[ĐK Dịch] Nhất Ngôn Thông Thiên

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Tại hạ là người mới ak, ngồi vắt óc cả buổi mới ra dc 1 từ thay thế :( :(
Cách dịch của ta là
1. Mở QT add Raw vào.
2. Đọc lướt từ trên xuống dưới, trong đầu đã sắp sẵn trật tự ngữ nghĩa cần dịch.
3. Trong quá trình đọc, những từ/cụm từ nào chưa rõ nghĩa tra ngay lúc đó, tra từ điển, google thay thế.
4. Oánh lại cái đoạn chữ mường tượng trong đầu.

Làm như vậy dịch rất nhanh, lắm khi có hứng, làm phà phà vài chương liền.
À, nếu dịch thẳng trên Qt thì nhớ dịch chừng nửa chương thì lưu lại. QT không có chức năng auto lưu như word. :chaothua:
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
@VoMenh@Spring_Bird cứ thoải mái trao đổi nhé.
Lão Vô mới quen nên ta chưa rõ tính lão thế nào, nhưng Spring chỉ cần trao đổi thẳng thắn là được. Không nên cả nể nếu cảm thấy không hài lòng với đoạn biên nhé.
Chúng ta đều đang dịch tay mơ, ta cũng dịch sai nghĩa hoài ấy mà ^^
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Re-up bản kiểm tra lỗi và thay thế 1 số từ nhé, đạo hữu @Spring_Bird có rãnh thì xem dùm ta với , đa tạ đa tạ
Từ Ngôn lẳng lặng ngồi xếp bằng trên Sơn Hà Đồ, hai mắt nhắm nghiền, không nói một lời nào.

Hai con Yêu linh luyện hồn đứng trước pháp bảo khống chế hướng bay theo sát những chiếc tiên thuyền của Trảm Yêu Minh.

Đã hơn nữa ngày nhưng Thanh Bì và Kim Tình cũng không đuổi theo, biết rõ là hai kẻ ấy đã rút đi, lúc này, Phí Minh Viễn mới dám thở dài một cái.

Định đến gặp Từ Ngôn mở lời cám ơn, nhưng Phí Minh Viễn phát hiện y giống như đang khôi phục thương thế nên không dám quấy rầy.

Bay suốt cả một đêm, khi trời gần sáng, đội ngũ đã cách rất xa thành Ngũ Địa nhưng khoảng cách đến Trảm Yêu Minh tổng bộ vẫn còn khá lớn.

Khi quang cảnh bắt đầu hiện rõ, Từ Ngôn rốt cuộc mở ra hai mắt với ánh nhìn vô cùng mệt mỏi; cả người y đều lộ vẻ lao lực cùng cực.

Khí tức khủng bố đến từ mắt trái cuối cùng cũng có thể bình phục sau khi Từ Ngôn nỗ lực áp chế gần một ngày, thậm chí điều động đến cả Kim Đan chi lực.

“Từ đạo hữu, lần này ta xin cảm tạ đạo hữu đã tương trợ...”

Thấy Từ Ngôn vừa tỉnh, Phí Minh Viễn vội bay đến gần định nói lòng cảm tạ nhưng lời còn chưa nói xong thì bị Từ Ngôn ra dấu hiện dừng lại, sau đó y tiếp tục nhắm chặt hai mặt.

Sau lưng Phí Minh Viễn là Tô Tễ Vân, Tề Dương Bình và cả Tiểu Linh Đang, cả ba đang chuẩn bị tiến đến để nói lời cảm ơn. Từ Ngôn dù lúc trước bị hiểu lầm nhưng vẫn cứu mạng ba người từ trong miệng hổ, tính cả lần này, nếu như Từ Ngôn không ra tay, chắc chắc nhóm ba người Bình thúc ắt hẳn phải chết.

Phí Minh Viễn nhíu nhẹ chân mày, dẫn ba người Bình Thúc trở về đội ngũ, không dám tiếp tục làm phiền Từ Ngôn.

“Hắn bị thương rất nặng sao?” Tiểu Linh Đang hỏi trong sự lo lắng.

