Luận Truyện Hoàng Đình - Tg: Thân Vẫn Chỉ Tiêm

VIIGstar

Phàm Nhân
Ngọc
1,31
Tu vi
0,00
Hình như đạo hữu biên tập lại nhỉ, ta trả chương nhé. @hoangtruc
Tận cùng trong bóng tối, có nhóm người đang đàm thoại:

“Ở Côn Lôn không phải hắn đã phong Thần sao? Không tính Lão tổ thì dưới trướng còn có sáu vị Thần Tướng.”

“Hai vị Sò Yêu và Tôm Yêu lúc này có muốn ra sức cũng chẳng được việc”

“Vậy không tính bọn họ thì sao?”

“Ngoài hai kẻ đó, những người còn lại đều có quyết định của riêng mình.”

“Những người đó làm sao vậy? Nhan Lạc Nương đâu rồi, nàng xuất thân từ Hà Tiền thôn, giờ đã là cung chủ Quảng Hàn cung, Quảng Hàn kiếm thần diệu vô song, như thế nào nàng lại không tới?”

“Nàng sao, nàng là Quảng Hàn cung chủ, mà trên đời lại có một nơi gọi là Âm Dương Quan.”

“Còn Quy Uyên nữa?”

“Lão thuộc về Long tộc, Long tộc kiêu ngạo, khinh thường tranh giành Thiên Đình, vì vậy lão sẽ không xuất hiện.”

“Còn có Hầu chân nhân, chính y còn chưởng quản sông Hoài Âm, do chính Hà Bá gia phong làm Hà Bá.”

“Y là Yêu tộc, là Hầu tộc trong Yêu tộc, phải nhận lệnh từ Yêu tộc Thái Tử.”

“Vậy, còn có Cửu Âm?”

“Y là Vu, nhất định sẽ nghe theo hiệu lệnh của tổ tông.”

“Vậy, vậy chẳng phải Hà Bá gia phải đơn độc một mình rồi? Lão tổ, người thì sao?”

“Từ lúc bắt đầu tế luyện Tần Quảng Vương ấn ta đã không thể rời khỏi Âm gian rồi, trừ phi Tần Quảng thành có thể hiển thế tại Dương gian.”

“Vậy thực sự hắn chỉ còn một mình rồi.”

“Cũng không hẳn như thế, hắn còn có hàng ngàn hàng vạn tín đồ, có pháp lực đến từ chính hắn, có đến từ chính những phàm nhân đang thờ phụng hắn”. Trong hắc ám, Hư Linh tiếp tục nói: “Pháp lực mỗi người đều chỉ đến từ sự nỗ lực của bản thân, nhưng hết lần này đến lần khác, có người tung hoành thiên hạ, có kẻ lại chỉ có thể giãy dụa trong năm tháng, tan biến trong dòng thời gian. Các ngươi biết đó là vì sao chứ?”

Đại yêu, Tiểu yêu lắc đầu.

“Do rất nhiều người chỉ tu hành vì pháp lực, nội tâm bọn họ thiếu một thứ.”

“Thứ gì?”

“Tín ngưỡng!”

“Tín ngưỡng, tu giả chúng ta vì sao lại phải có tín ngưỡng, thần linh đâu này, bọn họ cũng phải có tín ngưỡng sao?

“Không sai, phàm nhân thờ phụng thần linh, mà tín ngưỡng của thần linh thì là đạo nghĩa lý niệm trong thâm tâm chính họ, cũng có thể cho rằng, bọn họ thờ phụng Thiên đạo.”

“Như vậy, đạo nghĩa và lý niệm của Hà Bá gia là gì đây?”

“Ngày trước ta biết, hiện tại ta không rõ, những năm này, hắn hành tẩu thiên địa, lúc trước trong Diêm La thành thấy được hắn thì ngay lúc đó, ta thấy được ở hắn có thêm điều gì đó đặc biệt khác thường, nếu không phải vậy, hắn ngồi trên ghế kia chưa chắc đã tỉnh lại được.”

“Lão tổ biết hắn nhất định có khả năng tỉnh lại.”

“Ta không biết, nhưng ta tin tưởng hắn làm được.”

Một cuộc đối thoại trong tận cùng hắc ám của thiên địa.

Trong Lăng Tiêu Bảo điện có bốn cột trụ lớn, được trạm trổ đủ loại hoa văn khắc ấn, lại như tự nhiên mà có. Không loại nào giống nhau, thế gian muôn loài hiển hiện trên từng cột trụ vàng kim.

Toàn bộ đại điện đã bị sóng nước hư ảo bao trùm, dần dần Lăng Tiêu Bảo điện có chút hào quang sáng lên, như là do sóng nước gây ra.

