[ĐK Dịch] Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ (lầu 2)

sakerprond

Phàm Nhân
Ngọc
94,45
Tu vi
0,00
629 : Nge lén

Thạch Mục quan sát tin tức trên truyền tấn lệnh, hắn lập tức vui vẻ đi ra ngoài động phủ.

Trong phù không cứ điểm thời điểm này, người đến, người đi so với mấy ngày trước náo nhiệt hơn vài phần. Không ít khuôn mặt xa lạ có lẽ đều là đệ tử mới đến.

Từ xa nhìn lại chỗ bến cảng có hơn trăm chiếc chiến hạm cực lớn. Đại đa số đều là Ngân Nguyệt chiến hạm, trên thân hạm tia sáng trắng lập lòe cực kỳ chói mắt.

Không khí khẩn trương trước đại chiến tràn ngập mọi nơi trong cứ điểm. Thạch Mục thu hết những diễn biến này vào trong mắt, sau đó quay người đi về một phía.

Sau một lát hắn liền đi đến động phủ của Thanh Huyên để bái phỏng.

"Thạch sư đệ ngươi tới rồi mau mời vào! " Thanh Huyên nói ra.

"Xem ra mấy ngày này có không ít người mới tới cứ điểm! " Thạch Mục ngồi xuống nói ra.

"Theo ta được biết tiền tuyến lần này đại thắng, tình huống giằng co đã chuyển biến. Ba đại thánh địa cũng đã có chuẩn bị đem phong ấn kết giới lại, vì vậy trong nửa năm nay đã điều động hơn vạn đệ tử đi đến nơi này. " Thanh Huyên nói ra.

"Xem ra đại chiến sắp tới rồi! " Thạch Mục gật đầu nói ra.

"Không sai, Thạch sư đệ không bằng ở lại. Tình thế hôm nay rất tốt, trận đại chiến này chúng ta đã chờ đợi nhiều năm là cơ hội tốt để dương danh lập vạn. Ngươi thực lực bất phàm chã lẽ lại buông tha cơ hội lần này sao! "

" haha, Thanh huynh cũng khuyên ta ở lại sao! " Thạch Mục liếc nhìn Thanh Huyên cười nói.

"haha, ta cũng là nhất thời cảm thấy đáng tiếc cho Thạch sư đệ thôi. Ý ngươi đã quyết ta cũng không nói thêm gì nữa. Ta đã nghe ngóng được sáng sớm ngày mai có một chiến hạm muốn phản hồi Đông Thánh Tinh đó! " Thanh Huyên cười cười xoay chuyển lời nói.

"Đa tạ Thanh huynh! " Thạch Mục vui vẻ nói ra.

"Không có gì, Thạch sư đệ nếu là còn có điều gì muốn làm thì tranh thủ làm hôm nay đi, một khi ly khai nơi này muốn trở lại đây cũng không phải dễ dàng. " Thanh Huyên khoát tay áo nói ra.

Thạch Mục nhẹ gật đầu, đứng lên chắp tay nói "đa tạ Thanh huynh tương trợ, nếu có việc gì cần đến Thạch mỗ xin cứ lên tiếng! "

"Dễ nói! " Thanh Huyên đáp lễ nói ra.

Thạch Mục cũng không có ở lại lâu, rất nhanh hắn liền cáo từ sau đó hướng quảng trường giao dịch tự do đi tới.

Thanh Huyên nói không sai, nơi này đã tụ tập gần như toàn bộ người của các môn phái ở Di Dương tinh vực. Các loại tài liệu trân phẩm rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện một ít loại gần như không thể mua được tại Thanh Lan thánh địa. Thạch Mục ngày mai ly khai nên hắn muốn mua nhiều thêm một ít.

Bởi vì đại chiến sắp đến, không ít các đội ngũ đang chấp hành nhiêm vụ bên ngoài cũng nhao nhao tụ tập quay trở về, cộng thêm hơn vạn đệ tử mới đến làm cho quảng trường giao dịch càng thêm náo nhiệt.