“Ta e rằng như vậy, đừng quấy rầy hắn, ân cứu mạng sâu nặng hơn nhiều so với hai chữ tạ ơn”. Phí lão trầm giọng nói.

“Là do ta bị mù nên mới hiểu lầm Từ đạo hữu khi trúng mai phục của Quy Nguyên Tông, ta thật là chết không hết tội mà.” Tề Dương Bình ảo não lên tiếng.

“Cứ điểm tại thành Ngũ Địa đã bị phá hủy, sau này chúng ta bị mất đi 1 nơi bố trí thế lực, Phí lão, có cần phái người đến các tòa thành thị lớn khác để thành lập một cứ điểm mới hay không?” Tô Tễ Vân e dè đề nghị.

“Không vội, chúng ta ưu tiên quay về tổng bộ tịnh dưỡng một thời gian đã.” Phí Minh Viễn lắc đầu, nói: “Huống hồ ta đã đáp ứng trao cho Từ đạo hữu pháp bảo truyền thừa của Trảm Yêu Minh nếu y có thể cứu sống ba người các ngươi.”

“Cho hắn kiện pháp bảo đó sao?” Nghe xong, nét mặt của Tề Dương Bình biểu hiện rất cổ quái.

“Hắn... có thể lấy đi được sao?” Nét mặt Tô Tễ Vân cũng cổ quái không kém, nói xong, nhìn lên hình bóng đang ngồi trên Sơn Hà Đồ ở phía xa.

“Trước đó Phí lão đã đồng ý với Từ đạo hữu, chỉ cần hắn có thể cứu các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này, kiện pháp bảo kia liền thuộc về hắn. Hôm nay, người ta đã hoàn thành lời hứa, chúng ta cũng không được nuốt lời.” Thợ rèn đầu trọc trầm giọng nói ra ngay lúc này.

“Tuy nói là tặng hắn món pháp bảo kia, nhưng ta lại sợ đến lúc đó hắn sẽ trách cứ ngược lại ta đây này.” Phí Minh Viễn lắc đầu cười khổ.

Di chuyển xa khỏi khu vực nguy hiểm, đoàn thể Trảm Yêu Minh đều cảm thấy nhẹ nhõm, trên đường đi liên tục nhỏ giọng bàn luận. Trong lúc đó, Từ Ngôn cũng đang đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Nguyên nhân làm hắn phát hoảng không phải là do mắt trái, mà là đến từ Kim Đan của hắn.

Ngay lúc Phí lão đến nói lời cảm tạ mà Từ Ngôn cũng không để ý tới, là do hắn phát hiện Kim Đan của mình càng ngày càng kỳ quái.

Lúc trước, chỉ có một ít Đan Hỏa đang có xu hướng thẩm thấu ra từ bên trong Kim Đan. Tuy nhiên, qua trận ác chiến này, đến khi hắn áp chế mắt trái thì vô tình quan sát bên trong Tử Phủ mới phát hiện ra Đan Hỏa đã lan ra bao quanh một tầng bên ngoài Kim Đan.

Hiện tượng Đan Hỏa đốt cháy vòng ngoài Kim Đan làm cho Từ Ngôn suýt nữa bị hù mất hồn vía. Hắn còn tưởng là tu vi của bản thân đã bị phế đi. Tu hành làm sao được khi ngay cả Đan Hỏa đều hiện ra?

Sau một thoáng kinh ngạc, Từ Ngôn thử vận chuyển linh khí, điều động Linh lực, thậm chí thúc giục pháp quyết và Thanh Lân Đao vài lần. Sau đó, hắn mới xác định rõ trạng thái tu vi của bản thân vẫn bình thường.

Linh khí tràn đầy, Linh lực mạnh mẽ, Kim Đan của hắn củng không có vẻ gì là khác thường.

Chẳng những Kim Đan biến hóa khác trước, mà Từ Ngôn còn mơ hồ phát giác được tu vi của mình tăng nhẹ sau khi Đan Hỏa tràn ra ngoài.

“Tu vi có thể tăng lên nếu Đan Hỏa tràn ra ngoài? Cái quái gì thế này?”