Trần Cảnh đứng tại phía sâu bên trong, tay không ngừng kết xuất các loại phù ấn phức tạp, có khi lại từ miệng hắn bay ra, mà mỗi phù ấn thần văn xuất hiện sẽ hòa nhập vào sóng sông rồi biến mất.

Lăng Tiêu Bảo điện phía ngoài có từng vầng sáng bao quanh, chưa từng giảm bớt, người ngoài trông đến, vốn Lăng Tiêu Bảo điện đã có ánh nước dập dờn, mơ hồ lại nghe được tiếng sóng vỗ.

Bất chợt phía xa có tiếng đàn cầm truyền lại, vang vọng mịt mờ, tiếp đó không trung có ánh kiếm chợt lóe, một nữ tử mặc áo đạo sĩ xuất hiện, đó là Ly Trần. Nàng vừa tới, nhìn phía Lăng Tiêu Bảo điện, đảo mắt nhìn đám người xung quanh trong chốc lát, sau đó nhún người phi thân vào Đại điện, chợt có người hô: “Ly Trần sư tỷ, Đạo Quân có lệnh, không được tự ý vào Lăng Tiêu Bảo điện.”

Lời vừa dứt liền có hào quang tụ lại trên không, ánh sáng dần nhạt, xuất hiện hai đạo sĩ trẻ tuổi đứng đó, hai người trông giống nhau đến chín phần, vừa rồi cũng là cả hai đồng thời hô lên, nhưng Ly Trần lại như không nghe thấy, khi hết câu thì nàng đã ở trong Lăng Tiêu Bảo điện.

Hai đạo sĩ trẻ xoay mặt nhìn nhau, một người nói: “Nàng vào trong rồi, làm sao bây giờ?”

Người còn lại suy nghĩ, nói: “Đạo Quân lệnh chúng ta đến ngăn cản nàng tiến Điện, giờ nàng đã đi vào, chi bằng chúng ta đợi ở đây chờ nàng đi ra.”

Quanh phía trên Lăng Tiêu Bảo điện lần lượt có người xuất hiện, đều đề phòng cảnh giác lẫn nhau, song vẫn chăm chú để ý phía trong Điện, lại chỉ nghe được tiếng kiếm rút khỏi vỏ truyền ra chói tai, ánh kiếm lọt ra ngoài, nhưng vẫn chói mắt, băng lãnh.

Ánh kiếm khi sáng khi tối, tiếng sóng xô cuồn cuộn, hiển nhiên đang có chiến đấu kịch liệt. Lăng Tiêu Bảo điện, không trung, trên cao, bỗng chốc có người đứng đó, vừa xuất hiện dưới chân liền hiển hóa một đám mây trắng, phía trên lại hiện tiếp một chiếc bàn mây, một chiếc ghế mây, y ngồi xuống, phẩy tay trên mặt bàn, một cây đàn cầm đá hiện ra, chưa thấy y có động tác gì, tiếng đàn đã vang lên, y ngồi đó, ngón tay nhẹ gảy Thạch cầm, cửu thiên vang vọng mịt mờ, tiếng đàn mờ ảo tràn xuống, dần dần ngập tràn không gian, khi trầm khi bổng, nhịp đàn theo vầng sáng phập phồng quanh Lăng Tiêu Bảo điện mà biến ảo.

Hai vị đạo sĩ trẻ liếc nhau, cùng lúc vẽ ra một đạo phù chú, phù chú hóa thành vầng sáng xanh nhàn nhạt bao lấy hai người, một người trong đó nói: “Y là Cầm Ma Thạch Nham.”

“Lão gia nói, dưới trướng Thái Tử có Thạch Nham là kẻ khó lường nhất, quả nhiên không sai, dù Ly Trần sư tỷ với Tuyệt Tiên Kiếm cũng chưa chắc làm gì được y, Chính Dương sư huynh cầm Lục Tiên Kiếm hay Cửu Chuyển Huyền Công của Vô Vưu sư huynh chỉ sợ cũng chỉ đến thế.”

“Chúng ta chưa từng được thấy y và Ly Trần sư tỷ quyết đấu chính diện, đủ thấy có lẽ y không chống được Tuyệt Tiên Kiếm của Ly Trần sư tỷ, vậy cũng đánh không lại Chính Dương sư huynh, Cửu Chuyển Huyền Công của Vô Vưu sư huynh chính là công pháp hộ giáo Đạo môn, huyền ảo vô cùng, chắc gì đã không chiến được Thạch cầm của y.”

“Ngươi lại không được quên, lão gia từng nói qua, dưới trướng Yêu tộc Thái Tử trừ Thạch Nham này. còn có mấy vị trước đây thuộc về Thiên địa thập tam Đại Yêu, cùng vô số Yêu tộc.”

