Xin mọi người ghé qua và góp ý cho truyện mới dịch: [Khoa huyễn] Đôrêmon đại kết cục: Đại âm mưu

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Tên truyện: ĐÔRÊMON ĐẠI KẾT CỤC: ĐẠI ÂM MƯU
(哆啦A梦大结局: 大阴谋)
Tác giả: Trương Trùng Trùng
(张虫虫)
Dịch giả: Toàn Khuyết
Tiểu đệ mới lần đầu tiên tập tành dịch. Thực ra, thể loại truyện đệ muốn dịch là võ hiệp nhưng thấy bản thân chưa có chút kinh nghiệm gì, đã thử một vài truyện võ hiệp thì dịch chả nên nổi một đoạn, do vậy đệ quyết định chuyển sang thể loại dễ đọc hơn, đó là truyện dành cho thiếu nhi, cụ thể là Đôrêmon.:54:
Thôi không dài dòng nữa, tiểu đệ mong các bậc lão sư cùng với các huynh đệ bằng hữu ghé qua góp ý cho đệ để kinh nghiệm dịch của tiểu đệ có thể tăng dần. Đệ xin cho thêm cả đoạn tiếng trung vào phía dưới để mọi người soát lỗi cho tiểu đệ luôn.
Bộ truyện tranh Đôrêmon này không hề đơn giản như những gì mà các bạn đã từng nghĩ về nó. Trong Đôrêmon, mỗi người đều ngầm ẩn một âm mưu to lớn. Nobita, Đôrêmon, Đôrêmi, Chaien, Xêkô, Xuka, Đêkhi, mỗi một người trong số họ, tất cả đều không hề đơn giản như những gì trông thấy ở vẻ bề ngoài. Họ đều là vì bí mật của riêng mình không thể nói cho người khác biết nên mới có sự liên quan mật thiết với nhau mà cùng ở một nơi.
Trông có vẻ như đó là một thời thơ ấu vô cùng vui vẻ yên bình, nhưng kỳ thực ẩn sâu bên trong, họ vẫn thường xuyên yên đấm đá lẫn nhau, lừa dối lẫn nhau, so đo tính toán, đọ trí đọ lực phải nói là đạt đến đỉnh cao. Cái vẻ bề ngoài gió êm sóng lặng đó chỉ là để che giấu đi cái vẻ ngấm ngầm cuồn cuộn bên trong. Mãi đến một ngày, sau khi Đôrêmon gặp phải hai người lạ mặt đến từ thời tương lai của 500 năm sau ở trong cỗ máy thời gian thì tất cả mọi sự đều là do đây mà phát sinh ra, một sự biến đổi long trời lở đất. Từ đây, âm mưu sâu kín của tất cả mọi người đều dần dần bị bóc trần, bộ mặt thật của mỗi người bắt đầu lộ diện, cuộc sống yên bình bị đảo lộn trong nháy mắt...
这部动漫并不是你看到的那么简单,哆啦A梦里面,每个人都深藏着巨大的阴谋,大雄,哆啦A梦,哆啦美,胖虎,小夫,静香,出木杉等等的每一个人,他们都没有表面看起来的那么简单,他们为了各自不可告人的秘密,紧密的牵扯在了一起。
  看似欢乐平静的童年时光,其实却是勾心斗角,尔虞我诈,斗智斗力的顶级较量,表面的风平浪静只是为了掩饰下面的暗流滚滚,直到有一天,哆啦A梦在时光机里遇到了两个五百年后的人之后,这一切就发生了天翻地覆的改变,所有人的阴谋逐渐揭开,每个人的真面目开始显露,平静的生活瞬间被打破……
Kính mời mọi người đón đọc.:087:
 
Last edited:

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
CHƯƠNG 1: NHỮNG ĐỨA BẠN BIẾN MẤT

"Đôrêmoooooonnnnnnnnn..."

Kèm theo âm thanh đó là tiếng khóc đầy oan ức. Đẩy mạnh một cái mở toang cánh cửa phòng, Nobita miệng mếu máo, hai tay liên tục rụi mắt, cứ vậy mà chạy vào phòng. Trong phòng không có ai, Đôrêmon chẳng biết đã đi đâu.