Trong nhất thời, Từ Ngôn khó có thể dò ra bất cứ manh mối nào về hiện tượng này. Hắn nén xuống lòng hiếu kì, quan sát cẩn thận một tia Đan Hỏa trước mặt.

Quan sát hơn nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào, Từ Ngôn liền vận chuyển Ích Vân Quyết điều khiển 2 yêu linh luyện hồn khống chế Sơn Hà Đồ dễ dàng đuổi kịp tiên thuyền của Trảm Yêu Minh đang bay với tốc độ rùa bò.

Trong lúc đang vận chuyển tâm pháp, Từ Ngôn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra một điểm cổ quái.

Sợi Đan Hỏa tràn ra khỏi Đan thể kia hết sức kỳ lạ. Nó bản chất là 1 sợi lửa được thiêu đốt tự nhiên nhưng đến khi Từ Ngôn vận chuyển tu luyện tâm pháp, sợi Đan Hỏa này giống như cháy mãnh liệt hơn một chút, như thể là đang tế luyện Kim Đan.

“Đan sinh ra lửa, lửa nuôi dưỡng đan ư?”

Từ Ngôn dừng việc vận chuyển tâm pháp, suy t.ư mông lung: “Từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói đến cảnh giới Hư Đan còn cần dùng Đan Hỏa để tế luyện Kim Đan, chẳng lẽ Kim Đan của ta là giả sao? Liệu có thể luyện chế ra những vật khác bằng Đan Hỏa được không nhĩ?”

Từ Ngôn suy t.ư cả ngày, đưa ra đủ loại kì lạ, quý hiếm, cổ quái suy luận nhưng sau cùng bức bối ném hết mọi suy nghĩ trong đầu, cứ xem như đó là 1 loại bản lĩnh trời cho còn ẩn tàng, không cần suy nghĩ đến hiện tượng kỳ lạ như Kim Đan rò rỉ lửa nữa.

Suy nghĩ hoài không ra lý do, có tiếp tục ngồi đoán cũng vô dụng, không cần phải quan tâm có rò rỉ hay không, miễn Kim Đan của hắn không phát nổ là được.

Từ Ngôn cũng là hết cách, chỉ có thể tưởng tượng Kim Đan của mình như một ấm trà, cái nắp có rò nước hay không, không quan trọng; chỉ cần ngọn nguồn vẫn kín kẽ có thể sử dụng.

Mười ngày qua, đội ngũ Trảm Yêu Minh cứ cách hai ba ngày sẽ lượn quanh một quãng đường. Nhằm tránh đi tai mắt của các thế lực Yêu tộc nên cứ đi loanh quanh như vậy gần nửa tháng. Cuối cùng, Từ Ngôn đã theo chân đội ngũ đến một hạp cốc bị che giấu.

Thảm thực vật trải rộng mọi nơi trong hạp cốc, nhiều loại hành tây xanh sức sống bừng bừng. Có một câu cổ thụ to ngụ tại vị trí sâu nhất hạp cốc. Ngọn của nó bao phủ một nữa hạp cốc, thân cây cao 10 trượng, trông vô cùng kỳ dị.

Đến gần khu vực đại thụ, Phí lão cười mỉm nhìn Từ Ngôn, tay thực hiện một loại thủ quyết, đánh ra một đạo ánh sáng trắng. Tia sáng đi vào bên trong thân cây, sau đó một cánh cửa to được mở ra dưới đáy đại thụ.

Cánh cửa cùng thân cây giống nhau như đúc, như hòa làm một thể. Trên thực tế, có một trận pháp mang chức năng ẩn nấp được gia trì vào cành cây, từ đó che giấu đi cửa ra vào.

“Nơi này là Trảm Yêu Minh tổng bộ của chúng ta, Từ đạo hữu, xin mời!”

Sau khi nói xong, Phí Minh Viễn dẫn đầu bước vào cửa gỗ, tiếp đó là Từ Ngôn, sau cùng là một nhóm trưởng lão và đệ tử Trảm Yêu Minh theo vào. Không lâu sau, cửa gỗ đóng lại, không để lại bất cứ vết tích nào khi nhìn từ bên ngoài.

