Xin mọi người ghé qua và góp ý cho truyện mới dịch: [Khoa huyễn] Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 2: Kẻ kỳ lạ đến từ tương lai

Nobita lại gọi thêm vài tiếng, nhưng hôm nay thực không giống như mọi ngày chút nào. Nếu giống như mọi ngày thì chẳng cần chờ lâu cánh cửa sổ kia sẽ bật mở và tên Xêkô đó sẽ thò đầu ra, cười cợt mà nói:
"Nobita là một thằng đần, ta không nên chơi bóng chày cùng với những thằng đần như Nobita!"

Chẳng lẽ Xêkô không có nhà?

Lúc đó, Nobita chợt nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc của phụ nữ. Nobita đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì đột nhiên cánh cửa nhà Xêkô bật mở. Từ bên trong bước ra là một người đàn ông với bộ mặt lộ rõ vẻ giận dữ, trên tay cầm một chiếc gậy bóng chày, ông ta vừa khua khua gậy vừa nạt nộ:

- Thằng nhãi ranh này từ đâu tới, sao mày lại độc ác như vậy, phải rạch to hơn vết thương của người khác ra mày mới hài lòng sao? Đùa cợt cũng phải có mức độ thôi chứ, mày mau cút đi cho tao...

Nobita nhận ra người này chính là bố của Xêkô, cậu vẫn còn nhớ bác ta là người rất hiền từ, vậy mà tại sao hôm nay lại trở nên hung dữ cay nghiệt như vậy? Nobita liền vội vàng bỏ chạy.

Nobita chẳng còn chút tâm trạng nào mà đi chơi nữa, cậu chạy thẳng một mạch về nhà, cậu cần phải gặp Đôrêmon để hỏi cho rõ ngọn ngành, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Về đến nhà, Nobita thấy Đôrêmon đang ở trong phòng đi tới đi lui, nét mặt vô cùng sợ hãi, tựa hồ gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm! Nobita liền bước đến trước mặt Đôrêmon, hỏi rằng:

- Đôrêmon, cậu làm sao vậy? Cậu biết không, hôm nay tớ gặp phải bao nhiêu chuyện kỳ quái, Xuka tự nhiên nói rằng cô ấy không hề quen biết Chaien và Xêkô. Còn nữa, lúc tớ đến tìm Chaien, mẹ cậu ta...

Nobita mới nói được phân nửa thì chợt nhận ra Đôrêmon vốn chẳng hề để ý đến lời nói của cậu ta. Chỉ thấy Đôrêmon cặp mắt thất thần, vẻ mặt vô cùng khủng hoảng, miệng thì liên tục lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?..."

Nobita kéo mạnh tay Đôrêmon một cái rồi vội hỏi:

- Cậu bị làm sao vậy?

Toàn thân Đôrêmon run lên dữ dội một hồi, rồi Đôrêmon quay đầu nhìn sang phía Nobita. Nobita không kìm nổi sự kinh hãi, chỉ thấy toàn bộ khí quan trên mặt Đôrêmon đều méo mó biến dạng. Cậu từ trước tới nay chưa lần nào thấy Đôrêmon khủng hoảng đến như thế, cậu không thể nào ngăn được nỗi sợ hãi.

Chợt Đôrêmon run giọng nói:

- Tớ vừa gặp phải hai người lạ mặt trong Cỗ máy thời gian. Tớ thử kiểm tra thời gian thiết lập của cỗ máy thì biết được họ là người đến từ thế kỷ 25. Nhưng họ làm cách nào mà vào được Cỗ máy thời gian, bằng cách nào mà họ tới được đây?

Nobita không khỏi cảm thấy kỳ quái, cậu nói:

- Chuyện đó đâu có gì là khó hiểu, cậu chẳng phải cũng đến từ thế kỷ 22 của thế giới tương lai hay sao? Thời các cậu đã có Cỗ máy thời gian rồi thì đến thời bọn họ khoa học công nghệ chắc chắn phải phát triển hơn rất nhiều chứ!

Đôrêmon lắc đầu, miệng liên tục lẩm bẩm: "Không phải như vậy, không phải như vậy, chẳng lẽ nào kế hoạch thất bại rồi sao, đã thất bại rồi sao? Không, không,...

Nobita nghe mà chẳng hiểu gì, đành cười trừ một tiếng, rồi cậu hỏi:

- Rốt cuộc chuyện đó là như thế nào vậy?

