuất ra linh khí đem khói độc và rắn độc định lao ra trận pháp trở về.



Đánh bay rắn độc đồng thời, Mạc Vấn cũng nhìn thấu nó, đây là một con rắn phương bắc thường gặp rắn đỏ, có độc, độc tính không cường liệt, bởi vì đạo hạnh không sâu, tướng mạo cùng tầm thường cùng loại rắn khác không khác, chẳng qua là hình thể lớn hơn nhiều.



Rắn độc sau khi rơi xuống đất lại lần nữa xông lên, Mạc Vấn đánh lại, lần nữa đem cản trở về, bởi vì không muốn đánh mạnh, cho nên chỉ dùng ba thành linh khí.



Rắn đỏ sau đó lại thử một lần, lần nữa bị Mạc Vấn chấn trở lại, binh pháp có nói, “Nhất Cổ Tác Khí, Tái Nhi Suy, Tam Nhi Kiệt” ( nhất nóng nảy, hai suy yếu, ba kiệt sức). Ba lần không được, hồng xà kia khí thế yếu bớt, đối với Mạc Vấn đối diện mười bước bên ngoài người ngẩng đầu, ý đồ đối lập.



Điều này rắn đỏ không được ba năm trăm năm đạo hạnh, còn không thể biến hóa thân người, nhưng ba năm trăm năm đạo hạnh chắc hẳn có thể nghe hiểu được tiếng người, cho nên Mạc Vấn hướng nói nó nói, "Đem ngươi lúc trước từ tây sơn đạo quan lấy đi hai kiện đồ vật giao ra."



Hồng xà kia nghe vậy cũng không đáp lại, lưỡi rắn duỗi ra phì phì, cảnh giác phòng bị.



"Nhanh lên một chút lấy ra, nếu không lột da của ngươi ra." Lão Ngũ cao giọng đe dọa.



Lão Ngũ đe dọa không có đưa đến tác dụng gì, hồng xà kia bản năng đoán được Mạc Vấn mới là uy hiếp lớn nhất, cho nên một mực duy trì phòng bị Mạc Vấn t.ư thái.



Lão Ngũ đe dọa không được, quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, chờ hắn quyết định.



Mạc Vấn thấy hồng xà kia vẻ mặt và cử động, cảm giác nó có thể nghe không biết tiếng người, dị loại có thể hay không nghe hiểu được tiếng người phải xem nó trước có phải hay không cùng nhân loại có tiếp xúc, nếu là một mực sống một mình núi thẳm, coi như có thể biến hóa hình người cũng nghe không hiểu nhân loại nói.



Nói không thông, cũng chỉ có thể dựa vào động tác tay, Mạc Vấn giơ ngón tay chỉ hướng tây, lại vạch ra hình dáng hũ , cuối cùng đưa ra hai ngón tay.



Biện pháp này hữu hiệu, hồng xà kia xem xong Mạc Vấn động tác tay, xoay người bơi trở lại cổ mộ, dị loại đào động làm ổ phần lớn sẽ chọn hướng mặt trời làm cửa ra, rắn đỏ cửa ra ở vào gò đất phía nam trung bộ.



"Lão gia, ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào Xích Mộc?" Lão Ngũ hỏi.



"Tính sau." Mạc Vấn thuận miệng nói, lúc này ngay cả Xích Mộc là hình dáng gì cũng không biết, cân nhắc xử trí như thế nào hơi quá sớm.



Hồng xà kia rất nhanh từ mộ cổ bơi ra, trong miệng ngậm một vật trắng xám cỡ quả đấm, lại gần buông xuống, lại lần nữa xoay người bơi về phía cửa hang.



Lão Ngũ đi lên phía trước đem màu trắng kia vật nhặt lên, xoay người trở lại giao cho Mạc Vấn.



Trước đó Mạc Vấn đã thấy rõ vật màu trắng, cho nên lắc đầu.



"Lão gia, cái này có phải hay không tiền vỏ sò ( tiền cổ)?" Lão Ngũ nghi hoặc nhìn màu xám trắng đồ vật.



" Đúng, Thương Triêu trước rất ít sử dụng vàng bạc mua bán, dùng là loại này tiền, được đặt tên là bối tiền." Mạc Vấn thuận miệng nói.



Hai người trong lúc nói chuyện, hồng xà kia lại ngậm một cái vỏ sò đi ra, để xuống tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.



Mạc Vấn từ lão Ngũ trong tay cầm lấy bối xác ném tới trước mặt của nó, hướng kia lắc đầu một cái, sau đó chỉ chỉ lão Ngũ trong tay Hiếu bổng, khoa tay múa chân hũ đồng hình tròn sau đó mới độ đưa ra hai ngón tay.



Loại rắn không có nhân loại phong phú biểu tình, hồng xà kia thấy Mạc Vấn ném trở về bối xác, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trong lòng suy nghĩ vì sao, không biết.



Chốc lát sau, rắn đỏ xoay người lần nữa bơi trở lại cổ mộ lôi ra một vật, đây là một chung rượu lớn nhỏ có khắc rồng hình tròn gỗ rỗng, hình dáng cùng ngọc bích rất là tương tự, chẳng qua là bằng gỗ.



Mạc Vấn giơ tay lên xuất ra linh khí đem nắm cẩn thận xem, phát hiện trên đó trừ long văn không có vật gì khác, đồ bằng gỗ cứng rắn như vậy, trước đó chưa từng thấy qua.



Hồng xà kia thấy Mạc Vấn còn không nhường đường, lại một lần nữa bơi vào rồi cổ mộ, lần này là thụt lùi, kéo chính là một món khá lớn hình chữ nhật hắc cây.



"Lão gia, đây là một vật gì?" Lão Ngũ giơ tay lên gãi đầu.



"Tựa hồ là nhạc khí bằng gỗ nào đó, vật này rất là ngu xuẩn, ngươi đi đạo quan đem hũ đồng mang đến." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.



Lão Ngũ trả lời một tiếng, xoay người hướng tây chạy đi, chạy mấy bước cảm giác chạy quá chậm, liền xé áo choàng hóa thân đi hướng tây.



Lão Ngũ biến thân Biên Bức sau, độc xà kia rất là kinh hoàng, tê tê...ê...eeee lên tiếng, vội vàng bơi vào cổ mộ, lấy đầy cả hàm , lôi ra mười mấy món bằng gỗ khí vật một lúc, có cái Mạc Vấn là nhận biết, có cái hắn cũng không nhận ra, dẫu sao Thương Triêu cách nay đã hơn một nghìn năm rồi



Bởi vì nhận thức không hoàn toàn, liền Vô pháp chắc chắn những thứ này công dụng, mà ngôi mộ chôn có thể là vương hầu, khi chết đồ gỗ sử dụng vật liệu gỗ đều hết sức trân quý, có mấy món mặc dù cách nghìn năm vẫn có mùi thơm phát ra, rất khó chắc chắn trong đó có một kiện là Xích Mộc.



Lão Ngũ rất nhanh mang hũ đồng trở về, Mạc Vấn giơ ngón tay chỉ chỉ chỉ miệng hũ đồng.



Hồng xà kia rốt cuộc hiểu ý, từ đống đồ gỗ ngậm ra một món trang sức, quay lại từ trong miệng nhả ra một quả trứng gà lớn màu đỏ Nội Đan.



Mạc Vấn xuất ra linh khí đem bắt tới tay, cái gọi là đồ trang sức cũng không phải là những thứ khác phối sức, mà là chuyên chỉ dành cho đàn ông trên đầu mang khăn quan (mũ quan úp vào búi tóc của đàn ông ngày xưa), đồ trang sức này là quan hình, cùng đạo nhân làm giống đạo quan đeo có chút tương tự, chia làm quan cùng trâm hai bộ phân, bộ búi tóc quan có ba tấc cao, hai thốn chiều rộng, hoành sáp trâm dài năm tấc, tầm thường vàng xám màu sắc, cây quan nặng nề, lấy linh khí thử, không có chút nào dị tượng.



Bởi vì vật này cũng không chỗ kỳ dị, Mạc Vấn liền không yên tâm, mang hũ đồng phía trên, quay đầu nhìn về phía rắn đỏ.



Rắn đỏ gật đầu liên tục, tỏ ý vật này quả thật từ hũ đồng trong lấy ra.



Cái này rắn đỏ thần trí ngu độn, vì cầu bảo vệ tánh mạng tự nhiên không sẽ nói láo, mà “vô xích mộc, bất đắc thăng thiên” (không xích mộc, không thể lên trời). cũng cùng mào đầu tương đối giống nhau, nếu là Long Vương trên ngày ra mắt Ngọc Đế, tự nhiên sẽ biến hóa hình người đi, đầu đội cây quan cũng hợp lý.



"Lão gia." Lão Ngũ lau chùi sạch miếng Nội Đan đưa lên.



Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy kia miếng Nội Đan ném cho rắn đỏ, quay lại giơ ngón tay chỉ miệng của mình.



Rắn đỏ không rõ ràng cho lắm, sợ sệt không dám dùng, Mạc Vấn lại lần nữa giơ tay chỉ miệng, rắn đỏ lúc này mới đem kia Nội Đan lần nữa nuốt vào trong bụng.



"Đem bùa chú xé ra." Mạc Vấn hướng lão Ngũ nói.



Lão Ngũ lúc trước đã thấy được chỗ Mạc Vấn đặt vào bùa chú, nghe Mạc Vấn nói, đem kia mấy tờ bùa chú toàn bộ thu trở lại.



Hồng xà kia được tự do, hoảng hốt bắc trốn, chốc lát sau liền không thấy bóng dáng.



"Lão gia, sao ngài đem Nội Đan cho nó rồi?" Lão Ngũ đi tới đống kia đồ vật phụ cận lục soát kiểm tra, phát hiện tất cả đều là đồ gỗ, nhất thời mất hết hứng thú.



"Rắn đỏ là hỏa, kia Nội Đan đối với nó hữu dụng." Mạc Vấn thuận miệng nói. Trừ nguyên nhân này, còn có một cái sâu hơn tầng nguyên nhân, hồng xà kia khí tức có thể che giấu Nội Đan khí tức, người khác không thể phát hiện.



"Đem những thứ này cầm, trả lại khách sạn." Mạc Vấn đem hũ đồng ném cho lão Ngũ.



Lão Ngũ đem những thứ bằng gỗ khí vật bỏ vào hũ đồng, hai người thừa dịp ánh trăng không rõ, nhanh chóng trở về trấn.



Trở lại khách sạn, đóng cửa, Mạc Vấn lại lần nữa cầm đuốc soi nhìn kỹ cây quan, vật này không có bất kỳ văn sức, chắc là Xích Mộc, nhưng không dám xác định là Xích Mộc.



Nhìn thêm chốc lát, Mạc Vấn đem cây quan để cách đỉnh đầu, phát hiện cái này cây quan so sánh với tầm thường đạo quan muốn lớn hơn nhiều, như vậy có thể thấy người đeo nó nhất định có một cái đầu rất lớn.



"Lão gia, ngươi đeo có chút lớn, " lão Ngũ cười cầm lấy cây quan thọt tới trên đầu của mình, "Ngươi xem, ta mang rất hợp thích."



Lão Ngũ lời nói vừa xong đột nhiên bay bổng lên, đợi đến Mạc Vấn kịp phản ứng ngẩng đầu nhìn lên, lão Ngũ đã phá vỡ phòng xá nóc nhà, sợ hãi kêu xông về Lăng Tiêu. . .



由于变故出现的极为突然,莫问本能的愣了一愣,待得反应过来立刻屈膝踏地想要追赶,却忘记了脚下乃是木板而非实地,一踏之下木板破碎,不但未能升空反而落向了楼下。

此时赵店主正准备竖立门板关门打烊,听到楼上异响仰头上望,见莫问急坠而下惊的目瞪口呆,莫问顾不得冲其多做解释,闪身而出,到得屋外发现高空白芒耀眼。

事出紧急,莫问顾不得考究那白芒出处,立刻踏地凌空,冲着已经离地数百丈的老五高声喊道,“快取下木冠。”

老五听得莫问言语,这才自震惊之中反应过来,急忙将紧紧摁在头顶的木冠取了下来,木冠离头,上空的白芒陡然消失,老五急坠下落。

老五下落之时本能的变身巨蝠振翼缓冲,莫问运转灵气接住了老五撒手撇下的木冠,再度横移数丈落到了巨蝠背上。

“娘啊,咋回事啊?”老五惊魂未定,心有余悸。

“往西飞,到得镇外再回来。”莫问说道,先前的那道白芒以及他的高喊惊动了镇上的人,今日是本月十四,月挂高空,乡人都看到了高空的巨蝠,此时若是下落,会更加惊世骇俗。

老五听得莫问言语,定下心神,振翼向西,离开众人视线之后落地变身。

“老爷,到底咋回事儿呀?”老五变为人身疑惑追问。

“我如何能够知道。”莫问摇了摇头,解下道袍扔给老五。

“怎么你戴没事儿,我戴就出事儿?”老五指着莫问手中的木冠追问。

莫问此时心中想的正是此事,此事怪不得老五鲁莽,在此之前他是先将木冠放于自己头顶比划大小的,老五顶戴在他之后,为何他佩戴没有效果,老五佩戴却离地升天?

“呀,尾巴怎么又出来了?”老五探手后摸。

莫问闻声侧目看向老五股后,只见老五本已消失的蝙蝠短尾竟然再度出现。

“原来此物能够感知龙气。”莫问恍然大悟,老五先前自蛮荒孤岛受那残龙三年龙气熏染,体内残有些许龙气,尺木感知到他体内的龙气,故此送他上天。

“老爷,老赵家的人看见我变成蝙蝠没有?”老五咧嘴问道。

“岂止他们,今日月明,镇上的人十有八玖都看到了,怕是东海龙族此时也已经有所察觉。”莫问急切的自心中思虑,先前高空的那道白芒很可能来自开启的天界大门,天界大门通常只在白日辰时开启,接迎飞升的下界道人,于二更时开启大违常理,此等大违常理之事定然会引起龙族的感知和察觉。

“啊?!那咋办?”老五面露惊恐。

“你即刻将赵氏一家送回道观,此处由我应对。”莫问快步东行。

“赵樱英会不会把我当成妖怪呀?”老五沮丧而焦急的跟在莫问之后。

“由我去说,她若随你去,就与你有夫妻缘分。若不去,亦勉强不得。”莫问说道。

片刻过后二人回到了镇上,令莫问没想到的是镇上并无乡人聚集,街道上空无一人。转念过后莫问便明白了其中原因,世人都有劣性,若是白日见到此事,定会扎堆儿围观。但是晚上见到了此等恐怖之事,就会关门闭户以求自保。

到得客栈门口,赵店主一家三口正在门口焦急等待。见到赵家没有关门拒之,莫问暗自欣慰。

二人进门之后,莫问示意赵店主关门,老五看了赵樱英一眼,转身上楼更换自己的长袍。

“大人,先前发生了何事?”赵店主紧张的问道。

“那巨鲎所失之物名为尺木,乃龙族圣物,此时已被我们寻得,先前老五升空正是那尺木显出的异像。”莫问简略解释,转而说道,“老五随我多年,有不浅的道行,可变身巨蝠助我降妖,之前恐你等惊惧,便没有实话说与你们,而今事出紧急,不得不说。此外,那东海龙族已然感知到尺木的所在,用不了多久就会赶来此处,为保万全,你们即刻收拾行装,随老五前往贫道所居的万全之处。”

“龙王若是来了,我们将那圣物还与它,它还会为难我们?”赵店主问道,常言道人离乡贱,要离开生息的故土,换成谁都会忐忑。

“那龙族喜怒无常,不可以常理推度,你们已然与贫道结亲,贫道理应护卫你等周全,走与不走你们自相权衡,一刻钟之后决定去留。”莫问摇头说道。东海龙族关系到赵国气数,而赵国是胡人所建,他绝不会将尺木还给东海龙族。