Vốn nghĩ rằng đây chỉ là một hốc câu, nhưng sau khi đi vào, Từ Ngôn mới phát hiện đây lại là nơi giống như một tòa nhà lớn. Không những có phòng khách, hành lang men theo các dãy phòng, có cả hòn non bộ và hồ nước. Băng qua phòng khách, lướt qua dãy hành lang, Từ Ngôn phát giác diện tích của khu vực này còn chưa kết thúc.

Đại thụ cực kì to lớn, nhưng chắc chắn là phải có giới hạn. Cổ Thụ to khoảng 10 trượng, hôm nay Từ Ngôn đã đi gần khoảng 50 trượng rồi, là đi bằng đường thẳng chứ không hề rẽ qua bất cứ hướng nào.

Theo lý thuyết, với phương pháp đi như vậy đáng lẽ đã đi xuyên qua Cự Mộc từ lâu, thế nhưng lúc này Từ Ngôn lại tiếp tục chứng kiến một hoa viên thah lịch, tao nhã ngay trước mắt.

Phía trên hoa viên có một mặt trời to lớn; đó cũng không phải là mặt trời hàng thật giá thật bên ngoài, mà là một loại hoa khổng lồ kì quái có bộ rễ tí hon, nếu không để ý thì rất khó phát hiện. Loại hoa kì dị này đang phát ra ánh sáng chiếu soi trọn cả tòa nhà như ban ngày.

Càng đi về phía trước, Từ Ngôn càng cảm thấy kinh hãi.

Tổng bộ Trảm Yêu Minh không hề đơn giản, đây là một vùng đất vô cùng tuyệt hảo.
 

Spring_Bird

Phàm Nhân
Ngọc
6.871,79
Tu vi
0,00
Re-up bản kiểm tra lỗi và thay thế 1 số từ nhé, đạo hữu @Spring_Bird có rãnh thì xem dùm ta với , đa tạ đa tạ
Từ Ngôn lẳng lặng ngồi xếp bằng trên Sơn Hà Đồ, hai mắt nhắm nghiền, không nói một lời nào.

Hai con Yêu linh luyện hồn đứng trước pháp bảo khống chế hướng bay theo sát những chiếc tiên thuyền của Trảm Yêu Minh.

Đã hơn nữa ngày nhưng Thanh Bì và Kim Tình cũng không đuổi theo, biết rõ là hai kẻ ấy đã rút đi, lúc này, Phí Minh Viễn mới dám thở dài một cái.

Định đến gặp Từ Ngôn mở lời cám ơn, nhưng Phí Minh Viễn phát hiện y giống như đang khôi phục thương thế nên không dám quấy rầy.

Bay suốt cả một đêm, khi trời gần sáng, đội ngũ đã cách rất xa thành Ngũ Địa nhưng khoảng cách đến Trảm Yêu Minh tổng bộ vẫn còn khá lớn.

Khi quang cảnh bắt đầu hiện rõ, Từ Ngôn rốt cuộc mở ra hai mắt với ánh nhìn vô cùng mệt mỏi; cả người y đều lộ vẻ lao lực cùng cực.

Khí tức khủng bố đến từ mắt trái cuối cùng cũng có thể bình phục sau khi Từ Ngôn nỗ lực áp chế gần một ngày, thậm chí điều động đến cả Kim Đan chi lực.

“Từ đạo hữu, lần này ta xin cảm tạ đạo hữu đã tương trợ...”

Thấy Từ Ngôn vừa tỉnh, Phí Minh Viễn vội bay đến gần định nói lòng cảm tạ nhưng lời còn chưa nói xong thì bị Từ Ngôn ra dấu hiện dừng lại, sau đó y tiếp tục nhắm chặt hai mặt.

Sau lưng Phí Minh Viễn là Tô Tễ Vân, Tề Dương Bình và cả Tiểu Linh Đang, cả ba đang chuẩn bị tiến đến để nói lời cảm ơn. Từ Ngôn dù lúc trước bị hiểu lầm nhưng vẫn cứu mạng ba người từ trong miệng hổ, tính cả lần này, nếu như Từ Ngôn không ra tay, chắc chắc nhóm ba người Bình thúc ắt hẳn phải chết.