Bọn họ dường như vô cùng tự tin vào pháp thuật của bản thân, cũng không lo người khác nghe được. Người kia còn nói tiếp: “Lão gia còn nói người tu hành trong thiên hạ nhiều vô kể, người pháp lực cao cường càng không ít, nhưng có thể tranh đoạt Bảo điện Thiên Đình cũng chỉ có ba vị, một là Linh Sơn Thế tôn, lão không chỉ có pháp lực cực cao, mà hóa thân thì càng nhiều. Một người khác là vị nương nương trong Hoài Nam thành kia, lão gia nói nàng là Vu tộc đấy, ngay đến bây giờ vẫn không rõ ràng lắm đạo hạnh nàng sâu cạn thế nào, rất nhiều Thành Hoàng trong thiên hạ đều đã thần phục nàng. Cuối cùng phải kể đến Yêu tộc Thái Tử rồi, còn những người khác dù cho pháp lực cao cường, cũng chưa đủ kinh sợ. Chúng ta chỉ cần lưu ý không để Lăng Tiêu Bảo điện bị ba vị kia chiếm lấy là được, chờ đến khi lão gia nắm giữ Thần Tiêu Ngọc Thanh phủ, cũng là lúc đoạt lấy Lăng Tiêu Bảo điện này.”

“Như vậy Ly Trần sư tỷ bây giờ trong Lăng Tiêu Bảo điện nếu chẳng may thất thủ, kẹt lại trong đó, không phải là làm hỏng đại sự của lão gia hay sao?”

“Ly Trần sư tỷ nắm Tuyệt Tiên Kiếm, cho dù đánh không lại, muốn thoát ra hẳn cũng không phải vấn đề.”

Trong lúc hai người đối thoại, tiếng đàn trên chín tầng trời ngày càng cất cao, không khí sát phạt ngập tràn. Như đồng điệu với Lăng Tiêu Bảo điện khi sáng khi tối, tiếng kiếm réo rắt ngân nga.

Bất chợt, một bóng kiếm từ Lăng Tiêu Bảo điện vọt ra, tiếng kiếm ngân mãnh liệt vang lên, theo đó là ánh kiếm chiếu khắp thiên địa, ngay phía không trung Bảo điện, bất kể là mấy người bất phàm của thế hệ trước, cũng phải nheo mắt không thể nhìn thẳng, chỉ thấy một người lao ra từ Bảo điện, y phục đạo sĩ, chồng chất vết kiếm, máu tươi nhuộm đỏ, tóc rối tung bay, khuôn mặt còn in hằn một vệt kiếm.

Vẫn đứng phía trong vầng sáng, hai vị đạo sĩ kinh hãi thất sắc, liên tục hô lên: “Ly Trần sư tỷ.”

Nhưng bọn họ vừa mới dứt lời, Ly Trần lại như nãy hóa thành bóng kiếm hướng về phía đại địa bay đi, có khác biệt là lần này có tiếng Ly Trần từ bóng kiếm truyền ra: “Ly Trần vô năng, đã bị thương nặng, tạm trờ về La Phù dưỡng thương.”

Hai vị đạo sĩ ngoảnh mặt nhìn nhau, xoay người hóa thành chùm sáng xanh vọt đi, bọn họ muốn nhanh chóng bẩm báo lại chuyện nơi đây cho Trường Sinh Đạo Quân biết.

Mà những người khác trên phía Lăng Tiêu Bảo điện cũng đều tỏ ra kinh ngạc, họ không ngờ được Ly Trần trọng thương thoát ra. Rõ ràng muốn vào xem đến tột cùng là có chuyện gì, nhưng lại không dám, tuy đám bọn họ đều tự thấy đạo hạnh bản thân đủ mạnh mẽ, càng không cho rằng thần thông yếu thế hơn so với Ly Trần, nhưng thấy Ly Trần đại bại trở về, hơn nữa nàng còn có Tuyệt Tiên Kiếm trên tay, thành ra không có người dám vào tìm hiểu rồi.

Thần niệm của bọn họ cũng không thể thăm dò đến phía trong Lăng Tiêu Bảo điện, tuy nhiên từ đó lại tỏa ra hào quang cùng đạo ý, đủ để biết được đây hẳn là một vị Thần linh, nhưng không người biết rõ trong đó là ai.

Cơ mà có người nói Trần Cảnh tiến vào Thiên Đình, hiện tại trong các Đại điện đều không có bóng dáng hắn, vì vậy có kẻ cho rằng hắn là người đang trong Lăng Tiêu Bảo điện.