“这可如何是好?”赵店主环视自己的妻女,后者亦是满脸忐忑。

就在此时,老五带了包裹兵器自楼上跑下,“老爷,都收拾好了。”

“贤婿,就算要走,总得收拾衣物家当,明日才是十五,能否明日再走?”赵店主冲老五问道。

老五见赵店主仍然称呼他贤婿,心中大安,和声说道,“爹,以前来的那个妖怪是小妖怪,不到大潮不能上岸,龙族可不管什么初一十五,他们想什么时候来就什么时候来,东西也别收拾了,我们道观什么都有,空房子有十几间,丫鬟有七八个,黄金还有几万两,足够你们几辈子花销,快走吧。”

男人是一家之主,关键时刻的决定会决定全家人的命运,赵店主是生意人,有些见识,虽然踌躇不安,沉吟片刻之后还是果断的做出了明智的决定,冲妻女说道,“你们去收拾衣物细软,我去将祖宗请来,随大人和吴云离开这里。”

所谓请祖宗,就是去祠堂带上祖宗牌位,此时不管是搬家还是逃难,大部分人都会带上祖宗牌位,有祖宗牌位在身,离家的人心中踏实。

赵樱英及其母亲答应一声,快速回房收拾,老五陪了赵店主前往祠堂恭请祖宗灵位。

莫问留在正堂独坐深思,若是就此离去,东海龙族一定会迁怒这镇上的百姓,自己携了尺木远走,将危险留与他人,这不是道人行事之风,必须设法救下这镇上的百姓,不然日后不得安心。

片刻过后,老五和赵店主回返,老五进店之后抬手东指,“老爷,起风了,是东风。”

“你们即刻离开此处。”莫问正色说道,虽然尚未察觉到异类气息的到来,心中却弥漫出了强烈的不祥,这是一种元神强大之后逐渐恢复的趋吉避凶的本能,本能告诉他,东海龙族用不了多久就会到来。

“你不走?”老五听出了莫问的话外之音。

“我不能走,我若是走了,东海龙族一定不会放过此间百姓,我当设法保全他们,你先将赵善人一家送回道观。”莫问摇头说道。

“老爷,那东西对他们太重要了,你要不给他们,他们非跟你拼命不可。”老五说道。

“快走吧,将他们送回道观好生安置,随后赶赴泉州祈雨台,焚烧南海龙王殿,龙王殿被烧,南海龙族定然前去查看究竟,届时你将此事告知他们,让他们前去建康城北接应我,我会将尺木交给它们。”莫问说道。

“怎么搞的这么麻烦,我直接从建康等你载你去南海不就行了。”老五说道。

“龙族腾空速度不逊于你,它们会在中途追上我们,只能请南海龙族前来接应,我当尽力赶赴建康。”莫问正色说道。人贵自知,他很清楚自己此时的实力不足以与龙族抗衡,只求能够逃往建康。

“老爷,要不你把尺木交给我,我直接送往南海。”老五又道。

“此乃诱饵,若无尺木在手,如何能够引得龙族追我,又如何能够将此处百姓撇清?”莫问摇头说道。

老五闻言还要说话,莫问忽然面色大变,“他们已到得百里之外,快走!”

老五知道轻重,闻言立刻跑出房舍,抖身变为巨蝠,莫问将面无人色的赵家人送至蝠背,老五振翼升空,往西急飞。

老五走后,莫问立刻开始行动,提气轻身来到周乡约家中,将那老东西自婢女的肚皮上拉了下来,提着他掠上了屋顶,反手再画火符,引燃了他的房舍。

乡约家中着火,城中百姓立刻蜂拥而至,见到莫问提了光着屁股的周乡约,既惊讶又好奇。

此时浩瀚的龙族煞气已然到了东方三十里外,莫问转头东望,只见东方天际乌云滚滚,根据其浓重的煞气和多股龙气来看,东海龙族此番是重兵登陆。

“你这可恶老朽,分明寻到了尺木,为何不将它交予我?”莫问提气高喊。

那周乡约在此之前已经吓了个半死,哪里听得懂莫问这没头没尾的言语,刚想开口说话,已然被莫问封了哑穴。

“大放厥词,这尺木乃无主之物,何来物归原主一说,若不是贫道发现的早,你明日就要将此物交予那海中妖物,你宁肯将这尺木交予妖物都不肯交予贫道,贫道今日饶你不得。”莫问再度提气高喊,要想保住这些人不受东海迁怒,只能让东海龙族认为这些人是效忠臣服于龙族的,这是唯一的办法。

此时东方已经传来了轰隆震动,龙族登陆,除了真龙还有其他妖物随行。此时已然能够看到诸多变化人形的海中异类手持各种奇形兵器向小镇浩荡冲来,而那空中亦可看到乌云之中的青鳞龙爪,乌云共有三团,当有三条青龙前来。

“交出尺木,留你全尸。”东方空中传来了震耳怒吼。

莫问眼见目的已经达到,立刻撇下周乡约,提剑往南狂掠……


Bởi vì biến cố xuất hiện hết sức đột nhiên, Mạc Vấn theo bản năng sững sờ một chút, đợi đến khi kịp phản ứng lập tức đạp đất lao theo, nhưng quên mất dưới chân chính là sàn gỗ mà không phải là đất thật, đạp một cái sàn gỗ bể tan tành, chẳng những không thể bay lên không ngược lại rơi xuống dưới lầu.



Lúc này Triệu chủ tiệm đang chuẩn bị đóng cửa, nghe trên lầu tiếng động lạ ngửa đầu nhìn lên, thấy Mạc Vấn rơi xuống trợn mắt hốc mồm, Mạc Vấn không giải thích nhiều, lắc mình ra, tới ngoài nhà phát hiện bạch mang chói mắt đầy trời.



Chuyện xẩy ra khẩn cấp, Mạc Vấn bất chấp bạch mang từ đâu, lập tức đạp đất lăng không, hướng về phía lão Ngũ cao giọng hô, "Mau gỡ cây quan xuống."



Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói, lúc này mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng, vội vàng đem cây quan đang dính chặt trên đầu lấy xuống, cây quan vừa gỡ, bầu trời bạch mang đột nhiên biến mất, lão Ngũ lập tức rơi tự do.



Lão Ngũ rơi xuống theo bản năng hóa Biên Bức giảm tốc, Mạc Vấn vận chuyển linh khí tiếp nhận lão Ngũ buông tay bỏ lại cây quan, lại lần rơi trên lưng Biên Bức.



"Mẹ a, chuyện gì a?" Lão Ngũ chưa tỉnh hồn, lòng vẫn còn sợ hãi.



"Đi bay về phía tây, tới ngoài trấn mới được trở lại." Mạc Vấn nói, khi trước đạo bạch mang cùng với hắn hô to kinh động người trên trấn, hôm nay là mười bốn, có trăng, hương nhân đều thấy được trên trời có cự Bức, lúc này nếu là xuống đất, sẽ càng kinh thế hãi tục.



Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói, ổn định tâm thần, vẫy cánh bay hướng tây, rời đi tầm mắt mọi người sau đó rơi xuống đất liền biến thân.



"Lão gia, đến cùng chuyện gì à nha?" Lão Ngũ biến thành thân người nghi ngờ truy hỏi.



"Ta như thế nào biết." Mạc Vấn lắc đầu một cái, cởi xuống đạo bào ném cho lão Ngũ.



"Làm sao ngươi mang không có chuyện gì, ta mang liền xảy ra chuyện?" Lão Ngũ chỉ Mạc Vấn cầm trong tay cây quan truy hỏi.



Mạc Vấn lúc này trong lòng nghĩ chính là chuyện này, chuyện này không trách lão Ngũ lỗ mãng, trước đó hắn là đem cây quan để đỉnh đầu mình khoa tay múa chân, lão Ngũ sau đó mới đeo, vì sao hắn đeo không có hiệu quả, lão Ngũ đeo liền bay lên?



"YAA.A.A.., cái đuôi tại sao lại có nữa rồi?" Lão Ngũ đưa tay sờ.



Mạc Vấn nghe tiếng ghé mắt nhìn về phía lão Ngũ cỗ về sau, chỉ thấy lão Ngũ vốn đã biến mất Biên Bức đuôi ngắn lại lại lần nữa xuất hiện.



"Nguyên lai vật này có thể cảm giác long khí." Mạc Vấn bừng tỉnh đại ngộ, lão Ngũ lúc trước từ man hoang cô đảo bị Tàn Long ba năm long khí tiêm nhiễm, trong cơ thể có một chút long khí, Xích Mộc cảm giác được trong cơ thể hắn long khí, cho nên đưa hắn thăng thiên.



"Lão gia, lão Triệu nhìn thấy ta biến thành Biên Bức chưa ?" Lão Ngũ toét miệng hỏi.



"Há chỉ bọn họ, hôm nay trăng sáng, người trên trấn mười phần tám chín phần đều thấy được, sợ là Đông Hải Long Tộc lúc này cũng đã có phát giác." Mạc Vấn vội vàng từ trong lòng suy nghĩ, lúc trước trời cao kia đạo bạch mang rất có thể tới từ Thiên Giới, cửa Thiên Giới bình thường chỉ ở ban ngày giờ Thìn mới mở, nghênh đón phi thăng hạ giới đạo nhân, mở một phạm vi lớn, như vậy chuyện tất nhiên sẽ đưa tới Long Tộc cảm giác.



"A? ! vậy phải làm thế nào?" Lão Ngũ mặt lộ kinh hoàng.



"Ngươi lập tức tới Triệu thị, nơi này ta ứng phó." Mạc Vấn bước nhanh đi phía đông.



"Triệu Anh Anh có thể hay không nghĩ ta là yêu quái nha?" Lão Ngũ như đưa đám mà lo lắng đi theo Mạc Vấn sau.



"để ta đi nói, nàng nếu theo ngươi , liền cùng ngươi có duyên phận vợ chồng. Nếu không cũng không miễn cưỡng." Mạc Vấn nói.



Chốc lát sau hai người trở lại trấn trên, làm Mạc Vấn không nghĩ tới là trấn trên cũng không hương nhân tụ tập, trên đường phố không có một bóng người. Thay đổi ý nghĩ sau này Mạc Vấn liền biết nguyên nhân ở trong, thế nhân đều có kém tính, nếu là ban ngày thấy chuyện này, nhất định sẽ tụ tập mà vây xem. Nhưng là buổi tối gặp được như vậy chuyện kinh khủng, thì sẽ đóng cửa đóng cửa để cầu tự vệ.



Tới cửa khách sạn, Triệu chủ tiệm một nhà ba người chính ở cửa nóng nảy chờ đợi. Thấy Triệu Gia chưa đóng cửa cự tuyệt, Mạc Vấn thầm từ vui vẻ yên tâm.



Hai người sau khi vào cửa, Mạc Vấn tỏ ý bảo Triệu chủ tiệm đóng cửa, lão Ngũ nhìn Triệu Anh Anh một cái, xoay người lên lầu thay đổi mình trường bào.



"Đại nhân, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?" Triệu chủ tiệm khẩn trương hỏi.



" Vật cự Sam kia nói được đặt tên là Xích Mộc, là Long Tộc thánh vật, lúc này đã bị chúng ta tìm được, lúc trước lão Ngũ bay lên không chính là vì Xích Mộc hiện ra dị tượng." Mạc Vấn đơn giản giải thích, quay lại nói, "Lão Ngũ theo ta nhiều năm, có không cạn đạo hạnh, có thể biến đổi thành Biên Bức lớn giúp ta Hàng Yêu, trước chỉ bọn ngươi sợ hãi, liền không có nói thật nói cùng các ngươi, mà nay chuyện xẩy ra khẩn cấp, không thể không nói. Ngoài ra, Đông Hải Long Tộc đã cảm giác được Xích Mộc, không bao lâu thì sẽ đuổi tới chỗ này, vì bảo vệ vạn toàn, các ngươi lập tức chỉnh đốn hành trang, theo lão Ngũ đi cùng bần đạo tới chỗ an toàn."



"Long Vương nếu đã tới, chúng ta đem cái kia thánh vật cho bọn họ, chắc sẽ không làm khó chúng ta?" Triệu chủ tiệm hỏi, thường nói “người ly hương ti tiện” (người xa quê bị coi thường), phải rời khỏi cố thổ, đổi thành ai cũng thấp thỏm.



" Long Tộc hỉ nộ vô thường, không thể theo lẽ thường suy đoán, các ngươi đã cùng bần đạo kết thông gia, bần đạo theo lý bảo vệ bọn ngươi chu toàn, đi hay không đi các ngươi tự cân nhắc, một khắc đồng hồ sau quyết định đi hay ở." Mạc Vấn lắc đầu nói. Đông Hải Long Tộc quan hệ đến Triệu quốc khí số, mà Triệu quốc là người Hồ làm chủ, hắn tuyệt sẽ không đem Xích Mộc trả lại cho Đông Hải Long Tộc.



"Cái này có thể như thế nào cho phải?" Triệu chủ tiệm nhìn vợ con mình, vợ chủ tiệm cũng là mặt đầy thấp thỏm.



Nhưng vào lúc này, lão Ngũ mang theo bọc binh khí từ trên lầu chạy xuống, "Lão gia, cũng thu thập xong rồi "



"Hiền tế, coi như phải đi, dù sao cũng phải chỉnh đốn quần áo cùng gia sản, ngày mai mới là mười lăm, có thể hay không ngày mai lại đi?" Triệu chủ tiệm hướng lão Ngũ hỏi.



Lão Ngũ thấy Triệu chủ tiệm vẫn gọi hắn là hiền tế, trong lòng rất an tâm, nhẹ nhàng nói, "Cha, con yêu quái ngày trước chỉ là là tiểu yêu, không có thủy chiều không thể lên bờ, Long Tộc cũng mặc kệ cái gì mười lăm hay mười sáu, bọn họ muốn lúc nào tới thì tới lúc đó, đồ cũng đừng thu thập, chúng ta đạo quan cái gì cũng có, phòng trống có mười mấy cái, nha hoàn có bảy tám cái, hoàng kim còn có mấy vạn lượng, đủ các ngươi mấy đời tiêu xài, đi, nhanh đi."



Nam nhân là đứng đầu một nhà, thời khắc mấu chốt quyết định sẽ quyết định toàn bộ vận mạng của cả nhà, Triệu chủ tiệm là người làm ăn, có chút kiến thức, mặc dù trù trừ bất an, trầm ngâm chốc lát sau là quả quyết làm ra quyết định sáng suốt, hướng vợ nói, "Các ngươi đi thu dọn quần áo đơn giản, ta đi mời tổ tông, theo đại nhân cùng rời đi nơi này."



Cái gọi là mời tổ tông, chính là đi Từ Đường mang theo tổ tông bài vị, bất kể là dọn nhà hay là chạy nạn, phần lớn mọi người sẽ mang theo tổ tông bài vị, có tổ tông bài vị trong người, trong lòng mới thực là rời nhà.



Triệu Anh Anh và mẫu thân trả lời một tiếng, nhanh chóng trở về phòng chỉnh đốn, lão Ngũ cùng Triệu chủ tiệm đi tới Từ Đường cung thỉnh tổ tông linh vị.



Mạc Vấn ở lại chánh đường ngồi một mình suy nghĩ sâu xa, nếu là lúc này rời đi, Đông Hải Long Tộc nhất định sẽ giận cá chém thớt cả trấn trên trăm họ, mình mang theo Xích Mộc đi, đem nguy hiểm lưu lại, đây không phải là đạo nhân làm việc qua loa, phải thiết lập pháp thuật cứu cả trấn trên trăm họ, nếu không ngày sau không thể an tâm.