Phí Minh Viễn nhíu nhẹ chân mày, dẫn ba người Bình Thúc trở về đội ngũ, không dám tiếp tục làm phiền Từ Ngôn.

“Hắn bị thương rất nặng sao?” Tiểu Linh Đang hỏi trong sự lo lắng.

“Ta e rằng như vậy, đừng quấy rầy hắn, ân cứu mạng sâu nặng hơn nhiều so với hai chữ tạ ơn”. Phí lão trầm giọng nói.

“Là do ta bị mù nên mới hiểu lầm Từ đạo hữu khi trúng mai phục của Quy Nguyên Tông, ta thật là chết không hết tội mà.” Tề Dương Bình ảo não lên tiếng.

“Cứ điểm tại thành Ngũ Địa đã bị phá hủy, sau này chúng ta bị mất đi 1 nơi bố trí thế lực, Phí lão, có cần phái người đến các tòa thành thị lớn khác để thành lập một cứ điểm mới hay không?” Tô Tễ Vân e dè đề nghị.

“Không vội, chúng ta ưu tiên quay về tổng bộ tịnh dưỡng một thời gian đã.” Phí Minh Viễn lắc đầu, nói: “Huống hồ ta đã đáp ứng trao cho Từ đạo hữu pháp bảo truyền thừa của Trảm Yêu Minh nếu y có thể cứu sống ba người các ngươi.”

“Cho hắn kiện pháp bảo đó sao?” Nghe xong, nét mặt của Tề Dương Bình biểu hiện rất cổ quái.

“Hắn... có thể lấy đi được sao?” Nét mặt Tô Tễ Vân cũng cổ quái không kém, nói xong, nhìn lên hình bóng đang ngồi trên Sơn Hà Đồ ở phía xa.

“Trước đó Phí lão đã đồng ý với Từ đạo hữu, chỉ cần hắn có thể cứu các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này, kiện pháp bảo kia liền thuộc về hắn. Hôm nay, người ta đã hoàn thành lời hứa, chúng ta cũng không được nuốt lời.” Thợ rèn đầu trọc trầm giọng nói ra ngay lúc này.

“Tuy nói là tặng hắn món pháp bảo kia, nhưng ta lại sợ đến lúc đó hắn sẽ trách cứ ngược lại ta đây này.” Phí Minh Viễn lắc đầu cười khổ.

Di chuyển xa khỏi khu vực nguy hiểm, đoàn thể Trảm Yêu Minh đều cảm thấy nhẹ nhõm, trên đường đi liên tục nhỏ giọng bàn luận. Trong lúc đó, Từ Ngôn cũng đang đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Nguyên nhân làm hắn phát hoảng không phải là do mắt trái, mà là đến từ Kim Đan của hắn.

Ngay lúc Phí lão đến nói lời cảm tạ mà Từ Ngôn cũng không để ý tới, là do hắn phát hiện Kim Đan của mình càng ngày càng kỳ quái.

Lúc trước, chỉ có một ít Đan Hỏa đang có xu hướng thẩm thấu ra từ bên trong Kim Đan. Tuy nhiên, qua trận ác chiến này, đến khi hắn áp chế mắt trái thì vô tình quan sát bên trong Tử Phủ mới phát hiện ra Đan Hỏa đã lan ra bao quanh một tầng bên ngoài Kim Đan.

Hiện tượng Đan Hỏa đốt cháy vòng ngoài Kim Đan làm cho Từ Ngôn suýt nữa bị hù mất hồn vía. Hắn còn tưởng là tu vi của bản thân đã bị phế đi. Tu hành làm sao được khi ngay cả Đan Hỏa đều hiện ra?

Sau một thoáng kinh ngạc, Từ Ngôn thử vận chuyển linh khí, điều động Linh lực, thậm chí thúc giục pháp quyết và Thanh Lân Đao vài lần. Sau đó, hắn mới xác định rõ trạng thái tu vi của bản thân vẫn bình thường.