Nobita đưa tay chùi nước mắt rồi khoanh chân ngồi phịch xuống sàn. Cậu nhớ lại mấy ngày hôm nay, Đôrêmon hình như rất bận rộn, biệt tăm biệt dạng, thường xuyên không nhìn thấy mặt, cũng không biết tên ấy đang bận những gì mà trông có vẻ bí hiểm lắm!

Nobita lại mếu máo, nhớ tình cảnh vừa nãy bị hai tên ác ôn Chaien và Xêkô ức hiếp, cậu càng nghĩ càng ức. Hai tên đó lúc nào cũng bắt nạt Nobita, không những đánh cậu như cơm bữa mà còn thường xuyên mạ nhục, chế giễu cậu. Bắt đầu từ ngày mai, Nobita sẽ được tận hưởng quãng thời gian nghỉ hè xả hơi vô cùng thoải mái, vậy mà ngày nào cũng phải bắt gặp cái vẻ khinh khỉnh, ngày nào cũng phải hứng chịu những cú đấm cú đá của hai tên trời đánh đó, nghĩ đến đây Nobita đột nhiên đứng phắt dậy, bàn tay nắm thật chặt hình quả đấm, cậu nói: "Lần này mình nhất định phải cho hai tên đó một bài học nhớ đời. Mình sẽ tìm Đôrêmon xin mượn món bảo bối nào thật cao cấp để dạy cho chúng biết thế nào là lợi hại. Ha ha ha...!!!". Nobita vừa nghĩ vừa hạ mình nằm xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ùa đến.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nobita nhớ về lần đầu tiên gặp Đôrêmon, chính là vào dịp Tết năm ấy. Lúc đó, cũng là tại phòng học này, cậu đang nằm vắt vẻo chân bay bổng với những mộng mơ thì đột nhiên từ trong ngăn kéo bàn học của cậu, một con mèo với hình dạng vô cùng quái dị trèo ra. Con mèo này chẳng phải ai khác, chính là Đôrêmon, nó nói với Nobita rằng, nó đến từ thế giới tương lai cách thời điểm cậu đang sống khoảng 200 năm và đến đây bằng một thứ có tên gọi là cỗ máy thời gian, lối ra của cỗ máy đó chính là ngăn kéo bàn học của cậu. Một lát sau, từ trong ngăn kéo một người nữa lại nhảy ra, lần này là một cậu bé, cậu bé này trông rất giống Nobita, tự xưng là cháu của cháu Nobita, tên là Nobito, là người của thế kỷ 22. Vì Nobita tính cách đần độn, cho nên cả đời chẳng làm nên trò trống gì, mai sau không những nợ nần chồng chất mà còn làm hại cả đến đời con cháu. Do đó, Nobito đã dùng cỗ máy thời gian để quay về thời mà cụ cố Nobita của cậu còn nhỏ tuổi, sau đó tặng cho cụ một chú mèo máy của thế kỷ 22. Chú mèo máy có tên Đôrêmon này sẽ luôn ở bên cạnh để giúp đỡ Nobita, giúp cho con người cậu có thể trở nên thông minh, giỏi giang hơn, nhờ đó mà thay đổi được vận mệnh của cậu.

Nobita nhận lấy món quà trời cho này.

Sau đó Nobita dần dần phát hiện ra, chiếc túi không gian bốn chiều đeo trước bụng của Đôrêmon là một thứ vô cùng thần kỳ. Vì trong chiếc túi đó chứa vô vàn những bảo bối kỳ diệu cho nên lúc nào cũng khiến cho Nobita đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Đôrêmon đã giúp cậu giải quyết mọi khó khăn bằng những bảo bối trong chiếc túi đó. Đôrêmon nói rằng đây đều là những thứ đồ chơi và dụng cụ nhỏ của con người ở thế kỷ 22, cho nên việc sử dụng những bảo bối này vào thời đại đó là chuyện hết sức bình thường.

Cũng từ đây, Nobita càng ngày càng ỷ lại vào Đôrêmon.

Trong lúc Nobita đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nhiên có một tiếng "Rầm" khẽ khàng vang đến. Âm thanh này Nobita là người biết rõ nhất, đó chính là âm thanh phát ra từ cỗ máy thời gian trong ngăn kéo bàn học cậu khi cánh cửa của nó được mở ra.