Chốc lát sau, lão Ngũ cùng Triệu chủ tiệm trở về, lão Ngũ vào sau đó giơ tay lên chỉ phía Đông, "Lão gia, gió nổi lên, là gió đông."



"Các ngươi lập tức rời đi nơi này." Mạc Vấn nghiêm nghị nói, mặc dù còn không nhận thấy được dị loại hơi thở, nhưng trong lòng tràn ra mãnh liệt bất tường, đây là một loại Nguyên Thần mạnh mẽ sau dần dần khôi phục bản năng xu cát tị hung, bản năng nói cho hắn biết, Đông Hải Long Tộc không bao lâu sẽ tới.



"Ngươi không đi?" Lão Ngũ nghe được ý của Mạc Vấn.



"Ta không thể đi, ta nếu đi, Đông Hải Long Tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho chỗ này trăm họ, ta chỗ này thiết lập pháp thuật bảo toàn bọn họ, ngươi trước đưa nhà Triệu thiện nhân trở về đạo quán." Mạc Vấn lắc đầu nói.



"Lão gia, vật kia đối với bọn họ quá trọng yếu, ngươi cho bọn hắn, không chắc phải liều mạng." Lão Ngũ nói.



"Đi nhanh, đưa bọn họ trở về an bài tốt , sau đó chạy tới Tuyền Châu đài cầu mưa, thiêu hủy Nam Hải Long Vương điện, Long Vương điện bị đốt, Nam Hải Long Tộc nhất định trước đi kiểm tra kết quả, đến lúc đó ngươi đem việc này bảo bọn hắn biết, để cho bọn họ đi trước Kiến Khang thành bắc tiếp ứng ta, ta sẽ đem Xích Mộc cho bọn họ." Mạc Vấn nói.



"Tại sao vậy phiền toái như vậy, ta trực tiếp từ Kiến Khang chờ ngươi chở ngươi đi Nam Hải không được sao." Lão Ngũ nói.



"Long Tộc bay lên không tốc độ không kém hơn ngươi, bọn họ sẽ giữa đường đuổi kịp chúng ta, chỉ có thể mời Nam Hải Long Tộc trước tới tiếp ứng, ta đã hết lực lượng chạy tới Kiến Khang." Mạc Vấn nghiêm nghị nói. Người quý tự biết, hắn biết rõ mình lúc này thực lực không đủ để cùng Long Tộc chống lại, chỉ cầu có thể trốn đi Kiến Khang.



"Lão gia, được không ngươi đem Xích Mộc giao cho ta, ta trực tiếp đưa về Nam Hải." Lão Ngũ lại nói.



"Đây là con mồi, nếu không có Xích Mộc nơi tay, như thế nào có thể đưa đến Long Tộc đuổi theo ta, thì như thế nào có thể đem nơi này trăm họ cứu kịp?" Mạc Vấn lắc đầu nói nói.



Lão Ngũ nghe vậy còn muốn lên tiếng, Mạc Vấn bỗng nhiên sắc mặt đại biến, "Bọn họ đã đến phải ngoài trăm dặm, đi mau!"



Lão Ngũ biết nặng nhẹ, nghe vậy lập tức chạy ra phòng xá, run người biến thành lớn Bức, Mạc Vấn đem Triệu gia mặt không còn giọt máu đưa tới cho Biên Bức cõng, lão Ngũ chấn dực bay lên không, bay gấp về hướng tây.



Lão Ngũ sau khi đi, Mạc Vấn lập tức bắt đầu hành động, đề khí khinh thân đi tới nhà trưởng trấn, đem lão già kia từ tỳ nữ trên bụng kéo xuống, xách hắn lướt lên nóc nhà, trở tay vẽ tiếp hỏa phù, đốt phòng của hắn.



Nhà trưởng trấn cháy, dân chúng trong thành lập tức chen chúc tới, thấy Mạc Vấn cầm ra 1 người mông trần, vừa kinh ngạc vừa tò mò.



Lúc này Long Tộc sát khí mênh mông đã đến Phương đông ba mươi dặm, Mạc Vấn quay đầu phía đông nhìn, chỉ thấy Phương đông chân trời mây đen cuồn cuộn, căn cứ nồng đậm sát khí cùng nhiều phần long khí đến xem, Đông Hải Long Tộc lần này là mang trọng binh.



" lão hủ đáng ghét này, rõ ràng tìm được Xích Mộc, vì sao không đem nó giao cho ta?" Mạc Vấn đề khí hô to.



trưởng trấn trước đó đã dọa gần chết, nơi nào nghe hiểu được Mạc Vấn nói cái này không đầu không đuôi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Mạc Vấn điểm huyệt câm.



"Nói xằng nói bậy, Xích Mộc là vật vô chủ, tại sao vật về nguyên chủ nói một chút, nếu không phải bần đạo phát hiện sớm, ngươi ngày mai liền đem vật này giao cho yêu vật, ngươi thà chịu đem cái này Xích Mộc giao cho yêu vật cũng không chịu giao cho bần đạo, bần đạo hôm nay không phải tha cho ngươi." Mạc Vấn lại lần nữa đề khí hô to, nếu muốn giữ được những người này không chịu Đông Hải giận cá chém thớt, chỉ có thể để cho Đông Hải Long Tộc cho là những người này là thành tâm ra sức thần phục với Long Tộc đấy, đây là duy nhất làm pháp thuật.



Lúc này Phương đông đã truyền đến ầm chấn động, Long Tộc lên bờ, trừ Chân Long còn có những thứ khác yêu vật đi theo. Lúc này đã có thể thấy rất nhiều biến hóa hình người trong biển dị loại tay cầm các loại hình thù kỳ lạ binh khí hướng trấn nhỏ cuồn cuộn vọt tới, mà kia không trung cũng có thể thấy trong mây đen thanh lân Long trảo, mây đen tổng cộng có ba đoàn, khi có ba đầu Thanh Long tới.



"Giao ra Xích Mộc, lưu lại ngươi toàn thây." Phương đông không trung truyền đến điếc tai gầm thét.



Mạc Vấn mắt thấy mục đích đã đạt được, lập tức bỏ lại trưởng trấn, điên cuồng bay về phái nam...
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
OK xem cho ta nhé.
Nhận xét đầu tiên cũng là cuối cùng của lão sư ta là.... : "còn sơ sài quá, nhiều câu cấu trúc không chuẩn toàn bị ngược "



若想猜出那怪鱼将尺木藏于何处,就必须揣摩出怪鱼在临死前的心理,若是揣摩人类的心思还相对容易,因为人类的想法大部分大同小异,但是怪鱼不是人类,它的想法与人类定然有所差别。

短暂的沉吟过后,莫问将这条怪鱼认定为南海的忠臣,之所以做出这样的认定是因为它单独执行任务,且不管是它受命而来还是主动请缨,都可以确定它是忠臣,若不是忠臣就不会主动请缨,若不是忠臣,南海也不会派它孤身前来。

此外,之所以判定它是孤身前来,乃是因为偷不同于抢,偷必须隐秘,若是南海浩浩荡荡的派来一大群,那就不是偷而是抢了,尺木对于龙族极为重要,东海一定会拼命保护,故此抢是绝对行不通的。

认定了怪鱼为南海的忠臣,就可以按照忠臣的心理来揣度它的心理和举动,忠臣为了完成任务,一定会全力以赴,哪怕送掉性命也在所不惜,在这种心理的驱使之下,怪鱼在藏起尺木的同时一定会留下线索,供南海日后前来寻找。

时隔数月,南海并没有过来,这表明怪鱼还没有修行到魂魄不散的境地,无法利用魂魄回去报信,留下的线索只能是南海龙族来到此处之后可以感觉到的线索。

想及此处,莫问忽然想到这条怪鱼没有内丹,而它的头骨是完整的,由此可以推断它的内丹并不是被巨鲎取走,而是自行吐了出来,也正因为它吐出了内丹,由此令它无力压制恶化的伤势,导致了快速的死亡。而它吐出内丹的用意则不言而喻,为了给他日前来寻找它的南海龙族引路,引导他们顺利找到尺木。

换言之,只要找到了怪鱼的内丹,就可以找到尺木。

虽然推断出了这一点,真正实施的难度还是很大,因为怪鱼临死之前为了防止巨鲎和东海龙族根据它的内丹气息找到尺木,一定会设法在吐出内丹指路的同时想方设法减弱内丹气息的外散,令东海龙族无法察觉而南海龙族可以察觉。

要想做到这一点,就必须自东海龙族和南海龙族的五行属性着手,东海龙族五行归木,南海龙族五行归火,要想让东海龙族无法察觉而南海能够察觉,怪鱼就必须寻找一种五行事物作为遮掩,这一五行事物不可能是木,也不可能火。

扣除这两种,就只剩下了水,土,金。水首先被排除,因为与南海龙族的火属相冲,倘若藏在水里,南海龙族一定感知不到。土也被排除,因为无形之中木克土,倘若藏在土里,东海龙族可以敏锐的察觉到它的内丹。最为可能就只有金,五行之中金克木,倘若藏在金属容器里,可以避开东海龙族的感知。而五行之中火克金,藏在金属容器中,南海的火龙可以无视金属容器,敏锐的察觉到它的内丹,并根据内丹的指引找到与内丹放在一起的尺木。

此外,金属容器亦可以遮蔽那件木质尺木所发气息,令东海龙族感知不到内丹气息的同时也感知不到尺木所发的木气。

心念至此,莫问得出了最终结论,尺木被那怪鱼藏在了金属器皿之中。

虽然得出了结论,莫问心中却并不安定,因为他没有跟怪鱼打过交道,不知道它是否完全开窍,若是它是个愚钝的蠢货,那之前的所有推断都是徒劳的。

不过转念一想,莫问又确信自己推断无误,因为南海龙族派人执行重要任务,一定会挑选聪明勇敢的下属,不可能派个笨蛋出来。要知道若是偷窃不成,会是一件很丢人的事情。

确定了尺木藏在金属器物中,搜寻的范围就大大缩小了,首先野外可以排除,此时铜铁为朝廷管制,这几年大肆兴兵,金属定然更加稀缺,没有人会随意将金属遗弃在山上。

野外被排除,就只剩下了乡村,但乡村也不对,因为当日那条怪鱼没有时间进入乡村,退一步讲,就算它争取到了进入乡村的时间,推门入户也会惊动户主,世上有不透风的墙,却没有不泄密的嘴,倘若被人看到,一定会宣扬出去。

排除了荒郊野外和乡村,貌似推断陷入了死结。但是这个死结之外还有一种例外,那就是村落中废弃的房舍或者是荒郊野外废弃的庙宇或者道观。

前一种可能也要排除掉,因为村中废弃的房舍不可能留有铁器,主人搬家的时候不会将金属器物留在废弃的房子里,不然会被人偷走。即便主人全家绝户,其房中的金属器皿也不会剩下,哪个村里没有几个掀锅偷鸡的泼皮无赖。

故此只剩下了最后一种可能,那就是尺木和内丹被那怪鱼藏在了野外废弃的道观或者寺庙里的金属器皿中。

人只要能静下心,安静细心的思考,就可以避免走很多弯路,若是换做旁人,此时说不定正在山上砍树搬石瞎忙一通。否定一个没有实施的主意只需要一瞬甚至是半瞬,但是若想纠正一个已经实施的错误,不但劳民伤财,还会大耗时日,可惜世人混沌,总是做多想少,不愿前瞻想路,总是盲目的以身试路,导致弯路频走,短暂的一生,其大部分时间都在忙于弥补冲动和虑事不周造成的错误。

想通了尺木可能藏匿的所在,莫问睁开了眼睛。

不早不晚,就在此时老五端了木盘推门而入,“老爷,凑合着吃点吧。”

莫问扫了一眼木盘上的饭食,发现还对胃口,便冲老五做了个手势,老五会意,将木盘放在了桌上。

莫问接过老五递过来的筷子,端碗吃饭,为了招呼他和老五,赵家这几日一直吃的是干粮而非稀粥。

“老爷,是不是有谱儿了?”老五见莫问胃口很好,猜到他已然有了应对之策。

“不好说。”莫问待口中粟米彻底咽下方才出言回答,食不言寝不语的古训主要是为了防止被呛到和节省粮食而定的,随着年纪的增长,那些陈规俗条他越来越不在意了。

“不好说是啥意思?”老五端起水壶为莫问倒水。

“去把你爹叫来。”莫问笑着冲老五摆了摆手。

老五知道莫问在揶揄他,却也毫不在意,转身出门去喊店主。

片刻过来赵店主来到,莫问抬手请其入座,又看了老五一眼,老五会意,为赵店主倒水。

莫问吃饭并不将饭菜全部吃完,只要吃饱立刻放筷,所以经常剩饭,这种在外人看来很是浪费的举动实则是出于养生考虑,饭菜含有五谷精气,不吃饭便不得活。但是饭菜之中也含有五谷浊气,吃饱之后不舍得扔掉剩下的食物,强迫自己吃掉,会导致体内浊气增加,肺腑受累,日积月累必然成疾。

赵店主并没有认为莫问在浪费粮米,反倒通过这一举动看出了莫问身上有一股随性的贵气,贵气发于富,没有富做后盾,人一天到晚为生计犯愁,无暇读书,无暇静思,也就养不出贵气,至多只能养出一身酸气。贵萌于富足,长于熏陶,成于书香,若缺后二,就算家财万贯亦生不出贵气。

莫问自然不知道赵店主在想什么,漱口过后冲赵店主问道,“请问善人,这方圆百里都有哪些道观寺院?”

“大人要请人帮……衬?”赵店主本想说请人帮忙,忽然感觉此语有轻看莫问之嫌,便改为帮衬。

“不,要克制妖物贫道一人足矣,寻道观寺庙乃另有旁因。”莫问言罢,自木几上拿过笔墨,“善人莫急,仔细想过,一一记下。”

老五有眼力,端走了木盘,为赵店主腾出了写字之处。

赵店主执了毛笔在手,蘸墨书写,起初写的很快,后期较慢,不时皱眉回忆,一刻钟过后搁笔说道,“据我所知方圆百里的道观寺院就只有这八家。”

莫问出言说道,“废弃的也要写上,还有那土地庙,山神庙也不要遗漏。”

赵店主闻言再度提笔,又写了五六处,沉吟良久放笔摇头,“真没有了。”

莫问接过那张宣纸,发现道观寺院连同山神庙土地祠一共有十四处,所在的位置,香火是否鼎盛,大致的人数都有记录。

“善人早些休息,我们晚上出去一趟。”莫问收了纸张冲赵店主说道,后者答应一声,离座去了。

“老爷,你要干啥?”老五不解的问道。

“那怪鱼自东海偷走的东西名为尺木,乃是龙族圣物,此物极有可能藏在山中废弃的道观和寺院里。”莫问收拾妥当,向外走去。

老五提了孝棒,抓起莫问的长剑,随其出门。

“老爷,尺木是什么形状?”老五问道。

“不晓得。”莫问摇头说道,“那怎么找?”老五冲正在清扫卫生的岳母招手打招呼,一旦定亲,赵樱英就是吴家人,老五不允许她再出来招呼客人。

“我自有办法。”莫问抬手说道。

出门之后,莫问径直北行,北侧二十里外的山中有一处废弃的道观,那里的可能性最大。

道观和寺院承受香火的时候是吉祥之地,可是一旦荒废,就成了凶地,无人敢随意前去。北侧山中的道观并不大,只有两亩见方,由于荒废多年,大部分房舍都已经倒塌,只有正殿还剩下半边。

二人拨草进入正殿,只见神像只剩下了泥胎,已经无法辨认是供奉的是哪位仙人,由于半边大殿已经倒塌,残存部分也受到了殃及,碎砖破瓦散落一地。

“老爷,你看。”老五蹲身拾起一片碎瓦递到莫问面前。

莫问抬手接过,只见瓦片上有很大一片已经发黑的血污。

莫问扔掉那片碎瓦,环视大殿,发现殿内并无香炉钵磬等金属器物,只在门旁左侧有一只倒伏的铜瓮,此物先前应该是道观盛水的净器。

莫问走到铜瓮近前将其扶正,只见里面空无一物,但铜瓮里残留着很重的腥气,这种腥气与海边鱼骨的气息有些相似,却又不完全一样。

“老爷,怎么了?”老五见莫问眉头紧锁,走过来低头打量那只铜瓮。

“尺木和内丹原本就在这只铜瓮之里,但此时已经被取走了……”
Tử Dương Chương 362 chương suy đoán




Nếu muốn đoán ra quái ngư kia đem Xích Mộc giấu nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra trong lòng quái ngư trước khi chết, nếu là tính toán theo loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng vì là quái ngư không giống nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.


trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Vấn nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, sở dĩ nhận định như vậy là bởi vì nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, lại bất kể là nó vâng mệnh tới hay chủ động xin đi, cũng có thể xác định nó là trung thần, nếu không phải trung thần sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần, Nam Hải cũng sẽ không phái nó một mình tới.


Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là là bởi vì trộm không giống với cướp, trộm phải bí mật, nếu là Nam Hải đường đường chính chính phái tới một đoàn, vậy thì không phải là trộm mà là đoạt, Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức quan trong, Đông Hải nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, cho nên cướp là tuyệt đối không thể thực hiện được.


Nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, liền có thể dựa theo suy nghĩ trung thần để nắm bắt được tâm lý của nó cùng hành động, trung thần vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dù là giao hết tánh mạng cũng sẽ không tiếc, dưới loại tâm lý này, quái ngư giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ để lại đầu mối, cung cấp Nam Hải ngày sau một chút manh mối để tìm.


Cách mấy tháng, Nam Hải cũng không có tới, cái này cho thấy quái ngư còn không có tu hành đến tình cảnh hồn phách không tiêu tan, Vô pháp thuật lợi dùng hồn phách trở về báo tin, lưu lại đầu mối chỉ có thể là Nam Hải Long Tộc tới chỗ này sau có thể cảm giác được đầu mối.


Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới đầu quái ngư không có Nội Đan, mà xương đầu của nó là hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán nó Nội Đan cũng không phải là bị Sam lớn lấy đi, mà là tự đi phun ra ngoài, cũng chính là bởi vì nó phun ra Nội Đan, như vậy làm nó vô lực áp chế thương thế trở nên ác liệt, dẫn đến nhanh chóng chết. Mà hắn khạc ra Nội Đan dụng ý gì thì không cần nói cũng biết, vì ngày sau cho Nam Hải Long Tộc dẫn đường, dẫn dắt bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.


Nói cách khác, chỉ cần tìm được quái ngư Nội Đan, liền có thể tìm được Xích Mộc.


Mặc dù suy đoán ra một điểm này, chân chính thực hiện độ khó vẫn là rất lớn, bởi vì quái ngư trước khi chết vì phòng ngừa Sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ nó Nội Đan khí tức tìm được Xích Mộc, nhất định sẽ thiết lập pháp thuật khạc ra Nội Đan chỉ lộ đồng thời phương hướng thiết lập pháp thuật yếu bớt Nội Đan hơi thở ra bên ngoài, làm Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải Long Tộc có thể phát hiện.


Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải từ Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc tính bắt đầu, Đông Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về mộc, Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về hỏa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải có thể phát hiện, quái ngư thì nhất định phải tìm một loại Ngũ Hành đồ vật che giấu, đồ vật Ngũ Hành không thể nào là mộc, cũng không khả năng hỏa.


KSam trừ cái này hai loại, cũng chỉ còn lại có nước, đất, kim. Nước đầu tiên bị loại bỏ, bởi vì cùng Nam Hải Long Tộc lửa khắc tinh, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định không cảm giác được. Đất cũng bị loại bỏ, bởi vì vô hình trung mộc khắc thổ, nếu như ẩn núp ở trong đất, Đông Hải Long Tộc có thể bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan. Nhất có thể cũng chỉ có kim, trong ngũ hành kim khắc mộc, nếu như ẩn núp ở trong thùng kim loại, có thể tránh Đông Hải Long Tộc cảm giác. Mà trong ngũ hành lửa khắc kim, ẩn núp ở kim loại trong thùng, Nam Hải Hỏa Long có thể không nhìn đồ đựng kim loại, bén nhạy nhận ra được Nội Đan của nó, cũng căn cứ Nội Đan chỉ dẫn tìm được Xích Mộc cùng một chỗ.


Ngoài ra, đồ đựng kim loại cũng có thể che đậy món đó bằng gỗ Xích Mộc phát ra khí tức, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được Nội Đan hơi thở đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát mộc khí.


Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc bị quái ngư giấu ở trong dụng cụ kim loại.


Mặc dù đưa ra kết luận, Mạc Vấn nhưng trong lòng cũng không an tâm, bởi vì hắn chưa từng quen biết quái ngư, không biết nó là hay không hoàn toàn mở mang trí tuệ, nếu là nó là cái ngu độn ngu xuẩn, kia trước tất cả suy đoán đều là phí công.


Chẳng qua nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu, nhất định sẽ chọn thông minh dũng cảm thuộc hạ, không thể nào phái ngu ngốc đi ra. Phải biết nếu là ăn trộm bị lộ, sẽ là một chuyện rất mất mặt.


Xác định Xích Mộc ẩn núp ở bên trong đồ vật kim loại, phạm vi sưu tầm liền thật rút nhỏ, đầu tiên vùng dã ngoại có thể loại bỏ, vì lúc này đồng thiết bị triều đình quản chế, mấy năm này cổ động hưng binh, kim loại nhất định càng khan hiếm, không có ai sẽ tùy ý đem kim loại vứt bỏ ở trên núi.


Dã ngoại bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại có hương thôn, nhưng hương thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không có thời gian tiến vào hương thôn, lui một bước nói, coi như nó tranh thủ được tiến vào hương thôn thời gian, đẩy cửa vào cũng sẽ kinh động chủ nhà, trên đời có không lọt gió tường, lại không có bí mật không bị rò rỉ, nếu như bị người thấy, nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài.


Loại bỏ dã ngoại hoang vu cùng hương thôn, dường như suy đoán lâm vào nút chết. Nhưng là ngoài cái này nút chết còn có một loại ngoại lệ, đó chính là trong thôn bỏ hoang phòng xá hoặc là dã ngoại hoang vu bỏ hoang miếu thờ hoặc là đạo quan.


Trước một loại khả năng bị quên cũng bài trừ, bởi vì trong thôn bỏ hoang phòng xá không thể nào lưu lại đồ sắt, chủ nhân dọn nhà thời điểm sẽ không đem vật kim loại bỏ lại trong phòng, nếu không sẽ bị người lấy đi. Cho dù chủ nhân có quên, thì trong phòng dụng cụ kim loại cũng sẽ không còn, trong thôn nào không có mấy kẻ vô lại “mở nồi trộm gà”.


Cho nên chỉ còn lại có cuối cùng một loại khả năng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan bị kia quái ngư giấu ở dã ngoại bỏ hoang đạo quan hoặc là trong chùa miếu trong dụng cụ kim loại.


Người chỉ cần có thể yên lặng suy nghĩ, yên lặng tỉ mỉ suy tính, là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường quanh co, nếu là đổi thành người khác, lúc này nói không chừng đang ở trên núi chặt cây vác đá bận bịu một trận. người thực hiện chủ kiến chỉ cần một cái chớp mắt thậm chí là nửa nháy mắt, nhưng là nếu muốn sửa chữa một cái sai lầm đã thực hiện, chẳng những hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất lớn thời gian, đáng tiếc thế nhân ngu ngốc, Luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, Không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, luôn là mù quáng lấy người thử đường, đưa đến đường quanh co nhiều lần đi, đời người ngắn ngủi. hầu hết thời gian, đều bận rộn bù đắp cho những sai lầm gây ra bởi sự bốc đồng và tranh chấp.


Nghĩ thông suốt chuyện Xích Mộc, Mạc Vấn mở mắt.


Không sớm không muộn, vào lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, "Lão gia, ăn chút đi."


Mạc Vấn nhìn lướt qua trên khay gỗ cơm nước, phát hiện đúng khẩu vị, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.


Mạc Vấn nhận lấy đũa lão Ngũ đưa tới, bưng chén ăn cơm, vì hắn và lão Ngũ, Triệu Gia mấy ngày nay một mực ăn lương khô mà không phải là cháo loãng.


"Lão gia, có phải hay không có kế hoạch rồi hả?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẩu vị rất tốt, đoán được hắn đã có cách đối phó.


"Khó nói." Mạc Vấn đợi trong miệng cơm hoàn toàn nuốt xuống mới vừa lên tiếng trả lời, cổ huấn “ăn không nói, ngủ không nói” chủ yếu là vì phòng ngừa bị sặc cùng tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tăng lên. những thứ kia trần tục càng ngày càng không thèm để ý.


"Khó nói là ý gì?" Lão Ngũ bưng bình nước rót nước cho Mạc Vấn.


"Đi gọi cha ngươi tới." Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.


Lão Ngũ biết Mạc Vấn chế nhạo hắn, nhưng cũng không để ý chút nào, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.


Chốc lát tới Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời nhập tọa, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.


Mạc Vấn ăn cơm không ăn hết thức ăn, chỉ cần hơi ăn no lập tức để đũa, cho nên thường xuyên thừa cơm, loại người này ở bên ngoài xem ra rất là lãng phí nhưng thực ra là từ dưỡng sinh cân nhắc, thức ăn chứa ngũ cốc tinh khí, không ăn cơm liền không thể sống. Nhưng là trong thức ăn cũng chứa ngũ cốc trọc khí (thứ không tốt), sau khi ăn no không muốn vứt bỏ thức ăn còn lại, ép buộc mình ăn, sẽ đưa đến trọc khí trong cơ thể gia tăng, nội tạng bị liên lụy, ngày tháng tích lũy tất nhiên thành bệnh.


Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực, ngược lại thông qua cử động này nhìn tSam Mạc Vấn trên người có một phong cách cao quý. Cao quý mà phát ra từ tiền, không có tiền làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm vì suy tính buồn rầu, không có đọc sách, không có suy t.ư, không sinh ra quý khí, nhiều lắm là chỉ có thể tạo ra người kiểu cách. Cao quý sinh từ sung túc đầy đủ , giỏi hun đúc,cùng với học giả, nếu thiếu hai thứ sau, coi như gia tài vạn vạn cũng không sanh được cao quý.


Mạc Vấn tự nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng xong hướng Triệu chủ tiệm hỏi, "Xin hỏi thiện nhân, chu vi trăm dặm có những chùa, đạo quan nào?"


"Đại nhân muốn mời người giúp... phụ?" Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người giúp đỡ, bỗng nhiên cảm giác lời nầy có coi thường Mạc Vấn, liền đổi thành phụ giúp.


"Không, muốn đánh yêu vật một mình bần đạo là đủ rồi, tìm đạo miếu là có mục đích khác." Mạc Vấn nói xong, cầm lấy cây bút chuẩn bị mực, "Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nghĩ, ghi nhớ từng cái."


Lão Ngũ nhìn thấy, đi bưng khay gỗ, vì Triệu chủ tiệm chuẩn bị chỗ viết.


Triệu chủ tiệm chấp bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, sau này chậm chạp, thỉnh thoảng cau mày, nhíu mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau để bút xuống nói, "Theo ta được biết chu vi trăm dặm đạo quan, chùa cũng chỉ có tám ngôi."


Mạc Vấn lên tiếng nói, "Bỏ hoang cũng viết lên, còn có kia thổ địa miếu, miếu sơn thần cũng không bỏ sót."


Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cầm bút, viết năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu để bút lắc đầu, "đã không còn."


Mạc Vấn nhận lấy tờ giấy lớn, phát hiện đạo quan chùa kể cả miếu sơn thần thổ địa tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có hay không cường thịnh, đại khái đều ghi chép.


"Thiện nhân đi nghỉ ngơi sớm, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn thu tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, chủ tiệm trả lời một tiếng, rời chỗ ngồi.


"Lão gia, ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.


"quái ngư kia từ Đông Hải trộm đi đồ vật được đặt tên là Xích Mộc, chính là Long Tộc thánh vật, vật này vô cùng có khả năng giấu ở trong núi bỏ hoang đạo quan cùng tự viện." Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, rồi nói .


Lão Ngũ nói ra lòng hiếu thảo, Mạc Vấn nắm lấy trường kiếm, cùng đi ra ngoài.


"Lão gia, Xích Mộc hình dáng là cái gì?" Lão Ngũ hỏi.


"Không biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, "Vậy làm sao tìm?" Lão Ngũ hướng mẹ vợ đang quét dọn vệ sinh chào hỏi, một khi đính hôn, Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ không cho phép nàng đi ra chào hỏi khách nhân.


"Ta tự có biện pháp." Mạc Vấn giơ tay lên nói.


Sau khi ra cửa, Mạc Vấn thẳng đi về phía Bắc, cánh bắc hai mươi dặm bên ngoài trong núi có một nơi bỏ hoang đạo quan, nơi đó khả năng lớn nhất.


Đạo quan cùng chùa chịu đựng hương khói thời điểm là Cát Tường đất, nhưng là một khi hoang phế, là được đất dử, không người dám tùy ý đi trước. Cánh bắc trong núi đạo quan cũng không lớn, chỉ có hai mẫu ruộng vuông vắn, bởi vì hoang phế nhiều năm, phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chánh điện còn dư lại nửa bên.


Hai người tốp cỏ tiến vào chánh điện, chỉ thấy tượng thần chỉ còn lại có tượng mộc, đã Vô pháp thuật nhận là cung phụng là vị nào Tiên Nhân, bởi vì nửa bên đại điện đã sụp đổ, còn sót lại bộ phận cũng nhận được rồi vạ lây, gạch vỡ ngói bể tán lạc đầy đất.


"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh ngói vỡ đưa tới Mạc Vấn trước mặt.


Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy, chỉ thấy mảnh ngói trên có một vết máu rất lớn đã chuyển thành mầu đen.


Mạc Vấn vứt mảnh ngói đi, nhìn hết đại điện, phát hiện trong điện không có lư hương kim loại, chỉ thấy bên cạnh cửa bên trái có một hũ đồng đổ, vật này lúc trước hẳn là đạo quan đựng nước sạch.


Mạc Vấn đi tới hũ đồng phụ cận điều chỉnh, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng hũ đồng trong lưu lại rất nặng tinh khí, loại này tinh khí cùng bờ biển xương cá khí tức có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.


"Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, đi tới cúi đầu quan sát con kia đồng hủ.


"Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở trong hũ đông , nhưng lúc này đã bị lấy đi rồi.."
Lão phải xác định trước là dịch hay convert vậy?

Dịch: Chuyển từ tiếng Hán qua tiếng Việt, cố gắng theo cấu trúc câu chủ vị theo tiếng Việt.

Convert: bỏ tiếng Hán qua QT --> sửa tên/địa danh cho phù hợp, ko quá đặt nặng trật tự ngữ pháp.
 

gatrongdibo

Phàm Nhân
Ngọc
44,05
Tu vi
0,00
Lão phải xác định trước là dịch hay convert vậy?

Dịch: Chuyển từ tiếng Hán qua tiếng Việt, cố gắng theo cấu trúc câu chủ vị theo tiếng Việt.