Thạch Mục đi dạo trên quảng trường một lát, bất chợt ánh mắt hắn sáng ngời. Bên trong một cửa hàng vậy mà xuất hiện mấy miếng tinh thạch màu đen không phải gì khác chính là ma tinh.

Hắn đang buồn bã không biết sau khi trở về Thanh Lan thánh địa làm sao để đề cao thực lực của thân ngoại hóa thân. Ma tinh của hắn tuy nhiều nhưng cũng sẽ dần dần tiêu hao hết, thật may là nơi này cũng có bán ma tinh lên hắn muốn mua nhiều một chút.

Thạch Mục lập tức mặc cả cùng chủ quán đem toàn bộ số ma tinh mua hết, sau đó hắn liền đi quanh quảng trường tìm thêm những cửa hàng có bán ma tinh khác. Đột nhiên ánh mắt Thạch Mục khẽ thay đổi, trong đám người phía trước có một gã thanh niên mặc áo bào xanh trên đầu mọc ra một cặp sừng hươu, chính là gã thanh niên yêu tộc hơn mười năm trước cùng đi đến nơi này với hắn.

Người này sau khi thực hiện nhiệm vụ mười năm cũng đã quay trở lại Thanh Lan thánh địa, không nghĩ tới hôm nay cũng đã quay trở lại đây. Thanh niên này rất nhanh liền đã đi xa, Thạch Mục sau khi chứng kiến người này rời đi cũng không có suy nghĩ nhiều mà tiếp tục tìm kiếm quanh quảng trường.

Sau nửa ngày, Thạch Mục đã đi ra khỏi quảng trường. Hắn mua được không ít ma tinh cùng vài loại tài liệu hiếm thấy sau đó quay người trở về chỗ ở.

Khi đi qua một giao lộ, sắc mặt Thạch Mục bỗng thay đổi. Phía trước cách nơi này không xa có một thân ảnh mặc áo bào trắng đang rảo bước về phía này không phải ai khác chính là Triệu Tiễn.

Ý niệm trong đầu Thạch Mục xoay chuyển, thân hình nhoáng lên nấp sau một khối kiến trúc không cùng Triệu Tiễn đối mặt. Hắn nhìn thân ảnh Triệu Tiễn rời đi ánh mắt chớp lóe. Năm đó sau khi từ biệt tại Thanh Diệp tinh hắn chưa từng gặp lại người này không thể tưởng tượng được người này cũng xuất hiện tại đây. Mà theo khí tức phát tán ra trên thân họ Triệu hiển nhiên cũng đã đạt tới Thiên Vị cảnh.

Đợi đến khi Triệu Tiễn đi xa, Thạch Mục mới từ đằng sau khối kiến trúc đi ra. Hắn nhìn thoáng qua phương hướng Triệu Tiễn rời đi, sau đó chậm rãi đi về động phủ.

Hắn và Triệu Tiễn coi như cũng từng quen biết, trên người họ Triệu bí ẩn trùng trùng, điệp điệp. Gã đi đến tiền tuyến hẳn có mục đích khác. Bất quá Thạch Mục ngày mai cũng đã trở về nên cũng lười để ý đến.

Sau khi trở về động phủ, Thạch Mục liền sắp xếp lại đồ đạc một lần nữa. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống tranh thủ trước khi trở về tế luyện hai kiện pháp bảo trong người. Không biết qua bao lâu, Thạch Mục chậm rãi mở hai mắt ra, ngày mai ly khai tiền tuyến trong lòng thậm chí có chút không nỡ.

Thạch Mục thở dài, trong lòng có chút phiền muộn, hắn liền đứng lên đi ra ngoài cửa. Giờ phút này bên trong cứ điểm một mảnh mờ mờ, chỉ còn lẻ tẻ một vài chỗ phát ra ánh sáng.