Nobita vội vàng ngồi dậy, quả nhiên là Đôrêmon đã về.

Đôrêmon hình như có chuyện không vui, trông có gì đó ưu t.ư lo lắng. Nobita lại có vẻ không nhận ra điều đó, cậu cứ kéo qua kéo lại Đôrêmon, than khóc thảm thiết mà kể lể tình cảnh vừa nãy bị hai tên Chaien và Xêkô bắt nạt như thế nào. Đôrêmon dường như không hề nghe thấy, cậu chỉ thẫn thờ mà nhìn Nobita rồi từ khoé mắt bỗng chảy ra hai dòng nước mắt. Nobita vô cùng kinh ngạc, vội hỏi:

- Đôrêmon, cậu làm sao vậy? Cậu... cậu sao lại khóc vậy?

Đôrêmon rùng mình một cái rồi vội vàng đưa tay lên lau nước mắt. Cậu cố gượng cười mà nói rằng:

- Tớ không sao. Bọn Chaien lại bắt nạt cậu à? Cậu cầm lấy cái này đi.

Chỉ thấy Đôrêmon lấy ra từ trong chiếc túi trên bụng cậu một đôi bao tay trông có vẻ rất bình thường, nói rằng:
- Đây là đôi bao tay đấm bốc tự động, chỉ cần đeo nó vào tay thì cậu sẽ trở thành một cao thủ quyền anh, chẳng còn ai có thể là đối thủ của cậu nữa.

Nobita vui mừng khôn xiết. Cậu nhận lấy bao tay đeo vào thử qua thử lại rồi nói với Đôrêmon rằng:

- Đôrêmon, cậu đúng là người bạn tốt nhất của tớ. Ngày mai, tớ sẽ cho bọn nó nếm thử mùi lợi hại. Hahaha...!!!

Nhưng Đôrêmon không cất tiếng cười cùng với Nobita, cậu chỉ thẫn thờ nhìn Nobita rồi bỗng nhiên cúi đầu xuống mà nói:

- Cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ, mãi mãi, mãi mãi...

Cùng lúc đó, tiếng gọi của mẹ Nobita vọng lên từ tầng dưới:

- Nobita, xuống ăn cơm nào!

Nobita vội vàng cất đôi bao tay rồi nói với Đôrêmon rằng:

- Đến giờ ăn cơm rồi! Ăn cơm xong sẽ có món bánh rán mà cậu thích nhất đấy!

Nhưng bộ dạng của Đôrêmon chẳng chút gì vui vẻ. Cậu ta đi tới bàn học của Nobita, kéo ngăn kéo ra, nhảy vào trong đó rồi quay đầu lại mà nói với Nobita rằng:

- Tớ có chút việc bận, cả nhà cứ ăn cơm đi nhé!

Nobita bĩu môi, đang định hỏi dò thì bỗng dưng cậu nhận ra vẻ mặt khác thường, quyến luyến không muốn đi của Đôrêmon. Trong lòng sinh nghi, cậu liền hỏi:

- Đôrêmon, cậu làm sao vậy?

Đôrêmon vội cười gượng, cậu quay đầu đi, khua khua tay ra hiệu chào tạm biệt. Rồi bóng Đôrêmon dần biến mất trong ngăn kéo bàn học. Lúc này, trong tâm Nobita bỗng khởi lên một dự cảm không hay.

Đêm đó, Đôrêmon không về.

Sáng ngày hôm sau, ngày đầu tiên của dịp nghỉ hè, Nobita dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong xuôi, cậu chào mẹ rồi chuẩn bị ra khỏi nhà. Bà Nobi vừa thu dọn bát đũa vừa nói thầm: "Lúc đi học chưa bao giờ thấy nó dậy sớm như vậy. Điều gì làm nó tự nhiên thay đổi tích cực vậy nhỉ?"