Trong Lăng Tiêu Bảo điện, Trần Cảnh vẫn đang tế kiếm vực, hắn dồn tất mọi thứ dung nhập vào tòa kiếm vực này, có pháp thuật, có thần chú, những thần chú đó mặc dù đa phần cần phải ở nhân gian mới phát huy tác dụng, mà lúc này lại dung hòa với kiếm vực của Trần Cảnh, đã trở nên khác biệt, có thể khiến bất cứ ai tiến vào Lăng Tiêu Bảo điện cảm thấy tâm thần không yên, thứ pháp thuật vô hình này, nếu chỉ tính riêng nó, đối với đám cường giả hầu như vô dụng. Hiện tại đã khác, những thần chú đó đều do Trần Cảnh lấy tín ngưỡng nguyện lực tế ra, có hiệu quả đặc biệt.

Thủ đoạn chân chính của hắn không ngờ lại không phải Mê Thiên kiếm, Mê Thiên kiếm đã dung hòa với sóng sông, vô hình kiếm khí nương theo sóng nước hư ảo mà phát động.

Mà bia Ti Vũ Thần thì biến thành một tòa tế đàn, Trần Cảnh ngồi đả tọa phía trên, nơi này là khởi nguồn pháp lực của hắn, dần dần, phía trên Lăng Tiêu Bảo điện tụ tập từng đám mây đen, người phía ngoài lập tức nhận ra, hóa ra người phía trong Lăng Tiêu Bảo điện thực sự là Ti Vũ Thiên thần Trần Cảnh.

Cầm Ma Thạch Nham đã bị những đám mây đen bao phủ, nhưng tiếng đàn của y vẫn xuyên thấu mây đen len lỏi trong thiên địa.

Trừ khu Tầng lớp trung tâm, toàn bộ phía ngoài Thiên Đình đều tràn ngập sắc thái, thần thông pháp thuật tầng tầng lớp lớp, phía sâu bên trong lại yên tĩnh.

Thiên Đình rất nhiều Tiểu điện, nhưng Đại cung điện chân chính lại chỉ có sáu tòa, trong sáu tòa có một tòa gọi là Thanh Hoa Cung, đó là nơi Trần Cảnh tới khi vừa tiến vào Thiên Đình, trong điện có Đông Nhạc Đại Đế và đám người dưới trướng, cùng Nhật Diệu Đế Quân, Sư Tử Minh Vương, Động Châu Đế Quân, Mộc Chân đang tranh đoạt Thanh Hoa Cung, ngoài ra còn có vài tu sĩ Tán tiên, chỉ cần tiến vào trong điện sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Thần Tiêu Ngọc Thanh Phủ phía trong bị chiếm bởi nhóm người Đạo Môn, sâu trong đại điện là Trường Sinh Đạo Quân đang tế luyện nơi này, trong nhóm người đệ tử Đạo Môn này, có một vị Trần Cảnh từng gặp, thân mặc hắc y, khuôn mặt xấu xí, tay cầm Lục Tiên Kiếm, còn có đệ tử hộ giáo Côn Lôn sơn ngàn năm - Vô Vưu, những người khác ai ai cũng là trang tuấn kiệt từ Đạo Môn.

Mà Tử Vi Cung, Thừa Thiên Hiệu Pháp Cung, Câu Trần Thượng Cung đều đang có chiến đấu kịch liệt, tình hình tội tệ hơn nhiều so với Thanh Hoa Cung và Thần Tiêu Ngọc Thanh Phủ.
 

VIIGstar

Phàm Nhân
Ngọc
1,31
Tu vi
0,00
Tùng Thanh co cụm lại trong góc, trong điện vẫn còn mấy vị Yêu tộc khác, nhưng không ai đến đỡ dậy, bởi Tùng Thanh sống hay chết cũng chẳng liên quan đến họ. Thái Tử vẫn ngồi phía trên, nhắm mắt, như không biết đến chuyện xung quanh. Bạch Hoa Tử không tiếp tục xuất thủ, vội vàng đả tọa, y là yêu tộc, trong ý thức lại xuất hiện thần quang của một vị thần linh, đây là chuyện vô cùng đáng sợ.

Nếu là thần linh bình thường, dù Bạch Hoa Tử có suy tưởng thế nào, thần quang cũng không xuất hiện được, những thần linh đó, bất kể là đã vượt qua Thần minh kiếp cũng thế, vậy mà Trần Cảnh làm được, khi y hình dung bộ dáng Trần Cảnh theo lời kể của Tùng Thanh thì đã có cảm giác khác thường, nhưng lúc đó y không quá để tâm đến nó, cho đến khi nghe Tùng Thanh niệm “Hà Bá hộ thân kinh” xong, bóng dáng Trần Cảnh trong tiềm thức y tỏa ra thần quang.