Phù Thạch Tinh Hải tuy là tinh không vũ trụ nhưng cũng có ngày đêm. Bất quá ban đêm nơi này cực kỳ ngắn ngủi chỉ có hai, ba canh giờ. Bên trong cứ điểm hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài đám đệ tử đi lại tuần tra ban đêm.

Gió đêm phất phơ từ xa thổi tới làm cho tâm trạng Thạch Mục thư thái, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi mấy phần. Hắn bèn cất bước hướng về một phía yên tĩnh đi tới.

Trong bóng đêm, từng khối đại lục xa xa trong phù thạch tinh hải hình dáng bỗng trở lên có chút kỳ lạ.

Cái tình cảnh này trong hơn mười năm qua Thạch Mục đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này bỗng trở lên dị thường thân thiết.

Thạch Mục vui vẻ mỉm cười. Hắn cũng không có rời đi mà cứ lẳng lặng nhìn về phương xa. Đột nhiên sắc mặt hắn khẽ đổi, phía trước không xa truyền đến tiếng bước chân đang đi về phía này.

Thạch Mục biến sắc, thân thể khẽ động lướt vào một bên vách núi ẩn sau một tảng đá lớn. Hắn phất tay lấy ra kiện áo choàng ẩn hình khoác lên người.

Một lát sau, một thân ảnh đi tới nơi này không phải ai khác chính là Triệu Tiễn. Gã vừa đi vừa đưa mắt quan sát xung quanh bộ dáng mười phần cảnh giác. Triệu Tiễn vừa đi qua chỗ Thạch Mục ẩn thân cũng không có phát giác cái gì khác thường, cứ như vậy mà đi tới.

Thạch Mục ánh mắt chớp động nhìn bóng lưng Triệu Tiễn đi qua, trong lòng hắn do dự một hồi sau đó lặng lẽ đi theo đằng sau.

Triệu Tiễn rời đi khỏi vách núi một lát đã đi vào chủ điện cư trú của trưởng lão Thánh Giai ở phụ cận. Gã đi đến trước cửa một động phủ nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau đại môn động phủ liền hé ra một khe hở nhỏ lộ ra một khuôn mặt.

Thạch Mục ở sau nhìn thấy, ánh mắt biến đổi. Người trong động phủ không phải ai khác chính là Mạc Lân Vũ.

Mạc Lân Vũ cũng không nói gì, thân thể lão nghiêng đi nhường ra một lối đi, Triệu Tiễn lách mình đi vào, sau đó đại môn lập tức đóng lại.

"Hai người này sao lại lén lút gặp nhau lúc đêm khuya thế này? " Thạch Mục trong lòng nghi ngờ.

Mạc Lân Vũ chính là Thánh Giai trưởng lão Ly Trần Tông, mà Triệu Tiễn lại là người Thanh Lan Thánh Địa. Nhưng theo biểu hiện vừa rồi của hai người hiển nhiên quen biết không cạn.

Suy nghĩ trong đầu Thạch Mục thay đổi, hắn mơ hồ cảm thấy giữa hai người này có âm mưu ám muội nào đó.

"Chắc là sẽ không thương nghị đối phó ta đi! " Thạch Mục sắc mặt biến hóa, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.

Sau khi ý nghĩ lóe lên, trong lòng Thạch Mục không tự chủ được muốn hướng về phía đó đi tới. Việc này cũng không phải không có khả năng, lúc trước tại Thanh Diệp tinh hắn đã trở mặt với Triệu Tiễn, hơn nữa còn vô tình biết được không ít bí mật của gã với Giang gia. Triệu Tiễn muốn đối phó hắn cũng là đương nhiên.

Mà bản thân họ Thạch trước đây cũng đã đắc tội với Mạc Lân Vũ, làm cho lão mất hết mặt mũi. Tuy rằng sự việc này không có truyền bá rộng rãi ra ngoài, mà đã bị Mạc Lân Vũ phong tỏa tin tức. Nhưng có thể lão này đã ôm hận trong lòng muốn đối phó hắn.

Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên một lát liền bị Thạch Mục bác bỏ. Dù sao đại chiến cũng sắp tới, Mạc Lân Vũ dù gì cũng là người được ba đại thánh địa lựa chọn chỉ huy tác chiến, có lẽ lão sẽ lấy đại cục làm trọng. Cho dù muốn đối phó hắn chắc cũng sẽ không cùng người khác lập mưu.

Bất quá hai người này lén lén, lút lút cũng làm cho Thạch Mục không khỏi nghi hoặc. Sau một thoáng do dự, hắn cuối cùng cũng lặng lẽ tới gần động phủ kia, âm thầm ngưng tụ chân khí bên tai nge lén động tĩnh bên trong.

Bên trong động phủ dù có bố trí kết giới cách âm, nhưng với tu vi của Thạch Mục hôm nay chỉ cần vận công bên tai có thể mơ hồ nghe được một chút. Nét mặt hắn thoáng lộ một tia vui vẻ, sau đó lệp tức ngưng thần chăm chú lắng nghe.

"Thiếu chủ....không có....hiện đi " thanh âm của Mạc Lân Vũ mơ hồ truyền ra. Thạch Mục vừa nghe được câu nói này sắc mặt khẽ viến đổi.

"yên tâm đi.....lưu ý rồi! " Triệu Tiễn nói ra.

"Lần hành động này quá mức trọng yếu, thiếu chủ người gần phải...ta ở chỗ này cũng sẽ an bài một ít tương trợ....đạt được...."

"Cái này đương nhiên....lần này....Côn Luân....liên lụy đến tiên giới..." Hai người ở bên trong nói chuyện, Thạch Mục dù kiệt lực lắng nghe nhưng cũng chỉ nge được bập bõm vài câu đứt quãng. Nhưng mà theo một ít đối thoại giữa hai người này sắc mặt hắn cũng biến đổi liên tục. Quan hệ giữa hai người này quả nhiên là mờ ám, tựa hồ ẩn giấu âm mưu gì đó còn liên quan đến cả Tiên giới.

Đột nhiên linh quang chợt lóe lên, Thạch Mục đưa tay lên ngực chạm vào chỗ Đồ Đằng phong ấn. Hắn tâm niệm vừa động, liền thúc giục lực lượng Đồ Đằng trong cơ thể. Trên da hắn lập tức hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt, thính lực của hai tai lập tức tăng vọt. Âm thanh nói chuyện của Mạc Lân Vũ và Triệu Tiễn bên trong chợt trở lên rõ ràng.

Không chỉ như thế, hô hấp, nhịp tim của hai người hắn cũng mơ hồ có thể cảm nhận vài phần.

Thạch Mục trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới Đồ Đằng thuật vậy mà có thể gia tăng thính lực lên như vậy.

Đúng lúc này âm thanh nói chuyện trong động phủ cũng ngừng lại, Thạch Mục biến sắc, thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo hư ảnh lướt đi, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.

Ngay khi thân ảnh Thạch Mục biến mất, đại môn động phủ bỗng mở ra. Một người từ bên trong lướt ra chính là Mạc Lân Vũ, sắc mặt lão ngưng trọng vô cùng, hai mắt dò xét khắp nơi, đồng thời thần thức cũng khuyếch tán trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi hơn mười dặm.

Mạc Lân Vũ chau mày, ánh mắt nghi hoặc nhưng ngay sau đó lão bỗng nhìn chằm chằm vào chỗ Thạch Mục vừa ẩn thân. Lão phất tay đánh ra một cái đại thủ màu tím nhạt chụp vào hư không nơi đó.

Đại thủ màu tím nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành một viên cầu màu tím, bên tron phiêu đãng vài sợi hào quang nhàn nhạt. Sau đí thân hình kão nhoáng lên bay về động phủ.
@nila32
 
Last edited:

khongpit

Phàm Nhân
Ngọc
191,17
Tu vi
0,00
Chương 619

Thạch Mục, Hùng Đồ bốn người bọn họ trốn tại Phù Thạch Tinh Hải đã được hai canh giờ.