Linh khí tràn đầy, Linh lực mạnh mẽ, Kim Đan của hắn củng không có vẻ gì là khác thường.

Chẳng những Kim Đan biến hóa khác trước, mà Từ Ngôn còn mơ hồ phát giác được tu vi của mình tăng nhẹ sau khi Đan Hỏa tràn ra ngoài.

“Tu vi có thể tăng lên nếu Đan Hỏa tràn ra ngoài? Cái quái gì thế này?”

Trong nhất thời, Từ Ngôn khó có thể dò ra bất cứ manh mối nào về hiện tượng này. Hắn nén xuống lòng hiếu kì, quan sát cẩn thận một tia Đan Hỏa trước mặt.

Quan sát hơn nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào, Từ Ngôn liền vận chuyển Ích Vân Quyết điều khiển 2 yêu linh luyện hồn khống chế Sơn Hà Đồ dễ dàng đuổi kịp tiên thuyền của Trảm Yêu Minh đang bay với tốc độ rùa bò.

Trong lúc đang vận chuyển tâm pháp, Từ Ngôn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra một điểm cổ quái.

Sợi Đan Hỏa tràn ra khỏi Đan thể kia hết sức kỳ lạ. Nó bản chất là 1 sợi lửa được thiêu đốt tự nhiên nhưng đến khi Từ Ngôn vận chuyển tu luyện tâm pháp, sợi Đan Hỏa này giống như cháy mãnh liệt hơn một chút, như thể là đang tế luyện Kim Đan.

“Đan sinh ra lửa, lửa nuôi dưỡng đan ư?”

Từ Ngôn dừng việc vận chuyển tâm pháp, suy t.ư mông lung: “Từ trước đến nay ta chưa từng nghe nói đến cảnh giới Hư Đan còn cần dùng Đan Hỏa để tế luyện Kim Đan, chẳng lẽ Kim Đan của ta là giả sao? Liệu có thể luyện chế ra những vật khác bằng Đan Hỏa được không nhĩ?”

Từ Ngôn suy t.ư cả ngày, đưa ra đủ loại kì lạ, quý hiếm, cổ quái suy luận nhưng sau cùng bức bối ném hết mọi suy nghĩ trong đầu, cứ xem như đó là 1 loại bản lĩnh trời cho còn ẩn tàng, không cần suy nghĩ đến hiện tượng kỳ lạ như Kim Đan rò rỉ lửa nữa.

Suy nghĩ hoài không ra lý do, có tiếp tục ngồi đoán cũng vô dụng, không cần phải quan tâm có rò rỉ hay không, miễn Kim Đan của hắn không phát nổ là được.

Từ Ngôn cũng là hết cách, chỉ có thể tưởng tượng Kim Đan của mình như một ấm trà, cái nắp có rò nước hay không, không quan trọng; chỉ cần ngọn nguồn vẫn kín kẽ có thể sử dụng.

Mười ngày qua, đội ngũ Trảm Yêu Minh cứ cách hai ba ngày sẽ lượn quanh một quãng đường. Nhằm tránh đi tai mắt của các thế lực Yêu tộc nên cứ đi loanh quanh như vậy gần nửa tháng. Cuối cùng, Từ Ngôn đã theo chân đội ngũ đến một hạp cốc bị che giấu.

Thảm thực vật trải rộng mọi nơi trong hạp cốc, nhiều loại hành tây xanh sức sống bừng bừng. Có một câu cổ thụ to ngụ tại vị trí sâu nhất hạp cốc. Ngọn của nó bao phủ một nữa hạp cốc, thân cây cao 10 trượng, trông vô cùng kỳ dị.

Đến gần khu vực đại thụ, Phí lão cười mỉm nhìn Từ Ngôn, tay thực hiện một loại thủ quyết, đánh ra một đạo ánh sáng trắng. Tia sáng đi vào bên trong thân cây, sau đó một cánh cửa to được mở ra dưới đáy đại thụ.