Convert: bỏ tiếng Hán qua QT --> sửa tên/địa danh cho phù hợp, ko quá đặt nặng trật tự ngữ pháp.
ta dịch luôn đó. mỗi tội ta đọc đi đọc lại nóng hết cả cái đầu sau đó là loạn xì nghầu vì mức độ ngược quá nhiều. chắc tại chưa quen hoặc ko nhiều kinh nghiệm.
Ta VD nhé :


Nếu muốn đoán ra kia quái ngư đem Xích Mộc nấp trong nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra quái ngư ở trước khi chết trong lòng, nếu là tính toán loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng là quái ngư không là nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.

Ngắn ngủi trầm ngâm sau này, Mạc Vấn đem điều này quái ngư nhận định vì Nam Hải trung thần, sở dĩ làm ra như vậy nhận định là bởi vì nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, lại bất kể là nó vâng mệnh tới vẫn chủ động xin đi, cũng có thể xác định nó là trung thần, nếu không phải trung thần cũng sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần, Nam Hải cũng sẽ không phái nó một mình tới.

Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là là bởi vì trộm không giống với cướp, trộm phải bí mật, nếu là Nam Hải hạo hạo đãng đãng phái tới một đoàn, vậy thì không phải là trộm mà là đoạt, Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức nặng muốn, Đông Hải nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, cho nên cướp là tuyệt đối không thể thực hiện được.

Nhận định quái ngư vì Nam Hải trung thần, liền có thể dựa theo trung thần trong lòng tới đo lường được tâm lý của nó cùng cử động, trung thần vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dù là giao hết tánh mạng cũng sẽ không tiếc, loại tâm lý này lái dưới, quái ngư ở giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ để lại đầu mối, cung cấp Nam Hải ngày sau trước đi tìm một chút.

Cách mấy tháng, Nam Hải cũng không có tới, cái này cho thấy quái ngư còn không có tu hành đến hồn phách không tiêu tan tình cảnh, Vô pháp thuật lợi dụng hồn phách trở về báo tin, lưu lại đầu mối chỉ có thể là Nam Hải Long Tộc tới chỗ này sau có thể cảm giác được đầu mối.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới đây đầu quái ngư không có Nội Đan, mà xương đầu của nó là hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán nó Nội Đan cũng không phải là bị Sam lớn lấy đi, mà là tự đi phun ra ngoài, cũng chính là bởi vì nó phun ra Nội Đan, như vậy làm nó vô lực áp chế trở nên ác liệt thương thế, đưa đến nhanh chóng chết. Mà hắn khạc ra Nội Đan dụng ý thì không cần nói cũng biết, vì cho hắn ngày trước đi tìm một chút nó Nam Hải Long Tộc dẫn đường, dẫn dắt bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.

Nói cách khác, chỉ cần tìm được quái ngư Nội Đan, liền có thể tìm được Xích Mộc.

Mặc dù suy đoán ra một điểm này, thật chính thực hiện độ khó vẫn là rất lớn, bởi vì quái ngư trước khi chết vì phòng ngừa Sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ nó Nội Đan khí tức tìm được Xích Mộc, nhất định sẽ thiết lập pháp thuật ở khạc ra Nội Đan chỉ lộ đồng thời muốn phương hướng thiết lập pháp thuật yếu bớt Nội Đan hơi thở bên ngoài tan tác, làm Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải Long Tộc có thể phát hiện.

Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải từ Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc tính bắt tay, Đông Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về cây, Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về lửa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải có thể phát hiện, quái ngư thì nhất định phải tìm một loại Ngũ Hành đồ vật coi như che giấu, cái này một Ngũ Hành đồ vật không thể nào là cây, cũng không khả năng lửa.

Khấu trừ cái này hai loại, cũng chỉ còn lại có nước, đất, kim. Nước đầu tiên bị loại bỏ, bởi vì cùng Nam Hải Long Tộc lửa cầm tinh hướng, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định không cảm giác được. Đất cũng bị loại bỏ, bởi vì vô hình trung mộc khắc thổ, nếu như ẩn núp ở trong đất, Đông Hải Long Tộc có thể bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan. Nhất có thể cũng chỉ có kim, trong ngũ hành kim khắc mộc, nếu như ẩn núp ở kim loại trong thùng, có thể tránh Đông Hải Long Tộc cảm giác. Mà trong ngũ hành lửa khắc kim, ẩn núp ở kim loại trong thùng, Nam Hải Hỏa Long có thể Vô nhìn kim loại đồ đựng, bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan, cũng căn cứ Nội Đan chỉ dẫn tìm được cùng Nội Đan đặt chung một chỗ Xích Mộc.

Ngoài ra, kim loại đồ đựng cũng có thể che đậy món đó bằng gỗ Xích Mộc phát ra khí tức, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được Nội Đan hơi thở đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát mộc khí.

Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc bị kia quái ngư giấu ở kim loại dụng cụ trong.

Mặc dù đưa ra kết luận, Mạc Vấn nhưng trong lòng cũng không an định, bởi vì hắn chưa cùng quái ngư đã từng quen biết, không biết nó là hay không hoàn toàn mở mang trí tuệ, nếu là nó là cái ngu độn ngu xuẩn, kia trước tất cả suy đoán đều là phí công.

Không được nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu, nhất định sẽ chọn thông minh dũng cảm thuộc hạ, không thể nào phái ngu ngốc đi ra. Phải biết nếu là ăn trộm không được, sẽ là một món rất chuyện mất mặt.

Xác định Xích Mộc ẩn núp ở kim loại khí vật ở bên trong, phạm vi sưu tầm liền thật to rút nhỏ, đầu tiên dã ngoại có thể loại bỏ, lúc này đồng thiết vì triều đình quản chế, mấy năm này cổ động hưng binh, kim loại nhất định càng khan hiếm, không có ai sẽ tùy ý đem kim loại vứt bỏ ở trên núi.

Dã ngoại bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại có hương thôn, nhưng hương thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không có thời gian tiến vào hương thôn, lui một bước nói, coi như nó tranh thủ được tiến vào hương thôn thời gian, đẩy cửa vào hộ cũng sẽ kinh động chủ nhà, trên đời có không lọt gió tường, lại không có không tiết lộ bí mật miệng, nếu như bị người thấy, nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài.

Loại bỏ dã ngoại hoang vu cùng hương thôn, dường như suy đoán lâm vào nút chết. Nhưng là cái này nút chết ra còn có một loại ngoại lệ, đó chính là trong thôn lạc bỏ hoang phòng xá hoặc là dã ngoại hoang vu bỏ hoang miếu thờ hoặc là đạo quan.

Trước một loại khả năng cũng muốn bài trừ rơi, bởi vì trong thôn bỏ hoang phòng xá không thể nào lưu lại đồ sắt, chủ nhân dọn nhà thời điểm sẽ không đem kim loại khí vật ở lại bỏ hoang trong phòng, nếu không sẽ bị người trộm đi. Cho dù chủ nhân cả nhà cả nhà, kia trong phòng kim loại dụng cụ cũng sẽ không còn lại, cái nào trong thôn không có mấy người Mở nồi trộm gà Poppy vô lại.

Cho nên chỉ còn lại có cuối cùng một loại khả năng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan bị kia quái ngư giấu ở dã ngoại bỏ hoang đạo quan hoặc là trong chùa miếu kim loại dụng cụ trong.

Người chỉ cần có thể yên lặng suy nghĩ, an tĩnh tỉ mỉ suy tính, là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường quanh co, nếu là đổi thành người ngoài, lúc này nói không chừng chính ở trên núi đốn cây khiêng đá mù bận bịu một trận. Hủy bỏ không có một người thực hiện chủ ý chỉ cần muốn một cái chớp mắt thậm chí là nửa trong nháy mắt, nhưng là nếu muốn sửa chữa chính nhất cái đã thực hiện sai lầm, chẳng những hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất lớn ngày giờ, đáng tiếc thế nhân Hỗn Độn, Luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, Không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, luôn là mù quáng lấy người thử đường, đưa đến đường quanh co nhiều lần đi, ngắn ngủi cả đời, kia phần lớn thời gian đều đang bận rộn với đền bù xung động cùng lo chuyện không chu toàn tạo thành sai lầm.

Nghĩ thông suốt Xích Mộc có thể ẩn núp chỗ, Mạc Vấn mở mắt.

Không còn sớm không muộn, nhưng vào lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, "Lão gia, thích hợp ăn chút đi."

Mạc Vấn nhìn lướt qua trên khay gỗ cơm nước, phát hiện còn đúng khẩu vị, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.

Mạc Vấn nhận lấy lão Ngũ đưa tới đũa, bưng chén ăn cơm, vì gọi hắn và lão Ngũ, Triệu Gia mấy ngày nay một mực ăn là lương khô mà không phải là cháo loãng.

"Lão gia, có phải hay không kế hoạch rồi hả?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẩu vị rất tốt, đoán được hắn đã có cách đối phó.

"Khó mà nói." Mạc Vấn đợi trong miệng thóc lúa hoàn toàn nuốt xuống mới vừa lên tiếng trả lời, ăn không nói ngủ không nói cổ huấn chủ yếu là vì phòng ngừa bị sặc cùng tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tăng trưởng, những thứ kia trần quy tục đầu hắn càng ngày càng không thèm để ý.

"Khó mà nói là ý gì?" Lão Ngũ bưng lên bình nước vì Mạc Vấn rót nước.

"Đi đem ngươi cha gọi tới." Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.

Lão Ngũ biết Mạc Vấn ở chế nhạo hắn, nhưng cũng không để ý chút nào, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.

Chốc lát tới Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời kia nhập tọa, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.

Mạc Vấn ăn cơm không hề đem thức ăn ăn hết tất cả, đầu phải ăn no lập tức để đũa, cho nên thường xuyên cơm thừa, loại này người ở bên ngoài xem ra rất là lãng phí cử động thực ra là từ dưỡng sinh cân nhắc, thức ăn chứa ngũ cốc tinh khí, không ăn cơm liền không phải sống. Nhưng là trong thức ăn cũng chứa ngũ cốc trọc khí, sau khi ăn no không bỏ được vứt bỏ còn dư lại thức ăn, cưỡng bách mình ăn, sẽ đưa đến trong cơ thể trọc khí gia tăng, phế phủ bị liên lụy, ngày tháng tích lũy tất nhiên thành bệnh.

Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực thước, ngược lại thông qua cử động này nhìn thấu Mạc Vấn trên người có một cỗ tùy tính quý khí, quý khí phát ra phú, không có phú làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm vì sanh kế buồn rầu, không rãnh đi học, không rãnh tĩnh t.ư, cũng chỉ nuôi không ra quý khí, nhiều lắm là chỉ có thể nuôi ra cả người toan khí. Quý nảy sinh với đầy đủ sung túc, giỏi hun đúc, thành với thư hương, nếu thiếu sau hai, coi như gia tài vạn quán cũng không sanh được quý khí.

Mạc Vấn tự nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng sau này hướng Triệu chủ tiệm hỏi, "Xin hỏi thiện nhân, cái này chu vi trăm dặm có những ai đạo quan chùa?"

"Đại Nhân muốn mời người giúp... Phụ?" Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người hỗ trợ, bỗng nhiên cảm giác lời nầy có coi thường Mạc Vấn chi ngại, liền đổi thành giúp đỡ.

"Không, muốn khắc chế yêu vật bần đạo một người đủ rồi, tìm đạo xem miếu là có khác cạnh bởi vì." Mạc Vấn nói xong, từ cây mấy trên cầm lấy văn chương, "Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nghĩ tới, từng cái ghi nhớ."

Lão Ngũ có mắt, bưng đi khay gỗ, vì Triệu chủ tiệm dành ra viết chữ chỗ.

Triệu chủ tiệm chấp rồi bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, Hậu Kỳ chậm chạp, thỉnh thoảng cau mày, nhíu mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau này để bút xuống nói, "Theo ta được biết chu vi trăm dặm đạo quan chùa cũng chỉ có cái này Bát gia."

Mạc Vấn lên tiếng nói, "Bỏ hoang cũng muốn viết lên, còn có kia thổ địa miếu, miếu sơn thần cũng không muốn bỏ sót."

Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cử bút, lại viết năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu để bút lắc đầu, "Thật không có."

Mạc Vấn nhận lấy kia tờ giấy lớn, phát hiện đạo quan chùa kể cả miếu sơn thần thổ địa từ tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có hay không cường thịnh, đại khái số người đều có ghi chép.

"Thiện nhân sớm đi nghỉ ngơi, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn thu tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, người sau trả lời một tiếng, rời chỗ ngồi đi.

"Lão gia, ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.

"Kia quái ngư từ Đông Hải trộm đi đồ vật được đặt tên là Xích Mộc, chính là Long Tộc thánh vật, vật này vô cùng có khả năng giấu ở trong núi bỏ hoang đạo quan cùng trong tự viện." Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, đi ra ngoài.

Lão Ngũ nói ra Hiếu Bổng, nắm lên Mạc Vấn trường kiếm, thuận theo ra cửa.

"Lão gia, Xích Mộc là cái gì hình dáng?" Lão Ngũ hỏi.

"Không biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, "Vậy làm sao tìm?" Lão Ngũ hướng đang quét dọn vệ sinh mẹ vợ ngoắc chào hỏi, một khi đính hôn, Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ không cho phép nàng mới đi ra chào hỏi khách nhân.

"Ta tự có làm pháp thuật." Mạc Vấn giơ tay lên nói.

Sau khi ra cửa, Mạc Vấn thẳng đi về phía Bắc, cánh bắc hai mươi dặm bên ngoài trong núi có một nơi bỏ hoang đạo quan, nơi đó khả năng lớn nhất.

Đạo quan cùng chùa chịu đựng hương khói thời điểm là Cát Tường đất, nhưng là một khi hoang phế, là được đất dử, không người dám tùy ý đi trước. Cánh bắc trong núi đạo quan cũng không lớn, chỉ có hai mẫu ruộng vuông vắn, bởi vì hoang phế nhiều năm, phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chánh điện còn dư lại nửa bên.

Hai người tốp cỏ tiến vào chánh điện, chỉ thấy tượng thần chỉ còn lại có tượng mộc, đã Vô pháp thuật nhận là cung phụng là vị nào Tiên Nhân, bởi vì nửa bên đại điện đã sụp đổ, còn sót lại bộ phận cũng nhận được rồi vạ lây, gạch vỡ ngói bể tán lạc đầy đất.

"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh bể miếng ngói đưa tới Mạc Vấn trước mặt.

Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy, chỉ thấy mảnh ngói trên có rất lớn một mảnh đã biến thành màu đen vết máu.

Mạc Vấn vứt bỏ kia mảnh bể miếng ngói, nhìn xung quanh đại điện, phát hiện trong điện cũng không lư hương bát khánh chờ kim loại khí vật, chỉ ở bên cạnh cửa bên trái có một con đổ rạp đồng hũ, vật này lúc trước hẳn là đạo quan đựng thủy sạch khí.

Mạc Vấn đi tới đồng hũ phụ cận đem phù chính, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng đồng hũ trong lưu lại rất nặng tinh khí, loại này tinh khí cùng bờ biển xương cá khí tức có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

"Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, đi tới cúi đầu quan sát con kia đồng hũ.

"Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở nơi này đầu đồng hũ trong , nhưng lúc này đã bị lấy đi rồi.."


Tử Dương Chương 362 suy đoán




Nếu muốn đoán ra quái ngư kia đem Xích Mộc giấu nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra trong lòng quái ngư trước khi chết, nếu là tính toán theo loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng vì là quái ngư không giống nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.


trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Vấn nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, sở dĩ nhận định như vậy là bởi vì nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, lại bất kể là nó vâng mệnh tới hay chủ động xin đi, cũng có thể xác định nó là trung thần, nếu không phải trung thần sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần, Nam Hải cũng sẽ không phái nó một mình tới.


Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là là bởi vì trộm không giống với cướp, trộm phải bí mật, nếu là Nam Hải đường đường chính chính phái tới một đoàn, vậy thì không phải là trộm mà là đoạt, Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức quan trong, Đông Hải nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, cho nên cướp là tuyệt đối không thể thực hiện được.


Nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, liền có thể dựa theo suy nghĩ trung thần để nắm bắt được tâm lý của nó cùng hành động, trung thần vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dù là giao hết tánh mạng cũng sẽ không tiếc, dưới loại tâm lý này, quái ngư giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ để lại đầu mối, cung cấp Nam Hải ngày sau một chút manh mối để tìm.


Cách mấy tháng, Nam Hải cũng không có tới, cái này cho thấy quái ngư còn không có tu hành đến tình cảnh hồn phách không tiêu tan, Vô pháp thuật lợi dùng hồn phách trở về báo tin, lưu lại đầu mối chỉ có thể là Nam Hải Long Tộc tới chỗ này sau có thể cảm giác được đầu mối.


Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới đầu quái ngư không có Nội Đan, mà xương đầu của nó là hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán nó Nội Đan cũng không phải là bị Sam lớn lấy đi, mà là tự đi phun ra ngoài, cũng chính là bởi vì nó phun ra Nội Đan, như vậy làm nó vô lực áp chế thương thế trở nên ác liệt, dẫn đến nhanh chóng chết. Mà hắn khạc ra Nội Đan dụng ý gì thì không cần nói cũng biết, vì ngày sau cho Nam Hải Long Tộc dẫn đường, dẫn dắt bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.


Nói cách khác, chỉ cần tìm được quái ngư Nội Đan, liền có thể tìm được Xích Mộc.


Mặc dù suy đoán ra một điểm này, chân chính thực hiện độ khó vẫn là rất lớn, bởi vì quái ngư trước khi chết vì phòng ngừa Sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ nó Nội Đan khí tức tìm được Xích Mộc, nhất định sẽ thiết lập pháp thuật khạc ra Nội Đan chỉ lộ đồng thời phương hướng thiết lập pháp thuật yếu bớt Nội Đan hơi thở ra bên ngoài, làm Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải Long Tộc có thể phát hiện.


Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải từ Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc tính bắt đầu, Đông Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về mộc, Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về hỏa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải có thể phát hiện, quái ngư thì nhất định phải tìm một loại Ngũ Hành đồ vật che giấu, đồ vật Ngũ Hành không thể nào là mộc, cũng không khả năng hỏa.


KSam trừ cái này hai loại, cũng chỉ còn lại có nước, đất, kim. Nước đầu tiên bị loại bỏ, bởi vì cùng Nam Hải Long Tộc lửa khắc tinh, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định không cảm giác được. Đất cũng bị loại bỏ, bởi vì vô hình trung mộc khắc thổ, nếu như ẩn núp ở trong đất, Đông Hải Long Tộc có thể bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan. Nhất có thể cũng chỉ có kim, trong ngũ hành kim khắc mộc, nếu như ẩn núp ở trong thùng kim loại, có thể tránh Đông Hải Long Tộc cảm giác. Mà trong ngũ hành lửa khắc kim, ẩn núp ở kim loại trong thùng, Nam Hải Hỏa Long có thể không nhìn đồ đựng kim loại, bén nhạy nhận ra được Nội Đan của nó, cũng căn cứ Nội Đan chỉ dẫn tìm được Xích Mộc cùng một chỗ.


Ngoài ra, đồ đựng kim loại cũng có thể che đậy món đó bằng gỗ Xích Mộc phát ra khí tức, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được Nội Đan hơi thở đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát mộc khí.


Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc bị quái ngư giấu ở trong dụng cụ kim loại.


Mặc dù đưa ra kết luận, Mạc Vấn nhưng trong lòng cũng không an tâm, bởi vì hắn chưa từng quen biết quái ngư, không biết nó là hay không hoàn toàn mở mang trí tuệ, nếu là nó là cái ngu độn ngu xuẩn, kia trước tất cả suy đoán đều là phí công.


Chẳng qua nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu, nhất định sẽ chọn thông minh dũng cảm thuộc hạ, không thể nào phái ngu ngốc đi ra. Phải biết nếu là ăn trộm bị lộ, sẽ là một chuyện rất mất mặt.


Xác định Xích Mộc ẩn núp ở bên trong đồ vật kim loại, phạm vi sưu tầm liền thật rút nhỏ, đầu tiên vùng dã ngoại có thể loại bỏ, vì lúc này đồng thiết bị triều đình quản chế, mấy năm này cổ động hưng binh, kim loại nhất định càng khan hiếm, không có ai sẽ tùy ý đem kim loại vứt bỏ ở trên núi.


Dã ngoại bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại có hương thôn, nhưng hương thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không có thời gian tiến vào hương thôn, lui một bước nói, coi như nó tranh thủ được tiến vào hương thôn thời gian, đẩy cửa vào cũng sẽ kinh động chủ nhà, trên đời có không lọt gió tường, lại không có bí mật không bị rò rỉ, nếu như bị người thấy, nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài.


Loại bỏ dã ngoại hoang vu cùng hương thôn, dường như suy đoán lâm vào nút chết. Nhưng là ngoài cái này nút chết còn có một loại ngoại lệ, đó chính là trong thôn bỏ hoang phòng xá hoặc là dã ngoại hoang vu bỏ hoang miếu thờ hoặc là đạo quan.


Trước một loại khả năng bị quên cũng bài trừ, bởi vì trong thôn bỏ hoang phòng xá không thể nào lưu lại đồ sắt, chủ nhân dọn nhà thời điểm sẽ không đem vật kim loại bỏ lại trong phòng, nếu không sẽ bị người lấy đi. Cho dù chủ nhân có quên, thì trong phòng dụng cụ kim loại cũng sẽ không còn, trong thôn nào không có mấy kẻ vô lại “mở nồi trộm gà”.


Cho nên chỉ còn lại có cuối cùng một loại khả năng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan bị kia quái ngư giấu ở dã ngoại bỏ hoang đạo quan hoặc là trong chùa miếu trong dụng cụ kim loại.


Người chỉ cần có thể yên lặng suy nghĩ, yên lặng tỉ mỉ suy tính, là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường quanh co, nếu là đổi thành người khác, lúc này nói không chừng đang ở trên núi chặt cây vác đá bận bịu một trận. người thực hiện chủ kiến chỉ cần một cái chớp mắt thậm chí là nửa nháy mắt, nhưng là nếu muốn sửa chữa một cái sai lầm đã thực hiện, chẳng những hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất lớn thời gian, đáng tiếc thế nhân ngu ngốc, Luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, Không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, luôn là mù quáng lấy người thử đường, đưa đến đường quanh co nhiều lần đi, đời người ngắn ngủi. hầu hết thời gian, đều bận rộn bù đắp cho những sai lầm gây ra bởi sự bốc đồng và tranh chấp.


Nghĩ thông suốt chuyện Xích Mộc, Mạc Vấn mở mắt.


Không sớm không muộn, vào lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, "Lão gia, ăn chút đi."


Mạc Vấn nhìn lướt qua trên khay gỗ cơm nước, phát hiện đúng khẩu vị, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.


Mạc Vấn nhận lấy đũa lão Ngũ đưa tới, bưng chén ăn cơm, vì hắn và lão Ngũ, Triệu Gia mấy ngày nay một mực ăn lương khô mà không phải là cháo loãng.


"Lão gia, có phải hay không có kế hoạch rồi hả?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẩu vị rất tốt, đoán được hắn đã có cách đối phó.


"Khó nói." Mạc Vấn đợi trong miệng cơm hoàn toàn nuốt xuống mới vừa lên tiếng trả lời, cổ huấn “ăn không nói, ngủ không nói” chủ yếu là vì phòng ngừa bị sặc cùng tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tăng lên. những thứ kia trần tục càng ngày càng không thèm để ý.


"Khó nói là ý gì?" Lão Ngũ bưng bình nước rót nước cho Mạc Vấn.


"Đi gọi cha ngươi tới." Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.


Lão Ngũ biết Mạc Vấn chế nhạo hắn, nhưng cũng không để ý chút nào, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.


Chốc lát tới Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời nhập tọa, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.


Mạc Vấn ăn cơm không ăn hết thức ăn, chỉ cần hơi ăn no lập tức để đũa, cho nên thường xuyên thừa cơm, loại người này ở bên ngoài xem ra rất là lãng phí nhưng thực ra là từ dưỡng sinh cân nhắc, thức ăn chứa ngũ cốc tinh khí, không ăn cơm liền không thể sống. Nhưng là trong thức ăn cũng chứa ngũ cốc trọc khí (thứ không tốt), sau khi ăn no không muốn vứt bỏ thức ăn còn lại, ép buộc mình ăn, sẽ đưa đến trọc khí trong cơ thể gia tăng, nội tạng bị liên lụy, ngày tháng tích lũy tất nhiên thành bệnh.


Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực, ngược lại thông qua cử động này nhìn tSam Mạc Vấn trên người có một phong cách cao quý. Cao quý mà phát ra từ tiền, không có tiền làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm vì suy tính buồn rầu, không có đọc sách, không có suy t.ư, không sinh ra quý khí, nhiều lắm là chỉ có thể tạo ra người kiểu cách. Cao quý sinh từ sung túc đầy đủ , giỏi hun đúc,cùng với học giả, nếu thiếu hai thứ sau, coi như gia tài vạn vạn cũng không sanh được cao quý.


Mạc Vấn tự nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng xong hướng Triệu chủ tiệm hỏi, "Xin hỏi thiện nhân, chu vi trăm dặm có những chùa, đạo quan nào?"


"Đại nhân muốn mời người giúp... phụ?" Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người giúp đỡ, bỗng nhiên cảm giác lời nầy có coi thường Mạc Vấn, liền đổi thành phụ giúp.


"Không, muốn đánh yêu vật một mình bần đạo là đủ rồi, tìm đạo miếu là có mục đích khác." Mạc Vấn nói xong, cầm lấy cây bút chuẩn bị mực, "Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nghĩ, ghi nhớ từng cái."


Lão Ngũ nhìn thấy, đi bưng khay gỗ, vì Triệu chủ tiệm chuẩn bị chỗ viết.


Triệu chủ tiệm chấp bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, sau này chậm chạp, thỉnh thoảng cau mày, nhíu mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau để bút xuống nói, "Theo ta được biết chu vi trăm dặm đạo quan, chùa cũng chỉ có tám ngôi."


Mạc Vấn lên tiếng nói, "Bỏ hoang cũng viết lên, còn có kia thổ địa miếu, miếu sơn thần cũng không bỏ sót."


Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cầm bút, viết năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu để bút lắc đầu, "đã không còn."


Mạc Vấn nhận lấy tờ giấy lớn, phát hiện đạo quan chùa kể cả miếu sơn thần thổ địa tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có hay không cường thịnh, đại khái đều ghi chép.


"Thiện nhân đi nghỉ ngơi sớm, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn thu tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, chủ tiệm trả lời một tiếng, rời chỗ ngồi.


"Lão gia, ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.


"quái ngư kia từ Đông Hải trộm đi đồ vật được đặt tên là Xích Mộc, chính là Long Tộc thánh vật, vật này vô cùng có khả năng giấu ở trong núi bỏ hoang đạo quan cùng tự viện." Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, rồi nói .


Lão Ngũ nói ra lòng hiếu thảo, Mạc Vấn nắm lấy trường kiếm, cùng đi ra ngoài.


"Lão gia, Xích Mộc hình dáng là cái gì?" Lão Ngũ hỏi.


"Không biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, "Vậy làm sao tìm?" Lão Ngũ hướng mẹ vợ đang quét dọn vệ sinh chào hỏi, một khi đính hôn, Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ không cho phép nàng đi ra chào hỏi khách nhân.


"Ta tự có biện pháp." Mạc Vấn giơ tay lên nói.


Sau khi ra cửa, Mạc Vấn thẳng đi về phía Bắc, cánh bắc hai mươi dặm bên ngoài trong núi có một nơi bỏ hoang đạo quan, nơi đó khả năng lớn nhất.


Đạo quan cùng chùa chịu đựng hương khói thời điểm là Cát Tường đất, nhưng là một khi hoang phế, là được đất dử, không người dám tùy ý đi trước. Cánh bắc trong núi đạo quan cũng không lớn, chỉ có hai mẫu ruộng vuông vắn, bởi vì hoang phế nhiều năm, phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chánh điện còn dư lại nửa bên.


Hai người tốp cỏ tiến vào chánh điện, chỉ thấy tượng thần chỉ còn lại có tượng mộc, đã Vô pháp thuật nhận là cung phụng là vị nào Tiên Nhân, bởi vì nửa bên đại điện đã sụp đổ, còn sót lại bộ phận cũng nhận được rồi vạ lây, gạch vỡ ngói bể tán lạc đầy đất.


"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh ngói vỡ đưa tới Mạc Vấn trước mặt.


Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy, chỉ thấy mảnh ngói trên có một vết máu rất lớn đã chuyển thành mầu đen.


Mạc Vấn vứt mảnh ngói đi, nhìn hết đại điện, phát hiện trong điện không có lư hương kim loại, chỉ thấy bên cạnh cửa bên trái có một hũ đồng đổ, vật này lúc trước hẳn là đạo quan đựng nước sạch.


Mạc Vấn đi tới hũ đồng phụ cận điều chỉnh, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng hũ đồng trong lưu lại rất nặng tinh khí, loại này tinh khí cùng bờ biển xương cá khí tức có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.


"Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, đi tới cúi đầu quan sát con kia đồng hủ.


"Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở trong hũ đông , nhưng lúc này đã bị lấy đi rồi.."
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
ta dịch luôn đó. mỗi tội ta đọc đi đọc lại nóng hết cả cái đầu sau đó là loạn xì nghầu vì mức độ ngược quá nhiều. chắc tại chưa quen hoặc ko nhiều kinh nghiệm.
Ta VD nhé :


Nếu muốn đoán ra kia quái ngư đem Xích Mộc nấp trong nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra quái ngư ở trước khi chết trong lòng, nếu là tính toán loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng là quái ngư không là nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.

Ngắn ngủi trầm ngâm sau này, Mạc Vấn đem điều này quái ngư nhận định vì Nam Hải trung thần, sở dĩ làm ra như vậy nhận định là bởi vì nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, lại bất kể là nó vâng mệnh tới vẫn chủ động xin đi, cũng có thể xác định nó là trung thần, nếu không phải trung thần cũng sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần, Nam Hải cũng sẽ không phái nó một mình tới.

Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là là bởi vì trộm không giống với cướp, trộm phải bí mật, nếu là Nam Hải hạo hạo đãng đãng phái tới một đoàn, vậy thì không phải là trộm mà là đoạt, Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức nặng muốn, Đông Hải nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, cho nên cướp là tuyệt đối không thể thực hiện được.

Nhận định quái ngư vì Nam Hải trung thần, liền có thể dựa theo trung thần trong lòng tới đo lường được tâm lý của nó cùng cử động, trung thần vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dù là giao hết tánh mạng cũng sẽ không tiếc, loại tâm lý này lái dưới, quái ngư ở giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ để lại đầu mối, cung cấp Nam Hải ngày sau trước đi tìm một chút.