Nobita ra khỏi nhà, cậu đeo chiếc bao tay vô địch đó vào tay. Nghĩ đến chuyện chỉ một lát nữa thôi là có thể được dạy dỗ bọn Chaien, Xêkô một trận thoả thuê, Nobita không thể kìm nổi sự hưng phấn mà cười ha hả một hồi. Lúc đi ngang qua nhà Xuka, Nobita chợt nảy ra một ý tưởng hay ho. Nếu mời Xuka đi cùng thì cậu sẽ có được một dịp tốt để thể hiện cho cô ấy thấy vẻ oai phong lẫm liệt của mình. Nghĩ vậy, Nobita liền tiến vào gõ cửa nhà Xuka. Một lát sau, Xuka từ trong nhà chạy ra mở cửa. Nhìn Xuka, Nobita chợt cảm thấy hai gò má của cô ấy có hơi chút ưng ửng hồng, hôm nay cô ấy trông thật là đáng yêu! Cậu nói với Xuka:

- Xuka, cậu có muốn đi chơi cùng tớ không?

Xuka nghe vậy mỉm cười mà nói rằng:

- Được đấy! Chúng ta sẽ đi đâu chơi?

Nobita cười khì khì, cậu nói:

- Tớ đang tính tìm Chaien quyết đấu một trận, cậu có muốn xem không?

Sắc mặt Xuka tỏ vẻ khó hiểu, cô hỏi lại:

- Chaien là ai vậy?

Vẻ mặt tươi cười của Nobita lập tức đứng lại, cậu nói:

- Chính là Chaien đó, cái tên mà thường hay bắt nạt tớ ấy.

Xuka bĩu môi, cô nói:

- Tớ lại không biết cậu ta, cậu ta là ai thế? Họ hàng của cậu à?

Nobita vô cùng kinh ngạc, cậu nói:

- Xuka, cậu đừng đùa nữa! Chúng ta chẳng phải thường hay chơi với nhau hay sao? Chaien, rồi còn cả Xêkô nữa, bọn nó toàn kết bè xúm vào bắt nạt tớ. Cậu thì lúc nào cũng nói tốt cho tớ...

- Nobita, hôm nay cậu có vẻ không được bình thường phải không?? - Xuka không đợi Nobita nói hết lời mà liền cắt ngang - Tớ vốn chẳng biết gì về hai người tên Chaien và Xêkô ấy, cậu đang kể chuyện cười cho tớ nghe đấy à? Chẳng thú vị một chút nào! Hừ..

Nói xong, Xuka đóng sầm cửa lại. Nobita bần thần đứng như trời trồng trước cửa nhà Xuka, trong lòng cảm thấy oan ức đến độ muốn rơi nước mắt: "Cậu ta không muốn đi thì cứ bảo là không muốn đi, sao lại cứ phải nói là không quen biết bọn họ chứ?"

Trong suy nghĩ của Nobita gờn gợn một cảm giác rất lạ, Xuka hôm nay hơi khác so với ngày thường, bình thường cô ấy đâu có dễ nổi nóng như vậy.

Trở lại nói sau khi Xuka vừa đóng cửa, cô ấy lập tức hướng tai ra ngoài nghe ngóng động tĩnh. Lúc Nobita vừa đi khỏi, cô liền đưa tay lên nhìn vật có hình dạng giống chiếc đồng hồ đang đeo ở cổ tay mình, vẻ lo âu lộ rõ trên khuôn mặt.

Nobita chẳng biết làm cách nào khác, cậu thở dài một tiếng nặng nề. Đi được một đoạn, lúc này trước mặt cậu là cửa hàng tạp hoá của gia đình Chaien. Mẹ của Chaien đang quét dọn ngay trước cửa. Nobita chạy lên trước, hét to:

- Cô ơi!

Mẹ Chaien quay người lại, nói với Nobita:

- Là Nobita phải không? Cháu đi mua đồ à?
Nobita lắc đầu, cậu nói:

- Không ạ! Cháu đến gọi Chaien đi chơi, cậu ấy có nhà không cô?

Mẹ Chaien tỏ vẻ không hiểu, bà hỏi lại rằng:

- Chaien? Cậu ta là ai? Sao lại ở nhà cô?

Nobita lại sốc một lần nữa, cậu nói:

- Cậu ấy là con của cô mà, Chaien ấy ạ!

Mẹ Chaien nghe đến câu này, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, tay chống cái hụych vào thắt lưng, gào to:

- Mày đang nói vớ vẩn gì thế? Tao làm gì có con trai, nhà tao chỉ có một đứa con gái tên là Chaian thôi! Mày còn ăn nói linh tinh nữa thì liệu hồn, tao sẽ tìm mẹ mày đấy!