Đôrêmon nhìn Nobita, thở dài mà nói rằng:

- Tớ đã chế phục hai người đó rồi, bây giờ bọn họ đang hôn mê, bất tỉnh. Tớ có rất nhiều mối nghi hoặc cần phải hỏi hai người này cho ra nhẽ, nhưng chỉ sợ bọn họ làm kinh động đến người khác thôi! Ở gần đây cậu có biết chỗ nào vắng vẻ một chút không?

- Nobita ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Có thể ra ngọn núi đằng sau trường học.

Đôrêmon gật gật đầu:

- Chúng ta sẽ dùng Cánh cửa thần kỳ.

Nói xong, Đôrêmon liền rút ra từ trong chiếc Túi thần kỳ đang đeo trước bụng một cái cánh cửa. Cậu ta thiết lập địa điểm tới rồi mở cánh cửa ra. Chỉ trong chốc lát hiện ra đằng sau cánh cửa đã là cảnh vật của ngọn núi sau trường.

Nobita thán phục thầm trong lòng một hồi lâu, quả thực khoa học kỹ thuật của loài người tương lai vô cùng phát triển. Chỉ với riêng chiếc Cánh cửa thần kỳ này thôi, Nobita đã cảm thấy rằng dù sử dụng nó đến bao nhiêu lần đi nữa thì lần nào sử dụng cũng vẫn là như vậy, vẫn kỳ diệu chẳng thể tưởng tượng nổi.

Nobita và Đôrêmon đưa hai người lạ mặt đó ra ngọn núi sau trường. Hai người này trông có vẻ đều đã ngoài trung niên. Một người đeo mắt kính nom rất có học vấn. Người còn lại thì râu quai nón mọc quanh mặt, mũi cao mắt sâu, rõ ràng không phải là người châu Á. Lúc này, hai người họ vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, nằm dài trên mặt đất.

Nobita nhìn hai người lạ mặt đó rồi quay sang hỏi Đôrêmon:

- Cậu định sẽ tra hỏi họ như thế nào?

Đôrêmon vẫn không thay đổi vẻ mặt thâm trầm, cậu nói:

- Tớ tự có cách!

Chỉ thấy Đôrêmon lấy ra từ trong chiếc Túi thần kỳ một cái bình, cậu dốc vào tay hai viên thuốc rồi nói:

- Đây là Thuốc nói sự thật. Uống thuốc này vào rồi thì bọn họ chỉ có thể nói ra đúng với sự thật, không thể nào bịa đặt khác đi được. Đặc tính của loại thuốc này là nó sẽ thôi miên trung khu thần kinh của người sử dụng, cho nên khi chúng ta tra hỏi, bọn họ sẽ chẳng có cách nào để mà suy nghĩ, chỉ có thể nói hết ra toàn bộ sự thật đã được ghi lại trên vỏ não mà thôi!

Nobita gật đầu một cái rồi khen:

- Đây đúng là cách rất hay!

Nói rồi, họ cầm hai viên thuốc đó tiến đến đưa vào miệng hai người lạ mặt đang nằm trên mặt đất kia. Giây lát sau, hai người đó từ từ mở mắt, nhưng ánh mắt vẫn còn lờ đờ, ngây dại, nét mặt nhất thời trở nên ngờ ngờ nghệch nghệch.

Đôrêmon hỏi người đeo kính:

- Ông tên là gì?

Người đeo kính đó mở miệng nói:

- Ta tên là Cho Takashi

- Còn gã râu quai nón kia?

- Hắn là trợ thủ của ta, tên là Ben Rashit

- Các ông là ai? Làm công việc gì?

Cho Takashi đột nhiên trở nên phấn khích lạ thường, tay thì khua đông múa tây, miệng thì nói một tràng dài:

- Ta là một nhà khoa học phải nói là vĩ đại nhất trong lịch sử loài người. Phát minh của ta sẽ làm thay đổi toàn bộ thế giới, tất cả mọi người trên Trái Đất này sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được tên của ta!

Nobita đứng bên cạnh nghe, không thể nhịn nổi đành cười phá lên:

- Người này bị làm sao mà tự cao tự đại quá thể vậy! Hô hô hô

Còn Đôrêmon, khi nghe người đàn ông tên Cho đó nói xong, nét mặt lại càng trở nên thâm trầm hơn, cậu trầm giọng hỏi:

- Ông phát minh ra thứ gì?

Trên mặt người đàn ông tên Cho Takashi này lộ rõ vẻ dương dương tự đắc, hắn nói:

- Ta đã phát minh thành công cỗ máy xuyên thời không, nó đúng thực là một cỗ máy thời gian có thể xuyên qua thời không!