Cách mấy tháng, Nam Hải cũng không có tới, cái này cho thấy quái ngư còn không có tu hành đến hồn phách không tiêu tan tình cảnh, Vô pháp thuật lợi dụng hồn phách trở về báo tin, lưu lại đầu mối chỉ có thể là Nam Hải Long Tộc tới chỗ này sau có thể cảm giác được đầu mối.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới đây đầu quái ngư không có Nội Đan, mà xương đầu của nó là hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán nó Nội Đan cũng không phải là bị Sam lớn lấy đi, mà là tự đi phun ra ngoài, cũng chính là bởi vì nó phun ra Nội Đan, như vậy làm nó vô lực áp chế trở nên ác liệt thương thế, đưa đến nhanh chóng chết. Mà hắn khạc ra Nội Đan dụng ý thì không cần nói cũng biết, vì cho hắn ngày trước đi tìm một chút nó Nam Hải Long Tộc dẫn đường, dẫn dắt bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.

Nói cách khác, chỉ cần tìm được quái ngư Nội Đan, liền có thể tìm được Xích Mộc.

Mặc dù suy đoán ra một điểm này, thật chính thực hiện độ khó vẫn là rất lớn, bởi vì quái ngư trước khi chết vì phòng ngừa Sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ nó Nội Đan khí tức tìm được Xích Mộc, nhất định sẽ thiết lập pháp thuật ở khạc ra Nội Đan chỉ lộ đồng thời muốn phương hướng thiết lập pháp thuật yếu bớt Nội Đan hơi thở bên ngoài tan tác, làm Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải Long Tộc có thể phát hiện.

Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải từ Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc tính bắt tay, Đông Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về cây, Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về lửa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải có thể phát hiện, quái ngư thì nhất định phải tìm một loại Ngũ Hành đồ vật coi như che giấu, cái này một Ngũ Hành đồ vật không thể nào là cây, cũng không khả năng lửa.

Khấu trừ cái này hai loại, cũng chỉ còn lại có nước, đất, kim. Nước đầu tiên bị loại bỏ, bởi vì cùng Nam Hải Long Tộc lửa cầm tinh hướng, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định không cảm giác được. Đất cũng bị loại bỏ, bởi vì vô hình trung mộc khắc thổ, nếu như ẩn núp ở trong đất, Đông Hải Long Tộc có thể bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan. Nhất có thể cũng chỉ có kim, trong ngũ hành kim khắc mộc, nếu như ẩn núp ở kim loại trong thùng, có thể tránh Đông Hải Long Tộc cảm giác. Mà trong ngũ hành lửa khắc kim, ẩn núp ở kim loại trong thùng, Nam Hải Hỏa Long có thể Vô nhìn kim loại đồ đựng, bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan, cũng căn cứ Nội Đan chỉ dẫn tìm được cùng Nội Đan đặt chung một chỗ Xích Mộc.

Ngoài ra, kim loại đồ đựng cũng có thể che đậy món đó bằng gỗ Xích Mộc phát ra khí tức, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được Nội Đan hơi thở đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát mộc khí.

Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc bị kia quái ngư giấu ở kim loại dụng cụ trong.

Mặc dù đưa ra kết luận, Mạc Vấn nhưng trong lòng cũng không an định, bởi vì hắn chưa cùng quái ngư đã từng quen biết, không biết nó là hay không hoàn toàn mở mang trí tuệ, nếu là nó là cái ngu độn ngu xuẩn, kia trước tất cả suy đoán đều là phí công.

Không được nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu, nhất định sẽ chọn thông minh dũng cảm thuộc hạ, không thể nào phái ngu ngốc đi ra. Phải biết nếu là ăn trộm không được, sẽ là một món rất chuyện mất mặt.

Xác định Xích Mộc ẩn núp ở kim loại khí vật ở bên trong, phạm vi sưu tầm liền thật to rút nhỏ, đầu tiên dã ngoại có thể loại bỏ, lúc này đồng thiết vì triều đình quản chế, mấy năm này cổ động hưng binh, kim loại nhất định càng khan hiếm, không có ai sẽ tùy ý đem kim loại vứt bỏ ở trên núi.

Dã ngoại bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại có hương thôn, nhưng hương thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không có thời gian tiến vào hương thôn, lui một bước nói, coi như nó tranh thủ được tiến vào hương thôn thời gian, đẩy cửa vào hộ cũng sẽ kinh động chủ nhà, trên đời có không lọt gió tường, lại không có không tiết lộ bí mật miệng, nếu như bị người thấy, nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài.

Loại bỏ dã ngoại hoang vu cùng hương thôn, dường như suy đoán lâm vào nút chết. Nhưng là cái này nút chết ra còn có một loại ngoại lệ, đó chính là trong thôn lạc bỏ hoang phòng xá hoặc là dã ngoại hoang vu bỏ hoang miếu thờ hoặc là đạo quan.

Trước một loại khả năng cũng muốn bài trừ rơi, bởi vì trong thôn bỏ hoang phòng xá không thể nào lưu lại đồ sắt, chủ nhân dọn nhà thời điểm sẽ không đem kim loại khí vật ở lại bỏ hoang trong phòng, nếu không sẽ bị người trộm đi. Cho dù chủ nhân cả nhà cả nhà, kia trong phòng kim loại dụng cụ cũng sẽ không còn lại, cái nào trong thôn không có mấy người Mở nồi trộm gà Poppy vô lại.

Cho nên chỉ còn lại có cuối cùng một loại khả năng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan bị kia quái ngư giấu ở dã ngoại bỏ hoang đạo quan hoặc là trong chùa miếu kim loại dụng cụ trong.

Người chỉ cần có thể yên lặng suy nghĩ, an tĩnh tỉ mỉ suy tính, là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường quanh co, nếu là đổi thành người ngoài, lúc này nói không chừng chính ở trên núi đốn cây khiêng đá mù bận bịu một trận. Hủy bỏ không có một người thực hiện chủ ý chỉ cần muốn một cái chớp mắt thậm chí là nửa trong nháy mắt, nhưng là nếu muốn sửa chữa chính nhất cái đã thực hiện sai lầm, chẳng những hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất lớn ngày giờ, đáng tiếc thế nhân Hỗn Độn, Luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, Không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, luôn là mù quáng lấy người thử đường, đưa đến đường quanh co nhiều lần đi, ngắn ngủi cả đời, kia phần lớn thời gian đều đang bận rộn với đền bù xung động cùng lo chuyện không chu toàn tạo thành sai lầm.

Nghĩ thông suốt Xích Mộc có thể ẩn núp chỗ, Mạc Vấn mở mắt.

Không còn sớm không muộn, nhưng vào lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, "Lão gia, thích hợp ăn chút đi."

Mạc Vấn nhìn lướt qua trên khay gỗ cơm nước, phát hiện còn đúng khẩu vị, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.

Mạc Vấn nhận lấy lão Ngũ đưa tới đũa, bưng chén ăn cơm, vì gọi hắn và lão Ngũ, Triệu Gia mấy ngày nay một mực ăn là lương khô mà không phải là cháo loãng.

"Lão gia, có phải hay không kế hoạch rồi hả?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẩu vị rất tốt, đoán được hắn đã có cách đối phó.

"Khó mà nói." Mạc Vấn đợi trong miệng thóc lúa hoàn toàn nuốt xuống mới vừa lên tiếng trả lời, ăn không nói ngủ không nói cổ huấn chủ yếu là vì phòng ngừa bị sặc cùng tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tăng trưởng, những thứ kia trần quy tục đầu hắn càng ngày càng không thèm để ý.

"Khó mà nói là ý gì?" Lão Ngũ bưng lên bình nước vì Mạc Vấn rót nước.

"Đi đem ngươi cha gọi tới." Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.

Lão Ngũ biết Mạc Vấn ở chế nhạo hắn, nhưng cũng không để ý chút nào, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.

Chốc lát tới Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời kia nhập tọa, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.

Mạc Vấn ăn cơm không hề đem thức ăn ăn hết tất cả, đầu phải ăn no lập tức để đũa, cho nên thường xuyên cơm thừa, loại này người ở bên ngoài xem ra rất là lãng phí cử động thực ra là từ dưỡng sinh cân nhắc, thức ăn chứa ngũ cốc tinh khí, không ăn cơm liền không phải sống. Nhưng là trong thức ăn cũng chứa ngũ cốc trọc khí, sau khi ăn no không bỏ được vứt bỏ còn dư lại thức ăn, cưỡng bách mình ăn, sẽ đưa đến trong cơ thể trọc khí gia tăng, phế phủ bị liên lụy, ngày tháng tích lũy tất nhiên thành bệnh.

Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực thước, ngược lại thông qua cử động này nhìn thấu Mạc Vấn trên người có một cỗ tùy tính quý khí, quý khí phát ra phú, không có phú làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm vì sanh kế buồn rầu, không rãnh đi học, không rãnh tĩnh t.ư, cũng chỉ nuôi không ra quý khí, nhiều lắm là chỉ có thể nuôi ra cả người toan khí. Quý nảy sinh với đầy đủ sung túc, giỏi hun đúc, thành với thư hương, nếu thiếu sau hai, coi như gia tài vạn quán cũng không sanh được quý khí.

Mạc Vấn tự nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng sau này hướng Triệu chủ tiệm hỏi, "Xin hỏi thiện nhân, cái này chu vi trăm dặm có những ai đạo quan chùa?"

"Đại Nhân muốn mời người giúp... Phụ?" Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người hỗ trợ, bỗng nhiên cảm giác lời nầy có coi thường Mạc Vấn chi ngại, liền đổi thành giúp đỡ.

"Không, muốn khắc chế yêu vật bần đạo một người đủ rồi, tìm đạo xem miếu là có khác cạnh bởi vì." Mạc Vấn nói xong, từ cây mấy trên cầm lấy văn chương, "Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nghĩ tới, từng cái ghi nhớ."

Lão Ngũ có mắt, bưng đi khay gỗ, vì Triệu chủ tiệm dành ra viết chữ chỗ.

Triệu chủ tiệm chấp rồi bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, Hậu Kỳ chậm chạp, thỉnh thoảng cau mày, nhíu mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau này để bút xuống nói, "Theo ta được biết chu vi trăm dặm đạo quan chùa cũng chỉ có cái này Bát gia."

Mạc Vấn lên tiếng nói, "Bỏ hoang cũng muốn viết lên, còn có kia thổ địa miếu, miếu sơn thần cũng không muốn bỏ sót."

Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cử bút, lại viết năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu để bút lắc đầu, "Thật không có."

Mạc Vấn nhận lấy kia tờ giấy lớn, phát hiện đạo quan chùa kể cả miếu sơn thần thổ địa từ tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có hay không cường thịnh, đại khái số người đều có ghi chép.

"Thiện nhân sớm đi nghỉ ngơi, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn thu tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, người sau trả lời một tiếng, rời chỗ ngồi đi.

"Lão gia, ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.

"Kia quái ngư từ Đông Hải trộm đi đồ vật được đặt tên là Xích Mộc, chính là Long Tộc thánh vật, vật này vô cùng có khả năng giấu ở trong núi bỏ hoang đạo quan cùng trong tự viện." Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, đi ra ngoài.

Lão Ngũ nói ra Hiếu Bổng, nắm lên Mạc Vấn trường kiếm, thuận theo ra cửa.

"Lão gia, Xích Mộc là cái gì hình dáng?" Lão Ngũ hỏi.

"Không biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, "Vậy làm sao tìm?" Lão Ngũ hướng đang quét dọn vệ sinh mẹ vợ ngoắc chào hỏi, một khi đính hôn, Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ không cho phép nàng mới đi ra chào hỏi khách nhân.

"Ta tự có làm pháp thuật." Mạc Vấn giơ tay lên nói.

Sau khi ra cửa, Mạc Vấn thẳng đi về phía Bắc, cánh bắc hai mươi dặm bên ngoài trong núi có một nơi bỏ hoang đạo quan, nơi đó khả năng lớn nhất.

Đạo quan cùng chùa chịu đựng hương khói thời điểm là Cát Tường đất, nhưng là một khi hoang phế, là được đất dử, không người dám tùy ý đi trước. Cánh bắc trong núi đạo quan cũng không lớn, chỉ có hai mẫu ruộng vuông vắn, bởi vì hoang phế nhiều năm, phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chánh điện còn dư lại nửa bên.

Hai người tốp cỏ tiến vào chánh điện, chỉ thấy tượng thần chỉ còn lại có tượng mộc, đã Vô pháp thuật nhận là cung phụng là vị nào Tiên Nhân, bởi vì nửa bên đại điện đã sụp đổ, còn sót lại bộ phận cũng nhận được rồi vạ lây, gạch vỡ ngói bể tán lạc đầy đất.

"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh bể miếng ngói đưa tới Mạc Vấn trước mặt.

Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy, chỉ thấy mảnh ngói trên có rất lớn một mảnh đã biến thành màu đen vết máu.

Mạc Vấn vứt bỏ kia mảnh bể miếng ngói, nhìn xung quanh đại điện, phát hiện trong điện cũng không lư hương bát khánh chờ kim loại khí vật, chỉ ở bên cạnh cửa bên trái có một con đổ rạp đồng hũ, vật này lúc trước hẳn là đạo quan đựng thủy sạch khí.

Mạc Vấn đi tới đồng hũ phụ cận đem phù chính, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng đồng hũ trong lưu lại rất nặng tinh khí, loại này tinh khí cùng bờ biển xương cá khí tức có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

"Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, đi tới cúi đầu quan sát con kia đồng hũ.

"Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở nơi này đầu đồng hũ trong , nhưng lúc này đã bị lấy đi rồi.."


Tử Dương Chương 362 suy đoán




Nếu muốn đoán ra quái ngư kia đem Xích Mộc giấu nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra trong lòng quái ngư trước khi chết, nếu là tính toán theo loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng vì là quái ngư không giống nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.


trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Vấn nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, sở dĩ nhận định như vậy là bởi vì nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, lại bất kể là nó vâng mệnh tới hay chủ động xin đi, cũng có thể xác định nó là trung thần, nếu không phải trung thần sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần, Nam Hải cũng sẽ không phái nó một mình tới.


Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là là bởi vì trộm không giống với cướp, trộm phải bí mật, nếu là Nam Hải đường đường chính chính phái tới một đoàn, vậy thì không phải là trộm mà là đoạt, Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức quan trong, Đông Hải nhất định sẽ liều mạng bảo vệ, cho nên cướp là tuyệt đối không thể thực hiện được.


Nhận định quái ngư là Nam Hải trung thần, liền có thể dựa theo suy nghĩ trung thần để nắm bắt được tâm lý của nó cùng hành động, trung thần vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, dù là giao hết tánh mạng cũng sẽ không tiếc, dưới loại tâm lý này, quái ngư giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ để lại đầu mối, cung cấp Nam Hải ngày sau một chút manh mối để tìm.


Cách mấy tháng, Nam Hải cũng không có tới, cái này cho thấy quái ngư còn không có tu hành đến tình cảnh hồn phách không tiêu tan, Vô pháp thuật lợi dùng hồn phách trở về báo tin, lưu lại đầu mối chỉ có thể là Nam Hải Long Tộc tới chỗ này sau có thể cảm giác được đầu mối.


Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới đầu quái ngư không có Nội Đan, mà xương đầu của nó là hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán nó Nội Đan cũng không phải là bị Sam lớn lấy đi, mà là tự đi phun ra ngoài, cũng chính là bởi vì nó phun ra Nội Đan, như vậy làm nó vô lực áp chế thương thế trở nên ác liệt, dẫn đến nhanh chóng chết. Mà hắn khạc ra Nội Đan dụng ý gì thì không cần nói cũng biết, vì ngày sau cho Nam Hải Long Tộc dẫn đường, dẫn dắt bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.


Nói cách khác, chỉ cần tìm được quái ngư Nội Đan, liền có thể tìm được Xích Mộc.