Nobita bạt hồn bạt vía, vội vội vàng vàng bỏ chạy, trong suy nghĩ ngổn ngang bao hồ nghi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mọi người đang hùa nhau trêu mình sao?"

Nobita chạy đến nhà Xêkô. Gia đình Xêkô rất lắm tiền, ngôi nhà trông vừa to lại vừa bề thế. Nobita đứng trước cửa sổ nhà Xêkô, hét to:

- Xêkô, ra ngoài chơi đi, bọn mình đi đánh bóng chày.

Không có ai đáp lại, cửa sổ nhà Xêkô vẫn đóng kín mít.
“哆啦A梦……”
伴随着这声委屈的喊声,房间的门被一把推开,大雄扁着嘴,两只手揉着眼睛跑进房里。
房间里空荡荡的,哆啦A梦不在。
大雄擦了擦眼泪,盘腿坐在了地上,想起这几天哆啦A梦似乎一直都很忙,总是不见人影,也不知道在忙些什么,整天神神秘秘的。
大雄扁了扁嘴,想起刚才又被胖虎和小夫他们欺负的情景,越想越委屈,胖虎和小夫总是欺负他,不仅总是揍他,还经常骂他嘲笑他。
想到明天就开始放暑假了,却要天天遭他们的白眼,挨他们的拳脚,大雄猛地站起身,握了握拳头,说道:“这次我一定要好好教训教训他们,找哆啦A梦要个厉害点的道具,让他们知道厉害,嘿嘿!”
大雄一边想着一边躺下,困意一点点袭了上来。
迷迷糊糊中,大雄想起了他第一次遇见哆啦A梦时的情形。
那是那年过年的时候,他正在房间里做着白日梦,突然从自己的书桌抽屉里爬出来一只怪模怪样的猫。
这只猫就是哆啦A梦,他告诉大雄,他来自于二百年后的未来世界,是坐时光机来的,出口就开在书桌抽屉里。
没过一会,抽屉里又跳出来个小孩,这个小孩跟大雄长得很像,他自称是大雄的孙子的孙子,叫小世,是从22世纪来的。
因为大雄生性愚钝,所以一生总是一事无成,而且负债累累,殃及了他的子孙,所以小世就利用时光机来到大雄的童年,然后送给他一个他们年代的机器猫,来帮助大雄变得聪明能干,借此改变他的命运。
大雄接受了这份礼物。
然后大雄慢慢发现,机器猫哆啦A梦肚子上的四维口袋是个超级神奇的东西,因为口袋里有着无穷无尽的神秘道具,总是可以给他惊喜,并且帮他解决所有困难。
哆啦A梦解释说那都是他们二百年后的玩具小道具,在他们的年代实属平常。
大雄对哆啦A梦越来越依赖。
正胡思乱想中,突然“哗啦”一声轻响。
这声音大雄再熟悉不过了,正是时光机的出口——书桌抽屉打开的声音。
大雄急忙坐起,果然是哆啦A梦回来了。
哆啦A梦似乎不太高兴,忧心忡忡的样子。
大雄并没有察觉到,他一把拉住哆啦A梦,哭丧着脸诉说着胖虎小夫怎么欺负他的事情。
哆啦A梦似乎没有听到,他只呆呆的看着大雄,突然眼角流出了两行泪。
大雄吃了一惊,忙问道:“哆啦A梦,你怎么了?你,你怎么哭了?”
哆啦A梦身子一震,急忙伸出手擦了眼泪,勉强地笑了笑,说道:“我没事,胖虎他们又欺负你了啊?这个给你.”
只见哆啦A梦从口袋里面拿出一双看上去很普通的手套递给了大雄,说道:“这个是自动拳击手套,只要戴上了这个,你就会成为拳击高手,没有人是你的对手。”
大雄兴高采烈的接过,戴在手上试了又试,说道:“哆啦A梦,你真是我最好的朋友,我明天就让他们尝尝我的厉害,嘿嘿。”
哆啦A梦却并没有跟着大雄一起笑,他呆呆的看着大雄,突然低下头说道:“你也是我最好的朋友,永远,永远。”
这时,妈妈的声音从楼下传来:“大雄,下来吃饭啦!”
大雄急忙把手套收起来,说道:“要吃饭了,饭后有你最喜欢的铜锣烧哦!”