Nobita lại không thể nén nổi trong bụng bèn cười lớn lên. Loài người thế kỷ 22 đã phát minh được Cỗ máy thời gian rồi, ông ta lại là người ở thế kỷ 25, vậy thì phát minh cỗ máy xuyên thời không gì gì đó có cái gì hay ho để mà khoe khoang chứ? Chẳng lẽ ông ta là người điên?

Nhưng ngược lại, Đôrêmon lại làm ra vẻ như đại hoạ sắp ập đến nơi, sắc mặt càng trở nên khủng hoảng hơn, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ kế hoạch đúng thực là không thành công?

Nobita ngáp dài một cái, hai tay đưa ra bắt chéo đằng sau gáy, nói:

- Vậy là quá rõ rồi, hai người này đầu óc đúng thực là không được bình thường, cậu không cần phải quá để tâm đâu!

Đôrêmon cười khổ một tiếng, cậu chẳng nói gì thêm, chỉ quay sang người đàn ông tên Cho Takashi hỏi:

- Tôi muốn biết rõ hơn về tình hình cụ thể của chiếc cỗ máy thời gian đó.

Đôi mắt của Cho Takashi đột nhiên bừng sáng hẳn lên, hắn nói:

- Ta là nhà khoa học vĩ đại nhất. Ta cùng với trợ thủ Ben Rashit và hai người nữa tên là Bàng Hủy và Phù Đạo Nhĩ, tất cả tổng cộng là bốn người bọn ta cả đời dốc hết sức vào việc nghiên cứu sáng chế ra một phát minh có thể xuyên qua thời không. Rốt cục thì kẻ kiên nhẫn luôn chiến thắng, bốn chúng ta cuối cùng cũng đã sáng chế thành công cỗ máy xuyên thời không.

Đôrêmon hít vào một hơi nhẹ rồi hỏi:

- Sau đó thì sao? Các ông dùng cỗ máy thời gian đó làm việc gì?

Cho Takashi nói:

- Còn có thể là việc gì nữa, đương nhiên là phải đi tới đi lui tất cả mọi thời không rồi! Nhưng trong một lần thử nghiệm, bọn ta cho cỗ máy tiến đến tương lai của 10 năm sau thì bất ngờ phát hiện ra Trái Đất 10 năm sau chỉ còn là một bề hoang vu. Trước mắt bọn ta lúc đó, đâu đâu cũng đã bị tàn phá trơ trụi, cảnh tiêu điều, tang hoác ở khắp mọi nơi. Không ngờ rằng Trái Đất to lớn như vậy lại có thể trở nên tĩch mịch đến đáng sợ đến như thế! Đúng thực là Trái Đất đã bị huỷ diệt rồi!

Đôrêmon và Nobita cùng đồng thời nhảy dựng lên, Nobita há hốc miệng:

- Cái gì? Năm trăm năm sau Trái Đất sẽ bị huỷ diệt sao?

Vẻ mặt Cho Takashi bất chợt tỏ ra khó hiểu, hắn vội sửa lại:

- Không phải là năm trăm năm sau, mà là mười năm sau!

Nobita gật đầu một cái, cậu giờ đã hiểu rõ người đàn ông tên Cho Takashi này là từ năm trăm năm sau đến, mười năm sau ý là nói mười năm tiếp theo tính từ thời đại của bọn họ.

Giọng của Đôrêmon run run:

- Nói tiếp đi!

Cho Takashi lại tiếp tục nói:

- Bọn ta vô cùng hoảng sợ, ngay lúc đó nhanh chóng dùng cỗ máy thời gian ngược trở về quá khứ để tìm cho ra nguyên nhân khiến cho Trái Đất bị huỷ diệt. Và cuối cùng bọn ta cũng đã tìm ra. Căn nguyên dẫn đến cơ sự khủng khiếp này chính là bởi giữa loài người và bọn người máy đã nổ ra một trận chiến kinh thiên động địa. Bọn người máy đã sử dụng một chất phóng xạ huỷ diệt đặc biệt. Tia phóng xạ này có thể tiêu triệt toàn bộ sinh lực của tất cả các loại tế bào. Dù là loại tế bào nào cũng đều sẽ bị huỷ diệt khi tiếp xúc với tia phóng xạ đó, ngoại trừ tế bào của bọn người máy. Chỉ vỏn vẹn trong một ngày ngắn ngủi, toàn bộ sinh vật trên thế giới đã bị huỷ diệt đến gần một phần ba. Loài người tự biết mình tuyệt chẳng phải là đối thủ của bọn người máy đó, cho nên họ cũng đã đoán trước được sự thất bại ngay từ đầu. Cuối cùng loài người đã đi đến quyết định đốt cháy toàn bộ số bom nguyên tử có được trên Trái Đất và rồi sau đó trên Trái Đất tất cả mọi thứ đều biến mất!
大雄又喊了几声,可是并没有像往常那样,窗子被一把推开,小夫探出头嬉笑道:“大雄是个笨蛋,我才不要和大雄合伙打棒球呢!”
难道小夫不在家?
突然,大雄听到小夫家里隐隐约约传来女人的哭声。
大雄正在奇怪,突然小夫家的大门打开,从里面冲出一个满脸怒容的男人,手中拿着一个棒球棒,冲着他挥舞,骂道:“哪里跑来的小兔崽子,心肠如此恶毒,揭别人的伤疤很好玩吗?恶作剧也要有个度,你快给我滚……”
大雄认得是小夫的爸爸,记得他挺和蔼的,今天竟然这么的凶神恶煞,急忙远远跑开。
大雄没一点心情去玩了,他往家跑去,他要向哆啦a梦问个明白,到底发生了什么事。
回到家里,他看到哆啦a梦在房间里走来走去,一脸的惊恐,似乎遇到了什么恐怖的事情。
大雄走向前,问道:“哆啦a梦你怎么了?你知道吗?我今天遇到了好多怪事,静香竟然说她不认识胖虎和小夫,还有,我去找胖虎的时候,他妈妈……”
大雄刚说到一半,突然发现哆啦a梦根本就没有在听他说话,只见哆啦a梦眼神飘忽不定,脸上尽是恐怖绝伦的神色,嘴里一直喃喃的念着:“怎么会这样?怎么会这样?……”
大雄拉住哆啦a梦的手,问道:“你怎么了?”
哆啦a梦全身剧烈地颤抖了一下,转过头看向大雄。
大雄不禁吃了一惊,只见哆啦a梦的五官扭曲变形,大雄吃了一惊,他从未看到过哆啦a梦如此惊恐过,不由得害怕起来。
哆啦a梦颤声道:“我刚刚在时光机里面穿行的时候,遇到了两个人,我查了一下时光机,他们是从五百年后来的,他们是怎么进入时光机的?他们是怎么来的?”
大雄不禁感到奇怪,说道:“那有什么不好解释的,你不是从二百年后的未来来的吗,你们都有时光机了,五百年后肯定科技更加发达啊!”
哆啦a梦摇摇头,嘴里喃喃地说:“不是这样的,不是这样的,难道说计划失败了,计划失败了?不、不……”
大雄只听得莫名其妙,无可奈何的笑了笑,问道:“到底怎么了?”
哆啦a梦看看大雄,叹了口气,说道:“我已经制服了他们两个,他们此时正在昏睡,我有很多疑团打算向他们问问清楚,就是怕他们大吵大闹起来惊到别人,这附近有没有偏僻一点的地方?”
大雄略想了想,说道:“可以去学校后山!”
哆啦a梦点点头:“我们用任意门去。”
说完,哆啦a梦就从他肚子上的四维口袋里抽出一张门来,设定了地点,然后打开门,门后赫然便是学校后山。
大雄心里一阵叹服,未来人的科技真是发达,仅就这个任意门,大雄感觉无论用了多少次,每次用的时候仍然觉得是那么的不可思议。
大雄和哆啦a梦带着那两个神秘人来到了学校后山。
这两个人都是中年人,一个戴着眼镜,很有学问的样子,另一个满脸络腮胡,高鼻深目,明显不是亚洲人,此时他们两个都昏迷不醒的躺在地上。
大雄看着这两个神秘人,问哆啦a梦道:“你准备怎么盘问他们?”
哆啦a梦一直阴沉着脸,说道:“我自有办法!”
只见他从口袋里拿出一个瓶子,从里面倒出了两颗药丸,说道:“这个是真心话药丸,只要吃了这个药丸,他们就只能说真话,无法编造谎话,因为这种药丸会催眠他们的大脑中枢神经,他们将无法思考问题,他们说出来的都是存放在他们脑子中的真实事情。”
大雄点点头,赞道:“这是个好办法!”
他们把两颗药丸分别给那两个神秘人服下,不一会,两个神秘人慢慢地睁开了眼睛,只是眼神涣散,看上去像痴呆一样。
哆啦a梦向那个戴眼镜的问道:“你叫什么名字?”
戴眼镜的神秘人张嘴回答道:“我叫张崇。”
“那个大胡子呢?”
“他是我的一个助手,叫本拉希特。”
“你们是什么人?做什么的?”
张崇突然激动起来,他竟然挥舞起双手,说道:“我是最伟大的科学家,我的发明将会改变整个世界,所有的人都会永远记住我的名字!”
大雄在旁边听了忍不住笑起来:“这个人怎么这么自恋啊!哈哈”
哆啦a梦的脸更加阴沉了,他沉声问道:“你发明了什么?”
张崇的脸上呈现出得意非凡的表情,说道:“我发明了时空穿梭器,是真正可以穿梭时空的时光机!”
大雄又忍不住想要笑出来,二百年后就已经有时光机了,他是从五百年后来的,有什么好炫耀的,这人莫不是个疯子?
哆啦a梦却似乎大祸临头一般,脸上的惊恐更甚,嘴里喃喃的道:“怎么会这样?怎么会这样?计划真的没有成功?”
大雄打了个哈欠,双手插在脑后,说道:“很明显,这两个人是疯子,你不用太在意!”
哆啦a梦苦笑了一下,没有说什么,转头看向张崇,说道:“我要知道关于时光机的详细情形?”
张崇的眼睛陡然亮了起来,说道:“我是最伟大的科学家,我和我的助手本拉希特,庞芔,夫道尔一共四个人,毕生都致力于研究时空穿梭的发明上,终于功夫不负苦心人,我们成功的研究出了时空穿梭器。”
哆啦a梦倒吸一口冷气,问道:“然后呢?你们用时光机做过什么事?”
张崇说道:“还能有什么事,各个时空来回穿梭喽,不过,我们在一次时空穿梭实验中来到了十年后,我们赫然发现,十年后的地球竟然一片荒芜,满目疮痍,偌大的一个地球,竟然一片死寂。十年后,地球毁灭了!”
哆啦a梦和大雄同时跳了起来,大雄张大了嘴:“什么?五百年后地球毁灭?”
张崇突然现出疑惑的神色,纠正道:“不是五百年后,是十年后!”
大雄点点头,知道张崇是从五百年后来的,十年后是说在他们的年代里的十年后。
哆啦a梦的声音发颤:“说下去!”
张崇继续说道:“我们惊恐之下迅速地利用时光机找出了导致地球毁灭的原因。
原来是因为人类和机器人之间爆发了一场惊天动地的战争。
机器人使用了一种毁灭性放射物质,这种射线可以摧毁所有的细胞活力,而对没有细胞的机器人却无碍。
短短一天时间,全世界的生物毁灭掉了将近三分之一,人类自知绝不是机器人的对手,就抱了同归于尽的念头。
人类引爆了世界上的所有核弹。
地球上什么都没有了。”
 