Với những người tế tự dưới nhân gian, khao khát của họ là khi nghĩ đến Hà Bá, trong tiềm thức có thể hiện lên hình ảnh vị thần đó, có thần quang tỏa ra, như vậy tà ma không thể xâm hại.

Song, Bạch Hoa Tử là yêu tộc, nếu trong tiềm thức y có xuất hiện hình ảnh Trần Cảnh, khi đối diện với hắn, y sẽ yếu ớt như đứa trẻ trước mặt người lớn, đây là một dạng pháp thuật, mà lại không phải pháp thuật, nói không rõ, giải thích không được, Bạch Hoa Tử biết, mỗi một vị Thần linh cường đại đều có thần thật khó lường của riêng mình, nên hiện tại y muốn xóa bỏ thần tượng Trần Cảnh trong tiềm thức, càng nhanh càng tốt.

Tại Lăng Tiêu Bảo điện, bất chợt Trần Cảnh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, pháp quyết “Hô phong hoán vũ” trên tay hiện lên một bức họa, trong bức họa hắn thấy một người đang nằm co cụm trên nền đất.

Đột nhiên Trần Cảnh nói với giọng trào phúng: “Chính mình vô năng lại đổ lỗi cho người khác.”

Thanh âm vang lên trong Lăng Tiêu Bảo điện, rõ ràng mang ý châm chọc, âm điệu lại vô cùng bình thản, nhưng đó lại như một mũi tên xuyên thẳng trái tim Bạch Hoa Tử, hoặc là nói nó vốn là mũi kiếm, xuất hiện từ trong suy nghĩ của y, đâm vào trái tim y, ánh kiếm rọi khắp linh hồn.

Trong Tử Vi Cung không thể có thanh âm của hắn, nhưng Thái Tử lại mở mắt, vì Bạch Hoa Tử bất chợt hộc ra máu, đôi mắt vốn luôn tự tin đã thay đổi, ngập tràn sợ hãi và khiếp đảm, dù rằng y biết việc trong tiềm thức xuất hiện hình ảnh Trần Cảnh rất có thể sẽ gây phiền toái, nên muốn mau chóng xóa đi, lại không ngờ được pháp thuật của Trần Cảnh đã đến nhanh như thế. Một câu nỉ non đầy ý châm chọc mà như một thanh kiếm, xuyên thẳng trái tim. Nếu có người muốn biết, y càng muốn nói rằng nó gần như pháp tắc của thần linh (thần tắc), khiến cho y không có cách nào giải thích.

Chợt y lại cảm thấy may mắn, may mắn Trần Cảnh không nói muốn y chết. Nếu hắn mà nói câu này, y cũng không biết bản thân có phải chết hay không.

“Ha hả, vậy là ta còn đánh giá thấp hắn, Bạch Hoa, ngươi đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn thực lực của hắn, đây là công lớn.”

Bạch Hoa nghe được lời của Thái Tử, nếu khi nãy tiếng Trần Cảnh trong tâm chí y như một thanh kiếm sắc bén, vậy thì thanh âm của Thái Tử lại như gió xuân dịu dàng, giúp cho sinh mạng của y đang sắp khô héo lại tràn trề sức sống, tất cả như ảo giác vậy, nếu không phải khóe miệng vẫn còn vương vết máu, có lẽ y còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Dẫu vậy, dù y không còn cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng, nhưng sự tự tin trước đó đã không còn, trông thì như đã bình phục, nhưng chỉ y mới biết bản thân đã không còn là chính mình của trước kia.

Còn Tùng Thanh vẫn co cụm tại nơi đó, thỉnh thoảng vẫn có máu tươi từ miệng tràn ra.

Chớp mắt lại qua ba tháng, trong ba tháng Trần Cảnh cảm ứng được vài luồng khí tức đến từ các nơi, mỗi nơi lại bất đồng, có Đạo gia thanh linh, có Vu tộc trần tục.

Đợi đến lúc mây đen giăng kín Lăng Tiêu Bảo điện, năm tòa Đại điện khác đều tỏa hào quang xuyên chín tầng mây, màu sắc khác biệt.

Thanh Hoa Cung tràn ngập ánh vàng hoàng kim, Thần Tiêu Ngọc Thanh Phủ sắc xanh trong trẻo, nhu hòa, tụ mà không tán, như có thể bao dung vạn vật. Thừa Thiên Hiệu Pháp Điện dày đặc khí đen, Tử Vi Cung cuồn cuộn xám xịt, Câu Trần Thượng Cung không chút ánh sáng, tĩnh mịch, nhưng trong cảm ứng của Trần Cảnh, lại là kiếm khí lẫm liệt, uy thế khiếp người.