哆啦A梦却没有一点开心的样子,他又拉开了抽屉,一把跳了进去,回头对大雄说道:“我还有点事,你们吃吧。”
大雄撅撅嘴,正想询问,突然发觉哆啦A梦神色异常,一副依依不舍的样子,疑问道:“哆啦A梦,你怎么了?”
哆啦A梦急忙勉强地笑了笑,转过头,冲大雄挥了挥手,然后一点点消失在书桌抽屉里。
大雄心底突然冒出一股不好的预感。
哆啦A梦一夜都没有回来。
第二天一大早,大雄就已经起床梳洗完毕,吃了早餐,跟妈妈打了声招呼就跑了出去。
妈妈一边收拾碗筷一边嘀咕:“上学的时候就没发现你起这么早过,什么事这么积极。”
大雄跑出家门,拿出拳击手套戴上,想到待会就可以好好地教训一下胖虎和小夫,忍不住开心的笑了起来。
经过静香家,大雄突然有了个主意,让静香也去,正好可以让她看看自己威风的样子。
大雄敲了敲静香家的门,不一会,静香就跑了过来,打开门。
大雄突然感觉脸颊微微发烫,静香今天好可爱啊,他说道:“静香,要不要一起去玩呀?”
静香甜甜地一笑,说道:“可以啊,去哪里玩?”
大雄嘿嘿一笑,说道:“我要找胖虎单挑,你要不要看?”
静香却一脸的疑惑,问道:“胖虎是谁??”
大雄脸上的笑容顿时僵住,说道:“就是胖虎啊,经常欺负我的那个野蛮家伙。”
静香扁了扁嘴,说道:“我又不认识他,他是谁啊?你的亲戚吗?”
大雄吃了一惊,说道:“静香你别开玩笑了,我们不是经常在一起玩的吗,胖虎,还有小夫,他们总是合起伙来欺负我,你总是给我说好话……”
“大雄你是不是生病了啊??”静香没等大雄说完就打断了他,“我根本就不认识什么胖虎还有小夫,你在跟我讲笑话吗?一点都不好笑,哼!”
说完,静香一把就把门给关上了。
大雄呆呆的站在门口,心里委屈的直想掉眼泪:“不去就不去嘛,干嘛要说不认识他们呢?”
大雄的心底隐隐有个感觉,今天的静香似乎和平常不太一样,平常的静香不会这么容易就发脾气。
大雄无奈的叹了口气,来到了胖虎家的杂货铺,只见胖虎的妈妈正在门口扫地呢,大雄走上前,喊道:“阿姨!”
胖虎的妈妈转过身,说道:“是大雄啊,你要买东西吗?”
大雄摇了摇头,说道:“不是,我来找胖虎玩,他在家吗?”
胖虎的妈妈一脸的疑惑,问道:“胖虎?他是谁啊?干吗会在我家?”
大雄吃了一惊,说道:“就是你的儿子啊,胖虎!”
胖虎的妈妈一听这话,一下子就变了脸色,一只手掐着腰,大吼道:“你在乱说什么?我什么时候有了个儿子了,我家只有一个女儿,叫胖妹,你再给我乱说小心我去找你妈妈啊!”
大雄吓得落荒而逃,心底惊疑不定,这到底是怎么了?大家都合起伙来逗我寻开心吗?
他又来到了小夫家,小夫的家里很有钱,房子又大又气派。
大雄来到小夫的窗前,喊道:“小夫,出来玩,我们去打棒球!”
没有人应他,窗子关得紧紧的。;
 
Last edited:

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Đệ cám ơn huynh đã đọc qua. Nhưng đệ nghĩ để tên giống như trong truyện tranh gốc thì sẽ gần gũi với mọi người hơn chứ ạ?
Các tên Chaien, Xê Kô, Xu Ka... là do Nhà xuất bản Kim Đồng phiên âm từ tiếng Nhật sang tiếng Việt cho dễ đọc chứ bản gốc Doraemon không phát âm như vậy, nếu đệ xem phim hoạt hình do HTV3 chiếu thì người lồng tiếng gọi nhân vật là Jaian, Suneo... chứ không phải Chaien, Xê Kô...