Thạch Mục đứng trên linh vũ phi chu, ba người còn lại đứng ngay cạnh hắn, kim mang lưu chuyển trong mắt hắn, nhìn lại phía sau, thấy Phù Thạch Tinh Vực mênh mông không một bóng người, mới hơi yên lòng một chút.

“Có lẽ an toàn, chúng tay hay là tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” Hùng Đồ nói ra.

Lời vừa nói ra, tự nhiên được ba người còn lại đồng ý, dù sao không có Pháp bảo cấp chiến hạm chống đỡ lực lượng Hỗn Độn Tinh Vực, tăng thêm thời gian dài chạy trốn, thể lực và chân khí đều tiêu hao cực lớn, mấy người tất cả đều mệt mỏi.

Bốn người bay về phía trước một hồi, tìm một thiên thạch có kích thước đủ lớn, tất cả hạ xuống đó nghỉ ngơi.

Hùng Đồ vừa hạ xuống đất, liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, cầm một thanh cự đao phong cách cổ xưa cắm vào mặt đất trước mặt. Sau đó gã lấy một khối cực phẩm Linh Thạch, bắt đầu điều tức khôi phục.

Hai người khác thì ngồi hai bên trái phải của Hùng Đồ nhưng cách không quá xa, cùng nhau ngồi xuống điều tức.

Thạch Mục chứng kiến một người trước khi ngồi xuống điều tức, gã lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh, “Boong” một tiếng cắm xuống đất ở trước mặt, một vòng kiếm khí mờ mịt hiển hiện bao vây lấy gã.

Một người tên Tần Tranh, chính là một gã đệ tử Thiên Vị trung kỳ của Trục Vân Kiếm phái, cùng tiểu đội của Thạch Mục chấp hành qua một nhiệm vụ, bảo kiếm tạo cho Thạch Mục một chút ấn tượng.

Người này chẳng những có một thanh Pháp bảo cấp bậc Lăng Vân kiếm bàng thân, kiếm pháp cũng cực kỳ xuất chúng, một người một kiếm, đối diện với Hắc Ma tộc Thiên Vị Hậu Kỳ cũng không sợ.

Tên còn lại Thạch Mục không quá quen thuộc, chỉ biết là một gã đệ tử tinh anh Thiên Vị Hậu Kỳ của Ly Trần Tông, tên là Phạm Thiên, tựa hồ không tu tập phần lôi pháp của Ly Trần tông, ngược lại tu tập một môn hỏa hệ công pháp bất phàm Ly Hỏa Chân Thú Đồ.

Thạch Mục chọn lấy một chỗ cách khá xa Hùng Đồ, ngồi xuống, lật tay lấy ra đan dược ném vào trong miệng, tiếp theo lại lấy ra hai viên cực phẩm Linh Thạch nắm trong tay, nhắm mắt điều tức.

Sau nửa ngày, Hùng Đồ đem thanh cự đao phong cách cổ xưa rút lên một cách chậm rãi từ trong lòng đất, tay kia vuốt lưỡi đao, trong miệng lẩm bẩm.

“Chúng ta dốc sức liều mạng giết địch vì liên minh, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy, tuy nói tạm thời thoát được nguy hiểm, nhưng chúng ta lâm trận kháng mệnh, trở về cũng không tiện giải thích.”

“Là liên minh vứt bỏ chúng ta, còn có thể trách chúng ta kháng mệnh tự bảo vệ mình sao!” Tần Tranh tức giận nói ra.

“Lời tuy là nhưng thế, nhưng quy củ vẫn là quy củ, vừa tới cứ điểm chúng ta đã biết được hình phạt của việc kháng mệnh, lần này trở về tránh không được một phen bị trách phạt.” Phạm Thiên khẽ thở dài, có chút lo lắng nói.