Cũng vào lúc này, mỗi Đại điện lóe ra một tia ánh sáng, xuyên thẳng đến Lăng Tiêu Bảo điện rồi chìm trong mây đen.

Lăng Tiêu Bảo điện, tòa chủ điện là chỗ Trần Cảnh, có Lăng Tiêu kiếm vực, mà phía ngoài chủ điện, còn có bảy mươi hai tòa tiểu điện, tòa tòa san sát, nơi nơi tương thông.

Trần Cảnh tĩnh tọa bất động, hắn cảm ứng được tình hình xung quanh, nhưng không thể rõ chi tiết, hắn biết có không ít người đã vào được, lại không rõ ràng đó là những ai, mà chủ yếu là chủ nhân năm tòa Đại điện không có một ai xuất thủ, chỉ có đám người dưới trướng bọn họ tiến đến.

Trần Cảnh không để tâm bọn họ ai hơn ai, khi có người xuất hiện trước cổng Lăng Tiêu Bảo điện, hắn biết cái gì phải tới cũng đã tới.

Nhưng lại không như hắn tưởng tượng, rằng bọn họ sẽ đâm đầu lao vào, mà từng người dừng trước cổng ngắm nghía rồi quay đi.

Từ lúc Thiên Đình xuất hiện trên chín tầng trời, nổi danh nhất thiên hạ không ai hơn được người trong năm tòa Đại điện, vô số những nhân vật truyền thuyết, nếu nói chủ nhân mỗi tòa Đại điện đều thần bí mà xa vời, thì những người kia lại gần gũi vô cùng chân thật, từng người đều được lan truyền trong thiên địa.

Năm tòa Đại điện trên Thiên Đình đã chia người tu hành trong thiên hạ thành hai thế giới, kẻ không có t.ư cách, hoặc vì đủ loại nguyên nhân mà không được triệu đến Thiên Đình như những người kia, tất cả đều được nghị luận dưới đại địa, nhưng dù có bàn về hạo kiếp đại biến đổi ngàn năm qua, hay đoán trước tương lai ai sẽ là người đứng đầu Thiên Đình, đều phải kể đến trong Lăng Tiêu Bảo điện, Diệp Thanh Tuyết, càng không tránh được một người, Trần Cảnh.

Việc thế gian, không gì hơn chuyện người này người kia.

Những chuyện đàm luận thông thường, Trần Cảnh đều có thể nghe được, nhưng hắn lại như không nghe thấy, như ảnh chiếu trên sông, không dấu không vết, chỉ có lời nguyền rủa ác độc mới khiến hắn sinh lòng cảnh giác.

Bảy mươi hai tòa tiểu điện trong Lăng Tiêu Bảo điện đều đã bị chiếm lấy, quảng trường phía trước chủ điện xuất hiện một người, sau đó từng người từng người xuất hiện, giống như một loại triệu hồi.

Cùng thời điểm này, dẫu là những người đang trên Thiên Đình, hay những người dưới mặt đất, như đều đã quên lúc trước Ly Trần bị thương trong Lăng Tiêu Bảo điện, cũng không một người biết được trong thành Phách Lăng đang có sự biến đổi kịch liệt.

“Triệu Tiên chân nhân, chưởng môn La Phù, thiên hạ đệ nhất Kiếm Tiên cũng chỉ có thế.”

Tường thành Phách Lăng, một thiếu nữ đứng nhìn đám khói đen quện đặc trong thành, trong khói đen phát ra từng tiếng gào rú.
"Triệu Tiên chân nhân, chưởng môn La Phù, thiên hạ đệ nhất Kiếm Tiên cũng chỉ có thế." :((
P/s: Xin chương tiếp theo nhé đạo hữu @hoangtruc
 
Last edited:

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Tùng Thanh co cụm lại trong góc, trong điện vẫn còn mấy vị Yêu tộc khác, nhưng không ai đến đỡ dậy, bởi Tùng Thanh sống hay chết cũng chẳng liên quan đến họ. Thái Tử vẫn ngồi phía trên, nhắm mắt, như không biết đến chuyện xung quanh. Bạch Hoa Tử không tiếp tục xuất thủ, vội vàng đả tọa, y là yêu tộc, trong ý thức lại xuất hiện thần quang của một vị thần linh, đây là chuyện vô cùng đáng sợ.

Nếu là thần linh bình thường, dù Bạch Hoa Tử có suy tưởng thế nào, thần quang cũng không xuất hiện được, những thần linh đó, bất kể là đã vượt qua Thần minh kiếp cũng thế, vậy mà Trần Cảnh làm được, khi y hình dung bộ dáng Trần Cảnh theo lời kể của Tùng Thanh thì đã có cảm giác khác thường, nhưng lúc đó y không quá để tâm đến nó, cho đến khi nghe Tùng Thanh niệm “Hà Bá hộ thân kinh” xong, bóng dáng Trần Cảnh trong tiềm thức y tỏa ra thần quang.