Cánh cửa cùng thân cây giống nhau như đúc, như hòa làm một thể. Trên thực tế, có một trận pháp mang chức năng ẩn nấp được gia trì vào cành cây, từ đó che giấu đi cửa ra vào.

“Nơi này là Trảm Yêu Minh tổng bộ của chúng ta, Từ đạo hữu, xin mời!”

Sau khi nói xong, Phí Minh Viễn dẫn đầu bước vào cửa gỗ, tiếp đó là Từ Ngôn, sau cùng là một nhóm trưởng lão và đệ tử Trảm Yêu Minh theo vào. Không lâu sau, cửa gỗ đóng lại, không để lại bất cứ vết tích nào khi nhìn từ bên ngoài.

Vốn nghĩ rằng đây chỉ là một hốc câu, nhưng sau khi đi vào, Từ Ngôn mới phát hiện đây lại là nơi giống như một tòa nhà lớn. Không những có phòng khách, hành lang men theo các dãy phòng, có cả hòn non bộ và hồ nước. Băng qua phòng khách, lướt qua dãy hành lang, Từ Ngôn phát giác diện tích của khu vực này còn chưa kết thúc.

Đại thụ cực kì to lớn, nhưng chắc chắn là phải có giới hạn. Cổ Thụ to khoảng 10 trượng, hôm nay Từ Ngôn đã đi gần khoảng 50 trượng rồi, là đi bằng đường thẳng chứ không hề rẽ qua bất cứ hướng nào.

Theo lý thuyết, với phương pháp đi như vậy đáng lẽ đã đi xuyên qua Cự Mộc từ lâu, thế nhưng lúc này Từ Ngôn lại tiếp tục chứng kiến một hoa viên thah lịch, tao nhã ngay trước mắt.

Phía trên hoa viên có một mặt trời to lớn; đó cũng không phải là mặt trời hàng thật giá thật bên ngoài, mà là một loại hoa khổng lồ kì quái có bộ rễ tí hon, nếu không để ý thì rất khó phát hiện. Loại hoa kì dị này đang phát ra ánh sáng chiếu soi trọn cả tòa nhà như ban ngày.

Càng đi về phía trước, Từ Ngôn càng cảm thấy kinh hãi.

Tổng bộ Trảm Yêu Minh không hề đơn giản, đây là một vùng đất vô cùng tuyệt hảo.
mình sửa lỗi + góp ý gần xong rồi. Vô trả lời trước cho bạn đỡ sốt ruột nè. Theo quy ước trên BNS là nam chính dịch là "hắn", còn các nv nam khác khi xuất hiện với ngôi thứ 3 (ta) sẽ không dùng "hắn" mà dịch là y/ gã/ lão.
Với lại khuyến khích bạn đọc các chương cũ, đọc từ đầu đến đây càng tốt, để bạn hiểu tính cách và các mối quan hệ trong truyện, từ đó chọn từ sẽ đơn giản hơn.
Chiều nay ta gửi bản đã biên nha.
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
mình sửa lỗi + góp ý gần xong rồi. Vô trả lời trước cho bạn đỡ sốt ruột nè. Theo quy ước trên BNS là nam chính dịch là "hắn", còn các nv nam khác khi xuất hiện với ngôi thứ 3 (ta) sẽ không dùng "hắn" mà dịch là y/ gã/ lão.
Với lại khuyến khích bạn đọc các chương cũ, đọc từ đầu đến đây càng tốt, để bạn hiểu tính cách và các mối quan hệ trong truyện, từ đó chọn từ sẽ đơn giản hơn.
Chiều nay ta gửi bản đã biên nha.
Cám ơn bạn, cho ta hỏi 1 vấn đề, "Phí Lão" thì mình nên để như vậy, hay là đổi ngược lại là lão Phí? Vì mình đọc 1 số comment trước, thấy có xung đột ở chủ thể và tên, ví dụ như thành Ngũ Địa thay vì Ngũ Địa thành. Là danh từ chỉ chủ thể trước sau đó mới là tên riêng, phải vậy không ạ???
 