Tất nhiên, đệ là người dịch nên có thể giữ tên nhân vật như Nhà xuất bản Kim Đồng, ý kiến của huynh chỉ mang tính chất tham khảo.
 

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Các tên Chaien, Xê Kô, Xu Ka... là do Nhà xuất bản Kim Đồng phiên âm từ tiếng Nhật sang tiếng Việt cho dễ đọc chứ bản gốc Doraemon không phát âm như vậy, nếu đệ xem phim hoạt hình do HTV3 chiếu thì người lồng tiếng gọi nhân vật là Jaian, Suneo... chứ không phải Chaien, Xê Kô...

Tất nhiên, đệ là người dịch nên có thể giữ tên nhân vật như Nhà xuất bản Kim Đồng, ý kiến của huynh chỉ mang tính chất tham khảo.
Các tên Chaien, Xê Kô, Xu Ka... là do Nhà xuất bản Kim Đồng phiên âm từ tiếng Nhật sang tiếng Việt cho dễ đọc chứ bản gốc Doraemon không phát âm như vậy, nếu đệ xem phim hoạt hình do HTV3 chiếu thì người lồng tiếng gọi nhân vật là Jaian, Suneo... chứ không phải Chaien, Xê Kô...

Tất nhiên, đệ là người dịch nên có thể giữ tên nhân vật như Nhà xuất bản Kim Đồng, ý kiến của huynh chỉ mang tính chất tham khảo.
Vậy theo huynh thì đệ nên để nguyên gốc tiếng Nhật là Jaian, Suneo đó hay là đệ nên để theo nguyên văn tác giả ạ? Ví dụ như tròn tác phẩm thì:
Nobita gọi là Đại Hùng
Xuka gọi là Tĩnh Hương
Xêkô gọi là Tiểu Phu
Chaien gọi là Bàn Hổ
Còn Đôrêmon thì chắc là phải chuyển thành Doraemon đúng không ạ? Chắc chắn là không để theo nguyên văn được, vì nguyên văn Đôrêmon là Sỉ Lạp A Mộng :)))
 

†Ares†

Hợp Thể Trung Kỳ
Ngộ nhỉ, hiếm thấy truyện về Doraemon như thế này :)). Ta lại nghĩ khác Thất huynh, tốt nhất là cứ để tên Chaien, Xuka... và phiên âm cả những nhân vật sau này theo các tương tự như vậy thì mới có cảm giác đang đọc đúng truyện. Ngoài ra đệ nên thay dấu "_" trong hội thoại bằng dấu "-" thì sẽ chính xác hơn. Dịch ổn đấy, cố gắng đều tay nhé :D
 

†Ares†

Hợp Thể Trung Kỳ
Vậy theo huynh thì đệ nên để nguyên gốc tiếng Nhật là Jaian, Suneo đó hay là đệ nên để theo nguyên văn tác giả ạ? Ví dụ như tròn tác phẩm thì:
Nobita gọi là Đại Hùng
Xuka gọi là Tĩnh Hương
Xêkô gọi là Tiểu Phu
Chaien gọi là
Cứ làm những gì mà bản thân cho là đúng, trừ những lỗi ngữ pháp:nhamnho:
 

Ánhtrăngcôđơn97

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Ngộ nhỉ, hiếm thấy truyện về Doraemon như thế này :)). Ta lại nghĩ khác Thất huynh, tốt nhất là cứ để tên Chaien, Xuka... và phiên âm cả những nhân vật sau này theo các tương tự như vậy thì mới có cảm giác đang đọc đúng truyện. Ngoài ra đệ nên thay dấu "_" trong hội thoại bằng dấu "-" thì sẽ chính xác hơn. Dịch ổn đấy, cố gắng đều tay nhé :D
Cứ làm những gì mà bản thân cho là đúng, trừ những lỗi ngữ pháp:nhamnho:
Đệ cám ơn huynh nhiều, đệ cũng nghĩ là nên để như cũ vì để người đọc có cảm giác thân quen hơn là những tên đúng âm Nhật hoặc là đúng nguyên văn. Đệ sẽ sửa lại cái vụ gạch đầu dòng ngay
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top