Với những người tế tự dưới nhân gian, khao khát của họ là khi nghĩ đến Hà Bá, trong tiềm thức có thể hiện lên hình ảnh vị thần đó, có thần quang tỏa ra, như vậy tà ma không thể xâm hại.

Song, Bạch Hoa Tử là yêu tộc, nếu trong tiềm thức y có xuất hiện hình ảnh Trần Cảnh, khi đối diện với hắn, y sẽ yếu ớt như đứa trẻ trước mặt người lớn, đây là một dạng pháp thuật, mà lại không phải pháp thuật, nói không rõ, giải thích không được, Bạch Hoa Tử biết, mỗi một vị Thần linh cường đại đều có thần thật khó lường của riêng mình, nên hiện tại y muốn xóa bỏ thần tượng Trần Cảnh trong tiềm thức, càng nhanh càng tốt.

Tại Lăng Tiêu Bảo điện, bất chợt Trần Cảnh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, pháp quyết “Hô phong hoán vũ” trên tay hiện lên một bức họa, trong bức họa hắn thấy một người đang nằm co cụm trên nền đất.

Đột nhiên Trần Cảnh nói với giọng trào phúng: “Chính mình vô năng lại đổ lỗi cho người khác.”

Thanh âm vang lên trong Lăng Tiêu Bảo điện, rõ ràng mang ý châm chọc, âm điệu lại vô cùng bình thản, nhưng đó lại như một mũi tên xuyên thẳng trái tim Bạch Hoa Tử, hoặc là nói nó vốn là mũi kiếm, xuất hiện từ trong suy nghĩ của y, đâm vào trái tim y, ánh kiếm rọi khắp linh hồn.

Trong Tử Vi Cung không thể có thanh âm của hắn, nhưng Thái Tử lại mở mắt, vì Bạch Hoa Tử bất chợt hộc ra máu, đôi mắt vốn luôn tự tin đã thay đổi, ngập tràn sợ hãi và khiếp đảm, dù rằng y biết việc trong tiềm thức xuất hiện hình ảnh Trần Cảnh rất có thể sẽ gây phiền toái, nên muốn mau chóng xóa đi, lại không ngờ được pháp thuật của Trần Cảnh đã đến nhanh như thế. Một câu nỉ non đầy ý châm chọc mà như một thanh kiếm, xuyên thẳng trái tim. Nếu có người muốn biết, y càng muốn nói rằng nó gần như pháp tắc của thần linh (thần tắc), khiến cho y không có cách nào giải thích.

Chợt y lại cảm thấy may mắn, may mắn Trần Cảnh không nói muốn y chết. Nếu hắn mà nói câu này, y cũng không biết bản thân có phải chết hay không.

“Ha hả, vậy là ta còn đánh giá thấp hắn, Bạch Hoa, ngươi đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn thực lực của hắn, đây là công lớn.”

Bạch Hoa vừa nghe được lời của Thái Tử, nếu khi nãy thanh âm của Trần Cảnh trong tâm chí y như một thanh kiếm sắc bén, vậy thì thanh âm của Thái Tử lại như gió xuân dịu dàng, giúp cho sinh mạng của y đang sắp khô héo lại tràn trề sức sống, tất cả như ảo giác vậy, nếu không phải khóe miệng vẫn còn vương vết máu, có lẽ y còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Dẫu vậy, dù y không còn cảm giác bị uy hiếp đến tính mạng, nhưng sự tự tin trước đó đã không còn, trông thì như đã bình phục, nhưng chỉ y mới biết bản thân đã không còn là chính mình của trước kia.

Còn Tùng Thanh vẫn co cụm tại nơi đó, thỉnh thoảng vẫn có máu tươi từ miệng tràn ra.

Chớp mắt lại qua ba tháng, trong ba tháng Trần Cảnh cảm ứng được vài luồng khí tức đến từ các nơi, mỗi nơi lại bất đồng, có Đạo gia thanh linh, có Vu tộc trần tục.

Đợi đến lúc mây đen giăng kín Lăng Tiêu Bảo điện, năm tòa Đại điện khác đều tỏa hào quang xuyên chín tầng mây, màu sắc khác biệt.