Spring_Bird

Phàm Nhân
Ngọc
6.871,79
Tu vi
0,00
Cám ơn bạn, cho ta hỏi 1 vấn đề, "Phí Lão" thì mình nên để như vậy, hay là đổi ngược lại là lão Phí? Vì mình đọc 1 số comment trước, thấy có xung đột ở chủ thể và tên, ví dụ như thành Ngũ Địa thay vì Ngũ Địa thành. Là danh từ chỉ chủ thể trước sau đó mới là tên riêng, phải vậy không ạ???
Chỗ thành Ngũ Địa và Ngũ Địa thành thì mình theo cách dùng từ của tiếng Viêt, trong tiếng Việt cái danh từ riêng đặt sau danh từ chung, còn trong tiếng anh và tiếng Hoa thì ngược lại.
Còn "Phí lão" và "Bình thúc" là kiểu như nhũ danh á, không hẳn phân thành danh từ chung và danh từ riêng (tức là từ "lão", từ "thúc" không xem là danh từ chung), theo ta hiểu là vậy á.
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Chỗ thành Ngũ Địa và Ngũ Địa thành thì mình theo cách dùng từ của tiếng Viêt, trong tiếng Việt cái danh từ riêng đặt sau danh từ chung, còn trong tiếng anh và tiếng Hoa thì ngược lại.
Còn "Phí lão" và "Bình thúc" là kiểu như nhũ danh á, không hẳn phân thành danh từ chung và danh từ riêng (tức là từ "lão", từ "thúc" không xem là danh từ chung), theo ta hiểu là vậy á.
Cám ơn bạn, cho ta hỏi 1 vấn đề, "Phí Lão" thì mình nên để như vậy, hay là đổi ngược lại là lão Phí? Vì mình đọc 1 số comment trước, thấy có xung đột ở chủ thể và tên, ví dụ như thành Ngũ Địa thay vì Ngũ Địa thành. Là danh từ chỉ chủ thể trước sau đó mới là tên riêng, phải vậy không ạ???
Ta góp ý tý, theo ta thì nên để là Ngũ Địa thành và Phí lão, đọc hay hơn nhiều so với thành Ngũ Địa.
Ko phải cái nào chuyển qua thuần Việt cũng tốt, ví dụ như Tàng Kinh Các, chúng ta ko thể dịch là Các Tàng Kinh.
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Chỗ thành Ngũ Địa và Ngũ Địa thành thì mình theo cách dùng từ của tiếng Viêt, trong tiếng Việt cái danh từ riêng đặt sau danh từ chung, còn trong tiếng anh và tiếng Hoa thì ngược lại.
Còn "Phí lão" và "Bình thúc" là kiểu như nhũ danh á, không hẳn phân thành danh từ chung và danh từ riêng (tức là từ "lão", từ "thúc" không xem là danh từ chung), theo ta hiểu là vậy á.
@hoangtruc mụi có ý kiến gì không?
À, chỗ này ta dịch nên còn nhớ. https://bachngocsach.com/reader/nhat-ngon-thong-thien/ivof
"Đồng minh Trảm Yêu Minh ta trải rộng khắp Thiên Bắc, phần lớn ẩn nấp thân phận. Xác thực không cách nào tính ra số lượng Hư Đan, chí ít có hơn mười người. Về phần Minh chủ đầu tiên thành lập Trảm Yêu Minh thì chỉ lưu lại một tên hiệu, cũng không phải là tên thật."

Phí Minh Viễn cũng ngồi xuống. Lão cố tình lôi kéo vị Từ Ngôn có năng lực chém giết hai cường giả Yêu linh hóa hình kia, cho nên cũng không giấu giếm thực lực Trảm Yêu Minh, nói tiếp: "Cho nên từ sau đời Minh chủ đầu tiên đến nay, Trảm Yêu Minh cũng chỉ dùng tên hiệu đại biểu cho thân phận của mình. Ta ở trong liên minh được gọi là Phí lão."

Từ Ngôn gật đầu ý bảo đã hiểu, hỏi tiếp: "Minh chủ đầu tiên có tên hiệu là gì?"
Phí lão, Bình thúc, Vân di là tên hiệu của bọn họ.
Không phải là lão Phí đâu nha!
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top