“Trách phạt, so với việc không mất đi tính mạng mà nói vẫn còn tốt hơn vạn lần! Lại nói ta đã đủ mười năm điều kiện, trở về lần này trách phạt cũng tốt, tiền phi pháp công huân cũng được, nói cái gì thì ta cũng phải trở về. Lần này còn phải nhờ Hùng sư huynh công tham Tạo Hóa, mới khiến chúng ta có thể thoát nạn bình yên! Thật không hổ là Thanh Lan Thánh Địa ba Đại Tạo Hóa thân thông.” Tần Tranh nói ra.

“Đúng vậy a, nếu không có Cửu Chuyển Huyền Công của Hùng sư huynh, chúng ta chưa hẳn đã thoát đi một cách nhẹ nhàng như vậy. Nghe nói công pháp này mà tu đến đại thành có thể nhỏ máu trùng sinh, uy lực vô cùng, cái kia ẩn chứa cực Dương Chi Lực còn là khắc tinh của Ma khí, hôm nay được thấy đúng là danh bất hư truyền.” Phạm Thiên nói ra.

Thạc Mục không nói một câu nào, chỉ ngồi một bên khôi phục nguyên khí, một bên đem thần thức phóng ra ngoài đề phòng.

“Hắc hắc, hai vị quá khen. Lại nói tiếp, Hùng mỗ có một phương hướng khác cho mọi người, có thể giúp các ngươi tránh thoát việc bị trách phạt.” Hùng Đồ đem trường đao đâm nhẹ xuống đất, vừa nói.

“A, có cách nào khác sao?” Phạm Thiên khẽ biến sắc mặt, liền vội vàng hỏi.

“Các người chết rồi, cũng không cần trở về chịu phạt.” Hùng Đồ vừa cười vừa nói.

“Cái gì? Ngươi...”

“Thiên Nhận!”

Hùng Đồ vừa dứt lời, ánh mắt léo lên vẻ dữ tợn.

“Xoẹt” một tiếng!

Pháp bảo trường đao bỗng nhiên sáng lên ánh sáng trắng rõ ràng, từ trong lòng đất đột nhiên kích xạ ra mấy nghìn đạo quang nhận màu bạc.

Thạch Mục phản ứng cực nhanh, quang nhận màu bạc vừa mới sinh ra, ánh lửa đã hiện lên sau lưng hắn, từng mảnh Kim Lân hiện ra bao bọc toàn thân. Đồng thời, hắn vỗ một tay lên đất, cả người lăng không bay lên, đứng giữa không trung, như ý côn đã được cầm sẵn trong tay.

Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Tần Tranh sớm đã đem trường kiếm màu xanh nắm trong tay, vũ động thân kiếm. Từ thân kiếm tuôn ra từng luồng Kiếm Khí, kịch liệt va chạm với quang nhận màu bạc, giữa tràng lập tức vang lên tiếng leng keng rợn người.

Bên kia, Phạm Thiên tức thì được một tầng lân giáp màu xanh bao trùm, chỗ người bỗng hiện lên một hư ảnh mãnh thú sống động, trong miệng không ngừng tuôn ra cuồn cuộn thanh diễm.

Những quang nhận màu trắng kia đâm rách tầng lân giáp màu xanh, nhưng cũng bị ngăn cản phần nào, cuối cùng cùng với thanh diễm nhao nhao bạo liệt.

“Hùng Đồ, ngươi muốn làm gì?” Phạm Thiên phẫn nộ quát lên một tiếng.

“Ngươi điên rồi sao? Không đi giết Hắc Ma tộc, lại muốn giết bọn ta sao?” Tần Tranh nổi giận mắng.

“Ta muốn làm cái gì? Chỉ trách các ngươi đã biết ta tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, chắc hẳn các người cũng biết, việc này không thể tiết lộ ra ngoài. Về phần Thạch tiểu tử, ngay từ đầu ta đã không vừa mắt, chỉ là chưa có cơ hội ra tay.” Hùng Đồ chỉ Thạch Mục vừa cười vừa nói.