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Đề tài truyện hay, có vẻ đấu trí nhiều. Huynh không tra text tiếng Trung nhưng thấy cách hành văn của đệ chưa mượt lắm (không sao, chương đầu mà, ai chẳng thế), nhưng tránh được lậm convert là ổn rồi.

Hóng chương mới a!
Huynh ơi, phiền huynh mod lại topic này giúp đệ với, đệ muốn topic này chỉ để post truyện thôi, còn bình luận thì sẽ sang topic khác được không ạ? Phiền huynh giúp đệ với, không biết có cần phải thêm một topic thảo luận nữa không ạ?
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Huynh ơi, phiền huynh mod lại topic này giúp đệ với, đệ muốn topic này chỉ để post truyện thôi, còn bình luận thì sẽ sang topic khác được không ạ? Phiền huynh giúp đệ với, không biết có cần phải thêm một topic thảo luận nữa không ạ?
Nếu muốn đăng truyện cho mọi người đọc thì đệ post thử 1 chương đã dịch tại đây: https://bachngocsach.com/forum/threads/13263/page-17#post-1302150

Sau đó tag admin @Vivian Nhinhi hoặc super mod @nila32 thẩm định, nếu họ ok thì đăng ký tài khoản reader và đăng thôi.

Còn nếu đệ chưa muốn đăng truyện thì nhờ 2 thành viên BQT trên xóa hộ những post không liên quan trong topic này, huynh không phải là thành viên BQT nên không giúp được.
 

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Nếu muốn đăng truyện cho mọi người đọc thì đệ post thử 1 chương đã dịch tại đây: https://bachngocsach.com/forum/threads/13263/page-17#post-1302150

Sau đó tag admin @Vivian Nhinhi hoặc super mod @nila32 thẩm định, nếu họ ok thì đăng ký tài khoản reader và đăng thôi.

Còn nếu đệ chưa muốn đăng truyện thì nhờ 2 thành viên BQT trên xóa hộ những post không liên quan trong topic này, huynh không phải là thành viên BQT nên không giúp được.
Đệ cũng muốn đăng truyện cho mọi người đọc, đệ sẽ ới admin
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top