Thanh Hoa Cung tràn ngập ánh vàng hoàng kim, Thần Tiêu Ngọc Thanh Phủ sắc xanh trong trẻo, nhu hòa, tụ mà không tán, như có thể bao dung vạn vật. Thừa Thiên Hiệu Pháp Điện dày đặc khí đen, Tử Vi Cung cuồn cuộn xám xịt, Câu Trần Thượng Cung không chút ánh sáng, tĩnh mịch, nhưng trong cảm ứng của Trần Cảnh, lại là kiếm khí lẫm liệt, uy thế khiếp người.

Cũng vào lúc này, mỗi Đại điện lóe ra một tia ánh sáng, xuyên thẳng đến Lăng Tiêu Bảo điện rồi chìm trong mây đen.

Lăng Tiêu Bảo điện, tòa chủ điện là chỗ Trần Cảnh, có Lăng Tiêu kiếm vực, mà phía ngoài chủ điện, còn có bảy mươi hai tòa tiểu điện, tòa tòa san sát, nơi nơi tương thông.

Trần Cảnh tĩnh tọa bất động, hắn cảm ứng được tình hình xung quanh, nhưng không thể rõ chi tiết, hắn biết có không ít người đã vào được, lại không rõ ràng đó là những ai, mà chủ yếu là chủ nhân năm tòa Đại điện không có một ai xuất thủ, chỉ có đám người dưới trướng bọn họ tiến đến.

Trần Cảnh không để tâm bọn họ ai hơn ai, khi có người xuất hiện trước cổng Lăng Tiêu Bảo điện, hắn biết cái gì phải tới cũng đã tới.

Nhưng lại không như hắn tưởng tượng, rằng bọn họ sẽ đâm đầu lao vào, mà từng người dừng trước cổng ngắm nghía rồi quay đi.

Từ lúc Thiên Đình xuất hiện trên chín tầng trời, nổi danh nhất thiên hạ không ai hơn được người trong năm tòa Đại điện, vô số những nhân vật truyền thuyết, nếu nói chủ nhân mỗi tòa Đại điện đều thần bí mà xa vời, thì những người kia lại gần gũi vô cùng chân thật, từng người đều được lan truyền trong thiên địa.

Năm tòa Đại điện trên Thiên Đình đã chia người tu hành trong thiên hạ thành hai thế giới, kẻ không có t.ư cách, hoặc vì đủ loại nguyên nhân mà không được triệu đến Thiên Đình như những người kia, tất cả đều được nghị luận dưới đại địa, nhưng dù có bàn về hạo kiếp đại biến đổi ngàn năm qua, hay đoán trước tương lai ai sẽ là người đứng đầu Thiên Đình, đều phải kể đến trong Lăng Tiêu Bảo điện, Diệp Thanh Tuyết, càng không tránh được một người, Trần Cảnh.

Việc thế gian, không gì hơn chuyện người này người kia.

Những chuyện đàm luận thông thường, Trần Cảnh đều có thể nghe được, nhưng hắn lại như không nghe thấy, như ảnh chiếu trên sông, không dấu không vết, chỉ có lời nguyền rủa ác độc mới khiến hắn sinh lòng cảnh giác.

Bảy mươi hai tòa tiểu điện trong Lăng Tiêu Bảo điện đều đã bị chiếm lấy, quảng trường phía trước chủ điện xuất hiện một người, sau đó từng người từng người xuất hiện, giống như một loại triệu hồi.

Cùng thời điểm này, dẫu là những người đang trên Thiên Đình, hay những người dưới mặt đất, như đều đã quên lúc trước Ly Trần bị thương trong Lăng Tiêu Bảo điện, cũng không một người biết được trong thành Phách Lăng đang có sự biến đổi kịch liệt.

“Triệu Tiên chân nhân, chưởng môn La Phù, thiên hạ đệ nhất Kiếm Tiên cũng chỉ có thế.”

Tường thành Phách Lăng, một thiếu nữ đứng nhìn đám khói đen quện đặc trong thành, trong khói đen phát ra từng tiếng gào rú.
"Triệu Tiên chân nhân, chưởng môn La Phù, thiên hạ đệ nhất Kiếm Tiên cũng chỉ có thế." :((
P/s: Xin chương tiếp theo nhé đạo hữu @hoangtruc
Vậy 14 luôn đi lão...
"ông già rồi..." đó là câu Trần Canh nói với lão ấy đấy..
 

VIIGstar

Phàm Nhân
Ngọc
1,31
Tu vi
0,00
:22: Trí nhớ của lão đáng sợ quá!!!

Mà phải nói mấy chương cao trào, dịch cực thiệt nhưng vẫn muốn dịch tiếp đúng ko? Đang đà hứng thú mà. :D
Đúng rồi, đoạn cao trào đọc không dứt, ta vừa mới đọc lướt đến Đại kết cục, chưa dịch 1 chữ, mất luôn buổi tối :chaothua:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top