“Hừ! Ta từ khi nhìn thấy ngươi thi triển Cửu Chuyển Huyền Công đã bắt đầu đề phòng ngươi sinh dị tâm, không nghĩ tới ta đã đoán trúng! Chỉ là không nghĩ tới ngươi lại là người trầm mặc, giỏi nhẫn nhịn.” Tần Tranh hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói ra.

“Biết rõ chúng ta có chuẩn bị, còn dám ra tay, quả thực muốn chết! Cửu Chuyển Huyền Công rất lợi hại, nhưng mới là Nhất Chuyển, có thể có bao nhiêu uy thế đây!” Phạm Thiên nhoáng một cái hiện lên bên cạnh Tần Tranh nói ra.

“Hắc hắc, đã như vậy, các ngươi hãy nếm thử lực lượng chính thức của huyền công!” Hùng Đồ ngạo nghễ nói ra.

Hắn vừa dứt lời, bộ pháp dưới chân liên tiếp thôi động, mãnh liệt nhảy lên cao mấy trượng, cơ bắp ở hai cánh tay đột nhiên phồng lớn lên, trở nên thập phần tráng kiện, cự đao được nâng lên cao quá đỉnh đầu, chém về phía Tần Tranh hai người.

Chỉ thấy thanh đao phong cách cổ xửa kia sáng lên ánh sáng óng ánh màu bạc, một ánh đao màu trắng lớn chừng một tòa lầu các bay ra từ trong tay gã, từng đạo khí lưu màu trắng xoay tròn xung quanh, phát ra trận trận gào thét.

Dương Chi Lực!

Thạch Mục đã chạy thật xa cũng cảm nhận được một luồng khí tức nóng bỏng đập vào mặt, toàn thân cao thấp truyền đến cảm giác khô nóng khó chịu. Hai tay hắn vẫn cầm hai viên cực phẩm Linh Thạch một đỏ một xanh, Linh quang ở mặt ngoài Linh Thạch chớp động không thôi.

Sắc mặt Tần Tranh trở nên thập phần ngưng trọng, đồng thời một cỗ bàng nhiên kiếm ý phóng ra từ thân thể gã, toàn bộ người tựa hộ hợp thành một thể với thanh kiếm trong tay.

Tiếp theo, trường kiếm trong tay sáng lên ánh sáng mãnh liệt màu xanh, run lên, vô số đạo kiếm khí màu xanh bay múa đầy trời, quay tròn nghênh đón ánh đao màu trắng, những nơi đi qua, hư không đều bị xé nứt thành từng khe hở.

Phạm Thiên cũng liên tiếp véo pháp quyết, hư ảnh mãnh thú màu xanh trước ngực bỗng nhiên tăng vọt bay ra khỏi thân thể, giống như một đầu thông thiên Cự thú ngạo nghễ mà đứng. Nó mở lớn miệng, phun ra từng đạo thanh diễm, ngưng tụ thành một vòng Hỏa Luân cực lớn màu xanh, gào thét mà ra, đem nửa bầu trời chiếu rọi thành một mảnh Thanh quang mờ mịt.

Hỏa Luân cực lớn màu xanh cùng một chỗ với kiếm khí màu xanh, lao tới chỗ ánh đao màu trắng.

“Ngưng!”

Hùng Đồ hét lớn một tiếng, Linh văn ở mặt ngoài của cự đao phong cách cổ xưa bỗng nhiên sáng rõ, tiếp theo mặt ngoài của ánh đao màu trắng cũng hiện ra mảng lớn phù văn chói mắt huyền ảo, lượn lờ bất định, khiến cho bạch quang cực nóng vô cùng càng trở nên chói mắt.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn.