Mặc dù suy đoán ra một điểm này, chân chính thực hiện độ khó vẫn là rất lớn, bởi vì quái ngư trước khi chết vì phòng ngừa Sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ nó Nội Đan khí tức tìm được Xích Mộc, nhất định sẽ thiết lập pháp thuật khạc ra Nội Đan chỉ lộ đồng thời phương hướng thiết lập pháp thuật yếu bớt Nội Đan hơi thở ra bên ngoài, làm Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải Long Tộc có thể phát hiện.


Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải từ Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc tính bắt đầu, Đông Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về mộc, Nam Hải Long Tộc Ngũ Hành thuộc về hỏa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể nhận ra cảm giác mà Nam Hải có thể phát hiện, quái ngư thì nhất định phải tìm một loại Ngũ Hành đồ vật che giấu, đồ vật Ngũ Hành không thể nào là mộc, cũng không khả năng hỏa.


KSam trừ cái này hai loại, cũng chỉ còn lại có nước, đất, kim. Nước đầu tiên bị loại bỏ, bởi vì cùng Nam Hải Long Tộc lửa khắc tinh, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định không cảm giác được. Đất cũng bị loại bỏ, bởi vì vô hình trung mộc khắc thổ, nếu như ẩn núp ở trong đất, Đông Hải Long Tộc có thể bén nhạy nhận ra được nó Nội Đan. Nhất có thể cũng chỉ có kim, trong ngũ hành kim khắc mộc, nếu như ẩn núp ở trong thùng kim loại, có thể tránh Đông Hải Long Tộc cảm giác. Mà trong ngũ hành lửa khắc kim, ẩn núp ở kim loại trong thùng, Nam Hải Hỏa Long có thể không nhìn đồ đựng kim loại, bén nhạy nhận ra được Nội Đan của nó, cũng căn cứ Nội Đan chỉ dẫn tìm được Xích Mộc cùng một chỗ.


Ngoài ra, đồ đựng kim loại cũng có thể che đậy món đó bằng gỗ Xích Mộc phát ra khí tức, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được Nội Đan hơi thở đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát mộc khí.


Tâm niệm đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc bị quái ngư giấu ở trong dụng cụ kim loại.


Mặc dù đưa ra kết luận, Mạc Vấn nhưng trong lòng cũng không an tâm, bởi vì hắn chưa từng quen biết quái ngư, không biết nó là hay không hoàn toàn mở mang trí tuệ, nếu là nó là cái ngu độn ngu xuẩn, kia trước tất cả suy đoán đều là phí công.


Chẳng qua nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu, nhất định sẽ chọn thông minh dũng cảm thuộc hạ, không thể nào phái ngu ngốc đi ra. Phải biết nếu là ăn trộm bị lộ, sẽ là một chuyện rất mất mặt.


Xác định Xích Mộc ẩn núp ở bên trong đồ vật kim loại, phạm vi sưu tầm liền thật rút nhỏ, đầu tiên vùng dã ngoại có thể loại bỏ, vì lúc này đồng thiết bị triều đình quản chế, mấy năm này cổ động hưng binh, kim loại nhất định càng khan hiếm, không có ai sẽ tùy ý đem kim loại vứt bỏ ở trên núi.


Dã ngoại bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại có hương thôn, nhưng hương thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không có thời gian tiến vào hương thôn, lui một bước nói, coi như nó tranh thủ được tiến vào hương thôn thời gian, đẩy cửa vào cũng sẽ kinh động chủ nhà, trên đời có không lọt gió tường, lại không có bí mật không bị rò rỉ, nếu như bị người thấy, nhất định sẽ tuyên dương ra ngoài.


Loại bỏ dã ngoại hoang vu cùng hương thôn, dường như suy đoán lâm vào nút chết. Nhưng là ngoài cái này nút chết còn có một loại ngoại lệ, đó chính là trong thôn bỏ hoang phòng xá hoặc là dã ngoại hoang vu bỏ hoang miếu thờ hoặc là đạo quan.


Trước một loại khả năng bị quên cũng bài trừ, bởi vì trong thôn bỏ hoang phòng xá không thể nào lưu lại đồ sắt, chủ nhân dọn nhà thời điểm sẽ không đem vật kim loại bỏ lại trong phòng, nếu không sẽ bị người lấy đi. Cho dù chủ nhân có quên, thì trong phòng dụng cụ kim loại cũng sẽ không còn, trong thôn nào không có mấy kẻ vô lại “mở nồi trộm gà”.


Cho nên chỉ còn lại có cuối cùng một loại khả năng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan bị kia quái ngư giấu ở dã ngoại bỏ hoang đạo quan hoặc là trong chùa miếu trong dụng cụ kim loại.


Người chỉ cần có thể yên lặng suy nghĩ, yên lặng tỉ mỉ suy tính, là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường quanh co, nếu là đổi thành người khác, lúc này nói không chừng đang ở trên núi chặt cây vác đá bận bịu một trận. người thực hiện chủ kiến chỉ cần một cái chớp mắt thậm chí là nửa nháy mắt, nhưng là nếu muốn sửa chữa một cái sai lầm đã thực hiện, chẳng những hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất lớn thời gian, đáng tiếc thế nhân ngu ngốc, Luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, Không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, luôn là mù quáng lấy người thử đường, đưa đến đường quanh co nhiều lần đi, đời người ngắn ngủi. hầu hết thời gian, đều bận rộn bù đắp cho những sai lầm gây ra bởi sự bốc đồng và tranh chấp.


Nghĩ thông suốt chuyện Xích Mộc, Mạc Vấn mở mắt.


Không sớm không muộn, vào lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, "Lão gia, ăn chút đi."


Mạc Vấn nhìn lướt qua trên khay gỗ cơm nước, phát hiện đúng khẩu vị, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.


Mạc Vấn nhận lấy đũa lão Ngũ đưa tới, bưng chén ăn cơm, vì hắn và lão Ngũ, Triệu Gia mấy ngày nay một mực ăn lương khô mà không phải là cháo loãng.


"Lão gia, có phải hay không có kế hoạch rồi hả?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn khẩu vị rất tốt, đoán được hắn đã có cách đối phó.


"Khó nói." Mạc Vấn đợi trong miệng cơm hoàn toàn nuốt xuống mới vừa lên tiếng trả lời, cổ huấn “ăn không nói, ngủ không nói” chủ yếu là vì phòng ngừa bị sặc cùng tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tăng lên. những thứ kia trần tục càng ngày càng không thèm để ý.


"Khó nói là ý gì?" Lão Ngũ bưng bình nước rót nước cho Mạc Vấn.


"Đi gọi cha ngươi tới." Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.


Lão Ngũ biết Mạc Vấn chế nhạo hắn, nhưng cũng không để ý chút nào, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.


Chốc lát tới Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời nhập tọa, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.


Mạc Vấn ăn cơm không ăn hết thức ăn, chỉ cần hơi ăn no lập tức để đũa, cho nên thường xuyên thừa cơm, loại người này ở bên ngoài xem ra rất là lãng phí nhưng thực ra là từ dưỡng sinh cân nhắc, thức ăn chứa ngũ cốc tinh khí, không ăn cơm liền không thể sống. Nhưng là trong thức ăn cũng chứa ngũ cốc trọc khí (thứ không tốt), sau khi ăn no không muốn vứt bỏ thức ăn còn lại, ép buộc mình ăn, sẽ đưa đến trọc khí trong cơ thể gia tăng, nội tạng bị liên lụy, ngày tháng tích lũy tất nhiên thành bệnh.


Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực, ngược lại thông qua cử động này nhìn tSam Mạc Vấn trên người có một phong cách cao quý. Cao quý mà phát ra từ tiền, không có tiền làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm vì suy tính buồn rầu, không có đọc sách, không có suy t.ư, không sinh ra quý khí, nhiều lắm là chỉ có thể tạo ra người kiểu cách. Cao quý sinh từ sung túc đầy đủ , giỏi hun đúc,cùng với học giả, nếu thiếu hai thứ sau, coi như gia tài vạn vạn cũng không sanh được cao quý.


Mạc Vấn tự nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng xong hướng Triệu chủ tiệm hỏi, "Xin hỏi thiện nhân, chu vi trăm dặm có những chùa, đạo quan nào?"


"Đại nhân muốn mời người giúp... phụ?" Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người giúp đỡ, bỗng nhiên cảm giác lời nầy có coi thường Mạc Vấn, liền đổi thành phụ giúp.


"Không, muốn đánh yêu vật một mình bần đạo là đủ rồi, tìm đạo miếu là có mục đích khác." Mạc Vấn nói xong, cầm lấy cây bút chuẩn bị mực, "Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nghĩ, ghi nhớ từng cái."


Lão Ngũ nhìn thấy, đi bưng khay gỗ, vì Triệu chủ tiệm chuẩn bị chỗ viết.


Triệu chủ tiệm chấp bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, sau này chậm chạp, thỉnh thoảng cau mày, nhíu mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau để bút xuống nói, "Theo ta được biết chu vi trăm dặm đạo quan, chùa cũng chỉ có tám ngôi."


Mạc Vấn lên tiếng nói, "Bỏ hoang cũng viết lên, còn có kia thổ địa miếu, miếu sơn thần cũng không bỏ sót."


Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cầm bút, viết năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu để bút lắc đầu, "đã không còn."


Mạc Vấn nhận lấy tờ giấy lớn, phát hiện đạo quan chùa kể cả miếu sơn thần thổ địa tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có hay không cường thịnh, đại khái đều ghi chép.


"Thiện nhân đi nghỉ ngơi sớm, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến." Mạc Vấn thu tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, chủ tiệm trả lời một tiếng, rời chỗ ngồi.


"Lão gia, ngươi muốn làm gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.


"quái ngư kia từ Đông Hải trộm đi đồ vật được đặt tên là Xích Mộc, chính là Long Tộc thánh vật, vật này vô cùng có khả năng giấu ở trong núi bỏ hoang đạo quan cùng tự viện." Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, rồi nói .


Lão Ngũ nói ra lòng hiếu thảo, Mạc Vấn nắm lấy trường kiếm, cùng đi ra ngoài.


"Lão gia, Xích Mộc hình dáng là cái gì?" Lão Ngũ hỏi.


"Không biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, "Vậy làm sao tìm?" Lão Ngũ hướng mẹ vợ đang quét dọn vệ sinh chào hỏi, một khi đính hôn, Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ không cho phép nàng đi ra chào hỏi khách nhân.


"Ta tự có biện pháp." Mạc Vấn giơ tay lên nói.


Sau khi ra cửa, Mạc Vấn thẳng đi về phía Bắc, cánh bắc hai mươi dặm bên ngoài trong núi có một nơi bỏ hoang đạo quan, nơi đó khả năng lớn nhất.


Đạo quan cùng chùa chịu đựng hương khói thời điểm là Cát Tường đất, nhưng là một khi hoang phế, là được đất dử, không người dám tùy ý đi trước. Cánh bắc trong núi đạo quan cũng không lớn, chỉ có hai mẫu ruộng vuông vắn, bởi vì hoang phế nhiều năm, phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chánh điện còn dư lại nửa bên.


Hai người tốp cỏ tiến vào chánh điện, chỉ thấy tượng thần chỉ còn lại có tượng mộc, đã Vô pháp thuật nhận là cung phụng là vị nào Tiên Nhân, bởi vì nửa bên đại điện đã sụp đổ, còn sót lại bộ phận cũng nhận được rồi vạ lây, gạch vỡ ngói bể tán lạc đầy đất.


"Lão gia, ngươi xem." Lão Ngũ ngồi xổm xuống nhặt lên một mảnh ngói vỡ đưa tới Mạc Vấn trước mặt.


Mạc Vấn giơ tay lên nhận lấy, chỉ thấy mảnh ngói trên có một vết máu rất lớn đã chuyển thành mầu đen.


Mạc Vấn vứt mảnh ngói đi, nhìn hết đại điện, phát hiện trong điện không có lư hương kim loại, chỉ thấy bên cạnh cửa bên trái có một hũ đồng đổ, vật này lúc trước hẳn là đạo quan đựng nước sạch.


Mạc Vấn đi tới hũ đồng phụ cận điều chỉnh, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng hũ đồng trong lưu lại rất nặng tinh khí, loại này tinh khí cùng bờ biển xương cá khí tức có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.


"Lão gia, thế nào?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, đi tới cúi đầu quan sát con kia đồng hủ.


"Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở trong hũ đông , nhưng lúc này đã bị lấy đi rồi.."
https://bachngocsach.com/forum/threads/5069/
Lão vào đây đọc kĩ nội dung, sau đó áp dụng bằng 1 đoạn nhỏ.
Sau đó post nhờ mọi người sửa lỗi đoạn nhỏ đó. từng đoạn, từng đoạn... hết chương là lão thành thạo, chứ dịch nguyên chương ngay thì mất công sửa lại, với lại người khác góp ý cũng lười đọc.
Vietphrase:
Nếu muốn đoán ra kia quái ngư đem Xích Mộc nấp trong nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra quái ngư ở trước khi chết trong lòng, nếu là tính toán loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng là quái ngư không là nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.
Đạo hữu dịch:
Nếu muốn đoán ra quái ngư kia đem Xích Mộc giấu nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra trong lòng quái ngư trước khi chết, nếu là tính toán theo loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng vì là quái ngư không giống nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.

--> Phải là: Nếu muốn đoán ra quái ngư kia giấu Xích Mộc ở đâu........

Bởi vì phần lớn pháp thuật loài người muốn có cơ bản giống nhau, nhưng quái ngư không phải là nhân loại, nhất định loại pháp thuật nó muốn có khác biệt với nhân loại...

Đi ngang ngứa mỏ vào nói, mình ko có đọc TD. :004:
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
https://bachngocsach.com/forum/threads/5069/
Lão vào đây đọc kĩ nội dung, sau đó áp dụng bằng 1 đoạn nhỏ.
Sau đó post nhờ mọi người sửa lỗi đoạn nhỏ đó. từng đoạn, từng đoạn... hết chương là lão thành thạo, chứ dịch nguyên chương ngay thì mất công sửa lại, với lại người khác góp ý cũng lười đọc.
Vietphrase:
Nếu muốn đoán ra kia quái ngư đem Xích Mộc nấp trong nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra quái ngư ở trước khi chết trong lòng, nếu là tính toán loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng là quái ngư không là nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.
Đạo hữu dịch:
Nếu muốn đoán ra quái ngư kia đem Xích Mộc giấu nơi nào, thì nhất định phải tính toán ra trong lòng quái ngư trước khi chết, nếu là tính toán theo loài người tâm t.ư còn tương đối dễ dàng, bởi vì vì loài người muốn pháp thuật phần lớn cơ bản giống nhau, nhưng vì là quái ngư không giống nhân loại, nó muốn pháp thuật cùng nhân loại nhất định có điều khác biệt.

--> Phải là: Nếu muốn đoán ra quái ngư kia giấu Xích Mộc ở đâu........

Bởi vì phần lớn pháp thuật loài người muốn có cơ bản giống nhau, nhưng quái ngư không phải là nhân loại, nhất định loại pháp thuật nó muốn có khác biệt với nhân loại...

Đi ngang ngứa mỏ vào nói, mình ko có đọc TD. :004:
Cảm tạ lão tỷ đã góp sức giúp đỡ, tại hạ dạo này bận quá ko sờ đc máy tính :(
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
ta mới đang học cv bộ Tử Dương, nhưng chưa được post vì lão sư của ta .... bận. ko có thời gian rảnh nên ta tự tu luyện. ko biết ngày tháng năm nào mới đc xuống núi.
Nếu bác có thời gian, hãy thử mở 2 file word 1 của bác dịch với 1 của ta biên lại cùng lúc xem khác nhau chỗ nào để rút kinh nghiệm. Mấy món này làm nhiều thành quen ý mà
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top