Thạch Mục đứng ở phía xa trên không trung, cũng cảm nhận được chấn động quanh thân, liền chứng kiến bạch quang bắt đầu khởi động quanh thân đao, như là răng cưa bình thường, đem Hỏa Luân bổ đôi, cũng đem đầy trời kiếm khí màu xanh diệt vọng.

Ở giữa thiên địa, trong chớp mắt chỉ còn lại bạch quang chói mắt!

Pháp bảo của hai người đều bị hủy, bị cắn trả, thân thể chấn động, miệng phun máu tươi, không kịp làm động tác gì, liền bị ánh đao màu trắng nuốt sống.

“A...”

Một trong hai người phát ra một tiếng kêu thảm, liền bị bạch diễm cuồn cuộn đốt thành tro tàn.

Từ lúc Hùng Đồ ra tay, đến khi Tần Tranh hai người bị diệt, nói rất dài dòng, kỳ thật cũng chỉ hai ba cái hô hấp công phu.

Thạch Mục một mực lạnh lùng quan sát cuộc chiến của Hùng Đồ, ngoại trừ tay cầm Linh Thạch, thủy chung không có bất kỳ động tác gì.

Bạch quang tràn ngập Thiên Địa bắt đầu tiêu tán, thân ảnh Hùng Đồ hiện ra rõ ràng, Linh văn ở mặt ngoài của thanh cự đao ảm đạm xuống.

“Thạch Mục, kỳ thật ta một mực phòng bị ngươi, chờ ngươi ra tay. Nếu như ngươi cùng hai người bọn họ liên thử, có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng mà không nghĩ tới, ngươi lại ngụ xuẩn đến mức không làm cái gì.” Hùng Đồ xoay ngươi nhìn Thạch Mục, nói ra.

“Giết ngươi, không cần phải liên thủ với bọn họ.” Thạch Mục nhàn nhạt nói ra.

“Khẩu xuất cuồng ngôn!”

Hùng Đồ nghe vậy, nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt cự đạo trong tay, một tầng ánh sáng bạch quang óng ánh bao trùm thân đao, toàn bộ khí tức trên người cũng tùy thời tăng vọt.

Tiếp theo thân hình lóe lên, bỗng nhiên nhảy ra mấy trượng, trực tiếp đi tới phía dưới Thạch Mục.

“Liêu Thiên Trảm!”

Hùng Đồ quát lên một tiếng, cự đao trong tay giữa không trung bổ ra một đao về phía Thạch Mục.

Chỉ thấy một đường hình bán nguyệt màu trắng rừng rực quang diễm hiện lên, đem không khí xung quanh đều nung nóng, bốc hơi thành từng sợi tạo ra từng đợt khói trắng.

Hai mắt Thạch Mục híp lại, hỏa dực sau lưng vung vẩy bay lùi về phía sau, tiếp theo nắm tay phải nắm lại, cúi người xuống đánh tới Hùng Đồ một quyền.

“Ầm ầm!”

Vang lên một tiếng va chạm kịch liệt.

Hư ảnh nắm đấm của Thạch Mục va chạm với ánh đao của Hùng Đồ, giữa không trung lập tức có vô số đạo khí lưu màu trắng tứ tán, ánh đao cùng quyền ảnh trong chốc lát vỡ vụn tiêu tán đi.

Hùng Đồ trợn mắt nhìn Thạch Mục, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy nắm tay phải của Thạch Mục hoàn toàn chuyển thành màu đen kịt, thoạt nhìn giống như Tinh Thạch màu đen bình thường vậy, không chút nào bị ảnh hưởng bảo đao ảnh màu trắng cả.

“Âm Chi Lực... Không nghĩ tới tiểu tử ngươi cũng thâm tàng bất lộ, vậy mà cũng tu luyện Cửu Chuyển Huyền công, còn luyện thành Nhị Chuyển Chi Lực, trách không được dám cuồng ngôn.” Hùng Đồ nói ra.
@nila32 nay mới trả dc chương cho lão :ammuu::ammuu:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top